WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Trịnh Xuân Thanh con dê tế thần [II]

ĐCV: Vụ Trịnh Xuân Thanh đang hót hòn họt. Người dẫn dắt dư luận, xỏ mũi cả nên báo chí trong nước là anh blogger đang lưu lạc ở nước ngoài. Với lối kể chuyện hấp dẫn, tư liệu nóng bỏng, câu chuyện qua lời thuật cùa Người Buôn Gió giống như truyện trinh thám.

Lạ một nỗi, cho tới nay, công an Việt Nam với cả bộ máy khổng lồ như vậy mà vẫn chưa biết Trịnh Xuân Thanh đang ở đâu. Báo chí tờ thì đánh tiếng, ông Thanh chưa bị cấm xuất cảnh; tờ thì nói, 4 ngày nữa ông phải có mặt ở Hậu Giang.

Bộ chính trị lại một lần nữa chạy theo dư luận, chữa cháy khai trừ Trịnh Xuân Thanh ra khỏi đảng, trong lúc bức thư xin ra khỏi đảng của ông Thanh đã được mạng xã hội đăng tải trước đó nhiều ngày.

Để theo kịp diễn biến của vụ việc và tiện theo dõi cho bạn đọc, chúng tôi sẽ đăng gộp các phần viết 4,5,6,7 của tác giả thành phần II. Các phần này tác giả đã đăng trên blog cá nhân và lưu truyền trên 1 số trang mang.

—————————————————

Tiếp theophần trước

 

Càng đi sâu tìm hiểu, càng thấy sự đê tiện của Nguyễn Phú Trọng. Thử hỏi trong các uỷ viên trung ương Đảng và các bà con làng xóm nhà Trọng, Giới…ai có thể nghĩ rằng một ngày nào đó. Trọng chỉ đạo làm rõ việc Trịnh Xuân Thanh là ai, ai bổ nhiệm…từ một bài báo trên tờ Thanh Niên.

Cái cách của Trọng như vẻ ta không biết gì về thằng ranh con Thanh ấy, hôm nay thấy báo chí phản ánh, thì chỉ đạo làm rõ kỷ luật để làm gương.

Chính cái kiểu đó gây phẫn nộ cho nhiều người biết về quan hệ giữa gia đình Nguyễn Phú Trọng và Trịnh Xuân Thanh.

Còn dân chúng không biết về mối quan hệ này, họ đứng xem. Thằng nào chết họ cũng mừng, mà trong những vụ như thế, thằng càng to chết thì càng mừng.

Hãy xem trình tự của việc bổ nhiệm Trịnh Xuân Thanh dựa trên chủ trương của Đảng. Đây là ý kiến của Bộ Chính Trị đã nhất trí đồng ý và Lê Hồng Anh là người thay mặt tập thể Bộ Chính Trị khoá 11 ban hành.

14233038_1178459522212339_2692289211540858408_n14203380_1178459672212324_387086661271301432_n
Văn bản ghi rõ viêc thực hiện này giao cho Ban Tổ Chức Trung Ương Đảng CSVN thực hiện.

14258187_1178459972212294_3556032290688503469_o
Tiêu đề của bài báo ở trong ảnh đưa rõ lại ở đây.

Tham mưu tốt công tác tổ chức xây dựng đảng, công tác nhân sự phục vụ đại hội đảng bộ các cấp

17:54′ 5/11/2014

Thực hiện chương trình công tác, ngày 5-11-2014, tại Hà Nội, Ban Tổ chức Trung ương tổ chức giao ban trực tuyến định kỳ; đồng chí Trần Lưu Hải, Ủy viên Trung ương Đảng, Phó Trưởng ban Thường trực Ban Tổ chức Trung ương chủ trì hội nghị. Lãnh đạo các vụ, đơn vị trong Ban ở 3 khu vực Hà Nội, Đà Nẵng, TP. Hồ Chí Minh tham dự.
Bài báo đưa chi tiết về sự chặt chẽ, cẩn trọng của Ban tổ chức trung ương khi thực hiện nhiệm vụ mà Bộ Chính Trị giao.

Căn cứ trên những quyết định của BCT và tiêu chuẩn của Ban tổ chức trung ương. Tỉnh Hậu Giang do nhu cầu cần xin thêm một phó chủ tịch, đã làm đơn đề nghị. Chuyện đơn vị cấp dưới xin bổ sung thêm người và đưa tên luôn ai đó là một đề xuất bình thường. Có những trường hợp cấp trên bác đơn hoặc cử người khác về thay thế. Nhưng thông lệ trong bộ máy đảng và nhà nước cộng sản thì khi cấp dưới đề nghị xin xỏ nhân sự thường nêu luôn tên người để cấp trên tiện giải quyết.

Đấy là những điều mà bí thư Bảy Chắc dãi bày với báo chí.

Về nguyên tắc, phải thông qua tập thể Thường vụ ngay từ đầu. Nhưng sau đó, chúng tôi có báo cáo đàng hoàng, chứ không phải bao che, bưng bít, chạy chọt để lo chuyện đó cả. Mặc dù mình là người kế thừa nhưng dẫu sao, trước đây, tôi vẫn là Thường trực Tỉnh ủy. Tôi nghiêm túc nhận cái này.

Về việc thiếu thẩm tra trước khi tiếp nhận ông Trịnh Xuân Thanh, chúng tôi có nhận xét đầy đủ của Ban cán sự Đảng bộ Công Thương và đồng chí này có quy hoạch Thứ trưởng Bộ Công Thương. Quy hoạch thì Trung ương ký, tôi đâu ký được. Tôi nghĩ như thế là đầy đủ rồi.

Hậu Giang từ khi tách tỉnh, các đồng chí cán bộ luân chuyển về, chưa bao giờ được đi thẩm định các đồng chí này. Tôi nghĩ rằng, Trung ương đưa về thì các đồng chí này đã đủ tiêu chuẩn để đảm trách các vị trí chủ chốt. Cho nên từ xưa đến nay, chưa có xác minh nào đối với cán bộ luân chuyển.

Thẩm tra, xác minh trước khi nhận, tôi không biết công việc này có đúng thẩm quyền của Hậu Giang hay không? Vì vậy, đề nghị Trung ương nên nói rõ về việc này. Nếu thấy rằng, việc không thẩm tra, không xác minh là sai sót của tập thể Ban Thường vụ Tỉnh uỷ hoặc cá nhân đồng chí nào, chúng tôi nghiêm túc nhận sai sót, rút kinh nghiệm trong thực hiện quy trình điều động, bổ nhiệm luân chuyển hay thuyên chuyển cán bộ.

Theo nguyên tắc, đối với cán bộ hàm Vụ trưởng có quy hoạch Thứ trưởng thì do Trung ương, trong đó có Bộ Nội vụ trực tiếp quản lý, không thuộc đối tượng chúng tôi trực tiếp quản lý.

Ông Chánh bí thư Hậu Giang đã khẳng định việc ông xin người là xin, còn việc thẩm tra là của Trung Ương.

Thấy phần lỗi thuộc về Ban tổ chức Trung ương, đoàn kiểm tra trung ương đã trở mặt quay ngoắt sang đổ lỗi là tại Trịnh Xuân Thanh trong bản kết luận của đoàn đến Hậu Giang làm việc.

‘’ Biết bản thân không đủ điều kiện, tiêu chuẩn theo quy định nhưng vẫn có ý kiến đề nghị cơ quan chức năng làm quy trình tiếp theo tiếp nhận, bổ nhiệm các chức danh phó chánh văn phòng, Vụ trưởng, quy hoạch chức danh thứ trưởng Bộ Công Thương, Tỉnh Uỷ Viên, tham gia ứng cử đại biểu quốc hội khoá XIV là trung thực, thiếu trách nhiệm và không tự giác ”.

Như thế nào là không đủ quy định , đối chiếu với thông báo của Bộ Chính Trị mà thường trực Ban Bí Thư Lê Hồng Anh ký kia thì Trịnh Xuân Thanh hoàn toàn đủ cơ sở.

Còn về việc thất thoát 3000 tỷ ở PVC. Ban tổ chức Trung Ương lẽ nào không biết đến bản báo cáo về vụ việc này của Bộ Công Thương và kết luận của thủ tướng chính phủ đã đánh giá sự việc và nhất trí không kỷ luật Trịnh Xuân Thanh.

