WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Cờ đỏ, cờ vàng và hòa giải

HHHGTháng 8-2001, tôi ghé thăm một phóng viên báo Tuổi Trẻ đang học báo chí ở đại học Fullerton, California. Cô khoe, nhóm sinh viên đến từ Việt Nam vừa đấu tranh thành công để cờ đỏ sao vàng được treo ở trại hè do trường tổ chức.

Cuộc tranh giành màu cờ tại Fullerton trở nên kịch tính trong năm 2004 khi nhóm sinh viên gốc Việt tuyên bố không tham dự lễ ra trường nếu cờ đỏ sao vàng được sử dụng theo yêu cầu của các sinh viên đến từ Việt Nam. Trường Fullerton phải chọn giải pháp không treo cờ của nước nào trong lễ tốt nghiệp.

Phần lớn người Việt đến Mỹ phải lao động, học tập để vươn lên, họ không có nhiều thời gian để “care” (quan tâm) đến chính trị Việt Nam. Tháng 7-1995, khi Hà Nội và Washington thiết lập bang giao, cờ đỏ sao vàng chính thức được kéo lên trên đất Mỹ. Thật dễ hiểu khi những người Việt vượt biển trên những chiếc thuyền con, những người Việt đã nằm 15 năm, 17 năm trong các trại cải tạo, từ chối đứng dưới cờ đỏ sao vàng.

Nhưng phản ứng chỉ bắt đầu quyết liệt vào năm năm 1999, khi một người đàn ông sống tại Little Sai Gon, tên là Trần Văn Trường, cho treo trước cửa tiệm ảnh Hồ Chí Minh cùng cờ đỏ sao vàng. Cộng đồng người Việt đã biểu tình liên tục trong suốt 53 ngày để phản đối. Từ California, “chiến dịch Cờ Vàng” bắt đầu, dẫn đến việc 14 tiểu bang, gần 100 thành phố công nhận cờ vàng ba sọc đỏ như một biểu tượng của cộng đồng gốc Việt.

Cờ vàng không chỉ xuất hiện ở Mỹ.

Từ giữa thập niên 1990, nhiều nhà lãnh đạo của Hà Nội phản ứng gay gắt khi trong các chuyến công du thấy “quần chúng đón rước” không dùng cờ đỏ sao vàng mà chỉ dùng cờ vàng ba sọc đỏ. Không phải quan chức Việt Nam nào cũng hiểu chính quyền sở tại không (dại gì) đứng sau những nhóm quần chúng tự phát đó. Cho tới năm 2004, các nhà ngoại giao Việt Nam ở Mỹ vẫn mất rất nhiều công sức để ngăn chặn chính quyền các tiểu bang công nhận cờ vàng.

Việc chính quyền tiểu bang công nhận cờ vàng chỉ là một động thái đối nội. Nhà nước Việt Nam Cộng hòa rõ ràng không còn tồn tại, chính quyền Mỹ bang giao với nhà nước CHXHCN Việt Nam và công nhận cờ đỏ sao vàng. Nhưng, chính quyền Mỹ không thể ngăn cản cộng đồng người Mỹ gốc Việt chọn cho mình biểu tượng.

Một quan chức Việt Nam và thậm chí một thường dân đang cầm hộ chiếu nước CHXHCN Việt Nam, trong một nghi lễ chính thức, có quyền chỉ đứng dưới cờ đỏ sao vàng. Nhưng, một quan chức đi làm “kiều vận” mà không dám bước vào một ngôi nhà có treo cờ vàng thì sẽ không thể nào bước vào cộng đồng người Việt. Tất nhiên, bất cứ thành công nào cũng cần nỗ lực từ nhiều phía.

Năm 2006, tôi gặp lại cô bạn phóng viên Tuổi Trẻ từng học ở Fullerton. Nhà cô vào giờ đó thay vì treo cờ đỏ sao vàng, góc nào cũng tràn ngập cờ vàng ba sọc đỏ. Tôi chưa kịp tìm hiểu đó là sự lựa chọn mới của cô hay đó là cách để có thể hòa nhập vào “cộng đồng”.

Năm 2008, “cộng đồng người Việt Cali” đã biểu tình kéo dài khi người phụ trách tòa soạn tờ Người Việt, Vũ Quý Hạo Nhiên, cho in tấm hình chụp một cái bồn ngâm chân có in biểu tượng cờ vàng. Hạo Nhiên, thêm sự cố 2012, đã phải ra đi và biết chắc khó lòng quay trở lại. Biểu tình năm 1999, cho dù là “ôn hòa”, cũng đã khiến cho Trần Văn Trường phải chạy về Việt Nam.

Cờ đỏ sao vàng khó có thể xuất hiện ở California cho dù ở đó có xuất hiện một cộng đồng người Việt đến từ miền Bắc.

Nếu như nhiều người dân miền Nam trước đây tin cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng của tự do thì đối với phần lớn người dân miền Bắc và thế hệ trẻ hiện nay ở miền Nam, cờ đỏ sao vàng không hẳn là biểu tượng của chế độ mà là biểu tượng quốc gia. Nhiều người đã đứng dưới lá cờ ấy để đấu tranh cho điều mà họ tin là độc lập, tự do; nhiều người đã theo lá cờ ấy mà không phải là cộng sản.

Nhiều người dân trong nước vẫn dùng cờ đỏ khi bày tỏ lòng yêu nước.

Tất nhiên cũng cần phân biệt hành động của một số kẻ cực đoan (chống lại cờ đỏ sao vàng) với hành vi của những quan chức chính quyền. Ngăn cản những du học sinh đến từ Việt Nam sử dụng cờ đỏ sao vàng cũng là một việc làm phi dân chủ. Những người hiểu được các giá trị của tự do không thể ngăn cản người khác đứng dưới một lá cờ mà mình không thích.

Nhiều người Mỹ vẫn treo cờ miền Nam cho tới ngày nay cho dù nội chiến Bắc – Nam đã kết thúc từ năm 1865. Thật khó để nghĩ tới tình huống người dân miền Nam Việt Nam được phép treo cờ vàng sau ngày 30-4-1975. Cuộc chiến tranh kéo dài 20 năm không chỉ thống nhất non sông mà còn để áp đặt ý thức hệ cộng sản lên người dân Việt. Một thời, phải “yêu chủ nghĩa xã hội” mới được Đảng công nhận là yêu nước. Ngay lá cờ nửa đỏ nửa xanh của “mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam” một tổ chức do Đảng cộng sản lập ra cũng đã biến mất chỉ sau mấy tháng.

Nhiều người Việt Nam nghĩ, làm biến mất lá cờ vàng ba sọc đỏ là khôn ngoan. Nhiều người cho rằng lá cờ đó thuộc về một chính thể không còn tồn tại và là biểu tượng của một sự thất bại. Nhiều người được dạy, lá cờ đó gắn liền với những xấu xa như là “Việt gian, bán nước”.

Cuối năm 2012, sinh viên Phương Uyên và Nguyên Kha bị bắt khi rải truyền đơn ở Long An có kèm theo biểu tượng cờ vàng.

