Anh Điếu Cày và chặng đường phiá trước
Phải để mọi thứ lắng xuống, những xúc động và niềm vui tĩnh lặng lại, tôi mới viết về anh, anh Điếu Cày Nguyễn Văn Hải.
Tôi là người đã viết nhiều về anh, trên RFA, trên Facebook, đã ký tên vào thư kêu gọi trả tự do cho anh gửi chủ tịch nước Trương Tấn Sang.
Tôi đã vô cùng xót xa khi nghe tin đồn anh bị chặt đứt tay trong nhà tù năm 2010 và muốn điên lên khi không thấy thông tin nào từ phía nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam về sự việc này.
Tôi từng suy nghĩ và cay đắng cho thân phận những người tranh đấu cho dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam, trong đó có anh, thường được kết thúc bằng các bản án nặng nề, bất công, phải trải qua cuộc sống khắc nghiệp của tù tội. Khi được trả tự do thì sức khoẻ bị suy kiệt, thậm chí chỉ sau một thời gian ngắn thì chết.
Việc anh thụ án mới được ba năm trên mức án 12 năm về tội “tuyên truyền chống phá nhà nước”, chưa đủ thời gian để có thể ân xá hay đặc xá, nhưng anh được trả tự do. Đây rõ ràng là một sự thoả thuận giữa hai chính phủ Hoa Kỳ và Việt Nam, một sự đổi chác có lợi cho phía Việt Nam trong quan hệ với Mỹ.
Là một nhà bất đồng chính kiến nổi tiếng, biểu tượng của cuộc phản kháng, chống lại âm mưu bá quyền bành trướng của Trung Quốc trên biển Đông, ngọn cờ tiên phong của bao chí tự do, anh Điếu cày nhận được các giải thưởng quốc tế như giải Hellman/Hammett của Human Rights Watch năm 2009, “Người bảo vệ quyền Công dân” của Civil Rights Defenders năm 2012. Tháng 5 năm 2012 trong ngày tự do báo chí, Tổng thống Mỹ Barack Obama đã phát biểu là “chúng ta không thể quên những nhà báo như blogger Điếu Cày, người bị bắt năm 2008″.
Áp lực của công luận; chuyến thăm Mỹ của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang tháng 7/2013; chuyến thăm và làm việc Việt Nam thượng nghị sĩ Mỹ John McCain và Sheldon Whitehouse; chuyến thăm Hoa Kỳ của Phó thủ tướng, Ngoại trưởng Việt Nam Phạm Bình Minh ngày 1 và 2 tháng 10, 2014; quyết định bãi bỏ cấm vận vũ khí sát thương của Mỹ đối với Việt Nam; đàm phán gia nhập Hiệp ước Đối tác Kinh tế Chiến lược Xuyên Thái Bình Dương TPP; vai trò quan trọng của Mỹ trong vấn đề an ninh biển Đông… Tất cả đã có ảnh hưởng quyết định về việc trả tự do cho anh Điếu Cày của nhà cầm quyền Việt Nam.
Đổi chác tù nhân lương tâm lấy lợi ích kinh tế là trò bẩn thỉu của các chế độ cộng sản.
Từ năm 1963 nhà cầm quyền Đông Đức đã phát triển “dịch vụ buôn bán” này. Họ đã ra giá cho chính phủ Tây Đức, ban đầu một tù nhân giá 40 ngàn D Mác, sau tăng lên 100 ngàn D Mác, nhưng cũng có thể trả bằng hàng hóa. Tây Đức đã bỏ ra cho dịch vụ này 3,5 tỷ D Mác để tiếp nhận 33.755 tù nhân của Đông Đức.
Nhưng nếu so với cộng sản Đông Đức thì cách thức mà nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam “buôn bán” quá ư hèn mạt và nhục nhã. Người ta đã bí mật, lén lút, không thông báo cho người thân trong gia đình, chở thằng anh Điếu Cày từ nhà tù ra sân bay và tống đi Mỹ chỉ với một bộ quần áo trên người và đôi dép nhựa tổ ong đi trong nhà. Một sự cư xử bất nhân, ô trọc, bần tiện, vô cùng thấp kém giữa con người với con người. Thế mà phát ngôn viên chính phủ Việt Nam nói trả tự do cho anh Điếu Cày vì lý do… nhân đạo! Thật không còn gì lố bịch hơn! Nhân đạo gì mà tước đoạt quyền được sống của công dân trên đất nước mình? Nhân đạo gì mà tống khứ một công dân đi ra nước ngoài chỉ với một bộ quần áo mong manh và đôi dép nhựa trong thời tiết thu lạnh?
