“Khôn ngoan” đến mức độ nào?
Cuộc đấu tranh cho Dân chủ của người Việt hiện nay không nằm ngoài những giá trị và niềm tin đã phổ quát của nhân loại về cách hành xử bất bạo động. Dù vậy, mấy mươi năm nay chúng ta đã chứng kiến cuộc đấu tranh này bị đàn áp thô bạo đến thế nào.
Gần đây có một số ý kiến cho rằng chúng ta nên mềm mỏng với chính quyền để tránh bị đàn áp, không nên xem cộng sản là mục tiêu của đấu tranh bất bạo động (có ai xem cộng sản là mục tiêu đâu?), không nên “đẩy mình vào thế chống đối, co cụm dẫn đến tình trạng bị cô lập”… Và ý kiến này có vẻ được nhiều người thụ động ủng hộ.
Tất cả những cách bày tỏ quan điểm, rồi thể hiện quan điểm thành hành động mà không cổ vũ bạo lực, không mang dụng tâm gây thù hằn dân tộc đều thuộc phương cách đấu tranh bất bạo động. Theo đó, việc viết lách, phát biểu, hội luận, các cuộc biểu tình chống ngoại xâm, việc phân phát các tài liệu Nhân quyền nơi công cộng, việc tập hợp dân oan đòi đất… đều là cách chúng ta đấu tranh ôn hòa cho những mục tiêu tốt đẹp.
Theo cách hiểu : “đối tượng” là thứ chúng ta muốn tác động vào để nó thay đổi cho tốt hơn, thì rõ ràng đối tượng của cuộc đấu tranh này là Nhân quyền, hệ thống chính trị, đa nguyên đa đảng, luật pháp, chủ quyền lãnh thổ, y tế, giáo dục, tư hữu đất đai, xã hội dân sự … Những đối tượng này sẽ trải trên một diện rộng, bởi dưới chế độ độc tài, mọi thiết chế trong xã hội Việt Nam đều thối nát, rệu rã, không những cần thay đổi mà thậm chí cần làm lại hoàn toàn mới; có thế mới mong đảm bảo cho người dân chúng ta một cuộc sống đáng sống. Hiểu như thế, sẽ thấy dù tôi viết bài đả kích nhà cầm quyền gay gắt thì đối tượng tôi nhắm đến không phải là họ, mà là tự do dân chủ kia.
Tùy theo từng người, từng nhóm người với những điều kiện đặc thù mà đối tượng đấu tranh có khác nhau. Những người quan tâm và có kinh nghiệm giúp đỡ dân oan, sẽ có xu hướng sát cánh với bà con dân oan. Những người có tìm hiểu nghiên cứu và hiểu biết sâu sắc về địa lý lãnh thổ quốc gia sẽ nêu ra vấn đề chủ quyền lãnh thổ như là đối tượng đấu tranh của họ. Những người có liên hệ chặt chẽ với các tổ chức phi chính phủ quốc tế sẽ hoạt động để lên tiếng cho các trường hợp bị đàn áp nhân quyền. Những người có khả năng viết về các chủ đề lý luận, về hệ thống các giá trị căn bản của dân chủ, về các thông tin xã hộ thì tập trung viết về những đề tài này để khai mở các tranh luận hữu ích. Những người nhiệt huyết và năng nổ trong sinh hoạt công cộng thì tổ chức và tham gia những hoạt động có khả năng tập hợp thanh niên đòi hỏi chính quyền về những vấn đề cụ thể…
Mục tiêu của cuộc đấu tranh là một thế chế dân chủ pháp trị, một nước Việt Nam mang lại an sinh, cơ hội phát triển và tự do cho mỗi người dân. Còn những kẻ cầm quyền độc tài chính là chướng ngại vật chắn ngang sinh lộ tiến về phía trước của đất nước, và cũng là kẻ cướp chặn đường để những người đấu tranh không đạt được mục tiêu của mình; vì thế cần phải bị người dân dẹp sang một bên. Tôi phân biệt “đối tượng”, “mục tiêu”, và “chướng ngại vật” như thế để nhiều người tiện theo dõi, và không bị nhập nhằng giữa ba khái niệm trên nữa.
