WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Cần trở về với Marx-Engels để thoát khỏi cái tròng Mác-Lênin

Từ 66 năm nay, cái gọi là chủ nghĩa Mác – Lênin đã trở thành quốc giáo, được khẳng định trong Hiến pháp và hiện vẫn còn chiếm 15% thời trình bắt buộc của mỗi sinh viên đại học. Thời Trung cổ, môn thần học Công giáo, bị bắt buộc giảng dậy ỏ Đại học Sorbonne cho sinh viên toàn cõi Âu châu cũng không chiếm một thời lượng lớn như vậy.

Có điều là từ thày đến trò ít người biết, hay có biết cũng không dám nói, là Staline đã bày đặt ra cái chủ nghĩa này sau khi Lénine chết năm 1924, để nhân danh nó triệt tiêu những phần tử bị nghi ngờ là chống đối hay muốn tranh giành quyền hành với mình.

Thật ra, ngay cả cái mà mọi người từ trước tới nay vẫn coi là chủ nghĩa Marxiste cũng không bao giờ là một chủ nghĩa mà chỉ là một hệ tư tưởng. Hệ tư tưởng này được Marx và Engels trình bày trong bản Tuyên ngôn Cộng sản năm 1848 và trong cuốn Tư bản luận mà 2 người là đồng tác giả, nên có thể gọi nó là hệ tư tưởng Marx-Engels. Sáu năm sau khi Marx mất, Engels hoàn chỉnh nó để tạo ra một chủ nghĩa gọi là Dân chủ – Xã hội. Một vài khái niệm của hệ tư tưởng này đã bị Lénine, một lãnh tụ của đảng Dân chủ-Xã hội Công nhân Nga (PSDOR) nằm trong đệ Nhị Quốc tế Dân chủ-Xã hội do Engels sáng lập, đánh tráo để sử dụng như một công cụ cướp quyền giữ quyền sau Cách mạng 1917. Có thể nói, thừa kế chính thống của hệ tư tưởng Marx-Engels là những chế độ Dân chủ – Xã hội ở Âu châu và ở nhiều nước trên thế giới (Nhật Bản, Úc… ) hiện giờ. Việt Nam muốn đạt được dân chủ phải thoát khỏi cái tròng Mác – Lê, trở về với tư tưởng Marx – Engels trước khi đi đến một thể chế Dân chủ -Xã hội như các nước kể trên.

Nhưng không thể giải thích tại sao một hệ tư tưởng có thể chi phối nền chính trị của một phần  ba nhân loại từ đầu thế kỷ thứ XX cho đến nay, nếu không biết qua về thân thế, sự nghiệp của những nhân vật đã sáng tạo ra nó hay đã mạo danh nó trong những mưu đồ chính trị của mình: Marx, Engels, Lénine, Staline.

Tôi xin chia bài viết làm 3 phần:

1) Kể qua thân thế Marx, Engels, Lénine, Staline.

2) Lược qua những khái niệm chính trong tư tưởng Marx – Engels. Tìm hiểu Lénine, Staline đã đánh tráo nó như thế nào.

3) Chứng minh thừa kế chính thống của tư tưởng Marx – Engels là những chế độ Dân chủ – Xã hội.

1) Thân thế Marx, Engels, Lénine, Staline :

Marx (1818-1883) sinh ở hạt Rhénanie nằm ở gianh giới giữa Pháp và Đức, thuộc Pháp từ Cách Mạng 1789. Đến năm 1815 khi Napoléon thua trận, hạt này thuộc về nước Phổ.

Là dòng dõi một vọng tộc gốc Do Thái có nhiều người làm giáo sĩ tuy sau cả gia đình đều rửa tội theo đạo Phản thệ. Cha của Marx là luật sư. Kết hôn với Jenny Von Wesphalen thuộc dòng dõi quí tộc Phổ có anh là bộ trưởng bộ Nội vụ trong chính phủ Hoàng gia. Marx được giáo dục theo chuẩn mực của những gia đình thượng lưu Âu châu thời ấy, lấy văn minh Hi Lạp, La Mã và văn hóa Pháp làm căn bản. Là một người rất thông thái: Trước học luật để nối nghiệp cha. Sau bỏ luật học triết, làm luận án tiến sĩ triết học bằng tiếng cổ Hi Lạp với đề tài là “Sự khác biệt về triết lý thiên nhiên giữa Democrite và Epicure”. Marx quen sống trong tháp ngà, công việc thất thường chỉ lo viết sách nên đời sống kinh tế gặp nhiều khó khăn tuy lúc đầu được gia đình bên vợ chu cấp, sau chỉ còn Engels giúp đỡ. Có đời tư khá bê bối, đẻ con rơi với một người nữ quản gia được gia đình vợ gửi qua Anh nuôi mấy đứa con của Marx. Engels là ngườiphải nhận làm con mình để tránh tai tiếng cho Marx.

Engels (1820-1895) Sinh cùng hạt Rhénanie với Marx trong một gia đình tư bản siêu quốc gia có nhiều xưởng dệt ở Đức và ở Manchester (Anh). Học Triết Hegel như Marx và cũng thông thái như Marx, nhất là về ngoại ngữ, thông thạo 15 thứ tiếng, không kể tiếng Latin và tiếng cổ Hi Lạp mà giới trí thức Âu châu thời ấy đều phải biết. Trái với Marx, Engels là người thực tế chịu làm quản lý trong những xưởng dệt của gia đình, nhờ vậy mà có phương tiện tài chính hoạt động chính trị giúp đỡ giới công nhân. Engels cũng là người “lời nói đi đôi với việc làm” khi chung sống với một nữ công nhân (Lydia Burn) cho đến khi chết và cũng dấn thân tham dự những trận đánh chống quân đội nước Phổ khi Cách mạng năm 1848 từ Pháp lan tràn qua Đức. Engels quen Marx từ năm 1842 và bắt đầu từ năm 1847 viết chung với Marx, đặc biệt là 2 cuốn Tuyên ngôn của đảng Cộng sản cuốn Tư bản luận.

Cùng một sinh quán, cùng chịu ảnh hưởng của các nhà khai sáng và các nhà cách mạng Pháp, cùng chung nhau một đời sống tinh thần và vật chất, Engels và Marx còn hơn cả Lưu Bình Dương Lễ thời xưa, nên về tư tưởng, khó mà phân biệt được phần nào của Marx phần nào của Engels.

Lénine (1870- 1924)

Con một ông thanh tra học vụ của Nga Hoàng mang 2 dòng máu Nga và Kalmouke (Mông Cổ) theo đạo Phật. Ông này có công “Nga hóa” dân tộc của mình nên được Nga Hoàng phong cho một tước nhỏ trong hàng quí phái nhưng phải rửa tội theo đạo Chính thống. Phía bên mẹ Lénine cũng có máu Đức và máu Do Thái và cũng phải cải đạo từ đạo Phản thệ của Đức qua đạo Chính thống. Vì vậy trong người Lénine có đủ mọi thứ máu, đủ mọi thứ đạo. Lénine tốt nghiệp luật sư năm 1891. Thành tích cuộc đời “cách mạng” của Lénine là 1 năm tù và 3 năm bị quản thúc (1897-1900) trong làng của ông nội mình ở Sibêri sau khi ở Thụy Sĩ về (1895) vì có chân trong một hội kín. Nhưng trong thời gian bị quản thúc, có mẹ ở bên cạnh, được cung cấp sách vở tự do viết lách, được quyền lập gia đình để cùng chung sống với nhau (1898). Vợ Lénine, Nadejda Kroupskaia cũng con một sĩ quan thuộc dòng quí phái. Sau khi lập gia đình và từ năm 1900 trở đi, luôn luôn sống ở Genève và Paris. Khi ở Paris, Lénine còn đèo thêm một người tình là Elisabeth ( Inessa) Armand. Vợ và người tình ở 2 nhà cạnh nhau cùng đường Campagne Première khu nghệ sĩ Montparnasse. Lénine hàng ngày ra quán Closerie des Lilas (vẫn nổi tiếng cho đến tận bây giờ) nhậu nhẹt với giới thượng lưu trí thức Pháp, bàn về giai cấp công nhân. Tháng Tư năm 1917, Lénine được Đức đem xe bọc sắt có bảng ngoại giao đem từ Thụy sĩ xuyên qua Đức về Moscou. Vì vậy mà có tin đồn Lénine được Đức trợ cấp 2 triệu Đức mã để đảng Bolchevik của Lénine làm cuộc đảo chính chống  chiến tranh, đòi hòa bình với Đức. Khi Lénine chết năm 1924, có nhiều bằng chứng y khoa khẳng định Lénine chết vì biến chứng của bệnh giang mai được chữa chạy từ năm 1895. Khi trở về Nga, Lénine đem cả vợ và Inessa Armand về cùng ở với nhau. Khi còn ở Pháp cả 3 cũng có nhiều lần ở chung với nhau trong một ngôi nhà nghỉ của Lénine ở ngoại ô Paris. Trong cuốn hồi ký “Đời sống của tôi với Lénine”, Kroupskaia có kể lại và ca tụng người tình của chồng mình: “khi Inessa bước chân vào nhà, căn nhà bỗng nhiên bừng sáng”. Năm 1920 khi Inessa mất vì bệnh dịch tả, Lénine buồn vô hạn và cho chôn ở Công Trường Đỏ dưới tường thành điện Kremlin. Inès Armand là người đàn bà Pháp duy nhất được chôn ở Công Trường Đỏ.

Staline (1879-1924)

Là người ít học nhất. Bị cha nghiện rượu đánh đập suốt ngày nên người mẹ phải gửi từ năm 14 tuổi cho mấy cha cố nuôi mong sau này đi tu trở thành cha. Năm 19 tuổi không chịu đi thi, bị đuổi khỏi tiểu chủng viện làm người mẹ rất buồn bực. Sau này, khi công thành danh toại, Staline trở về làng thăm mẹ, khoe với mẹ là mình bây giờ đã thay Sa hoàng. Người mẹ chỉ trả lời, tao thích mày làm cha cố hơn. Staline giận tím người đến khi mẹ chết cũng không về đưa đám. Staline tuy vậy vẫn giữ nề nếp tổ chức của Giáo hội, biến đảng cộng sản thành một thứ giáo hội mà mình là giáo chủ. Cái giáo hội Cộng sản này có nhiều người “tử vì đạo” nhất vì bàn tay của Staline.

