Khi sai lầm bị đẩy lên mức quá đáng
Tình hình chính trị của đất nước gần đây sa sút nhanh và trầm trọng.
Mối quan hệ giữa chính quyền và nhân dân có những biểu hiện gay gắt. Chính quyền không những không bảo vệ người dân lương thiện, còn bênh vực những tham quan ô lại, áp bức quần chúng, để người dân phải đặt ra câu hỏi: chính quyền hiện tại là chính quyền kiểu gì? Của ai? Bênh vực ai? Nền tư pháp hiện tại là nền tư pháp của ai? có công bằng hay không công bằng? sao người tử tế, trí thức yêu nước bị đàn áp nặng nề, phi lý, trong khi bọn tham nhũng, biến chất thì được bênh che, nới tay đến vậy! Rõ ràng là nền tư pháp có 2 tốc độ, 2 bàn cân, cực kỳ nặng tay cho người này, nhẹ bỗng cho kẻ khác!
Vụ Bát Nhã, hơn 70 tên du côn, mafia, xã hội đen lộng hành, gây án mạng đối với các em tu sinh trong sáng, dân quân xã, công an huyện không hề bảo vệ công dân lương thiện – là chức năng cơ bản của một nhà nước chân chính – , còn tiếp tay, khuyến khích bọn chúng cùng phá phách gây án, chính quyền huyện và tỉnh thả lỏng. Thật là quá đáng.
Người phát ngôn bộ ngoại giao bất chấp chứng cớ, phim ảnh, ghi âm tại chỗ, chối phắt: “Ðó là xung đột nội bộ phật giáo!” Thật là quá đáng!
Vụ Đồng Chiêm – Mỹ Đức – Hà Nội, chính quyền còn quá đáng hơn. Họ huy động hàng trăm dân quân, công an phong tỏa cả vùng, dùng chất nổ mạnh phá tan thánh giá, đánh đập gây thương tích cho nhà báo và linh mục, bắt giam hàng chục giáo dân ra can ngăn việc làm phi pháp của họ, nhưng người phát ngôn bộ ngoại giao vẫn nói rằng thánh giá đã được chính giáo dân tháo gỡ di dời.Thật quá đáng.
Còn việc chống tham nhũng, chính nhà nước ở trung ương đã tỏ ra quá đáng, “nói một đằng làm một nẻo”, bênh che, dơ cao đánh khẽ quan chức đảng viên cộng sản sâu mọt tội phạm loại lớn nhất, như bị can tổng giám đốc PMU18 Bùi Tiến Dũng, bị can thứ trưởng Giao thông kiêm bí thư đảng uỷ Nguyễn Việt Tiến, như đảng viên phó giám đốc sở giao thông Huỳnh Ngọc Sỹ, nay lại định dung túng chạy tội cho cho bị cáo Lương Ngọc Anh (đảng viên giám đốc một công ty quốc doanh trong ngành công an) cũng như cho bị cáo đảng viên cộng sản Lê Đức Minh, con cựu Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Lê Đức Thúy, mặc dù phía Úc đã khởi tố các bị cáo đưa hối lộ cho Anh và Minh số tiền lên đến hơn 10 triệu đô la Úc. Thật là quá đáng!
Vẫn chưa hết. Trong khi đó thì chính quyền của đảng lại quá đáng trong sự đàn áp, hiếp đáp các nhà dân chủ yêu nước dấn thân đòi tự do cho toàn dân, còn dùng nhục hình với ông Trần Huỳnh Duy Thức, tuyên án với các “bản án bỏ túi sẵn” theo lệnh của bộ chính trị, qua các phiên xử chớp nhoáng, khuất tất, mỗi bị cáo chỉ xử có chừng 2 tiếng, để làm bao nhiêu chuyện theo trình tự tố tụng là: nghe cáo trạng của công tố, thẩm vấn cung, đối chiếu cung, bào chữa của luật sư, tranh biện trước toà, thảo luận cân nhắc trong hội đồng xét xử, luận tội để tuyên án, và các phát biểu cuối cùng …Thật là bôi bác !
Làm sao các bị cáo từng chăng biểu ngữ: “Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt nam” tại đường số 5 trên cầu Lai Vu lại có thể bị kết tội ? Kết tội họ một ngày tù cũng là phi lý. Lẽ ra họ phải được khen ngợi, quý trọng, biểu dương.
