WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tháng 4, 1865 – Tháng 4, 1975

LTS: Tháng 4 luôn là tháng đau buồn cho cả dân tộc Việt. Nói như TNS John Mc Cain: Những kẻ xấu đã chiến thắng. Người cộng sản giương cao ngọn cờ dân tộc để lấy cớ xâm lấn miền Nam. Họ nêu ra đủ mọi hình ảnh tốt đẹp thể hiện ngay trên quốc hiệu: Độc lập, tự do, hạnh phúc để xô đẩy toàn dân vào cuộc chiến tương tàn đẫm máu. Thế nhưng 36 năm trôi qua, độc lập tự do hạnh phúc vẫn chỉ là những chiếc bánh vẽ khổng lồ, đất nước đang có nguy cơ rơi vào tay kẻ lạ phương Bắc. Những tiếng nói cương trực như của ông Cù Huy Hà Vũ thì bị bịt miệng, đoạ đày.

Trong tháng 4 đau thương uất nghẹn đó, ĐCV đăng lại bài viết Tháng 4, 1865 – Tháng 4, 1975 của hai tác giả Phan Quang Tuệ và Đỗ Thái Nhiên để chúng ta cùng suy gẫm.

Xe tăng cs bắc Việt ủi sập cánh cổng Dinh Độc Lập

Lúc bấy giờ là đêm ngày 8 tháng 4 năm 1865, Đại Tướng Robert Lee thống lãnh Quân đội Miền Nam cùng Ban Tham Mưu ngừng chân đặt bản Doanh Bộ chỉ huy trong một cánh rừng gần Toà Thị Xã Appamatox, thuộc tiểu bang Virginia. Sáu ngày liên tiếp trước đó đạo quân miền Nam đã đi không ngừng nghỉ tiến về phía Tây hướng về dãy núi Blue Ridge nơi mà Tướng Lee từng tuyên bố ông có thể cầm cự chiến đấu ít nhất là 20 năm. Nhưng đêm nay khi tướng Lee và Bộ Tham Mưu mệt mỏi của ông dừng quân tại Appamatox thì đạo quân miền Nam đang bị quân đội miền Bắc bao vây, lương thực cạn, hy vọng tiếp tế không có, hy vọng tăng viện cũng không. Xa xa tiếng đại bác xé màn đêm dội về… Tất cả hy vọng của tướng Lee lúc này chỉ còn đặt vào một vị tướng trẻ gan dạ, John Gordon. Vị tướng này sáng sớm hôm sau sẽ tiến quân chọc thủng phòng tuyến bao vây của quân đội miền Bắc.

Cách đó không xa, viên sĩ quan phụ tá của tướng Grant, thống lãnh quân đội miển Bắc, bước vào phòng riêng của tướng Grant để đánh thức ông dậy. Người sĩ quan hầu cận vội mang đến tướng Grant một tách cà phê nóng hổi. Tách cà phê dẫu có giúp nhẹ đi cơn nhức đầu nhưng không làm giảm bớt mối căng thẳng lo âu của tướng Grant. Sau cùng tướng Grant kéo ghế ngồi, và khởi sự thảo bức thư trả lời thư mới nhận được từ tướng Robert Lee. “Tôi rất muốn hòa”, tướng Grant viết, “và mong muốn kết thúc cuộc chiến mà không phải tổn thất thêm một nhân mạng nào nữa.  Nhưng cuộc hội kiến do Đại Tướng đề nghị vào 10 giờ sáng hôm nay không có một lợi ích nào cụ thể và tôi không có thẩm quyền quyết định hoà hay chiến.” Nhưng bức thư của tướng Grant chưa kịp đến tay tướng Lee, tiếng súng đã lại bắt đầu nổ.

5 giờ sáng, sương mù còn bao phủ rặng đồi bên kia Appamatox. Loạt đạn đầu tiên xé màn sương, đánh thức sáng chủ nhật 9/Apr/1865, tiếp theo là tiếng thét tiến quân của quân đội miền nam.  Từng đợt tấn công của tướng Gordon đã đánh bật tuyến phòng thủ đầu của quân miền Bắc, chiếm nhiều cỗ súng đại bác, đánh bạt hai bên mở rộng đường tiến quân, và ào ạt tiến lên đồi.  Nhưng từ phía bên kia đồi, quân miền Nam đã đụng phải một bức tường dày đặc, kéo dài hơn 2 dặm, cuả hai đơn vị bộ binh quân đội miền Bắc. Và ép từ phiá sau là hai đơn vị bộ binh khác của quân miền Bắc tiến lên. Quân miền Nam bị ép vào giữa, tiến không được, lui cũng không xong, và chém vè cũng không được. Chỉ trong vòng 3 tiếng đồng hồ sau, tướng Lee được tin khấp báo của tướng Gordon “Quân sĩ của tôi đã chiến đấu hết mình. Trình Đại Tướng tôi không làm gì hơn được nữa!” Lập tức tướng Lee triệu tập  Ban Tham Mưu thâu hẹp để quyết định hoà hay chiến. Tướng Lee nói với các tướng bao quanh: “Giờ đây tôi chẳng còn làm gì hơn là đến trình diện và đầu hàng trước tướng Grant”.

Nơi được chọn để nghị hòa là một căn nhà nhỏ mái ngói thuộc Appamatox, một thị xã hẻo lánh nằm vào phía Nam tiểu bang Virginia. Có độ chừng 20 căn phố, lèo tèo vài cửa hàng nhỏ, một lữ quán và toà thị xã. Khi mặt trời leo lên cao là lúc tướng Lee đã đến điểm hẹn, ông bước theo sự hướng dẫn của vị sĩ quan tuỳ viên và một sĩ quan tham mưu thuộc Bộ Tham Mưu của Tướng Grant. Tướng Lee, uy nghi trong bộ binh phục đại lễ, hông đeo trường kiếm, ngồi xuống cạnh một chiếc bàn gỗ nhỏ. Giờ đây ông đã có mặt ngay trong lòng đất đối phương.

Vào khoảng nửa tiếng sau, tiếng giày nện trên sàn gỗ và tướng Grant bước vào. Khác hẳn với tướng Lee, tướng Grant không đeo kiếm, không mặc quân phục, quần và đôi ủng lấm đầy bùn. Theo lời yêu cầu của tướng Lee, tướng Grant đích thân thảo bản văn kiện chính thức đầu hàng của quân đội liên hiệp miền Nam và sau đó tự tay trao cho tướng Lee xem lại. Chậm rãi, từ tốn, tướng Lee rút cặp kiếng đeo mắt, lấy khăn lau kỹ lưỡng, đeo kính lên và chăm chú đọc.

“…. Vũ khí, đại bác và các tài sản công phải được liệt kê, sắp xếp và giao nộp cho một viên sĩ quan do tôi chỉ định. Những vũ khí này sẽ không gồm có vũ khí cá nhân của các sĩ quan, cũng như ngựa và tư trang của họ. Sau khi hoàn tất, mọi sĩ quan và binh sĩ sẽ được phép trở về nguyên quán, và sẽ không bị quấy nhiễu bởi các cơ quan cầm quyền chừng nào họ tôn trọng lệnh đầu hàng và tuân theo luật lệ địa phương nơi họ cư ngụ.”

Lần đầu tiên trong buổi hội kiến, gương mặt của tướng Lee tươi hẳn. Như vậy có nghĩa là sĩ quan và binh sĩ dưới quyền của ông sẽ không bị giam giữ như tù binh chiến tranh. Có nghĩa là họ sẽ không bị đem ra bêu riếu diễn hành hạ nhục trên các đường phố. Có nghĩa là họ sẽ không bị mang ra toà truy tố về tội phản loạn. Tướng Lee nói, “Thưa Đại Tướng, những điều kiện đầu hàng thế này sẽ có ảnh hưởng rất tốt với quân đội của tôi.” Và tướng Lee nói tiếp, “Nhưng thưa ngài, trong quân đội miền Nam cuả tôi, ngay cả binh sĩ khi gia nhập cũng mang theo ngựa của họ vào quân đội.” Tướng Grant nói ông sẽ không thay đổi gì trong văn kiện đầu hàng, nhưng sẽ ra khẩu lệnh cho phép mọi binh sĩ miền Nam được phép mang ngựa và lừa về quê quán để sử dụng trong việc trồng trọt ở các nông trại.

