WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Luận về tính chính thống của nhà cầm quyền csvn hiện nay

Tác giả vô danh là gốc đạo                                                                                                        

Noãn bào trăm họ ấy giềng Người.

Lý Đông A

Tùy theo sự khác nhau giữa các lãnh vực: tôn giáo, y học, võ học, văn, thi, nhạc, họa, căn bản pháp lý của vương quyền v.v… hai chữ “chính thống” được giải thích bằng nhiều từ ngữ phức tạp, khi rõ ràng, khúc chiết, khi mơ hồ giữa chính và tà. Từ đó, “chính thống” trở thành một mê hồn trận của bàn cờ ngôn ngữ.

Nói chung nhất: Chính là đúng, là sự thực, là công lý. Thống là sự đòi hỏi cái chính kia phải đựơc nhìn thấy như một sợi chỉ xuyên suốt: xuất phát từ rễ, chạy lên thân, tiến mãi tận ngọn. Thống bám sát lấy chính làm cho chính không thể lạc lối vào tà, làm cho chính là tiếng nói đanh thép rằng: “Nửa ổ bánh mì vẫn là bánh mì. Nhưng một nửa sự thực không phải là sự thực”. Đó là ý nghĩa cốt lõi của thuật ngữ chính thống.

Bây giờ, chúng ta hãy đi tìm lời giải cho câu hỏi: Thế nào là một chế độ chính trị chính thống?  Trên địa bàn chính trị, cái “chính” gồm ba “chính”:

Chính (1): công lý rằng đất nước là của toàn dân, toàn dân có quyền và có nghĩa vụ quyết định vận mệnh của đất nước  thông qua việc tuyển chọn và ủy nhiệm giới lãnh đạo quốc gia để giới này điều hành việc nước. Chính(1) là xuất phát điểm của chính. Đây là phần rễ của chính. Phần rễ của nhà cầm quyền Hà Nội là những cuộc bầu cử gian trá. Bầu cử theo kiểu “đảng cử, dân bầu, công an canh chừng”. Như vậy là không chính.

Chính (2): sau khi nhận được sự ủy nhiệm của toàn dân, giới lãnh đạo phải thường xuyên căn cứ vào ý dân trong mọi tác vụ tổ chức và điều động xã hội. Yêu nước là yêu theo ý dân, yêu theo lòng dân, làm theo ý dân, làm theo lòng dân chứ không là chạy theo ý muốn của cá nhân/tập thể độc tài. Đây là phần thân của chính. Phần thân của nhà cầm quyền Hà Nội nên được hình dung như hình ảnh của một chiếc xe đò đang chạy trên xa lộ: tài xế là đảng CSVN, tài xế này lái xe theo mệnh lệnh của ông chủ Trung Quốc ngồi ngay bên cạnh, chứ không theo lòng dân, ý dân. Như vậy là không chính.

Chính (3): trọng tâm của công việc tổ chức và điều hành xã hội là kỹ thuật và nghệ thuật giúp xã hội giải trừ mọi mâu thuẫn giữa cá nhân với cá nhân, cá nhân với tập thể, giữa các tập thể với nhau, nhất là giữa quốc gia với các thành viên trong cộng đồng quốc tế. Với tư cách những người thụ ủy của toàn dân, giới lãnh đạo quốc gia bao giờ cũng  phải giải quyết các loại mâu thuẫn vừa kể theo nguyên tắc: Quyền lợi dân tộc là kim chỉ Nam, là đối tượng tối cao của mọi công tác phục vụ. Đây là phần ngọn của chính. Phần ngọn của chế độ CSVN là sự việc rằng: tất cả mâu thuẫn quốc nội cũng như quốc tế đều được đảng CSVN giải quyết theo nguyên tắc: quyền lợi của Trung Quốc là thượng tôn, kế đến là quyền lợi của đảng CSVN. Như vậy là không chính.

