Một vài nhận xét về Tập Cận Bình
Tập Cận Bình là một nhà lãnh đạo tài giỏi. Nhận xét này không phải nhằm ca tụng họ Tập nhưng chính vì lo cho Việt Nam: lịch sử cho thấy đất nước sẽ gặp nhiều nguy hiểm khi Trung Hoa có vị hoàng đế hùng tâm thao lược trong khi Việt Nam đã hội đủ những yếu tố mà nhà bác học Lê Quý Đôn hơn 200 năm trước đã cảnh báo “Có năm nguy cơ mất nước nếu không ngăn chặn được, đó là: Trẻ không kính già, trò không trọng thầy, binh kiêu tướng thoái, tham nhũng tràn lan, sĩ phu ngoảnh mặt”.
Về đối nội nay không ai còn nghi ngờ quyết tâm làm đến nơi đến chốn của họ Tập, đả hổ diệt ruồi thanh toán cả những đối thủ nguy hiểm nhất trên thượng tầng quyền lực như Chu Vĩnh Khang và Bạc Hy Lai.
Đa số mọi người nhận xét Tập Cận Bình dùng chiêu bài chống tham nhũng để triệt hạ các phe phái thù địch trong chính trường. Cho dù ý kiến nói trên đúng hay sai nhưng vẫn chưa ai rõ ý đồ của họ Tập nên còn là đồn đoán. Bù lại ai cũng thấy rõ nhà cầm quyền Bắc Kinh hiện phải đối đầu với hai vấn nạn nghiêm trọng cho tương lai của đảng cộng sản và đất nước Trung Hoa: tệ nạn tham nhũng và nhu cầu chuyển đổi mô hình kinh tế từ xuất cảng sang tiêu thụ nội địa. Hai việc này lại liên hệ chặc chẽ với nhau do thay đổi mô hình kinh tế tức đụng chạm đến quyền lợi của các nhóm lợi ích, cho nên họ Tập phải tập trung quyền lực trong tiến trình chuyển đổi. Khuyết điểm của Tập Cận Bình chính nơi tư duy không thoát khỏi khuôn khổ duy trì và củng cố cho chế độ Cộng Sản nên không ai nghĩ rằng sau này họ Tập sẽ nới lỏng quyền lực nhằm mở rộng dân chủ. Trái lại Bắc Kinh đang bóp nghẹt tiếng nói đối lập, khuấy động tinh thần dân tộc bài ngoại, tuyên truyền cổ vũ tính độc tôn của đảng cộng sản, xét xử tham nhũng theo lề lối thanh trừng trong đảng thay vì một cách công khai – tất cả các điều này chính là mầm mống cho toàn trị và tôn sùng lãnh tụ trong tương lai. Dù sao dư luận hiện nay cũng công nhận rằng họ Tập dám nói dám làm. So với Việt Nam cũng đối đầu với hai hiểm hoạ tham nhũng và mất chủ quyền đất nước thì giới cầm quyền chỉ biết dấu mặt đấm đá tranh giành quyền lợi mà không đưa ra được chính sách lớn nào cho quốc gia.
Trong đối ngoại họ Tập không công khai thách đố Hoa Kỳ mà cũng không loại bỏ chủ trương “vùi ánh đèn trong đống trấu” của Đặng Tiểu Bình. Trái lại chính sách của họ Tập thực tiễn (realism) và trục lợi (mercantilism): nơi nào có quyền lợi trực tiếp về địa chính trị như ở biển Đông thì phô trương thanh thế hù dọa, còn tại những khu vực sôi động như Trung Đông, Afghanistan, Bắc Phi, Nam Âu thì nép mình né tránh để Mỹ chủ động và tiêu hao lực lượng, trong khi Bắc Kinh giữ im lặng thu về mối lợi kinh tế như khai thác tài nguyên và bán ti-vi tủ lạnh cho Iraq và Afghanistan.
Tập Cận Bình không cường mãnh thô bạo như Putin công khai gây hấn với Tây Phương nên thủ lợi trong mọi hoàn cảnh: nước Nga bị cô lập thì ký hợp đồng khí đốt khổng lồ nhưng ép giá cực rẻ, còn giá dầu thô xuống thấp thì Nga bị thiệt hại về kinh tế phải trông chờ vào khối BRIC – mà chủ yếu là Trung Quốc – cứu vớt trong khi Hoa Lục vẫn có lợi khi nhập cảng nhiên liệu giá rẻ để giúp nền kinh tế đang chậm lại.
