WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Lấy chồng miền Nam

mevnSau bốn năm xa nhà học tập, tôi lê bước về gặp mẹ mình với tâm trạng của một tội đồ!

Vừa đặt chân vào nhà là tôi đã lao tới ôm chầm lấy mẹ mình. Không ngờ chưa đầy một năm xa cách mà mẹ lại nhanh già đến vậy. Mẹ đang ngồi trên chiếc chõng tre, trời vừa chớm thu, gió heo may chưa về mà khăn đã trùm kín đầu. Thấy tôi, mẹ cất lên mấy tiếng “Con về đấy ư…” rồi ôm ngực ho sù sụ… Hôm sau tôi ra đồng làm việc, bà con lối xóm xúm lại chia sẻ, nhắn gửi: “Mừng cho u mày quá, trồng cây đã đến ngày hái quả rồi” hoặc “Trông mẹ mày như con cá mắm, ra đồng làm việc chúng tao ái ngại quá…”. Những câu thân tình ấy đã như ngọn lúa cứa vào tim tôi. Để rồi sau đó cứ định mở miệng nói với mẹ cái điều đang làm mình ưu tư thì cảm giác bất nhẫn lại dâng lên ngập lòng. Vậy là im bặt. Chỉ khi gần đến ngày trở lại trường, lúc ấy trời sẫm tối, cả nhà vừa ăn cơm xong, mấy đứa em bưng bê bát đũa ra cầu ao rửa, chỉ còn hai mẹ con, tôi cố lấy hết can đảm nói lên điều đó: “Mẹ, cho con… lấy chồng miền Nam và… vào trong ấy làm việc nhé?”.

Mẹ nhìn tôi thoáng sững người. Tuy chưa nói gì nhưng cái chõng tre mẹ nằm đêm ấy nghe èo ẹo suốt.

Bỏ mẹ theo anh thì bất nhẫn

Ngày tôi trở lại trường nhận bằng tốt nghiệp. Tiễn tôi ra đến cổng làng, cầm tay tôi giọng mẹ tha thiết: “Phận đàn bà sướng khổ từ chuyện chồng con. Mẹ không cấm việc con lấy chồng xa chồng gần nhưng hãy suy xét cho chín chắn con ạ!”. Nửa ngày đường ngồi trên xe mà nước mắt tôi cứ chực trào ra. Đã bao lần rồi, cứ tiễn người thân ra đến cổng làng là giọng mẹ trở nên trầm buồn, rồi khi về nhà ngồi tựa cửa mà lấy lai quần chậm nước mắt. Cha đi biền biệt hết kháng Pháp rồi lại chống Mỹ, mẹ quanh năm lẻ bóng nuôi đàn con thơ mà sinh lao lực. Cuộc chiến cơm gạo ở hậu phương với mẹ xem ra còn cam go hơn ngoài mặt trận của cha nhiều. Cha có thể yên lòng cầm súng xung phong rồi nằm xuống. Còn mẹ, nuôi cả đàn con dại lúc nào cũng như chim non háu đói. Mẹ không được gục ngã, ốm đau cũng phải lê lết ngoài đồng. Lặng lẽ nuôi con, lặng lẽ mang khát vọng hết chiến tranh rồi chồng sẽ trở về chung vai xây tổ ấm với mình nhưng mơ ước của mẹ đã không thành. Cha đã mãi mãi không trở về với mẹ nữa! Ngày tôi đỗ đại học, mẹ không ngớt động viên hãy lên đường nhập học để rồi càng oằn vai với bao công việc ở quê nhà. Gần đây sức khỏe mẹ trở nên sa sút, việc đồng áng phải cậy nhờ vào đôi vai nhỏ nhắn của đứa em gái mới lớn, vậy mà tôi lại nỡ…

Bốn năm xa nhà học tập, chuyện yêu đương tôi dặn lòng khép lại. Nhưng tình yêu thì như tơ trời vương vấn lòng người trăm nẻo. Quả là nan giải khi mới nghĩ đến chia tay với anh ấy là lòng tôi đã đau vời vợi rồi. Biết tìm đâu ra người hòa hợp cả tâm hồn và lẽ sống với mình như anh ấy. Một thoáng suy tư thoáng qua mắt tôi là anh đã tìm cách chia sẻ. Hài hước mà lại sâu sắc, bên anh tôi luôn có cảm giác nhẹ nhàng và bình yên hơn. Bỏ mẹ theo anh thì bất nhẫn, tôi không đành. Biết lòng tôi đang dậy sóng, anh ấy nói: “Hãy đưa anh về thăm gia đình em cái đã, rồi tùy hoàn cảnh mà tính…”.

