WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đoàn Văn Vươn cần được xét xử “tội ngu” trước tội giết người(!)

Chuyện của thời mất nước và chuyện của thời cướp được chính quyền

Hình như tức quá không thể chịu được, chị Dậu liều mạng cự lại

- Chồng tôi đau ốm, ông không được phép hành hạ.

Cai lệ tát vào mặt chị một cái bốp, rồi hắn cứ nhẩy vào cạnh anh Dậu, Chị Dậu nghiến hai hàm răng :

- Mày trói ngay chồng bà đi, bà cho mày xem!
Mày trói ngay chồng bà đi, bà cho mày xem

Rồi chị túm lấy cổ hắn, ấn giúi ra cửa. Sức lẻo khoẻo của anh chàng nghiện chạy không kịp với sức xô đẩy của người đàn bà lực điền, hắn ngã chỏng quèo trên mặt đất, miệng vẫn nham nhảm thét trói vợ chồng kẻ thiếu sưu.

Người nhà Lý trưởng sấn sổ bước đến, hươ gậy chực đánh chị Dậu. Nhanh như cắt, chị Dậu nắm ngay được gậy của hắn. Hai người giằng co nhau du đẩy nhau, rồi ai nấy đều buông gậy ra, áp vào vật nhau. Hai đứa trẻ con kêu khóc om sòm. Kết cục, anh chành ‘hầu cận ông Lý’ yếu hơn chị chàng con mọn, hắn bị chị này túm tóc lẳng cho một cái, ngã nhào ra thềm”.

 

Đoạn văn trên trong tác phẩm Tắt đèn của nhà văn Ngô Tất Tố tôi đọc đã ngót 40 năm. Khi đọc những đoạn văn trên lần đầu tôi không hiểu vì sao một chị Dậu hiền lành như vậy lại dám đánh lại cả đám người nhà Lý trưởng? Thế rồi đến khi đi học, thầy giáo mới dạy cho tôi hiểu rằng: “Theo đúng nguyên lý của chủ nghĩa Mác – Lênin, ở đâu có áp bức, ở đó sẽ có đấu tranh. Dòng văn học hiện thực phê phán đã vẽ lại cho chúng ta bức tranh sinh động của nông thôn Việt Nam thời nô lệ thực dân Pháp, thời mất nước. Nó khác xa với cuộc sống mới, nền văn hóa mới, con người mới Việt Nam làm chủ đất nước ngày nay”.

Cứ tưởng cái nổi khùng, cái vùng lên đấu tranh của người nông dân như Chị Dậu chỉ có cách đây 75 năm trong thời mất nước, thời nô lệ vì ở đó có áp bức nên có đấu tranh mà thôi.

Nhưng mấy hôm nay, báo chí nói về câu chuyện Đoàn Văn Vươn, một cựu quân nhân, kỹ sư nông lâm ở xã Bắc Hưng, huyện Tiên Lãng, T.P Hải Phòng vác mìn, súng chống lại cả trăm công an bộ đội thì xem ra anh Vươn này lại còn “khùng” hơn cả Chị Dậu ngày xưa nhiều lần.

Cái khác nhau nhiều lần là ở chỗ, ngày xưa chị Dậu chỉ vì không có đủ tiền nộp sưu nên đã phải bán con, bán chó. Ngày nay anh Vươn dù có nộp thuế đầy đủ vẫn chưa yên và việc mất trắng toàn bộ cơi ngơi là điều rất dễ dàng chỉ bởi một tờ lệnh “thu hồi”.

Ngày xưa, chị Dậu thiếu tiền sưu, tiền thuế bán con vẫn còn ngôi nhà rách để ở và để bị dọa “tao dỡ nhà nhà mày đi” còn anh Vươn hôm nay, chẳng cần dọa dỡ nhà mà là “thu hồi” cả mấy chục ha đất anh bỏ công sức tiền của tạo nên. Cái cơ ngơi đó anh tạo ra bằng sức lực, mồ hôi, nước mắt của mình, còn có cả máu thịt của đứa con mình ở đó để quai đê lấn biển tạo nên khu đất ròng rã ngót 30 năm trời nay bị tước đoạt.