Việc Trịnh Xuân Thanh liên quan đến vụ lỗ này thế nào, sẽ có bài viết trình bày rõ ràng, nếu có những bằng chứng xác thực Thanh dính dáng đến thất thoát 3000 tỷ, có lẽ chả ai dám bao che cho Thanh lúc đó. Và đoàn kiểm tra trung ương bây giờ cũng không phải đánh vật tìm cách kết tội Trịnh Xuân Thanh. Đến nỗi dưa sang cả Bộ Công An định bắt mà Viện Kiểm Sát không đồng ý.

Tất cả đều hợp lý đến nỗi, đoàn Hậu Giang khi bị kiểm tra vụ tiếp nhận Trịnh Xuân Thanh này đã ngạc nhiên đến nỗi ra trung ương hỏi Phạm Minh Chính trưởng ban tổ chức trung ương bây giờ và là uỷ viên Bộ Chính Trị rằng.

- Tại sao lại có chuyện kiểm tra này.?

Phạm Minh Chính cười nhạt đáp.

- Thì chuyện nó thế thì nó thế, một thằng đã sao, thôi cứ để thế đi.

Chuyện nó thế ở đây là thế nào, là Nguyễn Phú Trọng muốn thế thì phải thế. Muốn ai sai thì người đó thành sai. Trọng đang cần thể hiện quyền uy để nuốt lời hứa sẽ về hưu sau hai năm ở lại làm TBT.

Chuyện nó là đến hàng xóm, thân tình Trọng cũng giết đừng nói thằng khác.

Và chuyện nữa là giết Trịnh Xuân Thanh để tiến tới tấn công những phe thân Mỹ còn sót lại trong đảng.

Chuyện nó thế là trong đại hội trung ương 13, lúc còn gay gắt nhất chưa ngã ngũ. Nguyễn Phú Trọng đi lên bậc có hai cảnh vệ đỡ. Bí thư Hậu Giang đã nói thẳng rằng.

- Anh Trọng đi còn không nổi, anh về đi làm nữa làm gì.

Câu nói này của bí thư Hậu Giang ở hội nghị trung ương 13, để cho các cán bộ hội nghị trung ương 13 lúc đó thẩm định độ đúng sai. Trước khi đưa ra lời nhận định, hãy thề trước con cái và tổ tiên mình. Còn những loại bồi bút, dư luận viên, tay sai của đảng nhận định thế nào không đáng quan tâm.

Nguyễn Phú Trọng liêm khiết, hiền lành ư.?

Đừng mơ, con cáo già ấy còn dạy cho các đệ tử nào nghĩ Trọng không biết gì đến tiền bằng cách có một không hai. Ông Năm Hùng trong Nam ra trung ương gặp Trọng, đưa phong bì vài chục triệu. Trọng cười nhạt bảo.

- Thôi bọn mày cất đi, bọn mày trong đó làm gì có tiền mà biêú ạnh.

Nói rồi Trọng lấy một xấp 10 ngàn usd đưa cho Năm Hùng, bắt phải nhận đây là quà của anh.

Câu chuyện Năm Hùng về kể làm cho các anh Hai Nam Bộ bừng tỉnh, hiểu rằng TBT nhà ta cũng sành chơi lắm. Từ đó mức lễ lạt cứ vô tư vượt mức tình cảm, 50 đến 100 ngàn usd là chuyện thường. Hoặc những công việc khác để lại phần khủng nào đó cho anh Cả chẳng phải sợ anh ấy liêm khiết không nhận.

***

Buổi bán sách ở Houston có khoảng 80 người tham dự, số sách mang đến cũng chừng đó.

