WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Ông Ngô Đình Diệm: Chí sĩ và Tổng thống

 

Ngô Đình Diệm

Năm nay, 2011, Cộng đồng Người Việt nam Hải ngoại có nhiều nơi tổ chức lễ tưởng niệm Cố Tổng thống Ngô Đình Diệm và ông Cố vấn Ngô Đình Nhu. Các năm trước, ở Âu châu , chỉ có Paris tổ chức lễ tưởng niệm vì nhờ có Cựu Bộ trưởngTrương Công Cừu (người có thành tích từ giã TT Diệm, đi thụt lùi làm bể chậu kiểng – nhiều người biết chuyện kể lại ), và tiếp theo, Cựu Bộ trưởng Huỳnh Hữu Nghĩa, (người duy nhứt thân cận Cố vần Ngô Đình Nhu nhờ tài tiêm thuốc phiện cho ông Cố vấn – chính ông khoe một cách hãnh diện với nhiều người quen biết, nhứt là ông NVT, người giúp chở ông đi khám bịnh). Những người này đã lần lượt ra đi nên ở Paris, từ mấy năm nay, không còn người thân cận với gia đình Ngô Đình đứng ra tổ chức lễ. Tuy nhiên, ở giáo xứ Paris, tới ngày 1-11, vẫn có lễ cầu hồn cho người quá cố.

Đặc biệt năm nay, Giáo sư Hồ Nam Trân, quê Quảng Bình (dạy Hóa học tại Đại Học Thụy sĩ) dựng tượng Cố Tổng thống Ngô Đình Diệm trong vườn nhà ở Thụy sĩ, cạnh Hòn non bộ, và tổ chức lễ tưởng niệm với lối ba bốn mươi người từ nhiều nơi tới tham dự vào buổi trưa.

Hằng năm, trước và sau tháng 11, nhiều phát biểu về Cựu Tổng thống Ngô Đình Diệm và ông Cố vấn Ngô Đình Nhu dưới những cái nhìn khác nhau, có khi mâu thuẫn nhau gay gắt tuy sự việc đã xảy ra từ nửa thế kỷ qua.

Hôm nay, nhơn dịp cuối năm, rảnh rang để nhắc lại chuyện xưa, chúng tôi nhắc lại vài chuyện về Cựu Tổng thống Ngô Đình Diệm với ý chí làm Tổng thống, chín năm cai trị Miền nam, không với lòng riêng tư thương ghét. Và cũng không nhằm phản bác những ý kiến suy tôn vì trong những người suy tôn, có khá nhiều những bạn vong niên mà chúng tôi hằng kính trọng.

Ai bao năm từng lê gót

Việc trao quyền cai trị Việt nam từ Cựu Hoàng Bảo Đại qua ông Ngô Đình Diệm là điều dễ dàng vì áp lực chánh trị của Huê kỳ ở Sài Gòn lúc bấy giờ khá mạnh . Cưụ Hoàng Bảo Đại đã thấy quyền lực quốc gia ngày càng rời khỏi tay ông theo đà Pháp bị mất ảnh hưởng. Nhiều lần, Cựu Hoàng muốn về Sài Gòn nhưng mỗi lần như thế, ông đều bị ngăn cản, có khi ông bị ngăn cản ngay tại phi trường Orly của Paris.

Tình hình việt nam đã biến chuyển sâu xa theo chìêu hướng mới. Sau khi Điện Biên phủ thất thủ tháng 6/54, TT Eisenhower lên tiếng cảnh giác hiểm họa cộng sản nhuộm đỏ Á châu bằng thuyết  ”Domino”. Vatican thấy ngăn chặn Hà Nội với sự ủng hộ hùng mạnh của khối cộng sản quốc tế không có ai bằng Huê kỳ. Ở ngay tại chỗ, Hồng Y  Francis Spellman vận động cho ông Kennedy, người công giáo, đắc cử Tổng thống Mỹ và ủng hộ ông Ngô Đình Diệm về cầm quyền ở Việt nam để giữ Việt nam không rơi vào tay cộng sản. Hồng Y Spellman chọn ông Ngô Đình Diệm vì ông Diệm là người công giáo, mê say quyền lực và chống cộng quyết liệt để trả thù nhà. Vatican lo sợ mất Việt Nam vào tay cộng sản là mất đi bao nhiêu công lao truyền giáo từ thời Alexandre de Rhode.

Ông Ngô Đình Diệm được Hồng Y Spellman chọn cầm quyền ở Việt Nam còn vì một lý do tình cảm sâu xa. Năm 1948, nhân dịp ghé qua Sài gòn trên đường về Mỹ, Hồng Y Spellman được Giám mục người Pháp Cassaigne cùng với Giám mục Ngô Đình Thục đón tiếp niềm nở Năm 1951, đang ở New York, Lm Trần Văn Kiệm, được điện tín từ Âu châu ra đón Tổng giám mục Ngô Đình Thục và em là Ngô ĐìnhDiệm taị phi trường Idlewild (phi trường Kennedy bây giờ).  Sau đó  Hồng Y Spellman gởi ông Diệm ngụ taị nhà dòng các linh mục Maryknoll, New Jersey. Tuy đuợc Hồng Y Spellman bảo trợ, ông Diệm chỉ được Lm Trần văn Kiệm thăm viếng, đài thọ mọi chi phí cá nhơn, từ việc di chuyển, kể cả thuê khách sạn cho ông tiếp khách vì biết ông rất thanh bạch.

Cho đến  tháng 6/1953, ông từ giã Hoa Kỳ qua Pháp gặp Cựu Hoàng Bảo Đại nhận lãnh chức vụ Thủ tướng và về Việt Nam lập Chánh phủ thay thế Chánh phủ Bữu Lộc. Ngoài ra, ông Diệm còn là con nuôi của Hồng Y Spellman cùng với hai Lm Trần văn Kiệm và Nguyễn Đức Quý.

Lúc bấy giờ, nhiều người Mỹ cho rằng nếu không có Hồng Y Spellman nhiệt tình ủng hộ ông Ngô  Đình Diệm thì đã không có chánh phủ Miền nam Việt Nam (John Cooney, The American Pope; The Life ang Francis Spellman).

Về phía Pháp, Tướng Paul Ély, có tiếng là thân Mỹ, sau khi ông Diệm về Sài Gòn, hợp tác với Tướng Lawton Collins của Mỹ yểm trợ ông Diệm tại chức và cả về vật chất. Sự yểm trợ quân sự của Pháp chấm dứt tháng 6/1955. Vậy mà dư luận ở Việt Nam lúc bấy giờ không ngớt công kích “thực dân cấu kết với cộng sản ” chống lại Chánh phủ Quốc gia Việt Nam. Sự công kích này kéo dài dẫn tới cắt đứt bang giao giữa Sài gòn và Paris (Bernard Fall, Les Deux Vietnam, Payot, Paris, 1967, tg.295).

Riêng Cựu Hoàng Bảo Đại chẳng những đề cử ông Diệm làm Thủ tướng với toàn quyền, tức cả về quân sự, điều mà xưa nay Cựu Hoàng chưa từng làm, ông còn chấp thuận yêu cầu của ông Diệm được quyền sử dụng ba Tiểu đoàn ưu tú của NgựLâm Quân để thanh toán lực lượng võ trang của “Giáo phái”. Báo chí cũng không ngớt công kích Cựu Hoàng dung túng Giáo phái để có tiền bạc tiêu xài hoang phí và dựa vào đó giữ chiếc ghế Quốc trưởng. Ông chấp thuận lời yêu cầu của ông Diệm bị các công sự viên của ông phản đối, ông giải thích bằng mấy dòng ngắn tự tay viết gởi cho một vị phụ tá: “Tôi không muốn sau này người ta nói Bảo Đại đã chọn quyền lợi riêng tư trước quyền lợi đất nước” (Bernard Fall, sđd, tg 294) .

