WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

“Cờ về chiều tung bay phấp phới, gợi lòng này..”

Ảnh trước tòa Thị Chính Los Angeles. Ảnh intermati.com

Ảnh trước tòa Thị Chính Los Angeles. Ảnh intermati.com

Tháng 4/2014, trong một cuộc gặp gỡ cộng đồng người Việt ở Bắc Mỹ, tôi để ý có một người khoảng ngoài 60 tuổi, vẻ mặt khắc khổ, chỉ lừ lừ nhìn diễn giả suốt buổi mà không nói năng gì.

Tới giờ nghỉ, ông đến gần tôi, nhìn thẳng vào mặt tôi và hỏi:

- Tại sao cô đến đây được?

Tôi ngẩn ra, chưa hiểu câu hỏi là gì. Ông dằn giọng:

- Tại sao cô không bị chặn? Tại sao cô ra ngoài được? Tại sao cô sang được đây? Cô là an ninh nằm vùng phải không?
Tôi có cảm giác như bị một cái tát vào mặt. Như vậy có nghĩa là tất cả những lời chúng tôi đã nói trước đó, bằng tất cả lòng nhiệt tình và niềm tin, về tình hình Việt Nam, về những cơ hội bị bỏ lỡ, về những mong ước bị vùi dập của tuổi trẻ, về cảnh sống cực nhọc, không dám nghĩ đến tương lai của những bạn trẻ “trót” quan tâm đến xã hội… Tất cả những lời đó đều chẳng lọt vào tai người đàn ông ấy. Ông chỉ thấy một điều, rằng tôi sinh ra và lớn lên ở miền Bắc cộng sản, tôi ra được nước ngoài mà không bị an ninh chặn giữ, như vậy thì tôi là cộng sản, là an ninh nằm vùng, chỉ thế thôi.

Sau khi hỏi tôi xối xả mấy câu đó, ông quay ngoắt đi. Ông bỏ về, không dự họp nữa.

Tôi cũng tức giận không kém.

Về sau, tôi mới biết rằng trong cộng đồng mà tôi gặp hôm đó, có những người đi tù của “bên thắng cuộc” tới cả chục năm, có những người chết cả mấy đứa con trên đường vượt biên, thậm chí có người đã trở thành gần như điên loạn vì phải bất lực chứng kiến cảnh vợ con mình bị hiếp bị giết trên tàu.

* * *

Tôi cũng đã ở cùng những con người mà tấm lòng của họ, tôi chỉ có thể nói rằng nó trong vắt như kim cương. Bao nhiêu năm xa xứ, cuộc sống đã bị ép vào guồng của bên đó – ngày đi làm, tối mịt mới về nhà, xung quanh là dân Mỹ, truyền hình, sách báo và giải trí Mỹ; hàng ngày gần như chỉ nói tiếng Anh, hàng tuần phải lo doanh số cho công ty, cửa hàng mình. Nhưng họ vẫn nhớ đến Việt Nam, thậm chí chỉ nghĩ đến Việt Nam mà thôi.

Họ luôn nghĩ về những người Việt ở trong nước đang phải chịu đựng một chính thể ngu dốt đến tăm tối. Càng sống đầy đủ về vật chất, càng được ăn đồ ngon, mặc quần áo đẹp (và rẻ), hít thở không khí trong lành, sống ở những căn nhà mà dân trong nước mơ đến kiếp sau cũng không thấy, v.v. họ lại càng thương người Việt, thương Việt Nam hơn.

Những con người đó thật sự chẳng tiếc gì với tôi. Họ nuôi tôi suốt thời gian tôi ở Mỹ, đến mức đến giờ tôi vẫn không biết động tác “quẹt thẻ” nó như thế nào. Họ cho tôi tới lọ nước lau kính mắt, bộ dây đàn guitar, thuốc thang thì đương nhiên rồi, đến cả quần áo lót cũng dúi cho tôi, v.v. Và thương tôi thế nào thì họ cũng thương những người hoạt động trong nước y như vậy. Họ không ngó đến truyền hình, báo chí Mỹ; lúc nào họ cũng chỉ chăm chú “canh Facebook” đọc tin tức quê nhà, xem có anh chị em nào bị công an bắt, đánh đập không. Nghe tin có người bị an ninh hành hung, họ khóc, chửi cộng sản một hồi, lau nước mắt, rồi lại lật đật ra phố, đi gửi tiền về cho các nạn nhân.

