“Việt Nam và quả đấm thép bọc nhung” (!?) – Toàn dân Việt Nam hãy cảnh giác!
Bài “Việt Nam và quả đấm thép bọc nhung” trên trang mạng BBC tiếng Việt ngày 29 tháng 7, năm 2010 có cho biết trong buổi trả lời phỏng vấn của báo “Bưu điện Hoa Nam buổi sáng” (South China Morning Post) tại Hồng Kông, Trung tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Việt Nam có nói Việt Nam sẽ “không chấp nhận bất kỳ giải pháp nào có sử dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng vũ lực, đồng thời Việt Nam có đủ khả năng để đối phó”; sau đó báo Bưu điện Hoa Nam buổi sáng này có đăng bài với tựa đề ‘Ánh thép và chiếc găng tay nhung của Việt Nam’ (A flash of steel and the velvet glove from Vietnam).
Đọc xong bài trên BBC và 2 lời tựa nói trên tôi bỗng nghĩ:
Có phải chăng BBC & South China Morning Post đã không hiểu truyền thống của Việt Nam, hay đã xuyên tạc Việt Nam và lời nói của Nguyễn Chí Vịnh? Hay South China Morning Post nhân danh ai đó để có ý định gì? Hay chính ông Nguyễn Chí Vịnh đã phát biểu thay ai đó để đạt một ý đồ nhất định nào đó?.
Tạm chưa bàn thực chất về Nguyễn Chí Vịnh và động cơ phát biểu (với lối nói úp mở và lòng vòng theo kiểu ‘danh bất chính ngôn bất thuận’) của ông ấy, nhưng đã là người Việt nam thực thụ và ai là người am hiểu Việt Nam thì đều biết rằng phương châm ứng xử cơ bản trong suốt quá trình dựng nước và giữ nước của Việt Nam chưa bao giờ là “Quả đấm thép” cả, mà là “Lấy nhu thắng cương – Lấy nhược thắng cường – Lấy đại nghĩa thắng hung tàn – Lấy chí nhân thay cường bạo”.
Nếu BBC & South China Morning Post có hiểu sai thì cũng đã đành, nhưng với cương vị là Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Việt Nam, nếu không phải là người mất gốc và kém am hiểu thì chí ít ông Nguyễn Chí Vịnh cũng phải hiểu đúng phương châm và truyền thống đó của Việt Nam; nói rộng hơn là đảng cầm quyền thì ắt đảng này càng phải biết điều đó, nếu không hiểu điều đó là mất gốc, mà “mất gốc” là “mất nước”.
Qua việc quán triệt phương châm ứng xử này trong suốt quá trình dựng nước và giữ nước của mình và đã đúc kết cách ứng xử đó thành lời, Việt Nam đã chứng minh cụ thể trước đó hàng ngàn năm và lâu hơn nữa lý thuyết về “Sức mạnh mềm” và khái niệm về “Sức mạnh thông minh” (sự kết hợp giữa sức mạnh cứng và sức mạnh mềm) của Giáo sư người Mỹ Joseph Nye.
Ông cha ta quả thật thông minh với phương châm đó, bởi đó là phương cách sinh tồn của một dân tộc nhỏ bé như dân tộc ta bên cạnh người láng giềng không lồ, tham lam và nham hiểm luôn nuôi dã tâm bành trướng thế lực và xâm chiếm các lân bang.