Hình ảnh anh Điếu Cày như ngộp thở giữa vòng tay chào mừng của đông đảo bà con cộng đồng Nam Cali và giới truyền thông phản ánh ngược lại thái độ của nhà cầm quyền. Từ Nam Cali đến phi trường Los Angeles khá xa, nếu không tắc đường cũng mất gần một giờ đi xe. Lại buổi tối. Vậy mà hàng trăm người, không chỉ có thanh niên mà có cả những cụ già, hân hoan đón anh, như đón một người hùng, một người yêu nước vừa thoát khỏi gông cùm cộng sản. Hiếm có một cuộc tuơng ngộ ấm tình người nào tương tự dành cho các nhà bất đồng chính kiến từ Việt Nam qua, từ truớc đến nay. Những phút ngắn ngủi trong buổi đón anh Điếu Cày trên sân bay thể hiện lòng khao khát cho một Việt Nam dân chủ của bà con người Việt ở Mỹ, sự trân trọng với những ai đã góp phần tranh đấu cho nó ở trong nước.
Từ lúc anh Điếu Cày tạm biệt bà con lên xe hơi đi cùng con gái đến nay đã mấy ngày. Im ắng. Trừ vài tấm hình anh gửi cho mọi người trong đó thấy anh đang gỡ những lá thư viết vội của bạn tù mà anh khâu vào áo, chúng ta không có thông tin gì hơn về anh.
Không biết anh sẽ định cư tại Hoa Kỳ hay qua Canada sống với con gái như đồn đại, nhưng dù sống ở đâu anh cũng phải có thời gian nghỉ ngơi, khám sức khoẻ, điều trị bệnh nếu có và làm các thủ tục giấy tờ cư trú. Và cốt yếu nhất là ổn định nơi ăn ở.
Rồi anh sẽ làm gì? “Tôi sang đây là đấu tranh cho ngày trở về”, anh đã nói như thế khi xuống sân bay. Nhưng đấu tranh như thế nào là một bài toán chẳng dễ dàng.
Anh có thể gặp gỡ một số cơ quan báo chí truyền thông trả lời phỏng vấn, có thể họp báo để nói về thời gian tù đày của mình và kêu gọi can thiệp đòi tự do cho những tù nhân lương tâm khác. Nhưng những công việc này chỉ mang tính thời sự, nhất thời.
Để có một sách lược tranh đấu dài hạn anh phải vận dụng các phương pháp khác. Vận động hành lang các dân biểu, thượng nghị sĩ, các tổ chức nhân quyền quốc tế; thành lập một tổ chức, một mặt trận yêu nước bao gồm càc thành viên trong và ngoài nước, hay tham gia viết báo v.v… là những ý tưởng có thể anh sẽ nghĩ tới. Nhưng để làm được những việc ấy, với vốn liếng tiếng Anh chẳng bao nhiêu, thời gian trải nghiệm của anh ở nước ngoài cũng quá ít ỏi, chắc chắn anh phải tận dụng sự hợp tác, giúp đỡ của các tổ chức, đảng phái, hội đoàn của người Việt.
Là một người Việt trưởng thành từ chế độ cộng sản, sống nhiều năm ở Ba Lan, bắt đầu bươn chải trên đất Mỹ từ năm 2003, tiếp xúc với nhiều thành phần, từ trí thức khoa bảng, những người làm báo chí truyền thông, văn nghệ sĩ, thương gia, đến những người làm nails, và cả giới con lai được cho là thành phần khá đặc biệt ở Mỹ, tôi hiểu sâu sắc cộng đồng người Việt tại Mỹ.