Tôi và anh Nguyễn Văn Hải, sẽ gọi anh bằng tên quen thuộc là Hải Điếu Cày ngồi nói chuyện với các độc giả gần 2 tiếng đồng hồ. Phần bán sách diễn ra trong khoảng một thời gian rất ngắn, người mua vây quanh để chờ chữ ký tặng.
Có một chị phụ nữ mua một cuốn sách, chị bảo mua tặng cho ba chị. Tôi hỏi tên cụ là gì để ghi tặng. Chị nói tên ba chị là Khuất Duy Trác.
Tôi ký tặng trên sách rồi tần ngần hỏi.
- Bố chị tên như một ca sĩ ấy.
Chị cười.
- Em cũng biết à, bố chị là ca sĩ.
Tôi hớn hở khoe.
- Em thích nghe bố chị lắm, nhất là bài Đôi Mắt Người Sơn Tây của Phạm Đình Chương mà cụ hát, không ai có thể hát tâm trạng hơn ông bài đó.
Chị cười.
- Bố chị người Sơn Tây mà
Trong cái lúc mải nói đến người ca sĩ mà mình hâm mộ từ nhỏ, tôi không để ý đến một người đàn ông nói nhỏ bên cạnh tai tôi. Anh ta mua một cuốn mà chỉ cần đề chữ thân tặng. Khi trả tièn anh ta để lại một phong bì lớn loại hay chứa tài liệu nói.
- Gió cầm đọc chơi.
Anh ta trả 30 usd cho cuốn sách như bao người khác và đi mất trong đám đông người đang tíu tít mua sách và đề nghị ký tên, chụp ảnh cùng tôi và anh Hải. Thực sự lúc ấy tôi như một cái máy, ký tên, cầm tiền, chụp ảnh, chào hỏi …tôi không để ý gì đến tập hồ sơ. Thậm chí tôi cũng không biết đó là hồ sơ, vì trước đó có hai người tặng tôi hai cuốn sách họ viết , cũng để trong túi giấy. Tôi nghĩ anh ta là một nhà thơ khiêm tốn nào đó, trong những năm tháng sống trên xứ người, ra một tập thơ nhỏ để khuây khoả làm kỷ niêm. Tôi đã từng nhận rất nhiều tập thơ, sách như thế. Tôi chỉ loáng thoáng anh ta gần 50 tuổi và hơi gầy nhưng khoẻ và nhanh nhẹn.
Tôi trở về Đức rất vội, bởi đêm hôm trước đi nghỉ cách ngoài bãi biển cách Houston hơn 100 cây só, đến trưa thì về và chiều thì ra sân bay. Nửa tiếng đồng hồ sắp đồ tôi nhét tất tận giấy tờ, sách vở vào hành lý ký gửi, những thứ không quan trọng. Những gì quý hơn tôi để trong vali xách tay.
Về lại Berlin, tôi nằm ngủ li bì , hai hôm liền chỉ có ăn và ngủ vì chuyến đi xa và múi giờ lệch. Ngày thứ ba tôi phải chuẩn bị đi xa đến thành phố Damstadt để dự một cuộc nói chuyện về tự do sáng tác tại Việt Nam. Sau đó tôi đi Muenchen chơi ở nhà người bạn.
Thứ hai ở Muenchen tôi nhận được một cú điện thoại, chả nhớ là ngày bao nhiêu, chỉ nhớ hôm thứ sáu là ngày 26 tháng 8 tôi ở Damstadt. Người gọi điện giới thiệu là một bạn đọc của tôi nhiều năm, anh ta hỏi việc đi Mỹ bán sách Đại Vệ Chí Dị có thành công không, rồi anh ta nói có nhận được gì bên đó không. Tôi cứ nghĩ anh ta hỏi nhận về quà cáp nào đó nên gật đầu, bởi có vài chiếc áo Phản Đối Formosa, một chiếc túi hiệu hàng hiệu Kross gì đó, một tờ 2 usd tuổi đời đã 100 năm, kính đeo mắt…và sách..của nhiều người tặng tôi hoặc nhờ tôi chuyển hộ ai đó.
Anh ta nói nhận rồi chắc chưa kịp đọc phải không, cố đọc rồi anh em mình gặp nhau nhé, ở đâu cũng được.
Tôi nhớ ra tập hồ sơ của người mua sách để lại ở Houston. Mỗi lần đi, hoặc ở nhà có bưu kiện gửi thỉnh thoảng tôi nhận được những tập hồ sơ, loại hồ sơ về quan hệ Việt Mỹ, quá trình tiến hành TPP, về các hoạt động đấu tranh đòi nhân quyền cho tù nhân lương tâm nào đó, cả những thông tin về các hội nghị trung ương nữa…có khi là hồ sơ của những cá nhân là cán bộ, hoặc gia đình cán bộ bị lấy đất hay bị trù dập thành dân oan.
Tôi trả lời khi về lại Berlin tôi sẽ đọc. Về đến Berlin , hôm sau tôi mới trở tập hồ sơ đó ra. Đấy là những công văn, thông báo, báo cáo liên quan đến vụ Trịnh Xuân Thanh. Lúc này tôi mới để ý trên báo chí đang rầm rộ đưa tin kỷ luật phó chủ tịch Hậu Giang Trịnh Xuân Thanh theo chỉ đạo của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng. Một vụ thanh trừng đấu đá và một thằng quan nhỏ trở thành dân oan, chuyện quá cũ , tôi có cả đống hồ sơ như thế mà chưa có thời gian để đọc.
Người đàn ông gọi điện hôm trước lại gọi điện, số điện của tôi rất dễ dàng tìm thấy. Tôi vẫn theo thói quen ở Việt Nam dùng hai điện thoại và hai số. Số điện thoại ở chiếc iPhone 6 plus là số điện thoại thông thường, còn dành cho những việc quan trọng ở chiếc Nokia đời ơ kìa màn hình đen trắng. Một thói quen duy nhất mà hơn 3 năm rời quê hương tôi vẫn chưa bỏ được. Vì anh ta gọi vào số của chiếc iPhone nên tôi không bận tâm đến chuyện vì sao anh ta có số của tôi.
Chúng tôi hẹn nhau găp nhau, anh nói ở xa Berlin, hẹn tối hôm sau sẽ gặp ở quán cà phê ở một nơi mà hầu như chảng có người Việt ở quanh đó.
Tôi đến hẹn sớm, thói quen hẹn với người Đức cũng là thói quen hẹn với người lạ đến xem để nhìn địa hình có từ hồi ở Việt Nam. Mẹ kiếp, nhà tù và giang hồ là hai thứ ám ảnh người ta lâu nhất trong cuộc đời. Sự đề phòng ngấm vào da thịt thành bản năng chứ không phải bản thân mình chủ ý làm như vậy. Đôi khi chọn chỗ ngồi cứ vô tình chọn chỗ nào dễ thoát thân, dễ xoay sở nhất và dễ vớ được đồ đạc gì gần đó nhất để cần cái là phang đập được ngay.
Hai người đàn ông đến gặo tôi, một người cao ráo, săn chắc tuổi chừng 50. Tôi bất chợt nghĩ đến vóc dáng của người để lại tập hồ sơ bên Houston, cái tác phong của người này từ đi đứng, ngồi đều giống người kia. Tuổi họ cũng trạc như nhau. Anh ta ngồi thoải mái, hai tay dang vắt trên thành ghế , dường như anh ta không biết tiếng Đức nhiều khi người bồi bàn hỏi chúng tôi uống gì.
Nhưng anh ta không bối rối vì việc trả lời người bồi bàn, hầu hết những người Việt không rành tiếng Đưc ít nhiều lúng túng khi gặp trường hợp như vậy, anh ta thản nhiên như không. Điều đó có nghĩa anh ta đã từng đi nhiều nơi trên thế giới này mà chẳng rành tiếng.
Người đàn ông kia thì lịch thiệp và sang trọng, ông ta khoảng 65 tuổi, to béo như nhiều ngươì ở tuổi ông. Chính ông ta là người hẹn tôi đến nói chuyện. Ông ta giỏi tiếng Đức, ông ta đặt đồ uống cho chúng tôi. Ông ta ngồi đối diện, còn người khoẻ mạnh kia thì ngồi bên cạnh ở cái tư thế thoải mái mà tôi đã nói. Cái tư thế xoà hai cánh tay rắn chắc trên thành ghế như hai con rắn hoặc hai chiếc cánh đại bàng rất dễ để làm việc gì đó.
Nhiều bạn nghĩ tôi đang trầm trọng hoá vấn đề. Không, tôi chẳng có gì phải trầm trọng sự việc, tính tôi khoái nhất là biến những chuyện trầm trọng thành một chuyện tầm phào, có lẽ cái năng khiếu nhất của tôi là như vậy.
Người đàn ông lớn tuổi sau màn chào hỏi thân thiện, ông ta biết rõ về tôi, thậm chí là cả thời tôi còn trẻ. Ông ta nhắc nhiều đến những thứ mà tôi thích hay trân trọng. Khi người bồi bàn mang đồ uống đến và quay đi, ông ta bắt đầu vào câu chuyện chính bằng một giọng nói nhẹ nhàng và khá êm ái.
- Bọn anh đọc Gió nhiều năm nay ( bọn anh? tôi ngẩn người, thế là họ có nhiều người? ), nhất là trong suốt năm ngoái. Nay có việc như thế này, đấy Gió cũng đọc rồi, Gió nghĩ sao.?
Tôi ngồi nghĩ, rồi bảo em cũng không biết sao nữa. Anh đọc em nhiều, thì biết em chỉ là một thằng ất ơ chém gió thôi, tuỳ hứng, tuỳ tâm trạng.
Người đàn ông lấy trong cặp ra tờ đơn đưa cho tôi và nói.
- Đây là đơn của thằng Trịnh Xuân Thanh, Gió xem qua đi.
Tôi đọc tờ đơn, tôi không ngờ trình độ của một người là phó chủ tịch tỉnh, hàm thứ trưởng thuộc diện trung ương quản lý mà lỗi chính tả và câu cú nhiều chỗ lởm khởm hơn cả tôi.
Tôi chỉ phàn nàn về những cú pháp trong lá đơn, người đàn ông nói.
- Thì thằng Thanh nó là dân kinh doanh, đâu phải dân viết, nếu Gió sửa được cho nó thì sửa, để ngày một ngày hai sẽ gửi trung ương và báo chí.
Tôi lắc đầu từ chối.
- Nếu là của Thanh, cứ kệ thế đi, người khác viết đơn văn phong khác, người ta kêu không phải là thật. Thế giờ Thanh ở đâu ạ anh.
Người đàn ông nói.
- Tờ đơn theo Gió là để vậy không cần sửa cũng được, còn Thanh bây giờ nó ở chỗ an toàn, nếu nó không ra thì chẳng ai bắt được nó.
Một người sắc sảo, trí tuệ và từng trải, tôi nhận xét về người đàn ông đang trả lời mình trong đầu. Tôi đã nhồi cả hai ý trong một câu, đó là về lá đơn không cần sửa và Thanh đang ở đâu. Ông ta trả lời rành rọt cả hai câu theo đúng trình tự, ngắn gọn và rõ ràng một cách tự chủ và kiểm soát.
Tôi hỏi ông ta muốn tôi giúp gì lúc này. Ông ta nói tôi hãy đưa lá đơn này lên trang blog của tôi, chỉ cần vậy thôi.
Tôi thoái thác, tôi nói blogs tôi chả ai đọc, chỉ là những người dân đen bình thường họ đọc giải trí. Ông ta cười động viên.
- Tất cả những người như chúng tôi, đọc của Gió rất nhiều, để giải trí mà, vì chúng tôi làm việc căng thẳng lắm, nhiều khi sáng đến chỗ làm toàn giở của Gió ra đọc. Đọc Đại Vệ Chí Dị vui lắm, tuy có nhiều cái không đúng, nhưng cơ bản là sát vấn đề.
Tôi hơi giật mình khi nghe câu ” cơ bản là sát vấn đề ”. Hơn ba năm tôi xa quê hương, đi bao nhiêu nơi trên thế giới này, gặp bao nhiêu người Việt tôi không nhớ, hàng trăm cuộc nói chuyện liên quan đến những đề tài chính trị, nhân quyền, viết lách….tôi chưa thấy ai dùng từ như vậy.
Có chăng là tôi từng nghe những cụm từ ấy ở Việt Nam, thứ ngôn ngữ của những người có quyền uy.
Tôi lại thoái thác lần nữa.
- Cái này không như Đại Vệ , viết là chuyện sáng tác, còn đây là văn bản phải cần độ đảm bảo, nếu người ta nghĩ không phải là Thanh viết thì làm sao, khó cho em, tự nhiên em mất uy tín.
Người đàn ông ngồi bên cạnh tôi bây giờ mới xen vào.
- Gió yên tâm, Thanh nó viết, anh sẽ cho em gọi nói chuyện với Thanh.
Tôi đề nghị nếu được thì gọi nói chuyện có hình ( vì làm sao tôi biết được giọng của Trịnh Xuân Thanh), yêu cầu được thực hiện. Người đàn ông gọi cho một ai đó hỏi thăm này nọ, và rồi Trịnh Xuân Thanh xuất hiện trên màn hình viber.
Thanh mặc chiếc áo phông màu vàng nhạt như là trắng, bút máy gài túi. Mái tóc xoăn gọn gàng chứ không xoã xượi như ảnh trên báo. Anh ta chào tôi, sau vài câu xã giao tôi giơ lá đơn lên và hỏi cái này của anh chứ, anh ta gật đầu.
Chúng tôi nói chuyện dài thêm một hồi, máy vẫn để đó để Thanh nói chuyện cùng. Tôi không hứa điều gì cả, tôi bảo tôi về nghĩ lại.
Chúng tôi chào chia tay nhau , trời đã khuya. Khi ra về họ bàn nhau chuyện đêm đói, rồi gọi thêm món đồ mang đi theo về.
Tôi nghĩ đêm nay họ ở khách sạn, nếu ở đây họ là những người độc thân. Chẳng mấy ai có gia đình, vợ con ở đây mà tính chuyện mang theo gì để về nhà đêm ăn cả. Khi họ đi rồi, tôi ngước nhìn chiếc máy camera của tiệm, tôi thấy không cần thiết mai nhờ người đến xin hình ảnh, phức tạp thêm. Chuyện chắc chả có gì nghiêm trọng, thêm một người nữa biết mặt họ chẳng cần thiết gì. Giây lát tôi cũng nhớ ra người đàn ông ngồi cạnh cũng đã nhìn chiếc camera đó, họ không đề phòng có nghĩa họ biết chắc tôi sẽ không làm vậy. Gặp những người lạ quá hiểu mình chưa hẳn là điều dễ chịu.
