Nguyễn Chí Thiện – một mẩu chuyện đời
(Ghi lại vài dòng tặng các bạn yêu thơ Nguyễn Chí Thiện, để các bạn biết thêm một mẩu đời cay đắng của nhà thơ,
nhân dịp nhớ ba năm ngày mất của ông)
Hồi cuối thập niên 70, sau khi được thả ra khỏi nhà tù tôi phải làm đủ thứ việc để sống: dịch thuê, viết mướn, làm thợ cán cao su, đi theo Lê Sĩ Thiện làm tay phanh xe đạp bằng gang dẻo, làm bột nở cho các bà bán cháo quẩy… Và nhiều thứ khác nữa, kể không hết, tức là bất kỳ cái gì đến tay, hoặc nghĩ ra.
Tôi quen Lê Sĩ Thiện trong thời gian ở khoá 6 trường sĩ quan lục quân Trần Quốc Tuấn, khi anh là giảng viên thông tin. Sau năm 1954, anh làm giám đốc nhà máy điện Lào Cai, rồi nghỉ hưu, từng làm đủ thứ và cũng thất bại đủ thứ. May, anh là con dao pha, phàm cái gì thuộc kỹ thuật ứng dụng anh đều biết không nhiều thì ít, làm việc gì cũng có sáng kiến.
Nguyễn Chí Thiện ở tù cùng với tôi tại trại Phong Quang. Tôi ra tù trước anh vài tháng, hoặc nửa năm, tôi không nhớ chính xác, với điều kiện ký hợp đồng tạm tuyển công nhân bốc vác ở Công ty cung ứng vật liệu xây dựng Hà Sơn Bình (tức là Hà Đông, trong cái tỉnh mới gộp chung với Sơn Tây và Hoà Bình, theo lệnh của tổng bí thư Lê Duẩn). Tuy nhiên, tôi không ở nhà tập thể của công ty, mà vẫn về nhà mình ở Hà Nội cho đến khi được nhập hộ khẩu trở lại. Thiện về sống ở Hải Phòng, ở đấy anh còn bà chị. Thỉnh thoảng anh lại lên Hà Nội thăm tôi, Trình Hàng Vải, Vĩnh Đại Uý, Văn Thợ Mộc, Dũng Con…, là những bạn tù cũ.
Được thả về, tuy không bị kiểm soát ngặt nghèo, nhưng không thể nào kiếm được việc gì để làm. Các cơ quan, xí nghiệp nhà nước lướt qua lý lịch mấy lần tù của anh là xua anh như xua tà. Anh sống vắt mũi bỏ miệng, lúc đói lúc no. Có lần Trình Hàng Vải mách kế cất hàng đũa xe đạp về bán ở Hải Phòng, anh nghe, đi được vài chuyến trót lọt, đã kiếm được chút đỉnh. Chẳng may, vào một ngày mùa đông, gặp một viên thuế vụ xét nét, thấy Thiện mặt gày quắt, mà áo bông lại to xù, hắn đè ra khám, tịch thu hết mọi bó đũa đeo quanh người. Chuyến ấy Thiện mất cả vốn lẫn lãi.
Thấy Lê Sĩ Thiện và tôi sản xuất bột nở, bán chạy, Thiện muốn lấy một ít về Phòng bán thử. Mặt hàng này tụi tôi làm đúng lúc, gặp thời – trước kia toàn nhập của Tàu, nay hai nước lủng củng không có hàng về nữa, cái quẩy lúc này chỉ to bằng ngón tay. Các bà bán cháo quẩy rất hoan nghênh mặt hàngcủa chúng tôi. Nhờ nó cái quẩy lại phồng to như cán búa.
Thiện muốn lấy về một ít bán thử, nhưng anh nói không có tiền trả hàng mẫu.
Không hiểu vì lẽ gì, sau vài lần gặp Nguyễn Chí Thiện ở nhà tôi, Lê Sĩ Thiện dành cho người bạn cùng tên một tình cảm đặc biệt.
Anh gãi đầu, rồi quyết:
- Cậu cứ lấy. Bao nhiêu cũng được. Bán rồi, trả sau.
Lê Sĩ Thiện là đàn anh của tôi. Anh mà đã quyết thì cấm cãi.
Vào thời gian ấy chẳng ai trong chúng tôi coi Thiện là nhà thơ, mặc dầu không ít thì nhiều chúng tôi đều thuộc những bài thơ nôm na anh cho chúng tôi nghe trong những buổi tối của đời tù đằng đẵng. Lê Sĩ Thiện không ở tù ngày nào, tất nhiên chẳng biết bài thơ nào của Nguyễn Chí Thiện. Anh cũng không yêu thơ. Anh yêu con người chất phác, đôn hậu của Nguyễn Chí Thiện.
- Câu này có một tâm hồn thật trong sáng – anh nói – Nhưng quá ít nói.
Thí nghiệm làm bột nở xong, chúng tôi chẳng có đồng vốn nào. Chạy khắp Hà Nội, gõ mọi cửa, mới vay được năm chục bạc, bằng lương kỹ sư một tháng. Được cái sự sản xuất này không đòi hỏi thiết bị lôi thôi, làm ra nhanh, thu hồi vốn cũng nhanh, chẳng mấy chốc chúng tôi đã rủng rỉnh đồng ra đồng vào. Nguyễn Chí Thiện nhờ buôn mặt hàng này mà trang trải được nợ nần, thậm chí còn dư chút đỉnh giúp họ hàng ở quê. Ấy là Thiện nói, tôi mới biết.
Thiện rất sòng phẳng. Sau khi bán được nhiều rồi, đã tích được lãi làm vốn rồi, anh lấy hàng lần nào trả ngay lần ấy, không dây dưa. Một lần, anh dồn tất cả tiền có được để mua một lượng hàng lớn theo yêu cầu của người đặt hàng. Hoá ra ở miền Nam bấy giờ rất thiếu bột nở cho cao su để làm dép Thái Lan. Lái từ miền Nam ra, nghe nói Hải Phòng có thứ đó, mua thử mang về, thấy tuy chất còn kém nhưng có thể dùng được, liền đặt mua. Người khách quen của Thiện thấy có lợi, bảo Thiện lên ngay Hà Nội, mang về được bao nhiêu anh ta lấy bấy nhiêu. Thiện nghe theo, tính rằng sẽ lãi to, ai ngờ thất bại nặng. Tất cả số bột nở anh mang về đều bị phòng thuế tịch thu.