Đây là một cộng đồng chống Cộng, hẳn nhiên, vì tính chất và lịch sử hình thành của nó. Nhưng có năm mười kiểu chống Cộng khác nhau. Đấu tranh đứng đắn vì một Việt Nam dân chủ và không cộng sản có; thù hận, chống để mà chống một cách cực đoan có; “bằng mặt nhưng không bằng lòng” để vẫn còn đường “áo gấm về làng”, có; chẳng ưa gì chế độ cộng sản nhưng cơ hội, vì tiếng gọi của đồng tiền nên về nước làm ăn, có, v.v… Thông thường ở mỗi tiểu bang có một tổ chức cộng đồng nhưng cũng có nơi có đến hai, ba, không đại diện hoàn toàn cho đa số nguời Việt sống ở đó. Các hội đoàn đảng phái thì nhiều vô kể. Tư tưởng tiêu chí chống Cộng giống nhau nhưng háo danh, chia rẽ, nghị kị, thiếu sự kết dính, việc ai người đó làm nhưng cũng có khi thọc gậy bánh xe. Nói chung là một cộng đồng rất phức tạp.
Để xâm nhập vào cộng đồng này tìm sự ủng hộ đòi hỏi phải có súc khoẻ, có điều kiện đi lại thường xuyên để tiếp cận, tìm hiểu, đồng cảm và thuyết phục. Một công việc thậm chí mà anh Điếu Cày có thể không nghĩ tới nó khó khăn duờng nào. Nhìn những tấm gương đi trước anh như Đoàn Viết Hoạt, Nguyễn Chí Thiện, Nguyễn Chính Kết, Trần Khải Thanh Thuỷ hay Cù Huy Hà Vũ, tôi không mấy lạc quan về con đường tranh đấu tiếp tục của anh và hiệu quả của nó.
Nuớc Đức thống nhất “công lao trước hết thuộc về 4 triệu người Đức phía Đông đã đệ đơn lên nhà cầm quyền xin ra khỏi nước vĩnh viễn. Lòng khao khát tự do của họ đã quyết định” như Arnold Vaatz, cựu thành viên tổ chức đối lập Đông Đức Neue Forum, nghị sĩ quốc hội Đức, thuộc đảng CDU, nói.
Còn Stephan Hilsberg, nghị sĩ của đảng SPD thì nói rằng, “không có những người đã dám mạo hiểm với tù tội, sẽ chẳng có sự thay đổi nào hết”.
Anh Điếu Cày đã “khao khát tự do”, đã “mạo hiểm với tù tội”, đã phải xa tổ quốc ngoài ý muốn. Dù trên chặng đường tiếp theo anh có làm được gì nữa hay không, những việc anh đã làm trong thời gain qua có ý ghĩa rất lớn trong cuộc tranh đấu chung vì một Việt Nam tự do, dân chủ và toàn vẹn lãnh thổ.
Và chúng ta cám ơn anh về điều đó.
© Lê Diễn Đức
Ông Điếu Cầy không đồng hành trong việc không công nhận lá cờ biểu tượng Tự Do Dân Chủ của Cộng Dồng Tỵ Nạn Cộng Sản Hải ngoại từ năm 1975 đến nay. Lẽ dĩ nhiên sự hiện diện của ông này nơi hải ngoại cũng không cần thiêt!
Đó là lời kết nuận của…dư nuận viên cò mồi Cộng láo…
ĐC không mặnmà với Cờ QG dù Anh ta biết đó là cờ có từ thời nhà Nguyễn và là cờ tụ do dân chủ dân quyền . Vì lá cờ đó mà người Việt TNCS ở hãi ngoai mang nó đi đấu tranh cho anh ,ũng hộ cho anh
Ít nhất Nó có tác động đến chính quyền Obama (Mỹ ) và các nước trong khối tự do (nhưng anh chĩ biết có VC thã và Mỹ rước thôi !).
ĐC bị tù vì thiếu thuế ,sau đỏi tội danh là chống nhà nước. Có biểu tình chống tàu với nhiều người .Nhưng VC cho anh ở tù lâu vì có lẻ anh GIÀU CÓ hơn những người khác… (giàu không thế ở vn cũng là cái tội)
Có người hỏi sao cờ QG là biểu tượng tự do dân chủ(và anh cũng nghĩ vậy) mà anh GẠT đi? Có lẻ đó là cờ của nhà Nguyễn đối nghich vói nhà HỒ là cờ tay sai bán nước cho Pháp ,là cờ rước Pháp và Đao Công giáo vào VN (mà bây giờ có một bọn súc sinh ,con không mẹ cha S.O.B cứ SŨA hoai không mỏi miệng trên ĐCV). Đây là sự dồi sọ ,tuyên truyền Láo Khoét của bon cs . Gian dối và lưu manh vói lịch sữ nước nhà…
ĐC là sản phẩm CS dồi năn ra (như TKTT,DTH,BT và cả Cù Vũ và nhiều tên khoa bãng miền Bắc, cái học kiểu thanh sữ là sữ viêt trên lá cây ,dơn giãn là giãn đơn )) cho nên chúng ta nên đói vói ĐC như là người bạn ,người cùng chiến tuyến nhưng không thể coi là cùng sắc áo ,màu cờ được(như QD Đ,ĐV cùng nêu cao cờ chống cộng nhưng vẫn coi N Đ D là kẻ thù mà bây giờ vẩn có tên ăn học nên người ,bác sĩ này nọ vẩn cố dịp là chửi búa sua. Nhân tình thé thái thế thì thôi!)
