WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tâm sự gửi đại biểu Quốc hội vừa trúng cử Trương Tấn Sang

Chưa cần đọc danh sách những đại biểu Quốc hội mới, tôi cứ mặc nhiên xác quyết ông là “Đại biểu Quốc hội vừa trúng cử” mà không sợ sai, vì tôi biết chắc điều ấy ngay từ trước khi bầu (ở Việt Nam mình có cái lợi ấy). Điều xác quyết này tuy đúng với tất cả các Ủy viên Bộ Chính trị của Đảng ta, song đối với riêng ông, niềm tin ông sẽ trúng cử có một nguyên nhân khác, và đây chính là điều khiến tôi muốn viết bức thư này.

Tất cả những người Việt Nam còn quan tâm đến tình hình nước mình chắc không ai quên lời phát biểu của ông cách đây mấy hôm:

Đất nước này của một bầy sâu? Tranh Babui (Đàn Chim Việt)

“Trước kia chỉ có một con sâu làm rầu nồi canh. Nay thì nhiều con sâu lắm! Nghe mà thấy xấu hổ”! Không nhẽ cứ để mãi như vậy mai kia, người “ta nói là cả một bầy sâu, tất cả là sâu hết! Thế đâu “có được! Một con sâu đã nguy hiểm rồi! Một bầy sâu là chết cái đất nước này!…”

Một vị lãnh đạo Đảng hiện nay mà dám nói một câu như thế nhất định người dân chúng tôi phải bầu, kể cả những cử tri đã quen nghĩ “Quốc hội là của Đảng” (còn nói “của dân” thì chỉ là nói xã giao), kể cả những cử tri định bụng sẽ “gạch tuốt”.

Nếu chỉ công nhận trong Đảng có “một số những kẻ thoái hóa biến chất, không làm theo lời dạy của Bác Hồ” thì dân nghe đã quen tai. Nhưng gọi hẳn chúng là “SÂU”, mà CẢ MỘT BẦY SÂU, thì rất khác trước (mặc dù còn phải chờ xem rồi đây có vạch mặt chỉ tên được “đồng chí Sâu” nào không).

Điều thứ hai khiến dân chúng ngạc nhiên là câu “Nghe mà thấy XẤU HỔ”! Suốt mấy chục năm được Đảng dẫn dắt “đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác” dân chúng chỉ thèm nghe một lời “xấu hổ” từ giới lãnh đạo.

Đi mãi trên đường thắng lợi mà sao hàng đoàn em gái nước Việt phải sang làm nô lệ tình dục, mà nhục nhã là ở… Căm-pu-chia? Hàng đoàn em gái Việt khỏa thân cho mấy thằng “nhăng nhít” nước ngoài kiểm tra mang về làm “vợ thử” cho cả gia đình chúng hoặc chơi chán thì giết quách… Mà đây không phải là những phụ nữ sa đọa gì về tính dục, họ con nhà lành, trong một xã hội tốt đẹp họ phải được hạnh phúc! Tuy ông chưa kể ra, nhưng một khi người lãnh đạo đã dám nói lời xấu hổ, ắt còn nghĩ đến dân, đến những người đang đóng thuế nuôi mình, trong đầu không thể bỏ qua những day dứt như thế phải không thưa ông?

Ông cha ta đã để lại cho giống nòi một “quỹ gen” rất quý nên mới sinh được những người tài như Nghệ sĩ Piano Đặng Thái Sơn, như GS Toán học Ngô Bảo Châu, như Phó thủ tướng Đức người Việt Philipp Rösler… Tiếc rằng khi “nhận vội” những vinh quang ấy về cho mình, ta đã không hề băn khoăn tự hỏi nếu những hạt giống ấy không được nước ngoài vun xới, cứ ở trong nước thì Đặng Thái Sơn liệu có thoát khỏi cái lí lịch “xấu” của người cha Nhân văn Đặng Đình Hưng, Ngô Bảo Châu liệu có được yên thân như Lê Bá Khánh Trình, vì ông Châu sớm muộn gì cũng bị quy là một kẻ “ngộ nhận, tiếp tay cho diễn biến hòa bình”? Khi tiếp nhận những thành tựu ấy, bên cạnh niềm vui, nhà nước phải biết giật mình mà xem lại chính sách của mình đối với những “nguyên khí quốc gia”, có vàng trong nhà mà không biết dùng, người Việt thông minh tài giỏi thế mà sao nền giáo dục bây giờ cứ nát như tương, chẳng có tác phẩm văn học hay điện ảnh nào xứng tầm thời đại?

