Người việt nam hèn hạ
Mời bạn đọc một bài viết rất can đảm của một phụ nữ, đang sống tại Việt Nam, hình bên là của tác giả của bài viết.
Cách đây đã lâu, tôi đọc “người trung quốc xấu xí” của ông Bá Dương (Ðài Loan), chưa bàn tới hay/dở/ đúng/ sai của nội dung cuốn sách gây tranh cãi ầm ĩ đó, tôi chỉ nhớ lại cảm giác giật mình của tôi khi đó. Khi tôi đọc lướt qua vài trang sách Tôi như vỡ ra một niềm cảm khái mà từ lâu nó cứ âm ỉ trong lòng. Tôi biết thế giới đã từng có những cuốn như “Người Mỹ xấu xí,” ”Người Nhật Bản xấu xí,” rồi mới đến cuốn của ông Bá Dương. Tôi vừa đọc, vừa tự hỏi, tại sao người việt nam chúng ta không có một cuốn như thế này? Tại sao chúng ta cứ tự ru ngủ mình trong cái điệp khúc dân tộc việt nam là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” …nhìn đâu cũng thấy anh hùng, liệt sĩ… Nếu thực sự chúng ta có những tố chất đó, nếu thực sự chúng ta là những người như thế, sao kết quả chúng ta hiện nay lại là một đất nước như thế này?
Một đất nước mà hơn phân nửa các cô cậu tú tài đi thi cử nhân khoe rằng mình có quay cóp một cách hoàn toàn không có chút tự trọng (đó là được hỏi, còn báo chí không cần hỏi vẫn có những hình ảnh phao thi trắng cả trường thi! Vậy thì thi cái gì? Thi xem ai quay cóp giỏi hơn chăng?). Trong đó còn có cả những đứa trẻ bảo rằng năm nay không thi thì năm sau thi, chứ làm bài mà phỉ báng “thần tượng Su-Ju” của nó là nó không thi! Mặc cho bao nhiêu tâm sức, kỳ vọng của gia đình, nhà trường, xã hội – những nền tảng đã cho nó có được cuộc sống và kiến thức để mà tiếp cận được với Su-Ju danh giá của nó. Thế mà nó vẫn được rất nhiều đứa trẻ khác tung hô! Chính là những đứa trẻ sẵn lòng khóc lóc, quỳ gối, hôn ghế… trước thần tượng. Một dân tộc gì đã sản sinh và nuôi dạy ra một thế hệ kế thừa như thế?
Con nít nó học cha anh mà ra, chúng ta đã nuôi dạy trẻ con thành ra như thế sao? Ðừng ai đổ thừa cho ai. Vì trường học đổ cho cha mẹ, cha mẹ đổ cho xã hội, xã hội đổ cho cha mẹ… nhà trường. Tóm lại, đừng đổ thừa nữa. Hãy biết hốt về mình đi! Tất cả chúng ta là người lớn, chúng ta đều có lỗi.
Bởi người lớn có hơn gì? Một xã hội mà người ta đang sẵn lòng thuốc chết nhau đi từng ngày bởi tiền bạc bất kể lương tri. Làm quan thì chỉ lo vơ vét, tham nhũng, quỳ gối trước ngoại bang để duy trì sự thống trị trước nhân dân.
Gần 40 năm thống nhất, việt nam có hơn gì thời chiến ngoài đống xe máy chạy đầy đường… trong túi ai cũng có một cái điện thoại di động? Dù nhà ở không có, đất đai không có, bảo hiểm không có, tương lai cho con cái không có,… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong quán nhậu. Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng “cơm no, áo ấm.” Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm giàu, làm giàu, làm giàu! “Doanh nhân là chiến sĩ thời bình.” Cứt! Tôi ỉa vào cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó! Tiếng súng không còn nổ ngoài đường. Một cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ, đảo Sicily chắc còn phải chào thua nhà cầm quyền việt nam trước khả năng dùng “luật im lặng” của họ với dân mình. Cuộc chiến đó là rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, là vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui, là tù đày, là chết không lý do, là bị bịt miệng tại tòa, là con cháu theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm của mình vì họ đang giữ đất. Trong khi họ giữ đất cho ai? Những đứa thanh niên đó nó đang nghĩ gì khi quay lưng lại với dân tộc mình? Ðơn giản thôi. Nó tin rằng nếu trung thành với cái thể chế mà nó đang phục vụ, thể chế đó sẽ cho nó công việc ổn định, đặc quyền, đặc lợi hơn người. Vậy là nó nhắm mắt làm theo, coi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân … gia đình nó- nếu nó có nghĩ tới. Chứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp nào có thể tin vào lúc này? Ðừng nói với tôi là “lý tưởng Hồ Chí Minh” hay “lý tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa mặc áo xanh cán bộ đoàn thử xem, nó nói có trôi chảy không? Tôi đã thử rồi, rốt cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên thuyên toàn những điều mà trường học gọi là “phản động.”
Cuộc chiến này được khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh phúc. Còn bên trong là để bảo vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm người gắn kết với nhau bằng những chiếc răng cùng gặm vào xương máu người nghèo, người thất học, người bán buôn lương thiện hàng ngày. Những người mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con một ngày yên ổn làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị CSGT thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, không bị cho ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường chờ chết,…
Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình. Họ còn biết làm gì nữa?