Ngày xưa, bán ổ chó, chị Dậu được một đồng bạc trong số hai đồng rưỡi tiền sưu. Nếu chị có ba ổ chó, thì chắc chẳng phải khùng lên mà đánh lại đám người nhà Lý Trưởng. Ngày nay, anh Vươn bỏ gần ba chục năm trời mới tạo được một cơ ngơi và bỗng nhiên không cánh mà bay bởi một tờ lệnh “thu hồi”.

Ngày xưa, việc thu tiền nộp sưu của chị Dậu theo luật thuế nhà nước thực thi hàng năm công bố rõ ràng cả làng cả nước biết. Việc “thu hồi” đất của anh Vươn hôm nay để làm gì thì khi trả lời câu hỏi của báo Pháp luật TPHCM, rằng thu hồi khu đất này để giao cho ai, ông Lê Văn Hiền – Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng nói: “Việc này không thể công khai”?

Gia đình Chị Dậu ngày xưa làm ăn, sinh sống, đóng sưu đóng thuế cho nhà nước theo quy định về thuế đinh. Anh Vươn ngày nay được thuê lại đất của mình bỏ công quai đê, lấn biển mà có.

Việc thu sưu, thuế ngày xưa có định kỳ hàng năm “theo quy định của pháp luật”, cứ đến kỳ thu thuế thì chuẩn bị tiền để đóng sưu. Việc “thu hồi” đất của anh Vươn hôm nay chẳng theo quy định pháp luật nào khi thời hạn hợp đồng thuê khu đất do chính anh tạo ra còn hai năm nữa mới đến. Nhưng bỗng chốc có lệnh thu hồi.

Chị Dậu và cơ ngơi của mình

Chị Dậu phải nộp thuế đinh cho em chồng đã chết, đã khiếu nại và được giải thích vì chú em chồng chết dở năm tây nên vẫn còn sổ đinh, đó là do Chị Dậu sống trong thời phong kiến, nô lệ, người dân chịu áp bức vô lý. Còn anh Vươn hôm nay được hạnh phúc sống trong một đất nước có “Nhà nước ta là nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân, … khác hẳn về bản chất và cao hơn gấp vạn lần so với dân chủ tư sản”- (Giáo sư tiến sĩ – Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan) Ở đó, anh đã khiếu nại, kiện tụng theo quy định của pháp luật hẳn hoi, nhưng vẫn cứ có lệnh cưỡng chế và công an, bộ đội, chó nghiệp vụ và súng ống đến lấy đất, lấy nhà của anh như thường.

Thời Chị Dậu, với những khẩu hiệu như: “Người cày có ruộng”, “Lấy ruộng đất địachủ, chia cho dân nghèo”… như cương lĩnh của những người Cộng sản những ngày đầu: “Đối với kháng chiến, nông dân đóng góp nhiều nhất, hy sinh nhiều nhất. Nhưng nông dân phần nhiều lại không có, hoặc có rất ít ruộng đất. Nông dân làm lụng vất vả quanh năm mà vẫn không được no cơm, ấm áo. Tình hình ấy rất không hợp lý, không công bằng… Chỉ có thực hiện khẩu hiệu người cày có ruộng, làm cho hàng chục triệu nông dân hăng hái tham gia kháng chiến, thì kháng chiến mới hoàn toàn thắng lợi, cách mạng chắc chắn thành công”. (Trích Cương lĩnh của Đảng LĐVN tháng 11/1953). Những lời lẽ ngon ngọt này đã làm hàng chục triệu dân nghèo Việt Namlao vào cuộc cướp ruộng đất, tài sản của địa chủ và tạo nên cơn biến động sâu sắc về đạo đức và đời sống trong xã hội Việt Nam.

Và với những người cộng sản, thì sau khi cướp được chính quyền Tháng 8/1945, “cuộc cách mạng đã thành công”. Tưởng rằng, từ đó, việc cướp đất đai đã kết thúc và từ đây, dân nghèo được làm giàu trên phần đất của mình.

