WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Phiếm chính trị: Chuộc lỗi cha ông

Từ nghìn xưa, những người có chí cả đều nhìn nhận rằng: Lấy được thiên hạ đã khó, giữ được thiên hạ còn vạn lần khó hơn. Cái khó ở đây là khi đã ngồi ở ngôi cao, thời phải dùng chước nào, mẹo nào mà vỗ về muôn dân, để muôn dân chấp nhận mình ở ngôi thiên tử lâu dài? Đấy là cả một nghệ thuật lãnh đạo chứ chẳng chơi, không thể cứ coi trăm họ như con như cháu trong nhà, la mắng thế nào chúng cũng chẳng dám sai lời. Thời buổi a còng, chấm com, chuột điện, có la mắng cũng phải thuận lý, bằng không, chúng chẳng kiêng dè, cãi lại như điên ấy chứ. Thế nên, phàm ở ngôi thiên tử phải xét mình luôn luôn, chớ nên ngạo mạn và vọng động, léng phéng bị dân cho về vườn ngồi chơi xơi nước, đuổi gà giúp vợ. Ấy là dân còn hiền lành tử tế, chứ nếu dữ tợn như bọn hàng tôm hàng cá, đến cái mạng rẻ rúng bảo toàn còn chửa xong, lấy gì mà xua gà qué?

Tiên đế có chí cả, đã thâu gồm thiên hạ, thời mình phải làm sao cho xứng với ngôi cao. Cha ông ngày xưa đã lỡ lầm, hận này đem theo xuống tuyền đài chưa tan, nơi yên nghỉ còn bị động mả, hỏi sao ta làm ăn khấm khá và đất nước an vui, đến những muốn đưa quý tử vào bộ sậu lãnh đạo cũng không dễ dàng gì?!

Thế đấy. Cha ông ta đã dạy rằng nghĩa tử là nghĩa tận, cần chôn cất hoặc hỏa táng cho đúng với ước nguyện tiên đế, ai lại kích lên hạ xuống mỗi ngày làm vậy? Lại còn cho nằm giường hộp lạnh lẽo như giam lỏng, đã tốn tiền, mất vệ sinh mà thân thể tứ chi nhức buốt ngủ không yên giấc, rối loạn từ trường khiến đất nước tang thương và dân tình oán thán!

Mà này, ca dao tục ngữ ta vẫn nói: Con không chê cha mẹ khó, chó chẳng chê chủ nhà nghèo. Mình là phận con, lẽ nào không nhận cha nhận mẹ? Đằng này, đường đường người là chủ tịch một nước, mang chí lớn đưa nhân loại đến đại đồng, tạo lập thiên đường ngay tại trần thế, sao ta không ưng lại chối bai bải? Kẻ chối từ cha mẹ, hẳn có còn là người, hay muốn lộn trở lại kiếp khỉ, trốn về rừng sinh sống? Xưa nay, đảng ta vẫn hô hào trung thực, minh bạch, bày tỏ lòng dạ thành kính ra trước nhân dân, mà ta lại dấu diếm tông tích, phỏng cha mẹ có an lòng nơi chín suối? Vậy thì, hãy mau mắn tuyên xưng mình là con cái nhà ai, đừng nghe lời xúi bẩy linh tinh của đảng nọ mà bưng bít thông tin, quần chúng ngờ vực, còn tạo lý do cho bọn tay sai ngoại bang, thế lực phản động có cớ tuyên truyền chống phá nhà nước? Thật muôn vàn bất lợi, mình có trông thấu đáo? Nhìn nhận và tôn kính cha mẹ chẳng những là một đức tính hiếu thảo, còn là theo đúng đạo lý dân tộc, rồi phải nhang khói thờ phụng hẳn hoi. Nhân dân sẽ cảm phục người đầu đảng có hiếu, nêu gương sáng cho toàn dân, mà cha mẹ cũng nhẹ nhàng ra đi, còn có thể lấy lại được uy tín cho cụ. Toàn những việc nhân nghĩa bình thường ở đời, cớ sao không làm? Bảo sao mình nói gì, ra lệnh gì, bọn sai nha và quần chúng chẳng thèm nghe. Thượng đã bất chính, hạ tắc loạn quyết chẳng sai.