Chúng ta đang sống trong một thể chế độc tài mà lại đòi hỏi tự do dân chủ pháp trị lẽ dĩ nhiên là tạo nên một va chạm lớn về giá trị. Dân chủ tự do là giá trị mà những người lãnh đạo Cộng sản không những không chia sẻ mà còn thù địch, vì chúng đi ngược với quyền lợi và sự lãnh đạo độc tôn của họ. Bởi, Dân chủ đa đảng thì làm sao cho những người Cộng sản và con cháu họ có thể “quang vinh muôn năm”? Tư hữu đất đai thì làm sao các tập đoàn tư bản đỏ có thể chiếm đoạt đất đai dễ dàng? Tự do pháp trị thì làm sao an ninh Cộng sản có thể nắm quyền sinh sát, muốn bắt ai thì bắt, muốn đánh ai thì đánh mà không bị trừng trị? Xã hội dân sự thì làm sao chính quyền lộng hành, bán rừng, bán biển cho ngoại bang?
Nói tóm lại, dù đối tượng đấu tranh mà chúng ta nhắm đến là gì, phương cách hoạt động và thực hiện ra làm sao thì những người lãnh đạo độc tài đều không thể chấp nhận được, vì chúng thách thức trực diện quyền lợi hiện tại cũng như triển vọng lãnh đạo trong tương lai của họ. Đã thách thức và đi ngược lại với ý chí và quyền lợi của họ thì sớm hay muộn chúng ta sẽ gặp phải sự trấn áp. Điều đó là không thể tránh khỏi. Cách thức đấu tranh càng mạnh mẽ và càng chạm sâu vào tử huyệt của họ, khả năng bị đàn áp càng lớn. Càng nhiệt tình trong các hoạt động nơi công cộng, những tổn thương mà chúng ta nhận được càng nhiều. Có thể nói, hiệu quả đấu tranh càng lớn, càng tác động mạnh đến công luận khiến nhà cầm quyền lo sợ thì họ càng trấn áp thô bạo. Có thể nói, chỉ trừ khi bạn yên lặng, không tham gia bất cứ hoạt động gì thì bạn sẽ không phải trả giá.
Bởi vậy, tôi rất ngạc nhiên khi nhiều người cho rằng, chúng ta phải “khôn ngoan” để né tránh những bức hại từ nhà cầm quyền trong khi vẫn đấu tranh hiệu quả cho những mục tiêu lâu dài. Theo tôi, việc này quả khó khăn nếu không muốn nói là bất khả thi. Bạn có thể “mềm mỏng” để giảm thiểu mức độ căm thù của chính quyền địa phương với bạn, để tránh những trường hợp xô xát chảy máu ngoài dự kiến, nhưng bạn mềm mỏng đến cỡ nào để vừa hoạt động hiểu quả, vừa tránh được đàn áp? Xin lưu ý, mọi hành động của an ninh địa phương không bao giờ nằm ngoài chỉ đạo của bộ máy lãnh đạo ở Trung ương, an ninh không thể vì ghét hay thích ai đó với tư cách cá nhân, cục bộ mà tùy tiện đàn áp hoặc để yên. Sự sợ hãi và căm ghét của nhà cầm quyền đối với tất cả những người đấu tranh không ở chỗ họ mềm mỏng hay quyết liệt mà chính là ở chỗ hoạt động của bạn có hiệu quả hay không, có đánh động được công luận hay không.