Ba chính vừa được diễn tả ở trên họp lại với nhau thành thống nhất chính, gọi tắt là chính thống. Nội dung trung tâm của mỗi chính trong ba chính đều là ý dân. Thế nào là ý dân? Dân tộc tính và nhân loại toàn tính thống nhất. Vì vậy ý dân chính là ý muốn của loài người. Lịch sử loài người đã ghi nhận: Chế độ nô lệ man rợ, chế độ quân chủ khắc nghiệt, chế độ độc tài các loại: Quốc Xã Đức, Phát Xít Nhật, Cộng Sản quốc tế , quân phiệt, tài phiệt…đều bị lịch sử đào thải không khoan nhượng. Những đào thải kia là sự khẳng định dứt khoát rằng: lịch sử là lịch sử của những đấu tranh bất tận nhằm bảo vệ và phát triển Nhân Đạo (dòng sống Người). Đó là tư tưởng tinh ròng của Duy Dân Sử Quan mà cũng là Việt Tộc Sử Quan. Dân tộc Việt cùng với mọi dân tộc khác không thể tách rời khỏi nhân loại, nhất là vào giai đoạn toàn cầu hóa hiện nay.

Trong thực tiễn của đời sống, không phải bao giờ và ở đâu Duy Dân Sử Quan và Việt Tộc Sử Quan cũng toàn thắng. Rất nhiều giai đoạn, lịch sử bị vo tròn, bóp méo, bị ép rẽ phải, rẽ trái, thậm chí bị cưỡng bức di chuyển ngược chiều. Tuy nhiên, muốn thở theo  nhịp thở của lịch sử, muốn hiểu được những can trường của lịch sử, Con Người hãy nhìn vào đường dài của lịch sử. Trên con đường bất tận với ngút ngàn gian khổ kia, lịch sử bao giờ cũng thường hằng, âm thầm nhưng quyết liệt theo đuổi và bám sát hướng tiến nghiêm chỉnh của lịch sử: hướng bảo vệ và phát triển Nhân Đạo. Đây là tâm tình của lịch sử. Đây là hướng tiến chính thống của lịch sử. Đây là Sử Hồn là Đáy Lòng của dân tộc, của nhân loại, của nhân dân hiểu theo nghĩa thực tiễn, cụ thể: con người (nhân) trong xã hội (dân).

Như vậy chế độ chính trị chính thống hiểu theo nghĩa ba chính thống nhất và hướng tiến chính thống của lịch sử đều lấy ý dân làm điểm hội tụ. Nói rõ hơn: chế độ chính trị chính thống là chế độ đưa dẫn quốc gia di chuyển đúng với Việt Tộc Sử Quan, đúng với hướng tiến chính thống của lịch sử. Chân lý vừa trình bày chỉ là lý luận chính trị. Làm thế nào biến lý luân chính trị hữu lý kia thành hành động sống cụ thể của sinh hoạt xã hội ? Nhà Tư Tưởng Lý Đông A đã chỉ ra rằng: Để cho quốc gia có thể tồn tại trong an bình và thịnh vượng trên hướng tiến chính thống của lịch sử, chế độ chính trị chính thống cần thực hiện chính sách Lục Dân: 1) Phục hưng Dân Tộc. 2) Phát triển Dân Đạo. 3) Quảng đại Dân Sinh. 4) Sáng hóa Dân Văn. 5) Chính sức Dân Trị. 6) Trọn vẹn Dân Vực. Đi vào địa bàn cấu trúc xã hội Lục Dân chính là kim chỉ Nam vi diệu giúp giới kiến trúc sư xã hội hình thành bốn lực đẩy trọng yếu làm cho quốc gia cất cánh tiến bộ:

Lực đẩy một: Luật Pháp chính thống. Đây là luật pháp trị (Rule of Law). Luật này là luật của người dân, do người dân làm ra (thông qua quốc hội chân chính). Nó chỉ nhằm bảo vệ người dân chống lại mọi hình thức bất công. Toàn            dân, kể cả những chức quyền cao cấp nhất, đều phải tuân phục luật pháp. Trong khi đó luật pháp quyền (Rule by Law) là luật do chế độ độc tài kiểu CSVN nhào nặn ra. Nó là công cụ giúp chế độ Hà Nội tung cánh tham ô trong tự do và “ổn định”, hạ cánh tham ô trong thịnh vượng và an toàn cho mỗi đại gia Đỏ. Luật pháp của chế độ CSVN hiện nay là luật pháp quyền chứ không là luật pháp trị.

