WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Mất cảnh giác

Trụ sở mới của Bộ Công an. Ảnh: Chinhphu.vn

Trụ sở mới của Bộ Công an. Ảnh: Chinhphu.vn

Một người bạn của tôi, từ Hà Nội sang, kể tôi nghe chuyện này: Cách đây mấy năm, Bộ Công an Việt Nam xây dựng trụ sở mới ở đường Phạm Hùng, Cầu Giấy, Hà Nội. Trụ sở rất đồ sộ và lộng lẫy do một nhà thầu Trung Quốc thiết kế và xây dựng. Đến lúc xây xong, người ta mới sực nhớ một chuyện: Có thể Trung Quốc cho gắn các thiết bị do thám trong toà nhà để ghi âm tất cả các cuộc đối thoại trong đó. Thế là người ta sợ. Nhưng không có cách gì lật tung cả toà nhà ra để tìm các thiết bị do thám ấy. Mà tìm chưa chắc đã thấy. Cuối cùng, người ta chọn giải pháp: cho các nhân viên cấp trung và cấp thấp vào làm việc trong trụ sở mới, còn giàn lãnh đạo cao cấp thì vẫn ở lại trụ sở cũ.

Nghe câu chuyện ấy, tôi không thể không thắc mắc: Tại sao một việc đơn giản như vậy mà người ta không thể đoán trước được? Bạn tôi cười: “Thế mới nói! Ở Hà Nội, ai cũng đặt ra câu hỏi ấy. Nhưng không ai công khai và chính thức trả lời cả. Có khi câu trả lời rất đơn giản: Bất cẩn!”

Một chuyện nữa cũng làm tôi thắc mắc: Trung Quốc đã khởi sự việc bồi đắp các bãi đá ngầm ở Trường Sa thành đảo nhân tạo ít nhất cũng từ một hai năm trước, vậy tại sao bộ đội Việt Nam đóng trên các hòn đảo gần đấy lại không hay biết gì cả? Thế giới – và cả người Việt nữa – chỉ biết sự kiện ấy vào đầu năm nay khi Mỹ loan tin kèm theo các bức ảnh được chụp từ vệ tinh. Tại sao? Câu trả lời không chừng cũng vì họ không quan tâm, hay nói cách khác, bất cẩn.

Có thể nói, trong quan hệ với Trung Quốc, giới lãnh đạo Việt Nam lâu nay rất bất cẩn. Trước đây, Bộ Thương mại Việt Nam giao hẳn cho phía Trung Quốc toàn quyền quyết định nội dung tờ báo mạng bằng tiếng Việt của họ. Nhiều tờ báo loan cả tin bộ đội Trung Quốc tập luyện ở những vùng biển và hải đảo vốn thuộc chủ quyền Việt Nam theo các bản tin lấy từ báo chí của Trung Quốc mà không một chút phân vân hay phê phán. Nhiều cơ sở du lịch in bản đồ Việt Nam trong đó Hoàng Sa và Trường Sa được ghi rõ là thuộc về Trung Quốc. Cách đây mấy năm, dư luận rất phẫn nộ khi biết một số tỉnh miền Trung và miền Bắc cho các công ty Trung Quốc thuê dài hạn (trong vòng 50 năm) trên 300.000 hecta đất rừng đầu nguồn được xem là có vị trí chiến lược. Cuối năm ngoái, người ta cũng phát hiện nhà cầm quyền Thừa Thiên – Huế cho phép công ty Trung Quốc xây dựng khu du lịch ngay dưới chân đèo Hải Vân, nơi, cũng theo giới quân sự, có ý nghĩa chiến lược, liên quan đến an ninh quốc phòng của Việt Nam. Mới đây, báo chí lại loan tin chính quyền Quảng Ngãi thuê một công ty của Trung Quốc (CPG, có trụ sở chính tại Singapore) làm dự án quy hoạch huyện đảo Lý Sơn, nơi được xem là có vị trí trọng yếu ở mặt trận Biển Đông. Bị hỏi, giới chức ở tỉnh Quảng Ngãi trả lời là họ không biết vai trò của Trung Quốc trong tập đoàn ấy, hơn nữa, họ còn nhấn mạnh là họ làm theo đề nghị từ “các đơn vị cấp trên”. Chưa hết. Ông Lê Viết Chữ, Bí thư tỉnh uỷ, còn nói thêm: “Quan điểm cá nhân của tôi thì tôi không phân biệt tập đoàn đó thuộc quốc gia nào, tất cả chúng ta đều có quan hệ với nhau hết.”

