WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Bà Jackie Bông-Wright nói về vụ ám sát GS Bông

LTS: Nhân ngày 30/4/2011, báo chí Việt Nam có đăng lại thành tích ám sát Giáo sư (GS) Nguyễn Văn Bông 40 năm trước của 2 biệt động Sài Gòn là Vũ Quang Hùng và Lê Văn Châu. Ông Hùng sau này trở thành nhà báo, từng giữ chức phó Tổng biên tập báo Công an Tp. HCM chính là tác giả của bài viết “Tôi ám sát người sắp là thủ tướng Sài Gòn“. Trong bối cảnh chống khủng bố, Mỹ mở chiến dịch tiêu diệt Bin Laden bài báo bị một số diễn đàn “lề trái” cho là “phản cảm”, “khó nuốt”.

Đàn Chim Việt đã có cuộc phỏng vấn với bà Lê Thị Thu Vân, vợ góa GS Bông. Sau năm 1975 bà tái giá với một nhà ngoại giao Hoa Kỳ là Lacy Wright và lấy tên là Jackie Bong- Wright.

——————————————————-

GS Nguyễn Văn bông (1929-1971)

Mạc Việt Hồng (MVH): Thưa bà, vừa rồi, nhân kỉ niệm 36 năm ngày “giải phóng miền Nam”, thống nhất đất nước, một vài tờ báo đã đăng lại vụ ám sát Giáo sư Nguyễn Văn Bông, bà có đọc những bài báo này không và các chi tiết trong đó có gì khác so với những điều bà đã biết từ trước tới nay?

Bà Jackie Bong- Wright (JBW): Đây là lần thứ nhì ông Vũ Quang Hùng viết bài báo kể lại những chi tiết hào hùng do ông dàn dựng và chủ mưu để ám sát GS Nguyễn Văn Bông. Lần đầu tiên ông kể lại trên một tờ báo Sài Gòn cách đây 12 năm. Việc làm có kế hoạch chặt chẽ của một tổ chức chuyên môn thực hiện ám sát theo lệnh Hà Nội cho thấy đây là một âm mưu có tính toán tinh vi. Cách đây hơn 2 năm tôi có dịp gặp và phỏng vấn luật sư Phạm Văn Hùng ở San Jose, người đã bênh vực cho anh Vũ Quang Hùng. Luật sư kể lại cho tôi biết những lời biện hộ nào mà ông đã xin Tóa án tha cho những kẻ sát nhân, nhưng cảnh sát VNCH có bằng cớ nên 2 anh Hùng, Châu và đồng bọn phải đi tù.

MVH: Cũng có một số phản ứng, nhất là trên các trang ‘lề trái’ cho rằng việc đăng tải theo kiểu ca ngợi chiến công của những kẻ đánh bom này thật là phản cảm và khó nuốt trong bối cảnh chống khủng bố hiện nay, ý kiến của bà như thế nào?

JBW: Ở một số quốc gia hải ngoại và cộng đồng người Việt tại Mỹ, Tây Âu… họ đau buồn tưởng niệm tháng Tư đen vì CS không tôn trọng những khế ước quốc tế đã ký kết trong hiệp định Paris năm 1973. Họ còn lường gạt tất cả để chiếm đánh miền Nam và nhuộm đỏ cả 2 miền Nam bắc theo chủ nghĩa CS. Họ cũng trả thù và giam giữ hàng trăm ngàn người trong các trại học tập cải tạo, giết chết không biết bao nhiêu mạng người. Nay họ lại tuyên dương công trạng những kẻ sát nhân, khủng bố giết hại dân lành. Họ còn nhân đó khen tặng những kẻ khủng bố, thật là một việc làm thất nhân tâm. Tôi đau buồn trước chính sách vô luân lý, vô đạo đức này.

 

MVH: Có thể nói quan niệm về khủng bố đã thay đổi theo thời gian. Ở vào thời điểm Giáo sư Bông bị ám sát, trên thế giới cũng xảy ra nhiều vụ tương tự, như vụ ám sát Tổng thống Kennedy hay vụ ám sát gia đình Tổng thống Ngô Đình Diệm v.v. và Việt Nam khi đó đang trong tình trạng chiến tranh, vậy có nên có cái nhìn thích hợp hơn trong bối cảnh như vậy?

JBW: Từ cổ đến kim, việc sát hại, ám sát các nhân vật khác tư tưởng, khác đường lối, khác nếp sống với mình đã được áp dụng từ thời đóng đinh chúa Giê- su, hay đâm dao vào nhà lãnh đạo Caesar… rồi tới việc giết hại TT Ngô Đình Diệm, Kennedy. Cho tới nay cái vòng luẩn quẩn đó vẫn tiếp tục, có điều các cuộc ám sát khủng bố được thực hiện một cách tinh vi hơn. Không phải trong bối cảnh chiến tranh mới có việc ám sát lãnh tụ của một đảng hay một chính quyền nào đó. Lòng hận thù, ganh tị, gian ác là nguyên nhân cơ bản. Trong bối cảnh nào, đây cũng là việc dùng bạo lực giết hại người khác.

MVH: Khi vụ ám sát xảy ra bà và các con đang ở đâu và cuộc sống tiếp theo sau đó diễn ra như thế nào?

JBW: Khi vụ ám sát GS Bông xảy ra cách đây 40 năm thì tôi 30 tuổi và có 3 con, 2 cháu 6 tuổi (sinh đôi) và 1 cháu 4 tuổi. Tôi dọn ra khỏi ngôi nhà mà chính phủ cấp cho rồi về ở với mẹ tôi. Tôi cũng đưa mẹ GS Bông và 2 em cùng mẹ khác cha của GS Bông về sống chung với chúng tôi. Tôi không còn đi dậy Pháp văn như 4 năm trước đó mà chuyển sang làm Giám đốc Văn hóa hội Việt- Mỹ để tổ chức các cuộc hội thảo, các buổi thuyết trình, các cuộc triển lãm tranh và ảnh, các buổi trình diễn văn hóa nghệ thuật.

Từ đó tôi bắt đầu tranh đấu cho các quyền của nữ lao động như tiền lương, quyền nghỉ nhiều hơn sau khi sanh con. Tôi cũng tranh đấu với quốc hội của VNCH để thay đổi một đạo luật có từ thời Pháp thuộc. Vì thế mà năm 1974 đạo luật được thông qua cho phép phụ nữ được áp dụng các biện pháp ngừa thai và có quyền quyết định thời gian cũng như số lần sinh nở. Nhưng tôi chống lại việc phá thai.

MVH: Trong bài báo kể trên, phía cộng sản đưa ra lý do ám sát Giáo sư Bông vì ông là một trí thức có uy tín và có thể trở thành thủ tướng dân sự của VNCH và điều này gây khó khăn cho ‘cách mạng’ nên họ loại bỏ ông? Bà có biết chuyện ông sắp thành thủ tướng và có cảm nhận thấy những nguy hiểm với gia đình mình không?

