WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Thân phận bút mực trong con chữ Đỗ Trường

truong2
Đỗ Trường sinh ra cốt để làm người. Làm người khó lắm ai ơi! Chả thế mà thi hào Trần Tế Xương (Tú Xương) từng chúc tết mọi người: “Sao được cho ra cái giống người”. Đến tuổi “tứ thập nhi bất hoặc” (40), Đỗ Trường – “đỗ” lại bến trần gian là nước Đức dân chủ tự do thịnh vượng, tích lũy nghiệm sinh đã “trường vốn”, đã có một mái gia đình hạnh phúc, vợ đẹp con khôn, nhà riêng, nghề nghiệp ổn thỏa, mới thấy sao lòng mình vẫn khôn nguôi, vẫn “đoạn trường” ? Thân tại Đức mà tâm tại Việt Nam: nỗi niềm tha phương khiến Đỗ Trường thao thức mỗi canh trường…
Trong một đêm tuyết trắng gần như đã nuốt chửng thành phố Leipzig – quê hương thứ hai của ông, không ngủ được, Đỗ Trường cầm lấy bút và viết, chả biết thể loại gì, viết như ma ám, như thể trái tim ông đã bị thương từ lâu nay chợt ứa máu. Ông không muốn thành một nhà văn, chỉ muốn làm một con người cầm bút. Đỗ Trường đã bước vào một đoạn trường mới có tên là văn chương…
Đỗ Trường hiểu rằng, phải đi từ gốc CHÂN, mới đạt được THIỆN và MỸ. Ông trút hết sự thật lòng mình với trang giấy. Đỗ Trường đã viết câu thơ của nhà thơ Nga Maiacovxki lên trang mở màn của máy vi tính: “Anh có thể dối em tất cả nhưng trong thơ anh không thể dối”. Ông làm thơ, viết đoản văn, tùy bút, cảm nhận văn chương, bình thơ, bình văn, cốt chép lại lòng mình mong tìm tri âm tri kỷ. Ông trộn các thể loại vào nhau như người trộn men vào cơm rượu.
Đỗ Trường viết văn bí mật như người đi vào một thành phố bị chiếm. Chao ôi, những trang giấy trắng này đã bị sự dối trá chiếm đóng từ muôn nơi, trong đó có quê hương của ông tàn tạ những chân trời. Ông hân hoan trao sự thật lòng mình cho trang giấy như người vợ đêm tân hôn trao cho chồng sự trinh trắng cả tâm hồn và thể xác…
Những bài báo, những tùy bút, bài thơ, bài bình thơ bình văn của Đỗ Trường bỗng được in trên các tờ báo của người Việt. Độc giả và bạn bè tiếp nhận ông như tiếp nhận một người thân yêu lưu lạc bỗng mới quay về. Không, Đỗ Trường đã lưu lạc trong chính tâm hồn mình, đã nhốt chính mình trong gan ruột, nay nhờ chữ nghĩa giải thoát mình ra khỏi xà lim của sợ hãi và cô độc.
Gần hai năm từ ngày Đỗ Trường bí mật viết văn trong chính ngôi nhà của mình mà vợ con ông không hề biết. Bỗng nhiều cú điện thoại từ quê nhà của mấy người anh chị em gọi cho bà xã ông, rằng chị (em) can chú ấy đừng viết văn nữa, công an tìm đến nhà anh (nhà em) đe dọa đủ thứ, rằng Đỗ Trường ăn nhầm phải bom nguyên tử hay sao mà viết lách rất là phản động trên các báo Việt Kiều…Bà vợ ông (ĐT) thề rằng không phải ông xã em viết đâu, Đỗ Trường nào đó, chưa bao giờ em thấy ông ngồi viết lách cả… Công an bên nhà họ nhầm đấy!
Cho đến khi ông anh vợ và ông anh của Đỗ Trường phải gửi tờ báo của Việt kiều bên Pháp sang Đức có in bài và ảnh của Đỗ Trường thì vợ ông mới tin là chồng mình dám bí mật cả gan viết văn. Lúc này, Đỗ Trường mới khai thật là ông sang đến tận nước Đức tự do mà còn phải viết văn trộm, lén viết khi ngồi bán hàng. Cho hay, công an Việt Nam đã quá thành công khi cấy con vi rút sợ hãi vào hồn của toàn dân Việt, trong đó có cả bà con Việt kiều đang sống trong các nước Âu Mỹ văn minh!
