WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Làm gì để cứu non sông?

SuThatHCMViệt Nam, dẫu có đôi ba phen bị chia cắt. Cũng có lúc có hai, ba cơ chế công quyền khác nhau. Hoặc giả, có đôi lần bị đô hộ bởi ngoại bang, nhưng người Việt Nam xem ra vẫn luôn có được những điều đáng tự hào, đáng hãnh diện, hơn hẳn những sắc dân, hay những quốc gia đồng thời với mình từ khi lập quốc như: Tề, Hàn, Triệu, Sở, Tần, Tấn, Ngụy, Ngô, Việt (của Việt vương Câu Tiễn trong bách Việt) là chúng ta, dẫu là một sắc dân nhỏ sống rải rác ở phía nam sông Dương Tử đến lưu vực sông Hồng. Bị đẩy dần về phương nam, nhưng vẫn còn một quốc thể, một ngôn ngữ, một văn tự, một nòi giống sống chung trên một giải đất hình chữ S mang tên Việt Nam, chạy dài từ ải Nam Quan đến Mũi Cà Mâu. Cộng với một biển đông xuôi theo chiều dài của bờ đất, vươn ra ôm lấy các đảo, và quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa không rời. Như thế, Ta hãnh diện. Ta còn có một quê hương, một dân tộc đứng riêng ở cõi trời Nam là nhờ vào ý chí của tiền nhân qua nhiều đời luôn trung thành với hai nguyên tắc bất di bất dịch: Hy sinh vì đại nghĩa và tru di kẻ bán nước cầu vinh.

Tiếc rằng, bài sử ký này chỉ được nguời dân Việt Nam ở miền nam trân trọng học tập và thực hiện việc bảo vệ giang sơn của cha ông cho đến ngày 30-4-1975 là… chấm hết. Bởi vì, từ sau ngày quốc nạn 30-4-1975, và trước đó, từ 3-2-1930 đến 20-7-1954, tại miền bắc Việt Nam, dưới chế độ cộng sản, đã chẳng có sách vở nào được ghi chép, đã chẳng có người dân nào được phép nhắc nhở đến bản đồ địa lý mà cha ông ta để lại, cũng như chẳng ai được nhắc đến chuyệt phạt Tống, bình Ngô, triệt Hán, diệt Thanh của cha ông ta nữa. Lý do:

Đảng cộng sản được thành lập từ 3-2-1930 với 7, 8 ủy viên tại Hồng Kông, nhưng đến năm 1941 đã chết sạch, ngoại trừ một mình Hồ tùng Mậu đang thọ án chung thân khổ sai ở cao nguyên, và một Trịnh Đình Cửu … mất tích, không một tin tức, không có một hoạt động nào đáng được ghi lại từ sau ngày thành lập cho đến khi ông ta chết sau này. Bỗng dưng, vào cuối năm 1938, TC cho một nhân vật có tên là Hồ Quang mang quân hàm thiếu tá trong Bát Lộ Quân của Chu Đức đóng ở Quế Lâm, Quảng Tây xuất hiện. Hồ Quang sau này được gọi là Hồ Chí Minh, về VN lãnh đạo đảng và nhà nước VNDCCH từ 1940-1969. Hồ Quang là một cái tên nghe lạ tai, nhưng thật ra đây là một trong số 169 cái tên gọi, bút hiệu, bút danh của HCM được nhà nước Việt cộng chính thức công nhận và công bố. Theo bản công bố này, Hồ Quang có một sơ yếu lý lịch về năm sinh, học vấn, hoàn toàn khác biệt với sơ yếu lý lịch của Nguyễn sinh Cung (Nguyễn ái Quốc). Tài liệu ghi nhận: “Sơ yếu lý lịch của Hồ Quang tại Lớp huấn luyện Nam Nhạc /thuộc tỉnh Hồ Nam. Năm 1939. Hồ Quang 38 tuổi- Phụ trách điện đài – Quảng Đông – Thiếu tá – tốt nghiệp Đại học Lĩnh Nam – Giáo viên trường Trung học. Biết ngoại ngữ, quốc ngữ. (ảnh 1, ảnh 2) Nguồn: Lưu trữ Trung Quốc”. 胡光(即胡志明主席)1939年在湖南省南岳培训班的简历。 胡光—电台员—38岁—-广东—-少校 —-毕业于岭南大学——中学教师。会外语和国语 .

Theo bản lý lịch chính thức này thì Hồ Quang sinh năm 1901. Trong khi đó Nguyễn Sinh Cung sinh năm 1891. Thứ đến, Hồ Quang có sở học và nơi chốn học tập hoàn toàn khác biệt với lý lịch của Nguyễn sinh Cung. Liệu việc giới thiệu Hồ Quang có phần lý lịch riêng trong danh sách 169 bí danh, bút hiệu của Hồ chí Minh do nhà nước VC công bố, có dụng ý gì khác thường chăng? Liệu sự kiện này có phải là một hình thức gián tiếp giới thiệu về lý lịch thật của người mang tên HCM là chủ tịch đảng và nhà nước Việt cộng từ 1940-1969 hay không? Nếu không, thì nó mang một ẩn ý gì?

Trở lại chuyện của Hồ Quang. Từ sau khi xuất hiện, Hồ Quang được TC hỗ trợ và đưa về VN, đến khoảng tháng 8-1942 đổi là Hồ chí Minh, bị bắt ở Túc Vinh vì giấy tờ đã hết hạn? Sau khi ra tù, y trở lại Việt Nam và trở thành lãnh tụ của đảng cộng sản và chủ tịch của nhà nước VNDCCH từ 1945. Nhưng mãi sau này, khoảng 1948-49, sau khi biết chắc không còn một người Việt Nam nào hoạt động cùng thời kỳ trước 1930, hay thân nhân nào biết rõ về tông tích diện mạo của Nguyễn Ái Quốc còn sống, cũng như biết rõ, hồ sơ của y không thể bị tiết lộ từ phía cộng sản Liên Sô và Trung cộng, HCM mới từ từ úp mở cho người ngoài biết y là Nguyễn ái Quốc! Tuy nhiên, tất cả mọi hoạt động của Hồ chí Minh và tập đoàn CS đều cúc cung phụng vụ cho Tàu cộng và ra sức thực hiện chủ nghĩa vô tổ quốc tại nước ta. Với chủ trương này, CS đã tuyên truyền và mở cuộc chiến tranh vào miền nam với chiêu bài giải phóng dân tộc. Nhưng thực tế là thực thi những sách lược do Trung cộng đề ra như lời công bố của Lê Duẩn bí thư đảng cộng lúc bấy giờ là:“cuộc chiến này là đánh cho Trung quốc, đánh cho liên Sô” hay là “công việc của chúng tôi là phụ thuộc vào Mao chủ Tịch” (Lê Duẫn).

Mặt khác, Hồ Chí Minh đã chỉ đạo cho Phạm Văn Đồng, người đang giữ chức Thủ Tướng của nhà nước VNDCCH ký công hàm công nhận chủ quyền 12 hải lý thuộc quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là thuộc Trung cộng theo bản công bố chủ quyền trên vùng lãnh hải lãnh thổ do Chu Ân Lai trước đó hai tuần lễ. Việc công nhận này đã gây ra một hậu quả nghiêm trọng cho chủ quyền về biển đảo của Việt Nam hiện trực thuộc chính phủ Việt Nam Cộng Hoà tại miền nam quản lý theo Hiệp Định 1954. Nó cũng là nguyên cớ làm cho hình dạng bản đồ địa lý của Việt Nam không ngừng thay đổi.

Trước tiên, về việc tranh chấp, định ước quốc tế “Estoppels” quy định rằng “Trong một tranh chấp cụ thể, vào một thời điểm nào đó, nếu một bên có thỏa thuận hay đồng ý ngầm, hoặc công nhận chủ quyền của một bên khác đối với một vùng lãnh thổ đang tranh chấp, thì sự công nhận hoặc đồng thuận đó có hiệu lực pháp lý.” Ai cũng biết, Trung cộng đã từng mưu toan gây tranh chấp về chủ quyền biển đảo Hoàng Sa và Trường Sa với Việt Nam sau đệ nhị thế chiến. Tuy nhiên, trong hội nghị San Francisco năm 1951, dù được Nga bảo trợ, Trung cộng đã hoàn toàn thất bại trong việc tranh chấp chủ quyền với 3 phiếu thuận và 47 phiếu chống. Sau cuộc bỏ phiếu này, trưởng phái đoàn và cũng là Thủ Tưóng đương nhiệm chính quyền Việt Nam lúc bấy giờ là Nguyễn Văn Hữu đã tái công bố chủ quyền của Việt Nam trên các quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa. Lời công bố của TT Hữu không có bất cứ một đại biểu nào trong 51 phái đoàn được mời đến để tham dự Hội nghị này, kể cả Liên Sô và ngưòi đại diện của Trung cộng lên tiếng bác bỏ. Theo nguyên tắc, chủ quyền của Việt Nam đối với Hoang Sa, Truờng Sa là không thể có tranh cãi nữa. Tuy nhiên, TC dường như chưa bao giờ từ bỏ cuồng vọng bành trướng, nên không muốn tuân thủ những quy định mang tính quốc tế từ hội nghị này.

Theo đó, việc Phạm Văn Đồng ký công hàm công nhận chủ quyền của Trung cộng theo công bố của Chu Ân Lai (1958) trên những vùng lãnh hải, lãnh thổ này, dù không phải là đơn vị có trách nhiệm bảo vệ chủ quyền này theo Hiệp Định Geneve 1954, đã đặt Việt Nam vào tình trạng có thể mất Hoàng Sa, Trường Sa vào tay TC. Hoặc ít nhất, là VNDCCH tự cho mình quyền đại diện cho Việt Nam để từ bỏ quyền chủ quyền thuộc vùng lãnh hải và lãnh thổ này cho TC chiếm giữ theo định ước Estoppel. Bởi vì theo định ước này diễn giải, “một khi bên nào đã đồng ý, hoặc đã công nhận chủ quyền đang tranh cãi thuộc về phía bên kia thì sẽ không thể bác bỏ chủ quyền của bên kia đối với vùng lãnh thổ đó sau này. Trái lại phải tôn trọng chủ quyền của bên kia”. Lời giải thích này đã hoàn toàn đẩy VNDCCH và kế thừa của nó là CHXHCNVN ra khỏi cuộc tranh chấp với Trung cộng về Hoàng Sa, Trường Sa. Hơn thế, việc Phạm Văn Đồng còn làm Thủ Tướng của nưóc Việt Nam thống nhất sau khi họ xóa bỏ hiêp định Geneve và Paris để chiếm đóng miền nam bằng bạo lực vào ngày 30-4-1975, và không hề có bất cứ một lời nói, một văn thư nào đá động đến việc tiếp quản chủ quyền trên Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam theo Hội Nghị quôc tế San Francisco và hiệp định Geneve 1954 làm cho Việt Nam mất dần tiếng nói đối với Hoàng Sa, Trường Sa. Đây là một sự im lặng tồi tệ, đáng nguyền rủa vì nó đã đồng loã với nội dung bản công hàm mà chính y đã ký trước kia.

