WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Di lụy cờ vàng


Trước khi đi vào nội dung chính của bài viết, tôi xin được có đôi lời với tất cả những người đã đọc được hai bài ý kiến của tôi vào các ngày 4 và 6/6 trong bài viết “Kịch bản 75: Xin cùng nhau viết lại lịch sử “ của cựu Đ/t Vũ Văn Lộc.

Tôi bút danh Như Ba, có lời xin lỗi tất cả bạn đọc xa gần đã đọc những lời tôi nghĩ là thô lỗ, không nên dùng trên diễn đàn chữ nghĩa và việc quy kết qúa tổng quát, trong khi đó trong hàng ngũ có nhiều người đáng kính trọng. Mà tôi vì qúa bực bội vì tình trạng như vô cảm xảy ra cho cộng đồng nên đã viết kèm theo những sự thô lỗ.
Một lần nữa tôi xin rút lại những lời đó với sự xin lỗi chân thật.

Tôi xin lỗi vì tôi và tất cả các bạn đều là những con người lãng mạn tiểu tư sản, con người tự do. Lãng mạn tiểu tư sản ( LMTTS ) là từ mà bọn vc đã qui kết cho chúng ta từ những thời đầu của cuộc chiến và cá nhân tôi rất thích từ này, vì những con người LMTTS không phải chỉ là người có một tài sản nhỏ đâu, mà là những người trân qúi những gì riêng tư, trọng nghĩa tình, không hận thù ai và điều gì qúa đáng.

Một người LMTTS là người thích giữ cho mình một tình yêu riêng tư dẫu chỉ sau bức vách đất, tuy ăn rau mà vẫn qúy giá những câu hò, câu thơ thấm đẫm tình người.

Ngược lại, với những thô tục đại tư bản bây giờ, đang vênh vang với những đồng tiền bất nghĩa đầy trên đất nước VN bây giờ, những kẻ không bao giờ biết nhận những lỗi lầm với dân tộc để thật sự đem đến an bình, hòa hợp cho dân tộc.

Chuyện chống cộng làm dáng và để gợi nhớ, để thỏa mãn cho cái ta, nó không tai hại cho cộng đồng, nếu nó có, dù sôi nổi, cũng chỉ giới hạn trong các building, nhưng nó trở nên di căn tai hại, kể từ khi nó tràn lan ra đường phố, và cờ vàng càng lộng gió thì dân địa phương càng khó chịu, sự khó chịu này đã được thể hiện vài lần trên các tờ báo tại Orange County lời lẽ rất gay gắt, nhưng các thiên tài chống cộng cứ lờ tịt coi như không có.

Nước Mỹ tuy là một nước xiển dương những nguyên tắc về dân chủ, và bình đẳng nhưng cũng không ít những kẻ có đầu óc kỳ thị hẹp hòi, việc làm phô trương như xin treo cờ tại City Hall, rước cờ trên các đường phố, cắm đầy cờ những dịp Tết, lễ 30/4, sẽ dễ làm người bản xứ khó chịu và như thế sẽ đẩy số người trung dung, ôn hòa sang phía những người mất cảm tình, nên như vậy số người khó chịu vì sự hiện diện của ta trong những sinh hoạt đặc thù này ngày càng đông hơn, và tình trạng này sẽ chẳng thỏai mái cho đời sống của người Việt trên đất Mỹ. Những năm gần đây, việc bạo hành vô cớ đối với dân Việt có tăng sự tàn bạo, và gần đây nhất là chỉ sau có vài ngày việc trình thỉnh nguyện thư tại trước White House, thay vì đạt được vài thành qủa nào đó thì 150 ngàn chữ ký chỉ nhận được sự đối thoại hững hờ, thể hiện sự xem thường từ một công chức cấp thấp! Tai hại chưa dừng lại và chỉ vài ngày sau vụ thỉnh nguyện thư với cờ vàng lộng gió, một chủ tiệm Spa của một người đàn bà trung niên bị một tên da trắng vào cướp và rape bà chủ, thủ phạm dẫu còn tại đào, nhưng nạn nhân chủ tiệm đã nhận được lệnh thu hồi giấy phép hành nghề, nghĩa là đóng cửa ! Và chủ tiệm còn phải ra hầu tòa nữa. Có cần những bộc óc của chiến lược gia, chính trị gia để tìm hiểu và phân tách vụ này không? Không cần đâu, thông điệp đã qúa rõ ràng: Cộng đồng các người không là cái đinh gì cả đâu, biết khiêm nhường thì sống yên ổn, còn không thì trông đấy, khi các người làm cho nguời Mỹ ta khó chịu thì các người sẽ nhận lại sự khó chịu hơn nhiều lần, việc mau mắn tụ tập được 150 ngàn chữ ký, mà các người xem như là power của người Việt các người, thì người Mỹ ta xem như giấy đi cầu được giựt trôi đi trong cầu tiêu như thế này thôi.

Đó là chưa tính đến những đánh gía tiêu cực của người Mỹ về cái thời cay đắng của việc lợi dụng tiền viện trợ để tham nhũng, thời gian của lính ma, lính kiểng, xăng dầu chia chác đang là một tập hợp cờ vàng lô nhô trước mắt họ, có cần liệt kê thêm không? Hỡi những bộ óc chiến lược Nam Lộc, Trúc Hồ, Việt Dũng có đọc bài này không? Hy vọng bạn đọc và tôi sẽ được nghe họ phản hồi.

Tôi đã nói nhiều lần là việc rê rê rước cờ trên đất Mỹ là ca tụng cộng sản Bắc Việt và nếu lá cờ đó nó ở trong tay những người mệnh danh là chống cộng thì lẽ đương nhiên nó biến những người này thành những ngố cộng, hề cộng trong con mắt người Mỹ, vậy nên Mỹ nó khinh khi, xem thường ngố cộng là điều dễ hiểu như đã thấy. Tại sao rước cờ vàng trên đất Mỹ lại là ca tụng VC? Để tôi phân tách cho chư vị thấy.

Sau khi Mỹ rút quân và chấm dứt hoạt động quân sự hoàn toàn tại Đông Dương (1973) , những chiến binh tham dự trở về thay vì được đón tiếp thì lại bị dư luận phỉ nhổ, khinh ghét, giới chính trị gia vỗ về an ủi lẫn nhau trong cay đắng và tìm cách hàn gắn bằng thời gian chứ chẳng còn biết làm sao hơn trước vết nội thương còn qúa mới, và qúa choáng váng nhưng dư luận quốc tế rất mẫn cảm đã đánh hơi và cảm nhận được nỗi đau này của chú Sam, nên khắp nơi trên thế giới mỗi lần muốn dọa Mỹ đều dẫn vụ VN ra làm bằng: El Savardor, Nicraguara: Mỹ hãy coi chừng vụ VN tái diễn, dùng VN để hù dọa tâm lý, cân não Mỹ. Thập niên 90 cha con Sadam Hussen cũng dọa Mỹ bằng VN, Khomeini lãnh tụ của Iran cũng dùng VN để dọa Mỹ.

Như thế ta không ngoa khi nói rằng dưới con mắt của dư luận quốc tế, và đối với cả giới bình luận quốc nội, giới Elite của Mỹ, thì kết qủa của chiến tranh VN là một thất bại lần đầu tiên trong lịch sử Mỹ, dẫu muốn biện luận, chống chế ngược xuôi cách nào đi nữa thì cũng là thất bại, sự nhận định này đến từ những nhà làm chính sách, từ những học giả, và ngay cả từ những cựu sỹ quan hàng tướng lãnh cao cấp nữa. Vậy mà ta cứ day day cái chứng tích thất bại vào mắt họ thì tức là ta đang tôn vinh, ca tụng kẻ cựu thù của họ là VC. Mà chứng tích ấy không có gì đặc trưng hơn là lá cờ vàng ba sọc đỏ cả!

