WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Khi chính quyền “coi dân như kẻ thù”

Nhà văn Võ thị Hảo. Ảnh BBC

Ngày 10/2/2012, nhiều người dân vui mừng vì Thủ tướng Chính phủ đã đích thân chỉ đạo xử lý vụ cưỡng đoạt đất đai trái pháp luật, xâm hại tài sản công dân của chính quyền địa phương đối với gia đình anh Đoàn Văn Vươn tại huyện Tiên Lãng – Hải Phòng.
Sự ra tay trực tiếp của Thủ tướng đã khiến cho những vị đại diện Đảng và chính quyền từ cấp thành phố tới huyện xã tại Hải Phòng phải thừa nhận một phần sự thật, hết loanh quanh trí trá đổ tội cho người dân đã “bức xúc mà tự phá nhà Đoàn Văn Vươn…”.

Nhưng liệu có nên để Thủ tướng phải “nhọc công” đến mức hai lần chỉ thị, phải thân hành “nhúng tay”, trong khi Việt Nam có quy định rõ ràng trong Luật? Khi dưới tay Thủ tướng là cả một bộ máy từ Đảng tới chính quyền, tới Quốc hội, tới các đoàn thể, các hội ngành dọc ngành ngang đồ sộ, ngày ngày hưởng “lộc dân lộc nước?”

Điều gì đã khiến những người có trách nhiệm im lặng trong cả tháng trời trước công luận?
Cuối cùng một số những nhân sĩ và nhà báo, một số quan chức về hưu cùng người dân có lương tâm phải “liều chết” vượt rào, vượt tường lửa, vượt nỗi đe dọa tù đày của nhà cầm quyền mà nêu rõ vấn đề.

Tình trạng gây công phẫn đến nỗi cả Đại tướng Lê Đức Anh dù nghỉ hưu đã lâu, tuổi cao sức yếu, cũng phải lên tiếng trước thôi thúc lương tâm: “…cái sai thứ tư là chính quyền cố tình vi phạm luật pháp, dồn người dân vào chân tường, làm họ uất ức đến mức phải chống lại,” như Báo Người Lao động và Vietnamnet đưa tin từ ngày 16/1/2012.

Và cũng đúng như ông Vũ Quốc Hùng, nguyên Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kiểm tra Trung ương Đảng khóa 9, trên Báo Pháp luật TPHCM số hôm 10/2/2012 nhận định:

Không đời thuở nào, vụ việc chấn động như thế mà thủ tướng phải hai lần có ý kiến, các cấp, các ngành mới bắt đầu lập cập xử lý. Chỉ 24 tiếng đồng hồ sau vụ nổ súng, thường vụ thành ủy Hải phòng, với bộ máy tham mưu đồ sộ như thế, hoàn toàn có thể thấy được đúng sai và có giải pháp xử lý chứ không phải đợi đến khi Thủ tướng có ý kiến mới xem xét, nhận lỗi.”

“Côn đồ tập thể”

Tác giả cho rằng người dân VN vẫn còn tâm lý tự an ủi và trông chờ vào các ý kiến của lãnh đạo từ bên trên là chính.

Khi bị dồn tới bước đường cùng, người dân buộc phải liều chết tự vệ. Cuộc “khởi nghĩa” bảo vệ quyền lợi chính đáng trong phạm vi gia đình của anh Đoàn Văn Vươn, trước bộ máy đàn áp khổng lồ của hệ thống chính quyền địa phương, cũng tương tự một cuộc tự sát.

Bốn anh em Vươn bị Tòa án mau mắn bồi thêm nhát dao cuối cùng, quy từ tội chống người thi hành công vụ sang tội giết người, một tội danh chắc sẽ phải tốn nhiều giấy mực, tranh luận trước Tòa, nếu ở một quốc gia mà tư pháp được thực sự độc lập!

