WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Hành trình đi tìm Công Lý

Ngày đầu tiên bước chân đến Hà Nội trời hơi se lạnh, cảm giác trong lòng tôi thật khó tả. Mọi vật xung quanh tôi điều rất lạ, và tôi thấy dường như lòng mình đang nghi ngại khi phải đứng trước nhiều khó khăn không tên ở lúc sắp bắt đầu cuộc hành trình đi tìm chân lý trong cuộc sống lần này.

Tôi thấy mình ngơ ngác như một đứa trẻ khi nghĩ trong lòng mình không biết rồi hai mẹ con tôi sẽ đi đến đâu về đâu giữa thủ đô đất lạ quê người.

Sáng ngày 17 tháng 11, hai mẹ con tôi đã đến Bộ Công An để nộp đơn kêu oan cho chồng nhưng ở đây không nhận đơn. Tình cờ tôi cũng gặp nhiều người khác đi kêu oan. Hoàn cảnh mà giống tôi nhất là em Trịn Kim Tiến.

Thật là đau lòng biết bao!

Tôi đi kêu oan cho chồng bị Công an Bình Dương đánh chết còn em Tiến thì đi kêu oan cho Bố bị Công an Hà Nội đánh chết.

Tôi nghĩ mình hiểu rất rõ cảm giác bị mất đi một người yêu thương là như thế nào, tôi mất chồng, Tiến mất cha. Có lẽ đó là lý do duy nhất khiến chúng tôi, dù không nói nhiều với nhau, nhưng đủ hiểu và cùng im lặng đồng hành đi trên một con đường.

Con đường mà chúng tôi đi tìm là con đường “công lý “.

Chúng tôi đã chầm chậm bước đi qua những con đường của Hà Nội, những tiếng xì xầm xung quanh chúng tôi:

- “Bị sao thế ? À, vụ ông Tùng đó à? Thật là tội nghiệp cho cái Tiến!”

- “Còn ai thế kia?”

Có một người khác trả lời: “Đây là vụ anh Nguyễn Công Nhựt bị Công an Bình Dương đánh chết, hai mẹ con lặn lội hàng ngàn cây số để ra đến tận Hà Nội đi kêu oan cho con, cho chồng đấy. Thật là tội mẹ con họ…!”

Khi nhận được chia sẻ của bà con đi trên đường, tôi thấy lòng mình đỡ bớt hiu quạnh. Giữa thành phố Hà Nội không một ai thân thích nhưng ở đây ít nhiều tôi đã được thông cảm, an ủi bởi những con người có tấm lòng bác ái.

Tuy được mọi người chỉ dẫn nhiệt tình đi đến Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao, nhưng đến đây tôi thấy bảng treo trước cửa hôm nay không có tiếp dân. Hai mẹ con tôi lại tiếp tục lặng lẽ bước đi cùng em Tiến đi qua biết bao nhiêu con đường để đến Tòa án Thành phố Hà Nội vì theo tin trên báo đưa hôm nay là ngày xử vụ án của bố Tiến.

Ảnh DLB

Khi không nhận được thông tin chính thức về phiên tòa, tôi biết nỗi lòng của em hiện giờ như thế nào.

Đến đây biết bao nhiêu con người đi qua đi lại nhìn chúng tôi trước tòa án. Họ nhìn chúng tôi bằng đôi mắt thương cảm, Họ bảo chúng tôi cố gắng vượt qua nỗi đau mất mát này, những chặng đường chúng tôi đi tìm công lý còn dài lắm… phải cố gắng.

Đáp lại những lời động viên của bà con là những giọt nước mắt chạy dài trên đôi má của Mẹ và tôi.

Mẹ anh Nhựt

Nhìn thấy mẹ khóc lòng tôi đau biết chừng nào, Tôi tự nhủ trong lòng “Con xin lỗi mẹ vì chuyện chồng con mà mẹ phải khóc. Con hứa sẽ lấy lại nước mắt mà Mẹ đã khóc cho chồng con.”

Đứng im lặng trước tòa án một hồi lâu, chúng tôi lại đi tiếp đến phòng Thanh Tra của Bộ Công An để nộp đơn kêu oan.

