WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Nhân ngày 30-4: Câu chuyện về 16 tấn vàng

Chuyện này xảy ra đã gần 37 năm. Từ đầu năm nay tôi  nhận được 6 điện thư từ trong nước, từ Canada và Cộng hòa Liên bang Đức hỏi về chuyện này. Đây là chuyện rất cũ, nhưng do chế độ độc đảng luôn duy trì nhiều mảng tối, không công khai minh bạch, nên có nhiều vấn đề lịch sử cần làm rõ.

Vàng

Trưa 30-4-1975, trong phòng lớn của Dinh Độc lập, sau khi tôi gặp và hỏi chuyện tướng Dương Văn Minh và ông Vũ Văn Mẫu, không khí dần dần bình thản. Ông Nguyễn Văn Hảo ghé tới nói nhỏ với giọng miền Nam, «Thưa tôi là Nguyễn Văn Hảo, phó thủ tướng đặc trách về kinh tế – tài chính, có chuyện cần trình bày riêng với các ông». Tôi cùng ông Hảo đến ngồi bên chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ. Vừa ngồi xuống, ông Hảo nói ngay: «Chúng tôi vừa trao đổi với nhau, muốn nhờ ông báo ra ngoài đó là bọn này đã giữ lại hơn 16 tấn vàng không để họ mang đi, hiện để trong ngân khố, mong ngoài đó cho người vô nhận». Tôi hỏi lại: «Ông nói sao? 16 tấn vàng trong ngân khố? Có thiệt không?». Tôi ghi vội vài chữ trên sổ tay: Ng. v Hảo, 16 tấn, ngân khố…, và nghe ông Hảo trả lời: «Thiệt chớ, bọn này chịu hoàn toàn trách nhiệm mà». Ông còn nói thêm: «Nếu các ông gửi (ông dùng tiếng Pháp «placer») ở các ngân hàng quốc tế lớn thì sau sẽ có thể thành 18 tấn, 20 tấn. Nếu cần, bọn này sẽ giúp».

Tối hôm đó tôi đi trên chiếc xe jeep của đơn vị thông tin Quân đoàn II khi được biết họ sắp vào sân bay Tân Sơn Nhất để bắt liên lạc với phái đoàn ta trong Ban Liên hợp Quân sự bốn bên (về sau là Ban LHQS hai bên) lập ra từ sau Hiệp định Paris tháng 1-1973. Tôi đã từng ở đó 60 ngày trong một khu gọi là trại Davis. Thật là may mắn không ngờ. Tôi  hướng dẫn Thiếu úy Hà lái xe vì tôi đã hàng chục lần đi con đường này hồi 1973, và đã nghiên cứu rất kỹ bản đồ Sài Gòn mấy ngày đó. Tôi vào trại Davis như về nhà. Anh Võ Đông Giang, anh Hoàng Anh Tuấn vẫn ở đó. Chào hỏi xong tôi vội xuống trạm thông tin, thì vẫn là tổ thông tin hơn 2 năm trước. Dạo ấy anh em vẫn đánh bài viết của tôi cho báo Quân đội Nhân dân. Chiều nay sau khi viết bài báo xong, tôi rất băn khoăn vì các nhà báo Pháp, Ý, Đức đều cho tôi biết là bưu điện Sài Gòn đóng cửa 2 hôm nay rồi. Điện thoại viễn liên bị cắt đứt. Họ đang bế tắc không sao gửi bài đi được. Tôi cũng sốt ruột không kém. Vì gửi bài báo ngay đêm nay để sáng mai bài báo  được in trên báo QĐND là một yêu cầu cấp bách. Thượng sỹ thông tin trẻ măng người Thái Bình tên là Hải đánh bài báo của tôi bằng tín hiệu Morse, tè tè tích tích. Bài báo gửi cho Thiếu tướng Lê Quang Đạo, phó chủ nhiệm Tổng cục Chính trị, để chuyển cho báo QĐND. Ngay sau bài báo là mấy dòng chữ «Gửi riêng Thủ trưởng Tổng Cục Chính trị – Tuyệt mật. Hôm nay 30-4-1975 Phó thủ tướng Nguyễn Văn Hảo đặc trách kinh tế – tài chính  báo tin cho tôi là đã giữ lại trong ngân khố hơn 16 tấn vàng, mong ta cho người vào nhận. Bùi Tín».