Tướng Lee còn thêm một lời yêu cầu nữa. Ông trình bày cho tướng Grant biết ông còn giam giữ hơn một ngàn tù binh quân đội miền Bắc nhưng không có lương thực cung cấp cho họ và ngay chính quân đội của ông cũng không còn lương thực. Không ngập ngừng, tướng Grant đề nghị sẽ ra lệnh xuất kho cấp ngay khẩu phần cho hơn 25,000 quân sĩ của quân đội liên hiệp miền Nam. Tướng Grant hỏi, “Như vậy, đủ chưa?”

“Thưa quá đủ, quá đủ, thưa đại tướng.”  Tướng Lee trả lời.

Tướng Lee đứng dậy, lần lượt bắt tay các sĩ quan trong Bộ Tham Mưu của tướng Grant, bắt tay tướng Grant, nghiêng mình chào tất cả mọi người có mặt và bước ra khỏi phòng họp.

Tướng Grant và ban sĩ quan tham mưu đã đứng sẵn ở bao lơn trước căn nhà, nơi đôi bên nghị hòa. Khi ngựa tướng Lee rảo bước đi qua, cặp mắt của hai vị tướng quân chạm nhau trong giây phút, họ đồng ngã nón chào nhau. Trên bao lơn xung quanh tướng Grant và suốt trong sân trước căn nhà lịch sử, sĩ quan và binh sĩ miền Bắc đều đưa tay chào kính vị tướng bại trận quân đội liên hiệp miền Nam.

Tin đồn đầu hàng của tướng Lee tràn lan mau chóng như thuốc súng. Khắp nơi binh sĩ miền Bắc reo mừng. Họ liệng lên không trung mũ nón, giày, bao đạn, áo hay bất cứ vật gì có thể ném tung lên được. Họ ôm nhau, hôn nhau. Các súng ống, kể cả đại bác bắt đầu nổ. Thế nhưng tướng Grant nhanh chóng ra lệnh ngưng ngay tức khắc những biểu lộ nổi vui mừng của binh sĩ miền Bắc. “Rồi sẽ có ngày mừng chiến thắng”, tướng Grant giải thích, “Nhưng không phải là ngày hôm nay. Quân đội miền Nam đã đầu hàng. Chúng ta không được phép reo mừng trên chiến bại của họ.” Điều quan trọng với tướng Grant là phải làm sao để  thắng trận, đồng thời cũng phải gìn giữ cho bằng được sự toàn vẹn tình cảm giữa những người cùng trong cộng đồng dân tộc Hoa Kỳ.

4:30 chiều ngày 9 tháng 4, 1865, Bộ Trưởng Bộ Chiến Tranh tại Hoa Thịnh Đốn nhận được một điện văn ngắn ngủi của tướng Grant, “Tướng Lee đã buông súng đầu hàng quân đội miền Nam theo những điều kiện do tôi ấn định.”

Cách đó không bao xa, tướng Lee cỡi ngưạ trở về bản doanh của mình. Dọc hai bên đường, binh sĩ miền Nam nghiêm chào vị tướng lãnh mà họ tôn sùng. Nhiều người bật khóc, phủ phục bên đường. Tướng Lee cũng không cầm được nước mắt. Về đến đại bản doanh, trước mặt sĩ quan và binh sĩ đứng chờ, tướng Lee hướng về họ và nói: “Ta đã cố gắng làm tất cả những gì có thể làm được. Và nay lòng ta nặng trĩu, không thể nói gì hơn.”

Bước đi vài bước, ông dừng lại và thêm: “Các ngươi hãy trở về quê quán. Và nếu các ngươi sống được như những công dân tốt như các ngươi đã từng chiến đấu như các chiến sĩ thì các ngươi sẽ thành công rồi. Và tôi sẽ luôn luôn hãnh diện vì các anh em.” Và tướng Lee biến mình vào trong lều vải của mình.

Điều kiện đầu hàng được hai tướng Lee và Grant ký kết tại Appamatox ngày 9 tháng 4, 1865 thì 3 ngày sau, ngày 12 tháng 4 mới là ngày quân liên hiệp miền Nam chính thức buông súng đầu hàng. Hai đạo quân dàn đôi bên con đường chạy theo phía Đông rừng Appamatox. Chỉ huy cánh quân miền Bắc và điều khiển buổi lễ là tướng Chamberlain, nguyên là một giáo sư đại học, Huy Chương Danh Dự, hai lần bị thương trên chiến trường.

Chỉ huy 28,000 sĩ quan và binh sĩ liên hiệp miền Nam là tướng Gordon, một trong những cận tướng can trường của Đại tướng Lee, 4 lần bị thương tại mặt trận, một lần bị trúng đạn xuyên qua mặt. Tướng Chamberlain đã ghi lại trong hồi ký cuả mình: “Từng đoàn, từng đoàn, họ tiến bước theo nhịp quân hành, ép chặt vào nhau giống như một giòng người đội vương miện màu đỏ ối, giương cao quân kỳ và hiệu kỳ. Đây là những người mà gian lao, đau khổ, nhọc nhằn, kể cả tử thần không bẻ cong được quyết tâm của họ. Họ đứng thẳng hàng trước mặt đoàn quân chúng tôi, một đoàn quân tơi tả, xương xẩu, nhưng hiên ngang, mắt sáng ngời chiến thắng, họ là những hình ảnh sống phản ảnh mối liên hệ thắm thiết chỉ có thể có giữa những đồng đội trên chiến trường”.

Không hề dự định trước, cũng như không hề được chuẩn y trước, tướng Chamberlain bất thần hô lớn ra lệnh, “Bồng súng chào!” cho quân đội miền Bắc. Một tiếng kèn lệnh vang lên, và lập tức toàn thể đoàn quân miền Bắc bồng súng lên vai, tiếng báng súng rập khuôn vang lên. Phía đối diện, tướng Gordon thúc nhẹ con tuấn mã khụy hai chân trước xuống, người và ngựa cùng cúi đầu, gươm tuốt trần chúc mũi trong một giáng đìệu hùng vĩ tuyệt vời. Cùng lúc, đoàn quân miền Bắc chuyển qua bồng súng nghiêm chào. Họ chào những “anh hùng bại trận”, họ bày tỏ sự kính trọng của những người Hoa Kỳ đối với những người Hoa Kỳ.

Và phía hàng quân miền Bắc tiếp tục giữ đúng thế nghiêm. Không có thêm một tiếng kèn.  Không có một tiếng trống. Không có một tiếng hô chiến thắng. Không có một tiếng nói. Không cả một tiếng thầm thì. Mà chỉ còn là một hàng quân im phăng phắc. Mọi nhịp thở như ngừng lại.
Buổi lễ đầu hàng kéo dài 7 tiếng đồng hồ. Gần 28,000 người, trên 100,000 tấn vũ khí, đạn dược, quân kỳ, hiệu kỳ lần lượt bỏ xuống. Từng đơn vị tiến lên, gác súng, tháo bao đạn, và xếp súng xuống. Kế đến họ trìu mến cuốn hay xếp quân kỳ, hiệu kỳ, lắm cái tơi tả và lắm cái nhuộm máu đã khô, sau cùng họ khẽ đặt những lá cờ kia xuống mặt đất…

* * *

Bây giờ, xin tạm gọi ngày 09 tháng 04 năm 1865 tại Mỹ là tháng 04/1865, và 30/04/1975 tại Việt Nam là tháng 04/1975. Một số người cho rằng Mỹ là quê hương của “Cow Boy”. Mỹ là xã hội sống theo phương châm “Bắn nhanh thì sống, bắn chậm thì chết”. Mỹ là nơi “mắt đổi mắt, răng đổi răng”. Tại sao giữa những tin đồn hung hiểm như vậy, người Mỹ lại có được tháng 04/1865 tuyệt vời như thế kia? Tuyệt vời bởi lẽ sau nhiều năm quần thảo với nhau trên núi xương, sông máu, người Mỹ đã nhanh chóng làm hòa với nhau, lấy tình tự dân tộc làm gốc. Tuyệt vời bởi lẽ biến cố Tháng 04/1865 đã nêu bật tình cảm rằng cả người thắng lẫn kẻ bại đều thiết tha và chân thành tôn kính lẫn nhau. Tuyệt đối không có cảnh “nhảy múa trên đau khổ của kẻ bại”. Người đích thực là kẻ chiến thắng trong 04/1865 chính là dân tộc Hoa Kỳ.