Chúng ta không có đủ thông tin để khẳng định Phương Uyên và Nguyên Kha chủ động chọn lá cờ này hay được hướng dẫn “bởi các thế lực bên ngoài”. Cho dù lá cờ ấy đến từ bên nào cũng cho thấy cờ vàng đã không biến mất như nhiều người mong muốn. Cho dù không ai biết được lá cờ nào sẽ được chọn trong tương lai, sự trở lại của cờ vàng buộc chúng ta phải thừa nhận, trong nội bộ người Việt với nhau còn bao gồm cả người Việt Nam quốc gia và người Việt Nam cộng sản.

Và, trong không gian nước Việt cũng không chỉ có người Việt.

Chín mươi triệu người dân Việt Nam rõ ràng không phải là “con một cha, nhà một nóc”. Khi “mở cõi” xuống phía Nam, các bậc tiền bối đã từng mang cuốc nhưng cũng đã từng mang gươm.

Người dân thuộc các dân tộc Tây Nguyên và những bộ tộc Chăm chưa hẳn không còn nghĩ tới đế chế Champa. Những chính khách đối lập ở Campuchia vẫn thường khai thác chủ nghĩa dân tộc cực đoan khi nhắc Sài Gòn và một số tỉnh miền Tây một thời là đất đai của họ…

Sự khác biệt đó trong cộng đồng Việt Nam có thể là những mối đe dọa, đồng thời, cũng là nền móng để xây xựng một Việt Nam thống nhất mà đa dạng. Một quốc gia sẽ trở nên vững mạnh khi sự đa dạng được thừa nhận. Một quốc gia cũng có thể rơi vào sự hỗn loạn hoặc không thể phát triển nếu sự thống nhất bị phá vỡ.

Nhưng, thống nhất quốc gia mà không dựa trên nền tảng hòa giải quốc gia thì sự thống nhất đó chỉ là tạm thời. Thống nhất quốc gia mà bằng cách ém nhẹm lịch sử và dùng vũ lực để dập tắt sự trỗi dậy của những sự khác biệt thì chẳng khác nào gài vào thế hệ tương lai một trái bom.

Nam Tư thời Tito được coi là thịnh trị, các cuộc nổi dậy đều bị dập tắt. Nhưng, ngay những ngày đầu thời hậu Tito, nước Nam Tư bắt đầu rơi vào một thập niên xung đột. Các sắc tộc chém giết lẫn nhau, cơ cấu liên bang sụp đổ. Không chỉ có Nam Tư, Indonesia hồi thập niên 1990 và Myanmar hiện nay cũng đang diễn ra những điều tương tự.

Đừng sợ những người Khmer ở miền Tây sẽ đòi mang đất về Campuchia trừ khi Việt Nam kém phát triển và ít tự do, dân chủ, hơn quá nhiều so với Campuchia. Không có người dân Arizona nào không biết đất ấy từng thuộc về Mexico nhưng không ai đòi đưa Arizona trả về cho “đất mẹ”. Ranh giới quốc gia càng ngày càng trở nên mong manh. Ở đâu có cơm no áo ấm hơn, ở đâu có tự do hơn, thì người dân sẽ chọn.

Sự khác biệt và đa dạng lúc nào cũng có thể bị kích động bởi các thế lực cực đoan. Không phải độc tài, toàn trị mà theo kinh nghiệm của những quốc gia thành công, càng nhiều tự do thì càng tránh cho sự khác biệt đó trở thành xung đột.

Tiến trình tự do cũng phải mất thời gian để thuyết phục không chỉ với những người đang cầm quyền mà cả những người dân bình thường và những thành viên trên facebook này. Trong ngày 30-4, có thể nhiều người không muốn treo cờ đỏ sao vàng (khi bị tổ dân phố yêu cầu) nhưng chính họ, chưa chắc đã hài lòng khi nhà hàng xóm treo cờ vàng ba sọc đỏ. Vấn đề là chính quyền phải làm sao để mọi phản ứng đều phải ở dưới hình thức ôn hòa.

Câu chuyện đốt cờ Mỹ sau đây có thể giúp ta có thêm thời gian suy nghĩ.

Nhiều thập niên sau nội chiến (1861-1865) nhiều người Mỹ lo ngại giá trị quốc kỳ bị giảm khi nó được các thương gia dùng để vẽ logo và đặc biệt khi nhiều người da trắng ở miền Nam thích treo cờ miền Nam (Confederate flag) hơn. Để phản ứng lại điều này, 48 tiểu bang của Hoa Kỳ đã thông qua luật cấm mạo phạm quốc kỳ, các hành động như xé, đốt, dùng cờ để quảng cáo… đều bị cấm.

Năm1905, Halter đã bị tòa tiểu bang buộc tội “khi kỳ” khi bán những chai bia có in cờ Mỹ. Năm 1907, Halter tiếp tục thua kiện ở Tối cao pháp viện.

Cho tới năm 1968, Quốc hội Mỹ vẫn thông qua luật cấm “đụng chạm” tới quốc kỳ sau khi một nhóm người Mỹ chống chiến tranh Việt Nam đốt cờ ở Central Park. Nhưng một năm sau đó, khi nghe tin cảnh sát bắn James Meredith, một nhà hoạt động dân quyền, Sydney Street đã đốt một lá cờ Mỹ ở một ngã tư của New York. Ông bị bắt và bị buộc tội “khi kỳ”.

Sydney Street kháng án vì cho rằng: “Nếu cảnh sát làm điều đó với Maredith chúng ta không cần lá cờ Mỹ”. Tối cao pháp viện đã bác án của tòa New York vì, Hiến pháp bảo vệ quyền bày tỏ chính kiến khác nhau, bao gồm cả quyền thách thức hay khinh thường quốc kỳ.

Cuộc đấu tranh đã không dừng lại.

Năm 1972, một học sinh ở Massachusetts, Goquen, bị bắt, bị xử 6 tháng tù khi may một cờ Mỹ ở đít quần. Nội vụ được chuyển lên Tối cao pháp viện. Tối cao pháp viện tuyên bố luật tiểu bang (dùng để xử Goquen) là vi hiến. Các vị thẩm phán Tối cao cho rằng, trong một quốc gia đa văn hóa, có những hành động mà người này cho là “khinh ” thì người kia lại cho là trân trọng, cho nên, chính phủ không có quyền bảo người dân phải bày tỏ thái độ, ý kiến theo cách nào.

Năm 1984, để phản đối các chính sách của Tổng thống Reagan, Lee Johnson đã nhúng dầu và đốt một lá cờ trước cửa cung đại hội của đảng Cộng hòa. Ông bị bắt, bị xử tù 1 năm và phải nộp phạt 2.000 dollars. Tòa tối cao tiểu bang Texas bảo vệ Johnson và cho rằng tòa án cấp dưới sai khi coi hành vi “gây xáo trộn xã hội” của Johnson là “tội”. Theo Tòa tối cao Texas: Tạo ra sự bất ổn, tạo ra sự xáo trộn, thậm chí tạo ra sự giận dữ của người dân là cần thiết, vì chỉ khi đó chính phủ mới biết rõ nhất chính kiến người dân.

Vụ việc dẫn tới, năm1989, Tối cao pháp viện Mỹ quyết định bãi bỏ các luật cấm đốt cờ ở 48 tiểu bang. Các quan tòa đưa ra phán quyết này giải thích rằng, nếu tự do bày tỏ chính kiến là có thật nó phải bao gồm cả tự do bày tỏ những ý kiến mà người khác không đồng ý, hoặc làm người khác khó chịu. Ngay cả thái độ với quốc kỳ, chính phủ cũng không có quyền bắt người dân chỉ được gửi đi những thông điệp ôn hòa và không làm cho ai khó chịu. Cuộc tranh cãi kéo dài tới nhiều năm sau, Quốc hội Mỹ có thêm 7 lần dự thảo tu chính án để chống lại phán quyết này nhưng đều thất bại.

