WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Paris qua 2 màu áo cùng chống Tàu cộng

Người Việt Nam ở Paris biểu tình hai ngày cuối tuần, thứ sáu 16/5 và thứ bảy, 17/5 tại hai địa điểm khác nhau.

Chiều thứ sáu, từ 17 giờ tới 19 giờ, tại Công trường Trocadero, gần tháp Eiffel, có chừng 300 người Việt Nam biểu tình chống Trung cộng đưa giàn khoan H-D 981 tới thăm dò dầu khí công khai tại vùng chủ quyền kinh tế của Việt Nam.

Nay là lần đầu tiên họ biểu tình phản đối chính quyền cùng phe xã hội chủ nghĩa với nhau tuy Trung cộng đã từng bước xâm chiếm Việt Nam từ hơn mười năm nay. Họ là những người thân Hà Nội như hội viên Hội Người Việt tại Pháp, … và cả một số sinh viên, con em của những người này hay từ Việt Nam tới du học.

"Phe cờ đỏ" biểu tình ở Paris

“Phe cờ đỏ” biểu tình ở Paris

Những người biểu tình hôm chiều thứ sáu, 16/5, cầm cờ đỏ sao vàng, tức cờ của nhà cầm quyền cộng sản. Cờ của họ rất đẹp, kích thước lớn, mới tinh, có lẽ mới may sắm để biểu tình hôm ấy.

Những người có mặt tại cuộc biểu tình hôm 16/5 theo dõi từ đầu đến cuối ước tính số người biểu tình vào khoảng 300 người. Nhưng theo những bản tin khác nhau trên internet thì số người biểu tình lên tới 2000 người, cả 5000 người (Dân Trí, Đất Việt). Bản tin của Nguyễn thị Huệ từ Paris đăng trên BBC thì nói hơn 1000 người. Tin tức của Pháp thì hơn 200 người. Nhưng con số hơn 1000 được nhiều người đưa ra.

Nếu số người bìều tình thật sự lối 300 người được phóng đại lên thành 1000, 2000, 3000,…tới 5000 người, có lẽ bản tin đó do người từ Hà Nội mới qua Pháp loan đi nên bị ảnh hưởng lạm phát ở Việt Nam.

Hay cách tính số lượng người biểu tình, mặc dầu ở Paris, lại cũng giống theo cách tính tiền ở Việt Nam, không xài trăm? Phải từ ngàn trở lên. Nên nhớ khi có Hồ Chí Minh thì dân chúng đi chợ bằng tiền gánh.

Mà còn phải ăn độn dài dài …Ngày nay, tách cà-phê, tô phở phải tính bạc ngàn, chục ngàn. Việt Nam mình quen xài lớn lâu rồi.

Khi hỏi kỷ con số người tham dự biểu tình trên đây, người có mặt và theo dõi sát giải thích con số không thể lên tới cả ngàn người được vì phạm vi công trường Trocadero không cho phép. Cùng lúc đó, bên cạnh, cũng tại Công trường Trocadero, có cuộc biểu tình của người Phi châu đen. Họ hô hào chống độc tài ở xứ của họ. Phía Việt Nam nếu hơn cả ngàn người thì hai bên sẽ không đủ chỗ tập họp.

Qua chiều thứ bảy, từ 3 giờ tới 5 giờ, tại Công trường Alma-Marceau, Paris, nhóm thứ hai, nếu ráng đếm lắm, chắc được gần 150 người, cũng biểu tình chống Trung cộng và chống cả CS Hà Nội. Họ chống CS Hà Nội vì chính đảng cộng sản Hà Nội, tại hội nghị Thành đô 3/9/1990, đã bán nước cho Tàu nên từ đó mất lãnh thổ vùng biên giới, mất biển, mất hải đảo, nay mới xảy ra thêm vụ giàn khoan H-D 981 của Tàu cộng ngang nhiên neo tại vùng chủ quyền kinh tế Việt Nam để sẽ khởi công thăm dò dầu khí.

Nhóm này thuộc phe Quốc gia chống cộng ở Paris nên phất cờ vàng 3 sọc đỏ, mặc áo, đội mũ và khẩu hiệu đều mang màu cờ quốc gia Việt Nam. So với nhóm cờ đỏ của ngày 16/5 thấy có phần sút kém. Về hình thức như cờ quạt, số người tham dự, khẩu hiệu, phát biểu, …Nhưng cả hai cùng bìểu tình chống Tàu Bắc kinh hôm đó.

"Phe cờ vàng" biểu tình

“Phe cờ vàng” biểu tình

Nếu “phe ta”, tức phe Quốc gia, không chia rẽ trầm trọng, chia rẽ Hội với Hội, cá nhân vơi cá nhân, đơn giản chỉ vì hội kia, cá nhân kia không làm giống ta, không la lối chống cộng theo tầm cỡ của ta, thì cuộc biểu tình chống tàu hôm chiều thứ bày 17/5 chắc chắn đã phải đông không kém phía áo đỏ.

Sự chia rẽ của “phe Quốc gia” bộc lộ rõ hơn ở cuộc biểu tình 30/04 vừa qua tổ chức gần Tòa đại sứ Hà Nội ở đường Boileau, Paris XVI. “Phe ta” cùng tổ chức biểu tình hôm ấy được giao ước rõ ràng như sau: từ 14 giờ – 16 giờ dành cho Cộng đồng Người Việt tỵ nạn cộng sản tại Pháp, từ 16 giờ – 18 giờ dành cho Tập thể Người Việt tỵ nạn cộng sản cũng tại Pháp. Cả hai đều biểu tình cùng địa điểm, chỉ khác giờ. Bên này biểu tình, bên kia không tham dự và ngược lại.

Nhưng dầu sao, cả hai bên cũng còn giữ được sự tương kính và cùng mục tiêu chung! Vì cùng nền văn minh gốc Việt!

Vì vậy ngày nay, phe ta biểu tình mà tập họp được hơn 100 người là thành công lớn lắm rồi. Vì nếu tập họp được cả ngàn người ở Paris thì cộng sản Hà Nội chắc chắn sẽ không thể tồn tại!

Có điều đáng ghi nhận là nhiều người từ lâu nay, ít thấy tham dự biểu tình hay hội hè ở Paris, vì lớn tuổi, đau yếu hay vì một lý do nào khác, hôm đó lại xuất hiện tham dự. Như ông Trung tướng Trấn văn Trung, nguyên Tổng Cục trưởng Chiến tranh Chánh trị của Chánh phủ Việt nam Cộng hòa.

Biểu tình chống Tàu cộng tại Công trường Alma-Marceau hôm chiều 17/5 vừa rồi do Tập thể Người Việt tỵ nạn cộng sản tại Pháp tổ chức.

Cuộc biểu tình của phe quốc gia kết thức bằng màn đưa chân chà đạp cờ trung cộng trải trên mặt đất và sau cùng, đốt luôn lá cờ trung cộng.

Trên cầu Alma-Marceau

Địa điểm biểu tình chống Tàu cộng hôm chiều ngày 17/5 do Ban tổ chức của phe Quốc gia chọn là Công trường Alma-Marceau. Ngay miệng Métro Alma-Marceau nên đi tới rất thuận tiện.

Phía dưới nơi biểu tình là con đường hầm, nơi xảy ra tai nạn xe hơi hồi 0 giờ 20 ngày 31/08/1997 đã dẫn đến cái chết của Công nương Diana Spencer với ông Hamed Al-Fayed, tự Dodi, con trai nhà tỷ phú Mohamed Al-Fayed, người Ai Cập. Cũng nên nhắc lại đám tang Công nương qui tụ hơn 3 triệu người ngưỡng mộ và hơn một triêu bó hoa đem đặt trước lâu đài Kebsington ở Luân đôn để phúng điếu người quá cố.

Trên Công trường Alma-Marceau, năm 1987, có dựng lên một ngọn Đuốc Tự do. Sau cái chết bi thảm của Công nương, những người ái mộ đã biến ngọn Đuốc thành một di tích để tưởng niệm người xấu số. Bức tượng đã được hoàn toàn tân trang, làm cho đẹp hơn và nâng lên ở một tầm cao hơn.