JBW: Sau khi Ngoại trưởng Henry Kissinger thăm viếng Việt Nam lần đầu tiên và gặp GS Bông thì báo chí cũng như chánh trị gia đều ủng hộ GS Bông, một nhà trí thức trong sạch, chống tham nhũng, bất công, một người yêu nước chống cộng lên làm thủ tướng để thay đổi guồng máy, làm quốc gia dân chủ và nhân quyền hơn.

Vì thế mà CS phải thủ tiêu bằng được nếu không thì “cách mạng” của họ không thành công được vì GS Bông sẽ được lòng của dân chúng. Một ngày sau khi SG Bông chấp nhận làm thủ tướng thì nhóm T4 của Vũ Quang Hùng ra tay ám sát để loại đi một đối thủ mà họ khó có khả năng chống lại nổi. Trước đó, tôi cũng nhận được những cú điện thoại hăm dọa và bản thân GS cũng đã một lần bị ám sát hụt tại trường Hành Chánh Quốc Gia năm 1968.

MVH: Trong bài viết của ông Nguyễn Văn Tuấn liên quan tới sự việc này, ông Tuấn nói, bà đã tố cáo ông Trần Thiện Khiêm, người sau này làm thủ tướng là thủ phạm giết hại ông nhà, vậy điều này có đúng không, thưa bà?

JBW: Trong lúc đang tang gia bối rối thì có 2 nhà báo đến phỏng vấn tôi. Tôi có nói rằng, tôi không biết ai đã giết hại chồng tôi vì không có bằng chứng gì cả. Sau đó thì có vài tờ báo ở Sài Gòn cho là tôi tố cáo phe quốc gia và thủ tướng Trần Thiện Khiêm giết hại chồng tôi. Tôi đã xin quý vị đó đưa ra bằng cớ hay là CS muốn gieo vào đầu những người miền Nam tư tưởng lệch lạc để tiếp tục chia rẽ.

MVH: Bà có viết một cuốn hồi ký, “Autumn Cloud, From Vietnamese War Widow to American Activist”, rất tiếc tôi chưa hân hạnh được đọc cuốn sách này, nên xin hỏi, vụ ám sát chiếm vị trí ra sao trong cuốn hồi ký của bà?

JBW: Trong cuốn hồi ký “Mây Mùa Thu” được xuất bản năm 2001, có chương IV là “Ám sát và cảnh góa bụa“. Ở chương này, tôi có kể từ năm 1963, sau khi tôi đi du học ở Pháp về và bắt đầu cuộc sống chung với GS Bông (tr 121) và sau đó là vụ ám sát (tr 148-156). Tôi có kể về những cương lĩnh và hoạt động của GS Bông để đi tới việc thành lập Phong trào Quốc gia Cấp tiến đối lập với chính phủ của TT Nguyễn Văn Thiệu mà vẫn giữ vững lập trường chống cộng và chống tham nhũng. Sau đó tôi có kể những ai có thể đã giết GS Bông và kết luận rằng đó là việc làm của CS.

MVH: Vụ ám sát chắc chắn đã tác động lớn tới cuộc đời của bà và các con nhưng có phải vì nó mà bà trở thành người hoạt động xã hội và tranh đấu cho nhân quyền ở Việt Nam?

JBW: Chắc chắn vụ ám sát đã tác động mạnh tới cuộc đời của tôi. Mất chồng, miền Nam bị cưỡng chiếm, mất tất cả sự nghiệp và phải làm lại cuộc đời ở tuổi 35 trên mảnh đất Hoa Kỳ. Điều đó làm tôi thấy phải tranh đấu gấp bội hơn khi còn ở Việt Nam. Có những người bị bệnh tới đứt mạch máu hay tâm thần nhưng tôi không trốn được cuộc đời vì còn các con nhỏ dại nên phải sống vì tương lai của các cháu.

Vì thế tôi phải vượt qua tất cả khó khăn và tìm giải pháp tranh đấu không những cho tôi và gia đình mà còn cho xã hội tôi đang sinh sống. Tôi tiếp tục con đường GS Bông đã vạch ra, tôi giúp định cư những thuyền nhân tỵ nạn, giúp họ có công ăn việc làm ổn định. Sau đó, tôi muốn họ có tiếng nói và sức mạnh với chánh quyền và quốc hội Hoa Kỳ để họ bênh vực cho những người dân thấp cổ bé họng ở Việt Nam.

Tôi cũng bênh vực cho những nữ công nhân xuất khẩu lao động của VN để họ không bị bóc lột và tham gia những chương trình giúp trẻ em được giáo dục tối thiểu để tránh bị buôn bán ra nước ngoài làm nô lệ. Tôi chỉ là giọt nước trong mênh mông mà thôi. Nhưng nếu có cả trăm triệu giọt nước cùng hợp sức thì sẽ thành một biển cả bao la để thay đổi chế độ hiện nay ở Việt Nam.

MVH: Kể từ năm 1975 bà và các con có về thăm Việt Nam không? Ai là người hương khói và chăm sóc mộ phần cho cố Giáo sư Bông?

JBW: Các con tôi có về thăm mồ mả và quê hương. Còn tôi chỉ về Việt Nam khi nào tôi bỏ được một lá phiếu tự do, có tính dân chủ để chọn người tài giỏi lãnh đạo đất nước.

Ở Việt Nam tôi có nhờ một người cháu họ nhang đèn trong chùa cho di cốt của GS Bông cho tới năm 2005. Sau đó tôi nhờ bà chị thứ tám của tôi về VN đưa di cốt của GS Bông sang Hoa Kỳ. Gia đình chúng tôi cùng hội Cựu sinh viên trường Hành Chánh Quốc Gia miền Đông Hoa Kỳ đã mời hơn 200 người đại diện cho các hội đoàn và bạn bè tham dự lễ An vị của GS Bông tại nghĩa trang Phật Giáo ở Falls Church, Virginia. Từ đó tôi và các con chăm sóc hương khói vì chúng tôi sống gần đó.

MVH: Khi bà tái giá với tên Mỹ là “Jackie” và họ chồng là “Wright”, bà đã bỏ hết họ tên của mình “Lê Thị Thu Vân” nhưng vì sao bà lại lấy thêm chữ “Bông”? Vừa rồi trên mạng có một cuộc tranh cãi và có người cho rằng, bà làm vậy để gắn tên tuổi của mình với người chồng nổi tiếng một thời, bà nghĩ sao?

JBW: Trước hết, việc tôi còn giữ tên Bông ghép vào với tên của chồng tôi hiện nay là quyền cá nhân của tôi, xin tất cả mọi người hãy tôn trọng. Đó là quyền tối thiểu của một người trong xã hội dân chủ.