Còn nữa, vị trí đối kháng của những người đấu tranh hiện nay không phải do chúng ta mặc định như nhiều người nói; mà chính là do cách nhìn nhận của chính quyền độc tài. Rõ ràng, đối tượng mà chúng ta đòi hỏi, tranh đấu là các giá trị tự do dân chủ, nhưng vì nó đối kháng với bản chất, thù nghịch với mục tiêu của chế độ nên họ đã nghiễm nhiên xác định chúng ta là những người “chống đảng và Nhà nước” và cư xử với chúng ta tàn ác như đối với kẻ thù. Các bạn cho rằng chúng ta không nên xác định sự chống đối nhắm vào những người lãnh đạo cộng sản vì như thế sẽ đẩy mình vào thế “co cụm”? Tôi không nghĩ như vây. Vấn đề ở đây không phải là chúng ta đẩy mình vào địa vị thù nghịch với chế độ hay không, mà vì mục tiêu của chúng ta là thứ “độc hại” đối với họ nên tự nhiên chúng ta trở thành những kẻ cần phải bị loại trừ. Bạn phải làm sao để không bị đàn áp khi đã có những hành vi mà họ cho là “chống đối”? Nếu bạn chưa bị trấn áp, thì một là hành động phản kháng của bạn chưa đủ quyết liệt, hoặc là họ sẽ “để dành” bạn cho một dịp nào đó thôi. Chỉ khi nào bạn từ bỏ những giá trị mà mình theo đuổi, ngồi nhà, không nói, không viết, không tiếp xúc, không tập hợp đông người thì bạn sẽ không bị làm sao cả, mà thậm chí có thể được họ tin dùng.
Trong những người đấu tranh, không phải ai cũng là những người có toan tính chính trị chuyên nghiệp, đa số họ là những người vận động xã hội trẻ và nhiều nhiệt huyết. Những người nhiều nhiệt huyết thì dù có “khôn ngoan” và tính toán kỹ lưỡng đến bao nhiêu cũng hứng chịu nhiều thiệt hại hơn cả. Tôi quan sát thấy, những người có dụng tâm chính trị sừng sỏ thường muốn tránh bị thiệt hại, tỏ ra rất “khôn ngoan” để không bị đàn áp, nhưng lại muốn đạt được tương lai chính trị cao nhất, lại mơ “làm chuyện lớn”. Ngược lại, tôi cũng nhìn thấy các bạn trẻ hôm nay rất vô tư trong tâm tình dành cho đất nước, cho lý tưởng, các bạn đã đấu tranh không khoan nhượng và có bản lĩnh chấp nhận tù đày. Nếu có thể thay đổi điều gì đó, tôi ước muốn các bạn trẻ có cơ hội học hỏi, trau dồi kinh nghiệm thêm một thời gian nữa và có thế đứng độc lập khỏi các đảng phái trước khi dấn thân và chịu tù đày. Nhưng quả tình, tôi cảm phục các bạn tận đáy lòng. Dù các bạn phải trả giá nặng nề, như Phương Uyên và Nguyên Kha; nhưng vượt qua tất cả những khó khăn, các bạn đã chứng tỏ bản lĩnh và sự trong sáng hơn nhiều người khác. Việc các bạn không nhận tội, không phủ nhận lòng yêu nước và lý tưởng của mình đã cổ vũ rất nhiều người, trong đó có tôi.
Trong khi đấu tranh, tùy theo ý chí, khuynh hướng và bản lĩnh mà cách thức thể hiện có thể mạnh mẽ hoặc mềm mỏng. Nếu bạn mềm mỏng và chưa có những động thái vượt giới hạn vô hình mà nhà cầm quyền đặt ra, vì thế bạn chưa bị đàn áp; rồi thì bạn cho rằng mình khôn ngoan hơn những người bị đàn áp, bị tổn thương từ chế độ? Các bạn tự cho mình là người có mục tiêu xa rộng, lâu dài, phải “khôn ngoan” né tránh việc đối đầu với cộng sản? Nhưng tôi nghĩ rằng, dù chúng ta không muốn phải có những hy sinh hoang phí, thì việc luôn tìm cách né tránh để không bị đàn áp sẽ chỉ chừa lại cho chúng ta một khoảng không gian rất nhỏ để hoạt động. Càng sợ bị đàn áp, chúng ta càng có xu hướng “lách” hơn là thực sự viết để nói lên sự thật, có xu hướng thụ động ngồi nhà hơn là xông xáo đấu tranh. Tôi e điều đó làm giảm đi tính hiệu quả của cuộc đấu tranh.
