WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Những người bị thiến

“Cách mạng không phải để xây dựng lên một chế độ độc tài.”
- Huỳnh Nhật Hải & Huỳnh Nhật Tấn

Mới đây, Thanh Nien On Line có bài tường thuật của nhà báo Nguyễn Công Khế về cuộc hội thảo phong trào đấu tranh đô thị từ 1954 đến 1975 (trong hai ngày 19 và 20.5.2012) tại Đà Nẵng:

“Tôi nhìn xuống hội trường của Trường ĐH Duy Tân mà lòng bùi ngùi, xúc cảm. Xúc cảm bởi tất cả các mái đầu đều bạc hoặc chấm bạc. Những Nguyễn Hữu Thái, Phạm Chánh Trực, Lê Quang Vịnh, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi, Lê Công Giàu, Tôn Thất Lập, Miên Đức Thắng, Vũ Hạnh… của Sài Gòn. Những Chu Sơn, Nguyễn Duy Hiền, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Lê Phước Á, Nguyễn Hoàng Thọ, Nguyễn Văn Bổn, Nguyễn Đồng Nhật, Hoàng Thị Thọ, Trần Hoài, Võ Quê, Phan Hữu Lượng… của Huế. Những Phan Duy Nhân, Huỳnh Văn Hóa, Đỗ Pháp, Lương Thanh Liêm, Lê Đức Hùng của Đà Nẵng. Còn những Bửu Chỉ, Vĩnh Linh, Nguyễn Ngọc Lan, Phan Quí, Trịnh Công Sơn, Ngô Kha, Phạm Thế Mỹ… và nhiều người thì đã ra đi vĩnh viễn, không có mặt trong cuộc hội ngộ này…”

Tôi cảm ơn anh Lê Công Cơ người đã hoạt động và lãnh đạo phong trào từ những năm đầu của thập niên 60 thế kỷ trước, nay là Hiệu trưởng Trường ĐH Duy Tân – Đà Nẵng đã có sáng kiến và đứng ra tổ chức cuộc gặp rất có ý nghĩa và đầy cảm xúc này.”

Nội dung của cuộc hội thảo này ra sao (tuyệt nhiên) không thấy ông Nguyễn Công Khế đề cập đến. Bởi vậy, “ý nghĩa” của nó (nếu có) e cũng không sâu sắc gì cho lắm!

Gần hai năm trước, vào ngày 12/01/ 2010, cũng có bài viết liên quan đến “phong trào đấu tranh đô thị” (Bức Ảnh Quý Về Khí Phách Sinh Viên Huế 1975) trên trang Dân Luận:

Nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ trong một lần soạn lại sách vở tư liệu gia đình, đã phát hiện ra trong thùng đựng ảnh cũ của gia đình bức ảnh thầy giáo siêu hình học Trường Quốc Học Huế Hoàng Phủ Ngọc Tường đang diễn thuyết trong một cuộc đấu tranh, với câu khẩu hiệu rất “ác chiến” sau lưng ‘CHÚNG TÔI THÁCH ĐỐ MỌI SỰ ĐÀN ÁP CỦA THIỆU – KỲ’.

Thấy bức ảnh giá trị, Mỹ Dạ bèn ra phố scan lại rồi phóng to treo đầu giường anh Tường nằm. Trong ảnh có rất nhiều sinh viên và cán bộ phong trào đứng cạnh anh Tường. Trong ảnh còn có một người mặc xê-vin trắng, thắt cà vạt đứng phía tay trái anh Tường, mắt nhìn xuống. Tôi hỏi anh Tường: Người này là ai ?

Tường bảo:‘Đó là một vị đại diện bên Ty cảnh sát cử sang để ‘theo dõi’ cuộc mít –tinh’. Mới hay, chính quyền Thừa Thiên Huế những ngày đó cũng rất ngại lực lượng sinh viên xuống đường, nên họ đã không ra tay đàn áp cuộc ‘xuống đường’, mà chỉ ‘theo dõi’ !

Theo nhà thơ Trần Hữu Lục, thời kỳ đó có nhiều ‘tổ chức’ sinh viên Huế độc lập với nhau xuống đường đấu tranh lắm. Ngô Kha cùng Trần Quang Long lập ra nhóm đấu tranh, gọi là ‘Nhóm thanh niên chống xa hoa phóng đãng’ và ‘Quán bạn’, tham gia xuất bản tờ tin ‘lực lượng’ kêu gọi tuổi trẻ đấu tranh, đòi hòa bình dân chủ.

Họ luôn bám trụ ở Trụ sở Tổng hội Sinh viên (22 Trương Định, Huế) để phát động đấu tranh. Họ xuất bản tập san ‘Tự quyết’, thành lập Mặt trận văn hóa dân tộc miền Trung do Ngô Kha làm chủ tịch, tổ chức triễn lãm tội ác của Mỹ tại Huế.

Có một nhóm sinh viên yêu nước khác gọi là NHÓM VIỆT, hoạt động công khai Những năm 1967, 1968, đang là sinh viên đại học, Trần Hữu Lục, Trần Duy Phiên, Lê Văn Ngăn, Trịnh Công Sơn… đã ra tờ báo Thân Hữu ( ĐHSP Huế, 1967), Sinh viên Huế (1968) do Trần Hữu Lục làm chủ biên.

Nhóm Việt sau Mậu Thân 1968 vẫn hoạt động công khai bằng cách phối hợp làm trang văn nghệ cho tạp chí Đối Diện, luôn chủ trương tìm về nguồn cội dân tộc, chống lại khuynh hướng lai căng, vong bản. Đến năm 1975, Nhóm Việt mới giải tán.

Hoàng Phủ Ngọc Tường hăng hái làm chủ bút, phóng viên, biên tập viên của nhiều tờ báo như Dân (Tiếng nói đấu tranh của Trí thức Huế), Tiếng nói sinh viên, Việt Nam, Cứu lấy quê hương (Liên minh Huế).