Nhưng họ cũng yêu cờ vàng. “Cờ về chiều tung bay phấp phới, gợi lòng này thương thương nhớ nhớ…”. Đó là cờ vàng. Với những người Việt đó, lá cờ vàng là quốc kỳ của cộng đồng hải ngoại, biểu tượng của tự do-dân chủ, của một thời đã mất ở Việt Nam mà bây giờ chúng ta phải xây dựng lại – tức là giành lại tự do cho đất nước. Ngày Tết, ngày lễ, và ngày “quốc hận 30/4”, họ treo cờ vàng khắp nơi.

Tôi biết nói gì hơn về những con người ấy? Tôi nói họ cực đoan được sao?

Họ là một phần của Việt Nam, một phần của phong trào dân chủ ở Việt Nam, và cũng là một phần của chính cuộc đời tôi.

Nếu không có họ, chắc tôi sẽ nghĩ xấu về cộng đồng hải ngoại, tôi sẽ la lối, căm ghét sự cực đoan, sẽ sợ cờ vàng, sợ “bọn phản động lưu vong”… giống như rất nhiều du học sinh khác.

Và cũng rất có thể là nếu không có họ, tôi đã chẳng về lại Việt Nam, chẳng tham gia đấu tranh làm gì. Nhưng tôi đã về, bởi vì tôi muốn họ cũng sẽ có ngày trở về Việt Nam, và tôi mong muốn sẽ được gặp lại họ – ở đâu cũng được, nhưng là khi đất nước này đã tự do.

Theo Facebook Pham Đoan Trang

17 Phản hồi cho ““Cờ về chiều tung bay phấp phới, gợi lòng này..””

  1. Xuân Nghĩa says:

    Đoan Trang viết: “Nếu không có họ, chắc tôi sẽ nghĩ xấu về cộng đồng hải ngoại, tôi sẽ la lối, căm ghét sự cực đoan, sẽ sợ cờ vàng, sợ “bọn phản động lưu vong”… giống như rất nhiều du học sinh khác.”

    Đoan Trang nói đúng, NHIỀU du học sinh khác KHÔNG có may mắn như Đoan Trang, được gặp “những con người mà tấm lòng của họ … trong vắt như kim cương, họ chẳng tiếc gì với tôi, nuôi tôi suốt thời gian tôi ở Mỹ … Họ cũng yêu cờ vàng”, mà CHỈ toàn gặp những người như “tát vào mặt của mình” với nghi ngờ “tại sao sinh ra và lớn lên ở miền Bắc cộng sản, nay được nước ngoài mà không bị an ninh chặn giữ, như vậy là cộng sản, là an ninh nằm vùng”.

    Bởi vậy, NHIỀU du học sinh khác đã nghĩ xấu về cộng đồng hải ngoại, sợ cờ vàng, sợ “bọn phản động lưu vong”…

    Nếu không có sự cực đoan quá khích trong cộng đồng người Việt ở Mỹ, thì chúng ta có được NHIỀU du học sinh có suy nghĩ giống như Đoan Trang, thay vì chỉ có được MỘT Đoan Trang mà thôi.

    Đoan Trang viết tiếp: “Và cũng rất có thể là nếu không có họ, tôi đã chẳng về lại Việt Nam, chẳng tham gia đấu tranh làm gì. Nhưng tôi đã về, bởi vì tôi muốn họ cũng sẽ có ngày trở về Việt Nam, và tôi mong muốn sẽ được gặp lại họ – ở đâu cũng được, nhưng là khi đất nước này đã tự do.”