Lời tuyên bố của ông Lê Viết Chữ rõ ràng là sai. Trong quan hệ với Việt Nam, không phải nước nào cũng như nước nào. Với các nước khác, kinh tế chỉ là kinh tế. Nhưng với Trung Quốc thì khác. Trung Quốc đã từng đánh chiếm Hoàng Sa của Việt Nam vào năm 1974. Trung Quốc cũng đã chiếm bảy hòn đảo và bãi đá ngầm ở Trường Sa vào năm 1988. Trung Quốc đã từng xua quân tấn công biên giới phía Bắc Việt Nam vào năm 1979. Trung Quốc đã từng đưa giàn khoan HD-981 vào thăm dò ngay trên thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam vào năm 2014. Trung Quốc cũng đã từng ngang ngược cho Biển Đông là thuộc chủ quyền của họ, là “sân sau” của họ. Đó là những chuyện trong quá khứ. Lại là quá khứ không xa xôi gì lắm. Trong tương lai, ai cũng biết rõ không sớm thì muộn, Trung Quốc cũng sẽ tuyên bố vùng nhận dạng hàng không trên con đường 9 đoạn vốn trùm lấp lên phần lớn Biển Đông của Việt Nam. Nói cách khác, cụ thể hơn: Nếu Trung Quốc không có ý định đánh chiếm lãnh thổ Việt Nam thì họ cũng sẽ tìm mọi cách để chiếm đoạt Biển Đông của Việt Nam. Điều đó, trên thế giới, hầu như không ai nghi ngờ cả. Vậy tại sao chính quyền Việt Nam lại không biết, lại vẫn tiếp tục bất cẩn?

Theo tôi, có ba lý do chính:

Thứ nhất là người ta bị Trung Quốc mua chuộc. Có hai yếu tố khiến khả năng này là hiện thực: Một mặt, Trung Quốc vẫn nổi tiếng xưa nay về các việc đút lót trong quan hệ ngoại giao với các nước khác; mặt khác, cán bộ các cấp Việt Nam từ trước đến nay cũng nổi tiếng về việc nhận hối lộ. Không phải ngẫu nhiên mà phần lớn các dự án của Việt Nam đều lọt vào tay các nhà thầu Trung Quốc: tiền “bôi trơn” và “lại quả” của họ cao.

Thứ hai, người ta thành thực tin là Trung Quốc tốt, là Trung Quốc sẽ không bao giờ đánh Việt Nam, do đó, người ta không cần phải cảnh giác hay lo lắng gì trong các quan hệ với Trung Quốc cả. Sự tin tưởng này, nếu có, cũng chỉ là hệ quả của công tác tuyên truyền của đảng Cộng sản và chính quyền trung ương vốn tập trung vào khẩu hiệu “4 tốt” và “16 chữ vàng” lúc nào cũng ra rả trên các phương tiện truyền thông đại chúng. Từ sau vụ giàn khoan HD-981 đến nay, các khẩu hiệu này ít được nhắc nhở, nhưng giới lãnh đạo Việt Nam vẫn chưa dám nói thẳng Trung Quốc là một sự đe doạ lớn đối với chủ quyền của Việt Nam trên biển đảo. Tin tức về các âm mưu xâm lấn của Trung Quốc cũng như các hành động ngang ngược của Trung Quốc như truy đuổi các thuyền đánh cá Việt Nam ngay trong hải phận của Việt Nam ít được đề cập. Xuất hiện trên các phương tiện truyền thông vẫn là hình ảnh Trung Quốc như một đối tác chiến lược gần gũi của Việt Nam. Dưới ảnh hưởng của việc tuyên truyền như thế, một số người Việt Nam, kể cả các viên chức cán bộ, từ trung ương xuống địa phương, nghĩ sai về quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc, từ đó, đâm ra bất cẩn trước âm mưu bá quyền của Trung Quốc không có gì là khó hiểu.

Thứ ba, người ta không tin cũng không bị mua chuộc, nhưng người ta mặc kệ, coi đó là chuyện của người khác, không dính líu gì đến mình cả. Có lẽ đây là tâm trạng khá phổ biến ở Việt Nam. Trong những người bạn ở Việt Nam thỉnh thoảng tôi tiếp xúc, nhiều người hiểu rất rõ những nguy cơ đến từ Trung Quốc nhưng khi nhìn thấy giới lãnh đạo bất động, họ cũng không quan tâm, xem việc Việt Nam rơi vào quỹ đạo thống trị của Trung Quốc là chuyện đã rồi và không thể đảo ngược được. Từ bất cần, nếu có chút quyền hành, họ cũng trở thành bất cẩn.