Ngày nay, một sợi dây lớn rào chung quanh bức tượng để ngăn chận những người ngưởng mộ Công nương không tới gần được để có thể vẻ, khắc tên, viết thơ lên chân tượng như trước kia nữa.

Bức tượng ngọn Đuốc Tự do đầu tiên do nhựt báo International Herald Tribune tặng chánh phủ Pháp năm 1987 nhân kỷ niệm 200 năm của Mỹ để thể hiện tình hữu nghị giữa hai dân tộc Pháp và Mỹ. Trên cái đế bằng cẩm thạch đen xám là ngọn Đuốc Tự do của Bartholdi, với cùng kích thước của ngọn Đuốc Tự do ở cửa biển vào thành phố Nữu-ước.

Từ sau cái chết của Công nương ở dưới chỗ này, ngọn Đuốc được những người ngưỡng mộ Công nương Diana biến thành di tích tưởng niệm Công nương. Hằng ngày có hằng trăm người tới viếng thăm, đặt vòng hoa, viết trên giấy những lới thương tiếc, những câu thơ nhớ về Công nương đem dán lên chơn tượng.

Áo đỏ biểu tình

Cuộc biểu tình hôm chiều thứ sáu, 16/5 do Hội Người Việt tại Pháp tổ chức, theo thư mời “Bà con, cô bác, anh chị em, già trẻ, gái trai, không phân biệt định hướng chánh trị, tham gia biểu tình”, bích chương kêu gọi tham dự nhưng sự thật là do Tòa Đại sứ Hà Nội chủ động hoàn toàn.

Cờ, biểu ngữ mới tinh và “hoành tráng” đúng mức . Từ kích thước, màu sắc tới những khẩu hiệu đều có chỉ đạo.

Họ hát những bài hát cộng đồng cũ quen thuộc của chế độ như “Quân hành, Bác đang cùng chúng cháu hành quân hoặc Nối vòng tay lớn, …” . Bỗng có vài thanh niên hát “Dậy mà đi” liền bị cán bộ của Sứ quán can thiệp ngay.

Đặc biệt cuộc biểu tình Áo đỏ có ba người pháp thân Hà Nội tới tham dự. Ông André Mendras, người Pháp đầu tiên có quốc tịch Việt Nam dưới tên Hồ Cương Quyết do Nguyễn Minh Triết cấp, (từng tới Việt Nam biểu tình chống Tàu cộng, có làm bộ phim “Hoàng SA,Việt nam, nỗi đau mất mát” bị cấm chiếu ở Việt Nam và bị từ chối ở vài nơi trong Cộng đồng người Việt nam hải ngoại), ông Micheal Strachinescu (chắc gốc lỗ-ma-ni), nguyên tài xế lái xe đưa bà Nguyễn Thị Bình đi họp Hòa đàm Paris và bà Thượng Nghị sĩ cộng sản Hélène Luc, cả ba người đều lên tiếng bênh vực Việt Nam, phản đối Trung quốc xâm lược lãnh thổ và lãnh hải của Việt nam ….Ngoài ra, còn có thêm vài người pháp khác cũng bày tỏ sự bất mãn đối với Tàu đưa giàn khoan HD 981 vào vùng chủ quyền của Việt Nam tạo ra tình hình gia tăng căng thẳng ở địa phương …

Trong những ngày tới, khi mọi việc sôi nổi sẽ lắng dịu, có 2 điều đáng để ý: Cộng đồng Người Việt Quốc gia hải ngoại sẽ từ từ làm quen với cờ đỏ và Tàu cộng sẽ xác nhận biên giới của họ ở vị trí mới. Tàu có lấn thêm, ta lại sẽ biểu tình nữa .

Không biết Tàu cộng vác giàn khoan đặt tại vùng biển việt nam có do sự thỏa thuận ngầm giữa hai bên hay không? Người thiệt thà vẫn nghĩ tại sao cộng sản Hà Nội lại không thỏa thuận với Băc kinh để âm thầm chia huê hồng, có lợi hơn ký hợp đồng công khai. Khi chuyện xảy ra thì dân chúng cứ chống. Đảng cộng sản cũng chống phụ nữa.

Những phức tạp mới

Phong trào chống Bắc kinh phát động rầm rộ trên khắp thế giới. Nơi có đông đảo người Việt Nam sanh sống như Úc, Huê kỳ, Canada, …thì những cuộc biểu tình qui tụ hằng ngàn, hằng nhiều chục ngàn người. Như ở Úc, đoàn biểu tình dài cả mấy cây số.

Biểu tình, phản đối khi đất nước bị ngoại bang xâm lăng là để bảo vệ đất nước, bảo vệ quyền lợi dân tộc. Đó là tiếng nói của uất hận, của lòng yêu nước của người dân. Trong các cuộc biểu tình của Cộng đồng Người Việt nam Hải ngoại, tức những người Việt Nam không cộng sản, lời nói, khẩu hiệu, biểu ngữ chỉ nêu lên ý chí chống giặc ngoại xâm, bảo vệ Tổ quốc Việt Nam, hoàn toàn không ủng hộ, không đề cao một tổ chức hay một ý hệ chánh trị nào cả. Điều này khác với những người cũng Việt Nam biểu tình cùng mục tiêu, chống Trung quốc xâm lược, nhưng trong lời nói, khẩu hiệu, biểu ngữ, có thêm những khẩu hiệu tôn vinh “Đảng cộng sản quang vinh , Hồ Chí Minh là tấm gương sáng yêu nước, …”

Nếu quả thật “ đảng cộng sản quang vinh, Hồ Chí Minh yêu nước Việt Nam ….” thì đã không có hơn 5 triệu người Việt Nam chết do chiến tranh xâm lược do Hà Nội gây ra, đất đai và biển đảo ngày nay đã không mất vào tay giặc tàu cộng và dân chúng ở Việt Nam không bị đảng cộng sản đàn áp, cướp bóc tận.

Đến lúc người dân quá uất hận, đứng lên biểu tình chống Tàu cũng bị đảng cộng sản đàn áp, đánh đập, bỏ tù. Đảng cộng sản đã độc quyền yêu nước nên dẫn đến hậu quả thảm hại ngày nay, lại còn tiếp tục độc quyền biểu tình chống Tàu.

Ai cũng biết đoàn kết là đem lại sức mạnh. Trong lịch sử dân tộc, mỗi lần có giặc ngoại xâm, toàn dân đoàn kết chống giặc, đều chiến thắng. Lúc đó đoàn kết được và chiến thắng giặc vì chưa có đảng cộng sản gây chia rẻ, độc quyền yêu nước, độc quyền chống giặc.

Ngày nay, khi nói toàn dân đoàn kết là đoàn kết dưới trướng của nhà cầm quyền Hà Nội. Chuyện vừa xảy ra ở Vìệt Nam là bằng chứng cụ thể . Nhà cầm quyền Hà Nội tổ chức biểu tình chống Tàu để kiểm soát từng lời nói, từng khẩu hiệu, từng cử động.

Một thanh niên giương biểu ngữ biểu tượng đoàn kết toàn dân “ cờ vàng 3 sọc đỏ, cờ đỏ sao vàng và ở Mỹ để cùng chống Trung quốc ” đã bị công an bắt, đánh đập dã man và chở nạn nhân đi đâu mất từ hôm chủ nhật 18/5 vừa qua.

Ở Việt Nam, chỉ có đoàn kết được để cùng nhau chống giặc khi cộng sản biết buông bỏ mã tấu, rửa tay sạch máu đồng bào. Nếu không thì đảng cộng sản cứ độc quyền yêu nước, độc quyền biểu tình, độc quyền chống giặc và độc quyền bán nước.

Nhưng đừng quên sức mạnh chống giặc, giặc tàu cộng và cả giặc Hà Nội cộng, là ở toàn dân. Lịch sử mất nước xưa nay là do người dân không biết giử nước. Và lịch sử khôi phục đất nước cũng do người dân khi thật sự biết nước đã mất!