Thế nhưng, khi những người cộng sản đã nắm chắc được quyền lực trong tay, thì đất nước lại chuyển qua giai đoạn mới, ruộng đất lại được tập trung vào tay những kẻ lắm tiền, nhiều của và nắm quyền lực. Người nông dân một nắng hai sương quanh năm cắm mặt trên đồng ruộng để kiếm sống từ bao đời nay lần lượt bị biến thành thất nghiệp, trở thành lưu vong ngay trên chính quê hương mình. Dần dần họ trở lại kiếp nô lệ trên đất nước bằng những cảnh đời đi làm thuê, kiếm sống, rơi vào tệ nạn xã hội…

Đoàn Văn Vươn

Những người như anh Vươn, tin tưởng ở chính sách và các phong trào như “nông dân thi đua làm giàu, nông dân thi đua kinh doanh sản xuất giỏi”… đã không tiếc công sức, tiền của để khai hoang, lấn biển tạo nên cơ nghiệp.

Bỗng chốc một tờ quyết định biến những thứ anh bỏ công sức, xương máu và lòng tin cả một đời trai trẻ của mình và gia đình thành công cốc.

Trong hoàn cảnh như vậy, anh không “khùng” mới là chuyện lạ.

Không bàn đến cách hành động khi nổi khùng của anh Vươn giải quyết nỗi bức xúc của mình. Bởi con người khi đã khùng lên, khi bị đẩy vào bước đường cùng, thì người ta có thể làm mọi việc theo đúng nguyên lý cha ông đã dạy “Chó cùng cắn giậu” là lẽ thường. Người đàn bà mấy con như chị Dậu vốn nhẫn nhịn là vậy còn phải vùng lên, thì việc anh Vươn vùng lên cũng chẳng có gì là lạ.

“Tội ngu”?

Mấy ngày qua, khắp các quán bia, quán nước vỉa hè, quán cóc Hà Nội câu chuyện nóng bỏng của người dân là những chuyện như anh Vươn dùng mìn, súng chống lại cưỡng chế, chuyện nhà riêng Giám đốc Công an Thái Nguyên bị nổ mìn, chuyện nhà riêng của Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát (Bộ Công an) bị trộm lấy đi 1 tỷ đồng, chuyện trộm cắp bây giờ cứ nhằm nhà quan chức mà trộm…

Trong một quán thịt chó chiều đông Hà Nội, một người đàn ông béo tốt, cái bụng to kềnh đang tu nốt chén rượu, dùng tay quẹt ngang mồm và nói lớn: “Ôi dào, cái thằng đó nó mang tội ngu, tội thừa lòng tin, học hành thành kỹ sư từ hồi đó mà lại chạy về làm nông dân khai hoang là ngu rồi. Cứ như tao chẳng học hành gì nhiều, kiếm cái bằng dởm dởm, làm quan tao mua cả chục cái đầm của thằng đó. Nhưng sao công an đông thế mà giữa cái chòi nó chạy thoát được nhỉ?”.

Nhiều cặp mắt khác đổ dồn vào người đàn ông này, nhưng ngẫm lại anh ta đang có lý. Kể từ khi “cả nước thi đua tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên Chủ nghĩa xã hội theo lời bác dạy”, xã hội VN ít có người nào như anh chàng Vươn này.

Lẽ ra, Đoàn Văn Vươn sẽ không lâm vào tình cảnh hiện nay, bị khởi tố tội “giết người”, bị thu hồi đất và gia đình tan nát sau đó nếu anh ta không làm những việc khác người là “Mặc dù đã nhanh chóng trang bị kiến thức bằng một tấm bằng đại học Nông lâm, nhưng anh lại từ chối làm cán bộ Nhà nước. Từ bỏ mộng quan trường ở thời điểm đó là một quyết định “lạ đời”, nhất là khi có bằng cấp trong tay”. – Một tờ báo đã viết về anh như thế – Tất nhiên là ở thời điểm hiện nay, khi anh đã bị khởi tố thì ngay cả tờ báo này cũng đã thể hiện bản lĩnh của mình bằng cách xóa bài viết đó đi.