Tuy thế, không phải một mình Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Lê Duẫn, hay Trường Chinh theo đuổi chủ trương bán nước, thờ Tàu. Trái lại, sau những kẻ mở đường này là đến Nguyễn Văn Linh, Lê Khả Phiêu, Đỗ Mười, Nguyễn Mạnh Cầm, Lê Đức Anh, Phan Văn Khải… qua hai Hiệp Định, Hiệp Thương biên giới vào 1999 và 2000 là 796 km2 đất giáp ranh biên giới với Trung cộng thưộc các vùng Bản Giốc, Nam Quan, Lão Sơn, Tục Lãm và gần 3/4 diện tích vịnh bắc bộ đã bị chúng ký bán cho Trung cộng với gía là 2,5 tỷ đô la như một số tin tức rò rỉ và lan truyền trên báo chí. Từ đó, Việt Nam đã mất hẳn những vùng đất này, và không ai còn được nhắc đến nũa! Nếu mai sau, có một thể chế mới muốn tìm lại cái cọc mốc của biên giới đã được ký kết phân ranh giữa Việt Nam với Mãn Thanh vào năm 1883 thì cũng chẳng còn tìm ra dấu tích nó nằm ở đâu nữa. Tệ hơn, nếu cộng sản còn tồn tại trên phần đất này, không biết sau 5, 10 năm nữa con cháu ta phải học bài sử ký ghi chép ra sao? Bời vì dưới thời của những cái tên Mạnh, Kiệt, Dũng, Trọng ,Sang, Hùng, Lưu, Luận, Hải… thì không còn phần đất nào của Việt Nam thiếu dấu chân đi lại của quan cán Trung cộng, và không biết là có bao nhiêu khu rừng, vùng biển hay những nơi gọi khu đặc cư, những khu làng Tàu, cơ sở thương mai, kinh doanh cho riêng Tàu nhân, mọc lên như nấm ở trên nước Việt. Trong lúc người dân Việt lầm than, lang thang không có vài mét đất làm cái lều để sinh sống!

Có nước mắt nào của ngưòi Việt Nam không rơi xuống trước thảm cảnh này không? Hỏi xem, tại sao cha ông ta trải qua hàng nghìn năm trong những nỗi khó khăn tột cùng vẫn để lại cho con cháu được phần di sản thiêng liêng to lớn như thế, mà nay con cháu sao mà tệ?

Tôi cho rằng, con cháu cũng chẳng tệ gì lắm. Tuy nhiên, sau gần 70 năm bị bào mòn bởi bởi ý thức vô tổ quốc của CS, thế hệ lớn thì vị tư kỷ thành ích kỷ, lớp trẻ thì không được giáo dục về lòng yêu quê hương, yêu đồng bào một cách đứng đắn. Cộng với một cuộc tàn phá tôn giáo và luân thường đạo lý do Việt cộng thực hiện, đã tạo ra một xã hội với những sinh hoạt bát nháo, hỗn mang, đầy tính lọc lừa vô đạo, làm cho lòng người thêm chán nản, mất niềm tin. Họ đành phải sống chụp giựt, buông xuôi, tư kỷ thành ích kỷ. Đã thế, họ không được nhắc nhở, thấm nhuần giáo huấn của tiền nhân ta trong công cuộc giữ nưóc và kiến quốc là nuôi lòng hy sinh vì đại nghĩa và dứt khoát tru di những kẻ mãi quốc cầu vinh, mà nên nỗi!

1. Hy sinh vì đại nghĩa dân tộc

Phải nói ngay rằng, người dân như một thúng bột tinh nguyên. Bột không có nước quyện vào, chỉ cần một cơn gío nhẹ lướt qua, bột sẽ bay đi và vương vãi khắp nơi. Lòng hy sinh vì đại nghĩa của người dân cũng thế. Nếu không được giáo dục về lòng yêu nước thương nòi một cách nhân bản, nhân văn, đứng đắn theo lịch sử để gắn kết lại với nhau, chỉ cần những biến động nhỏ, lòng người đã ly tán. Nhưng nếu lòng dân luôn được nhào nặn và nuôi sống bằng tinh thần nhân bản, bằng ý thức tổ quốc thì nó luôn kết hợp với nhau, dẫu có là giông bão, biến động, bột cũng không lìa khỏi thúng! Theo cách nhìn này, lòng hy sinh vì đại nghĩa dân tộc trong lòng người Việt Nam lúc nào cũng có và có đầy ắp. Đặc biệt, sẽ phát huy thành sức mạnh lớn để bảo vệc sự trường tồn của quê hương. Nhưng xem ra là rất dửng dưng trước những tranh chấp của các phe phái. Đó là điều rất đáng qúy và cha ông ta đã biết cách chỉ tên kẻ thù, biết cách biến lòng hy sinh này thành những ngọn sóng thần, vùi dập tất cả những thế lực binh cường tướng mạnh từ Tống, Minh, Hán, Nguyên, Thanh khi chúng xâm phạm bờ cõi Việt Nam.

Nay, không phải lòng hy sinh vì đại nghĩa của dân ta không còn. Nhưng một phần bị chính những kẻ bán nước cầu vinh triệt hạ. Bị triệt hạ bằng những thủ đoạn đê hèn, hay bằng những ngôn từ lừa dối như tình hữu nghị, láng giềng tốt khi đưa rước giặc vào nhà. Một phần vì người dân dửng dưng, chán ngán với những ngôn từ của các đảng phái, hay của các nhóm đấu tranh, đôi khi lạm dụng cả danh nghĩa của tôn giáo, làm người dân mất hướng, không nhận diện được kẻ thù đích thực của dân tộc. Kết quả, người dân lui dần vào cuộc sống tư kỷ, buộc phải lo cho mình hơn là cho việc bao đồng, bị lợi dụng.

Về chuyện này ta không thể trách ai, nhìn lại cuộc sinh hoạt tại miền nam trước khi mất nước, dẫu là trong lúc chiến tranh, dân số không bao nhiêu mà cũng có tới mấy chục đảng phái và tổ chúc đấu tranh xuất hiện. Có nghười cho rằng, sở dĩ ta có nhiều đảng phái, tổ chức là vì “ta” không quen làm đảng… phó, hay phó thủ lãnh! Kết quả, nguời dân chẳng còn lỗ tai nào để mà phân biệt đúng sai. Trống một nơi, chiêng một nẻo. Sang đến chế độ cộng sản, lại là một nỗi kinh hoàng khác. Trăm lời nói, trăm việc làm không có được lấy một điều thật, điều nhân nghĩa! Tất cả là giả dối, lưu manh phản trắc. Duy chỉ có cái búa cái liềm của chúng là bằng sắt thép thật và cũng là thước đo công lý! Từ đó, một tên tội đồ ác độc hạng nhất trong lịch sử, từng cho người giết vợ, quăng xác ra đường gỉa làm tai nạn lưu thông, cũng có thể được chúng biến thành một “cha già” dân tộc với đàn cao, hương án. Tệ hơn, chúng còn phỉ báng tôn giáo bằng cách ép, đem cái đầu lâu của y vào nhà chùa, vào đền miếu, bày trò cúng bái để kiếm lấy phần sôi, phần bổng lộc! Với một cuộc sinh hoạt bát nháo như thế mà gọi là “chính phủ” thì người dân không muốn lui vào trong tư kỷ cũng không có đưòng chọn lựa khác!

2. Tru di những kẻ bán nước cầu vinh

Hình như cha ông chúng ta giỏi nhận ra chân tướng của những kẻ bán nước cầu vinh và cũng dứt khoát với những thành phần này hơn chúng ta. Điển hình là những trường hợp của Thống soái Ngô vương Quyền trảm Kiều công Tiễn trước khi đóng cọc nhọn xuống Đằng Giang để tiêu diệt quân Hán, hay tể tướng Lữ Gia, tập hợp gia nhân binh lực để khu trù Cù Thị cứu nước. Rồi những Trần ích Tắc, Mạc Đăng Dung. Lê chiêu Thống cũng chịu chung một số phận. Trong khi đó, xem ra trong chúng ta lại không thể phân biệt được gỉa chân. Kẻ tội đồ của dân tộc được phe đảng của chúng đắp tượng đưa vào chùa để kiếm phần sôi, phần bổng lộc đã đành, nhưng phe “ta” lại có những kẻ tự cho mình là trí thức, có những mảnh bằng to hơn bàn tay, hoặc giả, là lãnh tụ đảng phái, đoàn thể hay tôn giáo, lúc trưóc khi chưa mất miền nam thì phá rối, thông đồng với giặc bằng cách này hay cách khác để đấu với tranh, bức tử Đệ Nhất Cộng Hòa, để đưa đến cái chết của Tự Do vào ngày 30-4-1975. Sau đó người thì bị cộng sản rọ miệng, kẻ ra hải ngoại. Khi ra ngoài, tưởng họ làm được những điều hữu ích cho dân, lên tiếng vạch ra những tội ác của chúng để cho người dân nhận diện ra kẻ bán nước cầu vinh, không ngờ, lại vì cái bả hay mộng vinh hoa, hay sợ người đời quên mất tên mình, nên phải làm sớ, làm kiến nghị “dâng kế” cho cộng sản với ngôn ngữ gỉa tạo “dâng kế sách cho CS thực hiện để cho dân mình bớt khổ”. Hỡi ơi cái đầu gối! Nếu CS muốn dùng những lương sách để làm cho dân bớt khổ đau thì chúng đã làm từ lâu rồi, cần gì đến cái bản kiến nghị nhố nhăng ấy!

