WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Làm gì để cứu non sông?

SuThatHCMViệt Nam, dẫu có đôi ba phen bị chia cắt. Cũng có lúc có hai, ba cơ chế công quyền khác nhau. Hoặc giả, có đôi lần bị đô hộ bởi ngoại bang, nhưng người Việt Nam xem ra vẫn luôn có được những điều đáng tự hào, đáng hãnh diện, hơn hẳn những sắc dân, hay những quốc gia đồng thời với mình từ khi lập quốc như: Tề, Hàn, Triệu, Sở, Tần, Tấn, Ngụy, Ngô, Việt (của Việt vương Câu Tiễn trong bách Việt) là chúng ta, dẫu là một sắc dân nhỏ sống rải rác ở phía nam sông Dương Tử đến lưu vực sông Hồng. Bị đẩy dần về phương nam, nhưng vẫn còn một quốc thể, một ngôn ngữ, một văn tự, một nòi giống sống chung trên một giải đất hình chữ S mang tên Việt Nam, chạy dài từ ải Nam Quan đến Mũi Cà Mâu. Cộng với một biển đông xuôi theo chiều dài của bờ đất, vươn ra ôm lấy các đảo, và quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa không rời. Như thế, Ta hãnh diện. Ta còn có một quê hương, một dân tộc đứng riêng ở cõi trời Nam là nhờ vào ý chí của tiền nhân qua nhiều đời luôn trung thành với hai nguyên tắc bất di bất dịch: Hy sinh vì đại nghĩa và tru di kẻ bán nước cầu vinh.

Tiếc rằng, bài sử ký này chỉ được nguời dân Việt Nam ở miền nam trân trọng học tập và thực hiện việc bảo vệ giang sơn của cha ông cho đến ngày 30-4-1975 là… chấm hết. Bởi vì, từ sau ngày quốc nạn 30-4-1975, và trước đó, từ 3-2-1930 đến 20-7-1954, tại miền bắc Việt Nam, dưới chế độ cộng sản, đã chẳng có sách vở nào được ghi chép, đã chẳng có người dân nào được phép nhắc nhở đến bản đồ địa lý mà cha ông ta để lại, cũng như chẳng ai được nhắc đến chuyệt phạt Tống, bình Ngô, triệt Hán, diệt Thanh của cha ông ta nữa. Lý do:

Đảng cộng sản được thành lập từ 3-2-1930 với 7, 8 ủy viên tại Hồng Kông, nhưng đến năm 1941 đã chết sạch, ngoại trừ một mình Hồ tùng Mậu đang thọ án chung thân khổ sai ở cao nguyên, và một Trịnh Đình Cửu … mất tích, không một tin tức, không có một hoạt động nào đáng được ghi lại từ sau ngày thành lập cho đến khi ông ta chết sau này. Bỗng dưng, vào cuối năm 1938, TC cho một nhân vật có tên là Hồ Quang mang quân hàm thiếu tá trong Bát Lộ Quân của Chu Đức đóng ở Quế Lâm, Quảng Tây xuất hiện. Hồ Quang sau này được gọi là Hồ Chí Minh, về VN lãnh đạo đảng và nhà nước VNDCCH từ 1940-1969. Hồ Quang là một cái tên nghe lạ tai, nhưng thật ra đây là một trong số 169 cái tên gọi, bút hiệu, bút danh của HCM được nhà nước Việt cộng chính thức công nhận và công bố. Theo bản công bố này, Hồ Quang có một sơ yếu lý lịch về năm sinh, học vấn, hoàn toàn khác biệt với sơ yếu lý lịch của Nguyễn sinh Cung (Nguyễn ái Quốc). Tài liệu ghi nhận: “Sơ yếu lý lịch của Hồ Quang tại Lớp huấn luyện Nam Nhạc /thuộc tỉnh Hồ Nam. Năm 1939. Hồ Quang 38 tuổi- Phụ trách điện đài – Quảng Đông – Thiếu tá – tốt nghiệp Đại học Lĩnh Nam – Giáo viên trường Trung học. Biết ngoại ngữ, quốc ngữ. (ảnh 1, ảnh 2) Nguồn: Lưu trữ Trung Quốc”. 胡光(即胡志明主席)1939年在湖南省南岳培训班的简历。 胡光—电台员—38岁—-广东—-少校 —-毕业于岭南大学——中学教师。会外语和国语 .

Theo bản lý lịch chính thức này thì Hồ Quang sinh năm 1901. Trong khi đó Nguyễn Sinh Cung sinh năm 1891. Thứ đến, Hồ Quang có sở học và nơi chốn học tập hoàn toàn khác biệt với lý lịch của Nguyễn sinh Cung. Liệu việc giới thiệu Hồ Quang có phần lý lịch riêng trong danh sách 169 bí danh, bút hiệu của Hồ chí Minh do nhà nước VC công bố, có dụng ý gì khác thường chăng? Liệu sự kiện này có phải là một hình thức gián tiếp giới thiệu về lý lịch thật của người mang tên HCM là chủ tịch đảng và nhà nước Việt cộng từ 1940-1969 hay không? Nếu không, thì nó mang một ẩn ý gì?

Trở lại chuyện của Hồ Quang. Từ sau khi xuất hiện, Hồ Quang được TC hỗ trợ và đưa về VN, đến khoảng tháng 8-1942 đổi là Hồ chí Minh, bị bắt ở Túc Vinh vì giấy tờ đã hết hạn? Sau khi ra tù, y trở lại Việt Nam và trở thành lãnh tụ của đảng cộng sản và chủ tịch của nhà nước VNDCCH từ 1945. Nhưng mãi sau này, khoảng 1948-49, sau khi biết chắc không còn một người Việt Nam nào hoạt động cùng thời kỳ trước 1930, hay thân nhân nào biết rõ về tông tích diện mạo của Nguyễn Ái Quốc còn sống, cũng như biết rõ, hồ sơ của y không thể bị tiết lộ từ phía cộng sản Liên Sô và Trung cộng, HCM mới từ từ úp mở cho người ngoài biết y là Nguyễn ái Quốc! Tuy nhiên, tất cả mọi hoạt động của Hồ chí Minh và tập đoàn CS đều cúc cung phụng vụ cho Tàu cộng và ra sức thực hiện chủ nghĩa vô tổ quốc tại nước ta. Với chủ trương này, CS đã tuyên truyền và mở cuộc chiến tranh vào miền nam với chiêu bài giải phóng dân tộc. Nhưng thực tế là thực thi những sách lược do Trung cộng đề ra như lời công bố của Lê Duẩn bí thư đảng cộng lúc bấy giờ là:“cuộc chiến này là đánh cho Trung quốc, đánh cho liên Sô” hay là “công việc của chúng tôi là phụ thuộc vào Mao chủ Tịch” (Lê Duẫn).

Mặt khác, Hồ Chí Minh đã chỉ đạo cho Phạm Văn Đồng, người đang giữ chức Thủ Tướng của nhà nước VNDCCH ký công hàm công nhận chủ quyền 12 hải lý thuộc quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là thuộc Trung cộng theo bản công bố chủ quyền trên vùng lãnh hải lãnh thổ do Chu Ân Lai trước đó hai tuần lễ. Việc công nhận này đã gây ra một hậu quả nghiêm trọng cho chủ quyền về biển đảo của Việt Nam hiện trực thuộc chính phủ Việt Nam Cộng Hoà tại miền nam quản lý theo Hiệp Định 1954. Nó cũng là nguyên cớ làm cho hình dạng bản đồ địa lý của Việt Nam không ngừng thay đổi.

Trước tiên, về việc tranh chấp, định ước quốc tế “Estoppels” quy định rằng “Trong một tranh chấp cụ thể, vào một thời điểm nào đó, nếu một bên có thỏa thuận hay đồng ý ngầm, hoặc công nhận chủ quyền của một bên khác đối với một vùng lãnh thổ đang tranh chấp, thì sự công nhận hoặc đồng thuận đó có hiệu lực pháp lý.” Ai cũng biết, Trung cộng đã từng mưu toan gây tranh chấp về chủ quyền biển đảo Hoàng Sa và Trường Sa với Việt Nam sau đệ nhị thế chiến. Tuy nhiên, trong hội nghị San Francisco năm 1951, dù được Nga bảo trợ, Trung cộng đã hoàn toàn thất bại trong việc tranh chấp chủ quyền với 3 phiếu thuận và 47 phiếu chống. Sau cuộc bỏ phiếu này, trưởng phái đoàn và cũng là Thủ Tưóng đương nhiệm chính quyền Việt Nam lúc bấy giờ là Nguyễn Văn Hữu đã tái công bố chủ quyền của Việt Nam trên các quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa. Lời công bố của TT Hữu không có bất cứ một đại biểu nào trong 51 phái đoàn được mời đến để tham dự Hội nghị này, kể cả Liên Sô và ngưòi đại diện của Trung cộng lên tiếng bác bỏ. Theo nguyên tắc, chủ quyền của Việt Nam đối với Hoang Sa, Truờng Sa là không thể có tranh cãi nữa. Tuy nhiên, TC dường như chưa bao giờ từ bỏ cuồng vọng bành trướng, nên không muốn tuân thủ những quy định mang tính quốc tế từ hội nghị này.