Đỗ Trường đã làm khổ vợ mình bằng nghề viết văn trộm, như thế ông vừa đi ăn trộm ái tình bị bắt quả tang phải đứng trước quan tòa của bà vợ tốt đẹp hết lòng vì chồng con. Vợ ông bảo: nếu anh thương em và các con thì đừng viết văn nữa, để lâu lâu cả nhà ta còn về thăm quê hương. Hoặc là vì vợ con, vì bệnh sợ công an Việt Nam quá mức dù cả nhà đã có quốc tịch Đức, vì những chuyến thăm quê an toàn, hoặc là phải nhốt mình vào lô cốt của sợ hãi và cô đơn, Đỗ Trường đêm nằm bóp trán day dứt !
Nhưng Đỗ Trường vẫn “ngoại tình” với văn chương, vẫn quyết lòng nói thật với trang giấy, “mảng vui quên hết lời em dặn dò”. Và đòn trừng phạt của xứ nói dối đã giáng xuống Đỗ Trường, ông bị cấm về thăm quê hương mình! Trong dịp tết Ất Mùi vừa qua, Đỗ Trường mới được sứ quán Việt Nam tại Đức cấp visa về nước. Nhưng ngày 7-3-2015, từ Hà Nội, Đỗ Trường ra sân bay Nội Bài bay vào Sài Gòn thì bị công an tịch thu hộ chiếu, vé máy bay, điện thoại, giam ông 10 tiếng đồ hồ rồi trục xuất ông về lại Đức chỉ vì ông dám cả gan nói lên sự thật…
Đỗ Trường có một cuộc đời xê dịch hiếm có. Ông sinh tại Hà Nội, học cấp một cấp hai tại Hà Nội, học cấp ba tại Nghĩa Hưng, Nam Định, học đại học ở Tây Nguyên, đi lao động xuất khẩu tại Đông Đức và giờ định cư tại Leipzig Cộng Hòa Liên Bang Đức. Quê mẹ ông ở đầu con sông Ninh Cơ – chi nhánh của Sông Hồng – họ Đặng làng Hành Thiện, cha ông ở gần cuối sông Ninh Cơ, huyện Trực Ninh, Nam Định. Trên dòng sông Ninh Cơ (sông của riêng Nam Định) này có một loài hoa di động là hoa bèo bồng (bèo Nhật Bản, Nam Kỳ gọi là hoa lục bình). Hoa bèo bồng tim tím tuyệt đẹp nhưng luôn luôn phải vừa đi vừa nở…
Không hiểu sao, sau mỗi lần đọc tác phẩm nào đó của Đỗ Trường, tôi cứ hình dung ra ông chính là loài hoa bèo bồng trên cạn, vừa đi vừa chạy trốn vừa nở hoa. Không biết đóa bèo bồng cô đơn này có kịp nở hoa khi bị công an Việt cộng trục xuất khỏi quê hương mình ép phải lên máy bay về Đức để làm nghề viết văn trộm hay không ?
Thưa độc giả kính mến, quý vị không chỉ đang cầm trên tay một tập sách phê bình văn chương, mà quý vị đang cầm trên tay một tấm lòng của một người con nước Việt đã bỏ chạy khỏi sự dối trá mà sự dối trá vẫn đuổi bắt ông, vẫn muốn trục xuất ông ra khỏi vương quốc sự thật, trục xuất ông ra khỏi tình thương mến của độc giả…
Tôi yêu quý Đỗ Trường, đến xứ tự do vẫn còn phải lén viết văn (viết văn trộm). Tôi quý một tác giả đã hình thành phong cách riêng, đã trải hết thân phận chữ nghĩa ra trang giấy bằng cả tấm lòng. Đưa mắt vào trang sách của ông, tôi tin rằng quý độc giả sẽ tìm thấy tri âm tri kỷ, tìm thấy gã đàn ông 55 tuổi, đẹp trai, vẫn tiếp tục tập làm người, tập làm nhà văn, tập làm một đám mây tự do bay về thăm đất nước đau thương của mình, bất kể công an cấm đoán…

