Trên đường đi đến “thiên đàng …” Tản mạn của một người theo Cộng sản (Kết)
V. Cả nước là những nhà chính trị đầy “tài năng, trí tuệ!…”
Xã hội mới người ta cần con người “chính trị” là hơn tất cả. Mọi người, mọi tầng lớp, thành phần trong xã hội được “tập hợp” vào trong các tổ chức, xuyên suốt bởi “sợi chỉ đỏ” thành một hệ thống chính trị-xã hội. Để đi đến ‘thiên đàng.. ” tất cả phải được giáo dục chính trị, giáo dục sự trung thành chính trị từ trong tất cả các cơ quan, doanh nghiệp, trường học, công an, lực lượng vũ trang đến mọi ngành, mọi nghề, mọi thành phần, mọi tầng lớp nhân dân trong xã hội, cả nhi đồng cho đến phụ lão tất tất đều phải vào “tổ chức” …!
Trong nhà trường giáo dục chính trị thay giáo dục công dân (dù Hiến pháp nói rất kiệm lời mọi người trong xã hội là công dân nhưng thực tế như ở miền Nam sau tháng 4/1975 làm gì có xã hội công dân mà… giáo dục !?). Trong hệ thống chính trị có một đội ngũ mà Đảng quan tâm đặt biệt, rất ư quan tâm chăm sóc để nối nghiệp Đảng dẫn dắt toàn dân đi đến “thiên đàng”. Đó là hệ thống đội ngũ mà như Nhà thơ to nắm công tác tuyên huấn TW Đảng lúc đó ví bằng hình ảnh là “tên lửa 4 tầng” – Đội nhi đồng, Đội Thiếu niên tiền phong, Đoàn thanh niên CS, Đảng CS..”. Đoàn lãnh đạo cả “3 tầng” kia – Nhi đồng, Thiếu niên, Thanh niên. Đảng Lãnh đạo hệ thống “vệ binh” và toàn bộ các hệ thống toàn xã hội.
Cả nước, tất cả đều là những “nhà chính trị“ nhưng phải là chính trị “vô sản chuyên chính”, phải chọn lọc từ nhỏ đến lớn cho nên sau cái ngày 30/4/1975 mới có những trẻ em bị ở ngoài “tổ chức” hoặc đến trường nhưng không được kết nạp vào Đội, vào Đoàn vì lý lịch gia đình không cơ bản; cha, mẹ bị bắt đi cải tạo; là tư sản, ngụy quân, ngụy quyền…
Chính trị là thống soái! Ai cũng phải học chính trị, nói chính trị, làm chính trị nhưng lãnh đạo và cai trị thì chỉ có Đảng – những Đảng viên, cấp ủy thôi còn tất cả “làm chính trị” là phải chấp hành, nghe và làm theo, thống nhất tư tưởng và hành động trong một khối thống nhất dưới sự lãnh đạo của Đảng. Không ai được phép chống đối, “bất đồng chính kiến” (nếu “bất đồng, mạnh ai nấy đi thì làm sao mà đến… “thiên đàng!”) Phải tuyệt đối tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng, vào “chủ nghĩa Mác-Lênin vô địch muôn năm”(!!). “Chính trị” đó là phải tuyệt đối tin theo một “tư tưởng” chính trị, ở trong một “tổ chức chính trị – xã hội” và” … làm theo nhiệm vụ chính trị “mà Đảng đã đề ra”. Biết sai cũng phải chấp hành đó là nguyên tắc tổ chức, là ý thức tổ chức kỷ luật. Đó là sự trung thành với Đảng, với Tổ quốc… XHCN(!?).
Trong Tuyên ngôn Đảng CS Mác-Engel đã nói rồi ”.. giai cấp vô sản mỗi nước trước hết phải giành lấy chính quyền, phải tự vươn lên thành giai cấp dân tộc, phải tự mình giành dân tộc” Đảng là Tổ quốc!. Đảng là dân tộc (!?). (và, hình như từ khi có Đảng mới có nước VN, dân tộc VN… hay sao đó nên giáo dục lịch sử… thì môn lịch sử Đảng là chủ yếu(!)). Nghị quyết của Đảng là sự vận dụng chủ nghĩa Mác-Lênin nên… cũng là Chủ nghĩa Mác Lênin (!)… “ Bước thứ nhất trong cuộc cách mạng công nhân là giai cấp vô sản biến thành giai cấp thống trị, là giành lấy dân chủ.”…(Tuyên ngôn ĐCS) ; Đối với công nhân cũng phải “tổ chức những người vô sản thành giai cấp” (Tuyên ngôn ĐCS); ngoài “đảng của giai cấp công nhân” trong công nhân còn có công đoàn (khác với công đoàn trong các chế độ xã hội không đi đến “thiên đàng… là “không được Đảng CS lãnh đạo”, không có hệ tư tưởng chủ nghĩa Mác-Lênin, không có sứ mệnh lịch sử đào mồ chôn chủ nghĩa tư bản….).
