WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tân chính khí ca

Chính khí ca là thi phẩm ca tụng sự tuẫn tiết của Hoàng Diệu khi Pháp đánh chiếm Hà Nội năm 1882. Tuẫn tiết là tự hủy thân xác và chết vì nghĩa lớn, vì lý tưởng mà mình theo đuổi. Nghĩa lớn nhất trong đời người là nghĩa đối với nhân loại, quốc gia, dân tộc. Tuẫn tiết là nét đặc thù của một số nước Đông Á như Việt Nam, Trung Hoa, Nhật Bản. Riêng Việt Nam, nhiều cuộc tuẫn tiết rất anh hùng đã diễn ra trong lịch sử, đặc biệt nhất vào năm 1975, khi chính thể Việt Nam Cộng Hòa sụp đổ.

1.- TUẪN TIẾT QUA CÁC GIAI ĐOẠN LỊCH SỬ

Không kể thời kỳ tiền sử, từ khi Ngô Quyền lập quốc sau chiến thắng Bạch Đằng Giang năm 938 cho đến ngày nay, nước ta trải qua các chế độ quân chủ, quốc gia dân chủ và cộng sản. Nói theo ngôn ngữ chính trị, đó là ba ý thức hệ khác nhau: ý thức hệ quân chủ, ý thức hệ dân chủ và ý thức hệ cộng sản

Thời kỳ quân chủ: Các triều đại quân chủ cai trị nước ta từ thời nhà Ngô (939-965) đến thời nhà Nguyễn (1802-1945). Chế độ quân chủ dựa trên nền tảng Nho giáo, một triết lý chính trị hậu thuẫn mạnh mẽ cho chế độ quân chủ, theo đó vua là trung tâm quyền lực của xã hội, đứng đầu trong xã hội, trên cả cha mẹ (quân, sư, phụ). Đất đai là đất đai của vua. Cuộc sống của người dân do vua quyết định. Trung với nước là trung với vua và ngược lại trung với vua là trung với nước. Trung quân ái quốc là hai khái niệm song hành, hòa quyện nhau, tuy có khi khác nhau tùy hoàn cảnh.

Trong các cuộc tranh chấp quyền lực giữa các thế lực chính trị trong nước, tức tranh chấp nội bộ, ví dụ giữa nhà Trần với nhà Hồ, giữa nhà Lê với nhà Mạc, giữa họ Nguyễn (Tây Sơn) với họ Nguyễn (Phú Xuân), thì tinh thần trung quân được đề cao. Tuy nhiên, trong cuộc tranh đấu chống ngoại xâm, thì tinh thần ái quốc mới là chính. Ví dụ câu nói bất hủ của Trần Bình Trọng: “Ta thà làm quỷ nước Nam, không thà làm vương đất Bắc”; hoặc trong cuộc kháng chiến chống quân Minh, những thanh niên, trí thức nhà Trần bỏ đất Bắc (có nhà hậu Trần), vào Thanh Hóa, gia nhập lực lượng kháng chiến chống quân Minh của Lê Lợi; hoặc vào thế kỷ 18, những quan lại nhà Lê giúp nhà Tây Sơn chống quân Thanh. Nói cho cùng, dưới thời quân chủ, quan niệm trung quân ái quốc vẫn đặt căn bản trên nền tảng dân tộc và lấy đất nước, dân tộc làm gốc.

Thời kỳ quốc gia dân chủ: Pháp bảo hộ nước ta năm 1884. Nền quân chủ thất bại. Dân chúng thất vọng, mất dần niềm tin vào triều đình, tinh thần trung quân bị phai lạt nhưng lòng ái quốc vẫn không giảm. Các cuộc khởi nghĩa chống Pháp tiếp diễn khắp nơi.

Bên cạnh các phong trào võ trang chống Pháp, vào đầu thế kỷ 20, Phan Châu Trinh mở phong trào Duy tân, hô hào cải cách đất nước đồng thời kêu gọi phát huy dân chủ, dân quyền, nhằm tiến đến việc giành độc lập dân tộc. Theo Phan Châu Trinh, “dân đã biết có quyền thì việc khác có thể tính lần được”. Đây là mở đầu tiến trình vận động dân chủ tại nước ta.

Sau đó, tại Hà Nội, Nguyễn Thái Học và nhóm Nam Đồng Thư Xã tiến xa hơn, thành lập Việt Nam Quốc Dân Đảng tối 25 rạng 26-12-1927. Điều lệ đảng ghi rõ: “Mục đích và tôn chỉ của Đảng là làm một cuộc cách mạng quốc gia, dùng võ lực đánh đổ chế độ thực dân phong kiến, để lập nên một nước Việt Nam Độc lập Cộng hòa.” (Hoàng Văn Đào, Việt Nam Quốc Dân Đảng, Sài Gòn 1970, tr. 33.) Nhiều đảng viên VNQDĐ đã hy sinh trong giai đoạn nầy mà cao điểm là Nguyễn Thái Học cùng 12 đồng chí bị Pháp đưa lên máy chém tại Yên Bái ngày 17-6-1930. Mười ba nhân vật nầy là những anh hùng tuẫn tiết đầu tiên cho lý tưởng quốc gia dân tộc sau thời kỳ quân chủ.

Sau vụ Yên Bái, hoạt động của những nhà chính trị theo chủ nghĩa dân tộc bị Pháp đàn áp và gặp nhiều khó khăn một thời gian, cho đến khi Pháp lúng túng trong thế chiến thứ hai và nhà cầm quyền Pháp ở Đông Dương bị Nhật Bản khống chế. Những đảng phái mới và những tên tuổi mới xuất hiện: Trương Tử Anh, Nguyễn Hữu Thanh (Lý Đông A), Nguyễn Tường Tam…

Hồ Chí Minh, mặt trận Việt Minh (VM) và đảng Cộng Sản Đông Dương (CSĐD) cướp chính quyền ngày 2-9-1945, thành lập chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (VNDCCH). Khuynh hướng chính trị dân tộc lại bị CS đàn áp, khủng bố và tiêu diệt. Những người theo đường lối quốc gia dân tộc với lập trường tự do dân chủ bị dồn vào thế tranh đấu sống còn với VMCS. Họ muốn mưu cầu độc lập dân tộc, nhưng ở thế chẳng đặng đừng phải tạm thời liên kết với Pháp, tìm kiếm một giải pháp chính trị để chống cộng, vì hiểm họa cộng sản nguy hiểm hơn cho đất nước, cho tự do dân chủ và cho chính sinh mạng dân tộc.

Giải pháp chính trị đó là sự thành lập chính thể Quốc Gia Việt Nam (QGVN) theo Hiệp định Élysée ngày 8-3-1949, thừa nhận Việt Nam độc lập trong Liên Hiệp Pháp. Chính thể QGVN hoàn toàn đối lập với chính thể VNDCCH do đảng CS điều khiển. Từ đây, vươn lên mạnh mẽ tất cả những khuynh hướng chính trị theo chủ trương dân tộc, tôn trọng dân quyền, dân chủ tự do, chống lại chủ thuyết và chế độ cộng sản độc tài đảng trị theo quốc tế cộng sản.

Hiệp định Genève (20-7-1954) chia hai đất nước Việt Nam ở vĩ tuyến 17 (sông Bến Hải, tỉnh Quảng Trị). Miền Bắc, VNDCCH theo chủ nghĩa CS, do Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản cai trị. Miền Nam là QGVN do cựu hoàng Bảo Đại làm quốc trưởng và Ngô Đình Diệm giữ chức thủ tướng. Ông Diệm thành lập Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) ngày 26-10-1955, theo chính thể dân chủ tự do.

Thời kỳ cộng sản: Tại Nga, sau cuộc cách mạng ngày 7-11-1917, đảng Cộng Sản lên nắm chính quyền. Ổn định xong tình hình trong nước, đảng CS Nga thành lập Cộng Hòa Liên bang Xô Viết (viết tắt là Liên Xô) cuối năm 1922, muốn bành trướng thế lực ra nước ngoài, cạnh tranh với các nước Tây phương, thành lập một đế quốc đỏ kiểu mới do CS thống trị, nên Liên Xô đưa ra chiêu bài giải phóng dân tộc, xúi giục các nước bị đô hộ (thuộc địa) nổi lên giành độc lập, rồi gia nhập khối Liên Xô. Hồ Chí Minh (lúc đó có tên là Nguyễn Ái Quốc), một gián điệp xuất thân từ Học Viện Thợ Thuyền Đông Phương ở Moscow, được gởi qua Á Châu năm 1924 để thi hành sứ mạng nầy.