Đến đây tôi đã vào được phòng tiếp nhận hồ sơ, các anh công an hứa sẽ chuyển lên cấp trên giải quyết rồi nói tôi ra về.

Vậy là đơn khiếu nại và tố cáo khẩn cấp lần 11 của tôi đã được nhận sau một hành trình xa xôi từ Bình Dương. Dù không biết là những lá đơn của tôi có thực sự đến tay của người cần đến không, nhưng cũng như em Tiến, tôi và gia đình mình luôn đặt niềm hy vọng là công lý sẽ được thực thi.

Sáng 8h30 ngày 18/11/2011, tôi đến VKSND Tối Cao rất nhiều người ở đó cũng đang chờ nộp đơn kêu oan như tôi.

Hầu hết những lá đơn kêu oan là về đất đai: Có một bác trạc khoảng 65 tuổi đã nộp đơn kêu oan đến lần 155 nhưng vẫn không được giải quyết dù đến đây nhiều lần nhưng chưa một lần gặp bất kỳ một lãnh đạo nào ở đây, Bác ấy nói rất bức xúc. Nhiều người khác cũng giống như Bác.

Mọi người nghe mẹ con tôi nói giọng miền Nam nên họ đã biết chúng tôi từ Sài Gòn ra. Nhiều người đến hỏi thăm và chia sẻ và họ cũng bức xúc trước cái chết của anh Nhựt. Đến đây tôi cũng nhận được sự chia sẻ của chị Ngọc làm trong Văn phòng tiếp nhận hồ sơ của VKSND Tối Ca. Chị hứa sẽ chuyển hồ sơ của tôi lên cho ông Nguyễn Hòa Bình Viện Trưởng VKSNDTC. Nghe chị nói thế tôi cũng thấy yên tâm và tin rằng mình sẽ gặp được người tốt.

Sau đó tôi qua Văn phòng Quốc Hội nhưng qua đây người trực cổng bảo ở đây không tiếp nhận đơn mà phải về số 01 Ngô Thị Nhậm, Hà Đông, Hà Nội cách đây khoản 20 cây. Tôi đón xe để đi đến đường 01 Ngô Thị Nhậm nhưng anh Taxi chở một vòng thả chúng tôi xuống bảo đến chỗ đó nhìn xung quanh tôi không thấy đường Ngô Thị Nhậm đâu mà tôi thấy đường Ngô Quyền.

Thế là tôi bị lừa rồi.

Tôi tiếp tục đón xe đến Văn phòng Chính Phủ, các anh Công An bảo ở đây không có tiếp nhận đơn phải về số 01 Ngô Thị Nhậm, Hà Đông, Hà Nội cách đây hơn 15 cây nhưng bây giờ là 10h45 thì đi không kịp rồi, giờ này đến đó là hết giờ làm việc.

Thế là hết một buổi sáng tôi chỉ nộp được một đơn tại VKSNDTC. Tiếng thở dài của Mẹ tôi làm tôi chạnh lòng. Tôi an ủi và nói với Mẹ đi tìm công lý là vậy đó Mẹ à. Mẹ đừng buồn nữa Mẹ.

13h trưa, tôi và Mẹ đón taxi đi đến 01 Ngô Thị Nhậm, Hà Đông. Cuộc hành trình lại tiếp tục gian nan.

Người lái xe chở tôi đến Ngô Thị Nhậm, Hai Bà Trưng. Tôi bảo: “Ở đây không phải, ở tận

Hà Đông cơ? Tại sao chở tới chỗ này??

Thật ra tôi đâu biết Hà Đông là chỗ nào đâu.

Thế là tiếp tục hành trình đi đến Hà Đông, khi đến văn phòng Trung Ương Đảng và Nhà Nước là gần 15h, tôi đã mất hai tiếng đồng hồ đi taxi.

Tôi đã dở khóc dở cười lại bị lừa một lần nữa.

Khi đến đây tôi không đem theo CMND, anh tiếp dân không đồng ý tiếp nhận đơn của tôi, tôi đã giải thích hết lời vì tôi đã đưa cho khách sạn giữ rồi.

