WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đại biểu QH Hoàng Hữu Phước: “Biểu tình là ô danh”

LTS: Quốc hội Việt Nam mà nhiều người thường gọi đùa là “cuốc hội” đang tranh luận về luật biểu tình. Kẻ bênh, người chống. Hôm trước, chúng tôi đã chuyển tới bạn đọc phát biểu của đại biểu Dương Trung Quốc về sự cần thiết phải có luật biểu tình. Ông Quốc nói: “Quyền biểu tình không chỉ là nhu cầu thực tiễn của xã hội mà gần như là chuẩn mực của thế giới về quyền tự do. Nếu có Luật biểu tình, tôi nghĩ sẽ có tác dụng tích cực cho xã hội”.

Để công bằng, hôm nay chúng tôi xin gửi tới bạn đọc phát biểu của một đại biểu quốc hội khác, ông Hoàng Hữu Phước như một trường hợp điển hình về chống luật biểu tình.

————————————————–

Kính thưa Quốc Hội,

Đại biểu QH Hoàng Hữu Phước

Tôi kính đề nghị Quốc Hội loại bỏ Luật Lập Hội và Luật Biểu Tình khỏi danh sách dự án luật suốt nhiệm kỳ Quốc Hội Khóa XIII này vì những lý do như sau.

A)  Thứ nhất: về Luật Lập Hội

Ở Việt Nam, Mặt Trận Tổ Quốc được thành lập năm 1977 trên cơ sở thống nhất ba tổ chức Mặt trận Tổ Quốc Việt Nam, Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam, và Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc Dân Chủ và Hoà Bình Việt Nam. Hiện nay Mặt Trận Tổ Quốc có 44 tổ chức thành viên, và nếu xếp theo các loại hình tổ chức như đoàn thể chính trị, tôn giáo, từ thiện & xã hội, và nghề nghiệp, thì có đến 22 hội đoàn trong nhóm nghề nghiệp, từ Hội Luật Gia, Hội Nhà Báo, đến Hội mỹ nghệ – kim hoàn – đá quý, Hội cựu giáo chức, Hội xuất bản – in – phát hành sách,  Hội nghề cá, Hiệp hội sản xuất kinh doanh của người tàn tật, Hiệp hội các trường đại học, cao đẳng ngoài công lập, v.v. Nếu như vẫn còn thiếu các hội nghề nghiệp đặc thù khác mới xuất hiện theo sự phát triển của xã hội để người dân tham gia thì vẫn có thể thành lập thêm mới, cùng trong quy mô rộng khắp của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam.

Nếu Luật Lập Hội là để tạo nên các đối thủ bên ngoài hệ thống Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam, vô hiệu hóa, tiến đến xóa sổ Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam, vậy Luật Lập Hội có cần không?  Tất nhiên là không.

Nếu Luật Lập Hội là để tạo nên các hội mới nằm bên trong hệ thống Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam như 44 thành viên hiện hữu, để làm phong phú hơn tổ chức hùng mạnh của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam thì Luật Lập Hội có cần không?  Tất nhiên là không.

B) Thứ hai: về Luật Biểu Tình

Kể từ khi có cuộc biểu tình có tổ chức đầu tiên trong lịch sử loài người năm 1913 do Gandhi tổ chức nhằm phản đối Chính phủ Vương Quốc Đại Ạnh và Bắc Ái Nhĩ Lan áp bức nhân dân Ấn Độ, mãi cho đến những năm 60 của thế kỷ trước từ ngữ “protest” với nghĩa “biểu tình” mới xuất hiện ở Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, bắt đầu từ việc người dân chống lại chính phủ Kennedy trong tham chiến tại Việt Nam, rồi phát triển mạnh mẽ ồ ạt các cuộc biểu tình chống chính phủ và chiến tranh Việt Nam liên tục từ năm 1960 đến 1975 và thậm chí vẫn tiếp tục sau cả khi Hoa Kỳ thất bại tháo chạy khỏi Việt Nam. Biểu tình chống chính phủ Mỹ đã từ Mỹ lan ra toàn thế giới.