Tất cả các nhóm sinh viên xuống đường đều do cách mạng chỉ đạo. Họ đấu tranh bằng thơ và bằng cả những đêm không ngủ: Tôi muốn hát cho cây cỏ nghe/ Lời giun dế khóc trong đêm lửa cháy…(Thái Ngọc San); Bị bắt vô tù, họ vẫn sục sôi: Thừa Phủ ơi! Lòng ta hồng biển lửa ( Võ Quê)… Bị địch đàn áp, bắt bớ, bị lộ, nhiều trí thức sinh viên Huế đã ‘lên xanh’ và trở thành những cây bút xuất sắc của cách mạng như Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đắc Xuân, Trần Vàng Sao (*)…”

Tôi sinh sau đẻ muộn, và chưa bao giờ có dịp được đặt chân đến Huế nên không được biết rõ lắm cái “khí phách” của nhiều trí thức sinh viên” (thưở đó) ra sao? Riêng những “cây bút xuất sắc của cách mạng” với tên tuổi (vừa nêu) thì gần như  mọi người đều đã nghe danh. Tưởng cũng nên nghe chính những nhân vật này nói, (hay viết ) qua về thành quả “cách mạng” mà họ đã dõng dạc “kêu gọi đấu tranh” khi còn trẻ … dại:

-         Hoàng Phủ Ngọc Tường: “Điều quan trọng còn lại tôi xin ngỏ bầy ở đây, với tư cách là một đứa con của Huế, đã ra đi và trở về, ấy là nỗi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải gánh chịu, do hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận Huế năm Mậu Thân. Đó là một sai lầm không thể nào biện bác được, nhìn từ lương tâm dân tộc, và nhìn trên quan điểm chiến tranh cách mạng” (“Nói Chuyện Với

Hoàng Phủ Ngọc Tường Về Biến Cố Mậu Thân  Huế” – Thụy Khuê, RFI, 12 tháng 7, 1997).

-         Trần Vàng Sao: “Cuộc cách mạng này kinh khủng thật. Không phải nó chỉ thay đổi tâm tính, thái độ, tư tưởng của từng con người mà thay đổi vị trí của từng đồ vật trong từng nhà, cái ghế, cái bàn, cái tủ, cái giường, tôn lợp trên mái nhà, lư hương trên bàn thờ… đều thay đổi chỗ, xếp đặt lại tất cả. Hôm qua cái bàn còn để đó, hôm nay không còn nữa, cái bàn đã đi qua nhà khác, đã ở ngoài chợ. Cuộc cách mạng này đã phá hết, phá tan hết những gì mà từng gia đình đã bòn mót bao nhiêu năm nay từ ông cha đến con cháu để nuôi sống mình, để tồn tại với đời. Và những người làm cách mạng đã thay thế những gì mà họ đã phá sạch bằng công an, bằng quyền lực trấn áp, bằng mệnh lệnh, khẩu hiệu, băng cờ” (Tôi Bị Bắt – talawas, 10.11.2005).

 

-          Nguyễn Đắc Xuân: “Giấu máy ảnh trong áo mưa, tôi đi men theo con đường sát với khu nhà bếp đối diện với xóm Rừng Phương Bối. Nhìn qua hàng rào tôi thấy bên trong hàng trăm người đàn ông, đàn bà, con trai con gái, áo nâu, áo lam nhếch nhác, nhiều người ăn mặc như cán bộ, một số cầm máy ảnh, máy quay phim, đùi, gậy, dao rựa đi đi lại lại, ăn nói, cười cợt lao xao. Tôi liên tưởng đến những côn đồ, xã hội đen, giả Phật tử đã từng tung hoành ở Bát Nhã được lưu trong các trang web phapnanbatnha, phusa, langmai lâu nay. Tôi sợ phải đối đầu với những đồng chí của mình nên muốn nhanh chân ra khỏi nơi này Tôi cảm thấy kinh hoàng giống như sáng ngày 21-8-1963 khi Cảnh sát Dã chiến thực hiện kế hoạch Nước lũ của ông Ngô Đình Nhu tấn công vào chùa Diệu Đế mà tôi đã từng viết trên báo Giác Ngộ. Và hơn thế nữa, hồi 1963, thấy Cảnh sát Dã chiến tôi có thể nhận ra họ để tìm cách đối phó, còn ở Bát Nhã hôm đó Cảnh sát đồng chí của tôi mặc thường phục, không phân biệt với dân thường, đám xã hội đen lau hau, tôi không biết họ là ai, nếu nhỡ bị họ hành hung đập máy ảnh, thu giấy tờ trong ví của tôi thì tôi không biết ai để mà thưa với chính quyền của tôi” (“Những Bạo Hành Ở Tu Viện Báy Nhã Xin Giải Thích Giùm Tôi” –  sachhiem.net, 5.10.2009).

Qúi ông Hoàng Phủ Ngọc Tường, Trần Vàng Sao, Nguyễn Đắc Xuân đều đã “lên xanh,” đều “trở thành những cây bút xuất sắc của cách mạng” và (rõ ràng) đều không được lạc quan hay hãnh diện gì cho lắm về thành quả mà họ đã “sục sôi, tranh đấu, dấn thân” vào những ngày tháng cũ.

Vậy còn “… Những Nguyễn Hữu Thái, Phạm Chánh Trực, Lê Quang Vịnh, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi, Lê Công Giàu, Tôn Thất Lập, Miên Đức Thắng, Vũ Hạnh… của Sài Gòn. Những Chu Sơn, Nguyễn Duy Hiền, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Lê Phước Á, Nguyễn Hoàng Thọ, Nguyễn Văn Bổn, Nguyễn Đồng Nhật,Trần Hoài, Võ Quê, Phan Hữu Lượng… của Huế. Những Phan Duy Nhân, Huỳnh Văn Hóa, Đỗ Pháp, Lương Thanh Liêm, Lê Đức Hùng của Đà Nẵng…” thì sao?