Cha ông đã biết sai lầm, dù là trễ nải, di chúc dăm bẩy cái cặm cụi tẩy đi sửa lại nhiều lần nhằm giải nỗi oan khiên (?) mong bàn dân lượng thứ mà vẫn bị bộ hạ không tha, cố tình đè nén. Phải chăng ông cha quyết chơi khăm đảng ta và đồng bọn, bứt dây thuốc bổ trợ, tử đúng ngày thành lập cái tổ quốc xã hội chủ nghĩa phải gió kia do người lập ra, ngụ ý rằng tiên đế đã tạo được ra nó tất cũng có thể xử tử, cho nó đi theo cha ông về lòng đất, muôn dân nhờ cậy? Nhưng bầy tôi thuộc bọn giá áo túi cơm, đám hàng thần lơ láo này nào biết hậu ý của ông, còn cố rèn lại cái thây ma rữa mục làm bình phong giữ ghế, không đem hỏa táng cho hợp vệ sinh như lời ước nguyện? Phỏng vong linh tiên đế có an lòng nơi chín suối? Đã vậy, bọn sai nha còn đem di chúc cũ bày ra, sửa sửa đổi đổi, giờ giấc tuyệt tử không dám loan, cố làm sai đi một ngày vì sợ dây hủi vào đảng ta, bọn chúng sẽ hết đường ăn bám tổ quốc? Ngày nay, ta phải vì tiên đế làm cách mạng giải nỗi oan cừu, biến người ra tro rồi rải xuống ba sông của ba miền đất nước cho cha ông an giấc nghìn thu. Vừa hợp vệ sinh thủ đô, đỡ tốn kém công quỹ lại ích lợi nhường bao.

Phải thấy được chí cả cha ông ngày xưa mà noi gương. Hãy nghe ngài nói với tổ tiên Đại Vương Hưng Đạo: Bác đưa nước Nam qua nô lệ/Tôi dẫn năm châu đến đại đồng. Tuy rằng lời lẽ có ngông cuồng kiêu ngạo xúc phạm tiên tổ, bác bác tôi tôi ngang hàng, nhưng chí cả đã rõ. Vậy ta cũng phải theo gương làm việc lớn, ai lại đi ki cóp, chắt mót tẹp nhẹp mà chi, còn bị thiên hạ rủa xả quốc họa tham nhũng. Hãy nhìn chí cả tiên đế mà dùng chước hay mẹo khéo, vỗ về muôn dân, trăm họ hài lòng, giải oan cho ông cha, lấy lại tình hòa hiếu dân tộc. Phỏng có nên chăng?

Xưa kia, vì lỡ đường lầm bước, tiên đế mê hoặc tơ hào tin tưởng tình nghĩa quốc tế, mà nào họ có thèm mình quốc tế với họ đâu, chỉ mong ta tế quốc cho họ. Chúng vẫn khư khư Hán tộc chủ nghĩa, vẫn muốn là cái rốn vũ trụ, xem mình là đám man di, hỏi rằng trăm họ Hồng Bàng có khứng làm mọi rợ cho nòi Hán lạ lùng kia không, hay chỉ muốn băm vằm chặt nhỏ? Đảng ta khờ khạo tin lời mật ngọt, nào tứ tốt bung xung, nào thập lục lời hay vàng đỏ, tựa hồ bùa ngải, lung lay đầu óc, mắt hoa chân rủn, cứ như đồng nhập, đi đứng liêu xiêu. Ấy đấy, tứ tốt thập lục ngôn là thế. Chớ để lạc vào mê hồn trận họ bày ra mà muôn dân cơ khổ, đất nước tan hoang.