Nếu như, anh cũng như nhiều và rất nhiều người trong hệ thống công chức, trong bộ máy nhà nước đừng việc gì phải quai đê lấn biển, đừng bỏ công sức nhọc nhằn mấy chục năm làm con dã tràng xe cát. Anh chỉ việc vào nhà nước, cố gắng “phấn đấu” làm một chức quan nào đó có chút quyền lực, thì chỉ cần một tờ giấy A4 với chiếc dấu đỏ trong tay, anh có thể có đủ khả năng ra lệnh “thu hồi” cả trăm ha đất mà chẳng cần đào một xẻng đất, bê một hòn đá. Anh cũng rất có khả năng làm được như vậy vì anh xuất thân của anh với cái lý lịch đẹp đẽ: “một cựu quân nhân, kỹ sư nông lâm, sinh ra trong một gia đình có truyền thống cách mạng” chứ không phải thành phần địa chủ, phản động, công giáo…

Còn nếu anh không thể leo lên đến chức quyền có thể đóng dấu ra lệnh thu hồi, thì chí ít anh cũng kiếm được một chân như quan chức nho nhỏ ngay ở Hải Phòng như các quan chức ăn đất ở Đồ Sơn – Hải Phòng. Chẳng cần gì nhọc công lao động, chiến đấu với biển cả và đánh cược tính mạng của mình, con cái và để gia đình phải vay mượn lâm cảnh nợ nần mà vẫn đất, nhà đầy đủ, bạc tiền không thiếu.

Hoặc ít nhất, là một kỹ sư nông lâm, anh cũng có thể có một chân kiểm lâm, có thể thông đồng với lâm tặc, phá rừng kiếm tiền làm giàu…

Nói tóm lại, anh chàng Vươn này vướng “tội ngu, tội thừa lòng tin” nên mới gây nên cơ sự như thế. Cả xã hội có ít người chăm chỉ như anh, lo lắng làm giàu bằng sức lực nhỏ bé của mình như anh, khai phá đất hoang,lấn biển làm giàu như anh, nên anh mới lâm cơ sự này.

Trong một nồi canh, nếu làm một con sâu thì con sâu được vứt bỏ. Nhưng trong một nồi sâu, làm một lá rau mới là điều lạ, là khác người, là ngu(!).

Chính vì anh “khác người”, nên mới về làm anh nông dân, xung phong vào giai cấp liên minh của giai cấp tiên phong dẫn đến việc biến bãi biển hoang hóa, lấn biển thành cơ ngơi đẹp đẽ với mấy chục ha đất đầm, vườn thành miếng mồi ngon ai nhìn cũng thèm. Nếu anh cứ để vậy, biển vẫn hoang hóa, vẫn là nước biển và sình lầy, thì ai thèm thu hồi làm gì.

Bởi vì việc thu hồi cũng phải tùy nơi, tùy chỗ. Chẳng hạn khu đất Cồn Dầu – Đà Nẵng dân ở bao đời nay, nhà cửa, mồ mả từ cả trăm năm, bỗng dưng bị “thu hồi” và đền bù 350 ngàn đồng/m2 để rồi ngay sau khi chưa thu hồi xong, đã có người rao bán trên mạng với giá 5 triệu đến 12 triệu đồng/m2. Thu hồi có lợi như vậy sao ai chẳng khoái thu hồi? Chỉ có điều, bây giờ người ta ngang nhiên thu hồi đất đai, máu xương của người khác như chỗ không người.

Mặt khác, cũng vì anh được sống trong chế độ ta tươi đẹp có “Nhà nước ta là nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân, … khác hẳn về bản chất và cao hơn gấp vạn lần so với dân chủ tư sản”- nên khi bị “thu hồi” bất công, anh mới nổi khùng, và vì nổi khùng, anh lâm vào vòng lao lý. Nếu anh sống hẳn trong chế độ tư bản thối nát, người bóc lột người và bản chất dân chủ thấp hơn vạn lần của ta, thì có lẽ anh phải chấp nhận việc cướp không tài sản, đất đai của mình mà không một lời oán thán.

Trong giai đoạn hiện nay, việc “thu hồi” đất đai của nhân dân như một bệnh dịch lan tràn từ Nam ra Bắc, từ xuôi lên ngược, dân khiếu kiện khắp nơi, lòng dân đầy oán thán, hàng đoàn hàng lũ người đưa nhau đi khiếu kiện… thì việc “nổi khùng ” càng ngày càng nhiều là điều dễ hiểu. Và khi dân nổi khùng với hai bàn tay không, thì sẽ nhanh chóng bị “xử lý nghiêm minh”.