Mang tháng 04/1865 đặt cạnh tháng 04/1975, mọi người, kể cả những người khác biệt chính kiến, đều có thể dễ dàng nhận ra những khác biệt lớn lao sau đây:

-  Chiến bại trong 04/1865 là chiến bại thật. Chiến bại trong 04/1975 là chiến bại biểu kiến (thấy vậy mà không phải vậy). Chiến bại trong 04/1975 là chiến bại của một quân đội bị “Đồng Minh” đâm sau lưng.

- Sau 04/1865, quân Bắc Mỹ không hề trả thù quân Nam Mỹ. Tất cả hình thức ăn mừng chiến thắng đều bị ngăn cấm. Chẳng những không bị ngược đãi, quân Nam Mỹ  còn được Bắc quân trao tặng hơn hai mươi lăm ngàn (25.000) phần ăn như một lời chúc thượng lộ bình an trên con đường trở về quê hương gốc. Sau 04/1975, CSVN ra lệnh mang ra chợ xử bắn những quân cán chính nào của VNCH mà  Hà Nội gán cho danh hiệu “ác ôn”. Mặt khác, tất cả thương bệnh binh của VNCH lập tức bị đuổi ra khỏi tòan bộ hệ thống quân y viện của Miền Nam Việt Nam. Đó là lý do giải thích tại sao những ngày đầu tháng 05/1975 vô số thương binh VNCH, kể cả những thương binh vết thương còn mới nguyên, lê lết khắp phố chợ làng quê…

-  Không một người lính nào trong quân đội Nam Mỹ bị bắt giam như những tù binh. Ngược lại, tại Việt Nam 04/1975, CSVN bắt giam nhiều trăm ngàn quân nhân từ tướng đến binh (an ninh tình báo) của VNCH. Hành động bắt giam này được thực hiện bằng lời kêu gọi mang theo mười ngày lương thực nhằm tạo cho “nạn nhân” hiểu lầm là họ chỉ đi “học tập cải tạo” mười ngày. Trong thực tế 10 ngày có nghĩa là một hai thập niên tù khổ sai.

-  Tháng 04/1865 quân Bắc Mỹ chỉ tịch thu vũ khí cộng đồng, họ cho phép quan, quân miền Nam giữ lấy ngựa và vũ khí cá nhân như những tài sản riêng. Tháng 04/1975 nhà cửa, xe cộ của sĩ quan cao cấp của VNCH bị tịch thu, vợ con của quân nhân các cấp bị mất việc làm, bị đuổi đi kinh tế mới. Đặc biệt, không chỉ riêng gia đình quân cán chính VNCH mà ngay cả người dân bị goi là “dân vùng ngụy” cũng bị CSVN đánh đòn rất cẩn thận: đánh tư sản mại bản, đánh công thương kỹ nghệ gia, đánh tiểu thương, đánh văn nghệ sĩ, đánh tu sĩ các tôn giáo. Nói chung, tháng 04/1975 là ngày ghi dấu toàn bộ xã hội miền Nam Việt Nam biến thành địa ngục trần gian.

Cùng là CON NGƯỜI, tai sao người Mỹ đối xử với người Mỹ khác hẳn CSVN đối xử với người Việt Nam? Phải chăng văn hóa Mỹ khác với văn hóa Cộng Sản? Đúng rồi, văn hóa CS hoàn toàn phản lại văn hóa của loài người. Nhóm chữ “văn hóa CS” chỉ là kiểu dùng chữ tạm thời, giúp cho sự diễn đạt được nhanh chóng. Văn hóa là sự thăng hoa của văn minh, là cao diểm của văn minh NGƯỜI. Xuất phát từ tiền đề triết học duy vật ( kim chỉ nam của đấu tranh giai cấp), trong tim óc của môn đồ Cộng Sản không có chỗ dành cho Con Người. Thoạt tiên Karl Marx dạy người CS hãy nhóm lên ngọn lửa đấu tranh giai cấp để thống tri xã hội. Thế nhưng trong thực tế ý niệm giai cấp rất mơ hồ. Ghét ai thì gọi người đó là phú nông, địa chủ. Thương ai thi goi người đó là “tư sản dân tộc”. Mặt khác, theo đà phát triển của văn minh loài người, triết học Marx đã hiện nguyên hình là một quái tượng tư tưởng vô cùng to lớn. Từ đó, người Cộng Sản, đặc biệt là CSVN, hoàn toàn mất hướng suy nghĩ. Tuy nhiên, trong cuộc đời mất hướng kia, thói quen đấu tranh giai cấp đã hằn sâu trên tim óc của người CS ba phương châm sống gọi là “ba ác” mà người CS cho là cực kỳ khôn ngoan:

1. Ác một là: Sống tức là đấu tranh chống những người chung quanh (kể cả đồng chí) để vươn mình lên, để cai trị mọi người, để tước đoạt tài sản của người khác càng nhiều càng tốt.

2. Ác hai là: Sẵn sàng thực hiện bất kỳ điều ác nào, kể cả giết cá nhân hay tập thể người, nhằm hoàn tất cho bằng được mục tiêu số (1).

3. Ác ba là: Phương châm (1) và (2) phải được dấu tuyệt đối kín. Sống để bụng, chết mang theo. Nhằm tăng cường cho công việc dấu kín kia, người CS phải lòe bịp người đời bằng cách thường xuyên đề cao Trời Phật, tình Người, tình yêu tổ quốc, yêu nhân loại.

Muốn tìm ra lý do tại sao có sự khác biệt lớn lao giữa tháng 04/1865 và 04/1975 chúng ta hãy căn cứ vào “ba ác” kể trên để theo dõi hành động của đảng CSVN từ 1954 đến ngày nay, 2008.

1955 và các năm kế tiếp, CSVN nhân danh giai cấp bần cố nông đánh các mặt trận: Cải cách ruộng đất, Nhân Văn Giai Phẩm, vụ án xét lại chống đảng… Mục đích: cướp tài sản của quần chúng nhân dân và củng cố quyền thống trị của đảng.

1968, CSVN nhân danh giai cấp vô sản tàn sát nhiều vạn đồng bào cố đô Huế. Mục đích: khủng bố quần chúng Huế để cưỡng bách Huế phải tuân phục Hà Nội.

1975, tháng 04, CSVN vẫn nhân danh giai cấp vô sản một mặt tống giam hàng trăm ngàn quân nhân và nhiều thành phần quần chúng khác nhau, mặt khác đánh tư sản, công thương gia, cưỡng đoạt tài nguyên quốc gia, biến tài nguyên này thành tài sản riêng của đảng CS, xuất cảng thuyền nhân, phụ nữ, trẻ em, công nhân lao động… Tất cả những việc làm kia chỉ vì mục đích cướp tài sản của toàn dân và củng cố quyền thống trị.