ĐC chĩ cám ơn người đua anh ra khỏi tù là VC và người cho anh qua Mỹ là Mỹ, ở vói con GÁI (đã du học như con gái của TKTT) và chờ đoàn tụ gia đình là OK salem !
Đây là một mãng người TN thứ hai (cò máu).
Sẻ ,trong tương lai có đợt 3 TN cờ máu khác !
Sẻ có biểu tình hoan hô dá đão giữa 2 cờ đỏ và vàng trên đất của chú TOM.
Bây giờ thì gây chia rẻ ,cục bộ , thân cộng ,…như thấy trong kỳ bầu cử sơ bộ và kỳ bầu cử tháng 11 này ! CS lên ngôi hay không ,QG có là kẻ thua cuộc hay không ?
Đợi xem “con tạo xoay vần ra sao ?”
(k)
Đỗ Long chắc chưa nghe (hay đọc) ông Điếu Cày trả lời đài STBN phỏng vấn . Bài này chắc tìm được ở các báo Calitoday hay Người Việt .
Đang ế khứa, ngồi buồn gặp chiếu manh, các ông bà bác sĩ dược sĩ,luật sĩ, “sướng” ngôn sĩ, giám đốc sĩ đài ( toàn là những sĩ là sĩ chắc ăn như bắp ), lại cả mấy (chim) cu sĩ đua nhau ” ca hót ” ngục sĩ “, ghê quá ! Xin coi chừng kẻo lại ” mất cả SĨ DIỆN thì quê lắm ?
Đúng đúng, các…sĩ chớ nên xúm nhau ca ngơi ngục sĩ nữa, mà cò mồi Cộng láo nó điên lên, nó ngậm phân phun búa xua là…bỏ hút.
Hãy cùng nhau ca ngợi Hồ chí Minh, cũng từng nà…ngục sỉ. Thế cò mồi nó mới…khoái, không bị nó…phun phân vô mặt…
Mặc ai suy diễn, đoán già đoán non về tương lai của anh Điếu Cày Nguyễn Văn Hải. Riêng tôi, mừng cho anh đã thoát khỏi ngục tù csvn, sống đời tự do.
Công cuộc đấu tranh cho DÂN CHỦ – TỰ DO đòi hỏi sự kiên trì, bền chí và dấn thân không phải chỉ của một cá nhân, vì một con én chỉ là dấu hiệu của mùa xuân chứ không thể làm nên mùa xuân, phải không thưa anh Lê Diễn Đức
Chúc các Anh sức khoẻ, luôn kiên cường và nhiều nghị lực…
Luật ( LẬT) sư TonyDO ghi âm như ri rà :
“Điếu Cày nêu suy nghĩ: “Trước tiên lá cờ một biểu tượng, chúng ta đấu tranh là vì
mục tiêu tự do dân chủ, không phải đấu tranh vì biểu tượng của lá cờ.”
Trung sĩ DâM TiêN chỉ một ngón tay thưa như ri rứa : Này bà con, hiện nay trên địa
cầu, dân Nam ta có hai là cờ : Cờ Đỏ tiết canh chó — Cờ Vàng hoa mai dịu dàng. Cờ
ĐỎ biểu tượng cho sự ÁC; cờ VÀNG đại diện cho sự LÀNH.
Thì ông Điếu Cày còn …chần chừ suy nghĩ gì nữa khi trả lời : VÀNG hay ĐỎ, hử?
( Hềnh như Mỹ lai ToNy thỉnh thoảng tắc cù một phát, cũng thấy gai gai cái mình!