Bản năng sinh tồn là bản năng gốc của mọi sinh vật, bởi vì bản năng ấy có vai trò quyết định và chi phối mọi bản năng còn lại của mọi sinh vật trên thế gian này; thậm chí bản năng này cũng đóng vai trò chính trong việc chi phối tư duy, ý thức và lương tri của con người. Khi một nội dung cụ thể của bản năng sinh tồn – với tư cách là bản năng gốc – trở thành ý thức và chân lý của con người và của toàn xã hội thì nó sẽ trở thành niềm tin, sự kiên định, sự ngoan cường, đức hy sinh, sự khôn ngoan, sự linh hoạt, mà kết quả cuối cùng và trên hết là sự đoàn kết của toàn xã hội, một sức mạnh tổng hợp vô cùng mạnh mẽ hơn hẳn mọi loại “quả đấm thép” mà nhân loại được biết đến nay. Đành rằng chỉ có sức mạnh vật chất mới thắng được sức mạnh vật chất và chính nghĩa chỉ phát huy đầy đủ tác dụng khi được sức mạnh vật chất hỗ trợ đúng mức, nhưng sức mạnh vật chất đơn thuần đối với người ở thế yếu chưa bao giờ là yếu tố quyết định trong mọi cuộc đối đầu với kẻ mạnh. Hầu như tất cả các dân tộc đã bị diệt vong trước sức mạnh của vật chất là vì họ đã không có, hoặc chưa kịp huy động được sức mạnh tổng hợp nói trên của toàn dân tộc. Lịch sử nhân loại đã chứng minh điều đó. Lịch sử dân tộc Việt Nam đã chứng minh điều đó. Sức mạnh tổng hợp này một khi đã chứng minh được cho mọi người trên thế giới thấy rằng đó là chính nghĩa, là lương tri, thậm chí đó cũng là lợi ích của chính họ thì sẽ được những lực lượng xã hội có lương tri trên thế giới đồng tình và ủng hộ. Đó là cơ chế định hình và tạo nên diện mạo của sức mạnh mềm và sức mạnh thông minh của Việt Nam. Diễn đạt theo bối cảnh hiện đại thì đó là sức mạnh của sự đoàn kết trên cơ sở của lòng yêu nước, của chính nghĩa kết hợp với sức mạnh của tình đoàn kết và sự giúp đỡ chí tình và thiết thực của quốc tế. Sức mạnh ấy không xuất phát, cũng như không dựa hoàn toàn và đơn thuần vào “quả đấm thép’’ tự thân của kẻ yếu.
Trần Hưng Đạo và Nguyễn Huệ ắt hẳn đã không có được những “quả đấm thép’’ thực sự, nếu chỉ dựa vào sức mạnh vật chất đơn thuần!
Trong tình hình cụ thể của Việt Nam hiện nay:
Nếu khoe khoang về “quả đấm thép” thì đó là một sự khoác lác.
Nếu quá tin vào “quả đấm thép” thì đó là một sự hoang tưởng.
Nếu gieo rắc về “quả đấm thép” thì đó là một sự ru ngủ.
Kinh nghiệm đời sống và kinh nghiệm lịch sử cho thấy, khi muốn gây hấn với một ai đó, trước hết người ta ra sức bôi nhọ đối phương bằng mọi cách, trên mọi phương diện và mọi khía cạnh – kể cả khía cạnh dị biệt về văn hóa và tư tưởng, phong tục và tập quán, đức tin và tôn giáo – cốt sao cho đối phương trở thành một đối tượng đáng khinh, đáng ghét, đáng sợ và đáng căm thù. Tiếp theo là bằng mọi thủ đoạn – kể cả thủ đoạn bỉ ổi nhất – để tô vẽ đối phương thành mối đe dọa cho những lợi ích thiết thân nhất của cộng đồng. Sự phản tuyên truyền này sẽ có hiệu quả tức thì khi đã biến được đối phương thành hình ảnh của mối đe dọa trực tiếp và nguy hiểm nhất cho điều kiện sinh tồn để kích hoạt bản năng tự vệ và những tình cảm ích kỷ thấp kém nhất của cộng đồng. Đến đây thì chỉ cần một cái cớ hợp lý nào đó nữa thôi là hai cộng đồng người có thể lao vào cuộc xâu xé nhau, loại bỏ nhau một cách say sưa chí tử. Đó là sự mù quáng mang tính bản năng của loài người và cũng là lúc con người bị biến thành phương tiện sống để phục vụ cho những thế lực đen tối và những ý đồ đen tối của chính con người.