Trong khi VNQDĐ hoạt động ở trong nước, thì tại Hương Cảng, vâng lệnh Đệ tam Quốc tế Cộng sản (ĐTQTCS), ngày 6-1-1930, Hồ Chí Minh lúc đó có tên là Lý Thụy, đứng ra thành lập đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN), đổi thành đảng Cộng Sản Đông Dương (CSĐD), và ngày thành lập cũng đổi thành 3-2-1930. Đảng CSĐD đổi tên thành đảng Lao Động năm 1951 và đảng Lao Động đổi trở lại thành đảng CSVN năm 1976. Tuy thay đổi nhiều danh xưng, nhưng chung quy đảng CSVN cũng chỉ là một đảng do ĐTQTCS thành lập, thi hành chủ nghĩa CS trên đất nước Việt Nam.

Hồ Chí Minh và đảng CS luôn luôn sử dụng chiêu bài dân tộc để hô hào và quy tụ quần chúng, nhưng tất cả những hoạt động của Hồ Chí Minh và đảng CS chỉ nhắm mục đích duy nhất là phục vụ đảng CS, phục vụ QTCS. Trong Đại hội lần thứ 2 đảng CSĐD từ 11 đến 19-2-1951 tại huyện Chiêm Hóa tỉnh Tuyên Quang, Hồ Chí Minh tuyên bố: “Đảng ta có một chủ nghĩa cách mạng nhất, sáng suốt nhất, đó là chủ nghĩa của ba ông kia kìa: [chỉ Marx, Engels, Lénine]… Với chủ nghĩa như thế, với Ông thày, Ông anh như thế, với lòng trung thành và kiên quyết của nhân dân ta, của Đảng ta, nhất định chúng ta thắng lợi.” (Báo HỌC TẬP – Nội san đảng bộ Liên Khu Bốn (Chỉ lưu hành trong nội bộ), Số 35, năm thứ tư, tháng 4 – 1951, trang 1-8. Nguồn: Talawas, 28-09-2010.)

Sau đó, trên báo Tin Tức (Liên Xô) số đặc biệt ngày 1-7-1951, Hồ Chí Minh nhận rằng VNDCCH là một tiền đồn của chủ nghĩa cộng sản: “Như vậy là ở Đông Nam Á, chúng tôi đã đứng ở tiền đồn của mặt trận dân chủ và hòa bình toàn thế giới chống chủ nghĩa đế quốc và chiến tranh.” (Hồ Chí Minh toàn tập tập 9, 1958-1959, Hà Nội: Nxb. Chính Trị Quốc Gia, 2000, tr. 309.)

Sau năm 1954, Hồ Chí Minh và đảng CS cai trị phía bắc vĩ tuyến 17, áp dụng nền kinh tế chỉ huy, thi hành Cải cách ruộng đất, đàn áp báo chí, thủ tiêu đối lập, đồng thời quyết định tiếp tục xâm lăng miền Nam Việt Nam, đưa ra chiêu bài mới là “chống Mỹ cứu nước”, vừa để bành trưóng quyền lực, vừa để cầm chân và làm cho Hoa Kỳ suy yếu, giúp Liên Xô và Trung Quốc rảnh tay bành trướng ở các nơi khác trong chiến tranh lạnh toàn cầu. Lê Duẫn, lúc đó là bí thư thứ nhất đảng Lao Động (tức đảng Cộng Sản) đã tuyên bố: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc.” (Vũ Thư Hiên, Đêm giữa ban ngày, Nxb. Văn Nghệ, California, 1997, tr. 422.)

Nói cách khác, CSVN không xuất phát từ dân tộc, lý thuyết CSVN không đặt căn bản trên nền tảng dân tộc, hoàn toàn mất gốc dân tộc, đặt quyền lợi của đảng CS và Quốc tế Cộng sản lên trên quyền lợi quốc gia, dân tộc. Rõ rệt nhất là lòng yêu nước của người cộng sản biến đổi mục tiêu theo khẩu hiệu do đảng CS đã đặt ra: “Yêu tổ quốc là yêu chủ nghĩa xã hội”. Người CS xem các lãnh tụ ngoại bang còn cao hơn cả cha mẹ mình: “Thương cha, thương mẹ, thương chồng,/Thương mình thương một, thương ông thương mười.” (Tố Hữu). Ngay cả Hồ Chí Minh, người sáng lập đảng CSVN, cho đến khi chết cũng không muốn trở về với cha mẹ, ông bà, tổ tiên, mà chỉ muốn đi gặp các lãnh tụ cộng sản “…Vì vậy tôi để sẵn mấy lời nầy, fòng khi tôi sẽ đi gặp cụ Cac Mac, cụ Lênin và các vị c. m. đàn anh khác…” (Di chúc Hồ Chí Minh).

Do đó, chúng ta không lấy làm lạ nhà cầm quyền CSVN trong nước hiện nay thẳng tay đàn áp các cuộc biểu tình chống Trung Quốc cộng sản xâm lược; bắt giam, hành hạ, tù đày những người tham gia các cuộc biểu tình chỉ vì lòng yêu nước. Những đảng viên CSVN chỉ còn biết có đảng CS và vì quyền lợi của đảng CS. Bảng pa-nô lớn treo ở Hà Nội năm 2010 cho thấy đầy đủ lý tưởng của người cộng sản: CHỈ BIẾT CÒN ĐẢNG, CÒN MÌNH.

2.- TUẪN TIẾT NĂM 1975

Hoàn cảnh: Sau năm 1954, Nam Việt Nam theo chính thể QGVN rồi VNCH, tồn tại trong 21 năm và bị Bắc Việt Nam cưỡng chiếm năm 1975. Dù bị hạn chế vì chiến tranh, chính thể Nam Việt Nam luôn luôn tôn trọng nền tự do dân chủ . Trong 21 năm nầy, lãnh đạo QGVN và VNCH ở tất cả các cấp có thể chia thành hai thế hệ kế tiếp nhau. Thứ nhất là thế hệ những người còn lại từ chế độ cũ. Thứ hai là thế hệ những người được đào tạo trong lòng chế độ mới ở trong nước.

Sau 1954 Nam Việt Nam hoàn toàn độc lập, nhưng lúc đầu những cán bộ, công chức chính phủ từ trung ương xuống tới địa phương, kể cả tổng thống Diệm, đều do Pháp đào tạo. Những chuyên viên như kỹ sư, bác sĩ, thậm chí cả những giáo chức đều xuất thân từ các trường Pháp. Các tướng lãnh và sĩ quan cao cấp cũng từ quân đội Pháp. Vì vậy, trong thời Đệ nhất Cộng hòa ở miền Nam Việt Nam, cán bộ và chuyên viên thời kỳ nầy vẫn còn chịu ít nhiều ảnh hưởng của Pháp, dầu không còn người Pháp.

Quốc trưởng Bảo Đại, và nhất là tổng thống Ngô Đình Diệm đã có công xây dựng những cơ sở đào tạo một lớp cán bộ, chuyên viên, cán sự mới cho miền Nam Việt Nam, như các trường sĩ quan Nam Định, Thủ Đức, Đà Lạt, trường Quốc Gia Hành Chánh, các trường chuyên nghiệp, các viện đại học, các trường sư phạm… Từ đây xuất thân một lớp công chức, quân nhân, cán bộ và chuyên viên hoàn toàn mới trong tinh thần quốc gia dân tộc.

Những người tốt nghiệp từ các trường nầy được bổ sung và thay thế dần dần các lớp đàn anh, học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm thực tế, rồi sau đó mới thực sự trưởng thành. Từ đầu thập niên 60, hầu như tất cả các ngành, kể cả quân đội, mới có những chuyên viên, những nhà lãnh đạo thực sự tốt nghiệp ở trong nước. Quân đội có những sĩ quan tinh nhuệ gốc từ các trưòng võ bị Nam Định, Thủ Đức, Đà Lạt. Bệnh viện thêm nhiều tân bác sĩ, cán sự y tế xuất thân từ Sài Gòn và Huế. Trường học do các giáo chức từ các trường sư phạm điều hành và giảng dạy. Mọi ngành nghề đều có những cán bộ, công chức lớn lên dưới chính thể Quốc Gia thời quốc trưởng Bảo Đại hoặc chính thể VNCH, được đào tạo ở trong nước, tin tưởng vào giá trị nhân bản và dân tộc, dân chủ của chế độ, làm việc và cọ xát với xã hội, thực sự gắn bó với chính thể, và chiến đấu hết mình nhằm bảo vệ nền tự do dân chủ của miền Nam Việt Nam. Chỉ tiếc một điều là khi thế hệ mới nầy thực sự làm chủ đất nước, chiến đấu vì nền tự do dân chủ của miền Nam Việt Nam, chưa kịp củng cố chế độ thì thời thế thay đổi, bàn cờ thế giới xoay chiều, nên quân dân miền Nam đành buông súng.