Trước khi du nhập trào lưu Cộng sản, dẫu còn nằm trong quỹ đạo Thực dân và Phong kiến, cha ông ta vẫn để lại được cho đất nước một “thế hệ vàng”. Nhưng Cách mạng đã tận dụng và bồi đắp thế nào mà gặt hái được một thế hệ “mất gốc hoàn toàn, vong bản tuyệt đối”? Nếu chưa thấy rõ điều đáng xấu hổ ấy thì ít nhất cũng phải dừng ngay sự bắt bớ, xử tệ với những tiếng nói phản biện trong lĩnh vực bảo vệ đất nước, chống nội xâm tham nhũng, sửa đổi cách cai trị đang mất lòng dân… Chưa nói đến chuyện phân định ai đúng ai sai, ít nhất cũng phải nhận ra cơn “địa chấn xã hội” đang rung chuyển, thấy xã hội đang rất cần “những phút tĩnh tâm” để cùng nhau rà soát lại cung cách điều hành và dẫn dắt xã hội, vai trò của bất cứ Đảng nào cũng không là gì trước sự tồn vong thịnh suy của đất nước. Còn nếu cứ khăng khăng nhắm mắt lao dốc theo khẩu hiệu “Cách mạng không ngừng” của Lênin thì thưa ông Trương Tấn Sang, bốn chữ Xã hội chủ nghĩa thành “xuống hố cả nút” là điều chắc chắn.

Ta thường nêu cao đặc điểm Văn hóa phương Đông, nên xin thưa Văn hóa phương Đông đặc biệt coi trọng điều liêm sỉ, biết điều sỉ nhục. Dân tộc Nhật Bản, sau Đại chiến 2 biết nỗi nhục của kẻ bạo cuồng phát xít bại trận mà “phẫn chí” bảo nhau tu tỉnh rồi vụt lên thành cường quốc kinh tế thứ nhì đáng nể trọng. Trung Quốc có câu “Bang hữu đạo, bần thả tiện yên, sỉ dã. Bang vô đạo, phú thả quí yên, sỉ dã”, nghĩa là khi nước có đạo lý thì kẻ nào chịu nghèo và chịu hèn phải lấy làm sỉ, nhưng khi nước vô đạo thì những kẻ đã giàu lại sang chính là kẻ đáng sỉ nhục vậy (cái bầy Sâu mà ông đề cập nhất định không biết điều sỉ nhục này dù vẫn luôn mồm viện dẫn Văn hóa phương Đông!).

Một hôm trên tivi, trong lời tâm sự với thày giáo cũ của mình, nhà Toán học Ngô Bảo Châu nói một lời chí lý: “Muốn thành người tử tế, hữu ích trước hết phải là người biết xấu hổ”! Tiêu chuẩn phân định thật đơn giản, rành mạch như toán học. Chỉ dạy tự hào mà không dạy xấu hổ thì con người bị lệch, muốn bay lên mà không xác định được mình đang ở đâu. Khi vận động tranh cử, ông chỉ cần khẳng định “tôi là người biết xấu hổ” là dân tin được một nửa rồi.

Một số Bloggers đã có sáng kiến truy tìm xem điều gì là điển hình cho nỗi QUỐC NHỤC? Các anh em ấy đã tìm thấy cội nguồn sức mạnh của một dân tộc là ở sự biết nhục, biết xấu hổ, trong đó có những ý kiến rằng nỗi Quốc nhục thì có nhiều, nhưng phải tìm ra “nỗi nhục Mẹ” sinh ra các “nỗi nhục Con”, hoặc gợi ý “nỗi nhục lớn nhất là không biết nhục”…, nhưng cuộc trưng cầu ý kiến không thấy kết thúc, vì xúm nhau vào tìm “Quốc hoa” thì được, tìm Quốc nhục là phạm húy chăng? Để cho “cả một bầy Sâu” lũng đoạn xã hội, làm nhục đất nước mà những người tử tế, thậm chí có học mà đành khoanh tay thở dài thì đây là Quốc nhục hay là Quốc vinh?

