Biển Đông sẽ không bao giờ yên tĩnh nếu…
Sự kiện ba chiếc tàu hải giám Trung Quốc ngang nhiên vào sâu trong vùng lãnh hải của Việt Nam, cắt cáp thăm dò dầu khí của một chiếc tàu thuộc một tập đoàn dầu khí lớn nhất VN, hoành hành suốt hơn 3 tiếng đồng hồ trước khi rút lui mà không gặp bất cứ trở ngại gì khiến lòng người Việt trong và ngoài nước nổi sóng ba đào!
Báo chí “lề trái”, “lề phải”, các diễn đàn độc lập, các trang blog cá nhân…đồng loạt lên tiếng. Người dân trong nước từ thành thị đến nông thôn nói với nhau về chuyện này tại nơi làm việc, tại những quán café, quán nhậu, ngoài cánh đồng làng và cả trong phòng ngủ gia đình. Người dân xa xứ nói với nhau qua điện thoại, internet. Những trái tim sôi sục, phẫn nộ. Trước sự ngang ngược quá đáng của Trung Quốc và trước sức ép từ người dân, cuối cùng Bộ Ngoại Giao VN, các websites và tờ báo đại diện cho tiếng nói chính thức của Đảng, quân đội và nhà nước CSVN như website ĐCSVN, website Chính phủ, báo Quân Đội Nhân Dân… cũng phải lên tiếng. Thế đã là…tiến bộ lắm! Nhưng cái trò phản đối bằng mồm này rõ ràng là chẳng ăn thua gì với TQ!
Thế giới mạng của người Việt nóng hẳn lên mấy bữa nay. Người ta cùng nhau đọc lại bản tuyên cáo đanh thép của chính quyền Miền Nam Cộng Hòa khi Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974. Người ta nhớ lại những hình ảnh sôi sục của những ngày cuối năm 2007, đầu năm 2008 khi hàng trăm, hàng ngàn sinh viên, học sinh, văn nghệ sĩ biểu tình chống Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa Trường Sa tại Hà Nội và Sài Gòn.
Đã có những lời kêu gọi nhà nước VN hãy để cho người dân được tự do lên tiếng, phản đối hành động ngang ngược của Trung Quốc, cũng như những lời kêu gọi xuống đường ôn hòa để biểu lộ thái độ đối với Bắc Kinh.
Hơn bất cứ dân tộc nào khác, người Việt từ xưa đến nay đã có quá nhiều kinh nghiệm cay đắng khi sống bên cạnh người láng giềng khổng lồ và xấu chơi Trung Quốc. Người Việt quá hiểu rằng với Trung Quốc, đâu phải cứ lùi bước, cứ nhân nhượng là Trung Quốc để yên cho. Đối sách của đảng và nhà nước cộng sản VN từ nhiều năm nay là nín nhịn, Trung Quốc muốn gì đáp ứng nấy! Thế nhưng kết quả là gì?
Trung Quốc đã tấn công Việt Nam năm 1979, 1984, xâm chiếm Trường Sa năm 1988. Trung Quốc đã lấn lướt được của Việt Nam hàng trăm kilomet vuông lãnh thổ dọc biên giới phía Bắc và hàng trăm dặm vuông lãnh hải, thông qua Hiệp ước biên giới trên đất liền năm 1999, Hiệp định Phân định Vịnh Bắc Bộ VN-TQ năm 2000, bởi sự nhân nhượng của nhà nước Việt Nam. Hiện tại, Trung Quốc có thể chưa vội dùng vũ lực trên đất liền với Việt Nam, nhưng họ chắc chắn sẽ đánh chiếm nốt những hòn đảo thuộc quần đảo Trường Sa mà Việt Nam đang nắm giữ để thực hiện âm mưu chiếm trọn 80% khu vực biển Đông này. Bởi đó là lợi ích cốt lõi của họ. Là chiến lược và tham vọng lâu dài tiến tới xưng hùng xưng bá trên cả khu vực này, đối trọng với Mỹ. Đã là chiến lược, là tham vọng lâu dài của “kẻ khác” thì chúng ta có nín nhịn, có ngoan ngoãn phục tùng cũng chẳng được yên.
Đảng và nhà nước cộng sản VN chắc cũng không đến nỗi tối dạ gì mà không hiểu điểu đó.
Nhưng khốn thay, chính họ đã tự trói tay mình, tự làm khó mình để bây giờ rơi vào thế kẹt tứ bề và càng lúc sẽ càng khó khăn hơn!