Và khi họ chăm chắm vào tiền và sự yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi, bọn này là sản phẩm của công thức:Bên trên, chúng nhìn thấy cách hành xử của một chính quyền côn đồ, có tiền là ra luật + Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người thờ ơ với người khác, chỉ còn biết nghĩ tới mình + Bên dưới, chúng nhận ra một đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt = Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng luồn cúi bên trên, tránh né bên cạnh… ức hiếp bên dưới.
Sao mà tôi sợ bọn người đó như thế?!
Bọn đó tập trung vào các cơ quan công quyền, làm quản lý, làm công an, làm công chức,… làm “đầy tớ” của nhân dân!
Bọn công bộc đó đã cùng nhau đẩy những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài Gòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi nắng suốt ngày đêm, ngày này qua tháng nọ để kêu oan.
Bọn công bộc đó đã đẩy 2 mẹ con người phụ nữ nọ phải dùng đến cách phản kháng cuối cùng mà họ có là khỏa thân ở giữa đường để đòi lại công bằng. Vì trong tay họ còn có gì để chống lại chúng ngoài phẩm cách của người đàn bà vốn được coi là thiêng liêng? Họ dùng đến cách đó, và cuối cùng bị chúng lôi kéo dọc đường và nỗi oan của họ có ai thèm đoái tới?
Bọn công bộc đó đã đẩy đến đỉnh điểm hôm nay, một người mẹ uất ức tự thiêu trước cổng 1 cơ quan công quyền vì không còn sức để chịu đựng chúng…
Tôi sợ bọn chúng vì bọn chúng đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan nhản khắp nơi, ngày ngày bóp chết mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao khát, thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là hoàn hảo để tạo ra một nền kinh tế xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong dối trá và danh lợi. Ðáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính cơ hội – thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. Khiến cho những con thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.
Bọn này tiếp tay cho bọn con buôn cũng lưu manh không kém. Thế là chúng ta ăn thức ăn có độc mỗi ngày, con cháu chúng ta uống sữa độc mỗi ngày, chúng ta đi trên những con đường hiểm họa mỗi ngày, chúng ta tiêu dùng những gì chúng mang tới, chúng ban phát, với giá mà chúng ấn định, với mức thuế mà chúng muốn,… không còn một lựa chọn nào khác. Không biết làm gì khác, không có phản ứng gì khác! Vì chúng ta lương thiện.
Kẻ không lương thiện có những phản ứng tàn độc hơn, hoặc biến hẳn sang một trạng thái sống khác, như một sự kết tinh cao cấp hơn của một xã hội đương nhiên sẽ sản sinh ra nó.
Tôi nghĩ đến bọn này khi tôi đọc tin về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của bệnh nhi đi lấy giấy xét nghiệm, hắn hãm hiếp đứa bé mới 3 tuổi.
Tôi đọc tin ông bà chủ đánh trẻ làm công đến thương tật.
Tôi đọc tin một gã thanh niên có học chặt chém bạn gái mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe máy và chút ít tài sản.
Tôi đọc tin bọn chủ… lơ xe vứt xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà cả xe không ai phản ứng.
Tôi đọc tin nữ sinh phải ngủ với thầy giáo để được điểm tốt.
Tôi đọc tin người đi đường bị cướp, may mắn giật lại được túi tiền, nhưng túi rách, tiền bay ra, xung quanh thiên hạ xúm lại nhặt, nhưng không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi không chừa lại đồng nào. Thay vì bị 1 đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra mà cướp!… Còn rất nhiều tin.
Một dân tộc gì mà độc ác và hèn hạ thế? Dĩ nhiên không chỉ có mình tôi biết đau đớn vì những điều đó.
Chúng ta có cả một thứ to tát mà tôi tạm gọi là “nền văn chương than khóc.”
Trong những tác phẩm thi ca xuất bản từ khoảng 20 năm trở lại đây, tôi không dám nói mình đọc nhiều hay nghe nhiều, nhưng tôi cố gắng đọc, nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm một tác phẩm nó xứng đáng làm cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” một cách đúng nghĩa. Vì hãy quên những hình tượng cách mạng cao đẹp trong văn chương hay cả âm nhạc của miền Bắc thời chiến tranh đi! Ðó không phải là văn chương, nó là thuốc pháo, tìm cách dẫn dắt, thôi thúc người ta chém giết… chết. Không hơn không kém.
Các bạn có tìm kiếm giống tôi không? Và các bạn có tìm thấy không? Hay đầy rẫy xung quanh chúng ta chỉ có 3 loại:
– Loại mờ nhạt, rẻ tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.
– Loại có trăn trở, có suy tư, nhưng toàn đau đáu những nồi niềm xưa cũ, tương lai chả biết phải vứt đi đâu và vứt cho ai?
– Loại mạnh mẽ hơn, trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức gẩy lên 1 tiếng đàn, rồi thôi!
Tinh thần chúng ta đang được nuôi dưỡng bằng những thứ chỉ đến mức đó thôi.
Còn những thứ hổ lốn lai căng phát trên TV, bán ngoài sạp báo mỗi ngày, tôi không dám kể tới, vì đó là nỗi kinh hoàng mà nếu phân tích thêm, chỉ muốn vứt cái đầu mình đi, không cần suy nghĩ nữa làm gì cho mệt óc.