Khách đến chơi nhà

vnXóm nghèo quê tôi nằm chơ vơ ven bờ sông Bôi, Thái Bình. Tin tôi đưa người yêu là người miền Nam về ra mắt gia đình chẳng mấy chốc lan nhanh khắp xóm. Tối ấy vừa ăn cơm xong thì bà con đã đốt đèn đến thăm nhà tôi nườm nượp. Mẹ tôi làm mặt tươi tắn, luôn miệng mời bà con ăn bánh, hút thuốc nhưng lại khéo léo từ chối “cái anh kia” chỉ là khách đến chơi nhà thôi mà! Khuya, khi bà con đã về, điền vào cái khoảng lặng ấy là tiếng giọt mưa rơi tí tách ngoài hiên nghe mồn một. Qua đi cái giây phút vui rộn ràng “giả tạm” đó thì cái chõng tre mẹ tôi nằm lại nghe èo ẹo! Giường bên kia không biết anh ấy nghĩ gì mà ngồi rít thuốc lá đỏ rực. Tâm tư tôi cũng bắt đầu xao động. Có phải mẹ tôi đang buồn vì câu “Có phúc gả con chồng gần…”? Còn anh ấy chắc đã nản trước thái độ khước từ khéo léo chuyện rể con của mẹ? Trời về khuya rét đậm. Có lẽ do hít nhiều khói thuốc của bà con ban nãy hoặc quá rét mà mẹ tôi ho liên tục, rồi lên cơn hen nặng, mặt tím tái do bị co thắt phế quản. Bệnh đã thành mãn tính mấy năm nay rồi, tiêm cho mẹ là việc của đứa em gái tuổi 15, nó được tập huấn kỹ và đã quen việc. Biết tôi toan lấy chồng xa, nó căm hờn lắm. Trước khi bỏ sang nhà hàng xóm ngủ, nó ngúng nguẩy liếc anh ấy thiếu đường rách mắt rồi chu miệng vào tai tôi mà nói: “Đồ phản bội”! Biết tìm con bé đỏng đảnh đâu trong lúc cấp bách này? Tôi làm liều, cầm xi lanh và ống thuốc adrenalin mà run tay vì chưa tiêm cho mẹ lần nào. Giữa lúc ấy thì anh ấy bước tới, nhanh chóng sát trùng, rút thuốc vào xi lanh và tiêm cho mẹ tôi khá thuần thục. Mấy phút sau da dẻ mẹ hồng hào trở lại, hỏi anh: “Cháu biết tiêm thuốc từ lúc nào mà giỏi vậy?”. “Dạ, trước cháu được đào tạo làm lính cứu thương ở biên giới phía Bắc ạ”.

Quê tôi ăn tết thật muộn. Những ngày cuối năm, chiếc loa phóng thanh hợp tác xã cứ ra rả câu khẩu hiệu: “Xuân không nồng khi ngoài đồng chưa xuống hết giống” làm ai cũng nóng ruột. Ngay hôm sau là tôi đã đi làm đồng với bà con rồi. Anh ấy thấy cảnh nhà dột cột xiêu, sau mấy ngày ra vườn chặt tre chẻ lạt, che chắn, dọi chỗ dột rồi cũng cương quyết theo tôi ra đồng. Tối đến anh lại cùng đứa em trai tôi ra bờ sông úp cá. Là dân đồng trũng anh có tay sát cá thật. Mẹ tôi vốn thảo ăn đem biếu khắp xóm…