Lực đẩy hai: Giáo Dục chính thống. Hệ thống giáo dục này phản đối kiểu giáo dục nhồi sọ, giáo dục đào tạo đảng viên cho đảng CS hoặc đào tạo chuyên viên ngoan ngoãn cho chế độ tài phiệt các loại. Giáo dục chính thống có mục tiêu đào tạo những con người trí thức đích thực, trí thức có tư duy độc lập, sáng tạo, khách quan, trên cơ sở triết học, sử học, khoa học thống nhất. Sau cùng giáo dục chính thống là một công trình giáo dục sinh động và toàn diện. Nó bao gồm giáo dục học đường và giáo dục nhân quần xã hội thông qua vô số phương tiện truyền thông khác nhau. Giáo dục chính thống nhằm giúp toàn dân học và hành chính sách Lục Dân. Có như vậy nội lực dân tộc mới hồi sinh. Việt Nam mới thực sự độc lập, nhất là độc lập với Tàu.

Lực đẩy ba: Kinh tế quốc dân. Đây là guồng máy kinh tế không cho phép tư bản nhà nước hay tư bản tư nhân lộng hành. Nó đặt trọng tâm trong nỗ lực tạo môi trường kinh tế pháp lý giúp cho mọi người dân đều được bình đẳng về cơ hội (equality of opportunity), nền tảng của bình đẳng nghĩa vụ và bình đẳng quyền lợi, trên địa bàn sinh hoạt kinh tế. Đặc biệt kinh tế quốc dân triệt để triệt tiêu kinh tế quốc doanh kiểu “Kinh tế Vinashin” của nhà đương quyền Hà Nội.

Lực đẩy bốn: Quốc phòng và ngoại giao độc lâp nhưng liên lập. Trung Quốc hiện nay là “tuyệt đối địch nhân” (thuật ngữ của Lý Đông A) của dân tộc ta. Việt Nam không thể độc lập dưới áp lực và sự bành trướng của Bắc Kinh như đảng và nhà nước CSVN hiện nay đang phải chịu. Một mình nước ta không có khả năng giữ vững độc lập trước Đại Hán mới. Chỉ có liên lập quốc tế mới có thể giúp Việt Nam sống bình đẳng và hiên ngang bên cạnh Trung Quốc. Muốn có liên lập nghiêm chỉnh và chặt chẽ, chế độ cầm quyền phải có uy và lực. Chế độ Hà Nội vừa hủy hoại nội lực dân tộc, vừa tạo rất nhiều ô danh trên bang giao quốc tế, vụ Vinashin là một thí dụ điển hình cực lớn. Vả lại làm sao Hà Nội có thể liên lập trong khi mọi biến động của quốc gia Việt Nam đều bị đảng CSVN tâu trình chi tiết cho Trung Quốc?

Tóm lại có ba phương cách để xác định một chế độ chính trị có tính chính thống hay không:

Một là tìm hiểu phẩm chất chính trị của chế độ chính trị từ rễ tới thân lên ngọn.

Hai là vận dụng sử quan của Việt Tộc để nhìn  xem chế độ chính trị có đưa đất nước vận hành theo đúng hướng tiến chính thống của lịch sử hay không?

Ba là khảo sát xem tính chính thống của chế độ chính trị có hay không trên bốn địa bàn trọng yếu của guồng máy cầm quyền: luật pháp, giáo dục, kinh tế, ngoại giao-quốc phòng.