Việc để cho người dân treo lá cờ cũ của phe bại trận miền Nam, việc để cho người dân quyền được bày tỏ thái độ, kể cả bằng cách đốt cờ, đã không làm cho giá trị quốc kỳ của Hoa Kỳ giảm xuống.

Những điều trên đây rõ ràng chưa thể xảy ra ở Việt Nam. Nhưng chúng ta cũng không nên coi đấy là độc quyền của Mỹ. Người dân Việt Nam cũng xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Người dân Việt Nam, dù là Việt hay H’mong, dù là Khmer hay Chăm… cũng xứng đáng được gìn giữ và phát triển sự khác biệt của mình. Người Việt Nam, dù là cộng sản hay quốc gia, cũng xứng đáng có quyền bày tỏ những gì mà mình tin tưởng.

Không thể có tự do trong một chế độc tài toàn trị. Nhưng, tự do cũng không thể có nếu như mỗi người dân không tự nhận ra đó là quyền của mình. Bạn không thể hành động như một người tự do nếu không bắt đầu bằng tự do trong chính tư duy của bạn.

Huy Đức

Nguồn: FB Osin HuyDuc

227 Phản hồi cho “Cờ đỏ, cờ vàng và hòa giải”

  1. Quốc kỳ - Quốc ca says:

    Sau khi âm mưu của Pháp lập chính phủ Nam kỳ quốc thất bại, chính phủ này sử dụng lá cờ biến cải từ cờ quẻ Ly của chính phủ Trần Trọng Kim – cờ nền vàng với quẻ Ly có 3 sọc màu đỏ đứt quãng – thành lá “cờ Nam kỳ quốc” có nền vàng với 3 sọc màu xanh liên tục, tượng trưng cho 3 con sông ở Nam kỳ (Tiền Giang, Hậu Giang và Vàm Cỏ) và sau khi việc điều đình với chính phủ Hồ Chí Minh không thành, vào năm 1949, Pháp cho thành lập chính phủ Quốc gia Việt Nam, mời Bảo Đại về làm Quốc trưởng, Nguyễn Văn Xuân làm Thủ tướng, vội vàng lấy lá “cờ Nam kỳ quốc” – thay đổi màu của 3 sọc xanh thành 3 sọc màu đỏ trên nền cờ màu vàng – trở thành “quốc kỳ”.
    đến năm 1956, Ngô Đình Diệm do Mỹ đưa về Sài Gòn làm Thủ tướng, truất phế Bảo Đại để lên làm Tổng thống “Việt Nam Cộng hòa”với nền Đệ nhất Cộng hòa, rồi Nguyễn Văn Thiệu với nền Đệ nhị Cộng hòa – tiếp tục sử dụng quốc kỳ và quốc ca của “Quốc gia Việt Nam”. Tất nhiên phần ca từ của Lưu Hữu Phước cũng được sửa sang còn phần nhạc thì vẫn để nguyên.

  2. Khi ông dùng chử LE CHIEN là con chó để thế cho chử CON CHIÊN thì ông đã là mất dạy rồi,huống chi ông chửi cả cha toà thánh lẩn cha nhà thờ ( là đều mất dạy!).
    Đọc qua những cái reply cũ của ông,tôi biết ông cũng là người chống cộng,nhưng cái cách chống lung tung cả về tôn giáo của ông,thì ông chỉ vô tình mang lại “chính nghĩa” cho lũ công sản mà thôi,ông ạ !
    Ngay cái reply trên của ông (“Và cái điều quan trọng ở chỗ là ba cái sọc đỏ kia nó nhất định không phải biểu tượng ba ngôi CHÚA,THÁNH THẦN ..”) nó đã tư mâu thuẩn với cái ý trong bài trước của ông,khi ông cho rằng cờ Vàng ba sọc là do Lm Trần hửu Thanh đưa ra với 3 sọc tượng trưng cho 3 ngôi trong Công giáo,ông có thấy điều đó không?
    Cũng có một fan giao điểm như ông,tự nhận là HO,hắn viết rằng: nếu Việt nam phải chọn lựa hoặc bởi Vatican hoặc CS, hắn nói thà chọn để cho CS cai trị thì hơn!
    Tôi không hiểu cái ” loại người” đó sao không ở lại VN,mà lết qua Mỹ làm gì?bởi vì không ít thì nhiều,các quốc gia tây phương đều bị ảnh hưởng của Vatican,nếu không thì tại sao ngay ở Hoa kỳ nầy,người ta cũng muốn đưa bản khắc bằng đá 10 điều răn vào quốc hội tiểu bang,tại sao vòm cửa vào Tối cao Pháp viện liên bang lại khắc toàn là các hình tượng trong kinh thánh,tại sao các buổi lễ lớn người ta vẫn phải cầu nguyện v.v.? tôi khẳng định,tôi yêu nước của tôi (và của nhiều người) là nước VNCH,ai góp phần làm tan nát nó,tôi khinh bỉ và nguyền rủa chúng,lũ hổ mang như Thích trí Quang đã quậy nát miền nam,làm lợi cho CS,vì vậy tôi thù,tôi lên án,tôi khinh bỉ chúng ,dù ông ta là thần tượng gì của ông đi nữa! (Nhưng tôi vẫn kính trọng các vị chân tu như Thượng toạ Thích tâm Châu chẳng hạn ! )
    Suốt cả những năm trung học,tôi là một học sinh trường Bồ Đề,dù ngay tuổi còn nhỏ,mỗi chủ nhật vẫn đi chùa,kinh thuộc không nhiều nhưng cũng đại khái như (..Đê tử kính lạy,Đức Phật Thích Ca,Phật A di Đà,10 phương chư Phật…),khi miền nam bắt đầu có những cuộc biểu tình chống TT NĐD ở gần cuối năm 63,cho đến những năm 69-70,lũ học sinh hỉ mũi chưa sạch như chúng tôi đã rất hăng hái nghe lời các “thầy”,các cuộc biểu tình lớn nhỏ gì cũng có mặt,sau nầy nghĩ lại,sao mình ngu quá,cha mẹ còng lưng đóng học phí để rồi tối ngày đi biểu tình,tất cả đều bị lợi dụng bởi một lũ sư trọc,mà hay một điều,sau 75 ,tất cả các “sư” trên đều biến mất giống như đã nhập niết bàn sau khi đã thành chánh quả,cả hậu liêu chùa đông đảo trước kia,nay chỉ còn lưa thưa lại một vài vị chân tu đáng kính !
    Thế đấy ! tất cả đều như sắc sắc không không,tất cả mọi người đều ngơ ngác,thì ra lũ sư trọc trên chỉ qua là một lũ trốn lính,cùng lũ cộng sản trà trộn,xong công tác phá nát miền nam,bây giờ giủ áo nâu sòng,cùng nhau về quê hoàn tục !
    Không như lũ vô thần cộng sản,tôi kính trọng các tôn giáo,nếu giáo lý không hay thì làm sao mỗi tôn giáo lớn như Công giáo,Phật giáo,Hồi giáo có đến hàng tỉ tín đồ,chẳng lẻ cái đầu ông nó thông mính hơn một tỉ cái đầu khác,khi ông chửi bới và thoá mạ một tôn giáo khác?
    Cái lối quá khích về tôn giáo của các ông chẳng khác gì lũ hồi giáo Taliban cực đoan,các ông nên đổi lại tên là TALIBAN GIAO-ĐIẾM là hay hơn cả !