Cờ Vàng đón Điếu Cày
Những người Cờ Vàng đón chào người mang dép
Cõng trên vai hờn uất của non sông
Đang khổ đau, nghèo khó chịu tù gông
Bởi Cộng phỉ độc tài & tàn bạo
Những người Cờ Vàng đón chào người xông xáo
Bao lâu rồi tranh đấu chịu tù đày
Những người Cờ Vàng làm bạo quyền …rung sợ … bó tay!
Mà trục xuất ….thả người trong vội vã !
Những người Cờ Vàng bàng hoàng hối hả ,
Nắm níu Anh , mừng rỡ ở phi trường
Bàn tay ướt vì lệ mà tưởng sương
Ôm hôn nhau – khóc cười tình ĐỒNG LOẠI !
CHÀO ĐÓN ANH- triệu con tim khắc khoãi
Những người Cờ Vàng BIỆT XỨ gọi kêu nhau
Những phận người QUÁ KHỨ hứng thuơng đau
Vẫn đoàn kết-dấu tranh không mệt mõi !
Cũng từng là …
Những đôi dép-từ ngục sâu tăm tối
Chịu hờn oan , khốn khổ đói nghèo,
CỜ VÀNG phất phới mãi hò reo
Luôn thách thức xà lim cộng phỉ !
Xin cám ơn ,
Cờ Vàng đấu tranh không ngừng nghĩ
Buộc xà lim cộng phỉ phải rung rinh
Mà phải thả nhưng con tim tội tình
Trong oan trái buồn đau nghèo khổ
Quá hay!
Không có dân tị nạn VC – Dân Cờ Vàng,
Thì cố nội của ĐC giờ này cũng chẳng phải …lo xa về cờ với quạt mần chi!
hehehe… EXACTLY !
Ki’nh cụ
Sao hôm nay nặng nề thế này hả Ông già chống VC?
Thưa quân sư: Xin bình tâm tí :
Cờ Vàng mầng đón Điếu Cày,
Điếu Cày lưỡng lự chùn tay Cờ Vàng
Là như chuyện vặt đình làng
Có gì mà phải họ hàng nhận nhau?
Sự đời vàng lẫn cùng thau..
Cái trò ” trắc nghiệm” trước sau hạ màn.
Vườn ươm cỏ dại lan tràn
Dại, thì nhổ hết! còn toàn Vườn Thơm!
Cộng Hòa nụ hạt đang ươm…
Nhà thơ Trọng Dân:
CHÀO ĐÓN ANH- triệu con tim khắc khoãi
Những người Cờ Vàng BIỆT XỨ gọi kêu nhau
Những phận người QUÁ KHỨ hứng thuơng đau
Vẫn đoàn kết-đấu tranh không mệt mỏi (hết trích)
Chảy nước mắt khi đọc tới đoạn này.
Cám ơn đàn anh.
Nguyễn Công Bằng says:
Cờ vàng đã chết từ năm 1975 rồi chứ đừng nói là chìm, nay nói sợ chìm thật là kẻ bị tâm thần rồi. Xuống địa ngục mà tìm cờ vàng và tổng thống cùng thủ tướng cờ vàng. Còn Lý Tống và Dâm Tiên và Móng Heo, Đùi Lợn thôi. Phong trào đấu tranh cho Dân chủ Tự do Việt nam không muốn dây với ma . Hãy nhớ như vậy nhé.
(hết trích)
Nguyễn Công Bằng nói sai, cờ vàng còn sống nhăn, được các tiểu bang Mỹ công nhận là cờ người Việt QG bay phấp phới khắp Hoa Kỳ, còn cờ đỏ dơ bẩn hôi thối bị cấm tiệt, nó hôi như tổ cú, thối khắm chuột chết do bọn Cộng Sản Vô thần mang về thờ
Chúng nó nói cờ đỏ búa liềm là cờ của giai cấp công nhân nhưng thực là cờ của bọn ăn cắp ăn cướp của nhân dân. Một lũ ăn cắp dựng lên lá cờ này
Điếu Cày kêu gọi trên TVVN/SJ là chúng ta nên HHHG hay HGHH (tùy theo ý mổi người)
Đây là lời kêu gọi không đúng cách ,với bất cứ ai ,vói cả Điếu Cày hay Cu Vũ. Vì nếu có ,nếu muốn HHHG hay HGHH thì phải là CSVN đưa ra và tỏ thiên chí trước…
Nhưng nếu VI DỤ như đãng cs và ngụy quyền cs muốn “làm huề” vói tncs thì nói chuyên vơi ai ,thương nghị vói ai ?.