Vậy cái gì đã gây nên nông nỗi? Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm là cái gì cũng do lỗi cộng sản.
Nhiều người rất cực đoan, nói ra cái gì sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản. Nhưng cộng sản tệ đến thế mà cai trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!
Nghe nói cụ Tản Ðà có câu:
Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn!
Cho nên quân ấy mới làm quan.
Những gì độc ác, bẩn thỉu của cộng sản, những người khác đã nói đầy cả ra rồi, tôi nghĩ mình cũng không cần nhắc lại.
Tôi chỉ nghĩ đến một điều, cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?
Ngoài sự cấu kết quyền lực-quyền lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản đã làm gì để chúng ta thành ra một dân tộc việt nam hèn hạ tự trên xuống dưới, từ già tới trẻ như ngày hôm nay? Ngoài sự mafia, côn đồ, trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân ra, chúng còn làm gì nữa?
Ai từng học luật đều biết, khi quy phạm pháp luật không điều chỉnh được, thì hành vi con người sẽ phải điều chỉnh bởi quy phạm đạo đức. Pháp luật không theo con người lên giường, vào toa-lét, xuống bếp. Nhưng đạo đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ ngách tâm hồn. Pháp luật cũng không ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô thánh, không thừa nhận đức tin mà cộng sản triệt để nhồi nhét từ khi họ nắm được dân tộc này đã hun đúc ra những con người sẵn sàng bán thịt thối cho người ta ăn, đút sữa độc vào miệng con nít, chém mẹ ruột, giết con đẻ, …Vì những người này họ không sợ, hoặc họ tin rằng họ sẽ tránh được sự trừng trị của pháp luật. Khi pháp luật không trị được mà người ta không sợ luân hồi, không sợ quả báo, không sợ bị đày xuống địa ngục,… thì họ còn sợ gì nữa? Việc gì mà họ không dám làm?
Còn những kẻ yếu không có niềm tin là có Phật, có Chúa, có Thánh Allah luôn soi sáng mình, giúp đỡ mình, ngự trị trong mình, thì họ còn biết dựa vào đâu để tìm lại niềm lạc quan mà sống? Mà tranh đấu để tự tìm lấy giá trị sống thiêng liêng mà đấng tạo hóa đã ban cho mỗi chúng ta?
Tôi có cảm giác như mình đang sống giữa một bầy đàn hỗn loạn nhưng hoang vu, hỗn loạn về vật chất – nhưng hoang vu về tinh thần. Bạn có thấy như thế không?
Giữa sự hỗn loạn và hoang vu ấy, cái ác sẽ luôn luôn ngự trị, kẻ có sức mạnh sẽ luôn trấn áp chúng ta. Chúng ta – những kẻ được đến trường nhưng thật ra thất học, những kẻ nghĩ mình lương thiện nhưng thật ra không có lương tri, những kẻ đủ ăn mặc nhưng thật sự chưa hề nếm mùi vị hạnh phúc, những kẻ đọc sách – nghe nhạc mỗi ngày nhưng không biết đó chẳng phải là nghệ thuật đích thực – một nền nghệ thuật có thể soi sáng tâm hồn ta chứ không phải ru ta ngủ trong quên lãng. Những kẻ hoang mang không biết tin ai, không hiểu nên làm gì cho đúng.
Lúc đó, lúc hỗn loạn và hoang vu đó, anh cộng sản xuất hiện và nói: Ðời chúng mày chỉ cần độc lập-tự do-hạnh phúc.
Chúng ta tưởng thế là hay ho lắm! Dù nền độc lập này có mang lại tự do không? Có hạnh phúc không? Hay chúng ta đang cúi đầu nô dịch cho ai đây? Chúng ta thực chất đang sống thế nào đây? Và đang để lại cho con cháu chúng ta di sản gì?
Chúng ta đeo bám theo họ, quên cả chính bản thân mình, một con người, cần phải sống sao cho đúng nghĩa, đúng phẩm cách, hành động đúng theo những gì mà một con người có lương tri cần phải hành động.
Bạn có đang tự hào vì mình là người việt nam không? Hỡi những con người ấu trĩ mang trong mình một đinh ninh sắt đá là tôi rất tự hào vì tôi là người việt nam “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” đã từng đấu tranh thắng Mỹ, các bạn không thấy điều đó nó hết thời rồi à? Ta thắng Mỹ để có một xã hội phồn vinh, một dân tộc được tôn trọng. Chứ còn thắng Tàu, thắng Pháp, thắng Mỹ, thắng khắp nơi… Mà ngày nay những kẻ ta từng thắng đó, nó coi chúng ta còn không hơn con chó thì cái chiến thắng đó nhắc tới làm chi cho thêm nhục?
Mặt phải, chúng ta ra rả trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Ðông,” “bà Hillary dọa TQ không nên gây hấn,”… để mong lòng dân yên ổn. Mặt trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ những lớp cán bộ đã từng được Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp bu việt nam. “Ðĩ” chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính quyền việt nam hiện tại. Dựa hơi mà cũng không biết dựa hẳn bên nào cho trót. Lá mặt lá trái như thế bảo sao quốc tế nó không khinh?