Với thế giới, do khăng khăng bảo vệ mô hình của một chế độ độc tài chuyên chế, Việt Nam đã không thể có được sự ủng hộ mạnh mẽ từ các nước láng giềng trong khối ASEAN cho tới các nước tự do dân chủ phương Tây và Hoa Kỳ. VN cũng không có đồng minh chiến lược. Thêm vào đó là chính sách ngoại giao theo kiểu đu dây giữa các nước lớn, lúc thế này lúc thế khác, tiếng là “bạn với tất cả” cũng có nghĩa chẳng có ai thực sự là bạn khi cần thiết!
Với Trung Quốc, chính nhà nước VN đã tự đút đầu vào thòng lọng của anh bạn láng giềng khi quay đầu lại bám víu lấy TQ sau sự kiện Liên Xô và các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu sụp đổ. Từ đó, VN cứ mãi không sao thoát khỏi vòng kềm tỏa của TQ. Lại thêm nạn tham nhũng, dốt nát, điều hành quản lý kinh tế quá kém khiến kinh tế càng lúc càng bết bát, đất nước càng lúc càng ngập trong nợ nần, khoảng cách tụt hậu mỗi lúc mỗi xa so với các nước. Tài lực, nội lực không mạnh thì làm sao trụ vững một mình , thoát khỏi sự phụ thuộc nặng nề vào nước khác?
Với nhân dân, sau bao nhiêu năm đảng và nhà nước tích cực bóp nghẹt mọi quyền tự do dân chủ, mọi tiếng nói phản biện, dập tắt mọi biểu hiện yêu nước của người dân, hậu quả là ba phần tư số người Việt trong nước hôm nay đã sống theo kiểu “chuyện chính trị, chuyện nước là của… nhà nước lo”. Người dân phần vì sợ hãi, muốn yên thân, phần vì quanh năm quay cuồng với cơm áo gạo tiền nên chẳng mấy ai thực sự thấy hết hiện trạng của đất nước cũng như hiểm họa từ phương Bắc. Làm nhụt nhuệ khí của dân tộc, đảng và nhà nước cộng sản VN hôm nay cũng đồng thời phải lãnh hậu quả: khi cần đến tinh thần công dân, sự quật cường của người dân để chống lại kẻ thù nếu có một cuộc xâm lăng xảy ra, liệu phải mất bao lâu để gầy dựng lại cái tinh thần, nguyên khí, nội lực đó?
Rút cục, đảng và nhà nước VN cứ loay hoay như đèn cù: đối ngoại vừa muốn chơi với Hoa Kỳ nhưng lại sợ mất đảng, vừa muốn bám lấy TQ làm chỗ dựa kinh tế và chỗ dựa cho chế độ nhưng lại sợ mất nước! Khi quan hệ với TQ “cơm không lành canh không ngọt” vừa muốn lên tiếng cho thế giới hay vừa sợ nếu làm căng quá thì TQ lại “dạy cho một bài học” nữa thì không có ai cứu. Vừa muốn để cho người dân phản ứng hộ mình nhưng lại sợ “các thế lực thù địch” lợi dụng chuyển hướng thành cuộc cách mạng hoa nhài hoa cúc…Nên cứ thậm thà thậm thụt, hành xử bất nhất, từ người dân cho đến thế giới cũng chả biết rõ đảng và nhà nước cộng sản VN muốn cái gì!
Chưa kể, kinh tế thì đang lao đao, xã hội thì quá nhiều vấn đề, lòng dân oán thán.
Hiểu rõ cái thế yếu, sự khó khăn đó của Hà Nội, Bắc Kinh càng ngày càng lấn tới.
Từ việc chọn lựa sai mô hình, thể chế chính trị, chọn bạn mà chơi cho đến vô vàn những sai lầm trong đường lối chính sách về kinh tế, xã hội, đối nội, đối ngoại…nhưng lại khư khư không muốn thay đổi, chỉ muốn giữ quyền lực đến cùng, đẩy đất nước và dân tộc đến tình thế khó khăn ngày hôm nay, là trách nhiệm của các thế hệ lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản VN.