Theo đó, việc Phạm Văn Đồng ký công hàm công nhận chủ quyền của Trung cộng theo công bố của Chu Ân Lai (1958) trên những vùng lãnh hải, lãnh thổ này, dù không phải là đơn vị có trách nhiệm bảo vệ chủ quyền này theo Hiệp Định Geneve 1954, đã đặt Việt Nam vào tình trạng có thể mất Hoàng Sa, Trường Sa vào tay TC. Hoặc ít nhất, là VNDCCH tự cho mình quyền đại diện cho Việt Nam để từ bỏ quyền chủ quyền thuộc vùng lãnh hải và lãnh thổ này cho TC chiếm giữ theo định ước Estoppel. Bởi vì theo định ước này diễn giải, “một khi bên nào đã đồng ý, hoặc đã công nhận chủ quyền đang tranh cãi thuộc về phía bên kia thì sẽ không thể bác bỏ chủ quyền của bên kia đối với vùng lãnh thổ đó sau này. Trái lại phải tôn trọng chủ quyền của bên kia”. Lời giải thích này đã hoàn toàn đẩy VNDCCH và kế thừa của nó là CHXHCNVN ra khỏi cuộc tranh chấp với Trung cộng về Hoàng Sa, Trường Sa. Hơn thế, việc Phạm Văn Đồng còn làm Thủ Tướng của nưóc Việt Nam thống nhất sau khi họ xóa bỏ hiêp định Geneve và Paris để chiếm đóng miền nam bằng bạo lực vào ngày 30-4-1975, và không hề có bất cứ một lời nói, một văn thư nào đá động đến việc tiếp quản chủ quyền trên Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam theo Hội Nghị quôc tế San Francisco và hiệp định Geneve 1954 làm cho Việt Nam mất dần tiếng nói đối với Hoàng Sa, Trường Sa. Đây là một sự im lặng tồi tệ, đáng nguyền rủa vì nó đã đồng loã với nội dung bản công hàm mà chính y đã ký trước kia.

Tuy thế, không phải một mình Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Lê Duẫn, hay Trường Chinh theo đuổi chủ trương bán nước, thờ Tàu. Trái lại, sau những kẻ mở đường này là đến Nguyễn Văn Linh, Lê Khả Phiêu, Đỗ Mười, Nguyễn Mạnh Cầm, Lê Đức Anh, Phan Văn Khải… qua hai Hiệp Định, Hiệp Thương biên giới vào 1999 và 2000 là 796 km2 đất giáp ranh biên giới với Trung cộng thưộc các vùng Bản Giốc, Nam Quan, Lão Sơn, Tục Lãm và gần 3/4 diện tích vịnh bắc bộ đã bị chúng ký bán cho Trung cộng với gía là 2,5 tỷ đô la như một số tin tức rò rỉ và lan truyền trên báo chí. Từ đó, Việt Nam đã mất hẳn những vùng đất này, và không ai còn được nhắc đến nũa! Nếu mai sau, có một thể chế mới muốn tìm lại cái cọc mốc của biên giới đã được ký kết phân ranh giữa Việt Nam với Mãn Thanh vào năm 1883 thì cũng chẳng còn tìm ra dấu tích nó nằm ở đâu nữa. Tệ hơn, nếu cộng sản còn tồn tại trên phần đất này, không biết sau 5, 10 năm nữa con cháu ta phải học bài sử ký ghi chép ra sao? Bời vì dưới thời của những cái tên Mạnh, Kiệt, Dũng, Trọng ,Sang, Hùng, Lưu, Luận, Hải… thì không còn phần đất nào của Việt Nam thiếu dấu chân đi lại của quan cán Trung cộng, và không biết là có bao nhiêu khu rừng, vùng biển hay những nơi gọi khu đặc cư, những khu làng Tàu, cơ sở thương mai, kinh doanh cho riêng Tàu nhân, mọc lên như nấm ở trên nước Việt. Trong lúc người dân Việt lầm than, lang thang không có vài mét đất làm cái lều để sinh sống!

Có nước mắt nào của ngưòi Việt Nam không rơi xuống trước thảm cảnh này không? Hỏi xem, tại sao cha ông ta trải qua hàng nghìn năm trong những nỗi khó khăn tột cùng vẫn để lại cho con cháu được phần di sản thiêng liêng to lớn như thế, mà nay con cháu sao mà tệ?

Tôi cho rằng, con cháu cũng chẳng tệ gì lắm. Tuy nhiên, sau gần 70 năm bị bào mòn bởi bởi ý thức vô tổ quốc của CS, thế hệ lớn thì vị tư kỷ thành ích kỷ, lớp trẻ thì không được giáo dục về lòng yêu quê hương, yêu đồng bào một cách đứng đắn. Cộng với một cuộc tàn phá tôn giáo và luân thường đạo lý do Việt cộng thực hiện, đã tạo ra một xã hội với những sinh hoạt bát nháo, hỗn mang, đầy tính lọc lừa vô đạo, làm cho lòng người thêm chán nản, mất niềm tin. Họ đành phải sống chụp giựt, buông xuôi, tư kỷ thành ích kỷ. Đã thế, họ không được nhắc nhở, thấm nhuần giáo huấn của tiền nhân ta trong công cuộc giữ nưóc và kiến quốc là nuôi lòng hy sinh vì đại nghĩa và dứt khoát tru di những kẻ mãi quốc cầu vinh, mà nên nỗi!

1. Hy sinh vì đại nghĩa dân tộc

Phải nói ngay rằng, người dân như một thúng bột tinh nguyên. Bột không có nước quyện vào, chỉ cần một cơn gío nhẹ lướt qua, bột sẽ bay đi và vương vãi khắp nơi. Lòng hy sinh vì đại nghĩa của người dân cũng thế. Nếu không được giáo dục về lòng yêu nước thương nòi một cách nhân bản, nhân văn, đứng đắn theo lịch sử để gắn kết lại với nhau, chỉ cần những biến động nhỏ, lòng người đã ly tán. Nhưng nếu lòng dân luôn được nhào nặn và nuôi sống bằng tinh thần nhân bản, bằng ý thức tổ quốc thì nó luôn kết hợp với nhau, dẫu có là giông bão, biến động, bột cũng không lìa khỏi thúng! Theo cách nhìn này, lòng hy sinh vì đại nghĩa dân tộc trong lòng người Việt Nam lúc nào cũng có và có đầy ắp. Đặc biệt, sẽ phát huy thành sức mạnh lớn để bảo vệc sự trường tồn của quê hương. Nhưng xem ra là rất dửng dưng trước những tranh chấp của các phe phái. Đó là điều rất đáng qúy và cha ông ta đã biết cách chỉ tên kẻ thù, biết cách biến lòng hy sinh này thành những ngọn sóng thần, vùi dập tất cả những thế lực binh cường tướng mạnh từ Tống, Minh, Hán, Nguyên, Thanh khi chúng xâm phạm bờ cõi Việt Nam.

Nay, không phải lòng hy sinh vì đại nghĩa của dân ta không còn. Nhưng một phần bị chính những kẻ bán nước cầu vinh triệt hạ. Bị triệt hạ bằng những thủ đoạn đê hèn, hay bằng những ngôn từ lừa dối như tình hữu nghị, láng giềng tốt khi đưa rước giặc vào nhà. Một phần vì người dân dửng dưng, chán ngán với những ngôn từ của các đảng phái, hay của các nhóm đấu tranh, đôi khi lạm dụng cả danh nghĩa của tôn giáo, làm người dân mất hướng, không nhận diện được kẻ thù đích thực của dân tộc. Kết quả, người dân lui dần vào cuộc sống tư kỷ, buộc phải lo cho mình hơn là cho việc bao đồng, bị lợi dụng.

Về chuyện này ta không thể trách ai, nhìn lại cuộc sinh hoạt tại miền nam trước khi mất nước, dẫu là trong lúc chiến tranh, dân số không bao nhiêu mà cũng có tới mấy chục đảng phái và tổ chúc đấu tranh xuất hiện. Có nghười cho rằng, sở dĩ ta có nhiều đảng phái, tổ chức là vì “ta” không quen làm đảng… phó, hay phó thủ lãnh! Kết quả, nguời dân chẳng còn lỗ tai nào để mà phân biệt đúng sai. Trống một nơi, chiêng một nẻo. Sang đến chế độ cộng sản, lại là một nỗi kinh hoàng khác. Trăm lời nói, trăm việc làm không có được lấy một điều thật, điều nhân nghĩa! Tất cả là giả dối, lưu manh phản trắc. Duy chỉ có cái búa cái liềm của chúng là bằng sắt thép thật và cũng là thước đo công lý! Từ đó, một tên tội đồ ác độc hạng nhất trong lịch sử, từng cho người giết vợ, quăng xác ra đường gỉa làm tai nạn lưu thông, cũng có thể được chúng biến thành một “cha già” dân tộc với đàn cao, hương án. Tệ hơn, chúng còn phỉ báng tôn giáo bằng cách ép, đem cái đầu lâu của y vào nhà chùa, vào đền miếu, bày trò cúng bái để kiếm lấy phần sôi, phần bổng lộc! Với một cuộc sinh hoạt bát nháo như thế mà gọi là “chính phủ” thì người dân không muốn lui vào trong tư kỷ cũng không có đưòng chọn lựa khác!

