WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Gãy cánh uyên ương [2]

10
Kẻ giải cứu

Năm năm hôn nhân của Selma đi qua, không mang về một đứa con nào để thắt chặt các mối dây tinh thần giữa nàng với chồng và buộc hai linh hồn tương khắc vào nhau.

Ở khắp nơi, người đàn bà cằn cỗi bị người đời nhìn với thái độ khinh thị vì hầu hết đàn ông đều khao khát được làm cho mình tồn tại mãi mãi qua con cháu.

Người đàn ông có tài sản thường xem bà vợ vô sinh của hắn như kẻ thù. Hắn ghét cay ghét đắng và bỏ rơi nàng, thậm chí ao ước sao cho nàng chóng chết. Thiếu gia Bey Galib thuộc loại đàn ông đó. Về mặt vật chất, y giống như đất, cứng như thép và tham lam như huyệt mộ. Khát vọng có một đứa con mang tên họ và danh tiếng của y khiến y oán hận Selma, bất chấp nhan sắc và tính nết dịu dàng của nàng.

Cây mọc trong hang không sinh quả. Và Selma, kẻ sống trong bóng tối cuộc đời không thể cưu mang con cái…

Chim sơn ca không làm tổ trong lồng kẻo số phận của chim non sẽ là nô lệ… Selma là người tù của khốn khổ, và do bởi ý muốn của Trời, nàng sẽ không có thêm một người tù nữa để chung chia cuộc sống của mình. Hoa trong đồng nội là con cái tình thương cảm của mặt trời và tình thương yêu của thiên nhiên, và con cái của loài người là hoa của tình yêu và lòng trắc ẩn…

Trong toà nhà xinh đẹp của Selma tại Ras Beyrouth, tinh thần của tình yêu và lòng trắc ẩn không bao giờ thắng thế cho dẫu nàng hằng đêm quì gối trước Trời, cầu xin Thượng đế ban cho một đứa con để nàng có thể tìm thấy trong đứa bé nguồn khuây khỏa và an ủi… Nàng triền miên cầu nguyện cho tới khi Trời đáp ứng lời nguyện cầu của nàng…

Cuối cùng, cây trong hang trổ lộc để ươm quả. Chim sơn ca trong lồng bắt đầu xây tổ bằng chính lông và cánh của nó.

Selma ngữa đôi tay quấn xiềng xích lên Trời để tiếp nhận tặng phẩm quí báu của Thượng đế, và trên thế gian này, chẳng có gì khác có thể làm nàng hạnh phúc hơn việc trở nên người sắp làm mẹ…

Nàng bồn chồn chờ đợi, đếm từng ngày, trông ngóng thời điểm khúc nhạc dịu ngọt nhất của Trời, tiếng nói của đứa con, rung lên trong đôi tai người mẹ…

Qua những giọt nước mắt của mình, Selma bắt đầu thấy hừng đông của một tương lai sáng sủa hơn.

Tới tháng Nisan, Selma chuyển mình trên chiếc giường lâm bồn đau đớn, nơi sự sống và cái chết vật lộn nhau. Bác sĩ và nữ hộ sinh đã sẵn sàng để chuyển giao cho thế giới một vị khách mới.

Đến quá nửa đêm, Selma bắt đầu gào thét không dứt. Tiếng kêu la của sự sống tách ra từ sự sống. Tiếng kêu la của sự tiếp nối trong bầu trời hư không… Tiếng kêu la của sức lực yếu ớt trước sự sống vững chải của các sức lực lớn lao… Tiếng kêu la của một Selma khốn khổ đang nằm xuống trong tuyệt vọng dưới chân của sự sống và cái chết.

Tới rạng sáng Selma cho ra đời một bé trai. Khi mở được đôi mắt, nàng thấy khắp gian phòng những khuôn mặt đang mỉm cười. Rồi nàng nhìn thêm lần nữa và thấy sự sống cùng cái chết vẫn đang vật lộn bên giường mình. Selma nhắm mắt lại và khóc, thốt lên lần đầu tiên, “Ôi, con trai của tôi.” Người nữ hộ sinh bọc hài nhi trong tả lụa, đặt nó bên cạnh mẹ, nhưng bác sĩ vẫn tiếp tục nhìn Selma và đau đớn lắc đầu.

