WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Cờ đỏ, cờ vàng và hòa giải

HHHGTháng 8-2001, tôi ghé thăm một phóng viên báo Tuổi Trẻ đang học báo chí ở đại học Fullerton, California. Cô khoe, nhóm sinh viên đến từ Việt Nam vừa đấu tranh thành công để cờ đỏ sao vàng được treo ở trại hè do trường tổ chức.

Cuộc tranh giành màu cờ tại Fullerton trở nên kịch tính trong năm 2004 khi nhóm sinh viên gốc Việt tuyên bố không tham dự lễ ra trường nếu cờ đỏ sao vàng được sử dụng theo yêu cầu của các sinh viên đến từ Việt Nam. Trường Fullerton phải chọn giải pháp không treo cờ của nước nào trong lễ tốt nghiệp.

Phần lớn người Việt đến Mỹ phải lao động, học tập để vươn lên, họ không có nhiều thời gian để “care” (quan tâm) đến chính trị Việt Nam. Tháng 7-1995, khi Hà Nội và Washington thiết lập bang giao, cờ đỏ sao vàng chính thức được kéo lên trên đất Mỹ. Thật dễ hiểu khi những người Việt vượt biển trên những chiếc thuyền con, những người Việt đã nằm 15 năm, 17 năm trong các trại cải tạo, từ chối đứng dưới cờ đỏ sao vàng.

Nhưng phản ứng chỉ bắt đầu quyết liệt vào năm năm 1999, khi một người đàn ông sống tại Little Sai Gon, tên là Trần Văn Trường, cho treo trước cửa tiệm ảnh Hồ Chí Minh cùng cờ đỏ sao vàng. Cộng đồng người Việt đã biểu tình liên tục trong suốt 53 ngày để phản đối. Từ California, “chiến dịch Cờ Vàng” bắt đầu, dẫn đến việc 14 tiểu bang, gần 100 thành phố công nhận cờ vàng ba sọc đỏ như một biểu tượng của cộng đồng gốc Việt.

Cờ vàng không chỉ xuất hiện ở Mỹ.

Từ giữa thập niên 1990, nhiều nhà lãnh đạo của Hà Nội phản ứng gay gắt khi trong các chuyến công du thấy “quần chúng đón rước” không dùng cờ đỏ sao vàng mà chỉ dùng cờ vàng ba sọc đỏ. Không phải quan chức Việt Nam nào cũng hiểu chính quyền sở tại không (dại gì) đứng sau những nhóm quần chúng tự phát đó. Cho tới năm 2004, các nhà ngoại giao Việt Nam ở Mỹ vẫn mất rất nhiều công sức để ngăn chặn chính quyền các tiểu bang công nhận cờ vàng.

Việc chính quyền tiểu bang công nhận cờ vàng chỉ là một động thái đối nội. Nhà nước Việt Nam Cộng hòa rõ ràng không còn tồn tại, chính quyền Mỹ bang giao với nhà nước CHXHCN Việt Nam và công nhận cờ đỏ sao vàng. Nhưng, chính quyền Mỹ không thể ngăn cản cộng đồng người Mỹ gốc Việt chọn cho mình biểu tượng.

Một quan chức Việt Nam và thậm chí một thường dân đang cầm hộ chiếu nước CHXHCN Việt Nam, trong một nghi lễ chính thức, có quyền chỉ đứng dưới cờ đỏ sao vàng. Nhưng, một quan chức đi làm “kiều vận” mà không dám bước vào một ngôi nhà có treo cờ vàng thì sẽ không thể nào bước vào cộng đồng người Việt. Tất nhiên, bất cứ thành công nào cũng cần nỗ lực từ nhiều phía.

Năm 2006, tôi gặp lại cô bạn phóng viên Tuổi Trẻ từng học ở Fullerton. Nhà cô vào giờ đó thay vì treo cờ đỏ sao vàng, góc nào cũng tràn ngập cờ vàng ba sọc đỏ. Tôi chưa kịp tìm hiểu đó là sự lựa chọn mới của cô hay đó là cách để có thể hòa nhập vào “cộng đồng”.

Năm 2008, “cộng đồng người Việt Cali” đã biểu tình kéo dài khi người phụ trách tòa soạn tờ Người Việt, Vũ Quý Hạo Nhiên, cho in tấm hình chụp một cái bồn ngâm chân có in biểu tượng cờ vàng. Hạo Nhiên, thêm sự cố 2012, đã phải ra đi và biết chắc khó lòng quay trở lại. Biểu tình năm 1999, cho dù là “ôn hòa”, cũng đã khiến cho Trần Văn Trường phải chạy về Việt Nam.

Cờ đỏ sao vàng khó có thể xuất hiện ở California cho dù ở đó có xuất hiện một cộng đồng người Việt đến từ miền Bắc.

