WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đối mặt[4]

Tiếp theo các phần: I, II, III.

Phần IV: Khám xét và bắt giữ

8h ngày 26-3-2007, tôi đang lên lớp cho lớp học Đảng viên mới kết nạp tại hội trường trung tâm bồi dưỡng chính trị huyện. (theo quy định, thì trước khi kết nạp Đảng, những quần chúng ưu tú của Đảng phải học qua lớp “tìm hiểu về đảng”, đó là điều kiện để trở thành Đảng viên. Đảng viên mới kết nạp phải qua lớp lý luận chính trị phổ thông cũng mới đủ điều kiện để chuyển Đảng chính thức, bất luận người đó có chức vụ gì? trình độ học vấn dù là cử nhân, thạc sỹ hay tiến sỹ chăng nữa thì vẫn phải theo các lớp học do trung tâm bồi dưỡng chính trị (trường đảng)  cấp quận, huyện tổ chức). Bí thư huyện ủy điện cho tôi nói là tôi cùng bí thư phải đi gặp thường trực tỉnh ủy ngay. Mấy phút sau, xe huyện ủy cùng bí thư đến đón tôi. Bí thư không biết nội dung làm việc gì mà thường trực tỉnh ủy cho mời gấp mà không báo trước, còn tôi thì thì tôi biết ngay khi nhận được điện thoại mà nội dung bí thư thông báo, bởi vì từ tháng 12-2006 đến nay (tháng 3-2007) tôi đã viết 6 bài với nội dung cổ vũ cho dân chủ, đa nguyên chính trị, lên án chế độ độc tôn đảng trị… lấy bút danh: Hữu Hải, đăng tải trên trang báo điện tử: Đối thoại. Trong thời gian này tôi liên lạc và gặp Nguyễn văn Đài, tháng 2-2007 Nguyễn văn Đài cùng Lê thị công Nhân bị bắt, ngay lúc đó tôi đã chuẩn bị cho mình bước ngoặt lịch sử trong đời tôi, vì vậy việc hôm nay đi gặp tỉnh ủy đột xuất tôi không có gì bất ngờ vì ở đời cái gì đến ắt sẽ đến.

Trên đường đi chừng tiếng rưỡi đồng hồ (80 km), một mặt tôi tư duy chuẩn bị cho mình để đối mặt với những gì sắp diễn ra, mặt khác tôi biết đây là dịp cuối cùng để tâm sự cùng bí thư huyện ủy, tôi tranh thủ bày tỏ một số quan điểm của tôi trong công tác lãnh đạo, chỉ đạo của cấp ủy địa phương, một số hiện tượng,  và dư luận của một số cán bộ lãnh đạo và một số quan điểm, tư duy mới về công tác cán bộ ở địa phương, bí thư huyện ủy cũng trao đổi với tôi một cách cởi mở, thẳng thắn và tán thành nhiều vấn đề mà tôi nêu ra.

9h30, tôi đến Tỉnh ủy và vào thẳng phòng làm việc của phó bí thư thường trực Tỉnh ủy lạng sơn, ngồi uống nước, chuyện trò thăm hỏi độ 10 phút, phó bí thư Tỉnh ủy bảo tôi ”em sang gặp anh Lâm thanh Hiền, trưởng ban tổ chức tỉnh ủy”. Tôi chào hai người rồi đi bộ sang ban tổ chức Tỉnh ủy cách đó chừng 500m, vào đến cổng đã có người hướng dẫn tôi lên phòng họp của ban tổ chức. Trong phòng họp có khoảng 20 người ngồi rất nghiêm túc chờ tôi, những người tôi quen biết gồm có: Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy, phó trưởng ban thường trực kiêm đặc trách công tác nội chính (trước đây Tỉnh ủy có ban Nội chính riêng, sau đó tinh giảm biên chế được nhập vào ban tổ chức Tỉnh ủy, có một phó ban phụ trách công tác này), trưởng phòng, phó trưởng phòng bảo vệ chính trị nôi bộ thuộc ban tổ chức tỉnh ủy, cùng tất cả chuyên viên của phòng và một vài cán bộ của công an tỉnh mà tôi biết. Những người khác, có người tôi quen mặt nhưng không biết tên, hoặc quên mất tên, một số người tôi chưa gặp bao giờ, tôi đoán chắc là tổng cục an ninh bộ công an lên, tôi làn lượt bắt tay mọi người rồi trở về vị trí người ta đã xếp đặt.

Mở đầu cuộc làm việc, trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy trịnh trọng thông báo: sau khi công an Hà Nội tiến hành bắt giam Nguyễn văn Đài, đội lốt luật sư, núp dưới chiêu bài dân chủ và nhân quyền, tiến hành các họat động chống phá nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, qua khai thác, Nguyễn văn Đài khai ra đã có liên hệ với anh Vi đức Hồi, thường vụ huyện ủy, trưởng ban tuyên giáo, giám đốc trung tâm bồi dưỡng chính trị huyện (trường đảng huyện) hữu lũng, lạng sơn. Qua điều tra phát hiện anh Vi Đức Hồi đã viết một số bài có nội dung xấu, phát tán trên mạng internet chống nhà nước cộng hòa xã hội chủ nhĩa Việt Nam, tán dương chủ nghĩa đa nguyên chính trị, đòi xóa bỏ vai trò lãnh đạo của đảng cộng sản… vì vậy hôm nay Tỉnh ủy mời anh Hồi lên làm việc với thời gian dài ngày để làm rõ vụ việc trên. Trong thời gian làm việc, anh Hồi không được liên hệ với bất cứ ai, Tỉnh ủy sẽ cử người gám sát mọi hoạt động của anh Hồi và bố trí chỗ ăn,  nghỉ cho anh Hồi. Trước khi vào làm việc đề nghị anh Hồi giao lại máy điện thoại và toàn bộ tài liệu, tài sản của anh đem theo cho chúng tôi để đảm bảo tính tuyệt đối bí mật. Tôi giao toàn bộ những thứ tôi mang theo cho họ rồi ký vào biên bản giao, nhận tài sản.

Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy cũng thông báo thành phần làm việc với tôi hôm nay gồm có: trưởng,  phó ban tổ chức, cùng toàn thể lãnh đạo, các chuyên viên của phòng bảo vệ chính trị nội bộ thuộc ban tổ chức tỉnh ủy. Vậy là tất tần tật những người có mặt tại đây bỗng chốc trở thành cán bộ của phòng bảo vệ chính trị nội bộ thuộc ban tổ chức tỉnh ủy. Tôi thừa biết họ là ai vì những người trong ban tổ chức tỉnh ủy hầu hết tôi quen biết biết, ngay cả trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy cũng một thời học cùng trường Nguyễn Ái Quốc phân viện Hà Nội với tôi, hơn thế nữa năm 1986-1988 tôi làm trưởng ban tổ chức Huyện ủy nên thường xuyên quan hệ công tác, giao lưu với những người thuộc nghành dọc cấp trên nên không những quen biết mà còn thân thiện với một số người.

Mở đầu cuộc thẩm vấn, phó ban tổ chức tỉnh ủy quán triệt với thái độ trịch thượng (vị phó ban này nguyên là cán bộ công an tỉnh,  nhiều năm giữ chức trưởng phòng mà không lên được phó giám đốc, chỗ thân quen với trưởng ban tổ chức trước đây nên được điều động sang làm trưởng phòng bảo vệ chính trị nội bộ, sau đó được đề bạt làm phó trưởng ban), ông nói: Hiện nay cơ quan điều tra đã có trong tay toàn bộ các chứng cứ về hoạt động của anh, lúc này trên tinh thần anh còn là đảng viên,  tôi yêu cầu anh trình bày thành khẩn với đảng về những việc làm vi phạm pháp luật của mình trong thời gian qua, tập trung vào một số nội dung như: lý do, nguyên nhân gì mà anh chống Đảng, Nhà nước, chống lại lợi ích của Nhân dân, của Dân tộc; móc nối quan hệ với Nguyễn văn Đài; viết bài phát tán trên mạng; nhận tiền của Nguyễn văn Đài bao nhiêu? nhận thức của anh thế nào về những việc làm của mình?… tôi nói cho anh biết vì anh là đảng viên, là thường vụ huyện ủy, do đó chúng tôi (Tỉnh ủy) làm việc với anh trên tinh thần là tổ chức Đảng làm việc với một đảng viên, với một cấp ủy địa phương, nếu anh cố tình không hợp tác, chúng tôi chuyển toàn bộ hồ sơ sang cơ quan công an, lúc đó tội của anh khác nhiều so với ở bên này.  Bây giờ đi vào cụ thể từng nội dung một.