Lại xin trở về với ấn tượng “một bầy Sâu”. Ai cũng biết câu “Con sâu làm rầu nồi canh”, nhưng với tôi câu ấy gợi một lần trải nghiệm khó quên. Một lần vợ tôi bận việc, tôi xung phong nấu cơm. Tôi chuẩn bị giã cua, gọt mướp, nhặt rau đay tinh tươm. Bữa cơm dọn ra, tôi thầm nghĩ thế nào cũng được vợ khen. Chẳng ngờ khi mở vung nồi canh thì thấy một chú sâu xanh lẹt chết, còn bám chặt vào mặt dưới chiếc vung nồi canh. Tôi chỉ còn biết xin lỗi vợ về sự bất cẩn. Cũng chẳng cần biết con sâu có “can dự” trực tiếp vào nồi canh bên dưới không, nhưng chúng tôi đành đổ phắt cả nồi canh cua đi, ngồi ăn cơm trộn nước mắm, sau này mỗi lần bất giác nhớ lại vẫn ghê cả người. Bây giờ tưởng tượng có một bầy sâu đang sống ngoay ngoảy, con cựa trong nồi, con bò quanh bát thì cơm ngon canh ngọt gì mà nuốt cho được? Tôi tin rằng những người có tâm hồn nhạy cảm, cả một đời sống trong sạch, thiết tha yêu đất nước quê hương, trước những cảnh ghê tởm hiện nay trong xã hội cũng có cảm giác rùng mình như tôi trong bữa cơm có sâu ấy. Nhiều người tâm đắc với bài thơ “Tổ quốc rùng mình trong cơn nhậu nhẹt” của nhà thơ Bùi Minh Quốc là vì vậy.

Chúng tôi tin là ông có quyết tâm trừ Sâu, nhưng “mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên… tử” phải không thưa ông? Thiên tử (con Trời) là Vua, bây giờ là Vua tập thể, trong tập thể Vua ấy có những ai thuộc họ nhà Sâu? (Ai họ “Sâu”, họ “Nông” gì chắc các Vua tập thể biết nhau cả).

Sâu bọ đã nảy sinh từ lâu, trước ông đã nhiều người đã muốn diệt trừ chúng mà chịu bó tay. Hãy ví dụ Thủ tướng Phạm Văn Đồng, ông có thể còn điều này điều kia đáng trách, nhưng ai cũng biết ông không hề dính vào bọn “Sâu”, không cho con sang Mỹ, không có đô la gửi Thụy Sĩ, không đưa con vào ngôi vị cao…, nghĩa là ông rất có tư cách để khai chiến với lũ Sâu mà còn bất lực than thở: Sâu từ vai trở xuống thì may còn trị được, chứ Sâu từ vai trở lên đỉnh đầu thì đành xin hàng!

Có vị Bộ trưởng bị đem kiểm điểm đã thú thật: Tôi có lỗi, nhưng đồng chí khác có lên thay thì cũng thế thôi. Cái “cơ chế của ta” nó thế.

 

Phó thủ tướng người xứ Nghệ thì nói huỵch toẹt cho dễ hiểu: Cứ “chặt chém” (chém sâu) thẳng tay thì bầu cũng không kịp (tức là người số tử tế bổ sung vào không thể nhiều bằng số Sâu sinh ra), thế thì Quốc hội kỳ này có bầu được toàn những “người đủ tài đủ đức”, thì chiểu theo nhận định của ông Sinh Hùng, số “tài đức” ấy cũng chỉ làm cho đội ngũ của “bầy sâu” được đông đảo thêm mà thôi.