Điều 10 trong Luật tố tụng hình sự ghi: “Xác định sự thật của vụ án – cơ quan điều tra, kiểm sát và toà án phải áp dụng mọi biện pháp để xác định sự thật, chứng minh tội phạm”. Vậy toà án đã chứng minh ra sao về cái tội gọi là chăng biểu ngữ trên đây? Yêu nước là phạm tội! Thật quá đáng !
Mọi sự quá đáng đều sai lầm, có hại. Ngạn ngữ Pháp có câu :”Tout excès est mauvais “. Mọi sự quá đáng đều xấu xa ! Huống gì đây là quá đáng trong cầm cân công lý, quá đáng trong đàn áp người lương thiện; quá đáng trong đánh bị thương nhà báo, linh mục, giáo dân, phật tử; quá đáng trong tuyên án rất nặng – 16 năm, 7 năm, 5 năm tù giam những trí thức yêu nước; quá đáng trong việc dùng chất nổ của quân đội để phá tan thánh giá và tượng Chúa; quá đáng trong việc lừa dối, chối tội kiểu gian ngoan, lệnh cho chính quyền bên dưới dùng lưu manh và hung khí tấn công phật tử trẻ rồi đổ vấy cho là do xung đột nội bộ.
Do mọi sai lầm đều được nhà cầm quyền đẩy lên đến mức cực kỳ hung hãn và phi lý nên ngay từ đầu năm 2010 búa rìu dư luận đã giáng xuống tới tấp, không kịp chống đỡ; các tổ chức Phóng viên không biên giới, Quan sát Nhân quyền, Quốc tế các nhà báo, bộ ngoại giao Anh, Pháp, Hoa Kỳ, Úc, các đại sứ tại Hà Nội, Hoa Kỳ, Thuỵ Ðiển, tổ chức bảo vệ tự do tôn giáo Mỹ, đại diện Liên Âu …nhất loạt yêu cầu Hà Nội phải xoá bỏ các vụ án phi lý, trả lại tự do cho 16 nhà dân chủ ngay và không điều kiện, trả lại tự do cho mọi người tù chính trị.
Người phát ngôn bộ ngoại giao Hà Nội lại chống đỡ bằng luận điệu “can thiệp vào chủ quyền”, một kiểu nhai đi nhai lại yếu ớt, đã bị toàn thế giới tiến bộ bác bỏ dứt khoát từ lâu khi khẳng định “quyền can thiệp và cả nghĩa vụ can thiệp”, khi chính quyền một nước đối xử tàn bạo với công dân nước mình, vi phạm cam kết quốc tế khi họ ký Công ước về Nhân quyền, qua đó họ hứa hẹn tôn trọng quyền sống trong tự do và nhân phẩm của mọi nước, và trước hết là dân nước của chính họ.
Chính thái độ quá đáng trong đối xử với dân mình, với giáo dân và phật tử người Việt mình, thái độ quá đáng với nông dân mình, thu hồi đất của họ rồi đền bù với giá “bèo bọt “, phản bội liên minh công nông, thái độ quá đáng với trí thức trong việc cấm phản biện, bức tử trên thực tế Viện IDS và mạng Tia Sáng, vu cáo hơn 2 ngàn trí thức ngăn cản việc khai thác bôxít chứa đầy hiểm họa là bị phản động lôi kéo mua chuộc, đánh phá mạng bôxit-info, quấy rầy nhũng nhiễu ông Huệ Chi và ông Phạm Toàn, hăm doạ hơn 10 ngàn nhà báo cấm không ai được viết bài theo ý riêng…
Năm 2010 này, chính quyền độc đã tự làm mất uy tín, – cả uy tín trong nước và uy tín quốc tế - và ngày càng ở vị thế bị cáo, vì đã quay lưng với nhân dân, không mảy may quan tâm xây dựng một xã hội thật sự ổn định, công bằng, dân chủ và hạnh phúc, như họ từng cam kết dễ dãi trong cái đại hội đảng X của họ.
Paris, 23-1-2010.
Bài do tác gải gửi tới. Bài viết đã đăng trên VOA