Có quá nhiều minh chứng tại nhiều nơi ở trong nước, không chỉ dừng lại ở các vụ cưỡng đoạt đất đai, tài sản đầy oan sai của dân, vốn được tung đầy hình ảnh, bằng chứng trên Internet, YouTube, hay trên các tập hồ sơ đòi công lý nằm trên tay các công dân chống tham nhũng như bà Lê Hiền Đức…, qua đó, một bộ phận trong bộ máy chính quyền địa phương được thấy thay vì bảo vệ dân, đã đang hành xử với dân như những kẻ thù phải triệt hạ.

Qua sự chứng minh của công luận như trong vụ Tiên Lãng, có thể thấy đây là thí dụ điển hình về sự triệt hạ có tổ chức, được bật đèn xanh, được cho phép của cấp lãnh đạo và cấp Đảng từ thành phố xuống xã. Tính chất chính quy về đàn áp trong vụ án này thể hiện rõ: có chỉ huy từ thành phố, huyện, xã, trực tiếp là ông huyện ủy viên kiêm bí thư đảng ủy xã và ông chủ tịch UBND xã Vinh Quang.

Bộ máy này huy động cả trăm người, trong đó có công an và bộ đội trang bị vũ khí, lại dùng xe ủi đến phá nhà anh Vươn, lấy mái nhà lợp tôn của anh mang về nhà Phó trưởng công an xã, theo cáo buộc trên truyền thông trong nước. Họ đã phá căn nhà hai tầng của anh Vươn nhưng ông Giám đốc Sở Công an TP Hải Phòng nói rằng đó chỉ là một cái “chòi.”

Tệ hơn nữa, khi để xảy ra hậu quả nặng nề, Thủ tướng chỉ đạo phải làm rõ trách nhiệm, thì ngay trước công luận, họ lại cùng nhau đổ tội cho dân, đổi trắng thay đen. Ông Đỗ Trung Thoại- Phó Chủ tịch UBNDTP Hải phòng đã trở nên “nổi tiếng” khắp nơi khi trả lời báo chí nói rằng vụ phá nhà anh Vươn là “do dân bức xúc … cưỡng chế”.

Như thế, thiết nghĩ hệ thống chính trị địa phương còn phạm tội phụ họa và bao che cái sai. Rõ ràng, đã xuất hiện một hiện tượng phổ biến gần đây là có nhiều cán bộ viên chức Đảng và chính quyền sở tại đã chỉ huy hoặc đồng lõa, bao che cho những nhóm lợi ích, đặc lợi, chưa kể nạn sử dụng côn đồ, hành hung, bức hại người dân và sau đó còn cùng nhau che giấu, dối trá, phi tang một cách vô sỉ.

Người ta gọi đó là nạn “côn đồ tập thể”, khi những người có chức quyền, lãnh đạo hùa nhau vào ức hiếp dân. Nguyên nhân nào đã khiến cho họ làm vậy? Vì sao họ coi dân, những người nuôi nấng, làm vinh thân phì gia cho họ, như kẻ thù phải triệt hạ?

“Nô lệ hóa dân”
Một trong các nguyên nhân phải kể đến đầu tiên đó là sự coi thường pháp luật, buông lỏng quản lý vốn rất ít khi bị ngăn chặn và trừng phạt. Cái này là thủ phạm làm hình thành những quan niệm vô đạo và vô sỉ trong nhiều quan chức chính quyền.

Trong hành xử, những người này coi dân như nô lệ. Nô lệ phải gọi dạ bảo vâng, phải thờ chữ “nhẫn”, phải dâng hiến cho họ (quan lại mới) quyền lợi chung riêng và ngay cả tính mạng. Cho sống thì được sống, bắt chết phải chết, không được quyền trái ý họ. Như thế, người dân là công cụ trong tay họ, bị họ cưỡng đoạt quyền tự do ngôn luận và quyền nhân thân.