2) Những khái niệm chính trong tư tưởng Marx – Engels. Lénine, Staline đã đánh tráo nó như thế nào

Marx đã nhiều lần tự nói “tôi không phải là người Marxistes” và cũng tự than “Là một nhà kinh tế, vậy mà tôi không lo nổi kinh tế cho chính bản thân mình”.

Ngay cả danh từ “cộng sản” cũng không phải do Marx đặt ra mà là của Engels: Năm 1847 Marx thảo một bản đả kích (un pamphlet) trong đó Marx nhân danh những người Công chính (les Justes) lặp lại gần như toàn thể những nguyên lí Cộng sản của Engels. Engels góp ý với Marx là phải trình bày làm sao cho thật dễ hiểu và phải tìm một nhan đề thật kêu để lôi cuốn. Bài đả kích của Marx được biến thành một bản Tuyên ngôn (Manifeste): Tuyên ngôn của đảng Cộng sản. Thật ra hồi đó chưa có đảng cộng sản mà chỉ có “Liên đoàn những người cộng sản” mà tên đầu tiên là “Liên đoàn những người công chính” (Ligues des Justes). Ngay cả câu “Vô sản mọi xứ trên toàn cầu hãy hợp nhất lại” cũng là theo ý của Engels chứ mới đầu Marx chỉ muốn đưa ra châm ngôn như Khổng Tử “Mọi người đều là anh em“. Có lẽ Marx vẫn chịu ảnh hưởng của câu “Tự do, Bình đẳng, Huynh đệ” của Cách mạng Pháp.

Qua những phát hiện mới nhất, trong 4 tập của cuốn Tư bản luận, Marx chỉ viết có tập đầu. Tôi xin kể lại lai lịch của những cuốn sau:

Bắt đầu từ năm 1865 Marx đã bỏ nhiều công sức viết cuốn Tư bản luận. Nhưng chỉ có tập đầu xuất bản năm 1875 (và được dịch ngay ra tiếng Pháp) là có sự kiểm tra của Marx. Tập 2 xuất bản năm 1885 và tập 3 xuất bản năm 1894 được biên soạn bởi Engels. Tập 4 do Karl Kautsky (1854-1938), 1 lãnh tụ của đảng Dân chủ- Xã hội Đức biên tập và xuất bản năm 1905-1910. Tuy nhiên mới đây người ta đã công bố các tập sau của bộ Tư bản luận mà David Ryazanov (một học giả Bôn sê víc bị Stalin xử bắn năm 1938) dịch từ bản thảo viết tay của Marx có rất nhiều khác biệt khi so sánh với các tập Tư bản luận mà Engels biên soạn, thậm chí có nhiều đoạn đã bị Engels thay đổi. Điều này khiến có thể đặt câu hỏi, trong bộ Tư bản luận được biết hiện giờ phần nào thật sự do Marx viết, phần nào do Engels tu bổ, đổi nghĩa? Cũng cần phải nói thêm rằng bộ Tư bản luận xuất bản ở Liên Xô từ thời Staline, và có lẽ bây giờ vẫn còn được giảng dậy trong những trường Đảng ở Việt Nam qua bản dịch của nhà Xuất bản Tiến bộ ở Moskva, sau này được nhà Xuất bản Sự Thật (nay là nhà Xuất bản Chính trị Quốc gia trực thuộc TW ĐCSVN) nối bản, chỉ là một “version” đã bị chỉnh lý lại theo ý Staline.

Bởi vậy có thể khẳng định: Những khái niệm về kinh tế- chính trị trong Tuyên ngôn của đảng Cộng Sản và trong mấy tập sau của Tư bản luận là những tư tưởng của cả Marx và Engels.

a) – Những khái niệm thuần triết học của Marx :

Những khài niệm thuần triết học này được Marx trình bầy trong “Những bản viết tay 1844″ (Les Manuscrits de 1844). Hai khái niệm chính là:

Biện chứng : Marx là một triết gia dùng biện chứng pháp để suy luận như nhiều triết gia Cổ Hi Lạp cách đây 2500 năm. Biện chứng pháp tương đồng với Âm/Dương trong Kinh Dịch. Thật ra Biện chứng của Marx chỉ là biện chứng của Hegel và phải được hiểu như một chuyển tiếp đi từ luận đề đến phản luận đề rồi đến hợp đề và đòi hỏi luôn luôn phải vượt qua những mâu thuẫn. Nhưng Marx khác với Hegel ở chỗ là biện chứng Hegel là biện chứng tinh thần (Ý tưởng), còn biện chứng Marx là biện chứng của vật chất.

Tha hóa sức lao động (Die entfremdete Arbeit). Vong thân (Enttausserung): Trong thế giới tư bản, người lao động phải bán rẻ sức lao động của mình nên luôn luôn có ấn tượng sản phẩm do công sức mình tạo ra xa lạ (tha hóa) với chính mình. Con người chỉ khác con vật ở chỗ tạo ra sản phẩm bằng sức lao động. Khi sản phẩm của sức lao động bị tước đoạt, trở thành xa lạ với người làm ra nó thì người đó cũng trở thành xa lạ với chính mình, không thấy mình là mình nữa như đã ra khỏi mình (vong thân).  Marx chỉ nhái Hegel: theo Hegel, vong thân là tinh thần của mình trở thành xa la như đã ra khỏi bản thân mình.

Duy vật lịch sử : Những mối liên quan trong sản xuất phụ thuộc vào những lực lượng vật chất. Toàn bộ những tương quan sản xuất này kiến trúc kinh tế của xã hội, tạo cơ sở cho pháp lý và chính trị. Nói tóm lại kinh tế là hạ tầng cơ sở, chính trị chỉ là thượng tầng kiến trúc. Những mâu thuẫn thường trực giữa những quan hệ sản xuất và những lực lượng sản xuất là nguồn gốc của những đảo lộn trong lịch sử. Ý thức con người cũng chỉ là ý thức những quan hệ đó và tạo ra con người.

b) – Những khái niệm Xã hội – Kinh tế của Marx và Engels:

Đấu tranh giai cấp: Theo Marx và Engels, “đấu tranh” chỉ có nghĩa là sự đối nghịch giữa những lớp ngườI (classes) đứng cùng một vị trí trong sàn xuất xã hội. Hai lớp người đối nghịch nhau trong thời Marx và Engels là lớp người nắm phương tiện sản xuất mà Marx gọi là la classe bourgeoise (lớp người thành thị) và le Prolétariat, lớp người làm công ăn lương. Lớp người “làm công ăn lương” không phải là những người không có của cải (vô sản) hay những người nghèo, mà chỉ có nghĩa là phải bán công việc của mình để được trả lại bằng một đồng lương nhất định. Theo định nghĩa này, người Prolétaires là những người công nhân. Thời cổ La Mã, người prolétaires có nghĩa khác: công dân hạng thứ 6, đứng trên những người nô lệ. Nô lệ cũng không có nghĩa là nghèo hèn nhất trong xã hội mà chỉ có nghĩa là bị mất tự do vì có người nô lệ là triết gia, thày học hay thày thuốc, bị mất tự do vì là công dân của những nước thua trận bị người La Mã bắt đem về. Những từ ngữ “đấu tranh”, “giai cấp”, “tư sản”, “vô sản”… là những chữ Tàu dịch bậy. Tôi đã có lần viết “Dịch là cái họa” trong Talawas. Cái “họa dịch” này đã làm Việt Nam khổ cực từ 66 năm nay!

Chuyên chính vô sản: Từ ngữ “chuyên chính” được Babeuf (1760-1797) dùng từ trước thời Cách mạng 1789 Pháp. Còn thành ngữ “chuyên chính vô sản” cũng không phải do Marx và Engels đặt ra vì lần đầu tiên được nghe nói tới là trong cuộc Cách mạng 1848. Marx và Engels định nghĩa “chuyên chính vô sản” là lớp người đông nhất trong xã hội (dưới thời Marx-Engels là lớp người thợ thuyền) cần được tổ chức để trở thành lớp người nắm ưu thế (classe dominante) chính trị và lên cầm quyền. Marx và Engels chỉ theo đúng quy định dân chủ là chính quyền phải thuộc về thành phần đông nhất trong xã hội. Lẽ tất nhiên là trong xã hội ngày nay, lớp người công nhân không còn là đa số trong xã hội nữa và ưu thế chính trị phải thuộc về những lớp người khác thông qua bầu cử.

Lénine đã bóp méo những khái niệm của Marx và Engels như thế nào ?

1) Lénine đã phản bội Engels khi tách phái Bônsêvích ra khỏi đảng Dân chủ-Xã hội Công nhân Nga nằm trong Đệ Nhị Quốc tế Dân chủ-Xã hội của Engels, biến phái này thành một đảng và sử dụng nó như một công cụ để cướp quyền, giữ quyền.

2) Sau Cách mạng tháng 10, Lénine đã đánh tráo khái niệm chuyên chính vô sản của Marx khi phong đảng Bôn sê vích là đảng tiền phong của giai cấp vô sản, là đảng độc nhất lãnh đạo giai cấp vô sản nắm quyền lực nhà nước, trấn áp giai cấp tư sản, thống trị chính trị. Chế độ độc đảng lãnh đạo toàn trị ra đời. Những từ ngữ “đảng tiền phong “, “trấn áp”, “thống trị” không có trong tư tưởng Marx-Engels: Lénine đã tự đặt ra để định nghĩa nền chuyên chính của mình. Nhà nữ cách mạng marxiste Rosa Luxembourg  coi Lénine như là kẻ đã phản bội Marx khi áp đặt chế độ chuyên chính vô sản này. Những lý thuyết gia Marxistes khác thì cho chuyên chính vô sản của Lénine chỉ là “chuyên chính trên người vô sản” hay chỉ là một nền “tư bản Nhà nước”.