  3. XLV says:

    “Ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản”

    Đó là câu nói từ cái thưở còn oanh oanh liệt liệt của cờ vàng dùng để tố khổ những người lãnh lương, hay bổng lộc của VNCH nhưng lại có cảm tình hay hoạt động hẳn cho “phía bên kia”.

    Cơm ở đây được hiểu là bổng lộc quyền lợi. Thế nhưng bổng lộc quyền lợi cũng không phải là của “quốc gia” các anh làm ra. Nó chẳng thể có nếu không có cái hầu bao của bu. Cờ vàng làm gì có “cơm” mà bảo rằng “cơm quốc gia”? Cơm của các anh hoàn toàn là của bu cả thế thì các anh phải nói rằng ăn cơm bu mới chính xác chứ ?

    Thế nhưng thừa biết rằng nói “ ăn cơm quốc gia thờ ma CS” để cho nó có vần chứ các anh ai cũng biết tỏng ra là người ta thờ Phật thờ thần thờ thánh chẳng ai lại đi thờ ma bao giờ, vả lại nói cho đúng mà có vần thì nó phải là “ ăn cơm bu thờ …. CS , nhét chữ gì vào bây giờ cho nó có vần đây , khó nói quá phải không các anh ?

    Các anh cũng biết rất rõ là CS cũng không phải là ma mà là kẻ thù các anh, là một thế lực làm cho các anh và cả bu các anh cũng phải run sợ. Nếu có thể gọi là ma thì họ là cái bóng ma xuất quỷ nhập thần làm cho các anh mất ăn mất ngủ. CS nó làm cho bu các anh thất điên bát đảo ngay khi vướng vào cuộc chiến VN, tiến thối lưỡng nan đến nỗi cuối cùng chỉ mong thực hiện được điều tưởng chừng là rất đơn giản là “rút lui trong danh dự” cũng không xong, rút mãi cũng không ra. Năm đời tổng thống Mỹ nuôi cơm các anh làm các anh ỷ lại cũng phải. Nhưng bu nuôi các anh không phải để các anh ăn báo cô mà để các anh tồn tại và cũng chính là để nuôi cái danh dự của chính mình, chứ cơm bu đâu phải đào được ở dưới đất, vớt được dưới biển đâu mà không tiếc.

    Nhưng rồi cứ như là định mệnh, danh dự bu vớt mãi mà không cũng được đến nỗi dù không bao giờ muốn nhưng bu bị buộc không thể dùng từ ngữ nào khác là “ thua cuộc” để cuốn cờ khỏi VN. Hệ lụy là cơm bu của các anh cũng phải bớt dần khẩu phần vì các anh tệ quá bu không còn kỳ vọng được gì nữa.

    Cờ vàng các anh thường hay bắt chước nhau nói như con vẹt những câu nói chống cộng dễ thuộc dễ nhớ, dễ phát tán, để tự khích lệ mình, khích lệ nhau . Giống như câu nói “Đừng nghe những gì CS nói hãy nhìn những gì CS làm” của Nguyễn Văn Thiệu. Câu nói “ăn cơm quốc gia thờ ma CS” các anh truyền miệng nhau nhão nhoét đến nỗi gần như anh cờ vàng nào cũng thuộc để chụp mũ kẻ khác . Nói như con vẹt thôi nhưng không một anh nào hiểu được tại sao chuyện “thờ ma cộng sản “ nó cứ lan tràn như dịch .

    Phát biểu như vậy nhưng các anh cờ vàng có bao giờ tự đặt câu hỏi một cách nghiêm túc rằng tại sao các chiến hữu của các anh làm cái việc ”thờ ma cộng sản” có vẻ như nghịch thường như thế để phân tích mà đối phó không ? Không hề có, các anh chỉ xem đó là sự “phản bội” của người quốc gia, đơn giản giống như là sự “nghỉ chơi” với nhau của trẻ con, giống như vô vàn những hành động bất mãn đời thường khác.

    Lịch sử cho thấy có vô số người “Ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản” đúng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhiều người trở thành nhân vật huyền thoại như Phạm Xuân Ẩn, Nguyễn Thành Trung, Phạm ngọc Thảo v.v…. Mà mãi đến khi chấm dứt chiến tranh các anh mới biết những nhân vật” thờ ma cộng sản này” không phải chỉ thờ suông mà chính họ “ăn cơm quốc gia “ thật sự nhưng lại đứng hẳn về phía đối nghịch của các anh chống lại các anh, là đối thủ vô cùng nguy hiểm góp phần làm cho chế độ của các anh sớm tiêu tan, giúp cho “quân lực” của các anh ghi tên vào kỷ lục chiến tranh thế giới là thua mà phải cởi quần. Để lộ ra rằng “quân lực “ hạng tư thế giới nhưng lại hạng nhất thế giới về tốc độ bỏ chạy.

    Như thế thì con “ma cộng sản” phải có cái ma lực ghê gớm mới có nhiều người quốc gia các anh phải “thờ” để rồi khiến “người quốc gia” các anh phải điêu đứng vì họ ? Đúng thế, các anh ca cẩm nhưng chưa có anh nào có thể lý giải được cái thực tế phũ phàng này, vì lý giải được thì chắc chắn các anh sẽ có cái nhìn khác về cộng sản và không thể khinh địch được, không thể nghĩ rằng cái gì CS cũng tồi, chắc rằng các anh không thua nhanh đến thế. Sau khi VNCH các anh tan hàng một cách nhục nhã, nhiều anh mới đặt câu hỏi “tại sao” thì đã quá muộn rồi.

    Bắt chước bu cho nên hệ thống tâm lý chiến VNCH của các anh nói láo vô tội vạ chỉ cần đạt mục tiêu trước mắt là hướng căm thù người dân về phía đối phương. Những điều khốn nạn tồi tệ của chế độ các anh bị các anh bưng bít tối đa và bất cứ gì có thể xuyên tạc về đối phương được các anh khai thác triệt để. Các anh nói láo để người dân tránh xa CS, nhưng dần dà các anh lại tin vào chính những lời nói láo của mình, cứ tưởng nó là sự thật và các anh sợ chính cái bóng ma CS do các anh tưởng tượng ra.

    Bu các anh dùng “cơm” để mua sự nô lệ của các anh, Chế độ VNCH các anh sử dụng “cơm bu” để mua sự trung thành của quân cán chính, cho nên các anh luôn đề cao cơm quốc gia, cho rằng “cơm quốc gia” được bu đài thọ chắc chắn sẽ ngon hơn cơm cộng sản và đủ sức giữ chân những quân nhân viên chức không phản bội theo phía bên kia được. Các anh biết chắc rằng “cơm” CS không thể bằng cơm bu của các anh cho nên các anh cho rằng lý do thờ ma CS vì “cơm” chắc chắn không thể xảy ra.