Im lặng và tuân phục vô điều kiện những ai có quyền lực và có khả năng ức hiếp, cướp đoạt, đã trở thành một nếp ứng xử, được coi là “biết sống”, được nâng lên thành một tiêu chí đánh giá người tốt ở Việt Nam ngày nay, sau gần một thế kỷ “cách mạng” và đi theo “con đường chủ nghĩa xã hội.”

Quan niệm và cách hành xử ấy không phải ngẫu nhiên mà có. Từ nhiều năm nay, chế độ độc đảng không có được sự cạnh tranh và giám sát tự thân, đã là nguyên nhân quan trọng trong việc lạm quyền mà dân gian vẫn nói tới trong câu “Bộ binh, bộ hộ, bộ hình. Ba bộ đồng tình bóp cổ con tôi,” một ví von sâu sắc vẫn còn thời sự ở Việt Nam.

Đó là hành vi móc nối, gắn kết quyền lợi, bao che cho viên chức chính quyền. Điều này ngày càng được củng cố, diễn ra trắng trợn. Chúng được gieo và gặt trên cơ sở tạo ra một nền giáo dục, một nền văn hóa tư tưởng nô lệ hóa, dối trá trên mọi lĩnh vực.

Hậu quả nó là làm bào mòn, dần dà loại ra khỏi hệ thống những người thật thà, có tài, có lương tri. Nó thay thế vào đó vô số kẻ khéo léo mua quyền bán chức, biết nô lệ cho kẻ mạnh, những kẻ mỵ dân, cơ hội, không chỉ nằm trong đảng, chính quyền, mà còn trong cả Quốc Hội. Họ giỏi chà đạp, nô lệ hóa kẻ yếu và lấy dối trá làm tồn tại.

Thiết nghĩ, đã đang có một sự kết hợp kế tục tinh vi trong tuyên truyền giáo hóa giữa tư tưởng nô lệ, ngu dân hóa của đạo Khổng, từ chế độ chiếm hữu nô lệ tới phong kiến, được cố ý kéo dài tới tận ngày nay ở Việt Nam.

Ngay tại thế kỷ 21, điều kỳ lạ xảy ra ở đất nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam là chữ “nhẫn” nô lệ, phong kiến, lại được rao bán khắp nơi như một tiêu chí của nhân cách Việt Nam.

Người ta giải thích cho nhau rằng chữ nhẫn được tạo thành bởi dưới là bộ đao và trên là chữ tâm – trái tim nằm trên lưỡi dao. Kẻ đạo đức, sống ở đời là phải biết chịu đựng đau đớn. Dẫu trái tim có bị dao cứa nát cũng cứ phải chịu. Luôn luôn người ta khuyên nhau: thôi thì chín bỏ làm mười, thôi thì dĩ hòa vi quý; một sự nhịn chín sự làn, phải đoàn kết nội bộ, đoàn kết đoàn kết đại đoàn kết…

Cho nên dân chịu đựng quan, cấp dưới chịu đựng cấp trên, chịu đựng 24/7, chịu đựng không giới hạn, chịu để được khen là “thuần”, là “cừu ngoan”, chịu để được yên trong cảnh nô lệ, chế áp mà vẫn “vui”, chịu để mất mồ mất mả tổ tiên, chịu để phải nổ súng, hay tự thiêu, nhà tan cửa nát… mà cuối cùng vẫn chịu, rồi lại tự an ủi bằng có ý kiến kết luận này, ý kiến kết luận nọ của Thủ tướng hay Tổng Bí thư, để rồi một thời gian… đâu có thể vẫn hoàn đấy.

Nhịn như thế thí tất cả đã góp phần để tạo thành một cái bẫy tâm lý, nhân cách với dân tộc này. Dân thì hèn thêm, quan thì ác thêm. Hậu quả là chẳng tạo ra được một xã hội công dân cho đất nước, mà lại tạo ra một xã hội mang nhiều yếu tố nô lệ với một bộ máy tiền hô hậu ủng, bạo lực, khổng lồ, chế áp mọi mặt từ vật chất tới tinh thần, tư tưởng, tâm linh, tình cảm và nhân cách dân tộc.