Tôi đã khóc vì tốn quá nhiều thời gian vậy mà xuống đây lại bị như thế này tôi chứng minh cho anh: “Tôi là Nguyễn Thị Thanh Tuyền, vợ của anh Nguyễn Công Nhựt bị Công an Bình Dương đánh chết”. Nói đến thế những giọt nước mắt của tôi tuôn ra cũng làm động lòng một anh trong phòng tiếp dân và anh ấy nói đã biết vụ án của tôi. Anh bảo tôi bình tĩnh và sẽ giải quyết cho tôi. Anh vào hỏi cấp trên sau đó mời tôi làm việc. Khi được các anh tiếp đón một cách nhiệt tình và được chia sẻ nỗi đau mất mát của tôi.

Các anh ấy bảo vụ này các anh cũng đang theo dõi và các anh đã hướng dẫn tôi nhiệt tình sau đó cho tôi giấy hẹn bảo tôi sáng thứ 2 đến phòng tiếp dân của cơ quan Văn Phòng Quốc Hội nộp đơn. Bởi vì chiều nay Văn phòng Quốc hội nghỉ làm.

Thế là tôi phải ra về vừa vui và vừa buồn.

Vui vì đã có giấy hẹn cho sáng thứ 2, buồn vì chiều nay không kịp đến cục điều tra VKSNDTC cùng luật sư Trần Đình Triển. Chuyến này tôi không chọn taxi làm phương tiện nữa mà tôi chọn xe bus làm phương tiện để tôi đo đoạn đường như thế nào để thứ 2 tiếp tục hành trình. Sự thật là tôi chỉ tốn 6.000 đồng đi xe bus và đi bộ một đoạn đường mới về đến khách sạn. Trên đường đi tôi gặp chú xe ôm hỏi đường, chú đã nhận ra tôi là Tuyền, tôi hỏi: “Sao chú biết cháu?”. Chú nói: “Vụ chồng cháu là nguyễn Công Nhựt bị công an Bình Dương đánh chết chú đang theo dõi vụ này mà”.

Lúc ấy nhiều chú xe ôm kế bên cất giọng: “Cháu là Tuyền à, cháu phải cố lên đòi công lý cho chồng cháu, các chú luôn bên cạnh cháu và ủng hộ tinh thần cháu.”

Nghe các chú nói thế tôi cũng thấy vui vui làm sao, dù không hề quen biết nhưng các chú nói chuyện giống như tôi là người thân của các chú ấy.

Đi đến ngõ tư tôi gặp một cô gái tôi đoán chắc là sinh viên tôi đã hỏi đường, Em đã nhận ra tôi và hỏi: “Chị là Tuyền vợ Anh Nhựt đúng không? Em đọc báo và biết hoàn cảnh của chị, Chị cố gắng lên chị nhé!”.

Tôi về ghé qua một quán ăn nhỏ trên lề đường, tôi không ngờ ở đây cô bán quán ăn này cũng nhận ra tôi và cô đã chia sẻ nỗi buồn cùng tôi.

Khi về đến khách sạn tôi đã ngồi yên lặng và suy nghĩ việc anh Nhựt chồng tôi bị Công an Bến Cát, Bình Dương đánh chết, sau hơn 7 tháng chờ đợi câu trả lời công bằng nghiêm mình của pháp luật, điều mà tôi nhận được là sự im lặng của các cơ quan chức năng tỉnh Bình Dương.

Thì ở đây, tại thủ đô Hà Nội, nhiều tầng lớp trong xã hội điều biết sự việc này, tôi mong rằng Văn phòng Quốc Hội và các cơ quan chức năng cấp cao hơn hãy vào cuộc đem lại sự công bằng cho Anh Nhựt để cho những người dân như tôi luôn luôn có niềm tin và công lý.

Nguồn: Facebook Nguyễn Thị Thanh Tuyền

 

8 Phản hồi cho “Hành trình đi tìm Công Lý”

  1. Mạc phi Đăng says:

    Tôi không thấy và chưa thấy hình ảnh nào đẹp – ý nghĩa hơn thế!

    Mẹ – Vợ – Con

    Tất cả đều hòa vào giòng nước mắt của hạnh phúc và khổ đau!