Những cuộc tuẫn tiết: Ngày 30-4-1975, trong khi Quốc tế cộng sản hậu thuẫn cho quân đội cộng sản Bắc Việt tấn công miền Nam Việt Nam thì miền Nam Việt Nam bị Đồng minh bỏ rơi. Chính thể VNCH sụp đổ. Rất nhiều người đã tuẫn tiết. Tuẫn tiết ngay ngày 30-4-1975 hay tuẫn tiết âm thầm trong các trại tù cộng sản trên rừng thiêng nước độc. Càng ngày người ta càng phát hiện những anh hùng vô danh tuẫn tiết sau ngày 30-4-1975.

Nhận xét thứ nhất, những người tuẫn tiết là những nhân vật trung nghĩa với chính thể VNCH, can trường, dũng cảm, tinh thần trách nhiệm cao, lấy cái chết để đền nợ nước non, vì tự cảm thấy không đủ sức bảo vệ nền dân chủ tự do son trẻ của miền Nam Việt Nam. Hầu như toàn thể những người tuẫn tiết ngày 30-4-1975 và ở trong các trại tù cộng sản đều thuộc vào thế hệ những người đã được đào tạo dưới chính thể QGVN và VNCH, tận lực chiến đấu để bảo vệ miền Nam Việt Nam, bảo vệ lý tưởng dân tộc, tự do dân chủ của chính thể Cộng hòa ở miền Nam Việt Nam.

Nhìn vào lịch sử, chưa có thời kỳ nào, chưa có chế độ nào sụp đổ mà những người tuẫn tiết nhiều như thời kỳ 1975. Cũng nhìn vào lịch sử, chưa có thời kỳ nào, chưa có chế độ nào mà những người tuẫn tiết đa dạng như thế. Dưới chế độ quân chủ, chỉ có một số ít, rất ít các tướng lãnh và quan lại cao cấp hy sinh vì lòng trung quân ái quốc. Với chủ nghĩa cộng sản, chỉ những thường dân hay binh sĩ cấp nhỏ bị nhồi sọ và bị lừa phỉnh nên đã hy sinh hoặc bị làm vật hy sinh cho đảng CS và cho các lãnh tụ đảng CS. Đàng nầy, chính thể VNCH sụp đổ, không ai bắt họ tuẫn tiết, nhưng họ vẫn nhất quyết hy sinh. Những người tuẫn tiết năm 1975 không phải chỉ có hàng tướng lãnh, mà rất nhiều sĩ quan trung cấp và binh sĩ tuẫn tiết. Còn có một số quân nhân tuẫn tiết tập thể. Những anh hùng nầy tự nguyện tuẫn tiết vì lý tưởng tự do dân chủ VNCH chứ không vì một cá nhân nào cả.

Khi quyết định khởi nghĩa năm 1930, dầu trong thế yếu, Nguyễn Thái Học đã khuyến khích đồng đội: “Không thành công thì thành nhân.” Câu nầy bắt nguồn từ ý nghĩa của thành ngữ chữ Nho: “Sát thân thành nhân”, nghĩa là chịu chết (tự giết mình) để hoàn thành đạo “nhân”, tức đạo làm người, xem đạo làm người lớn hơn thân mình.

Những người tuẫn tiết năm 1975 đúng là những người “sát thân thành nhân”, thực hiện đạo làm người đối với dân tộc, tận trung báo quốc. Chẳng những thế, những anh hùng tuẫn tiết năm 1975 còn tự sát thân để phản đối chế độ CS diệt chủng, phi nhân, báo động cho toàn thể nhân loại nguy cơ CS trên thế giới. Mãi đến hơn 30 năm sau, ngày 25-1-2006, Quốc hội Âu Châu họp tại Strasbourg (Pháp) với đa số áp đảo, 99 phiếu thuận, 42 phiếu chống, mới đưa ra nghị quyết số 1481, lên án chủ nghĩa cộng sản là tội ác chống nhân loại, và các chế độ toàn trị cộng sản đã vi phạm nhân quyền tập thể. Nghị quyết nầy càng làm sáng tỏ và tăng giá trị những anh hùng tuẫn tiết ở miền Nam Việt Nam năm 1975.

Vai trò lịch sử: Chủ nghĩa dân tộc bị người Pháp đàn áp và bị cộng sản quốc tế đánh phá, bắt đầu được phục hồi với dưới các chính thể QGVN và VNCH, lại bị CS chôn vùi lần nữa vào năm 1975.

Những anh hùng tuẫn tiết năm 1975 thuộc thế hệ lớn lên và đào tạo thời QGVN và VNCH, chính là kết quả của nền giáo dục ở miền Nam Việt Nam là nền giáo dục nhân bản, dân tộc và khai phóng, lấy con người làm trọng, theo truyền thống văn hóa dân tộc, không có tính cách giáo điều hay nhồi sọ bất cứ lý thuyết chính trị hay tôn giáo nào.

Những cuộc tuẫn tiết năm 1975 đã làm sáng tỏ hơn nữa chính nghĩa chiến đấu của quân dân miền Nam, để bảo vệ miền Nam tự do, chống lại chủ nghĩa cộng sản quốc tế. Những anh hùng tuẫn tiết đã hy sinh sự sống của họ, nhưng chính những sự tuẫn tiết đó trở thành sự sống vĩnh cửu của VNCH trong lịch sử dân tộc, đồng thời đã thổi một luồng sinh khí mới vào sinh mệnh chính trị VNCH, lưu truyền chính nghĩa VNCH, dầu chính thể VNCH sụp đổ năm 1975.

Chính nhờ thế, cho đến nay, gần bốn chục năm sau, dầu không chính quyền, không lãnh thổ, dòng sống VNCH vẫn tồn tại khắp nơi trên thế giới. Chính nghĩa VNCH dựa trên nền tảng dân tộc là điểm tựa tinh thần cho toàn thể người Việt hải ngoại quy tụ lại với nhau dưới lá Cờ vàng ba sọc đỏ, biểu tượng của chính thể VNCH. Có thể nói, quanh khắp quả địa cầu nầy, Cờ vàng ba sọc đỏ hiên ngang phất phới tung bay khắp bốn phương trời, trong khi lá cờ CSVN, tượng trưng cho chế độ đang cai trị hiện nay ở trong nước, thì núp trong nhà, chỉ ru rú trong các tòa đại sứ hay các tòa lãnh sự mà thôi. Trong lịch sử thế giới, chưa có một hiện tượng nghịch lý nào lạ lùng như thế.

Điểm đáng nói nữa là trong gần bốn chục năm qua, khi làm lễ Kỷ niệm ngày Quốc hận 30-4, đồng bào hải ngoại luôn luôn dâng hương tưởng niệm những anh hùng tuẫn tiết. Anh hồn những anh hùng tuẫn tiết đã hòa nhập vào hồn thiêng sông núi, nuôi dưỡng vững chắc niềm tin vào chính nghĩa dân tộc và tình tự quê hương trong lòng người Việt khắp thế giới.

HONNEUR à nos SOLDATS morts pour la LIBERTÉ (Vinh danh những chiến sĩ của chúng ta đã hy sinh vì tự do) (Paris 27-4-1975 – Nguồn: Hình Internet)

KẾT LUẬN

Tóm lại, trong thời kỳ quân chủ hay quốc gia dân chủ, người Việt chiến đấu, hy sinh vì quyền lợi dân tộc. Trong thời kỳ cộng sản, người cộng sản cho rằng họ chiến đấu vì quyền lợi dân tộc, nhưng thật sự họ bị tập đoàn lãnh đạo CSVN phỉnh gạt và sử dụng công sức của họ để phục vụ cho quyền lợi của quốc tế CS như Lê Duẫn đã tuyên bố: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc.” Ngày nay, QTCS không còn, nhưng CSVN vẫn tiếp tục thần phục Trung Cộng.

Năm 1975, VNCH sụp đổ. Những anh hùng tuẫn tiết năm 1975 đã viết lên một bản chính khí ca mới, bản tân chí khí ca, làm sáng tỏ đại nghĩa dân chủ tự do, nuôi dưỡng tinh thần dân tộc, tạo động lực thúc đẩy toàn dân Việt Nam quyết tâm tiếp tục cuộc tranh đấu, chống chế độ cộng sản độc tài toàn trị lệ thuộc Trung Cộng. Cuộc tranh đấu mới nầy có thể chậm, nhưng chắc chắn sẽ thành công. Việt Nam thân yêu sẽ trở lại tự do, dân chủ và độc lập.

