Nỗi đau và nỗi nhục của người Pháp trong thế chiến hai và của VN hiện nay[1]
Nhân kỷ niệm 70 năm cuộc đổ bộ của đồng minh ở Normandie- mồng 6 tháng sáu năm 1944 mà mục đích chính là-để tưởng nhớ và vinh danh những người đã chết và vinh danh con số ít oi những những người lính còn sống sót-.Buổi lễ nói lên cái hào quang chiến thắng áp đặt của đồng minh và cố gắng tránh né không hề đề cập đến kẻ thắng người thua cũng như bóng tối lịch sử của nước Pháp.. Phải rồi một buổi lễ kỷ niệm 70 năm, đâu phải là lúc thuận tiện để nói về những điều như thế!!
Và người ta có cảm tưỡng như là lịch sử đã sang trang? Và ngưới ta cần quên và xóa bỏ tất cả để chỉ giữ lại cái gì tích cực nhất?
Nhưng cái tích cực, cái phần tốt đẹp, cái hào quang thực chất có phải là lịch sử không ?.Đôi khi những điều không muốn nói lại cần thiết hơn những điều đã được nói ra.
Vì thế, những lời hay ý đẹp của các nhà lãnh đạo Mỹ, Anh, Canada và của chính tổng thống Pháp- đại diện cho cái lịch sử đã qua- thật sự không cho phép chiếu sáng những góc tối phiền muộn, mà chính người Pháp coi là những năm tháng đen tối (Les années noires) của họ.
· Lịch sử như vậy chính yếu là cái bi kịch. Bi kịch của con người với hằng trăm hệ lụy đủ kiểu..
· Bi kịch quan trọng nhất là những tổn thất sinh mạng hàng triệu người chết-chết đủ kiểu- Tôi đã nhìn thấy những người gốc Do Thái trần truồng, lếch thếch, lang thang, mỗi người một cái xẻng tự đảo hố chôn mình-. Về sự tàn ác dã man thì không bút mực nào nói hết được-. Về kẻ thua người thắng- Về cái mất, cái được.
· Và bi kịch của nước Pháp dù sao cũng chỉ giới hạn trong 4 năm bị Đức chiếm đóng. Bi kịch ấy được biểu tượng qua hai nhân vật lịch sử chính yếu là: Thống chế Pétain và tướng Charles De Gaulle. Đó là hai biểu tượng trái nghịch của một nước Pháp bại trận..
· Nhưng nếu mang cái bi kịch của nước Pháp quy chiếu vào hoàn cảnh V.N thì phải nhân cái mức độ bi kịch, đen tối lên đến 10 lần. Việt Nam không phải chỉ có một cuộc chiến mà nhiều cuộc chiến. Hết chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất đến lần thứ hai. Hết đánh Pháp lại đánh Mỹ. Đánh Mỹ vừa xong, nòng súng chưa nguội thì đánh Campuchia rồi đánh Tầu. Hằng triệu người đã chết vì bom đạn vô tình. Và câu hỏi cho mọi người cho đến ngày hôm nay, chúng ta được gì? Có độc lập chưa, có dân chủ chưa? Mặc dầu tên hiệu của đất nước là VNDC cộng hòa! Thật mỉa mai cái tên hiệu ấy.
Thống chế Pétain- người anh hùng trong thế chiếnI-chấp nhận hợp tác với Đức để hy vọng mong manh cứu vãn đất nước khỏi tình trạng bị tiêu diệt toàn diện và tướng De Gaulle- một thuộc cấp của Pétain- lúc bấy giờ mới là một đại tá ít được ai biết tới và vừa được thăng cấp tướng-. Ông quyết định đào nạn sang Anh bằng mọi giá, để tiếp tục cuộc chiến đấu chống lại kẻ xâm lược.
Một người với uy tín quá khứ- nhưng nay đã có nhiều dấu hiệu già nua, mòn mỏi và lão hóa- đã chấp nhận thua cuộc. Và một người trẻ, dù chưa tiếng tăm, dù vốn liếng chính trị chưa được ai biết tới đã cương quyết chống lại kẻ xâm lược-. Và cuối cùng kẻ không chấp nhận đấu hàng đã đem lại sự giải phóng cho nước Pháp!!
· Bài học cho nước Pháp cũng là bài học cho Việt Nam!! Bài học hiện nay. Ai là De Gaulle, ai là Pétain? Xem ra Pétain thì có nhiều người dơ tay. De Gaulle thì không có.
Sau này, cho dù tòa án đã kết tội và giam tù tướng Pétain, nhưng dư luận của chính nước Pháp cũng không có một sự đồng thuận chung về trường hợp của Pétain và rất nhiều trường họp khác. Có thể đã có quá nhiều huyền thoại bao quanh nhân vật này. Và công việc ngày hôm nay là giải mã, bạch hóa những huyền thoại, những sự kiện lịch sử bị che giấu!!
Tại sao nước Pháp phải tạo ra huyền thoại chung quanh Pétain và tại sao phải che dấu? Câu trả lời bởi vì nước Pháp yếu, kẻ khác mạnh.
Và tôi nhận thức ra được một điều là: Khi người ta yếu kém, khi con người bất lực, khi một đất nước suy vy, khi một chính quyền bất lực trước thời cuộc, khi họ bị bên ngoài áp lực, bạo hành ức hiếp, khi vì quyền lợi cá nhân hay đảng phái. Người ta cố tình tạo ra huyền thoại và sống huyền thoại. Và Pétain đúng là biểu tượng huyền thoại của nước Pháp đang trên đà suy vi, tụt dốc sau thế chiến một. Nhất là kể từ 1939 trở đi.
Sống huyền thoại đôi khi là lẽ sống của kẻ bất lực, kẻ yếu kém. Nước Pháp trong thời gian bị Pháp chiếm đóng từ 1940-1944, họ không phải được nuôi dưỡng bằng bánh mì, bằng rượu nho mà bằng sự nhẫn nhục và những huyền thoại lớn nhỏ!!! Thật tội nghiệp cho một dân tộc bị xâm chiến mà không thức tỉnh được tình tự dân tộc, tình yêu quê hương xứ sở để vùng dậy!!
Sau này, có dịp đọc lại lịch sử nước Pháp, người ta rơi vào tình trạng không biết đâu là sự thật vì bị bức màn huyền thoại che đậy. Công việc nhỏ nhoi chúng ta làm là cố gắng giải mã những huyền thoại ấy do những tài liệu lịch sử còn để lại.
· Đi đôi với công việc ấy, ta quy chiếu vào trường hợp VN để nhận ra một số sự thật đã bị che dấu.. Đó là một công việc khó khăn gấp bội phần, vì không có sự kiện lịch sử nào của VN mà không bị che dấu, bị bẻ quặt, bị tuyên truyền, bị thổi phồng.
· Lịch sử VN dưới chế độ cộng sản nói cho cùn chỉ có mỗi một cách là xóa bỏ hết và viết lại từ đầu!!Tôi thực sự thú nhận và chân thật nói ra rằng không có một sự kiện lịch sử nào của VN được nói đúng sự thật.
· Chẳng hạn những sách viết của Võ Nguyên Giáp về chiến tranh Đông Dương, mỗi trang, mỗi dòng là những che dấu về tổn thất của ta và thổi phồng những tổn thất của địch!!Đọc ông Giáp cho thấy ông là một con người thiếu hẳn cái tình con người. Ông chỉ có một khát vọng vô biên: Thắng và thắng bất kể bao nhiêu mạng người lính đã chết dưới quyền chỉ huy của ông. Con số là hàng triệu người. Phải chăng đó là một vị tướng tài như ta thường nói?
Một mặt, có một số người cho rằng có thể nào Thống chế Pétain, người anh hùng thắng Đức trong thế chiến I ở trận Verdun- đã bắt người Đức phải nhục nhã cúi đầu vào năm 1918, kết thúc thế chiến thứ I-, chẳng lẻ nào chỉ là một kẻ hèn và nhất là mang tội bán nước, phản bội tổ quốc? Chỗ nào là công là tội? Nếu gọi Pétain là người phản bội lại tổ quốc thì phải gọi hằng trăm, hàng ngàn người Pháp khác là gì?