Chấp nhận như vậy thì trừng trị cũng vô ích thật, “tốc độ tăng trưởng” của bầy sâu bao giờ cũng cao hơn cùng kỳ khóa trước! Để củng cố thêm cho nhận định sắc như dao của ông Sinh Hùng, Bộ Chính trị cũng nói thẳng là trong vụ thất thoát 84.000 tỷ đồng của Vinashin chưa thấy có ai đáng phải kỷ luật cả. Thế là rất rõ, xin quán triệt.

Cứ với “tốc độ tăng trưởng” của bầy Sâu như vậy thì chẳng mấy chốc mối lo ngại“như vậy mai kia, người ta nói là cả một bầy sâu, tất cả là sâu hết” e dễ thành hiện thực lắm. Và khi ấy điều lo lắng tiếp theo của ông “Một bầy sâu là chết cái đất nước này” cũng thành hiện thực nốt. Rất rõ, “chết” theo cả nghĩa đen.

Dân chúng tán thưởng lời phát biểu có nét mới của ông nhưng cũng thoáng thấy trong quyết tâm có phảng phất chút gì lo ngại cho tương lai, biết đâu “mai kia tất cả thành sâu hết”…. Khó thế, đến nhân vật thứ nhì trong hệ thống quyền lực (là nói thứ nhì trong Bộ Chính trị, chứ Quốc hội thì quyền lực nỗi gì) còn không trị được Sâu, thì Sâu phải bự phải mạnh hơn “ông thứ nhì” này? Vậy nó là ai hoặc những ai?

Nếu những kẻ gây hại chỉ là Sâu thì cớ sao không diệt được? Sâu ấy phải có tiền mua được tay chân, phải có quyền bắt người vào tù, phải chiếu được hào quang làm người dân lóe mắt, phải biết ngụy trang lúc ẩn lúc hiện, lúc là thánh thiện lúc là ma cô…, chắc phải như vậy thì con người mới phải sợ Sâu, đến nỗi người có quyền lực nhất nhì cũng chịu bó tay.

Thưa ông Trương Tấn Sang, vì cảm được nỗi khó khăn, lắt léo, ma quái trong cuộc trừ Sâu nên trong một bài thơ tôi đã phải gọi con “Sâu bự” ấy là con “QUỶ SỨ” tai ác nằm trong đống rơm, ai cũng trông thấy mà vẫn như không thấy gì cả, cả xã hội cứ chơi hoài một trò Ú tim. Bài thơ làm đã hơn 20 năm nay, mà lúc ấy còn đăng được trên một tờ báo của ngành Tư Pháp.

Xin đưa lại bài thơ này để ông đọc cho vui, như lời chia sẻ có ý nghĩa nhất của tôi với vị đại biểu Quốc hội vừa trúng cử Trương Tấn Sang, người có lời phát biểu đầy ấn tượng, hợp lòng dân hiếm thấy. Tuy thấu hiểu khó khăn, nhưng tôi cũng học nhạc sĩ Tô Hải, thêm một lần hy vọng, vì dẫu sao “đề án diệt sâu” của ông vẫn còn để ngỏ, hiệu quả ở phía trước còn tùy thuộc nơi biện pháp và bản lĩnh của tác giả, tùy thuộc quyết tâm và sự gắn bó với nhân dân.

Trước khi dừng bút xin gửi ông một lời hy vọng chân thành.

Kính thư
Đà Lạt 24-5-2011
H. S. P.

————————————————-
Tìm con Quỷ sứ

Con Quỷ nằm giữa Đống Rơm
Một đoàn đốt đuốc lom khom đi tìm
Đuốc soi sáng cả lỗ kim
Mà con Quỷ sứ vẫn tìm chẳng ra
Miệng người lớn tiếng hò la
Tay người như chớp nhặt quà Quỷ ban
Con Quỷ hở một ngón chân
Chục anh xúm lại rút rơm che liền
Thính tai, nghe Đống Rơm truyền:
- “Để rơm bén lửa thì phiền với ông!”
Hà Sĩ Phu

(Đã đăng báo Tư pháp LĐ tháng 10-1987
và báo Doanh nghiệp tháng 11-1993)

© Hà Sĩ Phu

17 Phản hồi cho “Tâm sự gửi đại biểu Quốc hội vừa trúng cử Trương Tấn Sang”

  1. Tran Gia says:

    Bài viết của Bác tuyện vời. Rất hay, rất uyên bác.
    Bữa nào đi Đà Lạt, muốn ghé thăm và mời Bác đi nhậu được không?

