WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Chẳng nước mẹ gì – Lú vẫn hoàn lú

20150809125906-1Trên đất Mỹ ông tỏ ra biết cách ngoại giao. Ông không lố bịch như Quang Nghị tặng quà để hạ nhục chủ nhà. Ông cũng không ngớ ngẩn như Minh Triết đòi “phân hóa nội bộ” chính quyền Obama. Thăm thú đó đây, cao đàm khoát luận, ông luôn tầm chương trích cú từ những danh ngôn của các bậc hiền triết Hoa Kỳ. Thiên hạ thở phào, nhẹ người. Bởi vì Lú đã bớt lú, tỉnh ra, khôn lên sau chuyến Mỹ du. Bọn thế lực thù địch cũng bớt hằn học, xỉ vả, bới móc.

Nhưng ôi thôi, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Bữa qua, ông đăng đàn tại Đại hội Hội Nhà báo Việt Nam lần thứ X tại Hà Nội. Thiên hạ chẳng nhận ra bóng dáng, hơi hướng gì ông mang về từ Mỹ. Ông ngoi lên từ nghề làm báo cung đình. Ông lên mặt dậy dỗ lũ bầy tôi tỉnh lẻ: Báo chí là vũ khí sắc bén, là công cụ đắc lực, phải trung thành phục vụ Đảng. Báo chí là nô lệ, là đầy tớ của Đảng, cho Đảng và vì Đảng. Thế mà từ trước tới này Đảng cứ oang oang bốc phét rằng Đảng là đầy tớ “của dân cho dân và vì dân.”

Ông lớn tiếng đe nẹt: Báo chí phải nằm dưới…. sự lãnh đạo tuyệt đối của Đảng. Đâu phải chỉ riêng báo chí, cả dân tộc này từ khi có Đảng đã có lúc nào được nằm trên. Tất cả phải nằm dưới. Tha hồ cho Đảng đè; Đảng cỡi; Đảng giày vò; Đảng hành hạ; Đảng giao hợp; Đảng cưỡng dâm… cho đã cơn thèm khát.

Tư tưởng là một chiến trường khốc liệt, ác liệt, quyết liệt, lẫm liệt, và cuối cùng sẽ bại liệt. Ông huấn thị cho thuộc hạ: Hơn 22 000 nhà báo Việt Nam phải là những chiến sỹ xung kích, xung phong, xung mãn, xung huyết giành lấy từng nano mét vuông trên trên chiến trường tư tưởng. Kiên quyết tẩy nhuộm thắm màu cờ Đảng lên mọi bán cầu đại não của dân. Không cho dân có khoảng trống tự do tư duy độc lập.

Ông bảo: Hơn một ngàn cơ quan truyền thông là những pháo đài kiên cố, kiên quyết, kiên cường, phóng ra những hỏa tinh, hỏa tiễn, hỏa hoạn để bảo vệ Đảng đến cùng. Bởi vậy mà báo chí được hưởng nhiều Huân chương Sao vàng, Huân chương Hồ Chí Minh và nhiều phần thưởng có tầm vóc, tầm cỡ, nhưng rất tầm phào, tầm bậy, tầm láp.

Ông là nhà lý luận, lý lẽ, lý sự, lý cùn hàng đầu của Đảng. Bài phát biểu của ông khoảng 2800 từ, tràn ngập sáo ngữ, sáo rỗng, sáo mòn về Mark, Lenine, Hồ Chí Minh, nghị quyết, chủ nghĩa xã hội, vinh quang, vĩ đại, to lớn, anh dũng, anh hùng, đổi mới, thành công, thành tựu, nhanh chóng, mạnh mẽ, đột phá…

Ai dám gọi ông là Lú. Lú mà sao ông biết đột phá tụi thế lực thù địch. Ông đột qụy bọn diễn biến hòa bình. Ông đột nhập bọn phản động. Ông cắt nghĩa: Đây là thời điểm các thế lực thù địch lợi dụng tự do dân chủ đòi đa nguyên đa đảng.

Lạ thiệt, đa nguyên đa đảng là những thành tựu văn minh tiến bộ được hun đúc ra sau bao nhiêu thế kỷ, hy sinh bao nhiêu xương máu, vượt qua bao nhiêu thác nghềnh của nhân loại. Tại sao bọn phản động lại đi đòi hỏi, tìm kiếm, theo đuổi, dấn thân vào những giá trị nhân bản. Còn Đảng của ông luôn nhân danh tiến bộ, văn minh thì đi chống lại những nguyên lý văn minh bậc nhất của nhân loại.