Anh cho biết lý do gì dẫn đến anh có những hoạt động chống Đảng,  Nhà nước, phản bội lợi ích Đất nước, lợi ích Dân tộc?

Thưa các anh-tôi nói: Trước hết tôi khẳng định rằng tôi không vi phạm pháp luật; tôi không chống lại Nhà nước, Nhân dân và Dân tộc, tôi thừa nhận tôi đã viêt bài, tán phát trên mạng internet có nội dung chống Đảng, cổ vũ cho dân chủ, nhân quyền, lên án sự độc tôn Đảng trị. Vào đầu những năm 90, khi Liên Xô và các nước Đông âu bị sụp đổ, tôi cố tìm hiểu nguyên nhân của nó là gì? trước đó tôi cũng đã thường xuyên nghe các đài: tiếng nói Hoa kỳ (VOA); RFA; RFI theo rõi những tin tức thời sự, những sự kiện,  bình luận của các đài trên và dần dần trở thành thói quen, tôi nhận thấy các kênh thông tin trên nó hoàn toàn khác hẳn so với các phương tiện thông tin đại chúng của Đảng ta vì nó phản ánh khách quan, trung thực, đa chiều. Tôi cũng bắt đầu tiếp cận những thông tin về nền dân chủ ở các nước phát triển và khẳng định đó là xã hội văn minh mà con người ta ở bất cứ quốc gia nào đều phải hướng tới.  Đã từ lâu tôi tìm hiểu về vấn đề dân chủ và nhân quyền trong nước, tôi rất mến mộ và khâm phục các nhà đấu tranh dân chủ và nhân quyền bậc tiền bối như cụ Hoàng minh Chính, Trần Khuê, Nguyễn thanh Giang, Hoàng Tiến, Hà Sỹ Phu, Phạm quế Dương, Trần Độ và nhiều nhà dân chủ trẻ tuổi khác… và tôi tự xác định cho mình phải có trách nhiệm cùng những anh,  em dân chủ tiếp tục sự nghiệp đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền thành công trên đất nước ta. Tôi có ý định vài năm nữa xin nghỉ hưu sớm để công khai hoạt động cho dân chủ như các bậc tiền bối và nhiều nhà dân chủ trẻ tuổi mà tôi rất kính trọng, nhưng do quá bức xúc nên tôi quyết định vứt bỏ những gì tôi có được như ngày hôm nay để dấn thân vào công cuộc đấu tranh dân chủ hóa đất nước sớm hơn dự định. Tôi thành thật xin lỗi Đảng vì trước đây tôi đã thề với Đảng là tuyệt đối trung thành với sự nghiệp của Đảng nhưng vì tôi thâý Đảng ta đã từ lâu không còn xứng đáng với vai trò lãnh đạo xã hội bởi những việc làm của Đảng trong suốt hơn nửa thế kỷ qua không đúng với mục đích, tôn chỉ của Đảng. Tôi cũng thành thật với Đảng đã từ lâu tôi đã không còn là đảng viên của Đảng vì những  đảng viên có chức, có quyền của Đảng đã làm tôi coi thường Đảng, tôi đã tự quyết định cho mình ly khai Đảng từ những năm đầu của thập niên 90, một lần nữa tôi thành thật xin lỗi Đảng.

Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy nói với tôi rất nhẹ nhàng: Bất cứ một Đảng phái nào, Nhà nước nào cũng có những mặt yếu kém của nó, Đảng, nhà nước ta cũng vậy, chính vì thế nên mới có cơ quan tiếp dân, có cơ quan giải quyết khiếu nại, tố cáo, có ủy ban kiểm tra đảng… nếu mình tâm huyết thì phản ánh đúng nơi, đúng chỗ, Đảng sẽ xem xét và điều chỉnh để tiến bộ hơn, anh đã không làm như vậy, điều đó chứng tỏ anh đã chống Đảng, Nhà nước này. Vâng-tôi trả lời: Trên lý thuyết là vậy,  nhưng thực tế thì không. Nếu Đảng biết tiếp thu chỉnh sửa như vậy thì dân đã đỡ khổ nhiều. Đảng vỗ ngực tự hào là vĩ đại, là sáng suốt, là người lãnh đạo tuyệt đối… Tôi phản đối sự ngạo mạn “dương dương tự đắc” của đảng.

Anh cho biết anh viết mấy bài đăng tải trên mạng, là những bài nào? -phó ban tổ chức hỏi. Tôi viết và đã đăng tải trên mạng đến hôm nay là 6 bài, bao gồm các bài: Hãy để cho nhân dân tự quyết định lấy người đại biểu của mình; Quốc hội Việt Nam Dân bầu hay Đảng cử; Sự ngạo mạn của Đảng cộng sản Việt Nam; Thần tượng Hồ chí Minh có thể cứu cánh cho Đảng cộng sản Việt Nam? ;Các nhà đấu tranh dân chủ không vi phạm pháp luật Việt Nam; Đấu tranh dân chủ trong tình hình mới.

Anh nói chi tiết về việc móc nối với Nguyễn văn Đài? phó ban hỏi tiếp. Tôi không hề móc nối với Nguyễn văn Đài mà tôi có gặp Nguyễn văn Đài tại Hà Nội.

Tại sao anh biết Nguyễn văn Đài? phó ban ngắt lời. Tôi biết Nguyễn văn Đài trên mạng internet, Đài có văn phòng luật sư mang tên Thiên ân, có số điện thoại. Tôi biết Đài vì thông qua những hoạt động dân chủ, nhân quyền của anh khá nổi tiếng, tôi chủ động gọi điện thoại về văn phòng luật sư Thiên ân làm quen và hẹn gặp nhau, tôi chủ động bố trí thời gian gặp Đài tại Hà Nội,  thời gian gặp tháng 12-2006. Trong cuộc gặp có trao đổi nhiều chuyện trong đó có nội dung bàn về vấn đề nhân quyền và dân chủ, sau cuộc gặp đó Đài bị bắt.
Nguyễn văn Đài khai đã đưa cho anh một số tiền, anh nói với chúng tôi thế nào đây? phó ban tổ chức hỏi tiếp.
Tôi cho đó là anh tự nói, nếu như tôi không muốn nói là anh vu khống-tôi trả lời.

Đó là kết quả điều tra của công an Hà Nội, phó ban nói tiếp.

Tôi không có gì nói thêm vấn đề này-tôi trả lời.

***
Cuộc thẩm vấn đã diễn hơn tiếng đồng hồ,thời gian làm việc buổi sáng đã sắp hết Chủ trì cuộc thẩm vấn-phó ban tổ chức tỉnh ủy nhìn đồng hồ rồi đặt câu hỏi tiếp với tôi: còn một nội dung nữa chúng tôi muốn nghe anh trình bày nốt.

Anh viết: Các nhà đấu tranh dân chủ không vi phạm pháp luật Việt Nam, đề nghị anh giải thích?

Vâng! Tại điều 69 hiến pháp Niệt Nam hiện hành có ghi: ”công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí; có quyền được thông tin; có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật”. Những người như linh mục Nguyễn Văn Lý, Nguyễn Văn Đài,     Lê Thị Công Nhân họ hoạt động trong khôn khổ hiến pháp quy định, tôi cho rằng họ không vi phạm pháp luật. Đảng, nhà nước Việt Nam khép cho họ vào tội chống phá nhà nước Việt Nam theo điều 88 bộ luật hình sự Việt Nam đó là sự quy chụp. Luật hiến pháp là tối thượng, các đạo luật khác trái với hiến pháp là vi hiến và không có giá trị.