Nhưng nhìn lại tình hình nước Pháp năm 1940 đã rối như tơ vò trong nỗi bất lực yếu kém với nguy cơ mất nước, mỗi người mỗi ý.
Ngày 16 tháng 5- 1940 mở đầu cho một thảm kịch nước Pháp. Khi Hitler xâm chiếm Bỉ thì quốc vương Bỉ, Paul Baudouin ra lệnh quân đội buông súng. Chiến xa của Guderian và Rommel xông xáo như chỗ không người.
Trung tá De Villelume viết lại trong Journal d’une défaite(nhật ký một cuộc bại trận) của ông là quân lính của chúng ta tan hàng. Người ta nhìn thấy một viên tướng bỏ trốn trên đường. Trận chiến coi như đã thua. Xe thiết giáp Đức tiến tới Laon.. Đánh Hòa Lan trong một ngày. Ngày hôm sau, quân Đức vào Bỉ. Đó là một cuộc tiến quân thần tốc.W. Churchill đã hỏi tướng Gamelin: thế còn quân trừ bị chiến lược của Pháp đâu? Không, không có gì cả.
Đường dẫn đến Paris hầu như mở rộng mà quân địch không gặp một trở ngại nào..Hàng đoàn lính Pháp đã vứt bỏ súng ống, chạy xuống phía Nam để trốn chạy sức tiến công của những xe Panzers..Quân lính Đức đã không có đủ thì giờ để bắt những binh lính Pháp này làm tù binh. Cuộc tháo chạy thật kinh hoảng và nhục nhã.
Cảnh bại trận đã diễn ra như thế!!
Người ta mới hiểu được tại sao chỉ trong vòng 6 tuần lễ, nước Pháp đã phải quy hàng, xin ký Hiệp đình đình chiến vào tháng sáu- 1940..và rút về miền Nam tại Bordeaux.
Thế rồi cuộc chiến tranh xâm lược trong thế chiến hai của Hitler hầu như không tránh được.
· Một cảnh tượng bi tráng như thế có thể nào tái diễn ở Việt Nam được không? Chắc là không. Tôi không nghĩ là có một cuộc chiến tranh giữa Trung cộng-Việt Nam. Vì ta nhượng hết, nhượng đất, nhượng biển, nhượng những lấn áp về kinh tế. Lãnh đạo cộng sản từ Hồ Chí Minh đến Nguyễn Phú Trọng- Nguyễn Tấn Dũng đều là những tay sai ngoan ngoãn cả. Vạn bất đắc dĩ có diễn ra chiến tranh thì nó sẽ diễn ra ở một nơi vắng bóng con người. Ở một nơi chỉ có vũ khí nói chuyện với vũ khí. Biển đông. Trên là trời, dưới là nước, ta lấy gì chống trả lại?
Rồi đến lượt Calais bốc cháy. Lần này là đội quân Anh với đội lính ‘ tiền đồn’ và một số nhỏ binh lính Pháp. Họ cũng thua cuộc, nhưng chỉ tìm cách rút ra bãi biển Dunkerque để rút về Anh. Đây là một cuộc rút quân thê thám với xác người bị đốt cháy, trước mặt là quân địch, sau lưng là biển cả…Có thể nói đó là một hoả ngục trong biển lửa.
Nói về cuộc rút quân này, không gì bằng đọc lại W.Churchill để thấy rằng trong hoàn cảnh bi kịch nhất, nếu có lòng với đất nước, vẫn có cơ cứu vãn.
‘Nước Pháp sụp đổ. Hòa Lan bị đè bẹp. Bỉ đầu hàng. Bị dồn vào chân tường, quân đội Anh cũng đã tìm được lối thoát tháo gỡ và rút quân về hướng Manche, tập trung tất cả về về một thành phố chủ yếu làm nghề chài lưới có tên là Dunkerque.
Đây là bi kịch lớn nhất trong lịch sử chiến trận nước Anh từ trước tới giờ. Nếu quân Đức vượt qua đuợc đến Manche- như trạm đấu cầu mà không bị cản trở thì tất cả sẽ mất hết. Hơn 200.000 ngàn quân tập trung về bãi biển Dunkerque như những kẻ vô vọng vì không cách nào có đủ tầu bè rút ra biển. Người ta dự đoán và báo cho vua George VI là chỉ có thể cùng lắm cứu được 17.000 người.
Vậy mà từ các cửa sông Kent vả Douvres, một đội các tàu bè như sà lan, thuyền đánh cá, các loại ca nô, các du thuyền, các tàu kéo, tàu đánh lưới rê, tàu kéo, các phà như Gracie Fields..tất cả đồng lỏng kéo ra biển..
Đúng là một phép lạ. Người ta đã cứu được tất cả 338682 trong đó có một số chiến binh Pháp.
· Bài học của W. Churchill nay rất cần cho người cộng sản. Phải nhìn nhận, người cộng sản VN đã can cường trong quá khứ. Người dân khi ấy bị đưa vào cơn mê hoặc liều chết: Đánh Mỹ cứu nước. Tôi ngạc nhiên tự hỏi kẻ xâm lược hiện nay đang khiêu khích đủ thứ. Họ lại bắt dân im lặng. Phần họ thì nhẫn nhịn. Có gì khác biệt giữa việc đánh Mỹ và đánh Tàu cộng? Đánh Mỹ được tại sao đánh Tầu cộng ta không dám? Không sợ B.52 mà lại sợ những lời hăm đe của Trung cộng? Chỉ cần một quan Thái thú Tàu sang hăm đe, phủ dụ là cán bộ lãnh đạo Việt Nam im re hết..
· Việt Nam hiện nay chắc cần một phép lạ như thế. Mà chỉ có có lòng dân mới làm được.
· Để đối đẩu với sự hung bạo của Hitler. Sự hèn nhát, nhượng bộ không giải quyết được gì.
Nước Anh trong thế chiến hai, cần có một người lãnh đạo có tầm nhin xa. Trong con người ấy phải thể hiện tinh thần danh dự, trách nhiệm bổn phận, hành động, cương quyết và quả cảm.
Để đối đầu với Hitler, phải có một người hơn Hitler.
Con người ấy là một thiên tài chiến lược, quân sự, biết vận dụng truyền thống anh hùng chủng tộc, biết thúc đẩy lòng ái quốc của toàn dân.
Con người ấy hiện lúc ấy đang ngồi ở Anh, ngậm điếu sì gà nghĩ đến chuyện cứu nước.
· So W.Churchill với Pétain thì Pétain chỉ là thứ tướng gà chết, nuốt giây thung. W. Churchill đã cứu được nước Anh còn Pétain của nước Pháp thì không?
· Việt Nam có lãnh đạo nào có tầm vóc, biết hy sinh, tiêu biểu cho tình tự dân tộc? Chỉ cần một con người như thế lên tiếng, toàn dân sẽ nhất tề nghe theo.
Chính cuộc rút quân thua trận khỏi Paris thảm bại này đã làm nao núng quân đội Pháp mặc dù từ La Somme đến chiến lũy Maginot chỉ còn là một huyền thoại về sức mạnh quân sự của Pháp. Cuối tháng 6, Hitler nghênh ngang vào Paris diễn hành với bộ tướng của ông. Hai bên đường, thường dân Pháp vỗ tay hoan hô! Ôi còn có cái gì nhục bằng.
Không lạ gì rạng đông ngày 17 tháng sáu, Hitler còn đang đặt Tổng hành dinh của ông tại một làng nhỏ bên Bỉ thì nhận được giấy xin đình chiến của Thồng chế Pétain. Đây là hiệp định đình chiến với Đức như một thứ giây thòng lọng siết cổ dần những kẻ có tinh thần chủ bại (défaitiste) tính toán, hoặc thái độ trông chờ một cách bất lực, (attentiste) hy vọng sự tiếp tay của người Mỹ và nhất là thái độ khôn ngoan xảo quyệt(Machiavélisme), tính toán nhượng bộ chính trị để tránh phải đương đầu trực diện với Đức và chờ cơ hội.
