WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tàn kiếp về đâu?

“Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
Lưu thủ đan tâm chiến hãn thanh”

Kính gửi hương hồn một cánh Chim Việt vừa lìa khỏi Đàn.

Cảm giác lạnh buốt, lan toả bắt đầu từ ngón chân, tê nhức, như kẻ không giầy bước trên băng tuyết trắng xoá; và màu da nhợt nhạt đang chuyển sang màu xanh tím, nổi bật, tạo thêm chiều sâu cho bức tranh vô tình. Hai đầu gối bắt đầu run, các bắp thịt đùi cũng co giật vô ý thức, chậm dần, chậm dần rồi trơ trơ bất động.

Những người áo trắng, thản nhiên kéo tấm drap trắng phủ kín mặt, dây ống lòng thòng được tháo gỡ, sau những cố gắng cuối cùng chống lại thiên mệnh. Qua cặp kính dày cộm, người ta cẩn thận ghi chép các chi tiết cần thiết cho bản khai tử vĩnh viễn xoá tên một kiếp người trong cõi sống.

Có ai kịp dừng bút suy tư về sự chuyển tiếp từ thế giới này, sang thế giới khác?

Nguồn: photobucket

Hình như là có, nhưng chẳng ai muốn nghe những điều mơ hồ không biện chứng, vì chính họ, còn đang bám víu vào vùng không gian tạm bợ, luyến tiếc những thực thể hữu hình mà ai cũng bương trải bao năm dài để cố chiếm đoạt. Chỉ khi tiếng còi tàu hú vang trong đêm khuya thanh vắng, người đi mới thật sự hụt hẫng lúc gió lạnh ào qua khung cửa và kẻ ở lại mới chính thức cảm nhận nỗi cô đơn buồn tẻ của sân ga vắng lặng.

Chết!

Ngôn ngữ loài người diễn tả gọn lỏn tính chất bất động của một hình hài. Định nghĩa cũn cỡn về cái vỏ bọc một thời nhảy múa như hình nhân qua bàn tay khéo léo của người nghệ sĩ tài ba, núp sau sân khấu. Khi hình nhân đóng trọn tuồng tích, người nghệ sĩ vứt bỏ vào xó để chú tâm vào câu chuyện của một nhân vật khác, một kẻ vừa sinh ra. Tạo hoá là như vậy, bình thản vô tình làm công việc vắt chanh bỏ vỏ, mặc kệ lời oán trách của thế gian.

Lúc này cái lạnh buốt đã bó kín toàn thân, chỉ còn chút hơi ấm nơi trái tim cố gắng chối bỏ diễn biến sinh tử. Nhưng dĩ nhiên, trái tim nhỏ bé không thể chiến thắng được những quy luật thiên nhiên vĩ đại bất biến. Nước giãi chợt ứa ra từ lỗ mũi, khoé miệng, hốc mắt. Tất cả thể lỏng trong cơ thể chạy đua về tim, cuộc vượt thoát gãy đổ giữa chừng chỉ làm cho làn da xạm thêm, co rúm xanh xám. Quả cầu lưỡng nghi với lằn đen trắng âm dương phân chia đồng đều đang đảo lộn theo nhịp điệu của điệu múa sống chết.

Không, không có sống, chết!

Đó chỉ là những hình dung từ của ngôn ngữ loài người. Đến và đi đồng nghĩa với đi và đến.

Tử là sinh, mà, sinh cũng là tử!

Giây phút ngột ngạt tưởng như dài vô tận, cuối cùng cũng đến giai đoạn thở hắt, đột ngột chấp nhận, đầu hàng số phận.

Nhưng chưa…

Còn đám ký sinh trùng đang nhởn nhơ cọ quậy trong vũng bùn sinh dưỡng nhày nhụa, chúng đua nhau cắn hút , sinh sôi nảy nở Sự huỷ diệt của xác thân mùn rữa này, sẽ là mầm sống của muôn triệu thân xác linh hoạt khác.

Cát bụi sẽ trở về với cát bụi!

Tứ đại: lửa, nước, khí, đất ;tạo hình và phân huỷ để hoàn thành một chu kỳ sống.

Phải chăng, kiếp người chấm dứt từ đây?