Nếu như nhiều người dân miền Nam trước đây tin cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng của tự do thì đối với phần lớn người dân miền Bắc và thế hệ trẻ hiện nay ở miền Nam, cờ đỏ sao vàng không hẳn là biểu tượng của chế độ mà là biểu tượng quốc gia. Nhiều người đã đứng dưới lá cờ ấy để đấu tranh cho điều mà họ tin là độc lập, tự do; nhiều người đã theo lá cờ ấy mà không phải là cộng sản.

Nhiều người dân trong nước vẫn dùng cờ đỏ khi bày tỏ lòng yêu nước.

Tất nhiên cũng cần phân biệt hành động của một số kẻ cực đoan (chống lại cờ đỏ sao vàng) với hành vi của những quan chức chính quyền. Ngăn cản những du học sinh đến từ Việt Nam sử dụng cờ đỏ sao vàng cũng là một việc làm phi dân chủ. Những người hiểu được các giá trị của tự do không thể ngăn cản người khác đứng dưới một lá cờ mà mình không thích.

Nhiều người Mỹ vẫn treo cờ miền Nam cho tới ngày nay cho dù nội chiến Bắc – Nam đã kết thúc từ năm 1865. Thật khó để nghĩ tới tình huống người dân miền Nam Việt Nam được phép treo cờ vàng sau ngày 30-4-1975. Cuộc chiến tranh kéo dài 20 năm không chỉ thống nhất non sông mà còn để áp đặt ý thức hệ cộng sản lên người dân Việt. Một thời, phải “yêu chủ nghĩa xã hội” mới được Đảng công nhận là yêu nước. Ngay lá cờ nửa đỏ nửa xanh của “mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam” một tổ chức do Đảng cộng sản lập ra cũng đã biến mất chỉ sau mấy tháng.

Nhiều người Việt Nam nghĩ, làm biến mất lá cờ vàng ba sọc đỏ là khôn ngoan. Nhiều người cho rằng lá cờ đó thuộc về một chính thể không còn tồn tại và là biểu tượng của một sự thất bại. Nhiều người được dạy, lá cờ đó gắn liền với những xấu xa như là “Việt gian, bán nước”.

Cuối năm 2012, sinh viên Phương Uyên và Nguyên Kha bị bắt khi rải truyền đơn ở Long An có kèm theo biểu tượng cờ vàng.

Chúng ta không có đủ thông tin để khẳng định Phương Uyên và Nguyên Kha chủ động chọn lá cờ này hay được hướng dẫn “bởi các thế lực bên ngoài”. Cho dù lá cờ ấy đến từ bên nào cũng cho thấy cờ vàng đã không biến mất như nhiều người mong muốn. Cho dù không ai biết được lá cờ nào sẽ được chọn trong tương lai, sự trở lại của cờ vàng buộc chúng ta phải thừa nhận, trong nội bộ người Việt với nhau còn bao gồm cả người Việt Nam quốc gia và người Việt Nam cộng sản.

Và, trong không gian nước Việt cũng không chỉ có người Việt.

Chín mươi triệu người dân Việt Nam rõ ràng không phải là “con một cha, nhà một nóc”. Khi “mở cõi” xuống phía Nam, các bậc tiền bối đã từng mang cuốc nhưng cũng đã từng mang gươm.

Người dân thuộc các dân tộc Tây Nguyên và những bộ tộc Chăm chưa hẳn không còn nghĩ tới đế chế Champa. Những chính khách đối lập ở Campuchia vẫn thường khai thác chủ nghĩa dân tộc cực đoan khi nhắc Sài Gòn và một số tỉnh miền Tây một thời là đất đai của họ…

Sự khác biệt đó trong cộng đồng Việt Nam có thể là những mối đe dọa, đồng thời, cũng là nền móng để xây xựng một Việt Nam thống nhất mà đa dạng. Một quốc gia sẽ trở nên vững mạnh khi sự đa dạng được thừa nhận. Một quốc gia cũng có thể rơi vào sự hỗn loạn hoặc không thể phát triển nếu sự thống nhất bị phá vỡ.

Nhưng, thống nhất quốc gia mà không dựa trên nền tảng hòa giải quốc gia thì sự thống nhất đó chỉ là tạm thời. Thống nhất quốc gia mà bằng cách ém nhẹm lịch sử và dùng vũ lực để dập tắt sự trỗi dậy của những sự khác biệt thì chẳng khác nào gài vào thế hệ tương lai một trái bom.

Nam Tư thời Tito được coi là thịnh trị, các cuộc nổi dậy đều bị dập tắt. Nhưng, ngay những ngày đầu thời hậu Tito, nước Nam Tư bắt đầu rơi vào một thập niên xung đột. Các sắc tộc chém giết lẫn nhau, cơ cấu liên bang sụp đổ. Không chỉ có Nam Tư, Indonesia hồi thập niên 1990 và Myanmar hiện nay cũng đang diễn ra những điều tương tự.