 

Những trí thức và sinh viên học sinh của phong trào đô thị trong cuộc hội ngộ tại Trường ĐH Duy Tân - Đà Nẵng - Ảnh: Lê Văn Thọ

Các anh các chị, có thể không phải là thủ phạm nhưng không thể phủ nhận là những người đã góp phần gây ra những điêu tàn đổ nát hôm nay. Xin đừng im lặng nữa. Nếu không đủ sức để hành động, hãy viết, hãy nói, hãy kể lại cho các thế hệ trẻ những bài học dù thất bại, những ước mơ dù bị phản bội, những kinh nghiệm dù được đổi bằng xương máu của mình. Là những người có lương tâm, hôm nay, không có tòa án nào kết án các anh chị nặng bằng tòa án lương tâm của chính các anh chị. Là những người vốn nặng tình cảm, hôm nay, không có tình cảm nào cấu xé các anh chị bằng tình cảm các anh chị đã từng dành cho đất nước. Xã hội Việt Nam băng hoại, trụy lạc, tha hóa ngày nay là chiếc gương, các anh chị hãy soi vào đó để thấy lại chính mình…

Đoạn văn thượng dẫn được trích trong bài viết “Thời Sinh Viên Ở Sài Gòn” của tác giả Trần Trung Đạo, trên trang Đàn Chim Việt – vào hôm 14 tháng 6 năm 2012 – và đã nhận được phản hồi của ông Lâm Vũ như sau:

Thật ra ai cũng hiểu, rằng họ đã là cá nằm trong rọ. Nhưng đó chỉ là vấn đề thể xác. Không ai có thể nhốt được tinh thần! Sự bệ rạc của giới thanh niên thiên tả miền Nam sau 20 năm chỉ chứng tỏ một điều: vốn dĩ họ chỉ có tiếng mà không có miếng, chỉ có cái vỏ mà thiếu thực chất.

Nếu so với những người đồng trang lứa, nhưng đã cưỡng lại sự quyến rũ của chủ nghĩa CS hư vô, phải nói lớp thanh niên thiên tả miền Nam của thập niên 60s đã thua xa về cả bản lĩnh lẫn ý chí. Đó cũng là sự khác biệt giữ lý tưởng thật và lý tưởng giả.

Ngay lúc này là cơ hội cuối cùng cho lớp thành niên thiên tả của miền Nam, hiện tại đang ở lứa tuổi 60, đứng lên làm cuộc cách mạng bản thân và để cứu dân tộc, chuộc lại những sai lầm của thời xưa. Nhưng cho đến nay, tôi chưa thấy một dấu hiệu nào khả dĩ hy vọng họ có ý định làm chuyện đó… Có lẽ, giấc mơ của họ là có thể biến mất khỏi trần gian một cách yên ổn, tốt hơn là không ai để ý đến họ nữa… bây giờ cũng như mãi mãi về sau…

Nói gọn lại, và nói cách khác (bỗ bã hơn chút xíu) là họ đã bị thiến hết trơn rồi. Chấm hết.

© Tưởng Năng Tiến.

———————————–

(*) Chúng tôi sẽ có bài viết riêng về nhà thơ Trần Vàng Sao, vào tuần lễ tới, cũng trên diễn đàn này.

 

22 Phản hồi cho “Những người bị thiến”

  1. D.Nhật Lệ says:

    Trong số những người ngộ nhận về chủ nghĩa CS.và muốn mình cũng là người thiên tả theo phong trào thời thượng lúc ấy ở miền Nam,tôi kính phục 2 anh em ông Nhật Hải và Nhật Tấn họ Huỳnh ở Đà Lạt vì họ dám can đảm bày tỏ lòng ân hận đã tiếp tay vào sự dựng lên một nhà nước độc tài như hiện nay.
    Trái lại,tôi khinh bỉ đa số kẻ lầm đường lạc lối nhưng đến nay,vẫn “khua môi múa mỏ” biện hộ cho mình để chạy tội như anh em Ngọc Phan và Ngọc Tường họ Hoàng Phủ.Không những thế,họ còn lợi dụng những
    người ở miền Bắc không biết sự thực CHÔN SỐNG người trong Tết Mậu Thân để bênh vực cho mình.Đó
    là 2 nhà văn NQL.và NM.từng viết lách chung với HPNT.thời ông ta là chủ nhiệm Cửa Việt trước đây.Cũng không thể trách nhiều 2 nhà văn này vì họ thấy HPNT.đang khốn khổ vì bệnh trầm kha chăng ?
    Người CS.,ở đâu cũng vậy,thường có thủ đoạn “ném đá giấu tay” đến mức ma qủy (quyệt).Vụ Bát Nhã
    thì chúng xử dụng liên kết thày chùa quốc doanh và bọn xã hội đen để triệt tiêu đạo Bụt của TNH.khiến sư này đã phải bỏ của chạy lấy người ! Vụ trục xuất khâm sứ Toà Thánh thì chúng cũng lợi dụng bọn thiên
    tả cực đoan nằm vùng cho CS. tức giáo gian để tống khứ khâm sứ khỏi VN.sau 1975.Cả 2 vu điển hình
    của 2 tôn giáo đều chứng tỏ CS.gộc không ra tay làm mà sai đám a dua ở dưới làm,hòng cãi chầy cãi
    cối khi trả lời báo chí nước ngoài để tránh trách nhiệm !
    Biến cố Tết Mậu Thân là khuôn mẫu điển hình chứng minh thủ đoạn “ném đá giấy tay” nói trên và những
    vụ sau chỉ là lặp lại cùng một bài mà thôi ! Mới đây,HPNP.gửi đăng trên nhiều blog trong nước nhằm lu loa chối bỏ tội ác đối với dân Huế mà anh em họ Hoàng Phủ thực hiện để lập công…với đảng !
    Có điều NP.dù…mồm năm miệng mười cũng vô ích vì toàn là mâu thuẫn trong cách chạy tội của mình.Để
    phủ nhận hay làm nhẹ tội ác,người ta thường làm 2 việc :
    1- quay ngược 180 độ để ca tụng nạn nhân của mình như Tố Hữu trong vụ Nhân Văn-Giai Phẩm.
    2- nại bằng chứng ngoại phạm (alibi) như gs.Lê Văn Hảo hay Tiêu Dao Bảo Cự,thế nhưng NTường và
    NPhan rất lộn xộn trong lời lẽ khi thì nói mình ở trên núi khi thì nói “tôi là nhân chứng”,nghĩa là thú nhận ông
    ta có mặt ở ngay trong thành phố Huế.Luận điệu bất nhất như vậy chẳng qua là “gái đĩ già mồm” hay
    “vừa ăn cướp vừa la làng”,hòng chối bay chối biến tội ác họ đã phạm ! Chúng lừa dối đến cùng vì 2 anh
    em tên này học thuộc bài tuyên truyền mà CS.phát triển từ học thuyết tuyên truyền của Goebel là nói dối
    đến 100 lần thì có một số người sẽ tin là thật ! Chỉ cần 3 lần nói dối mà mẹ Manh Tử cũng tin con mình
    là kẻ giết người,đó là chuyên tuyên truyền họ Hồ dạy cho đảng viên CSVN.

