WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Viết về Ngô Bảo Châu và Phạm Toàn

Giáo sư Ngô Bảo Châu có bài trả lời phỏng vấn đăng trên tuoitre.vn dưới nhan đề:

“Giáo sư Ngô Bảo Châu: Bạn trẻ vẫn đầy niềm tin tương lai”, ngày 20/1/2012.

Trong bài phỏng vấn này, Ngô Bảo Châu đưa ra định nghĩa “Trí thức” là ai?

Định nghĩa này phát biểu như sau:

Tôi không đồng ý với việc coi phản biện xã hội như chỉ tiêu để được phong hàm “trí thức”. .. Đối với tôi, trí thức là người lao động trí óc. Cũng như những người lao động khác, anh ta cần được đánh giá trước hết trên kết quả lao động của mình. Theo quan niệm của tôi, giá trị của trí thức là giá trị của sản phẩm mà anh ta làm ra, không liên quan gì đến vai trò phản biện xã hội”.

Sau bài phỏng vấn này, G/S Nguyễn Huệ Chi có phản biện những quan điểm của G/S Châu trên BBC: “Phản biện xã hội là vai trò của trí thức”, ngày 23/1/12.

Rõ ràng quan điểm của G/S Châu và G/S Chi là khác nhau hoàn toàn.

Dân cư mạng phần lớn đồng tình với quan điểm của G/S Nguyễn Huệ Chi. Nhà giáo Phạm Toàn lại hỏi:

“Tại sao một thông điệp hết sức sáng sủa, mạch lạc của giáo sư Ngô Bảo Châu lại bị rất nhiều người hiểu lầm, hiện tượng tâm lý đó rất cần được phân tích.”

Bài này là 1 cố gắng lý giải hiện tượng lạ này tại Viêt Nam: Một giáo sư trẻ mới thành danh, mới là niềm tự hào của cả Việt Nam đang bị mất dần uy tín trên thế giới mạng vì một phát biểu, một định nghĩa không phù hợp với suy nghĩ của dân cư mạng.

1. Sai lầm của Ngô Bảo Châu nằm trong định nghĩa về trí thức và giá trị của trí thức.

Thực vậy, định nghĩa giá trị của trí thức, Ngô Bảo Châu đưa ra 2 ý tách bạch:

(a). “Tôi không đồng ý với việc coi phản biện xã hội như chỉ tiêu để được phong hàm “trí thưc… giá trị của trí thức không liên quan gì đến vai trò phản biện xã hội”.

(b). “Đối với tôi, trí thức là người lao động trí óc. Cũng như những người lao động khác, anh ta cần được đánh giá trước hết trên kết quả lao động của mình. Theo quan niệm của tôi, giá trị của trí thức là giá trị của sản phẩm mà anh ta làm ra“.

Ta sẽ lần lược ngược theo thời gian để tìm hiểu sự phát triển khái niệm trí thức và phản biện xã hội của xã hội Việt Nam.

1.1. Trí thức và phản biện trong xã hội phong kiến.

Trong xã hội phong kiến, ý vua là ý trời.

Trừ khi được vua đích thân hỏi đến, người trí thức mới được trình bầy ý kiến của mình. Nếu ý kiến trái ngược ý vua, thì việc cách chức, ghép tội là hình phạt mà người trí thức phản biện phải tính đến trước khi trả lời.

Phản biện của trí thức trong xã hội phong kiến được coi như bằng số không. Lịch sử Việt Nam có vài ghi chép về phản biện như phản biện của Chu Văn An, song không nhiều.

1.2 Trí thức và phản biện trong chế độ thực dân Pháp.

Trí thức trong thời kỳ Pháp thuộc để lại dấu ấn phản biện rõ ràng hơn trong thời phong kiến Việt Nam.

Ít ra thì ta cũng có quảng trường Đông kinh nghĩa thục tại Hà Nội, nơi mà các trí thức tiên tiến Việt Nam theo chủ thuyết của Phan Chu Trinh, thuyết trình về con đường chấn hưng xã hội Việt Nam.

1.3. Trí thức và phản biện trong chế độ cộng sản.

Trong xã hội cộng sản tại Việt Nam, không có phản biện của trí thức. Sau vụ án Nhân Văn Giai Phẩm thì mọi phản biện của trí thức đều bị thẳng tay trừng trị. ĐCS VN còn tung ra khẩu hiệu “Vừa Hồng, vừa Chuyên” để xác định giá trị của người trí thức.