Vụ ấy tôi hoàn toàn không biết. Chỉ thấy Thiện vắng mặt lâu, không thấy lên lấy hàng.
Đùng một cái, Trình Hàng Vải đến báo: “Thiện bị bắt lại rồi!” Anh bàn với tôi góp tiền đưa cho chị của Thiện đi tiếp tế. Chúng tôi, những người tù số lẻ cũ, không thể và không nên thò mặt ra trong việc này. Thì ra thời gian Thiện vắng bóng là lúc anh âm thầm chép lại toàn bộ thơ làm trong tù, để rồi đột nhập đại sứ quán Anh, nhờ họ chuyển ra nước ngoài. Tập thơ đầu tiên của Thiện có tữa “Hoa Địa Ngục”. Chi tiết vụ này mọi người đều đã biết.
Mãi về sau tôi mới được nghe kể chuyện gì đã xảy ra trong chuyến đi lấy bột nở mang về Hải Phòng lần chót của Thiện.
Người bạn của Thiện, đại uý Bảo chính đoàn cũ, nay đạp xích-lô, một buổi tối vắng khách mới rẽ vào thăm Thiện. Đẩy cánh cửa không bao giờ khoá vào nhà, anh thấy nhà tối om. Bật lửa lên soi thì thấy Thiện nằm co trên giường. Anh đang ngủ. Sờ soạng tìm công tắc bật điện, vẫn tối om. “Điện đóm sao thế này?”, anh hỏi. Thiện lúc ấy mới ngỏng đầu lên, đáp: “Bán rồi!”. “Bán rồi là thế nào?”, anh hỏi tiếp. “Bán rồi là bán rồi, chứ còn là thế nào”.
Thì ra sau vụ bị bọn thuế vụ tịch thu tất cả số bột nở trên tàu, Thiện chẳng còn đồng nào trong túi. Về được đến nhà, bụng đói, cật rét, soát lại chẳng còn gì đáng giá, ngoài cái bóng điện 15 watts. Thiện bèn tháo cái bóng đèn, mang đi đổi được một bơ gạo (bơ, tức cái vỏ hộp sữa đặc, một thời được dân chúng coi là đơn vị đo lường ờ miền Bắc VN) về nấu cháo. Ăn cháo xong thì đắp chăn ngủ.
Anh đại uý đạp xích lô bảo Thiện:
- Cậu có khai với chúng nó là bột nở không đấy?
- Không.
- Cậu khai sao?
- Bảo tôi không biết, người ta thuê mang thì tôi mang.
Anh đại uý thở phào:
- Thế thì có cơ cứu vãn. Chúng nó mà biết là bột nở thì xong phim. Chúng nó sẽ đem bán để chia nhau. Nghe đây, tớ có quen bọn ấy, ta có thể xin lại được.
- Nhất rồi. Có phải hối lộ gì không? Tớ không còn xu nào dính túi đấy nhá.
- Không phải hối lộ. Nhưng phải đãi chúng nó một chầu.
- Tớ nói rồi – không còn xu nào đâu.
- Việc ấy tớ lo. Sau cậu trả lại cũng không muộn.
Hôm sau anh bạn đại uý tổ chức một bữa chén thết bọn thuế vụ. Chúng thu bất cứ thứ gì trên tàu mà không có hoá đơn chứng từ kèm theo, chẳng cần biết đó là hàng gì. Thiện được trả lại toàn bộ hàng bị thu vì là bạn của bạn, vì bạn đã có lời xin lại.
Thiện không bao giờ uống rượu. Đơn giản vì phần lớn thời gian của đời anh là ở trong tù, nơi không thể có rượu uống, trừ những người tù vì lẽ này hay lẽ khác được đưa vào một toán (hay đội) đặc biệt gọi là tự giác. Những người này cũng chỉ thỉnh thoảng mới được một lần say sưa nhờ đổi chác với dân ở các làng bản gần trại.
Tôi hỏi Thiện chuyện này khi chúng tôi sống cùng nhau trong một căn hộ tại Strasbourg, một thành phố miền Bắc nước Pháp.
- Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu đấy, ông ạ – Thiện nói – Trước đó cũng có lần nhấp một tí, trong một đám giỗ, chẳng thấy ngon lành gì. Cay xè.
- Say thế làm sao về? – tôi hỏi.
- Ông này buồn cười, cái anh đại uý bạn tôi chở tôi về chứ. Anh ta có cả một cái xích lô mà.
10.2015
Theo FB Vũ Thư Hiên
tonydo nói
“….Nhà thơ Nguyễn Chí Thiện đã về với Chúa ba mùa tuyết phủ rồi. Nhiều người văn chương nổi tiếng phía Cờ Vàng viết những bài tưởng nhớ thi sĩ…v.v. Nhiều bài dài loòng thoòng, một số lợi dụng “ké” cái “Tôi” vô cho đời khỏi quên.
Tuy nhiên, đa phần…không có hồn, sáo ngữ, vì nó không thật tình từ trong tim phát ra. Có thể vì con đường đấu tranh giải phóng quê hương…mà họ phải dùng Nhà Thơ để viết…
(hết trích)
Mỗi lần đọc phản hồi lèm bèm như đàn bà của Tonydo chỉ thấy ngứa tai, ngứa dế (xin lỗi)
Ông Nguyễn Chí Thiện mặc dù sống dưới chế độ CS nhưng không chịu sự nhồi sọ của CS như Tonydo, bọn CS nó nhồi nhét đồ dơ vào tâm hồn trai trẻ của người ta thì khó gột rửa
Ng Chí Thiện bị tù đấy khổ sở được người QG hải ngoại tội nghiệp giúp đỡ tận tình, có ai lợi dụng để lấy chút thơm lây đâu? mà chỉ do lòng nhân đạo
Tôi cũng chính là dân gốc Bắc kỳ, nhưng là Bắc di cư 1954 chứ không phải thứ Bắc 75 dép râu nón cối bị dân Saigon khinh như những con chó ghẻ
Mỗi lần nghe mấy anh Bắc 75 như Tonydo phát biểu thật chỉ muốn ói mửa
Trích đàn anh qdnb:
(Ng Chí Thiện bị tù đấy khổ sở được người QG hải ngoại tội nghiệp giúp đỡ tận tình, có ai lợi dụng để lấy chút thơm lây đâu? mà chỉ do lòng nhân đạo) (hết trích)
Chắc chắn quan bác là một! Chúa sẽ trả công bội hậu cho đại ca!