Thấu hiểu chuyện phận đàn bà chồng chết trận

Ngày trở lại trường đã gần kề, vậy mà anh chưa có kế hoạch gì ráo làm tôi sốt ruột quá. Đã thế lại còn dại miệng làm tình hình tồi tệ hơn. Bữa ấy, sau khi đem cá biếu hàng xóm về, giọng mẹ cởi mở hỏi anh: “Nghe nói nhà trường giữ lại cả hai đứa làm giáo viên, sao cháu không ở lại mà về quê làm cho cái Ngần khó xử?”. “Dạ, hoàn cảnh cháu ngặt lắm, mùa gặt vừa rồi má cháu gánh lúa ngã cầu khỉ bị liệt nửa người, hai em thì còn quá dại…”. “Vậy cha cháu đâu?”. “Dạ, cha cháu mất ở chiến trường Quảng Trị…”. Mẹ tôi lặng người. Cha tôi cũng hy sinh ở chiến trường ấy vào mùa hè năm 1972. Có khi nào họ là đồng đội của nhau không nhỉ? Mẹ gấp gáp hỏi: “Cháu có biết tên đơn vị cha không?”. “Dạ, cháu không biết nhưng cha cháu là lính… Cộng hòa”. “Hả!”. Mẹ tôi buột miệng thành tiếng rồi mặt mày tái mét như bị trúng gió. Tôi biết cái định kiến xưa nay ngự trị trong lòng mẹ vẫn còn đó: “Chính những người lính Cộng hòa đã chĩa súng vào cha, biến mẹ thành cô phụ!”. Không nói thêm nửa lời, mẹ lặng lẽ lên giường nằm. Cái chõng tre đêm ấy lại nghe èo ẹo.

Tôi đã không còn gì để hy vọng. Chuyện tình duyên hai đứa đã bị anh ấy vô tình dẫn ra pháp trường rồi. Đụng đến vết thương lòng của mẹ thì chỉ có trời cứu! Sau mấy ngày buồn rười rượi, mẹ dục tôi sang thăm quê ngoại. Anh ấy cũng bộ mặt đưa đám, lẽo đẽo theo sau. Tối về, vừa ăn cơm xong mẹ bảo hai đứa ngồi lại để nói chuyện. Nghe thế tôi lo lắm. Ngồi một chập, mẹ nói với anh ấy: “Mấy đêm không ngủ được bác đã thấu hiểu chuyện phận đàn bà chồng chết trận, dẫu ở bên nào thì nỗi đau mất mát cũng giống nhau. Bác ngẫm mình còn may, còn đi lại được, em gái con tuy còn nhỏ nhưng cũng cậy nhờ được rồi. Tội nghiệp má con trong ấy, nằm liệt giường mà phải nhìn đàn con dại không ai chăm sóc, chắc đau lòng lắm!”. Lại lấy cái lai quần chậm nước mắt, mẹ nói tiếp: “Cho con gái đi lấy chồng xa là mẹ đứt cả núm ruột nhưng yên dạ phần nào vì con rể là đứa tảo tần, biết sống. Đám cưới các con vì sức khỏe mẹ không vào được, thôi thì có chút tiền gọi là cho con gái đi lấy chồng. Hãy cầm lấy cho mẹ yên lòng…”. Hai đứa tôi không thể ngờ, cái định kiến sâu thẳm trong lòng mẹ vì thương con mà được khỏa lấp nhanh đến thế. Lại còn tiền đâu mà mẹ có nữa chứ? Đang phân vân thì đứa em gái đứng ngoài nói chen vào: “U vừa bán lợn đấy”. Tôi tức tốc chạy ra chuồng lợn thì hỡi ơi con lợn đang sức ăn sức lớn, là món tài sản duy nhất để cứu đói cho gia đình đã không còn!

“Con đến đất khách quê người nhớ giữ gìn sức khỏe mà còn có ngày về thăm mẹ nghe…”. Vẳng bên tai tiếng mẹ thì thầm, nước mắt tôi cứ thế trào ra ào ạt.