3) Nhưng ngay các đảng viên Bôn sê vích cũng bị Lénine tước quyền dân chủ khi Lénine đặt ra cái gọi là Tập trung dân chủ. Theo cách diễn giảng của Lénine: “Dân chủ là các đảng viên được quyền bầu các cơ quan lãnh đạo và các bí thư các cấp. Tập trung là những quyết định của tổ chức đảng cấp trên là bắt buộc với các tổ chức đảng cấp dưới và cuối cùng các đảng viên phải chấp hành không có tranh cãi chống đối”. Không cần phải nói thêm, đảng viên nào cũng thừa biết quyền tự do bầu cử của các đảng viên là “cấp trên” bảo bầu ai thì bầu người ấy. Cấp trên (3-4 người trong ban thường vụ bộ Chính trị) ra quyết định thì phía dưới từ ủy viên trung ương trở xuống chỉ việc chấp hành.

Khi bịa đặt ra cái chủ nghĩa Mác – Lênin, Staline không những đã bôi nhọ tư tưởng Marx – Engels ,mà còn sử dụng nó như một công cụ để củng cố chế độ độc tài cá nhân của mình

Ác giả ác báo: Trước khi chết Lénine đã để di chúc nói rõ Staline là con người tàn bạo, cần phải kiếm người khác thay thế. Nhưng những thân tín của Lénine chưa kịp ra tay thì đã bị Staline giết hết. Chỉ trong một thời gian, cả bộ Chính trị của Lénine bị giết không còn một người nào. Đó cũng là số của nước Nga gặp phải hung thần chứ trước khi chết Lénine đã hối hận, tái lập lại cái gọi là Kinh tế chính trị mới (NEP, Nouvelle Économie Politique). Nếu Lénine còn sống thêm vài năm nữa, có thể Lénine sẽ trở về với chế độ Dân chủ Xã hội của Engels.

Cái định nghĩa đúng nhất về Mác-Lê Nin là của Souvarine, một người Marxiste theo phe Lénine chống lại Staline và là một trong những sáng lập viên của đảng Cộng sản Pháp: “Chủ nghĩa Mác – Lê Nin chỉ là một cách nói láo khoét được Staline đặt ra sau khi Lénine chết để che giấu những thủ đoạn quái gở của mình. Thực ra nó đồng nghĩa với chủ nghĩa Stalinit, ngược với luận thuyết của Marx và chỉ làm lố bịch những ý tưởng của Lénine“. Souvarine cho cái chủ nghĩa Stalinit chỉ là một cái chủ nghĩa Tư bản Nhà nước (Capitalisme d’État).

Nói tóm lại, Staline cũng như mọi nhà độc tài trên thế giới từ thượng cổ chí kim như Néron, Tần thủy hoàng, Mao, Pôn Pốt… không có chủ nghĩa nào cả ngoài lấy lại một vài từ ngữ thật kêu để lấy nó làm thần chú cho những chính sách tàn bạo của mình. Staline cũng chỉ coi đảng cộng sản Bôn xê vích và Đệ Tam Quốc tế của Lénine như những công cụ nên không ngần ngại thanh trừng triệt tiêu bất cứ ai trong những tổ chức này bị nghi ngờ là có ý chống đối mình, kể cả những lãnh tụ cộng sản những nước nằm trong đệ Tam Quốc tế.

Từ ngữ “Chuyên chính vô sản” cũng bị Staline gạch bỏ luôn trong bản Hiến pháp sửa đổi năm 1936.

3) Thừa kế chính thống của tư tưởng Marx – Engels là các nền dân chủ – xã hội

Nói là thừa kế chính thống vì chính Engels là người đã cập nhật tư tưởng của mình và của Marx trong bản Tuyên Ngôn Cộng sản năm 1848 cho hợp với hoàn cảnh kinh tế xã hội ở Tây Âu 40 năm sau, khi sáng lập Đệ Nhị Quốc tế Dân chủ – Xã hội năm 1889 và thay Tuyên ngôn Cộng sản bằng Tuyên ngôn Nhân quyền của Cách mạng 1789 Pháp. “Nhân quyền” này phải được hiểu theo nghĩa rộng là nhu cầu căn bản về vật chất và tinh thần mỗi con người (chứ không phải chỉ giới công nhân) phải được bảo đảm.

Engels rút kinh nghiệm sự thất bại của những đấu tranh bạo động ở Pháp từ 1848 đến 1871 được Marx phân tích trong cuốn Đấu tranh giai cấp ở Pháp, nhận thấy là không thể cứ tiếp tục đấu tranh bạo động mà phải đi theo con đường đấu tranh ôn hòa từng bước một với điều kiện là phải phát triển và tăng cường các công đoàn và các đảng công nhân cho ngang sức với các tập đoàn chủ nhân.

Đệ Nhị Quốc Tế Dân chủ – Xã hội có nhiệm vụ tập hợp mọi tổ chức như các công đoàn, các đảng Dân chủ – Xã hội của mọi nước trên thế giới.

Các công đoàn, các đảng Dân chủ – Xã hội nằm trong đệ Nhị Quốc tế được Engels phân công rõ ràng:

Về mặt xã hội, tập hợp công nhân trong những tổ chức, những công đoàn có đủ sức mạnh bắt buộc giới chủ nhân phải chấp nhận những yêu cầu lương bổng, điều kiện làm việc của mỗi công nhân và những cải thiện đó phải được bảo đảm bởi những công ước tập thể.

Về mặt chính trị, các đảng dân chủ -xã hội chấp nhận thể chế đại nghị (đa đảng), cử đại diện của mình thông qua bầu cử, kể cả ở những cấp bậc thấp nhất (dân chủ). Và nếu giành được đa phiếu trong Quốc hội thì sẽ trực tiếp cầm quyền chính trị. Còn nếu không thì cũng sẽ làm áp lực để cải tổ các cơ chế xã hội, chính sách đóng góp chi thu, chính sách thu thuế theo lũy tiến để phân phối lại lợi tức một cách công bằng hơn, thông qua các hình thức giảm thuế, miễn chi phí cho các tầng lớp cần lao. Trong chế độ dân chủ xã hội, Nhà nước giữ vai trò trọng tài xã hội, giám sát, điều hòa thị trường kinh tế, truy thu và phân phối lợi tức qua thuế má, nhờ vậy mà chênh lệch giầu nghèo không quá lớn và đa số những thành phần trong xã hội thuộc về hạng trung lưu nên ít có những xung đột giữa các tầng lớp trong xã hội.

Về mặt kinh tế, quyền tự do kinh doanh phải được bảo đảm vì đó là đầu mối của mọi tiến triển kinh tế.

Nhưng cũng phải nói, cho đến tận giữa thế kỷ thứ XX, các đảng Dân chủ – Xã hội Âu Tây, tuy đã bỏ con đường đấu tranh bạo động, nhưng vẫn còn tiêm nhiễm tư tưởng kinh tế chính trị tập trung của Marx.  Đảng Xã hội Pháp cho đến tận đầu năm 80 vẫn còn mang tên “Phân bộ Pháp Quốc tế Thợ thuyền” (SFIO). Khi Mitterrand thắng cử lên cầm quyền năm 81, vẫn liên kết với đảng Cộng sản, thành lập chính phủ liên hiệp cùng với các đảng phái tả khác và đưa ra chương trình quốc hữu hóa những nhà Ngân hàng và những xí nghiệp công nghệ lớn (thật ra bắt đầu từ De Gaulle ngay sau Thế chiến thứ Hai). Đảng Dân chủ – Xã hội đầu tiên chính thức từ bỏ kinh tế chính trị Marxiste là đảng Dân chủ- Xã hội Đức sau Hội nghị Bad Godesberg năm 1959, khi thông qua Cương lĩnh Godesberg. Đa số các đảng Dân chủ – Xã hội cũng theo gương, cắt đứt lần lần mọi ràng buộc với tư tưởng kinh tế thuần Marx. Vả lại xã hội cũng trở thành phức tạp với nhiều  thành phần, nhiều lobbies chống đối nhau chứ không phải chỉ có hai giai cấp như hồi Marx. Vì vậy các đảng Dân chủ – Xã hội lần lần trở thành những đảng đa thành phần gồm nhiều tầng lớp nhân dân và trí thức chứ không phải chỉ là đảng của giai cấp thợ thuyền. Có thể nói, bắt đầu từ nửa sau thế kỷ thứ XX, ý tưởng dân chủ xã hội là động cơ của những cải cách ở các nước Tây Âu và Bắc Mỹ, cũng như ở Nhật Bản và Úc… Các thể chế Dân chủ – Xã hội này cũng chịu nhiều ảnh hưởng của học thuyết Keynes, dành cho Nhà nước quyền can thiệp tạm thời về kinh tế để tránh khủng hoảng như đưa ra những chính sách đầu tư và tiết kiệm của Nhà nước.

Kết luận

Chắc chắn sẽ có nhiều vị chống cộng “mút mùa”, từ trước tới nay vẫn cho Marx là nguồn gốc của “tai ương cộng sản”, sẽ cho tôi là muốn tô bóng Marx để bào chữa cho chế độ. Nhưng cũng có những vị thuộc Ban Tuyên giáo cho tôi là theo “chủ nghĩa xét lại” hay là người nham hiểm muốn lấy gậy ông (Marx-Engels) đập lưng ông (Mác-Lê). Tôi chỉ xin thưa là những gì nói về Marx là tôi lấy ở trong một cuốn Triết học của lớp 12 các trường Pháp mà mọi học sinh thi Tú tài nào cũng phải học (nghĩa là 85% lớp tuổi của mỗi thế hệ trẻ Pháp). Thật ra ở Việt Nam muốn học Marx chính cống chỉ cần lấy lại những bài giảng về triết học Marxiste (nếu chưa bị đốt hết) được diễn giảng ở những trường Đại học miền Nam ngày trước.