Trích tiếp qdnb:
(Ông Nguyễn Chí Thiện mặc dù sống dưới chế độ CS nhưng không chịu sự nhồi sọ của CS như Tonydo, bọn CS nó nhồi nhét đồ dơ vào tâm hồn trai trẻ của người ta thì khó gột rửa)
(hết trích)
Thưa đàn anh:
Thế thì hai cụ Gô Ba Chóp và Gieo Sân có phép lạ hay sao mà họ “gột rửa” cái rụp?
Giấy ngắn, tình dài hẹn thư sau, đại ca.
Vui vẻ cả tuần nghe quan bác!
Cờ vàng – cờ đỏ, đệ nhất đệ nhị Công Hoà -CS … gì cũng cá mè một lứa, cá đối bằng đầu cả ư ?
Thật đúng là Lão Lên Đồng (hay Lão … Nhi Đồng) … Đối với tay “đạo chích” này không dùng “bạo lực Kách Mệnh” e không được . Hay quan Đóc -tưa nay là hăng-rết nên không còn sợ hết răng ?
Mâm nào có Lão Lên Đồng thò đũa vào thì thấy ơn ớn . Lão không ăn, nhưng cứ muốn khoắng đũa vào để “phát tán” loại “vi-rút” cúm cò cho lũ trẻ bị “phơi nhiễm” …
Già rồi, thôi chơi trò Lên Đồng hay Nhi Đồng đi . Nó trông bẩn bẩn làm sao í !
DÂN TRÍ thấp nên mới sản sinh lắm nhà dân chủ giả hiệu,
giả đò dân chủ nhưng trong bụng đầy mưu mô xảo trá khiến dân mờ mắt.
Cần phải nâng cao dân trí để chắn hưng DÂN KHÍ,
tạo khí thế đẩy mạnh CÁCH MẠNG DÂN SINH và DÂN CHỦ.
“Phốc” ăn phả bả bọn dân chủ bịp bơm lâu ngày, tiếp tục trông gà hóa cuốc. Đáng buồn.
Con đường dân chủ hóa còn nhiều gian nan bởi những kẻ “ngu bên dốt lâu khó cải tạo” !
“Phốc” cố đọc cho kỹ và động não, đừng cắt vụn ra để xuyên tạc linh tinh.
Lâu nay mang danh “Phốc”, quen ăn bẩn, nay lại chơi bẩn, khó coi lắm đấy.
Lãnh tụ CS lẫn quốc gia có ai thực sự dân chủ hay chỉ là con bài ngọai bang.
“Phốc” mắc bệnh Alzheimer, quên mất “quan” nhiều lần “cho toa” rõ ràng:
1/
CS là hòn đá tảng ngăn chặn tiến trình dân chủ hóa VN,
phải thủ tiêu CS bằng mọi giá, cho dù phải dùng bạo lực cách mạng.
That means tuyên chiến hết cỡ với CS, KHÔNG hòa giải hòa hợp với CS.
2/
Dân chủ đa nguyên là mồ chôn dân chủ nhất nguyên, aka độc tài dưới mọi dạng thức.
Bởi hai bên khác nhau về bản chất tới mức độ “có mày không tao, có tao không mày” !
=======
Lão Ngoan Đồng says:
09/10/2015 at 22:47
Bạn già ui,,
Tớ nghĩ khác hẳn đấy. Xứ tự do dân chủ thật, nên tha hồ tập đấu võ mồm, hơn là hiếu chiến và quá khích, hơi một tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay, hay chanh chua chửi nhau quá hàng tôm hàng cá.
Các bố tuớng nhà ta quen thói ở trong nước từ bé đến nhớn, cho nên dù lưu vong ra ngoài này vẫn dùng bao lực mọi kiểu, từ bạo hành vô nghĩa (non-sense physical violence) đến bao hành ngôn từ (non-sense verbal violence), như thường gặp trên mạng ảo.
Các ông bà Khiến chán ngày xưa hay xử dụng bạo lực vô nghĩa với ai không đồng chánh kiến hay không ủng hộ kêu gọi của mình. Chính vì “gieo gió mới gặt bão” hôm nay, cho dù họ cố lột xác bấy lâu nay. Đáng buồn nhưng “better late than never” !
Dân chủ đa nguyên bla bla bla là phải học và hành, không phải tự nhiên đọc sách và cứ cư ngụ lâu năm ở xứ tự do dân chủ là biết và hành xử ngay như người dân bản xứ đã được giáo dục từ bé đến nhớn được.
Cho nên đừng ngạc nhiên các bố cờ vàng lẫn cờ đỏ coi như “cá mè bằng đầu” cả thôi. Từ các lãnh tụ CS đến lãnh tụ thời đệ nhất và đệ nhị cộng hòa trong Nam đều là các anh chị độc tài tùy theo cấp độ khác nhau it nhiều, chưa phải là các nhà dân chủ chính hiệu con nai vàng ngơ ngác :-)
Nhìn chung, DÂN TRÍ thấp nên mới sản sinh lắm nhà dân chủ giả hiệu, giả đò dân chủ nhưng trong bụng đầy mưu mô xảo trá như xưa nay, trong và ngoài nước.
Cần nâng cao dân trí để chắn hưng DÂN KHÍ, tạo khí thế đẩy mạnh cao trào CÁCH MẠNG DÂN SINH và DÂN CHỦ.
Diễn đàn mở (Open forum) như Đàn Vẹt là thao trường cho dân ta tập học hành dân chủ đa nguyên, trước khi lâm trận thật sự. Ngày nào mọi còm sĩ tôn trọng nhau, không chủi bởi chup mũ nhau thì lúc đó mới gọi là thuộc bài học dân chủ đa nguyên.
__”Cho nên đừng ngạc nhiên các bố cờ vàng lẫn cờ đỏ coi như “cá mè bằng đầu” cả thội Từ các lãnh tụ CS đến lãnh tụ thời đệ nhất và đệ nhị cộng hòa trong Nam đều là các anh chị độc tài tùy theo cấp độ khác nhau it nhiều, chưa phải là các nhà dân chủ chính hiệu con nai vàng ngơ ngác :-)” ..