Cho nên nói ĐC đua ra lời kêu gọi không hợp với hiện trạng của anh ta !
Chúc Anh ĐC sớm đoàn tu G Đ nơi thiên đàng Hợp Chũng Quốc (nhu TKTT ,Cù Vũ và bao người khác!)
Xin nói cho rõ, kẻo ấm ức trong lòng.
Đoạn trên Điếu Cày nói:
(Lá cờ vàng có từ thời nhà Nguyễn, đó là lá cờ tổ quốc, đại diện cho những quyền tự do dân chủ.).
Đoạn dưới Điếu Cày nói:
(Nếu có một lá cờ nào đại diện cho những quyền tự do, dân chủ, cho những quyền lợi tự do dân tộc tổ quốc thì tôi sẵn sàng đứng dưới lá cờ đó để đấu tranh cho mục tiêu đó.).
Bình dân như em nghĩ, thì anh Điếu Cày nói xong câu dưới phải chộp lấy lá Cờ Vàng và hô lớn:
Việt Nam Cộng Hoà muôn năm!
Em khoái chém gió cho vui cuộc đời. Nhưng Thiên Hạ Nhân, Thiên Hạ Tài, so với Điếu Cày em vẫn chỉ là Nothing.
Chúc sức khoẻ BBT và bà chủ nhiệm Mạc Việt Hồng mà em hằng ngưỡng mộ.
Cầu chúc anh Điếu Cày nhiều may mắn.
Khi có người hỏi Điếu Cầy tại sao không cầm cờ vàng 3 sọc đỏ, ĐC trả lời ” lô-gich y như ông ĐT/BT xưa “:
<> .
Chú Điếu Cầy cho cháu hỏi tí : ” Thế thì khi trước Việt Kiều ở đây người ta đi tranh đấu cho chú ( trong đó có cháu bỏ cả ăn cả học theo bố mẹ ) thì cầm cờ gì chú nhẩy, cờ đỏ sao vàng hả chú ? . Qua sông đấm bòi vào sóng, ăn cháo đái bát xấu lắm chú à !
Hậu sinh khả ố.
Chỉ giỏi suy diễn bậy bạ.
Đã chết từ khuya rồi sao giờ lại đội mồ dậy mà ăn nói tàm sàm hả Bin, đúng là đồ quỉ (đỏ) quen ” la làng” ? Đã yên yên được một dạo,sao hồi này chắc nhờ được “Cầy” cuốc bón phân V/Kiu trở cờ nên lũ DLV hồi sinh nở rộ thi nhau sủa dữ a ?
Cộng Đồng Tỵ Nạn Cộng Sản Hài Ngoại không cần sự hiện diện của những ai không đồng hành như người đã không chấp nhận biểu tượng Tự Do Dân Chủ. Hãy rời khỏi nơi này ngay đi!
Ý kiến của Ban Mai lúc: (31/10/2014 at 21:54)
Nghe có vẻ thực lòng với đất nước trong hoàn cảnh hiện nay, hơn nữa nó cũng cho thấy sự hiểu biết của một người chững chạc, yêu mến quê hương.
Khổ cái, Ban Mai lại là một phụ nữ, mà phụ nữ thì hay “chín bỏ làm mười…”có điên lên thì cùng lắm cũng chỉ túm tóc, cào mặt, lột quần làm nhục nhau mà thôi.
Có lần em viết Điếu Cày là “Bắc kỳ lẻo mép rau muống luộc” (trong ngoặc kép nhá” để chỉ cách ăn nói rất giỏi và khôn ngoan của anh ta.
Và đây là đoạn trả lời phỏng vấn của Điếu Cày tại Garden Grove do đài SBTN tổ chức:
Về thắc mắc, “Trong những ngày qua có những lời kết án rằng khi anh được đồng bào đón tiếp tại phi trường, anh đã không nhận lá cờ vàng. Một số người kết luận rằng anh từ chối đứng vào hàng ngũ của cộng đồng người Việt tự do hải ngoại,”
Điếu Cày nêu suy nghĩ: “Trước tiên lá cờ một biểu tượng, chúng ta đấu tranh là vì mục tiêu tự do dân chủ, không phải đấu tranh vì biểu tượng của lá cờ.