Người Mỹ gọi kẻ thù của họ là ViCi, ta trưng cái ViCi đánh cho tan tành(được đỡ đầu bởi người Mỹ ) thì là ta ca tụng kẻ thù của họ chứ còn gì nữa? , Vậy nên người Mỹ họ gọi những người cầm cờ vàng phe ta là ngố cộng chứ họ đâu có mất thì giờ để gọi ta là chiến sĩ cựu đồng minh làm chi (Vì những liên hệ chua chát, cay đắng của những ngày tháng còn ngồi chung trên một chuyến tầu định mệnh, mà người Mỹ là hoa tiêu, chủ tầu, còn Chính phủ, Quân đội VN chỉ là phụ tá loong toong. Còn xăng, nhớt, súng, đạn thì còn quyền hành chức tước, vênh vang, chi li tính toán. Những thứ này mất đi thì ông nọ, ông kia cũng mất theo và thành tị nạn, thành người di tản buồn), đấy là chưa tính đến những đứa trẻ lúc cha, anh chúng cúi mặt trở về lúc chúng lên năm lên bảy, nay chúng là những người trung niên, là những người làm ngân sách, là những cảnh sát, những người của hội đồng thành phố, thử hỏi chúng có thể có thiện cảm với những cái họ Trần, họ Nguyễn đang ngơ ngáo, rụt rè trước mặt họ, khi những thóang hiện chua chát, cay đắng của dĩ vãng vụt qua đầu họ? Tại sao ta cứ nghĩ người Mỹ là những hình nhân chỉ có lòng cao thượng bao la chứ không nghĩ họ cũng ích kỷ, nhỏ nhen, ganh ghét, tầm thường như tất cả các giống dân khác vậy, mà sao ta cứ bắt họ phải chứng kiến cái chứng tích thất bại của họ năm này qua năm khác? Rước cờ trên phố còn chưa hài lòng, lại còn phải ra tận city treo ngày đêm nữa và tai hại hơn là làm di căn những sân hận lại cho thế hệ con cháu bằng cách thổi vào tai chúng những từ như bất khuất, hào hùng để chúng cứ thế nhắm mắt rước cái hệ lụy cờ vàng trên đường phố Mỹ và sân hận di căn cứ thế mà đó đây xảy ra, đám trẻ được rót vào tai những mỹ từ cứ thế vô tư cười cười đi rước cờ, có biết đâu là bị dụ khị cho ngậm cứt dê tai hại mà không biết, vì đang tự tách mình ra xa hẳn cái cộng đồng hằm bà lằng hiệp chủng này mà mình không biết! Vì sao mà sự bạo hành rất ít khi xảy ra với các cộng đồng Nhật, Tầu hay Đại Hàn? Nhưng tại sao lại xảy ra với ta thường xuyên hơn so với những CĐ nầy? Tại sao những lời miệt thị (như gọi là gook – năm 2010 bởi 1 tên db tại Texas) lại dành cho cộng đồng VN sau 35 năm nhập cư?

Câu trả lời là, tại ta làm những hành động thừa thãi và ngớ ngẩn nhiều hơn những CĐ khác, như việc treo cờ ở Citi Hall là một, trong khi đó ta lại rời rạc, thiếu đoàn kết, thiếu lực hơn hẳn họ. Mà di lụy bắt đầu là từ khi Liên Hội Người Việt Bắc CaLi (LHNVBCL) đã khởi xướng việc treo cờ tại San Jose City Hall trước tiên, sau đó lan ra các vùng phụ cận rồi khắp cả nước Mỹ. Nên câu hỏi dành cho các người chủ chốt việc treo cờ, rước cờ là: Tại sao sinh họat chính trị mà lại không dự trù được những tình huống bị xem là backfire này để càng ngày càng đem đến sự chán ghét cho dân bản xứ, làm ơn trả lời đi các ông Vũ Văn Lộc, Lại Đức Hùng, Nguyễn văn Vĩnh. Và cả cái đám vệ binh Việt Tân nữa, làm thế nào mà các bộ óc chính trị của các ông để việc chống cộng trở thành ngố cộng như phân tách ở trên, nên nhớ việc cắm cờ, rước cờ cũng có sự tham dự năng nổ của Việt Tân nữa.

Mới ngày nào người ta còn thấy những vệ binh Việt Tân, những dịp tết hoặc 30/4 mặc đồng phục quần nâu áo nâu, đi từng cơ sở thương mại tại San Jose yêu cầu treo cờ vàng 3 sọc đỏ với thái độ gần như là cưỡng ép.

Vậy yêu cầu tất cả hãy trả lời cho dư luận người Việt tại Mỹ, và cả khắp thế giới biết với. Tai sao việc treo cờ, rước cờ thành một tai họa cho người Việt và cho sự chán ghét của người Mỹ mà những bộ óc chính trị lại không hề hay biết?

Ta giành giật treo cờ vàng với cờ đỏ sao vàng với những viên chức trí thức của trường đại học, ta tụ tập hò hét vào mặt viện trưởng, bắt họ phải làm theo ý ta, bằng không thì thắp nến, biểu tình và người Mỹ có lẽ muốn giữ cái khung cảnh trí thức cho khuôn viên của mình nên đã phải làm theo ý ta. Nhưng ta thử tự hỏi xem ta có tránh được sự khinh ghét không?

Khi ta chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu mà ta lại đi ra lệnh cho chủ nhân, kẻ đang giữ quyền lực, phải làm theo ý ta? Và cũng có lẽ người Mỹ không muốn có một mặt trận tiền phương trở về trên đất của họ, một mặt trận mà họ đã nhận định là deathly wrong. Nhưng làm sao mà ta có thể derail cái tính toán của người Mỹ, khi họ chỉ muốn bắt tay với kẻ cựu thù để làm thầy, làm boss cái kẻ cựu thù này? Để đưa kẻ cựu thù ấy vào ảnh hưởng, tính tóan của họ, ta hãy trông cái hình vợ của Bush mặc đồ như con ở, khi người Mỹ đón vợ chồng Nguyễn Tấn Dũng tại WH năm 2006 (?) và cái hình bố trí cho Phan Văn khải, tay ôm chạm lên giầy của một cái tượng của Dr. Harvard (?),được đóng khung chỉ còn bàn tay chạm lên chiếc giầy với khuôn mặt của PVK cười gượng gạo, hai bức hình này người Mỹ đã xác định vị trí rõ rệt và thông điệp cho cả 2 phía người Việt mà phân tách ra thì chẳng có gì hay cả. Đúng như Sigmund Freud nhận định: Ý thức làm tăng thêm sự đau khổ, là vậy!

Người Mỹ cho phép VC đươc cắm cờ, nhằm bình thường hoá, nâng cấp ngọai giao để buôn bán, để đưa VC vào toan tính, ảnh hưởng của họ, một phần khác cũng là để xóa mờ cái lỗi lầm đau thương cho chính họ, ta nhào đến giựt nó xuống và trợn mắt lên lý luận với vị viện trưởng khả kính (chủ nhà) rằng đó là lá cờ gây tang tóc đau thương cho chúng tôi v.v… Còn người Mỹ các ông thì cứ việc làm theo ý chúng tôi là được rồi, các ông đừng nên quên vết thương đau của các ông, cứ giữ lấy nó và để cùng đau với chúng tôi cho có bạn, và ta quên ( hay thiếu thông minh, thiếu tế nhị, thiếu sự cận nhân tình?) là người Mỹ cũng có nhu cầu khép lại qúa khứ cho chính họ , và lẽ dĩ nhiên, đối với họ nó quan trọng cho họ hơn nhu cầu của ta, mà điều cũng quan trọng là họ mới là chủ nhà, là người quyết định lá cờ nào đó được cắm hay đừng.