Đừng sợ những người Khmer ở miền Tây sẽ đòi mang đất về Campuchia trừ khi Việt Nam kém phát triển và ít tự do, dân chủ, hơn quá nhiều so với Campuchia. Không có người dân Arizona nào không biết đất ấy từng thuộc về Mexico nhưng không ai đòi đưa Arizona trả về cho “đất mẹ”. Ranh giới quốc gia càng ngày càng trở nên mong manh. Ở đâu có cơm no áo ấm hơn, ở đâu có tự do hơn, thì người dân sẽ chọn.

Sự khác biệt và đa dạng lúc nào cũng có thể bị kích động bởi các thế lực cực đoan. Không phải độc tài, toàn trị mà theo kinh nghiệm của những quốc gia thành công, càng nhiều tự do thì càng tránh cho sự khác biệt đó trở thành xung đột.

Tiến trình tự do cũng phải mất thời gian để thuyết phục không chỉ với những người đang cầm quyền mà cả những người dân bình thường và những thành viên trên facebook này. Trong ngày 30-4, có thể nhiều người không muốn treo cờ đỏ sao vàng (khi bị tổ dân phố yêu cầu) nhưng chính họ, chưa chắc đã hài lòng khi nhà hàng xóm treo cờ vàng ba sọc đỏ. Vấn đề là chính quyền phải làm sao để mọi phản ứng đều phải ở dưới hình thức ôn hòa.

Câu chuyện đốt cờ Mỹ sau đây có thể giúp ta có thêm thời gian suy nghĩ.

Nhiều thập niên sau nội chiến (1861-1865) nhiều người Mỹ lo ngại giá trị quốc kỳ bị giảm khi nó được các thương gia dùng để vẽ logo và đặc biệt khi nhiều người da trắng ở miền Nam thích treo cờ miền Nam (Confederate flag) hơn. Để phản ứng lại điều này, 48 tiểu bang của Hoa Kỳ đã thông qua luật cấm mạo phạm quốc kỳ, các hành động như xé, đốt, dùng cờ để quảng cáo… đều bị cấm.

Năm1905, Halter đã bị tòa tiểu bang buộc tội “khi kỳ” khi bán những chai bia có in cờ Mỹ. Năm 1907, Halter tiếp tục thua kiện ở Tối cao pháp viện.

Cho tới năm 1968, Quốc hội Mỹ vẫn thông qua luật cấm “đụng chạm” tới quốc kỳ sau khi một nhóm người Mỹ chống chiến tranh Việt Nam đốt cờ ở Central Park. Nhưng một năm sau đó, khi nghe tin cảnh sát bắn James Meredith, một nhà hoạt động dân quyền, Sydney Street đã đốt một lá cờ Mỹ ở một ngã tư của New York. Ông bị bắt và bị buộc tội “khi kỳ”.

Sydney Street kháng án vì cho rằng: “Nếu cảnh sát làm điều đó với Maredith chúng ta không cần lá cờ Mỹ”. Tối cao pháp viện đã bác án của tòa New York vì, Hiến pháp bảo vệ quyền bày tỏ chính kiến khác nhau, bao gồm cả quyền thách thức hay khinh thường quốc kỳ.

Cuộc đấu tranh đã không dừng lại.

Năm 1972, một học sinh ở Massachusetts, Goquen, bị bắt, bị xử 6 tháng tù khi may một cờ Mỹ ở đít quần. Nội vụ được chuyển lên Tối cao pháp viện. Tối cao pháp viện tuyên bố luật tiểu bang (dùng để xử Goquen) là vi hiến. Các vị thẩm phán Tối cao cho rằng, trong một quốc gia đa văn hóa, có những hành động mà người này cho là “khinh ” thì người kia lại cho là trân trọng, cho nên, chính phủ không có quyền bảo người dân phải bày tỏ thái độ, ý kiến theo cách nào.

Năm 1984, để phản đối các chính sách của Tổng thống Reagan, Lee Johnson đã nhúng dầu và đốt một lá cờ trước cửa cung đại hội của đảng Cộng hòa. Ông bị bắt, bị xử tù 1 năm và phải nộp phạt 2.000 dollars. Tòa tối cao tiểu bang Texas bảo vệ Johnson và cho rằng tòa án cấp dưới sai khi coi hành vi “gây xáo trộn xã hội” của Johnson là “tội”. Theo Tòa tối cao Texas: Tạo ra sự bất ổn, tạo ra sự xáo trộn, thậm chí tạo ra sự giận dữ của người dân là cần thiết, vì chỉ khi đó chính phủ mới biết rõ nhất chính kiến người dân.

Vụ việc dẫn tới, năm1989, Tối cao pháp viện Mỹ quyết định bãi bỏ các luật cấm đốt cờ ở 48 tiểu bang. Các quan tòa đưa ra phán quyết này giải thích rằng, nếu tự do bày tỏ chính kiến là có thật nó phải bao gồm cả tự do bày tỏ những ý kiến mà người khác không đồng ý, hoặc làm người khác khó chịu. Ngay cả thái độ với quốc kỳ, chính phủ cũng không có quyền bắt người dân chỉ được gửi đi những thông điệp ôn hòa và không làm cho ai khó chịu. Cuộc tranh cãi kéo dài tới nhiều năm sau, Quốc hội Mỹ có thêm 7 lần dự thảo tu chính án để chống lại phán quyết này nhưng đều thất bại.

