Sau thất bại, bác Cả Trọng đã tỉnh ngộ hay vẫn u mê?
Sau sự thất bại thảm hại của TBT Nguyễn Phú Trọng (xin được gọi theo kiểu dân Bắc là bác Cả Trọng cho nó thân thiện) tại hai hội nghị TƯ.6 & 7 vừa diễn ra. Người am tường thời cuộc cho đó cũng là sự tất yếu của qui luật sinh tồn. Khi kiến không ăn được cá thì cá ăn kiến là điều khó tránh.
Những ai quan tâm đến chính sự thời gian qua đều nhận thấy tư duy và bản lĩnh chính trị của bác Cả Trọng là lạc hậu và yếu kém. (Xem ở đây). Đã vậy ông còn đại ngôn như đã từng lên lớp ở trường đảng bên Cu-ba. Khiến cho bà Tổng thống cánh tả của xứ Ba-tây (Braxin) sợ tới mức phải đột ngột cáo bận mà không dám tiếp ông (dù trước đó đã long trọng kính mời) để tránh “gần mực“ khỏi bị đen lây?
Nếu nói theo logic lập luận của bác Cả hôm đầu xuân vừa qua ở Thạch Thất (“mình phải như thế nào thì người ta mới mời chứ“). Thì có thể hiểu bác Cả phải nói năng thất thố trước cửa ngõ nhà người ta (ở Cu-ba) tới mức nào thì bà Tổng thống Ba-tây mới cực chẳng đã, phải hủy lời mời như vậy?
Thử nghe lại một trích đoạn ngắn xem sao?
Kinh tế suy thoái đã làm phơi bày sự thật của những bất công xã hội trong các xã hội tư bản chủ nghiã: đời sống của đa số cư dân lao động bị giảm sút nghiêm trọng, thất nghiệp gia tăng; khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn. Những tình huống “phát triển xấu”, những nghịch lý “phản phát triển”, từ địa hạt kinh tế – tài chính đã tràn vào lĩnh vực xã hội, làm bùng nổ các xung đột xã hội và ở không ít nơi từ tình huống kinh tế đã trở thành tình huống chính trị với biểu tình, bãi công, làm rung chuyển cả thể chế. Sự thật đơn giản là bản thân thị trường tự do của chủ nghiã tư bản không thể giúp giải quyết được những khó khăn, và trong nhiều trường hợp còn gây ra những tổn hại nghiêm trọng cho các nước nghèo; làm sâu sắc thêm mâu thuẫn giữa lao động và tư bản toàn cầu… “.
Những khó khăn và mâu thuẫn này xem ra gần với nền “kinh tế thị trường định hướng XHCN“ ở xứ ta hơn thì phải?!
Ở đoạn khác ông Trọng khoe khoang:
“Chúng ta cần một xã hội mà trong đó sự phát triển là thực sự vì con người, chứ không phải vì lợi nhuận mà bóc lột và chà đạp lên phẩm giá con người. Chúng ta cần sự phát triển đi đôi với tiến bộ và công bằng xã hội, chứ không phải gia tăng khoảng cách giàu nghèo và bất bình đẳng xã hội. Chúng ta cần một xã hội hướng tới các giá trị tiến bộ, nhân văn, một xã hội nhân ái, đoàn kết, tương trợ lẫn nhau, chứ không phải cạnh tranh thắng – thua vì lợi ích vị kỷ của các cá nhân và các phe nhóm. Chúng ta cần sự phát triển bền vững, hài hòa với thiên nhiên để bảo đảm môi trường sống trong lành cho các thế hệ hiện tại và tương lai, chứ không phải để khai thác và chiếm đoạt tài nguyên, tiêu dùng vật chất vô hạn và hủy hoại môi trường. Và chúng ta cần một hệ thống chính trị mà quyền lực thực sự thuộc về nhân dân, do nhân dân và phục vụ lợi ích của nhân dân, chứ không phải chỉ cho một thiểu số giàu có” *
Đến đây thì chả cần bình bọt thêm làm gì cho mất thì giờ. Từ miệng ông Trọng tuôn ra cả đấy nhá. Chứ có tụi “thế lực thù địch“ nào xui ông đâu. Khi chỉ cần thay hai chữ ”chúng ta” thành chữ “chúng nó“ (CNTB Tây Phương) là chuẩn không cần chỉnh. Thật đúng là “cóc chết tại miệng“ là thế. Mang chuông đi đấm nước người, sứ giả còn phải giữ gìn huống chi nhà vua. Ai lại đi xưng xưng “Nói những gì không biết, viết những gì không hiểu và sợ mất những gì mình không có!” bất cẩn như thế bao giờ?