© Nguyễn thị Cỏ May

© Đàn Chim Việt

64 Phản hồi cho “Paris qua 2 màu áo cùng chống Tàu cộng”

  1. TTT says:

    Nguyên nhân cơ bản đưa đến việc mất Ải Nam Quan, Thác Bản giốc, nhiều phần đất không tên trải dài khắp biên giới Việt Hoa và nay là các quần đảo Hoàng Sa- Trường Sa ngày nay chính là Hồ Chí Minh! Chính Mi đã đem cái chủ nghĩa Mác Lê, rồi sau đó là Mao với cái cờ đỏ sao vàng mà đa số dân Việt là “cờ máu”, gọi là “cờ máu” vì chính cái cờ quái đản này đã giết hàng triệu dân Việt qua các việc ” Cải Cách Ruộng Đất”, “Nhân Văn Giai Phẩm”, ” Thảm Sát Mậu Thân Ở Huế”, Hồ tặc đã đem bao nhiêu thanh thiếu niên miền Bắc vào đánh chiếm miền Nam theo lệnh của Liên Sô, cuả Tàu Cộng. Sau khi chiếm miền Nam bọn Ba Đình đã bắt hàng trăm ngàn quân,cán, chính của miền Nam vào tù trong các trại tù nơi rừng sâu nước độc mà chúng gọi là ” học tập cải tạo” ! Chúng cũng tịch thu sách báo của Việt Nam Cộng Hoà mà chúng gọi là văn hoá đồi trụy đem đốt hết, chính sách ngăn sông cấm chợ, cai trị dân Nam bằng tem phiếu, chúng đã thực hiện hai lần đổi tiền làm cho dân miền Nam trở thành trắng tay, chính sách không có tự do tôn giáo, tự do hội họp, tự do đi lại, tự do báo chí,… con cái của các quân, cán chính dù thi tuyển với điểm cao vẫn không trúng tuyển vì lý lịch có cha, mẹ, anh chị em là nguỵ quân, nguỵ quyền đã làm cho hàng triệu dân miền Nam phải tìm đường vượt biên, vượt biển để tìm tự do, khiến không biết bao người phải bỏ thây trên rừng gìa, biển cả!!!!
    Những người cầm lá “cờ máu của Việt Cộng” đi chống lại cái lá “cờ máu của Tàu Cộng” thì làm gì còn gì là chính nghĩa nữa!!!!

  2. Hồ Bác Cụ says:

    Xin quý vị đang hoạt động cho lá cờ vàng khắp nơi trên thế giới hãy làm như sau, mỗi khi biểu tình chống Tàu cộng chung với cờ máu (tháng):
    1. Cầm băng rôn với khẩu hiệu: “Hãy trả lại biển đảo mà bác Hồ đã bán cho Trung Quốc” “Trước ta bán, nay ta đòi lại” “PVĐ ký công hàm 1958 đã có sự đồng thuận của bác Hồ và đảng CSVN”
    2. Cầm cờ vàng biểu tình ôn hòa, hòa nhã chung với những kẻ chưa được sáng con mắt ấy và giải thích cho họ hiểu công hàm 1958 do PVĐ ký theo lệnh của Hồ chí minh tai hại ra sao, ai là kẻ bán nước và tại sao Tàu cộng có cớ để xâm lăng biển đảo của VN. Đồng thời cũng nên nói rõ cho họ hiểu là chỉ có chế độ VNCH mới làm cho những hiệp định bán nước của Hồ chí minh và đảng CSVN trở nên vô hiệu lực!!!!

    Chiến thuật áp dụng: Ôn hòa nhưng cần phải nêu các câu hỏi làm cho các em, các cháu phải suy nghĩ lại. Thí dụ như Đứng gần các em, các cháu biểu tình và hỏi nhỏ họ “TẠI SAO Ở TRONG NƯỚC LẠI KHÔNG ĐƯỢC BIỂU TÌNH NHƯ CÁC CHÁU Ở NGOÀI NÀY, NHỂ???” “BÁC ĐỐ CHÁU: AI ĐÃ KÝ CÔNG HÀM 1958???” “ĐÃ LÀ CỪU THÌ ĐI BIỂU TÌNH LÀM CHI???”. Điều cốt yếu là làm sao cho họ cảm thấy nhục nhã khi cầm cái lá cờ máu (tháng) đó ra ngoài đường!!!
    Chúng ta ngoài này có quá nhiều thông tin, sách vở để hiểu rõ mọi lý luận của CSVN là bịp bợm giả dối. Hồ chí minh và PVĐ đã cùng nhau ký công hàm bán nước 1958, v.v. mà tại sao lại không có ai trong các ban lãnh đạo NVHN biết tìm cách áp sát lại các cháu du sinh, làm công tác tuyên truyền, dân vận, sẵn sàng đấu lý với họ, thay vì đứng chửi, chống báng lại họ một cách vô ích????

  3. Hồ chủ tịt says:

    Việt tị nạn sủa
    “Nói láo đã trở thành một đặc tính ăn sâu vào xương cốt trong giới báo chí cờ vàng chống Cộng. Trung thành với quan điểm “Đổi trắng thành đen” của họ, bọn bồi bút cờ vàng không hề tỏ ra ngượng ….”
    (hết trích)

    Người Việt hải ngoại chống CS có nói láo thì cũng chỉ đáng đệ tử của bọn Vẹm, của bọn khỉ đỏ đít
    Chúng nói “đảng của ta là đảng của giai cấp công nhân” nhưng thực ra “đảng của ta chỉ là bọn ăn cắp của nhân dân”
    Chúng nó nói đảng của ta phải trau giồi đạo đức cách mạng nhưng chúng chuyên nghề ăn cắp của dân, lấy mười con vợ bé, chơi gái chân dài …
    Chúng nói bọn Ngụy bán nước làm tay sai cho đế quốc nhưng chúng bán biển đảo, bán giang sơn, làm tôi mọi cho Tầu phù
    Bọn Vẹm, bọn khỉ đỏ đít chỉ là một lũ những thằng ăn cắp chuyên nghiệp, chuyển ngân ra nước ngoài nhưng vẫn hô to “vì đảng vì dân, vì quốc tế vô sản”
    Một lũ ăn cắp đáng bị nhân dân phỉ nhổ

  4. cu says:

    Nuoc sap mat vao tay giac Tau vi bon Cong san Viet Cong ngu nhu cho . The ma cai bon ngu dan bieu tinh nay con giuong co do sao vang lam chi cho nhuc nha.

  5. nvtncs says:

    Vụ giàn khoan này là chuyện hai thằng thầy trò ăn cướp tranh nhau đất biển của nhau, không phải của dân đâu nhé.
    Xưa kia, trò được thầy giúp, ăn cướp miền Nam VN, ăn hưởng béo mầm trong 39 năm ( hãy nhìn cái thằng mặt lợn Nguyễn Thanh Sơn ), nay thầy ăn cướp cướp luôn tất cả An Nam.
    T+, V+, big liar and little liar, big mafia and little mafia.
    Kệ mẹ chúng nó, dính dáng gì đến lũ nô lệ, chạy tụt quần, như mình.
    Hãy ngồi xem hai quân đội anh dũng, quang vinh choảng nhau.

  6. nguenha says:

    Trên mục nầy, nhiều Comments đả nói về “cái vô duyên” khi cầm cờ đỏ đi bt .Cầm cờ bán nước mà đi đòi lại cái đả bán. Tôi xin gởi đến CĐ người Việt Quốc Gia ở Pháp,các “biện pháp” mà CĐ ở Mỹ đả làm (Snjose )để Thế-giới thấy rỏ hơn “cái trơ trẽn” của những kẻ cầm cờ Đỏ. Hảy in thật nhiều hình HCM với gạch chéo ở mặt ,công hàm bán nước PVD… Chổ nào có Cờ Đỏ ,bà con cầm những thứ đó đến biểu tình,rồi quay phim chụp ảnh ,đưa lên báo chí và intrnet. Ở đây là xứ tự do, bọn Cờ Đỏ lợi dụng Tự Do,chứ trong nước đi BT ,CA đánh bỏ mẹ.! Phải làm như thế,để bọn họ biết rằng : Tự Do và Độc tài là 2 thái cực. Mong lắm thay.!