Tổng thống bằng suy tôn

Các lực lượng võ trang của Giáo phái Miền nam chống Tây và cộng sản từ 1945, giữ được  Miền Đông và Miền Tây yên ổn, nay bị ông Diệm thanh toán bằng giải pháp quân sự thay vì hòa giải như đã thỏa thuận (Cụ Trần văn Ân kể). Ông Ngô Đình Diệm bắt đầu chuẩn bị thế cầm quyền tương lai, tổ chức như một phong trào quần chúng chống Cựu Hoàng Bảo Đại. Ngày 30 – 04 – 1955, một “Ủy Ban Cách mạng” được thành lập tập họp đông đảo Đại biểu của 18 đảng phái và nhiều phe nhóm nhỏ họp Đại hội. Trong số Đại biểu, nổi bật hai TướngCao Đài, Nguyễn Thàng Phương và Trình Minh Thế, đưọc chuộc với giá khá đắt, hai cựu cán bộ cộng sản của Mặt trận Việt minh, hai nguời thuộc phe Đệ tam và Đệ tứ và hai người Bắc Quốc gia cực đoan (Le Monde, 4/5/1955, Bernard Fall trich dẫn, sđd, tg 295 – trong 2 ngươi Bắc quốc gia cực đoan, có lẽ 1 người là ông Nguyễn Bảo Toàn, chú thích riêng của NVT). Nhiệm vụ của Ủy Ban rất rõ ràng chỉ nhằm thuyết phục Đại hội truất phế Cựu Hoàng Bảo Đại, đưa ông Ngô Đình Diệm lên thay thế và đuổi Tây rút hết về xứ.

Năm 1945, Hồ Chí Minh yêu cầu Bảo Đại thoái vị với nghi lễ để chấm dứt thật sự chế độ Nhà Nguyễn. Nayông Ngô Đình Diệm cũng muốn Cựu Hoàng bị truất phế với đầy đủ tính chánh thống, nên ở Huế ông Ngô Đình Cẩn, em của ông Diệm, triệu tập cánh Hoàng thân tuyên bố bất tín nhiệm Cựu hoàng trong vai trò Quốc trưởng ngày 15/06/1955 và đồng thời tuyên bố ông Ngô Đình Diệm mới là người “Thề tranh đấu cho tự do”. Giờ chót có nhắc lại lời hứa giử ngôi Hoàng tử Bảo Long để duy trì nguyên tắc quân chủ nhưng bị bác bỏ mặc dầu đó là lời hứa của Ông Diệm trước Thánh giá (G. NguyễnCao Đức, JJRS 65,Impératrice Nam Phương, I,ternet).

Con đường dẫn Việt Nam tới một Chánh thể Cộng Hòa như vậy đã được vạch rõ.

Ngày 7 – 7/1955 kỷ niệm một năm ông Ngô Đình Diệm chấp chánh, Chánh phủ loan báo sẽ tổ chức cuộc trưng cầu dân ý vào ngày 23 – 10 để toàn dân quyết định số phận Việt nam theo chế độ Quân chủ hay chế độ Cộng hòa.

Trong lúc động viên dân chúng Miền nam tham gia bỏ phiếu trưng cầu dân ý, Cựu Hoàng chẳng những không được có tiếng nói với cử tri mà còn bị bộ máy thông tin tuyên truyền của Chánh phủ cực lực “đấu tố”. Ông Donald Lancaster, Cố vấn Chánh trị của Tòa Đại sứ Anh ở Sài Gòn, phải lên tiếng phê phán “Cuộc vận động trưng cầu dân ý diển ra quá coi thường những nguyên tắc lương thiện và dân chủ đến nỗi Việt minh còn phải lấy làm khó chịu khi theo dõi ” (Donald Lancaster, Giải phóng Đông Dương Pháp, Oxford University Press, 1961, tg 398). Việt minh thấy bị “khó chịu” phải chăng vì ông Diệm đã áp dụng rập khuôn phương pháp tuyên truyền áp đảo đối phương của họ để đạt được kết quả như họ?

Kết quả trưng cầu dân ý dĩ nhiên đã biết trước :ông Ngô Đình Diệm nhận được gần như trọn vẹn số phiếu của cử tri, 98,2 %, Cựu Hoàng chỉ có 1, 1 % số phiếu. Miền nam Việt Nam trở thành Việt Nam Cộng Hòa.

Năm 1946, Chánh phủ  Việt Nam Dân chủ Cộng Hòa của ông Hồ Chí Minh tổ chức bầu cử Quốc Hội đầu tiên và ông Hồ chí Minh thắng cử Dân biểu với 98 % số phiếu. Cố vần Mỹ, trước khi bỏ phiếu, nghĩ ông Diệm có được 60 % số phiếu bầu đã quá đủ để chánh thức xác định tư cách cai trị Miền nam nhưng ông Diệm không đồng ý, mà muốn phải được 98 %. Trong các cuộc bầu cử, kết quả trên 90 % thường chỉ có ở chế độ độc tài mà thôi.

Một Chánh phủ được 60 % dân chúng tín nhiệm là Chánh phủ bình thường, Dân chủ vì được bầu hợp pháp, lương thiện. Còn Chánh phủ được bầu với 90 % cử tri phải là Chánh phủ “Cách mạng”!

Nhưng trong quan hệ quốc tế, Chánh phủ có đắc cử với 100 % số phiếu cũng không phải là một trở ngại và bị LHQ tẩy chay vì ngay trong tổ chức quốc tế này, có không ít chánh phủ thành viên đắc cử nhờ gian lận không thua Chánh phủ Ngô Đình Diệm. Chỉ có điều, khi nhận lãnh trách nhiệm, ông Ngô ĐìnhDiệm luôn luôn hô hào là người giữ “tiết trực tâm hư” và lấy quốc hiệu là cây trúc! Cái khó là mình phản bội chính con tim của mình. Thế mà con người ta vẫn làm được!

Hoàn thành nhiệm vụ công cụ, “Ủy Ban Cách mạng” được giải tán ngày 15 – 01 – 56. Một số lớn thành viên lần lượt bị “vắng mặt”. Một số ít thoát ra được ngoại quốc và tố cáo những bí ẩn của biến cố trong năm 55-56 (Le Monde, 17 – 01 – 56 ).

Chánh phủ tổ chức Quốc Hội Lập hiến với 123 vị Dân biểu của 5 “đảng phái” và vài người độc lập. Dĩ nhiên không thể có Dân biểu thật sự đối lập. Ở những đơn vị di cư, các linh mục hướng dẫn cử tri đi bầu và giới thiệu ứng cử viên với cử tri. Sau 75, ở  Việt Nam, Việt cộng bắt chước cách hướng dẫn bầu cử này áp dụng thành chánh sách “đảng cử, dân bầu” rất thành công. Bà Ngô Đình Nhu đắc cử trong trường hợp này.

Nhắc lại để nhớ một số ứng cử viên Đại Việt, đắc cử, nhưng sau đó bị loại với lý do “gian lận bầu cử”. Năm 1959, Bs Phan Quang Đán đắc cử tại Sài Gòn với 35 000 phiều hơn ứng cử viên của Chánh phủ, bị an ninh võ trang kè theo sát ngăn cản không cho ông tới Quốc Hội tham dự lễ khai mạc. Sau đó, ông bị loại và bị truy tố về tội “gian lận bầu cử”.

Giáo sư Nguyễn văn Tương, nguyên Tổng Thư ký Quốc Hội, có nhận xét về Quốc Hội thời Đệ I Cộng Hòa “Ra phiên họp khoáng đại, Dân biểu ta chia làm hai khối: khối đa số và khối thiểu số, như tiêu biểu cho chế độ lưỡng đảng của Anh quốc. Nhưng đó chỉ là trò ảo thuật của cấp lãnh đạo, vì ở cấp cao còn có vai trò của Đảng Cần lao nhân vị hoạt động trong vòng bí mật. Người ngoại cuộc nói Quốc Hội lúc ấy là một cửa sổ giả, nghĩa là khi xây nhà, thì cũng phải có cửa cái, cửa sổ cho đủ bộ dễ coi, mặc dầu có những cái không cần thiết. Thay vì chú tâm trang bị cho nước nhà những bộ luật mới thống nhứt và tiến bộ, Quốc Hội chuyên ra các Quyết nghị ủng hộ Ngô Tổng thống …” ( Nguyễn văn Tương, Nước Non Xa, Huê kỳ, 2000,tg 113) .

