Phong trào Con đường Việt Nam
Vừa qua dư luận trong và ngoài nước có một số ý kiến bàn luận về Prong trào Con đường Việt Nam (PTCĐVN). Người đưa ra sáng kiến này vừa ở tù ra, cùng trao đổi với 2 bạn còn ở trong tù, trong hoàn cảnh không bình thường, nên không được đón nhận một cách thuận lợi và sôi nổi.
Có ý kiến cho rằng Dự thảo PTCĐVN đưa ra có phần vội vã, đơn giản, chưa chín chắn. Lại có ý kiến hoài nghi, cho rằng đây là một phương án thực hiện “một chế độ đa nguyên đa đảng dỏm” nhằm lừa dối nhân dân và thế giới, giúp cho đảng cộng sản thoát hiểm. Dù sao đây cũng là dịp để mọi người quan tâm đến vận nước nói lên suy nghĩ của mình về một vấn đề sinh tử của đất nước. Vì con đường cứu nước và dựng nước đúng hay sai luôn là vấn đề liên quan đến thành hay bại, suy vi hay hưng thịnh của quốc gia.
Trước đây, đã có con đường Cần Vương, Duy Tân, con đường Đông Du, nâng cao dân trí của các chí sỹ Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, rồi đến cuộc vận động cách mạng của các đảng phái quốc gia như Quốc Dân đảng, đảng Đại Việt, cùng với đường lối khởi nghĩa và bạo lực của đảng Cộng sản Đông dương, sau này là đảng Lao động, rồi nay là đảng Cộng sản VN. Hiện nay con đường của đảng CS thực hiện suốt gần 70 năm lâm vào tình trạng hoàn toàn phá sản và bế tắc cả về lý luận và thực hành. Điều này đã rõ như ban ngày không ai có thể che dấu nổi.
Mọi người Việt Nam yêu nước luôn ghi nhớ hiện nay Liên Hiệp Quốc đang xếp Việt Nam về quyền dân chủ vào nhóm đèn đỏ, gồm 20 nước độc đảng toàn trị tận cùng lạc hậu của thế giới, thứ 172 trên 198 nước về tự do báo chí, thứ 112 trên 198 nước về thu nhập tính theo đầu người. Đó là thành tích đen hiển nhiên, thất bại mọi mặt rõ ràng của đảng CS, phản ánh vào cuộc sống đầy bất công, cực nhọc, khốn khó hàng ngày của số đông dân cư.
Tháng 10-2010, gần 40 trí thức cao cấp của đảng CS đã họp góp ý kiến cho dự thảo cương lĩnh trình Đại hội XI, trong đó có 2 nguyên phó thủ tướng, nhiều nguyên bộ trưởng, thứ trưởng, giáo sư, viện sỹ… – tinh hoa trí tuệ của đảng CS –, bác bỏ hoàn toàn với lập luận sắc bén mọi học thuyết làm cơ sở cho cương lĩnh, bác bỏ triệt để học thuyết Mác – Lênin, loại bỏ dứt khoát chuyên chính vô sản, phê phán nghiêm chế độ độc đảng quan liêu tham nhũng, đòi thực hiện chế độ đa đảng trong luật pháp, đòi từ bỏ phương châm lấy quốc doanh làm chủ đạo cho nền kinh tế. Họ đòi viết hẳn lại cương lĩnh dự thảo theo con đường mới.
Bộ chính trị đã bỏ ra ngoài tai tất cả mọi ý kiến khác biệt trên, khinh thị ngay trí tuệ và dũng khí trong đảng mình, tuyên chiến về lý luận ngay với một bộ phận khá đông trí thức đảng viên đã thức tỉnh đang đi tìm một con đường khác để cùng nhau cứu dân cứu nước.
Các bạn trí thức trên đây đã biết rõ rằng khi bức tường Berlin đổ sập, khi Liên bang Xô viết tan tành, khi đảng CS Liên Xô tan vỡ, rồi nước Nga và hàng chục nước Đông Âu đi vào nền dân chủ đa đảng, đó là sự tiến lên tất yếu rất đẹp đẽ của lịch sử nhân loại. Sớm muộn gì Việt Nam cũng sẽ phải đi theo con đường sáng ấy, với những đặc điểm, bước đi thích hợp riêng. Các bạn cũng biết rõ tại trung tâm thủ đô Hoa Kỳ Washington đã dựng lên một tượng đài lớn kỷ niệm hơn 100 triệu nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản hiện thực trên toàn thế giới, trong đó có những người Việt Nam nạn nhân của đảng CS. Các bạn hẳn cũng biết Nghị viện châu Âu đã ra nghị quyết lịch sử lên án chủ nghĩa Mác – Lênin và chủ nghĩa xã hội kiểu Mác-xít cộng sản là tà thuyết chống nhân loại, bị đặt ra ngoài vòng pháp luật của toàn lãnh thổ châu Âu.
