WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Sức mạnh của chủ nghĩa ngu dân

ngudan
Vốn thích nhạc không lời nhưng đôi khi tôi vẫn nhớ về một câu hát cũ, “Anh ở đầu sông, em cuối sông. Chung nhau dòng nước Vàm Cỏ Đông…” Lãng mạn sao, những cặp tình nhân cùng uống chung một dòng nước. Và hạnh phúc thay những kẻ có thể sống cả đời bên một con sông êm đềm, qua những mùa lúa chín không tiếng súng, những trưa hè có thể nép mình dưới bóng các rặng cây. Nhưng đó là chuyện cổ tích.

Lịch sử cận đại của người Việt Nam đã diễn ra trong khói bom và tiếng nổ của đạn pháo. Cuộc chiến tranh Việt-Mỹ chia cắt đến tận lòng sâu của mỗi gia đình. Sự nhầm lẫn, cự bất khả tri không chỉ xẩy ra giữa hai nền văn hoá Đông-Tây mà còn xẩy ra ngay giữa lòng dân tộc Việt, giữa các thành viên trong một gia đình, một dòng họ, giữa miền Bắc và miền Nam, giữa bên thắng cuộc và bên thua cuộc, giữa người trong nước và những người sống ngoài biên giới… Tóm lại, những người Việt cũng bị chia cách bởi những con sông. Những con sông thiếu vắng những cây cầu

Khoảng cách giữa người với người có thể còn dài rộng hơn sông, sâu hơn vực thẳm, thế nên, dù trên địa hạt văn chương, tôi coi Albert Camus cao hơn hẳn Jean Paul Sartre, tôi vẫn phải công nhận câu nói nổi tiếng của Sartre là một nghiệm sinh có tính nhân loại, “Tha nhân là địa ngục của ta.”

Đây là kinh nghiệm của chính tôi.

Năm 1994, tôi sang Pháp lần đầu, được một nhóm “Việt kiều yêu nước” đón tiếp. Có lẽ tên ấy được đặt ra khi nhóm này tham gia vào phong trào chống chiến tranh và người cầm đầu nhóm ấy đã từng là phiên dịch cho ông Lê Đức Thọ trong các hội nghị đàm phán hưu chiến ở Paris. Khoảng năm 1990, cũng nhóm này đứng lên lấy chữ ký của Việt kiều trí thức ở Mỹ, Đức, Úc và Pháp trong bản kiến nghị yêu cầu nhà nước và đảng cộng sản Việt Nam mở rộng dân chủ. Sau bản kiến nghị ấy, họ bị cấm về nước một thời gian khá dài, thậm chí còn bị gọi là “các phần tử phản động”.

Như thế, phải hiểu là giữa nhóm Việt kiều này với tôi có chung mục đích tranh đấu cho quyền sống của người dân Việt Nam. Có lẽ cũng vì lý do ấy, họ đón tôi, ít nhất đấy là điều tôi nghĩ. Cuộc đón tiếp diễn ra nồng nhiệt, dường như mang mầu sắc bạn hữu. Tuy nhiên, chỉ một thời gian sau, tôi nhận thấy giữa họ với tôi có rất nhiều điểm bất đồng, đặc biệt là sự nhìn nhận về cuộc chiến tranh Việt-Mỹ.

Tôi tự nhủ,
“Người ta sống trên đời, thường tụ thành bè, còn bạn là thứ quý hiếm, nó còn quý hiếm hơn tình yêu vì không có bệ đỡ tình dục. Tình bạn đòi hỏi một sự cảm thông sâu sắc, những phẩm chất tương đồng, và cơ duyên để có thể cùng nhìn về một hướng, cùng đi theo một ngả. Vì lẽ đó, tình bạn không thể có được một cách dễ dãi. Không có thứ tình cảm nào không cần thử thách, cho dù là tình yêu, tình bạn hay tình đồng đội, tất thảy đều cần phải nung qua lửa mới biết vàng thau”.

Nghĩ thế, tôi chọn thái độ im lặng, lảng tránh các cuộc tranh cãi, vì nếu không là bạn, hà tất phí nước bọt để đôi co?

Tôi biết rõ rằng, đối với nhóm Việt kiều này cuộc chiến tranh chống Mỹ là cần thiết, là niềm kiêu hãnh, là đài vinh quang của dân tộc Việt Nam. Đối với tôi, đó là sự nhầm lẫn lớn nhất trong lịch sử, là cuộc chiến tranh ngu xuẩn nhất, tàn khốc nhất đã xảy ra trong một tình thế đen trắng lẫn lộn, các khái niệm bị đánh tráo, kẻ tham gia cuộc chiến ở phía Bắc nhầm lẫn do trói buộc bởi ngôn từ, kẻ tham chiến ở phương Nam bị cuốn vào dòng chảy của cuộc Chiến tranh Lạnh, và cả hai bên đều bị đặt vào thế đã rồi.

Cuộc chiến tranh Việt-Mỹ là bài học đau đớn nhất, nhục nhã nhất cho dân tộc Việt Nam, mà kẻ chịu trách nhiệm không chỉ là người Mỹ mà còn là chính những người lãnh đạo cộng sản phía Bắc. Trong cuộc chiến tranh ấy, dân tộc Việt tự biến mình thành vật đệm giữa hai toa tầu, là đám lính đánh thuê cho hai hệ thống tư tưởng trái chiều đang tiến hành cuộc chiến tranh Lạnh. Trong suốt một thập kỷ, nước Việt Nam đã thực sự biến thành cái cối xay thịt khổng lồ nhất trong lịch sử của toàn thể loài người. Vì lẽ ấy, theo tôi, cả người thắng lẫn người thua phải biết sám hối, và nếu muốn lật trang cho lịch sử đất nước, trước hết kẻ thắng phải biết câm mồm lại đừng huyênh hoang nữa; còn kẻ thua cũng phải biết câm mồm lại, thôi chửi rủa, cả hai phía không nên tiếp tục đào bới cái thây ma lên mà ngửi. Nếu không đủ can đảm nhìn nhận vấn đề như nó vốn thế, họ chỉ còn là đám thú rừng bị lọt xuống một cái bẫy của lịch sử và không bao giờ có thể nhẩy lên khỏi hố sâu.

Năm 2005, tôi trở lại Pháp.