Nông dân có nông hội; phụ nữ có hội phụ nữ; trí thức, văn nghệ sỹ thì có các hội trí thức chuyên ngành, tập hợp trong liên hiệp các hội khoa học-kỹ thuật, hội liên hiệp văn hoc nghệ thuật với các hội chuyên ngành như hội nhà văn, hội nhạc sỹ, kiến trúc sư… Nhờ có những Hội ấy nên những trí thức, văn nghệ sỹ chân chính mới thấy cái đầu, cái tư duy của mình bị trói, không chịu cột bộ óc mình vào, hòa cùng suy nghĩ, tư duy như đảng vĩ đại nên mới tạo nên thành quả “vụ án Nhân văn giai phẩm”, “xét lại”… chứ !!
Tất cả mọi tổ chức chính trị-xã hội, dân tộc, văn hóa, văn nghệ, tôn giáo… vào trong một tổ chức “quần chúng” rộng lớn của đảng là “uỷ ban mặt trận tổ quốc VN” từ TW đến cơ sở… (còn “Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam” đã hết vai trò lịch sử rồi!). Ai ở ngoài cái “mặt” ấy, tùy theo mức độ, sẽ là kẻ lạc hậu, chậm tiến bộ, là thành phần chống đối, chống đảng, “phản động”… Hệ thống ấy đặt dưới sự lãnh đạo và hạt nhân nòng cốt là đảng cộng sản.
Về mặt “vận hành” xã hội thì hoạt động theo cơ chế đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ… dưới sự lãnh đạo của đảng CS. Tất cả quyền lực thuộc về “nhân dân” nhưng đã có đảng đại diện cho lợi ích của dân tộc, nhân dân, đã thay cho nhân dân “giành lấy dân chủ” hết cả rồi nên… quyền lực cũng thuộc về đảng. Đảng là chủ nhân ông của dân tộc, đất nước. Đảng có quân đội nhân dân, công an nhân dân, rồi tòa án nhân dân, kiểm sát nhân dân, nhưng ngân hàng (là) nhà nước… cũng là độc quyền của đảng, bảo vệ đảng…! Hệ thống ấy “trước đổi mới” gọi là “hệ thống chuyên chính vô sản” của “nhà nước chuyên chính vô sản” xây dựng trên nền tảng Liên minh công-nông-binh, sau đó bớt “binh” (nhưng quân đội, công an là công cụ bạo lực cách mạng của đảng, bảo vệ đảng, “trung với đảng” được quan tâm đặc biệt, nên thời “đổi mới”, “dân chủ hóa xã hội” lực lượng này được nhiều ưu đãi, cấp hàm, chế độ lương tăng lên hơn hẳn các loại cán bộ) và thêm “trí” (!) thành công-nông-trí dưới sự lãnh đạo của “đảng CSVN quang vinh…”
Bản chất của hệ thống ấy, thứ nhất là trấn áp, bạo lực, lấy số đông “dân chủ chuyên chính”, được tập hợp, tổ chức thành “quần chúng” của đảng – để trấn áp thiểu số – thành phần tư sản, địa chủ, ngụy quân, ngụy quyền phản cách mạng (!) làm cơ sở để xây dựng “thiên đàng.. ” Thứ hai là tổ chức xây dựng gọi là chủ yếu, nhưng xây thì các cơ quan đảng, cơ quan công quyền nhà nước thì rất “hoành tráng”, “đàng hoàng hơn, to đẹp hơn” và làm thì như… cầu Văn Thánh, Cần Thơ, Ngã Tư Sở… cùng với cả hệ thống tập đoàn doanh nghiệp nhà nước to đùng kinh doanh luôn “thất thoát”, rồi lại làm hại cả đảng, nhà nước, làm đảng mất đi những cán bộ chí cốt đầy tài năng, liêm khiết (!) vì buộc phải cho mất chức hoặc đi ngồi tù (tạm… để che mắt thế gian)…
Sau đổi mới, cái tên “chuyên chính” nghe ghê quá nên đổi tên gọi cho nhẹ nhàng hơn – là hệ thống chính trị xã hội. Những đoàn thể chính trị-xã hội được công khai hóa, nhà nước hóa thành cơ quan nhà nước làm công tác đoàn thể. Cán bộ đoàn thể thành cán bộ công chức nhà nước, kể cả cán bộ đảng. Cả hệ thống ấy dù tên gọi khác nhau nhưng đều… của nhà nước, ăn lương nhà nước – thuế của nhân dân (với số lượng chẳng kém lực lựợng cán bộ công chức nhà nước và sau mỗi lần cải cách lại đồng loạt tăng thêm!) Bản chất chuyên chính không thay đổi, càng chuyên chính hơn bằng “dân chủ” của ”nhà nước pháp quyền XHCN” dưới sự lãnh đạo của đảng đang quá trình làm luật, dùng công cụ Luật pháp để tiếp tục “chuyên chính” …