Ta la hét, khóc lóc yêu cầu họ dẹp lá cờ đó đi, có vì nhân đạo mà họ làm theo ý ta, nhưng họ có khinh ghét và khó chịu ta không? Nên có nhẹ nhất thì họ cũng gọi ta là ngố cộng mà thôi. Ta đòi họ dẹp cờ VC, bảo rằng lá cờ đó làm ta đau khổ, và đưa ra lá cờ vàng ba sọc ra thay thế, than ôi! Lá cờ mà ta cho rằng chính nghĩa đó còn làm họ đau đớn hơn, mà không nói lên được (vô thanh), vì gợi nhớ lại những chia rẽ kinh hoàng, tốn kém kinh hoàng, và những buổi đi nhận xác, phủ cờ dài dằng dặc cũng rất kinh hoàng, và nay thì ta đem nó đi ngọai giao, năn nỉ để được treo vào chỗ uy nghi,trang trọng nhất thành phố, nơi mà những công dân ưu tú muốn đươc vào ngồi, vậy thì ta khôn chăng khi ta cứ day day lá cờ đó vào mặt họ?

Đã trăn trở trong phân tách này và tôi đã nhiều lần ngẩn ngơ tự hỏi là làm sao mà những người một thời đã là những đại tá, trung tá oai phong, thông minh, giỏi giang như giời và đã từng giữ những chức vụ “tham mưu trưởng” “ tham mưu phó “ lại làm những sự việc thiếu tế nhị, thiếu sâu xa, thiếu tìm hiểu, nghĩa là thiếu nhiều thứ nữa như thế này? Các công trình sư, sáng tạo việc treo cờ trên các City Hall tại bắc Cali xin cho ý kiến.

Và nhóm cờ vàng la hét, reo hò còn được phép đứng trước WH khi nó còn đồng qui với ý đồ của Chính Phủ Mỹ muốn nhân dân Mỹ xem cái cảnh họ đón thằng ở, với con sen HN như thế nào (đây là tôi phân tách theo não trạng của họ), còn khi không ở trong toan tính trùng hợp với họ thì dầu có 150 ngàn chữ ký, hay 2 triệu chữ ký thì họ cũng chỉ xem như giấy bổn khi mà họ không cần đến nó, khi mà ta cứ cư xử thiển cận như trên. Và hoa trái nào mà những người di tản đơn lẻ gặt hái được? Hy vọng là không phải như người phụ nữ nạn nhân (nói ở trên) kia chứ? Tư duy của ta như vậy, thì giá trị ta chỉ vậy, và 3 hoặc 5 năm nữa cách chống cộng của ta vẫn vậy thì thân phận,gía trị CĐ ta cũng chỉ thế vậy!

Ba mươi bảy năm cái công thức chống cộng cũ rích cứ thế mà tồn tại, để cứ thế mà mai vàng ngắm nghiá mai bạc, mai bạc rổn rang thưa thỉnh với sao, với trăng, để sao và mai còn dường như giữ được những hình bóng sao mai, bạc, vàng lộng lẫy của ngày xưa ! Và tất cả chỉ là vậy!!! Bạn đọc có thấy đúng vậy không?

Và các người còn muốn gì nữa? Tôi muốn nhắc đến một câu hỏi chán ngán gần như rơi lệ của một cây viết người Mỹ (mà tôi quên tên), và tôi cũng muốn đặt câu hỏi tương tự cho những người cứ thích rê rê cờ vàng trên các đường phố Mỹ. Vậy các ông còn muốn gì nữa đây? Ngày sụp đổ niềm Nam thì 3 trại tị nạn được dựng lên trong nước Mỹ, thời gian đầu thì cũng vài trăm ngàn người, không gì thì chí ít cũng được tươm tất đầy đủ, rồi khi nước Mỹ bốc, xốc, ăn nên làm ra thì người Việt chồng tếch, vợ lỳ, nhà mới, xe mới vi vu, rồi từ HO I cho đến HO 42, hết những đợt này, lại đến đợt con lai con ghép, rồi ì sèo bảo lãnh, di dân, khi nước Mỹ trì trệ thì người Việt vẫn vợ nêu (nail), chồng tóc, như vậy chưa đủ hay sao? Mà cứ gợi nhắc cái dĩ vãng chẳng có gì là của mình cả.

Thật vậy, người Mỹ đã cung ứng cho ta từng thước vải kaki, từng đôi giày, từng lít xăng, và tất cả khí tài theo sau và rồi lon lá cũng theo đó mà phồng lên thành mai, thành sao lấp láy, đến khi người Mỹ hết kham nổi chi phí thì họ cắt, họ cúp những thứ đó thì tất cả lại xẹp xuống như qủa bóng bị xì hơi, vậy thì những mất mát, và niềm đau của ta đáng là gì so với cảnh dân Do Thái xếp hàng vào lò hơi ngạt? Dân Đen lên tầu đi làm nô lệ cho dân Trắng? Chẳng phải trong cái họa của ta vẫn còn ít nhiều hồng phước hơn những cảnh đời đó hay sao? Và sau cùng là sao các ông không quay nhìn cuộc chiến Afghanistan, Iraq cũng tang hoang ngút ngàn và thử hỏi có trại tị nạn nào được dựng trên nước Mỹ không?

Mới đây nhất, tin cho biết chính quyền VN đã đồng ý theo yêu cầu của BT Quốc Phòng Hoa Kỳ để mở thêm 3 vùng phục vụ cho nhu cầu tìm người mỹ mất tích trong chiến tranh, với cái tin nhỏ này các Chính Trị Gia chống cộng tại hải ngoại nghĩ gì?

Đương không sao lại đề cập đến vấn đề tìm người Mỹ mất tích trong chiến tranh? Giữa lúc toàn những vấn đề sôi bỏng trong vùng? Chính phủ Mỹ thương qúy sinh mạng của cựu chiến binh của họ (CCB ) như vậy sao? Muốn biết họ có qúy không thì hãy đếm số CCB về từ chiến trường VN, Afghanistan, Iraq đang là những homeless, sống vất vưởng trên các đường phố, vậy tại sao 40 năm rồi mà họ vẩn đòi tìm MIA, họ đang đánh trả thù VN đấy, đúng vậy, họ vin vào v/đ nhân đạo để được đào bới trên đất nước VN, và sau đó thâu vào ống kính những hình ảnh của những cái đầu đen, những chiếc mũ cối, những chiếc nón lá chạy tới chạy lui đưa những mẩu nho nhỏ chưa xác định cho một người da trắng, đứng trong bóng mát, tay cầm lon coca, rồi hắn đưa lên ngắm nghiá, rồi gật gật, lắc lắc cái đầu và để truyền đến những màn ảnh tivi của người dân Mỹ để chính phủ có thể báo cáo cho toàn dân rằng:

Đó, cái bọn thấp kém đã phải trả gía cho hành động giết hại người Mỹ bằng cách phải đào bới lui cui, đi tìm ngay trên đất nó để trả về cho nhân dân ta những hình hài của một chủng tộc cao qúy mà bọn chúng đã dám chống cự và giết hại, đồng bào cứ yên trí ngồi chứng kiến, chúng ta sẽ bắt chúng tìm đến người Mỹ mất tích cuối cùng. Và chính phủ Mỹ đã phải trả tiền (chứ làm sao mà free được với HN), đã phải đi hàng chục ngàn dặm để trả thù người Việt, hầu xoa dịu phần nào cho mối hận thua trận năm xưa! Ẩn nấp sau cụm từ nhân đạo : Tìm kiếm người mất tích sau chiến tranh (MIA ). Xem ra người Mỹ cũng vụn vặt, trả thù chứ họ chẳng cao thượng như nhóm cờ vàng ngây ngô nghĩ đâu!