    Tran Gia

  2. Văn Bình says:

    (Gửi ông Nguyễn Tâm Bảo)
    Trước thảm cảnh hàng loạt em gái phải đi khắp nơi làm nô lệ tình dục để kiếm miếng ăn, mọi người có lương tâm và lòng tự trọng dân tộc đều thấy đau lòng, nhục nhã, và tìm nguyên nhân ở sự đói khổ, suy đồi của xã hội, và trách nhiệm của người lãnh đạo đất nước. Tâm Bảo lại chỉ coi đó là chuyện tầm thường và giải thích bằng chuyện sexy “chim to chim nhỏ” bẩn thỉu… ,thì bậy bạ quá ông ạ! Ông gỡ tội cho Nhà nước CS, và làm nhục các nạn nhân. Thử hỏi chuyện “lớn lao” là chuyện gì nếu không phải là những nỗi đau cụ thể của con người, nhất là những người nghèo khổ, yếu đuối, dưới đáy xã hội??

  3. Xác đã Lột says:

    Bàn đến VNCS là không còn gì để bàn. Dù gốc của chúng ta là gốc VIET chưa một lần mất GỐC. Tuy nhiên; đôí với DÂN VIỆT; thì chúng ta nên thương yêu họ như chính bà con ta; như anh em ta; như giòng máu ta. Ngoại trừ những tên BÁN ĐỨNG LƯƠNG TÂM để chạy theo ĐẢNG CỘNG đè đầu cỡi cổ dân ta; thì ta phải có tiếng tnói cho DÂN….đới một ngày nào KẺ BÁN NƯỚC phải đền tội như những kẻ ĐỘC TÀI tại các nước; mà phong trào HOA LÀI đã đập ngã họ.
    Với sự bất an của Global hiện nay; dù là TTS hay NTD hay NDM thì cũng chỉ là những con mồi sẽ tế thần cho THIÊN TAI sắp đến mà thôi. Ta cũng không cần bàn đến họ để cho đầu óc ta thanh thản để đấu tranh cho cuộc sống của chúng ta và gia đình; bè bạn gần hơn là nhìn qua bên kia bờ VỰC THẲM VIETNAM

  4. Nguyen Tam Bao says:

    Cũng là viết thư gửi ông Trương Tấn Sang, nhưng bức thư của bạn trẻ 9x làm tôi thích thú bao nhiêu thì bức thư của ông Hà Sĩ Phu lại làm tôi thất vọng bấy nhiêu.

    Lẽ nào một bậc thức giả như ông HSP – người được ông Nguyễn Thanh Giang trân trọng như một “Triết Gia Lớn của nước Việt” – lại cũng chỉ viết như một gã chống cộng tầm thường đem những chuyện tào lao ra tâm sự với người lãnh đạo đất nước?

    Việc các cô gái điếm Việt đi bán dâm ở Campuchia, hay những cô gái trẻ tìm đủ cách để lấy chồng Đài-Hàn, có thể là đề tài hay ho cho những gã thanh niên hay trung niên dùng để bày tỏ sự phẫn nộ mà che đi cái mặc cảm “chim nhỏ”, đâu phải là cái gì ghê gớm để cho Triết Gia HSP phải dùng làm đối tượng tư duy về nhục quốc thể? Như thế khác gì bảo Phan Chu Trinh phiền lòng về hiện tượng Me Tây? Mà ông HSP có biết rằng nhờ phong trào dân chủ ở Đông Âu nên gái đông Âu (vốn nổi tiếng về đẹp) mới có dịp tràn sang làm điếm ở khắp Tây Âu và Bắc Mỹ không? Hay như Thái Lan, một nước dân chủ, cũng là một thiên đường của du lịch tình dục, là điểm đến cho những du khách Tây-Mỹ văn minh tìm đến để mua vui với những em bé vị thành niên? Mỹ và Tây Âu có đáng phải cảm thấy nhục nhã vì có những công dân đi mua dâm trẻ em không nhỉ? Chính phủ dân chủ ở những nước này có nên thấy xấu hổ không, vì tôi thấy cái việc công dân nước mình đi mua dâm trẻ em thì khốn nạn hơn là việc phụ nữ nước khác đi bán dâm (tất nhiên với những gã mang mặc cảm “chim nhỏ” thì không nghĩ vậy).