Trước đây, tiên đế chỉ muốn làm tiên, chẳng mong xưng đế, vì người hô hào bài phong đả thực. Tại sao ta lại phản bội, tùng năm tụ bẩy kết bè lập phái, đem thân nhân họ hàng cùng hưởng miếng đỉnh chung, làm nhòa chí khí cha ông mà nhân dân phẫn hận? Nào một … Chiến Hồ-Sĩ, con ông nội Hồ Sĩ Tạo, vai chú bác mình; rồi Vịnh Nguyễn-Chí, người cháu họ con bác cả Khiêm (?) rủ nhau chui hết vào chính trị bộ chia nhau quyền bính cai trị muôn dân. Phỏng có đúng ý nguyện bài trừ phong kiến của người?

Hôm nay mồng 2 tháng 9, sanh nhựt nước ta mà cũng là ngày tử tiên đế, hãy tâm thành thắp hương,  khẩn trương mở mắt quay về, bỏ Mác bỏ Lê, bỏ búa bỏ liềm lăm le đe dọa, khỏi phải xuống hố cả nước, dựa vào trăm họ mà sống, còn hy vọng chuộc được lỗi lầm cha ông. Dân ta vốn hiền hòa nhân hậu, có lỗi biết chuộc, lầm lẫn xin tha, ai nỡ câu chấp? Nay mai mồng 1 tháng 10, kỷ niệm Thăng Long nghìn năm, kết thúc mồng 10 tháng 10, sao lại ngớ ngẩn tổ chức vào dịp Quốc Khánh nước lạ, dẫu tình ngay thời lý vẫn gian, không khỏi nhân dân đàm tiếu?

Phải thấy được ý trời thể hiện bởi lòng người mà khôn khéo hành động, thời lộc nước còn được hưởng lâu dài mà nhân dân vui mừng, trăm họ hồ hởi.

Còn nữa, máu chảy ruột mềm, giọt đào quý hơn ao nước, phải chăm nom đến chứ? Chú Tờ-rung nó đấy. Liệu việc mình làm có ảnh hưởng đến gia tộc anh em? Liệu người anh em cùng cốt khác đồng có cơ ngẩng mặt với đời, không bị muôn dân nhiếc mắng, một phần cũng do công đức mình gây dựng hiện tại. Mà nào chỉ gia tộc chú em, gia tộc ta nữa đó. Liệu rằng sau ngày thác đi, đàn con cháu có còn hồ hởi hy vọng ngước mặt nhìn đời, hay cúi gằm chịu nhục chẳng dám ho he? Hãy động não suy tư để đức mai hậu, anh em con cháu khả nhờ mà tội vạ tiên đế cũng được rửa đi. Quý báu lắm thay. Rồi lo đi tìm mà nhận họ hàng anh em những giọt máu khác, tiên đế bình sinh đã rải khắp chốn dương gian trên đàng người bôn ba cứu nước, ba bốn mạng, Nga-Tây-Tàu quốc tế gồm đủ, cả cu lẫn hĩm chớ ít chi? Đã xong đâu, còn phải phục hồi tên tuổi, nhang khói các hoàng hậu, thứ phi tiên đế mà đảng đã nhẫn tâm chà đạp bỉ thử, những mong biến người thành thánh sống – tiên đế có mong chi – để các bà ra đi thanh thản nhẹ nhàng, mà lòng tiên đế cũng bớt băn khoăn dằn vặt nơi chín suối.

Ngài Tể tướng đất nước cũng vậy. Đã xây nhà thờ họ hoành tráng uy nghi bậc nhất nước Nam, tất phải nghĩ đến sự tồn vong lâu dài của dòng tộc. Thế nên, trái núi phụ-tử có ngã xuống cũng phải ráng nâng lên, cột néo cho chắc chắn mong được truyền thừa ngôi cao trong họ. Muốn thế, phép nước phải uy nghiêm, thưởng phạt công minh chớ đâu lại đi noi gương cựu thừa tướng, chẳng hề sửa phạt một ai! Nói thế sao lọt lỗ nhĩ muôn dân, an lòng trăm họ? Nhân dân đã không an lòng, phỏng có còn cơ hội truyền thừa ngôi báu? Rồi càng làm to càng phải y lời, đã hứa lúc lên ngôi nếu không khử trừ tham nhũng, thời từ chức rút lui. Ngày nay tham nhũng như rươi, nhân dân ta thán, cớ sao ngồi mãi, hỏi sao gây nổi lòng tin muôn họ?