Nếu so sánh cách bầu Quốc Hội các khóa 1946, 1960 và 1965 của Miền Bắc với cách bầu  Quốc Hội của Chánh phủ Ngô Đình Diệm ở Miền nam các năm 1956, 1959 và 1963, chúng ta sẽ thấy hiện rõ đặc tính đồng dạng và thuần nhứt.

Về truờng hợp ông Ngô Đình Diệm lên làm Tổng thống thì cũng không gì khác hơn ý nghĩa của đảng cộng sản dựng lên để  cầm quyền “đảng cộng sản nắm quyền vì có vai trò lịch sử lãnh đạo cuộc kháng chiến chống Tây, chống Mỹ”, còn ông Ngô Đình Diệm có “công kết thúc chế độ quân chủ lâu đời, khai sanh ra nền Cộng Hòa”. Nên sau Hiến Ước Tạm thời 26-10-1955 truất phế Cựu Hoàng Bảo Đại, lẽ ra Chánh phủ đã phải tổ chức tổng tuyển cử chọn vị lãnh đạo nền Cộng Hòa mới, Hiến Pháp 26 – 10 – 1956 lại ngang nhiên suy tôn ông Ngô Đình Diệm lên làm Tổng thống.

Ngày 15 – 10 – 1961, TT Ngô Đình Diệm bằng Sắc luật 209TP, tuyên bố tình trạng khẩn trương trên toàn lãnh thổ, điều này đã không tránh khỏi dẫn Việt Nam Cộng Hòa trở thành một thứ chế độ “độc tài hiến định”.

Bao công lao hồn sông núi ghi muôn đời

Tới tháng 12 năm 1960, Chánh phủ Sài gòn giữ được 216, 4 triêu mỹ kim. Người Mỹ cho rằng viện trợ Mỹ quá thặng dư và về phía Chánh phủ Sài gòn không sử dụng đúng mức viện trợ Mỹ vì các Kế hoặch phát triển, từ Kế hoặch ngũ niên đầu tiên, không có kế hoặch nào hoàn tất. Khối lượng trữ kim lớn như vậy là điều bất thường cho một nước còn kém mở mang, chỉ thuận lợi cho tham nhũng và âm mưu chánh trị đen tối. Tờ Observer ở Luân-đôn có một bài chỉ trích Huê kỳ tại sao để cho Chánh phủ Sài gòn dành một trữ kim lớn như vậy bằng viện trợ phát triển mà không chịu dùng tiền đó xây trường học, bịnh viện đáp ứng cho nhu cầu học hỏi và sức khỏe khẩn trương của dân chúng? Đại sứ Ngô Đình Luyện, em út của TT Diệm, trả lời ngay trên cùng tờ báo ấy “Chánh phủ của tôi dành ngoại tệ thay vì dùng để mở thêm trường học và bịnh viện. Phải chăng chánh sách của bất kỳ Chánh phủ nào cũng đều lo bảo vệ nền độc lập tiền tệ bằng chính những phương tiện của mình?” (Observer, 8 và 22 – 62, Bernard Fall, trích dẫn, sđd,tg 351) .

Theo Giáo sư Nguyễn Hữu Châu, Bộ trưởng tại Phủ Thủ tướng rồi Phủ Tổng thống cho tới năm 1958, trong những buổi nói chuyện nhắc lại chuyện xưa tại nhà riêng ở đường Faisanderie, Paris XVI, Chánh phủ Ngô Đình Diệm giữ tiền riêng là do ý của ông Ngô Đình Nhuđể làm quĩ đen nuôi và phát triển lực lượng an ninh nhằm củng cố chế độ. Vì nhiều lần phản đối việc này mà ông phải bỏ trốn qua Miên, rồi Paris tỵ nạn chánh trị.

Về mặt kinh tế xã hội, tuy không sử dụng đúng mức viện trợ Mỹ cho các Kế hoặch Phát triển, Chánh phủ Ngô Đình Diệm cũng đạt được nhiều thành quả khả quan hơn so với  Hà Nội về mặt xây dựng vật chất hạ tầng. Theo những số liệu do Phái bộ Viện trợ Mỹ ở Sài Gòn công bố, vào những năm đầu khi ông Ngô Đình Diệm mới về, tình hình ở Miền nam hoàn toàn an ninh vì Miền Bắc chưa đứng dậy được sau những nỗ lực chiến tranh kéo dài và nhứt là đất nước tang hoang do hậu quả cải cách ruộng đất, cán bộ gày lại bám trụ trong Nam tìm lại được đời sống an bình, chưa nghĩ tới cầm súng lại. Trong số bám trụ, có nhiều người đi đánh Tây chỉ vì lòng yêu nước thuần túy. Nay đất nước thanh bình, họ an phận hưởng hạnh phúc gia đình. Đó là những năm từ 57 tới 60. Trong thời gian này, Chánh phủ xây đưọc 47 000 m2 Rạp Chiếu bóng và vũ trường, 6500 m2 Bịnh viện, 3500 m2 Nhà máy xay lúa, 56 000 m2 Nhà thờ và Chùa, 86 000 m2Trường học, nhưng cũng được thêm 425 000 m2 Biệt thự và nhà ở đắt tiền (USOM, số 4, tg 105, do B.Fall trích dẫn, sđd, tg 361)

Những cái chết dưới thời TT. Ngô Đình Diệm

Theo Lm Trần văn Kiệm ở Nữu-ước, sống bên cạnh ông Ngô Đình Diệm suốt thời gian ông Diệm ở Mỹ, cho tới năm 1953, người Mỹ mới bắt đầu biết ông Diệm nhờ sự giới thiệu của Hồng Y Spellman. Khi ông Diệm về nước, ở Miền nam chẳng có mấy người biết ông Diệm vì ông Diệm chỉ làm quan trong Triều đình ở Huế, chưa bao giờ đứng bên cạnh quần chúng và cùng quần chúng tranh đấu chống thực dân Pháp. Mà ông Diệm làm sao chống thực dân khi Giám mục Ngô Đình Thục kể công với Pháp là phụ thân đã suốt đời phục vụ Pháp, dẹp phiến loạn Phan Đình Phùng:

“ …với tư cách của một Giám mục, của một người An-nam, và với tư cách là người con của một gia đình mà thân phụ tôi đã phục vụ nước Pháp ngay từ khi Pháp mới đến An-nam, và đã nhiều lần đưa mạng sống cho nước Pháp trong các cuộc hành quân mà cha tôi cầm đầu, dưới quyền Nguyễn Thân, chống lại các kẻ nổi loạn do Phan Đình Phùng chỉ huy, tại Nghệ-an và Hà-tĩnh …” (Thư của Giám mục Ngô Đình Thục gởi Toàn Quyền Decoux, 21 – 08 – 1944) .

Nhưng những người tranh đấu, đảng phái trongNam, đã nhiệt tình đón tiếp ông Diệm và hợp tác với ông tổ chức Chánh quyền mới. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đó, những người từng hợp tác, giúp đỡ ông đều lần lượt bị biến mất, đi ra nước ngoài, vào tù hoặc bị ám sát, … như các ông Nguyễn Bảo Toàn, Nhị Lang, Hồ Hán Sơn, Trần Văn Ân, Nguyễn Long, NguyễnPhan Châu, Vũ Tam Anh… và 18 vị của nhóm Caravelle, …chỉ vì phê phán hoặc đề nghị cải thiện đường lối cai trị một cách hoàn toàn ôn hòa .

Đặc biệt ông Nguyễn Bảo Toàn là một nhà ái quốc đã từng bôn ba tranh đấu thời thực dân Pháp, tuy ông không phải là người địa phương (ông là người Bắc), cũng không phải tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo nhưng đã được Giáo chủ Huỳnh Phú Sổ tín nhiệm làm Tổng Bí Thơ đầu tiên của Dân Xã Đảng.