1985 đến 2008, kinh tế quốc doanh của CS bắt buộc phải đầu hàng kinh tế thị trường, giai cấp tư bản đỏ ra đời ngay càng đông, càng giàu có một cách bất lương. CSVN bắt đầu đổi giọng, không còn nhắc đến giai cấp vô sản nữa, mặc dầu giai cấp nay ngày càng phình to. CSVN công khai phục vụ Trung Quốc, phục vụ doanh nhân quốc tế. CSVN không ngần ngại thẳng tay đàn áp sinh hoạt tôn giáo, những tổ chức yêu chuộng tự do dân chủ, công nhân, dân oan, thanh niên sinh viên
biểu tình chống Trung Quôc xâm lược, chống Olympic Trung Quốc…

Quá trình hoạt động của CSVN trong các thập niên qua để lộ ra rằng CSVN cai trị đất nước dưới nhiều lớp áo khác nhau: Bần cố nông, vô sản, tư bản đỏ, người bạn thân thiết của doanh gia ngoại quốc, kẻ tôi tớ trung thành của quân xâm lược Trung Quốc… Trong nhiều lớp áo khác nhau kia CSVN bao giờ cũng “đề cao” tình người, tình tổ quốc, tình nhân loại. Hẳn nhiên những đề cao như vậy đều là những đề cao gian dối , những đề cao nằm trong kế hoạch thực hiện “ba ác” của người CS- biến- thái- sau- khi- chủ- nghĩa- Marx- thất- bại. Nói đúng hơn, sau thất bại của Marx, con người Cộng Sản trở thành con người Mafia. Thế rồi, đảng CSVN với bản chất Mafia đã “Mafia hóa” xã hội Việt Nam qua ba cội nguồn sau đây:

1) Quan hệ giữa nhà cầm quyền CSVN với quần chúng Việt Nam là quan hệ giữa cá lớn với cá bé, giữa động vật khỏe với động vật yếu. Lâu dần, do ảnh hưởng cách ứng xử của nhà cầm quyền, người dân quay ra đối xử với nhau theo luật mạnh được, yếu thua. Luật này là luật hàng đầu của xã hội Mafia.

2) Nhà cầm quyền CSVN ra lệnh cho báo chí, truyền thanh, truyền hình và các phương tiện truyền thông khác phải truyền thông theo kiểu cắt đầu, cắt đuôi, bóp méo sự thực. Bằng lề thói truyền thông kia nhà cầm quyền đã dạy dỗ và đào tạo người dân thành những kẻ ăn gian nói dối. Ngay thẳng là khờ khạo, gian manh là khôn ngoan. Không gian dối, không phải là Mafia.

3) Biết rõ thế giới kinh tởm bộ mặt Mafia, CSVN thường xuyên nỗ lực che đậy bộ mặt Mafia của họ. Muốn vậy CSVN phải ẩn nấp đàng sau tấm bảng Karl Marx. Ẩn nấp như vừa kể, CSVN muốn nói với thế giới rằng CSVN không là một đảng trộm cướp Mafia, và rằng CSVN đích thực là một đảng chính trị lấy tư tưởng Marx làm kim chỉ nam. Nhằm giúp cho việc ẩn nấp được chu đáo hơn, “giống thật” hơn, CSVN cưỡng bách toàn bộ hệ thống giáo dục của xã hội Việt Nam phải đều đặn học tập chủ nghĩa Marx. Sự thể này đã dẫn đến một sự thực rằng: Trước kia ông Hồ Chí Minh và những đồng chí của ông ấy đã từng học Marx, theo Marx, đã từng trở thành những người CS biến thái sau khi chủ nghĩa Marx thất bại, đã từng sống theo “ba ác”, đã từng là Mafia. Ngày nay CSVN lôi kéo toàn bộ xã hội Việt Nam đi vào con đường có đầy đủ cái “đã từng” kia.

Cùng là con người, tại sao tháng 4, 1865 là thiên đàng, tháng 4,1975 lại là hỏa ngục? Thưa rằng  tại vì tháng 4, 1865 người Mỹ đối xử với nhau bằng văn hóa con người so với tháng 4, 1975 CSVN “đãi ngộ” quân dân miền Nam Việt Nam bằng “văn hóa” ba ác, “văn hóa” Mafia. Điều nguy hại hơn nữa là từ sau tháng 4, 1975 cho đến nay, CSVN không ngừng thủ  tiêu  văn  hóa Việt  Nam, thay vào  đó  là  “văn  hóa”  Mafia.

Văn hóa là quốc hồn. Văn hóa đi vắng. Quốc hồn bay xa. Lòng yêu nước của người dân mờ phai. Hiện nay, đa số người dân Việt gần như không nghĩ đến nghĩa vụ bảo vệ non sông. Trong khi đó, tin tức thời sự cho biết dân Tàu đang ồ ạt kéo vào lãnh thổ Ai Lao với lý do kinh doanh, thực tế là lục tìm lương thực. Trong khi đó tin từ Việt Nam cho biết  nương vào sự việc từ lâu, CSVN đã cho phép Tàu vào Việt Nam như đi chợ không cần giấy tờ nhập cảnh, nương vào lý do “bảo vệ ngọn đuốc Olympic” nhiều đạo quân Tàu mặc thường phục đang tràn ngập Việt Nam từ Bắc vào Nam. Phải chăng đây là một cuộc đại xâm lăng không bằng súng đạn mà bằng chiến thuật lấy thịt đè người? Đây là dấu hỏi gây nhức nhối tim óc dành cho người Việt Nam trong cũng như ngoài nước vào dịp 30/04/2008 vậy.

© Phan Quang Tuệ – Đỗ Thái Nhiên

© Đàn Chim Việt

20 Phản hồi cho “Tháng 4, 1865 – Tháng 4, 1975”

  1. Minh Đức says:

    Trích: “1975, tháng 04, CSVN vẫn nhân danh giai cấp vô sản một mặt tống giam hàng trăm ngàn quân nhân và nhiều thành phần quần chúng khác nhau”

    Chế độ CS làm điều trên vì CS chủ trương xóa bỏ cơ cấu xã hội cũ với các giai cấp cũ để xây dựng xã hội mới mà đảng CS nghĩ rằng phù hợp với chủ nghĩa Mác. Việc giam các sĩ quan là để phá tan quân đội VNCH, cắt đứt mốt quan hệ giữa chỉ huy và thừa hành của sĩ quan và binh lính. Việc giam các chính trị gia và nhiều người khác là để phá vỡ tất cả các tổ chức, hội đoàn tại miền Nam. Tất cả các tổ chức tại miền Nam đều bị giải tán để các cá nhân đều phải bị đặt dưới sự quản lý của các tổ chức của đảng CS. Tại Mỹ, sau nội chiến thì xã hội miền Nam vẫn là một xã hội dân chủ như xã hội miền Bắc và như giống xã hội Mỹ trước chiến tranh. Dân Mỹ tại miền Nam vẫn được quyền gia nhập đảng, lập hội, ứng cử, bầu cử như dân Mỹ tại miền Bắc ngoại trừ việc nuôi nô lệ.

  2. le lac thanh says:

    Các bạn không nhân thấy tinh thần hỏi cái hay cái đẹp của họ có ngoài sức tưởng tượng của mọi người hay sao. Ngày nay các lảnh đạo CSVN nói leo lẻo mà chẳng biết ngượng miệng rằng chính quyền của họ là “ chính quyền của dân do dân và vì dân” đó sao. Tôi nhớ nếu không lầm thì câu đinh nghĩa nổi tiếng nay về một chính quyền dân chủ (….the government of the people for the people and by the people) là của TT ABRAHAM LINCOLD từ 150 năm trươc vây. Cho chúng ta suy ngẩm và chờ mong dung lẽ phải để thuyết phụ họ.

  3. Nguyen V N says:

    Thưa các bạn ngày 30 tháng tư 75 là ngày đáng buồn cho dân tộc VN thật. Chúng ta Bắc và Nam đều là nạn nhân cuả thế giới lưỡng cực mà chúng ta không còn cách nào hơn là phải lực môt trong hai.
    Người Bắc thì hăng sau hãnh diện cho cuộc chống Mỹ chống Pháp nhưng ket cục là CHỐNG Dân tộc VN cho một chủ nghĩa lạc hậu bị thế giới ruổng bỏ và oán hận.

    Nhưng ngưòi dân Bắc là những người bị lương tâm cắn rứt nhất là đã chết và giet chết bao nhiêu người VN vì lỡ tin cụ Hồ mà bây giờ con chác họ phải vào tù để chống chế độ đó.

    Tiếc rằng là họ đã bị lừa vì bô máy TUYÊN TRUYỀN tinh xảo của CSVN vẫn thành công trong nhiều thập niên lừa nhân dân hai miền. NHƯNG CHÚNG không thể lừa !đưọc trá tim và LƯƠNG tâm người dân dù có chất phác mộc mạc cách mấy.