Mang ba phương cách xác định tính chính thống chính trị kể trên so chiếu với sinh mệnh chính trị của đảng CSVN, không ai không nhận biết chế độ Hà Nội là một chế độ chính trị tuyệt đối phi chính thống. Như vậy tất cả người Việt Nam đều có quyền và nghĩa vụ vận dụng mọi phương cách để ép buộc nhà đương quyền CSVN phải bị thay thế bởi một chế độ chính trị chính thống. Đó là nội dung cốt lõi của công cuộc đấu tranh cho công lý tại Việt Nam ngày nay vây.

14/11/2011

© Đỗ Thái Nhiên

© Đàn Chim Việt

 

 

 

 

 

 

10 Phản hồi cho “Luận về tính chính thống của nhà cầm quyền csvn hiện nay”

  1. Trung Kiên says:

    Tôi không thễ hiểu được, tại sao một người trí thức như GS Lê Xuân Khoa lại có thể “viết bừa” rằng…”Về mặt bang giao quốc tế, CHXHCNVN là một thực thể pháp lý có tính chính danh” ?

    Cho dù “thế giới” có liên lạc, ký kết với nhà cầm quyền csvn về những hiệp định, hay hiệp thương buôn bán…là vì lợi ích của nước họ, và csvn đang “tư thế cầm quyền”…bất kể là họ có “chính danh” (được nhân dân bầu chọn), hay “ngụy quyền” (cướp chính quyền, ngụy quyền tay sai TQ)…hoặc là “bạo quyền”!!!

    Đưa một ví dụ nhỏ để tranh luận với Gs Khoa…

    Một tên cướp xông vào nhà, giết chồng là một thương gia, đoạt vợ!…Cho dù người vợ và các con không chấp nhận tên này làm cha, làm chồng…Nhưng vì hắn dùng bạo lực kềm chế và cứ ở trong gia đình này, coi mình như là trưởng gia đình…với “Luật là Tao“!

    Thế nhưng, vì vấn đề làm ăn buôn bán, thiên hạ vẫn đổ xô đến bắt tay và ký kết với hắn những hợp đồng!

    Vậy theo Gs Khoa; “Về mặt bang giao buôn bán với mọi người, thì tên “CƯỚP” kia là một thực thể pháp lý có tính chính danh???

    Tôi đồng tình với t/g Đỗ Thái Nhiên rằng: “Chế Độ csvn là chế độ ngụy danh, gọi tắt là ngụy quyền”

    Nhìn vào những hành động gian manh xảo trá và tàn ác hiện nay của họ ở Thái Hà, Mỹ Lộc và nhiều nơi khác…chứng tỏ csvn không chỉ là NGỤY QUYỀN (đúng nghĩa) còn là TÀ QUYỀN hay BẠO QUYỀN nữa…!

  2. quang phan says:

    Một trong những tội lỗi ngàn đời không thể tha thứ được của bè đảng Cộng sản Việt nam là đã tàn sát những nhân tài của đất nước như nhà cách mạng Lý Đông A…

  3. Trương Tam says:

    Tôi là đọc giả từ lâu rất khâm phục kiến thức và lòng yêu nước của tg DTN. Ở đây tôi xin có góp ý nhỏ về: Ngôn ngữ VN có ảnh hưởng sâu đậm đến lý tính & cảm tính trong suy nghĩ của người VN (nhất là bài viết về chánh trị và thi ca) :

    Tựa đề bài viết ộng là: “Luận về tính chính thống của nhà cầm quyền csvn hiện nay”. Xét về ngữ pháp thì không có gì sai cả, nhưng ít gợi sự chú. ý của đọc giả. Nếu Ô. đổi nhóm từ “cầm quyền csvn” thành => “cầm quyền VC” thì vẫn đồng nghĩa, mà ảnh hưởng tới sự suy nghĩ của đ/g mạnh hơn và lột tả được tính bất chính thống của VC ngay từ dòng chữ đầu này.

    Tôi thấy chữ => VC là chữ tắt của CSVN, mà sau bọn VC và thân cộng rất dị ứng & kiêng cử !. Tôi có gặp một vaì SV du học, khi hỏi gia đình anh ta có phải là quan chức của VC không,thì anh ta nổi giận ngay; nhưng khi thay chữ VC = CSVN => thì anh ta vui vẻ kể lề thành tích gia tộc anh hiện nay.