Khi Bảo Đại từ Cannes gởi liên tiếp hai công điện ngày 28-4 và 30-4-1955 để triệu hồi “Ngô Đình Diệm, ông Diệm không tuân hành nhờ sự ủng hộ của Hội nghị các Chánh đảng và  Nhân sĩ miền Nam ngày 30-4-1955 do Nguyễn Bảo Toàn chủ tọa, đưa đến Quyết định truất phế Cựu Hoàng Bảo Đại, giải tán Chánh phủ do Cựu Hoàng bổ nhiệm, ủy nhiệm ông Ngô Đình Diệm thành lập Chánh phủ Cách mạng, tổ chức bầu cử Quốc Hội, …Chế độ Cộng Hòa ra đời,ông Ngô Đình Diệm lên làm Tổng thống, phần lớn là do Hội nghị này ủng hộ ông Diệm và do Nguyễn Bảo Toàn chủ tọa. Nhưng sau đó chẳng bao lâu, Mật vụ của ông Ngô Đình Nhubắt cóc ông Nguyễn Bảo Toàn, bỏ vào bao bố cột với trụ xi-măng, liệng xuống sông Nhà Bè thủ tiêu.

Cùng bị thủ tiêu bằng cách này, có ông NguyễnPhan Châu, tức Tạ Chí Diệp, người từng ủng hộ ông Diệm trong những ngày đầu tiên về nước lập Chánh phủ. Cònông Vũ Tam Anh, người lúc bấy giờ chỉ có những hoạt động với một nhóm bạn tại tư gia ở đường Cao Thắng, gần Chùa Tam Tông Miếu, trao đổi quan điểm, phê phán đường lối Chánh phủ, hoàn toàn không có hành động bạo động, cũng bị Mật vụ bắt cóc và thủ tiêu mất tích.

Cũng tại khúc sông Nhà Bè này, vào khoảng tháng 10 năm 1962, các thủ hạ thân tín của ông Ngô Đình Nhu như Đại tá Đào Quang Hiển (bị mù, còn sống tại vùng Hoa-thạnh-đốn?), cũng đã lập lại việc thủ tiêu tàn ác tương tự. Bốn tín đồ chức sắc cao cấp Phật Giáo Hòa Hảo được phái lên Sài Gòn để tham dự một phiên họp. Phái đoàn cùng đi chung trong một xe Ford Vedette số NBI-010 của Đức Ông Huỳnh Công Bộ và đã bị mất tích. Bà dân biểu Hòa Hảo Long Xuyên lúc bấy giờ là Nguyễn Kim Anh đã đến gặp Ngô Đình Nhu để nhờ điều tra tông tích các cán bộ Hòa Hảo mất tích, không đến Sài Gòn họp. Ông Ngô Đình Nhu đã ỡm ờ hứa sẽ chỉ thị cho điều tra sự việc. Bà Kim Anh sau đó đã đến gặp cấp Chỉ huy Tổng Nha Cảnh Sát ở đường Nguyễn Trãi. Nơi đây cũng cho biết là việc điều tra chưa đưa đến kết quả nào. Khi ra về, đứng chờ xe trước cửa Tổng Nha, tình cờ bà chợt nhận dạng ra chiếc xe Vedette của phái đoàn Hòa Hảo đã dùng, đang chở nhân viên cảnh sát ra cổng, có lẽ là để đi ăn trưa! Việc phát giác này về sau đã đưa đến phiên xử trước tòa án Đại hình Sài Gòn các tay sát nhân, sau khi chế độ Đệ I Công Hòa sụp đổ. Các thủ phạm này thú nhận đã thi hành chỉ thị của ông Ngô Đình Nhu. Khưu Văn Hai và các bị can đã khai là Đào Quang Hiển đã ra lịnh cho họ thủ tiêu các cán bộ Hòa Hảo. Họ đã siết cổ, cột xác vào trụ xi măng và quăng giữa sông Nhà Bè. Đại tá Tổng Giám đốc Cảnh sát Nguyễn Văn Y đã vào tù trong vụ án này (Bs Trần Nguơn Phiêu thuật theo nhơn chứng, Bà Nguyễn Kim Anh trong Lê QuangVinh, loạn Tướng hay Anh hùng, trên Net).

Mục tiêu kế tiếp là TướngLê QuangVinh, tự Ba Cụt của Lực lượng võtrang Phật Giáo Hòa Hảo. Ông Diệm phải triêu hồi ông Nguyễn Ngọc Thơ đang làm Đại sứ ở Nhựt về nhờ ông Huỳnh Kim Hoành là cậu của Tướng Ba Cụt chiêu dụ Tướng Ba Cụt ra về với Chánh phủ Quốc gia. Nhưng khi ra về, Tướng ba Cụt bị bắt và đưa ra Tòa Đại hình ở Cần thơ xét xử về tội tống tiền và giết người mà chính ông không hề nhúng tay vào. Thủ phạm không có, nhưng Tướng Ba Cụt vẫn bị kết án tối đa ở phiên Tòa ngày 11-06-1956 tại Cần thơ.

Tướng Ba Cụt chống án. Ngày 16-06-1956, Chánh phủ cho triêu tập phiên Tòa Đại Hình để xử Tướng Ba Cụt. Tổng thống Ngô Đình Diệm ký Dụ số 33 ngày 14-06-1956 đê Tòa được tổ chức ngoài Sài Gòn. Bản văn chưa kịp đăng lên Công Báo, ông Tổng trưởng Tư Pháp đã sửa đổi thành phần Tòa án nên bị Ls Vương Quang Nhường tuyên bố phiên Tòa bất hợp pháp. Nhưng phiên Tòa vẫn tiến hành và xử y án tử hình cho Tướng Ba Cụt.

Bảy ngày sau, ngày 03-07-1956, Tòa án Quân sự Đặc biệt họp xử tiếp Ba Cụt với tư cách Trung tá trừ bị. Bản án tử hình của Tòa án Quân sự sẽ được thi hành ngay.

Ba phiên Tòa liên tiếp nhóm trong vòng chỉ có 23 ngày, dồn dập, gấp rút tuyên hai án tử hình cho một tội nhân, bất chấp những lời phản kháng của các luật sư, đã nói lên chủ tâm của chánh quyền Ngô Đình Diệm muốn giết Ba Cụt càng nhanh càng tốt. Giết thiếu l ương thiện.

Tổng thống là người sau cùng có thẩm quyền khoan hồng tha chết cho người bị kết án tử hình.

Nhưng đơn xin của Tướng Ba Cụt bị Tổng thống Ngô Đình Diệm bác bằng sắc lịnh số 98 –Tp ngày 08-07-1956.

Tướng Ba Cụt là Trung tá trừ bị nên xin được xử bắn nhưng cũng bị ông Tổng thống Diệm từ chối.

Sau khi bị chặt đầu, thi thể của Tướng ba Cụt không được trao trả cho thân nhơn chôn cất, mà hình như còn bị chặt ra làm nhiều khúc và đem vứt đi ở nhiều nơi để dân Miền Tây gốc Phật Giáo Hòa Hảo không thể làm lễ tưởng niệm Tướng Ba Cụt. Một việc làm trái với Đạo lý Việt Nam.

Chí sĩ

Lúc làm Tổng thống, ông Diệm có nói một câu rất thời danh để phát tâm cương quyết chết sống trong sứ mạng “Thề tranh đấu cho tự do” là “Tôi tiến, tiến theo tôi. Tôi lui, giết tôi. Ai giết tôi, hãy trả thù cho tôi”.

Sau khi ông Diêm bị giết trong cuộc đảo chánh ngày 01-11-1963, không thấy những người thân cận với chế độ, có ai có phản ứng để bênh vực chủ và chánh nghĩa của chế độ. Chúng tôi không có ý muốn họ trả thù cho chủ như lời của ông Diệm trong câu nói kia. Trái lại, lần lượt, họ về theo với những người đã đảo chánh làm thiệt mạng chủ của họ.