    Tại sao việc một số phụ nữ Việt đi bán dâm ở Campuchia lại làm ông HSP thấy nhục, còn việc đàn ông Việt trong nước thì lười nhác, lưu manh đàng điếm, ở nước ngoài thì trồng cần sa, buôn lậu … lại không phải là việc đáng làm ông lưu tâm?

    Có thật là cha ông ta để lại một “quỹ genes” tốt như ông nói hay không, vì bất cứ một dân tộc nghèo nào từ Á sang Phi đều có vài cá nhân xuất sắc như Ngô Bảo Châu hay Đặng Thái Sơn, đâu có gì là lạ đâu. Hơn nữa cái tư duy “genes tốt” cũng như việc khinh miệt Campuchia của ông phản ánh cái nội tâm kỳ thị chủng tộc đầy mặc cảm tự ti, là cái tư duy đã lỗi thời và phản khoa học của những kẻ muốn dùng di truyền học để khẳng định vị thế thượng đẳng của dân tộc mình, hoặc để bào chữa cho việc tụt hậu của dân tộc mình.

    Những trí thức lớn lẽ ra phải vượt qua được sự tầm thường của cảm tính để suy tư một cách lý tính hơn về vấn đề hiện tại và tương lai của đất nước.

    Nhưng càng đọc những bài viết của những “nhà dân chủ” có tiếng tăm, tôi càng thấy thất vọng về họ, về sự tầm thường trong tư duy và tầm nhìn của họ, vì hầu như họ không có ý tưởng gì hay ho để nói ngoài những lời sáo rỗng về “lương tri”, “đạo đức”, và cái tinh thần dân tộc chống Tàu vốn nằm sẵn trong máu huyết của hết thảy người Việt.

    • Văn Bình says:

      Trước thảm cảnh hàng loạt em gái phải đi làm nô lệ tình dục khắp nơi để kiếm miếng ăn, mọi người có lương tâm và tự trọng dân tộc đều thấy đau lòng, nhục nhã, và tìm nguyên nhân ở sự đói khổ, suy đồi của xã hội, và trách nhiệm của người lãnh đạo đất nước. Tâm Bảo chỉ coi đó là chuyện tầm thường và giải thích bằng chuyện “chim to chim nhỏ” … , khốn nạn thay !

    • nguyenha says:

      Tôi hòan toàn dồng ý quan diểm cuả Ông Baỏ.Nhưng dù sao chúng ta cũng thông cảm với Ông HSP với nhiều mặt hạn chế trong hoàn cảnh hiện tại.Chưa có một xã-hội công dân, thì
      những lời nói cuả những người “dương quyền”chỉ là” phương thuốc mị-dân” mà thôi.Nếu
      bằng vào những lời nói dó, dể mà”hy-vọng’ thì rõ quá ngây thơ!.Cho dến bây giờ ,lịch sử của những người CSVN chưa ai nói hay hơn Ông Hồ.Nhưng Ông nói một dàng,mà Ông làm một nẻo!! Ông Hồ gởi lời Chúc-Tết dến tòan dân,nhưng dó lại là”lênh khai hỏa”Mậu-Thân 1968.Bao người vô-tội dã chết!! Lịch sử rành rành ra dó./

    • Thien Di says:

      Khó ngửi qúa.
      Mùi lưu huỳnh đâu đây bốc lên nồng nặc.

      Thien Di

  5. Cu Tý says:

    SAO BẦY SÂU.