    • Củ Lẫn says:

      Năm 1997, HPNT đã làm một chuyến “Tây Du”, có ghé Pháp và Úc. Ở Pháp, bà Thụy Khuê có làm cuộc phỏng vấn ngắn cho đài RFI, Pháp (http://thuykhue.free.fr/tk97/nchpngoctuong.html). Lần đó, HPNT hoàn toàn chối là có tham gia vào những vụ “thảm sat Mậu Thân” ở Huế.

      Nhưng chỉ ít ngày sau, trong cuộc phỏng vấn của đài SBS (Úc), HPNT cũng được hỏi về việc đó, thì theo tôi nhớ, HPNT không trực tiếp trả lời, mà trái lại biện luận cho sự cần thiết của những “tòa án nhân dân” của Huế Mậu Thân. Dĩ nhiên, tôi không còn nhớ rõ lời ông ta nói, nhưng nhớ rõ cảm giác tởm lợm của mình khi theo dõi cuộc phỏng vấn thứ hai.

    • Builan says:

      MIỆNG MỒM CS

      *MIỆNG DỌC
      HPNT:” Hàng chục năm nay, mỗi năm cứ tới dịp 30 tháng 4, hoặc dịp Tết thì nhiều tờ báo hải ngoại lại đưa tên tôi ra làm con vật tế thần, bằng cách nói đi nói lại, y như thật, rằng tôi là một tên đồ tể Mậu Thân ở Huế. Thực ra thì đó là một sự bịa đặt, mang ý định vu khống hoàn toàn. Sự thực là tôi đã từ giã Huế lên rừng tham gia kháng chiến vào mùa hè năm 1966, và chỉ trở lại Huế sau ngày 26 tháng 3 năm 1975. Như thế nghĩa là trong thời điểm Mậu Thân 1968, tôi không có mặt ở Huế.” (_trả lời bà Thụy Khuê)

      *MỒM NGANG
      HPNP trà lời ĐH
      * Hằng năm cứ vào dịp 30/4 và tết Nguyên Đán, họ thường tổ chức họp hành, tố cáo tội ác VC… kèm với yêu cầu quyên góp để kiếm chút tiền tiêu vặt. Đáng chú ý là dịp 30/4 năm nay, họ làm lễ ra mắt cái gọi là Ủy ban truy tố tội ác của Đảng CSVN. Ủy ban nầy ngoài đầu nậu Liên Thành còn có thêm ba bốn thành viên là công chức hoặc sĩ quan cấp thấp của chế độ cũ. Đối tượng truy tố vẫn là Tường – Phan – Xuân, có bổ sung thêm tên cô sinh viên xinh đẹp là Đoan Trinh. Không biết Liên Thành kiếm đâu ra nhân chứng là hai người phụ nữ (có báo danh nhưng xin dấu địa chỉ ở Mỹ) vu khống Hoàng Phủ Ngọc Phan và Đoan Trinh đã nổ súng tàn sát cả nhà bà ta từ người già tới trẻ em ở Phú Cam! (Sự thực trong chiến dịch Mậu Thân, chúng tôi chỉ hoạt động trong một số khu vực rất hạn chế trong Thành nội, không được phép rời địa bàn và càng không thể qua bên kia sông.)

      HUẾ cuả ta ơi !
      ** Anh em nhà chúng BỊ THIẾN đau quá , mất hết power “xiù xiều, ền ễnh” ! Thằng nọ đá thằng kia -trông thật thảm thương !

  2. ĐẠI NGÀN says:

    HỌ LÀ AI ?