Chúng ta làm đau Mỹ bằng cách day day cái chứng tích thất bại của họ vào mặt họ, ngay trên đất của họ mà kẻ cựu thù của họ (CSBV) chẳng trả cho ta một đồng nào cả! Vậy thì dưới mắt của người Mỹ ta sẽ là gì? Tôi chẳng tìm được chữ nào chính xác hơn chữ ngố cộng mà thôi!

Bi làm đau đớn tinh thần (gợi nhớ hình ảnh những hàng dài quan tài phủ cờ Mỹ) ngay trên đất nước mình bởi cái bọn ngố cộng, vậy nên giới trí thức, học giả, những người thông minh, những người nhậy cảm, giới chính quyền Mỹ không điên người lên mới là lạ.

Đã chẳng biết người (McNamara cựu TTQP Mỹ đã gọi vụ VN là một deathly wrong cho nước Mỹ) niềm đau của người, mà cờ vàng là thuộc tính biểu tượng của v/đ, mà ta cũng lại chẳng biết ta (cái mà ta gọi là VNCH đệ nhất, đệ nhị ta luôn luôn quên là nhờ bàn tay chăm bẵm của người Mỹ mà có, nhưng trong vai của người được giúp ta đã chẳng lương thiện chu toàn, tôi ám chỉ những chóp bu tham nhũng, hèn kém và bỏ ra tất cả những người lính các cấp chiến đấu, những người Quốc Gia trong sạch không ở trong ám chỉ này) ta cứ rên la, lèng èng vác cái chứng tích thất bại của họ day day vào mặt họ, đòi họ thỏa mãn cho ta này nọ ngay tại headquarter quyền lực của họ, vậy nếu họ có giáng cho ta vài cái bạt tai thẳng cánh cò bay như trên thì theo tôi họ cũng đã tự chế, cũng đã cố nhường nhịn lắm rồi.

Và đã nói thì nói cho hết, tôi xin mượn vài dòng để thưa chuyện với nạn dân (của cái di lụy cờ vàng, vả lại theo tôi chị cũng là 1 phần của toàn thể v/đ) thưa chị, nếu tình cờ mà chị có đọc được bài này của tôi, và đọc kỹ thì chị sẽ thấy chẳng qua chị là một nạn nhân chọn lựa một cách tình cờ. Vụ việc này của chị nếu xảy ra ở VN, thì người ta không cần tìm hiểu nhiều cũng có ngay kết luận: Chính quyền dùng xã hội đen để trừng phạt, cảnh cáo CĐ ở cấp độ 1, nếu còn ngoan cố, không chịu giác ngộ thì cấp 2 cấp 3 tiếp theo sau, và như thế nào thì cứ chờ đấy khắc biết; Còn ở Mỹ, chính quyền có dùng xã hội đen, du đãng để dấu mặt trong một số v/đ nào không? Vẫn có đấy nhưng nó kín đáo hơn, tinh vi hơn, còn trong cái vụ của chị, có phải tên du đãng da trắng đó đã được lệnh của ai đó mà hành động hay không?

Tôi không dám vội kết luận thế, nhưng cách handle vụ việc của cảnh sát thì ta không thể nhầm lẫn được: Một cái tát vào mặt, để hạ nhiệt khí thế CĐ cờ vàng: Rằng, các anh đừng tưởng CĐ các anh powerfull lắm đâu, 150 ngàn chữ ký hả? Nhìn bài học này mà ngẫm nghĩ, thân phận các anh thế đó, các anh không biết các anh là gì sao? Sao dám đến chốn uy nghi này mà day day cái chứng tích thất bại vào mặt chúng ông? Và cũng chính vì cái message này nên tôi mới thấy một chút thấp thoáng liên hệ, ráp một puzzle đôi khi ta chắng cần gắn đến những miếng cuối cùng mới hiểu (nhận) ra đó là hình gì. Các bộ óc phân tách chiến lược, chiến sự của nhóm cờ vàng có cao kiến gì thì xin chì bảo, nếu các ngài đúng thì tôi rút lại sự phân tách và sẽ nhận sai ngay thôi.

Còn nếu tôi đúng, (ít ra, với phần đầu đã được ráp), thì sáng suốt nhất là chị không có cách nào hay hơn là chấp nhận nuốt nước mắt mà vác thánh giá cho CĐ, xem đây là hình phạt (qua chị) để cảnh cáo (của thế lực bề trên) dành cho những thiên tài cờ vàng, một đoạn lecture vô thanh, vô văn tự để có thể nhận biết mình là ai, giá trị như thế nào, nhưng đối với chị thì nó quá khủng khiếp, quá nặng nề và cái gánh của chị cũng là cái vale xì bớt những đau đớn cũng vô thanh, vô văn tự của giới ưu tú Mỹ những khi nhìn thấy cờ vàng.

Suy nghĩ kỹ, theo chiều hướng phân tích thô thiển của tôi, thì chị và cộng đồng Falls Church giữ được nguyên trạng là tốt đấy, nghĩa là tránh được việc kết tội, đóng cửa tiệm, là coi như thắng rồi đó, trở về đời sống thường nhật, xem chuyện khủng khiếp này như một chuyện xui xẻo xảy ra trong đời, khi không rơi xuống đầu mình, tỉ như chuyện chị mua vé xe, về quê, chẳng may gặp phải tên tài xế cẩu thả, trong lúc lái xe lại vô ý thức trửng dỡn với nữ hành khách ngồi kế bên, kết qủa là xe lao xuống hố và chị là một trong những người bị thương, chị bị một vết cắt không sâu ở gò má, BS nói vết thương nếu săn sóc đúng sẽ không có sẹo, chị thấy đó, thí dụ này nó cũng giống như cái vụ việc mà chị gặp phải, thời gian nó sẽ lành và thời gian sẽ xóa mờ ngay cả trong ký ức nữa. Tên tài bị trục xuất về Mễ, chủ hãng xe trốn mất vì không bảo hiểm, chị chẳng được bồi thường gì, nhưng chị nghĩ mình vẫn tồn tại, thế là xem như vẫn còn may mắn rồi.

Còn ngược lại, chị và CĐ Falls Church muốn làm lớn chuyện, như thưa cảnh sát, đòi bồi thường, điều trần đòi công lý, đốt nến và nhất là rước cờ (lại cờ) thì như tôi phân tách ở trên, vết thương của chị sẽ bị khoét sâu hơn, mệt mỏi, cay đắng vì công lý và chính quyền đang ở trong tay của kẻ mạnh và kẻ đó đánh giá mình thế nào thì nhìn cách ứng xử vụ việc của nó. Chị không nên găng đến cùng với những kẻ có chức quyền trong tay, tôi nghe phong phanh là chị sẽ tự thiêu nếu không được xử công bằng, đừng nên làm vậy chị ạ, vì tự thiêu nếu không chết, thi nỗi buồn sẽ ghi đậm thiên thu trong cái thân tàn phế, thì lúc đó tình trạng sẽ trở thành tệ hơn cách thứ 1 nhiều, còn nếu chị đền nợ nước thì có được lãnh lương tử suốt đời thì cũng bằng không mà thôi, hy vọng khi chị đọc được bài này thì vụ này của chị được xét xử tốt nhất cho chị.
Viết đến đây, tôi lại nhớ đến chuyện một thanh niên VN ở Texas, có mâu thuẫn với người chị, cô này gọi 911, ba ông bạn dân đến, sau khi hỏi vài câu qua quít, bất ngờ đổi tông, ba ông bạn dân đè dân xuống và phang hết công xuất bằng những cú dùi cui rất chuẩn! Chưa hết, trước khi rút lui những nhân viên ”hành pháp mẫn cán” và “công bằng“ này còn ưu ái tặng người di tản buồn và khốn khổ này một cái ticket phải ra tòa đóng phạt một số tiền nữa! Anh này lấy giấy chứng thương, mướn luật sư, ra tòa hy vọng tìm công lý. Than ôi, công lý đâu không thấy, chỉ thấy cuộc đời từ đó tối tăm! Lên tòa xuống tòa nghe đâu sơ sơ mới có 15 lần và dường như là vẫn chưa chấm dứt, đến nay tôi vẫn không biết người thanh niên xấu số này đã qua khỏi vận sui của mình chưa và kết qủa vụ này ngã ngũ ra sao?