Đêm ngày 3 sang ngày mùng 4 tôi không ngủ, tôi cầm tờ đơn của Trịnh Xuân Thanh xin ra khỏi đảng và tập hồ sơ tôi nhận ở Houston. Cái suy nghĩ duy nhất của tôi là.
Những con người này rất giống nhau, và điều giống nhau nữa là họ có thể gặp tôi bất kỳ đâu dù là Hoa Kỳ hay Đông Nam Á, chẳng phải chỉ ở Châu Âu này.
Đêm đó tôi nằm trằn trọc, rồi lại ngồi dậy pha trà hút thuốc liên miên.
Có nhiều cách đấu tranh, tôi thích gọi là cuộc chơi hơn từ đấu tranh dân chủ. Cách đấu tranh thứ nhất là chỉ cần lên mạng với được tin tức gì đó, chửi dăm ba câu, chửi càng tục càng tốt, kiểu như địt mẹ thằng Hồ Chí Minh là thằng bán nước hại dân, bọn chó cộng sản dã man …abc này nọ. Cách này đơn giản, không phải nghĩ nhiều, cũng không phải tốn thời gian , công sức và tiền bạc.
Cách đó không bị mang tiếng gì trong giới ” đấu tranh ”, tinh thần thể hiện hăng hái thế còn gì nữa.
Cách nữa là thỉnh thoảng làm bài phê phán nhè nhẹ về đường lối cộng sản VN. Mang vẻ ôn hoà , trí thức được lòng tất cả, mà cộng sản cũng không ghét mình lắm. Đôi khi gửi vài trăm usd về làm từ thiện giúp đỡ người nghèo.
Cách cao thủ hơn như nhiều trí thức, nhà báo làm là ủng hộ công việc chống tham nhũng của Nguyễn Phú Trọng, giả vờ như không biết đấy là cuộc thanh trừng nội bộ . Coi đó là chống tham nhũng thật và hùa theo nguyền rủa những kẻ bị hạ bệ. Dân chúng Việt Nam vốn đa phần ít cần tìm hiểu, với họ cứ có tên quan tham nào mang ra xử là họ vỗ tay mừng. Cách này vưa được lòng bọn đang mạnh mà vừa được lòng dân. Phần lớn những kẻ làm báo bây giờ thường chọn cách này.
Trong bối cảnh tâm thức của dân trí vừa thích cảnh chém giết, vừa e sợ chế độ cộng sản, vừa chỉ muốn ngóng tin nóng hổi để thoả mãn như trò giải trí. Chế độ thì đang năm phe, bảy phái, Những người cầm bút có cả một khoảng rộng để thể hiện vừa được danh, vừa được tiền, vừa được an thân.
Cách đấu tranh khác là viết bài , lên tiếng, tham gia những phong trào xã hội dân sự, đòi hỏi đa đảng đa nguyên như bao nhiêu người đang làm.
Trịnh Xuân Thanh chỉ là một thằng quan trong chế độ cộng sản, hắn cũng tham nhũng, cũng đục khoét. Bây giờ thì đồng đội của hắn xử hắn để dành lại thị phần kiếm chác. Cớ gì phải dây dưa với hắn. Không khéo mang tiếng nhận tiền, là người của phe nọ, phe kia. Trong khi cái thế của tôi đang không hề bị vẩn đục gì. ?
Tôi quyết định từ chối.
Sáng hôm sau, tức ngày 4 tháng 9. Những người đàn ông kia gặp tôi để nhận câu trả lời.
Thật lạ là họ không ngạc nhiên gì khi thấy tôi từ chối khi câu chuyện bắt đầu. Tôi thấy việc lẽ ra rất gấp với họ, thế nhưng họ tiếp cận tôi rất bình tĩnh và thong thả. Từ lúc ở Houston đến cú điện thoại ở Muechen và cuộc gặp ở Berlin này.
Người đàn ông lịch thiệp nói.
- Gió nghĩ xem, giả dụ bây giờ thằng Thanh đến cơ quan như bình thường, nó không ý kiến phản bác, bằng lòng nhận tội. Chấp nhận làm con dê cho Trọng làm thịt. Mặc dù nó có những bằng chứng để gỡ tội cho mình, nhưng nó nhận tội giúp cho Trọng được thoả mãn.
Ông ta dừng lại nhìn tôi rồi tiếp.
- Thì phong trào dân chủ mà cậu theo đuổi được cái gì.?
Tôi né trách nhiệm, bởi chả có gì bắt tôi phải trách nhiệm cả.
- Em không phải là người lý tưởng, em không quan tâm, em có phận của mình, cứ thế này em chém gió cũng vui. Thằng Thanh đấy teo là việc của nó, cả đàn anh của nó cũng thế. Anh có thể đưa tin cho RFA, BBC, VOA, RFI hay những tờ mạng khác rất nhiều người đọc.
Người đàn ông mỉm cười độ lượng.
- Đúng là có thể đưa tin cho nhiều nơi, nhưng chúng tôi muốn Gió đưa. Vì cậu là dân đen, tiếng nói của cậu là tiếng nói của người dân bình thường. Tôi hỏi Gió, có thật cậu nghĩ rằng Thanh bây giờ cứ ra để Trọng xử. Cái đó sẽ mang lại điều tốt cho cái mà cậu theo đuổi không, cậu không có lý tưởng gì như cậu nói ? Cứ cho là vậy, thế còn những người bạn của cậu. Họ sẽ có lợi gì hay cuộc tranh đấu của họ càng khó khăn hơn nếu một kẻ như Trọng vững vàng giữ chế độ cộng sản.
Tôi lặng im không trả lời, người đàn ông nói về các cuộc diễn biến cách mạng trên thế giới, ông ta nói về tình hình và khả năng của những người đấu tranh dân chủ. Ông ta nhận định rất chính xác và thẳng thắn về khả năng của phong trào đấu tranh đòi dân chủ ở Việt Nam.
Cuối cùng là khả năng thay đổi đất nước diễn ra ở tầng lớp nào khả dĩ nhất.
Ông ta ngừng lại để tôi hút điếu thuốc nghĩ ngợi. Tôi nghĩ nếu Trịnh Xuân Thanh nộp mình cho Trọng và nhận rõ sai trái, xin đảng khoan hồng. Những người anh em đấu tranh của tôi chả được cái gì. Chỉ có bọn bồi bút đang lăm le chờ đợi điều đó để tung hô Nguyễn Phú Trọng là người liêm khiết, người có thái độ rõ ràng, chúng sẽ ca ngợi sở dĩ chế độ cộng sản này, đất nước này chưa đi lên được vì chưa có người cộng sản chân chính như Nguyễn Phú Trọng thể hiện quyết tâm. Giờ đây ngài TBT đã thể hiện sự mạnh mẽ của mình làm trong sạch đảng và dành được cảm tình trong dân chúng. Uy tin của ngài và đảng của ngài càng được vững chắc.
Quyền và danh vọng của Nguyễn Phú Trọng và đảng công sản VN càng lớn bao nhiêu, thì sự yếu ớt của phong trào xã hội dân sự , đòi đa nguyên, đa đảng sẽ kém đi bấy nhiêu. Đấy là điều rõ ràng không phải nghĩ nhiều.
Tôi nghĩ một hồi rồi hỏi.
- Liệu Thanh nó dám chơi đến cùng không, giờ đang lưng chừng nó ra nhận tội, thế thì mình thành trò cười cho thiên hạ. Bọn Trọng nó càng được thể huênh hoang, đấy, cưỡng không lại, phải ra xin xỏ thế này thế kia. Em muốn nói chuyện với Thanh lần nữa.
Phải loay hoay 20 phút chúng tôi mới gọi được Thanh, tôi hỏi ông có dám chống lại thằng Trọng đến cùng không. Vì nếu không thì thôi, bỏ luôn bây giờ đi còn kịp.
Thanh mắt long nói.
- Tôi gọi điện cho bọn Thanh Niên đọc nguyên văn cái lá đơn rồi, bọn này nó không dám đăng đâu. Ông đưa lên hộ tôi.
Tôi nói.
- Khi tôi đưa lên, ông chẳng còn đường lùi nữa đâu.
Cả Thanh và hai người đàn ông đều bật cười trước câu hỏi ngô nghê của tôi. Họ cùng nói.
- Không lùi, Gió yên tâm.
Tôi không phải ngô nghê gì mà không biết chuyện chẳng còn dường lùi khi lá đơn được công bố. Chẳng qua tôi muốn khi người ta bảo mình giúp việc gì dù nhỏ mà hệ trọng đến cuộc đời họ, tôi hỏi lại để mình không mang tiếng gì thôi.
Bây giờ thì tôi vẫn có thể từ chối. Lần nữa cái ý nghĩ so đo lại hiện lên trong đầu tôi. Tự nhiên tôi dấn vào cái việc này làm gì, cuộc thay đổi chắc gì đã đến, nếu nó đến thì một phe kia lên chắc gì đã có thay đổi. Chả có gì đảm bảo cả, trong khi tự nhiên mình sẽ mắc vào mớ lùng bùng rồi mang tiếng là người có quan hệ dây dưa với quan chức cộng sản. Rồi sẽ đầy thứ tai tiếng nằm vùng, hai mang.
Cứ thế này chả hơn sao, trong mắt người Đức tôi là một nhà văn, trong mắt anh em tôi là người tình nghĩa, trong mắt những đấu tranh tôi cũng là một người hết mình. Con đường phía trước của tôi là bằng phẳng, những gì chông gai nhất tôi đã đi qua rồi. Mẹ tôi đã 84 tuổi, cụ ở nhà với đôi mắt nhìn dõi ra cửa với câu hỏi bao giờ trông thấy tôi bước vào nhà.
Như những nhiều chiều của nhiều năm trước, mẹ tôi ngồi bắc ghế trước hiên nhà chờ tôi.
Tôi có thể giảm dần viết về chính trị, chuyển sang viết về đời sống , về những tình cảm gia đình,bạn bè , những món ăn và những kỷ niệm. Rồi tôi sẽ trở về thăm mẹ trong sự tự hào là một Việt Kiều về thăm nhà, thăm bạn bè, hàng xóm.
Tôi sẽ nấu cho mẹ tôi một bát bánh đa cua đồng với rau cải xanh, rồi tối đến quán Lộc Vàng nghe người ca sĩ già hát những bài êm đềm, da diết.
Cuộc đời có những thứ không thể ngờ được, tôi là một thằng lưu manh, ít học, đầy tiền án và tiền sự. Một ngày nào đó tôi trở thành một nhà văn bị áp chế quyền sáng tác, thành một người đấu tranh cho tự do ngôn luận.
Tại sao tôi không dám đặt niềm tin vào một tên quan chức cộng sản có cả biệt thự ở Ciputra sẽ trở thành một nhà đấu tranh, một người dấn thân đòi công bằng cho xã hội. Khi mà hắn đến với tôi bày tỏ nỗi niềm và sẵn sàng chịu chấp nhận.
Nếu tôi không tin hắn, có lẽ tôi cũng chẳng tin mình nữa. Cả tôi và hắn đều là những kẻ xấu xa trong xã hội này, từng làm hại nhân dân của mình ở những góc độ khác nhau.
Trịnh Xuân Thanh bất mãn vì bị đem ra làm vật tế thần trong một cuộc thanh toán chính trị giữa các phe phái trong Đảng. Tôi cũng chả hơn gì hắn, nếu cái ngày 29 tháng 10 năm 2005 các bác sĩ bênh viên Nhi trung ương chỉ cần làm khác đi đôi chút, có lẽ giờ tôi đang ở trong một nhóm tội phạm xã hội đen chuyên cho vay lãi nặng và tổ chức cờ bạc , một nhóm nào đó trong muôn vàn nhóm ở Hà Nội bây giờ.
Dù sao cũng phải để cho Trịnh Xuân Thanh có cơ hội lên tiếng đối đầu với những tên cộng sản gộc đã từng là đồng chí với hắn như Nguyễn Phú Trọng. Còn hơn để hắn lặng lẽ chịu trói mình dâng cho Đảng thêm phần vinh quang, hắn có bị tử hình như Dương Chí Dũng hay tù mọt gông như Trịnh Xuân Sơn…vinh quang thuộc về đảng.
Còn những người đấu tranh cho dân chủ được gì ?
Hay chỉ có những tên bồi bút của Nguyễn Phú Trọng có cơ hội bơm chiến thắng của Minh Chủ để nhận hàng đống usd và thăng chức, rồi đi tống tiền các doanh nghiệp, cấu kết làm tiền các băng đảng như băng đảng Năm Cam.?
Rồi khi Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đạo đức sáng ngời, đảng ta trong sạch , được dân tin yêu.
Thì lúc đó cần mẹ gì đến các nhóm hội đoàn, xã hội dân sự. Đảng tốt thế rồi, có chúng mày chỉ loạn thêm.
Chính những tên bồi bút ca ngợi Trọng, Phúc là những tên gián tiếp làm suy yếu phong trào xã hội dân sự, phong trào đấu tranh đòi dân chủ. Một điều tất yếu là đảng cộng sản mạnh lên thì phong trào đấu tranh yếu đi. Những kẻ đang ca ngợi Trọng, Phúc là những tên dư luận viên nham hiểm và xảo quyệt. Hãy nhìn chúng xem, chúng có ô tô, có nhà to cửa rộng, chúng huênh hoang ăn nhậu chỗ này, chỗ kia.
Trịnh Xuân Thanh làm đơn ra khỏi đảng, một cái vỗ ê chề vào mặt Nguyễn Phú Trọng.
Bây giờ anh ta tiếp tục đứng ra đối đầu với Nguyễn Phú Trọng, anh ta cần phải thể hiện. Không để thiên hạ nghi ngờ nếu như anh ta có phát ngôn gì đưa cho tôi là giả mạo.
Tôi đã gửi chứng minh thư và bằng lái xe của mình cho anh ta, nếu anh ta nhận được, anh ta phải cầm những thứ đó trên tay để chụp ảnh làm bằng chứng.
Còn không, đây là phần kết thúc. Anh Thanh và bạn anh có thể tìm người khác. Tôi sẽ đốt những gì các anh gửi cho tôi, một cách sòng phẳng của giang hồ.
***