Hai nữa, trong cuốn hồi ký “Mây Mùa Thu” tôi có viết rõ tại sao những người bạn Mỹ ở Việt Nam từ thập niên 1960 tới 1975 thường gọi tôi là Jackie Bông. Vì họ không muốn khách sáo phải xưng hô là “Mrs. Nguyen Van Bong” hay “Mrs. Bong”.

Ba nữa là sau khi qua định cư tại Hoa Kỳ năm 1975, thì ông bà Sandy McDonnell, Chủ Tịch McDonnell Douglas Aircraft, người bảo trợ đầu tiên của tôi chọn tên Mỹ cho các con của tôi để chúng đi học. Tên Mỹ dễ kêu hơn tên Việt dài và khó đọc cho người Mỹ. Chính ông Đại sứ Ellsworth Bunker, người bảo trợ của chúng tôi tại Hoa Thịnh Đốn đưa ra ý kiến đổi tên luôn cho tất cả 4 mẹ con tại Tòa án ở Virginia. Vì thế, tên tôi lúc đó được đổi thành Jackie (first name) va Bong (family name).

Thứ tư, sau này khi tôi tái giá với ông xã tôi là Lacy Wright, người vẫn quen gọi tôi là Jackie Bong từ ngày còn ở Việt Nam đã cho phép tôi giữ lại chữ “Bông” và ghép vào tên “Wright”. Nếu ông xã không chịu thì tôi cũng đâu có làm được. Vậy là tôi dùng tên Jackie Bong-Wright từ khi chúng tôi cưới nhau đã 36 năm qua. Người Việt thường gọi tôi là “Jackie Bong”, còn người ngoại quốc thì biết tôi “Jackie Bong-Wright”. Nếu có ai khó chịu với cái tên này thì xin quý vị đó vui lòng “tha” cho tôi để tôi được dùng cái tên quen thuộc đã trở thành “bản sắc” của mình.

MVH: Xin được hỏi một câu mang tính giả định, nếu bà gặp lại 2 người đã ám sát chồng bà là Vũ Quang Hùng và Lê Văn Châu thì bà sẽ nói gì với họ, liệu bà có tha thứ cho họ không?

JBW: Nếu tôi gặp lại anh Vũ Quang Hùng và Lê Văn Châu, 2 người đã ám sát GS Bông thì tôi cũng vẫn giữ lập trường như xưa, khi còn ở Việt Nam là tôi sẽ tha thứ và cầu nguyện cho 2 người này cũng như “bề trên” của họ là đảng CSVN. Những cuộc ám sát đã làm nhiều người phía VNCH chết oan. Tôi chỉ mong sao những người có trách nhiệm lãnh đạo quốc gia sớm mở mắt, mở đầu óc, mở tấm lòng vị tha, thay đổi như thế nào để dân chúng được những quyền sống tối thiểu của con người và quốc gia được thực sự phát triển, 87 triệu người dân được yên lành.

© Jackie Bong- Wright

© Đàn Chim Việt

47 Phản hồi cho “Bà Jackie Bông-Wright nói về vụ ám sát GS Bông”

  1. mackeno says:

    Dùng chữ…” phản cãm và …giải phóng miền Nam “” ở đầu bài,cãm thấy….? !!! .

    • NậpNàVirgin says:

      mackeno says:
      Giết một ” mạng người ” nhằm nhò gì …! . Giết nhiều triệu người từ năm 1945 đến tận năm 2012 mới được: quyền,tiền… .

      NậpNàVirgin says:

      Mặckệnó, ChơiXongDjong?!,
      Đúng là dân ”cõ”, chỉ một lòng a dua!?,
      Cha bay kwả thật là vua
      Tức là ”vua cỏ”, mút mùa huyênh hoang!!!

  2. larry says:

    Rất cảm phục bà Jackie Bong.

  3. Chung-van-Hoi says:

    Tôi xin phép kể một câu chuyện thât 100/100:
    Năm 1971, sau khi Giáo-sư Nguyễn-văn-Bông bị sát hại, tại Tỉnh Lỵ Phước-Long, Ban Chấp-Hành Tỉnh
    Bộ Đảng Dân-Chủ. Dưới Sự Chủ-Toạ của Bí-Thư Ban-Chỉ-Huy Tỉnh: Việt-Sơn, Ông L.Tr.B, Chủ-Tịch Ban-Châp-Hành Tỉnh-Bộ Đảng Nói, gần đúng nguyên văn:” Giáo-sư Ng.v.B bị giết do lệnh cuả Tổng-huynh-Trưởng để kết-hợp 17 Tổ-Chức , đảng-phái lại”……, đặc-biệt là buổi họp nầy vắng mặt Phó Ban-Chỉ-Huy Tỉnh Việt-
    Chi, vì trong sinh-hoạt trong Chính-quyền, Ông ấy là đương nhiệm Phó Tỉnh-Trưởng Hành-Chánh Tỉnh, tức là học trò cuả Giáo-sư Ng.b.B.!
    Kính thưa, hôm nay tôi lỡ mồm, kể lại sự việc, nếu không vừa ý, kính xin qúi -vị lượng tình hiếu sinh mà tha-thứ

    • Trúc Bạch says:

      Gởi ông Chung-van-Hoi .

      Chính CS đã lên tiếng xác nhận họ là thủ phạm ám sát giáo sư Bông ngày 10/11/1971 tại ngã tư Cao Thắng – Phan Thanh Giản .

      Giáo sư Bông bị giết hại bởi hai tên khủng bố là Vũ Quang Hùng và Lê Văn Châu của tổ ám sát thuộc ban an ninh T4 của CS.

      (Lần ám sát hụt ngày 25/11/1968 do các tên khủng bố là Đỗ Hữu Cảnh (luật sư) và Trần Văn Hoành (công nhân) thực hiện…cả hai đều thuộc Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng MN .)

      Ngày nay thì cả thế giới đều đã biết thủ phạm ám sát giáo sư bông là CS…sao chỉ có mình ông Hoi là không biết ? Không lẽ ông muốn chạy tội khủng bố cho CS, trong khi bọn chúng đã đưa cả “người thật, việc thật” ra trình diễn để khoe thành tích ?

      Tôi nghĩ ông Hoi nên tìm thêm tài liệu đã được bạch hóa mà bổ xung vào cái “câu chuyện thật 100/100″ của ông thì tốt hơn.

      Lại nữa, ông viết rất rõ ràng, có tên tuổi để làm chứng, sao lại bảo là “lỡ mồm” ? Nếu chuyện ông kể là thật thì ông không cần phải cầu xin “tha thứ”, có chăng là chính ông Việt Sơn (gì đó), kẻ đã đổ tội giết giáo sư Bông cho đảng Dân Chủ cần phải xin CS tha thứ vì ông ta đã vô tình phủ nhận thành tích “khủng bố” của CS .