Trong điều kiện ấy, sự đồi bại của bộ máy đã trượt dốc quá xa. Bộ máy đã trở nên lưu manh hóa và côn đồ hóa ở nhiều bộ phận và trong nhiều trường hợp, đến nỗi người dân và công luận phải nhắc tới những từ từ nhẹ tới nặng như “căn bệnh hệ thống”, “bạo lực đỏ”, hoặc sự “căm thù”…, không hơn không kém.

“Vũ khí nô lệ”

Thay vì đánh thức nhân cách và tiềm năng sáng tạo của con người, thay vì chính phủ được dân lập ra chỉ để phục vụ dân, để bảo vệ các quyền tự do cơ bản của con người, cho đến nay, có thể thấy quá nhiều minh chứng ngược lại.

Trong vô số trường hợp, nhiều vị lãnh đạo chính quyền xã hội chủ nghĩa các cấp, hay các “quan lại cách mạng”, “quan lại đổi mới”, thậm chí nhiều tập thể trong bộ máy quyền lực, đã coi người dân Việt Nam như một thứ công cụ, một thứ nô lệ, và muốn đối xử với họ thế nào cũng được.

Báo chí, truyền thông, đặt dưới sự giám sát chặt về chính trị, tư tưởng, tài chính, của các ban ngành của đảng, chính quyền, chịu hạn chế tự do ngôn luận một cách trái pháp luật, trái hiến pháp, đã đang bị biến thành thứ vũ khí hữu hiệu trong việc làm ngu dân hóa và nô lệ hóa đó.

Thay vì là tiếng nói của dân, hệ thống này bị biến cải thành bộ máy tuyên truyền, đã đang là vũ khí hộ vệ cho hệ thống “đại công xưởng sản xuất nô lệ” tại Việt Nam.

Hiện trạng nô lệ hóa dân chúng, hành xử lưu manh và côn đồ tập thể của một số viên chức chính quyền địa phương đang ở mức “báo động đỏ,” như nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tạo gọi ở trên là “bạo lực đỏ”.

Cần phải lưu ý rằng trong pháp luật Việt Nam hiện hành không có điều khoản nào cho phép “bạo lực đỏ”.

Đại tướng Lê Đức Anh, Nguyên Chủ tịch nước, nhấn mạnh trên truyền thông trong nước rằng đang có hiện tượng rất xấu xảy ra ở nhiều địa phương, không chỉ ở Hải Phòng, một tình trạng rất nghiêm trọng, cần được rút kinh nghiệm và xử lý nghiêm, trong đó theo ông “quân không được cưỡng chế dân;” và chính quyền, “điều gì có lợi cho dân thi làm, điều gì có hại cho dân thì phải tuyệt đối tránh,” ông nhắc lời cố Chủ tịch Hồ Chí Minh.

Thiết nghĩ, cần phải làm tất cả để cứu người dân Việt Nam thoát khỏi tình trạng bị nô lệ hóa, ngăn chặn thứ “bạo lực đỏ” đang tràn lan này.

Và trong đó một gánh nặng rất lớn đang đòi hỏi và chờ đợi ở không chỉ Quốc Hội để sửa đổi Hiến Pháp kỳ này, cũng như cuộc chỉnh đốn đảng theo tinh thần Nghị quyết Trung ương 4, hay cuộc đối thoại rất hữu ích về vai trò trí thức và phản biện xã hội hiện nay, mà còn đặt ở không đâu khác ngoài chính sự thay đổi tư duy và hành động của người dân, từ vụ nổ trấn động “hoa cải” Đoàn Văn Vươn – nay đã trở thành một huyền thoại, chẳng kém gì ngọn lửa thắp lên tại Tunisia trong Mùa Xuân Ả-rập xứ người.