Ngày nay, những người này đều sanh sống ở các nước Âu Mỹ, tức các nước Dân chủ Tự do. Hơn nữa, trước kia, họ cũng đã từng du học ở các nước này hay theo học chương trình khai phóng nhân bản tại Việt Nam. Tôi tự hỏi nếu tại quốc gia nơi họ đang sanh sống, chánh phủ lên nắm chánh quyền và cai trị như ông Ngô Đình Diệm đã làm ở Việt Nam không biết họ sẽ phản ứng như thế nào? Họ phản đối hay thỏa thuận như đã làm trước kia? Điều thấy rõ là họ đang chống cộng sản Hà Nội quyết liệt vì cộng sản độc tài, cai trị bằng công an chớ không bằng luật pháp, Quốc Hội bù nhìn đảng cử, dân bầu, bắt bỏ tù, tra tấn dã man những người biểu tình ôn hòa vì lòng yêu nước chân chánh, …

Họ nhận thấy vai trò của ông Ngô Đình Nhu có ổn không? Cố vấn của Tổng thống mà hành xử đủ các quyền sanh sát. Ông Ngô Đình Cẩn, Cố vấn Miền Trung, có riêng lực lượng an ninh võ trang với rộng quyền hành pháp và tư pháp. Còn Bà Ngô Đình Nhu, chỉ là Dân biểu, có quyền tham dự Hội đồng Quốc gia và có tiếng nói đầy trọng lượng. Ba hiện tượng này, liệu họ có thể chấp nhận xảy ra ở nước nơi họ đang cư ngụ được không?

Ngày nay, tất cả đều đã già, rất tiếc chưa thấy có vị nào nói lên tiếng nói của lương tâm! Vẫn còn tiếng nói suy tôn! Thật tội nghiệp.

Tưởng niệm là Đạo nghĩa truyền thống Việt Nam. Những người được ơn sủng của Chế độ Tổng thống Diệm có bổn phận tri ơn. Không tưởng niệm, không tri ơn mới là người xấu. Nhưng nếu chọn cách tri ơn, tưởng niệm như trong phạm vi riêng tư, tới ngày 01-11, cùng nhau hát “Ngô Tổng thống muôn năm, Ngô Tổng thống muôn năm” thì chắc chắn quí vị đó sẽ được nhiều người tỏ lòng kính trọng.

Cái chết bi thảm của hai ông Tổng thống và Cố vấn – dù sao vẫn còn có phước hơn Tướng Ba Cụt, ông Nguyễn Bảo Toàn, ông Nguyễn Phan Châu, và nhiều nạn nhơn khác nữa, vì còn xác chết để chôn cất, có mồ mả – do thủ hạ gây ra có đáng lấy làm bài học về lòng Bác ái thiên chúa giáo và thuyết nhơn quả của Phật giáo không?

Paris, cuối tháng 11 – 2011

© Nguyễn văn Trần

© Đàn Chim Việt

 

312 Phản hồi cho “Ông Ngô Đình Diệm: Chí sĩ và Tổng thống”

  1. CoiThu says:

    Động vật quý hiếm này thuộc loại gì? Bữa trước có đọc trả lời nhưng chưa hiểu cho lắm. Một phần có thể là do tiếng người chưa được chuẩn lắm còn pha rất nặng tiếng sủa, tiếng tru tréo của loại động vật hoang dã, phần còn là do còn mang rất nhiều tính côn đồ tàn ác cùa bọn rợ hán. Ở VN không thể có loại động vật ác ôn này. Nhưng dù sao động vật mà bập bẹ học làm người cũng rất là khá. Nhớ học làm người văn minh ăn ngay ở lành chứ đừng học làm bọn rợ hán. CSVN và Khmer Đỏ phạm tội chống nhân loại và diệt chủng cũng bởi vi học từ bọn rợ hán. Chưng Sơn là tên của rợ hán, không phải tên VN. Cho nên phải đổi tên trước.

  2. CoiThu says:

    “Cười người hôm trước hôm sau người cười” là một chân lý rất đơn giản, mà tất cả các người tốt người ngay người lương thiện phải thuộc nằm lòng và lấy đó để răn đe mình mỗi khi muốn nhạo báng một người khác.

    Cho nên một người tốt không thể có những lời lẽ đầy ác ý như thế này. Lời lẽ của một của một kẻ xấu có đáng tin không?

  3. Trung Kiên says:

    Cứ gần đến ngày giỗ của cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm (2.11.) thì nhiều người lại lắng đọng suy tư, thương tiếc vị nguyên thủ quốc gia, người đã hết lòng vì đất nước và dân tộc!

    Viết cho ngày 01 tháng 11
    (Nguyễn Thu Trâm)

    Đọc bài viết với diễn tả cuộc di cư “vĩ đại” khá chi tiết, TK tưởng tác giả Nguyễn Thu Trâm phải là một người trong số các cụ đầu tóc bạc phơ, nhưng khi đọc đến câu;…

    Riêng tôi là những người sinh sau đẻ muộn, chúng tôi không dám phán xét ai cả, mà chỉ tâm niệm rằng vì nghiệp chướng của dân tộc Việt Nam quá nặng nên đã trót sinh ra Hồ Chí Minh và những kẻ “ác ôn côn đồ đáng nguyền rủa” đó mà thôi“…thì ra Thu Trâm cũng còn trẻ?

    TK không coi TT Ngô Đình Diệm là vị “ân nhân” đã có công đem, và ổn định đời sống cho gần một triệu người di cư từ miền Bắc vào Nam,…mà TK ngưỡng mộ, yêu mến và kính trọng vị nguyên thủ quốc gia, Ngô Đình Diệm là người hiền đức, một người đã hết lòng vì dân vì nước…và vị quốc vong thân!

    Nếu ÔNG không là người nhân ái, mà là kẻ “độc tài cố vị” như một số người cáo buộc, … ÔNG đã thẳng tay cho phản công tiêu diệt tất cả những tên phản tướng trong bộ TTM chiều 1.11.1963… thì hẳn sự việc chắc chắn đã đổi khác rồi. Nhưng tiếc thay, “lịch sử” không có chữ “NẾU”!

    Bọn phản tướng quá hèn hạ và vô liêm sỉ đến nỗi, sát hại anh em cụ Diệm bằng súng và dao, nhưng lại không dám nhận trách nhiệm!… Chúng tung tin là hai ông đã tự vẫn! Hu hu hu… tự tử thế nào khi hai tay đã bị trói quặt về đàng sau???

    Đồng ý với tác giả;…”cái chết của Tổng Thống Ngô Đình Diệm và sự cáo chung của nền Đệ Nhất Cộng Hòa là một hồi chuông báo tử cho nền cộng hòa ở miền Nam… .

    Đối với ông Hồ Chí Minh và csvn thì đây là một đại thắng tất yếu… “bất chiến tự nhiên thành” mà thành quả của nó, họ là đã đạt được chỉ ngắn gọn 12 năm sau đó (ngày 30.4.1975) khi quân đội cộng sản tiến vào Sài gòn.

    Khốn nạn thay, những kẻ phản loạn đầu óc quá thiển cận và vọng ngoại như: Trần Thiện Khiêm, Nguyễn Khánh, Dương Văn Minh, Mai Hữu Xuân, Nguyễn Văn Thiệu, Nguyễn Hữu Có, Lê Văn Nghiêm, Đỗ Mậu, Phạm Xuân Chiểu, Trần Văn Minh, Nguyễn Ngọc Thơ, Trần Văn Đôn, Tôn Thất Đính và Lê Văn Kim…cùng một số chính khách salon, làm tay sai cho Mỹ, đã ra tay lật đổ chế độ Đệ Nhất Công Hoà và sát hại ông Diệm, chúng vô tình (hay cố ý) đã tiếp tay cho csvn thôn tính VNCH?

    Những kẻ kể trên đích thực là tội đồ của dân tộc, chúng đáng bị nguyền rủa!

    Ngày 2.11.2012 sắp đến, đánh dấu 49 năm cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm (và bào đệ ngô Đình Nhu) bị sát hại. TK xin dâng nén hương lòng…

    …kính xin vong linh cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm và hồn thiêng sông núi hãy phù trợ và giúp dân tộc Việt Nam sớm thoát ách CS bạo tàn để xây dưng một nước Việt Nam; DÂN CHỦ – TỰ DO với một xã hội CÔNG BẰNG và NHÂN ÁI!
    Mong thay!