Ở Mỹ, ông đập đầu, rứt tóc, chắp tay năn nỉ Mỹ sớm công nhận Việt Nam có nền kinh tế thị trường. Bản chất của nền kinh tế thị trường là đa nguyên. Thế mà, ở nhà ông cấm dân không được đòi hỏi đa nguyên. Thì ra ông định vừa xin vừa xỏ Mỹ. Ông quen thói lập lờ, đánh lận con đen, quen thói nói một đằng làm một nẻo, treo đầu dê bán thị chó, mà bọn thính chữ nghĩa gọi đó là “đánh tráo khái niệm”.

Ngày còn mài đũng quần trên nghế nhà trường, ông đã được học phương pháp biện chứng, biện luận, phản biện. Vậy mà giờ đây mỗi khi mở miệng, người nghe chỉ thấy ông bao biện, ngụy biện, biện hộ, biện báo. Ông rao giảng cho đám bồi bút: Bọn phản động lợi dụng chống tham nhũng thổi phồng những yếu kém của đảng viên, bôi xấu, chia rẽ nội bộ, làm giảm uy tín của Đảng.

Những gì bọn phản động loan tin về tham nhũng chỉ to bằng một con kiến. Sự thực mà các đồng chí của ông đang vơ vét, ăn, đớp, liếm, húp, hút, hít không trừ một thứ gì…to bằng cả ngọn Tam Đảo, Ba Vì gộp lại. Bản thân ông hiểu rõ điều này. Ông từng cảnh báo tham nhũng có nguy cơ đến sự tồn vong chế độ. Vậy mà ông vẫn nói lấy được là “thổi phồng”. Hơn nữa bọn phản động loan tin có trúng không? Nếu trúng thì tại sao lại gọi đó là “thổi phồng”. Người liêm sỉ không dám ăn nói xa xỉ như vậy. Ông nhân danh chống tham nhũng, nhưng sự thực là ông chống lại những ai chống tham nhũng.

Đảng của ông có truyền thống trong sáng, trong sạch, trong suốt như pha lê. Đảng luôn cao thượng, cao cả, cao nghìn trượng. Đảng được Bác dầy công rèn luyện, tôi luyện. Đảng lại được bảo vệ bởi còng số 8, dùi cui, nhà tù, lựu đạn, súng, chó, công an, ma cô, ma cà bông, lưu manh, vô cùng cẩn mật vững chắc. Vậy mà sao chỉ vài thằng thế lực thù địch nhãi ranh, tay không lại có thể chia rẽ, gây mất đoàn kết nội bộ trong Đảng được.

Thiết tưởng, để tiêu diệt, tiêu hủy, tiên tan bọn thối mồm này dễ lắm, trẻ con cũng làm được, chẳng cần tới giáo sư, tiến sỹ, viện sỹ. Đó là “minh bạch thông tin”. Đơn giản, đỡ tốn kém, tại sao ông không làm. Ông tìm cách quanh co, đổ thừa, vu vạ, ăn vạ, ngụy ngữ, xảo ngữ, hỗn láo, hàm hồ, liến thoắng, cả vú lấp miệng em.

Đi một đàng học một sàng khôn. Cứ tưởng qua Mỹ, ông học được chút khôn nơi xứ cờ hoa. Nào ngờ, Lú vẫn hoàn lú, liu điu lại nở ra dòng liu điu. Chí Phèo tiếc đắng tiếc cay bảo “phí rượu”. Giá mà, mấy ly Whisky kia được đổ vào họng hắn, cả làng Vũ Đại bị chửi, nhưng thà nghe chửi vẫn sướng hơn nghe nghị quyết của ông. Xuân Tóc đỏ bảo “chẳng nước mẹ gì”. Nếu để hắn qua Mỹ, hẳn rằng xứ A nam thoát được can qua. Dân tình phàn nàn. Chỉ tổ tốn tiền thuế của dân chi trả cho chuyến Mỹ du tốn kém, đắt đỏ, hào nhoáng, ồn ào, ầm ĩ và hãnh tiến.

Thật phí rượu, phí lời, phí tiền, chẳng nước mẹ gì.

August 13, 2015

© Trần Hồng Tâm
© Đàn Chim Việt

3 Phản hồi cho “Chẳng nước mẹ gì – Lú vẫn hoàn lú”

  1. noileo says:

    Trisch: “Bất luận các nhận định trong bài chính xác tới mức độ nào, người Việt Nam chúng ta cần biết ơn nhà nghiên cứu người Pháp đã thực hiện một nghiên cứu trực diện và đi thẳng vào bản chất của vấn đề như vậy. Chúng ta có cơ hội để biết rằng chúng ta đang được người khác nhìn như thế nào. Chúng ta có cơ hội để đối diện với thực tế nền chính trị Việt Nam qua cái nhìn từ bên ngoài. Để cuối cùng chúng ta cần học cách tự nhìn mình từ một điểm nhìn từ bên ngoài, nếu thực sự chúng ta muốn thay đổi và phát triển.