    Làm sao lính bộ đội không không thấy đưoc là Đảng đã bịt mat họ khi thấy cái sung túc hạnh phúc thoải mái của người dân miền nam khi hô vào tới Saigon. Cái Thiên đàng mà CSVN gọi là Địa nguc Miền Nam.

    Làm sao nguời bộ đội không thấy toàn dân trốn chạy và sợ hải mình, họ đã bầu BẰNG CHÂN bằng cách bỏ nưóc ra đi, bằng đủ mọi cách, thà chêt chớ không sống với CSVN.

    Làm sao họ không thấy 36 năm sau vẫn còn rừng cờ Vàng khap thế giới chỉ vì Nhân dân Miên Nam vẫn yêu và trung thành với chế độ CH mac dù qua một giai đoạn đảo chánh quân phiệt đen tối, nhưng căn bản van là tự do dễ thở.

    Làm sao họ không thấy Chế độ họ bỏ tù hảnh hạ hơn 300.000 người miền Nam vì họ là NGUỴ thân Mỹ mà hiện nay chính Chóp bu họ đang liếm đít Mỹ cẩu cứu và cho văn phòng CIA Mỹ làm việc tại Hà nội.
    Vậy NGUỴ là ai ? có chăng là chóp bu CSVN.

    Làm sao họ không thay là chóp bu họ bân cùng hóa Nam bac trong bao thập niên voi KT đôc tài và cả nưóc sống nhờ tiền NGỤỴ HN.

    Làùm sao họ khắc khoải bị bịt miệng, khó thở vì chế độ độc tài chuyêbn chế mà không ai còn chịu nỗi nữa và đang thấy cảnh Đất biển bị Chóp bu CSVN bán môt cách hèn nhát. v.v và v.v

    Vì vậy tôi là người CH hảnh diện là sống trong một nuóc có một Hiến pháp Dân chủ bậc nhất thế giới, xin xem Blog Nguyet san VN, chọn lựa Đồng minh đúng không xâm chiếm nưóc ta, có một Quân đội anh dũng và một bộ máy hành chính không tham nhũng,ngoài một vài trưòng hợp nhỏ, nhưng không bang 1/1000 chế độ “Thủ tục đầu tiên CSVN ” hiện nay.
    Có những tưóng tá anh hùng tử tiết cho lính đưoc sống, nhân đạo và hi sinh, bảo vệ danh dự VNCH và có một TỖng thống cuối cùng ra lệnh ngừng bắn đe tiết kiệm xương máu cho nhân dân hai miền. Chúng ta đừng quên là cựu THỦ TUONG Võ vanb Kiêt đã vinh danh nghĩa cữ cuu dân này. và ông Kiệt cũng bị
    BCT thủ tieu tại Mã lai.

    Nếu nói phải !ễ VNCH vào quên lãng tức là tự bịt mắt như CSVN đã coi thường Dân tộc từ bao nam nay và chối bỏ sự thật. vì vậy KHÔNG THÊ5 có thóng nhât và Đoàn kê(t dân tộc nếu không có sự có mat chuả hàng triệu người cờ Vàng với một quá khứ đáng kính yêu.

    Vì vậy ngày 30 Ntháng tư năm nay KHÔNG còn là ngày quốc hận mà là ngaèy Nhân dân VN phải Thông cảm bao dung và Đoàn KẾt thành một đễ xây mợt nưóc VN mới Đỏ Vàng là một không còn CỘng Quốc mà là mot VN chung Một Màu cờ Tình thưong cùng chung Mat trận Đoàn kêt dân tộc toàn cấu Chấm Dứt CSVN tác giả của cuôc nôi chiên phân ly.

    QN và nguoi Bat phải trả lại Sự công baèng bcho NHân dân MLiền Nam tức VNCH và Nguoi CH phải chấp nhận sống chung với nguoi CS nhưng không có điều 4 và ĐCSVN.

    Cù HUY Hà Vũ như mọi người đeu nói là LÃNH TŨ Tuong lai cho VN thì tại sao ta không Đè cu ông điều khiển kêt hop Mat trân doàn kêt d8ể Giải phóng dât nuoc ra khỏi mây tên Mafia đ!ang hiêp đ!áp cop dựt ta cho con cháu giòng họ chúng hưỏng trên cái chia cắt đ!au khổ của dân toc.

    Tôi tin 3O tháng tư là ngày Doàn kêt dân toc, bao dung Đlm Tình thưong lại cho giống nòi. Môt lá cờ chung là cần thiết.

    Tôi cầu mong như vậy

    • nvtncs says:

      Vì lời viết quá thẳng thắn nhưng không có tính cách đả kích cá nhân nào, yêu cầu BBT vui lòng đăng. Xin cám ơn.

      Nói thì quá hay, quá dễ, nhưng cho đến nay, đảng CSVN chưa nói được những lời trên của “nguyen VN”, chứ đừng nói gì đến làm.

      Và nói xuông chưa đủ. Vì ở VN, NÓI và LÀM là hai điều trái ngược nhau.

      Vây theo thiển ý của tôi, sau đây là vài điều cần và nên LÀM nếu muốn có HGHH thật sự, và lòng dân VN được thống nhất:

      1. Vứt bỏ sự ăn mừng ngày 30/04.
      2. Để tang toàn quốc ngày 30/04, vì cả nước bị lừa.
      3. Tất cả đảng viên CSVN ở trong Nam trở ra Bắc, trả lại nhà cửa, ruộng đất họ đã tịch thu của người dân Nam.
      4. Trong một xã hội đa nguyên đa đảng, phải có tiếng nói và lãnh tụ của người miền Nam. Do đó, CHHV không phải là tiếng nói của người dân Nam chính cống và thật sự.
      ̀̀5. Người miền Nam chúng tôi sẵn sàng, trong tình dân tộc cùng một nước, đón tiếp đồng bào dân đen miền Bắc vào Nam, đem công và của vào Nam làm ăn với chúng tôi, nhưng:

      Chúng tôi mời đảng viên Đảng CSVN, lính quân độ̣i nhân và nhất là công an nhân dân, gốc Bắc, đì về Bắc.

      Trong cuộc bầu cử, nếu có, của một VN dân chủ, các ông người Bắc lo gì? dân số các ông đông hơn chúng tôi, người xứ ông sẽ thắng. Các ông sẽ lại một lần nữa làm chủ nước.

      Tuy vậy, tôi mong những người dân đen miền Bắc vào Nam làm ăn lương thiện sẽ ngày càng đông và cuối cùng dân Nam sẽ đông và quan trọng hơn, sự thật, sự tử tế, tình thương, của miền Nam, cuối cùng, nhưng còn lâu lắm, sẽ thắng; và thắng trong bầu cử, chứ không phải thắng trong dối trá, lừa lọc, chém giết, súng đạn như các ông CS miền Bắc.

      Tôi rất bi quan, vì những điều tôi mong muốn, một là không xảy ra trong đời còn lại của tôi và nếu xảy ra thì còn phải đợi đến sau nhiều thế hệ.

      Trong khi chờ đợi, tôi xin đề nghị người dân VN mỗi người nên chọn lấy một tôn giáo hợp với tính chất mình, để tự tu. Sự thật đáng buồn là, đại đa số người VN không có tôn giáo, và vi thế, cách cư xử với nhau, của họ thiếu luân lý, tình thương và đạo đức. Chẳng đâu xa, hãy nhìn vào cách ăn nói, chửi bới, chế riễu, mỉa mai của chúng ta trên diễn đàn này. Không những cách ăn nói, mà còn những dối trá, ngụy biện, thông tin không trung thực.