  4. nvtncs says:

    Nói một cách bình dân, vắn tắt,
    So sánh HCM với NĐD cũng như so sánh một thằng du côn, thất học, đểu cáng, với một người tử tế, học thức, nghiêm chỉnh.

  5. Giỗ cụ Diệm says:

    Tan hàng cố gắng
    Thứ sáu – 26/10/2012 23:02

    Người Bolsa
     
    “Tan hàng – cố gắng” tức chấm dứt công việc lúc này và cố gắng chuẩn bị việc khác sắp đến là một công việc chuẩn bị tốt. Tại sao “tan hàng” và “cố gắng” lại là việc tốt và tại sao lại không làm tốt được? Nếu ai ở trong quân ngũ phục vụ dưới trướng quân lực VNCH đều biết đây là những khẩu lênh người cán bộ chỉ huy hô “tan hàng” thì đội quân nhân dưới quyền trả lời “cố gắng” thì mới được gọi là hoàn tất thủ tục trước khi thật sự tan hàng chia tay. Một hình thái nói lên sự nghiêm minh quân kỷ và đồng thời nhắc nhủ người quân nhân không quên bổn phận phải “cố gắng” dù đã “tan hàng” về nghỉ ngơi.
     
    Thú thật cá nhân người viết, khi còn ở trong quân trường hô thì hô cho xong việc để còn mau chóng được nghỉ ngơi chẳng vui thú gì. Đôi khi phải tự lừa dối lòng mình dù không muốn cũng phải hô thật lớn để cán bộ không bắt cả đội phải hô đi hô lại nhiều lần mới được cho tan hàng. Nhưng bây giờ có thì giờ rảnh ngồi nghĩ lại cái “cố gắng” này là gì ta? Tan hàng thì tan hàng sao lại phải cố gắng, kỳ thật. Chuyện sắp đến là chuyện gì, chưa biết sao cố gắng? Không lẽ “cố gắng” nhảy xuống tàu Trường Xuân, “cố gắng” leo lên máy bay hay “cố gắng” xuống tàu vượt biên? Ai ngờ cái ngày 30 tháng Tư năm 1975 tan hàng thật và từ đó 37 năm chẳng thấy ai “cố gắng” gì cho đẹp mắt cả.
     
    Bài này viết cuối tháng 10/2012, đang lúc trên San José cộng đồng người Việt có một “cố gắng” chia rẽ xác chết cuả ông Ngô Đình Diệm, tổng thống cuả nền đệ nhất Cộng Hoà để giành nhau truy điệu, tưởng niệm hay làm giỗ cho ông. Ông tướng trẻ cảnh sát quốc gia (trẻ thời 1963) chưa làm tướng mới chỉ là tà lọt cuả các ông tướng trẻ khác làm đảo chánh lúc đó. Có nghiã là ông đứng vào thành phần đảo chánh cụ Diệm. 49 năm sau ông đã làm tướng, nhưng tướng lưu vong đã nhất định phải làm lễ truy điệu cho cụ nhân ngày giỗ đầu tháng 11/2012 sắp đến. 36 năm đi qua ông không hề đòi đứng ra truy điệu, năm nay tự dưng ông ra giành dựt với một đàn em khoá 23 trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam. Lẽ dĩ nhiên ông đàn em phải nghe lời thôi, không phải vì sợ mà là vì thấy thối quá nên bỏ luôn.
     
    Cái cộng đồng người Việt tị nạn này cũng kỳ cục lắm, phú quý sinh lễ nghiã. Những năm trước có bao giờ nghe thấy ai làm giỗ cụ Diệm đâu? Có lẽ mới bắt đầu chừng khoảng 10, 15 năm nay thôi. Lúc thì chẳng ai thèm làm giỗ, sau này bà con nghỉ cuối tuần không có sinh hoạt ở nhà cũng buồn, nên chỗ nào có hội đoàn hội họp thì cố đi cho đông. Không phải vì ngoan đạo hay đạo đức (số này cũng có đấy nhưng rất ít) mà là cơ hội đeo hột xoàn, vòng vàng, quần áo hàng xịn và nhất là khoe con tôi sắp sửa ra trường làm bác sĩ, kỹ sư.  Hoặc có con đi quân đội Hoa Kỳ thì phải là Thiếu Tá, Trung Tá không thấy khoe Trung Sĩ hay lính. Một ông bà từ vùng Bắc Los Angeles chạy hơn 1 giờ xuống để khoe nhà tôi 7 đưá con trai gái, thêm 7 đưá dâu rể tổng cộng 14 đứa; đưá nào cũng là kỹ sư, bác sĩ. Hi vọng ông bà này không làm giấy tờ sai lệch để lãnh tiền già, tiền GR như ông cựu dân biểu Vi Em. 14 đứa mỗi đứa tháng cho 100 mỹ kim, 2 ông bà tha hồ có cơ hội rủng rỉnh đi khoe hàng trong các dịp họp mặt.
     
    Từ ngày thấy dịch vụ “giỗ cụ Diệm” có mòi đông người và có vẻ thơm thơm mùi “đô” nên người ta bắt đầu giành giựt. Không ăn Taco không phải người Mễ (Món ăn truyền thống  cuả người Mễ Tây Cơ); không giành giựt không phải cộng đồng người Việt tị nạn. Bà con không tin, cứ đi cho biết đó biết đây. Nơi nào có đông người người Việt Nam bảo đảm sẽ có 2 hội. Ít nhất một trong 2 hội cũng phải có một hội mang thương hiệu Việt Tân hoặc bị Việt Tân đứng đằng sau thổi ống đu đủ.
     
    Tại Bolsa cũng có hội Người Việt Quốc Gia cuả cụ Cao Xuân Vỹ (xin đừng lầm cộng đồng Người Việt Quốc Gia cuả ông luật sư Nguyễn Xuân Nghiã,) cựu Tổng Trưởng Thanh Niên thời cố TT Ngô Đình Diệm cầm quyền năm nào cũng đứng ra tổ chức. Người Bolsa không biết cụ Diệm có “không chấp nhận” 4 cơ quan truyền thông Người Việt, Việt Weekly, KBCHN và Phố Bolsa TV hay không? Nhưng thấy trong ban tổ chức giỗ cụ Ngô Đình Diệm thấy có mời các cơ quan báo chí “độc lập” được đọc trên đài Little Sài Gòn Radio do cụ Cao Xuân Vỹ và giáo sư Lê Tinh Thông ký tên. Phần Người Bolsa thì chắc kính nhi viễn chi không nên đến để đỡ mất công chụp hình và thì giờ viết phóng sự tường trình. Lý do không dám đến vì giáo sư Lê Tinh Thông cũng là người ký tên trong Bản Lên Tiếng Chung (73 người) lên án nhà báo Nguyễn Phương Hùng là Việt gian. Có thầy Thông thì thế nào cũng kéo theo một lô quý ông bà Phong Trào Giáo Dân suốt ngày vác cờ giấy chạy ròng ròng Bolsa. Cái nhóm đã đè ngửa thiên hạ và “hiếp dâm” chính nghiã VNCH bằng cách áp đặt 500 ngàn người Nam California là cuả tui. Do đó, vì vậy, cho nên không đi đâu ở nhà chắc ăn. Đỡ bị ăn đạn.

    • Bich says:

      Nhục ơi là nhục cho mấy người Việt hải ngoại chống cộng, đúng là chuyện ruồi bu, chuyện tào lao, đàn kên kên CC còn rỉa xác VNCH, rỉa cái là cờ vàng đến bao giờ nữa đây?

      • Việt Quốc Thiên says:

        Không lẽ một người biết cầm bút viết như Bich mà đầu óc chỉ có mấy chữ hàm hồ như ở trên hay sao?

        Bích không phân biệt được thế nào là cá nhân, và đâu là tập thể, tổ chức?