© Đàn Chim Việt

18 Phản hồi cho “Thân phận bút mực trong con chữ Đỗ Trường”

  1. Thượng đế says:

    Thọ đi xuất khẩu sức trâu,
    bỏ bê con cái vợ già ở quê.
    Mải ăn chơi chốn thiên đường,
    gái ngon, rượu muớt lạc đường đắm say.
    Đẻ thêm một đứa bên này,
    cũng liều để mặc mẹ con nó làm.
    Vô trách nhệm một người làm bố,
    tưởng ta đây một đấng thiên tài ?
    Nói thì rõ thật rõ hay,
    tiền không kiếm được lại càng nhố nhăng.
    Lộn về nước vì không còn đường sống,
    vẫn hung hăng, bắng nhắng chẳng ra gì.
    Đầu trọc lốc vẫn tưởng mình xuân sắc,
    chẳng hiểu sao vẫn có gái thèm thuồng.
    Âu tốt số, trời cho Thọ được thế.
    hưởng lộc trời cho đã cái dâm dê,
    để rút ngắn đường đi ra nghĩa địa,
    tụt thêm sâu, nhân cách một thằng già.
    Nghĩ rằng nếu muốn hẳn hoi,
    Thọ nên tự nghĩ để soi lại mình.

    Đỗ Trường đó, Thọ nên soi tới,
    để biết mình văn bẩn tới đâu.
    Trần Mạn Hảo càng thêm sáng chói,
    chiếu tà ma Thọ đã ám vào người.

    Ta nay đã phán câu này :
    đọc bài này viết, phải ngồi nghĩ xem.

  2. Nguyễn Đức Huy says:

    Tôi NĐH hội trưởng người Việt Leipzig thông báo:
    Chúng tôi, không comment những lời tục tĩu trên, và hội chúng tôi không có ai tên Cường- Dũng- Thanh hay anh chị em nào ở Đồng Xuân, Bến Thành có những lời đê tiện vô học như vậy.

    • Thọ đường says:

      Đây là một cái tát vào mặt Thọ muối và lũ đàn em. Tôi không phản động những cũng đéo thích gì cái thằng Thọ muối.
      Chúng nó hy vọng gọi chúng tôi là phản động để được nhà nước và nhân dân (ỏ Leipzig) ủng hộ ???

  3. Hội Người Việt Leipzig , Germany - says:

    Chỉ có là Chó lạc loài , mới dúm dụm sủa theo loại mất gốc điên khùng như Đỗ Trường !
    Lèo tèo mấy mống lang thang , lưu vong quẩn quanh xó này – cũng chỉ đến thế mà thôi !

    • DẶM NGÀN says:

      RA NGOÀI

      Tưởng đâu chúng nó ra ngoài
      Được khôn lên chút lại hoài ngu si
      Nói toàn kiểu giọng thị phi
      Bởi vì não trạng có gì khác đâu

      Tợ như con cún ra ngoài
      Hay con cu nhỏ học đòi làm theo
      Khiến cho nhân thế bật cười
      Con cu, con cún, con người hỡi ơi

      BẠT NGÀN
      (24/10/15)

    • Cường - Dũng - Thanh - Leizig - says:

      Phải chăng BCH Hội Leipzig của anh Huy Thu , CCB Dần , CCB Hương Hội Phụ Nữ LZ ,….đã chửi thẳng vào mặt đám phản động núp danh Đỗ Trường , Bách , Lão Ngoan Đồng , Tùng , Tính , Kiết Gia , Ngàn Sao… kia ?

      Bà con Đồng Xuân , Bến Thành ….Chúng tôi ủng hộ ý kiến của các tổ chức Hội , Đoàn .

      Bọn chúng mà lén lút thò mặt tới đây oder gặp phải ngoài đường – Thì hãy coi chừng !!!

      • Nguyễn Đức Huy says:

        Tôi NĐH hội trưởng người Việt Leipzig thông báo:
        Chúng tôi, không comment những lời tục tĩu trên, và hội chúng tôi không có ai tên Cường- Dũng- Thanh hay anh chị em nào ở Đồng Xuân, Bến Thành có những lời đê tiện vô học như trên.

      • con cu says:

        Này mấy thằng ranh con đừng có mà húng. Bố bảo chúng mày cũng không dám đụng đến lông chân của các ông, muốn vô bót cảnh sát hả, muốn “bộ đội” hỏi thăm sức khỏe hả ? Chúng mày là cái đếch gì mà hèn thế, phảo gào tên hội nọ hội kia, thằng nọ con kia ra đây ? Kể cả mấy thằng này thằng nọ, con nọ con kia mà chúng mày kê ra đây cũng chẳng là cái con khỉ gì ở cái đất này. Bỏ cái thói côn đồ và cái ý nghĩ ngu xuẩn ấy đi, đây là đất Đức, nhớ chưa.

      • Thọ cuống says:

        Có lẽ chẳng có thằng nào ở Leipzig lại hơi đâu đi bênh vực Thọ đầu lâu. Chắc đây là lời còm của chính thằng Thọ, cuống mẹ nó lên rồi hả, không ai nghe theo lời mày đâu, Thọ ơi.

    • o to ho says:

      Thọ đầu lâu vui đâu chầu đấy,
      ba đời vợ vẫn chửa hết cơn.
      Tức vợ hai (vợ hờ, không phải thật),
      “lộn về Bần”, lấy cô vợ thứ ba.