Tại Biển Đông họ Tập theo chính sách cây gậy và củ cà-rốt. Một mặt Trung Quốc phô trương hù dọa bằng sức mạnh quân sự, nhưng mặt khác vẫn thúc đẩy mậu dịch và đầu tư vào các nước láng giềng nhằm siết chặt gọng kìm kinh tế. Tâm lý các nước Á Châu lo ngại rằng Trung Quốc đang lên trong khi Hoa Kỳ mất dần vị thế hàng đầu nên không ai muốn cá cược với con ngựa về nhì, do đó họ Tập chờ đợi các nước Á Châu mòn mỏi tự đi đến kết luận rằng mọi thái độ phản kháng đều vô vọng – “resistance is futile” trong phim Star Trek, và rồi “bất chiến tự nhiên thành” không nổ tiếng súng mà vẫn thống lĩnh khu vực. Qua chính sách đối nội – đối ngoại, kinh tế – quân sự như đã nêu thì người viết sẽ không ngạc nhiên nếu họ Tập ra tay chiếm cứ biển Đông trong thời gian tại vị.
Hùng tâm của họ Tập là trở thành nhân vật thứ ba trong lịch sử Trung Quốc hiện đại: Mao Trạch Đông thống nhất Hoa Lục; Đặng Tiểu Bình canh tân quốc gia; Tập Cận Bình thực hiện giấc mộng Trung Hoa để đất nước giàu có, ổn định và thành cường quốc đứng đầu trên thế giới. Nhiều người mong thấy họ Tập thất bại, nhưng người viết viện dẫn câu nói của người Mỹ thêm một lần nữa rằng “hope for the best, prepare for the worst” dù mong mỏi chuyện không xảy ra nhưng vẫn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất: người Việt không thể bi quan hay lạc quan mà phải nhìn vào thực tế trên để tìm ra câu trả lời: Thay đổi làm sao để tồn tại bên cạnh người láng giềng khổng lồ mà vẫn giữ vững chủ quyền lãnh thổ?
© Đoàn Hưng Quốc
Theo như bảng tổng kết tín nhiệm, tớ cũng đoán mò XXX sẽ là chủ tịch quân ủy trung ương kiêm chủ tịch nước như Tập cận Bình cho mà coi . Lúc này quyền hành đã thu cả vào trong tay XXX tha hồ mà giáng phúc thi họa cho kẻ nào chống đối XXX . Vậy các đ/c BCT và TW dảng hãy coi chừng người ta đã ” ngầm ” chia đôi thiên hạ rồi mà không thấy sao : 1) – Liên Bang Hoa Kỳ, trợ lý là Canada 2) – Liên bang Trung Hoa, trợ lý là Việt Nam . Kể cũng có lý hỉ Bói Mò ?
lịch sử Trung Hoa đã bao lần ” Hợp tan” – ” Tan hợp ” Hai cái HỢP của Tần thỉ Hoàng và Mao trạch Đông tưởng sẽ được ghi vào sử sách hợp vĩnh viễn, cái họp này chỉ là phù diện không có căn bản, rồi cũng sẽ TAN vì trên không thuận lòng Trời ( thiên tử ? ) dưới chẳng hợp lòng DÂN . Ngày nay tới đời Tập cận Bình, rồi cũng sẽ tan, nhưng tan trong sự hòa hợp ( liên bang ? ) . Nếu bên kia bờ Tây Đại tây Dương, Thái bình Dương có Hoa Kỳ và Canada rồi bên này Đông cũng sẽ có Trung Hoa và Việt Nam cho mà coi . Vậy các đ/c trong TW và BCT nên chuẩn bị tinh thần mà theo ý dân nếu không muốn như bên Rô-ma-Ni ! Bàn cờ hai đối thủ đã bầy ra rồi không thấy sao ?
SĨ PHU
Sĩ phu nghĩ đến nước non
Nhưng cho vui vậy chớ còn làm chi
Bởi còn tùy kẻ cầm quyền
Có tâm sáng suốt hay tài ra sao
Nếu toàn chỉ có chủ quan
Coi ta là nhất lại càng ra chi
Chuyện này vốn đã thường khi
Coi mình số một cần gì đến ai
Đỉnh cao trí tuệ lâu rồi
Cứ theo kinh điển ta thời giở ra
Không thì cũng kiểu ta bà
Vui đâu chúc đó mới là vô duyên
Trở thành phận gái thuyền quyên
Trước chàng hảo hớn mới phiền vậy đa
Trăm năm trong cõi người ta
Có gì trọng đại để mà phải lo
Cứ nằm ngủ ngáy khò khò
Ngày qua tháng lại cũng qua chuyện đời !