Những giọng nói hoan hỉ đánh thức hàng xóm. Láng giềng vội vàng kéo nhau chạy tới biệt thự để chúc mừng người cha có kẻ nối dõi vừa chào đời, nhưng bác sĩ vẫn đăm đăm nhìn Selma cùng trẻ sơ sinh và lắc đầu.

Người giúp việc đua nhau chạy đi loan tin mừng cho Thiếu gia Bey nhưng bác sĩ ngó chằm chặp Selma với hài nhi con nàng với vẻ thất vọng trên mặt ông.

Khi mặt trời bắt đầu mọc, Selma đưa đứa con mới sinh lên sát bầu ngực mình. Nó mở mắt lần đầu nhìn mẹ. Rồi rùng mình nó khép mắt lại lần cuối. Bác sĩ lấy đứa bé ra khỏi vòng tay ôm của Selma; trên má ông chảy dài những giọt nước mắt. Rồi ông thì thầm với mình:

“Vị khách đi rồi.”

Đứa bé từ trần trong lúc các láng giềng đang ăn mừng với người cha trong đại sảnh đường của biệt thự, nâng ly chúc sức khoẻ cho kẻ thừa kế ấy. Selma nhìn bác sĩ, van nài:

“Xin đưa con tôi cho tôi để tôi ôm ấp nó.”

Đứa bé dù đã chết nhưng tiếng ly cụng vào nhau càng lúc càng rôm rả thêm trong sảnh đường…

Nó chào đời lúc rạng sáng và từ trần lúc mặt trời mọc…

Nó ra đời như một ý nghĩ, chết như một tiếng thở dài và biến mất như chiếc bóng…

Nó không sống để ủi an và làm khuây khỏa mẹ nó.

Cuộc đời của nó bắt đầu vào lúc kết thúc một đêm và kết thúc vào lúc bắt đầu một ngày, như giọt sương chảy ra từ những con mắt của bóng tối và khô khi ánh sáng chạm tới.

Một hạt trai sóng biển mang vào bờ và rồi thủy triều đưa trở lại đáy sâu đại dương.

Một đóa huệ chỉ mới kết nụ từ chồi của sự sống và bị dẫm nát dưới bàn chân của sự chết.

Một vị khách thân thiết với sự xuất hiện làm rạng rỡ tâm hồn Selma và sự ra đi giết chết linh hồn nàng.

Đây là cuộc sống của loài người, cuộc sống của các quốc gia, cuộc sống của các mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao.

Tập trung tia mắt của mình vào bác sĩ, Selma gào lớn:

“Đưa con của tôi cho tôi để tôi ôm ấp nó. Đưa đứa bé cho tôi để tôi cho nó bú.”

Lúc đó, bác sĩ chúi đầu xuống và nói với giọng nghẹn trong cổ họng:

“Thưa bà, cháu bé của bà không còn nữa, xin bà chịu khó.”

Vừa nghe lời tuyên bố đó của bác sĩ, Selma thét lên một tiếng kinh hoàng. Rồi nàng lặng xuống trong một chốc và kế đó mỉm cười sung sướng. Khuôn mặt nàng bừng sáng như vừa khám phá ra điều gì đó. Và Selma nói điềm đạm:

“Xin hãy đưa đứa bé cho tôi. Mang nó tới gần tôi để tôi nhìn nó chết.”

Bác sĩ bồng đứa bé đã chết tới cho Selma và đặt nó trong vòng tay ôm của nàng. Selma ấp ủ con, rồi quay mặt vào vách, nàng thì thầm với hài nhi đã chết rằng:

“Con của mẹ, con tới đây để mang mẹ ra đi. Con đến để chỉ cho mẹ thấy con đường dẫn tới bờ biển. Con của mẹ ơi, đây mẹ đây… Con cứ dẫn mẹ đi, và chúng ta hãy rời cái hang tối tăm này.”