Sau đó tôi mới thong thả gặp gỡ các anh em ta trong trại Davis, cùng ăn một nồi chào gà tuyệt trần sau một ngày cực kỳ căng thẳng, mệt nhọc.

Bài báo đăng trên báo QĐND sáng ngày 1-5-1975 là bài báo duy nhất gửỉ được từ Sài Gòn vì hồi đó chưa có điện thoại cầm tay, chưa có máy điện toán xách tay như hiện nay. Máy fax rất nặng nề. Do bài báo được chuyển bằng tín hiệu Morse tè tè tích tích, nên có 2 chữ ghi sai. Đó là khi tôi nói về thực đơn của Tổng thống ngày 30-4 được in trên giấy đặt trên bàn làm việc của ông, có 2 món là «cá thu kho mía» và «gân bò hầm sâm», một món của cao lâu Tàu  được gọi là «ngầu pín», đã bị ghi sai thành cá thu kho giá và gan bò hầm sâm. Nhiều người thắc mắc cá thu kho giá và gan bò hầm sâm thì có gì ngon và bổ. Người đánh và nhận Morse đã nhầm chữ «g» (tè-tè-tích) thành chữ «m» (tè-tè) và chữ  «â» thành «a».

Ít lâu sau đó, tôi đọc trên cuốn  A Decent Interval (Khoảng cách vừa phải) của Frank Snepp, một cán bộ CIA ở Sài Gòn trước đó, nói rằng Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu  đã mang đi hàng chục tấn tài sản quý sang Đài Loan, nơi có anh ông là đại sứ Nguyễn Văn Kiểu, để đưa sang Hoa Kỳ sau đó.

Tất cả các báo chính thức ở Hà Nội hồi đó đều trích đăng cuốn sách của Frank Snepp, đoạn nói về việc ông Thiệu chở tài sản quốc gia trong đó có hơn 10 tấn vàng trong ngân khố ra khỏi nước, và ai cũng đinh ninh là chuyện này là có thật.

Ở hải ngoại nhiều bài viết cho đến nay vẫn đinh ninh chuyện ông Thiệu mang đi 16 tấn vàng là có thật, lên án ông rất nặng nề là trong tình hình cực kỳ khẩn trương ông đã chỉ lo vun vén cho cá nhân, lo chiếm đoạt tài sản công thành của riêng một cách tồi tệ.

Về phía chính quyền độc đảng ở trong nước, họ vẫn cố tình duy trì một tình hình ỡm ờ úp úp mở mở, không rõ ràng minh bạch về hơn 16 tấn vàng trong ngân khố Sài Gòn hồi ấy, với ý định không sạch sẽ là để cho mọi người hiểu lầm về chuyện này.

Năm 1994, khi tôi đã ở Paris, một bạn người Việt làm việc cơ quan nghiên cứu và lưu trữ về chiến tranh Việt Nam ở Lubbock, Tiều bangTexas, Hoa Kỳ, cho tôi địa chỉ điện thoại của ông Nguyễn Văn Hảo. Tôi gọi ngay cho ông và từ đó có dịp nói chuyện về ngày 30-4-1975. Ông cho biết ông đang ở Port-au–Prince, thủ đô nước cộng hòa Haiti, trong vùng Antilles – Caribbean, làm cố vấn kinh tế cho chính phủ Haiti. Ông cũng được biết đầu tháng 5-1975 ngoài Hà Nội đã cho riêng 1 chuyến chuyên cơ vào tiếp nhận hơn 16 tấn vàng và chở ra Hà Nội.