Gần đây thì Cù Huy Hà Vũ bị án tù vì phản biện một số sai trái của chính phủ Việt Nam như triển khai Bôxits Tây Nguyên…

1.4. Trí thức và phản biện trong xã hội dân chủ đa đảng phái.

Hiển nhiên trong xã hội này, vai trò phản biện của trí thức là không thể thiếu được. Trong xã hội dân chủ, người dân có quyền đánh giá hoạt động của 1 chính đảng chính trị thông qua lá phiếu của mình. Để giúp người dân xã hội dân chủ hiểu và nắm được thực chất của nhiều vấn đề chính trị, đòi hỏi tự nhiên là phải có sự phản biện tích cực của mọi người, nhất là người trí thức.

Như vậy theo những dẫn chứng đơn giản kể trên , định nghĩa về giá trị người trí thức của Ngô Bảo Châu là định nghĩa cộng sản trong khẩu hiệu “vừa hồng, vừa chuyên” mà bỏ chữ “vừa hồng”, còn lại chữ “vừa Chuyên”.

Ngô Bảo Châu đã viết :”Đối với tôi, trí thức là người lao động trí óc. Cũng như những người lao động khác, anh ta cần được đánh giá trước hết trên kết quả lao động của mình. Theo quan niệm của tôi, giá trị của trí thức là giá trị của sản phẩm mà anh ta làm ra”.

Đây chính là chữ “Chuyên” mà ĐCS VN đòi hỏi ở người trí thức nô lệ trung thành của xã hội cộng sản VN.

Vô hình chung, G/S Ngô Bảo Châu đã thụt lùi trong nhận thức về phản biện xã hội, kể từ phản đối dự án Bôxits Tây Nguyên của Giáo sư đến nay. Khi ấy giáo sư đã ký vào kiến nghị phản đối gửi cho ĐCS VN.

Vô hình chung, giáo sư Ngô Bảo Châu đã ủng hộ ĐCS VN trong việc khóa trí thức Việt Nam trong chiếc lồng “Chuyên tâm chăm chú vào nghiệp vụ còn việc lãnh đạo quốc gia là việc của ĐCS VN”.

Trí thức là bộ não của dân tộc. Nếu bộ não này ngừng phản biện, thì xã hội đã mắc căn bệnh hiểm nghèo: Bệnh tâm thần.

Vì mắc bệnh tâm thần mà ĐCS VN đã nhận nhầm Trung Quốc làm Người anh hai để dựa.

Hãy nghe Nguyễn Phú Trọng nói:

1. “…Tình hữu nghị đời đời Việt-Trung là tài sản quý báu chung của hai Đảng, hai nước và nhân dân hai nước, cần được không ngừng củng cố, phát triển, truyền mãi cho các thế hệ mai sau”.

2. “Hai bên khẳng định, Việt Nam và Trung Quốc tiếp tục kiên trì phương châm “láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” và tinh thần “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt,” từ tầm cao chiến lược và tầm nhìn toàn cục”.

Chỉ có mắc bệnh tâm thần mới dám nói rằng: “Tình hữu nghị Việt Trung là tài sản quí báu chung của nhân dân 2 nước”.

Chỉ có tâm thần mới nói : “Láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt,” từ tầm cao chiến lược và tầm nhìn toàn cục”.

Hãy nhớ lại năm 1979, lính Trung Quốc đã giết người Việt Nam đôc ác như thế nào để đến cả Phạm Văn Đồng, người cộng sản, phải khóc và thốt lên: Sao họ độc ác thế.

Chỉ có tâm thần mới không nhìn thấy âm mưu thôn tính Việt Nam của Trung Quốc như Nguyễn Chí Vịnh đã phát biểu: ”Nếu Việt Nam cần sự ủng hộ, đồng cảm, hợp tác và phát triển thì còn có ai hơn một nước Trung Quốc xã hội chủ nghĩa láng giềng, … một khi các đồng chí/Trung Quốc/ tôn trọng độc lập chủ quyền của Việt Nam và mong muốn Việt Nam cùng phát triển?”.

Không muốn cho trí thức Việt Nam phản biện âm mưu bán nước của mình, ĐCS VN đã bỏ tù Cù Huy Hà Vũ, anh Nguyễn Văn Hải, chị Bùi Thị Hằng,…

Nhưng bắt bớ trái luật pháp, Việt Nam đang bị thế giới lên án.

Xoay sang chiêu khác tinh vi hơn, ĐCS VN dùng những trí thức có uy tín cao trong khoa học để tung ra luận điểm: Giá trị của trí thức chỉ thể hiện qua những sản phẩm lao động trí óc của họ, không liên quan đến phản biện xã hội, qua phát biểu của Ngô Bảo Châu.