Điều nhất thiết phải khẳng định ở đây là ngay từ khởi thủy và cho đến tận ngày nay, biểu tình là hành động để chống lại chính phủ nước mình hoặc chống lại một chủ trương của chính phủ của nước mình. Khi một triệu người dân Mỹ đổ về tràn ngập thủ đô Washington tháng 9 năm 2009, họ chống lại Tổng thống Obama, gọi Ông là kẻ có dã tâm biến Hoa Kỳ thành quốc gia xã hội chủ nghĩa khi Ông bày ra kế sách cải cách bảo hiểm y tế vì người nghèo.

Biểu tình không bao giờ là hình thức bày tỏ chính kiến chống lại một nước khác ngay cả khi nước ấy có đang xâm lược nước mình. Cuộc tập họp  khổng lồ tại Quảng Trường Đỏ là để bao quân đoàn Liên Xô tiến thẳng ra chiến trường chiến đấu chống Đức Quốc Xã và bọn Nga gian. Gia nhập quân đội và dồn tài sản cá nhân cho Bộ Quốc Phòng là hành động duy nhất đúng để phản đối sự xâm lược của nước khác tiến hành chống lại nước mình.

Điều cần làm rõ ở đây là do vấn đề khác biệt về ngôn ngữ, nhiều người có thể đã chưa biết rằng trong tiếng Anh, “biểu tình” tức “protest demonstration” luôn để chống chính phủ nước mình, hay một chủ trương của chính phủ nước mình; còn cuộc tập họp đông người để bày tỏ sự ủng hộ chính phủ nước mình hay ủng hộ một chủ trương của chính phủ nước mình, gián tiếp biểu thị sự không đồng tình đối với một chính phủ nước thì đó là “rally” mà tiếng Việt gọi là “mít-tinh” (meeting) hay  “cuộc tuần hành biểu dương lực lượng”.

Như vậy, Việt Nam có cần các cuộc biểu tình chống Chính phủ Việt Nam hay một chủ trương chính sách đạo luật của Chính phủ Việt Nam không? Nếu không cần, thì sao lại phải soạn dự án Luật Biểu Tình và nói về nó mãi như thể nó là khuôn vàng thước ngọc để đo chiều cao chiều rộng chiều cao chiều sâu của tự do, dân chủ?

Như vậy, cái Việt Nam có thể cần đó là những quy định về mít-tinh, về tuần hành đông người, tức về rally, nhưng liệu Quốc hội có sẽ dành ra hai năm và bao tiền của của dân để soạn ra dự án Luật Mít-tinh hay là Luật Tuần Hành hay không?

Thực tế là gần đây khi đi ngang qua vài cuộc tập hợp đông người bày tỏ chính kiến về “Đường Lưỡi Bò” ở Thành phố Hồ Chí Minh, tôi đã nghe những người bị kẹt xe thốt lên những lời nguyền rủa thóa mạ văng tục giận dữ đầy đe dọa dành cho những người đang tập hợp mà ta gọi sai là “biểu tình” ấy.  Sự giận dữ ấy có thể sẽ biến thành gây hấn, bạo loạn, đánh nhau giữu nhóm biểu tình và nhóm chống biểu tình. Chưa kể những cuộc tập họp đông người ngoài trời ấy xâm hại quyền tự do đi lại của người dân, xâm hại quyền tự do “mưu cầu hạnh phúc” của người dân buôn gánh bán bưng đoan chính tự trọng kiếm từng đồng tiền nhỏ chứ quyết không làm hành khất, xâm hại thu nhập chính đáng của những cửa hàng có giấy phép đang hoạt động kinh doanh hợp pháp tại khu vực bị phong tỏa do các cuộc tụ họp ấy, xâm hại quyền được chăm sóc của công dân khi đau ốm hay chuyển dạ sinh con mà xe cứu thương không thể đến được do đường kẹt vì phong tỏa do tập họp của đám đông, hay xâm hại hạnh phúc của công dân khi xe hoa của họ không thể nhúc nhích được vì tắt đường. Liệu cái gọi là quyền biểu tình ấy có lớn hơn quyền được kiếm sống của người dân, quyền được ra đời của con cái người dân, quyền được sử dụng công lộ của người dân, và quyền mưu cầu hạnh phúc của người dân?