2. Tru di những kẻ bán nước cầu vinh

Hình như cha ông chúng ta giỏi nhận ra chân tướng của những kẻ bán nước cầu vinh và cũng dứt khoát với những thành phần này hơn chúng ta. Điển hình là những trường hợp của Thống soái Ngô vương Quyền trảm Kiều công Tiễn trước khi đóng cọc nhọn xuống Đằng Giang để tiêu diệt quân Hán, hay tể tướng Lữ Gia, tập hợp gia nhân binh lực để khu trù Cù Thị cứu nước. Rồi những Trần ích Tắc, Mạc Đăng Dung. Lê chiêu Thống cũng chịu chung một số phận. Trong khi đó, xem ra trong chúng ta lại không thể phân biệt được gỉa chân. Kẻ tội đồ của dân tộc được phe đảng của chúng đắp tượng đưa vào chùa để kiếm phần sôi, phần bổng lộc đã đành, nhưng phe “ta” lại có những kẻ tự cho mình là trí thức, có những mảnh bằng to hơn bàn tay, hoặc giả, là lãnh tụ đảng phái, đoàn thể hay tôn giáo, lúc trưóc khi chưa mất miền nam thì phá rối, thông đồng với giặc bằng cách này hay cách khác để đấu với tranh, bức tử Đệ Nhất Cộng Hòa, để đưa đến cái chết của Tự Do vào ngày 30-4-1975. Sau đó người thì bị cộng sản rọ miệng, kẻ ra hải ngoại. Khi ra ngoài, tưởng họ làm được những điều hữu ích cho dân, lên tiếng vạch ra những tội ác của chúng để cho người dân nhận diện ra kẻ bán nước cầu vinh, không ngờ, lại vì cái bả hay mộng vinh hoa, hay sợ người đời quên mất tên mình, nên phải làm sớ, làm kiến nghị “dâng kế” cho cộng sản với ngôn ngữ gỉa tạo “dâng kế sách cho CS thực hiện để cho dân mình bớt khổ”. Hỡi ơi cái đầu gối! Nếu CS muốn dùng những lương sách để làm cho dân bớt khổ đau thì chúng đã làm từ lâu rồi, cần gì đến cái bản kiến nghị nhố nhăng ấy!

Khi viết ra những lời này, tôi thực lòng, không chỉ trích, hay bóng gío một ai (nếu ai cảm thấy bị xúc phạm, tôi thành thật xin lỗi trước). Tôi chỉ muốn dẫn chứng một điều, chúng ta vẫn chưa nhìn ra được kẻ thù của dân tộc là ai. Trái lại, chỉ loanh quanh. Nay bảo là gia đình trị họ Ngô. Mai lại bảo, khéo là Ông… Thiệu, hoặc giả, là Hồ chí Minh và tập đoàn CS. Một khi, chúng ta chưa đồng nhất chỉ ra được kẻ thù của dân tộc là ai, ở đâu, người dân Việt Nam cũng chưa thể có đối sách, chưa thể có hướng đi, chưa thể có hành động để thoát ra khỏi con đường vòng quanh, tăm tối ấy. Theo đó, tôi cho rằng, nếu muốn tìm ra con đường, tìm ra phương thức hành động thích ứng cho Việt Nam, tất cả mọi người, không trừ ai, phải nhận diện được kẻ thù của dân tộc là ai, ở đâu. Khi chúng ta đã nhận diện được kẻ thù của dân tộc thì kế sách vẹn toàn của cha ông ta đã có sẵn, cứ thế mà thi hành để cứu quốc và kiến quốc. Chuyện mười năm không thành thì hai, ba mươi năm phải thành.

3. Hồ chí Minh là ai? Y có phải là kẻ tội đồ đã mở đường cho Tàu vào xâm lấn nước ta và gây ra cảnh cùng khốn cho dân ta hôm nay không?

Như ở phần trên tôi đã viết. Hồ Quang là một cái tên khác của Hồ chí Minh với lý lịch như sau: “Sơ yếu lý lịch của Hồ Quang tại Lớp huấn luyện Nam Nhạc /thuộc tỉnh Hồ Nam. Năm 1939. Hồ Quang 38 tuổi- Phụ trách điện đài – Quảng Đông – Thiếu tá – tốt nghiệp Đại học Lĩnh Nam – Giáo viên trường Trung học. Biết ngoại ngữ, quốc ngữ. (ảnh 1, ảnh 2) Nguồn: Lưu trữ Trung Quốc”. 胡光(即胡志明主席)1939年在湖南省南岳培训班的简历。 胡光—电台员—38岁—-广东—-少校 —-毕业于岭南大学——中学教师。会外语和国语 .

Trong khi đó, Nguyễn sinh Cung, cũng gọi là Nguyễn tất Thành, người làng Kim Liên, Nam Đàn, sinh năm 1891. Theo tài liệu của sở mật thám Pháp thì Nguyễn sinh Cung đã chết vào năm 1933 vì bệnh lao phổi. Nay theo ông Phạm quế Dương cho biết, Nguyễn ái Quốc, đã chết vì bệnh lao tại Hồng Kông với những phần ghi chú như sau: “ Tác gỉa Hùynh Tâm cũng là người Trung quốc (trong tập tài liệu dầy 141 trang) xác định Hồ chí Minh là Hồ tập Chương. Tài liệu viết: Theo hồ sơ của nhà tù Hương Cảng, Nguyễn tất Thành đang lâm nguy bởi nhiều bệnh do trác táng, say đắm phong trần làm cơ thể hao mòn, mang bệnh truyền nhiễm cấp độ cao hết thuốc trị liệu… Năm 1832 Nguyễn tất Thành qua đời tại nhà tù Hương Cảng, hưởng dương 40 tuổi (1892-1932). Người thân (tên Hồ Vinh – Nguyễn Vinh) đến nhận xác và tất cả vật dụng cá nhân của tử tù và đem đi hỏa táng. Tro cốt của Nguyễn tất Thành mã số 00567, lưu trữ tại nghĩa trang Kuntsevew Moscow Russian… Tài liệu này được lưu trữ tại nhà tù Hương Cảng”.

Dĩ nhiên là chúng ta không hoàn toàn tin vào tài liệu này. Bởi vì khi “họ” cho ám số về tro cốt, chúng ta yêu cầu xét nghiệm tro cốt này bằng DNA thì có thể vấp ngã lớn vì có thể bị lừa (bởi vì nó sẽ không trùng khớp với Nguyễn sinh Khiêm). Tuy nhiên, Hồ chí Minh cũng không thể có cách chứng minh y là Hồ Quang và cũng là Nguyễn sinh Cung. Bởi lẽ hai người có hai bản sơ yếu lý lịch hoàn toàn khác nhau. Tôi không thể đồng ý với ý kiến lập luận rằng, Hồ Quang chỉ là một tên gọi khác của Hồ chí Minh như hằng trăm tên khác do nhà nước Việt cộng sưu tầm và công bố, có gì là không đúng, có gì cần thắc mắc”. Có, nó có chỗ không đúng và có chỗ đáng thắc mắc. Bởi vì trong tất cả 169 cái tên kia không một cái tên nào có lý lịch riêng. Đó thuần tuý là bút hiệu, bút danh hay tên gọi có thể là của một người (hoặc nhiều người bị tước đoạt và được gán cho Hồ chí Minh). Riêng cái tên Hồ Quang có sự khác biệt. Đó là một nhân sự có sơ yếu lý lịch riêng, có quân hàm có đơn vị, có địa bàn hoạt động trong hàng ngũ bộ đội của Trung cộng. Nó hoàn toàn không phải là một bí danh. Nhưng là một người khác. Trường hợp cho rằng vì phải dấu thân phận trong cuộc vận động chính trị cũng khó chấp nhận. Bởi lẽ, nếu cần dấu thân phận thì chỉ cần một cái tên, cấp bậc là đủ, không cần phải có sơ yếu lý lịch, sở học, nghề nghiệp, nơi sinh hoạt một cách rõ ràng công khai hóa như thế. Nếu cho đó là một cái sơ yếu lý lịch gỉa thì bản thân của Hồ chí Minh cũng là gỉa nốt. Chẳng có gì là sự thật. Và y có thể là người Tàu gỉa làm người Việt Nam?

Ngoài ra, cũng theo tài liệu này do ông Phạm quê Dương ghi lại: “cũng có ghi chú về gia phả và sự nghiệp của Hồ tập Chương trong hồ sơ HTC4567 lưu trữ tại quân ủy trung ương (CPC) và tình báo Hoa Nam Trung quốc như sau: “ Đương sự được đảng cộng sản trung quốc huấn luyện hơn một thập niên tại Học viện Hoàng Phố, Vân Nam. .. Kết quả, Trung quốc dốc hết nhân lực, tài khí tài vật lập ra một thế lực mới tại Vệt Nam và tình báo Hoa Nam thổi lên một Hồ chí Minh làm chủ tịch nước VNDCCH”. Cùng nguyên tắc, chúng ta không hoàn toàn và bám vào những tài liệu này làm chứng cứ. Nhưng chỉ tìn vào một điều chắc chắn là, dù là Hồ Tập Chương hay là Nguyễn ái Quốc, Hồ Quang khi làm lãnh tụ đảng cộng sản và là chủ tịch nước VNDCCH đã là một mối đại họa cho Việt Nam. Đối nội thì y thủ tiêu những nhà ái quốc Việt Nam, và tàn sát dân chúng qua những cuộc đấu tố, mở rộng chiến tranh vào miền nam. Rồi tạo nên một xã hội không còn luân thường đạo lý. Đối ngoại thì liên hệ với kẻ thù của dân tộc, bán đất dâng đảo cho chúng để nắm lấy công quyền. Chỉ bấy nhiêu, cũng đủ để y được liệt kê vào thành phần thủ lãnh của Kiều Công Tiễn, Cù Thị, Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống, Mạc Đăng Dung… Đối với thành phần này, di chiếu của tiền nhân ta còn đây. Muốn cứu quốc và kiến quốc thì phải dứt khoát tru di những kẻ bán nước cầu vinh. Ngoài ra không có một phuơng cách nào khác.

