WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Điếu Cày vẫn mất tích, cả nhà nước cũng mất tăm

Điếu Cày

Đã 16 tháng nay, anh Nguyễn Văn Hải biệt danh Điếu Cày biệt tăm biệt tích. Anh là một thanh niên trí thức yêu nước, một nhân vật đối kháng ôn hòa nổi bật, một tay phản biện cừ khôi.

Trước hết anh là một nhà báo năng động, chủ trương Câu lạc bộ Nhà báo Tự do, với tôn chỉ “nói lên thực trạng xã hội, tâm tư nguyện vọng của nhân dân”; anh còn có mạng blog riêng mang tên Dân báo, khá đông bạn đọc.

Năm 2007 anh tham gia các cuộc xuống đường của thanh niên Sài Gòn chống bành trướng Trung Quốc định rước đuốc Olympic Bắc Kinh qua quần đảo Trường Sa. Anh viết trên blog phóng sự về biên giới, tố cáo Trung Quốc gặm nhấm của ta một số điểm ở Bản Dốc và Nam Quan.

Anh bị bắt tháng 4-2008, bị kết án 30 tháng tù giam về tội danh kỳ lạ là “trốn thuế”. Anh thụ lý đầy đủ 30 tháng tù đến cuối tháng 10 -2010, nhưng số phận đen đủi vẫn bám riết anh. Anh vẫn bị giữ trong tù, chưa được về nhà lấy một ngày, không qua một phiên xử mới nào.Về phía nhà nước không có một lời giải thích. Nhà nước tuyệt nhiên không cho biết gì về anh.

Vậy mà việc cực kỳ phi lý trên đây đã kéo dài không phải 1 tuần lễ, 2 hay 3 tuần, hay 2, 3, tháng, mà hơn 16 tháng nay, gần 500 ngày rồi. Gia đình anh, chị Dương Thị Tân vợ anh viết hơn 20 lá đơn, gõ đủ loại cửa của nhà nước ở Sài Gòn và trung ương, nhưng không có một hồi âm chính thức. Cả những kiến nghị của hàng trăm, hàng ngàn người dân, cả văn thư của nhiều tổ chức và chính phủ trên thế giới gửi các chức sắc của nhà nước Việt Nam cũng cùng chung số phận. Đi cùng sự mất tăm của nhà báo Điếu Cày là sự mất tích trên thực tế của nhà nước Việt Nam, cứ như nhà nước này không hề tồn tại.

Vậy mà những ngày đầu năm, các nhà lãnh đạo cao nhất của nhà nước đều hứa hẹn mọi sự tốt đẹp an lành cho toàn dân. Nào là xây dựng nhà nước pháp quyền nghiêm minh, nền tư pháp công bằng, chống tham nhũng quan liêu, xa rời quần chúng. Chỉ một trường hợp anh Điếu Cày, cả công luận trong và ngoài nước đều ngóng trông suốt 16 tháng trời, vẫn chỉ một sự im lặng khó hiểu, một sự ngậm tăm quá đáng không thể biện bạch.

Nghiêm trọng hơn nữa là tin từ cơ quan công an quận 3 Sài Gòn hé ra cho biết anh bị “mất tay”. Vậy có thật không? Mất ngón tay, bàn tay, hay cánh tay, và vì sao?

Sự độc ác đến tột cùng khó tưởng tượng nổi là chỉ một câu hỏi của chị Dương Thị Tân cầu xin họ cho biết rõ chồng chị còn sống hay không, có khỏe không, có bị mất tay không, và cho chị dấu hiệu của tình hình ấy. Thế mà vẫn chỉ có sự im lặng độc ác và ngang ngược.

Làm sao giải thích được sự kỳ quặc đến tột cùng của một nhà nước có pháp luật hẳn hoi, lại còn có cả những nghị định quy định các cơ quan nhà nước phải trả lời chất vấn, khiếu nại của công dân ra sao.

