WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tất cả chỉ là phương tiện

letters

Dư luận trong ngoài nước ðang xôn xao bàn tán về lá Thư ngỏ của 61 ðảng viên CS, phần lớn là trí thức cấp cao từng ðảm nhận những chức vụ quan trọng như giáo sư, viện sỹ, chuyên gia, cố vấn trong bộ máy ðảng và nhà nước. Thật ra từ nãm 2010, trước Ðại hội ðảng thứ XI, theo yêu cầu của Bộ Chính trị mời toàn ðảng và toàn dân góp ý vào các vãn kiện dự thảo, nhiều trí thức ðã mạnh dạn và chân thành góp ý, nhưng lãnh ðạo ðã có thái ðộ cực kỳ ngạo mạn, gần như không hề tiếp nhận một ý kiến phản biện nào, dù cho ðó là ý kiến sáng suốt, tỉnh táo, có cơ sở lý luận vững chắc, thực tiễn rõ ràng, lập luận chặt chẽ.

Đó là những ý kiến của Giáo sư Trần Phương và ông Vũ Khoan, từng là phó thủ tướng: của các Giáo sư Đào Xuân Sâm, Đào Công Tiến, Phan Văn Tiệm, Nguyễn Mại, Võ Đại Lược; của nguyên Đại sứ Nguyễn Trung; của các chuyên gia Vũ Quốc Tuấn, Trần Đình Thiên, Việt Phương, Lê Đăng Doanh; của các nữ chuyên gia kinh tế Phạm Chi Lan, nữ chuyên gia ngân hàng Dương Thu Hương; của cựu trưởng Ban Bảo vệ chính trị trung ương đảng Nguyễn Đình Hương.…. Đó là mới chỉ kể những người tiêu biểu nhất, trong đó không ít người tôi từng quen biết, từng trao đổi ý kiến từ khi còn ở trong nước.

Tôi rất hiểu tâm trạng của những trí thức có trình độ, có tâm huyết như thế, và tôi cũng hiểu sự chán nản, bực bội, có khi phẫn nộ của anh chị em khi thấy lãnh đạo vẫn cứ một mực ù lỳ, giáo điều, ôm chặt chủ nghĩa Mác-Lênin đã thất bại hiển nhiên, «kiên trì» chế độ độc quyền đảng trị mục nát, duy trì chế độ sở hữu toàn dân về ruộng đất kỳ quặc, thực hiện chính sách phi lý hèn với bọn bành trướng, ác với dân.

Ông Nguyễn Trung đã sốt ruột sau khi viết nhiều luận văn rất dài, viết cả vở kịch «Lũ» để cảnh báo về tình hình cực kỳ nghiêm trọng, nay lại cảnh báo khẩn cấp về «thảm họa Đen» đang gõ cửa nước ta (có thể đọc trên mạng Thời đại mới), nhưng vẫn chỉ là công cốc, thật đau lòng, khốn khổ về tinh thần cho người có tâm có tầm như thế.

Chẳng lẽ hàng ngũ trí thức VN đành chịu bó tay, theo lập luận rằng Bộ Chính trị kêu gọi góp ý, mỗi người đã chân thành tích cực góp ý, thế là hoàn thành nhiệm vụ, xong việc, còn lại là trách nhiệm của họ, của lãnh đạo? Nghĩ như thế có ổn không?

Tôi nghĩ có một hàng rào tâm lý ngăn cản đội ngũ trí thức nước ta dấn thân mạnh mẽ hơn nữa cho quê hương đất nước và nhân dân thân yêu của mình. Một hàng rào có hại, nguy hiểm. Đó là khái niệm phong kiến về lòng trung thành.Trung thành với đảng CS, với chế độ độc đảng, vì sau khi vào đảng, anh chị em thường nghĩ và gọi là «đảng ta», «chế độ ta», trung thành với lá cờ Tổ quốc, lá cờ đảng được coi là «những lá cờ của ta», ta từng mang xương máu ra để bảo vệ kia mà. Trung thành với lý tưởng xã hội chủ nghĩa, lý tưởng cộng sản chủ nghĩa, với điều lệ đảng, với hiến pháp của đất nước, trung thành với đường lối, chính sách, luật pháp của đảng và nhà nước ta. Tất cả đều thiêng liêng, đặt trên bàn thờ để cúng bái, không ai được coi thường, xúc phạm. Đạo đức xã hội phong kiến kiểu Khổng giáo cho rằng không trung thành là xấu xa, đáng tủi hổ, là phản bội, là nhục nhã, phải bị lên án, bị trừng phạt. Người quân tử phải trung với nhà vua, làm điều phải, vâng lời cha mẹ, thầy giáo, không được làm trái.