  4. truongvu says:

    kynguyen says : Nhân đạo và bạo lực.
    Quả thật trên trái đất này, có lẽ không có nơi nào có một hiện tượng kỳ lạ như trên quê hương ta:cả một quân đội phản Cách Mạng hớn hàng triệu lính ngụy- trong đó có cả trăm tướng tá của ngụy quân phục con tanh mùi máu của nhân dân đã bị sụp đổ trong vòng 1 tuần lễ, để sau đó không bị xử bắn hoặc treo cổ mà được hoàn lương trong các trại cải tạo trở thành những con người mới. Sức mạnh chính nghĩa và tính chất triệt để nhân đạo của chủ nghĩa Cộng Sản chúng ta là chỗ đó. Nhân đạo và bạo lực. Chúng ta nhân đạo với những ai muốn hoàn lương và cải tạo để trở thành những người có lợi ích cho quốc gia dân tộc, nhưng đối với những kẻ còn ẩn náu hoặc tháo chạy theo Mỹ với mục đích quấy phá chúng ta sẽ dùng bạo lực để trừng trị những kẻ này.Chúng ta có chính nghĩa và sức mạnh của chính nghĩa được thể hiện bằng đường lợi và nghệ thuật quân sự đúng đắn sáng tạo …
    hehehe kynguyên thuộc bài quá chừng, giỏi giỏi, đáng được thưởng cho 1 cái quần.. MỘT ỐNG RƯỞI.

  5. nguyenha says:

    Cám ơn Tác-giả dã nhắc lại và so sánh chiến tranh Nam-Bắc của Mỹ-VN.Rất nhiều du-học sinh VN
    tôi dã gặp,dều nghĩ rằng sự thống nhất Dất nước là công của Dảng CS VN!! Nhưng khi hỏi lại:thế nào là Thống-nhất Dất Nước thì các Bạn trẻ Du-học dều trả lời ấm-ớ!Thật vậy, một sự thống-nhất theo nghĩa dồng bào,tình Dân-tộc hòan toàn không có trên mảnh dất VN cho dến hôm nay! Khi ngày 30 tháng tư dến,người miền Nam chỉ thấy dầy khẩu hiệu:chủ nghĩa Mác-Lê bách chiến-bách thắng nhan nhản khắp phô phường.Sau dó CS dã áp dụng chính sách man rợ của kẻ Chiến-thắng trên dất
    Dịch,như ở thời Trung-cổ.Do dó 30/4 dích thực là ngày chiến thắng của CS tại miền Nam VN,không có lý do gì gọi dó là ngày Thống nhất dất-nước dược,vì lẽ Thông-Nhất-Dất-Nước phải ở trong
    Tình-Tự-Dân-Tộc.,vì dây là phần HỒN của sự-thống-nhất!! Không có phần Hồn thì còn lại phần Xác,sao gọi là Thống nhất Dân-tộc dược!! Dứng trên quan diểm chủ nghĩa Dân-tộc chính thống,thì
    sự Thống-nhất Dất-nước không hề có trên dất nước VN.Do dó không thể nói DCS VN có công thống nhất dất nước dược,người ta không thể sở hửu cái mà không hề có.. Mặc dù gần dây nhà cầm quyền CS có chủ trương trở về cội nguồn, như Tổ chức Dại lễ thăng long,lãnh dạo CS thăm viếng di tích các triều-dại…nhưng dó chỉ là Sự Hòan lương Miển cưởng,vì Chủ-nghĩa Mác-Lê vẩn là cốt lỏi cuả chính sách!!

  6. Phan BA says:

    Bài viết này tôi nghĩ là tác giả viết để đỡ buồn vì sự việc đã rồi! Nếu mà họ có chính nghĩa, họ là người tốt thì còn so sánh với người ta.

    CÒN:

    Ta đánh mỹ là đánh cho Nga cho Tàu; hai ông Mao, Stalin không bao giờ sai.. tim vào đấu óc trẻ những cái gì hiếu chiến, gian ác nhất thì đi so sánh với người ta mình phải biết hổ thẹn chớ.

    Trước và sau 75 tôi còn nhỏ nhưng tôi rõ bản chất, nhìn thấu tim đen của họ rồi.. Tôi không bị gat gì cả. Một lũ người DESPICABLE.

  7. nvtncs says:

    Sau ̣đây là hai sự khác nhau căn bản của hai chiến tranh kết thúc năm1865 và 1975:

    Mục đích của chiến tranh giữa Bắc Mỹ ( Union ) và Nam Mỹ ( Condederacy ), kết thúc năm1965, là để giải phóng người Mỹ gốc Phi ra khỏi chế độ nô lệ của miền Nam Mỹ.

    Trái lại, mục đích của chiến tranh giữa Bắc và Nam VN, kết thúc năm 1975 là để xiềng xích dân Nam dước chế độ nô lệ CS, trong đó người dân mất quyền tự do căn bản ngôn luận, giao thông, vv…và để “giải phóng” nhà cửa ruộng nương của dân Nam.

    Chiến tranh 1861-1865, do tiểu bang Nam Mỹ South Carolina khởi sự 12 tháng tư năm 1961 tại Fort Sumter.

    Chiến tranh Bắc Nam VN do CSBV khởi sự, năm 1959, khi quân Mỹ chưa có mặt ở miền Nam, dưới sự điều chỉnh của ông Ngô Đình Diệm, một người mà CSBV cũng phải công nhận là một người yêu nước.

    • ky nguyen says:

      Nhân đạo và bạo lực.
      Quả thật trên trái đất này, có lẽ không có nơi nào có một hiện tượng kỳ lạ như trên quê hương ta:cả một quân đội phản Cách Mạng hớn hàng triệu lính ngụy- trong đó có cả trăm tướng tá của ngụy quân phục con tanh mùi máu của nhân dân đã bị sụp đổ trong vòng 1 tuần lễ, để sau đó không bị xử bắn hoặc treo cổ mà được hoàn lương trong các trại cải tạo trở thành những con người mới. Sức mạnh chính nghĩa và tính chất triệt để nhân đạo của chủ nghĩa Cộng Sản chúng ta là chỗ đó. Nhân đạo và bạo lực. Chúng ta nhân đạo với những ai muốn hoàn lương và cải tạo để trở thành những người có lợi ích cho quốc gia dân tộc, nhưng đối với những kẻ còn ẩn náu hoặc tháo chạy theo Mỹ với mục đích quấy phá chúng ta sẽ dùng bạo lực để trừng trị những kẻ này.Chúng ta có chính nghĩa và sức mạnh của chính nghĩa được thể hiện bằng đường lợi và nghệ thuật quân sự đúng đắn sáng tạo của chúng ta đã đưa đến một cuộc chiến thắng 30.04.1975. Quân đội ngụy chưa đánh đã bỏ chạy vì họ không có chính nghĩa, họ chạy theo sống nhờ viện trợ của một đề quốc mới, thực dân kiểu mới, khi thực dân mới đã đồ thì lính ngụy bỏ chạy tán loạn.Vấn để muốn nói ở đây là những tên còn
      chạy theo VNCH ở Mỹ và Canađa nên sáng tỏ điều đó. Chúng không thể điên rồ mà quay ngược bánh xe lịch sử, nếu không muốn bị nghiền nát vì bánh xe lịch sử đó. Cái thây ma chế độ cũ VNCH đã rửa nát những cái hơi hướng tanh rươi rơi rớt của cái thây ma đó vẫn còn nhiễm độc ít nhiều. Vẻ hào hàng phồn vinh giả tạo của những người chống Cộng ở Mỹ và Canađa chỉ là một quảng cáo cho một xã hội thượng lưu giả tạo mồn nền kinh tế thực dân kiểu mới ăn bám vị kỷ khinh miệt những kẻ nghèo khổ, lao động và tiếp tục nhà nọc độc nhưng với những bước tiến nhanh tiến mạnh của xã hội chủ nghĩa sẽ quyết sạch sanh mọi rác rưởi của chủ nghĩa thực dân mới của Mỹ để lại trên đất nước quê hương ta.

      • nvtncs says:

        Mỹ nó phanh thây, xé xác người Bắc ra mà sao Ngô Bảo Châu còn sang ở Mỹ làm gì?

        Tây nó chà đạp vào đầu dân VN 88 năm, sao Ngô Bảo Châu còn vào quốc tịch Tây làm gì?

        Những điều NBC có quốc tích Pháp, hiện ngôì làm việc ở Mỹ có là sự thật không?

        Như thế, NBC là kẻ phản quốc, còn tồi hơn lũ “ngụy” hay sao?

        Con gái thủ tướng CHXHCN NguyễnTấn Dũng lấy con ngụy, “hôi tanh mùi máu dân VN” kia kià, có nhìn thấy không?