Bóng mờ nhân ảnh lưỡng lự, phân vân nhìn chính mình. Chưa kịp nhận thức giai đoạn chuyển biến nhân kiếp, bài học mà chính họ đã lập đi, lập lại hàng vạn hàng tỷ lần, nhưng chẳng bao giờ thuộc. Ý niệm thời gian chợt tan biến, không gian là danh từ, không có trong tự điển trên thế giới này. Quan điểm nhị nguyên cũng không hiện hữu.

Môn toán học mới, bao giờ cũng âm u huyền bí thật khó hiểu. Bóng mờ bắt đầu hoang mang, hoảng loạn nhìn lũ người chung quanh mấp máy đôi môi.

Thế giới không âm thanh làm sao truyền đạt tư tưởng?

Hình nhân quay sang bám víu vào các hình nhân khác, cũng đang trong tâm trạng như hắn. Không ai an ủi ai, khuyến khích ai. Một sức mạnh vô hình điều khiển thế giới này, cũng như tạo hoá điều khiển thế giới kia. Hắn đâm ra nuối tiếc những cái, mà xưa kia, hắn từng làm chủ. Hắn muốn hoà nhập vào cái thân xác cũ, nhưng thân xác đó bây giờ trơ trẽn hôi thối. Hắn muốn ôm thằng bé hắn tự nhận là cha, thằng bé chẳng đoái hoài, chỉ cầm chân cái xác lay động vô ý thức. Hắn quàng tay âu yếm người đàn bà ,hắn quen gọi bằng em! Cô ta không vùng vằng, hất tay hắn như ngày xưa, nhưng cũng chẳng tỏ vẻ gì thích thú. Gương mặt buồn thảm với những giọt nước mắt long lanh.

Tuyệt vọng, tuyệt vọng cùng cực!

Chính lúc này, hắn thấm hiểu hai chữ vô thường!

Hắn cố gắng chấp nhận một cách mơ hồ rằng, hắn đã bước sang một thế giới khác.

Việc nấn ná của hắn, chỉ kéo dài thêm đau khổ xót xa.

Hắn nhìn lại lần chót, nhìn thẳng vào ánh mắt từng người, xuyên thấu vào tận khối óc lợn cợn, để đọc bập bẹ những điều họ đang suy nghĩ. Hình như họ còn bận rộn, toan tính cho cái hợp đồng mua bán dở dang, đang kế hoạch lừa dối để đi gặp anh tình nhân, đang sắp đặt sao cho việc sở hữu chiếc vòng cẩm thạch trở thành sự thật…

Hắn chán nản, dơ hai tay lên cao, tỏ dấu hiệu đầu hàng. Và hắn chợt bay bổng, cuốn hút theo cơn gió, vào khoảng trống tăm tối mênh mông.

Cơn lốc xoáy càng lúc càng mãnh liệt, làm hắn quay cuồng, cảm giác kinh hoàng vượt quá sức chịu đựng khiến hắn ngất đi.

Chỉ biết lúc tỉnh dậy, hắn ngồi giữa một cánh đồng bao la cùng với muôn vạn kẻ khác giống như hắn, bó gối ôm đầu suy tư. Hắn cố gắng nhớ lại giây phút thân xác quay cuồng, hình như mọi diễn biến của kiếp qua lần lượt quay về không sót một chi tiết. Chỉ khác một điều, là mọi sự theo một trình tự nhanh đến độ, hắn không kịp phán đoán:  đúng và sai; không hiện hữu!

Chỉ có chấp nhận và chấp nhận hậu quả như một công thức cân bằng phức tạp, mà hắn cảm thấy không thể chối cãi. Mỗi lần một hệ quả xảy đến, hắn lại bị trôi dạt về một hướng bằng tốc độ không cách gì phản kháng. Trong đầu hắn ngập tràn ý tưởng phê phán của nghiệp lực. Đôi khi hắn cảm thấy vài giây phút trấn tĩnh ngắn ngủi, để lắng nghe, lời thì thầm của một quyền lực thiêng liêng kêu gọi hắn buông bỏ. Nhưng hắn không hiểu buông bỏ cái gì và ngay khoảnh khắc phân vân đó, hắn lại bị cuốn hút theo cơn lốc lạnh buốt.

