Vài chuyện cười Xã Hội Chủ Nghĩa
Nhắc đến chuyện Hồ Chí Minh chết, có lẽ nên nhắc đến bí quyết cai trị của họ Hồ. Khi biết mình sắp sửa đi gặp Các-Mác với Lê-nin, Hồ Chí Minh gọi các học trò thân tín đến để trăn trối. Họ Hồ dặn dò các đệ tử rằng khi lập tòa án nhân dân để xét xử, nhớ phải xét xử trước hết là mấy thằng nhà giáo. Lê Duẫn hỏi lại tại sao không diệt mấy tên chính trị phản động mà lại diệt mấy thằng nhà giáo trước, Hồ Chí Minh thì thào: “ Mấy thằng nhà giáo nầy lắm chuyện, vì chúng bày vẽ, dạy cho dân khôn và hiểu biết, thì làm sao dân theo cộng sản chúng ta.”
Viên bí thư thứ nhất Lê Duẫn có câu chuyện mà có thể nhiều người đã nghe biết: Vào một buổi sáng đẹp trời, lính bảo vệ dinh bí thư vào báo cho đồng chí bí thư thứ nhất Lê Duẫn biết có người bạn học xin vào thăm. Lê Duẫn suy nghĩ một chút, liền ra lệnh bắt ngay người đó. Bà Lê Duẫn thấy vậy, liền can chồng: “Bạn học của ông đến thăm, ông không tiếp thì cho người ta đi, chuyện gì mà bắt người ta tội nghiệp?” Lê Duẫn liền rầy vợ: “Bà nói lạ chưa? Tui có đi học khi mô mà có bạn học? Đó là tình báo địch kiếm cách ám hại mình đó.”
Phạm Văn Đồng cũng có chuyện vui: Một hôm, Phạm thủ tướng đi ngang qua Nhà Thờ Đức Bà Sài Gòn, thấy một người quỳ trước tượng Đức Mẹ, lâm râm cầu nguyện. Phạm thủ tướng tò mò đến nghe thử ông nầy cầu nguyện điều gì. Thì ra ông nầy gia cảnh khó khăn, cầu xin Đức Bà cho trúng số, 100 đồng thôi, đủ để trả tiền học cho con trong tháng nầy. Phạm thủ tướng nghĩ bụng, chuyện nầy dễ quá, ta làm cũng được. Thế là y móc túi ra, lấy tiền cho kẻ nghèo. Nhưng Phạm thủ tướng chỉ còn 70 đồng, nên cho cả 70 đồng. Sau khi dạo phố, Phạm Văn Đồng, trở ngang qua nhà thờ, thấy người đó vẫn còn cầu nguyện trước tượng Đức Bà. Y liền đến gần để nghe người đó cầu khẩn điều gì. Người đó lâm râm khấn vái rằng: “Tâu xin Đức Bà, con cảm ơn Đức Bà đã ban phước cho con, nhưng lần sau, nếu Đức Bà ban phước, thì xin cho thẳng con, chứ đừng cho qua trung gian đảng. Qua trung gian đảng, chúng lấy của con hết 30%.”
Những nhà lãnh đạo cộng sản muốn “tiến nhanh tiến mạnh lên chủ nghĩa xã hội”, là vì một hôm, nghe tin có một ông thầy bói tài tình, nổi danh biết rõ quá khứ vị lai, bí thư thứ nhất Lê Duẫn liền thử thời vận, đi xem bói. Đến nơi lại gặp cả người Mỹ, người Nga. Ông thầy bói mù cầm tay người Mỹ, phán rằng: “Nước ông muốn tiến lên toàn thịnh có thể phải mất 200 năm nữa.” Khi cầm tay người Nga, lão thầy bói nói: “Ồ, nước ông có lẽ phải lâu hơn, cần tới 400 năm” Cuối cùng, cầm tay Lê Duẫn, ông thầy bói lật đi lật lại, rồi nói nhẹ nhàng: “Nước ông chỉ cần 20 cây số nữa là toàn thịnh.”
Nghe thế, Lê Duẫn khoái quá, vênh mặt lên nói với hai đại diện Nga Mỹ: “Thấy chưa, mấy ông chê chúng tôi, nay thầy dạy chỉ cần 20 cây số là nước chúng tôi toàn thịnh.” Viên đại diện Nga kinh ngạc, không hiểu làm sao mà nước Việt cộng sản tiến nhanh như vậy, nhưng viên đại diện Mỹ, với óc phân tách cố hữu, tủm tỉm cười, nói với Lê Duẫn rằng: “Ngài nên suy nghĩ kỹ lại, theo kế hoạch 5 năm, nước ngài khoe rằng đã tiến lên một bước. Năm năm tiến một bước, thì 10 năm mới tiến 2 bước. Hai bước là một mét. Phải 10 năm, mà đi được 1 mét. Một cây số là 1,000 mét, vị chi 10,000 năm nước ngài mới đi được 1 cây số. Vậy muốn đi 20 cây số, nước ngài phải tốn 200,000 năm lận, thưa ngài.”