Nhưng cũng cùng ngày ấy, ở Bordeaux, có một người sau này được coi là linh hồn của cuộc kháng chiến chống Đức. Tướng De Gaulle cảm thấy ông là một người cô độc. Chung quanh ông chỉ là những người đả mỏi mệt kiệt lực, không còn một chút nhuệ khí, chỉ muốn thương lượng với kẻ thù hoặc bỏ cuộc và họ rơi vào tình trạng tuyệt vọng .
Phần De Gaulle cương quyết bảo vệ Paris bằng mọi giá. Và ông cho rằng, không bảo vệ Paris thì cũng sẽ không bảo vệ được nơi nào khác. Ít ra chặn quân Đức ở khu vực sông Seine thì cũng làm chậm bước tiền công của quân Đức. Ông cũng đề nghị chọn De Lattre De Tassigny- một sĩ quan còn trẻ đầy năng lực bảo vệ Paris-, nhưng rất tiếc Paul Reynaud lại chỉ định một viên tướng già Hering.
Sau đó, chính De Gaulle cũng được thăng tướng và chỉ huy bình đoàn 4 thiết giáp trừ bị-một thứ binh đội tập họp rải rác các binh đội đã tan hàng. Một tập hợp hỗn độn đủ các binh chủng không đủ sức kháng cự trước sức mạnh của quân đội Dức. Ông viện dẫn phải bảo vệ Paris như chúng ta đã làm vào năm 1870. Hầu như tiếng nói của De Gaulle không có trọng lượng. Mọi người lo chạy thoát thân. Vì thế, ông đã thú nhận trong Hồi ký chiến tranh Mémoires de guerre của ông như sau: Tôi cảm thấy tôi chỉ còn một mình và mất hết mọi thứ như một người ở bên bờ đại dương và quyết định bơi vượt đại dương. Và ngay trong đêm, ông đã quyết định một mình bỏ đi.. Chán nản và cô độc. Nhưng nhìn lại người lãnh đạo tiêu biểu cho nước Pháp, ông nhận Pétain là người phản bội lại tổ quốc, kẻ bán nước.
Kể từ đó, nhiều lúc họ coi nhau như kẻ thù.
Và không theo Pétain, De Gaulle chỉ còn một con đường hy vọng cứu nước là xa lánh Pétain và tìm con đường đào tỵ sang Anh. De Gaulle đã một mình xử dụng chiếc xe Peugeot 402 của quân đội dành cho ông và do anh tài xế tên Marcel Hutin lái ra phi trường. Vì lý do gia đình, viên tài xế đã xin ở lại Pháp. Phần De Gaulle đã lên một chiếc máy bay riêng ba chỗ ngồi dành cho ông với hộ vệ viên bay sang Anh. De Gaulle cũng đã lên tiếng trên đài phát thanh BBC tại Luân Đôn vào tháng sáu. Có 50 chục ngàn dân Pháp ở Anh, nhưng đã không có mấy người hưởng ứng lời kêu gọi của De Gaulle. Có một khoảng trống lớn những người tình nguyện. BBC ngày 18 tháng sáu, 1940, De Gaulle kêu gọi toàn dân- đặc biệt các thành phần dân Pháp lưu trú ở Anh quy tụ chung quanh ông để kháng chiến chống Đức.. Nhưng đã có bao nhiêu trí thức Pháp dám đối đầu lên tiếng phản kháng. Người ta được biết có những trí thức khoa bảng như ông Hàn Lâm Viện André Maurois đã bỏ trốn sang Anh, rồi di cư sang Mỹ cho an toàn.. Nhà văn phi công St. Exupéry đã quyết định ở lại Pháp cộng tác với chính phủ Pháp ở Vichy và sau đó tử nạn máy bay tại sa mạc trong một chuyến bay đêm đi Bắc Phi..
Thái độ ấy tóm tắt nhận xét chán chường và tuyệt vọng được ghi lại của Eduard Daladier về các tướng lãnh Pháp: Thật là khủng khiếp, tôi chỉ thấy những tướng lãnh với tinh thần bại trận. ( C’est terrible. Je ne vois que des généraux qui ne veulent pas se battre).
Và dưới cánh của Pétain là những thành phần xu thời, trở cờ như Pierre Laval, Darlan. Những người này sẵn sàng làm tay sai cho Đức với giá trẻ.
Phần W. ChurChill, một lãnh tụ chính trị có tầm nhìn xa chia sẻ quan điểm của De Gaulle đã viết những dòng khuyến cáo sau đây cho Pétain:
Tôi khích lệ chính quyền Pháp bảo vệ Paris bằng cách nhấn mạnh rằng để cung cấp vật tư tiêu thụ cho một đội quân xâm lăng là lớn lắm, vì họ phải chiến đấu chiếm từng căn nhà, từng căn phố..Tôi cũng nhắc ông ta những lời của Clémenceau tuyên bố trong thế chiến I: Tôi sẻ chiến đấu đàng trước Paris, trong Paris và đằng sau Paris..Tôi cũng nhấn mạnh phải thiết lập một Stalingrad ở Paris.
Nhưng Pétain đã điềm tĩnh trả lời: trong thế chiến thứ nhất, tôi có trong tay 60 binh đoàn, nay thì không có gì..Biến Paris thành đống đổ nát sẽ không thay đổi gì cục diện cuối cùng”. Câu nói nguyên văn của Pétain là:Réduire Paris en ruine ne changerait rien au résultat final.(Biến Paris thành đống vụn đổ nát, khộng thay đổi gì toàn cục diện cuối cùng).
· Hoàn cảnh nước Pháp trước đây và hoàn cảnh Việt Nam bây giờ xem ra có nhiều điều trùng hợp về hoàn cảnh chính trị, quân sự, về tinh thần chiến đấu, về thái độ trước kẻ thù và thái độ bi quan, khiếp nhược.
· Đọc người để nghĩ đến ta mà không khỏi buồn. Cả một bầy kên kên ăn hại dân hại nước. Có nên tin những điều họ tuyên bố hay không?. Hay hãy nhìn những việc họ làm!!
Nhưng chính trong hoàn cảnh bi kịch nước Pháp bại trận mà cuộc chiến tranh biến thành cuộc chiến tranh thế giới.
Ngày 16 tháng 5, TT Roosevelt gửi thông điệp cho Quốc Hội yêu cầu tái võ trang quân độ Mỹ. Phần W.ChurChill cho rằng nếu Pháp bại trận, nước Anh vẫn tiếp tục chiến đấu trong khi chờ đợi sự tiếp tay của nước Mỹ. Và rồi chúng tôi sẽ đốt những thành phố của họ, đốt mùa màng và phá tan hoang rừng của họ.
Tinh thần chủ bại của nước Pháp từ Pétain đến dân chúng.
Nước Pháp rơi vào tình trạng khủng hoảng quyết định hòa hay chiến. Một số nhỏ muốn chiến đấu, nhưng nhiều người khác có tinh thần chủ bại muốn bảo vệ Paris khỏi bị xóa sổ và hy vọng còn giữ được một Paris với những di sản văn hóa còn nguyên vẹn.Phần đông giữ thái độ trông chờ- một thái độ thụ động và bất lực-.
Theo Alain Peyrefitte thì phần đông dân chúng Pháp ngả theo Pétain trong thời gian 1940-1942. Dân chúng hô hào: Vive Pétain. Say mê và cuồng nhiệt Thanh niên thiếu nữ cùng hát to: Maréchal, nous voilà.. Trong số những vị tướng trẻ theo Pétain, có một vị tướng trẻ sau này lừng danh trong trận đánh Vĩnh Phúc Yên, đụng mặt với Võ Nguyên Giáp: tướng De Lattre De Tassigny. Nhưng vào năm 1942, De Lattre đã quay trở lại chống Đức. Bị bắt làm tù binh, ông thoát được ra khỏi tù và chỉ huy đệ nhất binh đoàn sang đánh Đức.