Nguồn: BBC

 

15 Phản hồi cho “Khi chính quyền “coi dân như kẻ thù””

  1. kbc 3505 says:

    Ngược lại nếu dân coi chính quyền như kẻ thù thì chính quyền khó mà tồn tại. Ngày đó bao giờ mới xảy ra?
    kbc3505

  2. Trung Kiên says:

    Cám ơn nhà văn Võ Thị Hảo với bài viết rất đáng để mọi người suy nghĩ!

    Khi chính quyền “coi dân như kẻ thù”

    …hay chỉ là Hành động ĂN CƯỚP của đám tham quan lạm dụng “danh nghĩa chính quyền” để ức hiếp và chiếm đoạt tài sản của nhân dân VN???

    Chính quyền TW đã tỏ ra bất lực (trên bảo dưới không nghe). Mặc dù ông Dũng khẳng định là “quan chức Tiên Lãng, Hải Phòng đã làm sai pháp luật khi cưỡng chế khu đầm của anh em anh ông Đoàn Văn Vươn hôm 5/1/2012!

    …Nhưng ông Dũng đã “KHÔNG DÁM” hay “KHÔNG CÓ QUYỀN” cách chức, kỷ luật những đảng viên, cán bộ lãnh đạo Hải Phòng, khi ông chỉ là “thủ tướng” mà không phải là TBT đảng csvn?

    Còn chuyện…”Công an Phú Yên bắt 10 người trong “Hội đồng công luật công án Bia Sơn.” là một vụ án “chính trị” hay chỉ là cách “ĂN CƯỚP TÀI SẢN” của nhân dân giống như vụ “cưỡng chế” ở Cống Rộc hôm 5/1/2012?

    Theo lập luận và hình ảnh dẫn chứng của anh Nguyễn Hữu Vinh…thì đây chỉ là một vụ dàn dựng của đám tham quan Tiên Lãng, Hải Phòng; (trong đó có Đỗ Hữu Ca, giám đốc CA Hải Phòng)

    Thì ra chẳng có vụ chống người thi hành công vụ nào ở Tiên Lãng cả?

    Luận cứ của anh Nguyễn Hữu Vinh khá thuyết phục…Thế mà, rất tiếc, cả tháng nay chi tiết này đã bị báo chí và cả (thủ tướng) Nguyễn Tấn Dũng bỏ qua!

    HÃY TRẢ TỰ DO NGAY TỨC KHẮC CHO ANH EM ÔNG ĐOÀN VĂN VƯƠN!

  3. lão làng says:

    Vụ Tiên Lãng nếu so với bao nhiêu vụ dân oan khác không đáng cho TT Dũng phải đích thân can thiệp ,vụ này là hậu quả của tham nhũng và mua quan bán chức đang diễn ra trong bộ máy chính quyền cũng như trong đảng , chỉ có những cựu tướng lãnh hay cán bộ về hưu phát biểu mạnh mẽ vì giờ họ không còn sơ múi gì nếu không thì chưa chắc vụ Tiên Lãng được TT chủ trì.Lúc nào nhân dân cũng thấy và nghe khẩu hiệu cán bộ phải cần kiệm ,liêm chính, chí công ,vô tư ,nào là phải học tập theo gương ông Hồ mấy chục năm nay nhưng mọi việc “vũ như cẩn “,dưới sự lãnh đạo của đảng phải chăng “có quyền là có tất cả ” bất chấp đạo lý con người .Vì có sự bao che từ trên xuống dưới nên giám đốc CA Hải Phòng mới cho rằng “cái nhà của anh Vươn chỉ là cái chòi và việc phá hay không phá không thành vấn đề”.

  4. Lâm Vũ says:

    Coi dân như nô lệ lao động kiệt lực để làm giầu cho một tầng lớp nhỏ cầm đầu cả nước thì đúng hơn.

