WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Nhưng chống Trung Quốc bằng cách nào?

Câu tựa đề trên đây là ý kiến của một vị độc giả sau khi đọc bài trước trên mục này: “Ai cũng biết Việt Nam đang bị Trung Quốc làm nhục, nhưng chống Trung Quốc bằng cách nào?”

Ðó cũng là ý kiến của Thái Úy Trần Nhật Hiệu, vào thế kỷ 13.

Năm 1257 Hốt Tất Liệt, sau khi xóa tan nước Ðại Lý, sai quân tấn công nước ta vì vua nhà Trần không chịu qua Vân Nam khấu đầu quy phục. Ðạo quân Mông Cổ phá đổ hàng phòng thủ đầu tiên do Trần Quốc Tuấn chỉ huy; rồi đánh bại đạo quân chính do Trần Thái Tông trực tiếp lãnh đạo; tiến tới chiếm thành Thăng Long, “cướp phá, giết tất cả nam phụ lão ấu ở trong thành,” như Trần Trọng Kim ghi trong Việt Nam Sử Lược. Triều đình chạy về Hưng Yên, Thái Tông hỏi ý kiến mọi người. Thái Úy Trần Nhật Hiệu cầm sào viết xuống nước hai chữ: Nhập Tống (xin vào nước Tống). Lúc đó Tống còn là tên gọi cả nước Trung Hoa; mặc dù vua quan nhà Tống chỉ còn làm chủ một mẩu đất ở vùng Quảng Ðông, hai năm sau mới bị quân Mông Cổ tiêu diệt. Nếu theo lời khuyên của Thái Úy Trần Nhật Hiệu thì vua nhà Trần đã xin hàng. Nhưng Thái sư Trần Thủ Ðộ có ý kiến khác: “Ðầu tôi chưa rơi xuống đất thì xin bệ hạ đừng lo.” Cuối cùng nước Việt Nam không bị nhục.

Vị độc giả trên còn lý luận: “Chưa thấy ai nói đến phương thức chống Trung Quốc bành trướng một cách có hiệu quả. Chỉ có những cuộc biểu tình ồn ào, không kết quả.”

Năm 1285 chắc cũng có người nghĩ như vậy. Trước mối đe dọa quân Nguyên sang tấn công lần thứ ba, Thái thượng hoàng Thánh Tông và vua Trần Nhân Tông mời các vị già cả trong nước vào họp ở điện Diên Hồng để tham khảo. Ðại Việt Sử Ký Toàn Thư viết: “Các phụ lão đều nói ‘Ðánh,’ vạn người cùng hô một tiếng, như bật ra từ một cửa miệng.”

Ðiện Diên Hồng có lẽ không đủ rộng để chứa đến một vạn người. Nhưng dù chỉ có hàng ngàn thì không khí cuộc họp chắc cũng đủ “ồn ào,” náo nhiệt, “muôn người cùng hô một tiếng, như bật ra từ một cửa miệng,” không khác gì trong các cuộc biểu tình trước tòa đại sứ Trung Quốc gần đây. Những “phụ lão” thời nhà Trần chắc cũng chỉ trên dưới 50 tuổi, còn quá trẻ so với những “cụ” Nguyễn Quang A đi biểu tình ở Hà Nội, hay Hòa Thượng Thích Chí Thắng mới xuống đường ở Huế. Các phụ lão thời đó chắc chỉ vào tuổi cho các cô Trịnh Kim Tiến, Huỳnh Thục Vy gọi là chú thôi! Nhưng cuộc “biểu tình” trong điện Diên Hồng đã có kết quả. Cuộc họp mặt hào hùng đó cho thấy một cách “chống Trung Quốc bành trướng.” Phương thức duy nhất có kiệu quả là: Toàn dân một lòng bảo vệ danh dự quốc gia. Nhờ thế, sau cùng nước Việt Nam không bị quân Mông Cổ chiếm mất. Nếu vua và dân nhà Trần đều run sợ mà chịu nhục thì có thể từ đó nước ta đã biến thành một tỉnh hay một quận của nước Trung Hoa cho tới bây giờ, không khác gì tỉnh Vân Nam.

Vị độc giả trên đây còn lo sợ: “Dùng quân sự không thể thắng Trung Quốc, Hải quân ta quá yếu… Trung Quốc đã chế được tàu vũ trụ, Việt Nam ta (chỉ) tổ chức được (thi) Hoa Hậu Thế Giới. Cán cân đã ngã ngũ. Xin đừng bàn vấn đề này như truyện kiếm hiệp Kim Dung, chỉ nhục thêm.”

Không ai muốn “nhục thêm,” nhưng phải hỏi: Nếu có hai còn đường phải chọn, một bên là im lặng hèn nhát, bên kia là chống cự đến cùng, thì con đường nào nhục nhã hơn? Không người Việt Nam nào muốn gây chiến tranh với Trung Quốc. Nhưng bị lấn ép mãi mà không dám đối đầu thì chắn chắn nhục nhã. Mà trong tình thế hiện nay, Trung Quốc không dám đánh Việt Nam, vì những quyền lợi thiết yếu của họ.