    Đoan Trang nói đúng, vì kém may mắn hơn Đoan Trang, NHIỀU du học sinh khác không được gặp những người “nghe tin có người bị an ninh hành hung, họ khóc, chửi cộng sản một hồi, lau nước mắt, rồi lại lật đật ra phố, đi gửi tiền về cho các nạn nhân …”, mà CHỈ toàn gặp những người đặt câu hỏi “Tại sao không bị chặn? Tại sao ra nước ngoài được? Tại sao sang được đây? An ninh nằm vùng phải không?”

    Bởi vậy, NHIỀU du học sinh khác đã “chẳng về lại Việt Nam, chẳng tham gia đấu tranh làm gì”
    .
    Bởi vì sự cực đoan quá khích trong cộng đồng người Việt ở Mỹ, thay vì có được NHIỀU du học sinh về lại Việt Nam tham gia đấu tranh giống như Đoan Trang, thì chúng ta chỉ có được MỘT Đoan Trang mà thôi.

  2. Tôn trọng says:

    Lúc có cờ vàng cách đây bốn mấy năm, họ chẳng mấy yêu, giờ mất chỉ còn loe hoe ở xứ người họ yêu thì đâu ảnh hưởng đến ai, họ thờ cái đã mất thôi, tôn trọng!

    • Tien Ngu says:

      Yêu cái…éo.

      Cò mồi Cộng láo cứ tưởng người Việt ai cũng như nó.

      Yêu cò đỏ sao vàng, yêu Hồ…lớp bảy (nó bơm lên là biết…18 thứ tiếng ngoại quốc, nhưng gặp Tây thì…ngọng, chơi tiếng bồi không hè…)

      Đối với người Việt tự do, cờ vàng là biểu tượng, không láo như cờ đỏ của Cộng láo.

      Vậy thôi, yêu đương cái mẹ gì chớ?

  3. HN says:

    Bài trên facebook thường ô hợp, đủ thành phần
    Bài này ấm ớ, khen ngợi bọn du sinh, bọn này con cháu đại gia, đảng viên, hút máu mủ nhân dân cho con du học
    Hầu hết du sính không ghi danh học (theo thống kê) , chúng tìm lấy người quốc tịch rồi ở lại, chuyển ngân, rửa tiền cho cha mẹ để tuồn của cải ăn cướp được của nhân dân ra ngoại quốc
    Toàn một lũ ăn cắp

  4. Hải Nam says:

    Đoan Trang viết là khỏi chê.Sức mạnh của Đoan Trang là ở kiến thức, ý chí và ngòi bút của cô .Việc cô tả ,”ông già có vẻ mặt khắc khổ ,…” dù có thể có nhưng chỉ là thiểu số nhỏ trong số đông những người Việt ở hải ngoại yêu mến cô và đã có những kiểu yêu mến rất hồn nhiên,trần trụi như có người đã từng bàn giọng ra vẻ tiếc nuối sau khi cô về VN,”biết vậy tìm dấu passport ,visa” nó” để “nó” không có cách trở về VN cho khổ !” (và đến giờ,sau bao lần bị đánh đập,bầm dập ,chửi lên chửi xuống bởi các lực lượng của nhà nước cộng sản,cô đã thấu hiểu thế nào là “khổ”).Những người yêu mến cô đến mức chỉ muốn cô bình yên theo cách họ nghĩ ra .

  5. HN says:

    Cờ này dù gì trông còn đỡ hơn cái cờ đỏ lòm lòm y như ….
    Thật buồn cho đảng và nhà nước, Liên sô đã vứt cờ búa liềm xuống cầu xí đầy dòi bọ mà đảng ta vẫn thờ trên bàn thờ, đảng thờ bác Hồ bằng lá cờ đầy dòi bọ
    Tội nghiệp Bác hàng ngày phải ngửi cái mùi hôi thối của dòi bọ, cái mùi cứt trộn mắm tôm

  6. Ngụy-yến says:

    Hoan-hô cô Đoan-Trang. Mong cô tiếp-tục con đường đấu tranh như cụ Phan xưa kia vẫn dạy: khai dân-trí, chấn dân-khí, hậu dân-sinh tức là mở-mang kiến-thức của người dân, thúc đẩy tinh-thần của người dân rồi từ đó mới vun bồi được cuộc sống của người dân.