        Hãy trả lời đi!

      • ky nguyen says:

        “nối vòng tay lớn”

        Việt Nam chúng ta đang đi qua những mốc son lịch sử của dân tộc mình.

        Âm hưởng của đêm nhạc “Hòa giải Yêu thương” đã đưa chúng ta trở về với niềm vui của 35 năm trước, cả dân tộc “nối vòng tay lớn”, cả giang sơn thống nhất “từ Bắc vô Nam nối liền nắm tay” và “biển xanh sông gấm nối liền một vòng tử sinh”.

        Những khúc ca hùng tráng “Điều còn mãi” giữa Mùa Thu Tháng Tám vừa thức dậy trong ký ức mỗi người Việt Nam Ngày Độc lập của 65 năm trước, từ đó “Nước Việt Nam có quyền hưởng tự do và độc lập, và sự thật đã thành một nước tự do độc lập”.

        Sắc màu rực rỡ của đất trời và phố phường Hà Nội những ngày này cũng đang hướng con tim của 80 triệu người con giòng giống Lạc Hồng từ nhiều miền đất nước và nhiều phương trời xa trên trái đất về ngày Đại Lễ 1000 năm Thăng Long – Hà Nội, thu hút sự quan tâm của thế giới về một dân tộc với bề dày 4000 năm lịch sử dựng nước, giữ nước và đang xây dựng, tô điểm cho đất nước mình ngày càng tươi đẹp hơn.

        Sự phân cách giữa đông đảo nhân dân với một số quan chức chưa làm tròn vai trò “đầy tớ nhân dân”.

        Sống trong niềm tự hào đó, đứng trong ánh vinh quang này, mọi người Việt Nam không thể không nhìn thấy bao chông gai, thử thách đang ở phía trước, không thể không biết đất nước ta đang ở bậc thang phát triển nào ở khu vực này, trên thế giới này.

        Nước ta chưa vượt ra khỏi danh sách những nước đang phát triển, nền kinh tế vẫn ở vị trí khá thấp trong bảng xếp hạng quốc tế. Việt Nam lại là một trong những nước chịu ảnh hưởng nặng nề và phải sẵn sàng đối phó với mối đe dọa của sự biến đổi khí hậu toàn cầu.

        Thế giới quanh ta cũng đầy những bất ổn. Biển Đông ẩn chứa những cơn sóng ngầm và sự toàn vẹn bờ cõi nước ta chưa bao giờ hết những mối đe dọa. Các lò lửa chiến tranh vẫn âm ĩ cháy, cuộc chạy đua vũ trang vẫn diễn ra ở Đông Á, Nam Á và đặc biệt ở Trung Cận Đông. Một số quốc gia lớn nhỏ vẫn cố sống cố chết để có trong tay những vũ khí giết người hàng loạt. Các siêu cường còn chất đầy kho hàng ngàn quả bom nguyên tử và khinh khí, đang đua nhau phát triển các loại máy bay tên lửa hiện đại nhất…

        - Bài hát “Nối vòng tay lớn” được phổ biến rộng rãi ở miền Nam trong phong trào HSSV năm 1960.

        - Khoảng 3g chiều 30-4-1975, trên Đài phát thanh Sài Gòn đột nhiên có tiếng của Trịnh Công Sơn: “Tôi là Trịnh Công Sơn…”, rồi cất tiếng hát bài Nối vòng tay lớn.

        Chừng nào sự nghi ngờ và lòng hận thù giữa các dân tộc, giữa các tôn giáo không được xóa bỏ thì nhân loại chưa thoát khỏi mối đe dọa của gây cấn, chiến tranh và hủy diệt.

        Sống trong một thế giới như vậy, “Hòa giải và Yêu thương” giữa con người và con người, giữa các tín ngưỡng gia và các quốc gia đã trở thành thông điệp khẩn thiết. Đó cũng là thông điệp mang tính sống còn cho mỗi dân tộc, mỗi đất nước chậm phát triển đang hướng đến một nền kinh tế, một xã hội phát triển và văn minh, trong đó có Việt Nam.

        Riêng đối với Việt Nam chúng ta, cuộc chiến tranh 30 năm đã để lại những hệ lụy, không chỉ với vật chất, mà cả về tinh thần không dễ dàng hàn gắn. Tâm lý mặc cảm hoặc ngược lại là thành kiến còn tồn đọng trong một số bộ phận dân tộc, ở trong và ngoài nước.

        Mối bất hòa giữa các tôn giáo tín ngưỡng nặng nề ở một số quốc gia trên thế giới cũng có ảnh hưởng ít nhiều đến nước ta. Và cả những bất đồng giữa các quyền lợi cục bộ giữa một số bộ phận với quốc gia có nguồn gốc từ thời quá khứ.

        Sự khác nhau trong nhận thức và quan điểm về đường lối phát triển và hội nhập đất nước trong các cấp. Sự phân cách giữa đông đảo nhân dân với một số quan chức chưa làm tròn vai trò “đầy tớ nhân dân”.

        Những bất hòa, bất đồng và trái ngược đó ảnh hưởng to lớn đến ước mong xây dựng một xã hội lành mạnh, hài hòa và văn minh, cản trở lớn sự nghiệp phát triển đất nước sớm tiến gần với các nước khác trong khu vực và thế giới.

        Hy vọng, những tồn đọng nói trên sẽ dần dần được hóa giải trong tinh thần “Hòa giải và Yêu thương”:

        “Giòng máu nối con tim đồng loại

        Dựng tình người trong ngày mới

        Thành phố nối thôn xa vời vợi

        Người chết nối linh thiêng vào đời

        Và nụ cười nối trên môi”

        để đất nước thân yêu sớm thực sự là một nước Việt Nam Hòa bình, Thống nhất, Độc lập, Dân chủ và Giàu mạnh.

      • nvtncs says:

        Cái “ông” này học đến lớp mấy mà ăn nói lung tung, không đầu đuôi thế này!

        Ở trên thì viết:
        “Quân đội ngụy chưa đánh đã bỏ chạy vì họ không có chính nghĩa, họ chạy theo sống nhờ viện trợ của một đề quốc mới, thực dân kiểu mới, khi thực dân mới đã đồ thì lính ngụy bỏ chạy tán loạn.Vấn để muốn nói ở đây là những tên còn
        chạy theo VNCH ở Mỹ và Canađa nên sáng tỏ điều đó. Chúng không thể điên rồ mà quay ngược bánh xe lịch sử, nếu không muốn bị nghiền nát vì bánh xe lịch sử đó. Cái thây ma chế độ cũ VNCH đã rửa nát những cái hơi hướng tanh rươi rơi rớt của cái thây ma đó vẫn còn nhiễm độc ít nhiều.Vẻ hào hàng phồn vinh giả tạo của những người chống Cộng ở Mỹ và Canađa chỉ là một quảng cáo cho một xã hội thượng lưu giả tạo mồn nền kinh tế thực dân kiểu mới ăn bám vị kỷ khinh miệt những kẻ nghèo khổ, lao động và tiếp tục nhà nọc độc nhưng với những bước tiến nhanh tiến mạnh của xã hội chủ nghĩa sẽ quyết sạch sanh mọi rác rưởi của chủ nghĩa thực dân mới của Mỹ để lại trên đất nước quê hương ta.”

        Ngay sau đó hắn viết:
        “Hy vọng, những tồn đọng nói trên sẽ dần dần được hóa giải trong tinh thần “Hòa giải và Yêu thương”:

        “Giòng máu nối con tim đồng loại

        Dựng tình người trong ngày mới

        Thành phố nối thôn xa vời vợi

        Người chết nối linh thiêng vào đời

        Và nụ cười nối trên môi”

        để đất nước thân yêu sớm thực sự là một nước Việt Nam Hòa bình, Thống nhất, Độc lập, Dân chủ và Giàu mạnh.”

        Phút trước thì hắn hằn học, hận thù, giây sau thì hắn yêu thương. Con vẹt dở hơi rồi.

        Hắn còn viết:
        “để đất nước thân yêu sớm thực sự là một nước Việt Nam Hòa bình, Thống nhất, Độc lập, Dân chủ và Giàu mạnh.”