    Các anh luôn lấy “cơm quốc gia” làm thước đo để so sánh với “cơm” cộng sản, các anh hãnh diện vì thứ cơm được cho không này và nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ cạn vì các anh là con đẻ của bu, chẳng thể nào bu cắt cơm các anh được. Các anh nghĩ rằng đã là “tiền đồn” của bu thì bu phải có bổn phận bón cơm cho các anh đầy đủ . Thế mà có kẻ lại ăn cơm bu mà lại “thờ” CS thế mới cay, thế mới lạ, thế mới khó hiểu nếu không muốn nói là “huyền bí” đối với các anh.

    Tất cả những gì các anh gán cho người CS là vô cùng tồi tệ không có điểu gì tốt đẹp, cho nên nếu bảo rằng người quốc gia phản bội vì CS nó tốt hơn người quốc gia thì chắc chắn các anh sẽ giẫy nẩy lên mà phản đối. Chính cái não trạng được lập trình như vậy đã làm u mê các anh và cho đến lúc vắt giò lên cổ chạy vẫn chưa thể lý giải được con ma CS nó mê hoặc người quốc gia bằng cái gì.

    Thực tế người CS không ràng buộc người lính hay cán bộ của họ vào tập thểbằng “cơm” mà bằng lý trí tình cảm, bằng lý tưởng, bằng lòng căm thù giặc. Một trong những lý do các anh phải tụt quần là các anh không thể hiểu nổi thế nào là chiến tranh nhân dân, các anh cho rằng đó chỉ là luận điệu tuyên tuyền mị dân của CS mà không thể hiểu được đó là sức mạnh vô song chỉ những người CS mới tận dụng được.

    Người dân theo CS cũng không phải vì miếng cơm mà còn dành cả cơm của họ cho CS. Cơm CS không đủ ăn, người lính cũng chẳng có lương, vậy mà chẳng biết làm thế nào họ lại hình thành được cái ma lực để những người quốc gia phải “thờ” mới lạ. Đằng sau sức mạnh giúp hai triệu dân công hy sinh mọi thứ phục vụ cho chiến dịch Điện Biên Phủ bằng cơm nắm là cái gì các anh không cần biết thì làm sao các anh hiểu được những người quốc gia các anh tự nguyện “thờ ma CS”?

    Được bu bú mớm các anh rất hãnh diện, hình ảnh của bu là hình ảnh của sức mạnh, là hình ảnh của sự giàu có. Cho nên hưởng được một tí cơm bu các anh đã vội sung sướng tự hào nhận mình là “hòn ngọc viễn đông” là quân dội hạng tư thế giới, xem đối phương là loại thổ phỉ “răng đen mã tấu” chiến đấu chỉ vì gọng kềm thép của kỷ luật, khi lâm trận phải buộc mình vào súng để tử thủ thì đánh đấm gì. Có bu bảo trợ cho nên các anh xem thường đối thủ, các anh khinh địch. Các anh tin một cách mãnh liệt rằng bu cần các anh làm tiền đồn chống cộng cho nên các anh không bao giờ chết vì đói. Thế nhưng đau đớn thay điều bất ngờ khủng khiếp nhất chưa bao giờ các anh nghĩ đến đó đã thật sự xảy ra. Các anh bị bu bỏ đói đúng theo nghĩa đen và lúc ấy các anh mới bắt đầu nhận ra sự nguy hiểm khi cơm bu bị cắt khẩu phần.

    Thời VNCH , nền kinh tế các anh hoàn toàn dựa vào bầu vú bu, hầu hết vùng nông thôn nằm trong vùng VC kiểm soát “cơm quốc gia” hoàn toàn do bu bú mớm. Những kẻ hưởng lợi từ “cơm quốc gia” đều nằm trong bộ máy cai trị của các anh, Cơm bu có ý nghĩa quyết định đến sự tồn vong của cờ vàng. Khi bu cắt cơm ngay lập tức cờ vàng các anh hoảng loạn. Nền kinh tế các anh không có gì để tự nuôi mình, đói quá các anh phải rao cầm cố con vịt trời thì đã đến lúc các anh đã đến bước đường cùng. (1) Các anh hốt hoảng lo sợ nhưng chẳng biết bấu víu vào đâu, xung quanh, cả thế giới này chẳng có ai đoái hoài đến cái “tiền đồn “ VNCH của các anh cả, rốt cuộc các anh cũng lại phải nắm lấy cái váy bu mà kêu gào lạy lục.(3) Lần đầu tiên các anh nhận thấy miếng “cơm quốc gia” chan đầy uất hận, hận nhưng vẫn chưa biết nhục. Lần đầu tiên các anh thấm thía cái thân phận nô lệ nó ê chề như thế nào. Thế nhưng sở dĩ cho đến nay các anh vẫn còn phất lá cờ vàng kêu gào cũng chỉ vì các anh chẳng bao giờ giờ biết nhục là gì, bời vì các anh vẫn cảm thấy hãnh diện dưới lớp váy bu. (xem bài “cái thế của quốc tịch Mỹ” http://kbchn.net/news/Vui-Cuoi/The-Cua-Quoc-Tich-My-14115/ )

    Một bài tự sướng mang đậm chất nô lệ và ngu không đụng hàng rất đặc trưng cờ vàng . Nó rất điển hình cho hầu hết các não trạng cực đoan đặc sệt ngu xuẩn . Dưới trướng bu các anh đã hơn một lần ngậm đắng nuốt cay nhưng các anh không bao giờ có thể mở mắt ra nhìn thế giới cũng chỉ vì bầu trời của các anh là cái váy bu, cả thế giới của các anh nằm gọn trong cái váy đó. Tất cả những gì của bu đều là chuẩn mực không tì vết. Các giá trị của bu là khuôn mẫu cho toàn cầu không cần bàn cãi, các anh hãnh diện được ở trong cái váy bu. Các anh không cảm thấy an toàn khi ra khỏi cái váy đó cho nên không thể làm gì một cách tự tin khi không có hơi hám của cái váy này. Các anh làm gì cũng luôn phất lá cờ bu cùng lá cờ vàng cũng là vì thế.

    Sang định cư ở xứ bu mà các anh còn dùng câu “ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản “ thì các anh đã vạch cho thiên hạ thấy các anh là con vẹt ngu không còn chỗ nói, dù rằng những người các anh chỉ trích chỉ nói những sự thật tốt đẹp của CS. Cơm quốc gia ở xứ bu không được bu ban phát hào phóng để các anh nuôi bộ máy cờ vàng nữa chỉ đủ cho mỗi anh sống để rửng mỡ biểu tình. Nhưng cái lưỡi các anh thật là dẻo, các anh mô tả tả ngụy biện rằng “cơm quốc gia “ là lợi ích do cộng đồng Mỹ gốc việt mang lại. Một tờ báo bán chạy được xem là nhờ sự ủng hộ của cộng đồng, do đó đang hưởng lợi từ cộng đồng, đó là cộng đồng “người quốc gia” cho nên các nhà báo bán được báo là đã “ăn cơm quốc gia” không thể “thờ ma cộng sản”.

    Các anh vơ tất cả những dịch vụ phục vụ cho người Việt vào chung cái mối “cơm quốc gia” của các anh, thế là các anh cho rằng bất cứ ai cung cấp dịch vụ và hưởng lợi từ công sức của chính mình cũng phải biết ơn cộng đồng đã nuối dưỡng mình, đã mang cho mình miếng “cơm quốc gia”.