  7. Cái cô dư-luận-viên này, tôi chưa bao giờ tin cô ta.
    Cái lối văn tuyên-truyền theo kiểu báo Tuổi Trẻ luôn để lộ cái đuôi giả-dối.
    Những điều cô ta viết trong bài này chỉ có 20% là sự thật.

  8. Hoài says:

    Mấy anh thất nghiệp mang xác chết đã bao năm ra trưng. Thật tội nghiệp cái miếng vải ba sọc đã sang cát lại mang ra.

    • Tien Ngu says:

      Bao lâu mà Cộng láo còn dồn tiền nuôi dưỡng, tung cò mồi hát láo,

      Thì VN còn bị…khốn nạn.

      Cả nước sống nhờ…tình thương mến thương của thế giới tự do, nhưng nợ nần luôn…ngập mặt.

      Nhiều thế hệ VN trở thành…láo mà…tự sướng…

      Thiệt thãm.

  9. nhất Hướng says:

    cô bé Đoan Trang,

    Ông già hỏi cô là tôi nhưng cô viết ” vẽ mặt khắc khổ” là cô đã nhớ sai rồi vì mấy ông già ở Hải Ngoại đều đẹp lão cả mà rất cô đơn. Việt Nam có rất nhiều bà Trưng bà Triệu nên Việt Nam sẽ được tư do trong nay mai, Cô nên chuẩn bị 1 bà lão nào đẹp như cô giới thiệu cho mấy ông già nghe

  10. Hoài Hoài says:

    Cờ này là cờ gì vậy? Xem giống như ba cái que xỏ cái lá vậy ? Xin vài cái để chuồng gà để đuổi cáo.

    • UncleFox says:

      _Đấy là lá cờ mà trong chiến tranh, khi bị Việt Cộng khủng bố thì đồng bào miền Nam trông hướng tìm đến để được các Chiến Sĩ Cộng Hoà giang tay bảo vệ .
      _Đấy là lá cờ dám tiếp nối Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo … làm nên một trận Bạch Đằng mới ở Hoàng Sa để khẳng định chủ quyền biển đảo .
      _Đấy là lá cờ quy tụ người Việt Quốc Gia hải ngoại chống bạo quyền trong nước, mưu tìm Tự Do, Độc Lập thực sự cho đồng bào …
      _Đấy là lá cờ mà một vị Thống Đốc Oregon gọi là tượng trưng cho “Tự Do -Dân Chủ – Nhân Quyền” để dạy cho thằng đại sứ Việt Cộng ở Washington DC một bài học sơ đẳng về nền Dân Chủ Hoa Kỳ ..

      Và còn nhiều nữa . Nếu cần thì các cháu Cán Lợn đừng ngại “liên hệ” với bác Kao để được “tư vấn” thêm, nhé !

    • NGÀN DẶM says:

      LƯU MANH

      Thằng này đúng thứ lưu manh
      Mày từng đã học đã hành ở đâu
      Mày như một thứ bũn đầu
      Tự mày vả miệng chính mày chớ ai

      Bởi vì làm một con người
      Phải hoài đúng đắn mới người nhân văn
      Làm người chỉ kiểu nhập nhằng
      Lưu manh để sống có bằng được ai

      Cờ vàng đâu phải là sai
      Từ đời Thành Thái có ngay cờ vàng
      Xưa kia cờ của Miền Nam
      Khác cờ cộng sản vì luôn cộng hòa

      Bây giờ lịch sử trôi qua
      Nhưng người đúng đắn dễ mà tầm vơ
      Than ôi những kẻ dại khờ
      Lưu manh có hạn hỏi chờ ai thương

      DẶM NGÀN
      (14/01/17)

      • Nguyễn Trọng Dân says:

        Trải bao “Ngàn Dặm” đoạn trường,
        Lòng Dân chung thủy vẫn thương cờ Vàng!

Phản hồi