Nhóm “Việt kiều yêu nước” chủ động mời tôi đến ăn cơm tối với họ để trao đổi tình hình. Tôi nhận lời. Bữa cơm ấy diễn ra ở một quán ăn thuộc quận 13. Trước khi đến Paris, tôi đã ở Turin (Ý) một tuần. Trong tuần lễ đó, khá nhiều báo Ý đã phỏng vấn tôi và đã đăng bài tức khắc. Một trong số các bài báo ấy, có đề tựa “Mười triệu người chết trong cuộc chiến Việt Nam”.

Trong các cuộc phỏng vấn tại Turin, tôi đã kể lại hai điều:

- Thứ nhất, khi làm người viết thuê cho các ông tướng, tôi được nghe họ nói với nhau: Chúng ta chỉ công bố con số thật sự khi người Mỹ bồi thường chiến tranh. Như thế, con số phía Mỹ đưa ra (khoảng 5 triệu tử vong) lẫn con số chính quyền Việt Nam đưa ra (hai triệu rưỡi) đều là số sai sự thật.

- Thứ hai, chỉ khi đến Turin tôi mới biết lính các nước chết ra sao và nhờ có sự so sánh ấy, tôi mới biết thân phận người lính và người dân Việt Nam đau khổ đến mức nào. Năm 2005, cuộc chiến tranh đang xảy ra ở Iraq. Báo mỗi ngày đều đăng tin bao nhiêu lính Mỹ, bao nhiêu lính Iraq tử vong. Nếu con số đó chạm tới năm chục đã khiến các nhà báo làm rộn lên, chất vấn tổng thống. Khi số tử vong chạm đến số 100 thì sự căng thẳng trong chính trường đã khiến Nhà Trắng điên đầu. Trong chiến tranh Việt-Mỹ, mỗi lần B52 bay qua, chỉ hai ba phút, dân thường, thanh niên xung phong chết hai trăm, ba bốn trăm, thậm chí nơi đông hơn sáu trăm người nhưng không có một dòng trên báo, không một câu trên đài phát thanh. Không ai hay biết, kể cả người Việt lẫn người nước ngoài.

Tôi nói với các nhà báo Ý:

“Tới tận năm nay, gần sáu mươi tuổi tôi mới thấm thía sự khác biệt giữa kiếp người. Nhờ đọc báo phương Tây, tôi mới biết là người Mỹ và người Iraq chết như người, chết theo kiểu người. Chúng tôi, những người Việt Nam, chúng tôi chết như kiến, chúng tôi chết như ruồi, chúng tôi chết như lá khô rụng, cái chết của chúng tôi hoà lẫn bùn đen, và tan trong câm lặng.”

Vì ở Turin có những Việt kiều liên hệ chặt chẽ với nhóm “Việt kiều yêu nước” ở Paris và gửi báo cho họ nên trong bữa cơm tối hôm ấy, tôi bắt buộc phải bàn cãi với họ về chủ đề chiến tranh Việt-Mỹ. Tôi đã thuật lại cho họ nghe sự tổn thất to lớn của dân tộc khi những người lãnh đạo mắc chứng vĩ cuồng. Rất nhiều trận xảy ra khi lực lượng trinh sát thăm dò địa hình địa vật không kỹ, bộ phận hậu cần chuẩn bị khí tài chưa đủ nhưng cấp chỉ huy ham lập thành tích nên cứ đẩy lính ra chiến trường, kết quả là đại bại. Trong khi ở chiến trường xác lính chết ngập suối, nước không chảy được, chim cắt chim kền kền ăn thịt no đến mức không bay lên nổi, lệnh ở Hà Nội vẫn tiếp tục giục tấn công. May mắn là còn có những vị tướng biết thương dân, thương lính, khóc đỏ mắt, quyết định rút quân và làm báo cáo giả để gỡ tội.

Hồi ấy, tổng tư lệnh của cuộc chiến là Lê Duẩn, đã đưa ra khẩu hiệu:
“Dân tộc chúng ta là dân tộc anh hùng, chỉ có thắng không có thua.
Quân đội chúng ta là quân đội anh hùng, chỉ có tiến không có lùi.”
Điều đó có nghĩa: Chỉ tiến công, không phòng thủ!

Xưa nay, trong lịch sử ngàn năm chống ngoại xâm của dân tộc, bao giờ chúng ta cũng lùi về rừng núi để chờ thời gian mài mòn lòng kiêu ngạo lẫn ý chí quân địch, cũng là để khí hậu nhiệt đới khắc nghiệt quật ngã chúng, cũng là để củng cố quân đội rồi chờ thời cơ thuận lợi mới huy động binh lính và dân chúng tổng tấn công. Khẩu hiệu của ông Lê Duẩn đưa ra là một sự sáng tạo thuần tuý, một ý thơ bay bổng, xuất phát từ tham vọng và lòng kiêu mạn cộng sản. Nhưng thơ phú là thứ chỉ để ngâm ngợi khi gió mát trăng thanh, thơ mà trà trộn với chiến tranh nó biến thành núi xương sông máu.

Đám tướng lĩnh không dám tuyên bố thẳng thừng, nhưng đều hiểu ngầm rằng lãnh tụ của họ là một kẻ vĩ cuồng.

Nhóm “Việt kiều yêu nước” ở Paris nghe tôi nói xong thì hai nhân vật chủ chốt phản ứng dữ dội. Ông X bảo:

- Mục tiêu biện minh cho phương pháp. Muốn thắng cuộc trong chiến tranh thì phải chấp nhận tất cả.

Ông Y phản ứng với con số Mười triệu:
- Con số đó không thật. Ở nước Pháp chúng tôi có các biện pháp khoa học về dân số để chứng mình là con số ấy sai. Làm sao chị có thể nghe theo mấy thằng tướng ngu ấy được?

Tôi im lặng không đáp. Nhưng hôm sau, tôi có nhờ ông Phan Huy Đường, lúc đó còn dịch sách của tôi, nói lại với ông Y:

- Nhờ Đường nói với ông bạn của Đường là về Việt Nam chớ mở mồm mà bảo mấy ông tướng là ngu. Bởi vì, rất nhiều hạ sĩ quan thời đó (trung uý, đại uý, thiếu tá…) biết rõ rằng sinh mạng họ được bảo tồn là nhờ những ông tướng thực sự thương lính và không ham thành tích như tướng Vũ Lăng. Bây giờ, nếu không giải ngũ họ cũng đã leo lên đại tá hoặc thiếu tướng. Nếu ông Y mở mồm bảo tướng của họ là thằng ngu hẳn họ sẽ cho một báng súng vào đầu, hiền hoà nhất họ cũng khạc vào mặt.