    Họ là ai những người trong thế kỷ 20
    Những người của thập niên 60 ồn ào náo nhiệt
    Họ là những người tả khuynh thuộc nhiều tầng lớp
    Những sinh viên, nhà báo, nhà văn …

    Họ đã từng hăng hái xuống đường
    Trưng ra bao nhiêu khẩu hiệu hung hăng
    Những khẩu hiệu đòi độc lập tự do đòi dân quyền dân chủ
    Những khẩu hiệu nào cũng đầy hào quang và mê hoặc lòng người

    Những khẩu hiệu này chẳng phải họ tự do
    Nhưng thật sự luôn có vai trò lãnh đạo
    Những lãnh đạo đường dài ấy có khi từ trong rừng, ngoài Bắc
    Cũng có khi xuất xứ từ Trung Nam Hải hay Mạc Tư Khoa

    Tất cả đều không ngoài mục đích một thế giới đại đồng
    Đều không ngoài một lý tưởng đấu tranh cho ý thức hệ
    Bởi các tả khuynh thì nơi đâu cũng có
    Khắp hết các nước Phương Tây họ kết lại như một phong trào

    Những phong trào này mọi tên gọi thật khó kể ra
    Nhưng dễ nhớ nhất vẫn là Fidel Castro và nhiều đồng chí
    Họ chống đế quốc và nhằm san bằng giai cấp
    Và mục đích cũng có khác gì với Cách Mạng Văn Hóa và Hồng Vệ Binh

    Thập kỷ 60 từng có rất nhiều người vô tù ra khám hay đã vào rừng
    Kết quả cũng thống nhất được giang sơn dưới màu cờ đỏ
    Kể từ đó rồi tất cả họ cũng đều trở thành im lặng
    Cùng chia nhau để dư hưởng những đền đáp huy hoàng

    Họ cũng đã quên hết rồi những khẩu hiệu kêu vang
    Cũng đã hết xuống đường đòi những trò vặt vãnh
    Hết đòi tự do hay hết đòi tự trị
    Bởi tất cả đều nhịp nhàng quay trong guồng máy quay chung

    Bây giờ đây đầu tóc họ cũng thảy đã hoa râm
    Bạc phếch cả những vầng thơ và bao câu hát
    Bây giờ có đem trưng lại cũng thành ra nhạt nhẽo
    Vì họ quả đâu có đầu óc hay con tim riêng biệt của mỗi người

    Óc tim này đều từ đảng ban cho
    Thời cuộc qua đi thì họ cũng đã hết mọi vai trò trình diễn
    Những người cầm đầu rồi cũng lần lượt bị bắn ra ngoài lề hay đã chết
    Và tới phiên họ phần đông cũng phải đã xuống lổ dần dần

    Đời là thế vì có gì lâu bền mãi với thời gian
    Họa may chi cũng chỉ có những lãnh tụ được cho là ngàn đời vinh danh hảo
    Được ướp xác ở nhiều nơi và được xây lăng mộ
    Nhằm để cho vui trước mọi vật đổi cùng với sao dời

    Họ là những cái kiến mà muốn làm con ong như vậy ở khắp nơi
    Và con ong lại cứ mơ tưởng thành nên được chí đại bàng cao cả
    Hóa ra chẳng ở đâu họ từng xây nên được các thiên đường khác lạ
    Mà cả khắp thế gian cũng vẫn chỉ đầy những điều hoang tàn chi địa bộn bàng

    Nay ta ngồi đây vào thập niên đầu thế kỷ 21 vừa sang
    Bổng muốn góp một bài thơ vui nhằm ôn lại mọi sự tình chơi vậy
    Bởi từng đã có biết bao nhiêu người ở lắm phương trời hồ hỡi
    Nay nhìn lại quả nào cũng có khác chi những bầy rối tung tăn

    Họ đã lên tiếng rộn ràng nhằm để phản đối cờ vàng để trưng lên cờ đỏ vinh quang
    Hay ít nhất cũng là thứ cờ vừa nửa đỏ nửa xanh cũng thế
    Bây giờ tất cả cũng đều đã tập thành chung một hệ
    Hoàng Sa mất đi và Trường Sa cũng hầu như sắp mất nữa rồi

    Đại đồng đâu đời cũng chỉ vậy thôi
    Quả tội biết bao nhiêu những người trước kia khuynh tả
    Họ đã tự vinh danh hay cố tự tưởng mình một thời ngang dọc
    Nhưng rồi nay cũng chỉ thấy có cán cuốc xuội cán cờ

    Những bài thơ hay những bản nhạc đã từng giả dối một thời
    Dối nhân gian và tự dối với chính mình trước hết
    Những nhạc Trịnh Công Sơn, Tôn Thất Lập, hay kiểu thơ Thiết Sử
    Giờ đã chết đi hay cũng coi như đã chết cả rồi

    Bởi cuộc sống thế gian mà không tự lập than ôi
    Không có con tim hay có khối óc của mình riêng biệt
    Thì đẫu có bao nhiêu những xuống đường hay cuộc biểu tình cũng thế
    Tất thảy đều cũng chỉ là những bầy rối hay những phường nô lệ thế thôi

    NGÀN KHƠI
    (22/7/12)

    • Builan says:

      HỌ LÀ AI ?

      _ Là “NHỮNG NGƯỜI BỊ THIẾN”, thưa anh !

      THỜI SAIGON VÀNG SON
      _ tuổi trẻ đầu xanh
      Lười biếng học hành
      Siêng theo Cộng Sản
      Công cụ tay sai _ Tưởng anh hùng hảo hán
      Không rõ mặt LỪA _ MTGPMN
      Họ hung hăn CON LỢN NỌC
      Được thôi, thúc no,
      DẮT rông CẤY TINH, GIEO GIỐNG
      Cung cấp LỢN NÒI cho nhưng hợp tác xã chăn nuôi !

      “Họ là những cái kiến mà muốn làm con ong ” (NK)
      Anh biết rõ mười mươi !
      Và tôi cũng thưà biết tất !
      “nào cũng có khác chi những bầy rối tung tăn

      Có đưá tôi vẫn goị ANH
      Có đưá đáng goị THẰNG
      Cũng có đưá MẦY TAU MI TỚ !!

      Một chút suy tư- quên nần xoá nợ

      Thươngnhững người bị thiến
      Có đau lắm không nào
      HOI NHỮNG HOẠN QUAN ??? kha kha kha

      • NGÀN KHƠI says:

        THIẾN

        Thiến bay của quý trên đời
        Còn gì đâu nữa để chơi cho tròn
        Ôi thôi những Nước cùng Non
        Thiến rồi thì ngậm bồ hòn cho cam !