Trong bất cứ nhà nước dân chủ nào khác, trường hợp éo le như của chị Tân đã được giải quyết từ rất lâu rồi. Chủ tịch Ủy ban Nhân dân thành phố Sài Gòn, đại biểu Quốc hội thành phố Sài Gòn, giám đốc công an thành phố hay viện trưởng Viện Kiểm sát thành phố đều có trách nhiệm tìm hiểu và trả lời trong vòng 1 tuần lễ, từ cuối năm 2010. Họ coi trọng sinh mạng, quyền sống, nỗi lo lắng của người dân đã bầu họ ra cầm quyền. Vậy mà ở Việt Nam chính quyền luôn mồm tự khoe là chính quyền của dân, do dân, vì dân.

Ở bất cứ quốc gia dân chủ nào khác, khi cả cấp thành phố đều ù lỳ, quan liêu, vô trách nhiệm thì bộ máy trung ương phải vào cuộc ngay, tìm hiểu và thúc dục cấp dưới trả lời cho đương sự, không chờ cho các cơ quan bảo vệ nhân quyền quốc tế, các hội nhà báo quốc tế, các chính phủ và Liên Hiệp Quốc can thiệp ngày càng mạnh mẽ như vừa qua. Ở Hà Nội, chị Tân đã gõ cửa mọi cơ quan có trách nhiệm cao nhất, đau buồn, khốn khổ suốt 16 tháng, nhưng ông chủ tịch nước, bà phó chủ tịch nước, ông chủ tịch Quốc hội, bà phó chủ tịch Quốc hội, ông thủ tướng, ông chánh án tối cao, ông viện trưởng kiểm sát, ông thanh tra chính phủ…cả một bộ sậu đều như biệt tích, làm như không liên can gì đến việc này.

Cho đến 700 cơ quan ngôn luận chính thức báo chí, tạp chí, truyền thanh, truyền hình của nhà nước cũng hoàn toàn câm miệng suốt 16 tháng, như biệt tăm biệt tích luôn trong vụ việc làm xôn xao mạnh mẽ dư luận này. Thái độ hèn yếu của cả làng báo Việt Nam minh họa rõ vị trí tệ hại, đứng thứ 172 trên 179 nước về quyền tự do báo chí của công dân Việt Nam trong xã hội.

Để xem nhà nước Việt Nam sẽ còn trâng tráo, ù lỳ đến bao giờ trong trường hợp này. Họ còn ngậm miệng, biệt tăm đến bao giờ, họ còn bắt cóc các công dân yêu nước như anh Điếu Cày, cô Phạm Thanh Nghiên, cô Tạ Phong Tần, anh Phan Thanh Hải, cô Bùi Minh Hằng, tự mình vi phạm luật của chính mình…cho đến bao giờ? Liệu làm như vậy họ có làm im được tất cả mọi tiếng nói lương thiện chống tham nhũng, chống đảng viên suy thoái, chống bè lũ cường hào mới, chống bộ máy quan liêu xa rời quần chúng, những kẻ hèn với giặc ác với dân, gây không biết bao nhiêu đau khổ cho nhân dân hay không.

Hay là họ vẫn cứ đổ thêm dầu vào ngọn lửa căm giận và phẫn uất của quần chúng nhân dân, tự trưng ra thế giới bộ mặt xấu xa, đạo đức giả rất khó coi về tôn trọng nhân quyền.

Blog Bùi Tín(VOA)

 

12 Phản hồi cho “Điếu Cày vẫn mất tích, cả nhà nước cũng mất tăm”

  1. kbc 3505 says:

    Vì quê hương và dân tộc, chúng tôi kêu gọi:
    Đảng cộng sản và nhà nước VN hãy thả Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải. Nếu chết, hãy báo cho thân nhân biết tin.

    kbc3505

  2. dân khổ SG says:

    TÔI BẢO ĐẢM VỚI CÁC BẠN LÀ CHÚNG ĐÃ THỦ TIÊU ANH ĐIẾU CÀY RỒI.vÌ NẾU TRONG HIỆN TÌNH NHƯ THẾ NÀY,CHÚNG SẼ CHO BIẾT TÌNH HÌNH CỦA ANH ĐIẾU CÀY NGAY CHỨ KHÔNG IM LẶNG NHƯ VẬY.VÌ CHÚNG BIẾT IM LĂNG VÀO LÚC NÀY RẤT NGUY HIỂM CHO CHÚNG.