Đầu tháng 5-1975 tôi cũng được tướng Đào Đình Luyện, chỉ huy không quân, cho biết nguyên một chuyến chuyên cơ IL 18 đã chở số vàng thu được từ Sài Gòn ra Hà Nội.

Ông Hảo kể lại chuyện này: «Hồi đó, ông Vũ Văn Mẫu đề xuất với tướng Dương Văn Minh rồi giao cho tôi (là ông Hảo) mật báo cho đại diện của các ông, sau khi được báo là một sỹ quan cao cấp vào gặp bọn này». Ông nói thêm: «Các ổng muốn các ông hiểu rõ là bọn này đã cố giữ lại không cho họ mang đi để giữ lại tài sản quốc gia đặng giao lại cho quý ông». Ông còn cười vui: «Lẽ ra quý ông có một lời tiếp nhận và đánh giá công khai chuyện này cho đồng bào cả nước biết thì bọn này mới thật hài lòng». Lần sau gặp ông trên điện thoại, ông cho tôi biết thêm là «công bằng mà nói, đã có nhiều dự án chuyển hết số vàng trong ngân khố ra nước ngoài, qua các ngân hàng quốc tế, nhưng các cuộc thương lượng chưa ngả ngũ thì quý ông đã vô rồi. Anh em phụ trách Ngân khố quốc gia cũng tỏ rõ thái độ không để cho họ mang đi. Lẽ ra các ông nên có lời khen cho anh em đó vui lòng».

Trong các phiên họp của chính phủ, của quốc hội sau 30-4-1975, không có một chi tiết nào về hơn 16 tấn vàng được chính quyền miền Nam chính thức giao lại. Nó có thật sự nhập kho Nhà Nước đầy đủ, và được dùng vào những việc gì? Không ai biết. Đại biểu Quốc hội không ai hỏi, vì  90 % đại biểu là đảng viên, số ngoài đảng còn bảo hoàng hơn nhà vua.

Tháng 4-2010, Bộ Quốc phòng Hà Nội có cuộc họp «viết lại một cách chính thức diễn biến ngày 30-4-1975 ở Dinh Độc lập», họ không nhắc đến tên tôi, coi như nhà báo Bùi Tín không hề có mặt ở Sài Gòn ngày hôm đó, cũng không hề nhắc đến chuyện hơn 16 tấn vàng, một chi tiết không nhỏ, nhưng họ không muốn nhắc đến nữa.

Năm 1987, khi có dịp gặp ông Trường Chinh ở  Đà Lạt, tôi kể lại chuyện này, ông cho biết: “Tôi có biết chuyện này, nhưng hết sạch cả rồi, trong mấy năm khó khăn, cấu véo hết tấn này đến tấn khác, mua lương thực, nguyên liệu, nay còn gì nữa đâu!”. Đây là câu duy nhất tôi nghe được về số phận của hơn 16 tấn vàng năm 1975, từ miệng một nhà lãnh đạo.

Các phiên họp Quốc hồi từ 1975 đến nay, không ai biết, cũng không ai hỏi , chiến lợi phẩm thu được ở miền Nam, số tiền hồi ấy bộ Công an có chủ trương bán bãi, bán tầu thuyền, thu vàng cho mỗi người lên tàu di tản – từ 3 lạng đến 6 lạng, có khi lên đến 12 lạng vàng mỗi đầu người -  tất cả là bao nhiêu?  Và tiền thu của người Hoa bị xua đuổi từ Cẩm Phả, Hon Gai, Hải Phòng vào đến Vũng Tàu, Chợ Lớn, Cần Thơ…là bao nhiêu? Lại còn tiền của thu được qua các chiến dịch tiêu diệt công thương nghiệp tư nhân, cái gọi là diệt gian thương  trên toàn miền Nam hồi đó, tiêu tan đi đâu cả rồi? Trong Quốc hội có Ban Kinh tế – Tài chính, nhưng có ai được biết gì đâu, có ai dám hỏi gì đâu, cả một khối mờ ám cỡ quốc gia, do đồng nhất đảng với nhà nước, đảng với quốc gia, đảng với nhân dân, tuy ba mà một.