        NON NGÀN

    • Lâm Vũ says:

      Tôi thấy bài thơ rất thật. Bốn câu chót diễn tả đầy đủ quan điểm của tác giả NK về vấn đề tư tưởng hôm nay. LV

      • Bạt Ngàn says:

        CHƠI VÀ THẬT

        Thơ là chơi mà phải thật trên đời
        Thơ không thật chỉ là phường gian dối
        Thơ phải thật bởi chơi cùng sự thật
        Sự thật thôi thì thơ mới hay ho
        Nên dối gạt hay mơ trăng khóc gió
        Có ích chi cho cuộc sống trên đời
        Bởi làm thơ dù thật vẫn như chơi
        Chơi mà thật cuộc đời luôn phải thế
        Cố đấm ăn xôi thói thường quả tệ
        Thơ là chơi cần mã thượng đàng hoàng
        Thơ là chơi giữa đời vẫn hiên ngang
        Chơi tới bến những gì cần sự thật

        Thượng Ngàn
        (23/7/12)

  3. dv says:

    Những con rối …bị lừa mị… của cs ! Khi đã nhận ra sự việc thì số phận được an bài !? Thực chất của nó là ( hồn Trương Ba ,da hàng thịt ).

  4. Phan Liên says:

    Ông Tưởng ơi, đem chuyện thiến ra để lý giải thái độ tiêu cực hiên nay của những người đã từng “ăn cơm quốc gia thờ ma CS”, liệu có làm lệch lạc căn nguyên của vấn đề. “Thiến” là mang ý nghĩa mất mát một phần thân thể, mất mát toàn bộ khả năng sinh dục tự nhiên. “Bị thiến” là mang hàm ý sỉ nhục về một tình trạng bất lực. Ở đây, những người thiên tả miền Nam(tạm gọi như vậy) tự nguyện đem sự im lặng để đổi lấy bổng lộc và yên ổn. Không rõ ông Tưởng Năng Tiến tìm thấy mối liên quan nào giữa hai vấn đề này?

    Tệ hơn im lặng, có những người vẫn tiếp tục nói, nói bằng một giọng không hề thay đổi sau 36 năm kêu gọi hòa hợp hòa giải, một giọng sắt máu rùng rợn:
    http://tapchisonghuong.com.vn/tin-tuc/p0/c101/n10501/Tro-chuyen-voi-nha-van-Hoang-Phu-Ngoc-Phan-ve-nhung-hu-mam-thui-cua-cuu-thieu-ta-canh-sat-Lien-Thanh-o-My.html

    Những người lớn lên sau 1968 như tôi, không nhất thiết phải tin vào ông Liên Thành hay ông HP Ngọc Phan. Có thểcả hai ông đếu thối như nhau.

    Chúng tôi có suy nghĩ riêng của chúng tôi. Nên, cho dù ông Phan có nói loanh quanh và tiếp tục giở trò ấu trĩ là kể tội “Mỹ-Nguỵ” để che lấp tội ác của CS, thì những bằng chứng kinh hoàng vẫn xác nhận với thế hệ hậu sanh rằng: “Cuộc thảm sát ở Huế là hoàn toàn có thật”.
    http://www.google.com.vn/search?q=m%E1%BA%ADu+th%C3%A2n+1968&hl=vi&prmd=imvns&tbm=isch&tbo=u&source=univ&sa=X&ei=TxQLUMi7FsW4hAe2uNztCQ&sqi=2&ved=0CGIQsAQ&biw=1024&bih=579

    Nếu ông Phan và ông Tường vô tội, thì ai đã đã ra tay? Tại sao họ vẫn im lặng? Tại sao đảng CS vẫn bao che cho họ im lặng? Tại sao ông Phan cũng bao che cho họ im lặng? Và, tại sao, sau bao nhiêu năm kêu oan, đảng CS vẫn để cho ông bị tiếng oan?

    Nhân chứng phía VNCH bị bịt miệng, nhân chứng của Mặt Trận DTGPMNVN bị bịt miệng. Kẻ nào sợ sự thật? Kẻ nào tìm mọi cách che giấu sự thật? Kẻ nào đẩy ông Phan vào cảnh mang án giết người? Tới bây giờ ông Phan vẫn chưa ngộ ra được vấn đề và hiểu rõ thân phận mình hay sao.

    Những người bị thảm sát là đồng hương của ông, là thầy cô bạn bè của ông, là bà con chòm xóm của ông. Nếu ông không giết họ, thì cũng không nên mang tội đồng lõa bao che cho bọn giết người.

    Ông Phan với ông Tường không còn sống được bao lâu nữa. Vì chút lương tâm con người (nếu có), hãy nói lên một tiếng để giải oan cho chính các ông, cho hàng ngàn người người vô tội bị chết thảm ở Huế:

    NHỮNG NHÂN VẬT NÀO CỦA MTDTGPMN ĐÃ CÓ MẶT Ở HUẾ, TRONG DỊP TẾT MẬU THÂN?

    • Builan says:

      Tôi không có khả năng viết !
      Tôi chăm chỉ đọc, cần cù đọc- đọc rất chậm và rất tới !
      Ngay cả COMS rất daì cuả ông VHT (NN-NK…..) tôi cũng không bỏ sót _ Tôi cũng không dám bàn !!! Thầm thán phục, ước gì anh viết ngắn hơn , cô đọng hơn- dể hiểu hơn….!

      Qua com nầy _ Tôi CẢM PHỤC Phan Liên _ Khẳng khái -trung thực !
      Tôi BOLD một chút, tỏ rõ sự đồng tình

      “….Nếu ông Phan và ông Tường vô tội, thì ai đã đã ra tay? Tại sao họ vẫn im lặng? Tại sao đảng CS vẫn bao che cho họ im lặng? Tại sao ông Phan cũng bao che cho họ im lặng? Và, tại sao, sau bao nhiêu năm kêu oan, đảng CS vẫn để cho ông bị tiếng oan?