      Ba mấy tuổi làm gì còn trinh nữ,
      Thọ bịa ra cảnh chơi gái nhà lành,
      đêm tân hôn thấy máu phọt tứ tung !!!
      Đã đời quá, cho vợ hai biết mặt.

      Bà vợ hai ở Berlin nói thật,
      “Thọ bị điên như chó giái mùa hè”
      À ra thế, thảo nào Quyên bị hiếp,
      rất lâm ly như chính Thọ chọc vào.

      Cái đầu lâu tưởng mình sẽ sống lâu,
      đâu có biết ngày maỉ ra nghĩa địa.
      Bẩy mươi tuổi, thuộc loại xưa nay hiếm,
      vẫn còn ham, chửi bới loạn xì ngầu.

  4. Trần Huy Bách says:

    Nếu “văn dĩ tải đạo” thì Đỗ Trường đứng la nhà văn. Nhiều người kính trọng tư cách và tâm hồn của Đỗ Trường. Ngược lại tên Thọ “Quyên”, từ văn tới tư cách chỉ là tên chuyên “cầm c. cho chó đái”. Không đáng một xu! Tôi lấy làm lạ là cái Hội Nhà Văn Nhà Xí ở Hà Nội cứ chuyên treo giãi thưởng cho mấy kẻ tồi tệ, chuyên bợ đít và ăn cắp của thiên hạ. Rồi mai này, không chừng các nước văn minh lại có thêm những thông cáo viết bằng chữ Việt : “Coi chừng người Việt ăn cắp thơ”. Không biết còn người nào khi ra nước ngoài dám ngẫng mặt ” tôi hãnh diện là người Việt Nam” ?
    Cám ơn Đỗ Trường. Anh xứng đáng là một con người có tim có óc. Cám ơn nhà thơ Trần Mạnh Hảo
    đã rất thẳng thắn viết những lời công đạo.

  5. Ngạn Ngọc - Büro Zschortauer 18 - says:

    KHÔNG THỂ CÓ MỘT NGÔN TỪ NÀO ĐẸP ĐẼ HƠN DÀNH CHO CÁI GIỎ RÁC NÀY :
    QUÁ BỈ ỔI VÀ LỐ BỊCH ĐỂ MÀ TRU MÕM PHỒNG MANG TRỢN MẮT TÂNG BỐC NHAU GIŨA BẦY CẨU HOANG PHẢN QUỐC !
    LẠI THÊM ” THƠ ” CON CHÓ THẬT LÀ KỆCH CỠM CỦA GÃ LƯU VONG KIA !
    Nếu như Trần mạnh Hảo phải giương mắt ra để biết rằng : Tòng phạm của y , ngoài lúc úp mặt vào lắc chảo , or len lét chui xó nhà trốn vợ viết lén , thì mỗi khi thò mặt với 2 quệt râu đuôi chuột kia , hắn phải lấm lét mắt trước mắt sau ra sao mỗi khi thò mặt ra đường .
    Cộng Đồng Người Việt Leipzig và tại Đức , không ai lạ gì ĐT – Kẻ đã thậm thụt chọc phá nói xấu Người Việt và Quê Hương . Chắc chắn , chạy Trời không khỏi nắng – ĐT sẽ phải hối cũng không kịp !

    • Lão Ngoan Đồng says:

      Hãi quá ! Hãi quá !! Hãi quá !!!
      Ngôn từ đi quá xa biên hạn cho phép !

      Thú thực tôi cũng không thích lối “áo thụng vái nhau”.
      Nhưng quyết không dụng ngôn đến mức .. quá xá như trên
      Và tôi không thể tưởng tương nổi, sao Hảo lại viết “tụng ca” như thế !???

      Trần Mạnh Hảo “nổi tiếng” trong các trận bút chiến với các nhà học phiệt
      Đỗ Trường cũng nổi như cồn mới đây, sau khi viết bài chửi ông “Thọ muối”.
      Thú thật tình cảm tôi dành cho các vị trên “sứt mẻ “đi nhiều vì các chuyện vô bổ ấy.
      (Chuyện Thọ “bưng bô” nghe nói từ lâu rồi, qua 1 nhà văn trẻ khi đoạt giải trong nước)

      Nói thật các giải văn chương trong nước dạo sau này làm người ta nghi ngờ nhiều.
      Điển hình như nhà thơ trê Phan Huyền Thư đang gây ồn ào dư luận qua tác phẩm mới.
      Vậy xá gì cái lợi danh cỏn con phù du mà tranh cãi nhau tốn công, lại kéo bè kết đảng !