Điều tôi mong muốn cho đất nước là: Cũng như “Đổi mới Kinh tế” là trở lại nền kinh tế cũ, “Đổi mới chính trị” cũng phải trở về với những tư tưởng của Marx-Engels chính thống để có thể thoát khỏi cái tròng Mác xít giả hiệu là cái chủ nghĩa Mác-Lê, trước khi đi đến thể chế “Dân chủ Xã hội” theo con đường của đa số các nước dân chủ trên thế giới.

© Phong Uyên

© Đàn Chim Việt

 

 

 

67 Phản hồi cho “Cần trở về với Marx-Engels để thoát khỏi cái tròng Mác-Lênin”

  1. D.Nhật Lệ says:

    Bài viết của ông Phong Uyên là một trong những quan điểm về chủ nghĩa Mác.Bất cứ nhà nghiên cứu nào
    về chủ nghĩa này cũng có quyền đưa ra nhận định của mình.Thế nhưng,không ai dám nói rằng chính mình là người hiểu biết và nhận định đúng nhất,là chân lý cả ! Có lẽ trừ tác giả PU.,chẳng biết đúng không ?
    Có thể dè dặt nói rằng mỗi nhà nghiên cứu trong chủ đề này là 1 người mù sờ voi,có thể đúng ở mỗi vị trí
    mà họ đứng,đúng ở tiểu tiết nhưng chưa chắc trung thực về toàn bộ,toàn cục.Ông Lữ Phưong có kiểu lý
    luận của ông LP.và ngay những nhà nghiên cứu chủ nghĩa nầy trong nước cũng khác hẳn nhau.Không kể
    loại làm vua,làm quan thời nay như các tổng bí thư csVN.như TPhú,LDuẫn,NPTrọng còn khác xa hơn nữa.
    Theo thiển ý tôi,chủ nghĩa CS.của 2 ông Mac-Anghen không dính dáng chặt chẽ gì với chủ nghĩa xã hội của những triết gia khác từng đi trước 2 tồ sư CS.trên nhiều năm
    Đầu những năm từ 1800,nhiều nhà văn và cải cách đã chỉ trích kỹ nghệ hóa là nguyên nhân gây khó khăn
    đau khổ nhiều nhất cho người lao đông.Ngừoi Anh có Robert Owen và người Pháp có Charles Fourier
    và Saint Simon.Họ chủ trương một xã hội bình đẳng và công lý.Tuy nhiên,vì họ không đưa ra biện pháp
    khả thi và mạnh mẽ để tạo ra xã hội như vậy,do đó họ bị gán cho những người ảo tưởng (utopians lấy
    theo tên tác phẩm Utopia của thánh Thomas Moore),chứ không phải người xhcn.
    Trở lại chủ nghĩa của Marx-Engel,tư tưởng cốt lõi của họ là người trí thức thay vì giải thích thế giới thì
    họ bắt tay vào việc cải tạo thế giới.Tức là họ phải hành động.Chính vì vậy,họ muốn đề ra những cách
    thức phải thực hiện để tạo dựng xã hội xhcn.mà họ chủ trương.Thế nhưng,suốt đời họ thì cả 2 người
    nói nhiều hơn làm,do đó họ viết sách để chỉ trích,lên án chủ nghĩa Tư Bản là chính,chứ họ it đề cập chủ
    nghĩa CS.Đó là lý do tại sao nhiều quan điểm khác nhau về chủ nghĩa này ra đời tạo ra nhiều trường
    phái khác nhau,như chúng ta đã biết trong thực tế.
    Vấn đề nhận định chủ nghĩa CS.không cần phải đặt ra giả định tiêu cực cho những người mà tác giả
    gọi là “chống cộng mút mùa” như trên.Có vẻ như tác giả muốn đánh phủ đầu,muốn bịt miệng họ để
    họ phải chấp nhận những lý luận của tác giả.Đối tượng chính mà tác giả nhắm đến phải là tầng lớp
    chóp bu của giai cấp thống trị,chứ chỉ nhắm hạ những kẻ hoàn toàn không quyền lực như tác giả nói
    ở trên là trật đích hay…trật đường rầy !
    Cũng không cần thiết phải hỏi tại sao tác giả nhận định kiểu xét lại như trên,giữa tình thế đất nước
    đang cần cứu vãn khẩn cấp.Mỗi người góp một tiếng nói kêu cứu cũng là điều đáng qúy rồi vậy !

    • D.Nhật Lệ says:

      Xin đính chính 2 sơ suất nhỏ.Những người không tưởng (utopians) thay cho
      ảo tưởng.Thomas More,nhà văn,chính trị gia …từng phản đối Henri VIII dù bị
      tử hình,chứ không phải Thomas Moore là thi sĩ.

  2. Vui lòng đọc bài có nội dung liên hệ trong trang blog Án Sử dưới đây
    http://phamhoangtung.blogspot.com
    Chúc quý vị vui mạnh
    Cám ơn nhiều
    Phạm Hoàng Tùng.

    • Non Ngàn says:

      BI KỊCH NHÂN LOẠI

      Tôi đã đọc qua loạt bài theo lời giới thiệu và cảm thấy thật xót xa về một bi kịch của nhân loại. Bởi vậy rất cám ơn. Cái chết của gia đình Nga hoàng cuối cùng thật rất thương tâm và không cần thiết. Một chính trị kiểu nhân bản và vương đạo chắc chắn không bao giờ được quyền làm như vậy. Thật đáng tiếc thay quan điểm chính trị tầm thường hoặc cuồng tín.

      Ngàn Khơi

  3. Phong Uyên says:

    Xin thêm vài lời trao đổi cùng các bạn đọc:

    Bài viết của tôi có vẻ ôm đồm, đI từ những chuyện tào lao con rơi con vãi, nhân tình nhân ngãi đến triết học Hegel… khiến nhiều bạn đọc chỉ để ý 1 khía cạnh nên tôi thấy cần phải bộc lộ ẩn ý của tôi khi viết bài này là đưa ra 3 thách thức :

    a) – Thách thức chủ nghĩa lý lịch của Đảng ta : “lý lịch của những nhân vật được tôn làm tổ sư, Marx, Engels, Lénine, Staline, không có gì là vô sản, bần cố cả vì các vị này cả đời chưa trông thấy cái búa, cái liềm là cái gì. và chắc chắn là nếu các vị này sống ở dưới thời Đảng ta cải cách ruộng đất thì đã bị kết tội thuộc thành phần trí phú địa hào hay lưu manh (Staline), bị “đào tận gốc trốc tận rễ” rồi. Còn “Đạo đức cách mạng” thì khỏi nói : Cụ tổ Marx bóc lột không những sức lao động của người nữ quản gia của mình mà còn cưỡng bức tình dục lòi đứa con ra nữa. Cụ Lénine đi khắp đó đây, chơi bời đến nỗi mắc bệnh giang mai, sống bộ ba với vợ và tình nhân, Khi tình nhân chết, cho chôn ở Công trường Đỏ, cạnh lăng tẩm của mình cha” khác gì các vua chúa thời xưa !

    b) – thách thức sự hiểu biết về Marx của các bậc tiến sĩ nhà ta thua xa học sinh trung học Pháp và vạch trần cuốn kinh Tư bản luận mà các vị này đang tụng đọc chỉ là một bản kinh giả của Staline, không khác gì tụng kinh Phật qua thày Đường Tăng vậy. Marx chỉ là 1 triết gia sống trong tháp ngà mơ mộng thế giới có những người công chính (les Justes) và những tư tưởng đích thực của Marx chỉ là những tư tưởng triết học nằm trong những bản viết tay “les manuscrits de 1844″ chứ những ý tưởng cộng sản phần lớn là của Engels chứ không phải là của Marx. Ngay đến danh từ “cộng sản” cũng do Engels mớm lời cho khi đặt lại tên Tuyên ngôn CS nhắc lại những nguyên lí CS của Engels. Marx cũng chỉ viết 1 tập trong 4 tập Tư bản luận, 3 tập kia là của Engels và Kausky soạn thảo sau khi Marx chết, nên phải nói chủ nghĩa CS là chủ nghĩa của Engels chứ không phải của Marx. Sở dĩ Lénine, Staline chỉ lợi dụng tên Marx mà tránh nói đến Engels vì lí do rất giản dị là 6 năm sau khi Marx chết, 40 năm sau bản Tuyên ngôn CS, Engels thấy những ý tưởng CS của mình lúc trẻ đã quá lỗi thời nên đã thay nó bằng những ý tưởng dân chủ – Xã hội. Lénine sinh sau đẻ muộn không biết gì về Marx cả và chỉ biết Engels nên đã theo chủ nghĩa dân chủ xã hội của Engels khi làm thủ lãnh đảng Dân chủ Xã hội Nga, nhưng vì tham vọng cá nhân nên phản lại ý tưởng dân chủ Xã hội, vu khống đảng Dân chủ Xã hội là đảng phản động để kiếm cớ tách ra lập đảng Bôn sê vích, biến nó thành công cụ để cướp quyền. Đảng Bôn sê vích chỉ được gắn thêm tên CS năm 1918 khi tham vọng của Lénine lên đến tột bực muốn ngự trị cả thế giới qua Đệ Tam Quốc Tế được Lénine thành lập năm 1919. Marx không thể là đảng viên đảng cộng sản được vì Marx đã chết từ năm 1883, 35 năm trước khi đảng CS đầu tiên ra đời !
    Cũng phải hiểu là sở dĩ Lénine, Staline (lúc đầu cũng là 1 đảng viên đảng Dân chủ-Xã hội) và sau này các đảng CS thuộc Đệ Tam QT tránh nói tới Dân chủ-Xã hội của Engels và các nước Tây Âu là vì biết là muốn theo đúng tư tưởng Marx và Engels thì phải theo con đường Dân chủ-Xã hội, nghĩa là phải từ bỏ tham vọng cá nhân và không thể tiếp tục chế độ chuyên chính độc đảng được.

    c) – Thách thức Đảng ta ” trở về với tư tưởng Marx Engels”: Đảng là tiên phong của giai cấp công nhân và của nông dân thì không có lí do gì tịch thu đất của nông dân để chia nhau với bọn tư sản đỏ làm sân golf, xây biệt thự, xây nhà cao tầng mà phải phá sân golf trả lại ruộng đất cho nông dân, trưng thu nhà cửa xây trên đất của dân trả lại dân để dân có chỗ ở, đồng thời phải ngưng bán lao công làm nô lệ cho nước ngoài. Đảng phải theo đường lối của Engels là trở thành 1 đảng Dân chủ-Xã hội. Đường lối dân chủ- xã hội tất nhiên là phải chấp nhận đa đảng và theo thể chế đại nghị như tôi đã trình bày trong bài viết vì trong xã hội không phải chỉ có 2 lớp người như xã hội dưới thời Marx.