Việc để cho người dân treo lá cờ cũ của phe bại trận miền Nam, việc để cho người dân quyền được bày tỏ thái độ, kể cả bằng cách đốt cờ, đã không làm cho giá trị quốc kỳ của Hoa Kỳ giảm xuống.

Những điều trên đây rõ ràng chưa thể xảy ra ở Việt Nam. Nhưng chúng ta cũng không nên coi đấy là độc quyền của Mỹ. Người dân Việt Nam cũng xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Người dân Việt Nam, dù là Việt hay H’mong, dù là Khmer hay Chăm… cũng xứng đáng được gìn giữ và phát triển sự khác biệt của mình. Người Việt Nam, dù là cộng sản hay quốc gia, cũng xứng đáng có quyền bày tỏ những gì mà mình tin tưởng.

Không thể có tự do trong một chế độc tài toàn trị. Nhưng, tự do cũng không thể có nếu như mỗi người dân không tự nhận ra đó là quyền của mình. Bạn không thể hành động như một người tự do nếu không bắt đầu bằng tự do trong chính tư duy của bạn.

Huy Đức

Nguồn: FB Osin HuyDuc

227 Phản hồi cho “Cờ đỏ, cờ vàng và hòa giải”

  1. Phan Xuân Đức says:

    Xin Các bạn chống đối hay chính kiến khác hảy thông cảm và ủng hộ nhà lãnh đạo VN hiện nay , họ đang tập trung phát triển kinh tế , đối nội , đối ngoại, quản lý 90 triệu người , đâu phải chuyện dễ , 5 anh em đã có 5 ý kiến , 90 triệu dân thì khó hơn nữa . Hảy vì 2 tiêng Việt Nam mà bỏ qua hết những bất đồng , chúng ta hảy cùng nhau đóng góp ý kiến tốt , một phần công sức nhỏ, xây dung xã hội ,con người VN ngày càng giàu mạnh và hiện đại .Các bạn cũng hãnh diện khi nhắc đến 2 tiêng VN với bạn bè quốc tế.
    Cám ơn các bạn .

  2. kính Phật, kính Chúa says:

    Chủ yếu bài này bàn về Cờ đỏ cờ vàng, về QG, CS, xin bạn Tú phòng chớ đụng chạm v/d tôn giáo, Chúa, Phật đều dậy con người yêu thương nhau, chỉ có bọn CS và bọn chia rẽ tư duy, chia rẽ tôn giáo mới giả mù sa mưa
    Tôi kính Phật, kính Chúa và rất ghét những tên ma đạo

  3. Tú Phỏng says:

    Bạn VQ kể câu chuyện chúa bị naildown (Đóng đinh) trên cây thập tự nên không thể đá đít được con chiên rắn mặt nọ, nghe cũng hay hay, nhưng có thể chưa hẫp dẫn bằng câu chuyện có that 100% này,
    Số là năm 1970, tôi có lên thăm thằng bạn trên Đà Lạt, xứ thông reo, biết gia đình nó gốc Công Giáo, nhưng cá nhân nó thì cũng thuộc loại rắn mặt như tôi, nhưng tôi cũng kể cho nó nghe một câu chuyện làm quà : “Thân ạ, lúc đi ngang Hố Nai tao vừa mới thấy đám rước Đức Mẹ, ngài mặc áo dài mầu thiên thanh, khăn đóng mầu vàng, bồng chúa hài đồng đẹp lắm mày ạ, nghe xong nó cười rinh rich, trả lời : Mày lên đây, tao dắt đi xem mấy đám rước trên này đẹp hơn nhiều, Đức Mẹ Marie ở trần ngực side D, 2 vú hồng hồng, bế chúa Dêsu, hấp dẫn lắm, tôi hấp háy hỏi : Ở đâu? Nó đáp : Trên xứ Thượng, Hì hì…

  4. Ông Việt quốc:
    Ông vô trang web nầy :
    http://www.worldstatesmen.org/Vietnam.html
    Theo thinktank chuyên nghiên cứu về các thể chế chính trị trên thế giới nầy,do các giáo sư của các trường đại học quốc tế sáng lập,cờ vàng đã có từ 1890,thì làm gì có ông linh mục Trần ngọc Thanh nào ở thời điểm đó,nếu bây giờ tôi thề là bố tôi hay ông tôi ngày xưa đã sáng tác lá cờ đó ,ba sọc tượng trưng cho tướng sĩ tượng thì ông cũng tin à ?
    -Còn cái chuyện ông Nguyễn mạnh Quang có viết như thế hay không,ông là fan của Giao điểm,ông hãy tìm hiểu lấy trên internet !
    -Còn mấy cái tiếu lâm của ông,nó hiện rỏ sự dơ dáy của con người ông,nếu ông kể trong nhà ông thì who care ? nhưng nếu ông kể ngoài chốn công cộng,tôi sợ có ngày ông ôm một cái mặt toàn..đờm rãi,chỉ có thế mới xứng đáng với sự báng bổ mất dạy của ông !