Câu hỏi được đặt ra ở đây là Dự án Luật Biểu Tình có xuất phát từ sự tham vấn ý kiến của những người dân là Người Cao Tuổi, Cựu Kháng Chiến, Cựu Chiến Binh, Anh Hùng Các Lực Lượng Vũ Trang, Anh Hùng Lao Động, tập thể nông dân, tập thể quân đội, công an, những chiến sĩ biên phòng đang trấn giữ biên cương tổ quốc và hải đảo quốc gia, những nhà tu hành chân chính? Tôi tin rằng nếu được hỏi ý kiến đa số nhân dân sẽ không ủng hộ Luật Biểu Tình vì bản chất dễ bị tổn thương và dễ bị lợi dụng để gây biến loạn của nó.

Có vị đã nói rằng ở nước ngoài người ta biểu tình đàng hoàng nên Việt Nam cũng sẽ làm được. Xin thưa, ở Việt Nam có đã 100% người đội mũ bảo hiểm khi đi bằng xe máy chưa? Có chấm dứt chen lấn ở nơi công cộng chưa? Có tham gia giao thông đúng luật chưa? Đó là chưa kể ở đất nước có nền văn học hoàng kim đã ngạo nghễ nói rằng mặt trời không bao giờ lặn trên cương thổ Vương Quốc Đại Anh và Bắc Ái Nhỉ Lan, cuộc biểu tình nhiều tuần trong tháng 8 vừa qua tại thủ đô Luân Đôn và lan ra các thành phố lớn khác đã biến thành bạo loạn, cướp bóc, đốt nhà, làm ô danh đất nước. Cuộc biểu tình Chiếm Lấy Phố Wall suốt hai tháng nay tại New York và hơn 20 thành phố lớn của Mỹ đã bị cảnh sát ra tay dẹp từ mấy ngày nay do tình trạng bẩn thỉu mất vệ sinh, ẩu đả, trộm cắp, và hiếp dâm xảy ra trầm trọng ở các nơi biểu tình, làm ô danh nước Mỹ. Việt Nam chưa phải là siêu cường kinh tế để có thể chi tiền đài thọ cho một sự ô danh.

Với những kiến giải như trên, tôi kính kiến nghị Quốc Hội loại bỏ hẳn ý định về sự chuẩn bị hai dự án Luật Lập Hội và Luật Biểu Tình trong toàn nhiệm kỳ Khóa XIII. Tôi tình nguyện đi đến tất cả các địa phương nào, dù đó là vùng sâu vùng xa, các trường đại học, các khu dân cư, mà không cần công tác phí, để thuyết trình về sự không cần thiết của Luật Biểu Tình, nếu nơi ấy có cử tri bày tỏ với đại biểu quốc hội rằng họ mong có Luật Biểu Tình.

Trước khi dứt lời, tôi khẩn thiết cầu mong quý vị đại biểu xem xét lại, đồng thuận với kiến nghị của tôi. Xin hãy vì danh dự quốc gia, vì hạnh phúc nhân dân, vì tiền đồ an nguy của tổ quốc.

Kính biết ơn qu‎ý đại biểu ủng hộ, và xin cảm ơn Quốc Hội đã lắng nghe.

Hoàng Hữu Phước

Nguổn: emotino.com

 

132 Phản hồi cho “Đại biểu QH Hoàng Hữu Phước: “Biểu tình là ô danh””

  1. Trung Kiên says:

    Trích bài chủ…”Thực tế là gần đây khi đi ngang qua vài cuộc tập hợp đông người bày tỏ chính kiến về “Đường Lưỡi Bò” ở Thành phố Hồ Chí Minh, tôi đã nghe những người bị kẹt xe thốt lên những lời nguyền rủa thóa mạ văng tục giận dữ đầy đe dọa dành cho những người đang tập hợp mà ta gọi sai là “biểu tình” ấy. Sự giận dữ ấy có thể sẽ biến thành gây hấn, bạo loạn, đánh nhau giữu (giữa) nhóm biểu tình và nhóm chống biểu tình“.