4. Làm gì để cứu non sông đây?

Một điều cần khẳng định là, dù Hồ Quang là người Tàu hay là người Việt thì y vẫn là một thiều tá trong đội quân của CS Trung cộng trước khi xâm nhập vào hệ thống CSVN với chủ đích lũng đoạn và tìm cách đưa Việt Nam vào làm chư hầu cho Trung cộng. Âm mưu này đã đuợc cộng sản Trung cộng che chắn và bảo vệ cẩn thận suốt thời kỳ 1940-1969 và sau đó. Tuy nhiên, bộ mặt thật và những việc y làm lợi cho Trung cộng đã lộ diện. Người Việt Nam không nên nghi ngờ gì về trường hợp của Hồ chí Minh nữa. Trái lại, phải dứt khoá đi thôi!

Trong tay chúng ta không có một tấc sắt thì làm được cái gì?

Hãy làm một công việc bé nhỏ nhất. Mọi người cùng tham gia phát động phong trào nói lên sự thật. Nghĩa là, người người bảo nhau, người biết nói cho người không biết. Người già nói cho trẻ cùng nghe là Hồ chí minh và đảng CS đã dẫn Tàu cộng vào chiếm nước ta. Rồi nhà nhà giáo huấn, trao đổi và bảo nhau về việc Tàu cộng đang xâm chiếm nước ta. Đồng thời nhắc nhở cho nhau về ý chí tru diệt kẻ xâm lăng và những kẻ mãi quốc cầu vinh của cha ông ta. Ý chí này nếu hôm nay chưa thực hiện được thì ngày mai cũng sẽ. Đừng sợ hãi, đừng e dè. Ngày nay không còn là thời con cái trong nhà đi tố cha mẹ anh em mình. Không phải là lúc hàng xóm láng giềng, bạn bè tố cáo chúng ta về những lời nói này với công an, với cán bộ nhà nước để kiếm sống. Dẫu có cũng chẳng hệ gì. CS có thể bắt được trăm ngưòi, thậm chí, vài ngàn người, nhưng không thể bắt hàng triệu triệu người. Như thế, tuyên ngôn sự thật sẽ được truyền đến mọi người, mọi nhà, mọi chân trời góc bể. Kẻ xâm lược nhất định thua, kẻ bán nước nhất định sẽ bị tru diệt.

Hỡi những người đã từng được gọi là anh hùng vượt biển đông, những người đã đạp trên cái chết mà đi sau 30-4-1975, những người đã làm cho cả thế giới xúc động và ngưỡng mộ vì lòng can đảm khi vưọt biển trên chiếc thuyền mong manh. Nay, nếu cần về Việt Nam thì cứ về. Chỉ xin qúy vị về với 1/100 lòng can đảm của lúc ra đi. Hãy về và nói cho thân nhân và người quen biết sự thật là Hồ chí Minh, và cộng sản đã đưa Tàu cộng vào chiếm nước ta. Hãy nói cho bà con của mình nghe về nhân quyền của con ngưòi đích thực là như thế nào. Đừng hèn nhát, đừng cúi đầu như một kẻ tội phạm, đừng dùng năm ba đồng để bán rẻ cái nhân phẩm của mình khi đút lót cho nhân viên trong các trạm kiểm soát từ phi trường. Đừng dùng năm ba đồng, vài chai bia, lon nước cho cán bộ khu vực để được nghênh ngang nơi mình về thăm. Bởi vì, nào có phải là ta “áo gấm về làng” đâu? Ta về đây là về vì tình ruột thịt với thân nhân, với dân làng, với nước non. Là chia sẻ nỗi bất hạnh với đất nước. Như thế, có gì đáng để khoa trương Việt kiều? Mà chúng ta cũng có phải là Việt kiều đâu? Chúng ta là người tỵ nạn chính trị cộng sản đấy. Ta có phải là người của chế độ đưa đi sinh sống tại nước ngoài và chấp nhận quyền lãnh đạo của họ đâu? Trái lại, ta đi vì Tự Do khi quê hương ta gặp đại nạn cộng sản. Nên khi về, xin hãy về bằng khí phách, bằng ý chí mãnh liệt “đem nhân nghĩa thắng hung tàn”, đem sự thật về góp phần vào việc cứu non sông. Có thế sự ra đi của chúng ta mới có ý nghĩa.

Chỉ nói bấy nhiêu thôi ư?

Vâng, chỉ bấy nhiêu thôi, ta chỉ cần làm công việc nhỏ bé thôi. Việc tuy nhỏ, nhưng xem ra lại là con đường duy nhất để chúng ta cứu lấy non sông và dân tộc trong giai đoạn này. Bởi vì, khi có được 70% dân số nước ta biết rõ bộ mặt Tầu của Hồ chí Minh, biết rõ bộ mặt thật của cộng sản là tập đoàn bán nước cầu vinh như Lê chiêu Thống, Cù thị, Kiều công Tiễn… thì cơn hồng thủy tru di kẻ bán nước lập tức nổi lên và người Việt Nam yêu quê hương, trọng nhân bản sẽ đứng cao trên đỉnh chiến thắng vinh quang. Kẻ bán nước sẽ bị triệt tiêu. Đó chính là cái nghĩa của con đường tay không tấc sắt chống bạo tàn. Đường đi có thể dài năm năm, mười năm hay hơn nữa, nhưng chắc chắn sẽ tới, chắc chắn chúng ta sẽ chiến thắng và ý chí của tiền nhân sẽ được thực hiện. Trái lại, sự giữ yên lặng của chúng ta, cuộc đi về bằng sự hèn nhát sẽ là những hành động đồng loã với những kẻ bán nước cầu vinh, và dâng đất nước của tiền nhân vào tay Tàu cộng.

Tháng 7-2014

© Bảo Giang

© Đàn Chim Việt

99 Phản hồi cho “Làm gì để cứu non sông?”

  1. Nguyễn Văn says:

    Một số các bác lầm lẫn TỔ QUỐC với QUÊ HƯƠNG.

    Với thế hệ chúng ta, nói đơn giản và dễ hiểu là vầy: Quê hương và tổ quốc là VN vì chúng ta sinh đẻ ở đó. Nhưng quê hương nói chi tiết hơn là vùng, miền, hay thành phố nào.

    Quê hương” là nơi chúng ta sinh ra, có thể sống ở đó hay nơi khác. Nếu con cháu chúng ta sinh ra ở Mỹ thì quê hương nó là Mỹ, nhưng tổ quốc là đất nước VN.
    Tổ quốc” là nơi (hay quốc gia) quê cha đất tổ, nơi ông bà tổ tiên mình sinh ra.

    Nước Mỹ lập quốc hơn hai trăm năm, người da trắng di cư tới sinh sống, họ sinh đẻ qua nhiều thế hệ và nước Mỹ là quê hương của họ nhưng tổ tiên (tổ quốc) nhiều đời trước của họ là ở Âu Châu hay nơi khác. Trải qua nhiều thế hệ, những người nhập cư tùy theo mỗi người có thay đổi cách nhìn, có khi họ quên nguồn gốc quá xa xưa, họ nhìn tổ tiên một vài đời trước như cha mẹ, ông bà, ông bà cố sinh ra và nhận nơi đó là tổ quốc.

    • NGÀN PHƯƠNG says:

      ĐỊNH NGHĨA VUI

      Con người là sinh vật mà không phải là sinh vật.

      Xã hội là bầy người mà không phải là bầy người.

      Quê hương là nơi một con người sinh ra.

      Đất nước là quê hương hay môi trường sống của một bầy người cụ thể nào đó.

      Tổ quốc là quê hương chung của nhiều bầy người có cùng nguồn cội.

      Có vui thì mới sống đời
      Không vui thành ngợm còn người nữa đâu
      Vui thì vượt mọi tào lao
      Ngợm thì chỉ vậy chớ nào đi lên
      Con người phóng khoáng mới nên
      Con người bó hẹp chỉ hèm cu li !

      NẮNG NGÀN
      (03/8/14)

    • Vọng Ngày Xanh says:

      Quê hương, đất nước, tổ quốc, quê cha” chỉ là ngôn ngữ nhưng thực ra cũng chỉ là một.
      Có tình có nghĩa thì mới có quê cha. Vô tình bạc nghĩa hoá ra tổ cò. Quê hương tổ quốc Việt Nam, đối với cộng sản việt gian thì chẳng là gì cả!

  2. Bin Lalàng says:

    Vào mạng không được thấy thối um,cứ tưởng vẹm cộng láo đánh xập DCV nhưng…không ngờ người ngậm phân tới phun lại là Chưng Sơn.Núp sau bao tên và bị người ta vạch mặt nên hôm nay phải chườn mặt ra,lưu manh,lươn lẹo có khác.Đấy qúi vị nào chưa có dịp chiêm ngưỡng văn chương hạ đẳng của đệ tử ruột TCN thì ghé qua nhưng chớ ghé lâu vì không khéo hắn phun phân vào mặt.

  3. THƯỢNG NGÀN says:

    LÀM GÌ ĐỂ CỨU ĐẤT NƯỚC ?

    Bài viết của Bảo Giang thực sự cần thiết và rất tốt trong thời buổi hiện nay. Vì nó có thể gợi lên được những suy nghĩ cho nhiều người.

    Nhưng vấn đề trước tiên phải hỏi liệu có gì cần phải cứu không, hay chỉ hô hoán lên vậy thôi. Nếu có thì phải cứu bằng cách nào là thiết thực và hiệu quả nhất.

    Đầu tiên đáng lẽ VN phải là một cường quốc ở Đông Nam Châu Á noi gương như thời Nhà Nguyễn so với các quốc gia đồng thời khi đó, hay chí it cũng như miền Nam trước đây so với mọi nước khác trong vùng.