Vào đời nhà Trần, cán cân lực lượng giữa nước ta và nhà Nguyên cũng chênh lệch không khác gì với Trung Cộng bây giờ. Có thể nhà Trần còn yếu hơn nhiều vì cả trăm năm người Việt không biết đến chiến tranh. Quân Mông Cổ thì vừa mới chinh phục tất cả nước Trung Hoa sau khi làm cỏ suốt vùng Trung Á, sang đến Nga và Ðông Âu; đạo quân bách chiến tới đâu tàn sát đó rồi đặt người mới cai trị. Dân số Việt Nam lúc đó được mấy triệu và quân đội nhà Trần có được bao nhiêu người? Vua nhà Nguyên sai một đạo quân trăm ngàn lính thiện chiến sang đánh, cuối cùng chỉ còn 20 ngàn tơi tả chạy về. Nhờ đâu nhà Trần giữ vững được bờ cõi nước ta? Vì toàn dân trên dưới một lòng: Thà làm quỷ nước Nam! Chúng ta cũng đừng quên rằng các vị vua nhà Trần đều là dòng dõi người Việt gốc Hoa, qua nhiều đời họ đã hóa thành dân tộc Ðại Việt; nhưng khi cần chống ngoại xâm thì họ vẫn được toàn dân ủng hộ.

Vị thế của Trung Quốc bây giờ chắc chắn không mạnh bằng thời nhà Nguyên. Vào thế kỷ thứ 13, Trung Quốc chiếm địa vị bá chủ trong vùng Á Ðông, về chính trị, kinh tế, và quân sự. Chưa có những nước Nhật Bản, Nam Hàn giầu mạnh, chưa có khối Ðông Nam Á cùng lo lắng trước đế quốc Trung Hoa mới. Chưa có nước Nga đè nặng phía Bắc. Cũng chưa hạm đội thứ bẩy của Mỹ và một ông tổng thống khẳng định vì quyền lợi nước Mỹ sẽ duy trì sự có mặt ở Á Châu Thái Bình Dương.

Nhà Nguyên cũng không cần tiền đầu tư ngoại quốc đổ vào, không lệ thuộc các tài nguyên, nhiên liệu từ các nước Á Châu, Phi Châu và Nam Mỹ để phục hồi kinh tế, không lo việc dân chúng đòi tự do dân chủ, không sợ bị cả thế giới ngưng giao thương nếu có hành động hiếu chiến, xâm lăng.

Trung Cộng bây giờ mang đầy những mối lo tâm phúc đó! Hải Quân Trung Cộng không dám đánh chiếm đảo Ðiếu Ngư đang bị Nhật chiếm đóng; vì Bắc Kinh không muốn dân Nhật Bản nổi giận yêu cầu chính phủ tái võ trang, lập lại quân đội. Tầu thuyền Trung Cộng phải rút khỏi vùng biển tranh chấp với Philippines vì nếu có chiến tranh thì các nước trong vùng sẽ phải cùng nhau xin liên kết với Mỹ chặt chẽ hơn. Bắc Kinh cần giữ hòa bình trong vùng biển Ðông nước ta vì nếu con đường giao thông qua đó bất an thì cả nền kinh tế Trung Quốc sẽ lo không có đủ nguyên liệu và nhiên liệu để chạy bình thường. Chính Bắc Kinh sẽ lo tránh đụng độ nhiều hơn nước ta, vì nếu thêm một trăm ngàn dân thất nghiệp thì chế độ cộng sản sẽ sụp đổ!

Nhà Nguyên có thể đem quân đánh Việt Nam vì vào thế kỷ 13 nước ta hoàn toàn cô lập. Cũng giống như năm 1979 Trung Cộng đã “dạy một bài học” cho Lê Duẩn về tội phản phúc vì Cộng Sản Việt Nam đang bị cả thế giới tẩy chay. Tình trạng thế giới ngày nay hoàn toàn khác. Không nước nào lo bị cô lập nữa, mà Trung Quốc cũng không còn địa vị độc quyền bá chủ nữa. Nước Mỹ, Châu Âu cũng như Ấn Ðộ, Nhật Bản, và các nước Ðông Nam Á sẽ phản ứng mãnh liệt nếu Trung Cộng gây chiến với Việt Nam. Họ sẽ ngăn cản đến cùng, vì quyền lợi của chính họ chứ chẳng cần họ phải thương yêu gì nước mình! Ý nghĩ cho rằng Trung Cộng muốn làm gì thì làm, các nước nhỏ chung quanh phải sợ sệt như giun như dế mới thật là hoang tưởng. Ðó mới là sống trong “truyện kiếm hiệp Kim Dung!”

Nhưng vị độc giả có lòng còn lo ngại, viết rằng nếu “Dùng chánh trị (chống lại Trung Cộng thì sẽ) lệ thuộc Mỹ hoặc phương Tây.”

Ðó cũng là một điều hoang tưởng. Thế giới bây giờ không ai còn phải lo bị lệ thuộc như vậy, dù lệ thuộc Mỹ hay lệ thuộc Tàu, nếu tự mình biết khôn ngoan và quyết tâm bảo vệ nền độc lập. Năm 1940, các nước Anh, nước Pháp đã nhờ quân Mỹ sang đánh quân Ðức Quốc Xã, sau đó các nước này bị lệ thuộc nước Mỹ hay không? Nếu không có Mỹ bảo vệ thì Nam Hàn và Ðài Loan đã biến mất từ lâu rồi, nhưng bây giờ ai dám nói rằng các nước này lệ thuộc Mỹ? Nếu thân với Mỹ mà dân nước họ giầu có, được sống trong dân chủ tự do được thì tại sao họ không kết thân? Trên thế giới bây giờ không một nước nào lo phải lệ thuộc nước khác, vì tất cả các nước đều tùy thuộc vào nhau trong nền kinh tế toàn cầu hóa. Có ai bắt Singapore phải mở cửa cho tầu chiến Mỹ vào bến tu bổ, có ai bắt họ phải ký hiệp ước tự do thương mại với Mỹ hay không? Chẳng qua là vì Singapore thấy các hành động đó có lợi cho dân họ!