Có ai đó ở Texas biết kết qủa vụ này, xin chia xẻ với bạn đọc để học hỏi kinh nghiệm với. Hai câu chuyện này ta thấy nó giống nhau phải không? Nó tình cờ và tự phát hay có gốc gác từ lời nhắn nhủ nào? Chuyện sau thì ta không biết, nhưng chuyện ở Falls Church thì rõ ràng hơn, vì nó xảy liền sau vụ tụ tập trình thỉnh nguyện thư 200 ngàn chữ ký (TNT) có vài ngày. Điều thất vọng lớn nhất là ta không thấy một bài nhận định, buổi họp nào từ ban Đ/D TNT cả, duy nhất có lẽ lời tuyên bố vớt vát từ nghệ sĩ Việt Dũng là : White House cư xử với ban đại diện TNT thật là vô lễ. Lời tuyên bố này rõ ràng là không biết người và cũng chẳng biết ta nốt, thật cũng còn may, Việt Dũng chưa dọa là sẽ đưa Obama ra khỏi WH trong kỳ bầu cử tới đây.

Và cùng với lời tuyên bố huề vốn của Nam Lộc: Cộng đồng đừng nên trông đợi nhiều qúa vào kết qủa của thỉnh nguyện thư ! Ông này không nhớ câu: “Nhìn kết qủa, biết khả năng” của người Mỹ! Và những người Việt thầm lặng thì nghĩ rằng: Nhìn cách đối xử của người Mỹ với vụ việc, thì biết họ xem thường cách thức người Việt chống cộng và cờ vàng như thế nào!!!

Nội dung của bài này không dính dáng gì đến vấn đề Quốc cộng, mà chỉ hoàn toàn nhắm vào cách ứng xử công cộng sai lạc, thiếu nhân tình, mang tính show up, ồn ào, thiếu chiều sâu của CĐ Việt Nam đã kéo dài nhiều năm trên nước Mỹ trong những sinh hoạt đặc thù như rê rê rước cờ trên phố, treo rợp cờ vàng những dịp 30/04, lễ Tết, và việc làm thiếu ngoại giao hơn cả là xin cắm cờ trên các City Hall, mà bắt đầu là từ LHNVBCL tại San Jose với những tên tuổi nêu trên, nên trước khi chấm dứt bài viết đã quá dài, tôi muốn trở lại câu hỏi cho những người làm chính trị CĐ, làm sao mà sinh hoạt chính trị mà không thấy được vết thương hiển nhiên, sâu đậm của nước Mỹ mà liên can biểu tượng là lá cờ vàng?

Làm thế nào mà qúy vị không giải mã được những nhắn nhủ qúa rõ ràng như lời miệt thị của một tên dân biểu tiểu bang Texas gọi người VN là gook (hạ cấp), cảnh sát bạo hành tàn bạo một thanh niên vô hại kể trên, cũng CS hai lần phong tỏa, lục soát CĐ tại khu thương mại Eden/DC với cáo buộc sai sự thật và gần đây nhất là vụ kết tội nạn nhân, đóng cửa tiệm và đưa ra tòa kết tội ngay khi chưa bắt được thủ phạm.

Tất cả những tai ương này chưa bao giờ được nhận định, đánh gía để tìm một road map cho v/đ mà đó đây chỉ hành động tùy hứng, nên ta chẳng ngạc nhiên khi với nỗ lực ta tưởng như vĩ đại mà thành qủa chỉ là một cái râu kiến! Và người phụ nữ nạn nhân này chắc chắn chưa phải là người cuối cùng, nếu bao lâu từ phía ta không thay đổi cách ứng xử với xã hội mà ta đang sống với, và cứ tiếp tục thản nhiên trương cờ, rước cờ cách chẳng bao xa cái nấm mồ vĩ đại của họ là Washington Monument nơi 58 ngàn sinh mạng thân nhân của họ nằm xuống. Và ngày hôm nay, 28/05/2012, ngày lễ chiến sĩ trận vong, TT Obama còn tuyên bố là: Cuộc chiến VN là một trang sử đau buồn nhất của Hoa Kỳ.

Vậy có phải ý tôi mong là chúng ta ngưng những sinh hoạt này, xin xác định là không bao giờ, và tôi nghĩ là cũng chẳng ai đủ quyền lực và tư cách làm điều này cả, vì lá cờ này đã và đang là biểu tượng (dẫu nó không toàn hảo) của người tị nạn, của những cựu tù nhân CT, của những nạn nhân của CS, nên nó phải được tôn trọng đúng mức trên những phần còn lại của nó dẫu ở trong khuôn viên, trong giới hạn CĐ, nhưng mượn nó để sinh họat đãi bôi, để gợi nhớ dĩ vãng, để thỏa mãn cho cái ta, thì những việc làm vô bổ này sẽ được nhận diện và xem nhẹ và nhất là tránh việc khiêu khích vô thanh với dân bản xứ địa phương, bằng cách treo lá cờ có nhiều liên hệ cay đắng trong dĩ vãng với họ, trên chốn tượng trưng quyền lực là City Hall của họ, vì 1 hay 2 người có thể thông cảm nhưng những người khác sẽ cảm thấy bị xúc phạm, do vậy, đó đây xảy ra những bạo hành đến tóe máu, trên thân thể của những người di tản buồn. Và sử dụng nó như thế nào để nó được tôn trọng và đạt được mục đích là tùy ở bản lãnh, cái tâm và tầm của CĐ. Và sau cùng nếu việc chống cộng chỉ để đạt được đến mức này thì tốt nhất nó chỉ nên thực hiện ở bên trong building với những ca sĩ Đan Nguyên, Trường Vũ mặc áo rằn ri hát những cái giọng (tone) nũng nịu, nhễ nhại thế mà lại vui, lại đỡ gây tổn thất cho cộng đồng.

Như Ba tôi cũng là một người di tản 75, không thích VC, trình độ Đại Học trước khi di tản. Sẽ xin lỗi với tất cả sự đụng chạm sai sự thật, và sẽ không phản hồi những coms ngoài chủ đề.

Tin giờ chót, vào lúc bài này chưa được gởi đi thì một người tâm thần VN tại El Monte / Nam CaLi hôm 18/06 lại bị cảnh sát đập chết bằng đèn pill, theo lời kể thì anh này đã qùy xuống và nói cảnh sát ngừng tay đánh đập. Đúng như sự tiên đoán của tôi ở trên là người đàn bà chủ tiệm spa chưa phải là nạn nhân sau cùng!