Tổ tiên VN đã bao đời chiến đấu chống lại họa ngoại xâm, đặc biệt là từ phương Bắc, đồng thời mở mang bờ cõi về phương Nam để trao lại cho họ, các thế hệ lãnh đạo đảng và nhà nước VN một tổ quốc như ngày hôm nay. Nhưng các thế hệ lãnh đạo đảng và nhà nước VN trong nhiều năm qua đã không xứng đáng với tổ tiên. Chưa bao giờ VN bị mất đi một rẻo đất chỉ đến khi dưới “triều đại” của họ. VN cũng chưa bao giờ phải hèn hạ đến thế trước nước lớn, chỉ dưới “triều đại” của họ. Họ cũng chẳng xứng đáng với một dân tộc yêu nước như dân tộc VN. Điều cuối cùng mà họ có thể làm được để tạ lỗi với tổ tiên và với nhân dân là hãy thức tỉnh, kịp thời chọn lựa một con đường đi khác- tự do dân chủ pháp trị đa nguyên đa đảng, để đưa đất nước tiến lên giàu mạnh, thoát khỏi vòng kềm tỏa và cả cái họa bành trướng từ nước láng giềng khổng lồ.
Còn nếu họ nhất định bám giữ quyền lực, trách nhiệm cứu nước tùy thuộc vào lương tri sáng suốt của người VN.
Biển Đông sẽ không bao giờ yên tĩnh và Việt Nam cũng sẽ chẳng bao giờ được yên ổn nếu TQ không thay đổi thành một quốc gia dân chủ, biết tôn trọng luật pháp, các công ước quốc tế. Hoặc chính VN phải thay đổi trước để tự cứu mình.
Nếu không, rồi sẽ đến một ngày, cả vùng biển này là của kẻ khác, ngư dân VN chỉ còn biết ngồi đó mà khóc. Ông bạn láng giềng chiếm hết đảo, xây căn cứ sân bay, căn cứ tàu ngầm, rồi tàu chiến ngày đêm ngang dọc tuần tra, VN sẽ chẳng còn nhúc nhích cục cựa vào đâu được nữa.
Tương lai đất nước này, dân tộc này chẳng lẽ lại bi đát đến thế?
Nguồn: Blog Song Chi (RFA)
Biển Đông sẽ rơi vào tay Tầu vì hải quân VN quá yếu, chính phủ CSVN không được Mỹ giúp và ủng hộ, như Phi luật Tân được ủng hộ ( Mỹ ghét những chính phủ độc tài, nói chung và chinh phủ CSVN, nói riêng ).
Sẽ mất, cũng vì Biển Đông là nơi đánh cá và khai thác dầu hỏa “của” dân Tầu, ngày càng đông, càng cần thêm nguyên liệu ( chúng đã sang Phi châu khai thác mỏ ). Hiện giờ Tầu còn lăm le lấy nốt 29 đảo còn trong tay VN ở quần đảo Paracel và Spratly.
Mất cho đến khi nào VN giầu mạnh trở lại để có thể đối phó với Tầu; nhưng đến bao giờ mới được như thế!
Nguy hiểm nhất là một ngày xấu trời, ĐBSCL sẽ cạn nước vì Tầu, ngày càng cần thêm nước.
Tôi rất đồng ý với ông là Mỹ sẽ không bỏ tiền, bỏ của vào Việt Nam khi họ đã quá rõ về các anh chàng cộng sản VN điếm đàng. Nó không đáng cho họ phải nhảy vào. Thế cuộc đối với tôi là, nếu chiến sự xảy ra thì sẽ mất thêm lãnh hải cho Trung cộng, nó không phải là việc mơ hồ mà hẳn là việc đương nhiên. Mỹ sẽ lên tiếng bằng miệng với những việc này, tuy nhiên nếu Trung cộng trở thành mối nguy đối Phi, Nhật hay Nam Hàn thì Mỹ sẽ nhảy vào bằng vũ lực. Cái thế của cộng sản VN như tôi đã từng nói là chúng biết rằng khi xảy ra bất cứ sự đụng độ nào với Trung cộng thì hoàn toàn không có ai chống lưng như Nga và tàu đã từng bỏ vốn để đánh nhau lúc bắc việt đưa quân vào miền nam ngày trước. Vốn liếng không có, uy tín thì hạ cấp, rốt cục chỉ có người dân Việt vì lòng dân tộc mà đổ máu để cuối cùng thì cũng tụi nó hưởng, những thằng cộng sản lưu manh cơ hội. Bọn này không bao giờ từ bỏ quyền lợi trước sự sống còn của dân tộc. Than ôi!!!