    • D.Nhật Lệ says:

      Thôi đi bác à ! Tung hỏa mù như vậỵ rõ ràng là trật chìa khóa rồi đấy !
      Chính tên Vũ Quang Hùng (viết báo lây tên là Quang Hùng) đã thuật lại
      sau 1975,một lần trên báo Đối Diện và hơn 2 lần trên báo nhà nước khi
      VC.kỷ niệm mỗi lần ngày 30-4-1975 mà bác còn lập công…ném ra “quả
      bom định hướng” như thế này thì đúng là uống phải…thuốc liều rồi ! Lại
      còn to mồm chuyện thật 100/100 ! Đúng là “lỡ mồm” tuyên truyền láo !
      Chính xác là 3 tên này thuộc Tổ điệp báo A10 (từ An Ninh T4 chuyển qua) :
      VQHùng + Nguyễn Hữu Thái (sinh viên “trâu đánh”) và Lê Văn Châu đại uý,
      tức là những tên có vai trò “nằm vùng”,dưới lốt người quốc gia.

    • Austin Pham says:

      À thì ra là vậy. Thế ông lãnh vai trò gì trong T4 mà phải sợ các đồng chí cũ đến như thế? Chuyện đã qua và các đồng chí đều công khai kể công trên nhiều báo của đảng ta. Sắp tới khi các cháu ngoan bác hồ đi ăn chuối như đám cộng sản bên đông âu thì nhân dân sẽ có phần thưởng xứng đáng cho các đồng chí biệt động thành. Chuẫn bị tinh thần để còn đi họp với…Bác.

    • Vàm Cỏ Đông says:

      Chào Chung-van-Hoi

      “Moi” cũng xin phép kể một câu chuyện thât 100/100 và xin hỏi: Có phải “toi” là Vũ Quang Hùng lúc đó là sinh viên năm thứ ba Đại học Khoa Học Sài Gòn và là thành viên của tổ trinh sát vũ trang của Ban An Ninh T4 không?

      “Toi” trả lời đi: Giết một giáo sư Đại học có phải là hành động anh hùng hay phá hoại đất nước?
      http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/interview-jackie-bong-05052011072629.html

  4. tuy nguyen says:

    Giết 1 người trí thức tay không ,dù với động cơ nào ,cũng là 1 hành động hèn hạ.
    Kẽ hành động trực tiếp là kẽ ngu xuẫn ,không lý trí,dù là kẽ có học như VŨ
    QUANG HÙNG, LÊ HỮU CHÂU, NGUYỄN HỮU THÁI, tất cả đều là SV và Sĩ quan trung uý
    Còn kẽ ra lệnh là tụi chóp bu ở HaNOI hay cục R ở nam bộ, đó là tụi bán nước ,tụi vô thần,
    Đó là Đãng CSVN.
    LỊCH SỮ SẼ GHI BIẾN CỐ NÀY.

    • mackeno says:

      Giết một ” mạng người ” nhằm nhò gì …! . Giết nhiều triệu người từ năm 1945 đến tận năm 2012 mới được : quyền,tiền… .

  5. Minh Đức says:

    Trích: Nay họ lại tuyên dương công trạng những kẻ sát nhân, khủng bố giết hại dân lành. Họ còn nhân đó khen tặng những kẻ khủng bố, thật là một việc làm thất nhân tâm. Tôi đau buồn trước chính sách vô luân lý, vô đạo đức này.

    Giết hại thường dân là việc làm vô luân lý, vô đạo đức với bà Bông và những người quốc gia, còn người CS thì không cho đó là vô luân lý, vô đạo đức. Vì đảng CS chủ trương dùng bạo lực để bắt mọi người theo CS nên việc giết người dù là lính hay dân thường CS không cho đó là xấu. Giết người để mọi người sợ mà theo CS, để mọi người sợ mà không dám chống lại CS, được CS cho là hành vi tốt. Tất cả các tôn giáo đều khuyên đừng giết người nhưng CS không theo đạo đức của các tôn giáo này. CS có đạo đức riêng của họ. Đạo đức của CS là theo kiểu Lenin là cứu cánh biện minh cho phương tiện, nghĩa là có thể làm tất cả mọi hành vi tàn ác, vô đạo đức miễn sao có lợi cho đảng CS là được.

  6. Minh Đức says:

    Vào lúc CS ám sát giáo sư Bông thì miền Nam có chế độ đa đảng, có báo chí tư nhân . Chính quyền thì do ông Thiệu xuất thân là quân nhân, nhưng đã có tổ chức bầu cử tổng thống, quốc hội với Thượng và Hạ Nghị Viện. Đó là giai đoạn đang chuyển tiếp từ chế độ quân nhân cầm quyền, sau khi ông Diệm bị lật đổ qua chế độ chính phủ dân sự. Nếu miền Nam không bị mất thì các chính đảng, trong đó có Phong Trào Quốc Gia Cấp Tiến của ông Bông, sẽ phát triển và ganh đua với nhau trong bầu cử, không phải chỉ có các ông Thiệu, Kỳ, Minh nữa. CS ám sát ông Bông vì ông là thủ lĩnh của một đảng. Ám sát ông Bông là CS nhằm vào phá hoại sự phát triển chế độ đa đảng tại miền Nam. Có người nói CS sợ Phong Trào Quốc Gia Cấp Tiến có chương trình hoạt động đem lại công bằng xã hội, giúp đỡ người nghèo nên CS phải triệt hạ vì nếu xã hội miền Nam công bằng, người nghèo được giúp đỡ thì CS không còn thể kích động dân nghèo theo CS.

  7. nvtncs says:

    Trả lời của người tự xưng là “QUẾ TRÂN – HOÀNG MAI – ĐH LONDON và CÁC BẠN SV VN”
    và đã viết điều dối trá, bịa đặt sau đây:
    ——————————————————-
    “…CUỘC CHIẾN TRANH DO MỸ GÂY RA Ở VIỆT NAM .”
    ——————————————————-