Như Ba

© Đàn Chim Việt

 

155 Phản hồi cho “Di lụy cờ vàng”

  1. Wynn says:

    Cuối nhừng năm 80s thế kỷ 20, có người Mỹ đốt lá cờ Mỹ trước Quốc hội Mỹ được cho là quyền tự do phát biểu tư tưởng (về sau, có luật cấm). Cờ trên xứ Mỹ không có tính thiêng liêng như ở Việt Nam mà chỉ là biểu tượng –emblem – cho một nhóm người, đông hay ít: quốc gia có cờ quốc gia, bang có cờ bang, trường học có cờ trường; Cty Shell, Cty Exxon có cờ của mỗi hảng. Do đó, ‘cờ vàng ba sọc đỏ’ dù không còn là cờ quốc gia nhưng là cờ biểu tượng của các công đồng người Việt tị nạn trên đất Mỹ. Nhiều cơ quan công quyền địa phương Mỹ đã minh thị công nhận cờ vàng ba sọc đỏ là Vietnamese Heritage.

    Trước những cuộc chiến Mỹ v/s Iraq, Mỹ v/s Afganistan…các quan chức, think tanks, báo chí Mỹ vẫn đem chiến tranh Việt Nam ra phân tích để đưa ra chiến lược, chiến thuật… Người Mỹ không mặt cảm như Như Ba tưởng. Lên Internet, đánh máy chữ “Vietnam war” vào search box đưa đến hàng ngàn bài viết, bình luân chánh sách, chiến lược, chiến thuât,… kể kinh nghiệm cá nhân…Theo thông kê, chiến tranh Việt Nam gây tốn hao nhiều giấy mực nhứt từ xưa đến nay; người Mỹ không là con đà điểu đút đầu vô cát như Như Ba tưởng…

    Như Ba cho rằng người đàn bà chủ tiệm spa bị hảm hiếp, và một người tâm thần VN tại El Monte / Nam CaLi bị cảnh sát đập chết bằng đèn pill la “di lụy cờ vàng” là gán ghép vô lý đến mức dại dột. Thử hỏi trong 37 năm qua, có bao nhiêu người gốc Việt là nạn nhân của các tên tội phạm Mỹ, các nạn nhạn nhân ấy có phải là “di lụy cờ vàng” không ? Ông Như Ba có tìm hiểu nguyên nhân nào người tâm thần VN tại El Monte / Nam CaLi bị cảnh sát đập chết bằng đèn pill hay chưa ? Cơ quan cảnh sát El Monte xứ lý vấn đề ra sao ? Chưa biết mà gán ghép là hồ đồ!

    Tuy nhiên, tôi có nhận xét là cờ vàng ba sọc dỏ, chào cờ hát quốc ca, quân phục, mang kiếm … thường bị lạm dụng nên mất vẽ trang nghiêm khi cần sử dụng. Những gì quá đà (lạm dụng) đều không tốt (tout excès est mauvais). Nên nhớ, bộ Quân luật VNCH có điều khoản phạt tội “lạm dụng quân phục”.

  2. LỮ ÚT says:

    Cờ của phe miền nam ly khai, CONFEDERATE, vẫn tung bay ở Brazil đây này.
    http://www.youtube.com/watch?v=fVJrv5V-uMY
    Cái gì thuộc về lịch sử thì vẫn còn đó, không xóa được đâu.

  3. nvtncs says:

    “Tôi xin lỗi vì tôi và tất cả các bạn đều là những con người lãng mạn tiểu tư sản,

    Giọng này là giọng của sư tổ xạo, bắc kỳ 75, đây.

    Ở trong Nam phần đông là công chức, sinh viên, giáo sư, quân nhân, nhà buôn lẻ ( buôn sỉ, Tầu nắm hết ), chuyên viên, vv…; chẳng ai là, hoặc tự nhận mình là “lãng mạn tiểu tư sản”. Ở ngoài bắc thì của cải là toàn dân, do đầy tớ dân là đảng cộng sản, quản lý.

    Nước ta mà còn đông đồ đểu như Như Ba, thì còn khổ dài dài.

  4. nvtncs says:

    “Như Ba tôi cũng là một người di tản 75, không thích VC, trình độ Đại Học trước khi di tản.

    Nếu ông “Như Ba” có trình độ đại học trước ’75, ông đủ tiếng Việt đề viết một bài chủ bằng tiếng Việt, không cần chen tiếng Anh vào bài của ông.

    Nếu ông muốn khoe tiếng Anh, bằng cách xổ vài chữ Anh trong bài Việt, bài của ông đã mất trong sáng đối với những đọc giả không thạo tiếng Anh.

    Ông chưa giỏi tiếng Anh, không nên khoe:

    “deathly wrong” mà ông dùng hai lần, là sai, mà cũng không phải là “deadly wrong”, nếu muốn đúng từ vựng.
    Chữ đúng là “dead wrong”, là một “colloquialism” tạm dịch là “lối nói thông tục”.

    Thời trước ’75, ở miền Nam, ít ai dùng những chữ “trình độ đại học” để nói mình không có bằng đại học, vì nói câu đó, người ta cười thầm cho, cười thầm thôi vì người ta lịch sự.

    Ngoài ra, bài rất tồi này, chỉ giảm giá trị đã thấp của tờ báo Đàn Chim Việt.

    Tôi chấp nhận sự chỉ trích cách xử dụng cờ vàng co khi có phần thiếu tế nhị, của một số người VNCH rất nhỏ, so sánh với số rất lớn của cộng đồng người VNTNCS.

    Tôi lên án những người nào vơ đũa cả nắm.

    Tôi trích dẫn sau đây câu tả cộng đồng người bắc di cư vào Nam năm 54, và coi câu này cũng chính xác tả đại đa số người VNTNCS:

    ——————————————
    “Dĩ nhiên trong ngót một triệu người Bắc di cư có đủ mọi thành phần tốt xấu kể cả đầu trộm đuôi cướp, quan lại tham nhũng, trọc phú bất lương, tay sai thực dân và nội tuyến Cộng Sản. Nhưng so với số các phần tử tinh hoa của xã hội, số người yêu nước, chuyên viên giỏi các loại, các nhân sĩ, trí thức, chiến sĩ quốc gia chân chính, thì những phần tử xấu xa nói trên chỉ chiếm một tỷ lệ nhỏ bé.

    Một số người cho rằng người miền Bắc di cư đã là chứng nhân lịch sử khiến đồng bào miền Nam hiểu rõ bản chất của chế độ Cộng Sản. Điều đó có thể đúng một phần nhỏ. Phần quan trọng hơn là chính vì thực tế những đường lối mà Cộng Sản thi hành tại miền Nam tại nông thôn từ khoảng năm 1961 trở đi. Từ đó họ đã thấy rằng chế độ Cộng Sản đi ngược lại quyền lợi và sự an hòa của nhân dân ta nhất là giai cấp nghèo khổ ở nông thôn.

    Tôi và các bạn cùng lứa tuổi di cư vào ở miền Nam gần 40 năm tính đến năm 1990 qua di trú sang Hoa Kỳ. Tuy sinh ra trên đất Bắc nhưng chỉ ở Bắc dưới 20 năm trong đó mới biết chuyện đời được dăm ba năm. Vì thế chúng tôi có hai miền quê quán. Quê quán thứ nhất ở miền Bắc còn ở trong tim nhiều hơn. Quê quán thứ hai ở miền Nam sau ngày di cư năm 1954 mới thực sự chứa đựng nhiều vui buồn, yêu thương, giận dỗi, vinh quang và tủi nhục vì trải qua quãng đường đời dài 40 năm với biết bao nhiêu là kỷ niệm.

    Lữ Tuấn
    Từ Hà Nội đến Sài Gòn 1954 1975

    —————————————————-

    Thành phần tinh hoa của miền bắc đã vào Nam, bằng chứng cụ thể là sinh viên đại học, giáo sư Đại Học Hà Nội, học sinh trung học Trưng Vương, Chu Văn An, Albert Sarraut, hầu hết di cư vào Nam ( tất cả Đông Dương, có một Đại Học, ở Hà Nôi ).