        Ô hay, thế 36 năm vừa qua chưa có hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ, thực sự hả? 36 năm rồi mà tại sao chưa có tự do, dân chủ, độc lập thật sự? Ai cản trở, ai cấm đoán?

        Thôi đừng lên mạng ăn nói lung tung, người ta cười cho, nếu còn biết ngượng.

        Ông Châu, một người CSVN yêu nước, lấy quốc Tây để làm gì? Tôi cam đoan, bảo đảm Tây không bắt buộc ông ta vào dân Tây.
        Sao chưa trả lời câu hỏi trên?

      • Anonymous says:

        hẹt hẹt! Ông Gorbachov đã khai tử chủ nghĩa cộng sản ngay trên đất Nga mà bây giờ ông ky nguyen này còn nói như vẹt. Cứ nhìn 2 xứ Nam Hàn và Bắc Hàn, ai sướng ai khổ thì biết. Bây giờ nhà nước Việt Cộng còn xuất cảng lao động sang Nam Hàn mà không biết ngượng!

      • Tiên Ngu says:

        Xin lỗi, ai chứ Tiên Ngu này không dám…”chúng ta” với bạn đâu…
        Xin đùng tự tiện dùng…chúng ta…

        Từ cái ngày 30 tháng tư ấy, dân Việt nam chẳng còn ai mà lạ lùng gì với lũ giặc Cộng ấy cả. Cả nước bị Cộng cai trị, đúng là…xui tận mạng.

        Ngay từ thuở ban đầu, chúng cướp sạch sành sanh, nhớ lại mà…kinh hoàng.Không kiểm được bao nhiêu nhà giàu phải…nhảy lầu tự tử, hay chết đói sùi bọt mép vì khoai sắn trên vùng kinh tế mới.

        Công nhận là chúng không mang các người lính bại trận ra giết hàng loạt, nhưng chúng trã thù một cách âm thầm, dã man hơn nhiều.

        Chúng chỉ âm thầm, xua…cách mạng, thủ tiêu tà tà các viên chức địa phương xã ấp, êm ru. Vì lẽ tẽ nhiều nơi, ít người hay biết.
        Dí súng AK, tống cổ các thương bệnh binh, ra đường chịu chết..từ từ. Trên thế giới này, chưa có cái cảnh dã man nào như thế cả. Ấy thế mà chúng luôn hát tỉnh…VC nà nhân đạo nhất thế giới…
        Còn cái màn cải tạo, ôi cha, vừa bị bỏ đói, vừa bị hạ nhục…lâu bền, lâu lâu còn bị chụp, phân loại mang đi…âm thầm, biệt tích.

        Vừa phải thôi, cái kiểu hát cùa bạn, thiên hạ bảo rằng hát…vẹt. Dùng cái óc của bạn chút chút đi.

        Trong cuộc chiến, VNCH chết bao nhiêu, Việt Cộng phải bỏ xác bao nhiêu? Nếu như Mỹ còn tiếp tục ũng hộ, với hoã lực của VNCH, làm gì mà các anh VC dám láo như thế? 15 nước CS bơm vũ khí cho VC, trong khi VNCH thì chỉ có Mỹ. 20 năm dài Mỹ chịu không thấu phải, cũng là chyện thường tình. Việt Cộng hay ho gì đó mà láo thế? Và,

        Nếu như cái chiến thằng của VC là vinh quang, công dân của Việt Cộng từ bấy đến nay, có đâu bị…te tua bầm dập, lao nô, tình dục xứ người cho chúng nhổ…phẹt phẹt. Nếu không chịu ra thân lao nô, tình dục thì…đói rã ruột, lấy cái gì làm tiền? Cộng xoá đói giãm nghèo bao năm rồi?

        Biết mắc cở chút đi bạn, hát láo quá xá, nó quen cái tật. Đến bây giờ mà còn mong gạt người ngu nữa, thì đúng là bạn đang bị… tâm thần…

      • VIỆT ANH says:

        Tôi chưa nghe ai nói lính VNCH tanh máu dân như ông viết. Tôi chỉ biết thời đó, lính Công Hòa đi đâu, dân chạy về họ để được che chở ! Tanh máu là thứ đã thảm sát 7.000 dân Huế trong trận Mậu Thân, bắn xả vào dân trên đại lộ kinh hoàng. Điều này Dân miền Nam không ai quên ! Cũng như cái CCRĐ đã giết ..ghê rợn dân Bắc, cũng chả ai quên ! Cái hiện tượng kỳ lạ mà ông nói đã đẩy hàng triệu lính VNCH vào nơi tù đầy, man rợ mà sách báo hải ngọai cũng viết rất nhiều ! Ông khoa trương cái KỲ LẠ đó chỉ có các ông …tự NGỮI lấy !! Sự thật là sự thật, thưa ông !
        Đọc bài này, người ta cảm thấy THÁN PHỤC tấm lòng NGƯỜI MỸ , chứng tỏ NGƯỜI MỸ VĂN MINH !!! Càng thấy GHÊ RỢN và XẤU HỔ cho ngày 30/4/1975 của VN ! Qúa XẤU HỔ !!!

  8. vuxuanmoi....rợ..... says:

    Tinh thần người Mỷ năm 1865 không giống ai…… .Đầu óc của VIỆT CỌNG ở VN giống : Nga,Tàu,Cuba,Bắc Hàn…vân….vân ( Quốc tế Cọng Sản )vì : THAM….và… LỢI….đả : ” Nằm trong BỘ ÓC của loài ……TÔM …. “,Bác HỒ đả trồng ……NGƯỜI …. 100 năm…….nhờ có bộ óc đó……!!!!!!

  9. Minh Đức says:

    Trích: Đặc biệt, không chỉ riêng gia đình quân cán chính VNCH mà ngay cả người dân bị goi là “dân vùng ngụy” cũng bị CSVN đánh đòn rất cẩn thận: đánh tư sản mại bản, đánh công thương kỹ nghệ gia, đánh tiểu thương, đánh văn nghệ sĩ, đánh tu sĩ các tôn giáo. Nói chung, tháng 04/1975 là ngày ghi dấu toàn bộ xã hội miền Nam Việt Nam biến thành địa ngục trần gian. Cùng là CON NGƯỜI, tai sao người Mỹ đối xử với người Mỹ khác hẳn CSVN đối xử với người Việt Nam?

    Sự khác nhau giữa cách đối xử với kẻ thua trận ở Mỹ và Việt Nam là do chế độ CSVN muốn làm cách mạng xã hội chủ nghĩa theo như chủ nghĩa Mác Lê đã dạy. Các biện pháp “đánh” sau 75 là để tiêu diệt khu vực kinh tế tư nhân để chỉ có khu vực kinh tế nhà nước là chiếm đa số. Các biện pháp tiêu diệt khu vực kinh tế tư không chỉ là cấm tư nhân kinh doanh mà còn vét sạch tất cả tài sản, tiền bạc mà người dân để dành để người dân thành vô sản, phải làm việc và lệ thuộc vào nhà nước. Còn về văn hóa, tư tưởng thì bắt toàn dân phải suy nghĩ, nói theo những gì đảng CS bảo. Còn ở Mỹ thì chính quyền miền Bắc chỉ muốn bãi bỏ chế độ nô lệ ở miền Nam mà thôi.

  10. VIỆT ANH says:

    Cũng là 2 cuộc bại trận, mà Hoa Kỳ đối xử hết sức văn minh thể hiện tình thương yêu của 1 dân tộc hết sức ” NGƯỜI “. Hoa Kỳ có quyền HÃNH DIỆN về ngày 9/4/1865 của họ. Đến ngày 30/4/1975, điều xẩy ra tại VN lại TRÁI NGƯỢC hòan tòan với tháng 4/1685 của Hoa Kỳ !! Thật đau đớn và xót xa cho dân miền Nam đã sa vào cái ĐỊA NGỤC của lòai QUỶ ĐỎ !! Để từ đó tiếp nối những cuộc trả thù huynh đệ 1 cách đê hèn của kẻ chiến thắng !!!

Phản hồi