Đối phương của ta đang làm chuyện đó hàng ngày, hàng giờ trên phạm vi toàn quốc của họ và đang chờ sự chín muồi của sự kiện, cũng như đang chờ một cái cớ khả dĩ nào đó để có thể mở rộng ranh giới quốc gia của họ, nếu có thể thì sẽ xóa sổ chúng ta trên bản đồ thế giới.
Nền tảng sức mạnh vật chất của đối phương chúng ta là sức mạnh của một nền kinh tế khổng lồ dựa trên một nền công nghệ và kỹ thuật đang ngày càng phát triển mạnh mẽ, cùng với sự áp đảo tuyệt đối về số lượng con người – những con người đang có một nhu cầu nóng bỏng về không gian sinh tồn bất tận, đang cần và đang chỉ có một lối thoát duy nhất trên đường biển phía Nam của họ, đang mang một quan điểm và khát vọng khẳng định và vươn tới vị trí trung tâm của cả nhân loại – mà họ đã tự kỷ ám thị từ thưở xa xưa và tự cho là đã bị đánh mất – kết hợp với một nền văn hóa lâu đời với tất cả những sắc thái xưa và nay, tức với tất cả mặt sáng và mặt tối cực đoan của nền văn hóa ấy;
Điều ấy cho thấy chính họ mới có “quả đấm thép” chứ không phải chúng ta; mặc dù trong lịch sử chính “sức mạnh mềm” và “sức mạnh thông minh” của chúng ta đã từng chiến thắng.
Chính nhu cầu mang tính bản năng sinh tồn này cùng với sức mạnh áp đảo về con người đang mang trong mình một nền văn hóa và truyền thống lịch sử của hàng nghìn năm trước đây, kết hợp với một nền văn minh chưa phát triển đầy đủ và chưa đồng bộ ấy sẽ lấn át cả lý trí và bất chấp cả đạo lý mà nhân loại đã đạt được và tuân thủ từ trước đến nay;
Chính họ sẽ viết lại lịch sử và phân chia lại thế giới cả về quyền lực, sự thịnh vượng lẫn bản sắc và sự phân bố về dân số của thế giới trong tương lai;
Theo tương quan và xu thế phát triển tất yếu dễ dàng nhận thấy ấy, chính họ sẽ mang lại sự phát triển lẫn sự diệt vong, niềm hạnh phúc lẫn nỗi bất hạnh cho chính họ và cho một bộ phận không nhỏ của nhân loại trong tương lai; đó là một tương lai cam go và không xa lắm. Một tương lai xa hơn là họ sẽ tự chuốc lấy bất hạnh khi thế giới bị họ dồn ép đến ranh giới của sự tồn vong và sẽ đoàn kết thành một khối để chống lại họ. Số phận của họ sẽ là số phận mà nhân loại đã từng dành cho những tên bạo chúa và những thế lực hủy diệt khác trong lịch sử.
Giờ đây giải pháp hữu hiệu nhất, việc làm gian truân nhất, sứ mạng cao cả nhất của những người tỉnh táo của cả hai phía là đề cao lý trí, thức tỉnh luơng tri, giữ vững đạo lý, hóa giải hận thù, tăng cường hiểu biết lẫn nhau để ngăn chặn cuộc xâu xé của khối người mù quáng đang bị kích động ấy.