    Tôi cũng xin nói thêm là cần phải phân biệt 1 lý thuyết triết học với 1 lý thuyết khoa học: Lý thuyết khoa học có thể chứng minh đúng hay sai được chứ không ai chứng minh đúng hay sai được 1 lý thuyết triết học. Comte-Sponville, 1 nhà triết học duy vật Pháp, khi tranh luận với nhà khoa học Jean Staune đã nói: “Một lí thuyết khoa học có thể chỉ mấy chục năm là đã lỗi thời và bị quên lãng; chứ 1 lí thuyết triết học luôn luôn có giá trị vì không ai có thể phản bác được”. Đó cũng là nguồn gốc của mọi lạm dụng: như Đại Ngàn nói “ai nắm được quyền hành thì có quyền giải thích theo ý riêng mình thế thôi” Marx khi đưa ra lí thuyết của mình đâu có biết là 60 năm về sau (1948-1918) sẽ có những người như Lénine, Staline lợi dụng lý thuyết của mình gây thảm khốc cho nhân loại, cũng như Chúa Jesus, Khổng Tử, Mahomet, làm sao biết được, 500-1000 năm sau có những người lợi dụng tên tuổi mình gây thánh chiến, lập tòa án Dị giáo, tiêu diệt những dân tộc khác để củng cố bá quyền Đại Hán?

    • Non Ngàn says:

      NÓI ĐI NÓI LẠI MỚI TOẠI LÒNG NHAU

      Tuần trước khi đọc cái comment của Phong Uyên, thấy PU nói về Marx, Engels lại có dẫn tiếng Đức, tôi giật mình hoan hỉ, nghĩ rằng PU chắc là người có nghiên cứu hàn lâm chuyên sâu về mác xít. Nay qua những bài viết tiếp, tôi đồ chừng PU không đọc chính tác Marx-Engels qua tiếng Đức mà ông đọc nhiều tài liệu khác nhau về ME, có thể bằng tiếng Pháp hay tiếng Anh. Như vậy cũng là tốt thôi, bởi các nhận xét chủ PU về thực tế của CNM trong đời sống hiện thực của xã hội không phải là không khách quan và không cơ sở. Theo một số tài liệu tôi được đọc bằng tiếng Pháp do LX trước đây xuất bản, có thấy nói Marx là một đảng viên CS hoạt động hết mình vào thời ông. Còn nguyên tác của ME thì tôi có đọc nguyên bản tiếng Đức của CHDC Đức trước kia xuất bản, bản tiếng Anh của LX, và các bản tiếng Pháp qua Ed. Sociale của Pháp. Tôi cũng có đọc tương đối đủ các tác phẩm dịch ME của nhà xb ST của VN, nhưng tôi thấy không sáng tỏ bằng chính bộ MEGA của Đức. Song đó là nói thêm cho vui. Điều chính yếu của tôi là sự nhận xét như sau :
      1/ Mạnh tử cách đây nhiều ngàn năm đã nói câu bất hủ sâu sắc : “Tận tín thư tắc bất như vô thư” (đọc sách mà cả tin thật chẳng khác gì đừng đọc sách). Song kể từ khi Lênin thành lập chế độ CS ở LX đến nay, mọi nhà nước CS trên thế giới đều tuyên truyền giảng dạy CNM theo kiểu nhồi nhét duy nhất một chiều. Đó thật là phản khoa học, phản văn hóa, phản triết học, phản chân lý. Sở dĩ có điều này vì những người gọi là vô sản được đưa lên quá cao, tạo nên xu thế thời cơ, lạm dụng, lợi dụng, phi thực chất văn hóa đích thực. Bên cạnh đó là quan điểm chuyên chính, khớp mỏ hết thảy mọi trí thức chân chính, chỉ còn toàn hạng ruồi bu, hoặc không đọc sách tận nguồn, hoặc chỉ toàn là loại vẹt, loại mọt sách, không có trí óc hay tinh thần phê phán. Tính phản văn hóa ở đây nó diễn ra dài ngày hầu như bất tận hay mút mùa lệ thủy chính là như thế. Ngay ở VN, từ khi CNM du nhập vào tới nay, tôi chưa thấy ai có tinh thần và nhận thức phê phán Marx một cách nghiêm túc, sâu sắc, đầy đủ, đáng nễ cả. Ngược lại hầu như chỉ tâng bốc một cách thấp kém, ngu ngơ, trong đó kể cả Trần Đức Thảo, Trần Văn Giàu và bao nhiêu vị tai to mặt lớn về hàn lâm, học vị khác.
      2/ Bản thân tôi cho Marx là người tung hỏa mù vĩ đại trước nhân loại. Nhưng quả hỏa mù nổi danh đó là : các nhà triết học từ trước giờ chỉ ngồi để giải thích thế giới, nhưng điều chính yếu là phải biến đổi thế giới; triết học được thực hiện bằng cách thủ tiêu triết học, các hình thái xã hội là quy luật khách quan dẫn đến xã hội cộng sản khoa học một cách tất yếu, chuyên chính vô sản là phương thức duy nhất nhằm giải phóng nhân loại, hạ tầng cơ sở kinh tế xã hội quyết định thượng tâng kiến trúc tinh thần, ý thức của loài người. Chỉ nói sương sương một số các hỏa mù chính yếu đó cũng khiến bao nhiêu trí thức trong lịch sử nhân loại ở mọi nơi đều mê tơi nghiêng ngã, tẩu hỏa nhập ma, tinh thần cạn kiệt, mất sức đề kháng, huống gì là bao công nhân, nông dân thứ thiệt chẳng khi nào biết đến khoa học trí tuệ hay triết học là gì.
      3/ Tôi quả thật không có nhiều thì giờ để viết những bài mang tính hàn lâm hay khoa học, triết học đích thực về học thuyết Marx, nhưng chỉ lai rai viết comment chút đỉnh cho vui cùng thiên hạ thế thôi. Bởi chuyện dài ngày không thể lấy cái ngắn ngày nào mà nuôi nó được. Vả chăng cũng chỉ là chuyện của bàn dân thiên hạ, mình không công linh đâu lại gánh bàn độc mướn khi chưa phải lúc, phải thì, thà cứ để mưa rơi trên non ngàn kiểu mưa rừng ơi mưa rừng cũng chẳng sao cả.
      4/ Thấy Phong Uyên thanh minh thanh nga một cách hữu tình và duyên dáng, nên tôi cũng giả mù sa mưa mà viết vài dòng reply lại cho ông PU một cách vô thưởng vô phạt thế thôi.

      ĐẠI NGÀN
      (09/4/12)

  4. Vũ duy Giang says:

    Nếu không nhầm,thì có ngưởi Pháp nói rằng”La Science sans conscience,n’est que l’inconscience dangereuse”(Khoa học không có lương tâm thì chỉ là vô tâm nguy hại).Vì vậy khi ông Thụy Điển Nobel phát minh ra chất nổ,rồi bị người khác dùng làm mìn,đạn giết người,thì ông Nobel hối hận,nên mới cùng chính phủ nước ông,đặt ra những giải thưởng khoa học,và nhất là giải thưởng Nobel về Hòa Bình.Nhà bác học Albert Einstein tìm ra E=mc2(có đúng?),thì bị Mỹ xử dụng làm bom nguyên tử ném 2 quả xuống nước Nhật,khiến Nhật phải đầu hàng,và chấn dứt chiến tranh Thế giới thứ 2

    Chủ thuyết Marx-Engels đã được áp dụng phần thành công nào bởi những chính phủ”dân chủ-xã hội”ở Tây Âu,và nhất là ở các nước Bắc Âu(Thụy Điển,Norway,Đan Mạch,Phần Lan)là những nước thịnh vượng,và giầu nhất thế giới(hơn cả Mỹ).

    Nhưng chủ thuyết Marx-Lenine đã thất bại tại Liên Xô và các nước chư hầu CS Đông Âu,vì đã bị Lenine và Staline”đánh tráo”(như tác giả Phong Uyên đã phân tích thật hay),cũng như tại vài nước Phi Châu,Cuba, Cao miên(bởi Polpot),và nhất là ở TQ và VN vẩn giữ”độc Đảng”Mac-Lenine”để”độc quyền”,nhưng đã phải”nhả” cà”mèo đen,và mèo trắng”đi mời chuột”tư bản”đến đầu tư để”cứu nguy”chế độ gần phá sản.

    Phần nhiều những nước Âu châu có đảng”Dân Chủ-Xã hội”cầm quyền,thì thường có 1 đảng lớn khác”thiên hữu”(như Đảng Tự Do,đảng Dân Chủ-Thiên chúa giáo=Chrétien Démocrate,etc…)giữ vai trò đối lập(và ngược lại),như là chế độ”đôi Đảng=Bi-partis”ở Anh.Mỹ),chớ cũng ít khi có”Dân Chủ,Đa nguyên” (hay đa Đảng,mà có nước thành”loạn Đảng”như Ý,và Pháp(dưới thời”đệ tam Công Hòa”),trước khi TT.De Gaulle tái tham chính đầu năm 1960,để dẹp tình trạng”loạn đảng”,và lập nền
    “Đệ ngũ CH”=5ème République”,cho dân bầu trực tiếp Tổng Thống,thay thế các”Đảng bầu”(qua Nghị Viện)như trước.