    Nhiều nhận xét của Benoit de Tréglodé cần được chúng ta suy nghĩ và kiểm chứng. Ở đây tôi chỉ dừng lại trên những điểm có liên quan đến chủ đề của bài viết của tôi.

    Tôi trích nguyên văn ba ý kiến sau đây :

    1. “Ngay trước khi có ĐH XI, vào khoảng năm 2010, người ta đã trách TC II đứng đằng sau một chiến dịch đàn áp các bloggers và các nhà hoạt động chính trị dưới sự thúc đẩy của Bắc Kinh. Trong hoàn cảnh như vậy, rất nhiều người Việt bắt đầu tự hỏi, có thật hay tưởng tượng, bộ máy an ninh Trung Quốc có can thiệp vào xứ sở của mình”.

    2. “Những lãnh đạo Việt Nam đều biết là những chức vụ chóp bu (Bí thư Đcộng sản VN, Thủ tướng, Chủ tịch nước và bộ trưởng bộ Quốc phòng) đều phải có sự ưng thuận ngầm của Đcộng sản Trung Quốc. Cái lobbying ấy cũng tốn rất nhiều tiền cho Tàu. Theo nhiều nhà quan sát, Bắc Kinh phải bỏ ra 15 tỷ đô la dưới nhiều hình thức : đầu tư, những chương trình hợp tác, viện trợ Việt Nam tham dự những hoạt động của Asean, và nhất là tiền hỗ trợ thẳng vào túi các lãnh đạo”.

    3. “Theo vài nhà quan sát, giá một phiếu trong QH (498 đại biểu) phỏng chừng 100 ngàn đô. Giá còn cao rất nhiều hơn nữa nếu muốn có sự hỗ trợ của một ủy viên Trung ương (175 người) hay của một ủy viên bộ chính trị (16 người). Cái lo gíc này cứ tiếp tục tăng lên tùy theo thứ hạng trong bộ máy chính trị : để có được một ghế trong bộ Chính trị, vì phải có cuộc bỏ phiếu của Ủy ban Trung ương, phải bỏ ra chừng 1 triệu đô. Rõ ràng là Trung Quốc theo đường lối này, đã đã tìm thấy cách tăng cường ảnh hưởng của mình trong giới cầm quyền của nước CHXHCNVN và biến những kẻ nhận tiền thành những con nợ tinh thần của mình, phải chịu sự giám hộ của mình. Về phía Việt Nam, những tín hiệu, được lập đi lập lại về sự bảo vệ quyền lợi quốc gia đối với Bắc Kinh, lẽ tất nhiên chỉ hoàn toàn là giả tạo”.

    Những nhận định này, những con số tiền bạc liên quan đến việc mua bán chức vụ được đưa ra trên đây, đặt người Việt Nam trước một thực tế trần trụi, đáng sợ và tuyệt vọng : sự lệ thuộc vào Trung Quốc không còn là nguy cơ, mà đã là một hiện thực. Và đó là sự lệ thuộc ở hình thái nguy hiểm nhất của nó. Nghịch lý ở đây là : nhân sự lãnh đạo của Việt Nam không do người Việt Nam quyết định mà do Trung Quốc quyết định. Đấy là lý do đưa Benoit de Tréglodé tới kết luận rằng những tín hiệu mà chính quyền đưa ra để chứng tỏ rằng họ đang bảo vệ quyền lợi quốc gia trước sự xâm hấn của Trung Quốc chỉ là những tín hiệu giả tạo.

    Đa số người Việt có suy nghĩ đang sống trong một hy vọng rằng ở Việt Nam có một phái thân Mỹ, đối lập với phái thân Tàu. Và họ phó thác số phận đất nước và số phận chính họ cho cái hy vọng vào phái thân Mỹ ấy. Nhưng nếu việc bổ nhiệm nhân sự được tiến hành đúng như cách thức mà de Tréglodé miêu tả trên đây, thì liệu một phái thân Mỹ như vậy có tồn tại thực sự hay không ?