  7. Việt tị nạn says:

    Cờ Vàng chống Cộng “nói như rồng leo làm như mèo mửa”

    Khi người nghe những câu “nói như rồng leo” của bọn cờ vàng chống Cộng, thật tình ta không hiểu nổi là những lập luận đó lại được phun ra từ những người được gọi là “cờ vàng yêu nước”, những ý tưởng cực kỳ hoang tưởng, cực kì ngu xuẩn và vô giáo dục đến như thế, chứ nói gì đến những câu vô cùng thô tục của đám người thất học trong đám cờ vàng chống Cộng.

    Nổ – “tự sướng” của cờ vàng CCCĐ

    Không ngạc nhiên gì báo chí của bọn cờ vàng chống Cộng ở hải ngoại chỉ là một phương tiện tuyên truyền chống Việt Nam. Mà đã tuyên truyền thì theo quan điểm của trùm phát xít Đức quốc xã Goebbels là phải dùng những xảo thuật như ngụy biện, nhồi sọ, và nói láo. Nói láo càng trơ trẽn càng tốt. Nói trắng thành đen (và ngược lại), càng khó tin càng tốt. Đó là “triết lí” nên tảng cho tuyên truyền của báo chí chống cộng ở hải ngoại.

    Nói láo đã trở thành một đặc tính ăn sâu vào xương cốt trong giới báo chí cờ vàng chống Cộng. Trung thành với quan điểm “Đổi trắng thành đen” của họ, bọn bồi bút cờ vàng không hề tỏ ra ngượng ngùng khi bịa chuyện. Chúng ta đã thấy nhiều trường hợp, chẳng hạn như chúng không thấy xấu hổ khi nói một cách “vô tư” rằng: Việt Nam bán đất, bán biển cho Trung Quốc. Bọn cờ vàng chống Cộng không thấy mình ngu xuẩn khi nói rằng để Trung Quốc đánh chiếm Việt Nam xong chúng sẽ đánh Trung Quốc sau? Thật là một lũ người điên loạn về đầu óc mới nghĩ ra những điều quái đản như vậy.

    Thông thường nói láo thường mất khôn nên ngay cả giới được gọi là “trí thức” cờ vàng cũng tỏ ra rất đần độn trong lập luận. Bọn trí thức chống Cộng này tổ chức các cuộc được gọi là “Hội thảo” nổ vang trời nào là ”Hội thảo khẩn cấp về tình hình Việt Nam”; “Hội thảo về Trường Sa- Hoàng Sa”; ”Hội thảo về lật đổ chế độ Công sản Việt Nam”.”Tuyên cáo về việc Trung Quốc trang chấp biển đông“.v.v và v.v… Văn từ và chữ nghĩa của các ông ”Trí ngủ” này cho thấy các vị là các người rất nghèo nàn về ý tưởng và chữ nghĩa. Mà khi đã nghèo nàn ý tưởng và chữ nghĩa thì đó là hệ quả của sự ngu dốt và bất tài.

    Khi người nghe những câu “nói như rồng leo ” của bọn cờ vàng chống Cộng, thật tình ta không hiểu nổi là những lập luận đó lại được phun ra từ những người được gọi là “cờ vàng yêu nước” ?, những ý tưởng cực kỳ hoang tưởng, cực kì ngu xuẩn và vô giáo dục đến như thế, chứ nói gì đến những câu vô cùng thô tục của đám người thất học trong đám cờ vàng chống Cộng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có thể không nên ngạc nhiên, và đó cũng là một điều hay. Cái hay là nó cho mọi người thấy tính lưu manh và hành xử côn đồ của cờ vàng chống cộng không chỉ trong các cuộc biểu tình chống phá đất nước Việt Nam mà còn ngay cả trong cái gọi là ”Hội thảo” các ”tuyên cáo” các danh xưng ”hội đoàn“. Một lần nữa chứng minh rằng cờ vàng chống Cộng là một gã lưu manh đần độn.

    Những khẩu hiệu dốt nát vô trách nhiệm của cờ vàng CCCĐ

    Chúng ta nhận thấy rằng, “quy trình chế tác” ra các loại thông tin của cờ vàng chống Cộng và một số cá nhân hoặc nhóm người được gọi là các “nhà dân chủ” ở trong nước, thực hiện một cách xảo quyệt, mang tính chất dẫn dụ đối tượng đọc tới mục tiêu mà chúng luôn muốn nhắm tới là đòi thay đổi thể chế Việt Nam theo hướng đa nguyên, đa đảng, thay đổi đường lối chính trị, kinh tế, văn hóa… Chúng chuẩn bị “chế tác” công phu và bài bản như vậy, loại thông tin này đã từng khiến không ít những trí thức trong nước (thực chất đó là những kẻ cơ hội) “sám hối” về lòng yêu nước mà tiếp tay cho kẻ thù của đất nước, của dân tộc phá hoại sự đồng tâm nhất trí, trên dưới một lòng vì sự nghiệp xây dựng, phát triển và bảo đất nước.

    Cờ vàng chống Cộng lấy tư cách gì mà đòi dân chủ cho Việt Nam ?

    Những ngày gần đây, bọn cờ vàng chống Cộng ra sức xuyên tạc quan điểm, chủ trương, chính sách Nhà nước Việt Nam, phủ nhận những thành tựu mà nhân dân Việt Nam đã đạt được, lợi dụng các vấn đề “dân tộc”, “tôn giáo”, “dân chủ”, “tự do báo chí”, những tiêu cực trong xã hội để chống phá, vu cáo Việt Nam vi phạm dân chủ. Ngợi ca, kích thích chủ nghĩa tự do, thực dụng. Những quan điểm “đa nguyên chính trị”, “đa đảng đối lập” cùng với những luận điệu bóp méo sự thật “Việt Nam vi phạm dân chủ”, “mất dân chủ”, vu khống Đảng Cộng sản Việt Nam là “trở lực” cho việc thực hiện dân chủ… Bọn cờ vàng chống Cộng kết hợp với các phần tử được chúng gọi là “phản tỉnh” trong nước liên tiếp tung ra các chiêu bài trong cái gọi là ” chiến dịch diễn biến hoà bình” lại rộ lên như nấm độc sau cơn mưa với những sắc thái mới.

    Để tránh né sự thật là Việt Nam đang hoà nhập với trào lưu tiến bộ thế giới, những thành tựu vô cùng to lớn đạt được trong công cuộc đổi mới, “dàn đồng ca” của bọn cờ vàng chống Cộng lại “chuyển gam” tập trung tấu lên bản nhạc chung quanh cái gọi là “những vấn nạn trong nước” với những suy diễn, qui chụp võ đoán khi cho rằng: “người dân bất mãn với chính phủ”; rằng nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đang đàn áp thẳng tay bắt giữ các nhà vận động nhân quyền , bloggers , những người biểu tình, vv..Xuyên tạc vu cáo vốn là bản chất của cố hữu của đám cờ vàng chống Cộng, song điều cần vạch mặt cái “nghệ thuật” phớt lờ những ý kiến đánh giá của các tổ chức quốc tế, các nhà nghiên cứu đang bàn luận về chính những điều họ nêu ra một cách ấu trĩ và ngu muội.

    Trong chiến lược “diễn biến hòa bình” chống phá nhà nước Việt Nam bọn cờ vàng chống Cộng thường nhằm vào những phần tử được coi là trí thức trong nước tìm cách lôi kéo, tài trợ, tâng bốc. Đến lượt mình, số trí thức này, tùy theo trình độ mà “chế tác” cho ra lò các loại thông tin vu khống, phóng đại khác, phát tán ra toàn xã hội. Nói tóm lại, những kẻ tự xưng hay được các nhóm chống Việt Nam phong cho cái nhãn hiệu “nhà dân chủ” ở trong nước và hải ngoại chỉ toàn là một phường chạy theo đuôi những thế lực ngoại bang để phản dân hại nước. Họ mang ảo tưởng làm đối lập, nhưng chẳng ai ủng hộ chúng.