Đấy là phản ứng duy nhất của tôi. Trong thâm tâm, tôi quyết định chia tay.

Tôi nghĩ, đám người này cần cuộc chiến tranh chống Mỹ như người đàn bà cần son phấn. Giữa họ với ta chẳng còn điều gì đáng nói. Một cuộc chia tay vĩnh viễn là điều hợp lý hơn cả. Không cần kiệt xuất thông minh, chỉ cần chịu khó quan sát sẽ thấy ngay rằng cộng đồng người Việt ở nước Pháp là một cộng đồng không bản sắc, sống co cụm, một bầy thỏ ngoan ngoãn đối với chính quyền. Họ không gây ra các vụ lộn xộn như người da đen và người Arab theo đạo Hồi, nhưng họ cũng chẳng có tiếng nói, chẳng có một gương mặt nào trên các diễn đàn quyền lực. Vì bản chất nhẫn nhịn, chịu thương chịu khó nên họ thành công ở mức trung bình, trở thành kỹ sư, bác sĩ, nha sĩ, giáo viên đã là giấc mơ tột đỉnh. Hội nhập vào xã hội Pháp chưa lâu, sự tự tin vào bản thân chưa đủ, họ lại bị ám ảnh bởi thân phận lớp người Việt Nam nhập cư trước họ, những người lính thợ bị thực dân cưỡng bức rời quê hương sang Pháp phục vụ tại một số nhà máy làm thuốc súng để thay thế cho các công nhân Pháp ra chiến trường.

Năm 1937, để dự phòng chiến tranh, bộ trưởng Bộ Thuộc Địa và Quân Đội (ministre de la Colonie et de la Défense) Georges Mandel dự tính tuyển 80.000 người Đông Dương. Tháng 6 năm 1940 đám thanh niên Việt Nam được dẫn đến hải cảng Pháp gồm: 10.750 người trung kỳ, 7.000 người miền Bắc, 2.000 người miền nam. Đám lính thợ này đã bị đối xử như những con vật, bị dồn vào sống trong những khu nhà tồi tàn, không điện và thiếu nước, không nơi vệ sinh, không lò sưởi và thức ăn không đủ nửa khẩu phần. Mùa đông, những kẻ khốn khổ ngủ trên sàn, đại tiểu tiện ngay bên ngoài cửa, người nọ dẫm vào phân người kia. Đói khát, họ phải đào rễ củ và hái rau dại về ăn. Cái sự thật tàn nhẫn này bị vùi trong câm lặng. Cho đến đầu thế kỷ XXI, mới có vài nhà báo Pháp lên tiếng. Sau đó, Bernard Kouchner, vốn là một ngôi sao cánh tả nhưng sau thất bại của Ségolen Royal trong cuộc tranh cử 2007, đã nhận lời làm bộ trưởng bộ ngoại giao cho chính phủ Sarkozy mới chính thức lên tiếng xin lỗi vì: “Nước Pháp đã đối xử với những người lính thợ Việt Nam như đối với súc vật.”

Trong thực tiễn, nước Pháp đã đối xử với đám lính thợ Việt Nam còn tệ hơn súc vật bởi khi cưỡng chế thanh niên Việt Nam sang Pháp, họ dồn đám người này xuống hầm tầu còn tầng trên, thoáng mát hơn thì để dành cho… những con bò. Cái kinh nghiệm tồi tệ ấy được cấy trong tim như một quá khứ sầu thảm, cộng đồng người Việt không thể tránh khỏi mặc cảm của những kẻ vừa là dân nhập cư, vừa mang nhãn hiệu “Được lôi ra từ vùng đất thuộc địa”. Thế nên, cuộc sống tinh thần của họ dường như đột ngột khởi sắc, bừng bừng ánh sáng khi cuộc chiến tranh Việt-Mỹ xẩy ra. Tại sao?

Dễ hiểu thôi, tinh thần „Bài Mỹ“ là chất xi-măng gắn kết một số đông quốc gia trên thế giới, không chỉ các nước thuộc phe Xã hội chủ nghĩa nhưng ngay cả các nước phương Tây. Hành vi của nước Mỹ không chỉ gợi lên lòng căm thù nhưng kèm theo đó cả sự sợ hãi. Nếu có tiền lệ một nước nhược tiểu bị Mỹ chà nát thì sẽ đến lượt các nước khác theo thành ngữ, “Không bao giờ có lần thứ nhất, lần thứ hai mà lại không có lần thứ ba”.

Vả chăng, về mặt lý, cuộc chiến này không thể biện minh, “Không một người Việt Nam nào mang bom sang giết người Mỹ.”

Dù cộng sản hay không cộng sản thì sự thực là không có một người Việt Nam nào cầm dao hoặc cầm súng sang tận nước Mỹ để giết một người Mỹ, hoặc ngay đến một con bò trong trang trại Mỹ cũng không.

Vì thế, lương tâm nước Mỹ phải thức tỉnh. Các vụ biểu tình phản đối chiến tranh trước toà Nhà Trắng của Mỹ điệp với các cuộc biểu tình trước sứ quán Mỹ tại các nước khác. Tiếng hát và ngọn lửa tự thiêu của trí thức Mỹ đốt nóng cả châu Mỹ La-tinh và châu Âu.

Vào thời điểm ấy, người Việt Nam nhập cư chống chiến tranh được hưởng một sự ưu đãi vô tiền khoáng hậu. Đi đến đâu họ cũng được thăm hỏi, giúp đỡ, được coi là người của “một dân tộc anh hùng”. Và, trên các diễn đàn chống chiến tranh, đại diện của “tổ chức Việt kiều yêu nước” được xuất hiện bên cạnh những nhân vật quan trọng bản xứ mà nếu không nhờ ân sủng của cuộc chiến này, không bao giờ họ có cơ hội và có tư thế tiếp xúc. Để ví von, có thể nói rằng: Những con chim vốn nép mình trong bóng tối nhờ ánh đạn lửa mà được nhô đầu ra và há mỏ cất tiếng kêu.