Vì biểu tượng có thể thay đổi nhưng mục tiêu đấu tranh thì không thay đổi. Lá cờ vàng có từ thời nhà Nguyễn, đó là lá cờ tổ quốc, đại diện cho những quyền tự do dân chủ. Còn cờ đỏ sao vàng là biểu tượng cho một chế độ độc tài.” (Tonydo bàn: Nhà Nguyễn chỉ có Vua chứ không độc tài)
Và ông Nguyễn Văn Hải tiếp:
Nếu có một lá cờ nào đại diện cho những quyền tự do, dân chủ, cho những quyền lợi tự do dân tộc tổ quốc thì tôi sẵn sàng đứng dưới lá cờ đó để đấu tranh cho mục tiêu đó. (hết trích).
Trả lời đươc như thế thì Điếu Cày phải là tay hết sức thông minh và rất “hoạt miệng”.
Mặc dù cùng cảnh bắc kỳ và cùng vác AK-47 nhưng anh Điếu Cày đáng bậc Sư Phụ của em.
Chúc anh Điếu Cày may mắn và thành đạt.
Hehe… lại gặp bạn nữa!
“.. phụ nữ thì hay “chín bỏ làm mười…”có điên lên thì cùng lắm cũng chỉ túm tóc, cào mặt, lột quần làm nhục nhau mà thôi.” (hết trích) Có bị bà xã tẩn không mà bạn làm nhục phụ nữ thế à? Coi thử thế giới hiện đang có bao nhiêu bà làm Tổng thống? Thủ tướng? Bộ trưởng Ngoại giao…? Hóa ra đầu óc gia trưởng của bạn vẫn còn nguyên chất ấy thế mà cứ đi bàn việc “chống cộng”! Nhưng thôi, trở lại với ĐC cho khỏi nhạt!
Tôi hoàn toàn không biết việc bạn nói “lẻo mép” lúc nào, ở đâu, cho dẫu chữ lẻo mép đặt trong vòng kép thì cũng nói lên tính thiếu thật thà, thiếu tự trọng và cũng không giấu được chút châm biếm! Tôi thì hoàn toàn không thấy ĐC lẻo mép tí nào! Lối trả lời phỏng vấn của ĐC rất trong sáng, thành thật và hoàn toàn không ẩn ý, trái hẳn với những phát ngôn chính trị (luôn có hai, ba mặt mà bàn ngược tán xuôi cũng trót lọt) Tôi không dùng chữ “thông minh” ở đây vì khi sử dụng yếu tố “thông minh” (hùng biện) trong tranh luận dẫu gì cũng có hơi hướm tranh thắng nhất thời, thiếu thành thật trong đó! Bạn cứ thử nhìn lại loại ngôn ngữ chính bạn dùng trong các còm sẽ thấy điều tôi nói!
Tôi mới theo dõi thảo luận của ĐC trên DLB, nhưng chưa hết, chỉ mới vừa qua đoạn cờ vàng thôi (vì bận quá) ĐC phân tích về lá cờ rất chính xác! Lá cờ chỉ là một biểu tượng và biểu tượng có thể thay đổi nhưng lý tưởng thì không! Lý tưởng của người Việt yêu nước hiện tại là loại bỏ chế độ CS. Còn biểu tượng thì tùy từng nhóm, từng đảng phái… rộng lớn hơn là tùy chế độ! Cho nên khi giải thể CS xong thì người Việt cứ trưng cầu dân ý chọn biểu tượng cho quốc gia dân tộc. Còn bây giờ, (trong trường hợp ĐC) nếu đứng hẳn về một phe nhóm (một biểu tượng) thì liệu có phải là sự khôn ngoan trong mục tiêu ĐOÀN KẾT để chống cộng?
Còm trước tôi chỉ nói đến việc lợi/hại trong mục đích tranh đấu cho nên việc cầm lá cờ nầy bỏ lá cờ kia là tự giới hạn việc ĐOÀN KẾT moị thành phần, mọi xu hướng trong công cuộc chống cộng, vì thế tôi đồng quan điểm với ĐC.
Và như đã thưa trước, tôi stop bàn tiếp chuyện cờ quạt tại đây! Và bạn còn muốn trao đổi gì khác hơn? Chúc bạn trao đổi trong sáng.
Tonyđỏ,tên cẳng giữa này cũng giảo hoạt không kém,ra ngoài đường đừng để lộ danh tánh kẻo rụng răng .