Bây giờ ngồi đây, châm chích bởi vô số chủng tử, nhân tố của quá khứ, đang kích thích thần thức, chuyển biến sang một dạng thể phức tạp, pha trộn muôn triệu hạt giống để tạo hình một kiếp nối tiếp.

Những chùm sáng chói loà, từ những nơi bất định ào đến, khiến lũ cô hồn hoảng sợ né tránh. Họ nhìn nhau và không thể hiểu được: tại sao họ lại sợ hãi đến như vậy. Từ sâu thẳm của định kiếp, vang vang tiếng sấm sét, muôn điệu, muôn vẻ khiến họ cuống cuồng, đâm đầu vào các hốc hẻm tối tăm để né tránh. Thỉnh thoảng, cũng có vài bóng ma bình thản bay chập chờn, nhẹ nhàng hoà tan vào các luồng sáng chói dường như cơn lốc nghiệp lực, không hề có một tác động nào đối với loại thiên thể này. Hắn bụm mặt, hé mắt nhìn, lòng ao ước, có được can đảm để phóng mình qua khoảng không gian bao la, nhưng một mãnh lực nào đó, níu chân hắn lại. Một án lệnh nào đó, sa sả phán đoán, khiến hắn cảm thấy xấu hổ, không dám ngửng mặt nhìn thẳng.

Kiếp chuyển biến kéo dài như vô tận, không ngừng nghỉ như tiếng thác nước tuôn tràn từ nẻo vĩnh cửu …

Thời gian không còn ý niệm trong cõi trung gian. Máu, lửa, nước và hơi nóng; là bốn yếu tố duy nhất quay cuồng nung đốt từng phạm nhân cho đến khi, hắn không còn cảm giác đau đớn. Mức sợ hãi đã vượt quá giới hạn, khiến hắn thẫn thờ há hốc miệng đón nhận mọi trừng phạt. Chỉ khi đó, hắn mới cảm thấy tất cả, là, do chính hắn ảo tưởng. Nỗi đau đớn thể xác, chỉ là ray rứt, của tâm thần khi hắn còn nghĩ đến những quan hệ vợ chồng, cha mẹ con cái. Thân thể hắn, bị bằm chặt ,khi ý tưởng hận thù nung nấu và mắt hắn hoa lên, với muôn ngàn cái tát không nương tay, khi hắn vừa chớm động lòng thương yêu.

Hắn rũ liệt, không còn chút bám víu, bỏ mặc hình hài trôi nổi trong giòng sông định mệnh. Hắn chính thức trở thành một thể vô tri, vô giác, một thanh gỗ, một cục đá, một ly tử cực nhỏ của vũ trụ.

Làn ánh sáng xanh nhạt, hiền hoà, trôi bập bồng như bầu trời gờn gợn áng mây. Tâm thức hắn, chợt tỉnh dậy, vùng vẫy vượt thoát. Hắn thò tay nắm níu vào vùng sáng theo một bản năng kết tinh, từ các chủng tử nghiệp. Hắn gào thét, kêu gọi những thần thức khác, như kẻ muốn tìm bạn đồng hành.

Nhưng chung quanh hắn im lìm!

Không ai buồn đáp ứng. Khi nỗi hoài nghi trong tâm hắn đủ lớn, để xác định được hắn, đang rơi vào quỹ đạo của vòng luân hồi, hắn rụt tay co quắp, đầu gập vào bụng, không muốn nhìn cái lỗ hổng đen ngòm.

Nhưng tất cả đã quá trễ, hắn bị hút gọn vào lỗ hổng khủng khiếp đó! Chung quanh hắn tối xầm, tanh tưởi nhầy nhụa, khiến hắn ngất đi.

Con đường đầu thai, đang đem hắn trở về, khởi điểm: của nhân kiếp nhân sinh…

Canada

© Vũ Đình Kh.

© Đàn Chim Việt

11 Phản hồi cho “Tàn kiếp về đâu?”

  1. lotxac says:

    SINH …..TỬ
    Thiên hạ đua nhau nói TỬ….SINH;
    Hết SINH…. rồi TỬ; có chi VINH.
    Cõi đời VINH;NHỤC trong SINH;TỬ.
    NHẪN, NHẪN TU-TRÌ DIỆT TỬ SINH.
    Nên biết có SINH;thì có TỬ
    Chi bằng VÔ TỬ; cũng VÔ SANH.
    Sinh trong dục vọng; SANH rồi TỬ.
    Dục thoát LUÂN-HỒI hết TỬ SANH.

