Cờ đỏ, cờ vàng và hòa giải
Tháng 8-2001, tôi ghé thăm một phóng viên báo Tuổi Trẻ đang học báo chí ở đại học Fullerton, California. Cô khoe, nhóm sinh viên đến từ Việt Nam vừa đấu tranh thành công để cờ đỏ sao vàng được treo ở trại hè do trường tổ chức.
Cuộc tranh giành màu cờ tại Fullerton trở nên kịch tính trong năm 2004 khi nhóm sinh viên gốc Việt tuyên bố không tham dự lễ ra trường nếu cờ đỏ sao vàng được sử dụng theo yêu cầu của các sinh viên đến từ Việt Nam. Trường Fullerton phải chọn giải pháp không treo cờ của nước nào trong lễ tốt nghiệp.
Phần lớn người Việt đến Mỹ phải lao động, học tập để vươn lên, họ không có nhiều thời gian để “care” (quan tâm) đến chính trị Việt Nam. Tháng 7-1995, khi Hà Nội và Washington thiết lập bang giao, cờ đỏ sao vàng chính thức được kéo lên trên đất Mỹ. Thật dễ hiểu khi những người Việt vượt biển trên những chiếc thuyền con, những người Việt đã nằm 15 năm, 17 năm trong các trại cải tạo, từ chối đứng dưới cờ đỏ sao vàng.
Nhưng phản ứng chỉ bắt đầu quyết liệt vào năm năm 1999, khi một người đàn ông sống tại Little Sai Gon, tên là Trần Văn Trường, cho treo trước cửa tiệm ảnh Hồ Chí Minh cùng cờ đỏ sao vàng. Cộng đồng người Việt đã biểu tình liên tục trong suốt 53 ngày để phản đối. Từ California, “chiến dịch Cờ Vàng” bắt đầu, dẫn đến việc 14 tiểu bang, gần 100 thành phố công nhận cờ vàng ba sọc đỏ như một biểu tượng của cộng đồng gốc Việt.
Cờ vàng không chỉ xuất hiện ở Mỹ.
Từ giữa thập niên 1990, nhiều nhà lãnh đạo của Hà Nội phản ứng gay gắt khi trong các chuyến công du thấy “quần chúng đón rước” không dùng cờ đỏ sao vàng mà chỉ dùng cờ vàng ba sọc đỏ. Không phải quan chức Việt Nam nào cũng hiểu chính quyền sở tại không (dại gì) đứng sau những nhóm quần chúng tự phát đó. Cho tới năm 2004, các nhà ngoại giao Việt Nam ở Mỹ vẫn mất rất nhiều công sức để ngăn chặn chính quyền các tiểu bang công nhận cờ vàng.
Việc chính quyền tiểu bang công nhận cờ vàng chỉ là một động thái đối nội. Nhà nước Việt Nam Cộng hòa rõ ràng không còn tồn tại, chính quyền Mỹ bang giao với nhà nước CHXHCN Việt Nam và công nhận cờ đỏ sao vàng. Nhưng, chính quyền Mỹ không thể ngăn cản cộng đồng người Mỹ gốc Việt chọn cho mình biểu tượng.
Một quan chức Việt Nam và thậm chí một thường dân đang cầm hộ chiếu nước CHXHCN Việt Nam, trong một nghi lễ chính thức, có quyền chỉ đứng dưới cờ đỏ sao vàng. Nhưng, một quan chức đi làm “kiều vận” mà không dám bước vào một ngôi nhà có treo cờ vàng thì sẽ không thể nào bước vào cộng đồng người Việt. Tất nhiên, bất cứ thành công nào cũng cần nỗ lực từ nhiều phía.
Năm 2006, tôi gặp lại cô bạn phóng viên Tuổi Trẻ từng học ở Fullerton. Nhà cô vào giờ đó thay vì treo cờ đỏ sao vàng, góc nào cũng tràn ngập cờ vàng ba sọc đỏ. Tôi chưa kịp tìm hiểu đó là sự lựa chọn mới của cô hay đó là cách để có thể hòa nhập vào “cộng đồng”.
Năm 2008, “cộng đồng người Việt Cali” đã biểu tình kéo dài khi người phụ trách tòa soạn tờ Người Việt, Vũ Quý Hạo Nhiên, cho in tấm hình chụp một cái bồn ngâm chân có in biểu tượng cờ vàng. Hạo Nhiên, thêm sự cố 2012, đã phải ra đi và biết chắc khó lòng quay trở lại. Biểu tình năm 1999, cho dù là “ôn hòa”, cũng đã khiến cho Trần Văn Trường phải chạy về Việt Nam.
Cờ đỏ sao vàng khó có thể xuất hiện ở California cho dù ở đó có xuất hiện một cộng đồng người Việt đến từ miền Bắc.
Nếu như nhiều người dân miền Nam trước đây tin cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng của tự do thì đối với phần lớn người dân miền Bắc và thế hệ trẻ hiện nay ở miền Nam, cờ đỏ sao vàng không hẳn là biểu tượng của chế độ mà là biểu tượng quốc gia. Nhiều người đã đứng dưới lá cờ ấy để đấu tranh cho điều mà họ tin là độc lập, tự do; nhiều người đã theo lá cờ ấy mà không phải là cộng sản.
Nhiều người dân trong nước vẫn dùng cờ đỏ khi bày tỏ lòng yêu nước.