Khi viết ra những lời này, tôi thực lòng, không chỉ trích, hay bóng gío một ai (nếu ai cảm thấy bị xúc phạm, tôi thành thật xin lỗi trước). Tôi chỉ muốn dẫn chứng một điều, chúng ta vẫn chưa nhìn ra được kẻ thù của dân tộc là ai. Trái lại, chỉ loanh quanh. Nay bảo là gia đình trị họ Ngô. Mai lại bảo, khéo là Ông… Thiệu, hoặc giả, là Hồ chí Minh và tập đoàn CS. Một khi, chúng ta chưa đồng nhất chỉ ra được kẻ thù của dân tộc là ai, ở đâu, người dân Việt Nam cũng chưa thể có đối sách, chưa thể có hướng đi, chưa thể có hành động để thoát ra khỏi con đường vòng quanh, tăm tối ấy. Theo đó, tôi cho rằng, nếu muốn tìm ra con đường, tìm ra phương thức hành động thích ứng cho Việt Nam, tất cả mọi người, không trừ ai, phải nhận diện được kẻ thù của dân tộc là ai, ở đâu. Khi chúng ta đã nhận diện được kẻ thù của dân tộc thì kế sách vẹn toàn của cha ông ta đã có sẵn, cứ thế mà thi hành để cứu quốc và kiến quốc. Chuyện mười năm không thành thì hai, ba mươi năm phải thành.

3. Hồ chí Minh là ai? Y có phải là kẻ tội đồ đã mở đường cho Tàu vào xâm lấn nước ta và gây ra cảnh cùng khốn cho dân ta hôm nay không?

Như ở phần trên tôi đã viết. Hồ Quang là một cái tên khác của Hồ chí Minh với lý lịch như sau: “Sơ yếu lý lịch của Hồ Quang tại Lớp huấn luyện Nam Nhạc /thuộc tỉnh Hồ Nam. Năm 1939. Hồ Quang 38 tuổi- Phụ trách điện đài – Quảng Đông – Thiếu tá – tốt nghiệp Đại học Lĩnh Nam – Giáo viên trường Trung học. Biết ngoại ngữ, quốc ngữ. (ảnh 1, ảnh 2) Nguồn: Lưu trữ Trung Quốc”. 胡光(即胡志明主席)1939年在湖南省南岳培训班的简历。 胡光—电台员—38岁—-广东—-少校 —-毕业于岭南大学——中学教师。会外语和国语 .

Trong khi đó, Nguyễn sinh Cung, cũng gọi là Nguyễn tất Thành, người làng Kim Liên, Nam Đàn, sinh năm 1891. Theo tài liệu của sở mật thám Pháp thì Nguyễn sinh Cung đã chết vào năm 1933 vì bệnh lao phổi. Nay theo ông Phạm quế Dương cho biết, Nguyễn ái Quốc, đã chết vì bệnh lao tại Hồng Kông với những phần ghi chú như sau: “ Tác gỉa Hùynh Tâm cũng là người Trung quốc (trong tập tài liệu dầy 141 trang) xác định Hồ chí Minh là Hồ tập Chương. Tài liệu viết: Theo hồ sơ của nhà tù Hương Cảng, Nguyễn tất Thành đang lâm nguy bởi nhiều bệnh do trác táng, say đắm phong trần làm cơ thể hao mòn, mang bệnh truyền nhiễm cấp độ cao hết thuốc trị liệu… Năm 1832 Nguyễn tất Thành qua đời tại nhà tù Hương Cảng, hưởng dương 40 tuổi (1892-1932). Người thân (tên Hồ Vinh – Nguyễn Vinh) đến nhận xác và tất cả vật dụng cá nhân của tử tù và đem đi hỏa táng. Tro cốt của Nguyễn tất Thành mã số 00567, lưu trữ tại nghĩa trang Kuntsevew Moscow Russian… Tài liệu này được lưu trữ tại nhà tù Hương Cảng”.

Dĩ nhiên là chúng ta không hoàn toàn tin vào tài liệu này. Bởi vì khi “họ” cho ám số về tro cốt, chúng ta yêu cầu xét nghiệm tro cốt này bằng DNA thì có thể vấp ngã lớn vì có thể bị lừa (bởi vì nó sẽ không trùng khớp với Nguyễn sinh Khiêm). Tuy nhiên, Hồ chí Minh cũng không thể có cách chứng minh y là Hồ Quang và cũng là Nguyễn sinh Cung. Bởi lẽ hai người có hai bản sơ yếu lý lịch hoàn toàn khác nhau. Tôi không thể đồng ý với ý kiến lập luận rằng, Hồ Quang chỉ là một tên gọi khác của Hồ chí Minh như hằng trăm tên khác do nhà nước Việt cộng sưu tầm và công bố, có gì là không đúng, có gì cần thắc mắc”. Có, nó có chỗ không đúng và có chỗ đáng thắc mắc. Bởi vì trong tất cả 169 cái tên kia không một cái tên nào có lý lịch riêng. Đó thuần tuý là bút hiệu, bút danh hay tên gọi có thể là của một người (hoặc nhiều người bị tước đoạt và được gán cho Hồ chí Minh). Riêng cái tên Hồ Quang có sự khác biệt. Đó là một nhân sự có sơ yếu lý lịch riêng, có quân hàm có đơn vị, có địa bàn hoạt động trong hàng ngũ bộ đội của Trung cộng. Nó hoàn toàn không phải là một bí danh. Nhưng là một người khác. Trường hợp cho rằng vì phải dấu thân phận trong cuộc vận động chính trị cũng khó chấp nhận. Bởi lẽ, nếu cần dấu thân phận thì chỉ cần một cái tên, cấp bậc là đủ, không cần phải có sơ yếu lý lịch, sở học, nghề nghiệp, nơi sinh hoạt một cách rõ ràng công khai hóa như thế. Nếu cho đó là một cái sơ yếu lý lịch gỉa thì bản thân của Hồ chí Minh cũng là gỉa nốt. Chẳng có gì là sự thật. Và y có thể là người Tàu gỉa làm người Việt Nam?

Ngoài ra, cũng theo tài liệu này do ông Phạm quê Dương ghi lại: “cũng có ghi chú về gia phả và sự nghiệp của Hồ tập Chương trong hồ sơ HTC4567 lưu trữ tại quân ủy trung ương (CPC) và tình báo Hoa Nam Trung quốc như sau: “ Đương sự được đảng cộng sản trung quốc huấn luyện hơn một thập niên tại Học viện Hoàng Phố, Vân Nam. .. Kết quả, Trung quốc dốc hết nhân lực, tài khí tài vật lập ra một thế lực mới tại Vệt Nam và tình báo Hoa Nam thổi lên một Hồ chí Minh làm chủ tịch nước VNDCCH”. Cùng nguyên tắc, chúng ta không hoàn toàn và bám vào những tài liệu này làm chứng cứ. Nhưng chỉ tìn vào một điều chắc chắn là, dù là Hồ Tập Chương hay là Nguyễn ái Quốc, Hồ Quang khi làm lãnh tụ đảng cộng sản và là chủ tịch nước VNDCCH đã là một mối đại họa cho Việt Nam. Đối nội thì y thủ tiêu những nhà ái quốc Việt Nam, và tàn sát dân chúng qua những cuộc đấu tố, mở rộng chiến tranh vào miền nam. Rồi tạo nên một xã hội không còn luân thường đạo lý. Đối ngoại thì liên hệ với kẻ thù của dân tộc, bán đất dâng đảo cho chúng để nắm lấy công quyền. Chỉ bấy nhiêu, cũng đủ để y được liệt kê vào thành phần thủ lãnh của Kiều Công Tiễn, Cù Thị, Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống, Mạc Đăng Dung… Đối với thành phần này, di chiếu của tiền nhân ta còn đây. Muốn cứu quốc và kiến quốc thì phải dứt khoát tru di những kẻ bán nước cầu vinh. Ngoài ra không có một phuơng cách nào khác.

4. Làm gì để cứu non sông đây?

Một điều cần khẳng định là, dù Hồ Quang là người Tàu hay là người Việt thì y vẫn là một thiều tá trong đội quân của CS Trung cộng trước khi xâm nhập vào hệ thống CSVN với chủ đích lũng đoạn và tìm cách đưa Việt Nam vào làm chư hầu cho Trung cộng. Âm mưu này đã đuợc cộng sản Trung cộng che chắn và bảo vệ cẩn thận suốt thời kỳ 1940-1969 và sau đó. Tuy nhiên, bộ mặt thật và những việc y làm lợi cho Trung cộng đã lộ diện. Người Việt Nam không nên nghi ngờ gì về trường hợp của Hồ chí Minh nữa. Trái lại, phải dứt khoá đi thôi!

Trong tay chúng ta không có một tấc sắt thì làm được cái gì?

Hãy làm một công việc bé nhỏ nhất. Mọi người cùng tham gia phát động phong trào nói lên sự thật. Nghĩa là, người người bảo nhau, người biết nói cho người không biết. Người già nói cho trẻ cùng nghe là Hồ chí minh và đảng CS đã dẫn Tàu cộng vào chiếm nước ta. Rồi nhà nhà giáo huấn, trao đổi và bảo nhau về việc Tàu cộng đang xâm chiếm nước ta. Đồng thời nhắc nhở cho nhau về ý chí tru diệt kẻ xâm lăng và những kẻ mãi quốc cầu vinh của cha ông ta. Ý chí này nếu hôm nay chưa thực hiện được thì ngày mai cũng sẽ. Đừng sợ hãi, đừng e dè. Ngày nay không còn là thời con cái trong nhà đi tố cha mẹ anh em mình. Không phải là lúc hàng xóm láng giềng, bạn bè tố cáo chúng ta về những lời nói này với công an, với cán bộ nhà nước để kiếm sống. Dẫu có cũng chẳng hệ gì. CS có thể bắt được trăm ngưòi, thậm chí, vài ngàn người, nhưng không thể bắt hàng triệu triệu người. Như thế, tuyên ngôn sự thật sẽ được truyền đến mọi người, mọi nhà, mọi chân trời góc bể. Kẻ xâm lược nhất định thua, kẻ bán nước nhất định sẽ bị tru diệt.