    Nguồn: http: // vi.wikipedia. org /wiki /
    ——————————————————-
    …Sau vài năm đấu tranh chính trị, năm 1959, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và Đảng Lao động Việt Nam đã ra Nghị quyết 15 công khai cổ vũ đấu tranh vũ trang tại miền Nam. Năm 1960, Đại hội đảng thứ 3 tại Hà Nội đã bầu ông Lê Duẩn làm Bí thư thứ nhất (tương đương Tổng bí thư). Ông là người chủ trương đấu tranh bằng vũ trang với mọi hy sinh để “Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, đưa cả nước đi lên chủ nghĩa xã hội”. Ngay lập tức chiến trường miền Nam có sự đột biến. Phía Cộng sản phát động ngay một đợt tiến công quy mô kết hợp đấu tranh chính trị với đấu tranh vũ trang mà trong đó chính trị vẫn đóng vai trò chủ đạo. Họ dùng quân bao vây các đồn bốt ở các vùng xa bị cô lập, phát động nông dân ở nông thôn nổi dậy giành chính quyền, phá ấp chiến lược, lùng bắt và thủ tiêu các nhân viên chính quyền tại địa bàn. Các hoạt động nổi dậy này được phối hợp nhịp nhàng cùng lúc với lực lượng vũ trang. Họ đánh hoặc bao vây các vị trí quân sự để không cho quân chính phủ kéo về can thiệp và, đồng thời, họ phát động dân chúng biểu tình; nếu thấy đối phương yếu thế thì biểu tình phát triển thành nổi dậy cướp chính quyền, nếu chưa thể thì kéo dài đưa ra các yêu sách quấy rối làm tê liệt chính quyền. Nếu chính phủ điều quân tới thì những người biểu tình bao vây lấy quân đội bắt đầu binh vận ngay tại chỗ. Phương cách này được phía Cộng sản đúc kết thành phương châm “Ba mũi giáp công” (quân sự, chính trị, binh vận). Phong trào được có tên là Đồng khởi và bắt đầu được thí điểm tại tỉnh Bến Tre. Sau khi thấy chính phủ Ngô Đình Diệm lúng túng trong việc lập lại trật tự các vùng khác cũng theo nhau đồng khởi. Đến cuối năm 1960 một phần đáng kể của nông thôn miền Nam đã thành vùng do Cộng sản kiểm soát.

    Để cho cuộc chiến có chính danh, ngày 20 tháng 12 năm 1960 phía Cộng sản thành lập Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam gồm nhiều đại diện các thành phần tôn giáo, tầng lớp xã hội, dân tộc khác nhau ở miền Nam Việt Nam do Đảng Lao động Việt Nam lãnh đạo. Ngày 15 tháng 2 năm 1961, họ thành lập Quân Giải phóng Miền Nam. Kể từ lúc này tại miền Nam đã chính thức tồn tại hai chính quyền, hai quân đội đối địch. Phía Cộng sản đã đủ mạnh để đánh được chỗ nào là họ thành lập “chính quyền cách mạng”.
    Chiến tranh đặc biệt của Hoa Kỳ

    Đứng trước tình hình trên Hoa Kỳ thấy cần hành động gấp giúp Việt Nam Cộng hoà đẩy lùi phía Cộng sản. Tướng Maxwell D. Taylor được phái sang Việt Nam đánh giá tình hình. Kế hoạch Staley-Taylor được soạn thảo và đem thi hành để chống lại chiến tranh du kích, bình định miền Nam trong vòng 18 tháng. Người Mỹ luôn suy nghĩ theo cách cân đong vật chất, đối với họ sự thắng thua trong chiến tranh được quyết định bằng súng đạn. Kế hoạch trên tuy có tính đến khía cạnh chính trị nhưng còn quá sơ sài, nó tập trung nhiều nhất đến khía cạnh quân sự: tăng quân số, tăng lương binh sĩ, tăng cường binh lực trang thiết bị…

    Kế hoạch Staley-Taylor, hay còn gọi là kế hoạch chiến tranh đặc biệt, có công thức tổng quát là: Quân đội Việt Nam Cộng hoà + Cố vấn Mỹ + Vũ khí Mỹ + Viện trợ kinh tế Mỹ. Viện trợ Mỹ bao gồm các kế hoạch tăng cường sức mạnh cho quân đội Việt Nam Cộng hoà: gấp rút tăng quân số, cung cấp xe thiết giáp và máy bay, nhất là trực thăng, đưa cố vấn quân sự Mỹ xuống đến đơn vị chiến đấu để giúp các sĩ quan Việt Nam Cộng hoà vạch kế hoạch hành quân và chỉ huy chiến đấu. Chiến thuật của quân đội Việt Nam Cộng hoà là trực thăng vận và thiết xa vận: khi phát hiện các đơn vị của địch lập tức dùng trực thăng đổ quân bao vây chặt lấy, sau đó gọi thiết giáp đến đánh giải quyết chiến trường (chiến thuật “tung lưới-phóng lao”). Trong thời gian đầu chiến tranh đặc biệt đã phát huy tác dụng khá tốt, tình hình quân sự được ổn định, quân Cộng sản bị chiến thuật cơ động nhanh “tung lưới-phóng lao” làm thương vong, họ phải chuyển hoạt động ra xa, hành quân và đánh đêm là chính. Để chống chiến thuật “Chính trị kết hợp với quân sự” của phía Cộng sản và cách ly họ ra khỏi dân chúng, chính phủ Việt Nam Cộng hoà quyết tâm tiến hành quyết liệt “Quốc sách Ấp chiến lược”. Ở thời điểm đó thì các khu trù mật, Ấp chiến lược ở nông thôn miền Nam đã thực sự trở thành các trại tập trung có rào thép gai, dãy chông, tháp canh xung quanh, người dân đã bị giam trong các ấp chiến lược. Điều này đã làm méo mó hình ảnh dân chủ và Hoa Kỳ đã phải nhiều lần khuyến cáo Tổng thống Ngô Đình Diệm nhưng không được tiếp thu.
    Miền Bắc tham chiến

    Về phía Cộng sản thời gian này việc lấy quân tại miền Nam không còn đủ để đáp ứng cho nhu cầu quân số mở rộng, họ đã dùng binh lính miền Bắc hành quân vào theo đường Trường Sơn. Lúc này, và cho đến khi kết thúc chiến tranh, tại chiến trường miền Nam có hai quân đội chính quy của Cộng sản. Thứ nhất là Quân đội Nhân dân Việt Nam, gồm các thanh niên miền Bắc nhập ngũ vào Nam, dưới chỉ huy trực tiếp của Bộ tổng tư lệnh Quân đội Nhân dân tại Hà Nội (còn gọi là quân Bắc Việt). Thứ hai là Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam thuộc bộ chỉ huy quân Giải phóng tại rừng Tây Ninh (thường gọi là quân Việt Cộng). Đầu tiên thành phần quân lính miền Bắc trong quân Việt Cộng còn ít, khoảng 20-30%. Sau này, khi đến 1965, thì số đó khoảng 60-70%. Trong thời kỳ 1960-1965 tại chiến trường miền Nam các hoạt động tác chiến chủ yếu là Quân Giải phóng còn các đơn vị quân đội Bắc Việt chủ yếu đang đứng chân vòng ngoài tại tuyến đường Trường Sơn, Tây Nguyên họ đang xây dựng các căn cứ để đánh lớn sau này.
    Việt Cộng đặt bom nổ trên đường năm 1965 tại Sài Gòn

    Sau gần hai năm kinh nghiệm chiến đấu Quân Giải phóng đã biết cách xử lý các nhược điểm của chiến thuật trực thăng vận và thiết xa vận của quân đội Việt Nam Cộng hoà. Ngày 2 tháng 1 năm 1963 tại tỉnh Tiền Giang đã xảy ra trận Ấp Bắc và quân đội Việt Nam Cộng hoà đã thất bại nặng. Trận đánh này được báo chí thế giới miêu tả kỹ lưỡng và cho thấy quân Cộng sản không còn là các nhóm quân nhỏ bất lực trước trực thăng vận, thiết xa vận nữa mà họ đã lớn mạnh đủ để đánh bại quân cơ động của đối phương.