    Nếu nói đến cái CHẾT; thì trong ta mỗi Ý niệm sinh ra rồi DIỆT; vừa Diệt thì nó lại SINH; nên SINH; DIỆT; DIỆT rồi SINH trong chớp mắt; cái Ý tưởng do ta cảm niệm đã sinh diệt; diệt sinh. Cái Thân tứ đại này nó cũng diệt sinh;và thay đổi từng sát-na; từng second; từng ngày; mỗi tế-bào; mỗi mạch máu chuyển đổi mỗ ngày; tóc tai; mắt mũi bị tàn phá như một trái CAM; trá Cà-Chua từ từ lũng thúi.
    NHỨT THIẾT HỮU VI PHÁP
    NHƯ BÀO ẢNH; NHƯ ĐIỂN
    ƯNG TÁC NHƯ THỊ QUÁN.
    Nếu chúng ta quán triệt được các PHÁP CỦA THẾ GIAN là thế; thì hãy mau mau dẹp bỏ DỤC VỌNG không thực của THẾ GIAN; mà cầu một lòng XIN niệm đức A DI ĐÀ (Amita) hay Amen để cầu về cõi VĨNH HẰNG hay cõi CỰC-LẠC. Ai TIN thì người ấy được.
    CHÚC LÀNH CHO TẤT CẢ.

    • Hwy Tse says:

      SINH TỬ tức NIẾT BÀN…

      Ta nghe câu vè như vầy:

      Phật …tức… Chúng sinh,
      Vô minh…tức…Giác ngộ,
      Tịnh độ… tức… Ta bà,
      Niết bàn…tức…Sinh tử,
      Vô thủy… tức…Vô chung…

      Bát Bất của Đại Sư Long Thọ:

      Bất sinh diệc Bất Diệt,
      Bất thường diệc Bất Đoạn,
      Bất Nhất diệt Bất Dị,
      Bất Lai diệt Bất Khứ…

      Hwy Tse, S&FR,…

      • lotxac says:

        Nhược nhơn dục liễu tri: Tam thế nhấ thiết Phật;Ưng quán Pháp giới Tánh. Nhất thiết do TÂM tạo.
        Tả cái chữ TÂM :
        Điểm đầu tựa Trăng Sáng
        Hoằng câu tợ nguyệt tà;
        Quỉ; thần cũng do nó.
        Làm Phật cũng tại tha.
        Phật cùng ra đờ như chúnmg sanh,và từ chúng sanh mà giác-ngộ thành Phật nên câu nói vè trên Phật tức chúng sanh. Đức Phật giác ngộ từ nơi VÔ MINH tâm tối lầm than. Từ cõi Ta-Bà khổ đau này Phật chỉ ta con đường thoát khổ haỹ cầu đến nơi an ổn; không còn sinh tử; bệnh hoạn; chiến tranh thì cố gạn lọc lòng mình cho tốt đẹp để đức Amita đã thệ nguyện rằng: Nếu có chúng sanh nào muốn sanh nước ta phải hết lòng chánh niệm cho đến 10 niệm nếu chẳng được sanh lên cõi ngài được ;thì ngài đã lập lời thề: Ngài không thành chánh Giác.Nêu có chúng sinh nào TIN thì lúc này không còn để ham muốn phải đau khổ triền miên trong cái nhà LỬA đang bùng cháy dữ dội khắp nơi; va không còn chỗ nào yên để ta tìm cuộc sống ở đây.

  2. Lân Phạm says:

    人生自古誰無死
    留取丹心照汗青

    Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
    Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh

    Xưa nay hỏi có ai không chết?
    Hãy để lòng son chiếu sử xanh

    Trích từ vi.wikipedia.org

    Không phải “chiến hãn thanh” như tác giả ghi.