Chủ Nhật, ngày 28/6/201

(Nguồn: Báo Pháp Luật T/P Hồ Chí Minh)

Bút ký của Đặng Thúy Ngần

17 Phản hồi cho “Lấy chồng miền Nam”

  1. Nguyễn Văn says:

    “Cha đi biền biệt hết kháng Pháp rồi lại chống Mỹ, mẹ quanh năm lẻ bóng nuôi đàn con thơ mà sinh lao lực. Cuộc chiến cơm gạo ở hậu phương với mẹ xem ra còn cam go hơn ngoài mặt trận của cha nhiều…” (trích)

    “Lấy Chồng miền Nam”
    Tựa đề thật hay, thật ý nghĩa. Có lẽ là một “Thông Điệp” không phải cho dân vì dân không có thù hận như hành động người mẹ của cô Ngần, mà chính là thông điệp cho đảng cộng sản Viêt Nam.

    Hoàn cảnh cuộc sống người dân Miền Bắc thật đáng thương. Gia đình cô Ngần là một điển hình của cuộc sống trong xã hội dưới chế độ cộng sản được mị dân gọi là Xã Hội Chủ Nghĩa. Tất cả đều nghèo, đói, ngoại trừ giai cấp cầm quyền. Dân bị lừa! Tất cả bị lừa! Miền Bắc bị lừa; sau 1975 thêm Miền Nam. Cả một đất nước bị cộng sản lừa…

    Hành động của mẹ cô Ngần đáng trân trọng nhưng liệu cộng sản có muốn vậy hay mượn truyện “Lấy Chồng miền Nam” để tiếp tục lừa? Bà thương con, bà thay đổi bỏ thành kiến, xóa căm thù; gả con gái cho con “kẻ thù” vì bà biết đó là đúng, là lẽ phải, là tương lai của con mình, và quan trọng hơn hết là, tuy không nói ra, nhưng hành động của bà có phải bà đã nhận ra ai mới là kẻ thù của bà, của gia đình bà? Có phải nhờ đảng “Giải Phóng Miền Nam” mà bà đã nhìn thấy sự thật? Bà đã nhìn thấy thì cả xã hội cũng nhìn thấy. Thời đại lừa của đảng đã bị lột mặt.

    Đảng cộng sản có muốn hòa giải? Đã tự làm được cái gì để xóa bỏ hận thù với Miền Nam hay vẫn muốn tiếp tục lừa cả dân tộc?
    Ngày nay, đảng cộng sản vẫn đang ráo riết ra hải ngoại dụ, dỗ người tị nạn cộng sản, mong họ hòa giải để hòa hợp xây dựng đất nước. Nhưng để xây dựng đất nước hay xây dựng quyền lực và bảo vệ quyền lợi và sự tồn tại của đảng?

    Cộng sản muốn hòa giải hay vẫn chỉ muốn lừa? Hãy làm giống như bà mẹ cô Ngần. Vì chỉ có hòa giải khi cộng sản không coi dân tộc là kẻ thù của đảng. Cộng sản phải bỏ tính lừa dối, lòng căm thù; phải giải thể chế độ cộng sản; tức là đảng cộng sản phải trả lại tất cả những gì đã cướp của dân của đất nước.

    nv

  2. Thích Nói Thật says:

    Trích: “Mấy đêm không ngủ được bác đã thấu hiểu chuyện phận đàn bà chồng chết trận, dẫu ở bên nào thì nỗi đau mất mát cũng giống nhau. Bác ngẫm mình còn may, còn đi lại được, em gái con tuy còn nhỏ nhưng cũng cậy nhờ được rồi. Tội nghiệp má con trong ấy, nằm liệt giường mà phải nhìn đàn con dại không ai chăm sóc, chắc đau lòng lắm!”.

    Suy nghĩ của người dân thật thà chất phát và mẫn cảm. Nhưng chỉ vì nhà cầm quyền CSVN nhồi sọ, biến họ thành những kẻ căm thù miền Nam.

    Nếu người dân miền bắc hiểu rằng, chính CSVN đã xua chồng con họ vào miền Nam đánh thuê cho Nga-Tầu, chỉa mũi súng vào người dân miền Nam bắn phá, thì tôi tin rằng họ sẽ căm thù CSVN lắm vì đã dối lừa họ?