    Một “Đaị biểu QH” mà phát biểu như trên có xứng đáng không nhỉ?

    Nói như thế chứng tỏ Hoàng Hữu Phước là kẻ dốt đặc, thiếu tri thức và là kẻ ăn hại đái nát, coi thường TỔ QUỐC và NHÂN DÂN!

    Những “Đại biểu” dốt, hay vô tri thức như Hoàng Hữu Phước sẽ dẫn đến QH kiều này đây?

    Hành động như trên ở QH mới là “ô danh”, còn biểu tình ôn hoà bày tỏ chính kiến về “Đường Lưỡi Bò” (của TQ) ở Thành phố Hồ Chí Minh”… là người yêu nước đấy Hoàng Hữu Phước ạ!

    Nhân dân VN thật xấu hổ khi có những người như Hoàng Hữu Phước với danh nghĩa là “Đại biểu nhân dân”!

  2. GHÉT CỘNG SẢN says:

    Có ai có số điện thoại của thằng ngu này không cho em xin với ạ, em tới em chém chết mẹ nó cho bỏ giận.

  3. Buon qua says:

    Thắng này ăn c… tụi Tàu

  4. Nguyễn Thiện says:

    Dưới đây là blog cá nhân, website làm ăn, các bài viết của Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế. Nghe một blogger viết, ông ta tự ra ứng cử và trở thành đại biểu quốc hội.
    Blog cá nhân: http://hhphuoc.blog.com, http://antichina.blog.com
    Web cơ quan: http://www.myabiz.biz

    Đặc biệt, bài viết sau đây nói lên quan điểm chính trị, và tự khoe khả năng tiếng Anh của ông ta. http://www.emotino.com/bai-viet/18839/toi-va-le-cong-dinh

    Tuy vậy, bài viết chỉ trích luật sư LCĐ thì câu văn tiếng Việt của ông ta rất lủng củng. Ông không có khả năng viết tập trung vào ý chính ngay cả trong 1 đoạn văn ngắn. Cách dùng từ trong các bài viết thì như “văn nói” của tiếng Việt. Một blogger đọc bài viết (Tôi và Lê Công Định) của HH Phước đã nhận xét viết : “Qua “ngửi văn” nhận thấy: một người viết tiếng Việt chưa rành, nói gì tiếng Anh !”

    —————————–
    Tôi Và Lê Công Định

    03:03 05-10-2010
    Vào năm 2005, biết khả năng của tôi trong soạn thảo bằng Tiếng Anh tất cả các hoạch định chính sách, văn bản, nội quy công ty, quy định quy chế công ty, mà cách hành văn khiến ngay cả Tổng Giám Đốc người Anh của Manulife là David Matthews phải nói là ắt kiếp trước tôi hành nghề luật sư ở Luân Đôn, Lê Đình Bửu Trí lúc ấy đang phò tá David Matthews có cho tôi biết đã bí mật hợp tác cùng một số luật sư để mở văn phòng luật tại tòa nhà Sunwah Tower, đường Nguyễn Huệ, Quận 1, Thành phố Hồ Chí Minh, mong tôi đến giúp soạn thảo một số văn bản tài liệu bằng tiếng Anh cho văn phòng Luật ấy thêm danh tiếng với đối tác và khách hàng nước ngoài. Nghe nói tất cả các vị luật sư trong nhóm ấy nói chuyện được bằng tiếng Anh nhưng chịu thua không tài nào viết soạn được các chính sách và quy chế trực tiếp bằng tiếng Anh, tôi thấy tội nghiệp số “doanh nhân luật tuổi chưa lớn tài chưa cao” ấy nên có nhận lời giúp đỡ.