Chúng, ĐCSVN, cố ý làm dân đói, không còn tâm trí để phản đối sự tồn tại của môt xã hội vô cùng bất công, bưng bít dân, không cho biết thông tin, nên dân chẳng biết gì, để cho chúng dễ cai trị.
Thế rồi bây giờ Tầu nó lấn chiếm thì chúng ta hãy để chúng gánh vác, để chúng lo. Vì thật ra chúng ta chẳng có quyền hành trong tay, chỉ bực tức, vô ích gào thét.
Còn đảng thì nước sẽ mất, mất dần, mất mòn, trong tủi nhục, trong môi trường thiếu vệ sinh, ô nhiễm, trong thực phẩm đầy chất hóa học của Tầu, trong lạm phát, trong nợ nần, trong thụt két.
Lậy giời cho Hoàng Phủ Ngọc Tường, Tiêu Dao Bảo Cự, mấy tên “láu cá” NKTAnh, Thích Nhất Hạnh ngồi ở ngoại quốc, thân cộng, sống trăm năm, để “thưởng thức” sự kiện đang và sẽ xẩy ra giữa Tầu và VN mà mấy tên này đã có công giúp tạo ra.
Tôi vừa vào trang mang báo đất việt để xem các tàu chiến trang bị hỏa tiễn , nhiều xe kéo hỏa tiễn đối hạm và hàng hàng lớp lớp bộ đội áo trắng “khoe” ảnh phô diễn thật hùng dũng trên bờ với tựa đề : hải quân vn tập luyện. Thật oai phong lẫm liệt các anh hùng “hãi”quân nhăng răng vn”. Trong khi hàng ngàycác báo đưa tin nhiều tàu ngư dân vn bị tàu-ô đâm chìm, bắn giết, bắt cóc đòi tiền chuộc ngay trên lãnh hải vn mà đéo thấy thằng nào. Hóa ra bọn nó đang diệu võ, giương oai trên bờ, không thằng nào dám ra biển vì “hãi” thằng tàu-ô. Vì vậy nên gọi là “hãi”quân nhăn răng vn” thì đúng hơn.
Bài nầy viết rất hay rất hửu ích cho nhửng ai còn ý tưởng bám chân Tàu cộng.Hãy quay đầu lại trở về với dân tộc VN,lý thuyết CS quá lổi thời rối ,đừng viện cớ mất Đang là mất nước.Không một nhà nước nào xả hội đươc ưu việt mà chỉ có một đảng cầm quyền.Đừng gây thêm tội ác nửa,dân đả quá khổ sở lắm rồi.Càng thu vén của cải lắm,tội ác càng chồng chất,dân càng oán dận ngút trời hậu quả càng tệ hại.
“Loay hoay như chiếc đèn cù” là vì “lòng riêng tư được đặt nặng hơn lòng yêu quê hương đất nước”. Đảng CSVN từ ông HCM cho đến đám đàn em hiện nay, luôn chủ trương phải bám giữ quyền lực, độc quyền cai trị đất nước bằng mọi giá, vì họ biết rất rõ dân chúng không được ủng hộ, cho dù có phải hy sinh vài triệu dân lành, hy sinh quyền lợi quốc gia. Nếu như Đảng CSVN thực sự yêu nước với tấm lòng trong sáng, thì không bao giờ bị lấn cấn, hay đắn đo suy nghĩ nhiều về hy sinh quyền lực cho việc bảo vệ người dân, bảo vệ quê hương tổ quốc, như hiện nay.
Một chính quyền, một nhà nước đã không thể bảo vệ được dân của mình, không thể bảo vệ được chủ quyền trên đất liền, không phận, hải phận, thì có CHÍNH DANH hay không??? Đảng CSVN hiện nay không còn danh nghĩa gì nữa, họ đã hiện nguyên hình chỉ là một đảng cướp, hèn hạ, tham lam vô độ, không còn là một thực thể chính trị gì cả!! Chúng ta cần phải dẹp bọn cướp CSVN đó đi, trước khi nói đến sự đồng thuận giữa chính quyền và người dân để chống giặc.