TRẦN GIA PHỤNG

(Toronto, 15-4-2012)

© Đàn Chim Việt

 

 

41 Phản hồi cho “Tân chính khí ca”

  1. kbc 3505 says:

    NHƯNG CUỘC CHIẾN VẪN CHƯA CHẤM DỨT…

    Cuộc chiến vẫn kèo dài cho đến nay và để chiến thắng người Việt tị nạn cộng sản hải ngoại, cs đã đưa ra nghị quyết 36 với chiêu bài hòa hợp hòa giải dân tộc. Nhưng nó không phải là ý nghĩa hòa hợp hòa giải dân tộc mà toàn dân VN mong muốn mà là những lời đường mật xảo trá của cộng sản đưa ra để kêu gọi những người nhẹ dạ chóng quên tội ác của chúng mà quay về với chúng hầu chúng tóm bắt toàn bộ người Việt hải ngoại về một mối. Nó giống như lời tuyên bố khai sinh MTGPMN 1960 ngày trước. Hay nói khác đi cuộc chiến 1975 vẫn chưa kết thúc mà vẫn còn đang tiếp diễn, tại quốc nội cũng như tại hải ngoại nhưng không là quân sự mà bằng chính trị.

    Tại quốc nội, cs dễ dàng phá tan mọi sự trỗi dậy của người dân bằng cách bắt bớ đánh đập tra tấn tù đày vì người dân trong nước không có một hậu phương nương tựa vững chắc như người Việt tị nạn cs chúng ta. Nhưng ngược lại, tiếng nói và hành động của họ dễ tác động đến toàn dân nên cs rất sợ mà tiêu diệt ngay.

    Tại hải ngoại, cộng sản VN đã lấy tiền tị nạn của người Việt chúng ta đánh chúng ta bằng cách khai sinh nghị quyết 36 để mua chuộc, đe dọa… và đưa cán bộ ra hải ngoại trà trộn phá hoại hầu mong bẻ gãy ý chí chống cộng của người Việt tị nạn chính trị hải ngoại chúng ta. Đây là cuộc chiến tranh tâm lý mà chúng muốn chiến thắng tư tưởng chúng ta.

    Chúng ta phải tỉnh táo đấu với chúng. Tôi tin dù cs có mạnh đến đâu cũng không thắng được chúng ta ở hải ngoại vì chúng ta có một hậu phương vững chắc mà chúng không thể bắt bớ hay bỏ tù chúng ta.

    Hòa hợp hòa giải dân tộc không phải dùng để kêu gọi người Việt tị nạn chúng ta quay về với chúng mà để chúng từ bỏ chế độ cộng sản độc tài toàn trị quay đầu về với dân tộc để cùng nhau đoàn kết chống giặc ngoại xâm giành lại độc lập xây dựng tự do dân chủ hạnh phúc cho toàn dân. Đây mới đúng ý nghĩa là HÒA HỢP HÒA GIẢI DÂN TỘC cho VIỆT NAM.

    kbc3505

    • nvtncs says:

      Đúng như vậy.

      Cuộc chiến tranh vẫn tiếp tục, và còn kéo dài triền miên, từ thế kỷ này sang thế kỷ khác.

      Cuộc chiến tranh này sẽ là một cuộcchiến tranh toàn vẹn, trên đủ mọi phương diện. Hiện giờ vì ta không có súng ống, ta vạch trần sự sai trái của chế độ CSVN bằng ngòi bút.

      Ta đánh đây không phải chỉ có nghĩa eo hẹp là chống cộng sản Việt Nam, tuy rằng đó là bước đầu cần thiết.

      Và CSVN sẽ thua; không thua năm nay thì thua năm sau, không thua thế kỷ này thì sẽ thua thế kỷ sau.

      Ta đánh đây là đánh là đánh cho sự thật, đánh cho dân chủ, đánh cho nhân phẩm, đánh cho sự trung thực, đánh cho sự tử tế, đánh cho tình dân tộc, đánh cho kiến thức, đánh cho nền học vấn, đánh cho một xã hội có luân lý, đạo đức, đánh cho sự công bằng xã hội dưới luật pháp, đánh cho tương lai nước Việt.

      Chúng ta không bao giờ chán nản, và không một số tiền nào có thể mua chuộc được chúng ta.

  2. Khải Thiệu says:

    Anh là người không quan tâm tới chính trị, nhưng quan điểm của anh là tất cả những ai hy sinh trong công cuộc chiến đấu chống ngoại bang đều phải được tôn vinh, bất kể họ thuộc phe nào. Chú mày mù quáng cứ thần tượng tụi Mẽo, chứ anh thấy tụi Mẽo đâu có tốt đâu? Tụi nó chỉ làm cái gì khi nó có lợi thôi. Nếu Mẽo tốt thực sự thì khi tụi Tàu khựa đánh Hoàng Sa năm 1974 thì tụi Mẽo đã giúp VNCH của chú lấy lại Hoàng Sa rồi.

    • nvtncs says:

      Ông Khải Thiệu:

      Cách ăn nói bâng quơ, chống không của ông chỉ giảm sút cái giá trị đã thấp của cá nhân ông.
      Xin được hỏi ông, ông gọi ai là “chú”?
      Ông là ai mà tự xưng “anh”, và ông xưng “anh” với ai?
      Thời buổi loạn ly này, kẻ ba đời bần cố nông, mù chữ, cầm súng và có tiền, lên râu, tuy thực sự, trong thâm tâm vẫn đầy tự ti, dở giong ta đây, chỉ làm kẻ hèn này nực cười, vì đã nhìn thấu qua cái ngu dốt của ông “anh”.

      Ông “anh” ạ, trên phương diện quốc tế, trong quan hệ giữa các quốc gia, mà đem tính tốt xấu ra bàn là ngu, vì trước hết là quyền lợi quốc gia, sau rồi nếu làm theo được đạo lý thì nước nào có chút lương tri, sẽ làm.

      Mỹ tốt hay xấu, tôi không biết chắc được, nhưng có một điều tôi chắc chắn; đó là suốt giòng lịch sử nước ta, dài 4000 năm, dù dưới ách Tầu 1000 năm, dù dưới sự đô hộ Tây 80 năm, chưa bao giờ có một triệu người bỏ sứ bắc vào nam, chưa bao có một ba triêu người nhẩy xuống biển chạy trốn việc “giải phóng” của một loại người cũng mang tiếng là người Việt Nam.

      Vậy ta có thể tạm kết luận rằng sự ĐÔ HỘ của người NGOẠI QUỐ́C Tầu, NGOẠI QUỐC Tây, lại không thâm độc bằng, không đểu cáng bằng sự “GIẢI PHÓNG” của “ĐỒNG BÀO” cộng sản bắc Việt Nam.

      Tôi nghĩ rằng nếu Mỹ muốn san phẳng nước VN, họ có đủ phương tiện để làm: họ chì cần bom đê sông Hồng là dân bắc chết đói; nhưng họ không làm vì họ còn chút nhân tâm.
      Vậy tôi mong các ông “anh” đừng vội gáy.

      Trái lại vì Tầu cộng không coi mạng sống ra gì, và các ông “anh” cũng quá biết Trung Công nên các “anh” không dám ngo nghoe với đàn anh phương bắc của các “anh”. Đối với chúng, các “anh” nhũn như con chi chi.

      Chúng có chừng 30 đập thủy điện ở thượng nguồn sông Cửu Long, chúng chỉ cần lấy nước sông tưới ruộng và cho dân của chúng dùng, thì các “anh” đói, muối biển sẽ tràn vào đến tân Nam Vang.

      Thôi ông “anh” cố cắp cặp đi học thêm chút ngọai ngữ để tìm hiểu thêm tình hình quốc tế, cố lên nhé!!

      • Khải Thiệu says:

        Chú không cần phải nhắc anh, anh luôn học và đủ tự tin để nói chuyện với chú. Chú đúng là dân mù quáng, chắc chắn một điều, chú là dân Bắc 54, vì chỉ có dân Bắc 54 mới mù quáng như chú. Anh đâu có nói Khựa tốt đâu? Trái lại Khựa là đểu nhất trong tất cả các nước ngoại bang, nhưng chú nói Mẽo nhân đạo thì chú mù quáng quá. Nếu Mẽo mà nhân đạo thì nó đã đéo ném bom nguyên tử xuống Nhật Bản làm chết biết bao dân vô tội, Mẽo mà nhân đạo đã đéo có vụ Mỹ Lai làm nhân dân Mẽo cũng căm phẫn, Mẽo mà nhân đạo đã đéo dùng B52 ném bom Hà Nội năm 1972.

    • D.Nhật Lệ says:

      Nói như chú mày là không hiểu gì cả.Sở dĩ Mỹ ký Hiệp Định Paris năm 1973 để Mỹ có cớ
      triệt thoái hay “bỏ của chạy lấy người” khỏi miền Nam VN.mà còn giúp gi nữa 1974 chứ ?
      Mỹ không tốt gì đâu ? Đúng.Nhưng nước nào không vì lợi mình trên hết là vì lãnh tụ nước đó
      bán nước hay tay sai cho ngoại bang.
      Mù quáng đánh Mỹ đến cùng làm họ phát chán bỏ đi lại đổ thừa ! Cái lưỡi không xương !
      Chú mày mà làm ‘quan toà’ thì chắc chắn sẽ kết tội kẻ đã chết năm 1973 là thủ phạm thực
      sự vụ giết người năm 1974 ?