· Bài hát Maréchal, nous voilà (Đại tướng có chúng con đây) có khác gì những bài hát ca tụng bác Hồ: Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng!!
· Càng hoan hô Pétain bao nhiêu càng cho thấy dân chúng Pháp mất tinh thần bấy nhiêu.
Thái độ chủ bại này xem ra chiếm ưu thế và cũng là tiêu biểu trong tình thế lúc bấy giờ.
Tuy nhiên, thực tế nước Pháp bao giờ cũng có kẻ theo tả phái và hữu phái. Quân đội thì có khuynh hướng hữu phái còn trí thức thường ngả theo tả phái! Hữu phái có khuynh hướng bảo thủ, giữ gìn trật tự hiện có trong sự liên tục, tôn trọng thẩm quyền chính đáng. Tả phái mang một niềm hy vọng nên chống đối, đòi cải tổ thay đổi, đòi công lý.
Hai khuynh hướng ấy cứ đối chọi đến bệnh hoạn, đưa dến chia rẽ thay vì đưa đến đối thoại hợp tác.
Thật vậy, vào ngày 11 tháng 6, lúc 11 giờ, Tướng Héring, người có trách nhiệm quân sự bảo vệ Paris còn mạnh dạn tụyên bố với công chúng: Thủ đô Paris phải được bảo vệ tới cùng. Nhưng cũng chính ngay buổi chiều hôm đó Weygand, người lãnh đạo chính phủ lúc bấy giờ lại tuyên bố: Paris, thành phố bỏ ngỏ.( Paris, ville ouverte). Thật trái cựa, thật mâu thuẫn.
· Nhưng nó có khác gì lời tuyên bố của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh. Nguyễn Tấn Dũng nói: Hữu nghị bây giờ chỉ là viển vông. Phùng Quang Thanh nói; Chuyện tranh cãi Trung Quốc-Việt Nam, chỉ như chuyện anh em trong nhà bất hòa.
· Đất nước này nếu cứ trông chờ vào những thành phần lãnh đạo này thì sẽ đi về đâu?
· Lẻ sống còn của Việt Nam hiện nay nằm trong hai chữ: Thay đổi. Không thay đổi là chết. Thay đổi lãnh đạo, thay đổi cả guồng máy ấy, thay đổi cả cái cơ chế ấy. Không thay đổin thì chỉ còn con đường lệ thuộc, làm tay sai cho Tầu cộng.
Khi tuyên bố Paris bỏ ngỏ có nghĩa: Bỏ ngỏ có nghĩa là buông súng!!!. Là đầu hàng, là để cho Đức vào Paris không tốn một viên đạn!!
Đọc lịch sử nước Pháp- là đọc lịch sử, con người Việt Nam hiện nay- trong thế chiến thứ hai, chúng ta rút ra được hai bài học:
· Bài học thứ nhất là nước Pháp thua cuộc vì yếu kém, chế độ cộng hòa đã rũa mòn, tinh thần dân chúng thụ động, nản chí. Họ chỉ hy vọng vào trông chờ vào những mơ mộng không tưởng, vào hào quang quá khứ. Có nghĩa là sống bằng huyền thoại, dựng lên huyền thoại như Pétain để tự tự an ủi, tự bào chữa, rơi vào tình trạng suy nhược thần kinh. Cái tác hại duy nhất mà Pétain đem lại cho nhân dân Pháp là sự an tâm có ta đây- cứ nhẫn nhục, cứ chịu đựng, cứ chờ đợi, rồi một ngày mai sẽ tươi sáng.
· Bài học thứ hai là lịch sử bi kịch của nước Pháp cũng là lịch sử đất nước mình. Nó giống nhau nhiều thứ lắm. Giống từ hoàn cảnh, giống từ tâm tình, giống từ thái độ, giống từ bọn lãnh đạo đến dân thường. Nói chung, nó có nhiều điểm trùng hơp về hoàn cảnh chính trị, lịch sử. Nó có những con người tiêu biểu cho một xã hội, một thể chế đã bị bào mòn, ung thối. Nó cũng chỉ sống và nuôi dưỡng bằng những huyền thoại như những xác chết đã rũa mòn. Nên viết về nước Pháp mà như thể đang viết về Việt Nam. Dĩ nhiên sự so sánh này chỉ có tính cách biểu tượng không mang tính quy luật.
Cho nên trong bài viết này viết về nước Pháp là để viết hết lên cái tâm tình về Việt Nam- một Việt Nam yêu thương và rách nát- một Việt Nam bệnh hoạn sa đọa đến cùng cực.
Huyền thoại về một nước Pháp anh hùng
Tôi có thể nói thế này, Pétain chỉ cho nước Pháp mượn cái tên hão và những hào quang chói lòa che đậy cái hèn yếu, cái huyền thoại về ông. Hà Nội hiện nay cũng đang mượn tên Hồ Chí Minh trong chiến dịch tuyên truyền, cỗ võ lòng yêu nước!!!
Đất nước Pháp trong nhiều thập kỷ, trong tâm thức người dân đã từng được nhồi nhét vào đầu, coi là đất nước vĩ đại- một nước đại Pháp như người ta quen gọi-. Một đất nước đã từng đánh tan đạo quân nước Phổ hùng mạnh trong một chiến dịch thần tốc dưới quyền điều khiển của Napoléon năm 1800.
Đó cũng là một đất nước đã từng đi chinh phục xâm chiếm đất đai trải rộng đến 12.898.000 cây số vuông với số 110.631.000 triệu dân tính đến năm 1936.
Và gần hơn nữa, một đất nước mới ngày nào trong thế chiến thứ nhất với những người lãnh đạo như Clémenceau, như Foch, như Joffre, như Lyautey.. nay đều đã chết hoặc hết thởi để lại khoảng trống lãnh đạo không lấp đầy được.Trong số bảy tướng lãnh Pháp làm nên sự nghiệp hiển hách, nay chỉ còn mình Pétain(Tướng Francet d’Espérey chết 1942). Phải chăng thống chế Pétain nay chỉ là kẻ trám chỗ vì không có ai khác đủ uy tín-. Pétain tiêu biểu cho một nước Pháp đã hết thời. Pétain chỉ sống cái hào quang của quá khứ do Joffre, Lyautey để lại? Nhưng thời đại hoàng kim của những vị tướng này đã chấm dứt.
Đất nước ấy đã từng có những giây phút vinh quang và thay vì để tang cho quá khứ ấy, họ vực cho nó sống dậy.
Nói đúng như Paul Valéry là: Không một dân tộc nào chịu nhìn nhận những bất hạnh của đất nước mình như những đứa con của dòng chính.
Những hào quang quá khứ ấy cứ được nhắc đi nhắc lại như một điệp khúc. Nước Pháp như cái rốn của vũ trụ không bao giờ thoát ra được khỏi mình.Nhưng đôi khi thực tế thì yếu kém, không khả năng lèo lái, bất lực trước thời cuộc, chậm lụt và bị các nước khác bỏ xa. Đó là một tình thế lưỡng nan, lui không xong mà tiến thì không được. Chính trị nước Pháp qua các chính quyền chỉ tính từ mồng 6 tháng 2 năm 1934 đến 1940 lần lượt 13 lần thay đổi nội các chính phủ.
Đó là sự phá sản chính trị của guồng máy chính trị nước Pháp..Nói cho chính xác hơn, đó là sự phá sản của nền đệ tam cộng hòa- một nền cộng hòa đã thối rữa, mục nát không dáp ứng lại được tình thế.
Tâm trạng người dân Pháp đâm mỏi mệt, bất mãn chán chường và thất vọng. Nước Pháp cần một người lãnh đạo có lòng yêu nước, can trường và dám đương đầu với kẻ thù.
Họ không tìm ra được người lãnh đạo nên sinh ra bất mãn chế độ cộng hòa, bất mãn với hoàn cảnh thực tế, với những khó khăn đủ loại, nhất là với kinh tế suy thoái. Cuối cùng họ bất mãn với gia đình và đôi khi với chính bản thân họ. Và chỉ cần một chút xíu bất đồng, một ngọn lửa nhen nhúm cũng đủ gây thành đám cháy.