Thế nên, họ cần cuộc chiến tranh Việt-Mỹ.

Lòng ích kỷ, cái kiêu ngã của con người quả là vô giới hạn. Những kẻ sống ở một phương trời, cần máu đồng bào phải đổ ở một phương trời khác để tô điểm cho cuộc sống tinh thần của chính mình.

Chiến tranh thật đẹp khi nó được tạo bằng máu xương kẻ khác!

Từ đây, tôi nghi ngờ hai từ “yêu nước”. Phía sau danh từ này có vô vàn tâm trạng, có vô số động cơ, hoặc xác thực, hoặc ngầm ẩn, hoặc có ý thức, hoặc vô thức.

Danh từ nào cũng lập lờ và cũng có khả năng phản lại nghĩa chính thống.

Như thế, giữa người Việt với người Việt cũng bị chia cách bởi những con sông vô hình. Chắc chắn cũng còn khá lâu mới bắc được cầu qua những con sông ấy.

Chiến tranh Việt-Mỹ đã qua, nhưng sau đó không lâu cái tên Việt Nam lại dội lên trên các kênh thông tin quốc tế. Lần này, là một thứ ồn ào dơ dáy. Chẳng còn là người anh hùng bé nhỏ dám đương đầu với đế quốc Mỹ mà là tác giả của Khổ nạn Thuyền nhân. Ở châu Âu, phái đoàn Việt Nam không còn được chào đón bằng cờ và hoa mà bằng cà chua và trứng thối. Tôi nhớ rằng lần đi châu Âu, ông Võ Văn Kiệt đã hứng trọn một quả trứng thối vào giữa mặt còn đến lượt ông Phan Văn Khải thì thoát nạn nhờ sự bố trí, dàn cảnh công phu của cảnh sát Pháp. Sự đời vốn đổi thay như các lớp tuồng. Điều khốn khổ cho người Việt Nam là dường như họ chỉ được biết đến trong các tình huống đau khổ. Kể từ khi làn sóng “Thuyền nhân” dịu đi, Việt Nam gần như chẳng còn gì để nhớ. Cứ nghe đài phương Tây thì biết, người ta chỉ nhắc tới hai từ Việt Nam khi nhắc tới cuộc chiến tranh Việt-Mỹ, bởi rất nhiều trí thức phương Tây, đặc biệt là các văn nghệ sĩ đã tham gia vào phong trào chống chiến tranh và tuổi trẻ của họ gắn bó với những kỷ niệm của một thời sôi động. Tuy nhiên, ngay cả những người kiên nhẫn nhất và hiểu biết Việt Nam nhiều nhất cũng chưa dám quả quyết rằng họ nắm được sự thực về cuộc chiến tranh này. Điều đó, quá khó khăn.

Một lần, một nhà văn Pháp hỏi tôi:
- Cái gì tạo nên sức mạnh của chúng mày trong cuộc chiến tranh Việt-Mỹ?
Tôi đáp:
- Một nửa là thói quen của hàng ngàn năm chống xâm lược. Nửa kia là sức mạnh của chủ nghĩa ngu dân.
Anh bạn chưng hửng:
- Mày không đùa đấy chứ? Ai có thể tin nổi một thứ lý thuyết quái gở như thế.
Tôi cười:
- Rất nhiều thứ quái gở ở phương Tây lại là sự thực đơn giản ở phương Đông. Và ngược lại.
Bây giờ, tôi xin giải thích “thứ lý thuyết quái gở” này.

Cuộc chiến tranh Việt-Mỹ được đảng cộng sản phát động với lời tuyên bố: Đánh đuổi quân xâm lược Mỹ.

Năm 1964, tôi mười bẩy tuổi. Vào tuổi ấy, tất thảy thanh niên ở miền Bắc không có quyền nghe đài nước ngoài, không có ti-vi, không có máy quay đĩa, không có bất cứ nguồn thông tin nào ngoài báo chí cộng sản và đài phát thanh trung ương. Lần đầu tiên, tôi được nghe những bài hát nước ngoài là năm tôi mười sáu tuổi. Mùa hè năm 1963, anh họ tôi là phiên dịch tiếng Nga dẫn tôi cùng đứa em trai đến nhà ông chuyên gia mỏ thiếc Tĩnh Túc ở Hà Nội. Ông bà ấy đón tiếp rất tử tế, ngoài việc chiêu đãi bánh ngọt và nước trà chanh, còn mở máy quay đĩa cho chúng tôi nghe. Cảm giác của tôi lúc đó là choáng váng, như muốn chết. Đó là cảm giác thật sự khi con người lạc vào một thế giới mà họ vừa cảm thấy ngây ngất vừa cảm thấy như ngạt thở. Đĩa nhạc đó là của Roberto… (không nhớ họ), một giọng ca Ý tuyệt diệu nhưng chết trẻ. Những bài hát tôi nghe là các bài nổi tiếng cổ truyền: Ave Maria, Santa Lucia, Paloma, Sérénade, Histoire d’amour, Besame Mucho…

Ra khỏi cửa nhà ông chuyên gia Nga nọ, tôi bước đi loạng choạng. Lần đầu tiên, tôi hiểu rằng cuộc sống của chúng tôi là cuộc sống của những kẻ bị nhốt dưới hầm. Những bài hát kia là một thứ ánh sáng mà lần đầu tiên tôi được thấy. Ánh sáng đó rọi từ một thế giới khác, hoàn toàn ở bên ngoài chúng tôi. Kể lại chuyện này, để hậu thế nhớ rằng, thời đại của chúng tôi là thời đại của một thứ chủ nghĩa ngu dân triệt để. Một thứ chủ nghĩa ngu dân tàn bạo, nó buộc con người sống như bầy súc vật trong một hàng rào được xây nên bằng đói khát, hà hiếp và tối tăm.

Khi con người bị điều khiển cùng một lần bằng tiếng gào réo của dạ dầy và cái bỏng rát của roi vọt thì họ không thể là người theo nghĩa thực sự. Chủ nghĩa ngu dân là thứ lá chắn mắt ngựa, để con vật chỉ được quyền chạy theo chiều mà ông chủ ra lệnh. Khi tất cả những con ngựa đều chạy theo một hướng, ắt chúng tạo ra sức mạnh của “bầy chiến mã”, nhất là khi, trong máu chúng đã cấy sẵn chất kích thích cổ truyền “chống xâm lăng”.