      • Khải Thiệu says:

        Chú đầu óc chậm phát triển quá! Anh có kết tội tụi Mẽo đâu? Anh chỉ khẳng định là chẳng có ai tốt, chẳng có ai cho không ta cái gì cả.

      • nômna says:

        Bác Khải Thiệu ơi,
        Bác nói qua nói lại với mấy bác kia thấy cũng vui vui, nên nhà cháu xin
        hỏi leo bác 1 câu để nhà cháu định hướng ý nghĩ cuả nhà cháu về bác
        cũng như về các bác kia :
        Thưa Bác, theo bác, ngày 30 tháng 4 năm 1975 là ngày gì đối với
        đất nước VN của chúng ta ?
        Nhà cháu xin cảm ơn bác trước.

      • cà chớn says:

        30/4/75 là ngày vui của người này, là ngày buồn của kẻ khác.Hết.

      • nômna says:

        Còn cụ Hồ được lộng kiến ở ba đình là ai vậy anh cà chớn ?
        Có phải cụ cũng tuẩn tiết không ?

      • nvtncs says:

        Gửi ông Khải Thiệu,

        Người Thụy Điển rất tốt; họ đã ủng hộ và CHO KHÔNG các ông CS bắc việt rất nhiều.

        Nhưng sau cùng họ đã tỉnh ngộ, đã nhìn thấy sự dối trá, sự đểu cáng, sự bạc bẽo, sự lừa bịp của CS bắc việt.

        Họ đã đóng cửa sứ quán của họ ở Hà Nội và mở sứ quán ở Nam Vang.

      • Khải Thiệu says:

        Sao chú chậm hiểu thế, anh có nói CS tốt đâu? Tại chú mù quáng quá suốt ngày tụng kinh nào lá Mẽo tốt, Thiệu tốt, nên anh nói để chú tỉnh cơn mê thôi. Nhưng người như chú chắc phải nói nhiều mới tỉnh được, chú Bắc Kỳ 54 ạ

      • Trực Ngôn says:

        Ông nvtncs hãy đọc kỹ đã rồi hãy phản hồi, đối thoại.

        Ông Khải Thiệu có nói là CS tốt đâu, ông ấy chưa kịp nói như ông Boris Yeltsin rằng; “CS không thể nào sửa chữa được, mà cần phải đào thải nó“.

        Hãy bình tĩnh đối thoại thì mới hiểu nhau được!

      • nvtncs says:

        Chính ông Khải Thiệu viết:

        “Anh chỉ khẳng định là CHẲNG CÓ AI TỐT, CHẲNG CÓ AI CHO KHÔNG TA CÁI GÌ CẢ”

        Tôi chứng minh với ông rằng ông sai.

        Người Thụy Điển “TỐT và “CÓ CHO KHÔNG” người bắc việt.

        Không những ông Khải Thiệu ngốc mà còn lẫn nữa.

      • Builan says:

        Con MA XÓ BĐ cũng đã từng nói
        ” Đảng CS là đang cuả loài ac thú,chuyên ăn thịt những đưá con yêu cuả mình . Đảng viên CS là lũ súc sinh chuyên ăn thịt đồng chí cuả chúng “‘ Khoỉ cần chứng minh, con nít cũng thấy ! kha kha kha!

      • Khải Thiệu says:

        Có thể khẳng định là người cần phải học ngoại ngữ để tìm hiểu thêm tình hình quốc tế là chú chứ không phải ai khác. Chính xác là sứ quán Thụy Điển ở HN vẫn còn, Thụy Điển dự định cắt viện trợ ODA cho VN. Mà ODA như một con dao hai lưỡi chú em ạ.

    • nômna says:

      Khải Thiệu ơi,
      Thân mật chút nghe. Tui thấy ở ngoài ta thì tập trận chung với tàu lạ; ở Đà Nẵng thì tập trận
      chung với tàu Mẽo; ở Nha Trang thì embé tập trận chung chạ với La Sát (Nga); ở Cao Nguyên
      thì tập bô xít với Tàu khựa (có cả vợ con đùm đề nữa). Vậy là bây chừ Nhà nước ta đang đi
      4 chân (hàng 4). Mai mốt còn thêm ‘người lạ’ nào Nhà nước ta cần ôm nữa không đây hè.
      Có xuất cảng thì phải có nhập cảng cho cân bằng ! Vậy là Bộ Giáo-Đào nước ta lại sắp có
      thêm nghị quyết cho thêm Mỹ ngữ, Nga ngữ vào các lớp học cấp 1 ? Ít nữa không biết
      con em VN sẽ nói cái thứ tiếng gì đây hè. Khải Thiệu động não chút đi. Cả cà chớn nữa !

      • Khải Thiệu says:

        Thằng này thần kinh có vấn đề

      • nômna says:

        Khai Thiu ơi,
        Chỉ học được bây nhiêu thôi à ? Có cần cho mượn cái máy có nút
        bấm “Replay” không hè ?

  3. cà chớn says:

    Thôi mấy chú bàn làm gì cho thêm đau lòng mấy chú. Mạnh được yếu trốn thì nói làm gì. Khổ.

  4. Khải Thiệu says:

    Năm 1975 nhiều người tuẫn tiết quá nhỉ? Đầu tiên là Thiệu, rồi Kỳ, rồi Đôn, Khiêm, Trưởng?

    • nômna says:

      Xin lỗi. Còm mà nhét nhầm chỗ. Chỗ này mới đúng nè.
      Bác Khải Thiệu, anh cà chớn ơi,
      Cảm ơn 2 người (2 hay 1 ?) cho biết về ngày 30/4/1975 (mờ ảo nhưng cũng đủ hiểu).
      Nghe 2 người nói mấy người tuẩn tiết hay chết gì đó. Vậy cụ Hồ mình được lộng kiến
      ờ Ba Đình đó có phải cụ đã tuẩn tiết không ? Chắc cụ buồn vì mấy người đi theo cụ không
      làm đúng như lời cụ dặn ? Thiệt khổ ! Cụ đã được lộng kiến rồi mà vẫn chưa chịu để cụ yên !

      • Khai Thieu says:

        Đầu óc chú có bình thường không đấy? Nói thật, thấy mấy chú ca ngợi mấy ông tướng lãnh VNCH mù quáng quá nên anh vào nói lại để mọi người hiểu thôi. Tuẫn tiết? Anh cười muốn bể bụng rồi? Tuẫn tiết mà có cảnh tháo chạy khỏi Tây Nguyên tháng 3 năm 75 như vịt chạy đồng dưới miền Tây ấy. Ha ha..

      • nômna says:

        Bác Khai Thieu ơi,
        Cảm ơn bác, tui vẫn thường. Chỉ thấy dường như bác có mùi gì đó
        thì phải. Tui không rõ mà thấy bác có vẻ biết nhiều nên hỏi 1 điều về
        cụ Hồ nhà mình mà bác lại nói chuyện khác. Bác đừng cười nhiều
        quá, có bề gì như bác dại miệng lại khổ bạn bè lộng kiến bác nữa như đã làm khổ cụ.
        Còn chuyện năm 75 đó thì không biết bác có tham gia không hở bác ?
        Tui cũng không rõ lắm. Nghe nói miền bắc của bác mang quân vô
        giải phóng miền nam vì miền nam đói khổ, bị Mĩ chiếm. Hồi đó nghe
        nói có cả Nga, Tàu chống lưng cho mấy bác nữa. Vậy chớ mấy bác
        có cần xin ý kiến chi của mấy ông Nga Tàu gì đó không hở bác ?
        Chắc đâu cần hỉ. Quân ta anh hùng mà. Mà miền nam hồi đó đói
        khổ, bị Mĩ chiếm thiệt không hở bác. Tội nghiệp thì thôi.
        Bây giờ chắc bác cũng giàu rồi hỉ. Nghe mà ham. Bác đang ở đâu
        vậy bác ? Nghe bác nói Cụ của mình tuẩn tiết rồi lộng kiến ở Ba Đình, thiệt cũng
        xxứng đáng lắm chớ, phải không bác ? Bác nói chuyện có duyên
        qúa trời.

      • Khải Thiệu says:

        Anh đang sống và làm việc ở SG chú em ạ. Mà anh có ca ngợi ông Hồ đâu mà chú em mang ông Hồ ra nói chuyện với anh nhỉ? Đúng là đầu óc chú em ko bình thường nên mới quy chụp anh như vậy? Mang ông Hồ, mang mấy thằng Khựa ra rồi quy chụp cho anh là sao? Chú thử đọc mấy bài của anh coi, anh có thần tượng ông Hồ và mấy thằng Khựa ko? Chú mù quáng vào Thiệu quá nên bây giờ đầu óc ko bình thường rồi.