  3. Builan says:

    “Nghiêm trọng hơn nữa là tin từ cơ quan công an quận 3 Sài Gòn hé ra cho biết anh bị “mất tay”. Vậy có thật không? Mất ngón tay, bàn tay, hay cánh tay, và vì sao?

    Sự độc ác đến tột cùng khó tưởng tượng nổi là chỉ một câu hỏi của chị Dương Thị Tân cầu xin họ cho biết rõ chồng chị còn sống hay không, có khỏe không, có bị mất tay không, và cho chị dấu hiệu của tình hình ấy. Thế mà vẫn chỉ có sự im lặng độc ác và ngang ngược.

    Làm sao giải thích được sự kỳ quặc đến tột cùng của một nhà nước có pháp luật hẳn hoi, lại còn có cả những nghị định quy định các cơ quan nhà nước phải trả lời chất vấn, khiếu nại của công dân ra sao.

    Trong bất cứ nhà nước dân chủ nào khác, trường hợp éo le như của chị Tân đã được giải quyết từ rất lâu rồi. Chủ tịch Ủy ban Nhân dân thành phố Sài Gòn, đại biểu Quốc hội thành phố Sài Gòn, giám đốc công an thành phố hay viện trưởng Viện Kiểm sát thành phố đều có trách nhiệm tìm hiểu và trả lời trong vòng 1 tuần lễ, từ cuối năm 2010. Họ coi trọng sinh mạng, quyền sống, nỗi lo lắng của người dân đã bầu họ ra cầm quyền. Vậy mà ở Việt Nam chính quyền luôn mồm tự khoe là chính quyền của dân, do dân, vì dân.

    Ở bất cứ quốc gia dân chủ nào khác, khi cả cấp thành phố đều ù lỳ, quan liêu, vô trách nhiệm thì bộ máy trung ương phải vào cuộc ngay, tìm hiểu và thúc dục cấp dưới trả lời cho đương sự, không chờ cho các cơ quan bảo vệ nhân quyền quốc tế, các hội nhà báo quốc tế, các chính phủ và Liên Hiệp Quốc can thiệp ngày càng mạnh mẽ như vừa qua. Ở Hà Nội, chị Tân đã gõ cửa mọi cơ quan có trách nhiệm cao nhất, đau buồn, khốn khổ suốt 16 tháng, nhưng ông chủ tịch nước, bà phó chủ tịch nước, ông chủ tịch Quốc hội, bà phó chủ tịch Quốc hội, ông thủ tướng, ông chánh án tối cao, ông viện trưởng kiểm sát, ông thanh tra chính phủ…cả một bộ sậu đều như biệt tích, làm như không liên can gì đến việc này.

    Cho đến 700 cơ quan ngôn luận chính thức báo chí, tạp chí, truyền thanh, truyền hình của nhà nước cũng hoàn toàn câm miệng suốt 16 tháng , như biệt tăm biệt tích luon trong vụ việc làm xôn xao mạnh mẽ dư luận nầy . Thái độ hèn yếu của cả làng báo Việt Nam minh họa rõ vị trí tệ hại, đứng thứ 172 trên 179 nước về quyền tự do báo chí của công dân Việt Nam trong xã hội.