Với lũ trẻ là chúng tôi thời ấy, danh từ Xâm lăng dùng để chỉ: quân Nguyên, quân Minh, quân Thanh, và bây giờ là quân Mỹ. Danh từ ấy đồng nghĩa với Tô Định, Mã Viện, Thoát Hoan… Tóm lại, Mỹ là lũ giặc phương Bắc nhưng mũi lõ, mắt xanh, tóc vàng.

Ngôn ngữ vốn là một nhà tù, mà chúng tôi không có điều kiện để tiếp cận với các nguồn thông tin khác, các ngôn ngữ khác, nên hiển nhiên chúng tôi là đám tù binh ngoan ngoãn sống trong nhà tù ấy, đinh ninh rằng mình ra đi là để bảo vệ non sông.

Bởi vì, tổ tiên chúng tôi đã quen chết hàng ngàn năm để chống lại những kẻ thù mạnh hơn họ bội phần, chúng tôi cũng sẵn sàng ra chiến trường chống quân xâm lược Mỹ theo đúng cách thức ấy.

Đó là lý do tôi nói, “sức mạnh của chủ nghĩa ngu dân”.

© Dương Thu Hương

38 Phản hồi cho “Sức mạnh của chủ nghĩa ngu dân”

  1. Plato says:

    DTH thật sự là ai ?
    Tác giả chỉ là nhà văn nhưng LẠM BÀN VỀ CHÍNH TRỊ vì muốn chứng mình thật sự THỨC TỈNH.
    Tuy nhiên điều DTH làm đả phản TÁC DỤNG vì DTH chả biết gì về chính trị cả .Ngoài ra trong bài viết nầy tác giả đả bộc lộ bản chất : sớm đầu tối đánh-nay Sở mai Tần-thượng đội hạ đạp-ăn tục nói phét -ăn thối đái nát -đao to búa lớn của nhửng người CS nói chung và CSVN nói riêng.
    Quí vị thử tìm đọc lại báo chí của CSVN vào thời điểm 7-10 năm trước sẻ thấy bản chất ‘sớm đầu tối đánh’ của họ rỏ như bàn ngày.Thời gian đó truyền thông CSVN ca tụng bọn Tàu Công như là thánh nhân, là thiên tài, là niềm kiêu hảnh của các dân tộc Châu Á.Nào là Tàu Cộng sẻ đánh tan các thế lực đế quốc phương Tây.
    Bây giờ khi hai bên thù địch nêm cả 2 bên tận dụng nhửng ngôn từ tệ hại nhất trong ngôn ngử để chửi nhau.DTH vẩn bản giử nguyên bản chất đó kèm chút LÁO CÁ và TRỊCH THƯỢNG .Đây củng là bản chất của CSVN (xin đọc đoạn văn bên dưới của DTH).
    Đoạn văn bộc lộ bản chất láo cá ,trịch thượng của DTH mà người việt tị nạn khó chấp nhận và tha thứ .Đây cách chửi xéo người Việt tị nạn của DTH.Cái gì là DƠ DÁY ?
    Không cần phải dòng .Nếu sự có mặt của DTH ở Pháp là một sự chân thành thì DTH KHÔNG THỂ ĐÁNH ĐỒNG VNCH và CSBV vì rỏ ràng CSBV là lính đánh thuê cho Nga,Tàu, và việc Mỹ tham chiến ở MN là “chống công thật sự”. Còn việc chính quyền miển Nam có tham nhủng hủ bại lại là chuyên khác .Tóm lại miền Nam chiến đấu là để chống CS và sự có mặt của DTH ở Pháp hôm nay chứng minh rắng VNCH là chính nghỉa .Do đó VNCH không có gì phải sám hối .Nếu DTH vẩn không phục thì cứ bay sang Hàn Quốc hỏi xem họ có sám hối vì ‘đả huynh đệ tường tàn” không ?Nhưng chắc chắn là không vì CS Bắc TT xâm lăng Nam TT và HQ chỉ tự vệ …
    Ngoài ra, nếu Mỹ không can dự vào chiến tranh TT thì liệu có một Hàn Quốc hùng cường, giàu mạnh như hôm nay không ? Nếu Mỹ không can dự vào VN thì liệu VN có còn như hôm nay không ?hay VN đả trở thành KHU TỰ TRỊ của Tàu Cộng hay một nước nằm trong CIS thuộc LB Nga ?

    (Chiến tranh Việt-Mỹ đã qua, nhưng sau đó không lâu cái tên Việt Nam lại dội lên trên các kênh thông tin quốc tế. Lần này, là một thứ ồn ào dơ dáy. Chẳng còn là người anh hùng bé nhỏ dám đương đầu với đế quốc Mỹ mà là tác giả của Khổ nạn Thuyền nhân. Ở châu Âu, phái đoàn Việt Nam không còn được chào đón bằng cờ và hoa mà bằng cà chua và trứng thối. Tôi nhớ rằng lần đi châu Âu, ông Võ Văn Kiệt đã hứng trọn một quả trứng thối vào giữa mặt còn đến lượt ông Phan Văn Khải thì thoát nạn nhờ sự bố trí, dàn cảnh công phu của cảnh sát Pháp. Sự đời vốn đổi thay như các lớp tuồng. Điều khốn khổ cho người Việt Nam là dường như họ chỉ được biết đến trong các tình huống đau khổ. Kể từ khi làn sóng “Thuyền nhân” dịu đi, Việt Nam gần như chẳng còn gì để nhớ. Cứ nghe đài phương Tây thì biết, người ta chỉ nhắc tới hai từ Việt Nam khi nhắc tới cuộc chiến tranh Việt-Mỹ, bởi rất nhiều trí thức phương Tây, đặc biệt là các văn nghệ sĩ đã tham gia vào phong trào chống chiến tranh và tuổi trẻ của họ gắn bó với những kỷ niệm của một thời sôi động. Tuy nhiên, ngay cả những người kiên nhẫn nhất và hiểu biết Việt Nam nhiều nhất cũng chưa dám quả quyết rằng họ nắm được sự thực về cuộc chiến tranh này)

    Nhà văn Nga Boris Pasternak nổi danh khắp thế giới với tác phẩm Dr Zhivagho.Nhưng tuyệt nhiên trong tác phẩm ông chẳng có đá động tí gì về chính trị mà chỉ thuật lại nhửng sự thật xảy trong đời sống xã hội của một xứ theo CS . Do đó, các bài viết của DTH khiến người ta hoài nghi về ĐỘNG CƠ THẬT SỰ MÀ DTH CÓ MẶT Ở NƯỚC PHÁP.Khoảng 10 năm trước tôi củng có đọc bài báo của DTH được đang tải trên các báo Việt ngử ở Cali.Ngay lúc đó tôi củng đả hoài nghi và tự hỏi DTH là ai , cô ta có chân thành khi quyết định làm điều nầy không ?