    Cũng vậy, khi gọi TC => là TQ => là đã công nhận 50% tính chính thống của bọn cướp này. Nếu chúng ta gọi là => Trung cộng, tàu cộng, chệt cộng…thì chúng ta đương nhiên phủ nhận tính chính thống của chúng ngay từ dòng chữ này.

    Ngoài ra, đối với những tên trộm cướp, bán nước hại dân…(có chứng cớ rõ ràng ), bất kể tuổi tác, theo tiếng Việt, nếu ta gọi chúng là: ông ăn cướp, ông Lê chiêu Thống, Trần Ích tắc, ong HCM…là hoàn toàn sai tiếng Việt ; nhưng khi dịch ra tiếng Anh, Pháp… => Mr, Monsieur… thì lại đúng ngữ pháp.

    Trân trọng.

  4. Trung Kiên says:

    Bài phân tích của tác giả Đỗ Thái Nhiên…”Luận về tính chính thống của nhà cầm quyền csvn hiện nay“…thật chí lý!

    Luận về chữ nghĩa thì hơi bị khó, nhưng luận qua hành động thì quá dễ và rõ ràng; Danh có chính thì ngôn mới thuận, một “CHÍNH QUYỀN” đúng nghĩa (do dân chọn lựa bầu ra qua lá phiếu) thì hành động của họ sẽ có chính nghĩa, sẽ hợp với lòng dân, thuận ý dân…đẹp lòng dân hơn.

    Nhìn vào hành động của nhà nước csvn hiện nay chúng ta thấy gì, có khác bọn cướp không?

    …nó phát xuất từ hành động “cướp chính quyền” (1945 và 1975) rồi đến cướp quyền làm chủ đất nước của nhân dân, cướp Nhân quyền, cướp Tự do, cướp giật tài sản, đất đai của người dân và của tôn giáo…mà vụ nổi cộm hiện nay nhất là nhà DCCT Thái Hà (Hà Nội)!

    Những hành động như thế thì làm sao có thể xuất phát từ một nhà cầm quyền “chính danh” (Chính quyền) hay “chính thống” được!

    Không những thế bạo quyền csvn lại tỏ ra quá hèn nhược với bọn ma đầu TQ, nhưng lại hung hãn, bạo ngược với nhân dân giống như kẻ khôn nhà dại chợ…Như vậy thì làm sao có thể là “một chính quyền”?

    Theo tôi, phải gọi là bạo quyền csvn, tà quyền csvn, hay “ngụy quyền csvn, tay sai TQ” mới đúng với bản chất thực hiện nay của họ!

    Cám ơn tác giả Đỗ Thái Nhiên và DCV.Info

  5. LeQuocTrinh says:

    Phi chính thống hay là NGUỴ

    Tôi thầm nghĩ nếu tập đoàn lãnh đạo VN hiện nay, từ BCT đến Nhà Nước, không chính thống, gọi họ là NGỤY QUYỀN thì đâu có sai. Bởi vì NGỤY có nghĩa là “giả tạo, giả dối, không thực, xảo trá” ví dụ: nguỵ tạo, nguỵ trang.

    Suôt 60 năm qua họ có bao giờ được người dân VN bầu lên trong những cuộc phổ thông bầu phiếu dân chủ tự do đâu. Họ đã tham quyền cố vị ngồi trên ghế thống trị qua hình thức cha truyền con nối, đâu có được một tý dân chủ như hai chính thể VNCH ở miền Nam trong 20 năm (1955-1975).

    Từ nay nên gọi tập đoàn lãnh đạo ĐCS VN đó là NGUỴ QUYỀN CỘNG SẢN thì chính xác nhất, không hề mang tiếng “chụp mũ” tý nào.