Còn dân việt nam thì sao? Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào xâm lược việt nam nữa không? Mà cầm súng để làm gì? Kết quả của gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả rồi, không cần nói nữa.
Và cả bọn hèn hạ chúng ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.
Bổ sung: Sau khi bài này được upload, tôi nhận được khá nhiều comments và cả message. Không biết phải đánh giá như thế nào về những comments hỏi ngược lại tôi với một thái độ khinh khỉnh, qua nhiều câu chữ khác nhau, nhưng đại khái cùng 1ý: “Vậy bạn có hèn không?” He he… Tôi chỉ muốn nhấn mạnh lại 1 điều, suốt cả bài viết, tôi không gọi những người hèn là “các bạn,” tôi gọi là “chúng ta.” Như vậy có dễ hiểu hơn chưa nhỉ?
Tôi không thích tự nhận hay gán ghép. Tôi chỉ nói lên những suy nghĩ của mình, còn đánh giá tôi hay đánh giá chính mình, các bạn cứ tự làm lấy. Thiết nghĩ, đâu cần phải tranh luận chuyện ai hèn, ai không hèn ở đây! Biết hay không biết mới là quan trọng. Mà cái sự khổ sở để đi từ cái “không biết/chưa biết” đến cái “biết” nó sẽ là một quá trình gian nan mà mỗi người phải tự thân trải nghiệm. Không ai giúp ai được đâu. Và tôi hiểu, cái “biết” của tôi nó cũng chỉ giới hạn trong tầm nhân sinh quan nhỏ bé của cá nhân tôi mà thôi. Còn bạn, hãy tiếp tục giữ lấy niềm lạc quan của bạn. Con cừu vẫn có được niềm hạnh phúc mỗi ngày được gặm cỏ non, uống nước suối, ngắm bầu trời xanh, chờ đến ngày xẻ thịt mà! Ðúng không? Hạnh phúc vẫn khắp quanh ta! Những con cừu không biết “tự sướng,” không biết “thủ dâm tinh thần” thì quả thực là ngu còn hơn… cừu! He he…
Bổ sung tiếp: “….Ông bảo xã hội nào cũng có những điều bẩn thỉu. Tôi công nhận điều ấy. Nhưng xã hội bẩn thỉu nhất ông có biết là xã hội nào không? Là xã hội mà thằng ăn cắp không cho rằng nó phạm pháp, nó đang làm điều xấu, người lương thiện thì run sợ, thằng bất lương lại coi việc nó làm là bình thường và kẻ vô liêm sỉ như ông thì vênh vang tự đắc: ta là số đông. Chính là xã hội này đây….” (trích comment của khongnoibiet).
Tự Do Phải Tranh Ðấu Bằng Xương Máu Và Cả Tính Mạng.
Nguồn: Blog Nguyễn Xuân Diện
Tu xi va , ly luan dau thua gi cac ly thuyet gia ,nhu Tbthu ! Mot ti chui tuc ! Xa quan…xa quan !
Tác-giả bài viết còn rất trẻ, nhưng nhận-định và cách nhận-định thật già-dặn, đáng khen ! Dù biết tác-giả muốn nhắm đến đối-tượng nào là chủ-yếu, nhưng các chữ ” người vn hèn-hạ ” thì khí bao-quát. ” Chúng ta “, không phải là ” các bạn ” thì cũng đúng thôi, nếu những ai còn muốn tự xem là người VN. Tôi cũng là một bộ-phận của ” chúng ta ” đó, và tôi tự-xét trong suốt đời tôi, tôi cũng hèn-hạ, vì rằng 41 năm trước, tôi đã hèn-nhát bỏ súng chịu trói, chịu V+ cầm tù ; nhưng tôi muốn thanh-minh giùm cho những người VN – mà tôi biết rõ – họ không hèn-hạ chút nào. Vì vậy chữ ” người vn hèn-hạ ” đã có chút bị lạm-dụng chăng ?
Một bài viết can đảm táo bạo
Một áng văn đáng đồng tiền bát gạo
Một sự thật được phơi bày đớn đau
Tôi xin được vinh danh ..
Một nữ lưu nước Việt!
Nông Dân Nam Bộ
https://sangcongpha1.wordpress.com/
Dị Hợm
Tôi khởi đi trong cô đơn
Rồi một mình tôi lầm lũi
Tôi quyết chí làm còn hơn
Không cổ vỏ, không an ủi
Mười năm rồi trong cô đơn!
Suy nghiệm từ đây cho tôi thấy
Quả thật dân mình đã bại hoại
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Thực dân đã tạo ra bọn vọng ngoại
Một lũ bội tình phản bội quê hương!
Một lớp người chỉ biết thụ hưởng!
Tôi thương quá hai cụ Phan
Cả một đời tận tụy cho dân tộc
Đã ngược xuôi Bắc – Trung – Nam
Tìm hiền tài ra giúp nước!
Trời không chìu lòng Người!
Tôi cảm phục nhóm “Tự Lực Văn Đoàn”
Với Tự Lực, với Đoạn Tuyệt
Với Mười Điều Tâm Niệm
Và những mảnh đời bất hạnh của Thạch Lam!