Luận điểm này chính là cái lồng để khóa các bộ não Việt Nam lại, không cho phép họ phản biện xã hội, phản biện những sai lầm trong lãnh đạo đất nước cua ĐCS VN..

Vì thế vạch trần sai trái của luận điểm này là cần thiết.

Cộng đồng mạng Việt Nam đã sáng suốt nhận ra tính độc hại của luận điểm này và ủng hộ G/S Nguyễn Huệ Chi.

Còn nhà giáo Phạm Toàn thì không nhận ra.

Thưa nhà giáo Phạm Toàn, những chân lý như: Xã hội không có phản biện thì đã chết lâm sàng, không có ai độc quyền chân lý … chỉ là những mệnh đề mà ai cũng có thể phát biểu khi theo dõi internet, G/S Châu có phát biểu, hay không phát biểu cũng không sao.

Nhưng quan điểm: giá trị của trí thức không phụ thuộc vào phản biện xã hội của anh ta, thì đây là quan điểm lạc hậu, quan điểm phụng sự CNCS VN, quan điểm không thức thời, khi ngay cả Miến Điện cũng có dân chủ và tự do báo chí hơn Việt Nam.

Thông điệp của G/S Châu không sáng sủa và mạch lạc đâu.

G/S Nguyễn Huệ Chi đã hỏi: Nếu ngay cả trí thức không phản biện thì ai sẽ phản biện đây ?

G/S Châu chắc nghĩ rằng: Việc phản biện là để dành cho mấy anh trí thức điên, khùng không được việc như Kinh Kha nước Vệ, hay như Đông-Ky-Sốt nước Tây Ban Nha đánh nhau với cối xay gió,… Những trí thức thức điên, khùng này là thiểu số.

Giáo sư Châu đã nhầm. Miến Điện là một chứng minh gần Việt Nam nhất cho kết quả dân chủ của những phản biện xã hội của nhân dân Miến Điện.

2. Giá trị của trí thức trong xã hội đương đại.

Trong mục này, tôi thảo luận nhận thức về giá trị 1 con người trong xã hội đương đại cùng bạn đọc trên phương diện lý thuyết.

Lịch sử phát triển của xã hội loài người, tựu trung lại, có 2 loại hình thức tổ chức xã hội chính:

2.1. Xã hội, trong đó đại bộ phận người dân không có dân quyền, không có quyền con người, gọi là “xã hội nguyên thủy”.

Đại bộ phận người dân trong xã hội này bị thống trị bởi một dòng họ (trường hợp này gọi là xã hội phong kiến), hay một chính đảng (gọi là xã hội toàn trị, đảng trị).

Trong những xã hội này, luật pháp được xây dựng để bảo vệ cho lợi ích của 1 nhóm thiểu số lực lượng cầm quyền.

Quyền con người là đặc lợi riêng của một nhóm nhỏ thống trị.

Đại đa số người dân của xã hội này còn chưa là con người theo nghĩa pháp luật. Vì vậy tôi dùng từ “Nguyên Thủy” để định nghĩa nhóm các xã hội này.

Các nước nghèo của thế giới hiện nay, vẫn đang còn nằm trong nhóm “xã hội nguyên thủy”. Việt Nam cũng nằm trong nhóm này.

2.2. Xã hội dân chủ.

Đây là đỉnh cao nhất trong hai hình thức của xã hội loài người.

Ở đây, xã hội đã tiến hóa cao và công nhận quyền con người cho tất cả các thành viên của nó, mọi người dân, không phân biệt nguồn gốc, tôn giáo, vị trí xã hội, hay của cải kèm theo….

Trong xã hội dân chủ, luật pháp được xây dựng để đảm bảo quyền làm chủ của người dân trong tất cả các phương diện sinh hoạt của xã hội. Từ chính trị đến văn hóa, phong tục, tập quán, đến cả việc tham gia đóng góp cho những hoạch định chính sách cho hiện tại, tương lai, cho những ký kết các hiệp ước với cộng đồng quốc tế…

Các nước phương Tây tiên tiến cùng Hoa Kỳ nằm trong nhóm này.

Giữa hai hình thức xã hội này, có thể định nghĩa thêm những hình thức trung gian, như Việt Nam đang là xã hội Cộng sản toàn trị, là xã hội nguyên thủy, nhưng mầm mống của xã hội dân chủ đang nẩy nở do xuất hiện phong trào dân chủ trong lòng xã hội Việt Nam.