        Việc một số người tranh cãi về lễ giỗ của một người đã chết như ông Diệm cũng là chuyện bình thường, chẳng có gì gọi là nhục nhã, là chuyện ruồi bu, hay chuyện tào lao!

        Rất hoan nghinh và trân trọng những ý kiến xây dựng! Còn những từ ngữ thiếu văn hoá, rác rưới như: “đàn kên kên CC còn rỉa xác VNCH, rỉa cái là cờ vàng” thì xin lỗi…để tôi vứt bỏ vào thùng rác. Bích đừng thương tiếc nghen!

    • Phạm Tăng Quốc says:

      Híc híc

      Khi hô “Tan hàng cố gắng” là người ta đã hiểu ý tổ chức của mình. Còn ông ‘Người Bolsa’ (sic) đến nay vẫn chưa hiểu thì hãy đi khám bộ não của mình xem sao, chắc là có vấn đề?

      Mà có lẽ bất bình thường thật rồi, chỉ cần đọc những lời này thì nhận ra ngay: ‘ Bài này viết cuối tháng 10/2012, đang lúc trên San José cộng đồng người Việt có một “cố gắng” chia rẽ xác chết cuả ông Ngô Đình Diệm, tổng thống cuả nền đệ nhất Cộng Hoà để giành nhau truy điệu, tưởng niệm hay làm giỗ cho ông’.

      Híc híc, ông Diệm đã chết gần 49 năm rồi, xác còn đâu nữa mà đòi ‘chia rẽ xác chết’? Còn vấn đề truy điệu thì ai làm chả được, miễn là có tấm lòng. Càng nhiều người tưởng nhớ đến ông Diệm, truy điệu hay làm lễ giỗ cho ông, thì cho thấy, sau 49 năm ông Diệm chết người ta mới nhận ra được sự thật là ông bị vu oan, hiểu nhầm, nên càng yêu mến ông hơn.

      Hay vì thấy nhiều người yêu mến ông Diệm làm cho ‘Người Bolsa’ khó chịu, tức tối? À mà này, Bolsa có cả hàng trăm ngàn người, Ông hay Bà hãy kê tên kể họ ra cho người ta thấy dung nhan, người thật việc thật, đừng làm kẻ núp dưới váy Người Bolsa (phụ nữ) để phun nọc độc chia rẽ, ném đá dấu tay, đáng khinh lắm!

      • Người Bolsa says:

        Thì tác giả chẳng kể vanh vách những người nào làm giỗ cho cụ rồi, nếu ai ở Bolsa thì rõ quá, nhận ra luôn cả tác giả, còn không ở đó thì nên đọc kỹ. Người chết rồi, tác giả đâu có muốn bới lên, vấn đề những người muốn lợi dụng sự kiện này để mưu lợi mà thôi!

      • Bút Thép VN says:

        Bỉ ổi nhất là những kẻ dấu mặt, ném đá giấu tay!

        Ông Người Bolsa đừng lấy bụng tiểu nhân của mình để suy đoán cho người khác. Tôi không biết họ sẽ “để mưu lợi” được gì ngoài cái gọi là tổ chức giỗ cho ông Diệm để tỏ lòng yêu thương quý mến.

        Hay là tại Người Bolsa cũng muốn đứng ra tổ chức “mưu lợi” nhưng không có người hưởng ứng rồi đâm ra hậm hực, tức tối, giở trò không được ăn thì phá cho hôi, đạp đổ?

    • Thích Nói Thật says:

      Nếu Người Bolsa sợ bị “ăn đạn” thì đừng nói bậy nữa!

      Tôi nghĩ, ai muốn tổ chức lễ cho cụ Diệm cũng được, nghĩa tử là nghĩa tận mà, hơn nữa sự quý mến của những ai dành cho cụ Diệm đều đáng quý cả.

      Người chết rộng lượng lắm, tôi nghĩ cụ Diệm sẽ “chấp nhận” không chỉ 4 cơ quan truyền thông Người Việt, Việt Weekly, KBCHN và Phố Bolsa TV, mà tất cả những ai tưởng nhớ đến cụ, cả Người Bolsa nữa. Nhưng đến với lòng thành, chớ không phải để xiên xỏ, vạch lá tìm sâu hay đem rác rưới đến xả bừa bãi.

  6. Quang says:

    Nghe quý vị bàn chuyện về Ngô tổng thống và về cộng hoà đệ nhất, đệ nhị, tôi ko biết trước năm 1975 quý vị ở trong đơn vị nào và binh chủng nào ? nhưng tôi biết chắc là quý vị đều là lính “không được giải ngũ” của một chế độ VNCH bê bối và không có một từ ngữ nào diễn tả được. Ông có đọc và tìm hiểu về những diễn biến quân sự của năm 1975. Nếu chịu khó đọc tài liệu của người Mỹ viết về cấp lãnh đạo của quân đội VNCH trong những ngày cuối cùng của cuộc chiến thì chắc chắn ông sẽ hiểu rõ tại sao quân đội VNCH lại phải tan hàng một cách nhanh chóng. Ông Xuân chắc còn nhớ danh từ “tử thủ” hay “tôi sẽ chiến đấu với viên đạn cuối cùng” … của chiến hữu Nguyễn Văn Thiệu, Cao Văn Viên, Trần thiện Khiêm, Ngô Quang Trưởng, … và rất nhiều chiến hữu tướng tá lúc đó ? có phải họ ra đi trước khi quân đội Bắc Việt vào Sàigòn. Các Chiến hữu ơi, nếu quý vị có những ý nghĩ ngu xuẩn như “không về Việt Nam nếu còn Việt Cộng” hay là “muốn chống Tàu Cộng phải diệt Việt Cộng” thì chỉ có những thằng có đầu óc đần độn mới nghx vậy. Nước Việt Nam tôi ko cần những người như vậy. Hãy có gắng sống những ngày tháng còn lại cho vui vẽ nơi xứ lạ quê người. Chắc các vị cũng lớn tuổi rồi, nhân tiền SSI / SSA của chính phủ Mỹ mà hưởng thụ tuổi già. Chiến hữu ơi, ngày nào gặp nhau mình đi nhậu, đàng điếm cho đã cuộc đời như những ngày chiến hữu đã từng chiến đấu chống cộng. Thắng hay thua không cần thiết, mình cứ quậy cho sướng cuộc đời.

    • Việt Quốc Thiên says:

      Tôi biết chắc chắn những người tham gia thảo luận ở đây không hoàn toàn ‘trước năm 1975 đều là lính “không được giải ngũ” của một chế độ VNCH’ mà trên đây có đủ mọi thành phần, ông Quang cũng thế?

      Nhưng đọc để mà hiểu thì cần phải suy nghĩ, không phải Mỹ viết gì là tin chằm chặp rồi cứ thế mà ‘đả’ người VN. Ở đời có mấy hay nhận khuyết điểm nơi mình?

      Người Mỹ cũng thế. Họ chỉ nhắm đến quyền lợi của họ, khi đạt được rồi thì họ cuốn chiếu, cười hể hả thoải mái ra đi, để lại bãi chiến trường cho người VN cấu xé nhau. Ông Diệm, ông Thiệu hay những ai là ‘sức cản’ chận bước tiến quân của Mỹ thì đều là nạn nhân cả.

      Nhưng dù thế nào thì Mỹ cũng còn tốt hơn TQ rất nhiều. Mỹ chỉ vì quyền lợi kinh tế, còn TQ thì tham lam, khống chế CSVN về chính trị và chiếm đất cướp biển của VN.

  7. Hòa says:

    Ai giỏi ai dỡ?