Dám làm mà không dám nhận ? Nếu những dòng trên không do lão Ngoan Đồng Lại Mạnh Cường viết thì là của mấy con Kẩu Nô sủa thuê, vậy nhé !
VNCH /CSVN ,cờ vàng /cờ đỏ….cũng cá mè một lứa ,cá đói băng đầu cả ư ?
Thì UncleFox nên hiểu là dân trí thấp nên mới ” sản sinh lắm nhà dân chủ giả hiệu,” còn như LNĐ (ta đây) ,dân trí cao nên biết hết (thông thiên đạt địa . Tụi nó toàn là “giả đò dân chủ nhưng trong bụng đầy mưu mô xảo trá khiến dân mờ mắt.”.Cho nên hãy nghe kẽ thông “tuôt luốt” mà đừng ăn cái bã dân chủ bịp bơm (nghe gióng như tony đo viết) mà trông Gà hóa cuốc (vnch là con cuốc và cs là con gà hay nguộc lại)?
Ngày trước 75 chúng nó cũng đòi dân chủ ,nhưng vẫn còn cờ vàng ,chúng cũng không thể dượng cờ đỏ. Miển đòi dân chủ ở một QG dân chủ ,có đũ pháp lý là một QG và bị cs miền Bắc xâm lược . HT Nảm là Bác sĩ đang theo học .DQH là B/s công sản Pháp có mở phong mạch (căn nhà có hoa màu tím ) ,luật sư Ngô bá Thành bị dưa qua cầu Hiền Lương nhưng vợ vẩn là Dân biểu QH,ni sư Huỳnh Liên vẫn tiếpp tế cho VC ,Hồ hữu Tường cạo trọc đầu ,bám đít Trí Quang….Họ dều theo cộng sản (không cần cờ đỏ) nhưng chắc chắn là cái loại này không thích cờ vàng .Họ nói dân chũ dân quyền dân sinh dân trí ,do dân vì dân.họ chống độc tài và bây giờ qua Mỹ ,cái bọn này ,học hét cơm gạo QG ,chạy theo bọn rừng rú ,có băng cấp ,phá nát QG,làm con mọt,con mối ,phá sập rường cột của cân nhà VN ,cắn xé nát cờ vàng vì chúng thật sự hèn nhát.chĩ ngầm phá hoại ,không dám như ht nẩm ,le hiếu đằng ,nguyễn văn nuôi ,tiêu dao bão cự hay làm một nguyên đắc xuân ,anh em hpntường …
Nay cuxg ngấm ngầm chạy qua Mỹ tncs,già rồi ,cũng chĩ đem cái “trí thức ” chồn năm xưa ra đẻ “lòe thiên hạ !
Hiên nay cờ vàng và cờ đỏ .ai có chíng nghĩa hơn.ai dân chủ ,tự do hơn ? Hỏi tức trã lời.Vậy mà chúng vẩn “Vũ như cẩn “,vậy học đẻ làm gì ? Nếu thích tự do dân chủ cần gì phải chạy trốn cs, can đảm ở lại đẻ cùng bọn cờ đỏ xây dựng tự do dân chủ như chúng trông ngóng như thời trước 75?
Bơi vì đòi tự do dân chủ ,tranh đấu cho tự do dân chủ mà phủ nhận cờ vàng thì phải chăng xưa nay VN không có tự do dân chủ và cờ đỏ cs hay cờ vàng Qg gì cũng gióng nhau. Tranh đấu cho tự do dân chủ,như LD Đức.Đ/C và một số qua đây.không chấp nhận cờ đỏ ( ai biết chúng có còn cờ đỏ hay không vì nay đang ở Mỹ và cần sự “dành dân ” như bọn “tranh đấu ” trước năm 75….Chúng cũng không chấp nhận cờ vàng mà ở đó chúng xin TN …Vậy chúng tranh đấu cho dân chủ dân trí dân sinh băng lổ miệng ,và đương nhiên chấp nhận xão biện (phe bên kia) bọn cs tranh đấu dân chủ cũng bằng miệng như LD Đúc,Điếu Cày … và một ngày nào đó chúng đứng trong hàng ngũ cờ đỏ vì cờ đỏ tranh đấu cho dân chủ vậy !
Đừng nói chuyện trên trời dưới đất,nói chuyên dân khí dân trí (tonydo trong mấy cái com sau đã cùng một ý.) dân… và nào là kiến thức trí thức…nghĩa là chúng đưa ra một sự kiện hớp lý nhưng lại cũng là cái bẫy “hãy nâng cao dân trí thì mói có dân chủ.” Hay “hãy lo chống tàu cộng còn cs tính sau !” Tht ru ngũ lòng người! (đem câu nói của PBC thế kỹ trước ra đẻ che dấu cái đằng sau ý nghĩ của chúng )
Khi dân cs ở Đức biểu tình cờ đỏ chống TC hay tụi sinh viên VC biểu tình chống tc bằng cờ đỏ,kiên định .DTH viết ĐCCL ca ngơi HCM và không theo cờ QG tay sai Mỹ thì người ta vẫn hoan hô nhưng khi nói tới cờ vàng thì hùa theo CS ,bọn QG cứ dưa cái kiến thức trí thức ra đẻ :hô hào ” Dân chủ trước đã cờ vàng hay cờ đỏ cũng như nhau!
Trí thức Mao xếnh xáng ,trí thức chồn lùi như vậy thì trách chi bọn VC cười mũi : một thế hệ nữa là chúng ta tụ ddojjng HHHG hay đi dưới lá cờ đỏ ,tổ quốc vang rên tên hồ !
Dù nói gì đi nữa ,nói hay cách mấy thì cũng không chấp nhận được bọn phản bội VNCH .
Dù khéo che dấu bằng cái kiến thức học vị của mình cũng không thể che dấu hết cái tâm theo cộng ,thờ cộng .úy phục cộng ,,,
Cũng như tonydo ,dù viết khéo ,hay ,có vẻ có chút khiêm cung ,lâu lâu cũng chửi cộng nhưng cũng có lúc thò đuôi chồn cáo ! Nhất là Khi bọn cs chống (thực hay giã) cs và bị tù ,được” thãy” qua Mỹ…nhiều như bây giờ thì trên các diển đàn bọn cs ,.du luận viên ,bọn “cuốc ra” ,bọn “chí thức” đếu khônG ít thì nhiều ,đồng ý về hùa vói cs ,chửI QG thậm tệ !