    Bọn cờ vàng chống Cộng có hiểu rằng: lịch sử nhân loại và ở cấp độ đặc trưng cơ bản, phân biệt giữa con người với phần còn lại của thế giới, nhu cầu về tự do được xem là một thuộc tính của loài người, là một quyền tự nhiên của con người. Không có tự do thì không có khám phá, không có phát minh sáng chế, không có phát triển.v.v… Nhưng ở bình diện cá nhân trong cộng đồng thì nhu cầu về tự do không thể không bị hạn chế vì những lợi ích nhiều mặt của quốc gia, dân tộc, trước hết là ở sự ổn định xã hội – mà thiếu nó thì mọi phát minh, sáng tạo đều trở nên vô nghĩa. Cuộc sống còn chỉ ra rằng, quyền tự do của người này nếu không có những hạn chế nhất định thì có thể xâm hại đến quyền, lợi ích của người khác, trước hết đó là nhân phẩm, danh dự của họ.Vì không hiểu rõ căn nguyên của tự do- dân chủ bọn cờ vàng chống Cộng đã hành động như một lũ vô tri.

    Trong khi nhiều người Việt Nam ở hải ngoại có trái tim tâm huyết với đất nước đang góp sức mình vào công cuộc xây dựng và bảo vệ đất nước theo dõi những chuyển biến tình hình chính trị xã hội thế giới và Việt Nam, thì bọn cờ vàng chống Cộng tổ chức hoạt động hành lang gây áp lực để quốc tế lên tiếng ủng hộ những kẻ gây rối an ninh chính trị gây bất ổn trong nước, những kẻ đó đang bị pháp luật Việt Nam trừng trị. Nhưng kết quả như thế nào thì chúng tự khắc biết.

    Bọn cờ vàng chống Cộng có hiểu được rằng: mọi hành vi, cho dù xuất phát từ những động cơ rất trong sáng, nhưng vô hình trung tạo ra sự phân tâm hoặc bất ổn xã hội, gây trở ngại cho việc củng cố tiềm lực, triển khai chính sách đối ngoại đa dạng hóa, đa phương hóa đều có thể làm cho sức mạnh dân tộc bị suy yếu, chỉ có lợi cho những người muốn thấy một nước Việt Nam yếu và chia rẽ. Đó là chưa kể một số kẻ mưu toan “đục nước béo cò”, lợi dụng nhiệt huyết của các tầng lớp nhân dân để phục vụ cho những tính toán riêng của họ”.

    Vậy là, bọn cờ vàng chống Cộng những kẻ chuyên nghề lu loa, kích động, xuyên tạc , bôi nhọ đã và đang sử dụng mọi “ngón nghề” để phá hoại chính sách đối ngoại và đối nội của Việt Nam, nhưng kết cục chúng đang luẩn quẩn đi vào “ngõ cụt”, hành động của chúng không thể chấp nhận được . Có bao giờ cờ vàng chống Cộng tổ chức một cuộc gọi là “Hội thảo-tổng kết thành quả 37 năm chống cộng sản và tay sai” như các vị gào thét chưa ? kết quả là gì ? một con số không to tướng phải không ? Thật đúng như câu châm ngôn dành cho cờ vàng chống Cộng là: “Nói như rồng leo, làm như mèo mửa” quả không oan chút nào.

    Chiều Cali

    Bài này tôi được chế ra thơ, đừng bảo CS nó đạo thơ:

    Bước tới Cali bóng xế tà
    Đứng chờ dăm phút chúng nó ra
    Lơ thơ phía trước vài con chó
    Lác đác theo sau mấy cụ già
    Lăm le súng nhựa ôi sợ quá !
    Nhớ nước đau lòng ôi phục cuốc
    Thương nhà mỏi miệng chúng nó ca!

    • nvtncs says:

      “Cờ vàng chống Cộng lấy tư cách gì mà đòi dân chủ cho Việt Nam ?”
      Với tư cách là một phó thường dân VN.

      “Nói láo đã trở thành một đặc tính ăn sâu vào xương cốt trong giới báo chí cờ vàng chống Cộng. Trung thành với quan điểm “Đổi trắng thành đen” của họ, bọn bồi bút cờ vàng không hề tỏ ra ngượng ngùng khi bịa chuyện. Chúng ta đã thấy nhiều trường hợp, chẳng hạn như chúng không thấy xấu hổ khi nói một cách “vô tư” rằng: Việt Nam bán đất, bán biển cho Trung Quốc. Bọn cờ vàng chống Cộng không thấy mình ngu xuẩn khi nói rằng để Trung Quốc đánh chiếm Việt Nam xong chúng sẽ đánh Trung Quốc sau? Thật là một lũ người điên loạn về đầu óc mới nghĩ ra những điều quái đản như vậy.

      Nói có sách, mách có chứng:
      Hồ Chí Minh, ngày 6 tháng 3, ký cho Tây vào Hà Nội, tuyên bố:
      Thà ngửi rắm Tây vài năm còn hơn ăn cứt Tầu muôn đời.”
      Phạm Văn Đồng, ngày 4 tháng 9 năm 1958 viết công hàm công nhân Hoàng-Trường là của Tầu, bán đảo tuy đảo không phải của ông ta, không thuộc quyền sở hữu của nước VNDCCH.
      Kết luận: Ai nói láo? Chính Hồ Chí Minh nói láo.
      Ai bán nước mà không phải của mình? Chính Phạm Văn Đồng bán nước.
      Tôi nói có sai không?

      Còn “trắng thành đen” như từ ngụy” trở thành “khúc ruột nghìn dặm” chứ gì, ai nói điều đó nhỉ?

      Thế có phải cái tên vẹm “Việt tị nạn” là kẻ vu khống cho người ta những tật xấu mà chính nó đã làm không? Đồ vừa đánh trống vừa ăn cướp có khác.

    • nguenha says:

      ” Bọn cờ vàng chống cộng có hiểu rang: lịch sử nhân loại và ở cấp độ đặc trưng cơ bản,phân biệt giữa con người và phần còn lại Thế giới,nhu cầu tự do được xem là một thuộc tình của Loài người,là một quyền tự nhiên của con người …” Tôi không nói về “lý lẻ” mà nói về Văn phạm và Chữ nghĩa. Bạn viết : ” lịch sử nhân loại và…” dung chữ VÀ để nối kết 2 mệnh đề,mổi “mệnh đề” phải diễn tả hết “nhiệm vụ “, rồi đến mệnh đề khác. Vì dụ “tôi ăn và nói”,Chữ VÀ nối kết 2 việc làm : Ăn và Nói. Đằng nầy Bạn viết ” lịch sử nhân loại ??” đọc đến đó bị “hụt cẳng”,vì ” lịch sử nhân loại PHẢI ra sao đả??khi đó mới đến VÀ. Đó là Văn phạm.! Còn chữ nghĩa thì khỏi nói . Ai hiểu được ” thì nói cho Bà con biết. Kết luận: Chữ nghĩa như thế nầy chắc không phải của NGUOI VIỆT TN mà của VC ! Vì chỉ có loại Văn hóa Hồng hơn Chuyên mới viết như thế nầy. Đúng là Bằng cấp do “HỆU- TRƯƠNG” ký ( văn bang đại học CS “hiệu trưởng “viết nhầm thành “Hệu” trưởng. Tấc cả đó là của Việt Nem ( thi hoa hậu ở Tàu,hoa hậu VN mang tên quốc gia là Việt Nem)./

  8. Việt tị nạn says:

    Cờ vàng ba sọc đỏ biểu tượng cho cái gì?

    Lá cờ vàng ba sọc đỏ tượng trưng cho chế độ VNCH, được những người chống Cộng lúc nào cũng giương cao như là một biểu hiệu cho “chính nghĩa sáng ngời” của họ, cho dù cái chế độ kia đã cáo chung gần 40 năm rồi. Trong các buổi họp hành tại Mỹ của các hội đoàn thuộc các thành phần trong quân đội và chính quyền của chế độ cũ, và những buổi họp mặt của các hội đồng hương đều có màn chào “quốc kỳ, quốc ca”. “Này công dân ơi quốc gia đến ngày giải phóng, đồng lòng cùng đi hy sinh tiếc gì thân sống…” nghe sao mà nhàm tai, lạc điệu hết chỗ nói! Tiếng hát cất lên như con vẹt mà trái tim và khối óc của những người hát không ăn nhập gì với ý nghĩa của lời ca. Lá cờ này cũng được sử dụng không những trong các cuộc biểu tình chống đối nhà nước VN mà còn trong các cuộc biểu tình giữa bọn họ tố cáo, chống báng, chửi bới, chụp mũ lẫn nhau.Thây ma “VNCH” đã thối rữa từ lâu rồi mà cái lá cờ đại diện cho nó vẫn cứ rình rang nhảy múa ở nhiều nơi nằm ngoài VN.