Sau khi tấm ảnh Trịnh Xuân Thanh xuất hiện cầm chứng minh thư và bằng lái xe của tôi trong đêm, sáng ngày hôm sau Nguyễn Phú Trọng đã triệu tập họp bất thường Ban Bí Thư để khai trừ đảng với Trịnh Xuân Thanh.
Tại cuộc họp Ban Bí Thư này, Nguyễn Phú Trọng là người trực tiếp chủ trì. Trong khi đó tỉnh uỷ Hậu Giang đang ra tối hậu thư cho ông Thanh 4 ngày nữa phải có mặt ở tỉnh uỷ để giải quyết việc liên quan.
Trong lá thư xin ra khỏi đảng của mình trước đó vài ngay, Trịnh Xuân Thanh đã gửi đến Uỷ ban kiểm tra trung ương, báo Thanh Niên, tỉnh uỷ Hậu Giang. Nội dung lá đơn này được giữ kín, bởi nó có những đoạn vỗ mặt thẳng vào Nguyễn Phú Trọng.
Tại cuộc họp của uỷ ban kiểm tra trung ương, lá đơn được đọc. Cả phòng đều bất ngờ đến nỗi lặng ngắt 10 phút không ai nói gì. Lần đâu tiên trong đảng có một đảng viên viết những lời lẽ chỉ trích thẳng vào TBT đương nhiệm như thế. Chủ nhiệm uỷ ban kiểm tra trung ương Trần Quốc Vượng đành cho tạm nghỉ giải lao để xin ý kiến Tổng Bí Thư.
Trọng nghe tin, phẫn uất bắt Trần Quốc Vượng đề nghị khai trừ đảng đối với Trịnh Xuân Thanh. Đây là một cuộc họp mà dự tính ban đầu mới chỉ là xem xét kỷ luật. Cuộc điện thoại chỉ đạo của Trọng khiến cho Vượng làm gộp tất cả phần xem xét và đưa ra hình thức kỷ luật khai trừ đảng đối với Thanh.
Lý do là Thanh đã không những gửi lá đơn này đến các cơ quan mà còn đưa chúng lên mạng xã hội Facebook.
Lời đề nghị khai trừ Đảng của uỷ ban kiểm tra trung ương có sau khi lá đơn tung ra trên mạng xã hôi. Nhưng Nguyễn Phú Trọng vẫn còn muốn giữ thể diện cho mình, ông ta chờ chỉ đạo vài cơ quan nữa cùng xúc tiến để thiên hạ tâm phục khẩu phục. Một cái kiểu mà Trọng thích là cụm từ tuyệt đối nhân dân, cán bộ, ban ngành đều nhất trí với quyết định của TBT. Như cái cách mà ông ta từng khoe khoang ở đại hội 12 mình được bầu 100% số phiếu.