Vị độc giả nêu những ý kiến trên đây có thể vì tấm lòng lo cho đất nước thật. Nhưng các ý kiến đó cũng là luận điệu để bào chữa cho thái độ khiếp nhược, sợ hãi một cách vô lý trước các hành động gây hấn và lấn áp của Cộng Sản Trung Quốc. Ðó cũng là luận điệu mà Bắc Kinh muốn người mình truyền cho nhau nghe. Ðể cho cả nước Việt Nam chết nhát! Người Việt Nam không hèn nhát như vậy, ngay từ thời Hai Bà Trưng, bà Triệu.

Không thể chấp nhận những luận điệu hèn nhát, chưa chi đã lo nước Việt Nam không đủ sức chống lại Trung Cộng. Những kẻ đưa ra các luận điệu đó chỉ làm trò “rung cây nhát khỉ” để phục vụ Bắc Kinh và biện minh cho những thái độ khiếp nhược của họ. Nếu mỗi lần Trung Cộng tấn công tầu đánh cá Việt Nam, bắt cóc các ngư dân nước mình, thì một chính quyền Việt Nam biết trọng danh dự đã hành động trả đũa liền. Có thể quyết định tống xuất một ngàn công nhân Trung Quốc làm việc không giấy phép ở trong nước ta ngay sau khi “tầu lạ” đánh dân mình. Ðang có hàng chục ngàn di dân lậu trong đám các công nhân Trung Quốc, một đêm là có thể tìm ra một ngàn người dễ dàng. Trục xuất di dân lậu là một việc làm hợp pháp, hợp đạo lý, quốc tế phải công nhận là đúng lẽ phải. Liệu Trung Cộng có dám vì thế mà đem quân sang đánh nước ta hay không? Thế giới có ngồi im cho họ hành động ngang ngược như vậy hay không? Dân Việt Nam đã hèn nhát từ bao giờ vậy?

Năm 1974 ông Nguyễn Văn Thiệu đã ra lệnh Hải Quân Việt Nam chống cự đến cùng khi quân Trung Cộng tiến đánh Hoàng Sa. Lúc đó ông tổng thống Việt Nam Cộng Hòa chắc phải biết rằng những người lính sắp ra trận sẽ phải chịu hy sinh. Dù biết như vậy, ở địa vị người lãnh đạo một quốc gia, ai cũng phải ra lệnh tử chiến. Họ không thể chỉ nghĩ đến kế an toàn cho mỗi người lính. Vì phải bảo toàn danh dự quốc gia, vì còn phải nghĩ đến tổ tiên và con cháu.

Những người lính Việt Nam bảo vệ thành phố Lạng Sơn năm 1979 có biết rằng họ sắp bỏ mình trước biển người quân Trung Cộng hay không? Tại sao họ vẫn cầm súng chống cự tới cùng? Thiếu Tá Ngụy Văn Thà khi cùng các chiến sĩ Hải Quân Việt Nam chống cự tới cùng đến lúc chỉ còn lưỡi lê trên đầu súng, họ có biết là họ sắp hy sinh hay không? Tại sao họ vẫn bám lấy mảnh đất Hoàng Sa cho đến chết? Tất cả những người lính Việt Nam, dù ở miền Nam hay miền Bắc, đều biết họ sẽ chết, nhưng chết cho tổ quốc Việt Nam. Vì bổn phận với tiền nhân bao đời trước. Vì biết còn bao nhiêu thế hệ con cháu đời sau. Người Việt Nam xưa nay không khiếp nhược.

© Ngô Nhân Dụng

Nguồn: Người Việt

 

 

119 Phản hồi cho “Nhưng chống Trung Quốc bằng cách nào?”

  1. ong vo ve says:

    Chỉ có những người ngày đêm rình mò, tìm ra cái nhỏ biến thành cái lớn, dùng lời lẽ vô văn hóa chỉ trích lung tung thôi. Đừng ngồi đó mà uống trà đá nói chuyện thế giới nhé. Nếu các bác cho rằng mình là người dũng cảm, hãy thử một lần ra Trường Sa xem, chưa đến nơi đã khóc thét vì say sóng ấy chứ.Đừng có ngồi phòng mát, dở laptop ra mà gõ lung tung nhé, ra ngoài đường mà xem người ta đổ mồ hôi, sôi nước mắt kiếm từng đồng bạc lẻ để nuôi dạy hàng chục MCTS – Microsoft Certified Technology Specialist kia kìa.

    • Tuần Triệt says:

      He..he..he…người tốt thì không sợ người khác rình mò. Chỉ có bọn bất lương mới sợ người khác rình mò mình mà thôi…Ngu vì mà ra TS lúc nầy, Trung cộng nó bắn cho bể đầu à…

  2. Tuấn says:

    Làm thế nào? Thực ra, nếu ai nhìn nhận khách quan và thực lòng yêu nước thì sẽ thấy VN đang làm rất nhiều: làm rõ chứng cớ, hoàn thiện luật pháp, củng cố quốc phòng, tích cực quan hệ quôc tế, trực tiếp giữ đảo, củng cố những đảo mà VN đang giữ và ngay cả kiên trì giữ quan hệ với TQ cũng là 1 biện pháp (tất nhiên là trong giới hạn nào đấy)…..trong tất cả những công việc như vậy, có hoạt động là công khai nhưng cũng có những việc không thể hoặc chưa thể công khai. Nếu ai yêu nước muốn đóng góp trong các hoạt động cùng với Nhà nước chắc sẽ được hoan nghênh, ai chống phá đương nhiên chính quyền nào mà chẳng có thái độ rõ ràng!

    • Sáu C + cc says:

      Tuấn says : góp ý đúng 100%…! Ô. NGHI phát ngôn viên của Bộ Ăn Nói WC mổi khi TC có nhửng hành động gì…đều bị Ô. NGHỊ bác bỏ…xấu hổ quá…! mà không biết thẹn..! đúng là ..là.. không có Tư Cách.