  3. nguyen van sac says:

    Tứ đại(đất nước gió lửa) tan rã sẽ về đâu?
    Ai ơi chớ vội mãi tìm cầu.
    Một hôm ông lão nghe tiếng hét,
    giựt mình rụng hết cả hàm râu…
    Giựt mình rụng hết cả hàm râu..
    nào hay chân sĩa xuống vực sâu.
    Tĩnh dậy …điên đầu,ồ!!! chốn cũ
    Nhìn sau cùng trước “tứ đại đâu ?
    *** Kinh phật có câu:” biết huyển(không thật) tức lìa,lìa được sự huyển hóa này(sum la vạn tượng),tức giác./

  4. nguyen van sac says:

    Vũ trụ như một sân khấu khổng lồ,chúng ta là những diễn viên(mà lại không biết mình là một diễn viên ) lại nữa,một diễn viên mà không bao giờ biết được sân khấu là cái chi chi?Ai là kẻ đang đạo diễn ở hậu trường … Nếu biết được(qua sự tu hành thiền định thực sự,chứ không phải qua sự suy luân của trí thế biện thông) mọi sản phẩm này chỉ do Tâm huyển hóa(năng lực huyền bí tạo nên nhân sanh và vũ trụ ),thì chúng ta không còn chấp chặt một cái gì trên đời này nữa,chỉ còn lại tình thương bao la,và tiếp tục đóng vai một diễn viên (mà tỉnh táo biết mình là một diễn viên),để tích cực vào đời sống giả tạo này,vào sân khấu huyển hóa này để cảnh tĩnh những diễn viên khác.Phật dạy:”Tâm như họa sĩ khéo ,vẽ nên tất cả hình;hay:”tẩt cả pháp hữu vi ,như mộng mơ,như sự huyển hóa của một nhà ảo thuật,như bọt nứơc,như ảnh tượng,như giọt sưong mai trên ngọn cỏ, như tia chớp ,hãy nhớ lấy đừng quên “. Trân trọng /

  5. lotxac says:

    Khổng-Tử là người thầy về Đạo-Đức; Triết-học;luân-lý của Trung-Quốc nói riêng,và của Á-Đông nói chung,và đã có hàng triệu học-trò; tín đồ theo người học tập. Một hôm,có một người học trò rất tín ḱinh Ngài Khổng-Tử; người học trò quì mà bạch rằng: Thưa thầy; con từ ngày theo hầu thầy nhiều năm cho đến bao giờ ? trong lòng luôn luôn mang một nghi-vấn trong tâm-sự mà không dám hỏi thầy; nếu một mai thầy lỡ “thăng” trước con; thì con biết ai mà hỏi ?;kính xin thầy giúp cho con một thắc-mắc ? Con xin đội ơn thầy vô-vàn.
    Không thể chối từ đứa học trò ngoan của mình đã gần kề cận mình nhiều năm; nên người phải chấp nhận để cho học trò đặt câu hỏi; câu hỏi được đặt ra là: SAU KHI CHẾT CHÚNG TA SẼ VỀ ĐÂU ?
    Khổng tử trầm ngâm hồi lâu; rồi đáp lại đứa học trò ngoan rằng: SỰ SỐNG HIỆN TẠI CHƯA BIẾT XONG;THÌ CẦN GÌ BIẾT ĐẾN SAU KHI CHẾT CHÚNG TA ĐI ĐÂU.
    Nhờ câu trả lời này; ta suy ra:Dù là thân tứ-đại giả hợp qua sự chuyển NGHIỆP mà ta có cái THÂN này để cho TIẾN TRÌNH TIẾN HÓA của VẠN VẬT không thể ngừng nghỉ chuyển tiếp…do TÂM-THỨC hành tăng hay giảm.
    Tác-giả; đưa ra câu chuyện: Con người sau khi hơi thở không còn nữa; thân xác từ từ lạnh tái nhạt; mùi hôi…rồi tan rã để nhường chỗ cho một thế giới kế tiếp là sinh trùng phát triển trong thời gian ngắn… thần thức không nơi nương ṭựa… nhưng cuối cùng trở lại theo NGHIỆP đầu thai ?. Rồi khi mang cái NGHIỆP vào THÂN thì lại phải chịu theo luật SANH;TỬ;LUÂN-HỒI….
    Theo tôi; thì câu chuyện là câu chuyện; nhưng chín tác giả cũng chưa thông sâu rằng câu chuyện ấy được CHỨNG MINH; mà tác giả đã được đi qua trong truyện; chi bằng hãy sống THẬT những gì hôm nay; làm tốt những gì cho mình và cho người; nhận định cái gì phải thì làm; cái gì mọi người không thích hợp; thì không nên làm.
    Tác giả này phải là người Phật-Tử; chắc phải thâm hiểu lời Phật dạy: Chư ác mạc tác; chúng thiện phụng hành……………………………
    Thị chư Phật-giáo. Trong đời ác trược này; mình đem cái TÌNH THƯƠNG của mình trang trải cho mọi người; đó là lời Phật dạy. Đó cũng là việc làm lợi ích như: cho tài vật; cho trí-huệ; cho tài năng; khuyên mọi người không nên làm ác; mà làm các điều lành; dấng thân mình như anh em DCV đã dấn thân; thì ta có cái QUẢ của CON ĐƯỜNG TA ĐI liền: REAP WHAT YOU SOW !
    Đức Phật đã dạy: the teaching of Buddha: The greatest enemy in life is the ego; nghĩa là kẻ thù lớn nhất của đời mình là chính mình. The greatest ignorance in life is deceit: ngu dốt lớn nhất của đời mình là dố trá; mà cái dối trá nó sẽ hại mình trước khi người khác phát hiện;và mình phải trả cái món nợ đó; mà nó chẳng những trả đối với mình; mà gây nên cho máu mủ; con cái nình đã tạo ra.
    Lão nạp này vì đã SOI THẤY 5 UẨNG ĐỀU KHÔNG;NÊN ĐỜI ĐÃ VƠI KHỔ ÁCH.
    Mong ai đang nói về ĐẠO MÌNH thì hãy tự tạo cho mình một lối đi vững chắc; đừng đi trong NGHI NGỜ ? Chúc cho người VIỆT-ĐẠO nên tự tránh cái ĐIỂM MÙ; mà bị những CẠM BẨY của BÁ-ĐẠO.