    Vậy đừng mộng tinh dân chủ đa nguyên”loạn Đảng” cho VN(như hàng trăm hội đoàn,băng đảng VK ở Mỹ),vì cũng nguy hại như”‘độc nguyên,độc Đảng,độc quyền”như ở VN hiện nay!

    Nước Mỹ có”melting pot”,nhưng không bao giờ nói(cũng như các nước Âu Châu) là có bao nhiêu
    “sắc tộc”như VN(54 gồm cả sắc tộc Hán!), và TQ(nhiều sắc tộc hơn VN,gồm cả dân tộc Choa,dòng dõi Bách Việt&VN).Nhưng có lẽ vì TQ có”vấn đề”với các sắc tộc”tự trị(?!)như Tây Tạng, Nội Mông, Mãn Thanh,Hồi.Còn VN thì có lẽ…chỉ BẮC CHƯỚC” TQ mà thôi?

  5. Vũ duy Giang says:

    Nếu không nhầm,thì có ngưởi Pháp nói rằng”La Science sans conscience,n’est que l’inconscience dangereuse”(Khoa học không có lương tâm thì chỉ là vô tâm nguy hại).Vì vậy khi ông Thụy Điển Nobel phát minh ra chất nổ,rồi bị người khác dùng làm mìn,đạn giết người,thì ông Nobel hối hận,nên mới cùng chính phủ nước ông,đặt ra những giải thưởng khoa học,và nhất là giải thưởng Nobel về Hòa Bình.Nhà bác học Albert Einstein tìm ra E=mc2(có đúng?),thì bị Mỹ xử dụng làm bom nguyên tử ném 2 quả xuống nước Nhật,khiến Nhật phải đầu hàng,và chấn dứt chiến tranh Thế giới thứ 2

    Chủ thuyết Marx-Engels đã được áp dụng phần thành công nào bởi những chính phủ”dân chủ-xã hội”ở Tây Âu,và nhất là ở các nước Bắc Âu(Thụy Điển,Norway,Đan Mạch,Phần Lan)là những nước thịnh vượng,và giầu nhất thế giới(hơn cả Mỹ).

    Nhưng chủ thuyết Marx-Lenine đã thất bại tại Liên Xô và các nước chư hầu CS Đông Âu,vì đã bị Lenine và Staline”đánh tráo”(như tác giả Phong Uyên đã phân tích thật hay),cũng như tại vài nước Phi Châu,Cuba, Cao miên(bởi Polpot),và nhất là ở TQ và VN vẩn giữ”độc Đảng”Mac-Lenine”để”độc quyền”,nhưng đã phải”nhả” cà”mèo đen,và mèo trắng”đi mời chuột”tư bản”đến đầu tư để”cứu nguy”chế độ gần phá sản.

    Phần nhiều những nước Âu châu có đảng”Dân Chủ-Xã hội”cầm quyền,thì thường có 1 đảng lớn khác”thiên hữu”(như Đảng Tự Do,đảng Dân Chủ-Thiên chúa giáo=Chrétien Démocrate,etc…)giữ vai trò đối lập(và ngược lại),như là chế độ”đôi Đảng=Bi-partis”ở Anh.Mỹ),chớ cũng ít khi có”Dân Chủ,Đa nguyên” (hay đa Đảng,mà có nước thành”loạn Đảng”như Ý,và Pháp dưới thời”đệ tam Công Hòa”,trước khi TT.De Gaulle tái tham chính đầu năm 1960,để dẹp tình trạng”loạn đảng”,và lập nền
    “Đệ ngũ CH”=5ème République”,cho dân bầu trực tiếp Tổng Thống,thay thế các”Đảng bầu”(qua Nghị Viện)như trước.

    Vậy đừng mộng tinh dân chủ đa nguyên”loạn Đảng” cho VN(như hàng trăm hội đoàn,băng đảng VK ở Mỹ),vì cũng nguy hại như”‘độc nguyên,độc Đảng,độc quyền”như ở VN hiện nay!

    Nước Mỹ có”melting pot”,nhưng không bao giờ nói(cũng như các nước Âu Châu) là có bao nhiêu
    “sắc tộc”như VN(54 gồm cả sắc tộc Hán!), và TQ(nhiều sắc tộc hơn VN,gồm cả dân tộc Choa,dòng dõi Bách Việt&VN).Nhưng có lẽ vì TQ có”vấn đề”với các sắc tộc”tự trị(?!)như Tây Tạng, Nội Mông, Mãn Thanh,Hồi.Còn VN thì có lẽ…chỉ BẮC CHƯỚC” TQ mà thôi?

    • D.Nhật Lệ says:

      Theo như tôi biết thì câu “La science sans conscience n’est que la ruine de l’âme”,
      thay vì “la science sans conscience l’inconcience dangereuse”như bác nhầm.
      (tạm dịch : khoa học không lương tâm chỉ là sự huỷ hoại tâm hồn).

      • Vũ duy Giang says:

        Cám ơn D.Nhật Lệ đã sửa đúng dùm câu danh ngôn tiếng Pháp thật đúng là chủ thuyết”khoa học”Marx-Engels,đã bị những kẻ”vô lương tâm”như Lenine,Staline,
        Mao,HCM,Fidel Castro,etc…”đánh tráo”,và”hủy hoại tâm hồn”của nhiều thế hệ.

  6. Minh Đức says:

    Trích: “Nhưng những thân tín của Lénine chưa kịp ra tay thì đã bị Staline giết hết. Chỉ trong một thời gian, cả bộ Chính trị của Lénine bị giết không còn một người nào.”

    Lenin áp dụng chủ nghĩa Mác với thái độ cực đoan, chủ trương bạo lực, xem những người không theo đảng CS như tử thù. Đó đã là cách áp dụng chủ nghĩa Mác theo cách của Lenin. Đó đã là khác với những người Mác xít ở Tây Âu rồi. Lenin dùng bạo lực để diệt trừ những người chống lại đảng CS nhưng đồng thời cố áp dụng chủ nghĩa Mác nhưng thất bại phải thụt lùi, cho tư nhân kinh doanh lại. Còn Stalin thì thiết lập chế độ dùng lợi quyền để làm động cơ thúc đẩy những người theo CS. Stalin bỏ những cải cách của Lenin, cho quyền lợi cán bộ các cấp cách biệt hơn để tham mà phục vụ hăng hái hơn. Nhiều điều Stalin làm bị những người trung thành với Lenin cho là trái với chủ nghĩa Mác nên bị họ phản đối. Stalin đã dần dần giết tất cả những người này để thay bằng một thế hệ chỉ tin vào theo Stalin mà thôi.

  7. Minh Đức says:

    Trích: Chắc chắn sẽ có nhiều vị chống cộng “mút mùa”, từ trước tới nay vẫn cho Marx là nguồn gốc của “tai ương cộng sản”, sẽ cho tôi là muốn tô bóng Marx để bào chữa cho chế độ.

    Ấy thế mà người Việt chống Cộng tại Mỹ chẳng bao giờ đến trụ sở đảng CS Mỹ để biểu tình phản đối. Mà chắc cũng chẳng ai biết trụ sở đảng CS Mỹ ở đâu, ai là người lãnh đạo đảng CS Mỹ. Mà người Việt chống Cộng tại Canada hay tại Pháp cũng chẳng đến trước trụ sở đảng CS ở các nước này mà biểu tình phản đối.

    • vungu says:

      Dường như ! tại Hà-nội có tượng Ông Lénine được nhiều ông bà cô chú đến khấn xin chửa lành bệnh….!( theo như Ô.PU viết là : Lénine chết vì bị bệnh…gì..gì..đó..đó !,mà mấy mươi năm nay tại Trung Cọng ,VC,và nhửng nước theo chủ nghỉa XHCN đả Tôn Thờ Ông ấy ).

  8. Minh Đức says:

    Chế độ đảng phái và thuyết Mác xít khi đi sang đến Nga đã bị biến thể. Đảng bên Tây Âu chỉ là một nhóm người cùng quan điểm, cùng quyền lợi tập hợp lại, khi còn cùng quan điểm thì tập hợp lại khi không cùng nữa thì chia tay thì khi sang đến Nga đảng bị biến thành một vị thần linh không ai được quyền đụng đến và phải tuyệt đối phục tùng. Thuyết Mác xít thì bị biến thành lý thuyết để biện minh cho một nhóm người sử dụng bạo lực mà đoạt quyền lực rồi bành trướng quyền lực vượt ra ngoài biên giới Nga, biến Nga thành một đế quốc nhưng luôn luôn nói rằng mục tiêu của đảng CS là diệt đế quốc.

    • Ngàn Khơi says:

      NGUYÊN LÝ NHÂN QUẢ

      Học thuyết của Marx không thể trở thành hiện thực tức không được áp dụng trong thực tế nếu không có Lênin. Nhưng nếu Lênin là người đầu tiên thực hiện chủ nghĩa Mác, ông ta cũng là người đầu tiên mặc nhiên hay vô tình chứng tỏ rẳng học thuyết Mác là một học thuyết hoàn toàn không thực tế. Cái nhân ở đây gắn liền với cái quả chính là như thế. Lênin không phải là người công nhân. Mác cũng không phải là người công nhân. Mác mượn ý niệm giai cấp công nhân để rao giảng lý thuyết có một không hai của mình, còn Lênin cũng dùng ý niệm giai cấp công nhân hay nhân danh giai cấp này để đưa vào thực hiện hành động có một không hai của mình. Cuối cùng Mác cũng chỉ là Mác, Lenein cũng chỉ là Lênin, giai cấp công nhân cũng chỉ là giai cấp công nhân, và nhân loại cũng chỉ là nhân loại. Nguyên lý nhân quả có nghĩa là cái nhân sinh ra cái quả. Nguyên lý nhân quả cũng có nghĩa cái quả chứng minh cho chính cái nhân. Cuối cùng nguyên lý nhân quả cũng có nghĩa khôi hài là nhân vả quả không liên quan gì với nhau lại được gắn vào nhau bởi một quan niệm, hành động, hay một lý thuyết hoàn toàn giả tạo.