Những mục tiêu lớn buộc chúng ta phải đối mặt với những sự trả giá lớn tương đương, dù chúng ta có muốn hay không. Hạn chế hy sinh là cần thiết để bảo toàn lực lượng nhưng nếu cứ lo né tránh sự đàn áp thì mục tiêu của chúng ta sẽ khó trở thành hiện thực. Nếu đạt được một thành quả mà không cần hy sinh thì một là thành quả đó kém giá trị, còn hai là một may mắn từ trời rơi xuống. Bạn có tin rằng một may mắn từ trên trời, chứ không phải là một cuộc đấu tranh cam go có thể mang lại dân chủ tự do cho đất nước hay không ?
Tam Kỳ, ngày 26 tháng 5 năm 2013
© Huỳnh Thục Vy
© Đàn Chim Việt
That man is prudent who neither hopes nor fears anything from the uncertain events of the future.
Người là khôn ngoan dè dặt là người không có hy vọng và cũng không lo ngại bất cứ điều gì xẩy ra trong tương lai.
- Vậy thì người VN mình có hy vọng hay lo ngại, ưu tư cho tương lai con cháu mình không ?
…
There is no such thing as a little freedom. Either you are all free, or you are not free.
Không có gì gọi là được chút tự do. Một là bạn được tự do, hay bạn không được tự do.
- Vậy thì khi nào người VN mình mới hấp thu. được tư tưởng này ?
…
I have learned over the years that when ones’ mind is made up, this diminishes fear; knowing what must be done does away with fear.
Tôi học được qua nhiều năm rằng khi tâm con người đã quyết, thì điều ấy làm giảm đi sự sợ hãi; khi biết phải làm gì là lúc vượt qua nỗi sợ hãi.
- Vậy thì người VN mình đã có quyết tâm chưa, và thữ hỏi người VN đã biết phải làm gì chưa ?
(Tôi không nhiều chữ nghĩa như Thục Vy nên xin mạn phép mượn triết lý của thiên ha. đễ góp ý… chứ chã dám dạy ai cã !)
Thời buổi bây giờ nhờ vào thong tin internet là khí giới hữu hiệu . Do vậy đấu tranh với
Việtcộng mà mềm mỏng là tự sát . Vì chúng nó quay hình /theo dõi xong rồisẽ từ từ
bắt hết . Tại sao không phát động mạnh trong nước trong việc bảo vệ đất nước … .
còn bên ngoài thì dùng hệ thong internet phát ddo6.ng cho thế giới nhìn vào .
Dĩ nhiên viết lên ý này xẽ bị mấy vị hoạn quan trí thức nói là xúi dục bậy . Nhưng
cuộc đấu tranh nào cũng phải trả với một giá . Sớm hay muộn cũng gio6′ng nhau thôi
Đã 38 năm thế mà những cái con vi khuẩn hoà hơp hoà giải vẫn không chết. Thậm chí nạn nhân của chúng vẫn không học được bài học nào?
Những người như ông Nguyễn Hưng Quốc không phải không hiểu mình đang nói gì hoặc là trình độ (dù là của 1 tiến sĩ) chỉ đến được như vậy nhưng nó quả thật đang phản ảnh 1 tình trạng mà người CS mong muốn.
Trên con đường đấu tranh hôm nay, những kẻ yếu bóng vía, cơ hội, thiếu lập trường vững chắc rãi rác chết ở dọc đường. Những người còn lại tiếp tục bị hù họa, mua chuộc thì còn bao nhiêu người nữa sẽ tới đích? Nhưng đấu tranh là phải hy sinh. Thành tựu phải trả bằng 1 cái giá nào đó, nhất là trong công cuộc đấu trang chống lại sự cai trị của CSVN.