    Vậy hãy nhìn lại quá khứ, xem xét thật minh bạch và khách quan coi thử lá cờ vàng ba sọc đỏ này có thật sự là biểu tượng cho cái “chính nghĩa sáng ngời” đã được rêu rao hay không.

    Trước tiên, lá cờ vàng ba sọc đỏ là hậu thân của lá cờ nền vàng có hình quẻ Ly màu đỏ sẩm ở giữa của chính phủ Trần Trọng Kim được thành lập chỉ tồn tại vổn vẹn bốn tháng từ tháng 4 năm 1945 đến tháng 8 năm 1945 dưới sự bảo hộ của đế quốc Nhật, nghĩa là xuất thân của lá cờ này cũng bắt đầu bằng cái tấm thân bù nhìn, lệ thuộc vào ngoại bang. Rồi cái sọc đỏ bị gãy ở giữa được nối liền để trở thành cờ VNCH biểu tượng cho hai chế độ gọi là cộng hòa kéo dài 20 năm, từ năm 1955 đến 1975. Xin nhắc lạI ở đây cái định nghĩa căn bản thế nào là cộng hòa để từ đó ta có thể so sánh xem những chế độ của miền nam VN có xứng đáng được gọi là chế độ cộng hòa hay không. Cộng hòa là nói đến một hệ thống chính trị hay một hình thái chính phủ trong đó người dân chọn người đại diện cho mình để điều hành đất nước. Và mọi người dân có quyền tự do và bình đẳng chọn lựa những người đại diện cho mình thì gọi là dân chủ. Chế độ đầu tiên là chế độ Diệm kéo dài tám năm, từ 1955 đến 1963. Ta hãy xét xem con đường đưa đến sự cầm quyền và cai trị của ông Diệm có chút gì gọi là “cộng hòa” hay không. Năm 1950, vì sự hửng hờ của Pháp và vì Việt Minh hăm dọa đến tính mạng của mình, Ngô Đình Diệm rời khỏi VN để sống lưu vong ở nước ngoài, cuối cùng dừng chân tại Mỹ. Nước Mỹ lúc bấy giờ vì sự bùng nổ của cuộc chiến tranh Triều Tiên và sự lộng hành của chủ nghĩa chống Cộng McCarthy đầy nghi kỵ và khủng bố, nên bị ám ảnh bởi nỗi lo sợ sự bành trướng của chủ nghĩa Cộng Sản. Cho nên Mỹ đang tìm mọi cách để ngăn chận sự bành trướng này. Trong bối cảnh ấy, Ngô Đình Diệm, là một người theo đạo Công Giáo thuần thành và có tinh thần chống Cộng Sản không khoan nhượng, được sự hậu thuẫn và đề bạt của Hồng y Francis Cardinal Spellman đã dành được sự ủng hộ của Mỹ. Năm 1954, Bảo Đại chọn Diệm làm thủ tướng theo sự đồng ý của chính phủ Eisenhower. Nhưng chỉ một năm sau đó, Diệm hất cẳng Bảo Đại bằng cuộc trưng cầu dân ý với sự gian lận rộng rãi và trắng trợn. Chính phủ Mỹ, thường tự hào là cái nôi của những giá trị cộng hòa và dân chủ dĩ nhiên làm ngơ trước sự gian lận này. Vậy là ông Diệm lên nắm quyền qua một sinh hoạt trưng cầu dân ý có vẻ là dân chủ nhưng thật sự là do gian lận mà nắm được chính quyền. Nói một cách nôm na, Mỹ đã tạo dựng nên chế độ Diệm để sử dụng nó làm tiền đồn chống Cộng ở Đông Nam Á và sau này Mỹ cho biết họ không có lựa chọn nào khác hơn là Diệm. Sau khi nắm được quyền hành thì Diệm cai trị bằng một chế độ độc tài gia đình trị, hoàn toàn xa lạ vớI cái tên Việt Nam Cộng Hòa mà ông đặt cho phần đất miền nam dướI quyền của ông. Ông tự suy tôn mình như là một vị anh hùng dân tộc. Những bài hát suy tôn Ngô tổng thống được các học sinh hát đi hát lạI hàng ngày để tôn thờ chủ nghĩa anh hùng cá nhân này: “Toàn dân VN nhớ ơn Ngô tổng thống, Ngô tổng thống, Ngô tổng thống muôn năm…” hoặc là mỗI lần thi luận văn môn Việt văn thì đều có bài luận về lờI dạy của tổng thống: “Tôi không phảI là thần thánh, tôi thức khuya, dậy sớm chăm lo công việc hàng ngày, nếu ai cũng cố gắng như vậy thì công việc quốc gia, xã hộI sẽ được tiến bộ nhanh chóng…”. Diệm đã đưa các người anh em của mình vào các chức vụ không chính thức, không có trong nội các nhưng quyền hành của họ thật bao la và lớn lao. Người em trai áp út của ông là Ngô Đình Cẩn trấn thủ ở miền Trung mà quyền hành của ông ta bao trùm hết các viên chức cao cấp của chính phủ trong vùng. Người anh, Ngô Đình Thục tuy chỉ là một tổng giám mục nhưng ảnh hưởng của ông ta vô cùng to lớn, ăn sâu vào các sinh hoạt tôn giáo cũng như chính trị. Cuối cùng là Ngô Đình Nhu, một người em khác của ông, giữ chức cố vấn kề cạnh ông trong dinh Độc lập. Mặc dù Ngô Đình Diệm là tổng thống nhưng thực quyền nằm trong tay người em này. Ngô Đình Nhu, thường được gọi một cách kính cẩn là “ông Cố Vấn” là tác giả của những lý thuyết chính trị, những chương trình hành động, những chính sách cai trị được Diệm nhất mực đồng thuận.Vợ của Nhu là Trần Lệ Xuân hành xử như là một đệ nhất phu nhân, thường có những tiếng nói và hành động lấn át cả chồng và anh chồng. Những viên chức cao cấp của chính phủ đều răm rắp tuân thủ và vâng lời sự chỉ đạo của Nhu.Việc thăng quan tiến chức hoàn toàn tùy thuộc vào mức độ trung thành vớI tổng thống. Theo đạo Công giáo và gia nhập đảng Cần Lao Nhân Vị do Nhu sáng lập là những bước phảI có cho nấc thang tiến thân của những viên chức trung, cao cấp trong guồng máy chính phủ. Các tướng tá giữ những chức vụ then chốt trọng yếu đều chịu ơn mưa móc của Diệm-Nhu và là những ngườI trung thành tuyệt đốI vớI chế độ Diệm. Quốc hộI và tòa án chỉ là công cụ của Diệm không hơn không kém. DướI áp lực của các phe phái chính trị trong nước và của Mỹ, Diệm buộc lòng phảI tổ chức bầu cử quốc hộI vào năm 1959 vớI Phan Quang Đán là đốI thủ duy nhất. Đán đã thắng Diệm vớI số phiếu bầu áp đảo 6-1, nhưng khi quốc hộI nhóm họp để chọn tổng thống thì Diệm ra lệnh bắt giam Đán vì cho là Đán đã gian lận bầu cử.