Đoạn văn sau đây của Ngô Tất Tố dù đã 75 năm qua vẫn như còn mới: “Anh Dậu sợ quá muốn dậy can vợ, nhưng mệt đắm ngồi lên lại nằm xuống, vừa run vừa rên :

- U nó không được thế! Người ta đánh mình không sao, mình đánh người ta thì mình phải tù phải tội.

Chị Dậu vẫn chưa nguôi giận;

- Thà ngồi tù. Để cho chúng nó làm tình làm tội mãi thế, tôi không chịu được…”

 

Vâng, đến nước như anh chàng Vươn, thì chỉ còn hai cách chọn, hoặc như anh Dậu là cứ để người ta đánh mình, hoặc một cách thứ hai là cách của chị Dậu vì “ Để cho chúng nó làm tình làm tội mãi thế, tôi không chịu được”.

Và anh Vươn đã chọn cách thứ hai.

Hà Nội, ngày 9/1/2012

Nguồn: Blog J.B Nguyễn Hữu Vinh

19 Phản hồi cho “Đoàn Văn Vươn cần được xét xử “tội ngu” trước tội giết người(!)”

  1. Trương Thúy Sơn says:

    Cảm ơn Ông Nguyễn Hữu Vinh đã cống hiến cho tất cả các bạn đọc 1 bài viết thật xuất sắc, vừa logic vừa tình cảm, vừa khôi hài vừa bi thiết, vừa làm cho chúng ta tức giận, vừa làm cho chúng ta đau lòng. Tôi mong mỏi là mọi người đọc, nên gửi bài viết này về cho bà con của chúng ta bên VN để họ thấy được cái bộ mặt tham lam thô bỉ của bọn CSVN và nhen nhúm trong lòng họ sự căm phẫn để nếu có 1 cơ hội nào đó, ngọn lữa manh nha, sẽ lan nhanh và bùng lên đốt cháy cái chế độ tàn ác vô nhân của bọn cầm quyền hiện nay tại Việt Nạm

  2. Lê Dân Việt says:

    Bác Vinh viết bài này quả là đáng giá ngàn vàng. Bác so sánh cảnh chị Dậu tức nước vỡ bờ đánh lại quan cường hào ác bá thời Pháp thuộc với anh Vươn bắn vào đầu quan cướp ngày CSVN, không sai tý nào cả. Cả hai đều là hành động tự vệ chính đáng.

    • bần nông says:

      ” Đảng ta ” lúc nào cũng đề và đánh bóng câu khẩu hiệu ” LAO ĐỘNG LÀ VINH QUANG “. Chính cãu khẩu hiểu này đã gây ra biết bao nhiêu thảm cảnh khấp mọi miền đất nước, nhất là giới nông dân.

      Đảng nói: ” LAO ĐỘNG LÀ VINH QUANG ”
      Hãy hỏi lại Hùng, Dũng, Trọng, Sang
      Là sự thật hay trò lừa khẩu hiệu ?
      Nhìn ĐOÀN VĂN VƯƠN mọi người phải hiểu
      Lao động đếch ” vinh quang ”
      Lấn biển, khai hoang càng dại dột.

  3. Bài viết của anh Vinh quá hay, đọc văn xuôi mà tôi cứ nghĩ như đọc thơ, tình cảnh anh Vươn đáng lập tượng thờ như bà mẹ Suốt của Tố Hữu. Chúng ta thử so sánh cái khổ của bà mẹ suốt và anh Vươn, để đánh giá ai đáng được tôn vinh là người chiến sĩ cách mạng. Mẹ Suốt khổ nhưng sau đó lòng bà như mùa xuân phơi phới:
    Lớn đi ở bốn cửa người
    Mười hai năm lẻ, một thời xuân qua
    Lấy chồng, cũng khổ con ra
    Tám lần đẻ, mấy lần sa, tội tình!
    Nghĩ mà thương mẹ cha sinh
    Thương chồng con lại thương mình xót xa
    Bây chừ sông nước về ta
    Đi khơi đi lộng, thuyền ra thuyền vào
    Bây giờ biển rộng trời cao
    Cá tôm cũng sướng, lòng nào chẳng xuân!
    Anh Vươn khổ gấp triệu lần bà mẹ suốt, sau đó trắng tay, phải chịu cảnh tù tội bởi bọn tham tiền VC muốn chơi trò ăn cướp. Cái khổ của mẹ Suốt chỉ đưa người chiến binh như anh Vươn qua sông thôi , nhưng mẹ Suốt đâu có biết người bộ đội mà mẹ từng đưa qua sông nay bị nhưng đứa con cách mạng năm 75 cướp hết ruộng đồng của những đứa con của mẹ ngày xưa ra trận đánh đuổi kẻ thù Pháp Mỹ và đời họ trở thành những kẻ mất nhà, mất cửa, thành kẻ xin ăn, còn cụt tay, cụt chân trên khắp nẽo đường của đất nước.