    Trong các năm 1963 và 1964 quân Cộng sản thắng thế tiến công trên toàn chiến trường và đến tháng 12 năm 1964 họ tiến hành chiến dịch Bình Giã tại tỉnh Bà Rịa. Trong vòng một tháng họ dùng cấp sư đoàn liên tục làm thiệt hại các chiến đoàn thiết giáp cơ động và các đơn vị dự bị chiến lược của Quân lực Việt Nam Cộng hoà. Cùng với các trận đánh lớn khác họ ép quân đội Việt Nam Cộng hoà lui về thế thủ gần các thành phố lớn. Ở nông thôn chỗ nào quân Cộng sản đến là họ cho phá dỡ ấp chiến lược. Cuối năm 1963, khi Tổng thống Diệm bị lật đổ, chỗ nào còn ấp chiến lược thì cũng bị dân chúng tự nổi lên phá hết.

    Chính phủ Hoa Kỳ lập tức can thiệp từ chỗ đưa lính kỹ thuật không quân vào các sân bay ở miền Nam đến việc đưa lục quân vào trực tiếp tham chiến với phe Cộng sản vào giữa năm 1965.

  8. THU BA says:

    BÁO TIN VUI CHO QUẾ TRÂN – HOÀNG MAI

    Chiều nay, 12-5-2011 các đài JV đều đưa tin lính canh Nazy John Demjanjuk ,một tên tội ác chống nhân loại bị mang ra toà án Đức quốc vì bị buộc 28,060 tội sát nhân . Gần 70 năm nhân loại vẫn kiên quyết săn lùng kẻ tội ác và mang ra Toà để đền tội .

    Nghị Quyết 1481 năm 2008 cuả Hội Đồng Châu Âu kết án, CỘNG SÃN LÀ TỘI ÁC CHỐNG NHÂN LOẠI kể cã CSVN. Đám tàn dư cuả cọng sãn đệ tam quốc tế tại Việt nam nên chuẩn bị bốc tờ lịch là vưà . Mong “hai bạn”đồng chí báo tin vui này cho những nhà “cách mạng ” tại VN chuẩn bị khăn gói là vưà .

  9. QUẾ TRÂN - HOÀNG MAI - ĐH LONDON và CÁC BẠN SV VN says:

    CHÍNH NGHĨA THẮNG GIAN TÀ .

    CHÍ NHÂN THAY CƯỜNG BẠO .

    Nói trời nói bể gì thì nói . Rõ ràng Đế quốc Mỹ với bộ máy chiến tranh khổng lồ nhất thế giới , kéo cả hơn nửa triệu quân với binh hùng tướng mạnh , cùng một lũ các nước chư hầu và hàng triệu ngụy quân – ngụy quyền … hùng hổ khủng bố ,đàn áp, tàn phá bắn giết ở VN .
    Chính tướng Mỹ đe dọa -” sẽ đẩy những Người Cộng Sản và Nhân Dân Việt Nam về lại thời kỳ đồ đá “. ( !!! ? ). … Thế mà … cuối cùng -như tất cả chúng ta đều thấy : hết cả thầy lẫn trò , đã… tháo chạy thảm bại trước ” 7 ÔNG CỘNG SẢN Ở RỪNG XANH ĐU CÀNH ĐU ĐỦ KHÔNG GÃY “.!

    Sao thế nhỉ ? Nếu như , Adonfe Hítle và trục phát xít tàn ác , đã phải tan tác trước sức phản công của Quân Dân Xô Viết anh hùng và phe đồng minh , thì chính Mỹ – cùng cái TRỤC CÁC CHƯ HẦU MA QUỶ … nào kia -chứ không ai khác – lại cũng lăn theo vết xe đổ đó –
    . Nhân Dân Mỹ phản chiến và cả loài người tiến bộ lên án . TT Ri- gân còn cố lên gân …
    Mỹ ma mãnh … đi đêm với Bắc kinh năm 1972 , bật đèn xanh cho Tàu bành trướng tấn chiếm và lấy mất Hoàng sa năm 1974 , bỏ rơi VNCH năm 1975 …
    Sâu chuỗi các sự kiện diễn ra đó , để thấy rằng :

    Như vậy – Rõ ràng – Đâu có phải cứ cậy sức mạnh tàn bạo và quỷ quyệt , to xác – to mồm là thắng ? Mỹ đã không thắng nổi Cộng Sản và Nhân Dân Việt Nam .
    CHÍNH NGHĨA ĐÃ THẮNG .

    Dù chiến thắng , dù chịu nhiều tổn thất và đau thương , căm thù . Nhưng Việt nam vẫn rộng lượng – thả hàng trăm giặc lái Mỹ đã từng gây tội ác tàn phá VN , TNS Mc Garvơn và nhiều trong số đó – đã cùng Cha Con 1 vị tướng đô đốc- người ra lệnh rải chất độc Dioxin gây thảm họa cho Dân Ta… đã nhiều lần sang VN xin tạ lỗi . Cựu BT QP Macnamara và cố vấn Henri Kissiger …cùng nhiều quan chức Mỹ … đã phải tựrất day dứt và ân hận , về những SAI LẦM TO LỚN TRONG CUỘC CHIẾN TRANH DO MỸ GÂY RA Ở VIỆT NAM .
    Sau cuộc chiến -Hàng trăm ngàn người VN lầm lỡ khác , qua học tập ngắn dài đã được thả tự do , hoặc xuất cảnh , đàng hoàng đi diện HO… mà không có chuyện trả thù – rút móng tay chân …như mấy người bịa nhảm .

    Ai đã CHÍ NHÂN như thế ?

    Còn bây giờ . Sự thật là , dù ai nói ngả nói nghiêng – Chính quyền và Nhân Dân Ta ở Quê Hương Việt Nam , vẫn bình an vững vàng trong cuộc sống hòa bình như đã trải qua mấy chục năm nay.