Do yếu tố này, ta có thể gọi xã hội Việt Nam là xã hội tiền dân chủ.

Ngoài ra, có thể định nghĩa thêm những xã hội “giả dân chủ”, hay “1/2 dân chủ”… do tính chất lừa bịp của pháp luật các nước này.

Con người( không phân biệt là nam hay nữ) là nhân tố cơ bản nhất để cấu thành xã hội. Tuy nhiên, tế bào của xã hội thường được định nghĩa bằng là gia đình, chứ không phải con người.

Giá trị của 1 con người trong xã hội loài người, theo tôi, có thể được xác định bằng công thức sau:

Giá trị vật chất do anh (chị) tạo ra đóng góp cho xã hội + Giá trị gia đình-tế bào của xã hội- do anh (chị) gây dựng nên + Giá trị những đóng góp phi vật chất cho xã hội của anh (chị) = Giá trị một con người.

Tất nhiên đây là nói về con người đã trưởng thành. Công thức trên có phụ thuộc vào thời gian.

Giá trị vật chất do con người tạo ra thường xác định bằng những sản phẩm mà nghề nghiệp của họ, lao động của họ tạo nên.

Người công nhân có thể tạo ra những chiếc đinh bù lông làm giá trị vật chất đóng góp cho xã hội. Nhà văn thường là những tiểu phẩm do anh(chị) viết ra. Nhà tư sản công nghiệp thì tạo ra nhà máy, tạo nhiều việc làm cho xã hội…

Giá trị gia đình xác định bằng hạnh phúc của gia đình ấy( giá trị tinh thần), số lượng con cái, chất lượng giáo dục gia đình để tạo ra những công dân trong tương lai cho xã hội..

Giá trị những đóng góp phi vật chất cho xã hội là một diện rộng lớn, có bao hàm vấn đề phản biện xã hội, đóng góp ý kiến để xã hội phát triển tốt hơn, đúng qui luật hơn…

Đã có định nghĩa tổng quát, thì giá trị của ngưòi trí thức trong xã hội cũng nằm trong định nghĩa này.

Tóm lại, giá trị của một người trong xã hội đương đại được đánh giá bằng những sản phẩm vật chất do anh (chị) làm ra cho xã hội; bằng những giá trị tinh thần mà anh (chị) đóng góp cho tiến bộ xã hội (có chứa giá trị những phản biện xã hội), hay làm phong phú sinh hoạt xã hội… và cuối cùng là giá trị gia đình mà anh ( chị) đã tạo dựng, đây là đóng góp cho một tế bào của xã hội tương lai.

© Nguyễn Nghĩa

© Đàn Chim Việt

 

27 Phản hồi cho “Viết về Ngô Bảo Châu và Phạm Toàn”

  1. Tien Pham says:

    “’Tôi không đồng ý với việc coi phản biện xã hội như chỉ tiêu để được phong hàm “trí thức”. .. Đối với tôi, trí thức là người lao động trí óc. Cũng như những người lao động khác, anh ta cần được đánh giá trước hết trên kết quả lao động của mình. Theo quan niệm của tôi, giá trị của trí thức là giá trị của sản phẩm mà anh ta làm ra, không liên quan gì đến vai trò phản biện xã hội’”.

    Tôi có thắc mắc:

    1. Nếu tôi chỉ học tới lớp 3 trường làng, nhưng tôi chơi xì tố (poker) giỏi, và nếu tôi thắng giải quốc tế 1 triệu đô, tôi có (được coi) là người trí thức kô? Khi chơi bài, tôi cũng phải vận dụng trí óc vậy. Sản phẩm tôi làm ra, 1 triệu đô, có giá trị chứ! Ít ra nó cũng hơn $700,000, giá trị căn nhà mà nước CHXHCNVN cấp cho GS NBC.

    2. Nếu tôi thắng giải xì tố quốc tế $1 triệu đô, và tôi cũng đóng góp vài phản biện linh tinh ba phải, (kiểu huề vốn) vì kô đủ kiến thức, tôi có (được coi) là người trí thức kô?

    3. Nếu (1) và (2) kô là những nhân tố cho 1 người được coi là trí thức, thì cái gì sẽ là những yếu tố định nghĩa 1 người trí thức?

    Chẳng có việc gì mà phải ầm ĩ, kéo dài việc tranh luận trí thức trí ngủ làm chi cho nhọc xác. Nói theo kiểu 1 ông chủ tịch Cộng Đồng VNHN tại Úc (trong 1 lần trả lời phỏng vấn, khi nói về Trịnh Hội, và cũng của cả Tiêu Dao Bảo Cự), 1 cá nhân GS NBC chả là “cái đinh” gì.