    Các anh đã bỏ bao công sức suốt 53 ngày chỉ để biểu tình “cắt cơm” cho bằng được ông Trần Trường vì ông này “thờ ma cộng sản”. Các anh đã thắng lợi và vô cùng hãnh diện và mừng rỡ khi đập được nồi cơm của ông Trần Trường dù ông ta chẳng liếm láp miếng cơm quốc gia nào, các anh xem đó là đòn răn đe đối với bất cứ thằng nào dám bước ra khỏi lằn ranh “chó đái “ (2) của các anh.

    Ma cộng sản không có thực, nó chỉ có trong nỗi ám cờ vàng. Nhưng chính các anh đang thờ một con ma đúng nghĩa là con ma cờ vàng. Con ma này đã chết quá lâu rồi. Cái ngu của các anh là khấn vái suốt mấy chục năm tin rằng nó sẽ sống lại để các anh lại có cơm bu mà rung đùi phe phẩy. Nhớ nó quá các anh năm nào cũng phải “quốc hận” để nhắc nhở nhau, kể lể đủ điều rồi cuối cùng bao giờ tụ tập nhau cũng phải vẫy cái lá cờ vàng làm cho nó không thể siêu thoát được

    Ngày nào các anh không còn thờ con ma cờ vàng thì ngày ấy các anh mới bớt ngu muội. Ngày nào các anh đủ khôn và can đảm vén váy bu nhìn ra thế giới ngày ấy con mắt các anh mới được sáng ra, con ma CS mới thôi ám các anh. Các anh hãy để cho lá cờ vàng siêu thoát và chắc chắn rằng điều này sẽ làm cho các anh thanh thản, không còn trăn trở ray rứt vì cay cú để dọn đường cho mình đi vào cõi vĩnh hằng với những giấc mơ và kỷ niệm cờ vàng đẹp bên bu ngày nào.

    • ABC says:

      Gởi ông Nguyễn phương Hùng ( nếu không phải thì là những con tương cận !):
      -Bây giờ chẳng có cơ quan tâm lý chiến nào cả,chẳng qua là những người dân ngày xưa lơ là về chính trị,nay họ sáng mắt sáng lòng,họ chửi lũ ăn cháo đá bát như các ông mà thôi!
      -Ca tụng cộng sản,sao cứ ở lại Mỹ thế,sao không về mà liếm đít cộng sản cho nó thơm râu ?
      -Đôi khi người ta ghét kẻ thù một,người ta ghét cái lũ tráo trở,theo voi hít bả mía như bọn các ông mười, biết không ? lũ ruồi bu c..ngựa khốn nạn !

    • noileo says:

      “Ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản” chính là bọn Hồ chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Truòng Chinh, Phạm văn Đồng, bọn cộng sản Viêt nam Dân chủ Cộng hòa bắc kỳ, và bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian, chứ không ai khác!

      Cái bọn trên, đuọc cha mẹ Việt nam nuôi nấng, cho ăn cơm gạo Việt nam, uống nước nguồn Việt nam mà lớn lên.

      Nhưng khi chúng lớn lên, chúng quên hết nguồn gốc cha ông tổ tiên dòng tộc Việt nam, chúng đi thờ ma cộng sản bên Nga, bên Tàu.

      Chúng rước ma cộng sản bên Nga bên Tàu về VN, gây cuộc phản bội tháng 8-1945, đặt chính quyền VN vào tay bọn ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản.

      Từ cuộc phản bội tháng 8 đến nay, suốt trên 60 năm qua, bọn ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản , [bọn cộng sản Viêt nam Dân chủ Cộng hòa bắc kỳ vong ban ngoai lai tay sai tafu cong, bọn Hồ chí Minh Võ Nguyên Giáp, Truòng Chinh, Phạm văn Đồng, bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian], cắt đất quốc gia VN dâng cho ma tàu cộng, rước ma Tàu cộng vào Việt nam, khủng bố thảm sát hàng trăm ngàn , triệu người dân Việt nam, gây nên vô vàn tang thương, điêu linh bi thảm, nhục nhằn đói nghèo triền miên cho đất nước dân tộc VN, xô đẩy VN đến bên bờ vực nội thuộc Tàu cộng

    • thichtudo says:

      Bác XLV,
      Thấy bác nói lu bù về “con ma CS (cộng sản)”, “con ma cờ vàng” làm tui nghĩ chắc chính
      bác thấy ma hơi nhiều. Cộng sản còn đó, ở VN rất nhiều, có thiệt chứ có phải ma gì đâu.
      Cờ vàng cũng còn đó, cũng rất nhiều, chắc bác “hoảng” nên cho đó là ma. Hay là cờ vàng
      mà nhà cầm quyền trưng ra để buộc tội nặng 2 em Uyên Kha là cờ ma ? Ngay cả kbchn
      lúc chưa “ngã ngũ” cũng còn trưng cờ vàng trong blog nữa đó.
      Thôi bác ơi ! VNCH đích thị là ngủm cũ tỏi từ 30/4/75 rùi. Người ta phất cờ vàng cũng là để dùng
      cái tượng trưng đó để nói lên tinh thần thích tự do, không thích cái “ÁC” của cộng sản ở VN mà thôi. Ngưới ta nói người sợ ma thường thấy ma. Bác có vậy không ? Nếu cờ vàng là ma, thì bác
      (nếu không sợ ma) vào đây múa bùa làm chi ? Và ngay cả mấy bác “vô thần” (vô thần thì đâu có lý
      do gì sợ ma ?) ở VN và đâu đó làm gì cứ chạy đôn chạy đáo tìm ma ? Còn nữa, hồi sau tiếp.

    • Trần Tưởng says:

      Chán mấy anh bồi bút . Viết tràng giang ,chỉ mỗi câu vè :”Ăn cơm quốc gia,thờ ma cộng sản”,
      thế mà bình giảng mãi ,chẳng xong . Trình dộ học lực của anh này chắc chưa qua ngưỡng cửa
      tiểu học

      Cô’ gắng , rèn thêm môn “tập làm văn “, hy vọng sẽ khá hơn

    • T. says:

      Thưa anh XLV đây là
      Công lao của Cờ Máu:
      Tại miền Bắc từ năm 1954 tới 1975
      - Cải Cách Ruộng Đất (“Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ, Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong,
      Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng,Thờ Mao Chủ tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt” ) khiến cho hàng trăm ngàn người chết oan…
      - Tiêu diệt phong trào Nhân văn Giai Phẩm của tên đồ tể Tố Hữu (.. tiếng đầu lòng con gọi Stalin!) khiến hàng chục ngàn người trí thức, văn nghệ sĩ phải bỏ mạng vì đói rách.
      - Cai trị dân nghèo bằng miếng cơm manh áo, dân trung lưu bằng tem phiếu. (Mỗi năm hai thước vải thô- làm sao che được cụ Hồ hở em?)
      - Xua hàng triệu thanh niên miền Bắc vào xâm lăng Việt Nam khiến cho các làng mạc miền Bắc không còn đàn ông con trai Bến Không Chồng của tác gỉa Dương Hướng là một bằng chứng.
      - Hồ Chí Minh qua thủ tướng Phạm Văn Đồng đã dâng hiến quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa cho Tàu vào năm 1958.
      Tại Việt Nam từ 30 tháng Tư năm 1975 tới nay
      - Bắt tù hàng trăm ngàn quân cán chính của Việt Nam Cộng Hòa trong rừng sâu nước đọng khiến cho nhiều người chết vì lao động, đói khát, bệnh tật.
      -Thu gom sách báo, băng nhạc, tranh ảnh của miền Nam cùng sách báo ngoại ngữ đem đốt nhằm tiêu diệt tận gốc rễ những Văn Hóa, Phong tục tập quán tốt đẹp của Việt Nam Cộng Hoà.
      - Đẩy dân ở các thành thị miề Nam đi tới nơi rừng sâu nước độc mà chúng gọi là vùng Kinh Tế Mới để bọn chúng chiếm nhà đất của dân ở thành phố.
      - Khủng bố dân chúng bằng những loa phóng thanh đặt ở khắp các ngã ba, ngã tư để đọc các thông cáo, thông báo nhằm khủng bố tinh thần dân chúng vào lúc nửa đêm thanh vắng hoặc trước lúc trời rạng đông.
      - Lập lại chính sách cai trị dân nghèo bằng “hộ khẩu” chúng ngăn sông cấm chợ khiến cho dân chúng càng ngày càng đói rách, với hai lần đổi tiền vài cải tạo công thương nghiệp bọn Cờ Máu đã thực hiện thành công chính sách bần cùng hóa nhân dân miền Nam nghèo giống như nhân dân miền Bắc. Do đó hàng triệu người dân Việt đã liều mình vượt biên, vượt biển để đi tìm tự do.
      - Lê Khả Phiêu và Đảng Cộng Sản đã nhường Ải Nam Quan, thác Bản Giốc, … cho Tàu Cộng.
      - Đảng Cộng Sản Cờ Máu đã cho Tàu Cộng thuê bao rừng,đất, bờ biển để chúng trồng rừng, khai thác tài nguyên, khoáng sản, nuôi tôm cá…
      - Đảng Cộng Sản Cờ Máu Việt Nam không hề bảo vệ những ngư phủ tại Biển Đông cho dù bọ Tàu Cộng bắt bớ đánh giết, tịch thu hay đụng cho ghe chìm của ngư dân Việt Nam.

  4. Ôg chống Vc says:

    “Người Việt Nam, dù là cộng sản hay quốc gia, cũng xứng đáng có quyền bày tỏ những gì mà mình tin tưởng.”

    -Ôg chống VC Được “quyền bày tỏ…” trong nước Vc không??

    Ngược lại,

    -Vc có gì để “bày tỏ” trên đất Mỹ – mảnh đất được “quyền tỏ bày” nhể??

    Trớt quớt!!

  5. Ôg chống Vc says:

    Không biết thằng tâm thần Vê Q (VQ) này chui ra từ cái rắ…chó Thích Quảng Đức, Thích Trí Quang?

    Có điều lạ là BBT luôn để cho bọn G Điếm mất dạy này phóng uế tùm lum (?)

  6. noileo says:

    ” Phan Xuân Đức says: (09/06/2013 at 23:28)
    “hảy thông cảm và ủng hộ nhà lãnh đạo VN hiện nay… Hảy vì 2 tiêng Việt Nam mà bỏ qua hết những bất đồng , chúng ta hảy cùng nhau đóng góp ý kiến tốt…, xây dung xã hội, con người VN ngày càng giàu mạnh và hiện đại

    Bác Phan Xuân Đức có thể cho biết rõ hơn, thế nào là “ý kiến tốt”, thế nào là “vì 2 tiếng VN”, thế nào là “con người VN ngày càng giàu mạnh và hiện đại”, thế nào là “thông cảm và ủng hộ nhà lãnh đạo VN hiện nay” đuọc không?

    “Ý kiến tốt”, là ý kiến hợp lòng dân. “Ý kiến tốt” là ý kiến về xây dụng một nền chính trị dân chủ tự do pháp trị, tôn trọng nhân quyền, xóa bỏ ách cai trị cộng sản độc tài, là những ý kiến rất thiết thực để đóng góp “một phần công sức nhỏ, xây dung xã hội ,con người VN ngày càng giàu mạnh và hiện đại”.

    NHững ý kiến như ý kiến của NGuyễn Phương Uyên & Đinh NGuyên Kha, [lên án giặc tàu xâm lược, chống giặc cộng sản độc tài tàn ác phi nhân phản quốc, nguyền rủa giặc cộng sản đi chết đi], là ý kiến tốt, vì đó là ý kiến hợp lòng dân.

    Cũng vậy, những ý kiến & hành động của Nguyễn văn Hải “Điếu cày”, Tạ Phong Tần, Vi Đức Hồi, NGuyễn Hoàng Vy, Huỳnh Thục Vy, Huỳnh Ngọc Tuấn, Minh Hạnh, Quốc HÙng, Huy Chương, Phan Thanh Nghiêm, Trần Huỳnh Duy THức, là ý kiến tốt, hành động tốt, vì những ý kiến & hành động ấy hợp với lòng dân. Những ý kiến & hành động ấy đuọc coi là hợp lòng dân vì những ý kiến & hành động ấy nhằm mục đích bảo vệ tổ quốc VN chống giặc tàu xâm luọc, xây dụng một nền chính trị dân chủ tự do, xóa bỏ ách cai trị cộng sản dộc tài.

    NHững ý kiến như ý kiến của Cù Huy Hà Vũ, lại không phải là ý kiến tốt?

    những hành động như hành động của Cù Huy Hà Vũ lại không phải là “vì 2 tiéng Việt nam” hay sao?

    Bác Phan Xuân Đức có thể cho biết sự đánh giá [tốt/xấu, vì/không vì VN]của bác về những trường hợp trên, được không?

    và bác Phan Xuân Đức đã thấy giặc cộng sản & nhà cầm quyền cộng sản VN Hồ chí Minh đã đối xử với những ý kiến tốt đó, với người đưa ra ý kiến tốt đó như thế nào rồi,
    vậy theo bác PXD phải làm thế nào mới là góp ý kiến tốt & thông cảm & ủng hộ nhà cầm quyền ?

    Im lặng cho giặc Việt cộng & nhà cầm quyền việt cộng tàn sát & khủng bố, đánh đập dân lành VN ?

    Vỗ tay hoan hô Việt cộng NGuyễn Phú Trọng 6 sao quỳ lạy tàu cộng,
    cắt biểnVN dang cho tàu cộng, im lặng cho tàu cộng đánh bắt ngư dân VN,

    chấp nhận làm nô lệ giặc Việt cộng phản quốc để thông qua giặc Việt cộng làm nô lệ giặc tàu cộng,

    là “Thông cảm và ủng hộ Ủng hộ nhà lãnh đạo VN “?

    ——

    Suốt trên 68 năm qua, khởi đi từ cuộc phản bội tháng 8-1945, bọn cộng sản VN Hồ chí Minh không ngừng gây tội ác, triền miên reo rắc tang thương & điêu linh vô vàn cho đất nước dân tộc Việt nam từ bắc vào nam.