Dù vì bất cứ lý do gì, những sự thiếu cảnh giác như thế cũng là một điều rất đáng ngạc nhiên. Một trong những truyền thuyết cổ và phổ biến nhất của Việt Nam, chuyện Mỵ Châu và Trọng Thuỷ, đã đặt vấn đề cảnh giác trong quan hệ với Trung Quốc. Những năm chiến tranh, mặc dù quan hệ giữa Bắc Việt và Trung Quốc vẫn còn êm thắm, Tố Hữu vẫn nhớ bài học ấy và từng nhắn nhủ:

Tôi kể ngày xưa chuyện Mỵ Châu
Trái tim lầm chỗ để trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu..
.
Sự bất cẩn hay thiếu cảnh giác của chính quyền Việt Nam hiện nay chắc chắn không phải vì chuyện “trái tim lầm chỗ để trên đầu”. Nhưng nếu không phải “trái tim” thì là cái gì? Theo tôi, không chừng chỉ có tính ích kỷ và sự ngu dốt.

Blog Nguyễn Hưng Quốc (VOA)

7 Phản hồi cho “Mất cảnh giác”

  1. vohoan says:

    Việt Nam đi vào quỉ đạo của Trung Quốc xuất phát từ thời chủ tịch Hồ chí Minh ( Thiếu tá Hồ Quang ). Tổng bí thư Lê Duẩn thì ” Ta đánh là đánh cho Trung Quốc Liên sô.. “. Còn bây giờ thì ” Bốn tốt mười sáu chử vàng “. Nhửng cái đó là gì ?. Bị lệ thuộc từ khuya rồi.

  2. jason t. says:

    VN không phải mất cảnh giác,nhung không thể cảnh giác được vì “thuơng bất chánh ,hạ tắc loạn” hay câu ca dao ::”bề trên ở chẳng chính ngôi/Để cho kẻ dưới chúng tôi xem thường” Hơn nữa say với chiên thắng ,ngợp vói tâm lý kẻ thắng phải tịch thu chiên lợi phẩm ,phải coi kẻ chiên bại như kẻ nô lệ…như Tây thực dân mà được tuyên truyền quá đi cho mục đich của chính hồ và đồng bọn . Năm 76 khi thấy tình trạng không ai nói được ai ,ai cũng bằng mọi các để làm giàu ,có tiền đẻ “xây dựng cho bản thân mình ăn trên ngồi trước không thua ai và phải làm sao cho bằng hoặc hơn NGỤY mà đã nghe tuyên truyền ,và nhất là được nhìn thực tê ,hơn nữa HCM đã nói “thắng giặc Mỹ ta sẻ xây dựng hơn mười ngày nay” nên ai cũng như ai ,mạnh ai thi đua sao cho không thua :”thàng bên cạnh”: thăng chủ tịch huyện có xe hơi thì thừng chủ tịch xã cung tìm cách có xe hơi và thăng bí thư tĩnh cũng xe hơi ,nhà lầu “xịn hơn” Nhà nhà CB thi đua thì dân càng ngày càng ngheo và trước lưởi lê muĩ súng ,họ không thẻ phản kháng ,kêu không ai nghe ,kể cả trời…
    Do không ai phục ai và mọi người coi thừơng ,coi khinh lẫn nhau ,dân chúng thì cuối cùng cũng “mặc kệ chúng ‘ nên không còn suy nghĩ gì hơn là có tiền ,uông đê,bia hơi, hay sang hơn heineskein…XO
    do đó họ “mặc kệ” và khi thấy tình hình TC làm quá ,lại các quan lớn chẵng làm gì ,lại có vẻ sợ ,nên càng chán ngán :Mất nước đã có người lo ,không được thì cũng số trơi (VNCH 20 nam chông cộng vẩn thua VC .bấy giò chưng ta không đánh thì bây giờ TC mạnh,Mỹ còn sợ thi Lito VN còn làm gì được …
    Vây kết luận là KHÔNG PHẢI MẤT CẢNH GIÁC mà cảnh giác chẳrng đi tới đâu ,chăng ai nghe ,hiêu biết và làm gì nên BUÔNG XUÔI… Đây là thái độ “Mackeno.” VN luôn luôn ,dù sát nhâp TC cũng còn đó ,không mát đi đâu !
    Bài này đáng lẻ viết hai ba chục năm trước …thì có lẻ,có thể có tác dụng nào đó !
    (jason)