  5. noileo says:

    “Ngày xưa, Lê Lợi đánh đuổi giặc Minh ra khỏi bờ cõi thu phục giang sơn lại cho dân tộc Việt. Ngày nay Lê Lợi sẽ đánh đuổi giặc Tàu ra khỏi biển Đông, thu lại Hoàng sa bị VNCH đánh mất”(nick Le Loi)

    Đúng vậy! Ngày xưa Lê Lợi đánh đuổi giặc tàu ra khỏi bờ cõi thu phục giang sơn lại cho dân tộc Việt.

    * Ngày nay, nếu có một Lê Lợi thứ 2, Lê Lợi 2 ấy, trước hết sẽ

    -vặn cổ bọn nội thù, bọn cộng sản Hồ chí Minh Ba Đình Hà nội phản quốc 14 tên, 200 tên,

    -đập tan chế độ cộng sản VIệt nam Hồ chí Minh độc tài đê tiện gian ác phi nhân phản dân tộc vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng,

    sau đó mới có thể tiến hành đánh đuổi giặc tàu ra khỏi biển Đông, thu lại Hoàng sa

    “Ngày xưa Lê Lợi đánh đuổi giặc tàu ra khỏi bờ cõi thu phục giang sơn lại cho dân tộc Việt.”

    - Ngày nay, 1950, giặc cộng sản Hồ chí Minh đê tiện gian ác & giặc cộng sản Việt Nam Dân chủ Cộng hòa vong bản ngoại lai tay sai giặc Tàu, đón giặc Tàu vào VN.

    - Ngày nay, 1954, giặc cộng sản VNDCCH & Hồ chí Minh & Phạm Văn Đồng & Võ Nguyên Giáp, tuân lệnh giặc Tàu, đồng lõa với giặc Tây, chia cắt VN tại vĩ tuyến 17, dâng miền bắc Việt nam cho ác quỷ Mác Lê

    - Ngày nay, 1958 giặc cộng sản VNDCCH & HỒ chí Minh & Phạm Văn Đồng đê tiện gian ác, vong bản ngoại lai, tay sai giặc Tàu, cắt xẻ lãnh thổ quốc gia dâng cho giặc Tàu

    - Ngày nay, 1975, giặc cộng sản VNDCCH, sau suốt 20 năm ròng khủng bố & thảm sát hàng triệu người dân VNCH, chiếm đoạt VNCH dâng cho ác quỷ Mác Lê

    - Ngày nay, 1990, giặc cộng sản VN&HCM, Nguyễn văn Linh Võ văn Kiệt, Đỗ Mười, Lê Đức Anh lê gối sang Thành Đô khấu đầu xin làm nô lệ giặc Tàu

    - Ngày nay, 1999, 2000, giặc cộng sản VN&HCM cắt đất biên giới, biển đảo Việt nam dâng cho giặc Tàu

    - Ngày nay, 2012, giặc cộng sản NGuyễn Phú Trọng may cờ 6 sao đón giặc Tàu

    * Ngày trước, 1974, khi giặc Tàu xâm lăng chiếm đoạt Hoàng sa, VNCH chống lại giặc tàu, cố gắng lấy lại HS

    thì giặc cộng sản VNDCCH & Việt cộng Lê Duẩn tiếp tay giặc Tàu, tổ chức đánh tập hậu sau lưng quân đội VNCH, cản trở nỗ lực của VNCH đánh trả giặc Tàu .

    * Ngày trước, 1974, khi giặc tàu chiếm đóng Hoàng sa của Việt nam,

    thì giặc cộng sản VNDCCH & Việt cộng Lê Duẩn, the second Viet serial killer, tổ chức biểu tình tại Hà nội đỏ chào mừng “thắng lợi” của giặc tàu .

    * Ngày trước, khi giặc Tàu xâm lăng Hoàng sa, chính quyền VNCH chống lại, phản đối & lên án tàu cộng tại các diễn đàn quốc tế, người dân VNCH tức giận, biểu tình tại Việt nam, biểu tình trên khắp thế giới, phản đối Tàu cộng xâm lăng HS,

    - Ngày nay, giặc cộng sản VN & Hồ chí Minh đàn áp, đánh đập dã man bất cứ người Việt nam nào bày tỏ sự phản đối tàu cộng xâm lăng VN, chiếm đóng Hoàng sa

    Ngày trước, trước 1975, khi còn VNCH, khi ấy ngư dân VN, dương lá cờ vàng 3 sọc đỏ trên ghe, tàu đánh cá của mình, thảnh thơi ra khơi xa, tít ngoài xa, buông lưới, đánh bắt ngư hải sản, không một kẻ nào dám ngăn cản xâm phạm đến ngư dân VN dưới sự che chở của lá cờ vàng 3 sọc đỏ,