Trích: Rút cục, đảng và nhà nước VN cứ loay hoay như đèn cù: đối ngoại vừa muốn chơi với Hoa Kỳ nhưng lại sợ mất đảng, vừa muốn bám lấy TQ làm chỗ dựa kinh tế và chỗ dựa cho chế độ nhưng lại sợ mất nước! Khi quan hệ với TQ “cơm không lành canh không ngọt” vừa muốn lên tiếng cho thế giới hay vừa sợ nếu làm căng quá thì TQ lại “dạy cho một bài học” nữa thì không có ai cứu. Vừa muốn để cho người dân phản ứng hộ mình nhưng lại sợ “các thế lực thù địch” lợi dụng chuyển hướng thành cuộc cách mạng hoa nhài hoa cúc
Bài này tác giả nói rất đúng cái thế của chính quyền CSVN hiện nay. Vì Trung Quốc biết cái thế của chính quyền CSVN nên Trung Quốc lấn ép. Ngàn năm một thưở, nhân dịp Việt Nam bị yếu thế thì lấn ép kẻo bỏ qua thì lỡ một cơ hội. Trung Quốc đâu có dám làm như vậy với Nhật, Nam Hàn, Đài Loan.
ĐÂU CÒN CHỮ NẾU NÀO NỮA
Bây giờ không còn là dã tâm nữa mà đã chuyển qua hành vi chính thức rồi. Đó là hành vi xâm lăng biển đông nói chung, nhất là xâm lăng vùng hải đảo của VN mà ai cũng thấy qua hình thù cái mảng đường “lưỡi bò” TQ đã thò ra. Xâm lăng biển đông, tức là xâm lăng quốc tế, để coi quốc tế sẽ có các động thái nào. Còn xâm lăng vùng hải đảo và thềm lục địa của VN, tức đã xâm lăng vào lãnh thổ VN trên biển rồi, để coi VN sẽ có các động thái nào tích cực và hiệu quả nhất tiếp theo đây không. Hãy đợi đấy mà xem nào. Phải chăng không chiến đấu tức cũng có nghĩa là phải chịu đầu hàng ?
NGÀN KHƠI
Cho kẹo quân độn nhân dân Việt cộng cũng không dám đánh Chệt, vì làm vậy là bất hiếu với Bác Hù, vợ Bác Hù là Tăng tuyết Minh cùng con gái còn bên Tàu, “Quân dân Việt Nam noi theo guơng báb” Còn :
1) Lê Khả Phiêu bị Trung Quốc gài “Mỹ Nhân Kế” lấy cô Trương Mỹ Vân (Cheng Mei Wang) lúc Lê Khả Phiêu sang thăm Trung Quốc năm 1988 và sanh được một bé gái. LKP không đem con về vì sợ tai tiếng đưa đến nhiều lần Trung Cộng gửi văn thư đòi lấn vùng biển vào tháng 1 năm 1999. Đồng thời đòi đưa ra ánh sáng vụ này nếu LKP không hợp tác. Và buộc Lê Khả Phiêu phải hạ bút ký bản hiến biển ngày 30 tháng 12 năm 1999.
2) Ngày 31 tháng 12 năm 1999 phái đoàn Trung Quốc cầm đầu do ông Tang Jiaxuan và tình báo TQ sang Việt Nam, họ gặp kín ông Lê Khả Phiêu bàn thêm về vấn đề hiến đất .
3) Ngày 25 tháng 2 năm 2000, Lê Khả Phiêu phái Nguyễn Duy Niên sang Trung Quốc, ông Nguyễn Duy Niên cho biết Lê Khả Phiêu đã đồng ý việc hiến thêm đất.
Trung Quốc nghe tin rất hoan hỉ mở tiệc chiêu đãi Nguyễn Duy Niên một cách nồng nhiệt với nhiều Cung Tần Mỹ Nữ ở nhà khách Diao-yu-tai ăn nhậu cùng ông Ngoại trưởng Tang Jiaxuan .
4) Bộ trưởng Trung Quốc Tang Jiaxuan gửi thư kín nhắn tin muốn gặp Bộ trưởng CSVN tại ThaiLand khi ông viếng thăm nước này. Ngày 26 tháng 7 năm 2000. Ông Nguyễn Duy Niên đáp chiếc Air Bus bay từ phi trường Nội Bài vào lúc 6giờ47 sáng sang ThaiLand gặp Bộ trưởng Ngoại giao Trung Quốc tại khách sạn Shangri-La Hotel, Bangkok, phía sau phòng Ballroom 2. Cuộc gặp rất ngắn ngủi. Tang giao cho Niên một chồng hồ sơ đòi CSVN hiến thêm đất, biển trong hồ sơ ghi rõ TQ đòi luôn 50/50 lãnh hải vùng Vịnh Bắc Việt, đòi Viet Nam cắt 24,000 km vuông vùng biển cho
Trung Quốc. Ngày 28 tháng 7, Bộ Chính trị nhóm chóp bu họp kín.