Tất nhiên cũng cần phân biệt hành động của một số kẻ cực đoan (chống lại cờ đỏ sao vàng) với hành vi của những quan chức chính quyền. Ngăn cản những du học sinh đến từ Việt Nam sử dụng cờ đỏ sao vàng cũng là một việc làm phi dân chủ. Những người hiểu được các giá trị của tự do không thể ngăn cản người khác đứng dưới một lá cờ mà mình không thích.
Nhiều người Mỹ vẫn treo cờ miền Nam cho tới ngày nay cho dù nội chiến Bắc – Nam đã kết thúc từ năm 1865. Thật khó để nghĩ tới tình huống người dân miền Nam Việt Nam được phép treo cờ vàng sau ngày 30-4-1975. Cuộc chiến tranh kéo dài 20 năm không chỉ thống nhất non sông mà còn để áp đặt ý thức hệ cộng sản lên người dân Việt. Một thời, phải “yêu chủ nghĩa xã hội” mới được Đảng công nhận là yêu nước. Ngay lá cờ nửa đỏ nửa xanh của “mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam” một tổ chức do Đảng cộng sản lập ra cũng đã biến mất chỉ sau mấy tháng.
Nhiều người Việt Nam nghĩ, làm biến mất lá cờ vàng ba sọc đỏ là khôn ngoan. Nhiều người cho rằng lá cờ đó thuộc về một chính thể không còn tồn tại và là biểu tượng của một sự thất bại. Nhiều người được dạy, lá cờ đó gắn liền với những xấu xa như là “Việt gian, bán nước”.
Cuối năm 2012, sinh viên Phương Uyên và Nguyên Kha bị bắt khi rải truyền đơn ở Long An có kèm theo biểu tượng cờ vàng.
Chúng ta không có đủ thông tin để khẳng định Phương Uyên và Nguyên Kha chủ động chọn lá cờ này hay được hướng dẫn “bởi các thế lực bên ngoài”. Cho dù lá cờ ấy đến từ bên nào cũng cho thấy cờ vàng đã không biến mất như nhiều người mong muốn. Cho dù không ai biết được lá cờ nào sẽ được chọn trong tương lai, sự trở lại của cờ vàng buộc chúng ta phải thừa nhận, trong nội bộ người Việt với nhau còn bao gồm cả người Việt Nam quốc gia và người Việt Nam cộng sản.
Và, trong không gian nước Việt cũng không chỉ có người Việt.
Chín mươi triệu người dân Việt Nam rõ ràng không phải là “con một cha, nhà một nóc”. Khi “mở cõi” xuống phía Nam, các bậc tiền bối đã từng mang cuốc nhưng cũng đã từng mang gươm.
Người dân thuộc các dân tộc Tây Nguyên và những bộ tộc Chăm chưa hẳn không còn nghĩ tới đế chế Champa. Những chính khách đối lập ở Campuchia vẫn thường khai thác chủ nghĩa dân tộc cực đoan khi nhắc Sài Gòn và một số tỉnh miền Tây một thời là đất đai của họ…
Sự khác biệt đó trong cộng đồng Việt Nam có thể là những mối đe dọa, đồng thời, cũng là nền móng để xây xựng một Việt Nam thống nhất mà đa dạng. Một quốc gia sẽ trở nên vững mạnh khi sự đa dạng được thừa nhận. Một quốc gia cũng có thể rơi vào sự hỗn loạn hoặc không thể phát triển nếu sự thống nhất bị phá vỡ.
Nhưng, thống nhất quốc gia mà không dựa trên nền tảng hòa giải quốc gia thì sự thống nhất đó chỉ là tạm thời. Thống nhất quốc gia mà bằng cách ém nhẹm lịch sử và dùng vũ lực để dập tắt sự trỗi dậy của những sự khác biệt thì chẳng khác nào gài vào thế hệ tương lai một trái bom.
Nam Tư thời Tito được coi là thịnh trị, các cuộc nổi dậy đều bị dập tắt. Nhưng, ngay những ngày đầu thời hậu Tito, nước Nam Tư bắt đầu rơi vào một thập niên xung đột. Các sắc tộc chém giết lẫn nhau, cơ cấu liên bang sụp đổ. Không chỉ có Nam Tư, Indonesia hồi thập niên 1990 và Myanmar hiện nay cũng đang diễn ra những điều tương tự.
Đừng sợ những người Khmer ở miền Tây sẽ đòi mang đất về Campuchia trừ khi Việt Nam kém phát triển và ít tự do, dân chủ, hơn quá nhiều so với Campuchia. Không có người dân Arizona nào không biết đất ấy từng thuộc về Mexico nhưng không ai đòi đưa Arizona trả về cho “đất mẹ”. Ranh giới quốc gia càng ngày càng trở nên mong manh. Ở đâu có cơm no áo ấm hơn, ở đâu có tự do hơn, thì người dân sẽ chọn.
Sự khác biệt và đa dạng lúc nào cũng có thể bị kích động bởi các thế lực cực đoan. Không phải độc tài, toàn trị mà theo kinh nghiệm của những quốc gia thành công, càng nhiều tự do thì càng tránh cho sự khác biệt đó trở thành xung đột.
Tiến trình tự do cũng phải mất thời gian để thuyết phục không chỉ với những người đang cầm quyền mà cả những người dân bình thường và những thành viên trên facebook này. Trong ngày 30-4, có thể nhiều người không muốn treo cờ đỏ sao vàng (khi bị tổ dân phố yêu cầu) nhưng chính họ, chưa chắc đã hài lòng khi nhà hàng xóm treo cờ vàng ba sọc đỏ. Vấn đề là chính quyền phải làm sao để mọi phản ứng đều phải ở dưới hình thức ôn hòa.