Cho nên không có một lý do nào để duy trì dù thêm một ngày chế độ độc quyền đảng trị tệ hại. Không bao giờ, không ở đâu có nền dân chủ một đảng cả. Chế độ một đảng sáng suốt trong sạch là một ảo tưởng tuyệt đối, như mò kim đáy biển vậy. Trên thế giới, tất cả các nước phát triển cao nhất, xã hội hài hòa, nhân dân tự do, hạnh phúc đều theo chế độ dân chủ đa đảng. Không có ngọai lệ. Ngay ở Singapore, trong quốc hội bên cạnh đảng PAP – đảng Nhân dân Hành động – nay có thêm đại biểu đảng công nhân (Workers Party), ngoài ra còn có đảng xã hội (Socialist Front). Hầu hết 10 nước ASEAN đều theo nền dân chủ đa đảng, chỉ trừ 2 nước Việt Nam và Lào.
Cho nên vấn đề cơ bản nhất, bức thiết nhất của đất nước ta là sớm chuyển hóa cả hệ thống từ độc đảng sang đa đảng trong trật tự và pháp luật. Đây là vấn đề then chốt thử thách bản lãnh của đảng CS, nhất là của Bộ Chính trị hiện nay.
Phương cách tốt nhất là lãnh đạo đảng nên chủ động nêu vấn đề cho toàn dân thảo luận trong một cuộc trưng cầu dân ý, rồi cùng nhân dân thực hiện. Hãy tự tin, quyết tâm theo gương yêu nước thương dân của những nhà cầm quyền sáng suốt có nhân cách, như Gorbachev, như Havel, như Walésa, như Mandela, hay như bà Aung San Suu Kyi, cả như tướng Thein Sein… Họ đi vào lịch sử như những nhân vật khai phá con đường mới, biết sử dụng đúng lúc có hiệu quả quyền lực trong tay, dựa vững vào đông đảo nhân dân để xoay chuyển tình thế.
Nếu như trong lãnh đạo không có những con người sáng suốt và dũng cảm như thế thì sẽ đến lúc tức nước ắt vỡ bờ, thế cùng tất biến, quần chúng xuống đường đông đảo như hải triều sóng cuốn. Quần chúng thức tỉnh và phẫn nộ luôn làm nên lịch sử. Nâng thuyền hay lật thuyền đều là nhân dân.
Chuyển biến ở Tunisia là vậy, ở Ai Cập và Libya cũng là vậy. Ở Syria đang diễn ra là vậy.
Trước đó ở Ấn Độ, ở Nam Phi cũng là vậy. Quần chúng tay không sát cánh chung lòng là tất thắng. Ở Moscow, tháng 8 năm 1990 cuộc đảo chính phản cách mạng phản dân chủ nhằm lật đổ tổng thống Gorbachov đã bị đập tan do sức mạnh hùng hậu của nửa triệu quần chúng tay không cùng bộ đội cách mạng tập trung trước trụ sở Quốc hội Nga, quyết tâm đưa đất nước vào kỷ nguyên dân chủ đa đảng.
Vấn đề có tổ chức để lãnh đạo phong trào dân chủ của quần chúng đông đảo đang được đặt ra cấp bách. Hiến pháp hiện hành khẳng định quyền lập hội của công dân. Do đó việc nhà dân chủ Lê Thăng Long đưa ra sáng kiến dự thảo Phong trào Con đường Việt Nam là một việc làm có ích, theo hướng đi tích cực. Ít ra việc này có tác dụng gợi lên một vấn đề cấp bách hệ trọng, kích thích suy nghĩ của mọi người, nhất là của anh chị em dân chủ trong và ngoài nước. Nó có thể là đầu đề bàn thảo cởi mở và rộng rãi, để có thêm nhiều sáng kiến phong phú thiết thực hơn.
Đầu Xuân năm nay, tôi đã kỳ vọng anh em dân chủ trong nước đã phát triển khá đông đảo, rải khắp mọi miền đất nước, thuộc mọi tầng lớp trí thức, văn nghệ sỹ, thanh niên, sinh viên, nông dân, nhà báo,nhà giáo, nhà khoa học, nhà kinh doanh, cựu binh sỹ cùng một bộ phận đảng viên cộng sản lão thành hoặc ở cơ sở có lập trường dân chủ… chung sức dấy lên một phong trào yêu nước yêu dân chủ đông đảo, mang tên thí dụ như Tập họp Công dân Việt Nam, làm đối trọng, ganh đua phục vụ đất nước với đảng Cộng sản, lấy lá phiếu tự do của công dân làm trọng tài.