      NON NGÀN
      (08/4/12)

  9. Võ Hưng Thanh says:

    CÁC MÁC VÀ CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN

    Các Mác là con người CS, điều đó không thể phủ nhận. Ông ta là đảng viên CS vào thời kỳ của ông, đó là sự thật. Học thuyết Mác là học thuyết hướng tới thực hiện xã hội CS, đó là cái cốt lõi. Nói đến Mác lại không thể tách với Ăng-ghen. Hai người này như hình với bóng. Mác cho học thuyết của mình là học thuyết khoa học. Khoa học ở đây không có nghĩa là giá trị khách quan, thực nghiệm. Khoa học ở đây là tính chất định đề của nó. Chính Hegel cũng tự cho triết học của ông là một khoa học. Điều này Hegel nói rất rõ trong cuốn Hiện tượng luận tinh thần, phần mở đầu. Có nghĩa Hegel cho rằng quan điểm của mình là chân lý khách quan, điều đó theo ông cũng đồng nghĩa như một khoa học. Mác tuyệt đối tin tưởng vào ý tưởng biện chứng của Hegel, tức cũng là một dạng quy luật khách quan như ông ta hiểu, nên ông ta cũng tự cho học thuyết của mình là một khoa học, tức là chủ nghĩa CS khoa học. Ở đây chỉ viết ngắn gọn thế thôi, vì nếu chi tiết ra, bài viết ngắn không thể cho phép. Nhưng nếu Mác cho học thuyết của mình là khoa học, tại sao lại bị Lênin bóp méo và bị Stalin làm thành tai họa. Nếu vậy thì có thể tin được tính chất khách quan hay khoa học của một chủ thuyết như chủ thuyết Mác hay không. Nhưng vấn đề không chỉ dừng ở đó mà còn tiếp tục đến cả Mao Trạch Đông, Pôn Pốt, Kim Nhật Thành … vân vân và vân vân. Và nếu như thế, ý nghĩa khoa học của học thuyết Mác dừng lại ở đâu, tại sao nó không được tôn trọng, tại sao nó bị lợi dụng, lạm dụng, bóp méo dễ dàng. Điều đó có nghĩa nó không thực tế, không ai tôn trọng nó khi đã có quyền hành trong tay. Điều này có nghĩa nó không là gì cả đối với người nào thực hành nó. Nó chỉ là công cụ nhằm sử dụng cho nấc thang quyền lực cá nhân hay tập thể thế thôi. Có nghĩa không thể có ý nghĩa nào chính thống tuyệt đối hay sau cùng để trở về lại nữa. Đã từng có những người muốn trở về kiểu ấy bị quy cho là xét lại, phản động. Nói khác, không có ý nghĩa tiêu chuẩn khách quan nào trong học thuyết Mác. Nó luôn luôn được hiểu theo sức mạnh của quyền lực mà không là gì khác. Đây là một thực tế trong mọi nhà nước mác xít, mọi đảng mác xít. Ai nắm được quyền hành thì có quyền giải thích nó theo ý riêng của mình thế thôi. Tất cả mọi người khác đều phải răm rắp tuân theo. Cái hạt nhân của mọi điều đó chính là lý thuyết chuyên chính của Mác. Đây cũng là sự kiện gậy ông đập lưng ông là như thế. Cho nên không thể có con đường hồi quy ở lý thuyết Mác. cho rằng cần trở về với cái Mác Ăng-ghen nguyên thủy, đích thực chỉ là ảo tưởng, sự ngụy tín, sự chống chế, hay thậm chí là sự ngụy biện. Điều đó không những đúng về mặt thực tế mà cả về mặt lý thuyết. Mặt thực tế, học thuyết Mác vấp phải rào cản tâm lý con người về mọi mặt như trên đã nói. Còn về mặt học thuyết, nó chỉ là sự nhân danh hay tự mệnh danh là khoa học mà thực chất là phi khoa học, giả khoa học, hay phản khoa học. Phi khoa học ở chỗ khái niệm “biện chứng” chỉ có tính cách mê tín, thần thoại, mơ hồ. Phi khoa học ở chỗ các khái niệm vô sản, đấu tranh giai cấp, cộng sản nguyên thủy, cộng sản khoa học, đều chỉ là những ý niệm không có thực chất khách quan. Đó là sự dựng đứng hay sự tưởng tượng của Mác về chính ý nghĩa khoa học. Nó không thực tế vì đi ngược lại quy luật tâm lý, ý thức của xã hội loài người và cá nhân con người. Một lý thuyết không thực tế, không hiệu lực khách quan thì không thể gọi là khoa học được. Nó chỉ là một ảo tưởng, một sự ngụy biện hay ngụy tín trong bản thân của nó. Cái không có nguồn gốc đúng nghĩa thì không thể tìm về nguồn gốc chân chính hay đích thực của nó được. Đó chỉ là sự an ủi hay là hi vọng hảo, tức là một sự ảo vọng. Sự lãng mạn của Mác thật sự chỉ là sự cuồng vĩ hay sự lập dị. Người nào nghiên cứu kỷ học thuyết Mác đều có thể thấy đó là một hệ thống lộn tùng phèo. Mác nói kinh tế học lại bằng ngôn ngữ triết học. Nói triết học lại bằng ngôn ngữ chính trị học. Nói chính trị học lại bằng ngôn ngữ của văn học. Đấy đại khái nó trái quẻ, trái kênh kiểu như thế. Nói tóm lại, học thuyết Mác chỉ là ánh hào quang giả ảo, giống ánh hào quang ông ta đã gán cho tôn giáo. Chính ánh hào quang giả ảo đó đã hấp dẫn nhiều người. Nhưng cũng chính ánh hào quang giả ảo đó đã bị nhiều người lợi dụng. Và khi đã bị lợi dụng rồi, ánh hào quang đơ biến mất và trở thành màn đêm ý thức hệ và bạo lực khủng khiếp. Cho nên không thể trở về chủ nghĩa Mác nguyên thủy, vì nó hoàn toàn không thực tế, không ý nghĩa hay giá trị thật. Cái trở về cần thiết nhất là trở về với con người bản lai diện mục, trở về với xã hội bản lai diện mục, tức xã hội tiền mác xít, xã hội khi chưa có lý thuyết Mác xuất hiện. Có nghĩa nét tích cực của học thuyết Mác chỉ nhằm để phê phán những tiêu cực trong xã hội mà không thể dùng để thực hiện được bất kỳ một xã hội tích cực đúng nghĩa nào. Có nghĩa học thuyết Mác là học thuyết tiêu cực đối với con người và xã hội trong thực chất, thực tế, nhưng nó lại mang vóc dáng huyễn hoặc là cái gì tích cực nhất. Sự nguy hiểm cũng là sự bé cái lầm là như thế. Nên nói chung lại, cái mà mọi đất nước, mọi con người cần trở về là con người đích thực, xã hội đích thực, khách quan, khoa học, mà không phải là học thuyết mác xít. Phi mác xít hóa, phi ý thức hệ hóa, đó chính là con đường tương lai của sự trở về với nguồn gốc trong sáng để đi lên một cách tích cực, mạnh mẽ, hiệu quả, tốt đẹp mà không thể và cũng không phải là cái gì khác.

    ĐẠI NGÀN
    (07/4/12)

  10. LẠI MẠNH CƯỜNG says:

    Xin cám ơn Phong Uyên đã có công tập thành hóa thật nhanh, thật gọn về những “tổ sư” của cái gọi là chủ nghĩa Cộng Sản :-) !

    Mong được thường xuyên học hỏi nơi tác giả qua các bài viết có giá trị rất cao như trên.

    Một thắc mắc duy nhất là, tại sao VN phải đi qua con đường chủ nghĩa xã hội (dân chủ xã hội) , mà không đi thằng luôn tới dân chủ đa nguyên thời thượng ! Và lại (hồ đồ) cứ nghĩ rằng dân chủ xã hội với tôn trọng đa đảng là đáp số đúng, là đã có sự hình thành dân chủ thực sự cho Việt Nam !

    Thiển nghĩ, sự cấu tạo thành nước và dân VN hiện nay vốn là sự tập hợp của ba nền văn minh văn hóa khác nhau: văn minh Đông Sơn ở ngoài Bắc; Sa Huỳnh ở Trung và Óc Eo ở trong Nam; cũng như của các sắc tộc khác nhau (ít nhất 54 sắc tộc toàn cõi VN).
    Trong hai thế kỷ cuối VN lại hấp thụ thật thêm thật nhiều từ văn minh văn hóa phương Tây, với những lớp người con lai từ các giống dân da trắng, dân da đen, da đỏ … từ nhiều gốc tích khác nhau (Âu, Mỹ, Phi, Á). Rồi tiến đến sự hình thành các cộng đồng người Việt hải ngoại rải rác khắp thế giới, với tổng số khoảng ba triệu người với tiềm năng ngày một to lớn hơn bao giờ hết. Hầu như tuyệt đại đa số người Việt hải ngoại vẫn còn gắn bó thật chặt với quê cha đất tổ, cho dù họ không thích cái chế độ hiện hành ở VN.

    Tóm lại, VN là một hình tượng “melting pot” điển hình, theo tôi DÂN CHỦ ĐA NGUYÊN là hợp thời nhất hiện nay.
    Đó là chưa kể hình thế VN dài và cong như hình chữ S có hơn ba ngàn cây số bờ biển và với ba miền đất nước có nhiều khác biệt về mọi phương diện (địa lý, khí hậu, nhân văn ….), nên lại càng hợp với dân chủ đa nguyên hơn bao giờ hết. Nghĩa là tôn trọng khác biệt và lấy sự tản quyền, chứ không trung ương tập quyền, nhất là một khi quyền lực lại luôn luôn lọt vào tay dân tộc Kinh, vốn chiếm đại đa số về dân số (khoảng 85 %).