Câu chuyện đốt cờ Mỹ sau đây có thể giúp ta có thêm thời gian suy nghĩ.
Nhiều thập niên sau nội chiến (1861-1865) nhiều người Mỹ lo ngại giá trị quốc kỳ bị giảm khi nó được các thương gia dùng để vẽ logo và đặc biệt khi nhiều người da trắng ở miền Nam thích treo cờ miền Nam (Confederate flag) hơn. Để phản ứng lại điều này, 48 tiểu bang của Hoa Kỳ đã thông qua luật cấm mạo phạm quốc kỳ, các hành động như xé, đốt, dùng cờ để quảng cáo… đều bị cấm.
Năm1905, Halter đã bị tòa tiểu bang buộc tội “khi kỳ” khi bán những chai bia có in cờ Mỹ. Năm 1907, Halter tiếp tục thua kiện ở Tối cao pháp viện.
Cho tới năm 1968, Quốc hội Mỹ vẫn thông qua luật cấm “đụng chạm” tới quốc kỳ sau khi một nhóm người Mỹ chống chiến tranh Việt Nam đốt cờ ở Central Park. Nhưng một năm sau đó, khi nghe tin cảnh sát bắn James Meredith, một nhà hoạt động dân quyền, Sydney Street đã đốt một lá cờ Mỹ ở một ngã tư của New York. Ông bị bắt và bị buộc tội “khi kỳ”.
Sydney Street kháng án vì cho rằng: “Nếu cảnh sát làm điều đó với Maredith chúng ta không cần lá cờ Mỹ”. Tối cao pháp viện đã bác án của tòa New York vì, Hiến pháp bảo vệ quyền bày tỏ chính kiến khác nhau, bao gồm cả quyền thách thức hay khinh thường quốc kỳ.
Cuộc đấu tranh đã không dừng lại.
Năm 1972, một học sinh ở Massachusetts, Goquen, bị bắt, bị xử 6 tháng tù khi may một cờ Mỹ ở đít quần. Nội vụ được chuyển lên Tối cao pháp viện. Tối cao pháp viện tuyên bố luật tiểu bang (dùng để xử Goquen) là vi hiến. Các vị thẩm phán Tối cao cho rằng, trong một quốc gia đa văn hóa, có những hành động mà người này cho là “khinh ” thì người kia lại cho là trân trọng, cho nên, chính phủ không có quyền bảo người dân phải bày tỏ thái độ, ý kiến theo cách nào.
Năm 1984, để phản đối các chính sách của Tổng thống Reagan, Lee Johnson đã nhúng dầu và đốt một lá cờ trước cửa cung đại hội của đảng Cộng hòa. Ông bị bắt, bị xử tù 1 năm và phải nộp phạt 2.000 dollars. Tòa tối cao tiểu bang Texas bảo vệ Johnson và cho rằng tòa án cấp dưới sai khi coi hành vi “gây xáo trộn xã hội” của Johnson là “tội”. Theo Tòa tối cao Texas: Tạo ra sự bất ổn, tạo ra sự xáo trộn, thậm chí tạo ra sự giận dữ của người dân là cần thiết, vì chỉ khi đó chính phủ mới biết rõ nhất chính kiến người dân.
Vụ việc dẫn tới, năm1989, Tối cao pháp viện Mỹ quyết định bãi bỏ các luật cấm đốt cờ ở 48 tiểu bang. Các quan tòa đưa ra phán quyết này giải thích rằng, nếu tự do bày tỏ chính kiến là có thật nó phải bao gồm cả tự do bày tỏ những ý kiến mà người khác không đồng ý, hoặc làm người khác khó chịu. Ngay cả thái độ với quốc kỳ, chính phủ cũng không có quyền bắt người dân chỉ được gửi đi những thông điệp ôn hòa và không làm cho ai khó chịu. Cuộc tranh cãi kéo dài tới nhiều năm sau, Quốc hội Mỹ có thêm 7 lần dự thảo tu chính án để chống lại phán quyết này nhưng đều thất bại.
Việc để cho người dân treo lá cờ cũ của phe bại trận miền Nam, việc để cho người dân quyền được bày tỏ thái độ, kể cả bằng cách đốt cờ, đã không làm cho giá trị quốc kỳ của Hoa Kỳ giảm xuống.
Những điều trên đây rõ ràng chưa thể xảy ra ở Việt Nam. Nhưng chúng ta cũng không nên coi đấy là độc quyền của Mỹ. Người dân Việt Nam cũng xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Người dân Việt Nam, dù là Việt hay H’mong, dù là Khmer hay Chăm… cũng xứng đáng được gìn giữ và phát triển sự khác biệt của mình. Người Việt Nam, dù là cộng sản hay quốc gia, cũng xứng đáng có quyền bày tỏ những gì mà mình tin tưởng.
Không thể có tự do trong một chế độc tài toàn trị. Nhưng, tự do cũng không thể có nếu như mỗi người dân không tự nhận ra đó là quyền của mình. Bạn không thể hành động như một người tự do nếu không bắt đầu bằng tự do trong chính tư duy của bạn.