    Đằng này nước ta thực tế ngày nay chẳng bằng ai, cả so với các nước trong vùng. Sống bằng đủ loại viện trợ nước ngoài, hầu chỉ xuất khẩu nguyên liêu thô, làm gia công, xuất khẩu lao động là chính. Nền tài chính yếu kém, xã hội nhiều tệ nạn, đầy tiêu cực, thực lực trí thức và dân trí không có gì khởi sắc, nói nhiều hơn làm, và nói dóc nhiều hơn nói thật, tính chất tham nhũng ngầm hay công khai đều đang làm rệu rã xã hội, nhưng không ai được lên tiếng công khai hay được chập nhận cho bày ra giải pháp công khai. Lại còn nạn xâm lăng của TQ mỗi ngày càng lộ rõ mà hầu như chưa có phương thức hay giải pháp nào nhằm đối kháng lại mà giống như chỉ đang ráng chịu trận.

    Đó tức là các yêu cầu cần chữa trị sớm, hay đó đó chính là các yêu cầu cần cứu nước ngày nay.

    Nhưng bằng giải pháp gì ? Đó là giải pháp của tất cả mọi người. Mọi người phải cùng cứu mà không thể loại bỏ ra một ai. Mọi người bằng tài năng của mình, bằng năng lực mọi loại của mình, bằng hoàn cảnh khác nhau của mình, bằng hiểu khác nhau của mình, ai cũng có thể làm được it nhiều nhằm góp vào tiếng nói chung, việc làm chung, mà không nệ hà, không kỳ thị, không phân biệt, không đố kỵ nhau, không chia rẽ nhau.

    Trái lại là việc làm vô cầu bản thân, không mưu toan cho bản thân, không nhằm đầu tư hay đầu cơ lợi ích riêng hay của giai cấp riêng, không nhằm làm vua làm tướng gì, không nhằm công danh địa vị gì, mà âm thầm lặng lẽ để làm, bất kỳ việc gì, miễn là thấy lợi cho nước là được. Đôi khi chỉ ý kiến trao đổi nhau trong cuộc sống, sự đóng góp tài chánh hay hỗ trợ cho ai đó để làm việc công ích, đôi khi chỉ cần có một hành động nhỏ nhặt, bất chợt hay rời rạc náo đó, đôi khi có các bài viết hay các phản hồi trên mạng, miễn là chỉ vì mục đích có lợi cho xã hội, cho dân tộc, cho toàn dân, cho đất nước, nói lên điều đúng, phê phán cái sai, đó đều là các hành vi cứu nước rồi, không phải cần đình đám hay kiểu huênh hoang, khoa trương, hay tự quảng cáo gì cả.

    Thật ra không phải mọi người đều yêu nước đâu. Sự yêu nước, sự cứu nước lúc nào hay thời đại nào cũng nhằm trong giới những người có tâm huyết, có ý thức, có hiểu biết, có ý chí, có tâm trí và có mục đích cao cả thật sự. Nên phần lớn phải là người có tâm, có trí, có chí, có nhận thức, có trí thức, có ý hướng cao cả mới thật sự là những người muốn cứu nước.

    Những người thuần túy là nông dân it học thì lấy trí năng đâu để mà nói yêu nước hay cứu nước. Như vậy phải là người nông dân có hiểu biết, có trí thức, có tình cảm cao đẹp vì đất nước vì xã hội mới có thể là người yêu nước. Đối với người công nhân cũng vậy, nếu chỉ là công nhân chay, it hiểu biết, it ý thức, it ý chí, thì làm sao nói yêu nước hay cứu nước. Mà phải là loại công nhân có tri thức, có hiểu biêt, có tình cảm rộng, thoáng, mới có thể là người yêu nước hay cứu nước.

    Cho nên kiểu nói giai cấp công nhân, giai cấp nông dân là giai cấp cách mạng, giai cấp đầu tàu, là sứ mệnh của lịch sử, là giai cấp tiên tiên nhất v.v… chỉ là cách nói theo lối giáo điều, công thức, giả tạo, nhằm tuyên truyền và thồi phồng mà không có thực chất. Thậm chí chỉ cường điệu đến độ giả dối, mị dân hay sự nhận thức không rành mạch, không khách quan, không chính xác.

    Vậy yêu cầu yêu nước và cứu nước hiện nay không phân biệt bất kỳ giai cấp nào, thành phần nào, địa vị nào. Có thể là người bình dân, có thể là đang ở nước ngoài, có thể là đang ở trong đảng CS, tức bất kỳ ai ở đâu, địa vị ra sao, hoàn cảnh ra sao nếu có lòng yêu nước, có ý thức yêu nước, có nguyện vọng cao cả thì mới có thể là người yêu nước, giúp nước và đều có thể thực hành hoàn toàn không mấy khó khăn điều này được. Đông người đồng lòng thì biển Đông tát cạn, nhiều tay thì vỗ nên kêu chính là như thế.

    Vậy nên giai pháp cứu nước ngày nay không ngoài giải pháp xây dựng đất nước thành một nước Cộng hòa dân chủ tự do thật sự. Bởi có cộng hòa đúng nghĩa mới có hòa hợp mọi giai cấp và hòa hợp mọi người một cách công bằng và tốt đẹp. Có tự do dân chủ đích thực thì mới huy động, phát huy được mọi tinh hoa, mọi tài năng của dân tộc. Có tự do thật sự thì mọi người mới không bị nô lệ, không bị ngăn trở phát biểu chính kiến, mới tạo ra con đường sáng đi lên nhằm đẩy mạnh tiến bộ và phát triển nói chung. Nên đa nguyên đa đảng mà bị cấm trong tình thế này là hoàn toàn phi lý. Bởi không cá nhân nào, không nhóm nào có thể tự vỗ ngực mệnh danh chính mình mới là trí tuệ, là công tâm, là hiệu lực và hiểu quả, là tinh hoa của dân tộc, của đất nước theo kiểu chỉ một mình một chợ được. Đó chính là quy luật đi lên chung của mọi quốc gia, mọi đất nước nói chung, Còn không thì ngược lại chỉ là trì trệ, chỉ là độc đoán, chỉ là thoái hóa, chỉ là phản tiến bộ, phản phát triển, hay chỉ là phản động.

    Còn về dư luận xì xầm hiện hiên đối với ông Hồ Chí Minh cũng thế. Có hai trường hợp là hoặc hư hoặc thật.

    Là thật tức nếu ông Hồ thực chất chỉ là Hồ Tập Chương hay Hồ Quang mà người Tàu đã cài vào để lũng đoạn và xỏ mũi dân mình, thì nay cũng là chuyện đã rồi. Coi như nước ta phải thua nước Tàu một keo đau thế thôi. Bây giờ cũng chỉ cắn rang, bấm bụng mà chịu, còn biết kêu ca đâu, còn biết tâm sự hay rĩ hơi với ai cho người ta cười. Nên tốt nhất là quên đi quá khứ, xử lý hiện tại để phát triển tương lai là hữu lý, khôn ngoan, thực tệ và triển vọng nhất.

    Còn nếu hư, tức đó chỉ là những bêu rếu bậy do gián điệp Tàu đưa ra ngày nay để dánh vào cán cân cân não của dân ta, thì cứ coi như không có, chẳng cần nghe hay để ý tới làm gì. Coi như chỉ kiểu thêu dệt ác ý của người Tàu ngày nay với tính cách xuyên tạc, cốt ý làm hại nước ta vậy thôi.

    Nhưng có điều mọi sự thần thánh hóa lãnh tụ cho dù là ai đều là sai lầm, thiển cận, nguy hiểm. Bởi vậy là đặt lãnh tụ lên trên cả dân cả nước cả tổ quốc của mình. Vì như thế là tự hạ giá dân tộc, hạ giá đất nước, coi đất nước, dân tộc không ra gì, chỉ có lãnh tụ mới là quý, là cao hơn hết. Tâm lý này là tâm lý của những kẻ thấp kém, bợ đỡ vì lợi ích cá nhân ích kỷ mà thực chất chẳng phải vì yêu nước hay muốn làm lợi gì cho nước.

    Vậy thì tốt hơn hết nên coi ông Hồ chỉ là nhân vật lịch sử và đã qua rồi, đã thành quá khứ rồi. Mọi người yêu nước cần đưa hình ảnh ông ta vào Viện bảo tàng lịch sử để sau này cháu con, các thể hệ tương lai đánh giá. Bởi vì nếu cứ đưa ông Hồ ra hiện tại, tức là đi ngược lại lịch sử, cứ bám theo hình tượng quá khứ thì làm gì còn được thực chất của đất nước, làm gì mà còn ý hướng hay niềm tin phát triển. Cứ say men quá khứ, hay làm bộ say men quá khứ thực chất đều trở nên u mê, trở nên thui chột, trở nên mộng mị, trở nên đờ dẫn hoài, như vậy làm sao còn sáng suốt, còn cập nhật, còn tiến tới, còn vươn lên phát triển và tiến bộ được.

    Tức là phải đoạn tuyệt quá khứ, tạm quên đi quá khứ, phải xóa bỏ mọi hình thức độc tài vô nghĩa trong hiện tại và trong tương lai, tạo điều kiên giải phóng, thực hiện dân chủ tự do cho tất cả mọi người, mọi giai cấp, trong đó kể cả mọi đảng viên cộng sản hiện tại, để đi tới một xã hội dân chủ tự do đúng nghĩa thì mới tập hợp được sức mạnh toàn dân, mới củng cố được mọi thực lực, mới phát triển được mọi tiểm năng và triển vọng, chỉ như thế mới có thể đương đầu được với sức mạnh của Trung Quốc ngày này, tức là mới có thể cứu nước được hiệu lực và đạt tới tương lai một cách thành công nhất cho đăt nước và dân tộc.