      Nhân chứng phía VNCH bị bịt miệng, nhân chứng của Mặt Trận DTGPMNVN bị bịt miệng. Kẻ nào sợ sự thật? Kẻ nào tìm mọi cách che giấu sự thật? Kẻ nào đẩy ông Phan vào cảnh mang án giết người? Tới bây giờ ông Phan vẫn chưa ngộ ra được vấn đề và hiểu rõ thân phận mình hay sao.

      Những người bị thảm sát là đồng hương của ông, là thầy cô bạn bè của ông, là bà con chòm xóm của ông. Nếu ông không giết họ, thì cũng không nên mang tội đồng lõa bao che cho bọn giết người.

      Ông Phan với ông Tường không còn sống được bao lâu nữa. Vì chút lương tâm con người (nếu có), hãy nói lên một tiếng để giải oan cho chính các ông, cho hàng ngàn người người vô tội bị chết thảm ở Huế:

      NHỮNG NHÂN VẬT NÀO CỦA MTDTGPMN ĐÃ CÓ MẶT Ở HUẾ, TRONG DỊP TẾT MẬU THÂN? ”

      **** “Nhân chứng phía VNCH bị bịt miệng” ?????
      _Tôi thật sự lấn cấn chỗ nầy !!!

      • Phan Liên says:

        **** “Nhân chứng phía VNCH bị bịt miệng” ?????
        _Tôi thật sự lấn cấn chỗ nầy !!!

        trích – Builan

        Xin lỗi bạn Builan đoạn này. Tôi phạm lỗi chủ quan khi viết trong tâm thế một người lớn lên trong nước. Ý tôi muốn nói, những nhân chứng phía VNCH trong nước đều đã bị chính quyền CS bịt miệng, hay thậm chí giết chết. Trước đây, (thế hệ) chúng tôi hoàn toàn không được biết gì về cuộc thảm sát năm Mậu Thân, và hiện nay (trong thời đại thông tin mạng) chúng tôi lại khó có khả năng lựa chọn thông tin chính xác.

        Tôi nghĩ, trước tòa án lương tâm, chúng ta nên để cho ông Phan ông Tường được quyền bào chữa, và chứng minh họ vô tội. Chỉ có điều đáng tiếc, dường như các ông ấy lên tiếng không nhằm mục đích tự bào chữa, mà vẫn cứ cái giọng hung hăng sắt máu: kể tội khác của “Mỹ-Nguỵ” để bao che cái tội tày đình của đồng chí họ, lãnh đạo họ và “có thể” của chính bản thân họ. Trò này con nít gọi là đánh trống lãng.

        Ông Phan ông Tường biết rõ: “NHỮNG NHÂN VẬT NÀO CỦA MTDTGPMN ĐÃ CÓ MẶT Ở HUẾ, TRONG DỊP TẾT MẬU THÂN? ”

      • Builan says:

        Cảm ơn bạn Phan Liên đã quá lịch sự – quan tâm !

        Thật ra, vơí tôi cũng chẳng có gì quan trọng!
        Đơn giản- không hiểu hết, nên cứ thật thà noí là mình còn “lấn cấn”. Mong có bạn đọc nào, khách quan hiêủ hơn , giải thich giúp cho mình hiểu thêm thôi !

        _ Giờ thì tôi đã hiểu
        “..những nhân chứng phía VNCH trong nước đều đã bị chính quyền CS bịt miệng, hay thậm chí giết chết ”

        Xin gơi gắm niềm tin yêu và hy vong – Con có nhiều người bạn trẻ có TÂM, TẦM quý hoá như bạn !
        Trân trọng .

    • KhoTu says:

      Về sự gian dối của HPNPhan được vạch trần trong bài báo “HOÀNG PHỦ NGỌC PHAN PHẠM TỘI ÁC VẪN CÒN VÊNH VÁO” đăng trên DCVOnline như sau:

      Vừa xác nhận không có nhu cầu tranh luận, ông HPNP tương ngay chữ “NHƯNG” tiếp theo đó để có lý do phản bác chứng cớ Liên Thành viết hai anh em HPNT & HPNP trốn ra bưng từ nhà của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn là sai sự thật. Ông HPNP viết:

      “Sự thực là chúng tôi không hề ghé nhà Trịnh Công Sơn ở đầu cầu Phú Cam mà ghé nhà anh Nguyễn Kim Sơn ở gần Bưu Điện Thành Phố Huế. Nguyễn Kim Sơn là kỹ sư tốt nghiệp ở Mỹ, từng dẫn đầu đoàn biểu tình đọc tuyên cáo bằng tiếng Anh trước khi đốt tòa Tổng lãnh sự Mỹ ở Huế vào ngày 23-01-1965. Cho đến lúc ấy và cả đến hôm nay, Nguyễn Kim Sơn chưa hề ở trong một tổ chức nào của cách mạng. Hiện anh sinh sống ở CHLB Đức và trước sau như một-là một phật tử thuần thành”.