  2. Người Sài Gòn says:

    Mong chị DTH không thất vọng vì những lời bình phẩm nặng tính thành kiến và kỳ thị. Mong chị cứ viết , vì các bài viết của chị, khi ít, khi nhiều, thực sự có một khởi đầu rõ ràng, minh bạch và thực sự đóng góp vào sự nghiệp dân chủ hóa của cả nước, chứ đâu phải những “còm-men” vớ vẩn theo kiểu xả rác kia ! Nếu chị sẵn lòng, xin liên lạc với tôi. Tôi là ai, xin chị xem xét kỹ rồi hãy làm quen. Chúc chị luôn khỏe và đầy nghị lực.

  3. T. says:

    Tác giả nói
    Vì lẽ ấy, theo tôi, cả người thắng lẫn người thua phải biết sám hối, và nếu muốn lật trang cho lịch sử đất nước, trước hết kẻ thắng phải biết câm mồm lại đừng huyênh hoang nữa; còn kẻ thua cũng phải biết câm mồm lại, thôi chửi rủa, cả hai phía không nên tiếp tục đào bới cái thây ma lên mà ngửi. Nếu không đủ can đảm nhìn nhận vấn đề như nó vốn thế, họ chỉ còn là đám thú rừng bị lọt xuống một cái bẫy của lịch sử và không bao giờ có thể nhẩy lên khỏi hố sâu.”
    (Hết trích)
    và trong cuộc phỏng vấn cuả phóng viên Đinh Quang Anh Thái với Dương Thu Hương (DTH) về ngày “30 tháng Tư 75, nền văn minh đã thua chế độ man rợ” chính bà DTH đã nói:

    ” …Ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lý. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói. Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ . . .nếu người ta muốn. Ðó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Ðó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. …”

    Có phải là nền giáo dục của XHCN là một nền giáo dục của sự tráo trở chăng thưa bà DTH???

  4. Tô Mã Ý says:

    Chủ quan trong khách quan, tôi ưa đọc Dương thu Hương, văn hay chữ tốt
    như… tôi, DâM TiêN, và cũng đi guốc trong bụng Cộng Phỉ.

    Tôi mến Thu Hương hơn, khi cô biết rõ Miền Nam của tôi là vùng Văn Hóa,
    nhân bản, và Miền Bắc Xã hội xã hội chủ nghĩa là… miền tai họa.

    Hương tương đối còn trẻ và có tài học, tài văn, Ráng để lại cho đời một
    tác phẩm như BS Zhivago, hay Trại Súc Vật, hay Tôi chon Tự do của BS
    Kravchenko.

    Quý mến cô Hương nhio nhiỏ Bắc Kỳ thứ vàng 24 carats, ( Tô Mã Ý )

  5. Nguyễn Văn says:

    Cộng sản dùng chính sách ngu dân che đậy hai thứ là: tội ác và sự thật; và áp dụng chính sách ngu dân để gây chia rẽ và giám sát người dân bằng cách để người dân cũng như thành viên gia đình tố cáo và canh chừng lẫn nhau, và nắm trong tay sự sống còn của dân bằng từng hạt gao trong mỗi bữa ăn để triệt hạ mọi mầm mống phản kháng.

    Tư tưởng của tác giả trong bài này vẫn chưa thoát tính man rợ rừng rú con người XHCN. Cho rằng Miền Nam vì tự vệ cũng là tay sai, đánh đồng với nô lệ tay sai lãnh đạo Miền Bắc cộng sản là một sự xuyên tạc khi một bên là xâm lăng cho ngoại bang và một bên là bảo vệ sự tự do dân chủ và an toàn sinh mạng người dân. Bởi vậy, một khi đã là con người XHCN, dù phản tỉnh và dù có nhìn thấy được sự thật và tội ác cộng sản nhưng cũng chẳng bao giờ xóa được những tư tưởng cộng sản đã bị nhồi trong tâm não.

  6. Hèn says:

    Giọng văn hàng tôm hàng cá, hỗn hào cho thấy người thốt ra những này thiếu học vấn, thiển cận. Đúng vậy. DTH là kẻ thua chạy trốn té khói sao cứ chưi kẻ thắng?. Bắt kẻ thắng câm mồm à!. Đúng là nhà “văng” VC trộn với chất độc tài … không khác gì sâu bọ học làm người …

  7. Tien Ngu says:

    Thưa,

    Bà Dương thu Hương, cũng như hầu hết các nhân vật phãn tỉnh từ chế độ cs miền Bắc…,

    Chưa hề biết được một tí sự thật về lịch sử của miền Nam, VNCH, sau 1954. Họ chỉ…hình dung về VNCH, chiến sỉ VNCH, xã hội VNCH, giáo dục VNCH, qua những chỉ dạy bóp méo, láo xược, của các cán Cộng chính trị viên ở mọi ngành ngoài Bắc.

    Vì thế cho nên, những nhận xét về chiến cuộc 54-75 ở miền Nam VN, bà Hương có…sai lầm, không chính xác, cũng là điều đáng được….thông cãm.

    Người Việt tự do xin hãy khoan…nhổ phẹt phẹt lên những điều bà ấy nêu ra chưa được…đúng.

    Bà Hương, so với các anh Việt kiều yêu nước ở bên Tây, các anh nhân sỉ…mắt hí ở miền Nam, theo Cộng mần nghề…giãi phóng hay tự phong làm thành phần thứ ba, bả còn can đảm và sáng suốt hơn nhiều…

    Văn hoá tự sướng, tự tôn, của Cộng láo, đã dược cấy vào óc người dân miền Bắc, tư khi họ…vừa biết bập bẹ hai chử…Stalin.

    Cho nên, ngôn từ, văn phong của bà Dương thu Hương, cũng nên được…thông cảm.