Thời trước đổi mới, đó là thời kỳ Hiến pháp có để trang trí, Luật pháp xã hội không có bao nhiêu, nghị quyết của Đảng mới là Luật (!) Quản lý xã hội chủ yếu bằng nghị quyết, trong xã hội chỉ có “công dân của đảng” làm gì có “xã hội công dân”. Con người trong xã hội là con người giai cấp đầy phân biệt thành phần này, thành phần nọ. Có những đối tượng “ưu tú”, thành phần cơ bản” thì mới được đi “làm lính”, vào đại học. Con “ngụy quân, ngụy quyền”, Thiên chúa giáo, Tin lành… thì được “ưu tiên” ở địa phương làm cu li! Năm 1986 với trường hợp Nguyễn Mạnh Huy, học giỏi, thi đậu mấy trường đại học nhưng không được đi học. Báo chí lên tiếng, phê phán, may nhờ “đường lối đổi mới”, đảng cho mở rộng “dân chủ” xã hội nên… sau đó mới được đi học; hoặc vụ án “khoán chui “ của Kim Ngọc – Bí thư tỉnh ủy Vĩnh Phúc sau… ”sửa sai”, đổi mới thành ”khoán 100” đã góp phần đẩy sản lượng lương thực của cả nước lên 21 triệu tấn, rồi sau cao hơn nữa, rồi xuất khẩu đường hàng nhì thế giới dù cả 10 năm trước đó (từ Đại hội IV- 1976) phấn đấu ráo riết… cũng không đạt; rồi những Vua Lốp… Đó là một vài “điển hình” của cơ chế chính trị xã hội “làm chủ tập thể”, “dân chủ xã hội chủ nghĩa” thời kỳ ấy!
Khi thực hiện “dân chủ hóa” thì Đảng mới bắt đầu làm luật, ban hành luật, xây dựng “nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa”, mới mở trường Luật, mới có hệ thống tư pháp, có “đoàn luật sư”! ”Đảng làm luật” vì luật ấy là của Đảng, Quốc hội chỉ là cơ quan ”biểu quyết”, sửa đổi hình thức văn bản, câu cú, chính tả cho “chuẩn” tiếng Việt nên khi kỷ niệm 60 năm Quốc hội Việt Nam – Cái tuổi 60 là tuổi nghĩ hưu nhưng Quốc Hội Việt Nam chưa làm được Luật cũng phải nhờ bộ máy “hành… pháp” (Mà đâu chỉ riêng Quốc Hội, cả biết bao nhiêu tổ chức, con người… cả “60 năm cuộc đời” cũng đâu… thành nhân, vẫn luôn là những đứa bé con, búp bê “dễ thương”, “đại biểu nhân dân” thì càng “dễ thương” hơn!).
Rồi, khi bắt đầu “làm bạn với thế giới”, thấy thế giới tiến bộ quá còn mình lâu nay chỉ ở trong một phe XHCN luôn lăm le đi làm cách mạng thế giới, đội ngũ cán bộ “công nông” không thích ứng “ngoại giao” với xã hội và thế giới bên ngoài lúc đó mới cần đến trí thức. Khẩu hiệu, lời nói của Lênin “Không có tri thức không có chủ nghĩa cộng sản” lúc đó mới thổi vào nội dung mới(!?).. “Cục phân” bây giờ được xức dầu thơm XHCN! “Cách mạng là sáng tạo” nên đội ngũ cán bộ ít học, chẳng cần trí thức chỉ một vài năm sau đã trở thành đội ngũ cán bộ có học, trí thức XHCN, trình độ vọt lên Đại học, Cử nhân, và còn cao hơn nữa…
Những trí thức có tài năng, muốn góp phần mình xây dựng đất nước không được trọng dụng nếu không phải là đảng viên, hoặc nếu không ôm ghế, ôm vàng “im lặng”, tư duy theo quan điểm chính trị của đảng cầm quyền!. Bộ máy công quyền nhà nước, đoàn thể ăn rồi chủ yếu là đi học – một nhà nước “kiểu mới” tập sự ?! Đúng là… “trường học cộng sản chủ nghĩa!”. Tuyển vào bộ máy rồi lấy tiền thuế của nhân dân để nuôi cho ăn học, đào tạo, để “cải cách”, “chuẩn hóa”… Những con người “tiền phong”, “ưu tú”, “bá nghệ” đầu óc ”thần thông”, học một biết mười… giỏi giang hết chỗ nói nhưng trong hoạt động… chỉ tư lợi, làm khổ nước, hại dân. (nếu không thì ai đi làm quan với đồng lương chết đói!…)!.