    1.
    Sao bầy sâu búa liềm đầu đỏ,
    Khắp Bắc Nam chuột bọ lên ngôi.
    Lăng xăng sâu lạ tham mồi,
    Khỉ leo bàn độc đứng ngồi không yên.
    Rừng biên cảnh ngưã nghiêng gậm nhấm,
    Ðất Tây Nguyên hia xẩm xới đào.
    Hoa hồng lợi quả chia nhau,
    Tấn sang phú trọng tô màu rưá thôi.

    2.
    Sao bầy sâu hám mồi đầu đỏ,
    Mãi mầy mò lọ nhọ dưới hoa.
    Nhỏ to chia chác nhẩm xà,
    Non mòn biển lấn đúng là “công to”.
    RUỘNG SÂU bọ tò vò sống bám,
    ÐÀN BƯỚM HOA từng đám thay phiên.
    Dật dờ đờ đẩn cơn ghiền,
    Say sưa mật ngọt hiện nguyên lốt hình.

    3.
    Sao bầy sâu hồ tinh đầu đỏ,
    Núp bóng hoa lấp ló trong hang.
    Gió Thu trổ cánh kết đàn,
    Ðiệp hồ say mộng rộn ràng bên hoa.
    Nhà kèo cột lộ ra mối mọt,
    Dậu tường xiêu đâm thọt hoa leo.
    Tiếng reo Bản Giốc eo xèo,
    Nam Quan mờ bóng khỉ trèo hú kêu.

    4.
    Sao bầy sâu lêu têu đầu đỏ,
    Mở ngỏ vào nhịp vó ngưạ Hồ.
    Cẩm y lố nhố nhấp nhô,
    Xới đào mồ mả đạp xô phủ thờ.
    Tầm ăn dâu giăng tơ buả kén,
    Sóng Biển Ðông sao bén hơi đồng.
    Hoàng Sa máu lệ Lạc Hồng,
    Trường Sa chết đứng đau lòng Rồng Tiên.

    RUỘNG SÂU hồ điệp mộng phiền !!!

  6. nguyenha says:

    HSP “mượn Trương Tấn Sang dể gởi gắm” nổi lòng”,chứ tất cả thì Ông dã biết rối! Dất-nước hôm nay
    không ra cái thể thống gì là do ai : do Ông HCM! Nhưng cũng dừng trách Ông Hồ lắm,bởi vì Ông chỉ là một Cán-Bộ sách dộng CS quốc tế,nhiệm vụ ông là Gỉai-phóng Giai cấp,chứ không phải Giải-phóng Dân-tộc,nên Ông chẳng có yêu nước,yêu non gì cả,trong lời cuối trước khi chết,Ông Hồ dã nói Rõ:
    về với Ông Mac,Ông Lê!! Cho nên dừng ngạc nhiên,một bầy sâu hay tất cả dều sâu…mà còn hơn
    thế nữa,không gì chính xác bằng câu: Ông Hồ là Quỷ-Vương giữa một bầy quỷ!! Dất nước do Quỷ
    lãnh dạo, thì về Âm-phủ là cái chắc! Xin Ông dừng gởi lời”hy-vọng chân thành”dến TTS nữa,mà hòai
    công.

  7. butnua says:

    Bác Nguyễn tấn Sang và Lê Hiếu Đằng đã sáng mắt,sáng lòng.Khi khổng khi không rước loại độc vật đỏ từ miền Bắc vào hút hết máu mủ miền Nam.Bây giờ cả nước ngập những đàn sâu Đỏ.Hơn 70 năm qua,chúng không ngừng hút máu mủ,mồ hôi nước mắt cuả trẻ thơ,mẹ già,hút trinh tiết cuả thiếu nữ.Chúng trở thành bất trị.Chẳng có loại thuốc gì diệt nổi chúng vì giáo chủ Hồ Chí già khi lập ra cái bang Vẹm đã cho đệ tử uống độc chất Ácxít Leninít để chúng phải tuyệt đối trung thành với hắn ta.Bây giờ thuốc đã ngấm sâu vào xương cốt lục phủ ngủ tạng chúng rồi bác Sang ơi.Làm răng đây?
    Chỉ còn cách duy nhất:
    -Sang bằng cái mã bố chúng nó ở Ba Đình
    -Chôn sống 14 tên đại quỷ sứ Ba Đình
    Bác Sang kính mến
    Lời trăn trối cuối cùng cuả bác hy vọng là tia sáng ở cuối đường hầm Củ Chi và sẽ trở thành hiện thực,để rồi mai đây bác cùng bác hề sáu Triết về trời “vui thú điền viên”