    NON NGÀN
    (01/8/14)

  4. nvtncs says:

    Đối với người VN hải ngoại, có cả trăm thứ quan trọng hơn tổ quốc:
    Họ đã bỏ tổ quốc ra đi, vì những lý do gì, cái đó không cần nói ra ai chắc cũng biết.
    Theo đúng lý luận thì khi bỏ tổ quốc vì bất cứ lý do gì, đối với từng cá nhân, cái lý do đó đối với họ, quan trọng hơn tổ quốc.
    Người thì đi tìm miếng ăn, người khác đi tìm tự do chính trị, người nữa tìm tự do tôn giáo, người khác nữa ra đi vì sợ CSVN hành, sợ CSVN trả thù giết chết, vv… lý do nào, đối với họ, cũng quan trọng hơn tổ quốc, tại vì nếu không quan trọng bằng tổ quốc thì họ đã ở lại VN, không việc gì họ phải vượt biên qua bao nhiêu nguy hiểm đầ xa rời tổ quốc.

    Riêng đối với tôi, sự thật, lẽ phải, tự do quan trong hơn quan niệm tổ quốc của riêng tôi. Mỗi người có một quan niêm riêng về tổ quốc chính vì vậy mà chữ tổ quốc bao la khó mà định nghĩa nó cho vừa ý mỗi người.

    Sau khi gia đình tôi vào nam, họ hàng tản mạt, mồ mả tổ tiên không ai trông đã bị phá làm ruộng và nhà cho người khác ở thì cái tổ quốc của tôi đã mất.
    Tôi còn có một định nghĩa khác cho riêng tôi, “quê hương tôi là xứ nào mà tôi là một công dân có tự do”. Mỗi người có một quan niệm khác về quê hương, chẳng ai sai cả, chẳng ai đúng hơn ai cả. Theo cái định nghĩa đó, có một thời, từ năm 1954 đến năm 1975, quê hương tôi là miền Nam VN.
    Ai bảo tôi điên, xin cứ việc, ai bảo tôi ngu, xin tự tiện, tôi không quan tâm đến sự tán thành họac chê bai của bất cứ ai. Ai chỉ trích, yêu cầu phân tích cho kỹ, lý luận cho chắc, cho sắc bén thì tôi sẵn sàng suy nghĩ lời của họ, ai ăn nói không chín chắn, tôi xin miễn trả lời.

    Bạn bè hỏi sao anh không về VN xem? Tôi nghĩ, người lạ, cảnh lạ, ngay cả con sông Hồng còn thay đổi thì về chỉ buồn thêm. Người xưa đã khuất, dân Hà Nội cũ đâu còn nữa.

  5. Người tị nạn Vc chánh hiệu con nai vàng says:

    “Làm gì để cứu non sông?”

    Ơ hay, ông/bà BGiang này có …hội chứng tâm thần; khi hỏi bà con cô bác hải ngoại ??

  6. Ham Học says:

    Thưa Thi sĩ Đại Ngàn, tôi là một người thích tìm hiểu, nhưng qủa thật tôi cũng không hiểu việc vác cái bát đi xin vòng vòng của mấy nhà sư, nếu không phải là “ăn xin” thì là gì? Xin ông Đại ngàn viết một tiểu luận ngắn về vấn đề này cho tôi và đọc giả được hiểu biết, mở mang ạ, xin cám ơn ông Thi Sĩ Đại Ngàn nhiều giống như Sao trên Ngàn ạ.

    • GIÓ NGÀN says:

      BÌNH BÁT

      Tôi thì không có đạo Phật, nhưng nghe nói khất thực là thế này. Khất thực là nhà sư mặc cà sa nghiêm chỉnh, hai tay trang nghiêm bưng tô đựng (bằng gỗ hoặc kim loại cùng một kiểu) để bước đi chậm chạm mà khất thực (xin bố thí) của bá tính ở gần chùa để tới trưa về thì dùng ngọ (ăn bữa trưa). Tất nhiên đồ ăn khất thực được phải đồ chay, nhưng có khi có người bỏ cả đồ mặn một cách vô ý thức. Tất nhiên chuyên lựa lọc và dùng tới thứ gì thì vì người ngoại đạo nên không rõ ra sao.

      Ý nghĩa khất thực này có lẽ bắt nguồn từ Phật tổ Thích Ca. Ngài là vị hoàng tử xuất gia, vào rừng sâu để thiền định, quên hết việc đời nhằm tìm ra giáo lý giải thoát nhân loại. Đương nhiên cũng phải có người dâng cơm hay hoa trái mới sống được. Có khi ngài cũng tịnh cốc tức không ăn uống gì suốt thời gian dài theo lối tu khổ hạnh.

      Lần cuối cùng khi sức kiệt, ngài nhờ cô gái có lòng tốt đâng cho bình sữa mới cứu sống ngài. Từ đó ngài bỏ kiểu tịnh cốc và tiếp tục có đủ tinh thần, sức lực để đạt đạo và truyền đạo. Nhà tu hành tất nhiên không tự mình lo cái ăn hoàn toàn bình thường như người thường được, đo đó về sau mới có tục khất thực.

      Ý nghĩa của khất thực trước hết nhằm luyện sự nhẫn nhục của nhà sư. Chữ nhẫn là một trong những ý niệm quan trọng trong đạo Phật. Nhẫn như thế cũng là cách để quên đi cái tự ngã của mình, rèn luyện mình gần lại với tính không, tức quên đi cái tôi bản ngã mà hòa đồng vào trong nhân gian, vạn vật. Khất thực chính là phương thức tự tu luyện qua hình thức đi xin ăn, không phải chỉ mục đích đi xin ăn tầm thường của người đói.

      Nhưng nhà sư Phật giáo chỉ ăn một chở một ngày, không được ăn sau giờ ngọ. Đó cũng là cách hạn chế ăn uống, hạn chế thèm muốn, theo nguyên tắt nhằm diệt dục. Tất nhiên cũng không tránh được trường hợp các nhà sư giả lồng vào, lợi dụng như là hình thức ăn xin thật sự kiểu cao cấp vì lười lao động, hay cách của những tay cái bang giả dạng bên ngoài chùa mà báo chí từng phát hiện. Sự giả dạng đường tu thì bất cứ đạo nào cũng có, đó là tâm lý xấu của một số người.

      Nhưng mặt khác, sự khất thực ngoài việc tự rèn luyện của nhà sư, cũng là cách giúp cho người khác, tức người đem của bố thí đến cho nhà sư, thực hiện được đạo hành của mình. Tức lòng từ bi, lòng thương người, bố thí, giúp đỡ cho người. Ca dao có câu dù xây chin bậc phù đồ, không bằng làm phúc thí cho một người là như thế. Nên nói cho cùng, khất thực không phải hình thức ăn xin theo kiểu tầm thường, mà là hình thức hành đạo giúp rèn luyện ý thức tu hành. Nên trong khi đi khất thực thật ra nhà sư phải thực hành sự thiền định trong ý thức vừa đi vừa tụng niệm là vậy.

      Bởi thế, cùng một sự việc, nếu là người có tâm, có đức, có nhận thức thì mình nhìn khác. Còn những người nào ngược lại thiếu tâm, thiếu đức, thiếu nhận thức có thể thành xuyên tạc, đánh giá thấp, bôi bác, lại chẳng ra làm sao cả. Do vậy, đạo đức đúng nghĩa luôn luôn là đạo đức trong tâm trí, ý thức, không phải chỉ trong hành vi bên ngoài, vì nếu thế thì chỉ hóa ra đạo đức giả.

      Người ham học nếu thật lòng
      Vài lời ngắn vậy giúp hòng sáng ra
      Còn như đánh bẫy người ta
      Hóa thành lại chuyện xót ra ở đời !
      Cho nên nhân bản con người
      Là lòng thành thật giữa trời bao dung !

      MÂY NGÀN
      (03/7/14)