  3. noileo says:

    “Tôi biết cái định kiến xưa nay ngự trị trong lòng mẹ vẫn còn đó: “Chính những người lính Cộng hòa đã chĩa súng vào cha, biến mẹ thành cô phụ!” (DTN)

    2
    đã làm lính, lính Mỹ, lính Nga, lính Tây, lính ta, lính Nam, lính Bắc, lính Cộng hoa, lính cộng sản, lính tình nguyện hay lính “nghĩa vụ”, thì nhiệm vụ & công việc chính của lính vẫn là sẵn sàng cầm súng chĩa vào đối phưong, bắn đối phương,

    và do đó cũng phải sẵn sàng để bị đối phưong chĩa súng vào mình, bắn mình

    nếu không như vậy thì đâu còn đuọc gọi là “lính”,

    đã là lính, mà lại hy vọng khi gặp người lính đối phương, người lính đối phương bèn đứng yên, chĩa súng lên trời, để mình mặc tình chĩa súng vào đối phương mà bắn, thì e rằng hơi bị hoang tưởng

    Cái sự thù hận đối phương vì đối phương “chiã súng vào mình” [trong khi mình cũng đang chĩa súng vào đói phương, nhắm bắn đối phương], là cái thù hận rất vớ vẩn, rất phi lý.

    Người cha cô Ngần bị người lính cộng hoà chĩa súng vào mình, vì người cha cô Ngần, từ ngàn dặm nơi phương bắc, từ nước VNDCCH cộng sản tội ác bên kia vỹ tuyến 17, vượt vỹ tuyến 17, xâm nhập vào lãnh thổ VNCH, xâm lăng VNCH, chiã súng vào người lính cộng hòa, bắn người lính cộng hòa,

    thì đương nhiên người cha cô Ngần phải bị người lính Cộng hòa chĩa súng vào mình, bắn mình

    Người cha cô Ngần bị bắn chết vì người cha cô Ngần bắn hụt, do đó bị người lính cộng hòa, trong cương vị tự vệ, bắn lại, và chẳng may mà người lính Cộng hòa lại bắn trúng, nên người cha cô Ngần phải trở thành liệt sĩ

    thế thôi

    chỉ vì chĩa súng vào người ta, bắn người ta, nhưng bắn hụt, bị người ta bắn lại, bắn trúng, mà sinh lòng thù hận nguời ta, thì cái thù hận ấy rất là vớ vẩn, rất là phi lý.

  4. ongvòvẽ says:

    1/Câu chuyện tuyên truyền dở tệ vậy mà có kẻ khóc quả dư nước mắt hay lại là dlv ,là cam ?
    Sau khi miền Nam bị “rãi phóng ” ,DTH,TNTP,B ĐTS ngồi khóc ở bùng binh SG vì không ngờ Miền Nam trù phú xa hoa và sang trọng đến thế ,nghĩa là tự do gấp vạn lần miền Bắc lai bị Đãng tuyên truyền lừa bịp như thế !
    N Tuân ứa nươc mát khi thấy “Vang Bóng Một Thời” của mình lại in trên giaasy tốt ,bìa cưng và đẻ trang trọng trong tủ kinh nhà sách khaiTrí ,nên sau đó găp bạn bè cũ dí ư vô Nam ,khoe láo: “Tớ sướng lắm .Luôn luôn có uýt ki và đồ nhạu gà vịt heo bò đẻ …lấy hứng !”. Nhưng Ông CH Xuân Vũ thì nói rượu đó đẻ NGÓ (uống ngó),cho nên lời nói của NT cũng là lời nói BỊA.
    Còn lớp Bộ Đội thì ngợp vói hàng hóa của các nước bày bán tại SG, và thi nhau mua đồ nhựa đem về .Không quên ca ngọi tre vn và cái thúng cái nia …nhưng đồ nhựa vẫn tốt hơn.Lưới (có lẻ dân nghề cá) thì rất phấn kởi đẻ mua lưới nylon (plastic)…
    Vài điều như vậy đũ đẻ cm sau khi chiếm miền Nam và nhìn những bộ Đội về thăm quê ,đài mày ,và đũ thứ vơ vét từ miền Nam về thì người dân miền Bắc đêu mơ ước vào SG ,có hộ khẩu tai SG…gióng như bây giờ qua Mỹ có thẻ xanh (tìm đũ mọi cách qua Mỹ dù chĩ làm nghề ngồi khách)
    Cho nên cô gái trong chuyện chĩ,ít ra là đã tìm đũ cách để vào miền Nam (còn học đẻ ra gv thì đâu cần vào Nam ?) đẻ có hộ khẩu ,xin đi dạy (lúc đó thiếu GV) và kiếm 01 anh chàng rặt miền Nam đễ có hộ khẩu ỏ SG!
    Ngày về xin phép Mẹ lấy chồng người Nam (con gái ngoan ? /ở đây còn phân biệt B/N…kẻ thắng /người thua !) và khi biết chông con gái là linh CH thì “cha nó đã giết cha mày !” mặc dù anh CH cũng đã chết QT72.Ở đây còn cái thế hệ cha chết là hét. Con cái HH (HG) yêu nhau ,kết hợp đẻ xay dựng GD ,nền tãng của xã hoi. :xóa bỏ hân thù.Nhất là người mẹ miền Bắc .sau một đêm vật vã vì tức giận và hận thù đã ,sáng hôm sau.rất cao thượng cho 2 đứa lấy nhau ,xóa bỏ lằn ranh
    Q/C. Ở dây người viết không cho biết lòng người Mẹ miền Nam ra sao ? Hay đó là số phận đâu yếu ,liết giường liệt chiếu của kẻ gây tội ác. Thông điệp :’Tôi đã xóa bỏ hận thù ,đã hà hợp,không còn coi dân miên Nam là kẻ thù ,kể cả người có nợ máu.Chết rồi thôi thì cho qua đi !Mất bên nào cũng mất ,vậy sao không “nén đau thương đẻ bắt tay gầy dựng tương lai” …
    2/ Đã lâu tôi có đọc một truyện của nhà văn có chút tiếng tăm là “2 hồn ma Q/C gặp nhau tai quán Thanh Bach /SG Và họ đã ngồi trước cửa quán đẻ một thằng thì chê qg ,một thăng thì chữi cs…Và vì chúng mà “anh em ta cùng chết” …
    Một chuyện khác là 2 người chiến bịnh Nam Bắc sông vói nhau nương tựa nhau ,thương nhau như ruột thịt sau chiến tranh :HHHG giữa một thăng chột và một thăng mất 01 chân một tay..đều vì mấy thăng “phì lũ” và mủi lỏ” (khai triên câu viết của BN trong NBCT).
    3/Dạo gần đây vì nhu cầu khống chế người miền Nam ,nhất là dân TNCS ở nước ngoài,HHHG lại rộ lên và điều tiên quyết VC nhắc lại là bỏ QK QC VNCH /vẻ lá cờ khác và cần lãnh tu (CV đã nghe nói có kiên nghị là làm lãnh tụ cho cả 2 phe VNCH và CS chống tàu (coi như chống CS Việt/như cha con họ Huỳnh hay các “nhà’ chống đói khác ,kể cã chống bô xít; NHChi !)Nghe thì có lý nhưng thật ra chĩ là hô hào của VVK và cái nhóm của nhn (con ncthanh) H bất Th. và những tên trung ,thiếu úy,trí thức “chồn” bất mản vn ch ,chống đối và có cảm tình vói VC hay chúng là VC chưa được phát hiện mà thôi !)
    4/Có câu chuyện của 01 người tụ xưng là SQ/QLVNCH “ong ta là thiếu úy ,bắt được mấy cô giao liên ,sau khi khai thác thì thã về và chĩ huy ra lệnh cho anh ta đưa các cô về tai nơi các cô bị bắt. Sau 75 anh ta vô tù và một hôm có cô bí thư tới thăm .Thì ra là cô giao liên năm xưa.CÔ ta lo cho anh ta ra khỏi trai cãi tao và lo cho vượt biên vớ điều kiện nhạn cô ta làm vợ.Câu kết: :không quen ai.Không tham gia sinh hoạt C Đ .Không về vn (dù mẹ chết) , Trong lòng họ đều CHÔN chế đọ họ đã phục vụ.(Có nghĩa là chế đọ nào cũng gióng chế độ nào ,chĩ có con người tình yêu là mãi mãi tốt đẹp . Có phải là thông địệp ,không cs ,không Qg ,con người mới thật là con người ! )
    Câu chuyện có vè HHHG mang tính triết này (SQQLVNH viết mà !) kết thúc cho góp ý ở đây.!
    (ovv)

    • Trần Vinh says:

      Cùng ý nghĩ với ongvòvẽ – loại chuyện tầm phào nằm trong âm mưu HGHH.