Hàng ngàn công dân ký một loạt kiến nghị chống bành trướng Bắc Kinh, đòi chấm dứt khai thác bauxite, bênh vực luật sư Hà Vũ, nhà báo Điếu Cày, cô Trần Thanh Nghiên, cô Bùi Minh Hằng. Hàng ngàn công dân kiến nghị bênh vực nông dân bị cướp đất, ủng hộ nông dân Tiên Lãng, Văn Giang, Đak Nông, rồi 11 ngày Chủ nhật liên tiếp xuống đường hào hùng… là những sự kiện chưa từng có, những thử thách, tập dượt, tôi luyện rất thiết thực gắn bó phong trào trưởng thành với biết bao kinh nghiệm quý giá cho cuộc đấu tranh mạnh mẽ hơn sắp tới.
Lãnh đạo đảng CS không nên vừa quá kiêu ngạo để tự cho mình độc quyền lãnh đạo, không ai có thể thay thế, lại quá nhút nhát mất tự tin không dám ganh đua công bằng bình đẳng với một đảng khác, lấy nhân dân làm trọng tài. Một khi có ganh đua bình đẳng, đảng CS sẽ có thể trở nên trong sạch, khắc phục có hiệu quả tệ quan liêu, tham nhũng, nếu không có ganh đua quá trình suy thoái trầm trọng hiện nay của đảng CS là vô phương cứu chữa.
Trên đây là vài suy nghĩ liên quan đến con đường cứu và dựng nước xin được trao đổi với các bạn quan tâm đến vận nước, lại còn do tôi cũng được mời tham gia PTCĐVN. Có tham gia hay không, xin để ngỏ một thời gian để nghe ngóng, theo dõi ý kiến của đông đảo các bạn trong và ngoài nước.
Blog Bùi Tín (VOA)
Ngày 13/7 nhóm biểu tình chống TQ đi dự lễ sinh nhật bị CA giả danh côn đồ đánh thẳng tay 1 cách không còn tình người .Các bạn xem bài báo thì biết họ bị thương, máu me.Đây là họ biểu tình ủng hộ Luật Biển của QH, sao họ lại bị đánh.Cái dạng đánh cho biết sợ mà co vòi chớ có ho he mà biểu tình quấy rối cái sự HÈN của nhà nước nữa ! CĐVN thì như thế nào ? Có phải là 2 thái cực ? Cần gì phải suy nghỉ, đây là ” con đường” nhà nước chỉ đạo, khi cần thì tung ra để đánh hỏa mù thế giới tư bản mà thôi, điển hình là ” bịp” Mỹ, bịp nhân dân VN.
Đừng quên năm nào đó sư vẹm Nhất Hạnh theo chỉ thị CS, ra công khuyển mã cho CS để chúng lấy được cái điểm là tự do tôn giáo.Tên Vẹm này sau đó là bị đá 1 cú đau điếng ! Mà có ai ngờ bọn sư QD mang tiếng đi tu mà bản chất tham lam, cướp ngày y hệt thằng chủ !
Nói ít hiểu nhiều.
Bạn QUỐC HƯNG viết thực chất cái gọi là con đường VIỆT NAM là con đường phản động.
Tôi không hiểu theo bạn QH thế nào là phản đông?Đi biều tình phản đối TQ xâm lược là phản động phaỉ không?Nêu lên sự thật về biên giới phía Bắc đã mất 20.000 km vuông về tay TQ là phản động phải không?
Là người VIỆT bạn QH phải khách quan để nhận định trong hơn 73 năm qua với chế độ độc tài đảng trị;đảng csvn đã gây ra quá nhiều tội ác với nhân dân VN ;đặc biệt là quá hèn yếu đối với TÀU nên ngày tàn của chế độ cộng sản ở VN chỉ là vấn đề sẽ xảy ra lúc nào thôi và một vấn đề quan trong nữa là đa số người dân VIỆT mong chờ là ngày đó đến sao cho ít đau thương nhất cho người dân VIỆT.HẬN THÙ PHẢI ĐỂ CHO QUA ĐI ;khi đó ta mới có điếu kiên xây dựng một đất nước VN tự do ;công bằng và giàu mạnh.
PTCDVN là một phương cách để chúng ta đạt được mục đích trên.
Chúng tôi ủng hộ và hưởng ứng PTCĐVN.