  5. CôngĐài says:

    Tôi xin điều-chỉnh lại một từ tôi dùng sai trong phản-hồi ngày 18/04/12 lúc 11:00, như sau : – thay vì chữ
    ‘ duy-thần ( theism), xin được sửa lại là hữu-thần (theism ). Duy-thần ( deism ) là một thuyết khác với
    hữu-thần ( theism) . Hữu-thần, theo Cơ-đốc-giáo, xem Đức Chúa Trời vừa siêu-việt ( transcendent)
    vừa nội-tại (immanent ) – tôi không tiện trình-bày chi-tiết -, còn duy-thần thì chủ-trương Đức Chúa Trời sau khi sáng-tạo thế-giới, bỏ mặc thế-giới tự hành-động, lo-liệu lấy. Dĩ-nhiên giải-thích thì không đơn-giản như vậy, nhưng tôi không tiện viết dài hơn trên diễn-đàn này.

  6. CôngĐài says:

    Tác-giả TGP với bài viết ‘ Tân Chính-Khí Ca ‘ cho một bố-cục chặt-chẽ, khách-quan đưa ra những giai-đoạn với chi-tiết thuyết-phục. Cám ơn phần phản-hồi của Đại-Hải ( hay Đại Ngàn ?), tuy không đi sâu vào trọng-tâm của bài viết, nhưng phân-tích rõ nét sự khác nhau giữa ‘ chủ-nghĩa quốc-tế ‘ ( tôi đề-nghị thêm là ‘ chủ-nghĩa vô-sản hay cộng-sản quốc-tế ‘ thì thích-hợp và rõ-ràng hơn ) với chủ-nghĩa quốc-gia dân-tộc. Ông đặc-biệt đề-cập chi-tiết từ sự hình-thành của học-thuyết Các-Mác ( tôi đề-nghị xin thêm : học-thuyết này bắt nguồn từ chủ-thuyết duy-vật [ materialism ] hoàn-toàn đối-nghịch với chủ-thuyết duy-thần [ theism ] – chủ-thuyết duy-vật đến với Các-Mác thành chủ-thuyết duy-vật-biện-chứng ) ; qua các giai-đoạn, và đến nay, như tác-giả đã viết ‘ hoàn-toàn phản tự-nhiên và giả-tạo ‘, và ‘ nó lại trở thành quán-tính ‘ nhưng ‘ lịch-sử đã qua thì không thể nào trở lại lúc ban đầu ‘, và
    ‘ không ai có thể lấy tay che mặt trời mãi mãi ‘, và cuối-cùng cũng phải theo một định-luật đào-thải chung, nghĩa là không sớm thì muộn, chúng sẽ tự-giải-thể hay bị giải-thể mà thôi. Rồi Rau đắng cũng hợp-lý khi nói ‘ Nếu miền Bắc không khởi xướng…thì giờ đây chúng ta đã có chế-độ Tự-Do, Dân-Chủ và Giàu Mạnh ‘ thì rất chí-lý. Tuy nhiên tôi cũng xin nói thêm : Cần phải nhờ sự khởi-xướng chiến-tranh đó của miền Bắc nói riêng, và CS quốc-tế nói chung, mới có một kinh-nghiệm của 30 năm xương máu ( 1945-1975), mới có 37 năm – tính đến nay – cầm quyền của chúng, tập-đoàn lãnh-đạo CSVN đưa đến sự kiệt-quệ kinh-tế của VN, mới thấy rõ bộ mặt thật của CSVN, mới thấm
    ‘ đường dài mới biết ngựa hay ‘, và chắc-chắn sẽ đến một giai-đoạn sau cùng, khi hết thời-gian
    ‘ quán-tính ‘ như cách nói của Đại Ngàn, thì là lúc chín muồi để tuyệt-đại-đa-số với những kinh-nghiệm tích-lũy, đi đến giải-thể chúng, nếu chúng không tự-giải-thể. nguyenha nhắc-nhở chúng ta trở lại cái point mà tác-giả bài chủ muốn cho chúng ta thấy một ‘ Tân chính-khí ca ‘ của những người, không bị đầu-độc bởi một tà-thuyết chính-trị nào, không mù-quáng trung-thành với bất kỳ đảng-phái, lãnh-tụ nào, mà chỉ vì : – hận vì súng bị bẻ gảy trong khi hùng-tâm còn sôi-sục trước một ván cờ chính-trị đã được quyết-định trước, trước sự tồn-vong của một nước nhược-tiểu với chính-thể tự-do, dân-chủ còn quá non trẻ đã bị mua bán, trả giá sau hậu-trường chính-trị và đang kết-thúc,
    – không chấp-nhận đầu-phục dưới sự cầm quyền của CSVN, mà họ đã biết rõ thực-chất của đảng này với những công-cụ của nó, trực-tiếp là tập-đoàn lãnh-đạo đảng và chính-quyền đảng-trị ; và những người này đã tuẩn-tiết, viết nên bản hùng-ca và ‘ Tân chính-khí ca ‘. Kết-luận cho phản-hồi này tôi nêu phần chót của tác-giả bài chủ ‘ Cuộc tranh-đấu mới này có thể chậm, nhưng chắc-chắn sẽ thành công ‘. Đây không phải là một lời an-ủi, không phải là một khuyến-khích lấy lệ cho cuộc đấu-tranh chống bạo-quyền CSVN đang tiếp-diễn…nhưng là một sự thấy trước một cách lôgíc qua phân-tích của tác-giả, qua sự nhận-định khách-quan của tôi và cũng như rất nhiều người cùng quan-điểm này. Nhưng song song với niềm tin đó, không phải là dễ-dàng trên con đường đi đến sự giải-thể của CSVN, sẽ đòi-hỏi nhiều xương máu, nhiều hy-sinh, nhiều đóng-góp cho công-cuộc đấu-tranh dưới bất kỳ hình-thức nào, của mọi thành-phần. Đây là một cuộc đấu-tranh toàn-diện, chính-trị, kinh-tế, xã-hội, tâm-lý, v.v… quốc-nội và quốc-ngoại. Rất là phức-tạp, nhưng muốn qua khỏi chặng đường đầy chông-gai và phức-tạp này, trước hết mỗi người phải kiên-trì, phải chỉ nhắm một mục-tiêu duy-nhất là giải-thể chế-độ CSVN mà biết cân-phân và tạm gác một bên những dị-biệt, bất-đồng. Chúng ta có thể học Đức Trần Hưng Đạo mà bỏ qua mối thù riêng để lo đại sự được chăng ?

    • Thượng Ngàn says:

      DẦU CHO

      Dầu cho đại hải đại ngàn
      Cũng là thực tại muôn vàn vậy thôi
      Có chi mà phải bồi hồi
      Ngàn khơi cũng lẽ khác chi non ngàn
      Cũng bao nhiêu sự đàng hoàng
      Thượng ngàn muốn gọi non ngàn vẫn hay

      NON NGÀN

  7. ĐẠI HẢI says:

    KHÔNG AI CÓ THỂ ĐƯA TAY CHE MÃI MẶT TRỜI

    Vì những lý do nào đó một người có thể đưa tay để che mặt trời trong chốc lát, nhưng không ai có thể đưa tay che mãi mặt trời trong suốt cuộc đời của mình. Nói như thế để thấy rằng cái khách quan không thể bị cái chủ quan phủ nhận, cho dù sự phủ nhận đó có như thế nào và mục đích ra sao. Ở đây muốn nói thế nào là chủ nghĩa quốc tế và chủ nghĩa quốc gia dân tộc mà chắc vẫn còn rất nhiều những người mơ hồ hay lẫn lộn. Tất nhiên, nói là là nói những người hiểu biết, những người từng trải, những người kinh qua sự việc, những người có vị trí, những người đã sống trong những thời kỳ lịch sử khác nhau, không nói những người hoàn toàn mù mờ hay không biết bất kỳ cái gì khác hơn là cái ăn, cái sống. Tức ở đây cũng muốn nói về những người VN có ý thức, những con dân của một dân tộc có hiểu biết, có sự nhìn xa thấy rộng, hoặc ít nhất cũng không phải hoàn toàn mù mờ, mơ hồ, ù ù cạc các, thế thôi.
    Chủ nghĩa quốc gia dân tộc thật ra là quan niệm sống, ý chí phấn đấu của bất kỳ những công dân nào tại mọi đất nước nào trên thế giới hay trên hành tinh xanh này từ cổ chí kim. Đó là lý tưởng đất nước, lý tưởng xã hội, dân tộc tự nhiên ở tại mỗi quốc gia mà mỗi người đang sống. Cái thực tế này là điều hoàn toàn khách quan, như là chân lý tự nhiên, như là sự thật vốn dĩ hoàn toàn thiên cổ.
    Thế nhưng từ ngày có chủ nghĩa hay học thuyết Các Mác ra đời, vào khoảng giữa thế kỷ 19 tại châu Âu, khi giai đoạn kinh tế tư bản chủ nghĩa đang phất lên ở nhiều nước bên trời Tây, là học thuyết chủ trương quốc tế vô sản, giương cao ngọn cờ đấu tranh đấu tranh giai cấp trên toàn thế giới. Chủ yếu là đi đến một thế giới xóa bỏ mọi biên cương quốc gia, lấy giai cấp vô sản làm chủ thể lịch sử nhằm giải phóng toàn thế giới theo hướng quan điểm chủ nghĩa Mác tức là chủ nghĩa quốc tế vô sản. Cuộc cách mạng đỏ trên toàn thế giới đó bắt đầu bằng Lênin ở Nga vào năm 1917, sau đó nhà nước Liên xô thành lập và phát triển ra toàn thế giới. Ông Hồ Chí Minh ở VN và ông Mao Trạch Đông ở Trung Quốc là hai nhân vật chính trị đầu tiên đi theo chiều hướng đó. Cả hai ông thực tế đều được tổ chức hoặc lấy cảm hứng từ cuộc cách mạng vô sản ở Liên xô, sau đó thành lập lên được đội ngủ cách mạng chung quanh mình và cuối cùng thành lập được hai nhà nước cộng sản cho đến nay mà mọi người đều biết. Thế nhưng hoàn cảnh của Trung Quốc hoàn toàn khác với hoàn cảnh tại VN. Ở Trung Quốc chế độ cộng sản được thành lập kinh qua nội chiến, nhưng ở VN còn có cả giai đoạn của chủ nghĩa can thiệp quốc tế, phía chống cộng sản cũng như phía cộng sản. Đó hoàn toàn là một sự thật. Tuy nhiên, trừ những người lãnh đạo chóp bu, quần chúng, cán bộ, chiến sĩ, quân đội ở dưới đều luôn luôn được động viên, hô hào chủ nghĩa dân tộc để nhằm tạo nên được sức mạnh. Song kết quả cuối cùng vẫn là xã hội hướng theo chủ thuyết lêninnít hay chủ nghĩa quốc tế vô sản, kinh qua đấu tranh chính trị vũ trang, kinh qua chiến tranh các thứ, là điều hoàn toàn khách quan không thể chối cãi. Sự thật như thế, nhưng qua báo chí, truyền thông, sự thật đó không bao giờ hoàn toàn hay tuyệt đối được những người lãnh đạo công khai thừa nhận với nhân dân trừ ra trong nội bộ guồng máy của chế độ. Thế nhưng ngày nay sau bao nhiêu chuyển biến khách quan của lịch sử, tất cả đều trở thành lá bài lật ngữa, và không ai còn mơ hồ điều gì nữa, trừ ra giới bình dân nào quá thấp kém, không hiểu biết hoặc một thiểu số người nào đó còn hoàn toàn mù quáng chỉ tin vào ý nghĩa tuyên truyền, hay chỉ sống bằng niềm tin hoàn toàn cảm tính hay tình cảm giả tạo về chính trị. Ngày nay sau hầu một thế kỷ thời gian trôi qua, học thuyết hay chủ nghĩa Mác đã hoàn toàn thất bại, vì nó chỉ là ảo tượng và ngụy biện. Đó là điều cho thấy chính chủ nghĩa dân tộc ở mọi nơi đã chiến thắng. Điều đó nay phát triển thành quan điểm toàn cầu trong nền thị trường tự do phi mác xít. Chủ nghĩa mác xít lêninnít thực chất là chủ nghĩa kinh tế tập thể. Cơ chế này hoàn toàn phản tự nhiên và giả tạo. Nó chỉ có thể đưa đến xã hội bao cấp, phản tự do, phản tiến hóa. Đó là chân lý hiển nhiên ngày nay không sao chối cãi, không cần lý thuyết dẫn giải mà chỉ cần thực tiển chứng minh cũng đủ. Trước đây ở một số nơi chủ nghĩa Mác thắng lợi vì nó núp dưới cái bóng của tinh thần yêu nước, của chủ nghĩa dân tộc. Đó chỉ là sự nhân danh giả tạo, vì những người lãnh đạo cách mạng mác xít đều hoàn toàn biết rõ điều đó. Song chủ nghĩa Mác khi đã thành hình, nó trở thành một xã hội quán tính, chỉ có vận động theo cơ chế tập thể mà không còn quyết cá nhân quyết định nữa, đó là quy luật chuyển động của thế giới vật thể, hoàn toàn vật chất. Chính trong tính cách đó mà dù ngày nay chủ nghĩa Mác và khối cộng sản quốc tế thực chất đã hoàn toàn biến đổi, song quán tính của nó vẫn cứ còn ở một số nước. Đó chính là cách lý giải của điều gọi là nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Nói chung, chủ nghĩa cộng sản và sau này là chủ nghĩa Mác, vẫn luôn luôn là một niềm ám ảnh ngay từ thời cổ xưa đối với một phần nhân loại. Sự ám ảnh đó chỉ khi nào được đưa vào hiện thực mới thôi còn ám ảnh. Khi đó không còn ám ảnh nữa, nó lại trở thành quán tính. Đó chính là điều mà có thể nói là không ai có thể lấy tay để che mặt trời mãi mãi, hay sự thực khách quan bao giờ cũng chỉ là sự thực khách quan mà không thể nào hay không bất cứ ai có thể mãi mãi tiếp tục chủ quan được mãi. Lịch sử đã qua thì không bao giờ trở lại được như lúc đầu. Mọi sự vật chuyển động theo quán tính cũng y như thế. Nó không thể trở lại lúc ban đầu những nó cũng không thể nào mãi mãi giữ nguyên như cũ. Mọi sự tiến lên đều luôn luôn tất yếu. Ngày nay mọi sự phi mác xít và phi quốc tế vô sản cũng hầu như chắc chắn đã trở thành tất yếu. Sự kiện ngày 25-1-2006, Quốc hội Âu Châu họp tại Strasbourg (Pháp), với đa số áp đảo, bằng 99 phiếu thuận, 42 phiếu chống, đã đưa ra nghị quyết số 1481 phi bác học thuyết Mác và phong trào cộng sản hay cách mạng vô sản quốc tế cũng không ngoài chỉ là một hệ luận như thế. Có nghĩa dòng sông lịch sử thế giới phải mãi mãi trôi đi mà không bao giờ quay lại được điểm cũ, điểm cũ tiền mác xít hay điểm cũ của cuộc “cuộc cách mạng long trời lở đất” thì cũng như thế. Mác thực chất đã đưa ra một học thuyết lập dị không giống ai, và sự lập dị không giống ai đó tuy đã hấp dẫn hay khống chế được một số lớn nhiều người, nhưng cuối cùng thì cũng chính sự lập di không giống ai đó đã phản bội lại ông ta, giống như tự nó đã phản bội lại chính lịch sử khách quan tự nhiên của cả loài người cũng chính là như vậy.

    ĐẠI NGÀN
    (18/4/12)

    • Buìlan says:

      Thưa anh Đaị Haỉ – Đại Ngàn
      Caí giá trị về comments cuả anh tôi không dám bàn , vì ngoài tầm với !
      Nghich lý thay ! Tôi lại hiểu được phần nào caí giá trị đó qua Coms cuả bạn Công Đài (ở trên) luận về anh .

      Xin lể phép góp chút ý nhỏ với VHT thôi
      “..Tất nhiên, nói là là nói những người hiểu biết, những người từng trải, những người kinh qua sự việc, những người có vị trí, những người đã sống trong những thời kỳ lịch sử khác nhau, không nói những người hoàn toàn mù mờ hay không biết bất kỳ cái gì khác hơn là cái ăn, cái sống. Tức ở đây cũng muốn nói về những người VN có ý thức, những con dân của một dân tộc có hiểu biết, có sự nhìn xa thấy rộng, hoặc ít nhất cũng không phải hoàn toàn mù mờ, mơ hồ, ù ù cạc các, thế thôi.”

      Tôi trôm nghĩ :
      Nhưng người ĐH muốn nhằm vào, họ có ngang tầm với anh họ chã cần nghe anh NOÍ đâu – Dôi khi họ còn cười khẫy, nếu anh noí dai noí dài nhằm thuyết họ, dạy đời họ, làm cho họ thêm thầm CƯỜI . Chẳng phaỉ là thưà không !!

      Ngược lại những người ĐH ‘” không noí ” laị rất cần được nghe anh noí ngắn gọn dễ hiễu, cần anh khai tâm mở trí hơn – như tôi chẳng hạn (laị là số đông!) Xã hôị cũng nhờ anh !!!