Huy Đức
Nguồn: FB Osin HuyDuc
Bác Que si nói không đúng, bác nói những người lính đánh thuê VNCH do Mỹ trả lương nuôi từ A tới Z nên không có lý tưởng gì nên không thể tự nhận là tỵ nạn
Thế xin hỏi bác các anh Quân đội nhân dân anh hùng có lý tưởng gì? trước hết các anh (hầu hết miền quê) bị nó buộc phải vào Nam để ăn cướp, lý do mà chắc anh cũng biết chế độ CS là chế độ đói rách nhất thế giới, cái chế độ cơm không có mà ăn, chỉ có con đường ăn cướp là con đường sống.
Cái chế độ chết đói, cơm không có mà ăn phải xua quân đi ăn cướp, cướp từ gạo lúa, đến vàng bạc, TV, tủ lạnh… cướp cơm chim của đồng bào miền nam ….thế thì các anh có lý tưởng gì, một lũ chết đói sống bằng nghề ăn cướp làm gì có lý tưởng?
Thử hỏi nếu không cướp được cơm gạo của miền nam các anh có sống được không?
Sau khi ăn cướp rồi thì ăn cắp, từ trên chí dưới toàn một lũ ăn cắp của dân, những thằng ăn cắp làm gì có lý tưởng? xin bạn Que si trả lời nhá !!
Bác Người Miền Nam,
Người Bắc, người xứ nghìn năm văn vật, không bao giờ ăn nói thô sơ, mộc mạc như bác cả.
Không ai ăn cướp đồ của bác, họ chỉ GIẢI PHÓNG, nhà cửa, tủ lạnh, tuồng trong hộp, ruộng đồng của bác thôi. Thân thể, mạng sống của bác chưa được họ giải phóng là may cho bác lắm rồi đấy.
Thưa các còm sĩ cuả diễn đàn,
Tôi không hiểu tại sao trình độ học vấn kể cả trình độ kiến thức của các “dư luận viên ” ở trên diễn đàn DCV này lại quá kém cỏi một cách thảm hại đến như vậy. !!!!
Chả lẽ diễn đàn ế độ ,nên phải thổi phù ra mấy tay DLV phét lác ,đần độn này ; để tạo cái không khí “chộn rộn ” cho DCV.
Nếu thật sự mà trình độ của các “đư luận viên ” chỉ đến thế là hết mức , thì thật là một thảm họa cho
nền giáo dục cuả Việt Nam ở hiện tại và trong tương lai , không biết đến kiếp nào mới thoát ra khỏi
Chế độ cộng sản tàn phá quê hương VN quá ư là khốc liệt
Bài viết dùng lý luận (logic) nhiều quá , nó không thích hợp với một bài mang tính đại chúng dành cho nhiều người đọc, những lý luận như thế này dùng trong các bài thi cử tại đại học thì thích hợp hơn.
Người đọc dù là giới trí thức ít ai chịu bỏ thì giờ đọc những bài triết lý nhiều như thế này, thú thật tôi đọc được một nửa bài thì thấy nhức đầu và bỏ qua xem những bài khác .
Nhiều ngừoi thích lý luận, triết lý dài dòng văn tự để chứng tỏ mình là trí thức, kỳ thực đó là sự sai lầm, trí thức ở nội dung chứ không phải ở cái bộ vỏ hoa mỹ, lòe loẹt, khoe khoang…
Riêng tôi về v/đ cờ đỏ cờ vàng thì nghĩ thế này, cờ vàng là sự tiếc nhớ của những người đã sống trong một thế giới tự do dân chủ….người Mỹ công nhận cờ vàng vì dù sao đã một thời nó tiêu biểu cho tự do dân chủ.
Thú thật tôi là người gốc miền nam nhưng không phải vì thù ghét CS mà tôi ác cảm với cờ đỏ. Các bạn thử nhìn vào hàng trăm lá cờ các nước trên thế giới, các nước đều dùng những màu sắc tươi mát dễ chịu, chỉ còn một số nước CS dùng màu đỏ lòm khó coi, phải thành thật nói các dân tộc nhất là Tây phương người ta rất khinh bỉ và ghê tởm cái cờ mầu đỏ, cho dù đã bang giao với các nước CS nhưng họ cũng không thích cho treo cờ mầu đỏ lý do trông nó xấu xí, ghê tởm một cách tồi tệ
Haha, đúng là đọc XLV, mấy người CCCĐ nghe thảm thiết quá, làm người phải biết nghe sự thật và cũng nên khiêm tốn đọc kỹ xem văn của người và những chữ nghĩa của quý vị viết ra, coi kỹ mà thấm heng!
Thưa bác XLV. Quân đánh thuê được Mỹ trả lương nuôi nấng từ A đến Z thì làm sao có lý tưởng chính trị mà dám xưng danh là tỵ nạn cộng sản(tỵ nạn chính trị). Tôi cho rằng 99% đám cờ vàng di tản hải ngoạn là nhằm mục đích kinh tế vì mùi bơ sữa và cuộc sống chiến đấu tồn tại hoàn toàn dựa vào BU đã ngấm quá sâu vào não bộ của họ mất rồi (có kẻ truyền tiếp qua 2,3 đời) và đã trở thành một thứ “bản năng tự nhiên” trong con người họ , thành ra khi đất nước thống nhất, độc lập tự do,bắc nam xum họp một nhà, người dân VN phải bắt tay vào xây dựng cuộc sống mới trên đống đổ nát điêu tàn của chiến tranh chống giặc ngoại xâm bằng chính sức lực của mình, với một bộ phận lớn hàng chục triệu người thuộc chế độ cũ sống nhờ vào viện trợ Mỹ bỗng dưng mất nguồn viện trợ trên, trở thành thất nghiệp một gánh nặng cho chính quyền nhân dân và xã hội . Trong điều kiện Việt nam bị cựu thù Mỹ và bá quyền đại hán cực đoan bao vây cấm vận kinh tế chính trị triệt để, tấn công xâm lấn biên giới..Có thể nói đó là một giai đoạn cực kỳ khó khăn thiếu thốn đối với nhân dân Việt nam. Nhưng họ vì “bản năng” nhu cầu họ đã sẵn sàng tự nguyện bỏ nước ra đi.