Tức ông ta muốn giết người, nhưng lại muốn ép cấp dưới đề đạt lên điều đó. Để ông ta nói rằng ý của ông ta là ý kiến của toàn đảng, toàn dân, toàn quân. Lá đơn của Trịnh Xuân Thanh lúc này vẫn là sự hồ nghi của dư luận, chỉ một số cơ quan nhận được chúng. Cùng lúc Trọng cho đội ngũ dư luận viên đi phao tin về lá đơn này là giả mạo, không có độ chính xác. Mặt khác Trọng ráo riết ép cấp dưới là Tỉnh Uỷ Hậu Giang dứt điểm đề nghị kỷ luật khai trừ đảng đối với Trịnh Xuân Thanh lên cấp trên.

Lá đơn của Thanh đã khiến uy tín của Trọng giảm sút, nhưng trong lúc dư luận và nhiều đảng viên khác còn hồ nghi tính xác thực của lá đơn này. Nếu Trọng tranh thủ được quãng thời gian đó, xử lý khai trừ Thanh còn vớt vát lại được phần nào uy tín.

Tôi thấy cần thiết phải gấp rút đưa ra tính xác thực của lá đơn này, bởi tôi là người đã đưa lá đơn đó ra trên mạng. Bản thân tôi cũng vấp phải nhiều sự hồ nghi. Tôi đã đặt điều kiện với người của Thanh, Thanh phải xuất hiện cầm giấy tờ tuỳ thân của tôi trước khi Trọng Lú hoàn tất mọi thủ tục để khai trừ Thanh.

14292329_1180878605303764_6898632839046920410_n
Yêu cầu có lẽ khó với những người của Thanh, họ ngồi lặng lẽ đi rất lâu. Họ nói việc này cần có thời gian vài ngày. Tôi lắc đầu nói cần phải càng sớm càng tốt. Tôi đẩy họ vào một tình thế bắt buộc là họ phải đi nhờ người khác nếu tôi không có hình ảnh của Thanh cầm giấy tờ của tôi.

Nếu họ gửi tấm hình sớm, tôi sẽ đoán được Thanh ở đâu căn cứ vào thời gian từ khi giấy tờ của tôi gửi đi. Nhiều phỏng đoán trên mạng rằng Thanh đang ở Đức này, Thanh có nhà và vợ con đang ở đây. Tôi muốn kiểm tra điều ấy không phải là tò mò. Mà nếu như Thanh ở đây, tôi sẽ vững tâm hơn vì biết Thanh ở chỗ an toàn.

42 tiếng đồng hồ sau, tôi nhận lá đơn được gửi qua Viber. 42 tiếng là quãng thời gian có thể bay vòng quanh trái đất đối với những người sẵn tiền và sẵn visa và sẵn cả nhân lực.

14264959_1180878651970426_5671757958398867334_n
Tấm hình của Thanh được đưa lên trong đêm qua, và được chia sẻ rộng rãi. Lần này thì chỉ có 3 ý kiến trong gần 60 ngàn người theo dõi Facebook tôi cho là giả. Những nhà báo và cũng có thể là bồi bút của Trọng Lú ngay từ sáng sớm thức dậy thấy tấm hình được chia sẻ, đã hậm hực, tru tréo xỉ vả Thanh và cả tôi. Chúng ám chỉ rằng tôi vì tiền của Thanh đưa mà đã làm giúp.

Có lẽ chúng nghĩ tôi cũng như chúng, cũng nhận tiền để làm những việc đấu đá thanh trừng nội bộ giữa các quan chức cộng sản với nhau.

Trong cơn cuồng loạn để giữ uy tín cho ngài Minh Chủ Nguyễn Phú Trọng, mọi thứ chúng đều có thể nói ra, kể cả những lời dơ bẩn nhất. Đấy là việc mà chúng phải làm, công việc của chúng là giữ uy tín cho ngài Trọng. Còn tôi thì hạ bệ cái uy tín ấy, tôi cũng chẳng ngại ngần. Bởi về những gì học hỏi trong môi trường cộng sản thì chúng cả tôi cùng được học như nhau.

Tôi chả cần là nhà bất đồng chính kiến, nhà đấu tranh dân chủ. Những thứ ấy với một thằng như tôi là không thích hợp. Nhưng tôi sẽ không sa đà vào việc tranh luận với chúng về đường lối làm cho dân giàu, nước mạnh bằng cách giúp cho Minh Chủ Nguyễn Phú Trọng sáng ngời chánh nghĩa bịp bợm kia trở thành một vị lãnh tụ thần thánh tối cao. Một Cha già dân tộc thứ hai.

Tấm hình Thanh xuất hiện và những lời tán thưởng đối với sự dám chơi tới bến của Thanh khiến Nguyễn Phú Trọng bị ê mặt. Ngay từ sáng dã có người nói xì xào đến tai Trọng.

- Ông Trọng làm báo chí mất công ròng rã cả tháng trời để tạo dư luận thằng Thanh là tội phạm, giờ nó lại được dân chúng hoan hô đầy trên mạng kìa.

Trọng nghe uất đứng không vững. Chung quy tại Trọng tất, vì thích vờn mồi để báo chí tung hô theo kịp, Trọng có con gà trong tay, thỉnh thoảng lại ngó cái lông, xem thịt béo không, rồi lại vác cân ra cân xem thịt được chưa. Kiểu dề dà đầy sảng khoái trong mắt làng xóm, thiên hạ là nhà ông Trọng có con gà ngon quá, ông ấy sắp thịt đấy.

Thịt gà mang cho hàng xóm sự thán phục là Trọng Lú có gà ngon trong nhà, chả mấy ai có.

Nhưng thịt người lại khác.

Thịt người thì Trọng cho thiên hạ thấy Trọng quyền uy tối cao, uy trùm thiên hạ. Trước khi thịt Trịnh Xuân Thanh phải vờn cho các thằng uỷ viên trung ương, bộ chính trị khác phải vỡ mật, kinh hồn. Có thế mới thành được cha già dân tộc, một lời như nhấc được chín đỉnh đồng.

Nhưng con gà biến mất, Trọngchót khoe hàng xóm, đang muốn chữa thẹn bằng cách gà gầy quá tao giam nó lại nuôi thêm vài tháng. Đang tính chữa thẹn như thế, thì bỗng nhiên con gà nó đậu trên cây tre đầu làng gáy tè té tree như nói hàng xóm nhà Trọng rằng.
- Nó giam tao nuôi béo thịt đâu, thằng già ngu lại thích khoe, mở cửa chuồng sờ lườn tao béo không. Tao nhanh chân nhảy tót lên hàng rào, rồi bay lên cây tre gáy cho cả làng biết lão Trọng ngu thế nào.

Trọng xem tin tức mà trợ lý đưa, uất quá triệu tập Ban Bí Thư để khai trừ Thanh.

Tổng Bí Thư đi khai trừ một thằng tỉnh uỷ viên mà nó gửi đơn chửi thẳng vào mặt mình và tuyên bố không chung đảng vì ghét cái mặt đểu cáng của tổng bí thư.