Cũng chuyện thầy bói, một hôm Lê Duẫn vi hành, vào một quán cóc ở Hà Nội, có một lão thầy bói đang ngồi uống trà. Giả dạng thường dân, Lê Duẫn xin một quẻ. Quẻ bốc ra chẳng thấy viết câu nào, chỉ có hình một con ngựa phi. Ông thầy giải rằng: “Quẻ nầy không có chữ, nhưng trong sách viết rằng đây là quẻ “mã quy”, tức là ngựa về, thiên cơ bất khả lậu.” Thầy bói chỉ nói có thế, rồi làm thinh. Lê Duẫn về họp bộ Chính trị, tìm hiểu điển tích hai chữ “mã quy” là gì, mà không ai giải được. Bỗng một hôm viên tài xế của Lê Duẫn nghe chuyện nầy, đã buột miệng nói ngay “mã quy” là “Mỹ qua” chứ có gì đâu. Phải rồi, chỉ có Mỹ qua thì mới khá được. Thế là từ đó, chạy đôn chạy đáo xin Mỹ bỏ cấm vận. Quả nhiên sau khi Lê Duẫn chết, Mỹ bỏ cấm vận năm 1995, đồng đô-la tràn vào Việt Nam, thì nước Việt mới khá lên được.
Khoe khoang, tuyên truyền là nghề của chàng. Nghe bên Liên Xô có chế một cái máy “kinh tế” rất tinh vi. Bỏ tất cả dữ kiện vào máy nầy, máy sẽ chạy ra những giải pháp cứu nguy kinh tế đất nước. Việt Nam DCCH cũng bắt chước, chế một cái máy theo mô hình Liên Xô. Làm đúng theo từng bộ phận của máy Liên Xô, không sai một ly nào cả, nhưng máy vẫn không chạy. Thử lui thử tới nhiều lần, máy vẫn đứng ngắc, không nhúc nhích. Cuối cùng, nhà nước VNDCCH đành phải mời chuyên viên Liên Xô qua kiểm soát. Mới nhìn vào máy, thử cho máy chạy một lần, chuyên viên Liên Xô kết luận ngay: “Máy của các đồng chí không chạy là phải, vì các đồng chí cho 95% công suất vào cái còi, còn 5% công suất vào bộ máy, thì làm sao máy chạy được.”
Công cụ lợi hại nhất của Cộng sản Việt Nam từ năm 1954 là bắt người ta bỏ tù không thời hạn tại các vùng rừng thiêng nước độc, gọi là “học tập cải tạo”. Tại một hợp tác xã nông nghiệp, bỗng nhiên có một con trâu không chịu đi cày, ăn no rồi nằm, hoặc rong chơi trong các ao hồ. Các nông dân dùng roi vọt đánh đập, nhưng chẳng thấm gì với trâu, trâu vẫn cương quyết bảo thủ ý kiến, nghĩa là nằm chơi xơi nước, không chịu làm việc. Viên bí thư huyện nghe báo cáo chuyện trâu, lấy làm lạ liền đi thực tế để tìm hiểu tình hình. Đến gặp trâu, viên bí thư huyện chỉ nói nhẹ nhàng: “Trâu ơi, nghe ta bảo này, trâu mà không chịu đi cày thì ta gởi trâu đi học tập …” Mới nghe chuyện đi học tập, trâu liền đứng dậy, chạy ra đồng kéo cày ngay.
Như trên đã viết, chuyện tiếu lâm xã hội chủ nghĩa quá phong phú, không làm sao kể hết, mà không lẽ cứ kéo dài mãi như kẹo kéo, nên ở đây, để tạm thời kết thúc bài viết ngắn nầy, xin mời độc giả thưởng thức câu chuyện sau đây:
Nhân một đại hội ảo thuật thế giới, Việt Nam cộng sản gởi một đoàn đại diện đến tham dự. Trước khi trình diễn, một ký giả Tây phương phỏng vấn viên trưởng đoàn Việt Nam. Câu hỏi đặt ra xoay quanh khả năng điều khiển của huấn luyện viên trưởng đoàn Việt Nam. Ông trưởng đoàn khoe khoang với phóng viên phỏng vấn rằng: “Tôi ấy à, ồ các loại súc vật đoàn nào tôi điều khiển cũng được,không cần phải là của đoàn tôi, từ khỉ, ngựa, cọp, voi gì tôi cũng biết cách điều khiển, dễ dàng lắm đồng chí ơi!…”
Lúc đó, trên sân khấu một huấn luyện viên nước khác đang điều khiển một con khỉ. Viên huấn luyện viên nầy nói nhỏ với con khỉ, con khỉ mỉm cười chào khán giả. Huấn luyện viên nói thêm điều gì nữa, thì con khỉ khóc thút thít. Viên huấn luyện nói thêm câu thứ ba, con khỉ đứng lên chào khán giả, rồi thủng thỉnh đi vào. Khán giả vỗ tay tán thưởng.