Nhận xét sau đây đã được nêu ra nên chỉ xin lập lại:
Cuộc cách mạng tại Việt-Nam, nếu có, sẽ không giống như nhũng cuộc cách mạng xãy ra tại các nước Đông Âu trong khoãng thời gian 1989-1991. Các nuớc CS Động Âu bị áp đặt để trở thành chư hầu của Liên Sô sau thế chiến Thứ Hai. Sự áp đặt của Liên Sô và lòng tự trọng của dân tộc vẫn là nền móng sâu xa của bất mãn và chống đối để được độc lập. Ở Việt-Nam, đi theo con đường CS là tự nguyện của Hồ Chí Minh . Và bây giờ, để tiếp tục tồn tại, đảng CSVN chấp nhận thần phục và tự nguyện trở thành chư hầu của Trung Cộng.
Cô Vy định nghĩa “đối tượng” là thứ chúng ta muốn tác động vào để nó thay đổi cho tốt hơn thì chế độ CSVN hiện nay không phải là đối tượng của cuộc đấu tranh cho Việt-Nam vì CS không bao giờ có thể thay đổi được. Nhưng lật đổ cái chế độ CS độc tài này là cái phải làm, không còn con đường nào khác.
Cô Vy định nghĩa mục tiêu của đấu tranh hôm nay là nhân quyền, là tư do, là độc lập, dân chủ pháp trị…. tất cả những thứ này là khắc tinh của chế độ CS. Cho nên không thể đấu tranh cho dân chủ, nhân bản mà không chống lại độc tài, phá hoại và đồi trụy… “Khôn ngoan“để biết lòn lách mà sống còn đến độ mất cả lập trường, chính nghĩa thì khôn ngoan để làm gì? Chúng ta không thể hành xữ 1 cách bá đạo, ma giáo, láu cá vì nhân danh những gía trị cao đẹp.
Có thể nào chúng ta đấu tranh cho những mục tiêu như thế mà không đụng chạm đến nhà cầm quyền, đến chế độ lãnh đạo? Có thẹn chăng khi những bạn trẻ của chúng ta chấp nhận tù đày mà vẫn hiên ngang nhìn nhận “tôi chống đảng” còn chúng ta thì phải “khôn ngoan” để biết lòn lách?
Từ HHHG (xin nói rõ là HHHG với lãnh đạo CSVN và nhà cầm quyền Việt-Nam) đến tiếp cận tích cực để chuyển hóa rồi bây giờ đến phải biết khôn ngoan mềm mõng để “sống còn”… con virus này dù biến dị (mutate) thế nào vẫn còn lòi cái đuôi di truyền của nó mà thôi!
Tui không biết về học lực của cô Huỳnh Thục Vi, nhưng đọc những bài viết- bao gồm ý kiến và văn tài- của cô, tui nhận thấy cô quả là một chính trị gia bẩm sinh. Sinh bất phùng thời, chẳng may sinh trưởng và lớn lên khi đất nước ở trong sự kềm kẹp của bọn Việt cộng, nên cô không có được dịp thi thố tài năng ra phục vụ xứ sở . Nếu không, cô cũng có thể dễ dàng đắc cử là một thượng nghị sĩ hay dân biểu, nếu cô muốn .
” CA” như rứa thì thua cò!
Đã “NGỢI” như rứa mạ còn “Tui không biết về học lực của cô Huỳnh Thục Vi,…” Không cần đâu . Miển là biết suy nghỉ,biết viết ra suy nghỉ đó là đủ rồi. Có nt ca ngợii là đủ rồi…
Tội nghiệp thay cho “những p.uyên”……đang bị theo dỏi ,quản chế ,đánh đậpj, tra tấn ,tù đày !