    Ngày nay lá cờ đỏ sao vàng hoàn toàn vô dụng, vô nghĩa, không thể bảo vệ dược ngư dân VN ngoài khơi, nếu không muốn nói,

    Ngày nay,lá cờ đỏ sao vàng trên ghe tàu ngư dân VN ở ngoài khơi lại là một chỉ dấu cụ thể, là một tên chỉ điểm tồi bại, chỉ điểm cho giặc tàu tìm đến, tự do bắn giết, đánh đập ngư dân VN mang bát bo cờ đỏ sao vàng & công dân “CHXHCNVN”, tự do cướp phá ghe tàu mang “quốc kỳ” cờ đỏ sao vàng bất khiển dụng vô nghĩa nhục nhã

    - Ngày nay giặc cộng sản VN & Hồ chí Minh im lặng, phó mặc ngư dân VN, dưới lá cờ đỏ 1 sao vàng, cho giặc tàu cờ đỏ 5 sao vàng bắn giết ngay tại biển VN

    * Giặc cộng sản VN & HCM là những tên nô lệ của giặc tàu, có nhiệm vụ bảo vệ quyền lợi cho giặc Tàu tại VN, có nhiệm vụ đập tan mọi lực lượng nào, bao gồm cả người Việt nam & nước Việt nam, có hành động, [mặc dầu là hành động tự vệ], làm tổn hại đến quyền lợi của giặc tàu tại Việt nam

    “Ngày nay Lê Lợi sẽ đánh đuổi giặc Tàu ra khỏi biển Đông, thu lại Hoàng sa bị VNCH đánh mất.”

    Ngày nào VN còn cộng sản cai trị, ngày ấy VN còn đắm chìm trong tụt hậu về mọi mặt kinh tế, chính trị, giáo dục, văn hóa, đạo đức,

    Một đất nước & dân tộc [có một biên giới liền kề với một nước lớn đầy dã tâm xâm lược], lại triền miền đắm chìm trong tụt hậu, bị cai trị bởi cộng sản, một bọn côn đồ mafia đội lốt đảng chính trị, nô lệ Tàu cộng,

    thì ngay cả giữ gìn độc lập & toàn vẹn lãnh thổ chưa chắc đã xong, nói gì đến “lấy lại Hoàng sa” ?

    Ngày nào VN còn cộng sản cai trị, ngày ấy đừng có mơ lấy lại HS.

    * Ngày nay, nếu có một Lê Lợi thứ 2, Lê Lợi 2 ấy, trước hết sẽ

    -vặn cổ bọn nội thù, bọn cộng sản Hồ chí Minh Ba Đình Hà nội phản quốc 14 tên, 200 tên,

    -đập tan chế độ cộng sản VIệt nam Hồ chí Minh độc tài đê tiện gian ác phi nhân phản dân tộc vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng,

    sau đó mới có thể tiến hành đánh đuổi giặc tàu ra khỏi biển Đông, thu lại Hoàng sa

  6. quandannambo says:

    ( trích từ nsj )
    *
    Gỡi những cái loa hòa-hợp,hòa-giãi của Việt Cộng
    *
    (Hòa-hợp với Việt Cộng như cõng cọp mà đi,
    hòa-giãi với Việt Cộng là ôm rắn mà ngũ.)
    *
    Mấy bửa rày, báo chí lề phải và đám cò mồi
    đang ra sức diễn tuồng hợp, giãi
    với”khúc ruột thừa” ở ngoài ngàn dặm.
    Anh này hát, chú kia hò,
    ông nọ lại khoe-khoang nghề diễn kịch.
    Diễn-viên, đạo-diễn đều là con cháu rợ Hồ,
    kịch bản là của trung-ương,
    trang-phục thì cứ lấy tiền thuế của dân nghèo mặc tình mà mua sắm.
    Trên sàn diễn, những trò bát-nháo, bẽm mép gạt lừa,
    được khai-thác đến tận cùng dối-trá.
    Đoàn hát cứ tỉnh rụi, mặt mủi bơ-bơ như bò đội nón.
    Coi mọi người là những củ khoai lang.
    Kẻ răng bọn chúng, còn dính cơm của rợ Hồ
    nên phãi múa cho hết ngày, hát cho hết bài,
    giọng điệu chĩ rặt một chiều và có mùi ba-sạo của lề bên phải.
    Nếu thật tình muốn mọi người chung một lòng, một ý với nhau,
    đễ chống Tàu giữ nước và làm đẹp quê-hương,
    thì chẵng cần phãi mất ba mươi tám năm đễ lãi-nhãi việc này,
    mà chĩ cần làm trong đôi ba năm,
    là đã hợp, giãi xong từ đời tám-hoánh.
    Giờ thì đã quá muộn,
    nhưng rợ Ba Đình có thể chĩ cần làm ba việc nhỏ:
    Thứ nhất, hãy xin- lỗi và bồi-thường,
    những thiệt-hại trong 80 năm qua,
    mà các vị đã gây ra cho dân,cho nước.
    Thứ hai, hãy bõ hẵn cái điều Bốn của hiến-pháp Liên Xô,
    cái mà các vị luôn mồm bão: Nếu buông ra là tự-sát.
    Thứ ba, các ông phãi nói thật,
    đừng chơi trò “Nói Vậy Mà Không Phãi Vậy”,
    lấy tráo-trỡ trắng đen làm cơ-bản,
    để đánh bẫy mọi người.
    Nếu có thể được,
    thì mổi lần nói dối các anh nên đỏ mặt,
    đễ chúng tôi biết mà tránh né cho an-toàn.
    Tóm gọn là:
    Xin lỗi, bồi thường, không nói dối và bõ điều bốn trong Hiến-pháp.
    Nếu làm được như thế thì “bất chiến tự- nhiên thành”,
    chẵng cần phãi tổn tiếng hao hơi,
    mà mọi sư tốt đẹp sẽ gom về một mối.
    Còn như tình-hình hiện nay, rõ-ràng là bất-lợi:
    Người dân trong nước đã không còn sợ hãi,
    đó là chĩ dấu rất rõ,
    rằng chế-độ độc-tài đảng trị đã lung-lay.
    Bọn “ma-cô,đỉ điếm” vượt biển ra nước ngoài,
    lớp tuổi-trẻ thì học-hành đã thành tài,
    kiến-thức đáng làm thầy đám tiến-sỷ Hồ ở trong nước.
    Lớp tuổi già thì đã thành-đạt trong buôn-bán,làm nghề,
    đô-la xanh,đỏ cũng đủ đễ rũng-rà rũng-rĩnh.
    Các “thế-lực thù địch” này, việc lừa gạt thật không phãi dể,
    nhưng các vị vẫn phãi cố mà làm,
    dù chẵng được chi mô.
    Trỡ lại việc chính, các anh đừng chơi trò:
    “Bắt không được chúng mày,
    thì chúng ông cũng tha đễ làm phúc”.
    Nghĩ như thế,
    đễ chũ-trương hòa-hợp, hòa-giãi với đồng-bào,
    thì các vị đã coi trời chỉ bằng hột mít,
    và chứng tõ rằng
    cái “tầm cao trí-tuệ” của các ông,
    còn thua mông đít của Chí Phèo.
    Các vị lớn quyền, nhiều tiền,
    nhưng tính người lại rất nghèo.
    Cái bản-chất vượn người trong các ông,
    thì đến mấy chú trư cũng phãi lắc đầu, bịt mủi.
    Tâm-hồn cùi hủi mà hòa-hợp, hòa giãi cái gì?
    Xin hãy thôi đi,
    hỡi cái đảng Hồ ở Ba Đình là phường thực-dân máu lạnh!
    Viết thêm:
    Hãy hòa-hợp, hòa-giãi với người dân Văn Giang,Tiên Lãng
    và hàng ngàn nơi có tình-trạng như Tiên Lãng,Văn Giang…
    Hãy hòa-hợp, hòa-giãi với thuộc-địa miền Nam,
    nơi mà các anh xem người dân Nam-bộ,
    là công-dân hạng hai, hạng bét.
    Là nơi mà các anh đã vơ-vét tài-nguyên và của-cải…
    Đó là những nơi chốn, những con người
    đang cần hòa-hợp hòa-giãi ngay lập tức.
    Cón”những khúc ruột thừa ở ngoài ngàn dặm”,
    thì họ chẵng cần sự quan-tâm, ưu-ái của đảng ta.
    Người San Jose