  7. Chưng Sơn says:

    Non Ngàn Tiền Heo (Tiền hell : Tiền cúng rồi đốt, ý nói là vô giá trị, từ nay viết tắt là NNTH) viết : “Yêu cầu ĐCV cứ cho đăng để mọi người có tôn giáo hay không tôn giáo cùng vạch mặt vả cùng đánh giá sự thấp kém, tệ hai của tên Hôva Rành Mạch này và tên Chung Sơn kia là thế nào. Người viết này thách nó ra mặt để tranh cãi.” TRĂNG NGÀN.
    Thật là ngán ngẩm khi phải đối thoại với những người kém cỏi nhận thức như tên NNTH này, Chưng Sơn tôi đã dậy dỗ cho bao nhiêu bài, những tưởng NNTH khôn ra, nhưng không, tên này vẫ chứng nào tật nấy, vẫn ương ngạnh, và lộ cái ngu dốt của mình trên diễn đàn công cộng.
    Nói gì thì cũng đều phải có bằng cớ, tôi xin chưng ra những bằng cớ tên NNTH này ngu si, kém cỏi trong nhận thức ngay đây :
    Lần thứ nhất, NNTH đã hiểu sai về chữ ĐỨC, nên đã dùng chữ Đức Tin và đã được Chưng Sơn giải thích cặn kẽ là dùng như vậy nó sai, nó hố hoắc ở chỗ nào. Nay NNTH trong phần đối thoại với Nick nvtncs, dưới hiệu Bạt Ngàn và tựa là NGU XUẨN, NNTH viết : “…Bởi mỗi tôn giáo có niềm tin riêng của họ…”. Ta thấy rõ lúc trước NNTH dùng chữ Đức Tin thoải mái, vây mà nay sau khi được Chưng Sơn chỉ dậy nay NNTH đã biết dùng chữ “niền tin” thay cho “đức tin”. Vậy mà NNTH vẫn tiếp tục ngoạc mõm ra “sủa bậy” với người đã chỉ dậy cho mình : Non Ngàn Tiền Heo đúng là một tên mất dậy, vô ơn, ăn cháo đá bát.
    Lần thứ 2, là : Tên NNTH nói lăng nhăng ca tụng cái gọi là “Đạo TCG” Thì Chưng Sơn chứng minh cho đọc giả và NNTH thấy rằng catô lích mà đầu não của nó là Vatican chỉ là một tổ chức chính trị hoạt đầu đội lốt tôn giáo, lợi dụng sự cả tin, ngây thơ của con chien để ảnh hưởng lên trí não con chien và cầm giữ con chien trong nô lệ. Bằng dẫn chứng sự nhận xét của Mục Sai Trần Tam Tỉnh trong cuốn : Thập Gía Và Lưỡi Gươm và sử gia Avro Manhattan trong tác phẩm Việt Nam Why Did We Go, xin đọc giả cứ đánh vào tên họ hay tác phẩm là ra ngay. Và hiện đang lưu hành trên mạng. NNTH tưởng đã được thấm nhuần sự chỉ bảo qua sự trốn mất biệt, không giám phản hồi, nghĩa là câm như thóc.
    Lần thứ ba : Trong bài “Khi Nhà Thơ Xem Tranh” của tác Gỉa Quỳnh Thi, các con chien và cả NNTH xem tranh như nước đổ đầu Vịt, đã bình loạn nhảm nhí, tầm thường không qua sợi “lông” lại còn tránh móc BBT sao lại đưa bức tranh vô nghĩa đầy dục tính lên mạng.
    Trong khi sự thật thì vì tư duy qúa kém mà NNTH và các con chien không thấy được những lời chửi sâu cay, thâm thúy của tác giả Đinh Cường, sư kiện này đã được TBC, ,một người cùng quan điểm với Chưng Sơn chỉ dẫn rành mạch. Con chien hung hãn, ngu đần nhất đám chien hạng bét là Tiên Ngu cũng phải cúi đầu cám ơn, khâm phục. Tiên Ngu says:13/02/2014 at 09:07 “Bravo anh Tạ Bảo Công!”
    Qua 3 lần dẫn chứng cho thấy các con chien và NNTH không đủ suy tư, kiến thức để đối đáp, thế nhưng lại cứ thích thách thức, huyênh hoang trên mạng để lòi cái dốt và cái giới hạn thảm hại của mình. NNTH nên đọc kỹ bài trả lời này và suy gẫm chin chắn, đừng nên ngu đần mà thách thức chì mang hề vào mặt thôi nghe chưa?
    Biết đến đâu, suy tư, tầm nhìn đến đâu thì viết tới đó, với qúa khả năng của mình thì gọi là thợ giầy mà muốn đi lên trên giầy dép đó. Chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi, nghe chưa???

    • MÂY NGÀN says:

      Chưng Sơn,
      Ta đã đọc kỹ đoạn viết của mầy. Nhận thấy không đáng gì để trả lời mầy. Bất cứ ai đọc vào đó đều thấy từ ngữ dùng và văn phong của mầy viết ra, đều thể hiện rõ mầy chỉ là một tên mất dạy, dốt nát, trình độ văn hóa và nhận thức quá kém cõi, nên mới quá hồ đồ, hổn láo thế thôi.
      Để mầy tự vả vào miệng mày thì mới mong khá lên được !

      GIÓ NGÀN

    • Búa Tạ khủng says:

      Chưng sơn – chứng són nói chuyện đạo đức thì cũng giống như gái đĩ nói chuyện trinh tiết, Hồ chí minh nói chuyện đạo đức, chó sủa đêm trăng?

    • Tien Ngu says:

      Son à Son,

      Đây là cái đề tài làm gì để cứu non sông khi giặc Cộng và thầy chùa tu ham vui Giáo Điếm bị Tàu Cộng lừa, chiếm dần đất nước VN…

      Không có ăn nhậu gì đến câu chuyện tôn giáo Chúa Phật cả…

      Cho nên, Son nên bớt…láo, tự sướng.

      Anh giả bộ khen Tạ bảo Công tí cho nó…hồ hỡi, phấn khởi mà trở lại làm…người, biết…nên nết, không phải rơi vào cái loại…không phải người, hay mắt hí nữa. Nên biết cãm ơn anh Ngu, có ý tốt…

      Son cứ tiếp tục…tụng kinh tự sướng, chỉ thêm bị…phãn cảm. Bỏ cái tật đó đi, hay ho gì đó, Son?

  8. Người Đưa Tin XY75 says:

    Trong cuộc họp báo ở Hà Nội và kết thúc trưa nay, 31.07.2014, ông Heiner Bielefeldt phát biểu;

    Những cáo buộc mà tôi được nghe đều chính xác. Tôi cho rằng vẫn còn có sự hạn chế, có thái độ tiêu cực với nhóm tôn giáo độc lập. Vi phạm nghiêm trọng quyền tự do tôn giáo đang diễn ra ở Việt Nam”.

    Họp báo về tự do tôn giáo: Vi phạm nghiêm trọng quyền tự do tôn giáo đang diễn ra ở Việt Nam

    Ông nhấn mạnh rằng: “Khi chúng ta coi quyền tự do tôn giáo như một quyền phổ quát thì nó phải được thực thi trước khi được công nhận. Tôn trọng nhân phẩm và nhân quyền vượt qua mọi nguyên tắc về hành vi, hành chính…”

  9. Thích Nói Thật says:

    Đôi dòng trao đổi, góp ý cùng với bác BÓNG NGÀN – DẶM NGÀN

    Tui không chỉ ngạc nhiên về những từ ngữ của bác nvtncs viết về “tổ quốc và tôn giáo”, mà cả những dòng dưới đây của bác nữa đấy!

    Quá chuẩn và không có gì phải bàn cãi khi bác viết; “Không có cha mẹ sinh ra mình thì lấy ai để theo đạo này đạo khác“. (Đúng là có con người thì mới có đạo. Đạo giúp con người sống hoàn thiện hơn).

    Nhưng câu; “Không có tổ quốc thì lấy đâu có tín đồ để nghe lời răn của Chúa hay lời dạy của Phật ?” (hết trích), thì không chuẩn chút nào!

    Thiết nghĩ, “Tổ quốc” là “QUÊ HƯƠNG”, là nơi sinh sống với nỗi quyến luyến yêu thương, giống như con chim nhớ “tổ”, con trâu nhớ “chuồng”! (không phải Tổ quốc là = con người)

    Bài hát của Đỗ Trung Quân; “Quê hương là chùm khế ngọt, nếu ai không nhớ sẽ không lớn nổi thành người“. (quá hay).

    Nhưng anh Đỗ Trung Quân ơi! Hu hu hu………khổ nỗi cây khế ngọt (quê hương) đã bị CSVN cắt ngọn, biến nó thành “khế chua ngắt”, vì vậy, nếu cây cột điện mà đi được thì nó cũng sẽ bỏ nước ra đi, chứ đừng nói chi đến con người!

    Còn “tín đồ” thì không ảnh hưởng gì đến tổ quốc bác ạ!

    Bởi lẽ, cho dù sống ở nơi đâu trên hành tinh này, thì cũng vẫn là tín đồ. Đối với những người “thiện tâm” thì….. “lời răn của Chúa hay lời dạy của Phật” luôn luôn có giá trị ở mọi nơi mọi lúc!

    Đồng ý với bác rằng; Tôn giáo là cái quý về ý thức, về tinh thần, về siêu linh“.

    Nhưng không đồng ý khi bác viết; “Còn tổ quốc là cái quý của sự tồn tại con người cụ thể. Không có con người cụ thể, bị mất nước, bị đồng hóa, bị nô lệ ngoại bang khi đó có Chúa, có Phật cũng còn lâu mới cứu rỗi, mới giúp giải thoát được !“.

    Tui nghĩ; “Tổ quốc” quý hoá ở cái tình tự quê hương, tình cảm giữa con người đối với quê hương đất nước. Tổ quốc sẽ mất ý nghĩa khi con người không còn tồn tại .

    Còn khi bị “đồng hoá, bị nô lệ ngoại bang, thì “Lời dạy của Chuá hay lời răn của Phật” vẫn có ý nghĩa, giúp cho con người vững tin để sống, và vẫn mong được “cứu rỗi” và giải thoát sau khi từ giã cõi trần!

    Nói tóm lại, đề tài của bác nvtncs bị lạc đề sai hướng, không nên tán dài nhân rộng, hoặc có những lời lẽ không đẹp, miệt thị hoặc phỉ báng nhau là điều không nên. Hãy chấm dứt thì tốt hơn!

    • PHIẾM NGÀN says:

      TỔ QUỐC VÀ TÔN GIÁO

      Cho đến thời nay rồi mà còn nhiều người mơ hồ về ý nghĩa của tôn giáo và tổ quốc thì cũng đáng buồn.

      Tổ quốc là cái hiện thực, là quốc gia, dân tộc, đất nước, cái cụ thể bao gồm toàn thể đồng bào và non sông của mình. Đó là cái có trước rồi mới có những người được sinh ra trong đó cùng gọi chung là đồng bào.