Lại còn trong chiến dịch gọi là giải phóng Campuchia khỏi diệt chủng của Khơ-me Đỏ cuối năm 1978- đầu năm 1979, đơn vị đặc công và một sư đoàn của Quân đoàn IV được lệnh chiếm các cơ sở trong thủ đô Pnom Penh, đặc biệt là khu hoàng cung, tiền của, kho tàng, đồ cổ lớn nhỏ đã được thu về bao nhiêu? Mang về nước ta bao nhiêu? Ờ đâu, có biên bản, thống kê gì không? Tôi được biết phần lớn là giao cho Ban Tài chính – Quản trị trung ương đảng, một cơ quan kinh tế – tài chính – thương nghiệp xuất nhập khẩu – sản xuất kinh doanh riêng của đảng,  mà biên chế còn lớn hơn cả bộ Công thương và bộ Kế hoạch – Đầu tư cộng lại.

Chế độ hiện tại quan tâm đến tiền bạc, ngoại tệ, ngân khố, ngân hàng, hơn là cái gốc của nền kinh tế là sản xuất ra của cải với kỹ thuật cao, giá thấp . Họ quên chức năng cơ bản của nhà nước là phân phối, điều tiết phân phối lại thành quả phát triển cho toàn xã hội cùng hưởng.

Các bộ của chính phủ coi rất nhẹ việc quản lý về hành chính, chỉ chăm chú đến sân sau là các công ty kinh doanh để chia chác bổng lộc, mặc cho các chỉ thị thu rất hẹp lĩnh vực này.

Xin quan sát kỹ để thấy rằng ai dính đến tài chính, ngân hàng, ngân sách đều được thăng quan tiến chức nhanh nhất; thủ tướng hiện nay từng là Thống đốc Ngân hàng Nhà nước; chủ tịch Quốc hội hiện nay trưởng thành từ Cục trưởng Cục Ngân sách, rồi thứ trưởng tài chính, rồi bộ trưởng tài chính, rồi phó thủ tướng thường trực. Một phó thủ tướng hiện nay cũng từng là thứ trưởng rồi bộ trưởng bộ tài chính. Nguyên thống đốc ngân hàng Trần Đức Thúy cùng cậu con trai Trần Đức Minh và cộng tác viên thân cận là đại tá công an Lương Ngọc Anh đều là những nhân vật con cưng của chế độ, những công thần hàng đầu trong việc ngang nhiên  phân phối lại tiền của của nhân dân đổ vào ngân sách riêng của đảng. (Các bạn có thể đọc thêm bài báo «Nạn chảy máu tài nguyên quốc gia» trên VOA ngày 17-8-2011).

Lúc này giới cầm quyền trong nước cần nhớ lại lời khuyên tâm huyết của ông Lý Quang Diệu mươi năm về trước là: «Khi sẽ có nhiều khoản tiền đầu tư lớn từ nước ngoài chảy vào, hãy  giữ gìn cẩn thận, không để cho đồng tiền chỉ huy, ngự trị, làm chủ lương tâm viên chức, hãy rất cảnh giác với đồng tiền bẩn, đồng tiền phi pháp, nó sẽ phá hoại công cuộc phát triển». Cũng chính Cụ Lý – như một số người trong nước thân mật gọi – căn dặn cách phòng chống tham nhũng có  hiệu quả là: luật pháp, ngành tư pháp, tòa án phải rất nghiêm (để không ai dám tham vì sợ tù ), lương viên chức tạm đủ sống (không cần tham nhũng),  tuyên truyền giáo dục nêu gương các viên chức trong sạch sống thanh bạch, chỉ ra kẻ tham là kẻ cắp, kẻ cướp xấu xa ô nhục tàn phá rường cột của quốc gia (không ai nỡ tham nhũng vì sợ  nhục).