Thôi được rồi, vấn đề này chúng tôi sẽ làm rõ với anh trong quá trình làm việc-phó ban ngắt lời tôi và ông bắt đầu phát biểu: vậy là hơn tiếng đồng hồ làm việc với anh mà chủ yếu là chúng tôi để anh nói lên hết những tâm tư, suy nghĩ, nhận thức của anh, bước đầu tôi ghi nhận anh có tinh thần hợp tác, thẳng thắn và mong rằng trong những ngày tới anh tiếp tục phát huy để sớm kết thúc vụ việc.

Về phía cá nhân tôi, tôi nhận thấy anh Vi Đức Hồi là một cán bộ đảng viên đã được Đảng đào tạo, bồi dưỡng khá cơ bản, được giao những nhiệm vụ quan trọng ở một địa phương cấp huyện. Song do thiếu tu dưỡng, rèn luyện thường xuyên,cộng với việc tiếp cận những thông tin phản động như nghe đài các nước có thù địch với Việt Nam,đặc biệt là đài Á Châu Tự Do, được chính phủ Mỹ dựng lên và tài trợ chuyên chống phá cách mạng Việt Nam và tiếp cận với bọn phản động, bọn lưu manh chính trị ở trong nước nên đã sa ngã về chính trị và đi đến có những hoạt động chống Đảng, chống Nhà nước, cụ thể là đã có những bài viết phát tán trên mạng, tán dương đa nguyên chính trị, bôi nhọ thanh danh của Đảng, Nhà nước, đòi xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng cộng sản, đi ngược nguyện vọng chính đáng của Nhân dân ta, xâm hại lợi ích của Dân tộc Việt Nam, việc làm đó là vi phạm pháp luật nghiêm trọng, thậm chí là rất nghiêm trọng. Chiều nay anh viết tường trình nhất thiết phải thể hiện được quan điểm này, phải nhận thức được như vậy và kể từ giờ phút này trở đi, anh phải chấm dứt ngay mọi quan hệ, mọi liên lạc với đồng bọn Nguyễn Văn Lý, Nguyễn Văn Đài. Chúng tôi không chấp nhận được những quan điểm từ nẫy đến giờ anh trình bày, toàn bộ mọi quyền lợi chính trị, kinh tế, kể cả con người của anh hiện đang trong tay chúng tôi, nó hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ của anh có thành khẩn sửa chữa hay không? Có từ bỏ con đường đầy tội lỗi và sai lầm của mình hay không?

Mọi việc làm của anh tôi đã biết và anh đã thừa nhận đã đủ điều kiện để đưa sang cơ quan điều tra để khởi tố vụ án, nhưng xét thấy anh là người dù sao cũng có công ít nhiều đóng góp với Đảng nhất định nên chúng tôi mới tìm hình thức xử lý nội bộ nếu anh còn tỏ thái độ như vừa rồi thì hậu quả sẽ xảy ra đối với anh khôn lường. Quan điểm của tỉnh ủy là rất độ lượng với anh, anh phải thấy điều đó. Không phải chúng tôi sợ anh và đồng bọn của anh mà cái chính là muốn để cho anh con đường trở về với chính nghĩa, ăn năn hối cải để chỉnh sửa mình thành người lương thiện. Anh thấy đấy hành động tên Nguyễn Văn Lý trước phiên tòa như một thằng điên, như một tên côn đồ đấy mà gọi dân chủ sao? Tên Nguyễn Văn Đài ăn chặn tiền của đạo tin lành hơn 80 nghìn đôla, bị hội thánh Tin lành tống khứ ra khỏi hội, anh đọc báo an ninh thế giới chưa? Còn Lê Thị Công Nhân thì sao? Một gia đình bố mẹ ly gián, ngay cả cha con còn không nhận nhau thì nói gì đến lên nước dạy đời…

Mấy lần tôi chen ngang cắt lời nhưng họ không cho nói, tôi hiểu đến lượt họ buộc tôi phải nghe. Vẫn giọng trịch thượng, chụp mũ, phó ban tiếp tục nói rất nhiều vấn đề, ông chửi nhiều người trong đó có tướng Trần Độ, cụ Hoàng Minh Chính, nguyên ủy viên bộ chính trị đảng cộng sản Việt Nam Trần Xuân Bách… tất cả đều được ông kết tội quen thuộc do chính ông đặt ra  là bọn “lưu manh chính trị”. Ông nói tiếp: còn anh, tôi biết là anh lấn bấn về vị trí của anh, anh nghĩ rằng lẽ ra anh phải ngồi vào vị trí cao, cao vút mới phải, anh hãy nghĩ lại xem, tại anh đấy chứ. Vào cái tuổi 30 anh đã được Đảng giao nhiệm vụ thường vụ huyện ủy, trưởng ban tổ chức,c ó thời kỳ anh đã làm thường trực huyện ủy, Đảng có hẹp hòi gì với anh đâu? Cái mà thăng trầm cuộc đời anh là do anh gây nên chứ không phải Đảng làm tình làm tội anh và chính anh cũng tự nguyện rút lui khỏi cấp ủy chứ có ai cách chức anh đâu? Tuy nhiên trong từng thời điểm lịch sử, vào thời ấy là người lãnh đạo Đảng mà vợ chồng ly hôn là to chuyện, nếu như ngày nay thì cách nhìn nhận nó sẽ khác đi, anh cũng thấy điều đó. Đảng cho anh xin rút khỏi cấp ủy, thôi giữ chức trưởng ban tổ chức, đó cũng đã là thông thoáng rồi. Tuy nhiên tổ chức của Đảng không phải là cái chợ ai muốn vào thì vào, ai muốn ra thì ra vì vậy Đảng có án kỷ luật cảnh cáo đối với anh tôi nghĩ là rất thỏa đáng, ngay sau đó tổ chức đảng cũng rất tin tưởng anh, giao cho anh rất nhiều trọng trách như chánh văn phòng ủy ban nhân dân huyện, trưởng phòng tư pháp, ủy viên thường trực hội đồng nhân dân huyện rồi cho đến hôm nay Đảng đưa anh trở lại vị chí quan trọng là thường vụ, trưởng ban tuyên giáo, giám đốc trường đảng huyện,điều đó chứng tỏ đảng chưa bao giờ bỏ anh, luôn quan tâm, ưu ái anh. Chúng tôi cũng nhận thấy trong quá trình công tác của anh không biểu hiện tiêu cực nên mới tin tưởng anh như vậy. Vậy mà động cơ nào xui khiến anh đi vào con đường này. Anh có nghĩ đến bố, mẹ, vợ, con, anh em, họ hàng nhà anh không? Rồi vợ, con anh sẽ sống ra sao đây khi mọi người đều biết anh là “tên phản động”. Bây giờ anh có gì cần nói thì nói nốt đi.

Vâng. Có lẽ những gì cần nói tôi đã nói, một lần nữa tôi khẳng định rằng động cơ của tôi đến với phong trào dân chủ là:

Một là tôi quá hiểu về bản chất của Đảng cộng sản Việt Nam, một chính Đảng nói một đằng,làm một nẻo: nói là người “đầy tớ của nhân dân”suốt đời phụng sự nhân dân, vì nhân dân quên mình, những người đảng viên của đảng là những người tiền phong, gương mẫu…nhưng xem những hành động của họ thì hoàn toàn khác: vơ vét cá nhân là nhân cách phổ biến của những đảng viên có chức quyền,hãy nhìn nhận một cách khách quan trong xã hội hiện thời có ai giàu có hơn được những đảng viên cộng sản? Có con em nào của những đảng viên có quyền chức mà không có công ăn việc làm, bị thất nghiệp? (trừ những đứa bị thần kinh hoặc nghiện hút, tiền án đầy mình); những kẻ tham nhũng, đục khoét tiền bạc của dân là ai? Chính là những đảng viên cộng sản. Đảng hô hào mở rộng dân chủ, nhưng chính đảng là hiện thân của sự độc tài. Đảng nói lấy giai cấp công nhân và giai cấp nông dân làm nền tảng cho cách mạng Việt Nam, ngày nay hai giai cấp này đang là nạn nhân của những chủ chương, chính sách của đảng.