Xuất thân từ một anh thư lại không có công trạng gì với non sông. Chỉ theo học chuyên ngành về “xây dựng đảng“ ở cái nơi vốn là “thành trì của CNXH“ mà ngày nay người dân ở đó cũng đã kiên quyết khước từ. Bởi lỗi hệ thống của thứ chủ nghiã này qúa lớn (“được duy trì bằng sự giả dối“ – Lời Gorbachev). Ông Trọng sở dĩ có được cái may mắn leo cao không phải bằng tài ba lỗi lạc. Mà do được lòng ông bạn vàng khổng lồ Phương Bắc và sự đồng thuận tạm thời của các phe nhóm lợi ích trong đảng vào thời điểm đảng đang trên đà tuột dốc thê thảm vì nạn tham nhũng đang ngày càng trầm trọng. Nếu so với đồng chí X (hơn nửa thế kỷ theo đảng, từng vào sinh ra tử), bác Cả Trọng chưa thấm vào đâu. Nhưng cái qúy nhất của bác Cả là đời tư liêm khiết và gia cảnh vợ con chưa hề có tai tiếng gì. Việc bác Cả quyết tâm chống “một bộ phận không nhỏ“ (“bầy sâu“) tham nhũng làm mất lòng tin của nhân dân với đảng và có nguy cơ làm sụp chế độ là một thiện ý tốt rất đáng ghi nhận. Nhưng bác Cả lại tự mâu thuẫn với chính mình khi kiên quyết đòi duy trì cho bằng được cái môi trường thuận lợi cho bầy sâu tham nhũng kia sinh sôi nảy nở (như giữ điều 4 và kiên quyết không tam quyền phân lập). Chính việc này đã là nguyên nhân sâu xa của sự thất bại ê chề. Nếu chưa muốn nói sự nghiệp chính trị của người đứng đầu ĐCS coi như kết thúc.
Lỗi là tại ông Trọng mà thôi, tuyên bố của ông ở Vĩnh Phúc đã đẩy ông vào thế đối đầu với dân chúng. Sau bài nói đó và cả bức thư của Nguyễn Đức Kiên uy tín của ông Trọng rớt thảm hại. Làm chính trị phạm những sai lầm kiểu ấy là sai lầm không thể sửa được. Các đối thủ của ông không nói ra nhưng rất biết và hết sức tận dụng điều đó. Mà, ông Trọng lại hoàn toàn không biết tự đánh giá lực lượng của mình (HN 6 đã thấy rõ…). Từ HN 6 đến HN7 đối thủ của ông không ngừng tập hợp gia cố uy tín ảnh hưởng. Lạ lùng là chính ông Trọng không biết điều đó. Làm chính trị lên đến chức vụ như ông mà như vậy quả thật là điều ngoài sức tưởng tượng. Không có gì để nói nữa…
Đó là nhận định của hậu duệ cụ Ngô Đức Kế trên trang nhà của nhà văn Phạm Viết Đào (xem ở đây)
Cũng như hôm khai mạc (1/5), hôm qua (11/5), sau khi nghe ông Trọng đọc lời bế mạc HN7, vẫn lại phải nghe những lời tua đi tua lại cũ rích đổ tội cho các “thế lực thù địch“ chống phá làm suy yếu đảng và làm mất lòng tin của quần chúng nhân dân đối với sự lãnh đạo của đảng… Mới thấy sự lạc hậu của cỗ máy cũ do ông Trọng cầm lái đã tới mức nào rồi. Bình luận về việc này có ý kiến cho rằng, về mặt lý mà nói, chống tham nhũng là công việc của bên hành pháp. Hành pháp chống không được, hay không có chút tiến bộ nào, mà lại còn đầu têu, thì người đứng đầu hành pháp (thủ tướng) phải từ chức. Ngoài ra, chả có anh quái nào có tư cách chống tham nhũng cả.