  3. Minh Đức says:

    Trích: “hơn nữa, họ còn nhấn mạnh là họ làm theo đề nghị từ “các đơn vị cấp trên”

    Trong chế độ đảng trị, bắt buộc phải làm theo cấp trên, và làm theo cấp trên thì sẽ không bị tội, không bị xem là sai lầm. Đó là tâm lý phục tùng tuyệt đối mà đảng CS đã giáo dục cho đảng viên. Một số đảng viên làm theo lương tâm thì bị xem là kẻ phản bội.

    Mà “cấp trên” là những kẻ thấy quyền lực và địa vị gắn liền với việc dựa vào Trung Quốc. Nhiều thế hệ đảng viên đã xem việc dựa vào Trung Quốc là điều phải, vì nó theo đúng chủ nghĩa quốc tế vô sản. Các thế hệ này không xem việc xin Trung Quốc viện trợ để đánh miền Nam là sự đe dọa cho độc lập chủ quyền của Việt Nam. Họ không thấy rằng sức mình không đủ mà đi xin người khác giúp thì sẽ bị lệ thuộc. Ông Trần Đức Thảo kể năm 1964, khi được ông Hồ Chí Minh hỏi ý kiến về việc đánh miền Nam ông ta đã nói với ông Hồ Chí Minh là đừng nên đánh vì miền Bắc nghèo, thì sẽ phải xin viện trợ của ngoại bang để đánh, mà xin viện trợ của ngoại bang thì sẽ phải lệ thuộc người ta.

    Các đảng viên đảng CSVN đâu có suy nghĩ theo cách của ông Trần Đức Thảo. Họ bị tuyên truyền là chống Mỹ, Pháp (tư bản) mới là có tinh thần độc lập tự chủ còn phải dựa vào Liên Xô, Trung Quốc (xhcn) không phải là bị mất độc lập tự chủ. Đó là vì đảng CSVN dùng xảo thuật trong tuyên truyền bằng cách che dấu những việc đảng CSVN phải làm vì đòi hỏi của Liên Xô, Trung Quốc. Lấy thí dụ, việc đảng CSVN bị Gorbachev bắt phải Cởi Trói, Glasnost, thì đảng CSVN ca tụng đó là sáng kiến của ông Nguyễn Văn Linh.

    Một thí dụ khác, trong vụ thương thuyết TPP với Mỹ, đảng CSVN đã phải nhượng bộ đòi hỏi của Mỹ là phải cho công nhân có quyền tự thành lập công đoàn. Nhưng báo chí nhà nước thì nói rằng đó không phải là do sức ép của Mỹ mà chẳng qua vì Việt Nam có chân trong Tổ Chức Lao Động Thế Giới nên phải làm theo đòi hỏi của tổ chức này. Nhưng Việt Nam gia nhập Tổ Chức Lao Động Thế Giới từ 1998 và có 13 điều kiện phải tuân thủ thì Việc Nam chỉ làm có 8, còn năm điều, trong đó có điều là phải cho công nhân có quyền thành lập công đoàn thì lờ đi không theo và cũng không nói cho dân biết là Tổ Chức Lao Động Thế Giới đòi hỏi như vậy. Phải đợi đến khi thương thuyết TPP và bị Mỹ đòi hỏi thì CSVN mới chịu làm. Mà cũng chỉ chịu trên miệng chứ còn khi thi hành thì chắc chắn sẽ gây cản trở cho công nhân hoặc chỉ làm ngoài bề mặt.

  4. Nguyen Quang says:

    Thói quen mất cảnh giác của bè lũ Cộng sản Hà nội đối với dã tâm của bọn đế quốc Tàu cộng bắt nguồn từ sự việc tên bồi tàu Hồ chí Minh dâng Hoàng- Trường Sa cho quan thày Mao trạch Đông với tin tưởng rằng :

    “Hoàng Sa và Trường Sa có thuộc chủ quyền Trung quốc không có nghĩa là chủ quyền về lãnh thổ của ta bị mất, mà chỉ tạm thời do Trung quốc cùng phe xã hội chủ nghĩa anh em quản lý. Một ngày nào đó, chúng ta cần lấy lại, Trung quốc sẽ hoàn trả cho ta ” ( Báo Sài Gòn Giải Phóng – 1988).