Những người tỉnh táo là những thành phần bao giờ cũng có mặt ở những cộng đồng, nhất là ở một dân tộc. Họ là những chỉ dấu cho thấy rằng lương tri của con người không bao giờ vắng mặt trong thế giới loài người, nhưng điều tệ hại, trớ trêu và nan giải nhất là chỉ khi những chuẩn mực đạo đức sơ đẳng nhất của con người bị chà đạp và những lợi ích sơ đẳng thiết thân nhất của con nguời nói chung và của chính họ nói riêng bị xâm hại một cách trực tiếp và trắng trợn nhất thì lương tri của số đông trong họ mới được đánh thức. Các cuộc phản chiến trong hàng ngũ quân đội Pháp và quân đội Hoa Kỳ khi hai nước này tiến hành chiến tranh xâm lược Việt Nam, các cuộc tuần hành ban đầu còn lẻ tẻ, về sau đã trở nên hết sức đông đảo và bền bỉ qua suốt chiều dài của cuộc chiến để phản đối chiến tranh của các tầng lớp nhân dân hai nước này là những minh chứng. Thậm chí ở Pháp hồi ấy đã có người dùng chính thân mình nằm ngang đường sắt để chặn cả đoàn tàu chở quân và vũ khí tiếp tế cho chiến tranh, nhằm gây chú ý cho công luận; hay ở Mỹ đã có người bỏ lại cả vợ trẻ và con thơ để tự thiêu, làm cây đuốc sống nhằm thức tỉnh lương tri đang ngái ngủ của số đông và của khối người mù quáng đang say máu lao vào cuộc xâu xé nhau trong cuộc chiến tranh với Việt Nam.
Ứng chiến là giải pháp cuối cùng, là hạ sách và bất đắc dĩ, nhưng vô cùng cần thiết khi không còn cách nào khác.
Đứng trước một thách thức vô cùng to lớn và nguy hiểm cực kỳ nghiêm trọng đối với vận mạng quốc gia và dân tộc như vậy mà lòng yêu nước của toàn dân không được hun đúc, không được tích tụ và nâng cao, sự đoàn kết của dân tộc không được vun vén và củng cố, tinh thần cảnh giác của cộng đồng không được đánh thức và mài sắc… thì làm sao phát huy được sức mạnh tổng hợp của đất nước để có một “quả đấm thép” đúng nghĩa của nó? Làm sao có thể nói được rằng “… Việt Nam có đủ khả năng để đối phó” với vũ lực lớn gấp bội phần từ bên ngoài, nếu đó không phải là nói đùa để lấy tiếng, hoặc để làm tê liệt cảnh giác của mọi người?
Bày tỏ lòng yêu nước thì bị cấm đoán, vạch mặt chỉ trán kẻ thù thì bị bắt bớ. Ngoài biển khơi thì bắt tay với kẻ thù để tuần tra chung trên vùng biển hải đảo thuộc chủ quyền của Tổ quốc mà đáng lẽ ra mình phải có trách nhiệm khẳng định sự bất khả xâm phạm của vùng biển và hải đảo đó trước bất cứ lực lượng nào của nước ngoài. Khi nhắc đến kẻ gây hấn và xâm lấn thì không dám chỉ đích danh mà chỉ nói chiếu lệ và úp mở bằng một danh xưng mơ hồ là “kẻ lạ”, hay ‘‘tàu lạ’’. Trên đất liền thì làm ngơ và dung túng những hành vi lén lút cắt bãi biển, giao rừng dài hạn để nước ngoài có cớ lén lút đưa người của họ đến ở và tìm cách định cư lâu dài, mà đó lại là nước đang không hề giấu diếm ý đồ xâm lấn nước ta; cho nước ngoài khai thác tài nguyên quý hiếm ở những địa bàn xung yếu và nhạy cảm đối với nền an ninh của đất nước. Trong kinh tế thì hầu hết những công trình trọng yếu có tầm quyết định đến sức mạnh của quốc gia đều rơi vào tay của các tập đoàn kinh tế và nhà thầu thuộc quốc gia đang từng ngày, từng giờ không giấu diếm dã tâm thôn tính về mọi mặt đất nước này, bất chấp nguy cơ chính trị tiềm ẩn, bất chấp năng lực tài chính, trình độ công nghệ, khả năng thi công của bên trúng thầu chỉ vì họ bỏ thầu với giá rẻ bất ngờ hơn mọi đối thủ, đã thế còn áp dụng hình thức khoán thầu trọn gói từ A đến Z, tức từ khâu thiết kế – cung ứng vật tư thiết bị – cho đến khâu thi công và xây lắp (thường gọi là hình thức quản lý EPC – hậu quả đến nay thường không đảm bảo tiến độ, kéo dài thời hạn bàn giao, nhất là không kiểm định được chất lượng công trình…). Bị người bạn “4 tốt” với “16 chữ vàng” lấn lướt cơ hồ bị nuốt chửng mà vẫn đỏng đảnh trước những khuyên nhủ gợi ý thiện chí của bạn bè chỉ vì sợ mất lòng “ông bạn quí” ấy; thậm chí còn lớn tiếng quyết không để các thế lực thù địch chia rẽ tình đoàn kết Việt – Trung…
Với những sự kiện chưa thể kể hết được nói trên, thử hỏi những người đang nắm vận mệnh của đất nước hiện nay đang toan tính điều gì?