Lúc này xã hội ta cần truyền đạt, cổ xúy một thái độ tiến bộ. Đó là coi đảng, nhà nước, học thuyết, đường lối, lý luận, điều lệ, hiến pháp… tất cả chỉ là công cụ, là phương tiện để con người, xã hội sử dụng trong sự nghiệp phát triển nhằm mưu cầu hạnh phúc chung. Tất cả những công cụ, phương tiện ấy đều không có gì là thiêng liêng, vĩnh cửu, đều có thể sửa chữa, thay đổi, thay thế tùy theo điều kiện cụ thể. Như cái cày cái bừa của nông dân, cái búa cái kìm của người thợ, cái kim của cô thợ may, cái bút của anh sinh viên. Không thể giữ thái độ cổ hủ, cố định, đình trệ, rất phản khoa học, trái tự nhiên.

Nếu có chăng điều thiêng liêng thì đó là yêu nước thật lòng, thương dân thật lòng, bảo vệ nền độc lập của Tổ quốc, toàn vẹn lãnh thổ lãnh hải của quê hương, làm điều thiện tránh điều ác, tránh lòng tham, không đi ngược lại lương tâm, không làm trái điều mình tin là lẽ phải, phải có dũng khí, không làm theo điều gì sai lầm có hại cho nhân dân đất nước.

Chủ nghĩa Mác-Lênin áp dụng ở Liên Xô, Ðông Âu ðã thất bại hiển nhiên, bị gạt bỏ dứt khoát vậy còn tiếc rẻ làm gì? Chủ nghĩa xã hội thực tiễn ðã phá sản triệt ðể trong hơn 10 nước; ở VN Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng khẳng ðịnh ðến cuối thế kỷ này cũng sẽ chưa thấy mặt mũi nó ra sao, vậy thì giữ nó làm gì? Chủ nghĩa cộng sản còn xa vời hơn, chưa thấy hình dáng nó ra sao, huống gì các ông CS hiện nay toàn là tư sản lớn nhỏ cả, vậy thì chủ nghĩa CS ðã trở thành vô nghĩa, ôm nó mãi làm gì? Các ông Mác-Lênin chẳng có gì là thiêng liêng mà lại còn có hại, thì còn có lý gì ðể còn luyến tiếc, ðể ghi mãi trong cương lĩnh, ðiều lệ ðảng?

Hơn 20 năm trước toàn thế giới có trên 100 đảng và nhóm CS, nay tuyệt đại đa số đã giải thể, đã chết, gần như tuyệt chủng, vậy giữ mãi cái danh hiệu CS cô độc, bị lịch sử thải loại không thương tiếc, cho vào bảo tàng rồi, không dám bỏ sang một bên để mang tên mới liệu có còn khôn ngoan?

Khi hàng vạn trí thức CS đã nhận rõ rằng chủ nghĩa Mác-Lênin đem ra áp dụng đã tàn phá đất nước, chủ nghĩa xã hội thực tiễn đã là tai họa hiển nhiên cần dứt khoát từ bỏ nhưng lãnh đạo không chịu nghe theo lẽ phải, vậy thì các anh chị em đó còn có lý do gì để tiếp tục giữ niềm tin tuyệt đối trung thành với đảng? Như thế là đã tự mình mâu thuẫn với chính mình, phản bội lại trí tuệ và lương tâm của chính mình, không nhất quán với bản thân mình, vậy có còn là trí thức chân chính lương thiện hay không? Họ đã ngụy biện, lấy sự trung thành với đảng, với lãnh tụ, với học thuyết, với cương lĩnh để che dấu thái độ ươn hèn, thỏa hiệp với sai lầm và còn trên thực tế đồng lõa với tội ác.