Nhưng Nhất Linh Khái Hưng chết thảm
Ai đã hảm hại nhân tài
Nếu không phải Ngô Đình và cộng sản?
Đức Huỳnh Phú Sổ Tạ Thu Thâu
Và còn bao nhiêu nữa người tài giỏi?
Để hôm nay ta thiếu vắng nhân tài!
Hầu như tất cả buông xuôi!
Để rồi bọn đứng bến lên ngôi
Chúng gian dối trâng tráo mọi rợ
Gây nên cảnh huynh đệ tương tàn
Cả một dân tộc sa đọa vì Sợ!
Xấu xa, vô cảm, ích kỷ, dị hợm
Mai nầy cháu con ta ghê tởm
Lũ ông cha hèn nhát làm thinh
Để đất nước rơi vào tay Cộng sản!
Nông Dân Nam Bộ
https://sangcongpha1.wordpress.com/
Ai đã giết nhà văn Khái Hưng ?
Trần Khánh Triệu – con nuôi của Khái Hưng- : Các trụ sở Việt Quốc lần lượt bị tảo thanh. Công an xung phong đột nhập tòa báo lục soát, bắt bớ. Các đảng viên cao cấp như bác Hể, bác Đóa, Trí, Dị .. bị đem đi biệt tích. Tờ Việt Nam đình bản. Tòa báo ngoài Papa chỉ còn lèo tèo vài đồng chí lai vãng: Anh Bảng, anh Kính, anh Cống, bác Thắng (…). Thấy tình thế không thể ở lại Hà Nội, Papa quyết định tản cư về quê ngoại. Ngay chiều hôm sau chúng tôi xuống phà đen lên tàu thủy xuôi Nam Định. Hôm ấy là ngày 19-12-1946 (…) Vài hôm sau, một chiều hai thanh niên mặt lạ tới “mời” papa lên huyện. Cả nhà thất sắc, nhưng papa chỉ vào cái phù hiệu của Liên Hiệp Quốc Dân Việt Nam do chính tay Trần Huy Liệu tặng còn gắn ở ve áo, bình tĩnh nói: “Chắc không có chuyện gì đâu, để tôi đi xem sao, bây giờ kháng Pháp là lúc cần đoàn kết, đâu có chuyện bắt bớ bậy bạ” (…) Tôi đi theo đến đầu làng, dáng papa thất thểu vác tay nải mệt nhọc đi trước, tên công an vạm vỡ đi theo sau. Đi mãi, đi mãi rồi khuất hẳn sau dãy tre, chắc là đi về phía sông Hồng xa lắc đằng kia.
Tôi bàng hoàng trở về nhà, miệng còn lẩm bẩm: “Tội nghiệp, không biết papa mình có nhớ ăn cam đường và tụng kinh cứu khổ không ?”.
Từ cái ngày đó về sau, tôi không còn được gặp lại papa tòa báo” nữa .
Nếu Tôi Được Chọn
Tôi không chọn làm người Việt Nam
Tôi cũng không chọn gần đại Hán
Tôi sợ bị thiến dái bó chân
Tôi sợ lắm rồi, tôi không dám!
Tôi sợ hoạn quan lẫn tham quan
Tôi sợ lắm cái thứ dã man
Thế nên, cho tôi được xa lánh
Xa lánh Trung Hoa lẫn Việt Nam!
Không phải chê cha mẹ nghèo khó
Không phải có đăng rồi quên đó
Cũng không phải chơi trăng quên đèn
Mà không muốn hèn hạ như nó!
Tôi xin chọn một tinh cầu xa lạ
Xa thật xa người lạ tàu lạ
Và lũ mọi rợ cái gì cũng lạ!
Nếu tôi được chọn, xin đa tạ!
Nông Dân Nam Bộ
https://sangcongpha1.wordpress.com/
Ngày xua co 1 nguoi Y viêt cuôn ” Nguoi Viêt cao quy”
Ông ta là 1 người Việt-Nam. Một nhà văn (tôi không còn nhớ tên) dưới thời Việt Nam Cọng Hòa. Sau tháng 4 1975, ông tự nhận (?) là 1 người nằm vùng và được CS thổi phồng trong chiến dịch đánh bóng “nhân dân Việt Nam rất anh hùng”!