  3. Nguyễn Vũ Vũ says:

    Cái xã hội cộng sản thối nát cứ để cho “nó chết mẹ cho rồi”, thằng Tầu hay thằng Mỹ xâm lược Vn cũng OK miễn cộng sản Vn phải đổ.

    Những lão già tỷ phú thới gian ở hải ngoại chả có việc gì làm hay sao toàn “phõ” chuyện giời ơi! Gái hóa lo chuyện triều đình! Có giỏi về Vn thành lập đội qụân đánh Tầu. Mẹ kiếp, mấy chục năm trước còn có đường vượt biên, lần này chạy đằng trời vì Biển Đông nó bao vây rồi!

    Có giỏi hãy về Vn thử coi? Mẹ kiếp cộng sản Vn nó tống tù hết nói phét!

    • Trúc Bạch says:

      He he he …

      Mấy lão già ở hải ngoại thì làm được cái dek gì , chỉ được cái mồm thôi !

      Đảng ta đã có chủ trương rồi, cứ hô to khẩu hiệu (cũng bằng mồm) :

      Nhân Dân Việt Nam Đời Đời Nhớ Ơn Mao Chủ Tịch Và Đảng CSTQ Vĩ Đại ! (HCM)

      Quân Đội VN Mãi Mãi Nhớ Ơn TQ ! (PQT).

      Quân TQ sẽ lăn đùng ra chết vì …sướng ; Bất chiến tự nhiên thành !

      Ps : Chả ai ngu gì mà về thành lập đội quân đánh Tầu đâu, mẹ kiếp, đang mải mê chốngTầu mà bị đảng ở đằng sau lụi cho thì còn gì là mạng, huống chi về chống Tầu…mẹ kiếp csVN nó tống tù thì hết…chống …Anh “bức xúc” làm gì anh Nguyễn Vũ Vũ ơi !

    • Builan says:

      “…Cái xã hội cộng sản thối nát cứ để cho “nó chết mẹ cho rồi”, thằng Tầu hay thằng Mỹ xâm lược Vn cũng OK miễn cộng sản Vn phải đổ…”.

      *Những người gọi là khôn ngoan “thủ khâủ như bình” đa số đều nghĩ như thế ! Có khi, có thì … có cả laõ ni ! Tôi bold lên cho bà con xem! Cũng là gián tiếp KHEN NVV đấy !

      Bàn thêm bàn rông một chút nưã ..

      “Những lão già tỷ phú thới gian ở hải ngoại chả có việc gì làm…..’
      Đúng vậy ! Không giấu giếm gì ! Sáng dậy cà fe cà pháo, vận động tay chân cơ bắp…. cũng cần vân động trí naõ nưã chứ! Chưi cha mấy tên BB , mắng mẹ mấy thằng VGBN – Cũng là một THÚ TIÊU KHIỂN đấy mà ! khàkhàkhà

      “..Có giỏi về Vn thành lập đội qụân đánh Tầu..”
      Caí nầy thì không có laõ nầy đâu nhé ! Ai baõ là GIOỈ chứ LAÕ nầy thì gọi là NGU ! Đó là độc quyền cuả CS cùng tay chân công cụ BB !

      “‘ Mẹ kiếp, mấy chục năm trước còn có đường vượt biên, lần này chạy đằng trời vì Biển Đông nó bao vây rồi!
      _ ĐÚNG 5/5 – Hay đáo để !
      Con nhà ai mà khôn ngoan ,nhận xét sâu sát quá xa quà xa – chả sai một ly thợ mộc nào !
      Biết được như vậy là qúy lắm rồi ! Phước cho nhà ai , BIẾT nhìn xa trông rông!

  4. cựu SQ VNCH says:

    Houston 6-23-2012 Amari-TX:
    Những thành phần CCCĐ này trong suy nghĩ luôn mong cho đất nước Việt Nam luôn chìm trong đói nghèo, bất ổn về an ninh hòng dựa vào những điểm yếu đó trục lợi về chính trị, mong muốn kẻ thù truyền kiếp của dân tộc phát động chiến tranh lợi dụng trong tình thế hỗn mang đó sẽ giành phần lợi thế.Với bản chất nịnh bợ ngoại bang mong muốn làm tay sai “chuyên nghiệp” cho những kẻ đã giày xéo gây bao đau thương thảm khốc cho quê hương mình, người háo danh, dị về nhân cách đã bức ép, doạ dẫm, khủng bố bà con trong cộng đồng để trục lợi tiền bạc qua chiêu bài “chống cộng”.

  5. binbon says:

    Amari TX là cựu sỹ quan VNCH, ông đã viết một số bài về VNCH, về Cộng đồng VNHN, nếu bạn nào muốn đọc thêm hay tranh luận với Ông mời vào trang amari tx

  6. Trúc Bạch says:

    Tôi cương quyết “bảo nưu” cái ý kiến của mình, rằng thì là :

    Cách chống TQ “hĩu hiệu” nhất vẫn là :

    - Ai có giấy cầm giấy, ai có vải cầm vải, ai có cờ (đỏ) cầm cờ (đỏ) ai có sơn cầm sơn, ai có viết cầm viết….