Người đứng đầu chế độ như ông Trọng, lẽ ra phải là người hơn ai hết phải hiểu điều này. Thay vì tinh giản bộ máy cồng kềnh cho đỡ tốn tiền thuế của dân, ông Trọng lại cho đẻ thêm ra hai cái ban đảng (trước đây đã bỏ đi). Chẳng qua hai ban mới này chỉ là công cụ làm tăng uy thế của TBT mà cũng là nhằm gia cố cơ chế đảng trị lên trên guồng máy nhà nước. Làm như vậy là đi ngược với thiết chế của một nhà nước pháp quyền. Nên đã bị vô hiệu hóa bởi chính những người đã từng đưa ông Trọng lên chiếc ghế đầu triều ngày hôm nay.
Chỉ tội nghiệp cho hai ông Nguyễn Bá Thanh và Vương Đình Huệ. Những gương mặt tương đối sáng trên chính trường thời gian qua. Hăng hái tham gia bài toán vô nghiệm của bác Cả mà thành nhỡ nhàng. Như ông Bá Thanh, ngoại lục tuần rồi. Không nắm chắc được kiếm trong tay… thật đi cũng dở mà ở thì không xong!
Nếu ở một đất nước dân chủ đa nguyên thì một người có năng lực như ông Bá Thanh, bị thất sủng ở đảng này có thể đầu quân hay đứng ra lập riêng một đảng chính trị khác. Nếu có tài và tâm mà lại được người dân tín nhiệm thì con đường hoạn lộ của những người như ông Thanh vẫn thênh thang chán. Nhưng với chế độ độc đảng toàn trị thì chấm hết (Stop). Như lời khuyên của blogger Trương Duy Nhất, ông Thanh nên sớm từ chức là hơn.
Bàn về chuyện thất bại của ông Trọng có độc giả nhận định:
Hiện tượng Nguyễn Bá Thanh rớt Bộ Chính trị, mặc dù được Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng hết sức ủng hộ cho thấy cuộc chiến chống tham nhũng trong Đảng còn vô cùng gian nan. Không thể chống tham nhũng khi duy trì thể chế độc đảng, vì bản thân độc đảng chính là hiện tượng tham nhũng điển hình: tham nhũng chính trị – nguồn gốc của mọi tham nhũng.
Điều gì sẽ xảy ra, nếu Bá Thanh vào Bộ Chính trị xong, rồi trở cờ, bắt tay với đc X, Bình Ruồi và đồng bọn phe cánh? Sẽ là thảm họa cho đất nước và nhân dân.
Muốn thoát cảnh bế tắc này, chỉ có đi theo con đường đa nguyên chính trị, đa đảng, tự do, dân chủ đích thực mà hầu hết nhân loại văn minh đã lựa chọn, hòa nhập đầy đủ với thế giới, tranh thủ được ủng hộ của quốc tế. Khi ấy, có được lòng dân, chính quyền VN Hà Nội sẽ thoát vòng cương tỏa của Bắc Kinh, mở ra thời kỳ độc lập thật sự, dân giàu, nước mạnh
Một độc giả khác thì than:
Thôi rõ rồi, không bỏ phiếu cho ông Thanh và ông Huệ cho thấy Hội nghị đã chống lại ông TBT Trọng, muốn ông Trọng và đảng của ông “nghỉ” thôi. Ông Phạm Quang Nghị cũng được báo trước là sẽ rớt ghế TBT khoá tới, vì “bị” ông Trọng đề xuất. Rõ ràng có một xu hướng chính trị mới xuất hiện.
Còn blogger nổi tiếng Nguyễn Huy Canh cũng góp lời:
Nếu tôi là UVTW, được bỏ phiếu, tôi cũng sẽ bỏ phiếu chống lại ông Cả Trọng. Vì bây giờ ông vẫn còn khuyên người ta quay lưng lại với tiền bạc, với cám dỗ vật chất. Ông định biến tất cả cán bộ nhà nước và chúng ta thành nhà sư ư? Ông vẫn quyết tâm sở hữu toàn dân về đất đai, đó chính là ý chí của Marx đã trở thành lỗi thời, là tàn dư của tư duy Phật giáo; ông vẫn quyết không tam quyền… chính ông là người mong muốn, là kẻ đam mê quyền lực nhất hòng trị vì cả dân tộc này theo cách của những kẻ chăn cừu. **
Hiện tình của Đảng CSVN hiện nay được ví như một quả bưởi ngoài bóng trong khô. Trông chờ có được một phép lạ thay đổi chỉ là điều không tưởng. Bởi đáng ra trong lúc kinh tế đất nước đang suy thoái như hiện nay, những người đứng mũi chịu sào phải đoàn kết tạo thành một khối vững chắc để lèo lái con thuyền vượt qua cơn khủng hoảng thì nội bộ lãnh đạo quay ra tỷ thí tranh giành quyền lực bách hại muôn dân.