    Khi đến Sunwah Tower vào văn phòng luật ấy, tôi thấy có một Lê Đình Bửu Trí, một nam nhân viên trắng trẻo thư sinh cận thị, hai dãy bàn dài, sáu ô tò vò chia ngăn làm việc, chục chiếc ghế xám xoay, hai laptop, trong ba phòng nhỏ. Trí giới thiệu tôi cho anh chàng kia, nói đó là luật sư Lê Công Định. Chúng tôi bắt tay nhau. Lê Công Định nhanh nhảu nói “Nghe danh anh Phước đã lâu, nay mới gặp” và khoe “em có bản CV của anh trong laptop rồi, em sẽ giới thiệu anh cho New York Life”.

    Lúc ấy, đối với tôi Lê Công Định chỉ là một chú nhóc vô danh tiểu tốt, không thể có tương lai tốt đẹp vì hoàn toàn kém tư cách – chẳng qua vì tôi chưa bao giờ nộp đơn xin việc cho ai ở bất kỳ công ty nào, và các công ty bảo hiểm nhân thọ nước ngoài ắt có biết tôi nên nếu muốn họ cứ liên lạc với tôi, cứ gì phải qua sự tiến cử của Lê Công Định. Kiểu “thấy sang nên bắt quàng làm họ” của Lê Công Định làm tôi rất xem thường cậu bé ăn nói tào lao ấy, song tôi cười độ lượng, chẳng cải chính. Cũng có thể anh ta có trong tay đơn xin việc và hồ sơ lý lịch của một ông Phước nào đó nên lầm chăng – song ngay cả trong trường hợp này cũng cho thấy nghiệp vụ ba chớp ba nháng của luật sư tài giỏi Lê Công Định ra sao rồi. Hoặc cũng có thể New York Life trao cho anh ta CV của tôi mà họ đã tung tiền tìm kiếm tổng hợp thông tin cá nhân tôi trên blog hay lý lịch ở địa phương rồi nhờ Lê Công Định tiếp cận săn đầu người chăng – song cả ngay trong trường hợp hoang đường này thì lập luận cũng không đứng vững vì Lê Đình Bửu Trí ắt biết tôi sẽ rất xem thường New York Life nếu họ không “deal” trực tiếp với tôi.

    Tôi quyết định phải thất hứa, không giúp Lê Đình Bửu Trí và Lê Công Định, vì sau khi hỏi họ ý nghĩa của tên công ty luật DC, tôi được biết đó là “Đồng Chí”, và khi hỏi thêm vì sao công ty luật lại cần đến từ “Đồng Chí” thì tôi được Lê Đình Bửu Trí giải thích là các bạn luật sư trẻ trong nhóm có chung niềm khao khát mãnh liệt đưa các nhà đầu tư nước ngoài vào làm giàu đất nước, giúp tạo môi trường đầu tư chuyên nghiệp, bài bản pháp luật, vân vân và vân vân. Tôi cảm thấy bất an, không vì tôi là bậc tiên tri thấu thị thấy được họ sẽ làm chuyện động trời nào đó, mà đơn giản vì tôi biết ngay bằng trực giác rằng đó chỉ là những kẻ thất bại losers ngay từ trứng nước do họ không biết thực chất công việc của chính họ, đó là phục vụ cho quyền lợi của thân chủ, bất kể thân chủ là người tốt hay không tốt, sát nhân hàng loạt hay tội phạm xuyên quốc gia thủng biên giới. Còn nếu họ khoe là có ý chí vì nước vì dân như luật sư Nguyễn Hữu Thọ của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam thì hóa ra trong đầu óc của họ cái nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam này là cái họ phải giải phóng hay sao?

    Sau này qua tin tức báo đài, tôi mới biết đến vụ án phản động của Lê Công Định, mới nghe nói về nhân thân gia đình cách mạng của hắn. Qua phát biểu khai tội của Lê Công Định trên tivi, tôi còn biết thêm một điều bí mật của hắn: thiếu ánh sáng trí tuệ – không hiểu trường nào ở Việt Nam và ở Mỹ đã đào tạo ra một tên thiếu ánh sáng trí tuệ đến như vậy. Hắn nói đã gặp những quan chức Mỹ và nghe các vị này nói về những mong muốn đối với luật pháp và thẩm phán Việt Nam, cứ như đứa trẻ ngô nghê lắng nghe bậc cao minh chỉ giáo vậy, trong khi nhiều vị giám đốc người Mỹ và Việt Kiều Mỹ thường nói với tôi rằng luật sư bên Mỹ có khối người làm ô danh ngành luật khiến bị gọi là dirty job tức “nghề bẩn”.