    “Trung Quốc vĩ đại đối với chúng ta không chỉ là người đồng chí, mà còn là người thầy tin cẩn đã cưu mang chúng ta nhiệt tình để chúng ta có ngày hôm nay. Vì vậy chủ quyền Hoàng Sa thuộc Việt Nam hay thuộc Trung Quốc cũng vậy thôi”. ( Báo Saigon Giải Phóng 1976) .

  5. quandannambo says:

    Trích.
    *

    Hồ-chiêu-Thống.
    *
    (Chiều-chiều quạ nói với diều,

    Ba Đình Hà Nội có nhiều Việt-gian.)
    *
    Nước ta từ có bác Hồ,

    mỡ ra triều-đại bưng bô cho Tàu.

    Việt Nam rồi sẽ về đâu,

    Phong Châu đất Tổ dàu-dàu nổi lo.

    Ai ơi! Giữ lấy cơ-đồ,

    đừng quên hội-nghị Thành Đô mập-mờ.

    Âm-mưu đen tối năm xưa,

    công-hàm Năm Tám bây giờ mới hay.

    Mất còn vận nươc là đây,

    chúng ta cương-quyết vững tay cầm chèo.

    Làm cho nước mạt, dân nghèo,

    đảng Hồ-chiêu-Thống chạy theo rắn Tàu.

    Hoàng Sa bị cướp từ lâu,

    Nam Quan mới cắt cho Tàu vài năm.

    Biển Đông quằn-quại sóng gầm,

    một bầy hải-khấu lăm-lăm tiến vào.

    Trường Sa vất-vã lao-đao,

    tàu chìm, quân chết lẽ nào vội quên.

    Ba Đình Hà Nội ươn-hèn,

    mềm lưng, dẽo gối đã quen cúi đầu.

    Dân nhìn vận nước mà rầu,

    đảng-viên lại cố làm giàu thật nhanh.

    Bọn Hồ-chiêu-Thống gian-manh,

    tranh nhau vinh-dự cõng anh Ba Tàu.

    Ba Tàu đắc-ý gật đầu:

    hào-lơ, hẩu-lớ, dách- lầu An-nam.

    Chủ- ngỉa xả-hội ba sàm.

    Chí Phèo Nguyển-văn-Lợi

  6. TT says:

    Ông Nguyễn Hưng Quốc nói cũng đúng nhưng đó chưa phải là “cốt lõi” của vấn đề! Vấn đề chính là giới lãnh đạo, khởi đầu là Hố Chí Minh một người có trình độ thật kém thi không đỗ vào trường bảo hộ, tiến thân bằng nghề bồi tàu, với những thủ đoạn láu cá và trợ giúp của bọn Tàu cộng đã leo lên chức chủ tịch nước, một số tên tiếp theo như Đỗ Mười, với nghề hoạn lợn, Lê Đức Anh nghề cạo mủ cao su trong đồn điền Tây,…thì đầu óc của bọn này làm gì có những kế hoạch ích nước lợi dân lâu dài được!
    Trong khi đó bọn lãnh đạo Tàu Cộng với các lãnh lưu manh đã cho những bọn tàu khưa vào Việt Nam mua mèo với giá thật cao để những năm sau đó chuột hoành hành phá hoại mùa lúa mà không cách gì đỡ được; chúng cũng cho bọn Tàu chệt lưu manh sang mua những rễ của những cây rừng có
    cách giữ nước tốt với giá mằc làm cho dân Việt đào chặt những rễ cây này để muà mưa tới nước gây ra lũ lụt khủng khiếp cho dân cư trong vùng,…bây giờ thì hàng hóa, thực phẩm độc hại tràn ngập Việt Nam, chừng chục năm sau chắc số người Việt bị ung thư chắc không dưới vài chục triệu người phải mất mạng! Rồi chính sách cho thuê đất, thuê rừng nữa,.. các cấp lãnh đạo tỉnh, huyện, xã với trình độ còn thấp kém hơn các tay bồi tàu, dân thiến heo, anh cạo mủ cao su nữa mà quyền hành trong tay nên văn bản nào mà chẳng ký kết, đến khi dân kêu trời thì đã muộn!!!!

  7. Buá Tạ says:

    Cộng Sản VN như chó ma` CS TQ là ông chủ. Quăng cho chó miếng xương thưa` thi` chó cứ chuí đầu vào khúc xương thôi, còn biết gí ngoài … gặm … gặm ?? ( Đúng là loại súc sanh, đồ chó chết … )

Phản hồi