Vậy nên đồng giao mới xuất hiện trên mạng gần đây đang loan truyền câu ca như thế này:
Thịt xôi ngập ngụa vương triều
Rằng ông Tổng Trọng chẳng điều được quân
Đảng đang phân liệt chia phần
Các nhóm lợi ích xoay vần choảng nhau…
thi y cua han la dua loai nguoi tro ve thoi ki san ban hai luom rui chi deu cho nhau ma/ai bieu ngu nghe theo han lam gi cho do mau
Đặt giả sử đến nay thế giới đã tiến lên Chủ nghĩa Cộng sản thì không hiểu nền văn minh nhân loại đã đến mức độ nào ?đã chinh phục và hiện diện ở sao Hỏa ?các Resort sinh thái ở Mặt trăng ?giao thông sẽ là những Bus-ships;Auto-lines ?tuổi thọ trung bình 100 tuổi ?tệ đoan xã hội sẽ là Không và Tôn giáo chỉ là độc nhất ?một Địa đàng tươi đẹp với những Lãnh tụ đều là những Thần thánh,có những tượng đài hoành tráng để thần dân tung hô ca tụng ?HAY chỉ là 1 thời kỳ đồ đồng tái xuất hiện với những nông trang tập thễ vĩ đại ?sức người thay cơ giới vì muôn người hòa nhập, thuận hòa với nhau để triệt tiêu sự cạnh tranh ,bóc lột ? Tội ác không có cơ thực hiện..Hạnh phúc chan hòa đến với cả thiên nhiên, muông thú ? Tất cả đều được CÓ THỂ cho 1 Học thuyết ĐẠI ĐỒNG !!!
Xin được ngắn gọn là nhân loại sẽ sống an vui cùng nhau….cạp bèo hoa dâu mà đồng chí Phạm Tuân thả vô ao vũ trụ. Đại đồng là cái chắc…mười thằng nói dóc như một. Hệ thống sinh thái gồm có…ao cá Bác Hồ,chuồng nuôi heo bên cạnh ….giường ngũ. Kinh tế thì chủ yếu là…phơi cà rem xuất khẩu lên sao Hỏa. Người người hân hoan với chính sách ” Làm..thì không khả năng, còn ỉ thì không có…cầu”.
” Làm..thì không khả năng, còn ỉ thì không có…cầu”.
Thưa bác Austin Phạm _ Không có cầu thĩ đã có sẵn 900 cái mồm CCCĐ…. !
DẮT DÂY
Một anh ngu lừa vạn anh ngu
Bởi chưng học thuyết mịt mù anh ta
Biết chi đây cõi ta bà
Lầm rằng giữa chốn tinh hoa ngàn đời !
Đưa ra học thuyết trời ơi
Dắt dây nhân loại vào trời thương đau !
Giờ thì còn biết trách ai
Trách người đưa lối, trách người lùa theo ?
Anh ngu lại dắt mọi người
Một trăm triệu đã chôn vùi thịt xương !
Cốt lên thế giới đại đồng
Chỉ toàn sụp lổ giữa đồng quạnh hiu
Thật là ảo ảnh lêu têu
Một người ngu khiến triệu người ngu theo
Trách thay nhân loại đời này
Cái khôn bất lực đẩy lùi cái ngu
Chỉ vì chuyên chính cài rồi
Anh nào sụp lổ dễ hòng rút ra
Ngàn năm trong cõi người ta
Cái ngu của Mác quả là trời cho
Đỉnh cao trí tuệ loài người
Hay là hố thẳm của đời bấy nay !
TRĂNG NGÀN
(16/5/13)
Có hai điều cần nhắn gơỉ đến những người anh em “CCCĐ” 900 và nhất là 2 ông trùm ::
NGUYỂN BÁ THANH còn chút khôn ngoan thì nên suy ngẫm tới nơi tới chốn – THỚI CƠ chẳng chờ đợi ai
“Nếu ở một đất nước dân chủ đa nguyên thì một người có năng lực như ông Bá Thanh, bị thất sủng ở đảng này có thể đầu quân hay đứng ra lập riêng một đảng chính trị khác. Nếu có tài và tâm mà lại được người dân tín nhiệm thì con đường hoạn lộ của những người như ông Thanh vẫn thênh thang chán. Nhưng với chế độ độc đảng toàn trị thì chấm hết (Stop). Như lời khuyên của blogger Trương Duy Nhất, ông Thanh nên sớm từ chức là hơn. ”
Caí ni thì là phần ông TRỌNG
Thịt xôi ngập ngụa vương triều
Rằng ông Tổng Trọng chẳng điều được quân
Đảng đang phân liệt chia phần
Các nhóm lợi ích xoay vần choảng nhau…
Thêm một chút cuả riêng tôi gơỉ ông X… cho công bình !