Bài phản hồi này của bạn Quốc Hưng đọc nghe quen quá, chắc là sao chép từ nội dung cáo buộc, kết tội 4 nhà dân chủ “lật đổ chính quyền nhân dân hay chống phá nhà nước VN” gì đó của các báo”lề Đảng” theo điều 79 bộ luật hình sự(nhớ không rõ lắm) vào khoảng giữa-cuối năm 2009 đối với những nhà đấu tranh dân chủ Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Lê Thăng Long, những con người yêu nước dám dấn thân vì dân tộc.
Cách luận tội này cũng giống như luật sư Cù Huy Hà Vũ cũng bị chụp(mũ) 2 bao cao su lên đầu rồi quy kết với tội danh theo điều 88, “tội nhẹ” hơn 4 nhà dân chủ trên 1 chút.
Nói gì thì nói tôi rất ngưỡng mộ nhũng con người yêu nước trên, họ đã vì dân vì nước hi sinh hạnh phúc cá nhân mình.
Đọc bài này của Quốc Hưng nghe quen quá, chắc là sao chép từ nội dung của các báo “lề Đảng” kết tội “lật đổ chính quyền nhân dân- chống phá nhà nước VN ” theo điều 79 gì đó vào khoảng giữa cuối năm 2009 đối với 4 nhà dan chủ Trần Hu ỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Lê Thăng Long.
Cách luận tội này cung giông như luật sư Cù Huy Hà Vũ bị chụp 2 cái bao cao su lên đầu
Thật là oan ức cho các nhà yêu nước ,dấn thân vì dan chủ quá!
Thưa Bác Bùi Tín,
Tôi đã đọc một số sách và khá nhiều bài viết của bác để thử đánh giá những tiếng hoan hô cũng như đả đảo Bùi Tín, ai đúng ai sai ? Thú thật tôi vẫn chưa ngả về phe nào, có nghĩa là tôi chưa một lần hoan hô cũng như đả đảo Bùi Tín.
Tôi không tin bác dễ dàng tự tay chặt bỏ một cây mà bác đã cố công vun trồng và đã tới ngày ăn trái. Rất chính xác như có lần bác nói nếu “ở lại” thì địa vị và giầu sang đối với bác là điều hiển nhiên. Nhưng nói rằng chỉ vì không chấp nhận cái chế độ độc đảng độc tài phi nhân phi thú mà bác mang đời lưu vong thì .. “chính Bùi Tín” cũng không tin chứ đừng nói đến những người khác, vì hơn ai hết bác BT là người đã biết cái chế độ “đa độc, đa phi” đó tàn ác như thế nào từ thuở kẻ hậu bối này còn mặc quần thủng đít, hơn nữa bác thừa biết ít nhất phải có “3 cây” chứ “một cây Bùi Tín” sao mà nên non được. Bởi vậy, có khi tôi đoán bừa mà lại đúng, ngày ấy bác BT “ra đi” với một sứ mạng được ủy thác bởi một phe phái đang yếu thế trong đảng CS, sang tới Pháp bác nhận được tin “kế hoạch” đã bị lộ nên xin tị nạn luôn, “sứ mạng” đó như thế nào (nếu có) thì chỉ mình bác biết, và (nếu có) thì tôi sẽ hoan hô bác như một vị anh hùng.
Riêng bài viết này, tôi thấy tự đáy lòng bác muốn phục hồi sự trong sạch cho đảng CS.
Thưa bác, bác từng nằm trong chăn ắt phải biết những con rận trong chăn vô cùng khát máu như thế nào, đảng CS chưa bao giờ “trong sạch” thì lấy trong sạch ở đâu mà phục hồi ? Hơn nữa, với “trình độ CS” như bác, không lẽ bác không biết VN bây giò làm gì còn CS nữa dù là “CS không trong sạch”, cái độc đảng đang làm tan nát đất nước VN chỉ là một đảng cướp của giết người không hơn không kém (như bác mô tả trong bài viết này và những bài viết khác).
Bác Bùi Tín ơi, ngày chúng tôi ứa lệ buông súng để bác vào tiếp quản Sài Gòn tôi mới chỉ ngoài đôi mươi, “đời Ngụy” của tôi ngắn hơn “đời trại viên Trại Biến Hình” nhiều, nhưng chúng tôi không căm thù những kẻ chiến thắng đã hành hạ biến chúng tôi không còn hình người, vì lẽ thua làm giặc là điều tất nhiên (nhưng giá có “được” thì chúng tôi cũng chỉ làm dân chứ không làm vua). Có hận chăng là mang nỗi hận hy vọng giống bác hôm nay, hận lũ quỉ đang ngày đêm sói mòn đất nước, nhục nhã cúi đầu rước lũ Tầu đói vào thờ lạy, dân tình khốn khổ. Ôi …đau quá bác ạ, đau hơn gấp bội cái ngày cuối Tháng Tư năm đó.