  2. Trương Thúy Sơn says:

    Lâu lắm rồi tôi mới học được những lý luận và phản biện rất “trí thức” và lý thú như thế này. Tất cả từ bài viết của Nguyễn Ngọc đến các đóng góp của Nguyễn Tấn Trung, Vỏ Hưng Thịnh, Vong Quốc Dân, Ngụy Quân Tử đều rất xuất sắc. Cảm ơn tất cả đã cho tôi những bài học quí giá về cái giá trị thật sự của một trí thức đúng nghĩa.

    Trương Thúy Sơn
    2/2/12

  3. Manh Cuong says:

    GS Ngô Bảo Châu đã miệt mài bao nhiêu năm mới được cái giải quốc tế nay DCS VN chỉ cần chưa đầy 2 năm đã dậy được cho GS nhận thức về trí thức….

  4. Nguen Tai Trâu says:

    Qúy vị đem chuyện từ BƯỞI hay CỔ NGƯ mà lý luận chuyện ông Châu viết về trí thức thì chẳng khác gì đàn gẩy tai TRÂU. Mong qúy vị dầnh thời gian nghỉ hưu để bù lại năm tháng tại ngôi trường CHU VĂN AN. Cầu mong

  5. Nguyễn Tấn Trung says:

    Nhà nước VC đãi ngộ sư NGÔ BẢO CHÂU hậu hỷ không phải vì cái tài của Giáo sư mà vì Giáo sư được nhiều người có học có uy tín ngưỡng mộ, Đãi ngộ hậu hỷ với mục đích trước nhất là làm cho Giáo sư không chỉ trích hay chỉ trích nhẹ những sai trái của nhà nước VC, Mục tiêu kế là làm cho Giáo sì có cảm tình hay hổ trợ chính sách của VC, Mục tiêu cuối cùng là vừa chia rẽ hàng ngũ trí thức vừa lôi kéo nhừng người ngưỡng mộ giáo sư thay vì chống đối nhà nước VC lại theo giương Giáo sư vô cảm trước những sai trái của VC như không tôn trọng tính chất đa nguyên của xã hội, Không tôn trọng quyền tự do của con người, như cướp quyền làm chủ đất nước của toàn dân v.v.
    Theo tôi: Trí thức không phảo là người vô tri như sỏi đá, không có có traí tim sơ cứng như những kẻ độc tài, trạm cướp. sở khanh… mà là người có tấm lòng biết rung động, có tầm mắt thấy xa, có cái óc hiểu sâu, có cái hành động theo lẽ phải theo lương tâm theo trách nhiệm , Còn người gỉỏi hay tuyệt hảo về cái nầy mà sơ cứng hay mù lòa cái kia thì` không phải là trí thức mà là thợ hay chuyên viên chuyên nghiệp về ngành đó.

  6. Thằng Cụi says:

    TRÍ THỨC LÀ NGƯỜI TRÍ THỨC TỈNH NGƯỜI MÊ ( ĐƠN GIẢN VẬY THÔI )

  7. ĐẠI NGÀN says:

    CHO VÀ NHẬN

    Cho và nhận là hiện tượng thường xuyên và phổ biến trong mọi xã hội. Người cho phải có mục đích nào đó, từ thấp kém đến cao cả, hay thuần túy chỉ để thỏa mãn thiện cảm. Người nhận cũng thế, có thích, có cần mới nhận. Nhà nước VN sẽ tiếp tục không cho Ngô Bảo Châu cái gì cả, bởi vì trong nước còn nhiều người như Châu, không phải chỉ có Châu. Châu sở dĩ được ưu ái hậu hĩ đặc biệt, ngoai lệ, đó là vì Châu được thưởng huy chương trong giải thưởng toán học danh tiếng quốc tế Fields.
    Danh Châu liền nổi như cồn, quốc ngoại cũng như quốc nội. Thế thì nhà nước ưu ái Châu là hoàn toàn chính đáng, cần thiết. Bởi vì nhằm khuyến khích các tài năng trẻ khác, khích lệ bản thân Châu tiến tới hơn, nhưng cái lợi của nhà nước là có uy tín đãi hiền tạo ra mới trong nước cả ngoài nước. Song đáng lẽ ra Châu không nhận những gì mình thấy còn quá “nổi” đối với hoàn cảnh chung trong nước, hoàn cảnh chung của các đồng nghiệp như mình mới đúng. Một nhà khoa học chân chính nói chung, chỉ cần phương tiện tạm đủ, phải có để nghiên cứu phục vụ xã hội, phục vụ khoa học là tốt rồi, đâu cần gì nhà quá cao, cửa quá rộng một cách không hoàn toàn thật sự cần thiết. Thế nhưng Châu vẫn nhận, điều đó co thấy Châu cũng hoàn toàn bình thường, không có gì đặc biệt. Nhà nước hay Bộ Văn hóa Giáo dục cũng thế. Đáng lẽ ra chỉ nghiên cứu xem Châu thật sự cần những gì để lo chu cấp đủ cho Châu tiếp tục phát triển và làm việc có ích lợi. Không cần phải kiểu tam nhật đại yến, nhất nhật tiểu yến như Táo Tháo đãi Quan Công ngày xưa. Thế thì cái phần dôi doa ra đó, dùng cho những nhà toán học khác như Châu, dùng cho các nghiên cứu sinh khác đang cần, có phải là phù hợp, chí tình chí lý, mát mặt cho Châu lẫn tạo sự nễ nang cho nhà nước hay không. Có nghĩa người nào cố vấn cho Châu thuận nhận các đặc ân xôm tụ quá, cũng như những người nào tư vấn cho nhà nước đãi ngộ Châu mang tính cá nhân và bề ngoài quá, cũng chưa thật sự là hay ho hay xứng đáng mấy. Cho nên chuỗi lô-gíc tiếp theo, bây giờ Châu qua và trụ chính lại ở Mỹ, nhập quốc tịch Mỹ, vẫn cho thấy Châu yêu khoa học, đặc biệt là toán học hơn yêu đồng bào, yêu sự tiện ích ở Mỹ hơn là yêu đất nước, yêu bản thân mình hơn là yêu tính chính đáng, cần thiết, cấp bách của mọi sự phản biện xã hội. Thế nên vừa qua mới có tuyên bố công khai của Châu khiến nhiều người hoa mắt và chán ngán. Châu định nghĩa trí thức chỉ là người lao động để tạo ra sản phẩm trí thức cá nhân của riêng mình, không ăn thua gì với thực tế xã hội. Tuyên bố như thế chính là chủ nghĩa cá nhân, là thoát ly xã hội, thoát lý đất nước thực tế, chỉ biết có khoa học kiểu tháp ngà, xa vắng với cuộc sống thực tại. Bên cạnh đó có người khác là nhà giáo có tiếng Phạm Toàn cũng lại nói lời tuyên bố của Giáo sư Châu là một thông điệp hết sức trong sáng, rõ ràng thế mà nhiều người thắc mắc thật là một hiện tượng tâm lý rất đáng phân tích. Tôi không biết ông Phạm Toàn chuyên môn ngành gì nhưng chứng tỏ hoặc ông không thấy Châu nói gì hoặc ông còn cao hơn Châu gấp cả triệu lần. Trong khi đó ý kiến của GS Nguyễn Huệ Chi lại cho rằng phản biện xã hội là vai trò của trí thức. Tôi cho đây là một phát biểu nghiêm túc, cần thiết, thẳng thắn và xứng đáng. Bởi người trí thức là người đứng đầu hay đi đầu trong lãnh vực nhận thức của xã hội đương thời. Vậy thì nếu trí thức mà không biết phản biện thì ai mới là người phản biện. Trí thức ở đây không chỉ khu trú trong giới có học vị, có bằng cấp, có địa vị trong xã hội, mà là mọi thành phần hiểu biết, sáng suốt, có ý thức, tự thấy có trách nhiệm nói chung trong toàn thể xã hội. Chẳng hạn, khi nhà anh hùng Nguyễn Huệ còn trẻ tuổi ra Bắc để đại phá quân xâm lược Mãn Thanh, khi người ghé vào thăm Nguyễn Thiếp, đó chính là muốn xem các ý kiến phản biện của nhà đại trí thức đương thời đó. Từ đó cũng suy ra được Nguyễn Trãi hẵn cũng đã từng phản biện nhiều mới giúp được mọi hiệu quả cho kế sách bình Ngô của vua Lê Lợi. Các gương phản biện của trí thức VN trong xã hội quân chủ cũ thì còn rất nhiều mà phần lớn nhiều người ai chẳng biết. Ngay như thời kỳ mất nước vào tay thực dân Pháp, Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Lương Văn Can … nếu không phải đó là nhu cầu phản biện chung của giới trí thức yêu nước VN thì đó là gì. Ngô Bảo Châu không thể ngây thơ cho rằng xã hội VN hiện tại không cần phản biện, giống như phần lớn trí thức XHCN khác thấy cái gì cũng ưu việt, cũng đệ nhất, cũng trí tuệ đỉnh cao hết. Trung Quốc lấy Hoàng Sa của Việt Nam là hoàn toàn phi lý, ngược ngạo, thế tại sao Ngô Bảo Châu chẳng thấy gì để phản biện sao. Việc thế hệ trẻ VN ngày nay chỉ được tôi luyện tư tưởng Hồ Chí Minh và tư tưởng Mác Lênin, điều đó có thật hoàn toàn cần thiết, bắt buộc hay không trong ý nghĩa canh tân, phát triển đất nước sao cho thành quả nhất, cái đó có cần điều gì phản biện hay không, sao Bảo Châu không quan tâm đến. Việc xã hội ngày nay tham nhũng trở thành mối loạn, với tính cách nhà toán học, có suy nghĩ theo vận trù học quản lý như thế nào không, tại sao Bảo Châu không mặn mà tới. Một nền giáo dục khai phóng, nhân bản, khoa học, hiện đại, hội nhập toàn cầu mới thức thời, hay chỉ là nền giáo dục ý thức hệ làm chính, chủ nghĩa làm chính, đào tạo chuyên viên hồng và chuyên mới chính, hay không cần đào tạo ra các nhà kinh tế chính trị học cao cấp ngang hàng thế giới mới là chính, thế hệ trẻ chỉ cần ru rú trong tư tưởng của Mác và Lênin, cũng như của Hồ Chí Minh là chính, hay họ cần phải phát triển tư tưởng cá nhân của họ lên tầm cao của cả nhân loại mới là chính trong thời đại tân tiến của thế giới ? Đó là chưa nói sau năm 75, toàn bộ trí thức miền Nam hoặc chạy ra nước ngoài, hoặc bị vô hiệu hóa hầu hết hay hoàn toàn trong nước, sự chảy máu, chảy chất xám hay sự đồng máu, đông chất xám này, cho tới bao giờ mới có thể được “phản biện” ? v.v… và v.v… Thật là có cả một trời, một “kho”, một “bồ” để phản biện mà Ngô Bảo Châu lại chẳng coi ra gì cả. Cho nên để kết luận, Ngô Bảo Châu đã nhận từ nhỏ đến lớn của xã hội, đất nước, nhân dân VN quá nhiều nhưng thực tế lại chẳng cho lại là bao nhiêu, ngoài chỉ mới là cái tên tuổi được nhiều người đánh bóng nhất thời quá nhiều như mọi người đều thấy. Bài viết này thật sự không nhằm ý tiêu cực mà chỉ nhằm ý tích cực. Vậy nên Giáo sư trẻ nhà toán học danh tiếng, nhà trí thức lớn Ngô Bảo Châu hiện nay, trong ý nghĩa là con người trí thức thật sự, nếu có đọc được các ý tưởng quê mùa này, cũng không nên buồn hay cố chấp.