Nhục cho Trọng, nhưng chả lẽ không làm gì. Làm để bớt tức tí nào hay tí nấy.

Đinh Thế Huynh thường trực ban bí thư, vẫn ngầm kiêm quản lý báo chí tuyên truyền vì thằng Thưởng trẻ người non dạ chưa có kinh nghiệm. Huynh cũng ức vì bao công chỉ đạo báo chí , bồi bút các kiểu để biến Thanh thành một kẻ tội phạm trong mắt nhân dân, dư luận cho Trọng thịt. Kiểu Huynh chính là thằng vỗ béo gà. Vì tức, Huynh quyết không đứng ra , kệ cho Trọng chủ trì Ban Bí Thư. Chán quá rồi, thôi thì ông Trọng bày ra làm xổng thì ông đi mà giải quyết.

Trọng muối mặt đứng ra khai trừ Trịnh Xuân Thanh, cả thiên hạ dè bỉu, giễu cợt tổng bí thư gì mà đi vuốt đuôi , bắt bóng thế. Già rồi thôi giữ hẹn năm sau nghỉ đi đừng có cố nữa.

Lại nói đến thằng Thưởng hồi Tư Sang làm bí thư HCM coi như con, nâng đỡ dìu dắt. Đại hội 12 Tư Sang về muốn gửi gắm Thưởng vào BCT để mộng sau này nó nắm TPHCM thì Sang thành bố già oai phong trấn cả cả cõi phía Nam.

Nhưng thế nào đại hội bầu thằng Thưởng lại bật vòng 16 uỷ viên BCT trong danh sách ứng cử viên BCT cùng với mụ Trương Thị Mai. Vì có công hợp sức đánh bật được Ba Dũng không vào vòng ứng cử viên, hai loại tép riu đàn bà và trẻ con cũng không đáng ngại. Trọng nghĩ chỗ nhờ cậy Tư Sang sau này, ép được đại hội ngoài 16 suất kia ra phải thêm mấy suất nữa ở BCT. Cho nên BCT đại hội 12 lại phình ra thêm mấy suất như bây giờ.

Ngày trước chạy dự án gì cần thông qua Bộ chính trị, doanh nghiệp chỉ rải tiền hơn chục mống. Từ khi Trọng làm Tổng bí thư, lần trước phình thêm 2 suất là Kim Ngân và Thiện Nhân. Giờ lại phình thêm 3 suất nữa. Thế mà Trọng chỉ đạo chính phủ giảm biên chế, trong khi BCT thì Trọng tăng thêm đến mấy chục phần trăm người. Đúng là chả nghe được những gì cộng sản nói, nhất là cộng sản đàu đảng.

Hai đệ của Tư Sang vì nhét nhồi thêm vào, không biết sắp đi đâu. Bà Mai đi làm phó mặt trận , còn Thưởng đi làm tuyên huấn dù chả biết mẹ gì kinh nghiệm.

Sang thì vẫn hy vọng Thưởng về làm bí thư thành uỷ HCM tha hồ màu mỡ. Tư Sang thích gái đẹp, chân dài, hoa hậu…mà ở đâu gái gọi cao cấp nhiều như ở Hồ Chí Minh. Nhưng Thưởng phải về đó thì bố già Phương Nam Trương Tấn Sang mới hưởng lạc được. Thế nên Sang cay cú muốn giúp Trọng hất bằng được Đinh La Thăng để cho Thưởng về đó.

Nếu Thưởng về làm bí thư thành uỷ HCM, cánh bồi bút cũ từng theo Sang lại ấm êm. Tha hồ đi đánh các doanh nghiệp, băng đảng để lấy tiền tậu nhà cửa. Có tên bồi bút cho Sang thời Sang bí thư thành uỷ HCM, tên này kiếm được mấy cái nhà. Sau dính vụ Năm Cam với Tư Sang nên làm ăn khó khăn, quay ra tạo dựng hình ảnh nhà báo cải cách, và cổ suý cho một minh chủ cộng sản trong sáng, liêm khiết. Hòng chờ ngày Thưởng về làm bí thư ở đây chuyện hốt bạc lại huy hoàng như ngày xưa. Nên bọn này rất hăng hái ra sức ngày đêm tạo dư luận Thăng chẳng ra gì , để cô lập Thăng cho bọn Trọng, Sang thịt. Đưa Thưởng về ngự, cả lũ từ thầy Tư Sang đến đệ tử lúc đó khỏi phải nghĩ.

Nhưng chuyện đó thì còn đang diễn ra. Đau và nhục nhã nhất là Nguyễn Phú Trọng bây giờ gặp vụ Trịnh Xuân Thanh. Cả trung ương chế nhạo, cười khinh Trọng trình gì mà náo loạn vang trời, khua chiêng , gõ mõ cờ xí rợp trời như ăn được người đến nơi.

Đến thằng ranh con như Trịnh Xuân Thanh nó có giỡn cho vào mặt.

(Còn nữa)

Theo Facebook Người Buôn Gió

5 Phản hồi cho “Trịnh Xuân Thanh con dê tế thần [II]”

  1. chi says:

    các bác dân chủ đã làm được gì như Gió chưa? đã làm từ thiện hoặc giúp đỡ được ai chưa?Hay cũng chỉ gõ bàn phím thôi , đừng nhỏ nhen ích kỷ.Đọc các bài của Gió mới thấy cs sợ Gió chứ chẳng sợ gì các bác dân chủ đâu.cứ xem dlv chửi Gió thì biết

  2. Lão Ngoan Đồng says:

    Thưa quí đồng hương,

    Theo tôi đây chỉ là màn kịch ĐẢ HỔ DIỆT RUỒI kịch bản Việt Nam (Vietnamese version).

    Xưa nay cộng đảng VN aka V+ luôn luôn theo đuôi T+ hơn là Nga +. Từ Cải cách ruộng đất hồi thập niên 50 cũng rập khuôn theo mẫu mực của T+ chứ không phải của bọn Nga ngố ! Cũng tìm cách đôn giới trung nông lên thành địa chủ cường hào ác bác, để tố khổ đến chết cho đúng chỉ tiêu !

    Sau đó rập khuôn T+ tiến hành chiến dịch (campaign) được đặt cho cái tên mỹ miều TRĂM HOA ĐUA NỞ TRĂM NHÀ ĐUA TIẾNG (Bách hoa tề phóng, Bách gia tề minh), bên ta được biết dưới tên Vụ án văn học NHÂN VĂN GIAI PHẨM, nhằm tiêu diệt tận gốc, tức làm sạch guồng máy đảng và quân đội. Bởi thực sự đại đa số người dân đi theo đảng, đúng hơn Việt Minh, chống thực dân phong kiến chính là thành phần có gốc gác trí thức tiểu tư sản ở thành thị (như học sinh sinh viên, giáo sư giáo viên, học giả, văn nghệ sĩ …), và họ thường là con cháu các nhà giầu ở thôn quê (thuộc hàng phú hộ hay bá hộ) hay thành thị, con cháu giới quan lại, công chức làm việc cho Pháp. Nói chung đó là những kẻ thù của giai cấp vô sản. Cho nên cần làm một cuộc thanh trừng vĩ đại để trước hết “tảy não” (brainwashing) và rồi ra buộc chúng phải đầu hàng trước giai cấp vô sản, tức chịu sự chỉ huy uốn nắn theo chủ trương đường lối kiểu CS nhằm thiết lập một nhà nước độc tài toàn diện của CS.

    Theo T+ ngầm chống Nga+ qua chiến dich chống chủ trương XÉT LẠI của Nga đưa ra từ sau khi Đại hội đảng CS Liên Xô lần thứ 20 hồi thập niên 50. Tức khước xét lại để không “sống chung hòa bình với tư bản”, nhằm tiện bề xâm lăng bằng vũ lực miền Nam (V+) và Taiwan (T+) trong mục đích thống nhất đất nước.

    Sau cái gọi là “Đại thắng mùa xuân 1975″ thống nhât đất nước đám Lê Duẫn, Lê Đức Thọ lại lái VN theo Nga, khiến T+ nổi giận và Đặng Tiểu Bình bền tức tốc “dậy cho VN một bài học” qua chiến tranh biên giới phía Bắc và phía Tây Nam, khiến nhân dân khốn khổ, đói nghèo và tụt hậu. Số người vượt biên vượt biển gia tăng đáng kể, nhất là trong thời kỳ cuối thập niên 70 được biết dưới tên NẠN KIỀU ! Nói chính xác V+ đang tâm xua đuổi hết người Việt gốc Hoa trên bình diện cả nước, cả trên đường bộ lẫn đường thủy. Những người bất mãn với chế độ, nhất là dân miền Nam, trong đó rất đông đảo giới trí thức, đã vượt biên theo đường bán chính thức của nạn kiều tạo nên vụ chấn động thế giới THUYỀN NHÂN (boat people) ở cuối thập niên 70 kéo dài sang tận thập niên 90.

