WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Giải “Cộng” nhi thoát!

( 解共而 脱 Bỏ Cộng sản thì thoát)

 Trong “Thư gửi người đang yêu” nhà văn Phạm Đình Trọng đã nói với những bạn bè còn vương vấn chút “yêu đương” với Chủ nghĩa Cộng sản, rằng chủ nghĩa Cộng sản mà học thuyết Mác-Lê vạch đường là một chủ nghĩa sai lầm, chỉ gây ra tội lỗi với đất nước, không thể sửa chữa mà chỉ có cách duy nhất là xoá bỏ tận gốc.

Có một thực tế là trong nước cũng không ít người đã suy nghĩ  gần giống như vậy nhưng còn đắn đo chưa nói hết ra thôi. Nhưng kẻ xâm lược đâu có chờ ta, chúng cứ khẩn trương lấn tới, ngày một nguy hiểm. Nay quân xâm lược đã riễu binh đến sát cửa nhà, thậm chí vào rất sâu trong nội tình, nội địa.Trước tình hình ấy, nhiều Blogger đã bày tỏ ý kiến rốt ráo quyết liệt hơn trước. Tôi xin liên kết nhiều ý kiến về lý luận và thực tiễn đã có trên công luận, từ gốc đến ngọn, nói gọn lại cho rõ ràng hơn.

1/ Nhận thức về chủ nghĩa Mác-Lê đã xong về LÝ LUẬN:

Chủ nghĩa Mác-Lê [1] là một lý thuyết muốn làm điều tốt nhưng nội dung tư duy lại phi khoa học, hoang tưởng, nên sau những phấn khích ban đầu, cuối cùng chỉ tạo ra những xã hội phi lý, đảo ngược luân thường, kìm hãm và phá nát xã hội, tạo những cơ hội bằng vàng cho những kẻ cơ hội chính trị lợi dụng nhảy lên thành những bạo chúa mới, và gây những tai hoạ cực lớn cho nhân loại, vì thế cần phải vứt bỏ.

Trải hơn một thế kỷ và trên phạm vi toàn nhân loại, đến nay nhận thức khoa học đào thải chủ nghĩa hoang tưởng ấy đã hoàn tất. Quanh vấn đề phê phán chủ nghĩa này bây giờ nói gì cũng chỉ là lặp lại ( hoặc nhai lại) những điều đã giải quyết xong. Với một chân lý đã hiển nhiên thì mọi lý luận dài dòng đều là thừa. Chân lý đã có ( căn cứ vào nhân loại văn minh) thì mặc nhiên sử dụng đâu cần chứng minh lại? Chân lý nằm ở cộng đồng nhân loại 200 nước, trong đó có tất cả những những nước tiêu biểu nhất cho tri thức nhân loại, hay nằm ở 4 nước Cộng sản tàn dư đang cố biến thái để tồn tại?

Với người có tim óc bình thường, chân lý ấy khỏi cần bàn cãi. Còn với những luận điểm “chày cối” thì vấn đề lại sang một bình diện khác, không còn ở lý luận khoa học, càng lý luận khoa học bao nhiêu lại càng vô ích bấy nhiêu.

2/ Vấn đề Mác-Lê chưa xong trong thực tế Việt Nam.

Mặc dù chân lý đã hiển nhiên, nhưng ở Việt Nam, với 3 “típ” người này thì chân lý ấy vẫn cứ “có vấn đề” để tranh cãi mãi không dứt:

- những người quá yều về tư duy khoa học nên lạc hậu về nhận thức,

- những người có tư duy nhưng còn nặng duy cảm hơn duy lý, nên lúng túng chưa biết xử lý ra sao với gánh nặng tình nghĩa và di sản trong quá khứ

- những kẻ cố tình cãi chầy cãi cối vì mục đích duy lợi.

Tổng số 3 “típ” người này đang còn rất đông và còn chi phối xã hội, nên trong thực tế câu chuyện Mác-Lê chưa thể chấm dứt.

Tuỳ theo mức độ và động cơ khước từ chân lý mà họ có thể còn những nét đáng yêu, đáng thông cảm, hoặc đã thành đáng trách, đáng giận, hoặc đáng ghét.Với những trường hợp ấy hoặc chỉ cần nói ngắn gọn, chỉ nói vào những chuyện thực tế, hoặc phải ứng xử bằng cách khác, tuyệt nhiên không cần lý luận bài bản dài dòng như một đề tài triết học chuẩn mực cho phí công.

Lại có người suy nghĩ đơn giản : Chính ĐCS ngày nay thực chất có theo Mác-Lê  nữa đâu, ta nói Mác-Lê nữa làm gì? Xin thưa, ĐCS chỉ bỏ một phần trong “Mác Kinh tế” thôi, đâu có bỏ lề lối chuyên chính Mác-Lênin-Staline trong hệ thống chính trị? ĐCS còn cần đến Mác-Lê cả về danh nghĩa lẫn nội dung.

Chủ nghĩa Mác-Lê (và dẫn xuất là tư tưởng HCM) vẫn là cơ sở để một đảng CS độc quyền có thể tồn tại, vẫn là yêu cầu có tính chất sinh-tử để duy trì một xã hội với nhiều điều ngang trái như hiện nay, mất nó điều 4 Hiến pháp sẽ không có lý do tồn tại, đảng phải giữ nó như giữ con ngươi của mắt mình chứ không phải chỉ là cái vỏ hờ bên ngoài. Có điều là cái mà người ta cần đặt lên bàn thờ để sử dụng chưa hẳn đã là cái người ta coi là thiêng liêng (như sẽ nói thêm ở phần sau).

