WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Từ văn sang võ: Giã từ internet

Từ phía trái
Từ văn sang võ: Giã từ internet
Bấy lâu nay tôi vắng bóng trên khoảng không gian báo chí này.  Lý do là cái cột xương sống lưng và cái cổ của tôi, nếu ngồi lâu trước máy vi tính một tí là chúng nó mỏi nhừ và đau nhức.  Tôi bèn quyết định là phải giảm đi số lượng thời gian mà tôi ngồi đọc và viết bằng máy như vậy – phải thay đổi phương thức sinh hoạt của mình.  Chừng tuổi này rồi, mình đâu còn trẻ hơn nữa đâu mà lạm dụng thân thể.  Phải chăm lo sức khoẻ của mình.
Tôi thấy nhiều người bạn tôi khoảng chừng 50 đến 60 mang đủ chứng bệnh đau nhức xương gân.  Chỉ vì cái tội là họ ít hoạt động chân tay quá.  Suốt ngày mà ngồi trước bàn phím vi tính để mà tham dự vào sinh hoạt chữ nghĩa của thế giới ảo, thì bất cứ cái cổ máy thân thể nào cũng phải suy sụp.  Tôi thấy đàn ông Việt Nam có nhiều thói quen tật xấu rất có hại cho cơ thể và sức khoẻ.  Tật hút thuốc lá.  Nhậu nhẹt quá độ.  Ít thể dục thể thao.  Ăn uống thất thường và không đúng tiêu chuẩn dinh dưỡng.  Có người thì làm việc quá sức.  Thức khuya dậy sớm, lo lắng đủ điều.  Càng lo thì càng hút thuốc và uống rượu nhiều hơn.  Cứ thế, nên tuổi già đến sớm.  Nhiều anh bạn chỉ mới ngoài 50 mà hình dong thì già như là các cụ ngày xưa ở tuổi trên 60 vậy.  Có người đã ngã lăn ra chết sớm.  Có người nằm liệt giường vì bại liệt.  Con người ta có thể chăm lo tu sửa căn nhà, chiếc xe, nhưng lại quên đi cái căn nhà, cổ máy cơ thể mà đang cưu mang cuộc đời, sự sống cho chính mình.
Tôi cũng nằm trong những người đàn ông đó.  Khi cái xương ở lưng bị đau cột sống, khi cái cổ tê lên vì suốt ngày ngồi đánh máy vi tính thì cơ thể của mình đã khóc lên để cho tôi thay đổi cách sống hằng ngày.  Tôi thử đi bộ, hay chạy thể thao, nhưng cũng chẳng giúp ích gì nhiều.  Đi bác sĩ Kaiser của Mỹ thì bọn nó đòi giải phẫu xương gân.  Tôi nghe ba cha bác sĩ Mỹ là tôi bực mình.  Cái gì cũng giải phẫu cả!  Làm như cái thân tôi là cái máy cắt cỏ hiệu Honda không bằng.  Đi bác sĩ chỉnh hình thì cũng chỉ giảm đau tạm thời.
May thay, nhờ được sự giới thiệu của anh bạn, vốn là người em của người bạn lâu năm vừa qua đời vì bị tai biến mạch máu não, nên tôi đã ghi danh đi học võ theo trường phái Y Võ Đạo (Yvodo) ở San Jose của Võ sư Bảo Truyền.
Lúc còn tuổi thiếu niên ở ngoài Trung Việt, tôi cũng có học chút ít Takewondo của Đại Hàn.  Nhưng tôi bỏ lâu lắm rồi.  Học võ kiểu ngày xưa là chỉ vì muốn đánh lộn, vì hiếu thắng.  Nay thì tôi học võ cho sức khoẻ.  Theo phương pháp của Y Võ Đạo, tôi thấy kết quả đến với tôi khá nhanh chóng.  Đây là môn phái nhấn mạnh đến Y học trước, rồi đến Võ thuật sau.  Chỉ trong vòng hai tháng là ba cái nhức lưng, mỏi cổ biến mất.  Tôi ăn ngon hơn , ngủ yên giấc nhiều.  Bà xã tôi thì còn cho rằng tóc tôi đã ít bạc đi và xem ra “đẹp trai” hơn.  Mỗi lần tôi tập khoảng hai giờ, mỗi tuần từ hai đến bốn lần.  Sau khi tập, mồ hôi ra nhiều, người khoẻ và thoải mái lắm.  Có thang thuốc nào tốt hơn nữa?  Thầy Bảo Truyền nói rằng, “Mình phải chê bác sĩ; đừng để bác sĩ chê ta.”  Ông nhấn mạnh câu nói nghe rất quen nhưng tôi đã không nằm lòng, “Sức khoẻ là tài sản quý báu nhất.” Chuyện có giản dị như vậy mà tôi nay đến giờ này mới nhận thức ra.
Gia nhập môn phái Y Võ Đạo, tôi chỉ là anh chàng mới nhập môn, mang đai trắng trinh nguyên.  Vào đây mới biết là có những đàn anh võ sư đai đen nhiều đẳng mà mình quen biết từ lâu mà không biết họ là võ sư.  May mà chưa lần nào đánh lộn với họ!  Những thế tấn, thế luyện nội công, gân cốt, thế đánh, thế đá… phải bắt đầu với nhiều nỗ lực khó khăn, nhưng lại thích thú.  Cơ thể của tôi bấy lâu nay chưa hề bị thử thách một cách tích cực và hiệu năng như thế. Chúng ta ai cũng phải nhớ rằng bất cứ cái gì cũng phải được huấn luyện, phải chịu khó, nỗ lực, quyết tâm mới thành đạt được.