  5. noileo says:

    “Tôi biết cái định kiến xưa nay ngự trị trong lòng mẹ vẫn còn đó: “Chính những người lính Cộng hòa đã chĩa súng vào cha, biến mẹ thành cô phụ!”

    Trước hết, xin đụoc có lời chia buồn với bà mẹ cô Ngần, có chồng chết trận, dù câu chuyện là có thật hay “hư cấu”, hay để tuyên truyền bôi nhọ vu cáo người lính Cộng hòa.

    Nỗi đau của người vợ trẻ, sớm trơ thành góa phụ, chồng tử trận, thật không kể siết. Và,tuy cùng một nỗi đau có thân nhân chết trận, nhưng với người mà thân nhân bị chết mất xác, nỗi đau là vô vàn, là nhiều lần hơn người còn lấy đuọc xác người thân về, tang ma tử tế.

    Có những bà mẹ có con hy sinh nơi chiến trường mà không lấy đuọc xác con về mà tang ma cho con, nhiều khi như không chấp nhận đụoc sự thật, vẫn nghĩ con chưa chết, vẫn nghĩ con còn lẩn khuất đâu đó đau đớn với vết thương, vẫn mong một hôm nào đó con về, vẫn tửong tuọng một hôm nào đó thấy con về tới, đứng trước của nhà, và rồi lại đau dớn khi nhận ra đó chỉ là tưởng tuọng, là vô vọng…, cứ thế cảnh tuọng ấy, nỗi đau ấy repeat suốt những tháng ngày…

    *****

    Sau day, xin được nói đôi điều về cái gọi là “chính những người lính cộng hòa đã chĩa súng vào cha”

    Người lính VN tại biên giới Việt Hoa năm 1979 chĩa súng vào quân Tàu Đặng Tiểu Bình, là có tội, là đáng thù hận hay sao? KHÔNG, chĩa súng vào quân xâm lăng, bắn quân xâm lăng, là hành động đúng đắn.

    Quân tàu Đặng Tiểu Bình xâm lăng Việt nam, bị lính VN bắn chết, là “đáng đời quân xâm lăng”, đúng vậy!

    Người lính Cộng hòa chĩa súng vào người lính cộng sản năm 1972 như trong câu chuyện, là chĩa súng vào quân xâm lăng, hoàn toàn đúng đắn

    người lính cộng hòa, trong cưong vị tự vệ, bắn lại người lính cộng sản, là hành động hoàn toàn hợp pháp, hợp tình, hợp lý, hợp tình yêu nước

    Người lính cộng sản VNDCCH đi xâm lăng VNCH bị bắn chết, là điều chẳng có gì để phải oán than, nếu có oán than, thì hãy oán than bọn cộng sản Hồ chí Minh, bọn cộng sản Lao động Tàu đẻ, bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ, bọn lão thành cách mạng VNDCCH đã bịa đặt ra cái gọi là “giải phóng miền nam & thống nhất & kháng chiến chống mỹ & chống mỹ cứu nước” mà lường gạt xô đẩy người cha cô Ngần đi làm công cụ chiến tranh phục vụ cho cuộc chiến tranh gọi là “giải phóng & thống nhất & chống Mỹ xâm lược”, mà sự thật là cuộc chiến tranh xâm lăng, cuộc chiến tranh VNDCCH xâm lăng VNCH bành trứong chủ thuyết Mác Lê tội ác vào VN,

  6. HT says:

    Bài viết rất cảm động. Tôi đã khóc khi đọc bài này.

    HT

  7. An Binh Nguyen says:

    Khóc rồi đây này !!!

  8. Nguyễn Trọng Dân says:

    “Mác – Lê nhất quyết một lòng
    Giết người , khủng bố nhuộm hồng Việt Nam!”