Hai là sự phản bội, sự lèo lái tráo trở của Đảng: đó là những Đảng viên nắm trong tay quyền lực đang đi ngược với mục đích, tôn chỉ của Đảng, chính họ đang phá hoại đất nước, đang phá hoại thanh danh của đảng, họ là tác nhân làm cho suy sụp về uy lực của đảng. Thể hiện rõ nét nhất là trong kháng chiến đảng gắn bó với dân, hô hào dân dấn thân hy sinh cho Đảng, kháng chiến thắng lợi, Đảng quay lưng lại với dân, những quan chức của Đảng nhẫn tâm ăn chặn của dân, thu vén cho mình cuộc sống sa hoa trụy lạc, khác người. Đảng thủ tiêu các Đảng phái mà trước đây đã cùng Đảng cộng sản chung tay dựng nước và giữ nước. Tổ chức lại cái gọi là “hệ thống chính trị”để toàn tâm toàn ý phục tùng Đảng nhằm thiết lập chế độ độc tài Đảng trị.

Ba là Đảng đã duy trì đường lối rất sai lầm, đẩy đất nước tụt hậu so với khu vực và thế giới bởi những áp đặt của thể chế độc quyền do đảng đề ra kìm hãm sự phát triển.

Bốn là tôi nhận thấy tầm vóc của Đảng trên mọi phương diện đã từ lâu không còn xứng đáng với vai trò lãnh đạo nhà nước và xã hội.

Bởi vậy tôi quyết định ly khai Đảng và nhận thấy cần có một giải pháp để bứt phá cho sự phát triển của đất nước, giải pháp duy nhất là xóa bỏ chế độ độc quyền cả về lĩnh vực kinh tế và chính trị.Về kinh tế đã được chứng minh một cách hùng hồn bằng những tốc độ phát triển trong những năm gần đây khi ta chấp nhận sự cạnh tranh. Thể chế chính trị hiện nay đang là vật cản cho sự phát triển xã hội,v ì vậy hơn lúc nào hết cần phải xóa bỏ nó đi để thiết lập một thể chế mới, thể chế đa nguyên chính trị, mở đường cho sự phát triển. Một lần nữa tôi khẳng định không có nguyên nhân nào khác ngoài nguyên nhân nêu trên.

Bây giờ thì tôi có thể khẳng định anh là một kẻ mê muội, ảo tưởng, kẻ điên khùng-phó ban nổi khùng. Đảng đã có những bước điều chỉnh quan trọng cho phù hợp với thực tế từng giai đoạn cách mạng và sẽ tiếp tục điều chỉnh để phát triển. Tôi còn sống thì cái đảng này sẽ không bao giờ mất đi. Những kẻ như anh, loại ếch ngồi đáy giếng mà cao giọng đòi tiêu diệt cái đảng này thì chỉ có loại điên mới ảo tưởng như vậy. Anh nghĩ anh và bọn đồng bọn của anh là ai mà tỏ vẻ ta đây?

Anh đã cố tình không muốn hiểu ý của tôi. Tôi chưa bao giờ nói là tiêu diệt Đảng cộng sản,tôi chỉ yêu cầu Đảng cộng sản từ bỏ sự độc tôn cai trị của mình, chấp nhận sự cạnh tranh chính trị, tạo ra sân chơi bình đẳng. Đảng cộng sản Việt Nam vẫn là chính đảng cầm quyền nếu như được nhân dân tin yêu giao phó, có sao đâu? Anh hỏi chúng tôi là ai ư? Chúng tôi là công dân của nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, ngay cả điều đó mà anh cũng không biết sao? Thái độ coi thường người, sự ngạo mạn của những người như anh một mặt nó phản ánh đúng bản chất của chế độ hiện hành, mặt khác chính những người như anh đang tạo ra tiềm ẩn gây hậu quả khôn lường cho Đảng, tiếc thay cho Đảng đã không nhận ra điều này.

Bây giờ tôi hỏi anh-phó ban ngắt lời tôi. Anh có nhận thức việc làm của mình là vi phạm pháp luật không?

Vâng. Tôi vi phạm kỷ luật của Đảng cộng sản Việt nam, còn pháp luật thì tôi không vi phạm-tôi trả lời.

Anh tự nhận hình thức kỷ luật thế nào cho thỏa đáng?

Tôi tự nhận hình thức kỷ luật cao nhất của Đảng là khai trừ ra khỏi Đảng cộng sản Việt Nam.

Thế còn về mặt chính quyền?

Tôi tự nhận với hình thức cao nhất là cách chức mọi chức vụ tôi đang đảm nhiệm và xin nghỉ chế độ.

Vậy hướng sửa chữa?

Tôi chẳng có gì phải sửa chữa, tôi sẽ làm tròn bổn phận người công dân.

Ý của anh là tiếp tục viết bài và quan hệ với những kẻ đang chống phá Đảng, Nhà nước Việt Nam?

Với bổn phận là một công dân, tôi sẽ làm những gì mà pháp luật không cấm.

Thôi bây giờ thì đã sắp hết giờ- phó ban đứng lên phát biểu, sẽ còn nhiều thời gian để chúng tôi làm việc với anh, trước khi nghỉ, tôi quán triệt mấy vấn đề sau đây:

Trước hết tôi đề nghị anh phải nhận thức được đầy đủ những hành vi của anh là vi phạm pháp luật nghiêm trọng,vì vậy yêu cầu anh phải có thái độ nghiêm túc, thành khẩn nhận ra vấn đề và ăn năn hối cải, mong được khoan hồng,nếu anh còn giữ thái độ như sáng hôm nay buộc chúng tôi phải dùng biện pháp mạnh đối với anh, đấy là tôi nói trước như vậy. Anh là đảng viên, là người có vị chí trong xã hội, là công dân Việt Nam, buộc anh phải tôn trọng pháp luật Việt Nam, chúng tôi buộc anh phải nhận thức được việc đó, một lần nữa tôi nói với anh toàn bộ sinh mạng của anh đang nằm trong tay chúng tôi, anh phải nhớ điều đó.

***

Kết thúc cuộc thẩm vấn buổi sáng, tôi được đưa về nhà khách tỉnh ủy Lạng Sơn, cùng đi với tôi có đến bốn, năm thanh niên luôn bám sát tôi, họ không cho tôi tiếp xúc bất cứ ai, kể cả lúc đi vệ sinh họ cũng túc trực ngay cửa theo rõi, giám sát. Tôi được bố trí nghỉ ở một phòng có ba giường, thuộc tầng hai, tôi nghỉ giường trong, hai thanh niên nghỉ ở hai giường ngoài gần cửa ra vào để canh giữ. Tôi bắt đầu thấy thấm mệt sau một buổi giằng co đấu trí, mặc dù đã có những chủ động cho mình khá kỹ lưỡng nhưng có nhiều tình huống mà mình chưa tiên lượng được,bởi vậy trong quá trình làm việc với một bộ máy dày dạn kinh nghiệm không thể tránh khỏi những lúng túng, nhưng rất mừng là chưa có gì sơ suất đáng tiếc xảy ra, lúc nào cũng luôn ở tư thế ngang tầm với họ để cùng trao đổi, tranh luận.