Hỡi những người đã từng được gọi là anh hùng vượt biển đông, những người đã đạp trên cái chết mà đi sau 30-4-1975, những người đã làm cho cả thế giới xúc động và ngưỡng mộ vì lòng can đảm khi vưọt biển trên chiếc thuyền mong manh. Nay, nếu cần về Việt Nam thì cứ về. Chỉ xin qúy vị về với 1/100 lòng can đảm của lúc ra đi. Hãy về và nói cho thân nhân và người quen biết sự thật là Hồ chí Minh, và cộng sản đã đưa Tàu cộng vào chiếm nước ta. Hãy nói cho bà con của mình nghe về nhân quyền của con ngưòi đích thực là như thế nào. Đừng hèn nhát, đừng cúi đầu như một kẻ tội phạm, đừng dùng năm ba đồng để bán rẻ cái nhân phẩm của mình khi đút lót cho nhân viên trong các trạm kiểm soát từ phi trường. Đừng dùng năm ba đồng, vài chai bia, lon nước cho cán bộ khu vực để được nghênh ngang nơi mình về thăm. Bởi vì, nào có phải là ta “áo gấm về làng” đâu? Ta về đây là về vì tình ruột thịt với thân nhân, với dân làng, với nước non. Là chia sẻ nỗi bất hạnh với đất nước. Như thế, có gì đáng để khoa trương Việt kiều? Mà chúng ta cũng có phải là Việt kiều đâu? Chúng ta là người tỵ nạn chính trị cộng sản đấy. Ta có phải là người của chế độ đưa đi sinh sống tại nước ngoài và chấp nhận quyền lãnh đạo của họ đâu? Trái lại, ta đi vì Tự Do khi quê hương ta gặp đại nạn cộng sản. Nên khi về, xin hãy về bằng khí phách, bằng ý chí mãnh liệt “đem nhân nghĩa thắng hung tàn”, đem sự thật về góp phần vào việc cứu non sông. Có thế sự ra đi của chúng ta mới có ý nghĩa.

Chỉ nói bấy nhiêu thôi ư?

Vâng, chỉ bấy nhiêu thôi, ta chỉ cần làm công việc nhỏ bé thôi. Việc tuy nhỏ, nhưng xem ra lại là con đường duy nhất để chúng ta cứu lấy non sông và dân tộc trong giai đoạn này. Bởi vì, khi có được 70% dân số nước ta biết rõ bộ mặt Tầu của Hồ chí Minh, biết rõ bộ mặt thật của cộng sản là tập đoàn bán nước cầu vinh như Lê chiêu Thống, Cù thị, Kiều công Tiễn… thì cơn hồng thủy tru di kẻ bán nước lập tức nổi lên và người Việt Nam yêu quê hương, trọng nhân bản sẽ đứng cao trên đỉnh chiến thắng vinh quang. Kẻ bán nước sẽ bị triệt tiêu. Đó chính là cái nghĩa của con đường tay không tấc sắt chống bạo tàn. Đường đi có thể dài năm năm, mười năm hay hơn nữa, nhưng chắc chắn sẽ tới, chắc chắn chúng ta sẽ chiến thắng và ý chí của tiền nhân sẽ được thực hiện. Trái lại, sự giữ yên lặng của chúng ta, cuộc đi về bằng sự hèn nhát sẽ là những hành động đồng loã với những kẻ bán nước cầu vinh, và dâng đất nước của tiền nhân vào tay Tàu cộng.

Tháng 7-2014

© Bảo Giang

© Đàn Chim Việt

99 Phản hồi cho “Làm gì để cứu non sông?”

  1. nvtncs says:

    Bắc kỳ 75 chính là Tầu lai:
    “sông núi gắn liền, cùng chung lý tưởng, hoà nhập văn hoá, có chung định mệnh”.
    ” “Láng giềng tốt, Bạn bè tốt, Đồng chí tốt, Đối tác tốt”

  2. Qúy đọc giả có biết tại sao bọn con chiên chien đẻ (CCCĐ) hay lên d/đ để ca tụng bọn tầu cộng chiến tranh và giết tróc với phía người Việt với thái độ hớn hở, vui vẻ không?
    Giải mã cho v/ đ này là câu trả lời chính xác của Nick mang tên Chưng Sơn : Vì tất cả con chien chien đẻ (CCCĐ) liệt não mẹ nó hết rồi, có nghĩa là thần kinh của chúng bị chạm mạch hết rồi. Nên mất mẹ nó hết trí khôn rồi.
    Nhưng vì sao mà thần kinh của chúng lại bị chạm mạch một cách khốn khổ như vậy chớ?. Truy tầm nguyên nhân này tôi thấy rõ là bọn CCCĐ mang di truyền loạn luân của chúoa Dêsù. Thật vậy , chính Hồng Sai Nguyễn Văn Thuận trong bài giảng : “Chứng nhân và hy vọng” đã thú nhận điều này, khi chính hắn nói : Mẹ Maria là hiền thê của chúoa thánh thần, hiền thê tứ là vợ hiền đó qúi vị. Nhưng lại thế này : Chúa thánh thần cũng chính là chúa trời và chúa Dêsu lại chính là chúa trời, tức là chồng bà Maria. Trong bài kinh cầu đức mẹ có những câu như sau : “Đức mẹ Maria, Đức mẹ chúa trời…”. Vì là chồng bà Maria nên chúa Dêsu đã chơi bà Maria là chuyện có thật, nghĩa là loạn luân với chính mẹ của mình là có thật, qua sự thú nhận, giải mật của chính Hồng Sai Nguyễn Văn Thuận chứ chẳng phải tôi nói viết bậy đâu đó nghen. Mà lại như thế này mới kinh khủng chớ : Tất cả các con chien chien đẻ đều mang di truyền loạn luân của chúa Dêsù vì các CCCĐ đèu là con cái chúa cả, thế mới ghê chứ.
    Vậy khi mang di truyền loạn luân này nên tất cả những con chiên chien đẻ ra đều ra đời bởi sự vụng trộm của những thằng bố của chúng với bà nội của chúng, thế nên chúng mất mẹ nó hết trí khôn vì bi bệnhDown syndrome ngay tư trong bào thại của bà nội chúng. Thế nên ta không nên ngạc nhiên khi chúng CCCĐ lên d/đ luôn luôn vui thích vì sự bắn giết của thằng tầu với người Việt. Một sự giải thích rất là logic đúng không???
    Đả đảo các con chiên chien đẻ catô lích, catô lác. Toàn thể các con chien chiên đẻ catô lích, catô lác đéo khá được. Gặp bất cứ chúng ở đâu xin đồng bào cứ cho chúng một bãi nước đái vào mặt chúng nghen.
    Gót Đem shịt, xần mờ bịt các con chiên chien đẻ, ngu đần, liệt não : Hết khom lưng cho tây cỡi, (Xem tờ trinh của thằng giám sai Ngô Đinh Thục cho toàn quyền Decoux) Đến cà lết, cà lết cúi xuống liếm giầy thằng Vatikeo (Đọc Thập Giá và lưỡi gươm trang 53) Nay lại liếm đít thằng tầu bằng cách đứng hẳn vào lập trường của thằng tầu. Rồi sau đó lại quay những lưỡi dao phản trắc vào lưng dân tộc bằng thái độ vui sướng, ca tụng, cao rao những bắn giết của thằng tầu với dân tộc.
    Chết cha chúng bay hết đi các con chiên chien đẻ Catô lích, Catô lác. Sao bay dám tỏ thái độ sung sướng vì sự kiện thằng tầu giết nhiều người Việt trên diễn đàn Việt? Bọn bay là những con chien ăn phân hôi không xứng đáng xuất hiện trên diễn đàn nghe chưa???.

    • Cũng chẳng biết sao nữa, Khổ says:

      Uhmm mà 1 điều rất lạ nha; bất cứ sự kiện lịch sử hay vấn đề XH nào hễ cứ bất lợi cho dân tộc, cho nhân dân cho chính quyền (như là các trận thua trong kháng chiến chống Pháp/Mỹ/ Tàu …) là các con chiên công giáo VN lại tỏ ra hỉ xả sung sướng tung hô hả hê … ; thật bất hạnh cho 1 dân tộc lại có những người con như nhóm con chiên công giáo – họ nghe gì, nghĩ gì, học/đọc gì mà họ lại phi dân tộc như vậy!??! làm thế nào cho họ trở lại với dân tộc, làm thế nào cho họ ít u muội với vatican có lẽ chính quyền VN nên tách hoạt động của họ với Vatican, bắt họ phải hoạt động thuần túy tín ngưỡng trong khuôn khổ PL VN đc ko??

      • PHIẾM NGÀN says:

        MÊ MUỘI

        Đừng chụp mũ hay qui chụp người khác một cách mê muội. Hay phân tích nếu có những loại người như thế thì họ cụ thể là những ai. Tự mình cho mình yêu nước mà luận điệu chỉ như bọn nịnh nọt thì hoàn toàn mất nhân cách và không ai tin được. Đây là thứ yêu nước giả hiệu, cái yếu nước bị cấy vào một cách ngu ngốc mà tự mãn và giả dối vì ngu muội. Người ngoại đạo thử nhận xét như vậy.

        Ý NGÀN

    • Việt cộng : Kháng chiến BỊP says:

      Những đứa nào tổ chức kháng chiến BỊP chống Pháp, chống Mỹ – nhưng kỳ thực là lính đánh thuê cho bọn đế quốc Trung- Xô- thì lũ chúng nó đã tự khai cả dưới đây này :

      Cuộc chiến do tên đại Việt gian Hồ chí Minh phát động bịp bợm là để giành độc lập, nhưng thực chất là biến dân Việt là những tên lính đánh thuê cho xúy đồ thống trị thế giới của đế quốc Trung- Xô :

      Tổng bí thư đảng CSVN Lê Duẩn: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc .
      Trong cuốn Lịch sử đảng Cộng sản Việt Nam Tập 1, Cộng sản Việt Nam ghi rõ : ” Chúng ta theo chủ nghiã quốc tế, không theo chủ nghĩa quốc gia ….Chúng ta phải nâng cao tinh thần đấu tranh giải phóng …hình thức thì dân tộc mà nội dung là quốc tế”.

      Trong tuyển tập Max-Engels,nhà xuất bản Sự thật Moskva 1978 viết: “Cuộc đấu tranh cho giai cấp vô sản,dù về mặt nội dung KHÔNG PHẢI là cuộc đấu tranh dân tộc,nhưng lúc đầu phải mang hình thức dân tộc để giai cấp vô sản phải thanh toán xong giai cấp tư sản của nước mình trước đã “.

      Tháng 6 năm 1924, nghị quyết đại hội V của Đệ Tam Cộng sản Quốc Tế về sự hợp tác với các phần tử dân tộc tại Phương Đông cũng ghi rõ: “Điều mà chúng ta bắt buộc các đảng Cộng Sản phải làm là tìm cách xử dụng các phần tử dân tộc chống lại giai cấp tư sản. Các đảng Cộng Sản phải thúc đẩy các phần tử bất mãn chống lại chế độ…Dĩ nhiên chúng ta không bao giờ chấp nhận các phần tử dân tộc…Chúng ta chỉ lợi dụng sự bất mãn của họ để phục vụ cuộc cách mạng vô sản.”