    Dân tộc VN đầy cảm tính mà không biết chia sẻ – ích kỷ thế à??

  2. Trung Kiên says:

    Chị Nguyễn Thị Thanh Tuyền và những người dân oan đi đòi Công lý thân mến.

    Trong một xã hội nhiễu nhương, Công Lý và luật pháp bị cha đạp, những người dân oan như Chị, mẹ con của Kim Tiến (ông Tùng) và rất nhiều người khác nữa sẽ còn phải gặp nhiều gian nan thử thách, tôi chia sẻ niềm đau của tất cả mọi người.

    Những ngày long đong ở Hà Nội chắc là mọi người đều rất vất vả và tốn kém?

    Thiển nghĩ, trong khi chờ đợi được sự quan tâm của cơ quan công quyền, nếu không còn tiền để ở khách sạn, mọi người có thể đến xin tá túc ở những ngôi chùa gần đấy nương nhờ cõi phật và các vị tu trì, hoặc là đến Dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà xin tạm trú ít bữa. Vào chùa hoặc nhà thờ cầu nguyện cho lòng thanh thản, hi vọng sẽ giúp mọi người vững tinh thần hơn.

    Cầu chúc Chị cùng tất cả mọi người sức khoẻ, kiên cường, nhiều nghị lực và ý nguyện đạt thành.

  3. 1nxx says:

    Tôi cực lực phản đối hành động giết dân lành vô tội của nhà nước CHXHCNVN và đảng cộng sản VN. Cần phải trừng trị sát nhân theo luật pháp.

  4. Nguyen quoc viet says:

    Xin được sẻ chia những niềm đau , những thời gian thật buồn khó này với Gia đình Anh Nguyễn công nhựt , cũng như với tất cả những Thân nhân của những người đã bị giết chết bởi bàn tay bọn Chó săn Công an tàn bạo . Nhưng việc bỏ công , khổ nhọc, lặn lội đi tìm Công lí ở các cửa quan chỉ là vô ích , chẵng đi tới đâu cả .Vì ngày nào toàn bộ hệ thống qủan lí Nhà nước chỉ do một Đảng độc tài nắm giữ và điều hành , ngày nào Đất nước còn nằm dưới sự cai trị , áp đặt của những đỉnh cao trí tuệ có thẻ đảng trong túi , thì dù có đốt đuốc để đi tìm Công lí khắp mọi nơi cũng thế thôi !!! .

  5. dan den says:

    Mọi người hãy quan tâm chia sẻ với những người bị hại. Không biết lúc nào tới lượt chúng ta. Hãy chuẩn bị tinh thần, hành trang đầy đủ để chúng ta làm một cuộc cách mạng hoa nhài.

  6. Tuyen says:

    Thật là tội nghiệp cho người mẹ và hai con đi tìm công lý ở một nơi không có công lý mà chỉ có toàn quân trộm cướp !

  7. `NAM KỲ says:

    Đòi CÔNG LÝ ở chế độ CỘNG SẢN là điều không tưởng. Kẽ độc tài, tự cho mình đứng trên đầu nhân dân, cướp mất quyền tự do của công dân, không cần biết phân biệt đúng sai, ngay từ bản chất của chế độ đã nói lên sự không có công lý của nó. Một nhà nước của dân do dân vì dân, lại đợi dân thưa kiện hàng trăm lần mà chưa xét xử là như thế nào? Dù sao thì những hành trình gian nan của các mẹ các chị thật là đáng trân trọng…..Chủ nghĩa Cộng sản cần phải bị vứt bỏ đi để thay thế bằng cái khác, mới hy vọng có công lý.

  8. Mạc phi Đăng says:

    Thưa Mẹ và chị NC Nhựt, cùng cô NK Tiến:

    Hình ảnh Mẹ, chị và cô khát khao công lý, đòi quyền làm người – thật đẹp!! Xứng đáng được đưa vào trang sử VN thời cận đại.

    Quý vị đã làm cho những chức sắc cao cấp CG như TGM Hà nội, Huế, Sài gòn…phải ganh tị tấm lòng son sắt, quý chuộng công lý của quý vị!!

Leave a Reply to Trung Kiên