    Để xem nhà nước Việt Nam sẽ còn trâng tráo, ù lỳ đến bao giờ trong trường hợp này. Họ còn ngậm miệng, biệt tăm đến bao giờ, họ còn bắt cóc các công dân yêu nước như anh Điếu Cày, cô Phạm Thanh Nghiên, cô Tạ Phong Tần, anh Phan Thanh Hải, cô Bùi Minh Hằng, tự mình vi phạm luật của chính mình…cho đến bao giờ? Liệu làm như vậy họ có làm im được tất cả mọi tiếng nói lương thiện chống tham nhũng, chống đảng viên suy thoái, chống bè lũ cường hào mới, chống bộ máy quan liêu xa rời quần chúng, những kẻ hèn với giặc ác với dân, gây không biết bao nhiêu đau khổ cho nhân dân hay không…”

    *Tôi xin phép tô đậm đoạn trên cuả bác BUÌ TÍN
    Thay cho tiếng thét gào, kêu gọi cả nước cùng lên tiếng dánh thức lương tri LOÀI NGƯỜI ! Toàn thế giới đòi hoỉ công lý cho anh ĐIẾU CÀY !!!!!!

    Như
    vong quốc dân says:
    17/02/2012 at 13:23

    cái chết của anh là phi đạn bay thẳng vào đảng cs việt nam. đây là quyết định của dân vn phải chọn .để đối đầu với ác quỉ.

  4. Lê Dân Việt says:

    Việc bắt giữ anh Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải trong suốt 16 tháng qua bặt vô âm tín của đảng CSVN là hành động của một đám côn đồ, bắt giữ người không cần toàn án, hay luật lệ gì cả, dù chỉ là cái luật rừng do chúng vẽ ra.

    Một người yêu nước nhiệt thành, chống lại sự xâm lấn của Tầu cộng mà bị vu oan, giá hoạ bắt đầu từ vụ chốn thuế (vu khống, không bằng chứng) rồi chuyển sang vụ án “chống đảng và nhà nước” mà cái đảng này là đảng cướp ngày, và nhà nước thổ phỉ, cộng tác với xã hội đen để trấn áp người dân thấp cổ bé họng. Một đảng cướp ngày, một nhà nước côn đồ như hiện nay thì thử hỏi người dân ai mà không chống. Những kẻ không chống lại cái đảng cướp ngày và nhà nước côn đồ CSVN là những thành phần sâu dân mọt nước, đám xã hội đen ăn theo cái nhà nước côn đồ này mà thôi.

  5. maison says:

    Quần gian đạo danh tự – Bách tính khổ tai ương [Sấm Trạng]

    nghĩa nôm:

    đảng cướp danh nhân dân – trăm họ khổ tai ương

  6. vong quốc dân says:

    cái chết của anh là phi đạn bay thẳng vào đảng cs việt nam. đây là quyết định của dân vn phải chọn .để đối đầu với ác quỉ.

  7. Lê Thiện Ý says:

    Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải là trường hợp vi phạm luật pháp và nhân quyền “đặc biệt nghiêm trọng” của csvn. Tại sao không thả người sau khi đã “thụ án” xong? Sao không thẳng thắn trả lời những bức xúc của thân nhân anh? Có gì khuất tất từ sau hậu trường của đảng ?
    NGHI VẤN LỚN NHẤT LÀ HỌ ĐÃ SÁT HẠI ANH TRONG TÙ, NAY CỐ TÌNH “CÂU GIỜ” ĐỂ SAU KHI BIẾT, THÂN NHÂN ANH ĐỠ BỊ “SỐC”! ?
    Tính thế là lầm to, nên đưa những kẻ “giết người” ra xét xử công khai; đó mới là thượng sách !
    Đừng mãi bao che cho đàn em để cùng ôm nhau vì tàu đắm !