    Nhà Nước Cộng Sản và Nhân Dân Việt Nam vẫn tồn tại – Người có Phước lớn thường Sống Lâu . –

    Chứ không phải chỉ 25 năm như cái chính thể nào kia ?
    ???…

    • Sáu lưỡi lam says:

      1.Tác giả của bức tranh biếm họa “7 tên việt cộng đu nhành đu đủ” là Họa sĩ Nguyễn Đệ. Anh chỉ là con vẹt đi lếu láo những gì chưa thấy, chưa hiểu, viết để kiếm “cơm”. Ông ta ngụ ý gì, anh có thể tìm đọc trên Internet. Có đọc truyện ngụ ngôn chưa? Có tự hỏi những con vật biết nói hay không, hay chỉ cần hiểu ý nghĩa của truyện?
      2.Anh nghĩ gì thế khi bảo là Mỹ thua? Mỹ chết 58 ngàn quân, Cộng sản chết 1 triệu mốt. May mà nó rút quân về vì dân chúng phản đối và đã đạt mục tiêu với Trung cộng vào năm 1973, nếu không thì anh không có cơ hội để lên đây bố láo.
      3.Vâng, Liên Xô anh hùng lắm, đánh giỏi lắm. Mới có một hai trận đầu đã có hơn một triệu quân bị bắt làm tù binh. Đức bị sa lầy vì lãnh thổ Nga quá rộng lớn và chính vì mùa đông khắc nghiệt của Nga. Anh từ trường đảng ra hay sao mà không biết lịch sử và các sự kiện của thế giới.
      4.Nixon đi đêm với Bắc Kinh vào năm 72, không phải Reagan, anh bạn ạ. Anh biết tại sao Mỹ không cần đánh đấm nữa rồi đấy.
      5.Sorry là lời nói của người văn minh, nó không có nghĩa là “xin lổi vì có tội” khi sử dụng ở ngoài đời. Không tin thì anh cứ lấy chữ này của họ nói mà đưa họ ra tòa. Anh thắng, tôi…chết liền!! Người Mỹ cho đến bây giờ chỉ giúp đở cho các nạn nhân “chất độc màu da cam” trên nguyên tắc nhân đạo, chứ không phải “đền bù” như kẻ bại trận. Xin nhắc một việc cho anh biết rằng, viên đại sứ đầu tiên của các anh tại Canada cũng dốt như thế, nên đã nhờ một số người Canada vận động bắt Mỹ bồi thường chiến phí cho VN. Họ lịch sự từ chối rất nhã nhặn, có kèm theo chữ “sorry”, sau đó kể cho chúng tôi nghe và …cười!! Các anh coi chừng cha con đề đốc gì đó với mấy cuốn hồi ký sau này, đừng có nổ cho dử rồi…thúi mặt. Người Mỹ biết tỏng các anh, đóng kịch với họ không chừng chính các anh…bị gạt.
      6.Tôi khuyên anh đừng tiếp tục tự…bơm tự diễn nữa, trình độ và khả năng tư duy đã lòi ra hết rồi.Tại sao lại đầu tư quá nhiều vào tạp chí “nhân dân” và Sàigòn…bỏng dế. Tối ngày cứ xưng danh hội đoàn này nọ không mệt và xấu hổ hay sao???
      Vui..đêm nay.

    • Vũ Tố Phượng says:

      Tra lời: QUẾ TRÂN – HOÀNG MAI – ĐH LONDON và CÁC BẠN SV VN : Số đầu lâu các nạn nhân thanh thiếu niên nam chết trong các mồ chôn tâp thể ngày TỔNG TIẾN CÔNG TẾT MẬU THÂN bị việt công bắt đi và thủ tiêu đã trả lời cái chiến thắng mà quí vị hãnh diện đó. Chiến thắng mà thu phục nhân tâm như Lưu Bị hoàn toàn khác với chiến thắng mà gian hùng Tào Tháo lập được. Tôi xấu hổ vì chiến thắng đó thay vì hãnh diện.

    • DÂN OAN says:

      GỮI QUẾ TRÂN – HOÀNG MAI
      1. “CHÍNH NGHĨA ”
      Tổ chức Comintern cuả Lenin không phải tuyễn mộ , nuôi ăn, dạy dỏ “làm cách mạng ” , trả luơng 100 USđola cho Hồ Chí Minh đề Hồ đi
      giãi phóng Việt nam đâu mà gọi là Chính nghiã . Hồ ăn luơng Stalin thì phãi làm theo lệnh , theo lời chĩ dạy cuã Stalin như Hồ từng làm : đi thành lập các đãng cọng sãn Thái Lan , Mã lai
      đi tổ chức đình công cho Singapore, đi làm lính cho quân đội cọng sãn Mao, đi thông dịch cho truờng quân sư Hoàng Phố, cho đại sứ Nga Borodin , đi điềm chĩ cho thực dân Pháp bắt lãnh tụ yêu nuớc như Phan Bội Châu . Ông Hồ ra lệnh giết các nhà ái quốc như Tạ Thu Thâu, Huỳnh Phú Sổ, Truơng Bội Công , Truơng các nhà văn Khái Hưng , Nhuơng Tống , Phan Khôi …là Chính nghiã ?
      Ông Hồ viết thư cho kẻ ngoai bang Stalin để xin lệnh giết 172,008 nguời đồng bào mình trong CCRĐ để “dẫn năm châu tới đại đồng” là Chính nghiả?

      2.”Đà THẮNG ”
      - Cắm đầu đổ máu hàng vạn nguời taị Điện Biên Phủ giành thống nhất cho tới tháng năm 1954 mà không hề hay biết việc Chu Ân Lai từ tháng hai chơi xỏ ký hiêp uớc Geneva chia cắt vĩ tuyến 17 cho phiá Đế quốc là chiến thắng ?
      - Cắm đầu đổ máu “đánh Mỹ cho đến nguới VN cuối cùng” năm 1975 để cuởng chiếm miền Nam thì cúi đầu cho đàn anh Trung cộng đã bắt tay Mỹ từ năm 1972 để chuyển sang “mèo đen hay mèo trắng “nhằm thủ lợi trên xuơng máu nguời Việt giết nhau là chiến thắng ?
      -Bỏ cờ buá liềm, bỏ chủ nghiã cong sãn thùng thề thốt” kiên quyết trung thành” , dẫn Mỹ vào khám xét nơi thiêng liêng nhất cuả chế độ ,lăng Hồ Chí Minh tìm MIA để xin “Đổi Mới “, nay không dám hó hé công khai nhận mình là nguời cộng sãn ,nhà cách mạng vô sãn nưã …như vậy là chiến thắng ?
      Các bạn biết rõ Cọng sãn chĩ tồn tại bằng : thứ nhất là Bạo lực , thứ hai là Bịp bợm .
      Cọng sãn nay đão bị khoá tay không còn hung hăn khũng bố, nay đã bị sự thực lịch sữ lật mặt thật nên không còn bịp bợm đuơc nưã. Rõ ràng không còn hai thứ này thao túng . Có nghĩa Cong sãn chĩ còn con đuờng tan rã, xoá sổ . Đó là qui luật.
      HAỸ SÁNG SUỐT CAN ĐÃM TÌM ĐUỜNG TRỞ VỀ VỚI NHÂN DÂN
      CHỚ CÓ LẠC ĐIỆU , HOÀI CÔNG CHỐNG ĐỠ…NGOAN CỐ PHẢN ĐỘNG …GÂY THÊM TỘI ÁC …

    • Quân Tử Điếm - Hồ Bất Quần says:

      Các cháu thật là làm cho Bác thật là hãnh diện dù đang ở dưới đáy cùng của Địa Ngục, đúng là con cháu ngoan của Bác và không uổng công sức Bác và Đảng đã trồng vào trứng của gia đình các cháu.