      Trong thư đề ngày 06-6-1938 gửi Lê Nin, Hồ chí Minh viết: “Đồng chí hãy phân tôi đi đâu đó, hay là giữ tôi ở lại đây. Hãy giao cho tôi một việc làm gì mà theo đồng chí cho là có ích?” (Trích Hồ Chí Minh toàn tập- Sách của đảng cộng sản Việt Nam).

      Trên tờ báo Thanh Niên phát hành ở Quảng Châu ngày 20/12/26 , Hồ chí Minh viết :”Cái danh từ tổ quốc là do các chính trị gia đặt ra để đè đầu nhân dân, để buộc những người vô sản phải cầm vũ khí bảo vệ tài sản của địa chủ và quyền lợi của giai cấp tư sản. Thực ra, chẳng có tổ quốc, cũng chẳng có biên giới”.

    • Việt cộng đội đít đế quốc says:

      Lãnh tụ kháng chiến BỊP lấy đít đế quốc Liên xô đội lên đầu thờ còn hơn cha mẹ :

      *** Khi Lenin qua đời, Hồ chí Minh viết trên tờ báo Pravda của đảng CS Liên Xô, số ra ngày 27/1/1924 , như sau :

      “Khi còn sống, Người là cha, là thày, là đồng chí và cố vấn của chúng ta. Nay Người là ngôi sao dẫn đường đưa tới cách mạng xã hội. Lênin sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta. Người bất tử . ”

      Khi Stalin qua đời, phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Cộng sản Tố Hữu làm thơ :

      Ông Stalin ơi, Ông Stalin ơi!
      Hỡi ơi, Ông mất! Đất trời có không?
      Thương cha, thương mẹ, thương chồng
      Thương mình thương một, thương Ông thương mười

    • Trực Ngôn says:

      Hôva Rành Mạch says: “Qúy đọc giả có biết tại sao bọn con chiên chien đẻ (CCCĐ) hay lên d/đ để ca tụng bọn tầu cộng chiến tranh và giết tróc với phía người Việt với thái độ hớn hở, vui vẻ không?

      Tôi nghĩ là tất cả đọc giả đều biết thật rõ ràng; nick Chưng Sơn (có người gọi là chứng són) phế thải ra thế nào thí cái ních Hôva Rành Mạch nuốt vào rồi ói ra nguyên cục khiến cho đọc giả kinh tởm, vì Chưng Sơn là con chuột cống thường xuyên chui rúc trong thùng rác Giaođiểm, Sáchhiếm…

      Do đó con chuột cống CS bị trụi lông mang bịnh ghẻ lở tùm lum mang theo virus dịch hạch, nghe đâu nó đã toi mạng và đầu thai thành con chuột ranh mãnh HV?

    • NgườiViệtYêuNước says:

      Những người lương thiện, tử tế thì không bao giờ dùng lời lẽ thô tục bẩn thỉu, vô nhân để miệt thị người khác!

      Yêu cầu ông Hôva Rành Mạch hãy soi gương nhìn lại mình!

    • Toan says:

      Tội nghiệp Hôva Rành Mạch-Chưng Sơn bị thần kinh hơi bị nặng rồi!

    • BIỂN NGÀN says:

      ĐẠI LƯU MANH

      Tên Hôva Rành Mạch này quả thật là một nhân cách lưu manh thượng thặng. Nội cái ẩn danh Rành Mạch mà ý thức không rành mạch đã cho thấy tính du côn rồi. Lại còn nêu tên Chung Sơn nào đó vào kiểu một bọn, quả là thứ đá cá lăn dưa khiến ai cũng thấy.

      Thằng này là đạo Phật ư ? Hay tôn giáo nào khác ư ? Hay vô thần ư ? Sao lại mạt sát, bôi bác Thiên chúa giáo kiểu hết sức mất dạy và lưu manh, bỉ ổi như thế ? Lấy cơ sở và quyền nào, hay chỉ lấy sự dốt nát, đần độn, hồ đồ, lưu manh lưu chứa của mình ?

      Người viết những lời này không có đạo gì hết, nhưng thấy kiểu quá lưu manh không chịu được nên mới phải can dự vào.

      Thật ra, ý nghĩa của mối quan hệ ba ngôi (Trinity) của Thiên chúa giáo theo người viết ở đây hiểu có thể là như vầy : Trước hết vả trên hết, Thượng đế là đấng vô hình, toàn năng, sáng tạo muôn loài. Nhưng thấy loài người qua thời gian song không được như ý mình. Thế là Thượng đế muốn cứu rỗi. Bởi ngài là đấng vô hạn nên ngài đủ khả năng mầu nhiệm để khiến bà Maria là người hữu hình trong thế gian, là nữ đồng trinh, tự thụ thai qua phép màu sai khiến của Thiên chúa. Đó là để bà Maria đẻ ra Jésus là người sẽ làm Chúa cứu thế sau này. Khi Jésus lớn lên, tự nhiên ông cảm nhận được sứ mạng thiêng liêng vô hình đã sắp sẳn trước nơi mình, thế là ông đi giảng đạo, phải chịu khổ ái vì bị người La mã đóng đinh trên thập giá bởi cho là ngụy đạo đối với họ, và khi Jésus chết đi thế là các tông đồ (12) của ông đã gây dựng nên đạo Cơ đốc cho tới ngày nay.

      Vậy thì có gì đâu mà tên lưu manh với ẩn danh Hôva Rành Mạch đã nhiều lần tru tréo lên nhằm xuyên tạc ? Đúng là cái ngu của tên vô lại, vô đạo, khiến người khác thành ra đánh giá bậy bạ về một sự kiện tôn giáo mang tính lịch sử đã có.

      Ông Jésus ở đây được hiểu cũng giống như kiểu một thần linh, hay là sự nhập thể (incarnation), nhập thế xuống trần gian để làm sứ mệnh Thiên chúa của mình. Có nghĩa ông cũng là sự toàn năng của Thượng đế vô hình tự biến hóa thành con người cụ thể để rao giảng giáo lý Thiên chúa thế thôi. Ông chết đi lại về thiên đàng, hòa cùng làm một với Thượng đế gọi là Đức Chúa Cha. Cho nên Jésus là con của bà Maria trên trần thế, nhưng thực ra là hóa thân của Thượng đế vô hình toàn năng siêu việt vậy thôi. Tất nhiên tin hay không tin là quyền của mỗi người. Nhưng mình không tin lại đi mạt sát, bêu rếu người khác thì chỉ là hang lưu manh mất dạy.

      Vậy mà tên Hôva Rành mạch này dám đem khái niệm trong xã hội con người về sự lỗi đạo để quy chụp cho một ý nghĩa tôn giáo, siêu hình. Đúng là tên mất nhân cách, vô đạo, lưu manh hết mức. Điều này người viết này thấy đã tái diễn nhiều lần luận điệu này trên DCV nhưng không thấy ai lên tiếng nên buộc phải ra miệng thế thôi. Bởi người viết này hoàn toàn không phải đạo Thiên chúa, cũng không có tôn giáo nào hết.

      Bởi nói như kiểu tên lưu manh Hôva Rành Mạch này, thế các nhà sư Phật giáo đi khất thực như là một nghi tiết của đạo Phật lại mạt sát người ta là những kẻ ăn mày hay sao ?
      Nếu đúng tên Hôva Rành Mạch này là đạo Phật, đó là thứ Phật dỏm, Phật giả. Bởi vì nó không hề biết rằng Phật cũng là người tu bao nhiêu kiếp đã giải thoát rồi, nhưng tự nguyên chịu sự luân hồi lại để đản sinh làm người là con của vua Tịnh Phạn tức hoàng tử Tất đạt ta. Như vậy vẫn có ý nghĩa Phật là từ thế giới siêu hình nhập thế vào trần gian. Đâu phải Phật là người bất hiếu, lỗi đạo, bỏ sự nghiệp vua cha để đi lang bạc kỳ hồ rồi thành ông Thích ca ?

      Đúng là cái dốt, cái ngu, cáo bản chất thấp kém vẫn đi cùng với cái lưu manh, cái vô nghì của tên Hôva Rành Mạch này thật đúng như thế. Yêu cầu ĐCV cứ cho đăng để mọi người có tôn giáo hay không tôn giáo cùng vạch mặt vả cùng đánh giá sự thấp kém, tệ hai của tên Hôva Rành Mạch này và tên Chung Sơn kia là thế nào. Người viết này thách nó ra mặt để tranh cãi.

      TRĂNG NGÀN
      (30/7/14)

      • Bin Lalàng says:

        1 .Jesu Christ lập ra giáo hội và truyền dạy 12 môn đệ đi rao giảng tin mừng… đây là giáo hội La Mã ngày nay chứ không phải là Cơ Đốc Giáo.
        2 .Hôva Rành Mạch chính là Dẫn Chứng và cũng chính Chưng Sơn.Nếu qúi vị để ý khắc biết cái ngôn ngữ mất dạy của gã thì sẽ nhận ra.
        3 .Không phải là không ai phản đối lũ lưu manh này mà ngược lại có nhiều là khác,điều quan trọng ở đây là có người dung túng và cho phép chúng.
        4.Theo điều lệ 1 và 2 của trang mạng thì bbt.dcv không dính vào những chuyện tranh luận này;nhưng nếu là như vậy thì tại sao lại xoá những còm của Chưng Sơn trước đây trong loại bài viết về gd NĐD ? tại sao họ lại xoá ? vì hắn ưa mạt sát tôn giáo,có ngôn ngữ hạ đẳng.
        4. Có nhiều nghịch lý trong việc điều hành trang mạng và chưa chắc ban điều hành có chung một cách suy nghĩ.Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta không reply những còm của quân vô lại và không nên chỉ trích bbt.dcv vì họ cũng đang rất khó xử hơn nữa họ lập ra trang mạng này là để cho chúng ta tìm thấy nhau.Chuyện thường trong đời qúi vị nên biết ” Trâu buộc ghét Trâu ăn ”
        5. Trần Chung Ngọc(TCN) là người sáng lập ra trang Giao Điểm,người ta nói ông ấy có học hàm Giáo Sư nhưng qúi vị vào google tìm loạt bài TCN viết về TCG và ông Ngô Quang Kiệt thì qúi vị sẽ được chiêm ngưỡng cái ngôn ngữ mất dạy,tởm lợm.Mang học hàm GS mà còn như vậy thì trách chi đám súc vật Chưng sơn,Dẫn Chứng,Hôva RM ?