    Viết lên giấy, viết lên vải, sơn lên cờ những khẩu hiệu mà năm xưa chủ tịch Hồ Chí Minh và ngày nay bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh đã nói :

    Nhân dân VN đời đời nhớ ơn Mao chủ tịch và đảng CSTQ ! (Hồ Chí Minh)

    Quân đội VN mãi mãi nhớ ơn TQ ! (Phùng Quang Thanh)

    Đồng thời hai câu khẩu hiệu này phải được giăng mắc khắp nơi, từ thành thị đến thôn quê, từ vùng xâu vùng xa đến các phố “đèn đỏ” của chủ tịch tỉnh Lạng Sơn .v.v…

    Tôi xin “đảm bảo” với quý vị rằng, chỉ trong vòng một tháng, quân xâm lược TQ sẽ ngã lăn ra chết vì các bệnh Thượng Mã Phong, Di Tinh – Hượt Tinh, Suy thận, Suy nhược và teo chim,. v.v…mà lăn đùng ra chết; Nói chung là Sướng quá mà chết

    Tôi tuyệt đối tin vào “tầm nhìn chiến nược” của bác Hồ và đại tướng Phùng Quang Thanh !

    Các anh, các chị “đỉnh cao trí tuệ loài khỉ đột Ba Đình” nghĩ sao ?

  7. CƯỜNG says:

    Binbon.
    Huoston6-23-2012 Amari – TX .
    – Thấy com. hay quá, mình bèn phân tích :

    Trích ” đó là bản chất hoang dã của những con thú đội lốt người. Nhìn vào chúng ta nhận diện họ rất dễ, trên thân xác hạng người này nó bốc mùi phản quốc, bốc mùi nô lệ, bốc mùi côn đồ lưu manh mạt hạng ” Tôi xin được giải thích xem câu này đang chửi ai đây nhe ?
    – Con thú đội lốt người là ai ? Có phải là tên HỒ đã trở về kiếp THÚ khi đã âm thầm mang biển đảo VN bán cho giặc y hệt 1 tên trộm vặt ?
    – ” Nhìn vào chúng ta nhận diện rất dễ” , bán biển, đảo, dời cột biên giới, lãnh hải bị lưỡi bò liếm sạch, bọn THÚ này không 1 mẩy may hối hận cho cái việc BÁN NƯỚC của chúng. Đặc biệt chúng chỉ biết phản ứng nhẹ nhẹ để mỵ dân.Ngư dân bị đánh, bị giết thì họ im ra ! Nhưng vẫn tiếp tục KHOM LƯNG , mà đại diện gần đây chính là tên tướng Phùng Quang Thanh, đã ỉ ôi bài ca HÈN HẠ mang ơn anh HAI đã cho em súng đạn để giết lại nhân dân. cho dù anh HAI vừa mới thành lập H. TAM SA ! là vùng đảo mà ” NGƯỜI CHA GIÀ DÂN TỘC …trổ nghề đạo tặc, ăn trộm đất của người mang bán cho anh HAI ! Vì thế thân xác của CHA phải thum thủm mùi phẩn, niểu Tàu là chuyện bình thường ,phải không các anh cò VC ?
    – Thằng cò VC cứ mang những danh từ này ra chửi các ô. VNCH nghe trái lỗ tai quá ! Bởi những từ này chỉ xứng đáng được đập vào mặt tên HỒ mà thôi ! Kẻ PHẢN QUỐC là kẻ đã dâng đất cho giặc ! Ai đã cam tâm mang cả dân tộc ra làm NÔ LỆ cho ngoại bang ? VNCH chắc ?
    – Ai đã CÔN ĐỒ,LƯU MANH, MẠT HẠNG khi dỡ trò cướp thành quả của Chính phủ Trần Trọng Kim để hô hoán đó là thành quả của mình, để ngụy tạo một “mùa thu độc lập ” lường gạt nhân dân ? Thời này mấy ô. VNCH chưa khai sinh nghe !
    – Ai đã làm TÔI MỌI cho Tàu phát động chiến tranh xâm lược miền Nam khi miền Nam chưa có bóng QĐ Mỹ ? Vậy Mỹ là thằng xâm lược ? Thằng CS nó không ” ăn lương”, “ôm súng” để đánh THUÊ cho thằng Tàu ?
    – Và một sự thật trên cả tuyệt vời ! Cả 1 quân đội của 1 nước đã ” sẵn sàng chết thay 1 cách NGU XUẨN cho kẻ xâm lược đang dấu mặt, và cái quân đội này đã hiển hách thống nhất đất nước VN về 1 mối để ….BÀN GIAO toàn vẹn cho tên xâm lược Tàu phù ! 37 năm rồi, cái mặt nạ ” giải phóng đất nước, thống nhất đất nước vì dân tộc bị rớt 1 cách NHỤC NHÃ , và cái huyện TAM SA lù lù xuất hiện như 1 nỗi NHỤC của cả 1 dân tộc ! Khoản này mấy ông VNCH chạy ” tụt quần” qua Mỹ rồi, nên đừng nói rằng họ BÁN NƯỚC đó nghe !
    Mấy anh cò VC chửi sai hệ, hóa ra chửi HCM coi chừng mất nồi cơm là đói đấy nhé !