(mc)
Việt cọng trên đất nước Việt-Nam đã thành “Cây cổ thụ” gần thế-kỷ. Nhiều “Cột đồng” vô hình nhưng hữu lực của Tàu cọng đã “Cắm quá sâu” ở diện rộng trọng-yếu khắp nước Việt-Nam ! (Trụ đồng chiết Giao-Chỉ diệt). Dùng giải-pháp đấu-tranh ôn-hòa, chỉ có được một khả-năng, làm hạ cơn sốt “Bức-xúc”cuả Nhân-dân. Nỗ-lực tranh-đấu từ đó đã dậm chân tại chỗ, có thể bi Việt cọng vận-dụng “Tín-ngưỡng” làm tê liệt mất khí-thế. Đấu tranh ôn-hòa với Việt cọng tại Việt-Nam, khác gì cơn gió thoảng thổi vào cây Cổ thụ !!! Hay dùng bàn tay rò mó nhổ Cột đồng vô hình của Tàu cọng !!! Đâu tranh ôn hòa tại các nước Chính-quyền do dân bầu mới thành-công. Còn các nước độc tài, đảng trị như Việt cong tại Việt-Nam….Cha Ông bây giờ sợ đổ máu. Nghĩa là đã chấp -nhân để con cháu mình bị diệt trong tương-lai !!! ?
Bài viết phân tích rất hay! Thành thật cám ơn Thục-Vy. BN cũng xin nhắc lại cuộc tranh đấu bất bạo động của Mahatma Gandhi ở đầu thế kỹ 20 là họ làm “tê liệt” tất cả hệ thống nhà tù, chính trị, kinh tế, xã hội…vv… Càng ngày chúng ta càng thấy sự tha hóa của guồng máy chính trị của ĐCSVN dẫn đến những hệ lụy về kinh tế, giáo dục, xã hội, y tế…vv… Do đó, sự thành công trong công cuộc đấu tranh dành “độc lập, tự do, dân chủ & hạnh phúc” cho toàn dân tộc Việt sẽ ko xa. Thân ái. Bần-Nông
Bai viet rat hay, toi ao uoc dat nuoc VN co them nhieu anh thu nhu Huynh Thuc Vy, Le thi Cong Nhan…; xin goi loi chuc binh an den gd co Thuc Vy.
ĐỐI THOẠI
Hôm nay phải viết mấy câu
Gửi về cô gái Tam Kỳ, Quảng Nam
Tôi người đất Quảng quê hương
Gửi cho cô gái Thục Vy họ Huỳnh
Đang mang giòng máu Châu Trinh
Đang mang giòng máu họ Huỳnh đáng khen
Bao người yêu nước Việt Nam
Máu từ xứ Quảng quả không thiếu gì
Tâm tình đây chính cô Vy
Ai mà không hiểu những gì hôm nay
Khát khao dân chủ tự do
Cô yêu đất nước vẫn lo cho đời
Dân mình đã thế kỷ rồi
Toàn ăn bánh vẽ cuộc đời vu vơ
Chỉ vì Chủ nghĩa ai thờ
Thiên đường quyết chí thành mơ hão huyền
Dấn thân vào Mác Lênin
Bỏ bê Tổ phụ Hùng Vương Hồng Bàng
Đúng là lịch sử đa đoan
Ai hay non nước hiện ra Bác Hồ
Bác mong quyết lập cơ đồ
Địa đàng dân tộc lẽ nào khác đâu
Bôn ba khắp cõi trời Âu
Mang về Chủ nghĩa một màu thiêng liêng
Quả màu của Mác Lênin
Đỏ tươi vô sản Bác tin tuyệt vời
Không may chỉ tại ông Trời
Liên Xô sụm mất khiến đời đão điên
Thục Vy là gái thuyền quyên
Vì đời lên tiếng cốt khuyên người mình
Còn chi nữa Mác Lênin
Mà không quay lại với tiền nhân ta
Dẹp đi sóng gió phong ba
Thật là cô gái người ta trông vào
Non sông nghiêng ngã cơ hồ