Hôm trước Võ sư Bảo Truyền lên San Jose thăm võ đường, tôi mới có dịp đích thân gặp gỡ ông và lắng nghe ông diễn giảng về y võ học.  Tôi nói với ông rằng, tôi đã nghe tiếng của võ sư hai mươi năm nay ở San Jose này.  Nếu hồi đó mà tôi ý thức được sức khoẻ thì tôi đã xin làm môn đệ của ông từ trước; nếu vậy thì ngày nay tôi cũng phải đang mang ít nhất là đai đen và chắc là khoẻ mạnh hơn nhiều.  Ông cười thân mật và khuyên tôi cố gắng nhiều hơn.  Đai đen hay sức khoẻ sẽ đến.  May mà tôi chưa đau ốm gì nguy hiểm lâu dài.  Thời gian học y võ đối với tôi vẫn còn khá rộng.  Tôi nói đùa với ông rằng trong vòng 10 năm, tôi có thể sẽ dùng ngón tay mà chọc thủng quả dừa xanh để lấy nước dừa uống.  Ông cười bảo, “Sức mạnh và khả năng để chọc thủng quả dừa nằm trong đầu chứ không chỉ ở trên ngón tay mà thôi.”  Tôi nhớ đến câu nói của người Mỹ, “Nơi nào có ý chí thì nơi đó sẽ có con đường.”
Tôi về nhà thuyết phục bà vợ và đứa con gái cùng đi học.  Bà xã thôi thì nghe lời ngay.  Còn đứa bé 15 tuổi thì năn nỉ mãi nó mới chịu đi.  Cả nhà cùng đi học võ với nhau rất là vui.  Phụ nữ, con gái với thân thể mềm dẽo nên họ làm những động tác thuần nhuyễn, còn tôi thì khá hơn về những đòn quyền đấm đá.  Đôi khi ở nhà, tôi và bà xã tôi thực tập đánh võ với nhau.  Tôi tuyên bố với các võ sư huấn luyện viên rằng tôi phải lên đai đen trước bà xã, chứ không là tôi đâu còn ăn hiếp bà như xưa nay được nữa.  Cả võ đường cùng cười vang.  Đứa con gái sau vài tuần tập luyện, nay cũng bắt đầu thích học võ.  Tôi nói với nó về trường hợp của cô Annie Le ở đại học Yale bị giết thảm khốc bởi một đồng sự.  Tôi phân tích rằng nếu cô ta đã có học võ thì chỉ cần một nhát chém tay hay là một thế đá gọn là có thể đánh gục tay sát nhân kia, chứ đâu phải bị chết oan như vậy.  Con gái tôi lắng nghe và đồng ý.  Ở đời, tôi bảo nó, chúng ta không nên ăn hiếp ai, nhưng cũng đừng để ai ăn hiếp mình, nhất là khi con là phái nữ yếu đuối.
Nếu bạn đang đọc đến đây và là một người suốt ngày ngồi trước bàn chữ vi tính, lướt sóng, tham gia cuộc vui của thế giới internet, thì tôi mong bạn hãy nhìn lại thói quen sinh hoạt của mình.  Tôi không muốn lên giọng đâu.  Tôi chỉ lấy từ kinh nghiệm thân thể của tôi và các người tôi quen biết để nhắn nhủ với bạn.  Sức khoẻ là ưu tiên thứ nhất.  Đối với cái thế giới ảo, e-mail, Twitter, My Space, You-Tube, ba cái websites Đàn Chim Việt, talawas, Damau, Tienve, X-Cafe, VnExpress, Take2tango, Giaodiem, Vietcatholic…bàn chuyện thế gian, chuyện con người, chuyện chính trị, chuyện Việt Nam, bạn từ từ hãy rời xa chúng dần đi.  Lâu lâu dừng chân qua cho vui thôi, chứ đừng có sa đà trên thế giới mạng bạn ơi!  Không lẽ giờ này, với chừng đó tuổi, “ngũ thập tri thiên mệnh,” mà bạn vẫn cứ tham gia các trận chiến ảo suốt ngày tranh cãi, mắng mỏ nhau về lỗi phải những chuyện của quê nhà từ thế kỷ trước.  Người nhà quê có nói rằng, “Không có mợ chợ cũng đông,”  hơi đâu mà quan tâm quá về những chuyện xưa, chuyện đã qua, chuyện tào lao thế sự.  “Hãy để cho những kẻ đã chết tự chôn lấy chính họ.”  Đừng vướng vào làm gì cho nó khổ thân và khổ gia đình, chồng vợ, con cái.  Cũng đừng có “bức xúc” về những chuyện mình không làm gì được.  Đừng có ham muốn tên tuổi của mình xuất hiện trên các trang nhà đó – để mà viết văn, làm dáng, chứng tỏ kiến thức, trổ tài tranh luận bắt bẻ nầy nọ mần chi.  Trong khi cái cơ thể đang yếu dần, nhức mỏi thì bạn lại không chăm sóc.  Chuyện nhà thì nhác, chuyện chú bác thì lại siêng.  Hãy bỏ thời gian, hằng ngày hay ít ra là một tuần vài ba ngày, một ngày vài giờ để tập thể thao, yoga, học võ thuật.  Cái gì quan trọng nhất thì phải lo trước tiên.  Đó là nghệ thuật sống đúng cách của con người.
Đến đây, tôi muốn nhắc bạn lời cầu nguyện của người Tây Âu xưa cũ.  “Xin cho tôi đủ nghị lực để thay đổi những gì tôi có thể;  bình an để chấp nhận những gì không thể; và trí tuệ để phân biệt giữa hai.”  Bạn ạ! Sức khoẻ là điều mà bạn có thể thay đổi ngay từ bây giờ.