Ngay hiện nay nếu có dịp cứ nhìn cảnh xe cộ chạy trên đường phố ở xa lộ và ở ngay chính Paris cho thấy một vô thức tập thể điên khùng. Người ta chèn lấn nhau, tâm lý muốn vượt kẻ khác, từ chối đặc quyền ưu tiên của dòng luu lượng xe phải nhường nhau như vượt đèn đỏ, bảng cấm. Tính hung hăng quá khích thể hiện khi lái xe là một thứ giải tỏa bất mãn, bực bội. Cứ có hai người Pháp đủ ồn ào tranh cãi. Tệ hơn nữa họ tự hành xử thay cho pháp luật.
· Những điều như thế cũng đang diễn ra hằng ngày ở Việt Nam bây giờ. Một xã hội bát nháo, vô trật tự, mạnh ai nấy sống. Thú vui lớn nhất là ăn nhậu sáng đêm cho quên mọi phiền đa của cuộc sống hằng ngày, của tương lai vô định. Một xã hội phi luật pháp, vô kỷ luật thiếu hẳn khung hình của một xã hội dân sự có tôn ty, trật tự, có luật lệ.
· Điều này có lẽ cần phải sống ở ngoại quốc mới thấy hết được. Trật tự lưu thông ở xứ người với hằng trăm ngàn xe cộ mỗi ngày mà không cần đến cảnh sát. Về đến Việt Nam là thấy choáng váng mỗi khi ra đường, thấy cái chết quá dễ dàng!!
· Tệ hại hơn nữa, con người xử dụng luật rừng với nhau trong thái độ bất cần, vô cảm của ngươi dân. Đó là cái bất mãn tập thể bị dồn nén xả ra bên ngoài bằng sự chen lấn, chụp giựt, lừa đảo đến đâm chém, nhậu nhẹt, chửi thề như lẽ sống ở đời.
Không lạ gì, nước Pháp là nơi diễn ra nhiều cuộc rối loạn nhất, nhiều thay đổi chính phủ nhất, nhiều cuộc tranh đấu chính trị nhất, nhiều cuộc biểu tình xuống đường, nhiều cuộc đình công xảy ra mỗi ngày. Alain Peyrefitte đã dành hẳn một cuốn sách nhan đề Le Mal Francais để viết về những cái tệ hại của nước Pháp. .
Một đất nước như thế là cơ hội cho đủ loại phe phái, đủ loại mặt trận, đủ loại các thành phần khuynh tả mọc lên. Đâu đâu cũng thấy bất mãn.biểu tình xuống đường, đình công, hô hào, đả đảo.
Cũng chính tại nơi đây, các phong trào thợ thuyền, cánh tả phái và ngay các nhà ái quốc của Việt Nam như Phan Châu Trinh, Nguyễn An Ninh và phong trào cộng sản Mác Xít có chỗ trú ẩn và xây dựng cơ sở. 26% thành phần dân cử của Pháp lúc bấy giờ, 1938 là cộng sản..
Cũng chính nơi đây mà Hồ Chí Minh và những người cộng sản đệ tam và đệ tứ cộng sản xây dựng cơ sở, tuyên truyền..
Nước Nga đẻ ra cuộc Cách mạng tháng 10 thì nước Pháp là nơi nuôi dưỡng nó.
· Có thể nói, nước Pháp là quê hương của cộng sản đệ tứ và đệ tam của Việt Nam. Thật buồn cho nước Pháp mà cũng buồn cho chúng ta về những oan nghiệt lịch sử..lại đến từ nước Pháp… Nếu không có nước Pháp thì Hồ Chí Minh làm gì có chỗ tựa ban đầu, làm gì học bài học vỡ lòng về cộng sản?…
Trong một tình hình chính trị bất ổn như thế, nước Pháp không còn ai khác có khả năng đối mặt với kẻ thù đã phải triệu hồi một viên tướng già 83 tuổi- tuổi hào quang cũng là tuổi xế chiều từ Tây Ban Nha trở về- để điều khiển đất nước!!Người ta chỉ còn tin vào ông như cái phao hy vọng..
Cái thua cái được thì rõ rệt- không lật ngược được thế cờ được nữa-. Quân Đức làm chủ nước Pháp nhưng đồng thời cũng phá tan hoang tất cả những giá trị tinh thần của nước Pháp để lại. Tại sao một dân tộc hiển hách với những cuộc viễn chinh thập tự quân (Croisades) và những cuộc cách mạng tinh thần với Pascal, với Voltaire lại chỉ cho thấy cảnh tượng chia rẽ, gấu ó và bất lực?
· Ta cũng có thể hỏi như thế với người cộng sản?
Phần viên tướng già, ông bắt buộc phải chơi trò chơi hai mặt. Ông thù ghét Hitler, khinh miệt là đằng khác. Ông thường trong chỗ riêng tư coi đó là thằng vô lại, thằng tầm thường, nhưng nguy hiểm vì nó không đọc, không suy nghĩ và không biết gì về lịch sử. Nhưng ông vẫn phải chìa tay ra xin hòa với Đức, nhân nhượng để giữ những gì còn giữ được.Ông giữ im lặng khi cần, soay sở, khôn khéo, ông giữ cho riêng mình một vẻ bí mật miễn sao để khỏi bị kẻ thù tiêu diệt. Hitler cũng phài nhìn nhận ông là một thứ cáo già. Con cáo già ấy bắt buộc phải thương nhượng, phải quanh co, phải che dấu.
· Con cáo già có tên là Pétain và còn có một con cáo già cùng loại có tên là: Hồ Chí Minh. Họ đều là những chính trị gia khôn ngoan, giảo quyệt, nhiều mánh lới, biết chiêu dụ lòng người, có khả năng tác động đến đám đông quần chúng
Nhưng cái hy vọng duy nhất ông có thể làm được là giảm thiểu những tàn phá, những đổ vỡ có tính cách hủy diệt do chiến chiến tranh gây ra. Và xem ra điều đó có đúng một phần sau khi chiến tranh chấm dứt. Paris còn nguyên vẹn, còn nguyên các bảo tàng viện, các đền đài.
Và điều ông đã làm là xin đình chiến giữ cho Paris còn nguyên vẹn. Các lâu đài, các tài liệu cổ, các cổ vật các bức tranh vô giá và ngay cả những mảnh vườn hoàng gia được thiết lập từ 350 năm trước, thởi Louis XIII vẫn còn nguyên vẹn. Giữ vườn hoa từ thế kỷ 18 còn nguyên vẹn thì tốt rồi. Nhưng Paris đã mất cái danh dự, cái căn cước của một dân tộc vốn tự hào từ lâu đời..
Nhưng tình tự dân tộc, hãnh diện vì có một tổ quốc thì bán rẻ? Cho nên sau này, nhiều tài liệu bí mật được Raymond Tournoux thu thập được công bố cho thấy ông cũng đã phải trả một giá rất đắt. Quá đắt là đàng khác. Và ai sau này sẽ trả cho ông đây?
· Trả cái giá đắt ấy, Hồ Chí Minh và đồng bọn đang bắt cả dân tộc Việt Nam chìa vai trả cái nợ ấy.
Phần Hitler cũng chỉ muốn có thế, không muốn đẩy Pétain vào chân tường cũng như người Pháp vảo một cuộc kháng chiến tuyệt vọng. Vì thế, Hitler nhận và đồng ý ký thỏa hiệp đình chiến. Cái lợi thế là với thỏa hiệp này, Hitler có thể chia rẽ hai sức mạnh Pháp và Anh. Lực lượng hải quân Pháp buộc phải tỏ ra trung lập, được chỉ định ở những bến cảng do Đức cho phép.
Và nhờ thế Đức có thể cô lập, vô hiệu hóa hạm đội Anh. Sau này, 40 tầu ngầm của Đức tha hồ tung hoành, phá hủy nhiều tầu hàng của Anh Quốc và hầu như làm chủ trên biển. 4 triệu tấn hàng hóa của Anh đã bị hải quân Đức đánh chìm.