Thực chất khẩu hiệu “Kinh tế thị trường theo định hướng XHCN” không phải  nhằm cái đích XHCN xa xôi mà ai cũng biết là không có thật, mà phải hiểu một cách thiết thực đó là “Kinh tế thị trường kiểu Cộng sản”. “, tức là quá trình“tư bản hóa theo những bài bản có lợi nhất mà giới CS chóp bu độc quyền mong muốn ”, là dùng chuyên chính Vô sản độc tôn để độc quyền tích lũy tư bản, không loại trừ quyền buôn bán tài nguyên và lãnh thổ quốc gia. Chừng nào quá trình tư bản hoá ấy đã xong thì cái vỏ Mác-Lê sẽ hết tác dụng, và buộc phải hết tác dụng, nếu không thì những nguyên lý “có áp bức thì có đấu tranh” và “đào mồ chôn Tư bản” sẽ quay ngược mũi dùi vào chính giai cấp Tư bản đỏ do Mác-Lê đẻ ra.

3/ Vua đã cởi truồng , dân làm sao còn giữ “Lễ” ?

Tại sao sự giả dối lại phát triển thành căn bệnh phổ biến và trầm kha như hiện nay?

Một chủ nghĩa phi khoa học lại muốn được mọi người tôn vinh là duy nhất khoa học để cả xã hội tuân theo thì đương nhiên phải lừa bịp, kết hợp với bạo lực áp đặt. Nhưng trong hai biện pháp đó thì cách lừa bịp, nguỵ biện, giả khoa học để ngụy tạo sự “tự nguyện” mới là chủ yếu, là sở trường, còn bạo lực với nhân dân chỉ là phương án 2, phương án bất đắc dĩ. Nhưng sang giai đoạn mạt kỳ, thực tế đã phơi bày hết thảy, sự mị dân mất tác dụng, thì phương án 2 dần trở thành chủ yếu, các ĐCS phải bỏ sở trường dùng sở đoản là dùng bạo lực với nhân dân. Uy tín không còn, chính danh không còn, ngai vàng còn giữ được nhờ hết vào đội KIÊU BINH khổng lồ, rải khắp hang cùng ngõ hẻm.

Công an thì ngang nhiên tuyên bố “chỉ biết còn Đảng còn mình”, quân đội chẳng những tuyên thệ trung với Đảng mà còn tuyên bố nhân dân nào theo đảng mới được coi là nhân dân!. Tóm lại, dưới gầm trời Việt Nam thì công an, quân đội đã là của đảng mà dân cũng là của đảng luôn (nếu không chấp nhận điều ấy thì thành thù địch). Kiêu binh vừa gắn chặt với Đảng của xã hội đỏ lại vừa công khai đi sóng đôi với côn đồ của xã hội đen trước thanh thiên bạch nhật, kiêu binh thản nhiên làm điều vô pháp luật, luật là tao, tao thích bắt là bắt cần gì phải lệnh, kiêu binh đánh chết người nếu thích, kiêu binh sẵn sàng văng cả đồ dơ vào mặt những vị đương quyền tối cao của họ nếu cần thiết…, khi kiêu binh đã muốn ra oai với dân thì mặt mũi các quan đương triều cũng chẳng là cái đinh gì, vì họ thừa biết lúc này ai đang cần đến ai?

Phơi hết sự tàn bạo bất cận nhân tình không cần che đậy, đấy là sự tự bóc trần, tự “khoả thân chính trị” của chế độ chuyên chính trong nước. Đồng thời, sự chuyên chính trong thế giới Cộng sản với nhau cũng “khoả thân” luôn không che đậy: việc chính thức thành lập thành phố biển Tam Sa với đầy đủ quy chế hành chính và quân sự, việc kêu gọi đầu tư ngay trong thềm lục địa đương nhiên của Việt Nam, đưa 23.000 tàu đánh cá tràn vào vùng biển Việt Nam…đã tự lột trần cái bản mặt giả dối của chủ nghĩa quốc tế Cộng sản đến mức không còn một chút lá nho, cả những 16 chữ vàng, quan hệ 4 tốt, và cuộc thi ca khúc Việt-Trung và lời kêu gọi tri ân kẻ xâm lược cũng trở nên trơ trẽn, hèn hạ không thể chấp nhận. Làm những điều quá hạ sách ấy, cả thế giới Mác-Lê như muốn thách thức công luận rằng “ông vô lý, ông tàn bạo, ông ngang ngược thế đấy, ông cứ làm trái ý dân, cứ làm trái công pháp quốc tế thế đấy làm gì được ông”? .

Thế là Vua đã cởi truồng tồng ngồng giữa phố như trong truyện ngắn Andersen mà hết thảy vẫn cứ đeo mặt nạ để ca ngợi bộ áo choàng quang vinh vô địch muôn năm ! Thực chất chế độ Cộng sản chỉ là một chế độ phong kiến biến tướng [2], nên suốt nửa thế kỷ nay, dù oan ức đến mấy người dân vẫn phải cư xử, ăn nói nhỏ nhẹ cho phải đạo, nói có chỗ dù không bao giờ được trả lời, chỉ nói râu ria cấm nói vào chỗ phạm. Ngay cả khi có báo chí “lề trái” ở trong nước thì lúc đầu cũng chỉ dám nói vào những việc cụ thể, không chạm đến Đảng, nếu muốn chạm đến gốc rễ của chủ nghĩa và lãnh tụ thì nói theo kiểu “ám chỉ” xa xôi nhưng ai cũng hiểu…Tất cả những sự đeo mặt nạ giả dối ấy chẳng qua là giữ LỄ trong một thể chế phong kiến cho phải đạo, ăn nói ra vẻ cung kính nể nang nhưng trong lòng đã hết tin yêu rồi.