    Ngoại trừ…cò mồi Cộng láo, người Việt tự do…phãn động xin chớ quá…khắt khe, sẽ bị…cười ruồi…

    • Aristole says:

      Nhà văn Nga Boris Pasternak nổi tiếng thế giới với tác phẩm Dr Zhivago.Nhưng tuyệt nhiên trong tác phẩm ông không đá động vì tới chính trị vì ông biết rằng ‘chính trị không phải là sở trường và lỉnh vực mà ông am hiểu”. Trái lại DTH thì LẠM BÀN và TRỊCH THƯỢNG KẾT ÁN MỘT CÁCH SỐNG SƯỢNG người khác,và chủi xiên chửi xéo người Việt tị nạn là DƠ DÁY.Vậy dơ dáy theo ý bà ta là dơ kiểu nào ? Nếu dơ dáy theo nghỉa đen thì là chuyện nhỏ nhưng dơ dáy tâm hồn mói là CHUYỆN LỚN.
      DTH yều cầu cả hai bên CSBV và VNCH nên sám hối là thái độ TRỊCH THƯỢNG và LÁO CÁ không thể chấp nhận được.Sự có mặt của DTH ở Pháp đả chứng minh hùng hồn rằng chế độ VNCH MN là chính nghỉa và chống công là nhiệm vụ tối cần thiết mặc dù đả thất bại.Do đó việc VNCH chủ trương chống Cộng là tự nguyện chứ không phải bị lối kéo vào cuộc chiến một cách tình cờ .Và việc CSBV xâm chiếm MN củng như CS Bắc TT xâm lăng Hàn Quốc là quyết tâm của CS Nga,Tàu muốn nhuộm ĐỎ thế giới mà CSBV và CS Bắc TT đả tự nguyện làm tiền đồn và lực lương tiên phong cho chủ nghỉa CS ở Châu Á.
      Ngoài ra,chuyện chính nghỉa của VNCH trong chiến tranh Việt-Mỹ và chuyện chính quyền TT Diệm ,TT Thiệu hủ bạị, tham nhủng là hai chuyện khác nhau không thể đánh đồng.
      Thí dụ việc người Việt hải ngoại biểu tình chống Tàu Công xâm lược VN hiện nay vì chúng ta yêu quê hương và tổ quốc VN chứ không có nghỉa là yêu hay chấp nhận chế độ CSVN .
      Do đó nếu DTH thật tâm và chân thành phản tỉnh và là nhà văn thực thụ thì bà ta không cần thiết phải tranh luận với ông Y ông X về chuyện có bao nhiêu người lính và dân Miền Bắc chết trong chiến tranh vừa qua để nói lên sự tàn khốc của chiến tranh ( cái nầy dư thừa và nặng tính khoe khoang trình diển).Thêm vào đó, bà ta chỉ dưa lời của 1 người chưa qua bất cứ một cuộc kiểm chứng nào mà bà ta dám khẳng định là bà đúng và người khác sai là kết luận CHỦ QUAN LỐ BỊCH.

  8. Lá thu rơi says:

    Nếu là một nhà văn có tên tuổi được mọi người biết đến vì những gì mình đã viết ra cho dân chúng biết rồi thì việc làm tiếp theo của mình là phải nói lên những điều gì cần làm và phải làm để tẩy xoá vết nhơ lịch sử quá khứ đi , thực trạng cái xấu xa vẩn hiện hữu điều hành xã hội không có dấu hiệu thay đổi khoan nhượng lùi bước bởi vì không có một sức ép trực diện ngay vào chế độ !

    Không cần biết mọi người nghỉ thế nào chỉ cần biết mình là người đã tiên phong đi đầu đấu tranh để nhận biết nó thì phải ra sức giải trừ nó từ từ , bằng không cứ tiếp tục la lối đứng giữa chợ trời thì cái khởi đầu của mình không có giá trị ý nghĩa gì tất .

    Muốn tiếng nói của mình có trọng lượng thì hảy khuyên răn dân cùng hoàn cảnh với mình ở Balan phải thức thời thức tỉnh đoạn tuyệt với lá cờ đỏ đi , quê hương đất nước mới quan trọng . Đi biểu tình chống TC là đại diện cho bà con dân tộc vn chứ đâu đi đại diện cho tụi việt cộng cờ đỏ chúng nó . Việc làm vớ vẩn ngu si dại dột ai củng thấy và biết sao lại bung sung hành động .

  9. Tội ác Việt cộng says:

    ***“ Nhà văn Dương Thu Hương : Tới tận năm nay, gần sáu mươi tuổi tôi mới thấm thía sự khác biệt giữa kiếp người. Nhờ đọc báo phương Tây, tôi mới biết là người Mỹ và người Iraq chết như người, chết theo kiểu người. Chúng tôi, những người Việt Nam, chúng tôi chết như kiến, chúng tôi chết như ruồi, chúng tôi chết như lá khô rụng, cái chết của chúng tôi hoà lẫn bùn đen, và tan trong câm lặng.”

    ***Ngày oan trái – 27/04/14 | Tác giả: Trần Hồng Tâm : Người chịu thất bại đau đớn nhất trong cuộc chiến này, suy cho cùng, là nhân dân miền Bắc. Thử làm một phép tính: Dân số miền Bắc trước 1975 khoảng 30 triệu (làm tròn số, thực tế thì thấp hơn). Có 3 triệu thanh niên ở độ tuổi 18 đến 30 đã chết ở chiến trường miền Nam. Như vậy cứ 10 người dân, thì có một người chết trận.
    Đảng thí 1/10 dân số của một quốc gia để đổi lấy chiến thắng, thử hỏi Đảng nhẫn tâm đến mức nào, và cái giá của chiến thắng mà Đảng giành được bằng xương máu của dân đắt đến mức nào.

    ***Theo tài liệu đúc kết từ Đại Hội 4 của Việt cộng năm 1976, ít nhất là 4.000.000 thanh niên miền Bắc đã chết trên chiến trường – gồm cả số người chết trên đường xâm nhập từ Bắc vào Nam.

    ***Tổng bí thư Lê Duẩn : “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc” .

    ***Hồ chí Minh: “Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa là một thành viên trong đại gia đình Xã Hội Chủ Nghĩa, đứng đầu là Liên xô vĩ đại. Chúng ta có nhiệm vụ giữ vững vị trí tiền đồn của chủ nghĩa xã hội ở Đông Nam Á và trên thế giới” (Hồ Chí Minh, Diễn văn khai mạc Đại Hội 3 của đảng Cộng sản Việt Nam, 1960 ).