Thất phu hữu trách quả điều nên khen
Trách vì nhiều kẻ bon chen
Trách vì nhiều kẻ còn quen thói đời
Hở ra luôn tụng Bác Hồ
Hở ra luôn bốc cơ đồ Mác Lê
Bác Hồ thành thánh muôn đời
Mác Lê trí tuệ đỉnh cao ngàn ngàn
Thật là Chủ nghĩa vinh quang
Chỉ hiềm dân nước có còn ra chi
Nên đây thách chí Thục Vy
Hồng quần chỉ quyết đền nghì non sông
Tuổi đời đang trẻ thong dong
Tương lai rộng mở quả mong bao người
Phương Uyên cũng chỉ đôi mươi
Nguyên Kha ngang ngữa tuổi đời Thục Vy
Thật là non nước mấy khi
Giờ đây hội ngộ còn gì hay hơn
Vài lời làm rõ nguồn cơn
Gọi là đối thoại ba miền quê hương
Việt Nam buộc phải lên đường
Con dân khắp nước bất tường là ai
Đảng viên hay chỉ người ngoài
Giờ cần phải biết mình người Việt Nam
Dẫu là mũi tẹt da vàng
Chuyện gì lại quý cái ông râu xồm
Xưa rồi chỉ nói lung tung
Thiên đường hạ giới khật khùng quý sao
Đã dư bốn triệu đồng bào
Máu đào đổ xuống biết ngày nào quên
Thiên đường giờ đã tênh hênh
Thị trường hội nhập lại nên lâu rồi
Đi vào kinh tế toàn cầu
Sao ai còn mãi đầu cầu ngẫn ngơ
Khật khùng hay chỉ ngây thơ
Điều này hỏi lại chính nàng Thục Vy
Dẫu cho cô gái Tam Kỳ
Nhưng mà sáng suốt việc đời hơn ai
Thật là đất nước hữu tài
Triệu Trưng nào hổ giống giòng Việt Nam
Nhưng thôi không nói mênh mang
Còn bao nhiêu việc phải cần bàn thêm
Để hầu đất nước đi lên
Để hầu dân được rộng thênh đường dài
Đường dài dân chủ tự do
Đường dài cường thịnh ấm no muôn đời
Mới đường độc lập tuyệt vời
Mới đường tươi sáng đất trời Việt Nam !
ĐẠI NGÀN
(28/5/13)
Người xưa nói Địa linh sinh Nhân kiệt,
Khi ba đào nhân kiệt sẽ nổi lên.
Quảng Nam một giải đất hiền,
Ngờ đâu sóng gió triền miên thổi về,
Nào sông rạch chứa đầy ô nhiễm,
Nào cường quyền áp đảo người dân,
Khiến họ Huỳnh lần nữa dấn thân,
Tôi mến phục những người Huỳnh đó
Giờ đây thêm một Thượng Ngàn,
Cũng người xứ Quảng hùng tâm lựa đường,
Quyết tranh đấu cho nền Dân chủ,
Cho quê hương đẹp đẽ Việt Nam
Dùng thơ mong chuyển con đường
Biến đường sỏi đá thành đường thênh thang !
Ước mong người có tên Ngàn,
Vững tâm tranh đấu theo gương họ Huỳnh.
NGƯỜI XƯA
Người xưa quả đã nói rồi
Nước nhà hưng phế con người hiện ra
Thất phu toàn thể chúng ta
Phải đều hữu trách có là ngại chi
Đảng viên hay kẻ ở ngoài
Bây giờ đều phải vung tay dựng đời !
SÓNG NGÀN
(30/5/13)
Tiến lên đi, tiến lên đi, những người xứ Quảng.
Mong Địa linh ban phát thêm nhiều,
Anh hùng, Hào kiệt, Nữ lưu,
Cùng tranh đấu cho Việt nam đau khổ !
Đang quằn quại trong ngục tù Cọng sản
Đang điêu linh với cưỡng chế, tham ô !