    Ngay sau khi nắm quyền, Diệm tức khắc phát động chiến dịch “Tố Cộng” kéo dài từ 1955 đến 1960 bắt bớ, tra tấn, tù đày hàng chuc ngàn ngườI bị tình nghi là Việt Cộng hoặc là cảm tình viên mà thật ra đa số là bị bắt lầm. Từ 1955 đến 1957, khoảng 12 ngàn người bị giết vì tình nghi là Việt Cộng. Sự ra đờI của Mặt Trận Dân Tộc GiảI Phóng Miền Nam vào năm 1960 một phần là hệ quả của sự căm thù của dân chúng do chiến dịch này gây nên. Ấp Bắc là trận thử lửa quân sự đầu tiên giữa lực lượng MTGPMN và chính quyền Diệm xảy ra vào tháng Giêng năm 1963. Một lực lượng đông đảo trang bị đầy đủ súng đạn tân tiến của Diệm đã bị một nhóm nhỏ của quân GiảI Phóng đánh cho tơi tả, khiến cho Mỹ rất quan ngạI về khả năng chiến đấu của quân độI Diệm. Hai cuộc đảo chánh nhằm lật đổ Diệm vào năm 1960 do nhóm Vương Văn Đông, Nguyễn Chánh Thi và Phạm Văn Liễu cầm đầu, và vào năm 1962 dinh Độc lập bị ném bom bởI hai phi công Nguyễn Văn Cử và Phạm Phú Quốc không thành công nhưng đã gây cho hai anh em Diệm Nhu mốI ám ảnh và lo sợ bị đảo chánh. Hai sự kiện đảo chánh và Ấp Bắc khiến cho Mỹ nghi ngờ Diệm vì quá tập trung vào những kế hoạch ngăn ngừa đảo chánh mà lơ là trong cố gắng tiêu diệt Việt Cộng.

    Toàn bộ một gia đình Công giáo cai trị một đất nước mà tuyệt đạI đa số dân chúng không phảI là Công giáo đã áp đặt lên khốI dân chúng này những chính sách kỳ thị, đăc biệt là đốI vớI Phật giáo. Một triệu ngườI Công Giáo di cư từ Bắc vào đã được hưởng những chính sách ưu đãi về ruộng đất và những chính sách hỗ trợ khác đã gây nên sự ganh tị từ phía lương dân. Các giáo xứ Công Giáo được hưởng những đặc quyền đặc lợI mà các tôn giáo khác không có được. Sự thao túng quyền thế vượt ra khỏI phạm vi hành đạo của các giám mục, linh mục Công giáo xảy ra khắp nơi. Sự bất mãn của những ngườI theo đạo Phật lên đến cực điểm khi chính quyền Diệm ngăn cấm họ treo cờ Phât giáo để mừng lễ Phật Đản 1963 tại Huế, trong khi không lâu trước đó cờ của Tòa Thánh Vatican được treo cùng khắp để mừng ngày kỷ niệm Ngô Đình Thục nhậm chức Tổng giám mục địa phận Huế, làm bùng nổ hàng loạt các cuộc biểu tình của lực lượng Phât giáo để phản đốI sự kỳ thị này và bị đàn áp thẳng tay. NộI tình càng ngày càng rối beng vì phản ứng mạnh mẻ lạI từ phía Phật giáo đã gây nên những phản ứng bất lợI cho Diệm trong dân chúng Mỹ và dư luận thế giới, trong khi đó thì lực lượng Việt Cộng càng lúc càng mạnh, khống chế và kiểm soát thêm nhiều phần đất dướI quyền kiểm soát của quân độI Diệm khiến cho Mỹ đi đến quyết định thay thế Diệm. Các tướng lãnh từng là những kẻ chịu ơn mưa móc vớI Diệm đã được Mỹ bật đèn xanh làm cuộc đảo chánh thành công. Anh em Diệm- Nhu bị thảm sát bởi những kẻ chịu ơn đã phản bội lại ông vào ngày 2 tháng 11 năm 1963, mở màn cho giai đoạn hai của chính thể VNCH.

    Nền đệ nhất cộng hòa của Diệm không có “một chút gì” gọI là cộng hòa cả. Mỹ đã chọn Diệm vì Diệm là kẻ chống Cộng sừng sỏ nhất và vì cũng không có lựa chọn nào khác, và đã để Diệm cai trị miền nam vớI một hệ thống chính trị độc tài gia đình trị, thực hiện những chính sách thiên vị rõ rệt dành cho khốI ngườI thiểu số Công Giáo. Tưởng đâu sau Diệm thì tình hình sẽ sáng sủa hơn nhưng ngược lạI là một chuỗI xáo trộn do các tướng tá tranh giành quyền lực lẫn nhau. Năm 1964, Nguyễn Khánh đảo chánh lật đổ Dương Văn Minh, đến tháng chín cùng năm này thì Khánh bị tướng Dương Văn Đức và hai đạI tá Lâm Văn Phát và Phạm Ngọc Thảo đảo chánh nhưng thất bại. CuốI cùng Khánh bị loạI trừ bởI cuộc đảo chánh do Nguyễn Cao Kỳ cầm đầu vớI sự đồng ý ngầm của Mỹ vào năm 1965. Năm 1967, vớI sự cảnh cáo và dàn xếp của Mỹ, Nguyễn Văn Thiệu và Kỳ vốn đã không ưa nhau, tạm thờI kết hợp nhau trở thành tổng thống và phó tổng thống của nền đệ nhị cộng hòa này. Bốn năm sau, 1971, Thiệu tổ chức bầu tổng thống nhưng trước đó đã đưa ra những luật lệ ứng cử rất khắc khe để hạn chế tối đa số người muốn ra tranh cử với Thiệu. Kết quả là không ai ra tranh cử với Thiệu, kể cả Kỳ như là một hình thức tẩy chay cuộc bầu cử. Tuy nhiên Thiệu vẫn cho tiếp tục cuộc bầu cử chỉ có một mình Thiệu là ứng cử viên và dĩ nhiên Thiệu tái đắc cử! Dưới thời Thiệu cũng có quốc hội gồm thượng và hạ viện, nhưng Nguyễn Cao Thăng, một dược sĩ giàu có, là kinh tài đắc lực của Thiệu đã dùng tiền mua chuộc hầu hết các dân biểu để ủng hộ Thiệu, mà dân chúng gọi họ là “nghị gật” hay “nghị gia nô”. Một số rất ít dân biểu đối lập như Ngô Công Đức, Hồ Ngọc Nhuận, Lý Quý Chung, Trương Đình Dzu thì bị bắt bớ, giam cầm. Như vậy chính quyền Thiệu cũng có quốc hội, cũng có bầu bán làm như là dân chủ nhưng thật sự chỉ là những màng bịp bợm, xảo trá. Cho nên giai đoạn hai của chế độ VNCH là sự nối dài của chế độ Diệm mà không có Diệm. Và lại còn tệ hơn vì ít ra dưới thời Diệm còn có kỷ cương bởi Diệm- Nhu có đủ uy thế để duy trì sự tuân thủ của các tướng tá dưới quyền. Những tay độc tài quân sự (military junta) lần lượt tranh nhau cai trị miền nam. Hầu hết đám tướng tá của VNCH xuất thân từ các trường đào tạo của Pháp, đặt dưới quyền chỉ huy của Pháp, và phục vụ đắc lực cho thực dân Pháp. Và truyền thống tay sai này được nối tiếp với người chủ mới là Mỹ. Đối với họ chỉ có quyền lợi và tham vọng riêng tư, chẳng đếm xỉa gì đến quyền lợi của dân tộc và đất nước. Danh từ “quốc gia” mà họ thường khoe khoang để đối nghịch lại với “cộng sản” ám chỉ rằng họ là những người có tinh thần quốc gia, đặt quyền lợi của dân tộc lên trên hết chỉ là dối trá, mị dân. Cứ chống Cộng triệt để theo yêu cầu của Mỹ thì Mỹ sẽ làm ngơ để tha hồ vơ vét. Và ông chủ Mỹ cũng thừa biết bản chất của đám tướng tá này, cho nên Mỹ dùng họ mà chẳng có chút gì kính trọng họ. Theo tài liệu của Pentagon papers, trong một buổi triệu tập các tướng tá VNCH do một đại tá Mỹ chủ tọa, viên đại tá này đã có những lời miệt thị mà không có phản ứng nào từ cái đám tướng tá chỉ biết gục đầu, miệng câm như hến kia. Khi còn Diệm thì nịnh bợ để được thăng quan tiến chức, hết Diệm thì tranh ăn với nhau. Bản thân Thiệu và những tướng tá thân cận đều là những tay tham nhũng gộc. Các tướng Đỗ Cao Trí, Trần Thiện Khiêm, Nguyễn Văn Toàn, Phạm Quốc Thuần, Hoàng Xuân Lãm, Vĩnh Lộc, Lữ Lan, Đặng Văn Quang…nổi tiếng là tham nhũng. Càng tham nhũng càng được lên chức! Vợ của Thiệu và Khiêm cầm đầu những đường dây buôn lậu qui mô có quân cảnh hộ tống. Chiến tranh VN càng lúc càng leo thang. Guồng máy chiến tranh hoàn toàn do Mỹ chỉ đạo và điều hành. Từ con số 2000 cố vấn Mỹ vào năm 1961 đến 16,500 vào năm 1964 đến 200,000 vào cuốI năm 1965, và cao điểm nhất là 537,000 ở cuốI năm 1968. Một khối lượng quân nhu quân cụ không lồ và các vật dụng cần thiết khác cho đoàn quân nửa triệu này liên tục ào ạt đổ vào miền nam, cộng thêm số tiền viện trợ kếch xù của Mỹ đã tạo nên những cơ hội béo bở cho các tướng tá VNCH vốn đã tham nhũng thì nay tha hồ tham nhũng. Mua quan bán chức là chuyện bình thường. Nạn lính ma lính kiểng lan tràn khắp các đơn vị tác chiến. Trung đội trưởng hối lộ cho đại đội trưởng, đại đội trưởng hối lộ cho tiểu đoàn trưởng, tiểu đoàn trưởng hối lộ cho trung đoàn trưởng… và cứ thế từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên cá mè một lứa. Đời sống gia đình của tướng tá thì quyền thế, sang trọng, giàu có hơn hẵn một trời một vực so với gia đình của lính tráng sống chen chúc trong các trại gia binh. Tướng và lính là một cách biệt xa vời, chỉ có mệnh lệnh và hách dịch chứ không bao giờ có sự gần gũi, cảm thông. Lính sợ tướng như sợ cọp! Các con của tướng tá thì được gởi đi du học ở ngoại quốc để tránh bị đi lính. Hầu như toàn bộ chi phí điều hành của chính quyền VNCH là từ tiền viện trợ Mỹ. Nền kinh tế VNCH là con số không to tướng. Sinh hoạt thị trường là sinh hoạt tự do rừng rú, cá lớn nuốt cá bé. Số người làm giàu đặc biệt là người Hoa đa phần là nhờ vào đầu cơ, tích trữ, buôn lậu, hối lộ. Xã hội chỉ có chống Cộng vì tiền đã tạo nên một tầng lớp quyền thế, giàu có, ăn trên ngồi trốc, trịch thượng, và khinh người, cách biệt hẳn với đa số quần chúng thấp cổ bé miệng, lam lũ, nghèo khổ. Miền nam dưới quyền cai trị của cái gọi là “đệ nhất và đệ nhị cộng hòa” là hoàn toàn xa lạ với những giá trị cộng hòa, dân chủ cao quí theo định nghĩa của nó. Là sự gối đầu nhau của hai nền độc tài nô dịch: gia đình trị và quân phiệt. Là một cánh hoa chùm gởi, sống nhờ vào “cây cổ thụ” Mỹ không hơn không kém. Khi cánh hoa này bị tách khỏi cây cổ thụ thì chỉ có chết là con đường không tránh khỏi. Khi cánh hoa chùm gởi này chết lại càng làm lộ rõ thêm cái bản chất lệ thuộc, tay sai, và hèn hạ của nó. Tướng tá lần lượt hè nhau chạy trốn. Mới ngày trước thì tuyên bố hùng hồn, tử thủ thì ngày sau đã chuồn mất. Cái đám tàn binh mà một thời được tuyên dương là hào hùng, gan dạ lập tức hiện nguyên hình là một bọn ô hợp, một lũ cướp của giết người không gớm tay trên đường rút chạy.