Ôi ,nếu không có ngày 30/4/75,vnch thua cuộc thì có lẻ còn “khám phá “ra nhiều con chồn dấu đuôi công phỉ …
mà có người trong tù cộng đã chưng kiến bọn này được tha về sau 2/9/75 vì lý do là CƠ SỞ CỦA VC!….
Không lẻ lại hình thành một tập đoàn chống người chống cộng TNCS dưới một hình thức mói (nhưng nội dung vẫn là bọn cộng đỏ?(/BÌNH CỦ RƯỢU MỚI ?)
Có người hỏi tai sao cs “xấu” như vậy mà toàn những khoa bãng đi theo ? Tai sao HCM học ít như vậy .”dể sợ” như vậy mà có người theo?
Câu này phải đẻ cho các trí thức như …(ai đây?) trã lời . Bỡii vì cái sai lầm đên hối tiếc của B/s DQ Hoa vẫn không làm sáng mắt kẻ hậu sinh ,nhất là kẻ có có chút kiến thức …
(leman)
Dear Tudo.com,
Theo chỗ tôi được biết, người ta chú ý đến ông sau bài viết cực hay và thật cảm động của ông Trần Dần (Lê Đạt? Hoàng Cầm ?) đăng trên tờ nguyệt san Thông Luận hồi thập niên 90, tả về cuộc sống cơ cực của ông già Đang đang chờ chết ở xó làng tỉnh Thái Bình, quê của ông. Thế là bạn bè đổ xô đến thăm và nhiều người ở hải ngoại mới biết rõ ông Đang là ai !
Sau nhiều năm CS phải phuc hồi cho ông và ông chuyển về sống ở Hà Nội tới khi chết già (2/2007).
Xem link sau đây bài viết của Thụy Khê về ông Đang trên RFI
http://www1.rfi.fr/actuvi/articles/119/article_5814.asp
Nguyễn Hữu Đang sinh ngày 15/8/1913 tại làng Trà Vy, huyện Vũ Tiên, tỉnh Thái Bình. Ông mất ngày 8/2/2007 tại Hà Nội. Theo bản “Tóm tắt quá trình hoạt động xã hội của Nguyễn Hữu Đang” do chính tay ông viết (tài liệu của diendan.org), lúc mười sáu tuổi, Nguyễn Hữu Đang đã tham gia Học Sinh Hội (tổ chức thuộc Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí hội, rồi Đông dương Cộng sản đảng), làm tổ trưởng và đã là đối tượng được kết nạp vào đảng, đó là năm 1929.
(…)
Chính thức hoạt động Nhân Văn Giai Phẩm từ tháng 9/1956, với Nhân Văn số 1 (20/9/56), và chấm dứt với Nhân Văn số 6 (chưa ra, đã bị đình bản, tháng 12/56).
Tháng 4/1958 Nguyễn Hữu Đang bị bắt trên đường tìm cách vào Nam. Ngày 19/1/1960, ông bị đưa ra toà cùng với Thụy An, Trần Thiếu Bảo, Phan Tại, và Lê Nguyên Chí.
1989, được “phục hồi”. 1990 được trả lương hưu và từ 1993, được về sống ở Nghiã Đô, ngoại ô Hà Nội cho đến lúc mất.
(…)
Sau thời kỳ quản thúc ở Thái Bình, được về sống tại Cầu Giấy, ngoại ô Hà Nội, ông vẫn bị “chăm sóc” kỹ càng. Điện thoại của ông, cũng như của các thành viên cựu Nhân Văn đều bị kiểm soát, nhưng riêng ông, ông không được phục hồi quyền phát biểu, tức là không được quyền trả lời phỏng vấn công khai như những người khác.
Sở dĩ có buổi trả lời trên RFI tháng 9/1995 là nhờ sự tổ chức của Lê Đạt: nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày Tuyên ngôn Độc Lập 2/9/1945, chúng tôi nhờ nhà thơ Lê Đạt liên lạc để gặp Nguyễn Hữu Đang, qua điện thoại nhà Lê Đạt, để hỏi ông về việc tổ chức ngày lễ Độc Lập, rồi nhân đó, hỏi thêm ông vài câu về chuyện Nhân Văn. Buổi thu thanh duy nhất này, được phát làm hai lần trên RFI, tháng 9/1995 (có thể nghe lại trên http://thuykhue.free.fr). Đó là lần phỏng vấn đầu tiên và cuối cùng. Về sau, không thể liên lạc được với Nguyễn Hữu Đang, mặc dù ông đã có điện thoại riêng, nhưng đường dây luôn luôn bị kiểm soát, chỉ nói được vài câu, là bị cắt ngay.
Vậy sự “phục hồi” ghi trong tiểu sử chỉ là hình thức, vì trên thực tế, Nguyễn Hữu Đang chưa bao giờ được phục hồi quyền phát biểu tự do như một công dân.
Kỷ luật áp dụng cho ông nghiệt ngã hơn tất cả các bạn đồng hành. Lần cuối cùng chúng tôi về Hà Nội mùa thu năm 1997, được ông đến thăm 2 lần, nhưng lần nào cũng do ông Vũ Toàn, người của bộ nội vụ, chở. Ông Vũ Toàn nay cũng đã mất. Trò chuyện với ông, vì có sự hiện diện người của bộ nội vụ, nên không nói được gì. Những điều không thể hỏi ông qua điện thoại, đến khi gặp mặt cũng không sao hỏi được. Bao nhiêu chi tiết muốn ông soi tỏ về những hoạt động, những khúc mắc ngày xưa, về quãng đời tranh đấu truân truyên, vẫn còn nguyên trong bóng tối.
Ông dặn: “Anh em mình sẽ cố gắng làm chung với nhau một số chương trình văn hoá văn nghệ. Chỉ văn nghệ thôi.” Ông nói như để trấn an người của chính quyền, nhưng cũng không kết quả. Bởi khi trở lại Paris, chúng tôi đã cố gắng điện thoại nhiều lần để “thực hiện chương trình”, nhưng chỉ sau vài câu thăm hỏi là đường dây lại bị cắt, mặc dù đề tài nói chuyện, như đã định trước, chỉ chuyên về văn hóa. Có lần bực quá, ông đã quát lên trong điện thoại: “Chúng ta chỉ nói với nhau những chuyện văn hóa văn nghệ, chứ có làm gì phản dân, hại nước đâu mà chúng nó cũng…” Ông chưa dứt lời, tiếng điện thoại đã lại u u…
[hết trích]
Nói thiệt Lão Ngoan tôi chỉ có tài “khôn liền” và cứ tra trong google là ra một số điều hay để học thêm.