Tôi còn nhớ trước Đại hội XI của đảng CS, Tiến sỹ Đỗ Xuân Thọ yêu cầu đảng từ bỏ chủ nghĩa Mác-Lênin để trở về với dân tộc, nếu không ông sẽ công khai đốt thẻ đảng vì đảng không còn là đảng của ông và của nhân dân nữa. Ông đã làm đúng như thế, và ông cùng một số đảng viên CS phản tỉnh đã vĩnh biệt đảng CS đang nghĩ đến việc chung sức lập một tổ chức chính trị mới để phục vụ nhân dân, dân tộc, hợp với thời đại mới. Đây là một suy nghĩ đáng quý.

Tôi tha thiết mong mỏi những đảng viên lâu năm tôi từng quen biết, từng trân trọng, như Giáo sư Trần Phương, nhà chính trị-ngoại giao Vũ Khoan, Trung tướng Đặng Quốc Bảo, anh Vũ Quốc Tuấn, Luật sư Trần Quốc Thuận, Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, Cô Nguyễn Thanh Bình, con gái của tướng Vĩnh, nữ giáo sư Nguyễn Thị Ngọc Toản, vợ cố Trung tướng Cao Văn Khánh, Giáo sư Hoàng Tụy – xin tất cả các bạn quý mến khác nữa, hãy dấn bước thêm, theo hướng đoạn tuyệt với những gì các bạn đã cho là sai lầm, hư hỏng, nguy hiểm cho đất nước cho đồng bào, dứt tình triệt để với bọn bành trướng khi dã tâm của chúng đã mười phân rõ mười. Xin các bạn hãy nhất loạt từ bỏ những công cụ cực kỳ tệ hại kéo dài, đã gây biết bao thảm họa, để cùng nhau tạo nên công cụ mới, lý luận mới, đường lối đối nội đối ngoại mới, bạn bè mới, liên minh mới phục vụ cho phát triển và phồn vinh của Tổ quốc, cho đồng bào đang trông đợi ở chúng ta.

Rất mong tất cả các bạn có thái độ phản biện quyết liệt hơn nữa với những văn kiện dự thảo cho Đại hội đảng lần thứ XII sắp đến, không thể tiếp tục chấp nhận chủ nghĩa Mác-Lênin, chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa CS mơ hồ ảo ảnh, nền chuyên chính độc đảng tệ hại…Chỉ cần có thái độ dứt bỏ những công cụ cũ kỹ, lạc hậu có hại ấy, và lựa chọn thay thế bằng những dụng cụ hiện đại, tiên tiến, có ích. Còn cách dứt bỏ thì tùy, như thẻ đảng viên có thể cất vào ngăn kéo, cho một mồi lửa, vứt vào thùng rác, đào sâu chôn chặt vào quá khứ hay lịch sự trao lại cho Ban Tổ chức của đảng, bắt tay từ biệt các đồng chí cũ, nhẹ nhàng đoạn tuyệt với danh nghĩa đảng viên, mang danh nghĩa mới là người công dân dân chủ.

Mong các bạn quý hãy bước thêm một bước tới trước, chung sức tạo nên một tổ chức mới, một công cụ mới, từ trí tuệ tinh thông, từ tâm huyết nồng nhiệt để xây dựng đất nước hưng thịnh, phồn vinh, thành quả phát triển được chia chung cho toàn xã hội.

Xin nhớ biết bao nhà lãnh đạo từng gắn bó với lý luận Mác-Lênin, với học thuyết cộng sản cuối cùng đã ngay thật thốt ra là đảng CS theo chuyên chính vô sản không thể đổi mới, không thể cải tạo, không thể hoàn lương, nó đã hư hỏng từ gốc đến ngọn. Nó còn ngày nào là gây hại, làm mất thời gian là của quý nhất của nhân dân, của dân tộc ngày ấy.
Vậy thì mọi đảng viên CS còn có lương tri, còn được lòng yêu nước thương dân mách bảo, hãy làm một cử chỉ nhân đạo, cho đảng CS một ân huệ là góp phần kết thúc sự tồn tại tệ hại của nó, tiễn đưa nó vào viện bảo tàng. Nó không còn có chút gì là thiêng liêng, cao quý, không mảy may có ích.