    Lê Công Định và những tên tương cận sẽ luôn là losers vì toàn là những kẻ thiếu ánh sáng trí tuệ. Bọn biệt kích do Mai Văn Hạnh chỉ huy gồm từ những tên được huấn luyện qua những khóa tại Thái Lan hình thành các nhóm Kinh Kha – ngay cả cái tên cũng cho biết ngay là thất bại. Lý Tống mới đây giả dạng đàn bà tấn công ca sĩ thấp bé Đàm Vĩnh Hưng, một hành động ngu xuẩn (anh hùng tối kỵ giả dạng nữ nhi) và hèn nhát (tấn công một ca sĩ nhỏ con của SRV chứ không dám đụng đến một võ sĩ boxing của SRV – Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam). Còn nhóm Lê Công Định người xưng mật danh Chị Hai, kẻ Chị Ba, thì Chị Tư cùng một giuộc không bao giờ thành những anh hùng do dùng tên nhi nữ.

    Học ngành luật phải chứng tỏ mình hiểu luật thể hiện qua việc thượng tôn luật pháp và mọi hành sử đều phải trong khuôn khổ luật pháp của quốc gia mà mình là công dân. Điều đơn giản hiển nhiên là Việt Nam có luật Việt Nam. Không tuân thủ luật Việt Nam thì không có tư cách rao giảng luật pháp nước ngoài. Một người trí thức nếu có tín ngưỡng Phật Giáo, thì nghiên cứu các hệ thống triết học tôn giáo khác để biết các hệ tư tưởng hay triết lý để mở mang trí hóa. Chỉ có kẻ làm loạn điên rồ mới quay trở lại đòi đập bỏ bàn thờ tiên tổ sau khi được các hệ khác khai cho trí hóa.

    Trần Duy, một sinh viên lai da trắng tóc vàng trước khi đi Mỹ đã nói với tôi năm 1984:
    “Thầy ơi. Lúc em đi gặp phái đoàn Mỹ ở Biên Hòa để được phỏng vấn ra đi, em tưởng bị loại rồi Thầy. Thằng Mỹ mắt nó xanh biếc, nhìn sợ lắm vì thấy luôn đáy mắt của nó, và nó nói tiếng Việt giọng Bắc, chắc là chuyên viên tình báo CIA. Em cà lăm vì thằng Mỹ vừa xé hồ sơ vất sọt rác vừa hét to vào mặt thằng bạn hàng xóm của em trước đó. Thằng Mỹ hỏi sao trong hộ khẩu có khoảng cách thời gian gián đoạn thì thằng bạn em vui vẻ tự hào nói vì muốn đi Mỹ nên phải trốn nghĩa vụ quân sự, về Sài Gòn trốn ở nhờ nhà bà con, chịu cực mấy năm chờ đi Mỹ chứ nhất quyết không đi lính cho Cộng Sản. Không ngờ thằng Mỹ xé hồ sơ, quát lên bằng tiếng Việt rằng ‘Mày là công dân Việt Nam mà chống lại luật Việt Nam, không đi lính bảo vệ đất nước của mầy, thì lấy gì bảo đảm mày làm công dân Mỹ tốt và bảo vệ nước Mỹ!’ Rồi nó kêu tên em, em sợ điếng hồn vì nó đang giận dữ, may mà em rút kinh nghiệm nên không nói câu nào chống Cộng cả”.