Trò xiếc dối trá lẫn nhau, cố giữ bộ mặt đúng quy cách ấy không thể kéo dài mãi. Phía vua quan đã “khoả thân tới số” thì dân chúng còn cung kính giả vờ sao được? Dùng súng hoa cải uy hiếp kẻ cưỡng chế đất, bắt nhốt Công an để hỏi cung, phụ nữ liều mạng khoả thân để giữ đất…vânvân…là những hành động “phá cách”! (Nhưng mẹ con bà Lài đã lầm, cái giới hạn nhân cách tuyền thống mà bà tưởng là ranh giới phòng vệ cuối cùng thì trong thế giới của những Nguyễn Trường Tô-Hô đâu có giá trị gì?).

Đến giai đoạn này thì các Blogger trong nước cũng không giữ Lễ nữa: không cần ám chỉ mà kể thẳng tên người tên việc dù là thủ tướng hay tổng bí thư, hay Bộ Chính trị. Mác-Lê không còn là điểm nhạy cảm phải kiêng, lại còn nghi ngờ rằng Đảng và nhà nước có định chống xâm lược thật không (hay đã đồng tình với giặc xâm lược?), coi chính quyền chỉ là một đám cướp lớn phản động đã rõ ràng …

Một Blogger tối thân cận với trùm chuyên chính Vô sản đã gọi Hồ Chí Minh là ”Ku Nghệ” mà không bị khiển trách thì đủ biết trong hậu trường họ đối với cụ Hồ cũng chẳng thành kính gì. Lại xuất hiện Blog quanlambao (là tiếng nói của nội bộ Đảng, phe Chỉnh đốn đảng chống phe Tham nhũng) chửi thẳng như tát nước vào mặt đương kim Thủ tướng còn hơn đánh kẻ thù mà không bị trừng trị.

Những ranh giới cũ đã bị phá hết.Một giai đoạn đối thoại mới, bằng ngôn ngữ khác trước, đã bắt đầu. Phía Đảng và nhà nước đã dùng “NGÔN NGỮ” mới (gồm cả ngôn ngữ báo chí và ngôn ngữ hành động) thì nhân dân cũng dùng “ngôn ngữ” mới tương xứng.  Vua đã cởi truồng, sao Dân còn giữ Lễ mãi được? Tinh thần nói đúng sự thật, nói hết sự thật đang sang một chất lượng mới..

Cuộc đối thoại mới đã bớt đi rất nhiều mặt nạ phù phiếm để đến gần với sự thật hơn, bổ ích hơn, khẩn trương hơn, hiệu quả hơn. Những lời mạn đàm này gửi đến bạn bè cũng trên tinh thần mới và ngôn ngữ mới ấy.

Một khía cạnh khác của nhu cầu nói thật là nhu cầu về phương pháp. Nếu phía quyền lực đã dùng phương pháp che đậy, nguỵ trang, mơ hồ, chung chung…mà phía phản biện cũng chơi đúng theo cách ấy thì thua! Trong bóng đá người ta bảo thế là “bị áp đặt lối chơi”, phải hết sức tránh. Lúc đầu nói thật quá e sẽ bị quy chụp nên phải thủ thế, nhưng nay đã khác.

4/ Tình hình đã quá chín muồi cho một cuộc xâm lược.

Khi Trung quốc chính thức thành lập thành phố Tam Sa (gồm 2 quần đảo HS và TS của Việt Nam) và đưa 23.000 tàu đánh cá vào vùng biển VN nhiều người gọi hành động ấy là liều lĩnh và lấy làm ngạc nhiên Thực ra không đáng ngạc nhiên và Trung Quốc không hề liều lĩnh khi đã thiết kế chiến lược một cách vững chắc và tính toán cụ thể chắc ăn trăm phần trăm.

Do vị trí địa-chính trị nênViệt Nam trở thành cửa ngõ mà chủ nghĩa Đại Hán buộc phải chiếm lĩnh để bành trướng về phía nam, nhưng Việt Nam trước đây đã kiên cường và mưu lược, phá tan mộng xâm lăng ấy của Trung Quốc.

Bất hạnh thay, sự xuất hiện trào lưu Quốc tế Cộng sản hoang tưởng đã cung cấp cho Trung Quốc một cơ hội bằng vàng. Họ tận dụng những đặc trưng của Cộng sản để đưa con mồi vào lưới. Con mồi tự tìm đến cái bẫy, nhưng bị tấm màn “Quốc tế đại đồng” che mắt, nhìn cái bẫy thành chốn ruột thịt nương thân. Những năm 1949-1950 khai thông biên giới Việt Trung, một VN đã kiệt lực buộc phải dựa hẳn vào Trung Quốc để có sức đánh nhau với Pháp, những món hàng việt trợ từ vũ khí, quân trang quân dụng đến nhu cầu dân sinh là khởi đầu những trói buộc có tính chiến lược, là sợi dây thòng lọng đầu tiên, tận dụng những quan hệ thân thuộc của những người lãnh đạo đã có với Trung Quốc làm sợi dây liên kết.

Cái thòng lọng thứ hai là do chuyến ngoại giao cầu hòa của Việt Nam diễn ra tại Thành Đô ngày 3-4/9/1990. Xét trong quan hệ có tính lịch sử giữa 2 kẻ thù truyền kiếp thì cuộc cầu hoà này chính là cuộc tuyên bố đầu hàng. Với hiệp ước Thành Đô (nhất định lịch sử sau này sẽ bạch hoá) Trung Quốc đã tẩy rửa được dấu vết chống Trung Quốc của Việt Nam tượng trưng bởi ý chí chống Tàu cứng rắn của TBT Lê Duẩn và cuộc chiến biên giới 1979. Sau hội nghị Thành Đô kế hoạch xâm lược đã thiết kế xong những nước cờ căn bản.