5) Sau hai tháng họp kín và bàn bạc, Bộ Chính trị CSVN cử Phan Văn Khải qua gặp mặt Lý Bằng. Phan Văn Khải bay chuyến máy bay sớm nhất rời Việt Nam ngày 26 tháng 9 năm 2000 qua Bắc Kinh và được xe Limo chở từ phi trường Bắc Kinh về Quảng Trường Nhân Dân vào trưa hôm đó. Nhìn thấy mặt Khải tỏ vẻ không hài lòng và hoang mang về vụ hiến đất (điều này chứng tỏ Khải không rõ chuyện này). Lý Bằng cho Khải biết là hai tay Lê Khả Phiêu và Giang Trạch Dân đã gặp nhau 2 lần về vụ hiến đất rồi. Lý Bằng ôm chặc PVKhải và khen Đảng CSVN làm việc rất tốt và ông cho biết là đã có Nông Đức Mạnh (lúc đó là chủ tịch Quốc Hội CSVN) đã đi đêm sang Trung Quốc vào tháng 4 năm 2000 và Lý Bằng đã gặp lại Nông Đức Mạnh vào tháng 8 năm 2000 ở New York Hoa Kỳ. Lý Bằng cho biết Nông Đức Mạnh phải được cử làm Bí Thư ĐCSVN sau khi Lê Khả Phiêu xuống, nếu không thì sẽ bị Trung Quốc “đòi nợ cũ” .
Khải trước khi về vẫn khước từ vụ hiến vùng biển VN và nói với Lý Bằng là sẽ xem lại sự việc. Lý Bằng nhăn mặt bắt Khải ngồi chờ, vào gọi điện thoại,
nói gì trong đó và trở lại nói là Chủ tịch Giang Trạch Dân muốn gặp Khải tại Zhong-nai-hai và sau đó Khải được đưa đi gặp GTD và cho ông Zhu Rongji hù dọa
Khải, bèn nói: Trung Quốc đã nắm trong tay Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh …nếu không nghe lời TQ, Khải sẽ bị tẩy chay và coi chừng bị “chích thuốc”. Khải cuối đầu và run sợ, sau đó đòi về. Trước khi Khải về, một lần nửa Giang Trạch Dân nhắn Khải gửi lời thăm Lê Khả Phiêu và Nông Đức Mạnh chứ không nhắc tới tên người khác trong Quốc Hội CSVN. Khải không được khoản đải như một vị quốc khách vì tính tình bướng bỉnh, vì không nghe lời đàn anh …
6) Vào ngày 24 tháng 12 năm 2000, Thứ trưởng Bộ Ngoại Giao VC Lê Công Phụng được Trần Đức Lương phái âm thầm đến Trung Quốc gặp tình báo của Trung Quốc là Hoàng Di ; ông này là cánh tay phải của Bộ trưởng Ngoại Giao Trung Quốc.
Ông ta nói tiếng Việt rất rành. Hai bên đã gặp nhau ở một địa điểm X gần biên giới Việt-Trung (tỉnh Móng Cái , Việt Nam). Theo bản báo cáo cho Bộ Chính trị CSVN, Lê Công Phụng cho biết lúc đầu Hoàng Di vẫn khăng khăng đòi chia 50/50 với Việt Nam về vùng biển Vịnh Bắc Việt “Beibu Bay”, đòi lấy luôn đảo Bạch Long Vĩ.
Sau đó ông Phụng, được Bộ Chính trị dặn trước là xin lại 6% của Vùng biển gần khu vực Bạch Long Vĩ vì đã được lâu đời là của Việt Nam . Kết quả cuộc đi đêm
Việt Nam còn lại 56% Vịnh Bắc Việt và mất đi 16,000 km vuông vùng vịnh cho Trung Quốc.