Đang điêu linh với ngục tối, ô dề !
Đang mất dần đất đai, Tổ quốc !
Ba đào nổi sóng khắp nơi,
Mong toàn dân Việt đáp lời non sông.
“Đất Quảng nam chưa mưa đã thấm”câu hát da diết của người xứ Quảng cho ta thấy người xứ Quảng phải đương đầu với biết bao khắc nghiệt của thiên nhiên. Nhưng người xứ Quảng vẫn trung trinh theo Đảng- theo con đường chính nghĩa mà dân tộc đã chọn. Biết bao gương anh hùng, bao liệt sĩ kiên trung đã lớn lên từ đất Quảng. Bao bà mẹ Việt nam anh hùng Như mẹ Thứ giám hy sinh đứa con trai cuối cùng cho cách mạng. Người Xứ Quảng đằm thắm thiết tha mà quyết liệt. Trong lịch sử đấu tranh dựng nước và giữ nước của nhân dân Việt Nam người xứ Quảng luôn một lòng son sắt. Rất ít những kẻ phản bội, Và hầu như không có những kẻ như Trần ích Tắc… ở đất Quảng. Vậy mà sao hôm nay đất Quảng lại có những kẻ đang tâm khát máu phá hoại cuộc sống bình yên của người sứ Quảng nhỉ. Dã tâm của họ, tham vọng của họ, âm mưu thâm độc của họ làm sao lung lay được ý trí và tâm nguyện của người sứ Quảng nói riêng và nhân dân Việt nam nói chung
khôn ngoan cở
giáo sư tiến sỉ nguyển hưng quốc
*
ông ấy
có bài viết “tôi không chống cộng”
*
ông ấy
nói là chỉ chống độc tài
*
nhưng
cộng sản và độc tài
là
máu với thịt
không thể tách rời
*
vậy
giáo sư tiến sỉ nguyển hưng quốc
sẻ
làm cách nào để
tách rời độc tài ra khỏi cộng sản
hầu có thể chống lại nó
*
đây là
con người đấu tranh khôn ngoan nhất
*
có thể gọi là
“siêu khôn ngoan” *
Bạn nhận xét rất đúng.
“Độc tài” chỉ là một đứa con và cộng sản còn hàng trăm thằng con đẻ khác, cũng như người ta gọi Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam là con đẻ của cộng sản Hà Nội vậy. Nhưng theo tôi, MTGPMN chỉ là đứa con rơi nên nó bị khai tử khi cộng sản không còn cần, còn con đẻ như “độc tài” có đánh chết cộng sản cũng không buông.
Chỉ chống “độc tài” mà không chống cộng sản thì giống như chống MTGPMN hay mấy thằng du kích mà không chống cộng sản Hà Nội vậy. Ý ông Quốc cứ để cộng sản tồn tại tiếp tục cầm quyền.
kbc
Hoàn toàn đồng ý với những ý kiến của cô Huỳnh Thục Vy .
( Nhà thơ Cung Vũ – Đất Nước Tôi )
………..
Vì chúng tôi có máu
Rất nhiều máu
Và không sợ đổ máu
Máu sẽ rửa nhục và máu sẽ khôi phục Hoàng sa, Trường sa
Máu sẽ lấy lại trọn Bản Giốc, Nam Quan và hàng trăm điểm chiến lược phòng thủ phía Bắc
Máu sẽ tươi màu trên vịnh Bắc phần, đòi lại biển vàng, biển bạc
Máu sẽ tưới lên thân thể những kẻ khiếp nhược khom lưng đầu hàng ngoại bang xâm lược
Bạn bè thì quá xa xăm
và lạnh lùng, vị kỷ — tất nhiên
Dân chủ, tự do phải đổi bằng máu
Độc lập, tự chủ phải đổi bằng máu
Tương lai của con em phải đổi bằng máu
như tổ tiên đã từng đổ
để duy trì mảnh đất dung thân cho chúng tôi hôm nay
Máu
Máu
Máu