Từ đấy trở đi, chỉ cần 4 năm một lần Trung Quốc khống chế người cầm đầu Việt Nam, tức Tổng Bí thư đảng, là đủ cho kế hoạch xâm lược tiến hành trôi chảy. Muốnvậy phải giữ cho VN yên vị theo chế độ Cộng Sản, không được dân chủ hoá, không được liên kết chiến lược với Hoa Kỳ.

Kết quả của chủ trương liên kết chiến lược với Trung Quốc và liên kết lửng lơ với Hoa Kỳ là đã tạo những “điều kiện cần” và “điều kiện đủ” cho cuộc thôn tính Việt Nam một cách hoà bình. Điều kiện “cần” là một bộ máy lãnh đạo Việt Nam phải là bộ máy thân thiện Trung Quốc, không coi Trung quốc là xâm lược, đồng thời nhân dân  Việt Nam thì tinh thần bạc nhược, không quan tâm đến sự đe doạ của Trung quốc, chấp nhận để “Đảng và Nhà nước lo”. Điều kiện “đủ” là làm sao khống chế được sự phản kháng của lực lượng tinh hoa là những người Việt còn giữ được sự cảnh giác và lòng quyết tâm bảo vệ đất nước, không cho họ đánh thức được dân chúng, đồng thời Hoa Kỳ và quốc tế không can thiệp.

Khi ĐCSVN đã cam kết với ĐCS TQ thực hiện đủ những điều kiện ấy, thì (xin lỗi) chỉ một Trung Quốc ngu mới không tiến hành xâm lược Việt Nam.

Giữa lúc quân xâm lược kéo binh mã rầm rập vào trong biên cương Tổ quốc mà các thủ lĩnh tối cao thì im phăng phắc, nhưng ra lệnh cho khắp nơi  hát vang lời hữu nghị và tri ân, cho tướng lĩnh đứng ra tay bắt mặt mừng, và ra sức bắt giữ những người phản đối xâm lược! Cảnh tượng diễn ra như một trận công thành được chuẩn bị chu đáo, có  nội công, vô hiệu hóa lính gác, vô hiệu được quân lính trong thành, lại tổ chức sẵn một đội kèn trống chào mừng, nghênh đón sứ quân của thiên triều. Tất cả như có sự phân công, phối hợp trong ngoài vậy. Chẳng trách người dân phải đặt thẳng sự nghi ngờ vào lòng dạ của người cầm vận mệnh đất nước:

“Nguy cơ mất nước là hoàn toàn có thật. Đến lúc này nhân dân buộc phải hỏi:  Đảng và Nhà nước có thực sự muốn chống xâm lược không?

(Cả đến việc thông qua Luật biển, làm nức lòng nhiều người , nhưng tiến hành song song với những động tác ve vãn kẻ xâm lược và cấm dân biểu tình thì có đáng tin không hay chỉ là “đánh trận giả” để đánh lừa dân chúng, giúp kẻ địch tiến thêm một bước nguy hiểm?).

Thiên vạn cổ chưa có trận chiến nào được bố trí vẹn toàn như thế, sao lại bảo cuộc tấn công ấy là liều lĩnh được? Chiến thắng trong tầm tay, an toàn 100% như thế mà không tiến công thì Trung Quốc ngu à?.

5/ Giải Cộng nhi thoát! Có từ bỏ Mác-Lê cùng với cái gọi là XHCN mới cứu được nước!

Xem như vậy thì suốt từ 1950 tới nay (2012), tất cã những thiết kế chiến lược và thực thi từng bước chiến thuật cho sự thôn tính Việt Nam kiểu mới của Trung Quốc đều phải dựa trên một nhân tố trung tâm và quán xuyến là đảng Cộng sản, thiết chế Cộng sản, và quan hệ Cộng sản. Việt Nam nếu không là Cộng sản thì Trung Quốc hoàn toàn bó tay.

Vậy, theo lô-gích, đáp số của bài toán phòng thủ đất nước trước nạn Tân Bắc thuộc đã hiện ra rõ mồn một. Một Việt Nam 90 triệu dân, dân chủ pháp quyền phi Cộng sản, có bầu bạn khắp năm châu, chẳng có lý gì phải nằm trong vòng tay “ôm ấp” của Trung Quốc thì anh bạn khổng lồ xấu tính buộc phải nhớ đến những Chi lăng, Bạch đằng, Đống đa mà chìa bàn tay hữu nghị giao thương với sự bình đẳng và kính nể.

Truyện kể rằng: Tướng nhà Minh Lưu Bá Ôn vào thăm mộ Khổng Minh, mặc giáp sắt khi đi qua cổng lát bằng  nam châm liền bị hút chặt xuống đất. Lưu Bá Ôn đang luống cuống bỗng ngước nhìn lên thấy một bức hoành trên đề bốn chữ “Giải y nhi thoát” 解 衣 而 脱 (Cởi áo ra thì thoát) bèn làm theo …

Nay chủ nghĩa Mác-Lê đối với ĐCSVN cũng chỉ như chiếc áo giáp sắt, mặc vào là bị thanh nam châm khổng lồ Trung quốc hút chặt, không ngẩng lên được. Giải Cộng nhi thoát 而 脱, là cách tự cứu duy nhất, đẹp lòng dân tộc, và vẹn cả đôi đường.

KẾT LUẬN : GIỜ NGUY BIẾN ĐÃ ĐIỂM !