Đang quăng mình trên giường để xả hơi, vừa tư duy tổng kết buổi làm việc sáng nay thì có người gõ cửa thúc đi ăn cơm. Họ bố trí cho chúng tôi một phòng ăn biệt lập, hai mâm cơm khá thịnh soạn được bày sẵn, tiếp tôi gồm có trưởng, phó phòng bảo vệ chính trị nội bộ cùng các chuyên viên của phòng, còn lại hơn nủa số người lạ mặt bao gồm phần lớn là những thanh niên trên dưới tuổi ba mươi, có một người vẻ mặt đăm chiêu, ở tuổi ngoài bốn mươi, hỏi ra đó chính là trưởng phòng văn hóa-tư tưởng công an tỉnh Lạng Sơn,người mà được giao nhiệm vụ trực tiếp làm việc với tôi trong suốt thời gian điều tra, thẩm vấn,anh ta tên là Thực, nhưng đã được thay một nhãn hiệu mới là cán bộ ban tổ chức tỉnh ủy. Tìm hiểu thêm hóa ra là toàn bộ những người mà tôi không quen biết họ đều là cán bộ, chiến sỹ, quân của trưởng phòng Thực nhưng cũng được thay bằng nhãn mác cán bộ ban tổ chức tỉnh ủy.

Theo đề nghị của trưởng phòng bảo vệ chính trị nội bộ của ban tố tỉnh ủy, mọi người đứng dậy chạm chén, thấy tôi vẫn đang suy tư, chưa hòa nhập được với cuộc hội ngộ hiếm hoi này, phó trưởng phòng bảo vệ chính trị nội bộ, người mà tôi với anh ta đã nhiều lần ngồi trên mâm rượu, biết tính nhau anh rót chén đầy đứng dậy sang sát tôi nói nhỏ: việc đâu có đó, kệ mẹ nó nghĩ làm gì? uống đi. Tôi nâng chén cạn luôn với anh ta, cảm ơn-tôi nói. Trưởng phòng bảo vệ chính trị nội bộ bắt đầu khơi mào kể chuyện tiếu lâm để xóa đi không khí trầm lặng trong phòng ăn. Tôi cũng bắt đầu nhận thấy cần tạo ra không khí vui vẻ để hòa nhập, tôi bắt đầu bằng việc đi mời từng người một, rồi bắt tay thân mật, cứ vậy đến nỗi tự nhiên tôi cảm thấy mình trở thành người chủ tiếp khách trong bữa cơm hôm nay. Có lẽ cuộc vui đã đi quá giới hạn, trưởng phòng công an có tên Thực phải lên tiếng: thôi tha cho anh Hồi đi, chiều anh còn phải làm nhiều việc, có gì tối nay sẽ tiếp tục,như một lời tuyên bố kết thúc, mọi người tranh thủ ăn cơm rồi về nghỉ.

Cả buổi trưa tôi không thể nào chợp được mắt, một mặt vừa suy nghĩ tìm cách đối phó, vừa nghĩ làm sao liên lạc được với anh em trong phong trào dân chủ, khó quá vì tôi mới tham gia nên chưa ai biết tôi, duy chỉ có Nguyễn văn Đài thì đã bị bắt, mấy lần tôi lần mò trên mạng có được số điện thoại của Đỗ Nam Hải ở Sài Gòn và đã nói chuyện qua điện thoại với anh vài lần, nhưng vừa rồi anh đã phải tạm rút khỏi liên minh dân chủ và nhân quyền và khối 8406 vì công an cộng sản đã dùng chiêu bài người thân của anh gây sức ép đối với anh, họ đưa bố, mẹ và con gái anh lên đồn công an van xin anh từ bỏ con đường đấu trnh dân chủ. Mặt khác nữa là phải làm thế nào giữ được  bí mật để mẹ tôi không biết được việc tôi bị bắt vì hai ngày nữa là ngày sinh nhật của bà, tôi là con trưởng, là người đứng ra tổ chức vậy mà bị bắt vào đúng thời điểm này thật tai hại.

Mười bốn giờ, một mình trưởng phòng tư tưởng -văn hóa công an tỉnh trực tiếp làm việc với tôi, không cần giới thiệu mình là ai? chức vụ gì? trưởng phòng vào thẳng vấn đề.

Tôi rất thích phong cách làm việc của anh, thẳng thắn, cởi mở, dám làm,dám chịu, mong rằng quá trình làm việc tiếp tục nhận được sự hợp tác của anh –vẻ mặt lạnh lùng, trưởng phòng nịnh tôi. Bây giờ anh viết bản tường trình về các nội dung mà sáng nay sếp yêu cầu, tôi đề nghị anh có thái độ nghiêm túc, thành khẩn, đó là cơ sở để chúng tôi xem xét khoan hồng cho anh, nói rồi trưởng phòng đưa cho tôi mấy tờ giấy A4, chiếc bút bi rồi bỏ ra ngoài. Tôi ngồi suy nghĩ khá lâu để chọn cách viết lách làm sao vừa đảm bảo quan điểm bất di, bất dịch của mình, vừa lách làm sao để họ chấp nhận được, đây là vấn đề khó đối với tôi. Tôi thừa biết chắc chắn phải viết đi, viết lại vài lần nên chẳng cần tư duy nhiều,cứ phang theo tinh thần, nội dung như sáng nay vào để thăm dò xem sao, chưa đầy tiếng đồng hồ tôi đã viết xong, rồi ngồi uống nước,hút thuốc. Hai cậu công an ăn mặc thường phục ngồi túc trực ngoài cửa ra vào chăm chú đọc báo để giết thời gian, thỉnh thoảng lại vào pha chè,rót nước mời tôi uống. Một cán bộ tổng cục an ninh thuộc bộ công an có tên là Thắng, thỉnh thoảng đi đi, lại lại quan sát tôi từ phía ngoài, lại thêm có cậu công an cũng thuộc tổng cục an ninh hoặc công an Hà Nội gì đó (tôi không rõ lắm) cũng lon ton đi lại quan sát tôi cho đẹp đội hình, sau này mấy lần tôi đi Hà Nội gặp cậu thường xuyên trong tốp an ninh công an Hà Nội bám sát tôi và một số anh em khác tôi mới biết cậu ta là công an Hà Nội. 15h, trưởng phòng công an Thực đến, tôi đưa bản tường trình của tôi, sau khi xem lướt qua, trưởng phòng tỏ thái độ gay gắt, anh ta quán triệt:

Yêu cầu anh viết lại theo đúng yêu cầu của sếp sáng nay đã quán triệt với anh, tôi nhắc lại: anh phải trình bày chi tiết quá trình liên lạc với Nguyễn văn Đài và những người mà anh gọi là “dân chủ”và cuộc gặp Đài tại Hà Nội, thời gian, địa điểm, nội dung trao đổi những gì? Anh viết bài gồm những bài gì? Nội dung của từng bài viết? Viết tại đâu? Gửi ở đâu? Gửi cho ai? Địa chỉ nào? Nhận thức của anh về những bài viết đó? Tác hại của nó ra sao? Đối chiếu với luật pháp anh thấy vi phạm đến đâu? Hướng sửa chữa khắc phục? Tự nhận hình thức kỷ luật ở mức độ nào? Nguyện vọng của anh? Và cuối cùng là sự cam kết của anh? Yêu cầu anh làm rõ từng vấn đề như tôi đã nêu.

Tôi tập trung cao độ để viết, nhìn đồng hồ 15h45 tôi đã viết xong, rồi nói với cậu”bảo vệ” là thông báo cho sếp, tôi đã viết xong, cậu”bảo vệ” đi tìm trưởng phòng, lát sau trưởng phòng vào, lần này trưởng phòng đọc khá kỹ rồi tiếp tục chỉnh đốn tôi với giọng gay gắt hơn:

Tôi đã nói rõ với anh về yêu cầu của tôi mà anh vẫn cố tình lẩn tránh, vòng vo tam quốc thế là sao? anh định cố tình không hợp tác với chúng tôi đúng không? bây giờ anh viết lại một lần nữa nói rõ nhận thức lại về những bài viết của mình,tác hại của nó đến đâu? hành vi đó có vi phạm pháp luật không? anh cam kết với chúng tôi thế nào? quá tam ba bận, tôi hy vọng lần này là lần cuối anh viết bản tường trình mà chúng tôi chấp nhận được, vẻ mặt tức tối, trưởng phòng bỏ đi ra ngoài, tôi lại tiếp tục công việc của mình. 16h30, tôi viết xong, vừa lúc đó trưởng phòng đi vào, tôi đưa cho bản tường trình viết lần thứ ba cho trưởng phòng rồi cũng gay gắt khẳng định với trưởng phòng:

Tôi gửi anh bản tường trình của tôi viết lần thứ ba và cũng là lần cuối, anh chấp nhận hay không thì tùy, còn tôi, tôi sẽ không viết nữa, trưởng phòng cầm lấy đọc lướt qua rồi nói:

Được rồi tôi còn phải làm việc với anh nhiều, tôi nhắc lại cho anh là: anh càng thành khẩn bao nhiêu, càng có lợi cho anh bấy nhiêu.