    Câu ” bây giờ sông nước về ta ” lúc đó mẹ Suốt chưa hiểu ý nghĩ thâm trầm của nó, giờ đây mặt nạ thu hồi đất xuất hiện, khiến bao vạn đời sống trong cảnh màn trời chiếu đất. Bao nhiêu đất đại của những bà mẹ hiền trong những năm kháng chiến nuôi bọn phản ngày xưa nay trở thành nạn nhân của những tên tư bản đỏ khét tiếng, muốn biến tất cả sông nước về ta, để cơ ngơi của chúng mỗi ngày mỗi khởi sắc.

    Mẹ Suốt mất khoãng năm 1968, mẹ đâu thấy những đứa con của mẹ đang cướp mái nhà tranh xiêu vẹo của những bà mẹ kháng chiến, mẹ đâu thấy chúng đem gươm giáo đánh đập mẹ khi những người mẹ mang biểu ngữ đi đòi quyền sống, mẹ đâu thấy những oan trái của cuộc đời là những đứa con của mẹ sống trên ngai vàng nhờ chơi trò ăn cướp, mẹ đâu thấy gia đình anh Vươn là gia đình có truyền thống đấu tranh như mẹ, nay trở thành nạn nhân của những đứa con hư của mẹ ngày xưa, xúi mẹ đấu tranh để chúng có cơ hội làm giàu bất chính trên xương máu của đồng loại. Mẹ đâu có thấy những đứa con của mẹ ngày xưa đang xách vali đầy đô la trên những đô thị phồn vinh xứ người, ăn chơi đàn điếm không ra hồn. Con của mẹ giờ đây là chủ nhân ông của đất nước, trở thành những đại gia khét tiếng mà thân thế mẹ Suốt, chúng tiếp tục bán để làm bình phong cho những tội lỗi kế tiếp.

  4. ke luu vong says:

    Nhân dân VN ngày nay không biết đâu mà lần,thời Mỹ -Diệm hay Thiệu -Kỳ cũng có tham nhũng , hối mại quyền thế nhưng không đến nỗi như sống dưới chế độ hiện nay .Nhân dân tranh đấu để đem lại cơm no áo ấm ,được hưởng không khí tự do dân chủ nhưng chế độ sau càng tàn hại hơn chế độ trước ,thử hỏi nếu CS ra đi thì chế độ kế nhiệm có chắc là tốt hơn không hay tàn hại hơn CS ? Các nhà đấu tranh cho 1 VN dân chủ tự do, độc lập nên nghĩ lại hay khi CS ra đi đất nước còn tệ hơn ngày nay , đất nước như thế nào hay càng nhanh nằm trong tay kẻ thù phương Bắc ?

  5. NGUOI BUON DAT says:

    BAI VIET QUA HAY .CAM ON TAC GIA . Che do nay chi con cach la lat do no di thoi . Thuong cho kiep nguoi nong dan Viet nam qua !!!!!!!!!

  6. vn says:

    Đúng là anh Vươn có cái tội ngu “tin theo lời bác và đảng dạy” để đến nỗi cuối cùng phải đánh bom và bắn vào quân cướp đất. Mà hình như chính chúng ta cũng ngu như anh Vươn vậy. Thế thì đến lúc chúng ta phải tỉnh ngộ như anh Vươn. Giặc đến nhà cướp đất cướp của là bắn. Tất cả hãy cùng đứng lên bảo vệ anh Vươn. Sống , chiến đấu, học tập, và làm theo anh Vươn.