Phải thấy được cục diện đổi thay, gió đã xoay chiều, không còn theo ý đảng ta đâu nữa. Việc gì đảng làm đúng, có công hay có tội, trăm họ đều biết tất. Phải âu yếm vỗ về muôn dân, sửa đổi phép nước, giữ mối cương thường, cầm cân nảy mực phân minh, há chẳng phải việc lao động thường ngày của tể tướng ru?

Hãy noi gương bậc sanh thành trước đây đã từng tả xung hữu đột, đánh Đông dẹp Bắc. Ta cũng hãy nối gót đánh bọn giá áo túi cơm, đám loạn thần xu nịnh, chỉ biết có phong bì dày cộm mà chẳng hề biết viết thư từ, a-còng chấm com mù tịt, còn khoe khoang tiến sĩ dỏm rởm. Phỏng chúng có đáng làm bầy tôi cùng mình hưởng miếng đỉnh chung? Ta còn phải dẹp bọn đầu têu đang tiếp tay kẻ lạ bán nước, xúi bẩy liều lĩnh ký kết cho khai mỏ bôxít Tây nguyên, nuôi khỉ dòm nhà? Sao lại để bầy tôi hợp đồng rừng rẫy đầu nguồn khơi khơi dăm chục năm dài, kẻ lạ sẽ thực hiện kế tằm ăn dâu rất khó đối phó mà đức Quốc phụ Hưng Đạo đã nhắc nhở cháu con. Chúng cứ nằng nặc xí phần tổ quốc, nay đòi chỗ này, mai hỏi chỗ nọ, loang từ nội địa loang ra. Một ngày xấu giời nào đấy, thừa cơ mình bất ý, nó đem phi cơ tàu hỏa dập vào, phỏng có chống nổi, nhất là lòng dân đang ngao ngán chẳng còn chầu phục đảng ta, thời lấy gì đối phó? Phải thấy rõ mưu mô bá quyền mà phòng thủ bất trắc. Muốn thủ phòng hữu hiệu, thời phải lấy thương dân làm đầu, hòa vào lòng dân mới mong trăm họ nhiệt tình hưởng ứng. Phải cho mọi người cất to tiếng lên, xem muôn dân ước mong những gì mà mau mắn đáp ứng, chẳng cần kêu gọi mà mọi người trong ngoài nhất loạt đi theo, được cả thiên hạ về mình. Chẳng phải đảng mong muốn lắm ru?

Riêng ngài Chủ nước Nguyễn quân, lúc sang Huê kỳ diện kiến Tổng quốc nước người, đã không lo ngoại giao giành lợi phần mình, còn mang thù oán xưa cũ đòi đi phân hóa nội bộ nước bạn. Phỏng phải là khôn ngoan đáng có? Rồi sang viếng Cuba Cubố, đã không bảo nhau bỏ đường lầm lỗi, còn nhởn nhơ nói cười, muốn thay ca đổi khắc, canh giữ nền hoà bình thế giới gì nổi mà ham? Sao chẳng lo bảo vệ ngư dân, canh giữ ba cái đảo bé tí hạt tiêu trăm đời cha ông truyền lại, chừ kẻ lạ láo lếu nhận vơ bảo của các chú?

Đã xong đâu, còn khúc ruột vạn dặm nữa chứ. Ai ra đi lòng chẳng nhớ về quê cũ, những mong đất nước hết nạn can qua thời hòa bình sẽ đến, góp công góp của, góp sức cho nước nhà tiến lên, nở mày nở mặt cùng thiên hạ, mà nào nhà nước chiếu cố, tạo điều kiện dễ dàng cho đâu? Sao cứ như ma ám, sợ hãi diễn biến hòa bình thế kia? Hòa bình thời tốt chớ ai lại cản ngăn? Sau hai mươi năm chiến tranh ý hệ, ủy nhiệm, nội chiến tương tàn, đủ mọi thứ tên, há chẳng phải để tìm hòa bình ru? Sao chừ ăn nói lạ đời, muôn dân nghe chẳng lọt tai?