Sau 75 Vũ Hanh ,CB CS ,người Thương Đức ,Quang Nam ,không tạp kết ra Bắc 54 và khong trình diện chính quyefn VNCH ,bị dân tố cáo ,bị “tố cộng ” tại chợ TĐ và bị trói tại đó . Sau đó thả ra ,và bị quản chế tại quê T Đ. Năm 63 ,khi Cụ Diệm bị bọn phản tướng lật đỏ và hầu tất cả cơ cấu xây dựng dẻ chông cộng ,tố cộng bị các tướng ăn chơi cho phá ,Vũ Hanh về SG và làm báo viết văn.Năm 74 bị bắt vì bị tố là CS nằm vung vói 17 ký giã khác (sơn nam kiên giang HHH….. Họ lại được LM Thanh Lãng ,chủ tich Văn Bút cứu ra khỏi tù (người ta nói Kim C,,, là tối nào cung vào ngũ với tên Tướng CA…và sau đó ,khi tên tướng ngũ say hay về nhà thì KC và tên BTVCS ,sinh viên luật lại bàn kế sách giuwp 18 tên ký giã cs (làm cho họ nhẹ tội đi hoặc tìm cách đẻ họi khỏi bị tra tán mạnh tay !)(KC sau 75 là thiếu tá VC)
Cuốn sách “NVCQ” ủa A.PAZZI là của Vú Hanh viết ,lấy tên Bất Dị ,nhưng viêt theo tiếng ngoại quốc ,âm gióng như người Ý…Đây là lời hãnh diệ của VH viết khoe khoang sau tháng tư 75.Hắn có công trong việc lung bắt các văn nghê sỉ miền Nam ,gọi là “biệt kích Văn Nghệ “. Cuốn truyện “BÚT MÁU” của hắn được tụi VC dánh giá cao…
Như vậy .”người Việt Cao Quý” không phải người Ý nào viết mà chính là tên cs nằm vùng viết…
Hiện nay 18 văn nghệ sĩ chắc chẳng ai nhớ hết tên (chỉ trừ một số có chút tiếng tăm trong văn nghệ) và nay có thằng nào qua đây và làm báo “chửi CĐ” cũng chẳng ai nhớ ra nhận ra
(vì trước 75 chúng chăng có gì đặc sắc ,,,).Cho nên ,không lấy làm lạ là chúng cố bươi móc,chụp mũ ,làm xáo trộn CĐ từ bấy lâu nay.
TDBC qua Mỹ cũng được bạn bè tiếp rước vui chơi và Nguyễn thánh trung thì “bạn” không quân cũng ưu ái tiếp Nó ,là bạn “đồng phi “…Và nhiều người khác nữa…:
(vtna)
(vtna)
Chẳng có ông Ý bà Eo nào viết sách ca tụng “Người Việt Cao Quí” bạn ơi. Chỉ có đôi đứa mặt thớt viết theo đơn đặt hàng của cái đảng mặt dày thôi bạn ạ. “Người Việt Cao Quí” mà cái nước ta từ khi “đời ta có đảng” đến nay gần trăm năm rồi vẫn ngữa tay đi ăn mày khắp năm châu và những bộ óc ưu tú nhất bước theo “Định hướng Xã Hội Chủ Nghĩa” vẫn chưa chế được một cái đinh vít đúng tiêu chuẩn. “Người Việt Cao Quí” mà dân Hải Phòng phải hỏi, “Cá chết, 24 ngàn tiến sĩ ở đâu ?”.
Chắc cuốn “Người Việt Cao Quý” này 100% không phải là Việt Cộng!
“Ý” đái lòi cu cái mả cha thằng Vũ Hạnh việt cộng nằm vùng đội lốt lấy tên là A. Pazzi (cái nòi trần dâm tiêm ấy mà).
quá hèn tui cũng là người VN thế mới đau đẽo có gì tự hào, toàn là một bọn bán nước ,càng về sau càng ngu người ta thế hệ sau khôn hơn thế hệ trước VN thì ngược lại,cầu an,ick kyham lợi trước mặt nông cạn ,chỉ thấy mối lợi trước mắt không biết hậu quả đằng sau vậy mà đòi đi ra biển lớn
Không có người Ý nào viết quyển sách này ! Sách được viết bởi tên vũ hạnh ( một tên cs nằm vùng ở miền nam VN ) mạo nhận một người Ý , chắc để dễ bán được sách . vũ hạnh đã xác nhận chuyện này sau năm 1975.
Theo như hình vẽ thì tác gỉa bài viết vẫn còn trẻ… Đây là điều đáng mừng. Thế hệ tôi rồi cũng phải ra đi nhưng đất nước thì cần những nhận định như thế này. Một xã hội băng hoại không chỉ là một xã hội đấy tội lỗi mà nguy hiễm hơn là những tội lỗi ấy, những bất lương, lưu manh, ngậm miệng ăn tiền ấy lại được xem như là những khôn ngoan của kẻ biết thức thời!
Cảm ơn & thán phục tác giả
về 1 bài viết thật đau nhưng đúng.
San Diego, Hoa Kỳ
ĐÃ TỪ LÂU RỒI HÌNH NHƯ PHẦN LỚN
NGƯỜI VIỆT NAM KHÔNG CÒN ĐẦU ÓC
Nói như vậy không phải bảo người VN từ xưa không có đầu óc, nhưng ở đây chỉ nói phần lớn hiện nay. Đây là tình hình thật sự tồi tệ và mỗi người VN cần phải tự mình đi tìm các nguyên do đúng nhất hay cơ bản nhất của nó.
Không có đầu óc, nghĩa chính là không có trí óc, hay trí óc đã bị vô hiệu hóa vì những lý do nào đó. Không có khả năng suy nghĩ độc lập, không thèm suy nghĩ độc lập, không quan tâm suy nghĩ độc lập nữa, mất tập quán suy nghĩ, đó là tất cả những khía cạnh cho thấy không có đầu óc, nói cụ thể là không có tư duy độc lập.