    Mạt Dân muốn hỏi thât… những người anh em chiến binh cờ Đỏ vào chiến trường 1972 tại miền Nam , tuổi chưa quá 14,15, chẳng lẽ nào lại có vợ có con sớm thế sao?

    Xin Kính

    • Chán ngắt says:

      Trời ơi, bác Nguyễn Trọng Dân ơi !
      Theo như thượng dẫn chuyện này được viết không biết đêm hay ngày Chủ Nhật 28 tháng 6 năm …201 đã cách đây hơn 1800 năm thì sao thực được. Đây chỉ là một chuyện hư cấu, phịa, hoang tưởng theo đúng bài bản của cái gọi là Văn hóa Xã Hội Chủ Nghĩa và đã được đăng trên báo Đảng !!! Vậy thì có chi mà bác phải thắc mắc cho phí thời giờ. Xin kính.

  9. ĐẰNG ĐẴNG

    Chừng năm trường ấy chiến tranh
    Cái thù giai cấp nó đè lên vai
    Miền Nam phải giải phóng rồi
    Vào Nam bị giết lại thêm căm hờn

    Biết chi súng đạn vô tình
    Súng thằng đế quốc khác mình lắm sao
    Cờ hồng từ phía Liên Xô
    Cờ hoa từ Mỹ nghẹn ngào con ơi

    Bên giờ chiến trận hết rồi
    Nhưng đi vào máu những lời xa xưa
    Miền Nam Mỹ ngụy ai ưa
    Ruộng đồng hợp tác mới thừa niềm vui

    Nhưng nay đời cũng đảo rồi
    Thị trường quốc tế mấy người nào khinh
    Từ ngày nếm miếng hòa bình
    Mèo đen mèo trắng quả tình than ôi

    Lùi xa hai thế kỷ rồi
    Ông Lê ông Mác trên đời còn đâu
    Duy còn có mỗi Bác Hồ
    Ai nghe cũng uổng cơ đồ Việt Nam

    Ý NGÀN
    (01/7/15)

    • Đoàn Việt says:

      Cùng Ý Ngàn,
      Chuyện được kể lể, được viết ngày Chủ Nhật 28 tháng 6 năm … 201 cách đây gần 2000 năm(quá đát) không biết thực hay giả của văn hóa Cộng nô mà vẫn còn làm rung động Ý Ngàn thì Ý Ngàn hơi nhậy cảm. Rất phục Ý Ngàn và có vài câu gọi là “Phản Biện” :
      Công Tử Ngàn Ngàn sầu cảm quá,
      Chuyện xạo, chuyện xa xưa mà vẫn tưởng chuyện ngày nay,
      Rồi viết câu “chiến trận hết rồi”
      Nhưng đi vào máu những lời xa xưa” !!!
      Thơ Ngàn ý tựa như tơ,
      Không đọc thì nhớ, đọc vào thì ngẩn nhơ … xuốt ngày !!!

      • Đoàn Việt says:

        Xin sửa lại:
        Không đọc thì nhớ, đọc vào thì ngẩn ngẩn, ngơ ngơ … xuốt ngày !!!

      • TRĂNG NGÀN says:

        THƠ NGÀN

        Thơ Ngàn thơ kiểu sang ngang
        Bên này bến nước ngó toàn bên kia
        Trong đêm nhìn thấy bình minh
        Ở trong quá khứ tìm về tương lai
        Giữa đời toàn thảy lạc loài
        Vẫn niềm hoan hỉ hướng vào nhân văn

        NGÀN TRĂNG
        (13/7/15)

    • SUỐI NGÀN says:

      Xin đọc “Bây giờ chiến trận hết rồi” TRĂNG NGÀN

  10. Nguyễn Trọng Dân says:

    Thưa,

    Chị Hồng cứ post bài gì xa xôi quá không gần, không thật, không “ép phê”… Xin chị Hồng viết một bài …người thật việc thật …..”LÂY CHỒNG BÊN XỨ BA LAN” cho mọi người đọc té ghế cái coi…

    “Biết anh từ thuở tìm người
    Thuơng anh từ thuở xứ người …có nhau”

    Khakahlkhakha …

    Nay Ki’nh

Phản hồi