Nếu để tình trạng này vẫn ngang nhiên tiếp diễn thì kết quả cuối cùng sẽ ra sao? Mất nước là cầm chắc!
Tôi tin chắc rằng đã đến lúc những đảng viên chân chính và đang quan tâm đến vận mạng quốc gia sẽ không thể điềm nhiên ngồi nhìn sự lũng đoạn, sự lộng hành và vô trách nhiệm của cấp lãnh đạo và giới cầm quyền hiện nay.
Tôi tin chắc rằng đã đến lúc mỗi người Việt Nam chân chính và yêu nước phải biết cách thu hồi quyền tối thượng quyết định vận mạng quốc gia của chính họ mà họ đã trao nhầm cho những người không xứng đáng, những người mà như một bài đã được BVN đăng tải trong ngày hôm nay (3/8/2010 – Bài học thuộc lòng): “…bọn nó tham nhũng gì mà tham nhũng cấp tập, nó ăn vừa nhiều, vừa nhanh, vừa trắng trợn, thô lỗ… đến mức anh có cảm giác như là nó thu dọn để sắp bỏ chạy khỏi đất nước này”.
Mỗi người mỗi cách, hãy có hành động thiết thực nếu không muốn Tổ quốc thân yêu của chúng ta đến hồi mạt vận!
Nguồn: HD, Quân Đội
HT Mạng Bauxite Việt Nam biên tập
Dân tộc ta, quân đội ta được vũ trang bằng tư tưởng Hồ Chí Minh thì sợ gì bọn Tàu ngố. ?
Khi quân Tàu đến vây thành, chúng ta chỉ cầm tay nhau rồi hát :-Việt Nam Hồ Chí Minh, VN- HCM- VN- HCM… là tức khắc quân xâm lược Tàu lăn ra bất tỉnh.
Chúng ta chỉ phân công nhau thong thả mà trói chúng lại, giam vào tù rồi đòi tiền chuộc.
Bài hát VN- HCM có tác dụng hơn cả tiếng đàn Thạch Sanh nữa kia.
Việc này bí mật lắm.
Nó là cái cẩm nang được dấu trong vạt áo, trước khi Chí Thanh chết đã giao cho Chí Vịnh.
Bởi vậy Chí Vinh mới dám to mồm : VIỆT NAM CÓ ĐỦ KHẢ NĂNG ĐỂ ĐỐI PHÓ…Việt Nam có đủ khả năng để đối phó
Yên tâm đi nhé. Có Chí Vịnh lo rồi.
Tác giả bài viết có nhận thức quá sai lầm. Chính trị và quân sự luôn luôn đồng hành với nhau, quân sự không mạnh thì chính trị cũng chỉ là nói suông. quân đội Việt nam có mạnh thì Trung Quốc mới chùn tay khi gây chiến. Còn chuyện chính quyền có được lòng dân hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện chiến đấu bảo vệ tổ quốc, lúc tổ quốc bị lâm nguy thì mọi bất đồng đều phải gác lại vì tổ quốc là trên tất cả. năm 1979-1980 cả nước bị đói như vậy mà Trung Quốc còn không làm gì được, huống chi bây giờ sức mạnh của Việt nam đã mạnh gấp trăm lần. Vậy nếu không phải là quả đấm thép thì là gì? chớ vì những thù hận quá khứ mà phát biểu lung tung nói xấu chính đồng bào mình, đáng khinh lắm.