    Câu chuyện về Trần Duy tôi đã kể cho tất cả các lớp tôi dạy trong suốt thời gian mười năm sau đó. Và tôi biết một điều tất cả những sinh viên ưu tú của tôi sau đó đều đã trở thành và đang là những công dân thành đạt ở Việt Nam. Đơn giản chỉ vì người họ muốn gần gũi và được làm việc với là những doanh nhân thành đạt của nước ngoài, tức những vị chỉ quan tâm đến người Việt tài giỏi, vì chỉ có bọn nước ngoài chống phá Việt Nam mới thèm quan tâm đến những người Việt không ưu tú, trong đó có Lê Công Định. Những doanh nhân thành đạt của nước ngoài chỉ muốn có những người Việt Nam giỏi, có ý thức tuân thủ luật pháp để không bao giờ gây phương hại cho việc làm ăn của họ ở Việt Nam. Thậm chí có doanh nhân Mỹ còn nói với tôi rằng rất thú vị nếu có nhân viên Việt Nam làm đảng viên, vì người Mỹ chỉ có thể làm đảng viên chính trị nhất là của một đảng lớn nếu có tiền nhiều mà thôi chứ không phải vì lý tưởng gì hết.

    Ở Việt Nam, Đảng Cộng Sản là một đảng lớn và có lý tưởng. Phải chăng vì đồng tiền không giúp những kẻ mới phất nouveaux riches như Lê Công Định mua được một ghế đảng viên cao cấp như ở Mỹ nên đã khiến những người như Định mơ màng đến viễn cảnh xây dựng một thể chế y như Mỹ, để Định sẽ được bỏ tiền túi ra tranh cử làm Tổng Thống Việt Nam? Một kẻ thú nhận là đã gặp gỡ các quan chức Hoa Kỳ nhưng lại không thể viết bằng tiếng Anh các nội dung chính sách, quy định, quy chế hoạt động, bài bản tổ chức cho chính văn phòng luật của mình thì không rõ kẻ ấy khi nói tiếng Anh chất lượng ra sao, hay chỉ cần nói một từ duy nhất là anticommunism tức Chống Cộng là xem như chủ Mỹ và tớ Việt đã hiểu nhau sâu sắc.

    Lê Công Định không phải là một luật sư, không chỉ vì Định đã bị khai trừ khỏi các luật sư đoàn Việt Nam theo quy định của luật pháp Việt Nam mà còn vì Định không có tư cách của một luật sư. Một bác sĩ giải phẫu phải xử l‎ý vết thương của bịnh nhân theo đúng các phương pháp quy định của ngành và của chuyên môn, còn mọi sáng kiến có thể tự tiến hành thí nghiệm với chuột lang, đúc kết thành công trình để được hội đồng y khoa đánh giá, và được công bố áp dụng chung nếu các kết quả chứng minh có giá trị ngang bằng hoặc áp dụng thay thế nếu chứng minh có giá trị tối ưu. Một luật sư phải hành sử theo và trong khuôn khổ luật pháp quốc gia, mọi ý kiến cá nhân nếu có qua quá trình nghiên cứu dài lâu, đúc kết thành công trình hàn lâm, gởi tạp chí chuyên ngành để rộng đường tranh luận hoặc trình cho Bộ có liên quan để được đánh giá phản hồi. Đó luôn là các bước chuyên nghiệp của những người chuyên nghiệp của bất kỳ ngành nào. Only these and nothing else. Bàn tay sắt của chính quyền liên bang Hoa Kỳ luôn sẵn sàng dập tắt ngay cả dìm trong biển máu đối với những manh động chống lại Hiến Pháp và Luật Pháp Hoa Kỳ như đã được ghi lại trong lịch sử Hoa Kỳ từ thời lập quốc đến nay. Đó là điều đương nhiên đúng ở tất cả các quốc gia trên toàn thế giới này mà chỉ có những “luật sư” con rối thiếu ánh sáng trí tuệ mới cố tình làm ngơ trước sự thật hiển nhiên rằng Luật Pháp Quốc Gia Là Khung Hành Sử Mà Bất Kỳ Ai Là Công Dân Quốc Gia Ấy Cũng Phải Tuyệt Đối Tuân Thủ.

    Qua vụ Lê Công Định và những kẻ chung ngành với Định, tôi đã dặn dò các học trò và bạn hữu hãy cảnh giác và răn dạy con cái nếu chúng muốn theo ngành Luật vì chúng sẽ là mồi ngon của các thế lực chống Cộng ở nước ngoài chiêu dụ trở thành những kẻ phản quốc.