7) Ngày 25 tháng 12 năm 2000, ông Trần Đức Lương rời Hà Nội qua Bắc Kinh gặp Giang Trạch Dân và được đưa về Thành Bắc của Quảng Trường Nhân Dân, theo tài liệu lấy được của tình báo Trung Quốc. Trần Đức Lương và Lê Khả Phiêu chính thức
quyết định thông qua bản hiệp ước hiến đất bất chấp lời phản đối của Khải và nhiều người trong Quốc Hội. Phe thân Nga và Phe Miền Nam đã không đủ sức đấu với Lê Khả Phiêu và Trần Đức Lương. Bản hiến chương hiến đất cho Trung Quốc được chính Giang Trạch Dân và đảng CSTQ trả cho số tiền là 2 tỉ US Dollars được chuyển cho Việt Nam qua hình thức Đầu Tư. ĐCSTQ chỉ thị cho ĐCSVN sẽ phải làm gì trong kỳ đại hội Đảng thứ 9 vào tháng 3 năm 2001 sắp tới. Trần Đức Lương được khoản đải ở Thành Bắc của Quảng truờng Nhân Dân.
Ngày 26 tháng 12 năm 2000 vào lúc 2 giờ trưa, Lý Bằng được cận vệ đưa tới gặp Trần Đức Lương ở Quảng trường Nhân Dân. Lý Bằng cho Lương biết là số tiền 2 tỉ dollars để mua 16,000 km vuông vùng vịnh Beibu của Việt Nam là hợp lý. Trần Đức Lương cám ơn ĐCSTQ về số tiền nầy. Số tiền 2 tỉ dollars này được Lương đem về để làm bớt sự phẩn nộ của Khải, Kiệt và những nhân vật khác trong Quốc hội CSVN.
Lý Bằng nhắc lại chuyện Trung Quốc đã bán vũ khí và hổ trợ cho đảng CSVN trong thời gian chiến tranh và số nợ trên Trung Quốc dùng để trao đổi mua lại
vùng đất Bắc Sapa của Việt Nam, Ải Nam Quan, Bản Dốc, Cao Bằng…. Thêm lần nữa Lý Bằng chỉ gửi lời thăm Lê Khả Phiêu và Nông Đức Mạnh ! Sau đó Lương được mời lên xe Limo và đưa về Zhong-nan-hai để gặp Zhu Rongji . Zhu Rongji không nói gì khác hơn là nhắc lại số tiền 2 tỉ dollars sẽ được giao cho Việt Nam sau khi Lương trở về nước.
Là người miền Trung mình thấu hiểu ngư dân Quãng Ngãi là những người có công lớn nhất trong giữ gìn biển đảo Việt nam . Họ lăn xả ra biển để đánh cá cung cấp cho dân từ Huế vào đến Sài gòn.
Họ giữ đất , giữ biển . Còn chóp bu cọng sản chỉ biết giữ ghế , thậm chí dẫn đường cho Tàu vào Tây nguyên , cho thuê đất tại biển Đà nẵng làm sòng bạc.
Chúng ta đã thua khi mất Hoàng Sa , rồi Trường Sa.
Mất Hoàng Sa là mất phần lớn biển Đông.
Nhờ sự thối nát đảng cầm quyền cộng sản ,Trung Quốc đã thắng lớn từ trận này đến trận khác.
Họ gặm dần Việt nam.
Đảng cs Việt nam phải đền tội.
Và dân chủ , đa đảng họa may mới cứu được dân tộc này.
Trong điều kiện lấn biển , chèn ép hải phận có tính chất khiêu khích quậy phá có mục đích của Tàu chúng ta phải làm gì ???
Dân tộc Việt phải đánh TQ . Chúng ta không thể chờ đợi giải pháp Ngọai giao vì tính chất ngang nhiên xâm lấn , xem thường tính mạng và tài sản của ngư dân VN đã xảy ra nhiều lần
Chúng ta cần phải làm cho biển Đông thật sự dậy sóng . Phải huy động tất cả các lực lượng để đuổi bắt và chống tàu thuyền TQ trong vùng lãnh hải của VN
Chúng ta biết rằng chúng ta sẽ bị thất bại vì khả năng chiến đấu trên biển của chúng ta còn yếu hơn TQ sẽ đưa đến tổn thất về mặt tài sản và nhân mạng
Nhưng phải đánh trả mặt trận trên biển chúng ta được nhiều điểm lợi như :
…Kết hợp được sức mạnh yêu nước của toàn dân
…Về mặt ngoại giao chúng ta được sự tôn trọng nể vì và ủng hộ của thế giới
…Là phương pháp chính trị hay nhất để Đảng và nhà nước VN thoát ra được sự lệ thuộc vào Trung Quốc
Đây là cơ hội bằng vàng để thực hiện giấc mơ độc lập ,tự do và Dân chủ cho Dân tộc VN ………