Nhân đây xin bác vào link dưới đây để xem và cho ý kiến về những hình ảnh mà một nhiếp ảnh gia Liên Sô đã chụp ở miền Bắc năm 1955 có đúng hay bịa đặt. Kính chào và chúc bác khỏe mạnh.
http://www.flickr.com/photos/13476480@N07/1718262059/in/set-72157625139582419
(Xin quí vị bấm vào từng tấm hình để phóng lớn hình xem cho rõ)
Tôi có những thông tin về ông Bùi Tín gần giống như những gì ông dân đói nói.
Ông Bùi Tín tự cho rằng nếu ông ở lại thì sẽ có “địa vị và giàu sang” thì chắc cũng nhiều phần là nói phét. Ông là thứ hết thời mới bị nhét vào báo Nhân Dân làm “phó tổng biên tập” vốn là địa vị vớ vẩn không quyền không chức. Chắc cũng có thể bớt đói và có lẽ sẽ không phải nhờ ông Nguyễn Hữu Viện gian lận giấy tờ giùm ông BT, để được Pháp chữa bệnh để mà sau này ông Nguyễn Hữu Viện có cớ chửi ông là thứ ăn cháo đá bát.
Ông dân đói cho rằng ông Tín qua Pháp có sứ mạng. Chỗ này tôi đồng ý. Nhưng không phải vì phe nhóm mà ông Tín theo phò tá bị hạ bệ ở VN mà ông thành “tỵ nạn chính trị.” Nhưng thật ra là ông BT có người con trai, lúc ấy lại đang mắc kẹt ở trại tỵ nạn Hồng Kông và sắp sửa bị cưỡng bách hồi hương. Ông Tín nấn ná ở lại cho tới khi visa hết hạn, vừa muốn cứu con, vừa muốn thi hành kế hoạch cho vixi. Sau cùng thì ông bèn “tỵ nạn chính trị”, để cứu người con trước đã. Quả nhiên sau đó, thằng con nhờ có người bố khá nổi tiếng “tỵ nạn chính trị,” nên anh ta đã được qua Canada. Cũng đang quậy ở bển.
Rồi ông Tín trần tình với CSVN rằng ông chỉ muốn cứu người con, chứ thực tình vẫn muốn cứu đảng, và vẫn muốn tiếp tục thi hành kế hoạch cho đảng CS mà ông Tín đã nhận ngay từ đầu. Cho nên sau khi “tỵ nạn chính trị” ở Pháp rồi, visa ở Pháp đã hết hạn rồi, passport VN đã hết hạn rồi (đảng viên đi công tác cho đảng làm gì có passport 10 năm như công dân Mỹ), toà đại sứ Việt Cộng ở Paris vẫn làm giấy tờ để ông Tín từ Pháp qua Mỹ vận động chính phủ Mỹ thiết lập bang giao với VC. Thế là ông lên đường qua Mỹ, ra điều trần tại Quốc Hội, để ráng thuyết phục nước Mỹ bang giao với Việt Nam CS.
Những bài viết sớm của Bùi Tín, vẫn còn mục đích cứu đảng, bảo vệ bác Hồ. Nhưng ở hải ngoại lâu năm, Bùi Tín cũng học được nhiều chuyện rồi cũng sáng mắt ra, ông Bùi Tín mới từ từ thay đổi cái nhìn về ông Hồ và về đảng CSVN. Hơn nữa, phe nhóm của Bùi Tín trở thành tuyệt vọng ở VN. Ngày nay lại càng là số không vì những nhóm trẻ trong đảng lên cầm quyền.
Chuyện BT trở về VN để “có địa vị lớn, có nhiều tiền bạc” đã trở thành ảo tưởng, cho nên ông có vẻ chống đảng CSVN quyết liệt. Nhưng dân hoạt động chính trị ở hải ngoại toàn người “đầu óc có sạn”. Người ta dùng Bùi Tín ở chuyện nào đó thì được, chứ ai lại muốn một gã hồi chánh viên làm lớn trong đoàn thể của họ. Nhất là dân không cộng sản không thể nào chịu nổi cá tính lá mặt lá trái, thủ đoạn đểu cáng của mấy anh cộng sản
Quốc Hưng lộ mặt là người của công an cộng sản chỉ biết trung thành với Đảng