Và trong một phút, tia nắng mặt trời xuyên qua các bức màn cửa sổ, chiếu lên hai thi thể tĩnh lặng đang nằm yên trong giường, được canh giữ bởi phẩm cách sâu xa của tịch lặng và được phủ bóng bởi đôi cánh của thần chết.

Với đôi mắt đầm lệ, bác sĩ rời căn phòng. Khi ông tới khách sảnh, tiệc mừng biến thành đám tang, nhưng Thiếu gia Bey Galib không hề thốt ra một lời hay nhỏ một giọt nước mắt. Y tiếp tục đứng bất động như pho tượng, bàn tay phải vẫn cầm ly rượu.

Hôm sau, Selma được khâm liệm trong chiếc áo cưới màu trắng của nàng và đặt vào áo quan. Khăn liệm của đứa bé là tả quấn của nó. Áo quan của nó là vòng tay người mẹ. Huyệt mộ của nó là bầu ngực êm đềm của mẹ mình. Hai thi thể được mang đi trong một linh cửu. Và tôi cung kính bước đi với đám đông, tống tiễn Salem và hài nhi con nàng tới nơi an nghỉ của hai mẹ con.

Sau khi tới nghĩa trang, Giám mục Bulos Galib bắt đầu hát lễ trong khi các linh mục khác đọc kinh. Trên khuôn mặt họ xuất hiện tấm mạng vô minh và trống rỗng.

Khi quan tài hạ huyệt, một trong những người đang đứng xem thì thầm:

“Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy hai thi hài trong một áo quan.”

Một người khác nói:

“Dường như đứa con tới để giải cứu mẹ nó thoát khỏi người chồng nhẫn tâm.”

Người thứ ba nói:

“Nhìn Thiếu gia Bey Galib kìa! Hắn đang ngó lên trời như thể hai con mắt làm bằng thủy tinh. Hắn trông chẳng giống kẻ mất vợ mất con trong cùng một ngày.”

Người thư tư châm thêm:

“Chú của hắn, Giám mục, ngày mai sẽ cưới cho hắn một phụ nữ giàu có hơn và mạnh khoẻ hơn.”

Giám mục cùng các linh mục tiếp tục hát lễ và đọc kinh cho tới khi phu đào huyệt lấp xong đất. Kế đó, người đời, từng người một, tới gần Giám mục và cháu của ông, bày tỏ lòng tôn kính bằng những lời nói ngọt ngào và thiện cảm. Còn tôi, tôi đứng cô đơn một bên; không một linh hồn nào an ủi tôi, như thể Selma và đứa con của nàng chẳng có chút ý nghĩa nào đối với tôi.

Người đưa tiễn rời nghĩa trang. Phu đào huyệt đứng bên nấm mộ mới với chiếc thuổng trong tay.

Tôi bước tới gần ông ta và dò hỏi:

“Bác có nhớ Farris Effandi chôn ở đâu không?”

Ông nhìn tôi một chốc rồi chỉ nấm mộ của Selma và nói:

“Ngay chỗ này. Tôi đặt con gái của ông ấy lên trên ông ấy, và trên lồng ngực của con gái ông ấy an nghỉ đứa bé con của cô ấy, và trên tất cả, tôi lấp đất trở lại với chiếc thuổng này.”

Liền đó, tôi nói:

“Trong lòng huyệt này, bác đã chôn luôn trái tim của tôi.”

Khi phu đào huyệt biến mất đằng sau rặng bạch dương, tôi không còn kềm nổi nước mắt. Tôi quị xuống trên nấm mồ của Selma, và khóc.

(Kết)

Kahlil Gibran

© Nguyễn Ước

Phần trước:

Gãy cánh uyên ương [2]

Pages: 1 2 3

Phản hồi