Nhưng lỡ ”là phong trào”, ai cũng phải “chuẩn hóa”, mà “không có tri thức không có chủ nghĩa Cộng sản”(!) . Với truyền thống “hiếu học” của người Việt Nam nên cán bộ đảng, nhà nước, đoàn thể… thi nhau học. Học là nhiệm vụ “cách mạng”!. Học mới có chức, có quyền, mới có nhiều lương – lậu! Được thời mở cửa, cơ chế thị trường, cái thị trường bằng cấp phát triển mau lẹ. Đội ngũ “chuột chạy cùng sào…” nằm trong “quốc sách hàng đầu” bây giờ đời sống, thu nhập có khá hơn, nhiều người trở nên giàu có. (Thị trường mà !) Cán bộ đi học nhà nước trả lương, có quyền và có tiền, “nhậu” nhiều hơn học; với công nghệ… sống…sượng, “đầu vào” bao nhiêu thì “đầu ra” bấy nhiêu(!) Học, với lãnh đạo thì kết quả nhất định phải là loại giỏi !….
Rồi tiêu chuẩn “chính trị” “đầu tiên” phải là đảng viên(!). Các Học viện chính trị mở ra đào tạo Cao cấp, Cử nhân với nhiều hình thức – Vừa làm vừa học, tại chức, tập trung, liên kết… Đã học thì phải tốt… nghiệp. Bằng cấp dễ nhất, nhiều nhất có lẽ là… chính trị. Nhưng học rồi nhưng có “chính” gì đâu, vẫn “trị” là “chính”! Mà cả nước phải là những nhà chính trị đầy tài năng, trí tuệ nên, có lẽ, đó là một yêu cầu của đảng lãnh đạo để quảng bá thương hiệu “trí thức XHCN”, chứng minh về sự hơn hẳn của CNXH đang… định (lại) hướng. Bởi vậy ta thấy sự kiện nức lòng trí thức XHCN – Sau một đêm hàng loạt trứng nở ra những nhà tiến sỹ nên khi khoe với thế giới về đội ngũ tiến sỹ Việt Nam thế giới phải “khiếp”(!). Số lượng tiến sỹ thì nhiều hơn cả các “con Rồng Châu á” Nhật Bản, Hàn quốc… nhưng công trình khoa học xào nấu lại cũng không chín! Trạng Quỳnh xưa có sống lại chắc cũng phải giật mình không dám ”nằm úp” về sự phát triển nhảy vọt của đội ngũ tiến sỹ… giấy so với thời xưa!
Sự tài giỏi của lực lượng hùng hậu những nhà chính trị quản lý, cai trị đất nước đã tạo ra những sản phẩm xã hội như công nhân đình công; nông dân biểu tình, khiếu kiện; trí thức “bất đồng chính kiến”, đòi dân chủ, tự do tư tưởng, tự do ngôn luận hoặc ngậm tăm, im lặng là … “vàng, là đô”; còn sinh viên, học sinh, trí thức trẻ thì xuống đường đòi được yêu nước! Tham nhũng thành quốc nạn; giáo dục lệch hướng. Dòng sông giao thông đô thị cứ bị tắt, bị ngập. Đất đai, bờ cõi cha ông để lại nhờ các đồng chí “hảo, hảo” cả nghìn năm luôn luôn muốn thôn tính, biến VN thành Quận, Huyện… giữ giùm nhưng lại… bí mật với nhân dân, sau này nếu có mất luôn thì… “bốn phương vô sản một nhà”, mà “Công nhân không có tổ quốc” (tuyên ngôn ĐCS) thì… có mất gì đâu, “được cả thế giới” đó chứ (!!)
“Dân ngu, khu đen” như tôi được đảng vĩ đại dẫn dắt trên đuờng đi đến ‘thiên đàng”, thấy sao nói vậy. Mấy chục năm rồi, từ lúc đầu xanh, tuổi trẻ đến bây giờ đầu bạc, mắt mờ nhưng “thiên đàng” ở đâu cũng chẵng biết, thăm thẳm, mịt mù, bây giờ “tự đổi mới”, “định (lại) hướng” nữa… nếu giáp lại cái vòng… hơn 60 năm xưa, nhân dân tự mình đi đến thiên đàng bây giờ chắc không ai còn đòi “dân chủ”!
© 2008 www.danchimviet.com