Thân ái,
LNĐ
Trích: “Thì ra thời gian Thiện vắng bóng là lúc anh âm thầm chép lại toàn bộ thơ làm trong tù, để rồi đột nhập đại sứ quán Anh, nhờ họ chuyển ra nước ngoài.”
Một cá nhân đơn thân độc mã chống lại một đảng có trong tay hàng triệu công an, binh lính, mật vụ lại được cả một hệ thống các nước CS đông hàng tỉ dân hỗ trợ. Chế độ CS không để cho dân có được tổ chức, không để cho dân có cơ hội hợp tác với nhau, cá nhân chẳng những không thể hợp tác với nhau mà còn bị khống chế bởi các tổ chức đảng, chính quyền và các tổ chức “quần chúng”. Cho nên thời đó, một người dám chống lại chế độ thì chỉ có thể chống một mình. Đem cả cuộc đời, sinh mạng mình vào cuộc chiến đấu.
ĐỜI NGƯỜI
Đời người sao thảy ngoằng ngoèo
Chỉ toàn gai góc leo queo vậy cà
Nhà thơ Chí Thiện quả là
Con người bất hạnh nói ra ngậm ngùi
Thư Hiên viết vậy tốt rồi
Để đời còn biết kiếp người ra chi
Thôi thì có nói làm gì
Người đi cũng đã ba mùa tuyết rơi
MÂY NGÀN
(08/10/12)
Lai biết thêm một mãng đời của nguc sĩ NCThiên khi ra tù. Thật ra tù ở đâu cũng vậy khó làm lại cuộc đời . Bao nhiêu tù sq chinh tri vào trai hard labor camps đi ra dều làm nhưng nghề tự do vì khôngxin làm ở đâu được ,Họ bán vé số ,thuốc lá lẻ ,đưa hàng , chạy xe thồ ,đạp xich lô,,,vv mặc đầu có nhiều nghề cụ khổ như đap cyclo chả hạn cũng bị CA phường CẤM.(đạp chui)
NCT dù nghèo đói ,rách mướp nhưng có những người bạn tốt như VT Hiên hay “thằng Đ/U “giúp dở là quý rồi !
Trong cuốn “chuyên kể năm 2000″ của người tù NN Tấn đã viết về nhiều cảnh đời của những người tù oan khuất…mà có ngườ ,tù lâu quá nên không còn hơp vói đời khi ra tù ,không nơi ở ,không có việc làm ,không tiền bạc ,không có ai có tình thân thiện nên hoặc xin vào tù lại và dã treo cổ trong tù hoặc chết dấp dứi ở một xó nào đó…
Chuyên gã thợ máy Pháp bỏ cả vợ (đầm ) con cái đẻ theo HCM về VN đẻ “xây dựng quê hương ‘ nhưng một ngày kia ,bị vạ miêng ,đi vào tù Và tù này thực sự là tù “con bà phước’.không thân nhân ,vọ con thăm nuôi và ,mặc cảm ,hôi tiếc nên dã nhịn đói cho tới chết (khi được tha) Dù vậy cũng dã tìm chổ và “lêch” tới đó “an giác ngàn thu !”
Tony đo khi chưa đọc NCT ,chưa biết NCT và không hiểu người QG (trước đó không quen biết) nhưng họ đã vinh danh Ông bằng cả tấm lòng ,tình cảm nhiều vơi ngục sĩ NCT vì dù sao ,Ông ngươi của phe thăng cuộc đã phản kháng rất thật cái CNCS phi nhân và đã tố giác không rụt rè bọn bán nước câu vinh!
“Nhiều người văn chương nổi tiếng phía Cờ Vàng viết những bài tưởng nhớ thi sĩ…v.v. Nhiều bài dài loòng thoòng, một số lợi dụng “ké” cái “Tôi” vô cho đời khỏi quên.
Tuy nhiên, đa phần…không có hồn, sáo ngữ, vì nó không thật tình từ trong tim phát ra. Có thể vì con đường đấu tranh giải phóng quê hương…mà họ phải dùng Nhà Thơ để viết…”
Tony đo anh viết như vậy mà được sao ?Họ viết như vậy là đã có hồn lăm rồi còn đòi gì nữa. . Họ cúng ví mục đích của NCT và họ gióng nhau (chống cộng ) Và dù anh chết ,nhưng hàng năm họ vẩn tương niệm anh ,đó là cũng vì anh ,họ vinh danh anh ,noi gương anh để giữ ngọn lữa chông cộng cháy mãi. Tonydo còn muốn gì nữa?
So vói bài viết trên của vu thư hên ,bạn cùng tù ,thì cung chả hơn gì người QG yêu mến và cảm phục NCT…Bài viết trên ,sau ba năm NCT 2×50,cũng là một mẩu chuyên về cuộc đời sau ngày ra tù của ngục sĩ ,viết có hơi muộn ,nhưng là một mãng lịch sử của con người bất khuất…
NCT cũng là người đầu tiên phe cộng chửi thẳng Hô Ly Tinh.,goi Hồ băng thăng bằng hắn…..mà trước đó chưa ai dám động đến Hồ hay chống cộng là công hiện tai ,con cháu Hồ chớ không chống Hồ (DTH …)
Hay vì vây mà Tonydo không băng lòng nên cho là “QG lợi dụng nhà thơ chống công “NCT?
(t)
Thưa ông,
Buì Ngọc Tấn viết cuốn Chuyện kể năm 2000 chứ không phải NN Tấn!
Cám ơn O .tt. rất nhiều !sau khi bấm submit mói nhớ ra người viết CKN2,000 là BÙI ,VĂN SĨ . Nhưng dã muộn .
Nghĩ ai cũng biết nên không đính chánh đấy thôi !
Dù sao cũng cám ơn
(t))
Thư gửi nhà văn Vũ Thư Hiên!
Em chưa bao giờ đọc Thiên Đường Mù của Dương Thu Hương, Hoa Địa Ngục của Nguyễn Chí Thiện, cũng như Đêm Giữa Ban Ngày của đàn anh…v.v.