      Trong hồi ký Hoàng Phủ Ngọc Tường, tuyển tập số 3 do nhà xuất bản Trẻ vào năm 2002, ở trang 161 Hoàng Phủ Ngọc Tường – anh ruột của HPNP – viết như sau:

      “…Tôi và Phan biết ngay đã tới hồi “nguy biến” bèn quyết định đánh bài chuồn. Nhân hồi ức nhỏ nầy, tôi xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với anh chị Khánh Quỳnh, chủ hiệu sách ở ngã tư Anh Danh trong gia đình thầy Dương Kỵ và gia đình bác Chính (ở 66 Phan chu Trinh-Xí nghiệpDược bây giờ) là những cơ sở của thành ủy đã bố trí để che chở anh em tôi khi bị địch lùng bắt. Chúng tôi vào nhà bác Chính, ẩn náu chờ giải pháp. Tối hôm ấy tôi sang nhà Trịnh Công Sơn ở bên kia cầu phủ Cam (chỗ tôi ở bây giờ) ăn bữa cơm chia tay với gia đình, nhờ Sơn thưa lại với ba mẹ tôi rằng chúng tôi sẽ ra đi kháng chiến…”

      Những gì ông anh của HPNP tiết lộ trong Tuyển Tập Hồi Ký Hoàng Phủ Ngọc Tường đều đúng như những gì Thiếu tá Liên Thành đã viết trong bài về Trịnh Công Sơn vừa rồi. Vậy Sự Thật ở về phía nào? Ông anh nói sự thật hay ông em nói sự thật? Chỉ riêng vấn đề này thôi, tôi nghĩ rằng ông HPNP không tranh luận với Thiếu tá Liên Thành là đúng, vì hai anh em họ Hoàng Phủ chưa …“nhất trí”. Từ điểm này trở đi, những gì ông HPNP viết đều vô giá trị về sự kiện lịch sử. Phải chăng ông Đào Hiếu cũng biết anh em nhà họ Hoàng Phủ nói dối, cho nên ông Đào Hiếu mới giới thiệu đây là một bài có giá trị văn học nhờ bút pháp sắc sảo; chứ không có giá trị chuẩn xác về sự kiện lịch sử?

  5. Lâm Vũ says:

    Bác TnT dùng chữ “thiến” chắc hẳn khiến cho những người “trí thức thiên tả miền Nam” (truớc 75) đọc được sẽ… đau như… hoạn. Nhưng thật ra cũng không có gì là quá đáng,

    Thực tế, các tay “thiên tả” loại hùng hổ nhất ở miến Nam trước 1975, điển hình là HPNT (hình bên trên mặc com-lê, đứng trước micro), thuộc thành phần “quyết tử” chứ đâu phải vừa.

    Nhưng sau 1975, chàng đội mũ ni che kín cả tai, cả mắt. Bạn bè như chàng du ca TCS đến cầu kíu, chàng lỉnh chốn… Năm 1979, ông bác sĩ Đức Erich Wolff, được ca tụng là ân nhân của phong tào “cách mạng” Huế, thập niên 60, đi thăm viếng Hà Nội, có xin vào Huế để thăm anh sinh viên “cách mạng” HPNT. Hà Nội ngăn cản không muốn cho gặp, ông ta vẫn cứ đi. Nào ngờ, chàng sinh viên oai hùng kia chỉ dám gặp mặt ân nhân cũ có ít phút (“Eine Reise nach Vietnam”, by Erich Wulff, Suhrkamp Taschenbuch).

    Nói chung, suốt 10 – 15 năm sau ngày CS thắng, đám “trí thức thiên tả” miền Nam cụp… vòi (dù đảng chưa “thiến” thật). Trừ số ít ngoại lệ, chẳng dám hó hé… cho đến ngày đảng tuyên bố… cửi trói mới ngẩng đầu lên một chút.. vớt vát gọi là…

  6. Khách qua đường says:

    Có thể họ đã bị …! Nhưng tôi không nghỉ giống như TNT . Họ chính là hy vọng mong manh của thành phần trí thức còn sót lại của MN sau 75 . Một thành phần CS bất đắt dĩ , có thể Họ đã bị loét móng và mòn nanh vuốt , nhưng đầu óc và tiếng nói vẫn còn có giá trị đặc biệt ảnh hưởng đến nhiều thành phần khác nhau trong xã hội VN hiện nay .

    Chúng ta hãy chờ đợi vẫn tốt hơn là thất vọng quá sớm về họ .

  7. Việt Gian says:

    Thật ra những người đã từng xuống đường đấu tranh chống lại chế độ cộng hòa miền Nam là do họ cũng bị ám ảnh bởi triết lý Marx (mà họ đã được đọc và thấy nó tốt đẹp) và họ cũng chống lại sự có mặt của người Mỹ ở Việt nam (ôi thôi cũng tại tinh thần yêu nước). Chứ nếu họ biết được hậu thống nhất có cải tạo: học tập, tư sản…thì họ cũng đâu có xuống đường đấu tranh để ngày nay phải hối tiếc đâu.
    Còn những người sinh năm 60 thì đa phần bị ảnh hưởng bởi sự giáo dục của chế độ cộng sản mất rồi và họ là những người thành đạt ngày nay và thừa hưởng sự sung túc về vật chất (chủ nghĩa thực dụng chăng?) nên họ chẳng dại gì mà đấu tranh cả.

  8. dân đói says:

    Không chỉ bị thiến mà còn bị nhét vào vài mảnh thủy tinh vụn trước khi khâu lại, thành thử sau này mỗi khi cựa quậy là bị mấy mảnh sắc hơn dao đâm ngang đâm dọc đau thấu ruột gan 3 đời 7 kiếp bọn thái giám thời đại.
    Cám ơn tác giả lời ít ý sâu, chủ yếu lấy gậy nó thọc đít nó.

  9. Phan Chu says:

    Việt Nam chứ đâu phải là Tây Ban Nha

    Người ta nói rất hung cũng đầu hàng rất lẹ khi đứng trước – và quì trước – Bác và Đảng

    Lorca chỉ có ở Andalusia

    Bài viết thẳng thắn hay

    phan chu

  10. Lão Ngoan Đồng says:

    Thanks a lot Tưởng Tổng Tài :-) !

    Những bức ảnh cũ mới,
    kèm với “thông luận” qúi giá,
    giúp cho người trong và ngoài
    càng thêm SÁNG MẮT SÁNG LÒNG !

    Chúc cuối tuần nhiều điều vui
    và viết thêm nhiều bài viết giá trị.

    Thân ái,
    Lão Ngoan Đồng

Phản hồi