      • Lý Thị Dung says:

        Ông Ngàn biết chê người ta đá cá lăn dưa mà sao không biết tự chê mình lưu manh mất nết.Ông không có đạo gì hết mà chưởi người khác vô đạo , nghĩa bóng cũng như nghĩa đen điều phi lý . Còn nếu ông tự nhận mình là người của Khổng giáo , thì cái rác rưỡi của Khổng giáo càng làm cho bản chất của ông thêm dơ bẩn. Ông Ngàn chỉ là một tên ba hoa ngụy biện phản phất mùi đạo đức giả của Nhạc Bất Quần – mà sẽ rất khó khăn khi vạch mặt

        Lý Thị Dung

      • PHƯƠNG NGÀN says:

        LÝ THỊ DUNG

        Mầy là con Lý Thị Dung
        Bộ mày ăn cứt hoặc khùng hay sao
        Tự nhiên lên mạng hồ đồ
        Mầy về mà chưởi ông mầy thì hơn
        Đọc vào thì thấy sạch trơn
        Mầy con vô lại đáng gờm bao nhiêu
        Ta đây không phải nói nhiều
        Để cho thiên hạ rủa mầy mới nên !

        TIẾNG NGÀN
        (31/7/14)

  3. DâM TiêN says:

    Những tin tức chỉ nói đến ông Hồ về phía Trung Cộng.

    Rất ít ai nói ông Hồ về phía Mỹ.

    Giữa Mỹ và Trung Cộng, vào những năm 1940, bên
    nào mạnh và giỏi hơn ? Và ông Hồ đã chính thức
    đầu quân cho bên nào, cho Mỹ hay cho Tàu ?

    DâM TiêN trả lời dứt khoát : Ông Hồ ” nằm vùng ”
    cho Hoa Kỳ. Vì thế, có một bên xác định ông Hồ là
    người Tàu, phục vũ Tàu nhằm đánh lạc hướng v/v
    ông Hồ là Con ngựa thành Troy cho Mỹ !

    ( Các “đồng chì Cộng phỉ ” chớ lên cơn sốt nhá ).

    ( Sau giai đoạn này, trang Sử sẽ mở ra, chính xác)

    • haleyt.. says:

      Ong Hồ hay thăng Hồ đã chết và xác được chôn tại liến xô và sau này đã thiêu ,tro cốt còn đẻ tại liên xô vói mẩu lý lich trích ngang…Đay là Ong Tàu khác ở Đạ Loan,tên H.Thêmcũng là gs sử như HT Hùng đã viết sách “Giặc Hán đót phá Nhà Namsau Hồ Tuấn Hùng có thêm chúng có là xác HCM ở lăng Ba đính là HTC. (tên này là sq ,tình báo .Khi HCM chết ,QTCS Liên xô tìm người thay thế đẻ Phát triễn CNCS ,CMVS tại Đông Dương (Việt Nam Miên và lào) (Thằng Mỏ số1684july26-aug01-2014?t.A ) .
      Nhưng tên nay cũng bị tráo trong 01 làn đem xác Hồ vào rừng chạy bom Mỹ nen xác bây giờ là …vô danh !
      Như vậy thằng Hồ thật hay Hồ giã làm tình báo cho Mỹ?
      (h)

  4. Bút Thép VN says:

    Tác giả Bảo Giang hỏi: Làm gì để cứu non sông?

    Câu trả lời đơn giản;

    Đã có bản phác hoạ cương lĩnh chính trị và đường hướng cai trị đất nước trong đó chủ trương xây dựng nền dân chủ, pháp quyền và công bằng xã hội chưa?

    Nếu đã có rồi thì hãy mạnh dạn phổ biến bản phác hoạ này, và HÃY CÙNG NHAU ĐỨNG LÊN LẬT ĐỔ CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI CSVN!

    Còn nếu như “chưa có” thì hãy làm gấp rút đi. Càng nhanh (nhưng chu cháo) càng tốt! Không thể lật đổ CSVN mà chưa (hay không) có một tổ chức (có hệ thống) thay thế!

  5. Huỳnh says:

    Những ai là người dân miền Bắc cùng những người con miền Nam sống trên đất Bắc, người dân và cán bộ ở miền Nam sống trong vùng do Mặt trận DTGPMNVN kiểm soát, ở độ tuổi 50 trở lên, dù bây giờ theo chính kiến nào, hiện là người yêu hay ghét đảng cộng sản và chính quyền Việt Nam, khi nghe lại nhạc phẩm “Xa khơi” chắc chắn vẫn tràn đầy cảm xúc và rung động con tim.

    Nội dung nhạc phẩm không nói gì về “địch, ta”, về chiến tranh, cách mạng…, chỉ nói về biển, nhưng lại toát lên mong ước cháy bỏng của người dân trong những năm tháng đất nước bị chia cắt sớm được hòa bình, thống nhất để người người, nhà nhà sum họp.

    Kính tặng Ban biên tập Đàn Chim Việt và kính mời các bạn thưởng thức nhạc phẩm “Xa khơi” do nhạc sỹ Nguyễn Tài Tuệ sáng tác từ những năm đầu thập niên 1960 qua giọng ca vàng của giảng viên Học viện âm nhạc Quốc gia Hà Nội – Nghệ sỹ ưu tú Anh Thơ biểu diễn tối 26/7/2014, theo link sau đây:

    http://video.vnexpress.net/nhac/anh-tho-hat-xa-khoi-trong-giai-dieu-tu-hao-3023242.html

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Đúng là thằng ấm ớ….

      Cái bản nhạc “THÀ CHẾT TRÊN BIỂN ĐÔNG CÒN HƠN SỐNG TRONG NGỤC TÙ TỐI TĂM ” của hơn hai triệu đồng bào Việt Nam ca khi Vượt Biển tìm Tự Do suốt mười mấy năm trời 1976-1991 sau không thấy giới thiệu. Sợ à?

  6. Nguyễn Văn says:

    Muốn cứu đất nước, phải cứu chính bản thân mình trước.

    Thật là buồn cho dân tộc VN. Trí thức CHXHCNVN, một số nhỏ đấu tranh cho đất nước, cho tự do dân chủ với tấm lòng yêu nước yêu dân, nhưng vì quá ít ỏi không đủ đông để đảng và nhà cầm quyền phải nhượng bộ nên họ bị bắt bớ tù đày; số đông còn lại, hầu hết chấp nhận để được sống yên thân yên phận, hoặc bất mãn nhưng im lặng chịu đựng ngồi chờ, hoặc đấu tranh nhưng không quá mức ấn định giới hạn của nhà nước để vẫn giữ được sổ hưu; và bao lâu quý vị còn ngồi yên lặng, bao lâu quý vị còn cúi đầu chấp nhận không lên tiếng nói thì quý vị vẫn phải sống như nô lệ, và bao lâu quý vị vẫn được đảng cấp sổ hưu thì sự đấu tranh của quý vị chỉ là mị dân và giả dối.

    Người gốc Việt không có bổn phận phải làm gì cho đất nước VN. Họ không còn là người quốc tịch VN. Họ đã định cư và chọn một nước khác không cộng sản làm quê hương, đã an cư lạc nghiệp ở đất nước mới, có cuộc sống mới với pháp luật nghiêm minh, công bằng, tự do, và dân chủ. Họ và con cháu họ bây giờ chỉ có trách nhiệm và bổn phận nơi nước họ đang sống. Nhưng họ vẫn nhớ về cội nguồn, họ muốn đất nước VN và đồng bào của họ được tự do ấm no như họ nên họ luôn ủng hộ những tiếng nói đấu tranh trong nước, họ ủng hộ tinh thần bằng cách lên tiếng nói kêu gọi quốc tế lắng nghe những đấu tranh đòi hỏi của quý vị, họ lên tiếng đòi hỏi quyền làm người cho người dân VN. Nhưng quý vị sống trong nước, là công dân nước CHXHCNVN, chính quý vị phải tự đứng lên đấu tranh cho quý vị, quốc tế muốn lắng nghe tiếng nói của quý vị vì quý vị là nạn nhân trực tiếp của bạo quyền. Quý vị phải tự đứng lên đấu tranh cho chính quý vị và cho con cháu quý vị. Đừng đòi hỏi người khác phải làm gì cho quý vị, đừng đòi hỏi người gốc Việt sống ở hải ngoại vì sai đối tượng, chúng tôi không phải là nhà nước, không phải là lãnh đạo của quý vị. Quý vị hãy đứng lên đòi hỏi nhà cầm quyền cộng sản VN, là lãnh đạo của quý vị phải làm gì cho quý vị và cho đất nước VN.

    Một điều đáng buồn nữa là không phải quý vị không biết đảng cộng sản đang bán nước; không phải quý vị không biết đảng và nhà nước đứng trên pháp luật dùng công an giết người cướp của của dân; không phải quý vị không biết quan chức, cán bộ tham nhũng; không phải quý vị không biết đảng và nhà nước không phải vì dân và do dân bầu; không phải quý vị không biết nhà cầm quyền tước đoạt mọi quyền tự do của quý vị, cấm mọi sinh hoạt tự do – dân chủ; nhưng quý vị đã không đứng lên đấu tranh mà còn chấp nhận hoặc thậm chí ủng hộ là tại sao? Đất nước VN là của quý vị, của con cháu quý vị. Quý vị hãy đứng lên cho chính quý vị, chưa cần quý vị chống mà chỉ cần không hợp tác thì đảng và nhà nước sẽ khó mà tồn tại nếu không trả quyền làm người cho quý vị. Hãy cùng nhau đứng lên, đừng ngồi ù lì nữa.

  7. XYZ says:

    Làm gì để cứu non sông ư? Hãy đọc bài của Hoàng Phương sau đây thì sẽ biết phải làm gì.

    30 năm trận đánh Vị Xuyên qua hồi ức cựu binh

    Tháng 7/1984, cuộc chiến chống Trung Quốc xâm lược tại mặt trận Hà Giang diễn ra khốc liệt. Người lính Sư đoàn 356 đã viết nên khúc tráng ca nơi biên giới với những trận đánh trên ’đồi thịt băm’, ’thung lũng gọi hồn’, ’lò vôi thế kỷ’… hằn sâu trong ký ức.

    http://vnexpress.net/tin-tuc/thoi-su/30-nam-tran-danh-vi-xuyen-qua-hoi-uc-cuu-binh-3019323.html

    Cao điểm 772, 685 (thuộc xã Thanh Thủy, Vị Xuyên) xanh mướt màu cây cối, nhưng trong tâm trí những cựu binh Sư đoàn 356 thì nó vẫn đặc quánh màu khói pháo, thuốc súng của trận đánh năm xưa.