    Mong rằng sẽ có những trao đổi chân tình và bộc trực thêm nữa về những bức xúc thời đại với tác giả.

    Kính bái,
    Lại Mạnh Cường

    • Tân Phong says:

      Chia sẻ
      Tôi chia sẻ với bác về việc đánh giá bài viết rất hay của tác giả Phong Uyên (tôi đã được đọc bác Phong Uyên trên talawas).
      Tôi chia sẻ ý niệm của bác Lại Mạnh Cường về “hình thể Việt Nam”; nhưng cần xét thêm về khái niệm “tản quyền”. Tôi quan niệm “Dân chủ mà không đa nguyên là cuội (pseudo-Demokratie); Đa nguyên mà không tuân thủ nguyên tắc dân chủ thì LOẠN”. “Tản quyền” như hiện trạng ngày nay đang là nguy cơ chia rẽ đất nước trong khi toàn trị đang càng ngày càng hụt mất sức lực “quản TRỊ” “TOÀN thể” mọi lĩnh vực của quốc gia.
      Chế độ dân chủ đa nguyên cần được xây dựng từ nền tảng đến tổng thể.

      Chia sẻ ngắn đôi điều thiển kiến.
      Thân mến.

      • LẠI MẠNH CƯỜNG says:

        Bạn mến,

        Tôi cũng ngắn gọn trao đổi và sẽ lý giả chi tiết khi có điều kiện:

        1/
        Khi TẢN QUYỀN ta có nhiều lợi điểm hơn là trung ương tập quyền

        1.1/
        Khó mà độc tài, bởi ai cũng rõ con người vốn tham lam. Khi còn làm “cách miệng” thì rất ư dân chủ, thậm chí chết mê chết mệt với dân chủ tự do nhân quyền nhân bánh bla bla bla
        Nhưng khi quyền lực thu gồm một mối thì khỏi nói, tự động thành độc tài !
        Đó là não trạng của các nước và dân ở thế giới thứ ba như VN, các nước ở Nam Mỹ, Phi châu …

        1.2/
        Dân mọi địa phương cảm thấy thoả mãn hơn, ko còn bì tị nhau như ta thường nghe dân bàn tán nhau, cánh ngoài Bắc hay Trung hoặc Nam thắng thế ở trung ương bla bla bla.
        Cái hiện tượng kéo bè kết cánh ở trung ương rất phổ biến ở cả hai miền Nam Bắc trước kia lẫn hiện nay, sẽ qua tản quyền mà tránh bớt đi nhiều hơn.
        Bởi dân vùng nào sẽ được bàu vào chính quyền vùng đó, và tất cả đặt nền tảng trên một cái chung gọi là NATIONAL CONSENSUS (đồng thuận dân tộc).
        Cứ xem như ở các bang ở Mỹ sẽ rõ, mỗi nơi có cách hành xử riêng để điều hành vùng của mình. Nhưng có những cái chung lớn, như về ngoại giao, quân đội …. cho cả nước cần chia sẻ như nhau cho từng địa phương

        1.3/
        Thử nghĩa VN là một liên bang Bắc-Trung-Nam với những khu vực tự trị (chẳng hạn ở Tây Nguyên, ở vùng có dân Chăm cư ngụ đông, ở vùng có dân gốc Miên nhiều …), sẽ KHÔNG còn là một mối đe doạ cho lân bang, nhất là Miên ! Từ đó dễ dàng tíên tới một hình thức liên bang Đông Dương, với kết cấu tương tự ít nhiều như Liên Âu (European Union; EU), hay ít ra tương tự như tiền thân của EU là Cộng đồng Kinh tế Âu châu (Eurpean Economic Community ; EEC)

        2/
        Dân chủ đa nguyên khác biệt lớn với dân chủ kiểu cũ là ĐỒNG THUẬN DÂN TỘC như đã nói. Nghĩa là phải bàn thảo rốt ráo với nhau cho đến khi hoàn toàn bế tắc, mới cực chẳng đã xử dụng đến phổ thông đầu phiểu hỏi ý kiến và lấy đa số theo qui định.

        Ta xem khi bang nói tiếng Pháp ở Canada muốn đứng riêng ra, nhưng khi referendum thua sát nút 1-2% nên đành phải ở lại trong hậm hực và đắng cay. Giả như ở các nước chậm tiến chậm tiêu là có biểu tình phản kháng, rồi phong trào ly khai dùng khủng bố làm vũ khí tranh đấu ….

        Nói rõ luôn con đường dân chủ hóa đất nước rất ư ghập ghềnh, ko phải cứ muốn là được, bởi tùy thuộc nhiều yếu tố nội tại (như dân trí) và ngoại lai (bọn ngoại quốc có muốn cho ta dân chủ thật sự chăng ?). Tuy nhiên dân chủ đa nguyên là một lý tưởng đẹp, càng TIẾP CẬN GẦN CHỪNG NÀO TỐT CHỪNG ĐÓ.

        (Mở ngoặc đơn, hợp ca hát bè hợp xướng khó về kỹ thuật, nhân sự, nhưng rõ ràng hay hơn đồng ca ! Đồng ca hay hơn đơn ca kiểu độc tài độc diễn; hihihiiiii.
        Một thảm hoa hay bó hoa bao gồm nhiều loại hoa khoe hương khoe sắc, tôi vẫn thích hơn cánh đồng hay bó hóa chỉ gồm một loại hoa. Dĩ nhiên không nhất thiết là đúng như thế, nhưng rõ ràng ai tặng tôi một bó hoa đẹp tôi vẫn thích (nhiều) hơn là chỉ một cành hoa ! Cái này chỉ để xử dụng khi tỏ tình thôi :-) ! Nghe nhiều tiếng chim hót vẫn đã tai hơn là một vài loại chim hay chỉ có một con chim. Bởi các cụ ta nói : CHIM HAY HÓT MÃI CŨNG NHÀM !)

        LMC

      • Vũ duy Giang says:

        Quá chú trọng phản hồi bài viết về”Mac-Le”(mà bây giờ trở thành Mac-Do ở Nga!),nên bây giờ mới trao đổi về TẢN QUYỀN mà LMC có lý do cá nhân để bảo vệ:

        1.1/Chia sẻ ý kiến này với LMC. Nhưng…

        1.2/:Bản tính dân VN là hay ganh tị nhau,và chia rẽ(người ta thường nói là:”1 người VN thì rất giỏi.Nhưng 2 người VN thì lập ra 3 hội đoàn phá hoại lẫn nhau!”).Vì vậy người VN chỉ đoàn kết trước cái chết(như khi họp Hội nghị Diên Hồng),nhưng cũng còn khá hơn các bộ lạc Mông Cổ chỉ đoàn kết với nhau SAU khi chết,vì vậy mà Thành Cát Tư Hãn thống trị nước Trung Hoa,nhưng cũng bị”Hán hóa”,và cuối cùng thì TQ đã”chia để chiếm” Nội Mông. Vì vậy mà CSVN đã phải”chia chức”cho dân các KỲ(Bắc kỳ thường làm TBT,Nam Kỳ làm thủ tướng,và Trung kỳ làm CT.Nước,nhưng hiện nay đã phải nhường cho Nam Kỳ chức CT này). Nhưng KHÔNG thể so sánh VN với Hợp CHỦNG quốc Hoa Kỳ,vì HK là meting Pot,dân”tứ xứ”đến,không có đa số là dân tộc”Kinh” như ở VN,và chỉ có đa số là da TRẮNG(còn trong bao lâu nữa?!).
        LMC ở Hòa Lan thì biết trằng LIÊN BANG Đức gồm nhiều BANG(Landes) có có quan lập và hành pháp riêng cho mỗi bang(hơi giống như”phép Vua,thua LỆ LÀNG” ở VN thuở xưa),ngoài nhiệm vụ ngoại giao,kinh tế(tiền tệ,etc…)thì do chính phủ Liên Bang đảm nhiệm.Liên Bang Thụy Sĩ(gồm 23 bang,hay CANTONS) cũng được tổ chức gần như vậy.

        1.3/ Tổ chức”tản quyền”cho liên Bang Âu Mỹ kiều này KHÔNG CHIA theo miền(Bắc,Trung Nam),và “khu tự trị”Chàm,Miên,Tây Nguyên(là nơi mà lực lượng FULRO luôn đòi tự trị từ thời TT.Diệm!),rồi sau đó mới”tiến tới một hình thức liên bang Đông Dương”mà thực dân Pháp đã”chia để trị”,thì KHÔNG thể SO sánh với sự hình thành của Liên Âu do 27 nước tự nguyện thành lập,chớ KHÔNG “chia trước,rồi mới nhập sau” như LMC đề nghị cho VN,và TQ cũng luôn luôn mong muốn,và thực dân Pháp đã làm ở thuộc địa Đông Dương.

        2/Cũng không thể so sánh với tình cảnh vùng Québec nói tiếng Pháp trong nước Canada,nhưng bị lấn át(nhất là về kinh tế,mà dần dần tại Montreal,nói nhiều tiếng Anh hơn tiếng Pháp!) bởi đa số các vùng,và dân Canada nói tiếng Anh,nên đã tìm cách”trưng cầu dân ý”(ủng hộ bời TT.De Gaulle:”Vive le Québec libre!”)để tách rời khỏi Canada, nhưng thất bại,vì dân nói tiếng Pháp sợ các tư bản nói tiếng Anh rút đi vùng khác,thì sẽ bị thất nghiệp!

        Tóm lại,Pháp vẫn có câu”Comparaison,n’est pas raison”(=so sánh,
        không phải có lý” như LMC đã phản hồi(… hoài!)về tản quyền, dù có lý do cá nhân?!

Phản hồi