  7. Có một lần tôi vô tình đọc phải một đoạn văn của “sử da” Nguyễn mạnh Quang,làm tôi rởn tóc gáy,lão viết đại ý như thế này:”Năm 1890,vua Thành Thái lập nên lá cờ vàng 3 sọc đỏ,trong đó 3 sọc tượng trưng 3 ngôi Chúa Thánh Thần do ảnh hưởng của Vaticăn..”
    Mẹ kiếp,tên nầy nhìn đâu cũng thấy Vatican,có phải bọn Giao điểm bị lây với nhau hội chứng của bệnh ảo giác sợ Vatican thì phải!
    Nhân câu chuyện nầy,tôi cũng liên tưởng đến một chuyện tiếu lâm khác:
    “Có một anh chàng bộ đội phòng không,chắc vì bị máy bay Mỹ cho ăn bom nhiều quá,nên bị điên,cứ khi nào thấy một cái gì trên trời là anh ta lại lên cơn !
    Cuối cùng anh ta cũng đuợc chuyển vào một viện tâm thần trung ương,trước cửa viện có một con chim bồ câu sãi cánh,bằng đá thật to,tượng trưng cho hoà bình, thế là anh ta được dịp chiều chiều nhặt đá ném túi bụi lên con chim,vừa ném vừa chửi,các bác sĩ ai nấy đều lắc đầu..
    Thời gian trôi qua,một bửa các bác sĩ thấy anh ta đổi tính,chiều chiều hay ngồi mơ màng nhìn về phía chân trời xa,không còn phá phách như trước nửa,các bác sỉ quyết định hội chẩn một lần cuối,trước khi trả anh ta về với gia đình.
    Kêu anh ta vào phòng,bác sĩ hỏi:”Dạo này anh hay tư duy gì thế,anh nghĩ về gì nào?”
    -”Thưa bác sĩ,tôi nhớ vợ tôi,tôi nghĩ về vợ tôi!”
    -”Ối chào,tốt quá,vậy nếu chúng tôi cho anh về sống với gia đình,việc đầu tiên khi gặp vợ,anh sẽ làm gì nào?
    -”Ưm,ưm..tôi sẽ chạy tới ôm và hôn nàng !”
    -”Sao nữa ?”
    -”Tôi…tôi ..sẽ bế nàng vào buồng”
    -”sao nữa ?”
    -”Sau đó,tôi …sẽ đè nàng xuống,…lột quần áo nàng ra”
    Bác sĩ lắp bắp,thở hổn hển:-”Rồi..rồi sao nửa ?”
    -”Tôi sẽ cởi quần lót nàng,lấy sợ dây chun,làm dàn ná,bắn chết cha con chim ni,chớ chi nữa mà hỏi !”
    Xem ra giữa ông Nguyễn mạnh Quang và anh chàng bộ đội nầy,cũng có điểm tương đồng đó chứ !

    • Ôg chống Vc says:

      Bravo!
      L mạnh Cương với N mạnh Quang… hình như cũng cá mè một lứa.
      Những tín đồ Giao Điếm cực đoan này hả họng ra là chổng khu chửi bới, rủa xả đạo của ông NĐD đến sùi bọt mép!! Tín đồ GĐ cực đoan thường lấp ló với/dưới nhiều mặt nạ trên diễn đàn.

  8. Le Loi says:

    Tẩy chay hàng Trung quốc là yêu nước.

  9. Le Loi says:

    Ngày xưa, Lê Lợi đánh đuổi giặc Minh ra khỏi bờ cõi thu phục giang sơn lại cho dân tộc Việt. Ngày nay Lê Lợi sẽ đánh đuổi giặc Tàu ra khỏi biển Đông, thu lại Hoàng sa bị VNCH đánh mất.

    • noileo says:

      “Ngày xưa, Lê Lợi đánh đuổi giặc Minh ra khỏi bờ cõi thu phục giang sơn lại cho dân tộc Việt. Ngày nay Lê Lợi sẽ đánh đuổi giặc Tàu ra khỏi biển Đông, thu lại Hoàng sa bị VNCH đánh mất”(nick Le Loi)

      Đúng vậy! Ngày xưa Lê Lợi đánh đuổi giặc tàu ra khỏi bờ cõi thu phục giang sơn lại cho dân tộc Việt.

      * Ngày nay, nếu có một Lê Lợi thứ 2, Lê Lợi 2 ấy, trước hết sẽ

      -vặn cổ bọn nội thù, bọn cộng sản Hồ chí Minh Ba Đình Hà nội phản quốc 14 tên, 200 tên,

      -đập tan chế độ cộng sản VIệt nam Hồ chí Minh độc tài đê tiện gian ác phi nhân phản dân tộc vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng,

      sau đó mới có thể tiến hành đánh đuổi giặc tàu ra khỏi biển Đông, thu lại Hoàng sa

  10. Lên Đời says:

    @ Tiên Ngu : “Anh cò tưỡng rằng không ai biết KBCHN hiện nay đanh mần…cò mồi cho Cộng láo à? Đưa cái KBCHN ra mần bằng chứng, bất lương quá, cò? “.
    Ông Chien này đã ngu, mà lại còn bị lé mắt nữa, thật khổ, tôi đâu có nói ông phải “Hôn cái đ…” KBCHN
    đâu mà ông lại dẫy dụa như thế vậy? Tôi chỉ nói ông hay click vào đấy để đọc được bài DI LỤY CỜ VÀNG II, thôi, đọc để ông hiểu được vì sao CV không được ủng hộ hoàn toàn bởi người Việt tị nạn, ông hiểu chử…a..a..a???

    • Bút Thép VN says:

      Lên đời hay xuống chó cũng không sao, nhưng với loại ngôn ngữ như trên thì cũng chỉ là kẻ vô văn hoá mà thôi!

      KBCHN là của Nguyễn Phương Hùng, một con người lật lọng, dối trá, bán rẻ lương tâm, tự coi thường nhân cách của mình để tuyên truyền dối trá cho CSVN thì chẳng còn gì để nói với hắn nữa!

Leave a Reply to noileo