1/ Trước mắt, muốn cứu nước, dân ta cần phá cho được cái chiến lược “diễn biến hoà bình” trong quan hệ Trung-Việt, mà thực chất là xâm lược hoà bìnhlàm mất nước một cách hoà bình! Họ muốn đô hộ một nước khác mà không cần gây một cuộc chiến tranh xâm lược, kế hoạch thật là thâm độc!

Chiến lược xâm lược hoà bình này do nhà cầm quyền Tân Đại Hán khởi thảo và áp đặt, ĐCSVN tự sa vào thế kẹt buộc phải làm theo. Hai đảng thoả thuận kín, quyết định số phận của Việt Nam là nước nhỏ hơn, nhân dân cả hai nước đều được sử dụng như những công cụ.

Chỉ có nhân dân Việt Nam mới giúp được ĐCSVN ra khỏi thế bị kìm kẹp này. Nhưng muốn vậy ĐCS phải dũng cảm chịu đau một chút, khiêm nhường một chút, giảm đi một chút lòng “kiêu ngạo cộng sản” vô lối,  để thừa nhận nhân dân, để “lột xác”, thoát khỏi chủ nghĩa hoang tưởng phản tiến hoá để trở về với dân tộc, tìm lại sự vinh quang chính đáng trong niềm kiêu hãnh chung của cả dân tộc.

Bằng sự gặm nhắm của chiến lược Việt-Trung hữu hảo diễn biến hoà bình,“ cái ổ chim đại bàng” mà tổ tiên ta gây dựng đang từng ngày từng giờ chật hẹp dần lại một cách toàn diện, thành“cái tổ con chim chích” như vua Trần Nhân Tông đã lo trước nhiều thế kỷ. Hoạ mất nước đã nhỡn tiền !

Không nhân dân nào thích chiến tranh, nhưng lời QUYẾT CHIẾN, chứ không HÒA, của Hội nghị Diên Hồng là vết son trong lịch sử. Hoà bình là quý, nhưng hoà bình để mất nước êm như ru là thứ hoà bình đáng nguyền rủa, không thể so với sự diễn biến hoà bình để tự chuyển hóa thành một nước dân chủ văn minh, chính là thứ hòa bình công chính và kiêu hãnh, không kẻ nào chống được.

2/ Về căn bản và lâu dài , xuất phát từ nhu cầu xây dựng đất nước cũng như từ yêu cầu bảo vệ đất nước khỏi hiểm họa Bắc thuộc, xã hội Việt Nam phải từ gĩa ảo tưởng Cộng sản, trở về một chế độ dân chủ lành mạnh thông thường như các nước văn minh, không có con đường nào khác. Chừng nào còn giữ chế độ gọi là “Xã hội chủ nghĩa” bên cạnh anh Cộng sản khồng lồ Trung Quốc, thì hoạ mất nước là thường trực.

Có thể ĐCSVN lường trước bước thứ hai này nên nghi ngờ và cấm người dân biểu tình chống Trung Quốc xâm lược ?.

Tôi nghĩ mọi việc hoàn toàn trong sáng, không có gì thủ đoạn ở đây. Cần nói thật với nhau rằng việc trước mắt cũng như lâu dài đều đòi hỏi phải tháo vòng Kim-cô chuyên chính Vô sản, nhưng tính chất hai việc khác nhau xa. Kẻ xâm lược là giặc đến từ bên ngoài, cần phải làm cho họ thất bại trong âm mưu đó, việc ấy phải làm ngay không thể trần trừ, hoàn toàn không giống với quan hệ người trong một nước với nhau, quan hệ được cố kết bởi tình yêu Tổ quốc ngàn đời thiêng liêng, để cùng xây dựng một đất nước văn minh là điều hoàn toàn có thể thực hiện được, mà nước Đức là một tấm gương đầy thuyết phục.

(9-8-2012)

© H.S.P.

© Đàn Chim Việt

==========================================================

[1] Sai lầm gốc từ Mác nhưng phải cộng với Lênin mới thành một thể hoàn chỉnh về chính trị và lan rộng ra thế giới.

[2] Hà Sĩ Phu : http://www.hasiphu.com/ll3.html

————————————————————-

PHẦN VIẾT THÊM

Cần thoát khỏi một vài nguỵ biện và những suy nghĩ tự trói buộc

* Nhiều đảng viên rất lo ngại cho hiện tình xuống dốc và bất lực của đảng hiện nay, nhưng băn khoăn trước câu hỏi: Đảng không ưu việt sao đánh được Pháp, được Mỹ? Đảng cũng làm được nhiều việc tốt đấy chứ? Ba triệu đảng viên hầu hết là tốt thì đảng sao lại xấu được? Xin nêu tóm tắt mấy ý góp phần giải đáp:

- Mác-Lê vào được Việt Nam là do tháp tùng lòng yêu nước, những thành tựu có được là do tựa vào sức mạnh yêu nước của dân tộc mà có. Ở đâu và khi nào nhân tố chuyên chính vô sản phát huy tác dụng, lấn át truyền thống dân tộc, thì ở đó, khi đó, phát sinh sai lầm và tổn thất.

- Cái tốt chủ yếu ở giai đoạn đầu, khi cầm quyền là bắt đầu thoái hóa, càng củng cố được quyền lực thì càng thoái hoá, càng về sau càng thoái hóa. Muốn lấy lại thiện cảm thì phải “ăn mày quá khứ”.