  7. LẠI MẠNH CƯỜNG says:

    Thưa qúi bà con,

    Đọc bài phiếm luận của tác giả, hình như là một trí thức Kitô giáo trong nước, tôi phục là hay vì biếm rất thú vị, có tình có tiết, có gút có mở đâu ra đó. Nhưng trong lòng cứ dội lên điều gì đó, như sợi gân gà, nhai mãi thấy thú lắm, nhưng nuốt vô không đặng !
    Chả là những đoạn văn sau đây làm mình thấy làm sao sao đó

    1/
    Trong một quán thịt chó chiều đông Hà Nội, một người đàn ông béo tốt, cái bụng to kềnh đang tu nốt chén rượu, dùng tay quẹt ngang mồm và nói lớn: “Ôi dào, cái thằng đó nó mang tội ngu, tội thừa lòng tin, học hành thành kỹ sư từ hồi đó mà lại chạy về làm nông dân khai hoang là ngu rồi. Cứ như tao chẳng học hành gì nhiều, kiếm cái bằng dởm dởm, làm quan tao mua cả chục cái đầm của thằng đó. Nhưng sao công an đông thế mà giữa cái chòi nó chạy thoát được nhỉ?”.
    Nhiều cặp mắt khác đổ dồn vào người đàn ông này, nhưng ngẫm lại anh ta đang có lý. Kể từ khi “cả nước thi đua tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên Chủ nghĩa xã hội theo lời bác dạy”, xã hội VN ít có người nào như anh chàng Vươn này.
    Nói tóm lại, anh chàng Vươn này vướng “tội ngu, tội thừa lòng tin” nên mới gây nên cơ sự như thế. Cả xã hội có ít người chăm chỉ như anh, lo lắng làm giàu bằng sức lực nhỏ bé của mình như anh, khai phá đất hoang,lấn biển làm giàu như anh, nên anh mới lâm cơ sự này.
    Trong một nồi canh, nếu làm một con sâu thì con sâu được vứt bỏ. Nhưng trong một nồi sâu, làm một lá rau mới là điều lạ, là khác người, là ngu (!).
    (…)
    Đoạn văn sau đây của Ngô Tất Tố dù đã 75 năm qua vẫn như còn mới: “Anh Dậu sợ quá muốn dậy can vợ, nhưng mệt đắm ngồi lên lại nằm xuống, vừa run vừa rên :
    - U nó không được thế! Người ta đánh mình không sao, mình đánh người ta thì mình phải tù phải tội.
    Chị Dậu vẫn chưa nguôi giận;
    - Thà ngồi tù. Để cho chúng nó làm tình làm tội mãi thế, tôi không chịu được…”
    Vâng, đến nước như anh chàng Vươn, thì chỉ còn hai cách chọn, hoặc như anh Dậu là cứ để người ta đánh mình, hoặc một cách thứ hai là cách của chị Dậu vì “ Để cho chúng nó làm tình làm tội mãi thế, tôi không chịu được”.
    Và anh Vươn đã chọn cách thứ hai.

    2/
    Thứ nhất kết tội Đoàn Văn Vươn “lội ngược dòng thời đại” là ngu, thế cụ Hồ cùng đồng đảng ngày xưa cũng lội ngược dòng lịch sử, rồi cướp được chính quyền thành công thì sao nhỉ !?
    Cứ nhìn xem tài trí Vươn và gia đình họ hàng có thua gì ai đâu, và Vươn được công luân công nhận là đã thắng được Long Vương, biến một bãi bồi thành một đơn vị kinh tế có hiệu quả nhiều mặt, vừa chống bão cho làng xóm vừa sản xuất được thủy sản ….

    Thứ hai công nhận việc chống bạo quyền khi bị dồn đến chân tường là đúng, nhưng tại sao lại không bỏ phần đầu cho Vươn là đại ngu !?

    Hóa ra người đời chỉ xét đến kết quả thành bại, mà không nhìn cho kỹ cho sâu hơn nữa!

    3/
    Vâng, trước khi có phong trào Việt Minh đã có không biết cơ man nào là những cuộc khởi nghĩa, nổi dậy chống Pháp của các bậc tiền bối. Đến một lúc nào đó sợi dây căng quá phải đứt thôi.
    Tình hình hiện nay ở ta cũng thế, diễn tiến của phong trào dân chủ Việt Nam dưới dạng thức gọi chung là phong trào DÂN SỰ BẤT PHỤC TÙNG CHÍNH PHỦ, đã biến chuyển ngấm ngầm từ dạng đòi cách mạng dân sinh sang cách mạng dân chủ như từng được phân tích kỹ.
    Từ hiện tượng dân oan, giáo oan, đòi “đèn giời” công lý soi sáng những oan khuất, theo kiểu xin-cho, sang đến các cuộc biểu tình, phản kháng của mọi từng lớp dân chúng, buộc đảng và nhà nước CS phải tỏ thái độ cứng rắn trước hiểm hoạ xâm lăng ngoại bang. Tức đòi được nhúng tay vào sự cai trị đất nước.