  6. nguyễn duy ân says:

    Anh ĐTN “lặn” đâu khá lâu, nay mới tái xuất với một bài phân tích rạch ròi và sắc bén.

    Có nhiều đứa xưng là giáo sư, tiến sĩ, luật gia… cứ thấy mấy thằng Mạnh, Triết, Dũng, Trọng, Sang… được ngồi vào các diễn đàn quốc tế có lãnh tụ các nước “lớn”, chúng liền công nhận chế độ VC bán nước là “chính thống” đấy!

  7. Nguyen V N says:

    Xin cám ơn Tác giả ĐTN đã phân tích rất xác đáng CSVN chẵng những “Phi chính thống” mà còn là Phi dân tộc bán đứng VN cho Tàu xin trích lời kết luạn của tác giả.

    “Mang ba phương cách xác định tính chính thống chính trị kể trên so chiếu với sinh mệnh chính trị của đảng CSVN, không ai không nhận biết chế độ Hà Nội là một chế độ chính trị tuyệt đối phi chính thống. Như vậy tất cả người Việt Nam đều có quyền và nghĩa vụ vận dụng mọi phương cách để ép buộc nhà đương quyền CSVN phải bị thay thế bởi một chế độ chính trị chính thống. Đó là nội dung cốt lõi của công cuộc đấu tranh cho công lý tại Việt Nam ngày nay vây”

    Đễ thực hiện ước nguyện này chúng ta cần thế hệ thanh niên mới VN phải rèn luyện tinh thần mình đễ đảm nhận trách vụ thiên liêng của dân tộc là làm sức ép thay đổi chế độ phi chính thống này. Tôi xin dề nghị thanh niên VN hảy áp dụng lời dạy của Ly đông A tuy chết sớm nhưng nhân giang tin là “bạch sĩ” mà Sám trạng Trình nói. xin trích lời ngàị:

    Tất cánh chúng ta phải độc lập và giải phóng, độc lập cho hết thảy quốc gia mệnh mạch và sinh hoạt cơ năng của ta, cởi mở cho hết thảy dân tộc tính, dân tộc tình, dân tộc chí của ta được tự do thư triển với thế giới. Làm sao chúng ta phát huy được những tiềm lực độc đặc của dân tộc ta trong cõi đời, cống hiến cho toàn nhân loại cái quang huy của tâm tình, năng lực nòi giống ta cái tinh thần cố hữu của dân tộc trào phúng, khảng khái, độc lập, sáng tạo, bền dai, chúng ta phải bả ác lấy mà kiến thiết mình trên những nhân tố đó.

    Vậy thời mỗi dân tộc thanh niên phải tu tỉnh. Có ba lối tu: thứ nhất tu tại gia, thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa; cho nên tu ở tại mình là chìa khóa của thời đại mới, của sự đạt tới cái tiêu đích đại vô úy, đại tự tại, đại giải thoát, cho cả dân tộc, cho mỗi một người ta.