    • thùy says:

      Thiển nghỉ, phỏng đoán ĐiếuCày bị tụi vc lở tay đánh chết rồi là có thể tin được.!Vì:- 1/Anh Điếu Cày phản kháng csvn về việc bán đaỏ biển caonguyên choTC là tay sai phản quốc.
      -2/Rất nhiều người,kể cả trong nước (13 cuộc biểu tình tại Hànội,có cả tuổi trẻ ,có cả nhửng đảng viên cs,con cái cs và trí thức cs (dù cuối cùng thì củng chỉ là bọn trí thức MTĐ khi thỏa hiệp với chúng để chấm dứt biểu tình ôn hòa tãi hồ hoàn kiếm /không phải tđstc/)3/ tội chính thức bị bắt chỉ là thiếu thuế mà thôi và bị kết án củng vì vụ thiếu thuế này,vậy không phải số 1 sồ 2 ghi trên mà một người yêu nước nào củng phảilên tiếng hoặc quantâm tới. Vậy lý do nào khi hết han tù .anh Điếu Cày không được cho về ? Cho về theo luật pháp xử vụ thiếu thuế.xong ,nếu cần,thì bắt lại (vc bát người bỏ tù đâu cần lý do chính đáng .Chụp cái mủ “vì an ninh quốc gia…là đủ đi tùmút mùa rồi). Ngoài ra,khi chị Hằng bị bắt, các bloggers và mọi người (con,người trong và noài nước) lên tiếng, tụi vc không “bímật” được ,đả trả lới chị Hằng ở đâu ? Vậy sao vớiĐiếu Cày tụi nó lại “imlặng vôtưyến)?
      Chỉ có một điều đáng ngờ hửu lý nhất là Điếu Cày đả bị chúng thủ tiêu rồi !

  8. nguyenha says:

    Quá tội cho Dân mình!! 85 triệu người dành làm “vật-tế-thần”cho bọn CS hay sao ?? Lương tri ở dâu? Công
    lý ở dâu??Quốc-Hội,Dân-biểu ở dâu?? Tòa án ở dâu?? Thưa quý dồng bào :tất cả chỉ là Bánh-vẻ. Thằng
    Nghị,Con Phượng,thằng Út… ở dâu??,ăn học ở các nước Văn-minh,chẳng nhẽ không có ý-kiến với Bố các
    người hay sao?? Thuở Bố tôi “làm lớn”ở Miền Nam,những câu chuyện oan-ức như thế nầy,tôi nhớ không
    lầm,mẹ tôi,cùng anh em chúng tôi dều góp ý với Bố dể giải quyết.,có dôi lúc bà con ở quê dến nhờ vả,thậm
    chí ở lại tại nhà nữa.Cái nhân-dức của những người làm quan thời trước là thế dấy!!

  9. Chien Nguyen says:

    Trong tiếng Việt khi ai đó bị mắng là quân hoặc đồ ăn cướp thì không cần phải giải thích thêm con nít cũng biết chúng nó là thành phần nào. Đảng CS Việt Nam đúng là một đảng cướp. Từ cướp chính quyền đến cướp đất rồi cướp mạng sống của con người ấy vậy mà có những người tự nhận là trí thức ở hải ngoại lại mò mẫm về VN học nghề ăn cướp mới là chuyện lạ? Bọn chúng là những ai? Là bọn Việt kiều hàng năm về VN tỏ tình yêu nước “đái ” VC

  10. DÂN NGU says:

    Tôi không thể nào hiểu nổi ĐCSVN là một đảng cướp quyền, rồi hành động đối với nhân dân như một kẽ man rợ, mà chính quyền tất cả các nước trên thế giới im hơi lặng tiếng, theo kiểu đèn nhà ai nấy sáng. còn bang giao thương mại,…Đáng lẽ liên hiệp quốc phải loại những quốc gia độc tài ra, xếp họ vào danh sách đen, cô lập họ, buộc họ phải cải thiện nhân quyền chứ? Nhìn kỹ lại tôi thấy bản chất của loài người là ích kỷ cho nên, trong một nước chỉ có 14 tên mà nắm đầu, đè bẹp cả trăm triệu người, Rộng ra thế giới thì ai chết mặc bây, miển tiền vào túi ta là được. Chán quá!

Phản hồi