Thiên triều muôn trước nghìn sau sẽ vẫn là kẻ lạ, ruột rà vạn dặm sơn khê sao chẳng thành người quen chí cốt? Muốn thế, đối với dân ta, nghĩa tử là nghĩa tận, tạo cơ hội cho quần chúng Nam bộ và đồng bào vạn dặm kia được trùng tu mồ mả thân nhân, khói hương thờ phụng nơi Nghĩa trang Quân sĩ, thời lòng người sẽ nguôi ngoai bớt oán. Tiếp đó, các thương binh tàn tật của Sàigòn ngày trước phải chăm sóc cho chu đáo tựa thương binh mình, những người thua thiệt của một thời xuẩn ngốc đôi bên giết chóc, từ chối xua đuổi nhau. Ấy là sự mở đường ngay chính, bước đầu anh em nhìn nhận lẫn nhau. Phỏng có là đường hướng đảng ta nhắm tới?

Mới đây, nghe báo chí loan tin trong dịp thống nhất đất nước đau thương tháng Tư vừa qua, cựu Tổng trưởng Quốc phòng Sàigòn, Tướng Có Nguyễn-Hữu, đã gặp Đại tướng Giáp Võ-Nguyên, người hùng Điện Biên năm nào. Đại tướng hồ hởi cầm tay Tổng trưởng mà rằng: Chào mi, ta với mi lúc trước hai đứa hai chiến tuyến, nhưng nay ta đã là hai anh em.” Đúng là lời chí tình Đại tướng đã ngôn ra khiến binh lính đôi bên ai cũng mát ruột. Đấy phải là xu hướng chung của đất nước, thật tâm hòa giải, chìa tay cho nhau bắt, xóa hết hận thù, cởi hết oán ân rồi âu yếm gạt lệ nhoè nhoẹt trên mi, chung tay dựng xây đất nước. Phỏng có nên chăng?

Sau hết, một trong tứ trụ trào đình, ngài cầm đầu quốc vụ nhân dân hãy sắp xếp nhân sự cho hợp lý, đòi hỏi được trao quyền tự lực nhằm ban hành luật lệ đúng đắn, tách dần nhà nước độc lập với đảng, giao hẹn rõ ràng giấy trắng mực đen, được trăm họ đồng thuận: quyền lợi đảng ta ở đâu, có đồng đẳng với các đảng phái khác không hay tiếp tục ngồi xổm dưới đất mà bàn chuyện thượng tầng trên cao, xổm lên cả hiến pháp lẫn luật pháp, nguy cơ của chuyên quyền độc đoán gây oán thù trong nhân dân. Phỏng có ích nước lợi dân?

Ngày 19 tháng 6 vừa rồi, quốc hội của ngài đã anh dũng bác bỏ dự luật tốn kém, tàu cao tốc thấp tốc gì đấy, là một hành động rất đáng tuyên dương, tạo nên hứng khởi trong nhân dân. Mọi người khắp chốn, cả trong lẫn ngoài nước, được lời như cởi tấm lòng, giải tỏa biết bao uẩn ức. Có thế chứ. Cũng cần biết lắc chớ ai đâu mãi gật, mất hết nhuệ khí đại diện quần chúng? Hành động như vậy là phù hợp lòng dân, xoá nạn thành tích, thùng rỗng kêu to, bỏ hẳn kiểu tư duy nhiệm kỳ, chỉ thích danh hão. Nếu muốn có danh với đời, cứ việc thực hiện những điều ích quốc lợi dân, chẳng cần xây dựng cái gì to lớn nhưng chưa cần, nhân dân vẫn nhớ ơn. Cứ xem tổ tiên mình kìa, có xây được gì vĩ đại đâu, mà muôn dân đời đời nhang khói phụng thờ. Các ngài chỉ có cái chùa một cột cỏn con, nhưng chứa đựng triết lý Việt yêu nước thương nòi nồng thắm. Này nhé. Nước dưới hồ có thể len lỏi vào mọi ngõ ngách đời sống, hòa vào lòng nhân dân, ôm trọn cả điều tốt đẹp lẫn rác rưởi trong nhân dân, rửa sạch rồi vỗ về cải hóa, bốc hơi thăng hoa rồi lại đổ xuống những giọt trong lành nuôi dưỡng muôn loài, là con đường duy nhất (một cột) đúng đắn lãnh đạo, tức là đạt đạo của người hiền kẻ sĩ, biểu hiện bằng ngôi chùa bên trên. Phỏng những người làm việc nước như các ngài có cần ghi nhớ?