Điều này nguyên nhân chính là con người bị xã hội tuyên truyền nhồi nhét lầu dài quá đáng, làm phần lớn bị tê liệt phản xạ, thụ động, không còn niềm tin, thất vọng, cảm thấy bất lực, tê dại, mất cảm nhạy, lười biếng, không còn hoạt động trí não theo kiểu chủ động, trở thành hoàn toàn tiêu cực, không còn ý hướng, không còn định hướng riêng mình gì nữa, trở thành sống thân xác hơn là sống trí tuệ, chỉ cần tồn tại và an toàn như thế nào đó là được, mọi việc đời đều mâng phú hết, đó là tâm lý sống ích kỷ, chai lỳ, co cụm, không còn bất kỳ một ý hướng hoạt động tinh thần hay trí tuệ hoặc giá trị nhân văn đúng nghĩa nào nữa.
Nghĩa là nó thành quy luật kiểu con rối, hay còn kiểu cục bột, nói sao hay vậy, nghe sao biết vậy, không còn phán xét gì nữa, vì đã mất từ lâu mị thói quen phán xét, bởi phán xét thành thừa, chỉ biết tiếp thu hay nhìn nhận thụ động thế thôi. Không quan tâm hay không có yêu cầu tìm hiểu cái gì, giống như đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng, không có nội dung, không có năng lực riêng tư gì nữa, đầu óc trở thành như công cụ giúp trợ lực cho sự tồn tại thuần túy thế thôi.
Thực chất tâm lý tối thiểu đó (không còn khuynh hướng tối đa nữa) là bởi nguyên do đã mất mọi niềm tin tự chủ, chỉ còn niềm tin mù quáng, hoặc hoàn toàn thất vọng, không có niềm tin gì nữa. Đó là hiện tượng lây lan từ xã hội. Lây lan do cách đào tạo, giáo dục, uốn nắn trong trường học mọi loại mọi cấp, và lây lan do kiểu truyền thông trong xã hội, tức kiểu tuyên truyền một chiều, cưỡng chế, áp đặt, bất chấp khách quan, chân lý mà từ lâu rồi ai cũng biết.
Nói cụ thể, sự tuyên truyền quá nhiều về lãnh tụ, về chủ nghĩa, về ý thức hệ, về quyền lực, về lãnh đạo, nói chung về thuần túy tính cách chính trị rập khuôn, công thức tiền chế trong đời, như vậy làm gì mà học sinh, sinh viên, người dân có còn mảng nào đầu óc của riêng minh nữa. Chúng chỉ trở nên những cái sọ dừa nhằm để đựng những cái gì người ta người ta ném vào đó, cần phải được đựng trong đó. Đó là kiểu biến mọi người thành công cụ, khiến chỉ có lợi cho lãnh tụ, cho thiểu số cầm quyền, cho chính trị kiểu ý thức hệ, hoàn toàn không có lợi gì cho dân tộc, đất nước, xã hội, cho con người, hay thậm chí cho chính trị kiểu nhân văn và khoa học đúng nghĩa khách quan gì cả.hya n
Nhưng tất cả những điều đó là do đâu ? Do từ ngay buổi đầu hay những bước đi đầu. Tức do sự cả tin, sự cuồng tín, tin rằng chân lý đã về mình, đã thuộc mình, hay chỉ thuần túy do sự ham thành công về lợi ích quyền lực, nên bất chấp tất cả, quên đi mọi mục đích cao xa nhất mà chỉ nghĩ đến những mục đích gần như trước mắt nhất. Đó là trách nhiệm của những kẻ đi trước, của những thế hệ đi trước, còn hệ lụy hiện nay thật ra chỉ là những hệ quả hay những hậu quả do các hành vi trước kia của họ.
Mà một dân tộc, một đất nước không còn những cá nhân, những con người tự chủ, những đầu óc, những tư duy tự chủ thì thử hỏi có còn gì nữa. Nó chỉ giống như còn hàng loạt các con bồ nhìn giữ dưa, hàng loạt những kẻ gác cổng mọi loại, thế thì thực sự làm gì còn tinh chất của đất nước hay của dân tộc mà mọi người đòi hỏi hay mong muốn. Đó chỉ là chuyện không có lửa làm gì có khói, khói loại nào thì do lửa loại ấy mà ra. Chính sự công cụ hóa hàng loạt con người chỉ nhằm phục vụ cho chính trị kiểu công thức, cho mục đích kiểu công thức, hay nói trắng ra là cho chính trị thuần túy kiểu ý thức hệ đã thực hiện dài ngày trong quá khứ mà ra cả.
Nhưng khi tất cả mọi ý hướng đó đã trở nên tan rã, không còn mục tiêu hay ý nghĩa gì nữa. Tất cả đều trở thành mất hướng, chẳng khác gì con diều đứt dây loạng quạng rồi rơi xuống. Đó chỉ là quy luật tự nhiên tất yếu. Có nghĩa tất cả mọi cái gì gượng ép, không khách quan khoa học, mọi kết quả hay sản phẩm của nó rồi cũng chỉ đến thế mà thôi. Từ đó sự phân nhánh thành hai tuyến cũng thế, tức mọi nhân sự cầm quyền cũng phát sinh ra từ đó, và tuyến toàn xã hội được cai trị cũng phát sinh ra từ đó. Cả hai đều chỉ là hậu duệ, là sản phẩm thuần túy của mọi hệ lụy ban đầu, và chúng tồn tại chỉ như một tương quan đã được cài đặt sẳn mà không có cách gì khác để thay đổi vậy thôi.