    Người Việt nam, trong nước cũng như ở nước ngoài, nạn nhân của bọn cộng sản VN Hồ chí Minh tàn độc, mãi mãi thù hận bọn cộng sản Việt nam & Hồ chí Minh, ít nhất vẫn mãi thù hận bọn cộng sản phi nhân, phản dân tộc, vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng, cho đến khi nào lật đổ & đập tan ách cai trị cộng sản Hồ chí Minh bạo ngược , tái dựng nền chính trị dân chủ tự do pháp trị tôn trọng nhân quyền cho VN,

    Người Việt nam không chấp nhận làm nô lệ giặc Việt cộng để mà thông qua giặc Việt cộng làm nô lệ giặc Tàu cộng

    Người Việt nam mãi mãi thù hận bọn cộng sản Hồ chí Minh phi nhân phản dân tộc, ít nhất cho đến khi nào tái dựng nền chính trị dân chủ tự do pháp trị, tôn trọng nhân quyền, thì chừng nấy mới có thể chấm dứt thù hận bọn cộng sản VN & HCM phi nhân, phản quốc, phản dân tộc

  7. Tâm says:

    Trong đề tài nầy tôi thấy bọn điếm + cộng vì bất lực trong phản biện về đề tài “cờ” đã phải luồn trôn cả Chúa, con chiên để trốn, để che những bản mặt xấu xí hèn hạ thô bỉ gian manh. Bí quá điếm luồn trôn cả “con chiên” đúng là thất bại nặng nề rồi!

  8. VNCH thua chạy says:

    Quân đội VNCH thua chạy là phải, họ sống tại xứ văn minh sung túc quen lối sống thoải mái, làm sao địch lại mấy thằng ăn cướp BV. Bọn ăn cướp BV là một lũ chết đói, nó phải liều chết chiếm cho được miền nam để vơ vét vàng bạc, thóc gạo TV, xe Honda, tủ lạnh…chở về Bắc..
    Người văn minh sung túc thua thằng chết đói là đúng quá rồi

  9. says:

    Tú phỏng (dái) nói khá đúng: Chúa và Phật không cũa ai ,của sắc dân nào ,của màu da nào…Chúa là chung có tinh cách đại chúng. Chúa đến với ai bâng vào khuôn mặt,,bàng sâc dân của xứ đó.hòa đồng với mọi người. Chúa ỏ vn là người vn. Chúa ở với thượng thi là người thiẻu số.không có gi là thưc vã lại anh viết xạo vậy mà cười,và còn nhắc đến TÔI nữa thì có lẻ lú lẩn rồi chăng ? Thân tui không quen ai có tính “du đãng”,quậy phá như bọn trẻ thiếu gia giáo vậy như anh mà anh còn kéo cã tôi nữa vây…Bạn tôi có người có cả đạo chúa ,đạo Phật chúa cả phật,hòa hảo ,cao đài… đ,Họ đàng hoàng ,có giáo dục…Theo giáo pháp Thích Ca thì phạm vào tội nói dối/ngã mạn /kich bác mạ lỵ phĩ báng (tôn giáo khác).Á thay ! Ác thay!!!!
    (hà)

    • Tú Phỏng says:

      Tú Phỏng viết đúng sự thật thì các ông Chien lại tưởng là phỉ báng ! Các ông đi vào mấy xứ nam Mỹ thì thấy họ cho Đức Mẹ mặc đồ của Indian (Da Đỏ), ở Trung Đông thì mặc áo choàng dài, ở VN Hố Nai thì mặc khăn đóng áo dài, chúa Dêsu thì quấn tã như cu tí, còn lên xứ Thượng thì phải đầu quấn khăn, ở trần, hở vú, gùi (Cõng sau lung) chúa Dêsu sau lung, thì mới đúng phong tục của họ, mới đi được vào lòng người, mà các Cha nói là :” Hình ảnh gợi mở, mời gọi để trở thành chứng nhân (Con chien)” được chứ? Đoạn viết tuy ngắn nhưng mang tính mô phạm, ẩn dụ nhiều tầng ý nghĩa, đố các ông Chien trưng lên được câu chuyện muốn nhắn nhủ điều gì? Ai trả lời được sẽ được đít poin (Dix point: mười điểm).

      • Thanh Sơn says:

        Bàn chuyện cờ đỏ cờ vàng mà đem tôn giáo vào đây thì bị lạc đề,! Nhưng thấy bạn hà và Tú Phỏng kể chuyện tôn giáo “nghiêm chỉnh” nên tôi xin được ké vào chiếu một chút:

        Chúa, Mẹ, Phật là những người được rất nhiều người tôn thờ, tôn kính. Phật thì xuất thân từ Ấn Độ, mà người Ấn thì nước da ngăm ngăm đen, nhưng khi đạo Phật được truyền vào nước ta thì nước da Phật thành trắng hoặc vàng giống như da người Việt.

        Chúa, Mẹ vốn là người xuất thân từ Israel, nhưng khi nhập vào La Vang (xứ Việt) thì mang trang phục giống như phụ nữ Việt, vào xứ Thượng thì nước da lại ngăm ngăm đen và mang trang phục thượng. Tôi nghĩ, sở dĩ người ta hình thù ra như vậy để người bản xứ dễ cảm nhận và gần gũi hơn chăng?

        Do vậy, tôi đồng ý với bạn hà rằng: “Chúa và Phật không cũa ai ,của sắc dân nào ,của màu da nào…Chúa là chung có tinh cách đại chúng. Chúa đến với ai bâng vào khuôn mặt,,bàng sâc dân của xứ đó.hòa đồng với mọi người. Chúa ỏ vn là người vn. Chúa ở với thượng thi là người thiẻu số“.

    • ntsôngđà says:

      Quả là bọn này rất SIÊNG góp ý cho ĐCV những chuyện chỉ trích tôn giáo tào – lao -xịt -bộp
      Vì SIÊNG quá nên phần lớn lạc đề. Co người nói là không lac mà vì bí quá ,thì lấy đã kích tôn giáo làm chính vây.Không SIÊNG viêt hay không SIÊNG nói tiêng SIENG thì làm gì có xương mà gậm. SIENG viêt ,vi viết SIÊNG thì có thêm cai bánh hình con le chien của phalangsa đàng hoàng.dươc bác và đãng csvn cấp cho.Hay hơn là xét cho vào nghệ sĩ nhân dân ,SIÊNG làm và TÔT LÀM đi nhé !

  10. thỉnh nguyện thư says:

    Quân Lực VNCH “Kiêu Hùng” một thời đã chạy rẽ đất qua đoàn tụ với BU Mỹ chỉ trong 55 ngày đêm, họ đã phá vỡ mọi kỷ lục điền kinh của thế giới.

    Kỳ diệu hơn, sau đó… họ còn tìm mọi cách để quay lại cắn đất nước mình dù trên miệng không khi nào ngơi nghỉ cụm từ “hải ngoại yêu nước”.

    Hết biểu tình này nọ, lại đến điều trần lọ chai, cuối cùng là thỉnh nguyện thư. Liêm sỉ của họ hẳn đã rơi rớt hết lại trên đường tháo chạy, rời bỏ tổ quốc.

    Cũng đúng thôi, bởi nếu như ai cũng về Việt Nam, thấy được sự thật rằng đất nước đang phát triển, đang thay da đổi thịt, đang hòa bình ổn định, thì bạn Rận đâu còn đất để làm ăn?

Leave a Reply to XLV