Nếu những người cầm trào định mệnh chính trị muôn dân, quyết tâm cùng nhân dân xoay chuyển thời cục, trăm họ sẽ mừng reo, tiếng oán sẽ nhạt dần, chỉ còn đọng lại những lời thương yêu tha thứ, lo gì đất nước chẳng tiến nhanh, dứt đẹp tụt hậu, thoát cơn bĩ cực đến hồi thới lai? Con tàu đất nước hết còn kẹt bùn, sừng sững hiên ngang tiến ra bể lớn, rộng chỗ mà vẫy vùng tranh đua cùng hào kiệt năm châu. Phỏng chẳng khoái chí lắm ru?

Có thế mới được tiếng thức thời, rửa nhục cho cha ông, trăm họ vui mừng hoan hỉ, mà mình còn mãi thừa hưởng lộc nước. Chẳng thống khoái lắm ru?

Thế đấy. Được thiên hạ đã khó, giữ thiên hạ còn khó gấp vạn lần.

Lời ít ý nhiều, mong tứ trụ triều đình hiểu ra.

Dịp Quốc Khánh và Lễ Hội Nghìn Năm năm nay, hãy dặn bảo đồng đảng mà khắc cốt ghi tâm cho nhau.

© Tạ Dzu

© Đàn Chim Việt

1 Phản hồi cho “Phiếm chính trị: Chuộc lỗi cha ông”

  1. Trung hoàng says:

    1.
    Sao chuộc lỗi cha ông ươm giống,
    Gieo Mác Lê gây sóng Biển Ðông.
    Buá liềm rực đỏ sắc đồng,
    Mồ hoang xương rã chập chồng Trường Sơn.
    Phá phên dậu hoa tường trổ nóc,
    Hồ RUỘNG SÂU lóc nhóc bọ vòi,
    BƯỚM HOA đua lượn xâm soi,
    Chập chờn giành mật học đòi con buôn.

    2.
    Sao chuộc lỗi cội nguồn phân hoá,
    Chia Bắc Nam nghiệt ngã rã rời.
    Tang thương lưả máu khắp nơi,
    Xua quân Nam tiến rợp trời đạn bom.
    Danh ái quốc tưạ hồ phá quốc,
    Tiếng vì dân cay độc đày dân.
    Cờ sao bảng đỏ tranh phân,
    Bắc sầu Nam luỵ quỷ thần hải kinh.

    3.
    Sao chuộc lỗi phụ tình tông tổ,
    Giúp ngưạ hồ hùng hổ tràn sang.
    Hồ cầm ru ngủ nhặt khoan,
    Ðào nương y cẩm rỡ ràng nét hoa.
    Ðón tình lang cưả nhà lén mở,
    Mộng điệp hồ lỡ vỡ tình xa.
    Hoa gần kẻ lạ rình nhà,
    Hoa xa kỳ diệu tình-ta mỹ miều.

    4.
    Sao chuộc lỗi dệt thêu tơ đỏ,
    Tay nhún chàm mặt lọ khó bôi.
    Miệng khoe Bốn Tốt than ôi !
    Chữ Vàng Mười Sáu cuả hôi bốc mùi.
    Câu danh lợi ngậm ngùi sao đó,
    Ðắm cưả quyền đảng nọ khó buông.
    Ngàn Năm dậm mặt hát tuồng,
    Chiụ thân Câu Tiễn cúi luồn nếm phân.

    Xà đầu long vỹ hoạ Tần !!!

Phản hồi