      Tôi nghĩ vậy không biết là đúng hay sai ! Rất là thật lòng ! Kính chào

      ô

      • ĐẠI NGÀN says:

        ĐỜI NHƯ MỘT CUỘC CHƠI

        Một người nói với mọi người
        Đâu cần phân biệt ai người thiệt hơn
        Đã chơi thì phải chịu chơi
        Đời bao nhiêu triệu bấy nhiêu con người
        Hơi đâu phải nói từng người
        Nói chung tất cả ai người lắng nghe
        Chẳng nghe cũng có thiệt ai
        Nghe thì như muối bỏ vào nước trong
        Ngàn khơi biển cả mênh mông
        Triệu lần rồi cũng mặn dần đấy thôi !

        NON NGÀN

  8. Rau đắng says:

    Trước đây hai miền Nam Bắc VN bị chia cắt bởi vĩ tuyến 17,với ý thức hệ tự do ở miền Nam và cộng sản ở miền Bắc ,giống như hai miền Nam bắc Triều Tiên bị chia đôi bởi vĩ tuyến 38 với Hàn quốc theo chế đo tự do, Bắc Hàn theo cộng sản,
    Nếu miền bắc VN khòng khởi xướng cuộc chiến tranh HUYNH ĐỆ TƯƠNG TÀN, để kết thúc vào 30 tháng 4 Nam 75″ thì giở đây chúng ta đã có chế độ TỰ DO DÂN CHỦ va GIÀU MẠNH giống như các bạn đã chứng kiến sự hùng mạnh cua Hàn Quốc so với cái ngèo khố,bần hàn,đói rét, tù túng của Bắc Triều tiên cộng sản ngày nay.
    ÔI nghĩ đến 30/4/75, một ngày vô cùng ĐEN trong Tim óc mọi người VIỆT
    Tham khảo thêm Hàn quốc kinh tế xếp trong top 10 thế giới . VN kinh tế xếp hạng 9 nhưng… tính từ dưới lên..

  9. nguyenha says:

    Dúng như vậy những chiến sỉ tự- do(Quân và Dân)tuẩn tiết khi Miền Nam sụp dổ dã nói lên dược thế nào là Chính-nghĩa!! Họ là những Anh-Hùng dã viết lên trang-sử Bi-hùng của Dân-Tộc và cũng là tiếng nói bất-khuất và rỏ ràng nhất, dối với một Chế-dộ Phản dân hại nước VNCS.Chế dộ CS Dông-Âu ,và Liên-xô sụp dổ dã không có những “cái chết”như thế! Chế dộ dó dã tan ra, như bèo,như bọt…Vì sao thế!! Vì thực chất nó không có Chính-nghĩa! Dó là Sự-thật, không chối cải dược! Bởi thế dối với VN, ngày 30/4 vỉnh viển là Ngày Quốc-Hận!! Không quốc-hận sao dược??ngày mà CSVN dem Khổ-dau dến cho tòan bộ Dân-Tộc!! Một Dân-Tộc với bản-chất”tinh anh”nhất trong vùng,mà bây giờ thua sút mọi mặt! Một Dân-tộc” làm thầy”các nước láng-giềng,mà bây giờ phải lủi thủi làm học trò,còn ngửa tay xin ăn nửa!! Một Dân-Tộc sau 37 năm,gọi là
    “Hòa-bình”,mà bây giờ vẩn sắp hạng một trong những nước nghèo khó,dể xin vay quỷ ODP,dành cho “người nghèo”,còn gì nhục bằng!!…Tất cả những caí “chó dẻ” dó,dã nói lên ý-nghĩa chính xác nhất cho
    ngày 30/4 là ngày QUỐC-HậN!! Còn gì nửa mà chối cải,quanh co..!!Dã là Quốc-hận thì “Thống nhất” có nghĩa lý gì nửa dể mà bàn.!!

  10. Trung Hoàng says:

    Hãy trở lại điểm đứng dân tộc chơn chính thực sự để luận về chính khí ca. Sẽ không thể nào có một chính khí ca đúng nghĩa của nó, nếu chỉ đề cao ca ngợi một chính quyền của một miền Bắc CS hay một Miền Nam Tự Do.

    Các chiến sĩ MN/VNCH hy sinh trong cuộc chiến không cân sức ở Hoàng Sa 1974, cũng như các Bộ Đội QĐNDVN sau nầy hy sinh trong bóng tối ở Trường Sa, một bóng tối ô nhục mà chính ĐCSVN che khuất trong nhục nhã và đê tiện suốt thời gian qua,cũng chỉ vì Mười Sáu Chữ Vàng và Bốt Tốt, và luôn không muốn làm mất lòng người anh cả CSTQ. Cả hai sự hy sinh đó, các chiến sĩ và bộ đội đáng yêu đáng kính mến của dân Việt, đã viết nên một Chính Khí Ca tuyệt vời cho Lịch Sử Việt Nam.

    Đó cũng chính là Bản Hùng Ca kiên cường buất khuất muôn đời của nòi giống Rồng Tiên Hồng Lạc. Việt Nam muôn năm !!! Tinh thần dân tộc TỰ CHỦ BẤT DIỆT !!!
    Xin trân trọng.

    • nvtncs says:

      Hai loại lính này khác nhau:

      Lính CS chết ở TS-HS là lính bị ĐCSVN lừa bịp, vì chính ĐCSVN đã công nhân, năm 1958, rằng HS-TS là của Tầu.

      Lính VNCH là lính tự do, không bị chính phủ lừa dối.

      Bộ đội đánh miền Nam là lính bị ĐCSVN tuyên truyền, lính giết người dân việt nam, đánh thuê cho Nga và Tầu.

      Lính CS không có chính nghĩa, không phục vụ nhân dân, mà chỉ phục vụ ĐẢNG, nên không có gì phải “chơi” cái trò “vinh danh” gì cả.

      Khi một người lính đánh mà không biết sự thật, không biết đánh để làm gì và đánh cho ai thì người lính này là loại người gì!

      • Builan says:

        Tôi xin can
        Hãy thương TẤT CẢ những người đã nằm xuống !
        Họ là nạn nhân cuả chế độ !
        Hy vong nvtncs cùng mở lòng với tôi. Kính

      • nvtncs says:

        Tượng đài Thương Tiếc tại Nghĩa Trang Quân Đội VNCH tại Biên Hòa, Nam VN..Pho tượng người chiến sĩ VNCH đã bị đập phá sau ngày 30/04/1975.

      • Khải Thiệu says:

        Chú mày ngu si đần độn đéo biết gì, loại người vô học như chú tốt nhất đừng sủa lung tung.

      • nvtncs says:

        Gửi ông Khải Thiệu:

        Bộ đội cụ Hồ, vượt vỹ tuyến thứ 17 qua đường mòn HCM, sang Hạ Lào, vào miền Nam Việt Nam để làm gì thế? Có phải để giải phóng dân Việt Nam chúng tôi không?

        Thế nhưng tại sao bộ đội cụ Hồ cứ đi giải phóng đến đâu là dân Nam đã không ra đón mừng thì thôi mà lại còn bỏ nhà, bỏ cửa, chạy trốn về phương Nam. Như thế nghiã là thế nào?

        Ông Lê Duẩn tuyên bố rằng “Ta đánh là đánh cho Nga Xô, cho Tầu” ông Khải Thiệu có biết không? có phải tôi nói sự thật hay tôi bịa đặt?

        Hay là vì bộ đội giải phóng cái kiểu chôn sống thường dân dạo tết mậu thân, mà dân bỏ chạy?

        Ông bảo tôi vô học, mà chính ông lại dùng động từ “đéo biết gì” thì lời nói của ông, văn hóa của ông là văn hóa cụ Hồ đấy.

        Tôi còn nhớ cụ Hồ gọi ai cũng là “thằng” và năm cụ mới ngoài 50, cụ đã tự xưng “Bác” với cả dân tộc, già, trẻ, lớn bé.

        Các cụ ta ngày xưa, trước thời cụ Hồ, có khuyên răn ta phải có nhân, lễ, nghĩa, trí, tín; có lẽ cụ Hồ và ông Khải Thiệu coi “lễ” là lỗi thời rồi.

        Khi ông bảo tôi là con chó và bảo tôi sủa, mà không chứng minh tại sao tôi là chó và sủa, thì chính ông không có nhân bản, mà chắc ông củng chẳng biết nhân bản là cái quái gì.

      • Builan says:

        Giử được caí phong thaí trầm tinh
        Ngôn từ lịch thiệp, văn hoá
        Phân tích , lý luận khúc chiết… như vật là rất hay, thua ông nvtncs

        -Tôi vẫn khuyên anh haỹ mở lòng nhân “THA CHO HỌ”- mấy đời “bần cố lông” ăn phaỉ BẢ, BUÀ, BỊP…CS !
        _ Hỡi những oan hồn “Sinh Bắc Tử Nam “,sống khôn chết thiêng… về đòi nợ nhưng tên may mắn sống còn.. laị là những tên VGBN

Phản hồi