    Trong xã hội loài người được phân loại ra 5 hạng người.
    - Loại thứ 1, là hạng NGƯỜI QUÂN TỬ sẵn sàng hy sinh quyền lợi cá nhân cho cộng đồng cũng như xã hội. Họ sẵn sàng dấn thân vì quyền lợi của toàn xã hội hay nói chung vì tổ quốc giống nòi của kẻ đó. Như Bà Trưng, Bà Triệu, Vua Quan Trung …
    - Loại thứ 2, là hạng NGƯỜI KHÔN nhưng rất lý trí, làm mọi việc để đem lại lợi cho mình và lợi cho người. Người Mỹ gọi chiến lược đó là win-win situation (mọi người đều có lợi). Ví dụ như các chủ hảng, họ sản xuất hàng bán ra sinh lợi nhuận cho họ nhưng lại vừa giúp người, giúp đời, hay ví dụ rõ hơn nữa là các hảng thuốc, dược phẩm, hàng cao cấp như Ipod, Iphone, Samsung, Microsoft, GTE, Boeing, Yamaha, Chanel, Gucci …. Còn nói về tổ quốc thuộc hạng khôn và lý trí là Mỹ vì Mỹ làm mọi việc vì lợi ích của nước Mỹ và cũng vì lợi ích của dân tộc khác nói chung hay Pháp, Anh, Nhật, Nam Hàn, Úc, Gia Nã Đại ….đôi bên cùng có lợi.
    - hạng thứ 3, là KẺ TIỂU NHÂN, người loại nầy là người tham lam, nham nhiểm, và rất ích kỷ, vì họ sẵn sàng giết kẻ khác hay nói rộng ra là hy sinh kẻ khác hay cả dân tộc khác, làm hại người khác, miễn cho mình được hưởng bằng mọi cách. Ví dụ Trung Cộng dùng đảng csvn là công cuộc lót xác dân VN để xây dựng tiền đồn chống Mỹ cho đến người VN cuối cùng để TC hưởng lợi, TC được ổn định xã hội, TC có hoà bình, trong khi VN vì chiến tranh mà xác người VN phơi trên kẻm gai, đồng bằng, núi đồi, có thể chất thành cả trăm núi từ Bắc chí Nam. VN một xứ sở bị TC, Nga lợi dụng hứng chiến tranh cho Nga, Tầu, VN bị tanh bành vì bom đạn, hỏa tiển, xác người, bao thế hệ bị điêu linh khổ sở cho đến tận hôm nay vẫn còn hệ lụy chiến tranh.
    - hạng thứ 4, NGƯỜI VÔ TRI, bị kẻ khác lợi dụng thân xác, tài năng, sức lực, trí tuệ của mình cũng như quốc gia để sinh lợi cho kẻ lợi dụng mà không biết, còn vô tình nối giáo cho giặc. Ví dụ rõ nhất là Lào, Cam Bốt hay các xứ tại Phi Châu lục địa hôm nay đang bị TC lợi dụng chiếm đoạt tài nguyên quốc gia mà họ vẫn ngơ ngác “see no evil, hear no evil, talk no evil”.
    - hạng thứ 5, hạng NGƯỜI NGU ĐẦN cực kỳ, kẻ nầy chẳng những còng lưng làm lợi cho kẻ khác hay dân tộc khác, còn ca ngợi kẻ đày đoạ mình, đem thân mạng mình để lót xác, làm cục gạch lót đường cho kẻ khác hoặc dân tộc khác giẫm đạp lên. Kẻ ngu đần còn phải tỏ vẻ mang ơn và phục tùng kẻ đã tạo ra những khó khăn, tang thương, đổ máu cho gia đình hoặc chũng tộc mình. Ví dụ rõ nét nhất là Hồ Chí Minh và đảng csvn “Ta chống Mỹ là chống cho Trung Quốc và chống cho Liên Sô”. Đảng csvn ca ngợi kẻ thù của dân tộc là TC với “tình đồng chí thắm thiết, môi hỡ răng lạnh.
    Nhìn những tiêu chuẫn xếp loại 5 hạng người, vậy ai giỏi hơn ai?
    Trong khi dân MN VN dưới thời Ngô Đình Điệm VNCH I sống sung túc, đời sống xã hội đầy đủ, dân không thiếu ăn, xã hội được xếp hạng nhất Đông Nam Á. Viện Paster của MN VN xuất cảng thuốc từ thời Pháp sang Đông Dương. Trong khi đó MB thời Hồ Chí Minh dân được gì? bo bo? dép lốp? gạo hẫm? thiếu ăn? bị đấu tố vì địa chủ? bị đấu tố vì chống đảng như Nhân Văn Giai Phẩm?
    Vậy đã có kết luận AI GIỎI AI DỠ rồi đấy. GIỎI không hề được ai định nghiã GIỎI là làm ôsin, cộng nô, lao nô, thờ ngoại bang, hy sinh dân tộc mình cho dân tộc khác hưởng lợi là giỏi đấy nhá!
    GIỎI còn có nghĩa là người thông minh học cái hay của kẻ khác, dân tộc khác, hay lợi dụng người khác làm lợi cho dân tộc mình.
    GIỎI cũng có nghĩa học cái hay của dân tộc khác, dùng phương tiện những cái hay của kẻ khác để xây dựng cho dân tộc mình hùng mạnh để dân tộc mình thăng tiến lên. Nhật Bản, Nam Hàn, Đài Loan, Singapore … là những quốc gia ĐÃ có nền kinh tế xã hội chậm tiến, nhưng họ biết khôn, họ học hỏi những cái hay của dân tộc khác như Tây Phương, họ còn lợi dụng dân tộc khác để làm lợi cho dân tộc mình. Trong khi đó HCM và đảng csvn có cái GIỎI mà họ tự phong cho họ là: ôsin là thông minh, tư bản là bốc lột. Bởi thế, hôm nay dân tộc VN dưới sự lãnh đạo của đảng csvn xuất cảng dân làm ôsin, đĩ điếm, lao nô là chính vì đó là chỉ tiêu vinh quang dân tộc của đảng csvn.

  8. Bích Liên says:

    Kính bác Ngô Đình Diệm
    Bác đã đang yên bình trong giấc ngàn thu, mặc kệ cho đám quạ đen ma tà tru tréo.
    Gần đến ngày giỗ Bác, cháu xin kính dâng lên Bác bài viết này của ai đó, coi như nén nhang tưởng nhớ hiền nhân vị quốc vong thân.
    Lời Phát Biểu Trong Lễ Giỗ Thứ 48 của Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Bác là người xây dựng nền Cộng Hoà và Dân chủ Việt Nam. Bác sẽ mãi mãi sống mãi trong lòng dân tộc.

  9. Chưng Sơn. says:

    Lịch sử viết về chế độ đệ nhất cộng hòa thì đầy cả thư viện, đầy các trang mạng, thí dụ như các tài liệu của nick mang tên Nguyễn trưng ra ở dưới, là một trong cả hàng ngàn t/l, và lời thề của các đảng viên cần lao :” THỀ TIÊU DIỆT CS VÔ THẦN, THỀ TIÊU DIỆT CÁC ĐẢNG PHÁI PHẢN LOẠN, THỀ TIÊU DIỆT PHẬT GIÁO MA QUỶ ‘. Mà Chưng Sơn tôi đưa lên cùng các tài liệu trích dẫn thì cũng vậy, chúng cững có đầy rẫy trên mạng, cú việc đánh tên tài liệu, hay tên của tác giả viết về nó là có thể có tài liệu để tham khảo rồi. Sở dĩ tôi không để tên từ tác giả nào vì những tài liệu này đã lưu hành từ nhiều năm nay trên d/đ, đã có nhiều tranh luận về nó, những “le Chien” muốn biết thực hư thì tự làm cái công việc tự đi tìm đi, chịu khó luyện công, luyện não đi, may ra, may ra thôi não có khôn ra được chút nào không? Để từ “le chien” biến sang cái gì đó khá hơn chăng? Hay tôi đề nghị các chien non nên vục vào đọc tài liệu bạn Nguyễn thì cũng có số vốn khá để mà tranh luận rồi.
    Cám ơn, bạn Peter Huynh đã lo cho trái tim của tôi, yên trí đi sức khoẻ của tim tôi dư sức đánh bạt bất cứ loại ma, mê nào.

  10. Hồng Lĩnh says:

    Lại thêm một người bị hội chứng mù lịch sử.
    Có biết Trần Dân Tiên là ai không ?

    • Trực Ngôn says:

      Không phải ông Chưng Sơn ‘bị hội chứng mù lịch sử’, mà là hội chứng hay bịnh bịa sử!

Phản hồi