2 Phản hồi cho “Từ văn sang võ: Giã từ internet”

  1. quandannambo says:

    trước tiên
    ông liêm hảy
    khuyên bảo bọn việt cộng nên rời xa internet
    *
    việc
    chống lại bọn việt cộng bán nước

    bọn tàu cộng xâm lược
    mà ông liêm
    lại gọi đó là “chuyện tào lao thế sự”
    thì
    đúng là người có trí tuệ
    *
    ông liêm ơi
    ông có phải là
    một con người Việt Nam hay không
    *
    rời bỏ internet

    buông vủ khí để quy hàng
    *
    đứa con nít

    nghe lời khuyên của ông liêm
    củng phải phì cười*

  2. bich phuong says:

    Bác Liêm nói nên từ giã thế giới ảo, nhìn về quê hương mà phê bình những lỗi lầm từ thế kỷ trước? Đâu có, Bác Liêm à. Internet là mặt trận mới mà Đảng và Nhà Nước ta đang hết sức xung phong trên mặt trận này, hết giương đông kích tây, có lần ông tướng nào nói mới dẹp tan được 700 blogs cơ đấy. Mà đâu phải nhựng chuyện từ thế kỷ trước đâu hả Bác Liêm. Hay Bác đau lưng quá nên đau luôn cả đầu óc? Tui thấy toàn là chuyện đòi đấu tranh cho quyền con người, quyền độc lập tự do , phản đối bọn bành trướng bác quyền Bắc Kinh (từ hàng ngàn năm) cho đến chuyện hiện nay như chuyện tham nhũng, chuyện ông Đoàn văn Vươn bị cướp đất, phá tan căn chòi của ổng mà ổng lập nên từ 2 bàn tay trắng, đến chuyện bà nghị sĩ , đại biểu Quốc Hội trốn mẹ sang Mỹ theo gót chân Bác Liêm , đến chuyện ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng hát bài Ngậm Ngùi với Giọt Lệ Sầu trong bài diễn văn kết thúc của Đại Hội Đảng lần này “quyết tâm phê và tự phê 1 đồng chí trong ban chấp hành Trung Ương, sau đó lại thôi không thi hành kỷ luật, rồi đến sự thành công của đại hội “.
    Toàn là những chuyện hấp dận như thế mà Bác Liêm nỡ lòng nào bịt tay, bịt mắt để múa võ vườn hoang?Hay Bác rũ mấy ngài cùng độ tuổi Bác trong Ủy ban BCT đi học múa võ cùng cho tỉnh táo đầu óc?
    Hỏi nhỏ Bác Liêm nhé (tui kính trọng Bác quá xá nên chữ Bác tui cũng viết Hoa cho ngang tầm thời đại) , Bác có về dự đại hội Đảng Việt Kiều Yêu Nước Ngoài kỳ vừa rồi không thế?

Phản hồi