Không tốn hao thêm binh lực, Hitler làm chủ trên đất và trên biển, lấy nước Pháp làm chỗ hậu cần cung cấp lương thực, sản xuất hàng hóa phục vụ chiến tranh, chuyên chở công cụ cho chiến tranh mà mục tiêu chiến lược là nhắm vào nước Anh.
Tôi cho đây là cái giá trả cao nhất nước Pháp phải trả: mất chủ quyền, mất độc lập và gián tiếp làm tay sai cho giặc. Nếu không có Mỹ can thiệp vào liệu nước Pháp với Pétain bao giờ lấy lại được độc lập?
· Nếu không có Nga, không có Tàu, không có Nga thì liệu Võ Nguyên Giáp làm được gì? Nhưng Mỹ thì không đòi nợ, không bắt bán đất, nhượng biển còn Tàu thì đòi cả vốn lẫn lời.
· Va điểm thứ hai, giả dụ không có cộng sản ở VN thì tình hình ở VN sẽ như thế nào? Sẻ như Đại Hàn, Đài Loan hay như Bắc Hàn, Cu Ba?
Pétain và những đồng đảng như Darlan, Laval : Những tội ác bán nước còn để lại
Đọc Pétain và đồng bọn, tôi có cảm tưởng Pétain, Laval và Darlan cộng lại thì có một Hồ Chí Minh-một Võ Nguyên Giáp, một Trường Chinh, một Nguyễn Văn Linh, một Đỗ Mười, một Lê Khả Phiêu, một Nguyễn Phú Trọng..
Người ta còn nhớ trong thế chiến I, Hitler mới chỉ là một anh đội xếp. Vậy mà nay ông trở thành một lãnh tụ sáng giá nhất và đầy tham vọng, điên cuồng đẩy nước Đức vào một cuộc chiến tranh tàn khốc. Ngay từ năm 1938, ông đã chuẩn bị cuộc chiến tranh rửa nhục ấy rồi qua cuốn sách Mein Kampf . Winston Churchill khi có dịp đọc cuốn sách của Hitler xuất bản, cuốn Mein Kampf đã cảnh cáo thế giới và nước Pháp rằng:
Những giấc mơ giải phóng và trả thù đả được ấp ủ trong tâm hồn của người Đức rồi. Sự hận thù gia tăng với người Pháp sẽ đoàn kết tất cả dân tộc Đức lại thành một khối thống nhất. Sớm hay muộn gì thì nước Đức cũng sẽ tái võ trang..
Phần Pétain, ông thú nhận với người bạn tâm giao là triết gia Gillouin là ông chưa hề bao giờ đọc cuốn Mein Kampf của Hitler.
Người ta cần biết rằng sau chiến tranh thứ nhất, 5 triệu dân Đức thất nghiệp. Người ta nhìn thấy nhiều cựu chiến binh trong thời chiến đi lang thang ăn mày trên các đường phố. Lạm phát hầu như làm phá sản tầng lớp trung lưu. Tổng thống Hinderburg- giống như Pétain- đã 84 tuổi sống trong tình trạng hoảng sợ lão suy và bất lực.
Cảnh tượng ấy lại lặp lại sau chiến tranh lần thứ hai một cách kinh hoàng hơn, Berlin bị chia ra thành 4 vùng với cảnh hoang tàn đổ nát, những người dân Berlin thẫn thờ, ngơ ngác, quần áo dơ dáy thất thểu trên đường phố. Cảnh đó giúp chúng ta hiểu được tâm trạng dân Đức sau chiến tranh 1918 và những phản ứng của họ.
Giới trẻ mới lớn lên ở Đức đi tìm một thần tượng như một chỗ dựa để xóa bỏ sự ô nhục của hòa ước Versailles. Tôi đã thấy hình ảnh hàng trăm ngàn thanh niên cùng đứng lên, cùng hô vang dậy: Hitler, c’est l’Allemagne. Hitler, chính là nước Đức.
Hitler với cuốn Mein Kampf đáp ứng những nguyện vọng ấy. Theo Hitler, chỉ có sức mạnh bạo tàn giải cứu được nước Đức. Dân tộc Đức là một giống dân phải tìm lại được cái nguyên chất (pureté) của nòi tộc. Muốn thế, cần phải tẩy trừ những giống dân ngoại tộc làm vấy bẩn nòi tộc..Phải làm thế nào cho quân đội Đức hiểu rằng họ là những thành phần tinh hảo không bao giờ bị khuất phục.(Invincibilité). Muốn thế, phải tái võ trang. Chính cái lòng ái quốc, tài ăn nói của Hitler đã quy tụ dân Đức thành một khối..
Hơn ai hết, W. ChurChill hiểu được con người thực của Hitler. Hiểu được Hitler là biểu tượng của điều xấu, tồi tệ nhất.(Incarnation du mal) với những tham vọng mang tính cách hủy diệt như ngày tận thế,(Apocalyptique)
Cho nên, những thông tin về việc tái võ trang quân đội Đức đều được phúc trình đầy đủ về bộ Tham quân sự của Pháp.Tướng Pétain là người hiểu rõ hơn ai hết về sức mạnh hàng đầu của việc võ trang. Thắng Đức trong thế chiến thứ nhất là nhờ chiến xa và súng chống chiến xa của Pháp. Vì thế nước Pháp phải sản xuất cho bằng được những chiến xa kiểu mới như BI đang trong giai đoạn thử nghiệm để sản xuất và những súng chống chiến xa 47 được cho biết là tối tân nhất thế giới.
Pétain lúc ấy là bộ trưởng bộ chiến tranh, năm 1934, đã có đủ các sơ đồ, bản vẽ, các bản dự toán, tất cả các chi tiết kỹ thuật, tất cả các mẫu mã của những chiếc chiến xa BI.. tân tiến nhất trên bàn giấy của ông. Nhưng ông giảm chi tiêu quốc phòng từ 630 triệu xuống còn 400 triệu, 20% ít hơn. Cuối cùng chỉ có phần nhỏ các chiến xa được sản xuất..
Đức đã chế tạo loại súng 130 ly mà tầm bắn xa là 14 kilômét, trong khi quân đội Pháp vẫn sử dụng loại súng cổ điển 75 ly mà tầm bắn khoảng 8 đến 9 cây số.
Rất tiếc, người hùng của trận Verdun đã rơi vào tình trạng bi quan và bị động. Khi còn ở Tây Ban Nha, ông chỉ lo chống lại sự tuyên truyền của Đức bôi nhọ nước Pháp. Mặc dù hơn ai hết, thống chế Pétain hiểu rất rõ, mối nguy hiểm sống còn giữa nước Đức và nước Pháp.
Ông không dám can đảm và công khai báo nguy những mối hiểm nguy vốn tiềm tàng như một mối thù truyền kiếp giữa hai dân tộc.Thái độ của Pétain đối với cuộc chiến giữa khối đồng minh và Đức là thái độ trung lập.
· Cũng vậy, những nhà lãnh đạo Việt Nam hơn ai hết cũng phải hiểu rõ về mối liên hệ Trung-Việt như thế. Phải dám vứt bỏ hết những lời lẽ nịnh nọt, giả dối.Tiếc thay phần đông đã phát biểu những ngôn ngữ hai mặt, mập mờ, tránh né bất cứ một liên hệ xa gần đến Trung Cộng trong đó che dấu một thái độ hèn nhát.
· Và thái độ nhún nhường trong ngôn ngữ ngoại giao được coi là một sự sự khôn ngoan. Phần đông các lời tuyên bố công khai đều theo nguyên tắc này. Điều đó cho thấy họ thiếu một truyền thống trọng danh dự, tôn trọng sự thật lẽ phải vốn làm nên bản sắc văn hóa dân tộc như một Nguyễn Trãi…
· Cũng vậy, những nhà lãnh đạo Việt Nam hơn ai hết cũng phải hiểu rõ về mối liên hệ Trung-Việt như thế..Đó là một nền ngoại giao đi căng giây có từ thời Hồ Chí Minh, giữ mối giao hảo và cân bằng sức ép giữa Trung cộng và Liên Xô..