Vâng-tôi trả lời.

Bây giờ anh về nghỉ,c ơm xong anh đưa chúng tôi về nhà và phòng làm việc của anh để chúng tôi tạm thu máy vi tính của anh để kiểm tra, chương trình là sáng mai nhưng vì xét thấy là ngày làm việc, với lại ban ngày,b an mặt gây nhiều dư luận xôn xao không có lợi cho anh, anh thấy thế nào?

Tùy các anh thôi, tôi thế nào cũng được.

Tiện thể tôi cũng muốn nói với vợ anh để chị yên tâm, anh cũng an ủi, động viên chị để chị để bớt lo lắng,động viên cháu để nó khỏi sợ.

Vâng, cảm ơn – tôi đáp.

Mọi người đều biết tối còn có việc quan trọng nên trong bữa cơm chiều nay ít chúc nhau, nhất là trưởng phòng Thực, anh ta chỉ đồng khởi cạn chén ban đầu rồi ăn cơm với vẻ mặt suy tư, tôi đoán anh ta còn bực mình về kết quả làm việc với tôi chiều nay rồi tính đến việc tý nữa đưa quân đi thu máy tính và lục soát nơi tôi ở và làm việc, nhìn vẻ mặt tôi như chẳng có chuyện gì xảy ra, anh ta có lẽ không hài lòng, anh ta muồn tôi phải len lét cúi đầu, tỏ vẻ ăn năn hối lỗi, cúi đầu nhận mọi tội lỗi do anh ta vạch ra như những bọn tội phạm hình sự. Bữa cơm kết thúc nhanh, tôi về phòng đã thấy chiếc xe 16 chỗ ngồi đậu ở sân nhà khách tỉnh ủy chờ sẵn, nghỉ ngơi uống nước một lát rồi trưởng phòng Thực mời tôi ra xe. Cả thảy hai mâm cơm được sếp mỗi mâm tám người nhưng chỉ ngồi mỗi mâm bảy người đều lên xe cùng tôi, họ xếp tôi ngồi hàng ghế thứ ba, ngồi giữa, hai bên có hai công an trẻ áp sát tôi, chắc họ sợ tôi tẩu thoát, trưởng phòng bảo vệ chính trị nội bộ ban tổ chức tỉnh ủy ngồi ghế đầu cùng lái xe, ngay phía dưới là trưởng phòng công an Thực, rồi lần lượt đến các cán bộ đứng tuổi của ban tổ chức tỉnh ủy,cán bộ, chiến sỹ công an thuộc quân của trưởng phòng Thực được xếp ngồi phía sau tôi. Trời bắt đầu xẩm tối, thành phố lên đèn, trưởng phòng công an thực ngoái lại nói với tôi:

Lẽ ra lúc này là lúc nghỉ của anh em đấy, vậy mà anh Hồi bắt tội anh, em chúng tôi, khổ cái thân tôi quá.

Đây cũng là cơ hội để anh có cơ thăng tiến đấy-tôi trả lời.

Nhiệm vụ phải làm thôi, thăng tiến gì chỗ này- một người khác quân của trưởng phòng Thực đáp lời thay trưởng phòng.

Có vẻ bực mình, trưởng phòng Thực im lặng. Ở đầu xe trưởng phòng bảo vệ chính trị nội bộ ngoái lại hỏi tôi:

Trước đây nhà chú Hồi ở đầu cầu bên này cơ mà, đúng không?

Vâng, năm 1999 em chuyển sang bên này rồi.

Đất ở bên kia anh được phân đúng không? trưởng phòng công an Thực chen vào.

Đúng, năm 1991 tất cả cán bộ, công chức của huyện đều được cấp đất, tôi được cấp một mảnh ở bến xe cũ của huyện.

Anh hên quá còn gì, chúng tôi ở trên tỉnh, loại như tôi  làm gì đến lượt phân, cấp đất.

Đất ở phố huyện có giá gì đâu, giá trị chỉ bằng một phần mười đất thành phố Lạng Sơn.

Sao anh không ở mà lại bán đi? trưởng phòng công an Thực hỏi tiếp.

Tôi không thích ở đó.

Sao vậy?

Đơn giản là tôi không thích ở đất được đảng phân.

Hôm vừa rồi tôi đi qua nhà anh, thấy anh vừa đi chơi cầu lông về, tôi biết nhà anh rồi, chỗ đó đẹp đấy.

Tôi biết mấy hôm nay anh sục sạo, dò la tin tức về tôi suốt, đúng không?-tôi hỏi lại. Trưởng phòng công an Thực giật mình. Ai bảo anh thế?-trưởng phòng Thực ngạc nhiên hỏi.

Tôi thừa biết – tôi đáp. Bất giác tôi quan sát mọi người trên xe thấy họ đang nhìn chằm chằm về phía tôi. Đúng là mấy hôm nay có mấy người nói với tôi là có mấy tay cán bộ ở phòng chính trị nội bộ hỏi về anh, họ nói là phục vụ cho công tác tổ chức cán bộ gì đó, có người còn chia vui với tôi là sắp lên chức, chúc mừng tôi. Tôi thì tôi biết cái gì sắp xảy ra đối với tôi và đã chuẩn bị tinh thần đón nhận.

Trên xe bỗng dưng im lặng, tôi chủ động lên tiếng: sắp đến rồi, vào nhà tôi trước hay lên cơ quan trước?

Vào nhà anh trước- trưởng phòng công an Thực nói và quán triệt tôi: tôi nói trước với anh  khi vào nhà, anh phải hết sức bình tĩnh, coi như không có gì xảy ra, nhất là đối với vợ anh, anh phải nói làm sao cho chị không khỏi đột ngột, cứ coi như đi công tác bình thường về, nhất là làng xóm, những người xung quanh đừng để ai biết sự việc xảy ra, anh nhớ cứ bình thường đi, tôi sẽ lựa lời nói với chị và cháu, anh cũng tìm cách động viên cháu khi chúng tôi lấy máy vi tính để cháu vui vẻ, đừng làm gì ồn ào để xung quanh dân làng biết. Anh yên tâm đi, chúng tôi là những người đầy tính nhân văn, ai làm người nấy chịu, chúng tôi không làm ảnh hưởng đến chị nhà, sau này chúng tôi sẽ quán triệt cho địa phương về ứng xử với vợ, con,anh, em họ hàng anh. Cái mà tôi lo nhất là sự mê muội của anh, sự cảnh tỉnh của anh thế nào? Tôi khẳng định với anh lúc nào tôi cũng luôn bên cạnh anh, anh em mình còn về lâu, về dài, gặp nhau tay bắt, mặt mừng, chén chú, chén anh thế mới vui, thế mới là anh em chứ, phaỉ không? Tôi sẽ cho anh số điện thoại, có gì cứ gọi tôi, lúc nào tôi cũng sẵn sàng tiếp anh…

Đúng là trời sắp sập hay sao mà bỗng dưng có người tốt với tôi đến thế- tôi tự nghĩ và cười khẩy với anh ta, cảm ơn- tôi nói.

***

Khỏi cần tôi phải chỉ dẫn, lái xe đỗ chính xác ngay sân nhà tôi, tôi xuống xe mấy cậu công an trẻ được phân công vội vàng theo sát tôi từng bước. Vợ tôi mở cửa, tôi bước lại gần và nói nhỏ.

Anh đã bị bắt, vợ tôi bàng hoàng.

Làm sao?

Bình tĩnh không sao đâu- tôi trả lời. Một công an đứng sát tôi vẻ mặt nghiêm nghị:

Anh Hồi không trao đổi.