Có thể nói tiền nong, vàng bạc, của cải trong chế độ độc đảng đã gây nên tham nhũng, bất công kinh khủng chưa từng có trong xã hội nước ta, tiền của vàng bạc phi pháp  đã tha hóa giới cầm quyền ở mọi cấp, tàn phá đảng cộng sản Việt Nam từ gốc lên ngọn.

Hiện là thời kỳ đảng viên quan chức lao lên trước đi tiên phong để trở thành đại gia, đại điền chủ, đại trọc phú, đại tư bản đỏ, bỏ mặc nhân dân của mình nghèo đói ở phía sau, đến nỗi nhà Mác-xít Lữ Phương phải la trời rằng đảng cộng sản đã đi đầu trong xây dựng chủ nghĩa tư bản man rợ. Đó là thời kỳ các quan chức vứt hàng ngàn tỷ này đến hàng nghìn tỷ khác qua cửa sổ, chìm nghỉm dưới đáy biển, để mặc cho  hệ thống y tế và giáo dục tàn tạ, bệ rạc.

Thời đại kim tiền của các nhà cầm quyền tỷ phú  Marcos,  Suharto,  Park Chung Hy, Ceausescu, Ben Ali, Ghadafi,  Mubarak…đã kết thúc bi thảm. Gương tày liếp cho những bầy sâu chói mắt vì ánh vàng.

Blog Bùi Tín (VOA)

 

17 Phản hồi cho “Nhân ngày 30-4: Câu chuyện về 16 tấn vàng”

  1. CôngĐài says:

    Tôi đã có phản-hồi ngày 14/04, nay tôi muốn viết thêm. Tôi đã đọc tất cả những phản-hồi của bài này, nhận thấy các bạn đang tranh-luận về N.V.Hảo và những người khác và qui trách-nhiệm , nhất là lên án và chỉ-trích Ô. Hảo về mặt đạo-đức khi ông này im tiếng khi có những lời đồn-đãi cũng như có những bản tin của .. rằng cựu Tổng-thống NVT đã đem theo với ông hay đã đem gởi ở nước ngoài 16 tấn vàng.
    Điều này cũng đúng thôi để phơi-bày sự thật. Tuy nhiên, vụ việc này giờ thì hầu như ai cũng biết rõ, cùng với những tài-liệu dễ-dàng được truy-cập trên internet. Hơn nữa, việc thảo-luận trong khuôn-khổ đó không nói lên được cái point mà bài viết muốn đề-cập – cũng như ý-muốn của tác-giả – Không đơn-thuần khi tác-giả đưa ra một loạt hai bài có những nét tương-đồng, đó là sự vơ-vét của tập-đoàn lãnh-đạo CSVN. Bài này, tuy đề-tài là vụ việc 16 tấn vàng, nhưng tác-giả trình-bày chi-tiết về việc chúng tẩu-tán những tài-sản quốc-gia do chế-độ VNCH để lại, việc chúng hôi-của khi mở chiến-tranh qua Campuchia đuổi đánh Kmer đỏ, việc chúng thu vàng trong việc tổ-chức bán-chính-thức vượt biên, vượt biển, việc tẩu-tán 16 tấn vàng, việc tài-sản của những người làm việc với chế-độ VNCH – nhất là những người bị tập-trung tù cải-tạo ( trong đó có tôi) – bị tịch-thu, việc dưới nhiều hình-thức bóc-lột tiền-của dân-chúng, việc dùng tài-sản, tiền-bạc quốc-gia vào lợi-ích riêng của chúng. Bài ‘ Nạn chảy máu tài-nguyên ‘ của ông cũng phơi-bày hành-động qui-mô của tập-đoàn CSVN này trong tệ-nạn tham-nhũng , vơ-vét tất cả nguồn tài-nguyên mà chúng có thể vơ-vét trong quyền-lực của chúng kiểm-soát. Vậy thì vụ 16 tấn vàng chỉa là còn nhỏ, chưa đủ xây-dựng cho chúng là những nhà đại-tư-bản đỏ, những nhà tỉ-phú (đô-la Mỹ) mới, chắc là nhiều hơn những ngón tay trên hai bàn tay. Chúng đủ tiền để thiết-lập một bộ máy trấn-áp có tổ-chức, đủ sức mạnh về nhân-sự, phương-tiện – có thể không kém gì lực-lượng trấn-áp của Trung-Cộng (so với tỉ-lệ dân-số) – để bảo-vệ vị-trí, quyền-lực của chúng. Vậy vấn-đề đặt ra là gì ? Chúng ta hãy chú-tâm về một tiêu-điểm này mà thôi : (1) – Việc tiền-của bất-nghĩa cứ mỗi ngày mỗi căng-phồng trong túi của – không những tập-đoàn lãnh-đạo CSVN, mà còn hơn 1 triệu đảng-viên nòng-cốt mà tuyệt-đại-đa-số là Công-An, đưa ra hai mối hiểm-họa : a/ Dân-chúng bị bóc-lột, kinh-tế VN suy-sụp. b/ Chúng mỗi giàu-có thêm lên, thế-lực mạnh hơn. bộ máy kìm-kẹp, trấn-áp tối-tân, vững-chắc hơn. Chúng ta phải làm gì ? Lực-lượng đấu-tranh trong nước phải làm gì ? Họ phải nghiên-cứu những đề-sách nào nhằm ngăn-chặn hành-động trên của tập-đoàn lãnh-đạo CSVN ? Chúng ta, những người Việt Hải-Ngoại hổ-trợ với phương-sách gì ? Tìm bằng-chứng cụ-thể những hành-động của chúng ( tôi chỉ ví dụ và gợi ý) để gây áp-lực quốc-tế hoặc Mỹ ? v.v…Tôi nghĩ rằng đề-tài này không quá khô-khan nếu có nhiệt-tâm, cố-gắng tìm-tòi để có những nhận-định hữu-ích thiết-thực nhằm hổ-trợ trực-tiếp cho phong-trào đấu-tranh chống CSVN và nhằm giải-thể chế-độ đảng-trị ở VN. Những ý-tưởng đúng-đắn hướng về tiêu-điểm là sự đấu-tranh này cũng là một hình-thức không kém phần quan-trọng.