· Và giống như Pétain, họ rơi vào tình trạng liệt vị để những tham vọng chính trị vượt khỏi tình tự dân tộc, đất nước. Và họ đã nhận kẻ thù số một làm kẻ bảo hộ của họ trong chiến thắng 1975.
Trở lại câu chuyện nước Pháp. Thế rồi cuộc chiến tranh xâm lược trong thế chiến hai của Hitler hầu như không tránh được.
Không lạ gì rạng đông ngày 17 tháng sáu, Hitler còn đang đặt Tổng hành dinh của ông tại một làng nhỏ bên Bỉ thì nhận được giấy xin đình chiến của Thồng chế Pétain. Đây là hiệp định đình chiến với Đức như một thứ giây thòng lọng siết cổ dần những kẻ có tinh thần chủ bại (défaitiste) tính toán, hoặc thái độ trông chờ một cách bất lực, (attentiste) hy vọng sự tiếp tay của người Mỹ và nhất là thái độ khôn ngoan xảo quyệt(Machiavélisme), tính toán nhượng bộ chính trị để tránh phải đương đầu trực diện với Đức và chờ cơ hội.
Mãi khi Pétain ra tòa thì các sự kiện lịch sử thời Đức chiếm đóng mới dân dần được tiết lộ nhờ vào một số tài liệu do phụ tá của Pétain viết- ông Abetz trong Memorandum- như một thứ nhật ký từng ngày của Đoàn Thêm sau này ở miền Nam..Và sau cùng là công sưu tập của Raymond Tournoux trong cuồn Pétain et la France..
Tài liệu tiết lộ sau này cho thấy những người như Darlan đã phản bội đất nước như thế nào.
Còn nữa
Trên diễn đàn lúc này thấy nhiều người lên tiếng với BBT về những bài nhiều lỗi chính tả.
Nhiều người muốn tỏ ra ta đây hơn người nên hay bắt bẻ người khác chưa biết viết tiếng Việt đúng chính tả mà ký thực chẳng biết học lực họ bao nhiêu mà dám bắt bẻ người khác, đã học hết lớp ba trường làng chưa mà đòi bắt bẻ BBT, bắt bẻ tác giả?
Kính đề nghị Ban biên tập Đàn Chim Việt trước khi cho đăng bài báo nào thì dù bận bịu đến mấy cũng nên đọc trước để kiểm tra, sửa lỗi chính tả. Bài “Nỗi đau và nỗi nhục của người Pháp trong thế chiến hai và của VN hiện nay”, bài “Lên tiếng thay cho một người không còn cơ hội lên tiếng: Bà Ngô Đình Nhu” của tác giả Nguyễn Văn Lục và nhiều bài của các tác giả khác đầy rẫy lỗi chính tả, nhiều nhất là lỗi về dấu hỏi và dấu ngã, đọc rất khó chịu.
Một “nhà báo” Việt Nam viết bằng tiếng Việt thì ngoài nội dung ra, điều tối thiểu là phải viết đúng chính tả của chữ Quốc ngữ Việt Nam. Viết sai chính tả tiếng Việt tùm lum thì chứng tỏ tác giả dù có bằng cấp cao, nhưng đó là bằng cấp dõm, vì quá trình học phổ thông không đến nơi, đến chốn thì mới viết sai chính tả.
Chỉ có những kẻ lớn lên trong nền giáo dục của bọn Việt cộng phản quốc đọc các bài của tác giả Nguyễn Văn Lục mới thấy “đầy lỗi chính tả” thôi .
Bọn Việt cộng cứ khoe trong nước có cả ngàn ngàn tiến sĩ, thạc sĩ , thế nhưng có dạo tò mò vào các trang mạng của bọn chúng xem viết lách ra sao thì không khỏi phải chửi đổng . Đầy lỗi văn phạm, chữ dùng sai không sao đếm xuể, ý tưởng thì cục mịch . Rõ kinh !
Cũng có người khen cụ Lục viết hay hiểu rộng, có người than phiền cụ cứ chuyện nọ xọ chuyện kia
Tôi cũng thấy vậy, cụ đang chuyện này cụ lại nhẩy sang chuyện khác, cụ viết dài không cần thiết, nếu cứ nói lan man, con gà nó ra con cua, con cua nó ra con tôm thì biết bao giờ mới hết chuyện
Xin cụ Lục hãy tập trung vào một chủ đề và chỉ nói trong chủ đề đó thôi, như đọc bài này rất chán, cụ cứ con cà con kê mãi sốt cả ruột
So sánh Pháp trong TC2 với VN trong chiến tranh vừa qua như so sánh cam với táo.
Hai tình trạng khác nhau như trăng với mặt trời.
Rất tiếc Việt văn của tôi không đủ phong phú, không lưu loát, để trả lời từng điểm của T/G.
Mà nếu viết Anh văn thì DCV không đăng.
Ấy các bạn, chớ vội khen tác-giả. NVL thì trước kia tôi thường công-nhận đã có nhiều bài viết giá-trị Riêng bài này, tôi chưa vội phê-bình toàn bài, duy chỉ nêu ra một ý-kiến rằng tôi không đồng-ý với tác-giả một điểm quan-trọng sau :
– Tác-giả có so-sánh Pétain với tên đại bịp HCM. Pétain làm sao có tiếng-tăm lừng-lẫy như HCM, có chiều dài đóng-góp cho sự chết-chóc cúa dân trong nước của mình, và v.v…những điểm khác-biệt quan-trọng khác xin nhờ các bạn khác đóng-góp thêm. Lẽ ra, tác-giả chỉ nêu ra việc Pháp thua Đức khi Thế-chiến 2 bắt đầu, rồi nhân tệ-trạng của Pháp gấp 100 lần khi so-sánh với VN dưới quyền lãnh-đạo của CSVN nói chung qua các thời-kỳ. Lẽ ra tác-giả phải khen Pháp chịu thua trận giai-đoạn đầu, nhưng sau khi Thế-chiến 2 chấm dứt, đã từ từ phục-hồi, chứ không như VN ngày nay, với sự lãnh-đạo cúa CSVN, còn quá nhiều hệ-lụy, và nặng-nề hơn hết là đất-đai, lãnh-hải VN cứ lần-lượt nằm trong bản-đồ TQ. Và còn De Gaulle nữa, khá có công-lao chống Đức ngay từ lúc đầu, nhưng theo tôi nghĩ, không nhiều hào-quang như tác-giả muốn choàng cho, nếu không có sự tận-lực giúp-đở của Anh, rồi sau là Mỹ.
Hồ gia` tiếng tăm lừng lẫy về cái gi` ? Về việc đưa VN “Cả Nước Xuống Hố” ?
De Gaulle dưạ vào sự giúp đở ma` khôi phục nuớc Pháp. Hồ già dựa lưng vào Trung Cộng đưa cả nước xuống hố. Ai nổi tiếng hơn ai ? Ai “đầu óc heo” hơn ai ?
Theo tôi , ông Lục viết bài này khá chính xác.
Không biết mấy tay Cộng Sản Việt Nam nghĩ gi` khi đọc bài này cuả ông Lục.
( Đọc mà không biết nhục thi` chắc chắn bộ óc cuả mấy chả la` óc cuả con HEO !)