    Nếu ta so sánh lời lẽ của người Hà Nội trước 54 và câu văn lai căng, giả dối của ông “Như Ba” CAM, giả mạo người trong Nam, ta sẽ thấy sự tử tế, đứng đắn của người Hà Nội trước 54 và sự lưu manh, xao trá của loài CAM CSBV.

    Tuy ông ta viết lối văn bắc Việt, nhưng tôi không nghĩ “Như Ba” là người bắc di cư; trại lại tôi nghi “Như Ba” là một người CSBV làm trong sứ quán CSBV ở DC hay SF.

    Ta hãy đọc câu này của Như Ba thì sẽ thấy rõ Như Ba chẳng hiểu gì về Mỹ và người VNTNCS ở Mỹ:
    “Khi ta chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu…

    Như Ba coi Mỹ như một thứ siêu nhân: Tôi xin được giảng cho Như Ba và những CSBV trong sứ quán CSBV ở DC:

    ở Mỹ, 15% dân số là người gốc Phi, 20% là người Mễ, Nam Mỹ, 5.5% là người gốc Á Đông; sức mạnh của họ không phải ở mầu da mà ở số đông.
    Những người sinh viên trẻ xuất sắc nhất ở Mỹ là người gốc Á Đông: trước hết là Tầu, Ấn Độ, và VN, vâng VN đấy ông a.

    Thôi ông đừng thần tượng hóa Tây trắng nữa nhé. Lạc hậu lắm, thế kỷ thứ XX lắm.

    Nói tuột ra cho ông Như Ba: ngoài cái sự kiện là ông dốt, ông còn là người không tử tế, không tốt.

    Nếu Mỹ trắng gọi ồng bào tôi là GOOK, thế nhưng Mỹ trắng không dám gọi người Mỹ gốc Phi là GOOK thì ông Như Ba có biết tại sao không?

    Nếu trong đại học Mỹ trắng mà gọi một sinh viên Á Đông là GOOK, trường đó sẽ có loạn, và tên dùng GOOK sé bị đuổi:.

    Mời ông Như Ba tự ti, vào đây xem:

    http://www.ktla.com/news/landing/ktla-ucla-asian-racist-rant,0,3389859.story

  5. Thien Hai says:

    Nhân vật “Như Ba” này tự xưng là “một người di tản 75, không thích VC, trình độ Đại Học trước khi di tản.” tuy nhiên cái lối viết bài của y thì rất giống với đám bồi bút trên mấy tờ báo CAND, QĐND, ANTĐ … lời lẽ đầy thù hận với VNCH 1 cách điên cuồng, cách lý luận 1 chiều áp đặt theo kiểu nhảy vào mồm của người khác và đưa ra những câu chuyện bịa đặt không biết ngượng mồm, điều buồn cười là y hù dọa rằng người Mỹ “ghét người Việt chống cộng” lắm, ai chống cộng sẽ bị phân biệt đối xử thậm chí “bị cướp và rape” cũng không ai thèm xử, khi đọc qua cái đoạn bịa đặt này thì chỉ thấy tội nghiệp cho tên này thôi, đầu óc của y quá dốt và tưởng rằng ai cũng dốt như y. Những lý luận rẻ tiền trong bài viết đã phản ánh rõ trình độ và bản chất con người của tác giả ra sao, có ai tin nổi đây là “một người di tản 75, không thích VC, trình độ Đại Học trước khi di tản.”
    Thật đáng tiếc khi Đàn Chim Việt để lọt 1 bài viết thuộc loại rác rưởi thế này

  6. MẠNH says:

    Ông Võ Việt Vinh
    – Ông viết rằng VNCH y chang ‘cuốc hội” VC ?
    Hai chế độ khác xa đó ông à, Ông là ” nính” VNCH ? Tức đã từng sống miền Nam ? vậy xin hỏi ông:
    – VNCH có bán biển, đảo, lãnh hải, tài nguyên, để tém tiền làm của riêng như CSVN chưa ? Hay năm 1974 họ biết chống TQ để phải hy sinh 84 chiến sĩ ? Hay hôm nay, ngư dân VN không còn quyền đánh bắt hải sản trên chính biển quê hương ? Điểm nóng hiện nay là TQ chuẩn bị thành lập Tam Sa, đang chỉa dàn khoan dầu thuộc lãnh hải VN, ông cũng biết chứ gì ?
    – Họ chống xâm lược từ bè lũ CSVN có sự hà hơi tiếp sức của 2 khối CS vĩ đại là “ điếm nhục tổ tiên và tủi hổ vong linh chiến sĩ “ ? – Ông à,cái thằng dâng lãnh hải, đảo,biên giới, tài nguyên và trồng cái gông Bắc Thuộc vào vận mệnh dân tộc mới chính là tên TỘI ĐỒ dân tộc,điếm nhục tổ tiên, mà hôm nay nó chịu sự sĩ vã của chính nhân dân nó !
    – Nông dân miền Nam có bị chính quyền VNCH cướp đất của họ như tình trạng nông dân VN hiện nay đang bị CS cướp bốc khắp nơi ? hay họ được chính quyền VNCH cấp đất trong chiến dịch ” người cày có ruộng”, hỗ trợ vốn chăn nuôi , canh tác ? Ông chưa bị lọt tròng thì ông cũng thấy hàng đoàn dân oan VN biểu tình đòi đất thì bị đánh đập dã man ? vụ cướp ngày Văn Giang, Tiên Lãng? Ông định đồng hóa VNCH với lũ thổ phỉ cướp ngày này hay sao ?
    – Dân miền Nam thời VNCH được tự do biểu tình để bầy tỏ chính kiến chứ gì ? và trở thành kẻ hở cho bọn CS năm vùng đánh phá chế độ ? Và hiện nay (2012) ? Họ chỉ thể hiện lòng yêu nước chống ngoại xâm TQ thì bị đánh đập, cầm tù là sao ?( Điếu Cày, Bùi Hằng v.v…. ) Ông giả đò đồng hóa VNCH với lũ BÁN NƯỚC vô liêm sĩ ?
    Dân VN hiện nay khôn lắm ông à. Hãy vào các trang báo dân chủ như danlambao v.v.. để xem chính kiến của họ.Họ là các thanh niên trẻ sau 1975,chưa từng sống trong chế độ CH, nhưng họ biết tôn trọng lá cờ Vàng, và rất cảm tình, vì sao vậy ? Vì chính lá cờ Vàng tại hải ngoại và những trang báo của VNCH đã làm họ THỨC TỈNH, hãy tìm bài “TÔI ĐÃ THỨC TỈNH” của 1 SV của XHCN xem họ đang nói gì về Cờ Vàng, mà bản thân 1 người tự cho là lính VNCH như ông thì lại chỏ cái miệng THÚI sỉ vã ! Ông sợ Cờ Vàng ? Bởi từ các trang dân chủ – Cờ Vàng, tuổi trẻ VN đã tự trang bị cho mình kiến thức về dân chủ, nhân quyền, Vì ảnh hưởng của họ có thể đạp đổ cái chế độ CSVN buôn dân bán nước hiện nay ? Chẳng qua ông đang sợ cái sợ của thằng lãnh đạo VNCS mà thôi .
    Vậy ông là ? Tự nhận mình là VNCH mà mang cái giọng căm thù nói về họ, có ai tin ông không? xin lỗi cái hạng của ông chỉ xứng đáng được văng tục vào mặt, là thằng Cam thì nói mẹ nó đi. Cái màn giả danh VNCH để chửi VNCH hay ho gì ? Anh hùng thì công khai xưng danh vỗ ngực, lấp ló trong cái …ĐÁCH của lính VNCH mà chửi đổng thêm vô tư cách.