Người ký giả Tây phương nghe huấn luyện viên trưởng của đoàn Việt Nam khoe rằng có thể điều khiển bất cứ loại vật nào của bất cứ đoàn xiếc nào, liền lên khán đài kể lại cuộc phỏng vấn huấn luyện viên trưởng Việt Nam và mời ông lên điều khiển con khỉ của đoàn trước. Sau khi chào hỏi khán giả, người ta dẫn con khỉ ra khán đài. Huấn luyện viên Việt cộng nói nhỏ với con khỉ một câu. Nghe xong, con khỉ cười lớn tiếng, cười hô hố vang cả hội trường, làm chotoàn thể khán giả cũng cười theo. Huấn luyện viên VC thì thầm câu thứ hai. Con khỉ đâm ra khóc nức nở, khóc như mưa, khiến cho khán giả phải mủi lòng, sa nước mắt. Khi HLV Việt cộng nói câu thứ ba, con khỉ đang khóc, vụt đứng dậy, chào khán giả, rồi vội vã nhảy vọt vào hậu trường. Toàn thể khán giả xem xiếc trong hội trường đồng thanh đứng lên vỗ tay khen ngợi HLV Việt cộng và màn trình diễn vừa qua thật quá hay.
Tối lại, khi gặp riêng với nhau tại khách sạn, đồng chí trưởng đoàn Trung cộng hỏi đồng chí HLV Việt cộng: “Sao đồng chí tài vậy, đồng chí điều khiển con khỉ của đoàn khác quá tài tình, xin đồng chí chỉ cho anh em bí quyết để anh em học tập được không?” Viên HLV Việt cộng nhỏ nhẹ trả lới: “Có gì đâu đồng chí ơi! Khi bắt đầu trình diễn, tôi nói nhỏ với con khỉ: “Ê, mầy có biết không, tau là HLV Việt Nam, tau đậu bằng “phó tiến sĩ” cơ đấy. Nghe nói phó tiến sĩ Việt Nam, con khỉ cười quá trời.”
“Thế thì đồng chí nói sao mà nó khóc dữ vậy?” “Tôi cũng không hiểu sao nó khóc quá xá. Tôi chỉ nói với nó rằng tuy đậu phó tiến sĩ, lương tau mỗi tháng tính ra đô la Mỹ không tới 50 đô. Không đủ nuôi gia đình mầy ơi! Chỉ ăn rau muống đắp đổi qua ngày. Nghe đến đó nó khóc nức nở, tội nghiệp nó, nó thương tôi quá. Tội nghiệp.”
“Cuối cùng, vì sao nó bỏ chạy vậy?” “Thưa đồng chí, tôi cũng lấy làm lạ, vì tôi rủ nó về Việt Nam với tôi. Nó nghe vậy, nó liền bỏ chạy mất đồng chí ơi! Tệ thật. ”
Ở Việt Nam ngày nay, cái cột đèn cũng muốn ra đi; con khỉ phường trò cũng bỏ chạy, huống gì là người hiểu biết. Thế mà gần đây, có vài tên ở hải ngoại, cũng có bằng tiến sĩ, bác sĩ, kỹ sư như ai, lại vác mặt về Hà Nội hội họp, uổng công cha mẹ cho ăn học, tung hê một chế độ phản dân hại nước. Nhóm chủ nhân Ba Đình dư biết các tên cơ hội nầy về Việt Nam chỉ để kiếm tý hư danh phù phiếm, bất cố liêm sĩ, bất tri quốc nhục, nên chúng không dại gì mà không lợi dụng để … tiếp tục phản dân hại nước.
© Trần Nguyên
© Đàn Chim Việt Online
Pages: 1 2
Khi mà ở nước ngoài một Đảng viên ĐCS được xem = 1 thằng lưu manh. Thì ở trong nước người dân phải ca một nhóm độc tài, băng Đảng hút máu mình là cha, là mẹ.
Phải nhồi sọ vô đầu ‘lý tưởng xã hội CN nhưng không rõ thứ đó là gì.
Mong người VN, TQ tỉnh ngộ. Việt Nam ta nhân tài hào kiệt đầy đủ cả nhưng chắc thiếu mấy trò hề này đây. Hic
Chuyện kể rằng Quốc Hội Việt Nam họp , Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Phú Trọng đề nghi đại biểu các tỉnh thành kết nghĩa với nhau để tăng tình đòan kết. Các Đại biểu đề nghị:
Hà Nội + Nam Định + Ninh Bình kết nghĩa . Gọi là ……. Hà Nam Ninh
Cả Hội trường vỗ tay đồng ý. Tiếp theo là
Bình Định + Quảng Trị + Thừa Thiên kết ghĩa . Gọi là ……. Bình Trị Thiên
Cả Hội trường vỗ tay đồng ý. Tiếp theo là
Kontom + Pleiku + Đắc Lắc kết lại thành ………….
tòan đại biểu gãi đầu bế tắc …. Kon Ku Lắc thì không được…. mà Lắc Kon Ku cũng không ổn, Các Đại Biểu quay tìm Chủ Tịch Quốc Hội cầu cứu ………
Chủ Tịch Nguyễn Phú Trọng tự dưng bíến mất
Da la nguoi vn thi ai cung.. CUOI CHO DEN CHET…van hoa cua con nguoi xhcn ma…doi voi nguoi nuoc ngoai chua hieu…thi ho chi lac dau…