- Cá nhân đảng viên có thể tốt, nhưng đứng trước tổ chức thì những cái tốt cá nhân bị vô hiệu hoá. Tổ chức Cộng sản là phép cộng những “số dương” thành một “số âm”, sử dụng rất nhiều người tốt để thực hiện một điều huyễn hoặc, không tốt. Càng lên trên thì tính “bản thiện” của con người càng bị tính chuyên chính sai lầm của tổ chức lấn át, cho nên càng lên trên càng tiêu cực. Tham nhũng độc quyền ghê gớm nhất đều ở cấp cao. Chính gương tốt, liêm chính, của các đảng viên ở cơ sở là tấm bình phong che cho tội lỗi của cấp cao

- Bởi là người tốt, người yêu nước, nhưng bị dòng lịch sử cuốn vào một trào lưu huyễn tưởng nay đã bị lịch sử đào thải, thì mỗi người đảng viên cộng sản đều phải chọn một trong hai sự “phản bội” không thể thoái thác: hoặc cứ nhắm mắt theo chủ nghĩa thì phản bội dân tộc, hoặc đặt dân tộc lên trên thì sẵn sàng từ bỏ chủ nghĩa Mác-Lê ảo tưởng, đó là sự từ bỏ, sự “phản bội” đáng ca ngợi.

* Một nguỵ biện nhằm chống biểu tình:

Người dân muốn biểu thị quyết tâm chống xâm lược, bảo vệ đất nước thì phương pháp truyền thống ở mọi quốc gia là BIỂU TÌNH. Muốn giúp cho quân xâm lược khỏi bị làm phiền thì nhà cầm quyền Việt Nam hứa với họ là kiên quyết cấm dân VN mình biểu tình. Nhưng không thể công khai cấm biểu tình (vì cấm là phi lý và thất nhân tâm) thì cấm những gì liên quan không thể tách rời với biểu tình là đi đông người trên phố, bèn quy tội là gây rối trật tự, ảnh hưởng đến giao thông. Đây là nguỵ biện dùng “mẹo Trạng Quỳnh”: nếu không thể cấm ỈA thì cấm ĐÁI, không được đái thì làm sao mà ỉa? Thế là không cấm biểu tình mà dân không biểu tình được.

Nhà nước ta quả là nhiều sáng kiến và tận tâm với bạn vàng xâm lược. Nhưng xin thưa điều quy kết này là bậy bạ và phạm pháp. Đường xá là của toàn dân, người dân được sử dụng để đi lại thông thường và đi lại trong những việc đông người chính đáng: đám cưới, đám tang rất cản trở giao thông, đón rước, hội hè rất cản trở giao thông…thì giao thông tạm ngừng một thời gian ngắn, có sao đâu? Biểu tình bảo vệ Tổ quốc còn chính đáng và quan trọng hơn mọi sinh hoạt khác, giao thông phải tạm dừng để phục vụ biểu tình cũng là chính đáng, huống chi lèo tèo vài trăm người thì cản trở nỗi gì? Mẹo “cho Ỉa nhưng cấm đái” này sẽ còn phát huy nhiều nguỵ biện xảo trá khác nữa, nhưng nhân danh một “Chính” quyền mà dùng mẹo bẩn như vậy thì còn “chính” nữa không?

9/8/2012

HSP

 

 

 

17 Phản hồi cho “Giải “Cộng” nhi thoát!”

  1. Minh Hà Tĩnh says:

    Một bài đúng tầm TS Xuân Tụ- Lý luận sắc ngọt, diễn giải thuyết phục. Tôi đọc xong thấy tim đập rộn ràng. Đúng. Nếu chính thể này cứ bấu víu mãi vào cái váy cũ ” chủ nghĩa Mác lê” họa mất nước là không tránh khỏi. Bác Tụ ơi , em sợ nhất là sau khi nhân dân lùa được đám thối nát này đi, thì một đám mới lên cầm quền lại nát thối không kém.

  2. NTBuông says:

    Một bài viết ra^’t hay của ông Hà Sĩ Phu , thẳng thắn và minh bạch . VN đã lùi quá xa trong tiến hoá an sinh và văn minh nhân loại . Chỉ có dẹp bỏ chế độ độc tài , rửa sạch lại moi từng lớp con người , bắt đầu lại , chậm trễ những còn hơn là không bao giờ . Nhục nhã cho dân tộc đã quá đủ ro^`t .

  3. Trúc Bach says:

    Muốn cứu VN, phải thoát khỏi ách CS !

    Thoát khỏi ách CS là “điều kiện cần và đủ” để cứu VN !

    Sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lý ấy không bao giờ thay đổi !

  4. kimkiến says:

    1/Một cái tựa rầt tàu .Không thể viết “việt “/nôm na mách qué/hon được sao ?
    2/Phải bỏ chủ nghỉa CS (bỏ CS) trở về với chính nghỉa quốc gia dân tộc thì mới thoát khỏi sự lệ thuôc ,đô hộ của Tàu ,kẻ thù truyền kiếp của dân tộc…là điều mọi người yêu nước đả nhìn thấy và mong mỏi. Nhưng bọn CSVN ,với nảo trạng xơ cứng,không chịu hiểu như vậy.Bam víu vào chủ nghỉa mà nay bị xóa bỏ hầu hết trên thế giới ,cải cách gì đi nửa ,củng chỉ là “tiền bạc và quyền lực”.Dù có biết con đường ”bác đi bi đát” cho dân tôc cho đất nước nhưng vẩn cố ù lì ,vẩn tiếp tục một là vì “sướng quen cực không quen” hai là vì cổ máy đang chạy,nhảy ra là bị nghiến nát…Và đó là càng nngày càng lún sâu,càng bị ràng buộc,trói chặt,không thoát ra được.,.
    3/Ngày nay trong nước thì đàn áp ,ở ngoài thì phá hoại ,gây mất đoàn kê (như báo ngườiviệt,việtweekly hay sgnhỏ…và nhiều báo khác ,vô tình hay hửu ý dăng nhửng bài tuyên truyền cho CS, chưởi các lảnh đạo vnch và chính thể vnch (có sưtiếp tay trong cái tập thể CH đó).Không loại trừ tình báo TC hợp tác với VC để làm nhửng điều chia rẻ xáo trộn CĐ như vậy.Lại có một số trí thức dẩm phải nước đaí của người đi trước mà không biết hoặc không nghe không thấy .”người ta nói “kinh nghiệm (CS) không truyền lại được cho ai”là không phải không đúng.
    4/Bởi nghe tuyên ruyền dưói chiêu bài yêu nước chống ngoại xâm ,một số lớn kẻ có học đi theo hcm nhưng bộ mặt CS lúc đó dả ló dạng bằng nhửng ccrđ,đấu tố …cho nên không thể nói hoàn toàn lúc đầu là thực sự yêu nước. Chỉ là cái binh phong “yêu nuớc” để du người ta leo lên cổ xe cs,,,và khi biết thì không thể bước hay nhảy xuống vì bị nghiền nát…Cuôc đâu tố ở và CMVH đả khiến hàng triêu người chết oan ức ở TC không là bằng chứng ? Xa hơn ở Nga dưới thới CS ,Tây Bá Lợi Á vần làm nhiều người rùng mình ? Thử hỏi cả vùng ĐNA lúc đó đều bị xâm chiếm bở TâyPhương sao không có nước nào là CS mà họ nay vẩn độc lập tự do mà VN phải tốn xương máu,nhấtlà 20 năm chiến tranh vừa qua để thống nhất trong vóng lệ thuôc Tàu cộng như vậy ?
    Chỉ có dân trong nưóc vùng lên ,quân đội là ke có vủ khi cùng với dân làm cuộc CM lật đổ chế đô CS,hoà hợp với ngươi dân TNCS,cùng CỨU NƯỚC và GIỬ NƯỚC thì VN mới còn là VN..
    Còn nay lý thuyết suông,nói nhửng điếu mà ai củng biêt củng nói và mong làm được’Đó là “giải cộng nhi thoát” (lại Tàu),Nghe thì rất “trí thức” chử nghỉa ,nhưng củng chỉ là lời hô hào ” hảy bỏ đảng CS chủ thuyết CS theo Tư Bản chủ nghỉa (Mỷ và các nước phương tây)để cứu nước” .
    Nhưng có bao giờ người tự ý bỏ tiên bạc quyền lực không ? Các nuớc syria .lybia ..thì đủ biết…