  7. Người San Jose says:

    Hồn Việt.

    Những lá cờ vàng phấp-phới bay.
    Những tâm-hồn Việt vẫn còn đây.
    Ba dòng máu đỏ chưa vơi cạn.
    Một khối lòng son vẫn chắc đầy.
    Cái lẽ thịnh,suy trò kim cổ.
    Con đường vinh,nhục chuyện xưa nay.
    Anh-hùng chẵng nệ câu thành,bại.
    Thái Học muôn đời danh chẵng phai.

    Người San Jose

  8. Chieu hoi says:

    Chi bộ đảng tại Hoa kỳ tuyên dương đồng chí Như Ba đã thực hiện tốt nghị quyết 36 của đảng cs.

  9. bảyrôthầygòn says:

    NhưBa là như anh Ba Duẩn thần tương ủa người khoe là di tản năm năm 75 và đả là sv (hay anh Ba thợ đót lò trên chiếc tàu Pháp và sau này khoe là “tìm đường cừu nước?’) .Nằm vùng tư khai hay vui miệng tiếtlộ thân phân: Di tản năm75 đều có bọn thân cộng ditản theo di tản,chỉ thị của Đảng CS.Tụi này qua đây lâp cơ sở ,làm ăn và nâng đở giúp đở nhửng bọn VC qua sau này theo thuyền nhân. Bọ n nay được tuyển là thanh niên từ trình độ thđnc hoặc tú tài (không thi đổ củng đuợc).14,15 tuổi trở lên.Mặt mủi sáng sủa trăng trẻo ,nghỉa là nhìn vào thấy là dân “thầy gòn .”. Và cố nhiên chúng nó “ém”đội quân này ở Mỷ,học hành làm việc và nói chuyện chống cộng ,chưởi Mỷ ngụy bỏrơi dân(họ),hèn nhát vvvv.và nêu gặp anh CH ,dùlà lính ,sq mà “nổ” theo,chưởi “vung xích chó VNCH và lảnh đạo thì các tên “ém” nàynương đà “chưởi” tới luôn và xúi bỏ cờ vàng với mớ lý luận gần như của tác giả ĐỎ viet bài này. Có phụ họa của bon cơ hội trí thức nên một thời VNTN phát đông phong trào bỏ cờ vàng bỏ quốc ca ,góp ý binh chống tum lum.Sau đó mới khám phá ra người hô hào cổ vỏ hăng nhất là con rơi của Ncthanh,tướng VC. Khi Paris, đám sv con cháu VC cầm cờ máu biểu tình chống TC. VVkiệt khi đươc hỏi đả nói nhẹ nhàng ‘muốn hoà hợpđể chống TC thì phải bỏ cờ vàng’ .Vây đừng giăng cờ gì hết.?nhưng củng nói không được vì ngươì ngoại quốc đâu biết Vn tạ so phải biểu tình (vì không có cờ),Như vây VVK dụ ngầm dân tỵ nản muốn biểu tình chung thì đứng dưới có máu …”chúng tôi!”. Vàcố nhiên người VNTNCS (miến Nam) không chấp nhận hòa hợp theo cờ máu của đảng CSVN rồi
    Cờ vàng và Quốc ca,theo sử gia TVChi có từ năm 1948 VN dược Nhật trả độc lâp và qt Bảo Đai lập chính phủ đầu tiên,cờ và quốc ca củng xuất hiện từ đó. Cho nên cờ đó là cờ VN đoc lâp tự do.cớ của nước chơ không cờ đảng phái,cớ ông Diệm hay cờ của NVThiệu khác với cờ miền Bắc là cờ đảng lấy làm cờ nước lienx ô nơi phát sinh CS củng lấy lại lá cờ Nga Hoàng…Đừng nhập nhằng VNCH và VNXHCN giong nhau,như nhau.Nhửng kẻ nói lấy được một là CS hai là đầu khôngcó óc ,đầu hạt mít ,hạt mè. Chủ nghỉa CS và chủ nghỉa tư bản cái nào sáng giá hơn ? Nếu nói gióng nhau thì chủ nghỉa nào khác cho VN là thích hợp. Khi chưởi Mỷ thì củng chười Cộng ,Khi chửởi công thì thế nào củng chưòi Mỷ. Nhửng bài viết kiểu này thường xuất hiên và người ta cho đó là trí thức trí tuệ trícao,đứng trên ,đứng ngoài ,lọt ra ngoài không gian để phê phán hết,cho gióng nhau hết. Chỉ là đâu óc CS hay tự đế cao mình ,hoc rộng hiểu nhiều,trích sách này chép sách kia…thông thái lắm Nhưng noi là nói “ba voi không đấy bát nướx xaó” mà thôi !.
    Tóm lại bài viết trên chỉ là bài tuyên truyền với lập luân ắu trỉ. Nếu là SV là SV theo Cộng ,còn nếu không chỉ là “trí thức VC” mà thôi. Cuôc chiến VN ,Mỷ chấp nhận thua ,viết vào sách sử.Không có gì xấu hổ, Ho lấy thất bại ,rút ra bài học để tiến lên. Cho nên không có màn Mỷ ghét cờ vàng vì cờ vàng nhắc Mỷ thua VN như cái lý luận “cùì” của tác giả. Mà củng chỉ là suy doán ẩu tả ,không lý lẻ.Suy đoán theo đầu óc của nhửng tên CS quê mùa nhưng hảnh tiến “đế quốc Mỷ thua ta rồi >Nó xấu hô lắm Ai hay việc gì gợi lại chiến tranh Mỷ thua đó là Nó ghét lắm ,Nó giết khi có dịp..’
    Vađớlà lý luận của tác giả…quái chiêu nhát, Nước có luật pháp nếu phạm luật thì bị xử ,néu chống cự ,chạy trốn thì bị ăn đan (CS Mỷ ủng chết rất nhiều) .Còn CS làm sai gây chết người thì xét xử bi tội thì huyền chức bồi thường (như vụ ttbc) .Họ chết họ có dính gì cờ vàng ? Và ai ngu tới độ nhìn nhửng sự kiện xảy ra laii kết luân là vì cò vàng nên mới bị giết?
    Sau cùng cờ vàng là căn cước TN.Hỏi Tác giả khi qua TNCS tạiMỷ.xưng là thuôc phe cờ vàng hay phe cờ đỏ ? Chắc chán tác gia (dù là Vc đi nửa) khoe là “ở phe qg ,cờ vàng
    “Tin giờ chót, vào lúc bài này,,,,,,,,chưa phải là nạn nhân sau cùng!” Đăng mẩu tin này tác giả chứng minh gì đây ? Một bản tin vô nghỉa ,vì người phạm tội bị trừng tri bời pháp luật.Nếu chưa tìm ra thì không thể suy đoán theo kiểu “công “như vậy đươc. Ngố thật là ngố ! Viết bất chấp suy nghỉ,bất chấplý lẻ.hợp lý hay không?
    Nè,tác giả,nếu một mai anh phạm tội năng,bắt anh anh chống cự,anh chay hay anh lấy AK ra nhắm CS thì anh có bị bắn không ? Và anh có lấy đó làm ví dụ cho Mỷ ghét cớ vàng ,ghét dân TN không ?
    Lý luân tầm bậy hết sức !

  10. Việt says:

    Ông Như Ba tự khoe có bằng đại học ? trong mấy cái com của 1 bài nào đó trong ĐCV gã tự nhận mình là lính trơn. bốc phét vừa thôi. Ông nhận bao nhiêu tiền của thằng CS để viết bài này, hởi ông Như Ba?

Phản hồi