Rồi các bạn sẽ thấy, cuộc đời sẽ thanh thản, nhẹ nhàng, đáng sống hơn trước, cảm thấy gần với nhân dân, đồng bào, có ích cho cuộc đời này rất nhiều. Dù cho có bị chụp mũ, bị đánh hội  đồng là «phản bội», «theo chân bọn phản động», «tay sai cho đế quốc» cũng không hề hấn gì khi lương tâm trong sáng, luôn thật lòng yêu nước thương dân.

Trên đây là những lời tâm huyết của một người do hoàn cảnh địa lý-chính trị-xã hội đã ở trong đảng CS hơn 42 năm (từ tháng 3/1946 đến tháng 9/1990), đã từ biệt đảng 25 năm nay, tuy được đảng CS đào tạo, sử dụng nhưng không thể không chia tay với một công cụ chính trị nguy hại cho dân cho nước, và từ đó cảm thấy có ích cho cuộc đời, thật sự cảm thấy hạnh phúc tự hào hơn bao giờ hết.

Bùi Tín

5 Phản hồi cho “Tất cả chỉ là phương tiện”

  1. noileo says:

    Hàng ngũ trí thức VN tại VN rất thông minh, hiểu biết, Hàng ngũ trí thức VN tại VN không bó tay, mà hàng ngũ trí thức VN, trí thức Hà nội & sĩ phu bắc hà (mot bo phan khg nho thoi, di nhien) đã bị/đã tự bó cái đầu minh/tự lock cái óc mình lại với những luận điệu bịp bợm, những cái gọi là “tư tưởng & đạo đức hồ chí minh”, “bác hồ chí minh kính yêu”, “bác hồ chí Minh dân chủ”, “bác hồ chí minh yêu nước”, “đồng chí Lê Duẩn chống tàu”, “chiến tranh Việt Mỹ”, “chiến tranh chống Mỹ”, “giải phóng”, “thống nhất”, “hội nghi giơ ne vơ 1954 thắng lợi”, “chiến thắng điện biên phủ”, “hội nghị trung ương 2″, “19-5-1946 sinh nhật cụ hồ chí minh”, “hiệp ước sơ bộ 6-3-1946 thắng lợi”, “ngày độc lập 2-9″, “tuyên ngôn đọc lập 2-9″, “cách mạng tháng 8 đánh Pháp đuổi Nhật giành độc lập”, trong khi sự thật thì hoàn toàn ngược lại với những mệnh danh nói trên

  2. Nhãn tiền says:

    Có 1 lúc nào đó chắc cũng không xa lắm người VN trong cũng như ngoài nước đứng giữa ngã tư đường đấm ngực kêu trời ” VN đã mất nước rồi sao?” một cách đau đớn tột cùng .

  3. Dân miền Nam says:

    Tôi nghĩ rằng ông Bùi Tín đã quá đề cao cái sự “nửa vời” của các đảng viên kỳ cựu CS trong cái nhóm 61, và cả nhiều “trí thức” CS khác, cho rằng họ lập lờ, nửa vời, chỉ dám đưa kiến nghị rồi dậm chân tại chỗ, là vì “ảnh hưởng thuyết TRUNG QUÂN của Khổng Tử” là SAI! Cụ thể là họ có học về triết học Khổng Tử đâu mà áp dụng thuyết của ngài?
    Tôi có thể nói rằng các ông bà ấy nhiều người còn chưa biết gì về các triết thuyết ấy, đơn giản là trong chế độ CS, các ông bà ấy đâu có bao giờ có cơ hội học hỏi cặn kẽ về KHỔNG HỌC như ở miền Nam đâu, vì với đánh giá phiến diện và ngu muội của CS thì Đức Khổng Tử bị coi là hạng người “tứ chi bất động, ngũ cốc bất phân”! Điều này khiến cho nhiều người miền Nam chúng tôi phải choáng váng, với những kẻ vô học mà hỗn xược và vô văn hóa trong ngôn từ như vậy!
    Tôi cũng có thể chứng minh những người CS gộc này mù mờ trong việc hiểu về tư tưởng Khổng Mạnh (vì không học!), vì nếu hiểu rõ đạo Trung Quân (để áp dụng), thì phải hiểu về thuyết “Chính Danh” của KT, không chính danh, có nghĩa là không làm đúng vai trò chức năng quy định cho mình (kẻ làm vua, kẻ lãnh đạo), thì không thể “định phận” cho người khác! Vì người lãnh đạo mà không hết lòng vì dân vì nước, thì không thể đòi hỏi sự trung thành của người khác. Dân hỏi Đức KT về đạo “Trung” khi vua Kiệt, Trụ bị phế, KT trả lời: Dân làm đúng, không lỗi đạo TRUNG, vì Kiệt, Trụ không phải là vua ( không chính danh là vua), mà chỉ là kẻ hôn quân bạo chúa! Tướng cướp không có quyền yêu cầu sự trung thành của bọn dưới, vì nó bất chính!
    Chung quy, sự “nửa vời của các ông bà đảng viên kỳ cựu này, vì họ “chỉ có khả năng làm đến thế”, tiến hơn sẽ…bất lợi cho họ cách này cách kia!