  2. NGUYEN AN says:

    Sự hiểu sai lạc của anh Đinh Lê, khi đưa LINK nầy
    ( http://www.youtube.com/watch?v=i-aZvHul70U ) và
    cho rằng đài RFI phỏng vấn ông Nguyễn văn Hảo!
    Nghe kỹ, thì đây là bài RFI phỏng vấn ông Huỳnh bửu Sơn (1 nhân viên ngân hàng Quốc Gia lúc đó(1975) và cũng là 1 người có giữ chìa khóa kho vàng).

    * Comment của anh Đinh Lê, đã tạo ra sự ngộ nhận lớn cho tất cả người đọc, phải hiểu sai về ông Nguyễn văn Hảo!

    ** Sự thật, thì chả ai khác hơn là ông Hảo, chính ông là người đầu tiên đã cho báo chí Hải Ngoại biết rõ (mà không là bác Bùi Tín !) , là vào khoảng năm 1982, về việc ông giữ lại 16 tấn vàng, khi VC cho ông được sang di cư tị nạn tại Paris chừng sau 2 tháng đến France (tới Paris, với hành trang vỏn vẹn duy nhất là 1 túi sách), là :
    “16 tấn vàng, chính ông đã trao đổi ý kiến với ông Thiệu và sau đó giữ lại (thay cho dự định lúc đầu, là đem sang New York gởi cho Mỹ).”
    Nên khoảng năm 1982, thì báo chí và người Việt Hải Ngoại có theo dõi tin tức VN, đều rõ chuyện nầy!