    Võ Hưng Thanh
    (02/02/11)

    • Builan says:

      Ý kiến của qua không phải PHẢN BIỆN mà là ĐỒNG(thuận)BIỆN !
      Viết được như vầy thì dù có DAI, DÀI…. BBT và bạn đọc vẫn “mở lòng” ra đón nhận !

      Rút kinh nghiệm đưng bao giờ nhặt lại cái MAC cái LÊ.. nó dơ và xốn mắt lắm – Dù là CHÊ(may không phải khen) ! Đơn giản là ai cũng biết, thùa biết : Nơi cái nôi của nó , người ta đã bỏ vào thùng rác lâu rồi ! Có phải vậy không?

      Hy vọng sẽ đọc và được đọc nhiều COMMENT hay hơn nữa ! Dù có HỖN với qua thì QUA vẫn cười tha. Kha kha kha !

  8. mai says:

    Từ ngày NBC có bài viết về anh CÙ HUY HÀ VŨ mình đã thấy ngố lắm rồi.Thật vậy những người học cao về môn toán học họ thường ngố khác người,nay thì NBC lại phát ngôn đại ngố nữa,có thể từ nay trở đi anh ta đừng tham gia ý kiến gì cả cứ chuyên sâu vào nghành của mình đi.có khi như vậy mà lại tốt hơn là Anh cứ tham gia ý kiên,những ý kiến của anh rất có thể gay tổn thương hoặc làm cho tinh đóng góp của công dân yêu nước thêm nhụt chí.đọc bài viết của anh NGUYỄN NGHĨA càng phân biệt được rỏ ràng hơn.cám ơn Anh.