  8. Lê Minh says:

    Trong bài của HSP, bài thơ mới quan trọng:
    Nguyên nhân của mọi nguyên nhân chính là cái CHỦ NGHĨA MÁC-LÊ mà ông Hồ mang về, như con Quái vật nằm sờ sờ trong đống rơm, mà các trí thức trong nước cứ chạy quanh, chẳng ai dám chỉ đích danh cái ông Mác, cái ông Hồ. Chính đây mới là điều mà HSP muốn nói thẳng cho ông Trương Tấn Sang biết. Còn mọi con Sâu khác chỉ là đám lâu la kiếm chác không phải chính phạm.

    Truy tìm thủ phạm mà cứ tuân theo giáo lý của thủ phạm , hưởng lợi từ thủ phạm thì phải che dấu cho tên thủ phạm Chúa trùm ấy là đương nhiên ! HSP muốn nhắc nhở tất cả các Blogger trong nước : chừng nào còn chưa tóm đích danh thủ phạm là ông Mác ông Hồ trong “đống rơm” thì còn cứ chạy quanh đống rơm mãi! (ĐỐNG RƠM lại viết hoa thì chắc cũng không phải đống rơm, tất cả đều ám chỉ) …

  9. Lê Minh says:

    Bài thơ mới quan trọng:
    Nguyên nhân của mọi nguyên nhân chính là cái CHỦ NGHĨA MÁC-LÊ mà ông Hồ mang về, như con Quái vật nằm sờ sờ trong đống rơm, mà các trí thức trong nước cứ chạy quanh, chẳng ai dám chỉ đích danh cái ông Mác, cái ông Hồ. Chính đây mới là điều mà HSP muốn nói thẳng cho ông Trương Tấn Sang biết. Còn mọi con Sâu khác chỉ là đám lâu la kiếm chác không phải chính phạm.

    Truy tìm thủ phạm mà cứ tuân theo giáo lý của thủ phạm , hưởng lợi từ thủ phạm thì phải che dấu cho tên thủ phạm Chúa trùm ấy là đương nhiên ! HSP muốn nhắc nhở tất cả các Blogger trong nước : chừng nào còn chưa tóm đích danh thủ phạm là ông Mác ông Hồ trong “đống rơm” thì còn cứ chạy quanh đống rơm mãi! ( ĐỐNG RƠM lại viết hoa thì cũng không phải đống rơm) …

  10. Lê Minh says:

    Bài thơ mới quan trọng:
    Nguyên nhân của mọi nguyên nhân chính là cái CHỦ NGHĨA MÁC-LÊ mà ông Hồ mang về, như con Quái vật nằm sờ sờ trong đống rơm, mà các trí thức trong nước cứ chạy quanh, chẳng ai dám chỉ đích danh cái ông Mác, cái ông Hồ. Chính đây mới là điều mà HSP muốn nói thẳng cho ông Trương Tấn Sang biết. Còn mọi con Sâu khác chỉ là đám lâu la kiếm chác không phải chính phạm.

    Truy tìm thủ phạm mà cứ tuân theo giáo lý của thủ phạm , hưởng lợi từ thủ phạm thì phải che dấu cho tên thủ phạm Chúa trùm ấy là đương nhiên ! HSP muốn nhắc nhở tất cả các Blogger trong nước : chừng nào còn chưa tóm đích danh thủ phạm là ông Mác ông Hồ trong “đống rơm” thì còn cứ chạy quanh đống rơm mãi! ĐỐNG RƠM lại viết hoa thì cũng không phải đống rơm …

Leave a Reply to Lê Minh