Vì vậy (không kể các trẻ nhỏ, lúc rời bỏ đất nước) , Một số bô lão cờ vàng cực đoan rất hay to giọng vỗ ngực “tỵ nạn cộng sản” là hoàn toàn xảo trá tính toán cơ hội hoang tưởng vào một điều gì đó xảy ra ở vài nước và khu vực trên thế giới. Nhưng họ đã lầm dân tộc VN có truyền thống ngàn năm chống giặc ngoại xâm và lũ nô lệ tay sai bản sứ của chúng, đâu phải là cái vườn hoang để cho đám cỏ rác phế nhân tay sai ngoại bang múa may quay nồm.
Cái gì của Se da hãy trả về cho Sê da, nhân dân Việt nam đã trả cái thây ma cờ vàng ba sọc trả về cho chủ nhân thực sự của chúng một cách vĩnh viễn
Chà,dạo này lũ lợn đói đồng loạt kêu la dữ hén?
Tháng này bộ mấy thằng chủ tàu chệt chưa cấp lương mua cám hộp cho lũ dư lợn viên hay sao cà?
(cứ nghĩ cái cảnh 900 con lợn sắp hàng một, mủi con sau đánh hơi đít con trước,rồi khen nhau :”đít đồng chí trước thoát ra thơm ghê! ” thấy mà thiệt tức cười !
THưa bác Quê SI, bác muốn gọi mấy người cựu quân nhân QL/VNCH là gì thì gọi, bác muốn gọi việc người dân VNCH trong đó có các cựu quân nhân VNCH định cư tại Mỹ là gì, vì lý do gì, cũng đuọc, tùy theo đỉnh cao trí tuệ loài người của bác,
Quê Si tuyên ngôn độc lập: (13/06/2013 at 08:15)
“Thưa bác XLV. Quân đánh thuê được Mỹ trả lương nuôi nấng từ A đến Z thì làm sao có lý tưởng chính trị mà dám xưng danh là tỵ nạn cộng sản(tỵ nạn chính trị)”
THưa bác Quê Si, đuọc biết đối với luật pháp Mỹ, luật di trú Mỹ, việc người ngoại quốc đuọc nhập cư & định cư tại Mỹ là điều không dễ dàng, đơn giản,
mà sở dĩ các công dân VNCH, quân nhân VNCH đuọc tiếp nhận & định cư tại MỸ vì họ có “refugee status_ quy chế tỵ nạn” do Tổ chức Liên Hiệp Quốc/Cao ủy tỵ nạn của Liên Hiệp quốc _ United Nations High Commissioner for Refugees_ UN/HCR, cấp phát.
UN/HCR chỉ cấp “quy chế tỵ nạn – refugee status – tỵ nạn chính trị” cho những ai là nạn nhân của bạo quyền độc tài, trong trường hợp VN, đó là những người dân VN bị nhà cầm quyền cộng sản Hồ chí Minh & VNDCCH đê tiện gian ác, vong bản ngoại lai, tay sai tàu cộng bách hại
từ sau khi bọn cộng sản VNDCCH Hồ chí Minh đê tiện gian ác dựa vào súng đạn Tàu cộng, làm lính đánh thuê bành trướng chủ thuyết Mác Lê cho tàu cộng, đuọc Tàu cộng cung cấp cơm gạo áo quần, từ cây kim sợi chỉ đến viên đạn AK, xâm lăng VNCH, bành trướng chủ thuyết Mác Lê tội ác vào VN, áp đặt chế độ cộng sản VNDCCH đê tiện gian ác lên người dân miền nam, bọn cộng sản Hồ chí Minh đê tiện không ngừng chà đạp lên quyền sống của người dân miền nam, tước đoạt quyền công dân, chiếm đoạt tài sản & quốc khố của người dân miền nam, khiến người dân VN phải bỏ nước ra đi tỵ nạn
vì thế người tỵ nạn chính trị VN còn đuọc gọi là người “tỵ nan cộng sản”
Vậy nếu cái đỉnh cao trí tuệ loài người của bác Quê si thấy không hài lòng về quy chế tỵ nạn của người VN,
nếu cái đỉnh cao trí tuệ loài người của bác Quê si thấy không hài lòng về việc UN/HCR cấp quy chế tỵ nạn – refugee status cho người dân VNCH & quân nhân VNCH , xin bác Quê si cứ tự nhiên viết thư khiếu nại với UN/HCR
UN/HCR không phải như bọn cộng sản Hồ chí minh ở VN đâu! Bọn cộng sản Hồ chí Minh ở VN khi gặp thư từ của người dfaan, chúng bèn lờ đi. UN/HCR thì khác, họ sẽ trả lời, trả lời mau chóng sớm sủa
Chứ đừng luẩn quẩn ở đây mà ngớ ngẩn tuyên ngôn độc lập bác Hồ chí Minh, đem cái đỉnh cao trí tuệ loài người của bác ra mà cáo gian “quy chế tỵ nạn – refugee status” của LHQ!