    Cựu binh Nguyễn Văn Kim (48 tuổi) nhập ngũ khi mới 18 tuổi. Nay tóc ông đã rụng gần hết vì sốt rét rừng của những ngày dầm dề trên chốt giữ đất biên cương.

    “Cuối tháng 4/1984, chúng tôi mới qua hơn một tháng tân binh. Nhiệm vụ chiến trường cấp bách, sư đoàn được lệnh từ Lào Cai sang phối hợp với nhiều đơn vị khác chiếm lại các điểm cao quân Trung Quốc đóng trái phép trước đó. Sau ba ngày hành quân liên tục, đoàn quân tập kết ở Vị Xuyên, chuẩn bị bước vào trận đánh đầu tiên”, người cựu binh bồi hồi nhớ lại.

    Nhiệm vụ trinh sát được giao cho các đơn vị của sư đoàn. Ông Võ Trọng Canh (quê Nghĩa Đàn, Nghệ An), đội trưởng đội trinh sát C20 của Trung đoàn 876 cho hay: “Cao điểm 772 là nơi trung đoàn đánh mũi chủ công. Khống chế được cao điểm này coi như nắm được toàn tuyến, tạo nên thế trận phòng ngự tiến công liên hoàn vững chắc. Phía Trung Quốc muốn dùng 772 làm bàn đạp tràn xuống Vị Xuyên, uy hiếp thị xã Hà Giang. Ta hiểu rõ điều đó nên quyết tâm giành lại. Địch ở trên cao phòng ngự, ta ở dưới tiến công nên vô cùng bất lợi. Nhiệm vụ trinh sát trở nên nặng nề và nguy hiểm hơn”.

    Ròng rã hai tháng trời, trinh sát Canh cùng đồng đội luồn sâu thăm dò trận địa. Núi cao, rừng thẳm, chỉ có con đường độc đạo từ Nậm Ngặt đến chân cao điểm 772, họ vừa dò mìn, tránh thám báo Trung Quốc, chờ đêm xuống mới hoạt động. Tại đây, Trung Quốc bố trí một trung đoàn bộ binh với sự yểm trợ của tiểu đoàn pháo và hệ thống mìn dày đặc.

    Các loại pháo 105, cối 160 ly, BM 14, cao xạ 37 ly của sư đoàn cùng với pháo của Quân khu tăng cường chuẩn bị đưa vào trận địa, đối chọi với pháo 122 ly, 152 ly, D74 ở phía bên kia chiến tuyến. Ngày 12/7 là ngày mở màn chiến dịch. Ba tiểu đoàn bộ binh của Trung đoàn 876 đánh điểm cao 772. Lực lượng của các sư đoàn khác chiếm các điểm cao còn lại.

    Trận đánh trên ‘đồi thịt băm’

    Trước giờ nổ súng, ta tiếp tục ém quân tiến sát phía Trung Quốc, dần chiếm lĩnh trận địa. Đại úy Nguyễn Hữu Thanh, Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 3 dẫn đội đặc công thọc thẳng vào sở chỉ huy địch, làm nhiệm vụ “mở cửa” điểm D3 trên cao điểm 772. Bộ phận luồn vào sau 772 đánh phá trận địa pháo, kho tàng, hậu cần của địch, tạo điều kiện cho Tiểu đoàn 1, Tiểu đoàn 2 đánh điểm D1, D2 chiếm toàn bộ cao điểm.

    Vượt đỉnh Cốc Nghè trong mưa lạnh, những người lính chia nhau từng hơi thuốc, ăn gạo sấy trộn nước mưa, lặng lẽ chờ màn đêm xuống là xuất kích. “Chiến sĩ xin ăn hết phần cơm sấy và thịt hộp dự phòng. Thanh im lặng, rồi nói cứ để cho anh em ăn, biết ngày mai có còn sống mà được ăn nữa không”, ông Đặng Việt Châu, chính trị viên Tiểu đoàn 3 năm xưa xót xa mỗi lần nhớ lại câu nói của đồng đội.

    Tháng 7, rừng biên cương lạnh lẽo, chỉ nghe tiếng mưa lộp độp trên lá và thác nước ầm ào phía xa. Ông Châu nín thở dõi theo bước chân đồng đội mất hút trong màn đêm.

    “4h10 phút, có lệnh nổ súng, pháo binh trung đoàn bắt đầu bắn phá các mục tiêu đã định, yểm trợ cho bộ binh tiến công. Cả thung lũng Nậm Ngặt sáng rực trong màn đạn pháo.Quân ta từ các vị trí bật dậy hô xung phong vang dậy núi rừng. Thông tin báo về ta chiếm được mục tiêu, tôi dẫn đầu Tiểu đoàn 3 xuất kích, yểm trợ cho đội của Thanh chiếm gọn D3″, ông Châu kể.

    Sau loạt bắn đầu tiên, một số trận địa của ta bị địch phản pháo. Suốt buổi sáng, quân Trung Quốc từ những điểm cao chiếm được trước đó nã pháo cày nát từng mét đất dưới chân cao điểm.Từ sáng đến trưa, sương mù vẫn dày đặc, quân ta tổ chức hàng chục đợt tiến công lên cao điểm nhưng không thành.

    11h trưa, sương tan dần, công sự, chiến hào bị đạn pháo cày xới dần rõ nét. Địch phản kích dữ dội hơn. Các tiểu đoàn khác bị địch dùng pháo, súng cỡ lớn đánh bạt hết xuống chân cao điểm. Tiểu đoàn 3 tiến đến cách lô cốt địch vài chục mét, giành giật với quân Trung Quốc từng đoạn chiến hào. Lúc này sương tan hẳn, địch ở các điểm xung quanh trùm hỏa lực, hợp sức phản kích quyết liệt ở D3 nên ta đành phải rút quân.

    Đạn pháo Trung Quốc bắn dồn dập, đất đá bay vèo vèo. Pháo ngừng giây lát, quân ta lại lao lên, tìm đồng đội bị vùi lấp trong đất. Đồng chí Thìn quân lực tiểu đoàn bị bay mất một mảng da đầu vẫn hô xung phong. Đại đội trưởng Minh bị lạc 6 ngày trong rừng, người đầy thương tích, lên bàn phẫu thuật còn nhắn anh em sẽ nhanh chóng trở lại chiến đấu, tìm anh Thanh và trả nợ trận này. Tiểu đoàn trưởng Thanh bị thương hai chân vẫn cố tiến đến gần lô cốt, dùng súng AK bắn hai loạt đạn và kích nổ toàn bộ lựu đạn trên người khiến quân Trung Quốc khiếp vía. Những người lính nghẹn ngào nhắc lại tên từng đồng đội.

    Trận chiến ở các cao điểm còn lại ác liệt không kém. Cao điểm 685 liền kề 772 địa hình núi cao, dốc đứng, đá tai mèo lởm chởm, đạn pháo của ta và địch thi nhau cày xới suốt ngày đêm.

    Ngày 14/7, Sư đoàn 356 được lệnh rút khỏi trận địa. Sau trận đánh, ta không lấy lại được các cao điểm đã mất nhưng chặn được Trung Quốc thực hiện mưu đồ vượt qua ngã ba Thanh Thủy để tiến xuống thị xã Hà Giang. Sau ngày 12/7, Trung đoàn 149 nhận lệnh ở lại phòng ngự, riêng Trung đoàn 876 được lui về củng cố lực lượng.

    IMG-1030-8088-1405998178.jpg
    Bất chấp mưa gió, người lính Sư đoàn 356 thắp hương cho đồng đội trên Đài hương đặt ở cao điểm 468. Đứng ở nơi này có thể nhìn thấy các cao điểm 772, 685, 1509 ở phía xa. Ảnh: Hoàng Phương.
    Sống bám đá, chết hóa đá, thành bất tử

    Sau trận chiến là những ngày mưa dai dẳng. Vách núi cao dựng đứng, chiến hào nham nhở đạn pháo, lính trinh sát, công binh phải mang theo dây võng đưa đồng đội về. Nước mắt người sống chan hòa máu người nằm xuống. Họ chỉ đưa được những tử sĩ dưới chân cao điểm về, còn những đồng đội ở gần chiến hào quân Trung Quốc thì vĩnh viễn nằm lại.

    “Sau trận chiến, phía Trung Quốc bắn truyền đơn cho quân ta, nội dung cho đi lấy xác tử sĩ, yêu cầu ta đi vào ban ngày, khi đi không quá 50 người, không đem theo súng và mang theo cờ chữ thập. Dù thương anh em còn nằm đó, nhưng không ai đi vì không tin quân Trung Quốc, chẳng may rơi vào ổ phục kích của chúng. Sau đó, trinh sát các điểm cao báo về, họ rải hóa chất rồi thiêu xác anh em”, ông Kim ngậm ngùi cho biết.

    “Khi có lệnh tấn công, tất cả chúng tôi đều bật dậy xông lên. Địa hình bất lợi, hỏa lực địch quá dày nên đoàn quân không thể chiếm lại các điểm cao như kế hoạch đặt ra. Gần 600 người lính Sư đoàn 356 hy sinh trong trận đánh”, ông Châu tiếp lời. Nhiều năm trôi qua, người cựu binh hễ nghe tiếng sấm rền là nhớ đến tiếng pháo trận.

    “Chính vì những đau thương đó, chúng tôi chịu được nhiều gian khổ hơn để tháng 10 năm ấy tiếp tục giành lại cao điểm 685. Suốt 6 tháng, nơi đây bị đạn pháo hai bên băm vằm trở thành lò vôi thế kỷ. Chúng tôi không bao giờ quên được đồng đội Nguyễn Viết Ninh khắc vào báng súng lời thề Sống bám đá, chết hóa đá, thành bất tử. Y tá Lê Trần Mãn xông lên giật cờ, quyết không cho quân Trung Quốc cắm cờ trên đỉnh 685″, ông Châu nói.

    Ngày 12/7 hàng năm được coi là ngày giỗ trận của sư đoàn. Các cựu binh tụ họp về Vị Xuyên thắp hương tưởng nhớ đồng đội, đọc to bài văn tế:
    Những chiến sĩ con dân đất Việt
    Khi Tổ quốc cần tuổi xuân đâu tiếc
    Lưng trần, tay cầm súng xung phong
    Đạn xé nát vai đạn cày rách mặt
    Súng trên tay rực rửa
    Xung phong giữ đất biên thùy.