BẠT NGÀN
(26/01/15)
…… Vấn đề rất đơn giản….nhưng vì báo cộng-sản vẽ vời thiêu dệt nên bạn đọc hải-ngoại không mò được lối ra không hiểu thực chất vấn đề công thêm với bưng bịt thông tin mấy nước cộng-sản nước nào chẳng bưng bít thông tin. Tập-cận-Bình vẩn là một tên cộng-sản chính hiệu,và cũng y như bọn công sản,tập-cận-bình là một tên phản dân chủ…Độc tài toàn trị làm lụn bại nước tàu,thủ tiêu tự do và cuối cùng sẽ làm đất nước tàu tàn mạt___ Và hơn thế nữa tập-cận-bình lại là một tên tham nhũng……tiêu diệt phe bạc-hy-lai hay chu-vĩnh-khang…….Là tập-cận-bình muốn tiêu diệt phe phái khác với phe phái mình,hiểu theo kiểu bình-dân là phe tham nhũng này tiêu diệt phe tham nhũng kia,và cuối cùng thì cũng là tham nhũng,độc tài cai-trị đất nước tàu không hơn không kém.Khi tàu-cộng mở cửa đất nước tàu-cộng sẽ có bộ mặt sáng sủa hơn,nhưng đó vẩn là “phồn vinh” giả tạo. Thật vậy sự phát đạt chỉ có ở một số ít đãng viên cộng sản tàu và thân nhân họ số còn lại hơn 1 tỉ dân tàu vẩn sống dưới mức nghèo khổ,hiểu một cách bình dân là hơn 1 tỉ thằng tàu còn ngu….để cho vài chục triệu thằng tàu-công-sản cai trị ăn trên đầu trên cổ…..Những người dân tàu nghèo khổ,họ còn nghèo khổ hơn cả nhũng người nghèo ở VN!!!!……Nếu,nếu một ngày nào hơn 1 tỉ dân tàu này,dân chủ tự do khôn hơn sẽ đứng lên lật đổ vài chục triệu thằng tàu lãnh đạo cộng-sản thì lúc đó nước tàu mới thật sự là phồn vinh.Hiểu như vậy là hiểu đúng nước tàu,bởi vì những thằng tàu-cộng-sản giờ đây có tiền bạc tham nhũng,điều hướng con cháu ra hải ngoại sinh sống….Tức chuyển tiền tham nhũng ra khỏi nước và từ từ sẽ bỏ nước ra đi luôn,nếu công-sản tàu là thiên đường thì tại sao lãnh đạo công-sản lại muốn qua tây phương sinh sống??…..Điều đó là sự thật và từ đó cho bạn đọc hải-ngoại thấy thực chất vấn đề một nước tàu phồn-vinh chỉ là tuyên truyền láo khoét….bên tàu-cộng hay bên Việt-cộng cái trụ điện mà nó có chân nó cũng bỏ nước ra đi,tại sao họ tập-cân-bình chuyển hướng kinh-tế? vì bởi lẻ giá nhân công tàu ngày càng cao,sản phẩm chất lượng kém,xuất khẩu không có ăn nữa thì buộc phải tìm hướng khác,còn tại sao tàu-cộng hướng ra biển đông vì bởi lẻ biển đông là con đường giao thông huyết mạch kinh-tế tàu….Nếu tàu không chiếm biển đông hay để VN cai quản biển đông thì không khác nào cai quản “cuốn họng” kinh tế của đất nước Tàu.Sự thật là vậy….tại sao CSVN biết vậy mà không lo giữ nước vì bởi lẽ công-sản-tàu,bảo kê cho công-sản VN, và CSVN bán nước cho tàu để cầu vinh….Nếu CSVN sắm vũ khí như Đài-loan thì thử hỏi làm sao tàu-cộng ăn hiếp được?CSVN cố tình để suy yếu rồi viện lý do đó để lệ thuộc Tàu-cộng,đơn giản quá có vậy mà không hiểu……Trên đời này chỉ có tàu-cộng mới chụi chống lưng cho CSVN mà thôi………Nếu theo dân chủ tây phương thì dân sẽ lật đổ công-sãn cho dù đó là cộng-sãn tàu,CSVN hay cộng-sản bắc-hàn…hay cộng-sản Cuba,vì người dân chẳng có ai ngu mà chụi đi theo cộng-sản….nay kính.