    Theo đuôi Nga cho đến tận lúc Gorbachov lên nắm quyền thi hành Đổi Mới (Perestroika), khiến tổng bí Nguyễn Văn Linh kêu gọi “đổi mới hay là chết” vào năm 1986. Được vài năm thế giới CS ở Đông
    Âu thình lình sụp đổ khiến V+ mất mật, nhất là ở T+ nổ ra vụ “nổi loạn” của sinh viên học sinh tại quảng trường Thiên An Môn !
    Khi Jelsin lên thayGorbachov, đặt đảng CS Nga ra ngoài vòng pháp luật, và buôn bán với VN theo kiểu kinh tế thị trường, cắt giảm những khoảng viện trợ cũ, khiến V+ lâm vào thế bí và lo cuống đít, bởi lạm phát phi mã từ môt lên hai rồi ba con số, có lúc lên cao tới 700 % vào đàu thập niên 90.
    Trong khi đó T+ dưới chỉ đạo của Đặng Tiểu Bình đã thành công khi tiến hành TỨ HIỆN ĐẠI ! Kinh tế T+ tăng tiến, phát triển leo dần lên đến trên 10% trong một thời gian dài.
    Thế là vào giữa thập niên 90 V+ bèn ĐM theo version T+, áp dụng cái gọi là “kinh tế thị trường theo định hướng xuống hố cả nước” !

    Cứ thế V+ dù xung đột và bất mãn với Bắc Kinh, nhưng vẫn tiếp tục khấu đầu lạy T+ là sư phụ, môt mực theo đuôi bắt chước T+ như cha con một nhà !
    Đặc điểm theo T+ nổi bật nhất là cách chuyển quyền từ thế hệ này sang thế hệ khác kể từ thời sau Nguyễn Văn Linh (tồng bí) và Võ Văn Kiệt (thủ tướng) bắt chước giống y hệt T+. Các anh tổng bí và thủ tướng tương lai được học việc một thời gian dài, rồi mới nắm quyền. Ở ta có Nguyễn Tấn Dũng là đặc trưng nhất trong bọn.

    Hiện tại Tập Cận Bình lên làm hoàng đế đỏ ở Tàu, và trong một hai năm qua Tập phóng tay phát động chiến dich chống tham nhũng được khoác cho cái tên rất kêu “đả hổ diệt ruồi”, mà thực chất thanh toán các phe phái khác nhằm củng cố quyền lực về tay mình.
    Tổng bí Trọng vội vã bắt chước, sau khi không kiểm soát được phe nhóm lợi ích dưới thời Dũng condom làm thủ tướng. Thực ra TBT từng phát pháo khai thành từ vài năm trước qua con bài Nguyễn Bá Thanh, nhưng thất bại thê thảm như ai cũng rõ. Đến nay TBT mới gặp thời cơ và cứ thế gióng trông phất cờ cố làm to chuyện, như trong vụ TXT. Tuy nhiên liệu TBT có đạt được kết quả như Tập tiên sinh hay chăng là điều còn xét lại !

  3. Austin Pham says:

    Theo anh thì sự việc nó như vầy Gió ạ! Đây là cuộc thanh trừng mà Trọng và phe nhóm vừa mới bắt đầu. Việc Thanh có xổng ra ngoài hay không thì vẫn còn một danh sách tiếp theo của phe hắn sẽ bị lôi ra mần thịt. Thằng nào/con nào đều biết tỏng số phần của mình. Trong cuộc chiến sinh tử này thì em Thanh mượn dao của cậu Gio chém nhát trước để tên đầu đảng bên kia lảo đảo, nhờ vậy mà phe cùng cánh với Thanh mới thừa thắng xông lên. Cứ giả sử rằng Trọng bị hạ bệ rồi thì sao? Sẽ có một tên cộng sản khác lên thay thế. Cái bàn thờ của Hồ Nghệ An vẫn như xưa, vẫn các “bài ca cách mạng”, chỉ khác bọn thổi kèn, đội mâm mà thôi. Thanh sẽ trở lại quê nhà, tiếp tục gánh vác một phần giang sơn gọi là Hâu Giang hay Vũng Tàu gì đấy, còn dân thì vẫn ở tù, mất đất mất nhà rồi lại bốn phương phiêu bạt làm người “tị nạn kinh tế nhưng một lòng yêu tổ quốc XHCN” như bọn dư luận viên thường lảm nhảm. Anh luôn mong những thằng bị dồn vào con đường chết thì phải học khôn. Khi bọn Trọng lú đang nắm trong tay cái “chính danh” là làm sạch nội bộ đảng, loại trừ tham nhũng ở các cấp thì những thằng/con đang chết dở phải có cái khác rõ ràng hơn, thuận với lòng dân hơn để chống lại chứ. Họ đã lần mò đến em gợi ý lá bài “Tự Do, Dân Chủ” thì em cũng phải đòi hỏi những bài viết từ họ phản ánh đúng quan điểm ấy, thẳng thắn và trần trụi. Nếu không thì em chỉ là dân “đâm thuê, chém mướn” mà thôi. Anh không hạ nhục em mà cái sự thật trước mắt là như vậy.
    Anh thì chỉ mong tên Trọng dồn chúng nó vào chân tường. Loạn tắc biến không chừng.

    • tonydo says:

      Lạy bác. Bác cho em can!
      Hãy nghe bác Trọng Dân hé mắt.

      Trích Trọng Dân:
      (Điều mà Qua biết là anh Lái có qua lại với em Hồng đẹp gái, vốn là chủ biên báo Thể Thao thì phải, cũng là người của tướng công an Nguyễn Văn Huởng, nguyên cục trưởng cục tình báo an ninh thuộc bộ Công An và việc ông Trịnh Xuân Thanh trốn khỏi Việt Nam thành công là có thể có bàn tay phù phép của nhân vật này.) (hết trích)

      Nó còn nhức nhối lắm bác ạ!
      Cho dễ hiểu, Thanh là tay “Qua sông đấm buồi vào sóng”. Tron cứu Thanh trong vụ 3 ngàn tỷ. Hơn thế còn cho Thanh “tập sự” để sang năm cơ cấu chức chủ tịch tỉnh…..đâu đó.
      Thanh phản phúc, ăn tham, hơn nữa những thằng chung quanh mớm quá lời, Thanh bị vô mê hồn trận.

      Phen này Thanh chỉ một nhà đá, hai là ngỏm theo Nguyễn Bá Thanh.
      Chẳng có thằng nào chứa chấp Thanh, ngay cả Mỹ!
      Cuộc đời em Thanh kể như xong!

      Là một tay giang hồ tứ chiếng, với Gió…..không có lợi là Gió đíu có….mở mồm.
      Kính!

      • Lão Ngoan Đồng says:

        Hahaahaahhahaaaaaaaa :-)

        Tonydo “phăng” hơn cả Thạch kiếm sĩ và Lái Gió.

        Chẳng rõ tonydo dựa vào đâu mà biết Tổng bí Trọng (TBT) cứu Thanh (TXT) khỏi vụ thâm thủng công quỹ 3 ngàn tỷ và vẫn tìm cách thăng quan tiến chức cho TXT !? Để rôi kết án TXT “qua sông đấm buồi vào sóng”, nói khác đi phản phé lại TBT !?

        Ai là kẻ đã đưa TXT vào mê hồn trận, bằng cách xúi dục TXT “qua sông đấm buồi vào sóng” !? Có phải tony ám chỉ phe Dũng condom tiếp tục quậy thối chống lại liên minh Sang và Trọng chăng !?
        Tôi nghĩ thế bởi miền Nam, trong đó có tỉnh Hậu Giang là đất dụng võ của Dũng condom !

        Nói có sách mách có chứng, bằng không là dựa vào FACTS để “vẽ rắn thêm chân” thành ra FACTS + FICTIONS = FACTION, aka truyện dã sử :-) !

        Dĩ nhiên ai cũng hành sử như Lái Gió: không lợi không mở mồm !

Phản hồi