Tôi đi vào ngồi xuống ghế uống nước.

Vợ tôi cũng biết lơ mơ về việc tôi liên lạc với Nguyễn văn Đài và biết Đài đã bị bắt, rồi thời gian gần đây tôi hay thức khuya, dậy sớm viết lách nhiều, mấy lần vợ tôi gặng hỏi, tôi gạt đi.Vợ tôi làm nghề giáo viên, cả ngày đi trường, tối lại phải soạn bài, xem ra cái nghề dạy học là một trong những nghề vất vả. Mỗi người một việc, bận rộn suốt ngày nên vợ tôi cũng chẳng quan tâm đến những việc tôi làm, thấy tôi thông báo, vợ tôi cũng láng máng biết chuyện gì nhưng không rõ ngọn ngành.

Trưởng phòng công an Thực mời vợ tôi ngồi rồi bắt đầu câu chuyện.

Chúng tôi ở ban tổ chức tỉnh ủy, có một số nội dung công việc cần làm việc với anh Hồi, thời gian có lẽ phải hết tuần, hôm nay là thứ hai, chị cứ yên tâm không có gì lớn đâu. Trong thời gian anh Hồi đi làm việc với chúng tôi, đề nghị chị giữ kín, đừng tiết lộ cho ai biết, sợ rằng dư luận không tốt làm ảnh hưởng đến uy tín của anh Hồi vì mình còn công tác lâu dài, chị hiểu ý tôi nói không?

Vâng- vợ tôi gật đầu.

Bây giờ chúng tôi mượn tạm chị chiếc đầu máy vi tính để kiểm tra một số nội dung lưu dữ trong máy, chị bảo cháu là đem máy đi sửa mai, kia mang về trả cháu, nói xong trưởng phòng bảo mấy người cấp dưới rút các rắc cắm ra đưa đầu máy trên bàn xuống, thằng bé nhà tôi phản ứng.

Sao lại lấy máy của cháu đi?

Máy hỏng, các chú đem đi sửa, mai các chú đem trả.

Không, máy cháu có hỏng gì đâu?- thằng bé vừa phụng phịu vừa mếu máo.

Nó sắp hỏng rồi, các chú đem đi chỉnh cho tốt thôi, mai chú đem trả ngay.

Không- thằng bé tôi lớn tiếng, mẹ nó phải an ủi, dỗ dành mãi nó mới thôi nhưng vẫn phụng phịu.

Tôi bảo vợ tôi chuẩn bị cho tôi quần áo đem theo để thay,tôi định theo vợ tôi để trao đổi riêng, họ ngăn tôi lại.

Đây là quy định anh thông cảm,trong thời gian này anh không được tiếp cận với bất cứ ai, tôi không nói gì và đi vào nhà vệ sinh,hai công an vội theo sát tôi không dời nửa bước,trở lại phòng khách của nhà tôi,tôi thấy trưởng phòng công an Thực và hai công an khác đang lục lọi trong tủ tường phòng khách nhà tôi tìm kiếm gì đó,tôi cố nén lại sự tức giận.

Anh dừng ngay cái trò trẻ con đó đi,anh định lục lọi nhà tôi thì ra quyết định khám xét đi, lúc đó  anh tha hồ lục soát, còn bây giờ anh đừng làm thế,nó mất hết tư cách của một viên chức nhà nước đang thi hành công vụ.

Trưởng phòng gặng cười ngượng ngạo rồi trở về chỗ ngồi uống nước.

Thấy vợ tôi cầm chiếc túi ni lông nhét đầy quần áo của tôi ở buồng đi ra,trưởng phòng bảo vệ chính trị nội bộ thuộc ban tổ chức tỉnh ủy chớp lấy cơ hội.
Cô ngồi xuống đây,tôi có chuyện trao đổi với cô:tôi với chú Hồi là người quen biết với nhau đã từ lâu,anh em thỉnh thoảng vẫn gặp nhau vui vẻ luôn đấy.

Vui vẻ uống rượu thôi chị ạ – trưởng phòng công an Thực chen vui vào.

Còn cô thì tôi biết tên,người thì hôm nay mới biết- trưởng phòng bảo vệ chính trị nội bộ nói tiếp: như vừa rồi chú này đã giới thiệu, vừa nói anh ta vừa chỉ vào trưởng phòng công an Thực,tôi và mấy anh em ở đây đều ở ban tổ chức tỉnh ủy, theo tin của một số quần chúng phản ảnh, chúng tôi được giao trách nhiệm làm rõ một số vấn đề về chú Hồi, đây là việc nhạy cảm,tế nhị chúng tôi không muốn cho ai biết, khi nào có kết luận sẽ hay, cô cứ yên tâm đừng nghĩ ngợi gì cả, mấy hôm nữa xong việc thì chú về, bây giờ thì anh em chúng tôi xin phép cô, chúng tôi về.

Vợ tôi cứ vâng vâng, dạ dạ tiếp thu, hai thanh niên công an trẻ nhất đã đưa đầu máy tính của tôi lên xe, mọi người chào vợ tôi rồi đi ra xe, trưởng phòng Thực đi sát tôi ra đến xe, tôi quay ngoắt lại giả vờ quên chìa khóa phòng làm việc,làm cho họ không kịp phản ứng, vợ tôi đứng ở hè cũng nhanh nhảu bước vào, tôi đến sát vợ tôi nói nhỏ:

Số máy Đỗ Nam Hải ở Sài Gòn anh để trong ngăn kéo này, tìm khắc thấy, em gọi cho anh ấy là anh đã bị bắt để anh thông báo cho mọi người biết, dứt lời thì mấy công an đã ập đến kéo tôi ra và thúc tôi ra xe.

Làng xóm xung quanh vẫn yên tĩnh, mấy người ra nhìn mấy ông khách của tôi hôm nay chắc là ở xa lắm vì ai cũng lạ mặt. Xe nổ máy tiến thẳng lên “đồi nhà đỏ” cụm từ dân địa phương ở đây đặt cho cơ quan huyện ủy.

Xe đỗ xuỵch trước tiền sảnh nhà làm việc của huyện ủy, cơ quan yên tĩnh, hẳn đã có hẹn trước nên phòng làm việc của bí thư huyện ủy ở tầng hai đèn vẫn sáng trưng. Ra đón chúng tôi có phó văn phòng huyện ủy phụ trách quản trị hành chính,một chuyên viên của ban tuyên giáo huyện ủy, người đồng sự cấp dưới của tôi và ở bên ngoài cổng ra vào có một bảo vệ cơ quan. Tôi mở phòng làm việc của mình, bật điện mời mọi người vào, cậu cán bộ thuộc ban của tôi pha nước mời mọi người uống, trưởng phòng bảo vệ nội bộ của ban tổ chức tỉnh ủy và trưởng phòng công an tỉnh lên thẳng phòng làm việc của bí thư huyện ủy, số còn lại chen chúc nhau vào phòng làm việc của tôi, một “chuyên gia”máy tính thuộc công an tỉnh lạng sơn sốt sắng:

Anh Hồi cho bọn em làm việc đi.

Cứ việc- tôi trả lời.

Nói rồi cậu ta bắt đầu ngồi vào bàn máy tính của tôi, mọi người xúm xung quanh theo rõi,bỏ lại một mình tôi ngồi ghế sa lon uống nước. Mọi ngày đi công tác về trên bàn làm việc của tôi chồng chất báo chí, tài liệu, công văn,giấy tờ,nhưng hôm nay thì không, bàn trống trải, hẳn văn thư đã được lệnh không được chuyển đến phòng tôi. Bí thư huyện ủy cùng hai trưởng phòng đi vào phòng tôi, khác với mọi hôm cứ gặp tôi là tay bắt, mặt mừng nhưng hôm nay bí thư huyện ủy mặt lạnh lùng đi thẳng vào bàn máy tính của tôi nơi mọi người đang xúm xít ngó nhìn.