    -

  8. Comments says:

    Houston 6-23-2012 Amari-TX :
    Những thành phần CCCĐ này họ giả danh là người yêu nước, giả danh người lương thiện để chống lại những người đứng về phía quê hương , những ai có những hành động đi ngược lại những tiêu chí họ đặt ra thì lập tức họ nhào vô chửi bới với những bài đã học thuộc lòng, đó là bản chất hoang dã của những con thú đội lốt người. Nhìn vào chúng ta nhận diện họ rất dễ, trên thân xác hạng người này nó bốc mùi phản quốc, bốc mùi nô lệ, bốc mùi côn đồ. Đối với đồng hương thì chúng hung hăng, côn đồ, đối với người bản xứ thì bộc lộ tính cam chịu. Trong cộng đồng người Việt Nam sống tạm dung trên đất Mỹ này có những điều mà đến bây giờ người ta chưa thể lý giải một cách đầy đủ, làm thoả mãn cho những ai muốn tìm hiểu về hạng người này.
    Cộng đồng người Việt ở hải ngoại mà đặc biệt là tại Hoa Kỳ ngoài những người an phận, chỉ muốn có việc làm ổn định, muốn có một cuộc sống bình yên, những người có đầu óc tiến bộ muốn đóng góp xây dựng quê hương, hoà hợp hoà giải dân tộc, thì vẫn còn một thiểu số chống cộng cực đoan mang ảo vọng “phục quốc”. Nếu trước đây họ đã lãnh lương Mỹ để ôm súng sẵn sàng chết thay cho kẻ xâm lược chống lại sự nghiệp thống nhất đất nước một cách mù quáng, thì giờ đây lại muốn dựa vào ngoại bang để gây mất ổn định chính trị trong nước một cách điên cuồng nhất. Sau 37 năm, những ảo vọng trên tàn lụi, nhóm cực đoan ngày càng cô độc, lạc lõng giữa cộng đồng người Việt bởi những tư tưởng, hành vi chống phá đất nước mù quáng.

  9. tranHung says:

    ngukiki – 05/08/2012 18:11:
    ..”Tị nạn thì phải ra người tị nạn”..thế sao các cụ ..cụ ông cũng như cụ bà..cụ nào cũng mau mau xin từ bỏ cái mẫu I-94 căn cước tị nạn để xin “thẻ xanh” làm thường trú nhân ?? sau khi đã từ bỏ lý lịch “I-94/Tị Nạn” làm thường trú nhân bằng cái thẻ xanh-Green Card, các cụ nhất quyết không làm thường trú nhân nữa mà bằng mọi cách xin vào Cuốc Tịch Mỹ để hưởng trợ cấp bảo hiểm y tế tiền già tiền tàn tật như một công dân Mỹ đi làm 65 năm đóng thuế ?? Dù các cụ không thèm đóng thuế hoặc không có khả năng đóng thuế nhưng giờ đây 100 trem phần trem các cụ đang lãnh mỗi tháng 800 đô tiền già..các cụ đang hưởng trợ cấp phiếu thực phẩm, y tế của BU..Không hề thấy cụ nào, ngay cả cụ phán câu “Tị nạn thì phải ra người tị nạn” sống có đúng với cái danh nghĩa này không ?!!! Cụ nào giờ đây cũng là công dân Mỹ hạng hai, là một gánh nặng cho nước MỸ các cụ ạ..

  10. ĐẠI NGÀN says:

    HỌC THUYẾT CỘNG SẢN MÁC XÍT VÀ HỌC THUYẾT NHO GIÁO KHỔNG MẠNH

    Có ý kiến nào đó vừa qua nói rằng VN muốn chống Tàu hiệu quả nhất ngày nay cần thiết phải thủ tiêu Nho giáo. Nói như vậy là nói nông cạn, không hiểu ý nghĩa của TQ ngày nay và không hiểu ý nghĩa của Nho giáo ngày xưa.
    Nho giáo là học thuyết của Khổng tử, Mạnh tử, ở thời cổ đại Trung Hoa, song não trạng của người TH nói chung từ xưa nay có theo nổi học thuyết nhân bản của Khổng Mạnh hay không lại là chuyện khác.
    Học thuyết CS là học thuyết của Các Mác, người Đức, được Lênin là người Nga đưa vào áp dụng trên nước Nga lần đầu tiên. Từ đó học thuyết mác xít mới được lan tràn ra khắp thế giới, trong đó có TQ và VN.
    Học thuyết Nho giáo và học thuyết cộng sản mác xít hoàn toàn đối lập nhau như nước với lửa, nếu ai hiểu biết sâu ra được về cả hai lý thuyết này. Còn nếu biết chung chung, cứ tưởng giá trị của học thuyết Mác cũng như giá trị của học thuyết Khổng Mạnh hay giá trị của lý thuyết Thích Ca hoặc Ky tô giáo. Đó vì người ta chỉ dừng lại ở ý nghĩa đơn giản là tính xã hội, tính bác ái, từ bi, tính nhân đạo, tính nhân loại, mà nếu lục tìm trong cả ba đều ít nhiều thấy có. Song đó thực chất là bé cái lầm.
    Khổng Mạnh đều chủ trương đạo Nhân, tức ý nghĩa, giá trị bao quát của con người lẫn xã hội con người. Nhân tức lòng nhân ái, sự yêu thương, tương kính nhau, kiểu thế giới đại đồng giản đơn, như lý tưởng xã hội thời Chu Công mà Khổng tử thường mong ước, tức của rơi ngoài đường không ai lượm, tối ngủ không phải đóng cửa nhà, những bậc già lão và những người cơ nhỡ, khốn cùng trong xã hội đều được mọi người thương yêu, giúp đỡ, đùm bọc. Xã hội chỉ có lòng yêu người, quan điểm nhân văn, đạo đức mà không gì khác. Phật chủ trương từ bi, đấng Kitô chủ trương bác ái, đều không ngoài một ý nghĩa nhân loại rộng khắp, bình đẳng, chỉ có tình yêu là bao trùm nhất hết thế gian. Phật bảo thương hết thảy mọi chúng sinh. Chúa bảo chìa má trái ra nếu có ai tát vào má phải của ngươi.
    Song tất cả mọi thứ đạo đức đó nói chung, Các Mác đều cho là không tưởng, không giải quyết được gì để xây dựng xã hội lý tưởng cho nhân loại. Mác cho rằng đó là kiểu đạo đức tư sản, duy tâm là hình thái ý thức phản động, còn tôn giáo là thuốc phiện ru ngủ quần chúng.
    Bởi Mác cho rằng chỉ có quan niệm vô thần là đúng đắn nhất, duy vật là chân lý khách quan nhất. Tính biện chứng là nguyên lý phổ quát nhất. Từ đó Mác chủ trương chỉ có giai cấp vô sản trên thế giới là đối địch lại giai cấp hữu sản. Giai cấp vô sản bởi vậy phải dùng đấu tranh giai cấp để tiêu diệt giai cấp hữu sản, xây dựng một xã hội cộng sản không còn giai cấp, không còn bóc lột, vì mọi cá nhân đều vô sản như nhau, không còn nhà nước, không cần pháp luật, vì giai cấp vô sản là tiên tiến nhất nên tự nguyện tự giác phát triển kinh tế tối ưu, chỉ còn là những tổ hợp xã hội thiện nguyện về mọi mặt mà không còn quốc gia, dân tộc đặc thù gì nữa. Đó là ý nghĩa của chủ nghĩa vô sản quốc tế, ý nghĩa của quan điểm nhân loại mà bất kỳ ai nghiên cứu sâu về CNM đều nhận ra được cả.
    Song cái ảo tưởng về con người, về xã hội lại cũng chính là những gì Mác đã từng phê phán đối với những ai không cùng hệ tư tưởng như Mác. Gậy ông đập lưng ông cuối cùng lại chính là như vậy. Song điều khác biệt lớn nhất, mọi học thuyết cộng sản mà Mác cho rằng không tưởng, phần lớn đều không chủ trương bạo lực, không chủ trương chuyên chế, chỉ nhằm động viên, khuyến khích tinh thần tự giác, ý thức tự do của mỗi người. Trong khi đó Mác và Ănghen đều chủ trương bạo lực, chủ trương đấu tranh giai cấp bằng sát máu, chủ trương chuyên chính vô sản một cách áp đặt, tùy tiện, bất chấp mọi nguyên lý khách quan đối với các yêu cầu chính đáng về tự do, dân chủ cần thiết và tự nhiên của con người và xã hội. Ngay cả tính dị biệt giữa tinh thần Nho giáo và tinh thần mác xít ở đây cũng là như thế. Song vấn đề này không phải chủ đề bàn thảo ở đây. Ở đây chỉ muốn nói ý nghĩa của thuyết Nho giáo với vấn đề chống xâm lăng phương Bắc ngày nay của VN thôi.
    Đúng ra, Nho giáo đã từ Trung Hoa truyền vào VN từ ngàn xưa. Các thế hệ cha ông của chúng ta trong thời phong kiến, quân chủ đều theo đạo Nho là chủ yếu. Hay cả tam giáo Nho, Lão, Phật vẫn luôn hòa hợp, bổ sung nhau mà chẳng có gì mâu thuẫn, chia rẽ, chống đối hay bài bác nhau vô lý cả.
    Bởi vì cả Nho, Lão, Phật đều chủ trương đức nhân, đều chủ trương ý thức tự do, đều chủ trương xã hội hòa hợp, nên không hề trái hay đi ngược lại với ý thức độc lập, tự do, tự cường của dân tộc bao giờ hết. Đó chính là lý do tại sao một dân tộc và đất nước tương đối nhỏ như nước ta ngày xưa vẫn cả ngàn năm ngăn chặn được xâm lăng phương Bắc, tồn tại và phát triển mãi cho tới ngày nay. Chính ngày xưa tầng lớp nho sĩ, có khi kết hợp cả giới cao tăng Phật giáo, vẫn luôn là lực lượng trí thức hàng đầu lãnh đạo đất nước trong thời bình và cả thời chiến mà không ai khác. Điều này hoàn toàn đúng trong các thời đại nhà Trần, nhà Lý, nhà Tây Sơn, kể cả nhà Nguyễn sau này chẳng hạn.
    Nếu như thế, bảo rằng ngày nay muốn chống xâm lược TQ kết quả, phải xóa bỏ tinh thần Nho giáo từ ngàn xưa là quá mơ hồ, nông cạn, quá khích. Bởi xâm lược Hán tộc và đạo Nho hoàn toàn có ý nghĩa, tính cách cũng như mục đích thật sự tuyệt đối khác nhau. Có thể ông cha ta thông hiểu được ý nghĩa của đạo Nho còn dân TQ thực chất không hiểu hay không muốn hiểu cũng hoàn toàn như thế.