      Tôn giáo là niềm tin về một giáo lý nào đó, rồi thực hành các tín điều, nghi thức của đạo đó gọi là sự hành đạo hay theo đạo. Như đạo Kitô hay Cơ đốc giáo, đao Phật, đạo Bà la môn, đạo Hồi, kể cả các đạo mang tính địa phương như đạo Cao đài, Hòa hảo v…

      Mỗi niềm tin đạo, hay tín ngưỡng tôn giáo, đều là cái căn duyên tức duyên cơ, hay điều kiện xã hội, cá nhân của mỗi người có liên quan đó quyết định. Tức nói khác phải có sự truyền đạo rồi mới có sự theo đạo, phải có niềm tin vào đạo nào đó rồi mới có tôn giáo của người đó. Có nghĩa tổ quốc, đất nước thì dân tộc chỉ có một. Nhưng trong dân tộc nào cũng có nhiều tín ngưỡng tôn giáo khác nhau. Như vậy cái nào quan trọng hơn cái nào trong thực tế thì ai cũng biết rồi.

      Nhưng có người quá si mê tôn giáo chỉ thấy tôn giáo là nhất. Con chiên thì thấy lời răn của Chúa là cao nhất. Phật tử thì thấy tam bảo Phật, Pháp, Tăng là cao nhất, ý nghĩa luân hồi là cao nhất. Hay như người CS cũng biến chính trị thành tôn giáo, nên chỉ thấy Mác Lênin còn cao hơn tổ quốc nữa. Đó là sự mê muội vào tín ngưỡng.

      Thật ra tôn giáo chỉ để dạy cho con người cách giải thoát, hay làm điều thiện. Chính trị là giúp con người quản lý tốt xã hội. Có nghĩa chỉ là phương tiện hữu ích cho con người, cho xã hội, nhưng không làm ra được chính con người và xã hội. Có nghĩa một lý thuyết chính trị vẫn có thể sai. Có nghĩa đức tin tôn giáo là tùy theo tín ngưỡng, không phải hoàn toàn tuyệt đối với tất cả mọi người. Bởi có người người ta chỉ thích triết học mà không thích tôn giáo bời vì tuy đều hướng về chỗ siêu nhiên, nhưng triết học thì thiên về trí tuệ, còn tôn giáo thiên về cảm xúc và đức tin hay niềm tin.

      Bởi thế cuồng tín về chính trị hay cuồng tín về tôn giáo đều tai hại đến con người và đến xã hội. Đã có biết bao cuộc chiến tranh tôn giáo hay họ tự gọi là thánh giáo từng xảy ra khốc liệt trên thế giới này. Sự cuồng tín của chủ nghĩa CS mác xít cũng đã giết cả trăm triệu trên toàn cầu là như thế.

      Nên người chính trị sáng suốt thì không cuồng tín, không độc đoán mà luôn luôn đi theo chiều hướng dân chủ tự do tích cực và đúng nghĩa.

      Người tôn giáo sáng suốt thì luôn không mê tín, không chủ quan mà bao dung, hòa đồng cùng các tôn giáo khác. Có nghĩa mọi sự mê tín chính chính và cuồng tín tôn giáo phần nhiều hay hoàn toàn chỉ do đám dốt nát, có bản chất kém bao dung, phi nhân văn, thiếu nhân ái mà ra cả.

      Đành rằng khi con người chết đi thì cũng không còn tổ quốc, hay tôn giáo đối với người đã chết. Song với hậu duệ hay đồng bào của người đó thì Tổ quốc, non sông vẫn cứ còn,miễn là vẫn còn lại người sau cùng. Tôn giáo cũng thế, cũng là niềm tin ở thế giới bên này, còn chết đi là về thế giới bên kia, thế giới bên này vạn điều cũng không ý nghĩa gì nữa. Như thế tôn giáo chỉ phụ thuộc vào đức tin hay niềm tin, tín ngưỡng riêng của mỗi cá nhân. Còn đất nước là ý nghĩa thực tế chung của toàn thể một dân tộc sống trên đó bao gồm cả người có tôn giáo và không tôn giáo.

      Nên phỉ báng tổ quốc, coi thường đất đất nước, là kẻ vô đạo (phi đạo đức), còn người không có tôn giáo nào chỉ là người vô đạo (không có tôn giáo). Đấy cũng là chữ vô đạo thôi nhưng tùy ngữ cảnh mà người ta lại hiểu khác nhau như thế đó. Như thế bán nước là vô đạo, trong khi có tôn giáo này tôn giáo khác, hay không có tôn giáo, chưa chắc đã là vô đạo !

      NON NGÀN
      (1/8/14)

      • Lão Hư says:

        Thưa ở phần này bác NON NGÀN luận rất hay :-) !

        Bravo 3x con người “lắm-nick-nhiều-name” ! Just Kidding :-)) !

        Lão Hư

    • Lão Hư says:

      Thưa bác Thích Nói Thật,

      Tôi nghĩ khác bác và có phần cùng ý nghĩ với bác Non Ngàn.

      Theo thiển ý thì QUÊ HƯƠNG có hai nghĩa ở đây:

      - nghĩa hẹp là địa phương mình sinh ra, (birthplace / lieu de naissance);
      - nghĩa rộng hơn là quốc gia (country / pays) có địa phương mình sinh ra.

      [Mở ngoặc đơn, quốc gia (country) ở trên còn là homeland, native land, motherland (đất mẹ), VN ta còn gọi là quê cha (fatherland) nữa]

      QUỐC DÂN (nation) là các sắc dân (dân tộc) sống trong một quốc gia.

      TỔ QUỐC = quốc gia + quốc dân

      Trên đây chỉ là ý mọn, mong nghe thêm cao kiến khác.

      Lão Hư

  10. Thích Nói Thật says:

    nvtncs says: “Có những giá trị còn trên cả tổ quốc, đó là lời răn của Chúa, lời dậy của đức Phật“.

    Bác nvtncs hôm nay hình như long thể bất an nên đưa mặt…… thổi vào tổ ong võ vẽ?

    Bác đem hai phạm trù “Tổ quốc – Tôn giáo” để so sánh thế này thì oải quá, chẳng giống ai mà cũng vô lý quá chừng chừng, chỉ gây nên tranh cãi vô bổ!

    Bác à, “Lời răn của Chúa, lời dậy của đức Phật” chỉ có giá trị với những người có lương tâm và lòng đạo đức. Còn đối với những kẻ vô thần và gian ác như CSVN thì “Tổ quốc” hay “Lời răn của Chúa, lời dậy của đức Phật” thì có nghĩa lý gì?

    Bác viết: “Tổ quốc mà đểu giả, độc ác thì thà đi chỗ khác ở còn hơn ở trong tổ quốc đó. Do đó mới có người di cư sang Mỹ lập lên tổ quốc mới hơn hai trăm năm về trước“.

    Chắc là bác uống lộn thuốc rồi chăng?

    Tổ quốc là “trừu tượng”, là từ ngữ mà người ta dùng để nói về đất nước của mình thì làm sao “Tổ quốc mà đểu giả, độc ác” được, bác đã vô tình đồng hoá CSVN với “TỔ QUỐC” rồi đấy!

    Nước Mỹ được xây dựng bởi những người di dân, những người tìm cuộc sống mới, hay vì bất cứ lý do gì thì cũng không phải bởi vì “Tổ quốc” mà họ phải ra đi.

    Ngay cả những người tị nạn cộng sản như bác cũng thế, vì CSVN độc ác vô nhân mà bác đã phải liều thân vượt biển, vượt biên, rời bỏ Tổ quốc để tìm cuộc sống mới, đúng không?

    • Lão Hư says:

      Thưa tôi có ý nghĩ là bác nvtncs KHÔNG SAI, nếu không nói là đứng đắn ở đây đó ạ :-) ! Xin cho phép tôi được thử giải bày chi tiết một chút nhé. Néu có sai xin sẵn sàng chịu tội :-) !

      Tôi nghĩ như sau, tổ quốc cụ thể hoá ra chính là quốc gia và dân tộc. Ngắn gọn, TỔ QUỐC = QUÓC GIA + QUỐC DÂN !
      Quốc gia và quốc dân, tức tổ quốc, cần có đại diện để điều hành. Đó là chính quyền dân cử trong mọi thể chế dân chủ tự do.

      Một khi chính quyền bịp bợm mị dân, lôi kéo dân vào vòng tại hoạ, như thời Tự Đức cấm đạo, gây xôn xao trong dân và tạo ra những hận thù dân tộc vô lý. Chẳng hạn phong trào Cần Vương rôi Văn Thân chủ trương “Bình Tây sát Tả”, va Tả đây là bàng môn tả đạo, tức là đạo kitô giáo vậy.

      Cũng như khi CS cướp chính quyền rồi sau này bịp bợm dân để nắm quyền qua các cuộc bỏ phiếu gian lận, và chúng lôi kéo một đại bộ phận dân tộc vào trò chơi chính trị “đấu tranh giai cấp”, chống Mỹ Ngụy cứu nước …. gây cảnh huynh đệ tương tàn.

      Như thế chẳng những chính quyền mà dân cũng mắc bệnh “liên quan” gây nhiều đổ vỡ tình tự dân tộc.

      Nếu nghĩ như thế ta thấy rõ là, chính cái gọi là tổ quốc theo định nghĩa trên cũng có lúc “sai trái” ! Bởi thế Nguyễn Gia Kiểng mới víêt sách có tiêu đề TỔ QUỐC ĂN NĂN !

      Tức là giữa dân tộc VN bao gồm gần 60 sắc dân đều có những mâu thuẫn lớn nhỏ trong quá khư với hiện tại, cho nên chúng ta có nhu cầu phải ĐẠI PHẢN TỈNH, để làm hòa với nhau. Chúng ta cần ĂN NĂN để chuộc lại những lỗi lầm trong quá khứ !

      Mong được nghe thêm cao kiến của cao nhân bốn phương tám hướng.

      Lão Hư

Leave a Reply to Bin Lalàng