  6. nguyen van sac says:

    Ngút trời gió lạnh cánh bèo trôi,
    Ngư ông buồn rét lạnh đôi môi.
    Trời làm chi thêm đời giông bão;
    Chỉ có thằng “điêu”lặng lẽ ngồi;
    Lặng lẽ ngồi mà làm nên giông bão
    ;khi là một,có lúc lại là hai..
    Đằng sau sống chết là gì nhỉ?
    Có phải trò đùa của”cái Ai”…
    ***
    Hiểu được” cái Ai” là tiêu được tam tai;
    Gát chân ngủ khỏe chẳng cần chi lo lắng.

  7. BaWa says:

    Trong ta, hỏi có gì ”ta”?
    Tóc, tai, mặt, mũi, xương, da, đầu, mình…?!,
    Thật tình là mình chẳng phải mình,
    Mà là một đống…hầmbàlằng… mà thôi !!!
    Đến khi tàn cuộc hết đời
    ”Ai” đâu về đó… ”mình” dời đi mô ???
    Rõràng về với hưvô
    Nhưng mà không mất, chỉ là chờ ”xô” thứ nhì…
    Luânhồi là thế đấy, hì hì…
    Đến, đi, còn, mất,.. cứ lâmly dài dài !
    Hỏi ai biến, tạo, cảnh này ?
    Vôminh, vọngtưởng, xưa, nay, chính chàng…

    BaWaLangThang!

  8. nguyen van sac says:

    Chết hay sống cũng chỉ là một tên gọi,một khái niệm quá đổi hời hợt mà chúng ta chăng hiểu đúng nghĩa về nó ;bởi chẳng hiểu đúng về nó nên chúng ta ai cũng tham sống sợ chết.Nói cho cùng ai đả hiểu là con ngừoi cũng chỉ là một danh xưng mà thôi,chẳng có thật thể gì đáng gọi là một con người,,chứ đừng nói gì có sinh và có tử. Sinh cũng chẳng thật là sanh(cũng chỉ là huyển hóa),tử cũng chẳng thật là tử (cũng chỉ là huyển hóa).ChưPhật nói bao nhiêu thiên kinh vạn điển cũng không ngoài dẫn dắt chúng ta đến chỗ xác chứng của tự tâm qua phần nầy.Thiên cơ có thể lộ ra với người thật tu thật chứng/

Leave a Reply to Lân Phạm