Đơn giản, vì đã từng lớn lên và được dạy dỗ dưới mái trường XHCN nhiều năm, nên em chưa đọc nhưng cũng có thể đoán được qúi vị viết gì.
Nhà thơ Nguyễn Chí Thiện đã về với Chúa ba mùa tuyết phủ rồi. Nhiều người văn chương nổi tiếng phía Cờ Vàng viết những bài tưởng nhớ thi sĩ…v.v. Nhiều bài dài loòng thoòng, một số lợi dụng “ké” cái “Tôi” vô cho đời khỏi quên.
Tuy nhiên, đa phần…không có hồn, sáo ngữ, vì nó không thật tình từ trong tim phát ra. Có thể vì con đường đấu tranh giải phóng quê hương…mà họ phải dùng Nhà Thơ để viết…
Bài này của đàn anh Vũ Thư Hiên, theo em, qủa là tuyệt vời. Viết thật, viết khéo. Đọc đi phải đọc lại. Càng đọc càng hay. Nhiều lúc chảy nước mắt.
Đàn anh có trong Mailbox của em.
Nhiều lần định thư, nhưng sợ “thấy người sang bắt quàng làm họ”.
Bài này hay lắm!
Chúc sức khỏe và xin cám ơn đàn anh!
Bơm đu đủ mà không nghe cành cạch. Chú mày cũng khéo nhể !
Không dám! Cám ơn đàn anh.
@Hùng says:
Bơm mà không nghe cạch cạch là loại bơm có. . . .Piston tốt!
Cho nên phải để ý. . .lắng nghe hơi nó. . .xì ra cho kỷ, vì piston nó nằm bên trong khó đoán( đoán thôi nhé) được made in China or Russia.
Khéo khen mèo dài đuôi :-) !
Nhớn lên dưới mái nhà xã nghĩa mà không đọc được Bông Hồng Vàng, dịch từ tác phẩm của một văn hào Nga Paustovsky, là chuyện lạ. Các bạn tôi ở Đông Âu ngưỡng mộ Vũ Thư Hiên qua truyện dịch này. Có lẽ tonydo khai đúng sự thật Boác Hù làm cho tony dốt thấy mẹ !
(Nên nhớ tớ mắng dốt là do thiếu học, chứ không ngu là do kém thông minh đấy nhớ)
Nên đọc MIỀN THƠ ẤU của Vũ Thư Hiên trước khi đọc ĐÊM GIỮA BAN NGÀY, để thấy rõ hơn văn tài của ông ấy. Tìm đọc trong mạng rất dễ.
wikipedia:
Những tác phẩm của ông đã xuất bản khi còn ở Việt Nam:
Lối thoát (kịch, 1954)
Bông hồng vàng (dịch của tác giả Paustovsky, 1960)
Truyện ngắn Paustovsky (dịch, 1962)
Luật rừng (truyện, in chung, 1985)
Khúc quân hành lặng lẽ (truyện nhiều tập, 1985-1989)
Luật rừng (kịch bản, 1988)
Miền thơ ấu (tiểu thuyết, Nhà xuất bản Văn Nghệ thành phố Hồ Chí Minh 1988); và một số kịch bản điện ảnh.
Nhà văn đã được nhận giải A văn học thiếu nhi của Hội Nhà văn Việt Nam năm 1988 với tác phẩm Miền thơ ấu.
Sau khi định cư tại nước ngoài, ông viết thêm một số tác phẩm, trong đó có Đêm giữa ban ngày
Lão Ngoan Đồng mắng khéo em:
(Có lẽ tonydo khai đúng sự thật Boác Hù làm cho tony dốt thấy mẹ !)
(Nên nhớ tớ mắng dốt là do thiếu học, chứ không ngu là do kém thông minh đấy nhớ)
(hết trích)
Gớm, sao đàn anh cứ rào trước đón sau làm gì cho thêm mệt cuộc đời. Dốt lâu ngày thành ngu, có gì phải giấu diếm.
Tuy nhiên nhờ dốt nên em cứ ngậm miệng, làm việc nuôi con. Lâu lâu muốn chường mặt ra cho vui cùng thiên hạ, biết phận mình đần, nên có làm tà lọt cho mấy cụ Cờ Vàng cũng chẳng bẽ mặt chút nào.
Còn những bố Cờ Đỏ như em, nhưng học rộng hiểu sâu, tưởng qua xứ tự do có đất dụng võ, tung hoành khói lửa.
Nào ngờ, đụng vô “vùng oanh kích tự do” của các chiến binh Cờ Vàng, cương được ít hôm, rồi cũng chỉ có ba lựa chọn:
1- Điếu đóm cho các bác Cờ Vàng
2- Làm hề, cũng cho bà con Cờ Vàng
3- Ngậm miệng, sống đoạn cuối của cuộc đời tha hương, vô tổ quốc.
Đã ra ngoài này, những tay Cờ Đỏ, dù khôn hay ngu, cũng cá mè một lứa với nhau cả chứ có khác….gì. Đọc nhau làm chi cho nhức đầu, tổn thọ.
Đôi khi khôn quá còn bị chửi nhiều nữa ấy chứ.
Khốn nạn cho những người khôn, không thể làm “Trùm” ngoài đất Việt.
Kính cám ơn đàn anh!
Bạn già ui,,
Tớ nghĩ khác hẳn đấy. Xứ tự do dân chủ thật, nên tha hồ tập đấu võ mồm, hơn là hiếu chiến và quá khích, hơi một tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay, hay chanh chủa chửi nhau quá hàng tôm hàng cá.
Các bố tuớng nhà ta quen thói ở trong nước từ bé đến nhớn, cho nên dù lưu vong ra ngoài này vẫn dùng bao lực mọi kiểu, từ bạo hành vô nghĩa (non-sense physical violence) đến bao hành ngôn từ (non-sense verbal violence), như thường gặp trên mạng ảo.
Các ông bà Khiến chán ngày xưa hay xử dụng bạo lực vô nghĩa với ai không đồng chánh kiến hay không ủng hộ kêu gọi của mình. Chính vì “gieo gió mới gặt bão” hôm nay, cho dù họ cố lột xác bấy lâu nay. Đáng buồn nhưng “better late than never” !