  5. NON NGÀN says:

    CẦN BỔ SUNG THÊM ĐÔI ĐIỀU ĐỐI VỚI CÁC LẬP LUẬN CỦA ÔNG HÀ SĨ PHU

    1/ Điều nghịch lý thứ nhất : phần lớn những đảng viên CSVN hay những người đi theo đảng CSVN, vì họ tin và tha thiết vì mục đích giải phóng dân tộc, giành độc lập lại cho đất nước, nhưng không phải vì họ thích hay mong muốn duy nhất mục đích của chủ nghĩa CS.
    2/ Nghịch lý thứ hai : Nếu thật sự có những nông dân, công nhân hay người VN nào đó thật sự thích chủ nghĩa CS, đó là vì quyền lợi bản thân, vì ham muốn được hưởng lợi riêng, không phải lý tưởng chủ nghĩa xã hội nào hết.
    3/ Nghịch lý thứ ba : Những người lãnh đạo CS nói chung đều thuộc duy nhất một hệ quốc tế, mà trước đây là Liên Xô, không thể có ý nghĩa hay tinh thần giải phóng đất nước theo kiểu tự chủ và độc lập. Cho nên mọi ý nghĩa giải phóng đất nước chỉ là khẩu hiệu bề ngoài.
    4/ Nghịch lý thứ tư : Phần lớn những người đảng viên hay những người đi theo mục đích của Đảng, nói chung đều trên cơ sở cảm tính, tình cảm tác động nào đó, không phải theo lý trí hay lý tính, tức nhận định theo kiểu khách quan, khoa học.
    5/ Nghịch lý thứ năm : Trước đây chủ nghĩa Mác còn mù mờ, chưa được thực tế chứng nghiệm là sai hay đúng, và lại Liên Xô và khối XHCN vẫn còn, niềm tin chưa có gì thử thách, nên vẫn còn hi vọng. Ngày nay các điều đó hoàn toàn trái lại mà ai cũng thấy, cũng biết, nên vẫn còn đi theo là phi lý, không có cơ sở khách quan, có vẻ như liều lĩnh, bất chấp.
    6/ Nghịch lý thứ sáu : Nếu TQ và VN đều có lý tưởng CS thật sự theo đúng bài bản của học thuyết Mác, thế thì tại sao lại đã đánh nhau vài lần, hiện thời TQ đã và còn sẽ xâm lăng VN, thế thì cả hai đều thực chất chẳng phải là các đảng mác xít đúng nghĩa, hoặc chính bản thân học thuyết Mác chỉ là tầm phào, không hề phản ảnh điều gì là chân lý khách quan cả.
    7/ Nghịch lý thứ bảy : Ngày nay các đảng viên CS phần lớn đều giàu, thậm chí một số còn trở thành tư bản đỏ, có con cho đi học các nước tư bản, có các tài khoản ngân hàng dưới nhiều hình thức, cả trong và ngoài nước, thế thì họ đâu có phải là người tiên phong của giai cấp công nhân như lý thuyết và tuyên truyền vẫn nói. Điều này cho thấy hoặc là lý thuyết Mác về giai cấp là phi cơ sở thực tế, hoặc sự nhân danh đó là phản khách quan.
    8/ Nghịch lý thứ tám : Từ xưa tới này, giới khoa học kỹ thuật phục vụ mọi phát kiến của nhân loại, làm lịch sử phát triển, tiến hóa, đều là những thành phần tinh hoa, hiểu biết, trí thức. Giới lãnh đạo các đất nước cũng đều là những thành phần có học. Thế thì việc cho giai cấp công nhân, nông dân là có sứ mệnh lãnh đạo, đó chỉ là sự lợi dụng họ, hoặc chỉ là điều ngược ngạo, không đúng ý nghĩa thực tế, chỉ làm trì trệ xã hội về mọi mặt.
    9/ Nghịch lý thứ chín : Dân chủ tập trung có nghĩa là theo đa số. Nhưng đa số trong đảng không phải đa số trong dân nói chung. Đó là điều không mang tính dân chủ đích thực. Và nói dân chủ tập trung nhưng thực chất cũng chỉ là lãnh đạo trên rót xuống để quần chúng đảng viên bàn bạc, thảo luận và đồng ý theo ý đã có sẳn. Có nghĩa đó cũng chỉ là thứ dân chủ hình thức, không thực chất. Vả lại đã ý thức hệ hoàn toàn có sẳn, như một tiên đề phải tin theo, không thể bàn cãi, bởi bàn cãi là xét lại và mâu thuẫn, thế thử hỏi làm sao có khoa học hay dân chủ được. Kiểu như áo không thể mặt quá đầu, hóa ra chỉ có niềm tin một chiều mà không thể khách quan, xác đáng.
    10/ Nghịch lý thứ mười : Đảng lãnh đạo mà không do dân bầu ra, có nghĩa là đảng đứng trên dân, ngoài dân, làm sếp dân một cách bất thường, đó không thể gọi là dân chủ khách quan, đúng nghĩa. Giả dụ nếu điều đó được cho là cần thiết, thì đảng phải hoàn toàn thánh thiện, đảng viên phải hoàn toàn trong sáng hết, học thuyết Mác phải tuyệt đối đúng. Ngày nay thực tế các đảng anh em lớn đều không còn nữa, trong nước thì đảng viên tham nhũng không hiếm, bởi người ta vào đảng chẳng phải không nhằm vì lợi lộc riêng, thế thì việc đảng lãnh đạo mà không do dân bầu thực chất là không có cơ sở đúng đắn, xác đáng. Mà từ lâu đảng cũng đã tuyên bố bỏ ý niệm chuyên chính vô sản của Mác rồi, thế tại sao vẫn tiếp tục độc đoán theo kiểu đó. Đó chính là nghịch lý cuối cùng mà cũng bao trùm nhất.

    Đó là mười điều sơ bộ và tiêu biểu để đóng góp thêm vào các ý kiến của ông Hà Sĩ Phu, vì dường như các ý kiến của ông Hà Sĩ Phu vẫn chưa bộc lộ ra hết về các ý nghĩa khách quan, lý tính, cũng như khoa học hoàn toàn đầy đủ. Đó cũng là điều để tất cả mọi người, nhất là mọi đảng viên cần nhận thức và phê phán.

    ĐẠI NGÀN
    (10/8/12)

  6. Thường Tín says:

    bài viết lột trần mọi bản chất , sáng tỏ mọi điều.

  7. Tran Binh Trong says:

    Cảm ơn tác giả HSP. Hy vọng bọn cộng sản tham tàn ngu dốt đọc bài này.

  8. kbc3505 says:

    “GIẢI CỘNG NHI THOÁT” Đây là cốt lõi con đường cứu nước chống xâm lăng. Cộng sản Việt Nam có 2 con đường lựa chọn:

    1) Từ bỏ cộng sản quay đầu về với dân tộc đoàn kết với Dân một lòng chống xâm lăng.
    2) Cố bám lấy quyền lực tàn ác với Dân, tiếp tục con đường tay sai bán nước.

    Đừng nghĩ rằng sẽ tiếp tục lừa được Dân trong thời đại này. Người Dân nay đã biết kẻ thù của Dân Tộc và đất nước chính là cộng sản và sẽ đứng lên tiêu diệt trước để đoàn kết chống quân Tàu xâm lược. Hãy quyết định trước khi quá muộn. Đất nước đang lâm nguy, hãy thức tỉnh, can đảm vỗ ngực đứng lên nối gót truyền thống chống xâm lăng Tổ Tiên hoặc sẽ bị đào thải.

    kbc3505

  9. Văn Uyển says:

    Một bài lý luận ngắn, sắc nét, làm sáng tỏ nhiều điều quan trọng, có tính đúc kết và gợi ý cao.

  10. lytoetsays says:

    thong diep cua ts HA SI PHU nhac nho scvn khg choi voi lu quy bac kinh nua giai cöng nhi thoat(bo cöng san thi thoat)che do csvn chi co hai giai cap thong tri va bi tri chu khg co giai thu 3.cac ban song trong canh ca chau chim long gai dinh ban duoc xep vao giai cap nao?neu la gia cap thong tri thi lam don xin hoc nghe cong an uong mau quan thu tha ho cuop cua giet dan thoa mai va duoc dang thuong hau hi neu gia dinh ban phai xep vao giai cap bi tri thi khuyen ban mau mau dem gia dinhvuot ra hai ngoai mac xac lu quy ba dinh song chung voi csbackinh den nam 2013

Leave a Reply to NTBuông