    • Trần Tùng(Leipzig) says:

      Lại thêm một thằng vô văn hóa, giấu mặt cắn bậy. Ông ĐT đã in sách, ông ấy sợ đéo ai ở cái đất nước dân chủ này. Chỉ có thằng rúc váy cắn càn đội lốt Ngạn Ngọc này mới là kẻ yếu bóng vía, ngu xuẩn thôi- Hội người ở Leipzig không có ai mất dạy, vô học như thằng này.

    • Nguyễn Văn Tính says:

      Ông Ngạn Ngọc dốt lại còn bẩn nữa- đội lốt người Việt ở Leipzig viết cái địa chỉ bằng tiếng Đức cũng không biết viết. Hãy im đi người ta không biết mình dốt.

    • Kiet gia says:

      Nói gì thì nói, Đỗ Trường văn chương không bằng Thọ đầu lâu, nhưng nhân cách hơn hẳn một cái đầu. (đầu thật, không phải đầu lâu). Chỉ phải cái Đỗ Trương nhát quá, thật quá và không khôn ngoan, bặm trợn được như cái đầu lâu.

    • NGÀN SAO says:

      NGẠN NGỌC

      Nó Ngạn Ngọc hay là ngạn nọc
      Một nickname đặt chẳng nên thân
      Chưởi tung tóe ai là “phản quốc”
      Chỉ bày lưng người khác nhòm vào

      Ngôn ngữ ấy mới chính nòi phản quốc
      Bởi dốt tràn nên thành kiểu vong nô
      Chuyên xu nịnh mà lấy làm vinh hạnh
      Nước non ơi còn nhục nhã hơn nào

      Trần Mạnh Hảo dù sao người biết viết
      Dở cùng hay cứ để đó xem sau
      Dám chụp mũ “vái nhau” là chó má
      Đúng là tên chó đẻ chực cực cắn càn

      Nó tự xưng hiện đang bên Đức
      Nhưng cô hồn hẳn rửa cầu tiêu
      Kiểu Việt kiều mà đầy chất dỏm
      Như lưu manh trà trộn xứ người

      Chuyện Đỗ Trường ai mà không biết
      Ngọc Ngạn ôi như chó nhảy tru
      Nó tru thế chắc mong đớp cứt
      Thật trời ơi nhân cách thế nào

      Sống mà không biết gì sai đúng
      Chỉ về hùa chi khác lưu manh
      Nó ngọc hoàn thay vì ngọc ngạn
      Thứ đĩ thừa nhân cách hôi tanh

      SAO NGÀN
      (22/10/15)

  6. CÓ NÊN TIN CHĂNG ?

    Đọc rồi mà chẳng muốn tin
    Chuyện Trần Mạnh Hảo kể riêng Đỗ Trường
    Hai người đều ở bắc phương
    Còn ta vẫn ở phương nam từ đầu

    Đỗ Trường quả phận bèo dâu
    Hay bèo Nhật bản nổi trôi sông dài
    Ra đi xuất khẩu nước ngoài
    Để làm lao động lén rồi viết văn

    Viêt chui viết nhủi đáng khen
    Phập phồng lòng chỉ sợ hằng công an
    Người thân đã phải kinh hoàng
    Vào ngày khám phá Đỗ Trường viết chui

    Hỡi ơi “phản động” rõ rồi
    Mũ đầy một đống dễ người mà tha
    Đỗ Trường quả thật xót xa
    Khi về liền vướng có là vui chi

    Khác nào cá chậu chim lồng
    Day qua day lại chấn song đụng hoài
    Cả khi thoát được ra ngoài
    Cũng toàn sợ hãi trong ngoài như nhau

    Cuộc đời đúng thật hỡi ôi
    Ai làm đến nỗi này đây Đỗ Trường
    Tự do người có mười phương
    Ở ta sao chỉ con đường khoanh tay

    Giờ nào còn có giặc Tây
    Trăm năm đô hộ nó quay về rồi
    Hiện thời chỉ có dân mình
    Mà sao toàn sợ giống thời thực dân ?

    Ta dù người ở phương nam
    Ngày xưa đâu có bây giờ phải tin
    Chuyên kia đâu chỉ Đỗ Trường
    Mà toàn dân sợ hỏi tin không nào ?

    Nhìn lên tìm hỏi Trời cao
    Có chăng độc lập lẽ nào vậy kia ?
    Trong ngoài cả thảy như nhau
    Đều trong hệ thống mấy ai yên lòng ?

    DĂM NGÀN
    (20/10/15)

Phản hồi