    @ Có thời gian tí, tôi sẽ ghi rõ lại nội dung chính câu chuyện
    mà ông Hảo đã viết, kễ, đã cung cấp tin tức về số vàng khoảng 16 tấn đã để lại VN (kễ cả việc ông đã kễ lại những việc liên quan tới ông (tuổi thơ hàn vi, thời gian làm cho VNCH, làm với VC, …) ) …

  3. MẠNH says:

    Sau GP tôi vẫn còn ở VN. Thời gian có chương trình HO, 1 sĩ quan VNCH đã có giấy chờ đi đã phấn khích nói với tôi thế này ” 16 tấn vàng đã được TT Thiệu mang đi sao 30/4 và hiện nay được gửi cho ngân hàng Thụy Sĩ, TT Thiệu có nói rằng đó là tài sản của VNCH. Ngày nào VN đuổi được CS đi thì nó trở về với VN.Ông chỉ có nhiệm vụ giử dùm. Tôi nghe cũng rất vui , vị sĩ quan đó và tôi không hề có thái độ phỉ báng TT Thiệu như 1 số báo hải ngoại thường hay cả cẩm và phỉ báng TT khi chưa có bằng chứng. Vì sao tôi thấy vui ? bởi 16 tấn vàng của VNCH thì không thể nào để lại cho bọn CSVN,Chính xác ngay khi đó tôi tự nghỉ ngay nếu 16Tvàng còn ở VN thì chỉ vào túi tham của bọn lãnh đạo CS. Dầu có vào túi riêng của TT Thiệu cũng tốt, còn hơn để lại cho CS ! Tên Nguyễn Văn Hảo là tên đốn mạt, hèn hạ, nó có chức quyền ở miền Nam hơn ai hết nó phải biết 16 T vàng cần phải rời khỏi miền Nam khi giải phóng.Đã vậy hắn ti tiện trong việc căm cái miệng ” phụ sản ” để gieo sự nghi ngờ cho dân hải ngoại.Chính xác là hắn được chia 1 số trong 16 tấn vàng nên hắn im re miệng ” HẾN…” . Miền Nam có những kẻ như tên Hảo trà trộn trong giới lãnh đạo làm sao không mất nước được ! Nếu ai đã từng ở lại sau giải phóng để bị cái chế độ nó hành hạ thì ” THÀ VÀO TÚI RIỆNG CỦA TT. THIỆU CÒN HƠN VÀO TAY THẰNG CS ! “

  4. D.Nhật Lệ says:

    Vào những ngày cuối tháng 4-1975,khi VNCH.đang đi đến chổ tan rã,tôi có nghe tin trên TV.về việc cố TT.
    NVT.tẩu tán 16 tấn vàng ra khỏi nước.Hoá ra,những kẻ nằm vùng đã lột mặt nạ gần hết ở ngay trên THVN.
    Sài Gòn hoặc bị chỉ đạo đọc những tin gây bất mãn cho người dân đối với TT.NVT.để lừa bịp ‘toàn tập’ mà lúc đó ai cũng tin như vậy cả,chứ không riêng gì tôi.
    Thế nhưng,điều đáng lên án ở đây lại là tên cựu nhân viên CIA.Frank Snepp.Đúng là tên khốn kiếp đổ tội
    cho cựu TT.VNCH.để làm nhẹ tội Mỹ “bỏ của chạy lấy người” khỏi miền Nam VN.Rõ ràng Mỹ và Cộng Việt
    là cặp ‘kẻ cắp – bà già’ đã vô tình cùng nhau hợp tác diễn trò trong đại thảm kịch VN.!

  5. Phan BA says:

    Tôi biết mà! tôi có cảm tình với bác Tín này từ lâu! người Việt bị bịt mắt, bị giấu diếm rất nhiều vì ít người dám viết hay có can đảm viết hay biết viết những sự thật.

    Xã hội, chính trị, văn hoá Việt ngèo nàn hơn người ta vì rất ít người viết cho người khác thấy sực thật, cho người khác thấy kẻ gian xảo, giả dối.

    Rất nhiều người Việt khờ dại, tin vào người ngoại quốc, rất nhiều phóng viên đã hại miền nam, bẻ cong lòng tốt đẹp của phía nam.

    email của gả Nép đây; webmaster@franksnepp.com

    Tôi email gả về cái link DCV này.

Phản hồi