Thưà thắng xông lên bác X “Nhổ cỏ thì nhổ tân gốc” !
Cá không ăn được kiến, thì KIẾN ăn cá !! – ấy cũng là quy luật ! Bắn chậm thì chết ! đưá nào NGU thì rán mà chiụ !! Khakha kha
PHÊ PHÁN KHÁI NIỆM “VÔ SẢN” CỦA CÁC MÁC
Đặc trưng nhất trong học thuyết của Mác là khái niệm “vô sản”. Khái niệm này chủ yếu hoàn toàn đối ngược lại với ý niệm hữu sản, tức quyền tư hữu, tức tư sản.
Mác cho rằng bởi tư hữu là nguồn gốc của giai cấp, do đó muốn đi đến một xã hội không còn giai cấp, phải tiêu diệt tư sản, phải đi lên xã hội vô sản. Giai cấp vô sản trên toàn thế giới hãy đoàn kết lại, đó là khẩu hiệu thời danh một thời của Mác !
Có hai nguyên nhân cho xuất phát điểm của khái niệm này. Thứ nhất Mác nhận thấy giai cấp công nhân lao động quá nghèo khó trong thời kỳ kinh tế tư bản đang lên. Thứ hai Mác tin vào quy luật biện chứng lịch sử xã hội do Hegel đưa ra, nên coi đó là cái cốt lõi của chân lý bất biến, bởi vậy chủ nghĩa “cộng sản khoa học” theo Mác chắc chắn phải thành công.
Mác cho rằng cái nghèo của công nhân, của giai cấp vô sản là do giai cấp tư sản tạo nên, do đó xã hội tư bản tất tự đào mồ chôn nó, giai cấp vô sản sẽ trở thành làm chủ thế giới, nền kinh tế sẽ trở thành nền kinh tế tập thể kiểu vô sản để tiến lên giai đoạn xã hội chủ nghĩa rồi giai đoạn cộng sản chủ nghĩa. Lênin về sau cùng phụ họa theo, cho rằng khi thời kỳ tột cùng của chủ nghĩa đế quốc cáo chung, đó chính là đêm trước của chủ nghĩa cộng sản trên toàn thế giới.
Điều cốt lõi ở đây chính là quan niệm “giai cấp” trong sản xuất kinh tế. Bởi Mác cho rằng kinh tế tư bản chủ nghĩa là kinh tế tư hữu, tư sản, công cụ sản xuất là tư hữu của giai cấp tư sản, nên phải xóa nó đi, đi đến kinh tế tập thể, làm chung, chia chung sản phẩm theo kế hoạch, không cần thị trường, không cần tiền tệ, không còn ý niệm hàng hóa, nền sản xuất khi ấy chỉ tập trung trong tay giai cấp vô sản, do đảng của giai cấp này lãnh đạo, đó chính là nền kinh tế vô sản. Trong “Tuyên ngôn cộng sản”, Mác từng nói xã hội từ khởi thủy đến nay chỉ là xã hội đấu tranh giai cấp. Ăng ghen bổ sung quan điểm dùng bạo lực vào đấu tranh giai cấp, đó chính là quan điểm giải phóng xã hội do thuyết Mác đưa ra, với công cụ quan trọng nhất, là nhất thiết phải dùng độc tài chuyên chính. Đó cũng chính là điều được Mác hiểu như là “sự phát triển của chủ nghĩa xã hội từ không tưởng đến khoa học” (die Entwicklung des Sozialismus von der Utopie zur Wissenschaft hervorging). Khoa học phải đi liền với độc tài là như thế.
Có mấy điều chính yếu cần được rút ra ở đây :
1/ Mác quá mù quáng tin tưởng vào cái gọi là “quy luật biện chứng” (Dialektik) của Hegel.
2/ Mác bỏ quên yếu tố tâm lý cố hữu tự nhiên của mỗi cá nhân con người trong đời sống.
3/ Mác quên rằng kinh tế xã hội phát triển quyết định cho bản thân của sản xuất, chủ yếu là do khoa học kỹ thuật của loài người phát triển, mà không phải chỉ do đấu tranh giai cấp.