    Thế đấy, đó là tóm tắt những gì mà lá cờ vàng ba sọc đỏ đại diện. Sự thật thì đau lòng lắm, không muốn nhắc vì nhắc lại chỉ làm đau nhiều người nhất là những ai đã bị té thật nặng vì đã từng ngồi trên cao và hống hách. Nhưng nếu không nói ra thì cứ tưởng mình là kẻ “chính chuyên” lắm vậy. Bốn mươi năm là thời gian đủ lâu để quên đi những điều nhục nhã, không đáng nhớ. Ngay cả những người chiến thắng người ta cũng sẵn lòng quên đi dùm cho. Vậy mà cứ ra rả cái mồm, giương cao ngọn cờ mà đáng lẽ nếu còn chút liêm sỉ thì phải cảm thấy xấu hổ với cái lá cờ này. Lịch sử đã sang trang, VNCH đã chết. Hãy để là cờ chết theo nó.

    • cu says:

      Dit me may noi cai gi the? Chung may ngu nhu heo nen van con giuong co do sao vang

      • T. says:

        Lộ rõ cách nói của phu đồn điền cao su của Đỗ Mười!!!!

    • Việt cộng : Thiên hạ đệ nhất Ác says:

      *** Trung Tướng CS Trần Độ “Nếu nhà tù Pháp mà như nhà tù bây giờ thì bọn tớ chết hết rồi, làm sao mà vượt ngục được, làm sao còn sống đến hôm nay?” .

      ***Giáo sư Hoàng Minh Chính – nguyên Viện trưởng viện Triết học Mác-Lê:

      Nhà nước Cộng sản luôn tuyên bố rằng CNXH dân chủ gắp một triệu lần CNTB nhưng thực tế cho thấy, chế độ hiện nay không bằng một phần của chế độ phát xít Hitle thời xưa

      *** Hà Nội đứng lên rồi!” – 2014- Trần Khải Thanh Thủy :

      “từ thằng Trọng, thằng Anh, thằng Sinh, thằng Hải, thằng Dũng, thằng Quang…không thằng nào thiếu tội bán nước, giết dân “

      “Cái lũ cộng sản này còn ăn trên mồ mả, xác chết của đồng loại, ác hơn cả phát xít, hít le, cả cú cáo, ác điểu , diều hâu, quạ xám…”

      ***Lê Hiền Đức – cựu giáo chức chống tham nhũng-người được Tổ chức Minh bạch Quốc tế (Transparency International) trao giải thưởng Liêm chính năm 2007 : “Đã sống qua thời VN còn chịu ách cai trị của phong kiến, ách đô hộ của thực dân, phát-xít, đã hoạt động hậu địch trong kháng chiến, đã xem phim ảnh, nghe kể lại hoặc trực tiếp chứng kiến hàng trăm, hàng ngàn vụ chính quyền “của dân, do dân, vì dân” cưỡng chế, thu hồi đất đai, nhà cửa, tài sản đối với người dân dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, song tôi chưa bao giờ thấy người dân bị đàn áp một cách man rợ đến như thế, với quy mô lớn như thế”!

      ***Nhà thơ Hữu Loan : So với chế độ cộng sản xã hội chủ nghĩa Việt nam hiện nay thì chế độ cai trị của thực dân Pháp trước đây còn vàng son gấp ngàn lần .

    • laivănmạnh says:

      vnch chét nhưng TINH THẦN vẫn còn.
      vncs còn đó, nhưng đã CHẾT, Chúng mon men theo chân CH nhưng thành như chuột ve vẩy cái duôi dxhcn :vẫn giữ “chuyên chính vô sản” vì sợ ,bỏ luôn thì dân nổi lên cách cổ chúng…
      Sau 75 nghe nói Mỹ đưa tay nhung kiêu hãnh trong chiến thăng ,không thèm,ngoãnh mặt. Mỹ cấm vân 20 năm ,è cổ chịu trân :đói ! Càng đói hơn khi đưa thằng tâm thần ,thằng ngu ,thằng chăn trâu ,thiến lợn lên “cầm chịch ” đất nước. Đât nước tan hoang hơn…
      Đi vói TC ,xin làm đàn em nó thì được nó coi như thuộc hạ của nó ,thằng đày tớ trung thành của nó.Hơi ló mòi không nghe lời là nó đánh cho te tua ,giết vô tội vạ nên dâng hết cho chúng . Sắp mất nước,thành một tĩnh của TC còn ở đó nói NGU như heo !

      (lvm)

Leave a Reply to Việt tị nạn