    Nói tóm tắt, việc phản kháng bằng bạo lực vừa qua của gia đình anh Phạm Văn Vươn chỉ là một cơn gió thoảng, nhưng nếu chúng ta biết góp gió thành bão thì lo gì mà không nên đại cuộc !

    Kết, CS biết lợi dụng sự bất mãn quần chúng mà nương theo đó cướp chính quyền, giờ đây bất mãn xã hội ngày một chất chồng, chỉ chờ một mồi lửa thật mạnh là …. rung chuyển thế gian !
    Cứ nhìn công cuộc cách mạng ở Nga 1917, rồi VN 1945 thì rõ ngay điều tôi nói đúng bao nhiêu phần trăm.

    Lại Mạnh Cường

  8. Sigma says:

    “Nếu chúng muốn tước đoạt quyền con người của tôi thì tôi buộc chúng phải trở thành kẻ cướp và chúng phải lộ mặt kẻ cướp cho người dân VN nhìn thấy”
    Tạ Phong Tần

  9. Nguyen thi Mit says:

    Nếu các bạn có đọc bài của cụ Nguyễn Trọng Vĩnh thì sẽ thấy đảng cộng sản giống như những con giun sán lãi (theo cách ví von của ông Hà Sĩ Phu) sống trong ruột của nhân dân từ thời chánh phũ Trần Trọng Kim, Thời Quốc Trưởng Bảo đại và sau này cả thời Tổng Thống Ngô đình diệm và Nguyễn Văn Thiệu. Chúng sống ký sinh vào nhân dân, rồi dùng thủ đoạn và bạo lực khủng bố cướp chính quyền. Khi cướp sd9ược chính qiuye62n rồi, chúng cướp hết nhân quyền và tự do, dân chủ của người dân. Sau cùng chúng cướp luôn nhà cửa ruộng đất, cơ ngơi của họ. Hiện tại, với chính sách “Đất đai thuộc quyền sở hữu toàn dân, thì 90 triệu người Việt Nam từ Nam quan đến Cà Mâu, không ai có một tấc đất nào. Nhà cửa ruộng vường hiện tại chỉ là quyền xử dụng đất mà thôi, và nhà nước các caq61p có thể thu hồi đất ấy bất kỳ lúc nào. Họ chỉ cần bịa ra một lý do nào đó, là a lê hấp, người dân đi ra khỏi nhà. Không chịu thì bị cưỡng chế. Kháng cự lại thì bị bỏ tù! Gia đình anh Vươn chỉ là một trong cả triệu trường hợp đã xẩy ra.
    Nếu đến giờ này mà còn ai chưa tin câu nói: “Đừng tin những gì Cộng sản nói – Mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm”. Thì nhân vụ anh Vương này, hãy mở to mắt mà nhình những gì cộng sản làm!
    Tôi dám cá với các bạn là rồi đây cộng sản sẽ chứng minh cho mọi người thấy gía trị của câu nói trên.
    Tội của anh Vươn đúng là đã tin những gì công sản nói mà không nhìn kỹ những gì cộng sản làm!

  10. anhPha says:

    Vâng, Đa sô’ con ngùoi dê~ chon ca’ch thu’ 2, nhung làm theo ca’ch anh VUON thì thât là uôñg phi’ sinh mang. Làm sao mà 1 mang đô~i 10, hay 100 mang hay i’t ra cuñg 1 mang đô~i vo’i 1 mang cuã ngay chi’nh nguòi đã k’y quyê’t đinh gây ra cãnh trang này cho gia đình mình. Hãy tâp làm 1 RAMBO cho oai và xu’ng đa’ng vo’i su hy sinh , dù sao cuñg đã pha~i đi vào ngõ cut cuã cuôc đòi.

Phản hồi