      Cuộc chiến chống Mỹ vừa qua, chúng ta tuy có thiệt hại cả triệu người, nhân dân miền Bắc đã phải hy sinh đến những con em tuổi chỉ vừa mới 12 đã được cho cầm súng, nhân dân miền Bắc đói đến rã ruột, vải thô không đủ để che….Bác, nhưng chúng ta đã thắng vẻ vang. Xưa nay, mấy thằng nghèo vô sản tổ chức đi ăn cướp của bọn nhà giàu, trên răng dưới có Bác đeo lủng lẳng, không có gì để mà sợ mất, do đó tinh thần hy sinh chiến đấu rất hăng say quyết liệt, thắng là lẽ tất nhiên. Khi đã chiến thắng rồi, thì từ một bọn cướp cũng có thể xưng vương được, lịch sử đã có chúng ta sửa, thì làm sao mà không có chính nghĩa. Các đồng chí khủng bố giết hại trẻ em, dân lành, ta sẽ phong cho là Anh Hùng chiến sĩ; ai đã đi đêm thỏa hiệp với Trung Quốc đổi đất đai biển đảo lấy vũ khí ta sẽ phong là Anh Hùng Dân Tộc, ai đã xiết chặt kềm kẹp không cho nhân dân suy nghĩ độc lập hay phản kháng ta sẽ phong làm Chiến Sĩ Công An….. Cũng giống như Bác đây, suốt đời lang thang kiếm ăn, may mắn nhào vô cách mạng mượn tên (Nguyễn Ái Quốc) và danh nghĩa của các bậc trí thức cách mạng lão thành đem về chủ nghĩa mà Bác đây cũng chẳng hiểu cái mô tê gì, cũng được Bác tự phong là Cha Già Dân Tộc, có sao đâu các cháu!!! Một khi chiến thắng, là chúng ta sẽ có tất cả, từ chính nghĩa, danh vọng, tiền tài, gái trẻ đẹp, nhà đẹp xe hơi xịn, những thứ đó từ đâu mà ra?? Bọn Mỹ Ngụy thua trận sẽ phải cung cấp cho chúng ta những thứ đó chứ còn ai, hahaha……Khi còn sống, Bác đã nguyện rằng chúng ta phải đánh miền Nam bằng mọi giá, cho dù đốt cả dãy Trường Sơn, đốt cả nước thành tro bụi, hy sinh cho đến người dân Việt cuối cùng, chúng ta cũng vẫn đánh. Nếu chẳng may thua, thì Bác thề sẽ về Tàu không thèm trở lại VN nữa.

      Cháu nào học sách của TQ câu “Người có Phước lớn thường Sống Lâu ” là giỏi đấy, Bác khen cho sáng kiến độc đáo ấy!!! Thật ra nhân dân hay than: Mấy thằng Ác thường sống Dai!!! nhưng Bác cháu chúng ta hay sống lâu, nên ta phải đổi thành “có Phước lớn” cho dễ dụ đồng bào. Chúng ta sống lâu là vì đã ăn nhau của hài nhi, uống rượu bổ ngâm nhau hài nhi, lại có các chú Công An ngày đêm bảo vệ, chơi gái cũng phải có tuyển lựa lý lịch có Công An canh gác, thì làm sao mà chết sớm được. Chỉ có mấy thằng ngu làm việc quần quật ngày đêm vẫn không đủ ăn, thì mới chết sớm vì…..đã không có Phước lớn như Bác cháu chúng ta đây. À quên, các cháu đừng quên vào Đảng để còn có Phước lớn mà hưởng, chứ đứng ngoài tổ chức thì đừng hòng nhé!!! Bác ôm hôn các cháu và rất mong gặp mặt các cháu càng sớm càng tốt và càng đông càng vui. Bác Hồ.

  10. THU BA says:

    Gữi PHƯƠNG HOA :
    VÀI SỰ THỰC TRONG VỤ MỸ LAI, :

    -Trong sách “STOLEN VALOR “, B. G. Burkett kể lại : “Ngay cã truớc vụ Mỹ Lai , chuyện giết sinh mạng và đối xử tàn bạo nguời dân lành đã là những tội ác từng nói tới tại Việt Nam.
    Bộ đội Bắc Việt và Việt cộng đã xử dụng dân làng làm bia đở đạn cho các lực luợng cuả họ. Họ lẫn vào chuà hay chỗ đông nguời để bắn binh lính Hoa kỳ là vì họ biết rằng sự bắn lại trả
    đủa sẽ gây thù oán với dân làng và cung cấp lợi thế tuyên truyền chống nguời Mỹ. ” (trang 123, “STOLEN VALOR “, viết bỡi B. G. Burkett )

    -Trong sách “THE VIETNAM War: A HISTORY IN DOCUMENTS “, các giáo sư Marilyn Young, John Fitzgerald, A Tom Grunfeld kể :
    “Một sĩ quan khai truớc toà rằng” ông ta biết trong đám dân có nhiều Việt cộng trà trộn.”…Quân CS Bắc Việt và VC đóng lực luợng cuả chúng trong các làng (ngay giữa dân) Chúng bắn chúng tôi từ các chuà chiền, từ trong dân đông đúc vì biết rằng nếu chúng tôi trả đuả sẽ gây phẩn nộ dân làng và họ lấy cớ đó đi tuyên truyền.” (trg 134)

    CSVN đã áp bức ,kềm kẹp biến dân Mỹ Lai thành những nguời giao liên , du kích , thành nguời lính không đuợc nuôi ăn ,đuợc trả luơng nguợc lại phãi vưà làm vưà tiếp tế vưà nhận vai du kích. Nguời dân không hề tự nguyện nhưng vì bị khũng bố. Họ bị biến thành nạn nhân cho cái gọi là “quân đội nhân dân” cuả bộ máy “chiến tranh nhân dân” do Mao Trạch Đông chủ truơng.
    Do đó , “Vụ tàn sát Mỹ Lai là sãn phẫm cuả Chiến tranh Nhân dân.” cuả Mao, Hồ và Giáp.

    Bạn nên tìm hiễu sự thực để tránh xếp hàng trở thành “kẻ tội ác chống nhân loại ” (như CSVN và Nghị Quyếc 1481 cuả Hội Đồng Châu Âu kết án)

Phản hồi