4/ Mác bỏ qua yếu tố chất xám của giới kinh doanh, chỉ thấy yếu tố cơ bắp đơn thuần của người công nhân lao động.
5/ Tư hữu là công cụ thiết yếu của đời sống, Mác lại nhìn thành ra cứu cánh tối hậu của đời sống.
6/ Kinh tế thị trường là quá trình, cùng kết quả phát triển đi lên của xã hội. Đó là cơ chế phức tạp, tinh vi, bao quát, liên đới đầy tính linh hoạt về nhiều mặt của toàn xã hội. Mác lại muốn kéo nền sản xuất xã hội về với sự phân công lao động giản đơn, kiểu thủ công nhỏ hẹp trong phân công lao động và phân phối sản phẩm một cách thô thiển, đơn giản. Đây quả là một bước lùi, bước thoái hóa trong quan điểm kinh tế xã hội của Mác.
7/ Mác nhìn khái niệm “bóc lột sức lao động” theo kiểu sợi tóc chẽ làm tư. Tức nhìn trên bình điện tự phát, rời rạc, vi mô, không nhìn trên tầm vi mô, bao quát toàn xã hội. Nguyên lý tái sản xuất, tái đầu tư, tái phân phối trong kinh tế không được Mác biết đến. Công năng của Nhà nước cũng không được Mác biết đến. Mác chỉ một mực quy Nhà nước và pháp luật như là công cụ muôn đời của đấu tranh giai cấp. Quả thật là sự hiểu biết nông cạn, méo mó, tiên kiến, phiến diện trong kinh tế, xã hội, lịch sử, và cả chính trị, mà Mác đã thật sự mắc phải.
8/ Mác hiểu nông cạn và thiên kiến về giai cấp. Nếu hiểu giai cấp chỉ là một khía cạnh hay tính cách cấu trúc của xã hội, đó là quy luật khách quan, tự nhiên của mọi vật. Giai cấp luôn có nhưng không bất biến, vĩnh viễn, đó chỉ là hiện trạng mỗi lúc của xã hội. Mác đã “triết lý hóa” kiểu trừu tượng về giai cấp nhằm cho hợp với ý niệm “biện chứng” của Hegel. Điều này thật sự quái đản, phi thực tế và phản khoa học.
9/ Sự nghèo khó và sự giàu có trong xã hội đương nhiên là sự bất công. Thế nhưng giải quyết bài toán này có nhiều ẩn số, nhiều phép tính xã hội phức tạp, không phải chỉ đâm sầm vào đấu tranh giai cấp theo kiểu ngu ngốc. Cụ thể, yếu tố tài nguyên, yếu tố tiến bộ khoa học kỹ thuật, yếu tố văn hóa, yếu tố lý trí, tình cảm, cảm xúc tự nhiên của con người vẫn luôn là những thông số không thể bị loại bỏ. Chỉ nhìn vào bài toán còn chưa được giải quyết ngay lúc ban đầu để lên án toàn xã hội, phiên diễn thành qui luật bao quát của xã hội đúng là cực đoan, khờ khạo, chủ quan, thiển cận và ngốc nghếch.
10/ Xã hội cộng sản khoa học hay xã hội hoàn toàn vô sản trong tương lai loài người mà Mác đưa ra quả thật chỉ là sự mê sảng, ảo giác. Bởi Mác quên mất mọi biến số khách quan, ngẫu nhiên, đột biến của môi trường, kể cả của vũ trụ rộng lớn, hay ngay cả phát sinh hoàn toàn bất ngờ ở chính trong lòng xã hội. Điều đó cho thấy cái nhìn nông cạn, hời hợt, võ đoán, thậm chí u mê của chính bản thân Mác.
Đấy chỉ nói sơ qua đơn giản 10 điểm như vậy để bàn dân thiên hạ khắp chốn nhận thức và phản biện. Điều đó cũng cho thấy sự truyền bá hay tuyên truyền chủ nghĩa Mác theo kiểu bình dân hóa, truyền khẩu, một chiều, cưỡng ép, không phê phán, chỉ thụ động nhai lại, và chỉ tăm tối thần thánh hóa, thật vô cùng tai hại nói chung cho toàn thể xã hội cũng như cả cho sự phát triển lịch sử của những dân tộc bị sa vào như thế đó.
Võ Hưng Thanh
(14/5/13)