Chúng nó sẽ không đọc, và sẽ chẳng bao giờ biết nhục cả
LUẬN ANH HÙNG : GIỮA CÁC ĐẤT NƯỚC VỚI NHAU
Hitler nói cho cùng không phải là người có chính nghĩa. Đúng ra ông ta chỉ là kẻ đồ tể. Bởi lúc đầu dân Đức lầm tưởng ông là người vựt dậy đất nước nên đã theo ông ta một cách điên cuồng. Nhưng đó là do thủ đoạn tuyên tuyền và guồng máy cưỡng chế của Hitler. Cuối cùng ông đã làm cho nước Đức tan hoang, thất bại bại nhục nhã trong sự đầu hàng Đồng minh vô điều kiện. Dân tộc Đức đã phải hi sinh rất lớn dưới bàn tay sắt của Hitler. Đó là một tên tội đồ của dân tộc Đức, chẳng phải một anh hùng gì hết. Bởi anh hùng chỉ có thể có ở tính chât nhân văn, ở lòng yêu nước thương dân thật sự. Không thể kiểu anh hùng do cuồng vọng cá nhân, sẳn sàng hi sinh cả một dân tộc chỉ vì lợi ích riêng của mình. Hitler tàn sát người Do Thái, đó không phải là điều lợi ích gì cho nước Đức mà thực chất chỉ là vết ô nhục cho cả lịch sử nước Đức.
Hitler không có chính nghĩa mà vẫn chiến thắng. Đó là dựa vào sự tuyên truyền bịp bợm đối với dân Đức, và dựa vào thể chế độc tài Quốc xã. Có nghĩa trong lịch sử loài người, không phải bao giờ chính nghĩa cũng thắng mà có khi hoàn toàn ngược lại. Rất nhiều đế quốc xâm lược man rợ thời xa xưa vẫn thắng được các đất nước nhỏ bé yêu hòa bình cũng là như thế. Nhiều nền văn minh có khi chiến bại và bị tàn phá, lụi tàn bởi các sức mạnh xâm lược hoang dã, lạc hậu hơn chính là theo nghĩa đó.
Trong thế chiến thứ 2, lúc đầu nước Pháp bại trận trước sự xâm lược của Hitler, điều đó cho thấy dân tộc Pháp lúc đó quả thật sa sút về tinh thần so với dân tộc Đức. Bởi nước Pháp từng có một Napoléon nhưng lúc đó chỉ có một kẻ hèn nhát như Pétain đó quả là một lời giải thích. Pétain cho rằng mình cứu nước Pháp, thật ra đó chỉ là sự ngụy biện, che giấu một sự yếu đuối, hèn kém trước địch thủ và kẻ thù. Trường hợp Dương Văn Minh của Miển Nam trước đây cũng chẳng khác gì Pétain khi miền Nam đã đi tới chỗ gần bại trận. Pétain bảo cứu các di sản văn minh, tinh thần của Pháp bằng cách đầu hàng quân đội Đức. Thực chất đây chỉ là điều lấp liếm vì thật sự cũng chẳng cứu vãn gì được nhiều, mà nước Pháp đã tự trói tay mình trước hành vi xâm lăng của Đức. Bởi chiến tranh là chiến tranh, kết cục tàn phá hay không tàn phá là bởi người Đức không phải bởi người Pháp, cho dù Pétain có đầu hàng cũng thế. Đó thực chất chỉ là một Thống chế tệ mạt nhất trong lịch sử nước Pháp.
Ở Việt Nam tuy ông Võ Nguyên Giáp nổi tiếng như cồn là một người hùng trong chiến dịch Diện Biên Phủ đánh nhau với người Pháp thực dân xâm lăng. Nhưng với tính cách đường đường là một Đại tướng mà mỗi lần mở miệng ông đều xưng tụng ông Hồ Chí Minh chẳng khác gì một quân nhân hạ đẳng, mười lần chẳng bỏ sót một lần nào khi ông xuất hiện trước đám đông, điều đó khiến nhiều người tự trọng đều có quyền khinh bỉ và xem thường tư cách hay nhân cách riêng tư của tướng Giáp. Ông ta chỉ chứng tỏ hay luôn cố ý chứng tỏ mình chỉ là loại tép riu của chính trị mà không là gì khác. Đó có phải chăng là niềm tự hào thật sự của dân tộc ta ?
Rồi như chuyện ông Giáp viết sách cũng thật là khôi hài và tầm thường không kém. Bởi ông ta là một nhân vật lịch sử, cho nên phải có nghĩa vụ viết sao cho chính xác, khách quan để các thế hệ mai sau còn xem vào đó mà biết chính xác lịch sử quá khứ của dân tộc mình như thế nào. Có nghĩa cần phải trung thực, thẳng thắng, khách quan. Đằng này ông viết theo kiểu chẳng khác gì cán bộ chính trị, mang tính tuyền truyền nhất thời, một chiếu, kiểu mì ăn liện sao cho tiện lợi và có ích cho bản thần mình. Ôi quả chỉ nhìn qua đó cũng đủ thấy tinh thần và ý thức dân tộc của một số nào đó người Việt Nam trong giai đoạn cận đại và hiện đại nó như thế nào rồi.
Bởi vậy nói chung có hai điều nhứt nhối nhất đối với mọi dân tộc chính đáng và đối với cà nhân loại chính đáng nói chung : sự tuyên truyền đối gạt và sự cưỡng chế bạo lực bằng các thủ pháp độc tài. Bởi chính hai điều này là cái gì phản nhân văn, phàn nhân bản và đi ngược lại mọi giá trị chân chính, mọi ý nghĩa tinh thần, và nó cũng hủy hoại không thương tiếc mọi lòng tự hào nhất, boeir vì nó chỉ làm nô lệ con người, hạ giá, hạ cấp và làm suy yếu mọi người.
Cứ nhìn nhà nước Đức quốc xã và nhìn nhà nước Liên Xô trong thời gian dài thật sự chỉ mang lại cái nhục hơn là cái vinh cho toàn thể dân tộc và đất nước của họ. Hay nói khác đi cái vinh chỉ là cái vinh giả tạo, sơn phết, che đậy bên ngoài. Còn cái nhục là cái nhục thực chất khiến cho cả đất nước và dân tộc họ đều phải cúi đầu chịu trận về tất cả mọi mặt.
Bởi thế, nếu trong thế chiến thứ hai mà không có nước Mỹ can dự vào để lập phe Đồng Minh chống lại với phe Trục, chẳng biết ngay nay cả châu Âu sẽ ra sao trước nạn độc tài phát xít hung hăng và tàn ác của chế độ Hitler. Đây chính là một điểm son của nước Mỹ. Và so với nước Pháp, quả nước Anh vẫn hào hùng và đáng nễ hơn nhiều so với nước Pháp của Pétain nhục nhã thời đó.
Rõ ràng những như vật như Churchill, Eisenhower, De Gaulle … mới xứng đáng là những nhân vật ngàn đời tiêu biểu cho các đất nước Anh, Mỹ, Pháp hơn bất kỳ ai khác trong mọi thành phần dân chúng của họ.
Đấy lịch sử khi đã qua lâu mới thể hiện đầy đủ mọi thực chất khách quan của nó là như thế. Đó là điều khiến người ta nhận thức được lịch sử hoàn toàn khác với chính trị. Bởi chính trị nào mà dựa vào nền móng lịch sử mới là chính trị chân chính. Ngược lại chính trị nào mà đi ngược lại lịch sử, tách rời hay tách xa lịch sử, đó chỉ là loại chính trị tầm thường nhất và phản lại lịch sử một cách đáng nguyền rũa nhất.
Chính trị của Pétain đúng là thứ chính trị sr nhục nhất cho lịch sử nước Pháp, cho dân tộc Pháp nói chung. Nhưng chính trị De Gaulle đúng là chính trị đã dựa trên nền tảng của lịch sử căn cơ của đất nước Pháp, đó mới là chính trị chính dạnh và đáng ngưỡng phục nhất của nhân dân và đất nước Pháp.
Nên luận anh hùng giữa giữa các đất nước với nhau cũng chính là luận vai trò của các vĩ nhân thật sự hay các tội đồ thật sự của các đất nước đó chính là như thế.
NON NGÀN
(03/7/13)
Rất cảm ơn tác giả đã đưa ra những so sánh lịch sử để tìm một bài học cho VN. Bởi vì còn tiếp nên xin (nóng ruột)… chờ !
Kính,
Bài viết có giá trị cao về các sự kiện lịch sử đệ nhị thế chiến với một tầm nhìn khách quan và chiến lược về sự khập khểnh tồn vong trong ô nhục của đảng CSVN