    Bắt đầu “Đảng” bóc lột những kẻ yếu đuối nhất, như những sắc dân thiểu số vùng Thượng du hay cao nguyên Trung phần, người dân ở những vùng xa xôi hẻo lánh, dần dần đến những nơi gần thị tứ hơn… như Tiên Lãng!
    Tình trạng bóc lột này sẽ không thể ngừng, từ Bộ Chính Trị, sang đến các sở bộ cấp trung ương, tỉnh ủy, huyện giờ xuống đến xã rồi…

    Nằm ở”Trung ương” thì có hàng trăm triểu đô mỗi người, cấp tỉnh ít nhất cũng phải có vài chục triệu đô, huyện rồi xã cũng phải dắt túi vài triệu đô chứ… Tổng cộng là bao nhiêu tính ra tiền đô cũng đã khó, vò quá lớn, còn tính sang tiền Việt Nam thì chương trình điện toán (comnputing) nào cũng bị.. “buffer overflow” hết vì không dự trù đủ số không!

    Nhưng nguồn nào cũng sẽ cạn kiệt, cuối cùng đảng ta sẽ cấu xé lẫn nhau thôi. Câu hỏi là bao giờ? Và, ta có nên chờ đợi đến ngày đó không? Hay là đến lúc đó quốc gia đã phá sản từ lâu rồi?!!!

  5. Lê Quang Bá. Tam Kỳ, QNam. says:

    Ngày nay toàn Dân Việt-Nam đã thấy rõ bộ mặt Ác với Dân hèn với giặc của bè Đảng Việt Cọng, và Dân khinh rẽ chúng như những phường Băng Đảng trộm cướp xã hội đen, lưu manh mất dạy. Nhà cầm quyền Cọng Sản đang trong cái thế “Ngồi trên lưng cọp” về quyền bính dưới mắt người dân, chính vì thế mà VC xem Dân như kẻ thù, ấy là điều chắc chắn. Đảng CS đương quyền ỷ vào sức mạnh của nền móng Độc tài, tự tin và mua chuộc lực lượng Công an đã sẵn sàng nhã đạn vào Dân, nhúng tay vào máu, đồng thời thuê mướn đám xã hội đen triệt để thi hành mọi thủ đoạn gian manh tàn bạo, không chừa bất cứ hình thức dã man nào! ngang nhiên đạp lên dư luận của Cộng đồng Quốc Tế, thêm vào sự giả dối mà không trơ trẽn hay cảm thấy nhục nhã chút nào, sự lừa đảo của VC có thể nói thuộc vào hàng tầm cở Siêu đẳng nhất Thế giới. Vì thế mà CS coi Dân như Rơm rác! Hiện tại VC đặt mua vũ khí của Nga, nếu để chống Trung Cọng, điều tất nhiên Nga sẽ không dám bán, trong khi Đảng CSVN đã hoàn toàn là tay sai cho Tàu Cọng, như thế VC chuẩn bị Vũ khí trong tình huốn nầy là có 3 mục đích rõ rệt: 1/. Đánh lừa dư luận hèn với giặc, ác với Dân, tỏ vẻ như chuẩn bị đối đầu với Trung Cọng. 2/. Biết chắc rằng, lực lượng quần chúng sẽ nổi Dzậy, dùng vũ khí đó để trấn dẹp. 3/. Đề phòng Mỹ, nếu có động thái Quân sự, xảy ra với TC và VN!. Bộ mặt của CS lì lợm thừa thủ đoạn đầy gian ác khiến người dân từ kinh tởm đến sợ hãi chuyển sang hèn nhác (Mô tả của Nhà văn Dương Thu Hương). Sự căm phẫn của Nhân dân cả nước đang bùng phát, một cách âm ỷ nhưng căng phồng tột độ. Đã nổ tung bằng Bom tự chế của Anh Hùng Đoàn Văn Vươn, Tiên Lãng HP. Nêu gương dũng khí nầy, đừng sợ hãi hãy đứng lên đòi lại quyền con người là quyền sống của mỗi cá nhân chúng ta, không một Đảng phái nào được quyền tướt đoạt. Nếu hèn nhác, thì mùa xuân Ả rập sẽ không đến với VN!.