Tôi cũng đứng dậy lại gần để xem, chẳng khó khăn gì, ”chuyên gia”máy tính công an tỉnh đã tìm thấy trong máy những bài viết của tôi, mọi người chăm chú trên màn hình đọc theo động tác lướt nhanh của “chuyên gia” máy tính. Nhìn khuôn mặt bí thư huyện ủy mỗi lúc một biến sắc khi anh ta đọc được một số đoạn của những bài tôi viết.

Trưởng phòng công an tỉnh đề nghị tôi mở tủ để kiểm tra,tôi bật toang hai cánh tủ,một ngăn là trưởng phòng, một ngăn là cán bộ công an bắt đầu lục soát.

Trời ơi giấy khen của ban tuyên giáo huyện ủy, của Vi đức Hồi vừa được tặng thưởng năm 2006 đây này- trưởng phòng công an mỉa mai.

Tôi cười, ban của tôi năm nào mà chả được tỉnh, huyện khen thưởng, đây mới là của huyện, năm 2006, ban của tôi được ủy ban tỉnh tặng bằng khen đấy, cả tỉnh duy chỉ có ban của tôi và đảng ủy các cơ quan dân chính đảng được tặng bằng khen thôi anh biết không?

Bí thư huyện ủy tỏ vẻ càng tức giận, anh ta không nói gì, trưởng phòng công an tỉnh nhạo báng:

Bác Hồi giỏi rồi, bọn em chịu bác đấy.

Sau một hồi lục soát, cuối cùng họ cũng tìm thấy được mấy tờ giấy lộn tôi ghi hộp thư của một số người bạn tôi, sau đó họ bảo tôi khóa lại tủ rồi ngồi xuống ghế uống nước. Thấy hai trưởng phòng của tỉnh ngồi cùng tôi uống nước, bí thư huyện ủy cũng bỏ đám đông đang xúm quanh máy vi tính xuống ngồi cùng.

Tôi xin lỗi anh, tôi đã không cùng chí hướng với anh được, đã từ lâu tôi làm việc này, tôi dự định đến cuối năm tôi cáo nghỉ chế độ rồi công khai luôn nhưng với tôi nó quá bức xúc, thành thạt xin lỗi anh- tôi nói với bí thư huyện ủy.

Bây giờ thì còn nói gì được nữa, khác làm, khác chịu thôi- bí thư huyện ủy trả lời.

Vâng, việc đó thì tôi xác định trước khi làm rồi- tôi nói.

Như sực nhớ ra điều gì, trưởng phòng công an tỉnh đứng dậy đi vào bàn làm việc của tôi kéo ngăn kéo bàn ra tiếp tục lục soát, tìm kiếm, anh ta mở luôn cả ngăn tủ bàn làm việc tiếp tục sục sạo nhưng cũng chẳng tìm kiếm được gì, vẻ mặt thất vọng lại đi ra ngó màn hình máy tính.

Phó văn phòng chạy đi, chạy lại hết lo chè, nước, bổ sung ghế ngồi cho đến thực hiện những nhiệm vụ của trưởng phòng công an giao phó, cậu cán bộ của ban tôi được giao nhiệm vụ ngồi rít ở bàn máy tính  theo dõi, giám sát để làm chứng. Thời gian trôi đi một cách chậm chạp, trong bầu không khí yên tĩnh nhưng rất căng thẳng.

Được chưa? -trưởng phòng công an tỉnh hỏi “chuyên gia”máy tính.

Được rồi anh ạ- cậu ta trả lời.

Đưa xuống niêm phong lại rồi làm thủ tục giao, nhận đi.

Vâng.

Văn phòng có loại băng dính to bản không? Cho xin ít để niêm phong máy.

Có anh ạ- phó văn phòng thốc tháo về phòng mình rồi đem sang cuộn băng dính giao cho “chuyên gia”máy tính, lúc này họ bê cả đầu vi tính của nhà tôi vào để niêm phong.

Anh có cầm dấu không?- trưởng phòng công an hỏi phó văn phòng.

Không, dấu văn thư cầm.

Anh tìm văn thư để lấy dấu đi.

Vâng, phó văn phòng nổ xe máy phóng thốc tháo đi tìm văn thư, lát sau anh ta cầm chùm chìa khóa của văn thư đến mở tủ lấy cả hộp dấu sang phòng tôi. Công việc niêm phong được thực hiện chóng vánh, cậu thư ký của trưởng phòng công an từ nãy loay hoay soạn thảo biên bản mãi vẫn chưa xong, trưởng phòng lại gần xem rồi hướng dẫn, chỉnh sửa câu chữ cho anh ta để viết cho nhanh.

Viết một bản rồi phô tô cho nhanh- trưởng phòng nói.

Phó văn phòng huyện ủy chờ viết xong rồi đem sang máy phô tô thành ba bản. Có đến bốn người ký: bí thư huyện ủy, trưởng phòng bảo vệ chính trị nội bộ của tỉnh ủy, tôi và cậu cán bộ của ban tuyên giáo huyện ủy ký làm chứng. Riêng trưởng phòng công an tỉnh có tên Thực thì không ký, họ giao cho huyện giữ một bản, còn hai bản họ cầm về. Công việc xong xuôi, họ khuân toàn bộ dàn vi tính ở phòng làm việc của tôi cùng với đầu vi máy tính của nhà tôi lên xe rồi bắt tay nhau chào tạm biệt.

Tôi bắt tay chào bí thư huyện ủy, phó văn phòng và người cán bộ của ban  tôi rồi lên xe ngồi theo sự chỉ dẫn của họ, hai công an trẻ vẫn tiếp tục ngồi ở vị trí cũ để canh giữ tôi. Mọi người đã thấm mệt, trên xe không ai nói chuyện, một số người gật gù ngủ.

Xe lướt nhanh trên đường quốc lộ 1A,lúc này lượng xe trên đường đã giảm hẳn, thỉnh thoảng có tốp công an giao thông đứng tụm năm, tụm ba bên lề đường đang làm nhiệm vụ “cao cả”. Đúng là: ngày nghỉ nhưng các anh không nghỉ, giờ nghỉ nhưng các anh không nghỉ như một bài báo nào đó đã tôn vinh sự “tân tụy”của ngành công an. Chưa hết tôi còn được nghe chính những cán bộ công an kể về sự tận tâm, tận lực của lực lượng công an rằng nhiều cán bộ, chiến sỹ công an xung phong ra đứng đường, thậm chí tranh giành nhau ra đứng đường, tìm cách giành “phần khổ” về mình. Đứng đường thường người ta ám chỉ những người thất thế, những người xa cơ, lỡ bước, thậm chí ám chỉ những người vô gia cư, bình thường thì chẳng ai thích ra đứng đường vì hứng cát bụi, phơi mặt ra đường vậy mà công an ta có những hành động “quyết tâm ra đứng đường”thì quả thật là cảm động.

Hai mốt giờ xe đến nơi, mọi người chào nhau đi nghỉ, hẹn sáng mai gặp lại. Tôi trở về phòng tắm rửa rồi lên giường ngủ. Hai công an trẻ ngủ cùng phòng với tôi ngồi xem ti vi chờ cho tôi đi ngủ trước, bên cạnh phòng tôi là phòng dành cho những công an khác  ngủ để canh trừng.

Đời người ai cũng có những ngày ghi lòng tạc dạ như ngày sinh, ngày đi thoát ly, ngày vào quân ngũ, ngày vào đại học chẳng hạn, còn tôi hôm nay 26 tháng 3 năm 2007, là một ngày quan trọng đối với tôi, ngày tạo ra bước ngoặt của cuộc đời, ngày tôi bước sang một trang sách mới mà bản thân tôi bắt đầu có cơ hội làm lại từ đầu mặc dù đã rất muộn nhưng còn hơn là không.

© Vi Đức Hồi

© Đàn Chim Việt

1 Phản hồi cho “Đối mặt[4]”

  1. Như Ý says:

    Hay quá. Hoan hô anh Hồi người can dảm chãng thua gì anh Nguyền ván Dài, Lê thĩ Công nhân…

Phản hồi