  9. vong quốc dân says:

    Trí thức là ai …… là Gs Ngô bảo Châu giỏi toán đi dạy ở mỹ ở pháp về việt nam dạy cs trả cao lương hơn. Gs Châu là người ngoại lai ,gốc việt quốc tich tây về việt nam vắt được đồng nào hay đồng đó ,vì tiền chứ không vì dân .ở tây hay mỹ tôi đoán 200.000.00 về việt nam dạy nhiều hơn.
    vì tiền mà bán rẻ lương tâm của người trí thức,không trí thức nào mà không thấy vận nạn của dân tộc
    trí thức chi mà mất đất mất biển mà im như hến rứa.

  10. Ngụy Quân Tử - Hồ Chí Ngu says:

    Hừm, chỉ có Trí thức với Phản biện mà có quá nhiều như vầy, quả cũng loạ!!! Xin đuợc phép bàn loạn như dzầy:

    Mệnh Đề 1: Nguời phản biện xã hội không nhất thiết phải là nguời trí thức
    Mệnh Đề 2: Nguời trí thức mà không biết phản biện (ít ra trong lãnh vực chuyên môn của mình) thì đ…phải là trí thức
    Mệnh Đề 3: Những nguời phản biện xã hội hiện nay không hề có nhu cầu trở thành nguời trí thức, khi lên tiếng phản biện
    Mệnh Đề 4: Hiện hữu trong và ngoài nuớc có những trí thức thực sự, nhưng họ không có nhu cầu phản biện xã hội

    Về ý kiến của em Giáo sư (nhỏ tuổi hơn tôi là cái chắc) NBC cho rằng: “Theo quan niệm của tôi, giá trị của trí thức là giá trị của sản phẩm mà anh ta làm ra, không liên quan gì đến vai trò phản biện xã hội.” là đúng. Vai trò phản biện xã hội đúng đắn, góp ý cho xã hội tốt hơn tiến bộ hơn, KHÔNG liên quan gì đến “giá trị của trí thức”, nó chỉ có thể liên quan đến cái NHÂN CÁCH của nguời trí thức, thì đúng hơn!!!!

    Làm một nguời trí thức, biết rõ giá trị Trí thức của mình, biết rõ lãnh vực nào mình nên phản biện và lãnh vực nào mình nên tránh né, biết rõ là cho dù là một trí thức thì cũng vẫn phải mang ơn gia đình, xã hội, và đất nuớc dân tộc đã cưu mang mình, nhưng lại lựa chọn cách trả ơn sao cho bản thân và gia đình mình ít thiệt hại nhất, phải chăng đó là con nguời thật của trí thức NBC?????

    Chúng ta đã đi quá xa khi đòi hỏi một nhà trí thức PHẢI có Nhân cách, xin hãy ngừng lại và để điều đó cho những nguời trí thức như em GS Toán Học NBC suy nghĩ. Bài Toán khó nào NBC cũng có thể giải đuợc, thì chúng ta có quyền tin rằng NBC sẽ có cách giải bài Toán này một cách ngoạn mục. Chờ xem!!!! Tuy nhiên, để kết luận, chúng ta có thể phát biểu một chân lý tuyệt đối Đúng sau đây:

    Định Lý: Không phải nhà trí thức nào cũng có Nhân Cách tốt.

    Lùng tùng xèng!!!!!! Xin thăng …….

    • NGÀN KHƠI says:

      NGƯỜI CÕI TRÊN

      Đúng ông đồng cốt tuyệt vời
      Nói xong chẳng đợi hết lời thăng luôn
      Tùng xèng cứ đánh luồng tuông
      Phán câu rợn gáy lấy khuôn để đời
      Ai ơi cần phải thức thời
      Đừng mong trí thức trên đời tốt luôn
      Nói nghe ra lại thấy buồn
      Vấn đề nhân cách chỉ luôn đặc thù !

      NON NGÀN

    • Phan Nguyen says:

      Lập luận của Ngô Bảo Châu cũng đúng khi áp dụng: Trí thức không cần có liêm sĩ, đạo đức bởi “Đạo Đức” và “Liêm Sĩ” không phải là “Chuyên Môn” của những người lao động trí óc. Nó là vấn đề của lương tâm và danh dự của mỗi cá nhân. Vì thế Ngô Bảo Châu đã mạnh dạn dùng thân mình làm một ví dụ cho mọi người hiểu rõ sự khác biệt giữa một người trí thức và…thằng trí thức. Cả hai đều có bằng cấp nhưng lương tâm và danh dự thì chỉ có ở…người.

Leave a Reply to Tien Pham