    Nếu hy vọng vào một phái thân Mỹ thực ra chỉ là một ảo ảnh được tạo ra trong cơn khát cháy cổ dưới trưa nắng hè bỏng rát khi mà đến cả cái bình nước từ thiện cũng bị tịch thu đi mất, thì người Việt có chịu thoát ra khỏi cơn ảo ảnh đó để mà xắn tay lên, hợp lực lại, tự đào cho mình cái giếng để tìm nguồn nước duy trì sự sống cho mình hay không ?

    Và liệu cái hy vọng rằng đảng cộng sản Việt Nam có thể tự cải cách vì lợi ích của dân tộc, cái hy vọng ấy có phải cũng chỉ là một ảo ảnh có tính chất bong bóng xà phòng hay không ?

    Bài nghiên cứu của Benoit de Tréglodé khiến chúng ta phải mở to mắt nhìn thẳng cái hố thẳm mà chúng ta đang bị dẫn vào.

    Và dĩ nhiên, khi một bài nghiên cứu như vậy được công bố thì các đại biểu Quốc hội, các nhân vật được nhắc đến trong đó không thể nhắm mắt làm ngơ nữa. Hàng trăm câu hỏi của người dân sẽ được đặt ra cho họ xung quanh câu chuyện này. Ở đây tôi chỉ nêu một câu hỏi :

    Rút cuộc, nhân sự lãnh đạo cao cấp của Việt Nam do ai quyết định ?

    Paris, 12/8/2015

    Nguyễn Thị Từ Huy

    Theo RFA (nguyenthituhuy’s blog)”

    http://ethongluan.org/index.php?option=com_content&view=article&id=18114:ngh-ch-ly-nhan-s-iv-nguy-n-th-t-huy&catid=44&Itemid=301

  2. đinh ngọc minh says:

    Cộng sản vn chưa bao giờ đặt quyền lợi của đất nước, dân tộc làm mục đích tối thượng; chiêu trò cùng những toan tính, thủ đoạn chính trị của giới chóp bu csvn luôn nhằm tới việc củng cố, duy trì quyền lực cá nhân và lợi ích phe nhóm. Trước 1975 có một văn sĩ nào đó (hình như là Nguyễn Mạnh Côn) đã đưa ra một ví von rất đúng, rằng: “ Dân tộc ta mang thân phận nàng Kiều còn cộng sản chính là thằng… Mã Giám Sinh đến dụ dỗ để đem bán đi”! Do vậy nếu không giãi quyết dứt khoát cái thằng Mã Giám Sinh cs này, còn bị nó trói buột, còn bị nó chăn dắt thì dù có qua tay thằng Tàu, thằng mỹ, thằng Nga…gì gì đi nữa thì cũng chỉ là những quan hệ ngắn hạn và chỉ có đem lại chút lợi ích riêng cho thằng côn đồ Mã Giám Sinh cs mà thôi, còn nhân dân vn thì chỉ…từ chết đến bị thương!

  3. BIỂN NGÀN says:

    CÂY CHE RỪNG

    Vô rừng chỉ thấy cái cây
    Quanh đi quẩn lại có rừng nào đâu
    Bây giờ Đảng mới thật ngầu
    Còn dân còn nước để đâu hỡi người

    Nói yêu nước quả nói chơi
    Bởi vì chỉ Đảng thì đời còn chi
    Bởi vì chỉ Mác Lênin
    Thì dân chỉ có để vin vậy mà

    Éo ơi ông Mác la đà
    Ông Lê cũng ngủm ta bà từ lâu
    Ông Mao cũng đã bạc màu
    Mèo đen mèo trắng hỏi sao chẳng tường

    Bác Hồ cũng đã ngàn phương
    Theo chân Lê Mác lên đường đi xa
    Bây giờ hỏi thử Đảng ta
    Lấy đâu ánh sáng sáng lòa như xưa

    Vậy mà chuyên chính còn thừa
    Một lòng nâng Đảng thành vua trên đời
    Kiểu ông Minh Triết ới ơi
    Cu Ba canh thức mình thời lo chi

    Cu Ba giờ thảy ỉu xì
    Cạ da cùng Mỹ mình đi lối nào
    Dấu sao thì cũng dẫu sao
    Bỏ đi Điều bốn sẽ mòi nguy đa

    Thấy gần mà chẳng thấy xa
    Thấy cây đâu dễ từ xa thấy rừng
    Tinh hoa đất nước vạn phần
    Khoanh vùng còn chút tần ngần đây thôi

    Bác thang lên hỏi ông Trời
    Bác Hồ mang lại cho đời những chi
    Mang đời chỉ Đảng như ri
    Cái cây duy nhất thì rừng ở đâu

    NGÀN KHƠI
    (14/8/15)

Phản hồi