    Viết thêm: Từ 28/4 đến 16/5/1984, quân Trung Quốc lần lượt chiếm đóng trái phép nhiều vị trí trên lãnh thổ Việt Nam, gồm các cao điểm 226, 233, 685, 772, 1030, 1250, 1509 thuộc tỉnh Hà Giang. Sư đoàn 356 được điều từ Lào Cai sang cùng các lực lượng của Sư đoàn 312, 313, 314, 316 thực hiện Chiến dịch MB 84 nhằm chiếm lại các điểm cao đã mất.

    Mặt trận Vị Xuyên từ sau ngày 12/7/1984 không lúc nào ngơi tiếng súng. Cuối năm 1984, đầu năm 1985, hai bên giành nhau quyết liệt cao điểm 685 và bình độ 300-400. Tháng 10/1984, dưới sự chỉ đạo của Thiếu tướng Hoàng Đan, tư lệnh mặt trận Vị Xuyên, Trung đoàn 153 đánh lấn dũi trong vòng hơn 3 tháng, tái chiếm và giữ vững được cao điểm 685. Ngày 14/1-19/1/1985, Trung đoàn 149 đánh bình độ 300-400. Các trận đánh của Sư đoàn 356 khiến cho Quân đoàn 14 của quân Trung Quốc liên tục thay bằng quân của các quân đoàn 11 và 67. Trước sức tấn công của quân ta, đến tháng 6/1985 quân Trung Quốc phải rút chạy khỏi tất cả các cao điểm chúng chiếm đóng trái phép.

    Hoàng Phương

    • Cú đấm thépTC thứ hai: VCđại bai says:

      Tàu cộng tung cú đấm thép thứ hai , Việt cộng đại bai. Việt nam mất Lão Sơn (Núi Đất ):

      ( Trích ) Chiến Tranh Biên Giới Trung-Việt Lần Thứ Hai –: Cuộc chiến Việt – Trung ngày 17 tháng 2 năm 1979 đã không dừng lại vào ngày 5 tháng 3 năm 1979 như TC đã tuyên bố với dư luận thế giới là đã rút quân ra khỏi Việt Nam sau khi đã “dạy cho Việt Nam một bài học “.

      Thật sự cuộc chiến Việt – Trung vẫn kéo dài cho mãi đến ngày 13 tháng 2 năm 1991 mới chấm dứt.

      Trận Lão Sơn : Khởi đầu ngày 2 tháng năm 1984, và kết thúc ngày 14 tháng 7 năm 1984 . Tương quan lực lượng tham chiến :

      Phía Trung Quốc: Tướng chỉ huy: Dương Đắc Chí . Lực lượng tham chiến: Quân đoàn 14, Quân đoàn 11, Quân đoàn 1, Tập đoàn quân 67, Tập đoàn quân 27, Tập đoàn quân 13 .

      Phía Việt Nam: Tướng Chỉ huy: Tướng Văn Tiến Dũng . Lực lượng tham chiến: Sư đoàn 313, Sư đoàn 316, Sư đoàn 356 chính quy, địa phương quân và dân binh.

      Số binh sĩ thương vong: Không được biết (theo nguồn tin Trung Quốc thì có 3700 binh sĩ Việt Nam tử trận còn lại trên chiến trường) .

      Với số thương vong quá lớn, quân đội VN đã hoàn toàn bỏ cuộc. Lãnh thổ Việt Nam đã mất vùng Núi Đất (Lão Sơn) vào tay Trung Quốc từ đó. Sau hiệp định hoạch định biên giới Việt Trung thì vùng núi này chính thức trở thành lãnh thổ của Trung Quốc.

      Cả Tướng Văn Tiến Dũng và các cố vấn quân sự Liên Xô cũng không ngờ là họ đã bị bán đứng bởi một sĩ quan cao cấp phản bội.

      Cựu đại tá Bùi Tín kể lại trận chiến Việt – Trung đẫm máu hồi 1984 và xác nhận con số ‘hàng nghìn’ liệt sĩ Việt Nam hy sinh trong trận đánh .

      Khi đó làm việc tại báo Nhân Dân, ông Bùi Tín cho hay “Đánh rất lớn nhưng báo Nhân Dân và Quân Đội Nhân Dân không nói đến việc Trung Quốc mở ra trận chiến lớn ở Hà Tuyên, ở vùng Núi Đất”.

      Ông nói lúc đó phía Việt Nam cũng biết Trung Quốc làm rùm beng về trận chiến và các tướng chỉ huy Trung Quốc đến cả trận địa, vào hầm chụp ảnh để khích lệ quân Trung Quốc mà con số tập trung toàn vùng lên tới ba quân đoàn.

      “Tôi thường ra vào Bộ Tổng Tham mưu, tôi có quyền vào Cục Tác chiến để lấy tin cho báo Nhân Dân, nhưng anh em ở đấy cho biết cả Quân khu 1 và Quân khu Việt Bắc đều tập trung để đối phó. Phía Việt Nam có tướng Vũ Lập là chỉ huy Quân khu 1. Họ được lệnh giữ nhưng thương vong nhiều vì Trung Quốc dùng pháo binh không hạn chế. Lực lượng của nó là 6 sư đoàn thiện chiến, chủ yếu đánh các cứ điểm”.

      Trước câu hỏi vì sao Trung Quốc lại mở đợt tấn công lớn như vậy, ông Bùi Tín, một nhà báo quân đội kỳ cựu giải thích:

      “Vì họ cho rằng đó là vùng cao điểm, có nhiều cao điểm, chiếm rồi sẽ khống chế được cả một vùng rất lớn. Ở Bộ Tổng Tham mưu của Việt Nam người ta cũng cho biết đó là vùng có nhiều tài nguyên, quặng mỏ quý, vì thế cả về mặt chiến lược quân sự, địa hình quân sự thì đây là vùng có lợi thế.”

      “Chiến thuật của Việt Nam là cố thủ, và đột kích nhỏ nhưng khó lắm.”

      “Phía Trung Quốc nó có trận nã 3000 quả pháo nên bên này không chịu nổi vì thương vong rất lớn và phải rút. [Sau đó] bọn nó đẩy các cột mốc biên giới về phía ta.”

      Ông cho hay số thương vong của bộ đội Việt Nam lên tới hàng nghìn.

      Ông Bùi Tín cho biết những gì ông còn nhớ về số phận của vùng đất và di sản chiến tranh:
      “Cả vùng Lão Sơn dân đã đi hết, bên này cũng lập luận rằng thương vong quá nhiều nên phải rút. Tôi nghe nói là phải rút khỏi trận địa 5 km, cả dải đất dài 20 cây số.”

      Nhìn lại lịch sử, vẫn theo ông Tín, “trong lịch sử quân đội Việt Nam không nói rõ về trận đánh, chỉ nói có căng thẳng biên giới. Tôi có lên Cao Bằng, Thái Nguyên (sau đó), và gặp các anh em ở Quân khu Việt Bắc và Quân khu 1 thì họ cho rằng mình không đủ sức giữ đất và dân thì sơ tán rồi, trữ lượng tài nguyên thì trong lòng đất, chưa khai thác nên đành rút.”

      Hiện các trang mạng Trung Quốc vẫn có nhiều bài tiếng Trung và tiếng Anh ca ngợi “công trạng” của quân Giải phóng Nhân dân Trung Hoa.

    • AK 47 says:

      Hoàng Phương viết tràng giang đại hải mà làm gì ?!

      Vắn tắt là “bia tưởng niệm chiến tranh biên giới” đã bị đảng cho đục bỏ, và ngày tưởng niệm các “liệt sĩ 1979″ phải làm “chui” …

      Vậy thì các chú “Gian Lận Viên” có copy and paste 1000 bài dài lê thê như thế này thì cũng chỉ là xả rác mà thôi !

      Hãy xem bia tưởng niệm “chiến thắng Vị Xuyên” bị đảng băm tanh bành đây này:

      http://haydanhthoigian.net/2011/03/07/m%E1%BB%99t-bai-bao-m%E1%BB%99t-t%E1%BA%A5m-hinh-va-s%E1%BB%B1-khi%E1%BA%BFp-nh%C6%B0%E1%BB%A3c/

      Nhục nhã quá , thối tha quá !

      Anh XYZ làm bẩn cả diễn đàn .

  8. Việt cộng phản quốc says:

    “Bởi vì, từ sau ngày quốc nạn 30-4-1975, và trước đó, từ 3-2-1930 đến 20-7-1954, tại miền bắc Việt Nam, dưới chế độ cộng sản, đã chẳng có sách vở nào được ghi chép, đã chẳng có người dân nào được phép nhắc nhở đến bản đồ địa lý mà cha ông ta để lại, cũng như chẳng ai được nhắc đến chuyệt phạt Tống, bình Ngô, triệt Hán, diệt Thanh của cha ông ta nữa “. Tác giả Bảo Giang .

    Trời đất !!! Đây là một trong những tội tầy đình của bè lũ Việt cộng phản quốc .

    Tâm tư của một người yêu nước . Một trong những bài viết hay của tác giả Bảo Giang

  9. Thanh Pham says:

    Lạc Thú Hay Bệnh Hoạn?

    Bạn trốn chạy cộng sản
    Bởi vì nó dã man
    Chấp nhận vô tổ quốc
    Và sống đời lang thang!

    Thế giới mở vòng tay
    Chào đón và giúp bạn
    Tự do kể từ nay
    Bạn là người tỵ nạn!

    Bạn an cư lập nghiệp
    Nơi xứ lạ quê người
    Cuộc đời bạn sung túc
    Hạnh phúc đầy tiếng cười!

    Nơi xa xăm quê ta
    Chín mươi triệu lầm than
    Tận cùng đáy địa ngục
    Đói nghèo và dối gian!
    Tuổi thơ đi lang thang
    Bán mình hay ở đợ
    Quê hương ta tan hoang
    Vì cái quân mọi rợ!

    Bạn áo gấm về làng
    Bỏ quên đời tỵ nạn
    Bạn có thể vui chơi
    Lạc thú hay bệnh hoạn?

    T.Phạm
    http://sangcongpha1.wordpress.com/

  10. chả biết sao đúng says:

    năm trước, 2013 ĐCV rộ lên phong trào nói HCM là người đài loan là hồ tập chương, năm nay lại nói là Hồ quang của Tàu … liệu mấy anh đóng thế (nếu đúng) này có đủ giỏi như HCM thật ko??, có nói thạo tiếng Anh/ Pháp/ Nga ko … chả biết thật giả xao nữa?? băn khoăn quá

    • Choi Song Djong says:

      Đỗ Mười ! thông thạo 3 thứ tiếng mà phải đi làm bồi trên tàu Latouch-Tréville ?

Phản hồi