Kẻ nào nói VNCH là “Quân đánh thuê được Mỹ trả lương nuôi nấng từ A đến Z thì làm sao có lý tưởng chính trị mà dám xưng danh là tỵ nạn cộng sản (tỵ nạn chính trị)” không chỉ là một sự xúc phạm những người không chấp nhận CS, mà còn là sự ngu muội của một kẻ kém hiểu biết!
VNCH chỉ tự vệ, chống lại cuộc chiến tranh xâm lược của CS-Bắc Việt và khối CS-Quốc tế do ông HCM và đảng CSVN chủ chiến với sự xúi dục của Nga-Tầu!
Mỹ tham chiến và giúp đỡ kỹ thuật, vũ khí và tiền bạc để VNCH có đủ phương tiện chiến đấu. Chỉ khi ông Diệm bị sát sại vào ngày 2.11.1963, tạo ra lỗ hổng chính trị rất lớn ở miền Nam, nhân cơ hội này CSVN đã xua đại quân từ Bắc vào Nam, lôi cuốn Mỹ 1965 đổ quân ngăn chận CS làm cho cuộc chiến tranh VN trở nên phức tạp.
Về phương diện đạo đức, tự do dân chủ, nhân quyền thì rõ ràng VNCH hơn hẳn CSVN hiện nay. Đất nước đang đứng trước bờ vực thẳm và viễn cảnh bắc thuộc lần nữa đang ngày càng hiển hiện trước những hành động xâm chiếm và lấn lướt của TQ, nhưng tiếc thay nhà cầm quyền CSVN đã tỏ ra hèn nhát với dã tâm nối giáo cho kẻ thù (TQ) bằng những hành động trấn áp, khủng bố và bắt tù những người VN yêu nước, những người dám đứng lên biểu tình phản đối hành động xâm lược của TQ.
Hành động này của nhà cầm quyền CSVN và những kẻ mù quáng, đồng loã ủng hộ, rất đáng bị lịch sử lên án và nguyền rủa!
Trí thức xã hội chủ nghĩa cỡ Ng quang chiến thấy thế là phục lăn ra
Các anh XHCN sống trong cái xã hội u mê lạc hậu, cả đời chưa bước ra khỏi lũy tre làng, chữ nghĩa thì một dúm, bằng cấp XHCN thì chỉ để đun bếp
Anh Huy Đức láu cá, vừa nịnh cách mạng, lại khéo tránh né không mất lòng Mỹ ngụy, tựu chung các anh cũng xuất thân cái xứ quê mùa dốt nát
Những bài ấm ớ như thế này chỉ dành cho mấy anh dư lợn viên XHCN tham khảo, dân Ngụy ai thừa thì giờ đọc
@XLV: Lập luận sắc sảo, lý lẽ tinh tường và cũng rất giầu chất trào phúng, châm biếm sâu cay. Bái phục!
Mấy ông CCCĐ mà đọc bài này chắc cục tức không chỉ dừng ở cổ, chưa nói rất có thể có ông còn phát bệnh vì tức và xấu hổ.
Tên khùng Trần Trường dầu sao cũng có cái “khí ‘của hắn, thích cộng thì nói thích cộng,sau đó bán nhà bán cửa,xách chiếu về sống với “thiên đường CS VN” của hắn, (và bây giờ thì đã sáng mắt sáng lòng,mò qua Mỹ đễ lạy ông đi qua,lạy bà đi lại,con mới lỡ lần đầu !)
Còn những tên như Nguyễn phương Hùng,Nguyễn quang Chiến,cùng những con tượng cận,thì chỉ là lũ theo voi hít bả mía,kiếm chút chất thải từ CS ban cho,tư cách còn thua xa Trần Trường !
Lũ bay có ngon thì cũng bán hết đồ đạc,xách gói về ở với “thiên đườngCS”,thì lời nói của chúng bay mới có chút gía trị.Ngày nào còn ca tụng CS mà vẫn bám đít ‘đế quốc”Mỹ mà sống,thì tư cách của chúng bay cũng chỉ là ruồi bu c.. ngựa !
Tại Sao NVHN vẫn dùng cờ vàng tại hải ngoại?
Chúng ta biết rằng hiện nay NV tại hải ngoại vẫn dùng lá cờ vàng (lá cờ thua cuộc phải cuốn gói bỏ chạy) để áp đảo lá cờ máu của đảng csvn tại hải ngoại vì nhiều lý do:
- để chứng mình và nhắc nhở dân VN rằng: chính thể MN VNCH dù thua nhưng lý tưởng của họ không chết và sự chọn lựa phương hướng tự do để phát triển kinh tế & xã hội VN là đúng. Chẳng phải bọn csvn đã phải quay lui kinh tế thời csvn với mỹ từ “đổi mới” để quay lại hướng cũ mà ông cha ta đã sử dung, dù họ chưa từng biết “kinh tế thị trường” là gì?
- để làm kẻ đối đầu với bọn csvn, là chất súc tác, là niềm tin tự do cho dân trong nước, dù rằng thế lực nầy rất nhỏ, nhưng vẫn làm bọn csvn ngày đêm bất an.
Sự việc những người Việt cầm cờ vàng liên tục áp đảo cờ đỏ tại hải ngoại có thể nhìn về nhiều góc.