Như vậy cây sinh ra như thế nào là do người trồng, cách trồng, mọi sản phẩm do nó cho ra cũng chăng làm sao khác được. Đã trồng rồi thì cũng khó bứng bỏ đi đâu được, vì như thế cũng có nghĩa đã phải hi sinh đi nhiều thế hệ. Sự hi sinh như thế vừa thiệt thòi cho chính bản thân các thế hệ đó mà cũng là thiệt thòi cho đất nước hay xã hội nói chung. Nhưng khi đã trải nghiệm rồi người ta cũng khó quay lui lại được. Nên giải phẫu bỏ đi những phần thân thể nào đã thành sẹo thì chẳng phải dễ dàng gì. Vì đó là những kết quả đã mang tính lịch sử và cắt loại bỏ nó đi cũng không phải là không đau đớn. Mà lịch sử cũng như sự bắn cung, nhắm sai mục tiêu hay lệch mục tiêu, hoặc nhắm vào mục tiêu ảo nào đó và gồng mình gồng mẩy để buông cung, cuối cùng cũng chỉ sai một ly đi một dặm và cũng chỉ phí công toi tất cả mọi nổ lực đã có là điều cũng chẳng có gi đáng tự hào hoặc hay ho cả.
THƯỢNG NGÀN
(15/5/16)
Viết rất hay, ám chỉ khéo léo, rất đúng và xin thêm vài ý kiến:
-Một đất nổi dậy sau chiến tranh được điều khiển bởi những quan lớn chuyên lo việc đánh nhau thiếu kinh nghiệm để thảo ra một kế hoạch hợp lý từ ban đầu, sau đó vội vả theo kinh thế thị trường, các cơ quan của chính phủ do các các đảng viên điều hành, các đảng viên nầy lâu nay chưa :ngồi trên đống tiền, nên thấy tiền thì ham, ăn chặn, đút lót, phe đảng bao che nhau và để ra nhiều dự án lớn để có cơ hội ăn thêm, chứ đâu nghĩ đến nhu cầu cần thật sự thiết hay không. HỌ chỉ nghĩ đến tiền mà quên đi nhân cách, kéo theo cả xã hội VN bị ảnh hưởng. Hãy nhìn lại có quan lớn nào từ trước tới nay thật sự quan tâm đến giáo dục dân chúng một cách có ý nghĩa, họ chỉ tuyên bố lếu láo thiếu hiểu biết…..riết rồi cả xã hội bị ảnh hưởng theo, chạy theo nhu cầu sự sống, chèn ép cướp giựt nên con cái sống trong môi trường đó lớn lên cũng chạy theo =====>>> con người trở nên vô cảm, hèn hạ chà đập lên kẻ khác. Quan đánh quan bằng những đòn ngầm, “thượng đã vậy thì hạ tất loạn”.
-kể ra thêm: nội trât tự luật đi đường, một việc nhỏ, sau hơn 40 năm chưa giải quyết được, nạn chắt chém du khách, nạn cướp giựt, nạn cướp bia, cướp hoa, leo rào vào hồ bơi, chuyện bia rượu, ….bao nhiêu chuyện nhỏ không giải quyết được…. rồi còn chuyện đồ ăn nhà hàng mất vệ sinh vì đâu? không có chính sách, không biết ra luật để kiểm soát, không chiu học hỏi xứ văn minh làm như thế nào… các quan chỉ biết ăn, nói dốc, tuyên bố vô trách nhiệm…..không ai quan tâm thì dân cũng mạnh ai nấy sống. Hy vọng thế hệ học hỏi xứ ngoài, yêu nước trở về thì mới mong còn hy vọng. Nhưng rất tiếc sau hơn 40 năm thống nhất đất nước, bao nhiêu người muốn trở về, biết bao nhiêu nhân tài, tài nguyên đất nước bị lãng phí, 40 trở thành 04 …VÌ AI ?
Không hèn sao được !! Đất nước đả và đang mất về tay Tàu Công từng ngày. Dân đánh cá trên Biển chết từng ngày ! Đất nước có 3600 km đường biển ,gần như bị “bế-môn-tỏa-cảng “! Thế mà ,từng ngày vẩn thấy các Công ty Du lịch khắp cả nước quảng cáo rầm rộ các Tours Du lịch qua Tàu ! Dân vẩn đua nhau đi du lịch qua Tàu ! Vẩn buôn bán với Tàu ! Vẩn lấy vợ,lấy chồng với chúng ! Vẩn tay bắt mặt mừng mổi khi gặp nhau ! Vẩn xài hang hóa của Tàu ! Một Dân tộc như thế ,sao không hèn được ! ĐỒ
CHỎ !!
Và… vẫn thích tìm gốc Hán-Việt của từ ngữ để giảng dạy cho nhau, vẫn khoe nhau sự hiểu biết về Tôn Tử, Khổng Tử, Kinh Kha…cùng những gì gì nữa !
Lũ tay sai Việt cộng đàn áp dân kia có đông bằng dân ở xung quanh đâu ! Nhưng chúng không hề sợ, mà dân, kẻ có lẽ phải trong tay, …lại sợ !
Lũ tay sai mạt hạng ấy cũng có vợ, con, cha, mẹ… của chúng mà !