  4. DÂN ĐEN says:

    “” …. Dư luận trong ngoài nước ðang xôn xao bàn tán về lá Thư ngỏ của 61 ðảng viên CS, phần lớn là trí thức cấp cao từng ðảm nhận những chức vụ quan trọng như giáo sư, viện sỹ, chuyên gia, cố vấn trong bộ máy ðảng theo yêu cầu của Bộ Chính trị mời toàn ðảng và toàn dân góp ý vào các vãn kiện dự thảo … “” : MỜI HẢ ? Ừa mời thì ta cũng góp ý thử xem sao : << Toàn đảng toàn quân …chó chết lẫn ráo xư, viện vô liêm sỉ lẫn cố vấn cố đấm ăn xôi hãy bảo nhau mỗi anh sắm sẵn một cái áo sơ mi gỗ tám tấm mà mặc đi là vừa ?

  5. Dân Việt says:

    Nỗi Lòng Người Đảng Viên

    Có những đêm tôi tự mình kiểm điểm
    Cái đảng này đã bán đứng non sông
    Tai sao tôi còn son sắt một lòng
    Mặc nhân thế chê cười ‘thằng vong bản.’

    Cái gì đã buộc tôi vào với đảng?
    Khắng khít keo sơn nửa bước không rời
    Dẫu tôi biết đảng đã thành cướp cạn
    Bản thân tôi dính líu sẽ tiêu đời.

    Cái gì đó phải chăng là lý tưởng?
    Ngàn lần không, ngày ấy quá xa rồi!
    Khi lý tưởng đã trở thành hoang tưởng
    Và địa đàng, nơi quỉ ám ma trơi.

    Cái gì đó phải chăng là tổ quốc?
    Ngàn lần không, tổ quốc biết về đâu!
    Khi Cộng Sản xoá lằn ranh đất nước
    Cờ búa liềm che phủ hết năm châu.

    Cái gì đó phải chăng là dân tộc?
    Ngàn lần không, dân tộc cũng không còn!
    Khi vô sản đã căm thù giai cấp
    Cướp chính quyền độc trị cả non sông.

    Cái gì đó có phải chăng là bác?
    Ngàn lần không, bác đã lộ nguyên hình!
    Kẻ đại bịp, dâm loàn, và phản trắc
    Đưa giống nòi vào thống khổ điêu linh.

    Cái gì đó, thật vô cùng đốn mạt!
    Là lòng tham ích kỷ của con người
    Khi vào đảng bao nhiêu là quyền lợi
    Có nhà cao, xe đẹp, lắm tiền tươi.

    Cái gì đó. là thằng tôi hèn nhát
    Là niềm lo mất hủ gạo nồi cơm
    Là nỗi lo đi tàu suốt, mò tôm
    Là ám ảnh của tù đày chết chóc.

    Đảng gian ác dùng lợi danh mời mọc
    Khiến con mồi quên liêm sĩ lương tâm
    Dùng sợ hãi làm con mồi tê liệt
    Biến con mồi thành nô lệ vong thân.

    Tôi trót lỡ sa chân vào địa ngục
    Giữa lũ vượn người độc ác gian manh
    Nhưng chẳng dám ly khai đời ô nhục
    Đành ê chề sống mãi kiếp hôi tanh.

    Phan Huy MPH
    http://fdfvn.wordpress.com

Leave a Reply to Dân miền Nam