    Thân Kính

    Nguyen V N

  8. Hoang viet says:

    Những lời phát biểu của Hoàng Hữu Phước ngay tại quốc hội nước CHXHCNVN là cơ quan quyền lực cao nhất do nhân dân bầu,đại diện cho nhân dân,vì quyền lợi của nhân dân thực sự là một cú sốc cho tất cả người dân VN,như một sự trà đạp lên lòng tin của họ dù còn rất mong manh trong một XH còn đầy dẫy bất công và áp bức.Nó có phải là một thông điệp gián tiếp từ những nhà cầm quyền Hà nội hay không?Chúng ta phải nhận thức rằng công dân có quyền nói lên chính kiến của mình,và đại biểu quốc hội càng có quyền nói lên tiếng nói của lẽ phải để bảo vệ quyền lợi cho các cử tri đã bỏ phiếu cho họ. Hoàng Hữu Phước đã không làm như vậy ,ông ta đã phản bội nhân dân ngay tại nơi trang nghiêm nhất,quyền lực nhất. Ông Phước phải bị truy tố trách nhiệm hình sự với tội danh phản lại lợi ích của nhân dân,của dân tộc mà hiến pháp và luật pháp đã quy định tại điều 69 của hiến pháp nước CHXHCNVN : công dân có quyền tự do ngôn luận,tự do báo trí,có quyền được thông tin,có quyền hội họp,lập hội,biểu tình theo quy định của pháp luật.Những lời ông Phước nói đã chứng tỏ ông ta tước bỏ quyền mà hiến pháp đã ghi nhận cho các công dân VN.Một sự láo xược đã xảy ra giữa chốn tôn nghiêm đáng lẽ phải bị lên án và xử lý ngay tức khắc,nhưng tại sao lại đang được tranh luận công khai tại nơi này. Tất cả các đại biểu của dân ơi! các ông(Bà) đang đi ngược lại chính hiến pháp mà các ông(bà) đã đề ra.Về nguyên tắc hiến pháp là cao nhất,là thể hiện ý trí của toàn dân,của dân tộc mà tất cả các luật lệ phải tuân thủ bảo vệ nó,quyền biểu tình hiển nhiên đã được ghi trong hiến pháp tại sao các ông(Bà) lại ngang nhiên gạt bỏ nó đi như vậy có phải các ông(Bà) đang vi hiến không?Các ông (bà) muốn không có luật biểu tình xin trước tiên hãy sửa đổi,hoặc thay đổi hiến pháp trước đã.Quốc hội VN cần có quyết đinh tước quyền đại biểu quốc hội của Hoàng Hữu Phước,chính phủ VN cần phải truy tố trách nhiệm hình sự Hoàng Hữu Phước về tội danh lợi dụng quyền lực, cố tình phản bội quyền lợi của tổ quốc và nhân dân.Quốc hội VN phải chấm dứt các tranh luận về có cần luật biểu tình hay không vì nó là một việc làm sai trái và vi hiến.Cử tri bầu ông ta phải làm đơn tố cáo kiện Hoàng Hữu Phước gửi tòa án nhân dân để xét xử ông ta.
    Trong quá trình phát triển của lịch sử,trải qua nhiều biến cố thăng trầm của đất nước mà hiến pháp năm 1992 còn hạn chế,các luật và bộ luật còn thiếu,hoặc chưa hoàn chỉnh,chưa phù hợp đó là một thực tế phải chấp nhận, nhưng giờ đây khi chúng ta đang tiếp tục hoàn thiện nó, để quyền lợi của nhân dân đã ghi trong hiến pháp được rõ ràng,minh bạch,XH trở nên dân chủ hơn,nhân dân được tự do hơn,thì một số kẻ trong đó có Hoàng Hữu Phước đang cản trở nó,nếu Hoàng Hữu Phước không bị trừng trị mà còn nhởn nhơ giữa trốn quyền lực cao nhất,thì đây là một thất bại của nền dân chủ,lịch sử dân tộc VN sẽ bị đẩy lùi một cách đau thương.Nếu việc này còn tái diễn thì những kẻ cầm quyền ở Hà nội phải chịu trách nhiệm với nhân dân ,dân tộc,Sự tồn tại Của Hoàng Hữu Phước và những kẻ đồng mưu với ông ta chính là một thách thức một thông điệp tàn bạo của nhà cầm quyền Hà nội phủ nhận đến các quyền cơ bản của con người mà hiến pháp đã quy định.Nếu Hoàng Hữu Phước được xét xử một cách nghiêm minh thì lòng tin và hy vọng của người dân được thắp sáng , pháp luật càng được đề cao, dân càng tin vào chế độ mong rằng nhà cầm quyền Hà nội tỉnh táo lắng nghe.

  9. Cám ơn Tiên sinh Đỗ Thái Nhiên có bài luận văn phân tích hay và bổ ích.

  10. Nhật Hồng says:

    Chính thống thì không thể giàu sang sung túc trên sức lao động của người dân đen được .
    Tà trị và dối gạt là nghệ thuật của đảng maco cộng sản .

Leave a Reply to nguyễn duy ân