- họ muốn chứng minh là đảng csvn không thể áp đảo họ
- họ muốn làm hình tượng “kẻ chống đảng” để “lên dây cót” cho dân Việt trong nước
- và nếu họ lợi dụng quyền công dân và lá phiếu của họ để ngăn cấm ảnh hưởng (như là cờ máu) của đảng csvn tung hoành tự do tại Mỹ, hành vi nầy cho dù có tính cách “lợi dụng tự do của mình để đàn áp khống chế tự do của kẻ khác” (không cho tiếp cán bộ csvn hay trưng treo cờ máu tại những nơi đó) thì cũng có điểm lợi là họ cho đảng csvn nếm mùi “thất bại” tại hải ngoại, cho đảng csvn hưởng mùi “gậy ông đập lưng ông” vì trong nước chỉ có đảng có khả năng đàn áp, khống chế, bắt người dân phải nghe theo, nhưng với NVHN thì đảng csvn bất lực.
- và dĩ nhiên chính quyền Mỹ cho NVHN quyền “trưng treo” “sử dụng” cờ vàng để chứng minh với đảng csvn là NV cũng là dân Mỹ, họ có toàn quyền tự do bắt chính quyền địa phương phải hành động theo ý họ qua lá phiểu dân bầu và chính quyền địa phương Mỹ không thể áp đặt họ làm theo chính quyền, và cũng để chứng minh dân Mỹ có hoàn toàn tự do phát biểu ý kiến, tự do hành động, miễn họ không vượt qua luật pháp ấn định. Cũng là Mỹ muốn dạy đảng csvn một bài học về nhân quyền, tự do, dân chủ.
Tóm lại, những hành động của cờ vàng nầy chỉ rõ sự bất lực của đảng csvn.
( trích từ nsj )
Gỡi Hoàng Duy Hùng.
*
Chào anh hòa-giãi,
hòa-hợp dép râu.
Giãi, hợp cho khéo nhé,
hễ nhầm là chết toi.
Nhìn anh thật chán mớ đời.
Người Việt tị-nạn nói lời Hồ Mao.
Kìa, anh Hùng…hỗ!
Hòa-giãi ba que.
Bịp-bợm cho khéo nhé.
Ráng giữ nghề kiếm ăn.
Xin anh hãy nhớ cho rằng:
Dài môi hợp, giãi là thằng Việt-gian.
***
Vào năm Bảy Lăm, sao không hòa-giãi?
Lại bạo-ngược, hung-tàn khũng-bố miền Nam.
Trăm ngàn người tù cãi-tạo phải chết oan,
trong hẻm núi sâu, trong lủng đèo heo-hút.
Dân miền Nam bị đày lên chốn rừng sâu, nước độc.
Bị bom mìn, sốt rét, đói khát bủa vây.
Cuộc sống mong-manh phãi đếm từng ngày.
Đến bây giờ điễm mặt, chẵng mấy ai còn sống.
Cướp đất, cướp nhà rồi đỗi tiền mấy đợt.
Dân Miền Nam còn lại cái xương khu.
Bọn thực-dân máu lạnh ở Ba Đình,
là cái đảng cướp của Nga Tàu tham bạo.
Đã vét sạch-sành-sanh,
máu mở của dân, tài-nguyên của đất nước.
Chúng coi miền Nam như thuộc-địa,
cứ tha-hồ bòn rút sức của, sức người.
Tàu xe cứ kìn-kìn,
chỡ của-cải về Mạc Tư Khoa, Bắc Kinh và Hà Nội.
Biến miền Nam trù-phú, màu mở thành cái xác khô cằn.
Độc-ác, bạo-tàn, tham-lam đến nổi bọn Mả Viện,Tô Định cũng phãi cúi chào,ngã nón xin thua.
Bộ óc, trái tim chó má như thế thì còn gì đễ nói.
Nghe đến hai tiếng rợ Hồ,
là dân miền Nam muốn ói.
Hãy nhìn vào hôm nay:
năm 2013
Trẻ em nông-thôn và miền núi phãi bõ học vì bụng đói.
Bệnh-viện thì ba người chung một giường.
Nằm ở hành-lang, ở góc, ở gầm là chuyện thường ngày,
chẵng có chi là lạ.
Trẻ vị-thành-niên phá thai,Việt Nam đứng đầu thế-giới!
(Giám-thị ở trường học,
thì bắt nử-học-sinh còn vị-thành-niên phãi đỗi tình lấy điểm.
Hiệu-trưởng Sầm Đức Xương đáng mặt tay chơi,
hiếp dâm nử-sinh,
rồi đưa lên cho chủ-tịch tỉnh Nguyển Trường Tô chơi sái nhì cho sướng.
Bản chất của Việt Công là như thế,
chẵng có cách nào đễ cãi-hóa chúng thành người.)
Giết bạn ném xác xuống suối chỉ đễ lấy hai trăm ngàn đồng.
Tính ra chưa đến mười đô-la tiền Mỷ.
Mạng sống một con người rẻ đến thế hay sao?
Bọn máu lạnh ở Ba Đình ,
đã biến xả-hội Việt Nam trỡ thành vô-cãm.
Tàu “lạ” bắn giết ngư-dân, cướp thuyền đoạt lưới,
cấm người Việt Nam đánh bắt cá ở biển Đông.
Thế mà Đảng, Đoàn, Chánh-phủ, Quốc-hội cứ nghiêm-chỉnh gật-gù,
chẵng biết cái bọn tàu “lạ” ấy ở cái lổ nẽ nào chui ra mà ghê-gớm thế!