    • Đỗ Mười says:

      Đờ mờ cái thằng ngu, chống cộng là phản quốc à, tiên sư bà thằng ngu. Chống cộng là để lật đổ cái DCS thôi , còn đất nước là người mẹ của chúng ta, ai phản quốc, ngu hết cả phần của thiên hạ.

    • vinh says:

      Nhờ cái bài viết này mà tên P. này mới được làm ông Nghị. Chửi hắn làm gì cho thêm mòi miẹng, mà có phen nguy hiểm đến tính mạng. Vào làm ông Nghị, tên P. chắc đang cố gắng “bợ” cho gỉoi để đường công dang thêm thăng tiến. Phen này hắn được kết nạp Đảng là cái chắc và không khéo chĩ vài năm sau làm bí thư. Vô phúc thay cho dân VN. Thằng này “kiss ass” quá xá.

  5. thanh ly says:

    Thật là vô phước cho ai là người đã sinh thành ,và tủi hổ thay cho con cháu của tên Hoàng Hữu Phước nầy. Y chỉ là con chó ngu đần chỉ biết sủa theo ý chủ thôi ,ngẫm lại thật đáng buồn cho đất nước VN .

  6. dai cat_855 says:

    Tổng thống Mỹ Bush khi thăm VN có nói đại ý là khi tới thăm một đất nước nào đó mà có biểu tình chống ông thì ông không những không buồn mà còn rất vui vì đất nước đó có tiếng nói dân chủ.

  7. Thảo Dân says:

    Hoàng Hữu Phước, chắc là ông đã ở trong rừng quá lâu. Trong đầu ông không biết chứa thứ gì ???

  8. Chaomao says:

    Ông Phước chắc trong rừng lâu quá rồi. Trong đầu không biết là chứa thứ gì ???

  9. Ta rất hoan nghênh và đồng thuận với ý kiến của HHPhươc, các người xem bao nhiêu năm dưới chế độ CS ở TQ và VIỆT NAM dân chúng có đứa nào dám hé răng chỉ có vụ Thiên An Môn là đám đệ tử ta dẹp ngay cho đi chầu diêm vương vài ngàn thằng, còn Ở VIỆT NAM TRƯỚC ĐÂY ĐỨA nào hó hé là cho đi mò tôm hết còn bây giờ thì cho ở tù mút chỉ. Phải cấm triệt để cái vụ biểu tình có như thế đảng ta mới vững vàng các quan chức mới tha hồ tham nhũng ăn chơi nhảy múa mà chẳng ai làm gì được.Nhìn mặt con HHP ta thấy có dáng ăn chơi lắm, béo tốt phương phi , cái khoản kia của con khéo còn hơn chủ tịch Nguyễn Trường Tô ở Hà Giang ,nếu mà cho biểu tình thì làm sao mà con ăn chơi được. Thôi ta thấy con cũng có tư cách trong việc nâng bi điếu đóm nên nhận con làm đệ tử , dưới âm ty địa ngục này còn thiếu 1 tên điếu đóm kiêm chùi đít nên ta ưu tiên cho con

  10. backy says:

    Không biết quốc hội các nước khác “giông giống” nước mình có những đại biểu ngu đần và “mát dây” như thế này không nhỉ? Ai biết kể cho tui nghe với. tui không biết nhiều về QH của mình nhưng kể từ ngày lão gì đó đem IQ đi xây đường cao tôc cho trẻ em đi học, bà mẹ đi chợ tôi chú ý và thỉnh thoảng cứ thấy 1 dân biểu thật … vãi. Vừa có 1 ông ngây ngô đề xuất luật nhà thơ (mà có blogger bắt chước cung cách mà đề xuất luật đi ỉa) nay lại thêm ông này quang quác chống biểu tình mà chẳng hiểu biểu tình là gì cả…nhờ có người bạn mách cho vài bài viết của ông này thì mới biết ông ta chắc chắn bị tâm thần hoang tưởng chứ không hắn chỉ “mát dây”. Nhưng tại sao lại vào được QH nhỉ???

Phản hồi