Dân chủ đa nguyên bla bla bla là phải học và hành, không phải tự nhiên đọc sách và cứ cư ngụ lâu năm ở xứ tự do dân chủ là biết và hành xử ngay như người dân bản xứ đã được giáo dục từ bé đến nhớn được.
Cho nên đừng ngạc nhiên các bố cờ vàng lẫn cờ đỏ coi như “cá mè bằng đầu” cả thôi. Từ các lãnh tụ CS đến lãnh tụ thời đệ nhất và đệ nhị cộng hòa trong Nam đều là các anh chị độc tài tùy theo cấp độ khác nhau it nhiều, chưa phải là các nhà dân chủ chính hiệu con nai vàng ngơ ngác :-)
Nhìn chung, DÂN TRÍ thấp nên mới sản sinh lắm nhà dân chủ giả hiệu, giả đò dân chủ nhưng trong bụng đầy mưu mô xảo trá như xưa nay, trong và ngoài nước.
Cần nâng cao dân trí để chắn hưng DÂN KHÍ, tạo khí thế đẩy mạnh cao trào CÁCH MẠNG DÂN SINH và DÂN CHỦ.
Diễn đàn mở (Open fỏum) như Đàn Vẹt là thao trường cho dân ta tập học hành dân chủ đa nguyên, trước khi lâm trận thật sự. Ngày nào mọi còm sĩ tôn trọng nhau, không chủi bởi chup mũ nhau thì lúc đó mới gọi là thuộc bài học dân chủ đa nguyên.
hehe thưa 2 bác LNĐ và Tony (nhìu đô nhờ lo đi mần, như bác tự thú)
Khôn cũng chết. Dại cũng chết. Biết thì sống. Thì ai khôn, ai dại, ai biết ở chỗ ni rứa hè? Ní nụn kiểu bạn tố nỳ… thì chắc… là giành hết cả, phải ko hay ko phải hỡi bạn hổng chịu hiền? hihi. Còn thi sĩ NCT thì sao? Theo tui, thì thành Thi Sĩ nổi tiếng, hiên ngang đi vào lịch sử mà chẳng cần nhận được giải gì cả, phải ko ạ?
@tonydo: “Tuy nhiên, đa phần…không có hồn, sáo ngữ, vì nó không thật tình từ trong tim phát ra. Có thể vì con đường đấu tranh giải phóng quê hương…mà họ phải dùng Nhà Thơ để viết…”
À! Lạ quá, lạ một cách giống như. . . .”tàu lạ”.
Sao họ không viết về Nhà Thơ vì con đường đấu tranh giải phóng quê Tàu hay quê. . . .Mỹ?
Ô! Hiểu ra rồi ! Đấy. . . đấy. . . .”Thép Đã Tôi Thế Đấy”, đấy!
À! Cũng nhớ ra rồi! . . . .”Tôi biết nó, tôi biết thằng nói câu nói đó”.
Ngục tù đè nặng lên anh
Tù Nhân Chí Thiện trở thành Vĩ Nhân.
Dú sao ông Thiện cuối đời còn được thở hít không khí tự do,
lại dược vinh danh và qúi trọng.
Trong khi đó Nguyễn Hữu Đang, Hữu Loan, Hoàng Cầm, Lê Đạt ..
đến chết vẫn không ra khỏi cái nhà tù vĩ đại CSVN
Cụ Thiện sinh năm 1939, thời kháng chiến cụ còn nhỏ.
Mấy ông kia là những người có công với cách mạng trong kháng chiến chống Pháp.
Chuyện Đời!
Hay thật!
Kính đàn anh.
Dear tonydo,
Tấm mề đay luôn luôn có hai mặt phải và trái. Mặt phải của CS là Hồ, Duẫn, Chinh, Đồng, Giáp …, và mặt trái là nhóm trí thức và văn nghệ sĩ gốc tạch-tạch-sè (tiểu-tư-sản) cùng lương dân vô tội hàng triệu triệu người, đã hy sinh thật vô lý (non-sense) để cố xây dựng thiên đàng mặt đất của chủ nghĩa CS tại VN..
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô” chỉ đúng thành tích đẫm máu và xác người dân vô tội của các đảng và nhà nước CS.
Ông Thiện sống mãi trong chăn, biết các con rận giết người ấy, mới nổi sung làm thơ chửi vung tít mẹt, chẳng kiêng sợ ai, kể các Boác Hù thời đó.
Hôm nay 19-5
Tôi nằm
Toan làm thơ chửi Bác
Vần thơ mới hơi phang phác
Thì tôi thôi
Tôi nghĩ Bác
Chính trị gia sọt rác
Không đáng để tôi
Đổ mồ hôi
Làm thơ
Dù là thơ chửi Bác
Đến thằng Mac
Tổ sư Bác
Cũng chửa được tôi nguệch ngoạc vài câu
Thôi hơi đâu
Mặc thây bọn văn sĩ cô đầu
Vuốt râu, xoa đầu, mơn trớn Bác
Thế rồi tôi đi làm việc khác
Kệ cha Bác!
@Lão Ngoan Đồng:”Trong khi đó Nguyễn Hữu Đang, Hữu Loan, Hoàng Cầm, Lê Đạt ..
đến chết vẫn không ra khỏi cái nhà tù vĩ đại CSVN”
Hình như em đọc đâu đó có nói:
Nguyễn Hữu Đang là người tổ chức dựng sân khấu ở Ba Đình cho Bác, để Bác đọc bản tuyên ngôn độc lập ăn cắp của đế quốc Mỹ.
Nhưng sau vụ “Nhân Văn Giai Phẩm”, ông Đang bị trù dập đến nỗi cuối đời phải bò ra cái trũng dưới bụi tre gai mà. . . .chết, một cách. . . độc lập, mà không bị đảng quấy rầy!
Có đúng như vậy không, Lão sư huynh?
(qua câu hỏi nầy, chứng tỏ em đạt “tiêu chuẩn chất lượng”, tức. . .Dốt+Ngu, Lão sư huynh nhớ dùm em, em cám ơn)
Cảm ơn nhà văn Vũ Thư Hiên, Nhờ nhà Văn mà tôi và giả biết thêm được nỗi khốn cùng củ nhà Thơ Nguyễn Chí Thiện và những nhà trí thức khác, Kính xin Thượng Đế ban phước lành cho nhà thơ Nguyễn chí Thiện và những ai bị đọa đày trong trong chế độ Cộng sản .