Bệnh “lạ” giết chết trẻ em hàng loạt,
cho đến tận bây giờ,
đám giáo-sư tiến-sỷ, thầy thuốc nhân-dân, những quan chức ưu-tú của nghành Y-tế,
vẫn cứ u-u minh-minh, như từ trên trời mới rơi xuống,
chẵng biết cái bệnh “lạ” nớ, nó ở chổ mô chui ra mà nguy-hiểm rứa!
Lương công-chức, công-nhân chưa bao giờ đủ sống.
Suốt 38 năm, ăn-uống chỉ đễ cấm hơi.
Người dân ở đồng-bằng Nam-bộ,
là vựa lúa của Thế-giới
thì suốt đời ở trong lều lá,
cách mưu-sinh là bắt ốc, mò cua.
Bọn đảng-viên làm quan-chức,
thì giàu nứt đố, đỗ vách một cách khơi-khơi.
Nhà cao,cửa rộng, mặt tiền ở các thành-phố lớn,
phần nhiều chủ sở-hửu là đảng-viên cán-bộ.
Mấy trăm tên ngồi ở trung-ương,
đều là triệu-phú đô-la
và có tài-khoản đễ sẵn ở nước ngoài.
Khăn gói quả mướp chúng đã chuẫn-bị sẵn-sàng,
hễ có biến-cố là chúng nhanh chân chuồn ra ngoại-quốc.
Nhưng đó chĩ là hạ-sách.
Thượng-sách là trường-trị suốt muôn năm.
Chúng bèn nghĩ ra trò hòa-hợp, hòa-giãi ba-sàm.
Đễ lừa-mị những người nhẹ dạ.
Hòa-hợp, hòa-giãi cái kiểu gì?
Khi mà bọn chúng cứ khăng-khăng đòi độc-quyền đè đầu, cỡi cổ.
Cái điều bốn của hiến-pháp Liên Xô,
bọn chúng cứ ôm miết, dễ gì mà từ bõ.
Những đối-tác thì cứ như bò, ngựa
Việt Cộng đương-nhiên chăn dắt mặc tình.
Tội-ác suốt tám mươi năm trời thì bọn chúng cứ phớt tỉnh Ăng Lê.
Không một lời xin lổi.
Không một cử chỉ bồi thường.
Coi hòa-hợp, hòa-giãi là do bọn nó ban ơn.
Chúng ta phãi làm đơn đễ xin hợp, giãi.
*
Việt Cộng nói vậy mà không phải vậy.
Ai lỡ tin, đời nát bấy như tương.
Từ ngày thành-lập đảng tới giờ,
bọn chúng đã mấy lần nói thật?
Việt Cộng nói:
Nguyển Văn Thiệu lấy mười sáu tấn vàng,
vậy,
Nguyển Văn Thiệu có lấy vàng hay không?
Câu trã lời ba-tám năm đã rỏ.
*
Thưa anh Hùng…hục,
hợp-giãi sao đây?
Tôi xin nhắn gỡi câu này:
Ăn theo Việt Cộng có ngày vong thân
Dép râu nó ở dưới chân.
Sao anh lại để nó lân lên đầu.
Hợp,giãi như rứa,thiệt rầu!
Người San Jose
XLV says: 11/06/2013 at 22:27 _ “Ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản”Đó là câu nói từ cái thưở còn oanh oanh liệt liệt
“Ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản” chính là bọn cờ đỏ, bọn Hồ chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Truòng Chinh, Phạm văn Đồng, bọn cộng sản Viêt nam Dân chủ Cộng hòa bắc kỳ, bọn trí thức kiki, bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian,
chứ không ai khác!
Cái bọn trên, đuọc cha mẹ Việt nam nuôi nấng, cho ăn cơm gạo Việt nam, uống nước nguồn Việt nam mà lớn lên.
Nhưng khi lớn lên, chúng quên hết nguồn gốc cha ông tổ tiên dòng tộc Việt nam, chúng đi thờ ma cộng sản bên Nga, bên Tàu, chúng gọi những tên đồ tể, sát nhân giết người hàng loạt bên Nga bên tàu là cha, là ông.
Tổ tiên chúng, cha mẹ chúng , vợ con chúng, anh em chúng, gom cả lại chỉ đuọc 1 phần 10 tình thương của chúng, chúng dành hết 10 phân tình của chúng cho mấy con ma cộng sản kia,
thật ghê tởm cho bọn Hồ chí Minh ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản!
Bọn Hồ chí Minh ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản bên Nga bên Tàu về VN, gây cuộc phản bội tháng 8-1945, đặt chính quyền VN vào tay bọn ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản.
Từ cuộc phản bội tháng 8 đến nay, suốt trên 60 năm qua, bọn cờ đỏ Hồ chí Minh ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản không ngừng cắt đất VN dâng cho ma tàu cộng,
Chuyên nghề bán nước cứu đảng, ba hồi thì bọn Hồ chí Minh cờ đỏ lừa gạt dân chúng Hà nội, bịa đặt ra “19-5-1946 sinh nhật bác Hồ chí Minh”, lừa gạt dân chúng Hà nội treo cờ đỏ rước tây vào VN,
ba hồi khác, 1950, bọn cờ đỏ Hồ chí Minh, bọn ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản, rước ma Tàu cộng vào Việt nam, khủng bố thảm sát hàng trăm ngàn, hàng triệu người dân Việt nam, dụng nên chế độ cộng sản ma quỷ, gây nên vô vàn tang thương, điêu linh bi thảm, nhục nhằn đói nghèo triền miên cho đất nước dân tộc VN, xô đẩy VN đến bên bờ vực nội thuộc Tàu cộng