    ***Cựu đại tá Cộng sản Bùi Tín tại San Jose ngày 23/6/2013 phát biểu: Ông ấy (HCM) theo đường lối quốc tế III Cộng sản để nhuộm đỏ Đông Dương. Nếu mà ông ấy không theo chủ nghĩa cộng sản thì phương Tây nó không cần cuộc chiến tranh để dẹp chủ nghĩa cộng sản .

    ***Nhà văn Dương Thu Hương: “Cuộc chiến giải phóng miền Nam là cuộc chiến ngu xuẩn nhất trong lịch sử dân tộc”.

  10. Haingoai says:

    Tác giả nói

    Vì lẽ ấy, theo tôi, cả người thắng lẫn người thua phải biết sám hối, và nếu muốn lật trang cho lịch sử đất nước, trước hết kẻ thắng phải biết câm mồm lại đừng huyênh hoang nữa; còn kẻ thua cũng phải biết câm mồm lại, thôi chửi rủa, cả hai phía không nên tiếp tục đào bới cái thây ma lên mà ngửi. Nếu không đủ can đảm nhìn nhận vấn đề như nó vốn thế, họ chỉ còn là đám thú rừng bị lọt xuống một cái bẫy của lịch sử và không bao giờ có thể nhẩy lên khỏi hố sâu.”
    (Hết trích)

    Giọng văn hàng tôm hàng cá, hỗn hào cho thấy người thốt ra những này thiếu học vấn, thiển cận,

    “ Trong cuộc chiến tranh ấy, dân tộc Việt tự biến mình thành vật đệm giữa hai toa tầu, là đám lính đánh thuê cho hai hệ thống tư tưởng trái chiều đang tiến hành cuộc chiến tranh Lạnh. Trong suốt một thập kỷ, nước Việt Nam đã thực sự biến thành cái cối xay thịt khổng lồ nhất trong lịch sử của toàn thể loài người. Vì lẽ ấy, theo tôi, cả”
    (hết trích)

    t/g ra vể ta đây khách quan chửi cả hai bên đánh thuê, các anh đánh thue cho Đệ tam quốc tế, đừng có giả mù sa mưa vơ đũa cả nắm
    T/G DTH không được độc giả trong nước có cảm tình vì lời lẽ hồ đồ, hỗn hào, tục tĩu.
    DTH rình độ không có xuất thân nhà văn viết tuyên truyền bình dân, được Hải ngoại bao dung, một nhóm người Việt tại Pháp thổi phồng DTH lên thành nhà văn quốc tế, họ dịch tác phẩm của DTH ra tiếng Tấy nhưng chỉ có một nhóm người Việt đọc, Tây nào thèm đọc, ai phí thì giờ đọc truyện tào lao DTH tưởng mình là nhà văn quốc tế lên mặt ta đây, chửi rủa tùm lum cả hải ngoại lẫn trong nước y như ta đây là lãnh tụ mà thực ra chỉ là diễn tuồng hề

    • huong lan says:

      Nếu tôi gọi và viết theo kiểu của Dương thu Hương thì với tôi bà ta là một nhà văn cái mất nết. Cũng theo đó thì bà ta chẳng có tài cán gì, kể cả viết văn, chẳng qua chỉ là biết ăn tục nói phét và dựa vào cái bất mãn và trái khoáy của cuộc đời, của xã hội (mà chế độ nào cũng có) để tuôn ra những lập luận, nhận xét bố láo coi thường cả dân tộc. Được một số ít tung hô thì cứ tưởng mình tài giỏi, nổi tiếng lắm. Cứ cho là bà ta nổi tiếng và tài giỏi đi thì cứ theo kiểu lập luận của bà ta tôi thấy rằng bà ta cũng nhờ chiến tranh mà nổi tiếng, chẳng khác gì cái đám “Việt kiều yêu nước” bị bà ta xỉ vả cả.

    • AQuang says:

      Nếu năm 54, VC không gài người ở lại miền nam, rồi không xâm chiếm miền nam thì sao? Mỹ có gửi quân, gửi quân đội miền nam hay không. Sao bà DT Hương không nghĩ ra là chiến tranh này do miền bắc gây ra. Miền nam chỉ là “nạn nhân”. Miền bắc chủ trương ngu dân, miền nam không ngu thế đâu.

    • BUILAN says:

      ” Giọng văn hàng tôm hàng cá, hỗn hào cho thấy người thốt ra những này thiếu học vấn, thiển cận, ”
      _Tôi chỉ là NGƯỜI ĐỌC – Cảm ơn những ai đã bỏ công sức , trí tuệ… viết cho tôi được đọc (kể cả ban ta) ! Bạn có thành thật, nhận biết khả năng trình độ , kiến thức cuả chính mình ?? CHÊ DTH thiếu hộc vấn, thiển cận !!! Nên trung thực , nhìn vào thực trạng đất nước hôm nay ! khakhakha

      @ Người Sài Gòn says:
      04/07/2014 at 11:40

      Cảm ơn một bài viết hết sức sắc sảo nữa của chị Dương Thu Hương! Tôi gửi bài này cho những người thân thành đạt tại Mỹ, vì họ đã ra khỏi VN quá sớm.

      & Võ Đình Tuyết says:
      04/07/2014 at 09:10

      “Bài viết nào của nhà văn Dương Thu Hương cũng làm cho ta suy nghĩ về một thời gian đã khuất nhưng để lại một vết hằn sâu trên da thịt chính mình.
      Không hẳn tất cả mọi suy nghĩ của nhà văn đều được đồng ý, nhưng ý tưởng phong phú cùng lối suy nghĩ bộc trực đầy cảm tính sâu hằn trên vết thương vẫn còn nung mủ trên phần đất quê hương tang thương,như một mủi tên bắn phá thủng sâu vào quá khứ được che đậy bằng những hào quang và những trí thức thân cộng lấy chiến tranh làm áo lông bào đa1p le6n ăiềm kiêu hãnh giết người…….

      Chỉ là vaì ba giọt thuốc nhỏ mát ,cho mát và tỏ hơn ! bình tinh !!

      Kính chào

Phản hồi