    • nguyenha says:

      Bạn LQBá những nhận xét của bạn dều chuẩn xác.Tuy nhiên cần nói lại ở diểm:”DCS mua chuộc Lực lượng CA…”CA và DCS là một,CA là “Xương sống”của Dảng.Trong mấy diều HCM d5ay CA có diều:” Dảng còn thì CA còn”.Cái “khốn nạn “của Dân-tộc ta chính là thằng “chó-dẻ”HCM(nói theo Luật-sư Ng-Van Chức và nhà thơ Hửu-Loan).

    • Lâm Vũ says:

      Các chế độ CS nào xưa nay đều tồn tại dựa trên lực lượng công an và chỉ có công an mà thôi. Chúng nuôi CA, cho CA mọi thứ đặc quyền đặc lợi để CA làm những việc “đảng” muốn, để đàn áp dân.

      Tuy nhiên, vì liên hệ giữa đảng/nhà vước và CA chỉ dựa trên quyền lợi (đồng tiền) nên sẽ không bao giờ bền. Khi có dấu hiệu nhà nước CS bị lung lay thì đa số CA sẽ bỏ của chạy lấy thân, đừng noí tới chuyện “trung thành” với chủ.

      Đó là điều đã xẩy ra tại các nước CS Đông Âu, cụ thể là ở Liên Xô trước ngày chế độ CS ở đó xụp đổ: tổ chức CA Liên Xô (tức KGB) có đến hơn một triệu thành viên với quyền lực vô hạn, vũ khí tối tân đã không làm bất cứ một điều gì để cứu vãn chế độ CS Xô Viết.

      Ở VN rồi sẽ không khác!

      LV

  6. Lê Nhậm says:

    Bà Hảo ơi,

    Bà đặt cái tựa ” Chính quyển coi dân như kẻ thù ” làm tôi rất đắc ý. Bà làm tôi nhớ lại ý tưởng của Mạnh Tử : Nếu Đảng mà mất lòng dân thì chỉ là bọn người cô độc, ai cũng có thể giết được. Nếu Đảng coi dân như kẻ thù, thì dân cũng coi đảng là cỏ rác hoặc kẻ thù ” Tôi thay chữ “Vua” thành chữ ” Đảng ” cho hợp với thời đại.
    Còn đồng chí nào đó coi cái nhà của nông dân như cái chòi nhà ông thì đúng thôi. Người nông dân kiếm cả năm củng không bằng tiền các đồng chí đó đánh bạc một giờ, thì cái nhà của nông dân cũng chỉ bằng, có khi còn kém cái restroom nhà ông ta mà thôi.

    Lê Nhậm

  7. kenny says:

    Bà Võ tHị Hảo nhận định sai vì nhà cầm quyền VN không phải chính quyền, họ coi dân như con sâu, cái kiến chứ không phải kẻ thù….

  8. dan den says:

    Cãm phục bài viết cương trực của nhà văn Võ thị Hảo vạch trần sự thối tha, xấu xa, vô trách nhiêm của tập đoàn Việt cộng xen dân như nô lệ, như kẻ thù, như con cừu, com trâu, con bò …

  9. kbc 3505 says:

    Đã thấy tia sáng ở cuối đường hầm. Sự trông chờ và chịu đựng của tất cả mọi người dân trong nước đã quá mức và không thể chịu đựng được nữa rồi. Họ đã không còn biết sợ, đã dám phản kháng và lên tiếng vạch ra những mặt trái thối nát của tầng lớp thống trị. Thời điểm này là lúc đánh dấu nhà nước bắt đầu lo sợ. Sẽ không còn bao lâu nữa, năm nay hay năm tới, mùa xuân Ả Rập sẽ đến với VN.
    kbc3505

  10. nt says:

    Bravo.

Leave a Reply to kenny