    Đó là chưa nói phải phân biệt Nho giáo chính thống và thứ Tống nho xuyên tạc, sặc mùi chuyên chế và tôn quân dại khờ, ngu ngốc. Chính Mạnh tử với ý nghĩa dân chủ đúng mức, từng nói giết tên bạo chúa không phải giết vua mà là giết một tên giặc. Khổng tử chỉ đề cao “đức nhân” trong bản thân nhà vua và trong bản thân người dân, nhưng không bao giờ tôn quân mù quáng hay mị dân kiểu thấp kém. Có nghĩa giá trị và đức tính là cái cao nhất cho mọi người không phân biệt, không phải giàu sang, danh chức, tiền của hay địa vị. Câu nói nổi tiếng của Khổng tử “Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất”. Đó là nói lên chính ý nghĩa và giá trị muôn đời của mỗi cá nhân, mỗi xã hội, hay ý nghĩa nhân bản của toàn nhân loại. Có nghĩa không tham của cải, không ngại gian khó, không sợ bạo lực, mà chỉ luôn nêu cao ý nghĩa, mục đích cao đẹp và giá trị làm người.
    Do đó, quan điểm “trung quân ái quốc”, chính là quan điểm chủ yếu của Tống Nho, không phải quan điểm của Nho gia đích thực. Bởi quan điểm của Nho gia đích thực là quan điểm nhân bản, nhân đức về con người cá nhân, con người xã hội nói chung, không phải chỉ tôn xưng quyền lực hay địa vị của bất kỳ giai tầng hoặc cá nhân riêng lẻ nào. Do đó quan niệm cho rằng giới sĩ phu Nho giáo là giai cấp phong kiến thống trị cũng là quan điểm kiểu cá mè một lứa, không phân biệt đâu là người quân tử và kẻ tiểu nhân, không phân biệt đâu là người chính đáng và kẻ lợi dụng, tà mị. Tức trung với vua mù quáng chỉ là ngu trung, đó không bao giờ là lòng yêu nước, yêu dân, yêu con người, yêu xã hội đích thực thật sự. Khẩu hiệu đó là tính cách ngu dân của những kẻ giả Nho giáo, là thứ Tống Nho ích kỷ, tối tăm, lừa lọc, ngu si mà không hề là giới Nho sĩ trí thức sáng suốt, công tâm hoặc có lòng nhân thật sự. Đấy chính sự hiểu biết sai lầm, nông cạn khiến đánh giá một học thuyết sai lầm nông cạn, cũng chính là vậy. Điều này cũng chẳng khác gì những người nhận thức thấp kém, non nớt, không hiểu biết về khoa học tâm lý, khoa học xã hội, khoa học chính trị, khoa học kinh tế, khoa học triết học, khoa học khách quan bao quát nói chung, nên hiểu lầm về học thuyết Mác như một học thuyết nhân văn, nhân bản, xã hội hàng đầu, học thuyết cứu tinh nhân loại, trong khi trong bản chất và thực tế của nó thì hoàn toàn ngược lại. Bởi vì chính sự hiểu biết nông cạn mà nó thu hút được rất nhiều các thành phần cảm tính, ích kỷ, vụ lợi, tị hiềm, đố kỵ, cơ hội, đầy tính chất và mục đích lợi dụng riêng quyền lợi nhỏ hẹp cho bản thân, mà thực chất thật sự chẳng vì mục đích con người hay xã hội cao cả, bao quát, khách quan, chính đáng nào cả.
    Cho nên câu “Trung quân ái quốc” kiểu chung chung là câu nói mồm mép của giới Tống Nho ngu xuẩn và đê tiện, mị dân, không phải câu nói đích thực của Nho gia VN ngàn đời là “Trung với nước, hiếu với dân”, song chẳng thể nào trung với vua hay với triều đại, chế độ, triều đình nào cả. Bởi vậy sau này chính ông Hồ Chí Minh cũng nói một câu sai đầy tinh thần cộng sản mác xít mà mọi nhà Nho chân chính đều phê phán. Đó là câu “Trung với Đảng, hiếu với dân”. Câu này quả chẳng khác gì câu “Trung quân ái quốc” của kiểu Tống Nho xưa. Bởi vì chỉ có toàn dân là cao nhất, toàn dân là chính đất nước. Bất cứ cá nhân nào, nhóm nào, đảng phái nào, giai cấp nào cũng chỉ đều là tập hợp thành phần, tập hợp con, không phải toàn bộ cái tổng thể, tức tập hợp bao quát nhất là toàn dân và toàn xã hội. Đảng thật ra chỉ là quan điểm chính trị nhất thời do hoàn cảnh chính trị hay ý thức hệ cụ thể nào đó, nên trung với đảng là hoàn toàn hời hợp, vô nghĩa, vì đó chỉ là tính đối phó nhất thời, không hề bao giờ là chân lý tự nhiên, khách quan, vĩnh cửu của toàn dân tộc hay đất nước. Bởi vậy chỉ có câu “Trung với nước, hiếu với dân” là câu chính đáng nhất mà cả ngàn năm qua chính bao thế hệ tổ tiên, cha ông ta đã vận dụng hết sức hiệu quả, chính đáng đề giúp dân giữ nước. Nước là của toàn dân, dân phải giữ cho chính mình. Chỉ nói giai cấp hay nói đảng nào đó là cách nói mang tính hẹp hòi, hạn chế, không mở rộng tầm mắt hay thậm chí nguy hiểm và nông cạn, thiển cận.
    Như vậy, từ các phân tích khách quan, khoa học, có thể hoàn toàn đúng đắn, chính xác như trên, ngày nay trước nguy cơ xâm lăng toàn diện và mọi mặt của TQ vào nước ta, hay đúng ra của tập đoàn lãnh đạo, cầm quyền hiện tại của nhân dân TQ vào nước ta, chúng ta phải đối phó lại bằng lòng dũng cảm, bằng chính nghĩa và quyền lợi dân tộc, bằng tinh thần nhân văn sáng suốt, trong sáng, không mù quáng, mà không phải chỉ bằng những biện pháp nhất thời, phi lý, phản hiệu quả, phản tác dụng hay kém kết quả nào. Đó chính là ý nghĩa khoa học, tinh thần hiện đại luôn luôn cần phải có ngày nay về tất cả mọi mặt mà không phải bất kỳ thái độ, suy nghĩ hay não trạng mù quáng hoặc tiêu cực, đầu hàng, hoặc bất lực nào. Giữa nước và vì dân, đó là mệnh lệnh cao nhất và bằng mọi giá, không đặt ra ngoài bất kỳ ai, không mù quáng bất kỳ ai, không loại bỏ hay coi thường bất kỳ ai trong mọi thành phần chính đáng, không phân biệt bất kỳ giai tầng xã hội nào, của toàn dân ta ngày nay nói chung.

    Võ Hưng Thanh
    (06/8/12)

Leave a Reply to Comments